1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hồn Ma Sành điệu

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14



                  Tôi bao giờ có thể cưỡng lại việc thông báo cho mọi người nghe tin tức tốt lành. Ý tôi là tại sao lại làm cho cuộc sống của người khác cũng tươi lên? Vì vậy vào buổi sáng ngày hôm sau, tôi nhắn tin cho tất cả bạn bè của mình rằng Josh và tôi quay lại với nhau. Và số bạn bè của , vì tình cờ tôi có số điện thoại của họ lưu trong điện thoại của tôi. Và cả chàng ở Dial-a-Pizza nữa. (Đó là nhầm lẫn. Dẫu vậy, ta vẫn mừng cho tôi).

                  "Ôi Chúa ơi, Lara!" Tiếng Kate dội vang xuyên qua cửa văn phòng vào đúng lúc tới. " làm lành với Josh rồi à?"

                  "Ồ, nhận được tin của tôi rồi." Tôi vẻ thờ ơ. "Vâng, tuyệt phải ?"

                  " đáng kinh ngạc! Ý tôi là… tin nổi!"

                  cần phải nghe ngạc nhiên đến thế. Nhưng vẫn rất vui khi có ai đó vui mừng cho mình. Sadie cực kỳ thất vọng về toàn bộ chuyện này. hề thấy mừng cho tôi lần nào, và tối qua mỗi lần tôi nhận được tin nhắn hồi đáp từ trong số những bạn bè của mình cáu kỉnh nhặng xị cả lên. Ngay cả bây giờ cũng nhìn tôi chằm chặp vẻ tán thành từ chỗ ngồi nóc tủ hồ sơ. Nhưng tôi quan tâm, vì tôi phải gọi cuộc gọi quan trọng nhất, và tôi rất nóng lòng. Tôi quay số, ngả lưng và đợi bố nhấc máy. (Trả lời điện thoại khiến mẹ lo lắng, vì có lẽ đó là những kẻ bắt cóc. Đừng có hỏi).

                  "Michael Lington nghe."

                  "Ồ, chào bố, con Lara đây," tôi bằng giọng thản nhiên mà tôi phải tập luyện suốt cả buổi sáng. "Con chỉ nghĩ là con báo cho bố biết là con và Josh quay lại với nhau rồi."

                  "Sao cơ?" bố sau lúc ngừng.

                  "Vâng, chúng con tình cờ gặp lại nhau hôm qua," tôi thản nhiên. "Và ấy bảo là ấy vẫn còn con và ấy mắc phải sai lầm lớn."

                  khoảng im lặng nữa ở đầu dây bên kia. Hẳn bố sững sờ đến mức trả lời được.

                  Ha. Đây quả là khoảnh khắc ngọt ngào! Tôi muốn thưởng thức nó mãi mãi. Sau ngần ấy tuần lễ mọi người cứ bảo là tôi buồn bã ủ ê và tự dối mình và nên sống tiếp. Họ sai tuốt.

                  "Vậy có vẻ con đúng, phải ?" Tôi thể thêm như vậy. "Con bảo là chúng con rất hợp nhau mà." Tôi nhìn Sadie với vẻ hả hê.

                  "Lara…" Bố nghe có vẻ mừng rỡ như tôi nghĩ. Trái lại nghe như bố khá căng thẳng, ý thức được việc con bé bỏng của mình tìm được hạnh phúc trong vòng tay người đàn ông mà . "Con có hoàn toàn chắc là con và Josh…" Ông ngập ngừng. "Con có chắc cậu ấy có ý định đó ?"

                  Trời ạ. Có phải ông nghĩ là tôi dựng lên chuyện đó hay đại loại thế ?

                  "Bố có thể gọi cho ấy nếu bố muốn! Bố có thể hỏi ấy! Chúng con tình cờ gặp nhau, và chúng con uống nước và chúng con về chuyện đó và ấy bảo vẫn còn con. Và giờ chúng con quay lại với nhau. Giống như bố với mẹ ấy."

                  "Ờ." Tôi có thể nghe thấy bố thở ra. "Chuyện này khá là… khó tin. tin tuyệt vời."

                  "Con biết." Tôi nén được mỉm cười mãn nguyện. "Nó chỉ chứng tỏ điều đó là đúng thôi mà. Các mối quan hệ vốn vẫn phức tạp, người ngoài nên can thiệp và nghĩ họ biết hết tất cả về nó."

                  " là vậy," ông yếu ớt.

                  Tội nghiệp bố. Tôi nghĩ là mình hầu như khiến ông lên cơn đau tim.

                  "Mà bố này," tôi kiếm chuyện gì đó làm cho ông vui lên. "Hôm trước con nghĩ về lịch sử gia đình mình đấy. Và con biết là bố có còn tấm ảnh nào về ngôi nhà của cụ cố Sadie ?"

                  "Gì cơ, con ?" Bố nghe như cứ tưởng rắc rối vẫn còn tiếp diễn...

                  "Ngôi nhà cũ của gia đình mình bị cháy ấy. Ở Archbury. Có lần bố cho con xem bức ảnh chụp nó. Bố có còn giữ ?"

                  "Bố nghĩ là còn." Giọng bố có vẻ cảnh giác. "Lara, hình như con hơi bị ám ảnh về cụ cố Sadie."

                  "Con bị ám ảnh," tôi phẫn nộ. "Tất cả những gì con làm là thể chút quan tâm đến di sản của gia đình. Con cứ nghĩ là bố mừng cơ đấy."

                  "Bố thấy mừng mà," bố vội . "Đương nhiên là thế. Chỉ là bố… ngạc nhiên thôi. Trước nay con bao giờ quan tâm đến lịch sử gia đình đâu."

                  Điều này trúng phóc. Hồi Giáng sinh bố đem cuốn album ảnh cũ ra và tôi ngủ gật khi bố giở cho tôi xem. (Tôi bào chữa là mình ăn nhiều sô la rượu mùi quá).

                  "Vâng, ờ… con người vẫn hay thay đổi, phải bố? Và giờ con quan tâm. Con muốn hỏi là, tấm ảnh đó là thứ còn lại duy nhất của ngôi nhà phải bố?"

                  " hẳn là thứ duy nhất," bố . "Con biết , còn có cái bàn gỗ sồi để ở tiền sảnh nhà mình cũng là của ngôi nhà đó."

                  "Ở tiền sảnh nhà mình ư?" Tôi kinh ngạc nhìn chằm chặp vào cái điện thoại. "Con cứ nghĩ là mọi thứ đều mất hết trong trận cháy đó rồi."

                  "Chỉ cứu được rất ít." Tôi có thể thấy là bố cảm thấy thanh thản hơn phần nào. "Chúng bị bỏ trong nhà kho ba năm. Chả ai đủ can đảm để xử lý cả. Chính chú Bill sắp xếp phân loại tất cả những thứ đó sau khi ông nội các con mất. Lúc ấy chú ấy rảnh rang. Bố chuẩn bị kỳ thi làm kế toán. khó có thể tưởng tượng nhưng hồi đó Bill lười nhác lắm." Bố bật cười và tôi có thể nghe thấy ông nhấp ngụm cà phê. "Đó là năm bố mẹ lấy nhau. Chiếc bàn gỗ sồi đó là món đồ đạc đầu tiên của bố mẹ. Nó là chiếc bàn theo phong cách Tân Nghệ thuật."

                  "Ối trời."

                  Tôi bị chuyện này cuốn hút mất rồi. Tôi qua chiếc bàn đó hàng vạn lần, vậy mà chưa lần tự hỏi nó có gốc gác từ đâu. Có lẽ chính là cái bàn của Sadie! Có lẽ nó chứa đựng tất cả những thư từ bí mật của ! Khi tôi đặt điện thoại xuống, Kate làm việc hăng say. Tôi thể bảo ấy chạy pha cà phê được. Nhưng tôi muốn cho Sadie biết chuyện tôi vừa nghe đến chết được.

                  "Này, Sadie!" Tôi gõ văn bản mới. " phải tất cả mọi thứ đều bị thiêu rụi trong trận cháy đâu! Vẫn còn mấy thứ trong nhà kho! Biết gì , ở nhà tôi vẫn còn chiếc bàn ở ngôi nhà cũ của đấy!"

                  Có lẽ nó có cái ngăn kéo bí mật chứa đầy những thứ quý giá mà bị mất, tôi phấn khích nghĩ. Và chỉ có Sadie mới biết làm cách nào để mở nó. cho tôi biết mật mã và tôi nhàng kéo nó ra và thổi bay đám bụi và bên trong là… thứ gì đó tuyệt vời. Tôi huơ tay về phía và chỉ vào màn hình của tôi.

                  "Tôi biết là cái bàn đó được cứu," Sadie , sau khi đọc dòng tin của tôi. nghe như hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào với tin này. "Hồi đó tôi nhận được danh sách những món đồ phòng khi tôi cần lấy lại thứ gì. Bát đĩa sứ gớm guốc. Thùng thiếc vớ vẩn. Mấy thứ nội thất phát khiếp. Tôi chẳng quan tâm tới thứ gì trong số đó cả."

                  "Nó phải là đồ nội thất phát khiếp," tôi gõ, hơi bực. "Nó là món đồ tuyệt hảo theo phong cách Tân Nghệ thuật."

                  Tôi ngước lên nhìn Sadie, và chọc ngón tay vào chỗ dưới yết hầu. "Thứ đồ mọn," , và tôi nén được cười khúc khích.

                  " học từ đó ở đâu vậy?" tôi gõ.

                  "Học lỏm thôi." Sadie nhún vai vẻ thờ ơ.

                  "Tôi vừa kể cho bố về chuyện với Josh," tôi gõ, và nhìn lên Sadie xem phản ứng. Nhưng chỉ đảo mắt và biến mất.

                  Được thôi. Cứ thế . Dù sao tôi cũng bận tâm nghĩ gì. Tôi ngả ra sau, rút điện thoại ra và mở tin nhắn của Josh. Tôi cảm thấy ấm áp tràn trề và mãn nguyện, như thể vừa uống cốc sô la nóng hổi. Tôi quay lại với Josh và đời thế là ổn cả.

                  Có lẽ tôi nhắn tin cho Josh và kể với là mọi người đều rất mừng cho chúng tôi.

                  . Tôi muốn săn đuổi . Tôi gác chuyện đó lại chừng nửa tiếng.

                  Bên kia phòng, điện thoại đổ chuông và tôi tự hỏi liệu có phải là .

                  Nhưng giây lát sau, Kate giữ máy chút xíu nhé,” và ngước lên lo lắng. “Lara, là Janet bên Leonidas Sports. Tôi nối máy cho ta nhé?”

                  Thứ sô la nóng hổi tan biến ngay trong dạ dày tôi.

                  “Ờ. OK, tôi chuyện với ta. Cho tôi ba mươi giây.” Tôi chuẩn bị tinh thần cho mình, rồi nhấc máy với phong thái nhà tư vấn nhân hàng đầu hoạt bát nhất. “Chào Janet! thế nào? nhận được danh sách sơ tuyển rồi chứ?”

                  Tối qua Kate gửi mail danh sách sơ tuyển cho ta. Lẽ ra tôi nên biết là ta gọi lại. Lẽ ra tôi nên ra ngoài cả ngày hoặc giả bộ bị mất giọng.

                  “Hy vọng là cũng phấn khởi với bản danh sách đó như tôi?” tôi vui vẻ thêm.

                  “, tôi thấy thế,” Janet bằng cái giọng cộc lốc hống hách thường thấy. “Lara, tôi hiểu nổi. Tại sao Clive Hoxton lại nằm trong danh sách?”

                  “À, Clive hả,” tôi , cố nghe sao tự tin. “ chàng cừ. tài năng đáng nể.”

                  OK, vậy vấn đề là đây. Tôi biết bữa trưa của tôi với Clive kết thúc thành công rực rỡ. Nhưng ta là ứng viên hoàn hảo cho công việc đó. Và có khả năng tôi thuyết phục được ta trước cuộc phỏng vấn. Vì thế tôi cho ta vào danh sách, đề “tạm thời” sau tên ta bằng chữ .

                  “Clive người điều hành sáng giá, Janet ạ.” Tôi xả tràng diễn văn. “ ta có kinh nghiệm về marketing, rất năng động và sẵn lòng thay đổi công việc…”

                  “Tôi biết tất cả những chuyện đó,” Janet cắt lời tôi. “Nhưng tối qua tôi tình cờ gặp ta tại buổi tiệc chiêu đãi. ta bảo là rằng ta quan tâm. Thực ra, ta rất sốc khi biết mình nằm trong danh sách.”

                  Mẹ kiếp.

                  “ sao?” Tôi cố lên giọng ngạc nhiên. “Lạ… . Rất lạ. Đó phải là ấn tượng mà tôi cảm thấy. Trong chừng mực tôi hiểu chúng tôi cuộc gặp gỡ tuyệt vời, ta nhiệt tình…”

                  “ ta kể với tôi là ta bỏ ,” Janet thẳng tưng.

                  “ ta … rời cuộc gặp mặt, đương nhiên.” Tôi ho. “Cả hai chúng tôi cùng . có thể là chúng tôi cùng rời …”

                  “ ta kể với tôi là chuyện với khách hàng khác suốt cả buổi và ta bao giờ muốn làm việc lại với nữa.”

                  Mặt tôi đỏ bừng. Clive Hoxton là gã đê tiện

                  “Ờ.” Tôi hắng giọng. “Janet, tôi biết phải thế nào. Tất cả những gì tôi có thể là có lẽ chúng ta hiểu lầm ý nhau…”

                  “Thế còn Nigel Rivers sao?” Janet ràng là chuyển sang người khác. “ ta có phải là gã bị gàu ? Từng có lần đề cử với chúng tôi rồi mà?”

                  “Chuyện đó giờ ổn rồi,” tôi vội . “Tôi nghĩ là ta dùng dầu gội Head & Shoulder.”

                  “ biết là giám đốc marketing của chúng tôi rất quan trọng chuyện vệ sinh cá nhân chứ?”

                  “Tôi… ờ… để ý tới chuyện đó, Janet. Tôi lưu ý điều này…”

                  “Và còn Gavin Mynard nữa?”

                  “Rất, rất tài năng,” tôi dối ngay lập tức. “ chàng rất có tài, sáng tạo mà… bị bỏ qua. CV của ta cho thấy… kho tàng kinh nghiệm.”

                  Janet thở dài. “Lara…”

                  Tôi sợ hãi đờ cả người ra. Giọng ta thể nhầm lẫn được. ta chấm dứt cộng tác với tôi, ngay bây giờ. Tôi thể để chuyện đó xảy ra, tôi thể, chúng tôi hoàn thành…

                  “Và đương nhiên… tôi còn có ứng viên khác!” Tôi nghe thấy mình gấp gáp.

                  “ ứng viên khác? Ý là, có trong danh sách?”

                  “Vâng. Tốt hơn nhiều so với bất cứ ai! ra là tôi muốn ứng viên này dứt khoát là người bên muốn.”

                  “Là ai vậy?” Janet ngờ vực. “Tại sao tôi lại được biết gì thế?”

                  “Bởi vì… tôi chỉ muốn chuyện chắc ăn .” Tôi bắt chéo hai ngón tay với nhau cầu may mạnh đến mức đau điếng. “Nó rất bí mật. Chúng ta tới người có tiếng tăm, Janet ạ. Rất cấp cao, rất giàu kinh nghiệm. Tin tôi , tôi rất phấn khởi.”

                  “Tôi cần cái tên!” ta gắt lên giận dữ. “Tôi cần cái CV! Lara, làm thế này cực kỳ chuyên nghiệp. Cuộc họp nội bộ của chúng tôi tiến hành vào thứ Năm này. Tôi có thể chuyện với Natalie được ?”

                  “!” tôi hoảng hốt. “Ý tôi là… thứ Năm! Tất nhiên! có toàn bộ thông tin vào thứ Năm này. Tôi hứa đấy. Và tất cả những gì tôi có thể phải thảng thốt trước tầm cỡ của ứng viên đặc biệt này. Janet, tôi phải đây, rất vui được chuyện với …” tôi dập máy, tim đập thình thịch.

                  Chết tiệt. Chết tiệt. Tôi phải làm gì bây giờ?

                  “Ôi trời!” Kate ngước lên, mắt sáng ngời. “Lara, đúng là ngôi sao. Tôi biết thế nào cũng làm được mà! Ứng viên lẫy lừng này là ai thế?”

                  “Chẳng có ai cả!” tôi tuyệt vọng. “Chúng ta phải tìm được người!”

                  “Đúng vậy.” Kate bắt đầu hối hả nhìn khắp văn phòng, như thể giám đốc marketing hàng đầu nấp trong tủ hồ sơ vậy. “Thế… ở đâu?”

                  “Tôi biết!” Tôi vọc tay lên tóc. “Chẳng có ai cả!”

                  thanh điện tử léo réo vang lên báo điện thoại của tôi có tin nhắn và tôi chộp lấy nó, trong tích tắc điên rồ hy vọng là giám đốc marketing hỏi xem tôi có công việc trong công ty bán lẻ dụng cụ thể thao nào ? Hoặc có thể là Josh cầu hôn tôi. Hoặc có lẽ là bố, rằng giờ ông nhận ra ngay từ đầu tôi đúng và muốn xin lỗi vì có lúc nghi ngờ tôi. Hoặc thậm chí là Diamanté, rằng rốt cuộc là con bé cần chuỗi hạt con chuồn chuồn cũ kỹ đó, con bé có thể gửi trả lại nó qua đường thư ?

                  Nhưng phải là bất cứ ai trong số đó. Đó là Natalie.

                  Chào cưng! Mình tập yoga bãi biển. Ở đây êm dịu lắm. Gửi cho cậu bức ảnh này, nhìn phong cảnh xem. Choáng ? Natalie xxxx

                  PS Mọi chuyện ở văn phòng vẫn ổn chứ?

                  Tôi cảm thấy muốn ném nó ra ngoài cửa sổ.

      justify;" align="            ***



                  Đến bảy giờ cổ tôi mỏi nhừ và mi mắt tôi đỏ lên. Tôi làm danh sách sơ bộ khẩn cấp mới toanh, dựa những số Business People cũ, mạng và tờ Marketing Week mà tôi sai Kate chạy ra ngoài mua. Nhưng ai trong số ai buồn nhận điện thoại của tôi. Chưa đến chuyện bàn về công việc đó, chưa đến chuyện cho phép tôi mượn tên họ đề vào danh sách sơ tuyển của tôi. Tôi có hai mươi tám giờ. Tôi phải phịa ra giám đốc marketing hàng đầu nào đó. Hoặc người đóng thế nào đó.

                  Ở khía cạnh lạc quan hơn họ có lời đề nghị được giảm nửa giá đối với Pinot Grigio ở Oddbins.

                  Vừa về tới nhà tôi bật ngay ti vi lên và chuyển kênh liên tục. Đến giờ phim Những người khu phố Đông tôi uống được nửa chai rồi, căn phòng cứ đảo nghiên ngả và rắc rối trong công việc của tôi lùi xa dần dễ chịu.

                  Rốt cuộc. Ý tôi là tất cả những gì có ý nghĩa chỉ là tình thôi, phải vậy ?

                  Người ta phải suy xét về mọi chuyện. Theo tỷ lệ cân xứng. Tình chuyện trong đó. phải công việc. phải các giám đốc marketing. phải là những cuộc trò chuyện rùng rợn với Janet Grady. Tôi chỉ cần bám chặt lấy nó và thế là tôi ổn.

                  Tôi đặt điện thoại lòng và cứ chốc lại lôi tin nhắn của mình ra đọc lại. Tôi nhắn tin cho Josh cả ngày, chỉ để tinh thần phấn chấn lên. Và chỉ gửi lại hai tin! Hai tin khá ngắn, nhưng có còn hơn . tham gia hội thảo buồn thảm ở Milton Keynes và bảo muốn về nhà lắm rồi.

                  Điều đó hiển nhiên có nghĩa là muốn về gặp tôi!

                  Tôi giằng co xem nên gửi cho tin nhắn nhàng, thân thiện hỏi thăm làm gì tôi liếc lên và thấy Sadie ngồi lò sưởi mặc bộ váy chiffon màu trắng nhạt.

                  “Ồ chào,” tôi . “ đâu vậy?”

                  “Rạp chiếu phim. Tôi xem hai bộ phim.” ném cho tôi cái nhìn trách cứ. “ biết , cả ngày hôm nay đơn. cứ chúi mũi vào công việc.”

                  ta cũng chúi mũi vào nếu bị Janet Grady theo đuôi.

                  “Ồ tôi rất xin lỗi vì tôi còn phải kiếm sống,” tôi đáp, hơi châm biếm. “Tôi xin lỗi vì tôi phải là quý nhàn nhã và thể xem phim cả ngày…”

                  “ lấy được chuỗi hạt chưa?” , cắt ngang lời tôi. “ làm gì để lấy lại nó chưa?”

                  “Chưa, Sadie,” tôi nổi cáu. “Tôi chưa làm. Hôm nay tôi gặp số rắc rối, như tôi rồi đấy.” Tôi đợi hỏi xem những rắc rối đó là gì, nhưng chỉ nhún vai thờ ơ. Chẳng lẽ định hỏi tôi là có chuyện gì xảy ra sao? Chẳng lẽ định tỏ ra thông cảm chút với tôi sao? là thiên thần hộ mệnh kiểu gì vậy.

                  “Josh vừa nhắn tin cho tôi, chuyện đó tuyệt sao?” Tôi thêm, để chọc tức . thôi ngâm nga nữa và nhìn tôi với vẻ hiểm ác.

                  “Chuyện đó có gì là tuyệt cả. Toàn bộ chuyện đó hoàn toàn là giả.”

                  trừng mắt với tôi và tôi lườm lại. ràng là tối nay tâm trạng cả hai chúng tôi vui vẻ chút nào.

                  “Nó hề giả. Nó có . thấy ấy hôn tôi, nghe thấy những gì ấy .”

                  “ ta là con rối,” Sadie thô bạo. “ ta chỉ những gì tôi bảo ta . Tôi mà có bảo ta làm tình với cái cây ta cũng làm. Tôi chưa bao giờ gặp ai ý chí yếu đến thế! Tôi hầu như chỉ cần thầm với ta là ta nhảy dựng lên rồi.”

                  ta ngạo mạn. ta nghĩ ta là ai chứ - Chúa à?

                  “Vớ vẩn,” tôi lạnh lùng. “OK, tôi biết là thúc ấy chút. Nhưng ấy bao giờ tôi trừ phi có nền tảng nào đó. ràng là ấy bày tỏ điều mà ấy cảm thấy, từ đáy lòng.”

                  Sadie bật cười chế nhạo. “ ‘Điều mà ấy cảm thấy từ đáy lòng.’ Cưng ơi, nực cười. ta chút cảm xúc nào với .”

                  “ ấy có!” tôi thốt lên. “Đương nhiên là ấy có! ấy để ảnh của chúng tôi điện thoại, phải nào? ấy giữ nó từ đó đến nay! Đó là tình .”

                  “Đó phải là tình . Đừng có lố bịch.” Sadie có vẻ quá tin là mình đúng tới mức tôi nổi đóa lên.

                  “Ờ, chưa bao giờ cả! Vậy biết gì về nó chứ? Josh là người đàn ông , với những cảm xúc , điều mà chẳng hề biết gì cả. Và có thể nghĩ gì tùy thích, nhưng tôi tin là tôi có thể khiến cho mọi việc suôn sẻ, tôi tin là Josh có tình cảm sâu sắc với tôi…”

                  “Thế đủ để tin!” Giọng của Sadie đột nhiên dữ dội; gần như điên dại. “ thấy à, đồ con ngu ngốc! có thể dành cả đời mà hy vọng với chả tin tưởng! Nếu cuộc tình chỉ từ phía thôi mãi mãi chỉ là câu hỏi, bao giờ có lời giải đáp. thể sống cả đời để chờ đợi lời giải đáp.”

                  đỏ bừng lên và quay phắt .

                  Im lặng như tờ, ngoại trừ tiếng hai nhân vật của bộ phim Những người khu phố Đông cãi vã nảy lửa màn hình. Miệng tôi há hốc vì kinh ngạc và đột nhiên tôi nhận ra là suýt nữa tôi đánh đổ rượu vang ra sofa. Tôi giữ thẳng tay và nhấp ngụm. Quỷ tha ma bắt. Cơn giận bùng nổ này là hà cớ gì vậy?

                  Tôi cứ ngỡ Sadie quan tâm tới tình . Tôi cứ nghĩ chỉ quan tâm tới chuyện vui vẻ, chiến và xèo xèo. Nhưng giờ , nghe như thể…

                  “Đó có phải là chuyện xảy ra với , Sadie?” Tôi thăm dò sau lưng . “ dành cả đời để chờ đợi câu trả lời phải ?”

                  Ngay lập tức biến mất. báo trước, “Hẹn gặp lại sau.” Cứ thế biến mất.

                  ta thể làm vậy với tôi. Tôi phải biết thêm. Phải có câu chuyện ở đây. Tôi tắt ti vi và gọi to vào khí mỏng manh. Toàn bộ nỗi bực tức của tôi bốc hơi hết; thay vì thế tôi tò mò phát điên.

                  “Sadie! cho tôi nghe! ra chuyện đó tốt hơn!” Căn phòng im ắng, nhưng hiểu sao tôi chắc là vẫn ở quanh đây. “Thôi nào,” tôi dỗ ngọt. “Tôi kể nghe mọi chuyện của tôi. Và tôi là cháu của . có thể tin tôi mà. Tôi kể cho ai đâu.”

                  Vẫn thấy gì.

                  “Thôi tùy.” Tôi nhún vai. “Tưởng là can đảm hơn thế cơ đấy.”

                  “Tôi có can đảm.” Sadie xuất ngay trước mặt tôi, trông tức giận.

                  “Vậy tôi nghe xem.” Tôi khoanh tay.

                  Mặt Sadie bất động, nhưng tôi có thể thấy mắt thoáng liếc tôi rồi lại thôi.

                  “Chẳng có chuyện gì để kể cả,” cuối cùng , giọng. “Đơn giản là tôi rất biết cảm giác thế nào khi ngỡ mình . Tôi biết cảm giác như thế nào khi lãng phí giờ, nước mắt và cả trái tim của mình cho thứ gì đó hóa ra… chẳng là gì cả. Đừng có lãng phí cuộc đời mình. Thế thôi.”

                  Thế thôi? ta đùa à? ta thể bỏ lửng như thế? chuyện gì đó. Chuyện gì đó là chuyện gì?

                  “Chuyện gì xảy ra? Có phải cuộc tình ? Có chàng nào đó khi sống ở nước ngoài à? Sadie, kể cho tôi nghe !”

                  Trong lúc trông Sadie như thể vẫn định trả lời, hoặc lại biến mất. Rồi thở dài, quay người về phía bệ lò sưởi. “Chuyện đó cách đây lâu lắm rồi. Trước cả khi tôi ra nước ngoài. Trước cả khi tôi lấy chồng. Có… chàng.”

                  “Trận cãi vã nảy lửa với bố mẹ !” Tôi chợt ráp hai chuyện đó lại với nhau. “Có phải là vì ta ?”

                  Sadie nghiêng đầu khoảng milimet tỏ ý là đúng. Lẽ ra tôi phải biết đó là người đàn ông chứ. Tôi cố gắng hình dung ra với bạn trai. chàng độ tuổi đôi mươi bảnh bao nào đó đội cái mũ rơm, có lẽ vậy. Với bộ ria cổ lỗ.

                  “Bố mẹ bắt được hai người với nhau hay gì đó à? Có phải hai người … phịch?”

                  “!” cười phá lên.

                  “Vậy chuyện gì xảy ra? Kể cho tôi nghe ! Kể mà! Làm ơn!”

                  Tôi vẫn chưa thể thẩm thấu được chuyện Sadie từng . Sau khi mắng cho tôi trận tơi bời về Josh. Sau khi giả bộ thèm quan tâm tới chuyện gì.

                  “Họ tìm thấy những bức phác họa.” Tiếng cười của tắt lịm và ôm lấy bộ ngực gầy dính của mình. “ ấy là họa sĩ. ấy thích vẽ tôi. Bố mẹ tôi nổi điên lên.”

                  “Chuyện ta vẽ có gì là sai?” tôi , hiểu ra sao. “Họ nên mừng mới phải! Ý tôi là đó là ca tụng, khi nghệ sĩ muốn…”

                  “Khỏa thân.”

                  “Khỏa thân?”

                  Tôi sửng sốt đến mức nên lời. Và hơi bị choáng. Tôi bao giờ lột trần ra cho người ta vẽ. Cả triệu năm nữa cũng ! Kể cả khi họa sĩ có thể vẽ theo kiểu phun sơn nghệ thuật.

                  Có lẽ là phun sơn. Gì cũng được.

                  “Tôi có khoác tấm màn che. Nhưng kể cả thế, bố mẹ tôi…” Sadie mím chặt môi. “Đó là ngày kịch liệt, cái ngày họ phát ra những bức phác họa.”

                  Tôi đưa tay bịt chặt lấy miệng. Tôi biết nên cười, tôi biết chuyện đó vui nhộn gì, nhưng tôi nhịn được…

                  “Vậy là họ nhìn thấy … cái…”

                  “Họ phát khùng lên.” khẽ khịt mũi, gần như tiếng cười. “Chuyện đó cũng buồn cười… nhưng cũng khủng khiếp. Bố mẹ ấy cũng giận dữ y như bố mẹ tôi. Lẽ ra ấy phải vào trường luật.” lắc đầu. “ ấy bao giờ làm luật sư được. ấy là chàng lóng ngóng tệ hại. ấy vẽ suốt ngày, uống rượu và hút thuốc lá rẻ tiền liên miên, dụi tàn vào bảng pha màu của mình… Cả hai chúng tôi đều vậy. Tôi thường ở với ta cả đêm ở xưởng vẽ của . Trong nhà kho của bố mẹ ấy. Tôi thường gọi là Vincent, theo tên của Van Gogh. gọi tôi là Mabel.” lại khịt mũi cái nữa.

                  “Mabel?” Tôi nhăn mũi.

                  “Có hầu ở nhà ấy tên là Mabel. Tôi bảo đó là cái tên xấu nhất tôi từng nghe thấy và họ nên bảo ta đổi tên . Vì thế ngay lập tức ta bắt đầu gọi tôi là Mabel. ta đúng là đồ thú vật ác độc.”

                  Giọng có vẻ bông đùa nhưng trong mắt lại thấp thoáng gì đó kỳ lạ. Tôi biết là có muốn nhớ lại tất cả chuyện này hay .

                  “ có…” tôi bắt đầu - rồi bỏ lửng câu hỏi chưa kịp ra. Tôi muốn hỏi, “ ta ?” Nhưng Sadie chìm vào dòng suy tư.

                  “Tôi thường bò ra khỏi nhà khi mọi người ngủ, trèo xuống qua đám dây thường xuân…” dần, mắt xa xăm. Đột nhiên trông buồn. “Khi chúng tôi bị phát , mọi thứ thay đổi. ấy bị đưa sang Pháp, đến nhà ông chú, để ‘tiệt trừ ham muốn mãnh liệt của ta’. Làm như có ai đó có thể ngăn ấy vẽ ấy.”

                  “Tên ta là gì?”

                  “Tên ta là Stephen Nettleton,” Sadie thở ra nặng nọc. “Tôi to cái tên ấy ra… bảy mươi năm nay. Ít ra là vậy.”

                  Bảy mươi năm?

                  “Vậy chuyện gì xảy ra? Sau đó?”

                  “Chúng tôi bao giờ liên lạc với nhau nữa, bao giờ,” Sadie thản nhiên.

                  “Tại sao ?” tôi trong kinh hoàng. “ viết thư cho ta à?”

                  “Ồ, tôi có viết.” cười nhàn nhạt khiến tôi đột nhiên nhăn mặt. “Tôi gửi sang Pháp cho hết lá thư này đến lá thư khác. Nhưng tôi chưa bao giờ nhận được tin tức gì từ cả. Bố mẹ tôi bảo tôi là con bé khờ khạo ngây thơ. Họ bảo lợi dụng tôi cho thứ ta muốn. Lúc đầu tôi bao giờ tin họ, ghét họ vì thế. Nhưng rồi sau đó…” ngước lên, cằm hếch ra, như thể thách tôi dám thương hại . “Tôi cũng giống . ‘ ấy con, ấy con!’ ” với giọng the thé chế nhạo. “ ‘ ấy viết thư! ấy trở về với con. ấy con!’ có biết cảm giác thế nào khi cuối cùng tôi cũng tỉnh ra ?”

                  im lặng căng thẳng.

                  “Vậy… làm gì?” Tôi hầu như dám .

                  “Lấy chồng, đương nhiên rồi.” Tôi có thể thấy thoáng thách thức. “Cha của Stephen cử hành hôn lễ. Ông ta là mục sư. Stephen chắc hẳn phải biết, nhưng ta thậm chí chẳng gửi lấy cái thiệp.”

                  rơi vào im lặng và tôi ngồi đó, những suy nghĩ cứ dồn dập nảy ra. lấy chàng mặc áo gi lê nào đó vì muốn trả thù. ràng là thế. kinh khủng. Chẳng có gì lạ khi cuộc hôn nhân kéo dài được.

                  Tôi chán nản toàn tập. Tôi ước gì ép Sadie dữ đến thế. Tôi muốn gợi lại tất cả những ký ức đau đớn này. Tôi chỉ nghĩ là có chút vui nhộn nào đó, giai đoạn lý thú và tôi có thể tìm hiểu xem sex hồi những năm 1920 như thế nào.

                  “ bao giờ nghĩ tới chuyện sang Pháp theo Stephen chưa?” Tôi kìm được hỏi câu đó.

                  “Tôi có lòng kiêu hãnh.” nhìn tôi châm chọc khiến tôi cảm thấy muốn trả miếng, “Ờ ít ra cuối cùng tôi cũng giành lại được bồ của mình!”

                  “ có còn giữ những bức phác họa đó ?” Tôi tìm kiếm đến tuyệt vọng khía cạnh khả quan hơn.

                  “Tôi giấu chúng .” gật đầu. “Cũng có bức tranh to. ta lén đưa cho tôi, ngay trước khi sang Pháp, và tôi giấu nó trong hầm rượu. Bố mẹ tôi chẳng hề biết gì. Nhưng rồi tất nhiên khi căn nhà bị cháy tôi mất nó.”

                  “Ôi Chúa ơi.” Tôi chùng xuống trong nỗi thất vọng. “ đáng tiếc.”

                  “ hẳn. Tôi chẳng quan tâm. Tại sao tôi phải quan tâm chứ?”

                  Tôi quan sát lúc, xếp nếp lại chiếc váy, hết lần này đến lần khác, như bị ám ảnh, mắt đắm chìm với những ký ức.

                  “Có lẽ ta hề nhận được thư của ,” tôi vẻ hy vọng.

                  “Ồ, tôi nghĩ là ta có nhận được.” Có chút chua chát trong giọng của . “Tôi biết chúng được bỏ vào thùng thư. Tôi phải tự mình lén mang nó ra khỏi ngôi nhà và bỏ vào thùng thư.”

                  Tôi thể chịu nổi điều này. Lén mang thư , vì Chúa. Tại sao hồi những năm 1920 họ có điện thoại di động nhỉ? Nghĩ xem có biết bao nhiêu hiểu lầm đời này có thể tránh được. Hoàng tử nước Áo Ferdinand hẳn có thể nhắn tin cho người của mình: “Tôi nghĩ là có kẻ bình thường bám theo tôi” và chắc ông ta bị ám sát. Thế chiến I xảy ra. Và Sadie hẳn có thể gọi cho người của mình, họ hẳn có thể chuyện cho ra nhẽ…

                  “Giờ ông ta vẫn còn sống chứ?” Tôi chợt thấy lóe tia hy vọng vô lý. “Chúng ta có thể tìm ra ông ấy! Chúng ta có thể tìm kiếm qua Google, chúng ta có thể sang Pháp, tôi cá là chúng ta tìm thấy ông ta…”

                  “ ta chết trẻ.” Sadie cắt lời tôi, giọng xa xăm. “Mười hai năm sau khi rời khỏi . Người ta đưa thi hài của ta về quê và tổ chức tang lễ ở làng. Lúc đó tôi sống ở nước ngoài. Dù vậy tôi cũng được mời. Và tôi tới.”

                  Tôi kinh hoàng, đáp lại được. ta chỉ rời bỏ , ta chết. Đây là câu chuyện nhảm nhí với kết cục khủng khiếp và tôi ước là mình bao giờ hỏi.

                  Mặt Sadie u sầu khi nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Da dường như tái hơn bao giờ hết và trong mắt có những khoảng tối. Trong bộ váy xám bạc trông như mong manh bé . Tôi cảm thấy nước mắt trào lên. chàng họa sĩ đó. ràng là vậy. Dưới cái vẻ hiên ngang và đốp chát đó, lòng ta. Suốt đời, có lẽ vậy.

                  Làm sao ta lại đáp lại tình của ? Đồ khốn. Nếu giờ mà ta còn sống tôi tìm ra ta mà nện cho trận nên thân. Kể cả giờ ta ông già lụ khụ run rẩy với hai chục đứa cháu nữa.

                  “Chuyện đó buồn.” Tôi gãi mũi. “Quá buồn.”

                  “Nó buồn,” vặc lại ngay lập tức, trở lại với cái vẻ khiếm nhã vốn có của mình. “Đó là cách mọi chuyện vẫn diễn ra. Có những người đàn ông khác, có những đất nước khác, có những cuộc sống khác để sống. Nhưng đó chính là lý do vì sao tôi hiểu.” bất ngờ quay sang tấn công tôi. “Tôi hiểu, phải tin tôi.”

                  “Hiểu gì?” Tôi kịp hiểu gì cả. “Tin cái gì?”

                  “ với cái gã của bao giờ đến đâu cả. Gã Josh của ấy.”

                  “Tại sao?” Tôi trừng mắt nhìn cự lại. Phó mặc cho lôi Josh vào chuyện.

                  “Vì có thể cứ muốn, muốn và muốn.” quay , ôm đầu gối. Tôi có thể thấy xương sống hằn lên đường qua lớp váy. “Nhưng nếu ta muốn quay lại... cũng muốn cả bầu trời biến thành màu đỏ luôn.”


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
        Chương 15



                  Tôi hoảng loạn. Mặc dù hôm nay là thứ Tư mà tôi vẫn chưa có giải pháp nào và Janet Grady giận dữ.

                  Tôi hồ như vượt qua nỗi hoảng sợ. Tôi trong trạng thái biến đổi. Như người tập yoga.

                  Cả ngày nay tôi tìm cách lẩn tránh những cuộc gọi của Janet. Kate bảo tôi vệ sinh, ăn trưa, bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh rồi cuối cùng tôi nghe thấy cách tuyệt vọng, “Tôi thể làm phiền ấy, tôi thể làm phiền ấy... Janet, tôi biết ứng viên đó là ai. Janet, làm ơn đừng dọa tôi...”

                  dập máy, run rẩy. Hình như Janet rất hằn học. Tôi nghĩ ta hơi bị ám ảnh thái quá vì cái danh sách sơ tuyển này. Tôi cũng vậy. Các CV cứ tung tăng trước mắt tôi và có cảm giác như cái điện thoại cứ dính chặt lấy tai tôi.

                  Hôm qua tôi thoáng có hứng hơn chút. Ít ra là có cảm giác có hứng. Có lẽ đó chỉ là cơn tuyệt vọng. Tonya! Chị ấy cứng rắn, khó nhằn, rắn như thép và có tất cả những phẩm chất đáng sợ đó. Chị ấy rất phù hợp với Janet Grady.

                  Vì vậy tôi gọi và làm như tình cờ hỏi xem chị nghĩ thế nào về chuyện trở lại làm việc khi giờ đây hai đứa nhóc sinh đôi lên hai. Chị nghĩ tới chuyện chuyển sang lĩnh vực marketing chưa, có thể là thế? Về thời trang thể thao, có lẽ? Tonya từng làm khá cao cho bên Shell trước khi sinh hai thằng bé. Tôi cá là CV của chị ấy trông rất ấn tượng.

                  “Nhưng chị trong thời gian nghỉ việc tạm thời,” chị phản đối. “Mag-da! phải là mấy miếng cá tẩm bột đó. Nhìn trong ngăn cuối cùng của tủ lạnh ấy...”

                  “Chị nghỉ đủ rồi, chắc chắn đấy. phụ nữ có tài như chị... chị hẳn phải muốn làm trở lại chết được.”

                  “ hẳn.”

                  “Nhưng thế não chị nhão nhoét ra mất!”

                  “Nó nhão nhoét!” Chị nghe có vẻ bị lăng mạ. “Em biết , tuần nào chị cũng học nhạc Suzuki với bọn trẻ. Nó kích thích trí não cho cả trẻ em lẫn người lớn, và chị gặp mấy bà mẹ tuyệt vời ở đó.”

                  “Chị bảo em là chị thà học nhạc Suzuki và uống cappuccino còn hơn là làm giám đốc marketing hàng đầu chứ gì.” Tôi cố chen giọng ngờ vực vào, thậm chí ngay bây giờ tôi muốn học nhạc Suzuki và uống cappuccino hơn là phải đối mặt với tất cả những chuyện này gấp triệu lần.

                  “Ừ,” chị thẳng thừng. “Đúng thế. Mà sao em lại tiếp cận chị, Lara?” Đột nhiên giọng chị trở nên cảnh giác hơn. “Có chuyện gì thế? Em gặp rắc rối gì à? Vì em luôn có thể kể với chị, em biết mà, nếu có chuyện gì trục trặc...”

                  Ôi Chúa ơi. phải cái giọng thông cảm giả dối ấy chứ.

                  “ có chuyện gì trục trặc cả! Chỉ là cố gắng muốn giúp chị thân thôi.” Tôi dừng lại hai giây gì đó trước khi thêm ra vẻ tình cờ, “Vậy, những bà mẹ chị gặp ở lớp học nhạc Suzuki đó. ai trong số học từng là giám đốc marketing à?”

                  Bạn nghĩ trong số tám bà mẹ từng làm hẳn phải có giám đốc marketing với kinh nghiệm bán lẻ để có thể trở lại làm việc ngay lập tức chứ. Bạn nghĩ vậy.

                  Thôi kệ. Chẳng có hy vọng gì cho sáng kiến này. ra là chẳng còn gì để bàn về tất cả các ý tưởng của tôi nữa. Khả năng duy nhất tôi tìm thấy là cái chàng ở Birmingham có thể chuyển sang nếu Leonidas Sports hằng tuần trả phí lại thường xuyên bằng trực thăng cho ta. Điều này hàng triệu năm nữa cũng bao giờ xảy ra. Tôi tiêu tùng rồi. Cuối cùng bạn nghĩ giờ phải lúc thích hợp nhất để phục sức lộng lẫy mà dự tiệc.

                  Ấy thế mà, giờ tôi lại ngồi trong taxi, phục sức lộng lẫy để dự tiệc .

                  “Đến rồi! Park Lane!” Sadie thò đầu ra khỏi cửa xe. “Trả tiền taxi ! thôi nào!”

                  Ánh đèn flash sáng chói từ các máy ảnh tràn ngập khắp chiếc taxi của chúng tôi và tôi có thể nghe thấy tiếng mọi người chào hỏi nhau huyên náo. Tôi ngó ra cửa sổ xe và thấy nhóm chừng mười người mặc đầm dạ tiệc bước lên tấm thảm đỏ dẫn tới khách sạn Spencer, nơi bữa tối của Business People diễn ra. Theo tờ Financial Times, tối nay 400 doanh nhân tài năng hàng đầu ở London tụ họp ở đây.

                  Là trong những doanh nhân tài năng đó, tôi phải hủy buổi tối, vì rất, rất nhiều lý do:



                  1. Giờ tôi trở lại với Josh và nên ăn tối cùng những người đàn ông khác.

                  2. Tôi quá căng thẳng vì công việc.

                  3. Ý tôi là, rất căng thẳng.

                  4. Janet Grady có thể ở đây và hét vào mặt tôi.

                  5. Clive Hoxton cũng thế.

                  Chưa kể:

                  6. Phải chuyện với Ngài Người Mỹ Cau Có cả tối.



                  Nhưng rồi đột nhiên ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. 400 doanh nhân, tất cả đều ở trong căn phòng. số hẳn là những nhà điều hành marketing hàng đầu. Và số hẳn phải muốn công việc mới. Chắc chắn.

                  Vì thế đây là kế hoạch sống còn của tôi. Tôi tìm kiếm ứng viên cho Leonidas Sports vào tối nay, trong bữa tối.

                  Tôi tỷ mỉ kiểm tra lại chiếc xắc tay buổi tối để chắc tích đầy danh thiếp và liếc nhìn mình cửa xe. cần phải , Sadie phụ trách vụ ăn mặc của tôi. Tôi mặc cái váy vintage màu đen đính xêquin lấp lánh tay có diềm tua và hai cái mề đay lớn kiểu Ai Cập có đính hạt ở vai. Bên ngoài tôi khoác cái áo choàng tay. Mắt tôi trát phấn côn đậm, tôi đeo cái vòng tay hình con rắn màu vàng dài và thậm chí còn đôi tất thập niên hai mươi nguyên bản, giống như Sadie thường , hiển nhiên rồi. Và đầu tôi là cái mũ có mạng che mặt đính những viên pha lê lóng lánh ôm sát đầu mà Sadie tìm được ở chợ bán đồ cổ nào đó.

                  Dù vậy, tối nay tôi cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. Lý do đầu tiên là vì tất cả những người khác cũng đều phục sức lộng lẫy. Và mặc dù tôi có kêu ca về cái mũ trong thâm tâm tôi nghĩ trông tôi khá tuyệt. Trông tôi hơi bị lộng lẫy và hoài cổ.

                  Sadie cũng diện ngất, mặc bộ váy có riềm tua, tất cả đều màu lam ngọc và xanh lá cây, với cái khăn choàng lông công. đeo khoảng mười cái vòng cổ và đầu cái khăn buộc đầu với thác pha lê rủ xuống qua tai. cứ liên tục bật nắp cái túi xách buổi tối của mình rồi đóng lại và có vẻ như trong tâm trạng thất thường. ra là có tâm trạng thất thường kể từ lúc tôi bắt phải kể cho tôi nghe câu chuyện về người tình chết của . Tôi cố gắng gặng hỏi thêm chuyện đó, nhưng được. cứ lượn chỗ khác hoặc biến mất hoặc chuyển chủ đề. Nên tôi đành bỏ cuộc.

                  “ thôi!” Chân co phắt lên. “Tôi muốn nhảy lắm rồi!”

                  Vì Chúa. bị ám ảnh rồi. Và nếu nghĩ tôi nhảy với Ed ở giữa quán bar lần nữa cần nghĩ lại.

                  “Sadie, nghe này,” tôi kiên quyết. “Đây là bữa tối vì công việc. có nhảy nhót. Tôi tới đây để làm việc.”

                  “Chúng ta tìm được cách để nhảy,” tự tin. “ luôn có thể tìm ra cách để nhảy mà.”

                  Ờ. Sao cũng được.

                  Khi tôi bước ra, mọi người mặc váy dạ tiệc khắp mọi nơi, bắt tay cách tự tin và cười lớn và tạo dáng chụp ảnh. Tôi nhận ra vài người qua những bức ảnh hai trang Business People. Tôi cảm thấy khắp người cứ bồn chồn thế nào mất lúc. Nhưng rồi tôi liếc Sadie và hếch cằm lên, giống như . Họ là những người quan trọng sao nào? Tôi cũng chả kém cạnh gì họ. Tôi là thành viên trong công ty riêng của tôi. Thậm chí nếu nó chỉ gồm có hai người và cái máy pha cà phê nay hỏng mai hóc.

                  “Chào Lara.” Tiếng Ed chào tôi từ phía sau và tôi quay lại. ta kia rồi, trông vuông thành sắc cạnh và điển trai như tôi mong đợi. Chiếc áo vest dự tiệc tối của ta vừa khít đến hoàn hảo, mái tóc sẫm được chải ngược ra sau hoàn hảo.

                  Josh bao giờ mặc cái áo vest dự tiệc chuẩn. Lúc nào cũng mặc cái áo kỳ cục nào đó như áo jacket Nehru với quần jean. Nhưng dầu vậy, trông Josh vẫn rất tuyệt.

                  “Chào.” Tôi khoác lấy tay Ed trước khi ta kịp nảy ra ý định hôn tôi. phải tôi nghĩ là ta làm thế. ta nhìn bộ cánh của tôi từ xuống dưới với ánh mắt thích thú.

                  “Trông rất... thập niên hai mươi.”

                  Phát chuẩn đấy, Einstein ạ. “À vâng.” Tôi nhún vai. “Tôi thích quần áo thập niên hai mươi.”

                  “Hẳn rồi,” , mặt chả biểu cảm gì.

                  “Trông ngon lành quá!” Sadie hoan hỉ với Ed. lao tới bên , hai cánh tay ôm chặt lấy ngực và rúc mặt vào cổ .

                  Ặc. ta định làm thế cả tối nay sao?

                  Chúng tôi tiến tới gần nhóm nhiếp ảnh , và nhận thấy tín hiệu từ nàng đeo tai nghe, Ed dừng lại mắt hơi đảo lên. “Xin lỗi, tôi e là phải làm việc này.”

                  “Chết tiệt!” tôi hốt hoảng khi máy ảnh lóe lên làm tôi lóa cả mắt. “Tôi làm gì đây?”

                  “Đứng nhích sang bên,” thầm trấn an. “Hếch cằm lên và mỉm cười. Đừng lo, chuyện hoảng sợ cũng là bình thường thôi. Tôi học khóa huấn luyện truyền thông về chuyện này rồi. Lần đầu tôi cứng đờ đến nỗi trông như con rối Thunderbird [1] ấy.”

                  [1] Trong bộ phim truyền hình nhiều tập Thunderbirds của vào giữa những năm 1960. Nhân vật là những con rối.

                  Tôi nén được cười. ra trông đúng là hơi giống Thunderbird , với quai hàm vuông và lông mày đen.

                  “Tôi biết nghĩ gì,” , trong khi ánh đèn flash cứ tiếp tục lóe lên. “Dù sao trông tôi cũng giống Thunderbird . OK. Tôi có thể chấp nhận .”

                  “Tôi hề nghĩ thế!” Tôi nghe chẳng thuyết phục tẹo nào. Chúng tôi tiếp tục tới nhóm nhiếp ảnh khác. “Mà sao biết phim Thunderbirds?

                  “ đùa à? Tôi xem nó hồi còn bé. Tôi còn bị ám ảnh cơ. Tôi muốn làm Scott Tracy.”

                  “Còn tôi muốn làm bà Penelope.” Tôi liếc lên nhìn . “Vậy là ít ra có quan tâm đến mẩu của văn hóa đấy chứ.”

                  Tôi chắc là show truyền hình dành cho trẻ con có được tính là “văn hóa” nhưng tôi cưỡng lại được việc đưa ra quan điểm của mình. Trông Ed ngạc nhiên và hít vào như thể để trả lời nhưng chưa kịp nàng đeo tai nghe lại tới hộ tống chúng tôi tiếp và khoảnh khắc đó qua mất.

                  Khi chúng tôi vào trong khách sạn, tôi nhìn quanh, cố nghiên cứu kỹ tất cả mọi người, cố nhìn xem có ai tôi có thể tiếp cận về công việc ở Leonidas Sports. Tôi phải nhanh chân vòng trước khi mọi người ngồi xuống ăn.

                  Trong lúc đó Sadie dính chặt vào bên hông Ed, vuốt ve tóc , cọ mặt mình vào mặt và xoa tay khắp ngực . Khi chúng tôi dừng trước bàn tiếp tân, đột nhiên thụp xuống và thò đầu vào trong túi áo vest của . Tôi bối rối kinh khủng, nhảy dựng.

                  “Sadie!” Tôi càu nhàu giận dữ sau lưng Ed. “ làm gì thế hả?”

                  “Xem đồ đạc của ta!” , đứng lên. “ có gì thú vị lắm, chỉ có ít giấy tờ và hộp danh thiếp. Tôi thắc mắc trong túi quần ta có gì… Hừmm…” Mắt chăm chú nhìn vào đũng quần tia sáng xuất .

                  “Sadie!” Tôi rít lên hoảng hốt. “ được!”

                  “Ông Harrison!” phụ nữ mặc bộ váy cocktail màu xanh tím than thanh lịch lao vào Ed. “Tôi là Sonia Taylor, trưởng phòng PR của Dewhurst Publishing. Chúng tôi rất mong được chuyện với .”

                  “Rất hân hạnh được có mặt ở đây.” Ed gật đầu. “Tôi xin được giới thiệu Lara Lington, là…” nhìn tôi nghi ngại, như thể tìm kiếm từ thích hợp. “Người cùng tôi.”

                  “Chào Lara.” Sonia mỉm cười ấm áp với tôi. “ hoạt động ở ngành nào?”

                  Ôi trời. Trưởng phòng PR của Dewhurst Publishing.

                  “Chào Sonia.” Tôi bắt tay ta theo phong cách chuyên nghiệp nhất. “Tôi là Lara Lington. Tôi làm trong lĩnh vực tìm kiếm nhân , cho phép được gửi danh thiếp của tôi… !” tiếng kêu chủ tâm vuột ra khỏi miệng tôi.

                  Sadie cúi xuống và thò mặt vào trong túi quần Ed.

                  “ sao chứ Lara?” Sonia Taylor nhìn tôi vẻ lo lắng.

                  “Tôi sao!” Mắt tôi lia sang chỗ khác, bất cứ chỗ nào phải cái cảnh ngay trước mắt tôi kia. “Tôi ổn, rất ổn…”

                  “Thế tốt.” Sonia nhìn tôi với vẻ hơi lạ. “Tôi tìm phù hiệu tên của .”

                  Đầu của Sadie ló ra trong giây lát rồi lại ngụp trở lại. ta làm gì trong đó?

                  “Lara, có chuyện gì thế?” Ed quay sang tôi nhíu mày khó hiểu.

                  “Ừm… !” Tôi kiềm chế. “Mọi chuyện đều tốt cả, tốt cả…”

                  “Vì Chúa!” Sadie lại đột ngột ló đầu ra. “Tôi nhìn cả mắt.”

                  Tôi đưa tay lên bịt miệng. Ed nhìn tôi ngờ vực.

                  “Xin lỗi,” tôi kìm nén. “Chỉ là ho thôi.’’

                  “Đây rồi!” Sonia quay trở lại từ chiếc bàn và đưa chúng tôi mỗi người cái phù hiệu. “Ed, tôi có thể bắt cóc lúc để xem qua trình tự của các kiện ?” ta cười tự nhiên rồi lôi Ed .

                  Ngay lập tức tôi rút điện thoại ra để ngụy trang, rồi xoay người về phía Sadie.

                  “Đừng có làm vậy nữa! làm tôi mất tập trung! Tôi biết phải nhìn đâu!”

                  Sadie nhướng mày lên ranh mãnh. “Chỉ là muốn thỏa mãn trí tò mò thôi.”

                  Tôi thậm chí hỏi thế nghĩa là gì.

                  “Ờ, đừng! Giờ nàng Sonia đó nghĩ tôi là kẻ cực kỳ đáng tin. ta thậm chí còn cầm danh thiếp của tôi.”

                  “ sao?” Sadie nhún vai bận tâm. “Ai thèm quan tâm ta nghĩ gì chứ?”

                  Như thể bên trong tôi có cái công tắc bật lên. nhận thấy là tôi tuyệt vọng đến mức nào sao? nhìn thấy mấy hôm nay tôi và Kate làm việc mười ba tiếng ngày sao?

                  “Tôi quan tâm!” Tôi giận dữ công kích chùn lại. “Sadie tại sao muốn nghĩ là tôi làm gì ở đây? Tôi cố gắng tạo dựng công việc kinh doanh của mình! Tôi cố gắng gặp gỡ những người quan trọng!” Tôi chỉ khắp gian đại sảnh từng tốp người lại tấp nập. “Tôi phải tìm ứng viên cho Leonidas Sports vào ngày mai! Nếu tôi làm việc đó sớm, chúng tôi tan tành. Chúng tôi gần như tan tành rồi. Tôi căng thẳng tột độ mà thậm chí buồn quan tâm. thậm chí thèm để ý.” Giọng tôi đột nhiên hơi run rẩy, đó hẳn là do tất cả những tách latte tôi uống cả ngày hôm nay. “Mà thây kệ. Muốn sao cũng được. Làm gì tùy . Chỉ tránh xa tôi ra.”

                  “Lara...” Sadie bắt đầu nhưng tôi sải bước dứt khỏi về phía cánh cửa đôi dẫn tới phòng tiệc chính. Ed và Sonia đứng ở bục và tôi có thể thấy ta giải thích về cái micrô cho . Quanh tôi, các bàn đầy ắp những người phụ nữ và đàn ông trông rất năng động. Tôi có thể nghe được những đoạn trò chuyện về thị trường và lĩnh vực bán lẻ và chiến dịch truyền hình.

                  Đây là cơ hội lớn của tôi. nào, Lara. Thu hết toàn bộ can đảm tôi cầm lấy ly sâm banh ở chỗ người phục vụ bàn ngang qua, rồi tiến tới nhóm các doanh nhân, tất cả đều cười to vui vẻ về chuyện gì đó.

                  “Xin chào!” Tôi lao vào cách rạng rỡ. “Tôi là Lara Lington, ở công ty Tư vấn Nhân Cấp cao L&N. Cho phép tôi gửi các bạn danh thiếp của tôi!”

                  “Chào ,” chàng tóc đỏ trông thân thiện . ta lần lượt giới thiệu cả nhóm và tôi chìa danh thiếp cho tất cả bọn họ. Theo phù hiệu tên của họ có vẻ như họ đều làm việc cho các công ty phần mềm.

                  “Vậy có ai ở đây làm trong lĩnh vực marketing ?” tôi hỏi vẻ tự nhiên. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía chàng tóc đỏ.

                  “Tội lỗi quá.” ta mỉm cười.

                  “ có muốn công việc mới ?” tôi thốt ra. “Ở công ty dụng cụ thể thao, quyền lợi rất lớn, cơ hội phi thường!”

                  Im lặng. Tôi thể thở nổi vì hy vọng. Rồi mọi người phá lên cười.

                  “Tôi thích phong cách của ,” chàng tóc đỏ , và quay sang người bên cạnh. “Tôi có thể mời tham gia vào công ty con Asian software , chỉ mới hoạt động mười năm thôi?”

                  “ ông chủ thận trọng,” chàng khách châm biếm và tràng cười rộ lên.

                  Họ nghĩ tôi đùa. Đương nhiên là họ nghĩ vậy.

                  Tôi vội cười theo. Nhưng trong thâm tâm tôi cảm thấy mình khờ khạo quá thể. Tôi bao giờ tìm ra được ứng viên. Đó là ý tưởng lố bịch. Sau lúc tôi cáo lỗi và rời khỏi đó thấy Ed tiến lại phía tôi từ phía bên kia phòng.

                  “Mọi chuyện thế nào? Xin lỗi vì bỏ rơi .”

                  “ có gì phải lo. Tôi… biết đấy. thiết lập mạng lưới.”

                   “Chúng ta ngồi bàn …” dẫn tôi về phía sân khấu và tôi thoáng cảm thấy hãnh diện, bất chấp tâm trạng rất chán nản. Bàn ở bữa tối của Business People!

                  “Lara, tôi muốn hỏi câu,” Ed khi chúng tôi bước . “Xin đừng hiểu lầm.”

                  “Chắc đâu,” tôi . “Hỏi .”

                  “Tôi chỉ muốn thẳng thắn. muốn trở thành bạn của tôi. Đúng nào?”

                  “Đúng,” tôi gật đầu. “Và muốn trở thành bạn trai của tôi.”

                  “,” , lắc đầu quầy quậy. Giờ chúng tôi tới chỗ cái bàn. Ed khoanh tay quan sát tôi như thể khó hiểu. “Vậy chúng ta làm gì ở đây với nhau?”

                  “Ờ… chậc. câu hỏi hay.”

                  Tôi biết phải trả lời thế nào. là, chẳng có lý do đúng đắn nào cả.

                  “Làm bạn?” cuối cùng tôi gợi ý.

                  “Làm bạn,” nhắc lại ngờ vực. “Tôi đoán là chúng ta có thể thành bạn.”

                  kéo ghế cho tôi và tôi ngồi xuống. Ở mỗi chỗ đều có bản chương trình đề Khách mời thuyết trình:Ed Harrison được viết ở dưới cùng.

                  “ có hồi hộp ?”

                  Mắt Ed chớp khẽ, rồi khẽ mỉm cười với tôi. “Nếu có tôi cũng ra.”

                  Tôi liếc mắt sang mặt sau của tờ chương trình và cảm thấy hơi thích thú khi thấy tên của mình trong danh sách. Lara Lington, công ty Tư vấn Nhân cấp cao L&N.

                  “ tiếp cận tôi như nhân viên săn đầu người đặc thù,” Ed , dõi theo ánh mắt tôi.

                  “ sao?” Tôi biết phải phản ứng thế nào. Đó là chuyện tốt hay xấu đây?

                  “Trước hết có vẻ bị ám ảnh vì tiền.”

                  “Tôi muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa,” tôi thành . “ nhiều hơn nữa. Nhưng tôi cho rằng đó phải là vấn đề chính đối với tôi. Tôi vẫn luôn thấy nghề săn đầu người là hơi…” tôi đột ngột ngừng lại, xấu hổ, và nhấp ngụm rượu.

                  Tôi từng bảy tỏ lý thuyết săn đầu người của tôi với Natalie và bảo tôi bị điên và đừng nhắc tới chuyện đó nữa.

                  “Sao cơ?”

                  “Ờ. Giống như là làm mối ấy. Tìm người thích hợp nhất cho công việc thích hợp nhất.”

                  Ed trông có vẻ thích thú. “Đó là cách nhìn khác biệt về nghề đó đấy. Tôi chắc hầu hết mọi người quanh đây cảm thấy là mình có mối tình với công việc của mình.” chỉ xung quanh căn phòng động nghịt.

                  “Có lẽ họ thấy vậy nếu công việc phù hợp,” tôi hăm hở . “Nếu có thể kết hợp người với chính xác cái mà họ muốn…”

                  “Vậy là Cupid.”

                  “ cười tôi.”

                  “Đâu có.” lắc đầu dứt khoát. “Tôi thích nó với tư cách là lý thuyết. thực tế kết quả ra sao?”

                  Tôi thở dài. Có gì đó ở Ed khiến tôi hạ thấp cảnh giác. Có lẽ đó là vì tôi quan tâm nghĩ gì về tôi.

                  “ tuyệt vời lắm. ra, ngay lúc này rất be bét.”

                  “Tệ thế sao?”

                  “Còn tệ hơn thế.” Tôi nhấp ngụm rượu khác, rồi ngước lên thấy Ed nhìn tôi thích thú.

                  “ hợp tác mở công ty đúng ?”

                  “Vâng.”

                  “Vậy… làm thế nào mà quyết định chọn ai để hợp tác?” hỏi nhàng. “Toàn bộ chuyện đó xảy ra như thế nào?”

                  “Natalie ư?” Tôi nhún vai. “Vì ấy là bạn thân của tôi, tôi biết ấy từ lâu lắm rồi, và ấy rất có tài, tay săn đầu người hàng đầu. biết , ấy từng làm cho Price Bedford Associates. Họ rất lớn.”

                  “Tôi biết.” có vẻ suy nghĩ lúc. “Hỏi để biết thôi nhé, ai bảo ta rất có tài, là tay săn đầu người hàng đầu?”

                  Tôi nhìn chằm chằm, cảm thấy hơi luống cuống. “ cần phải ai bảo tôi cả. ấy vốn thế. Ý tôi là…” tôi bắt gặp cái nhìn hoài nghi của . “Sao?”

                  “Đó phải là việc của tôi. Nhưng lần đầu và tôi…” lại ngập ngừng, như thể tìm kiếm từ. “Gặp nhau.”

                  “Vâng.” Tôi gật đầu sốt ruột.

                  “Tôi hỏi quanh chút. Chưa có ai từng nghe về .”

                  “Tuyệt.” Tôi tợp ngụm sâm banh. “Tiếp .”

                  “Nhưng tôi có liên lạc với người bên Price Bedford và ta cho tôi biết chút về Natalie. Rất thú vị.”

                  Đột nhiên tôi cảm thấy có chút điềm gở trong câu của . “Ồ, vậy sao?” tôi chống chế. “Vì tôi cá là họ rất bực mình khi mất ấy. Vì thế ta có gì đó nữa…”

                  Ed giơ tay lên. “Tôi muốn dính vào chuyện này. Đó là quan hệ hợp tác của , bạn của , lựa chọn của .”

                  OK. Giờ tôi có linh cảm xấu.

                  “ xem nào.” Tôi đặt ly xuống, vẻ hiên ngang biến mất. “Làm ơn , Ed. cho tôi nghe . ta gì?”

                  “Ờ.” Ed nhún vai. “ thể là ta lôi kéo số người có tiếng tăm vào danh sách cho ‘công việc ngon lành’ nặc danh nào đó hề có . Rồi ta cố dụ họ tới khách hàng chẳng-ngon-lành-mấy và tuyên bố đó là công việc mà ta muốn tới ngay từ đầu. Thế là vụ cực đình đám nổ ra. Đối tác cấp cao ở công ty phải nhảy vào cuộc, dẹp yên mọi chuyện. Đó là lý do vì sao ta bị sa thải.” Ed ngập ngừng. “Nhưng biết chuyện đó, đúng ?”

                  Tôi nhìn chằm chằm, nên lời. Natalie bị sa thải? ấy bị sa thải?

                  ấy kể với tôi là quyết định bỏ Price Bedford vì được đánh giá đúng mức và có thể kiếm được hơn rất nhiều nếu làm ăn độc lập.

                  “Tối nay ta có đến ?” nhìn quanh phòng. “Tôi gặp ta chứ?”

                  “,” cuối cùng tôi cũng cất được tiếng. “ ấy… giờ ở đây.”

                  Tôi thể với bỏ mặc tôi trong khó khăn tự mình điều hành công ty. Tôi thể thừa nhận là chuyện còn tệ hơn so với mức nghĩ tới. Máu cứ dồn lên rồi lại rút khỏi mặt tôi trong khi tôi cố gắng xử lý toàn bộ chuyện này.

                  chưa bao giờ kể với tôi là bị sa thải. Chưa bao giờ. Tôi vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên đưa ra ý tưởng về việc thành lập công ty cùng với tôi, bên chai sâm banh ở quán bar thú vị. kể với tôi mọi người trong ngành này đều muốn được bắt tay làm ăn với chết được nhưng chỉ muốn liên kết với người nào mà tin tưởng thôi. người bạn cũ. Người mà có thể vui vẻ được. vẻ ra bức tranh tuyệt vời và liệt kê ra hàng loạt tên tuổi lừng lẫy, tôi xiêu ngay. Tuần sau tôi bỏ việc và rút toàn bộ tiền tiết kiệm ra. Tôi quả là con ngốc dạ. Tôi cảm thấy nước mắt mấp mé ở bờ mi và vội vàng nhấp ngụm sâm banh.

                  “Lara?” Giọng the thé của Sadie dội vào tai tôi. “Lara, tới đây mau! Tôi cần chuyện với .”

                  Tôi cảm thấy muốn chuyện với Sadie. Nhưng tôi cũng thể cứ ngồi đây để Ed nhìn tôi với vẻ lo lắng đến thế. Tôi nghĩ đoán rằng đây là cú sốc tột độ đối với tôi.

                  “Lát nữa tôi quay lại!” Tôi vui vẻ quá mức và đẩy ghế ra. Tôi qua căn phòng đông đúc, cố gắng phớt lờ Sadie lúc này đuổi theo, liến thoắng vào tai tôi.

                  “Tôi rất xin lỗi,” . “Tôi nghĩ về nó và đúng, tôi ích kỷ và thiếu suy nghĩ. Vì thế tôi quyết định giúp đỡ , và tôi làm thế! Tôi tìm được ứng viên! ứng viên tuyệt vời, hoàn hảo!”

                  Những lời cắt ngang những suy tư lòng vòng, đau đớn trong tôi.

                  “Gì cơ?” Tôi quay lại. “ vừa gì?”

                  “ có thể nghĩ là tôi quan tâm tới công việc của , nhưng kỳ thực là có,” tuyên bố. “ cần chiến lợi phẩm và tôi tìm được cho người. Tôi thông minh sao?”

                  “ chuyện gì thế?”

                  “Tôi lắng nghe tất cả những cuộc chuyện của mọi người!” đầy tự hào. “Tôi bắt đầu thấy hết hy vọng nghe thấy người phụ nữ tên là Clare thầm với bạn ở góc. ta hạnh phúc. Đó là trò chơi quyền lực, biết đấy.” Sadie mở to mắt ra với tôi vẻ đầy ấn tượng. “Mọi việc ở chỗ ta trở nên rất tệ, ta nghĩ tới chuyện bỏ việc…”

                  “Được rồi. Vậy vấn đề là…”

                  “ ta là Giám đốc marketing, đương nhiên rồi!” Sadie đắc thắng. “Phù hiệu của ta đề thế. Tôi biết đó là cái cần, Giám đốc marketing. biết ta giành giải thưởng vào tháng trước. Nhưng giám đốc điều hành mới thậm chí còn chẳng chúc mừng ta. ta đúng là đồ con lợn,” thêm vẻ bí mật. “Đó là lý do vì sao ta muốn .”

                  Tôi nuốt nước bọt vài lần, cố gắng trấn tĩnh. trưởng phòng marketing đoạt giải muốn đổi việc. Ôi Chúa ơi. Tôi như thiên đàng.

                  “Sadie… chuyện đó có ?”

                  “Đương nhiên rồi! ta ở đằng kia kìa!” Sadie chỉ về phía bên kia của căn phòng.

                  “ ta có thích thể thao ? Thể hình ấy?”

                  “Bắp vế rắn chắc,” Sadie đắc thắng. “Tôi để ý đến chúng ngay lập tức.”

                  Tôi vội vã chạy về phía cái bảng gần đó và nhìn vào danh sách khách mời. Clare... Clare…

                  “Clare Fortescue, Giám đốc Marketing của Shepherd Homes?” Tôi cảm thấy phấn khích tột độ. “ ta nằm trong danh sách sơ bộ mới của tôi! Trước tôi muốn chuyện với ta nhưng liên hệ được.”

                  “Ờ, ta ở đây rồi! nào, tôi chỉ cho !”

                  Tim tôi đập thình thịch khi tôi qua gian phòng đông đúc, nhìn vào mọi khuôn mặt để tìm ra người trông giống Clare nào đó.

                  “Kia rồi!” Sadie chỉ vào người phụ nữ đeo kính mặc bộ váy màu xanh lơ. ta có mái tóc sẫm màu cắt ngắn, nốt ruồi ở mũi và hơi thấp bé. Có khi tôi phát ra ta nếu Sadie chỉ cho tôi.

                  “Xin chào!” tôi hít hơi sâu. “ là Clare Fortescue phải ?”

                  “Vâng?” ta nhanh.

                  “Tôi có thể chuyện với lát ?”

                  “Ờ… OK.” Trông hơi bối rối, Clare Fortescue cho phép tôi kéo ta ra khỏi nhóm ta đứng cùng.

                  “Chào.” Tôi mỉm cười hồi hộp. “Tôi tên Lara và tôi làm nghề tư vấn nhân . Tôi có ý định liên hệ với . biết , tiếng tăm của lan rất xa.”

                  “Thế à?” Trông ta có vẻ nghi ngờ.

                  “Đương nhiên! ra… tôi phải chúc mừng vì giải thưởng vừa rồi của !”

                  “Ồ.” Tai Clare Fortescue thoáng đỏ lên. “Cảm ơn rất nhiều.”

                  “ giờ tôi tìm người cho vị trí giám đốc marketing,” tôi hạ thấp giọng dè dặt, “và tôi chỉ muốn đề cập tới nó thôi. Đó là công ty quần áo thể thao thú vị với tiềm năng khổng lồ và tôi nghĩ là cực kỳ thích hợp với vị trí đó. là lựa chọn số của tôi.” Tôi ngừng lại, rồi thêm nhàng, “Nhưng đương nhiên là có lẽ tại rất hài lòng với chỗ làm tại của mình…”

                  Im lặng. Tôi thể biết được điều gì diễn ra phía sau cặp kính của Clare Fortescue. Cả người tôi căng ra đến mức tôi thở nổi.

                  “ ra là… tôi tính chuyển ,” cuối cùng ta , đến mức tôi hầu như nghe thấy gì. “Có thể tôi cũng rất quan tâm. Nhưng đó phải là vị trí phù hợp.” ta nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. “Tôi thỏa hiệp. Tôi có tiêu chuẩn.”

                  hiểu sao tôi nén lại được mà reo hò toáng lên. ta có quan tâm ta là người cứng rắn.

                  “Tuyệt vời!” Tôi mỉm cười. “Có lẽ tôi có thể gọi cho vào sáng mai. Hoặc nếu bây giờ có chút giờ rảnh?” Tôi cố gắng nghe sao cho tuyệt vọng. “Chúng ta có thể chuyện chứ? Nhanh thôi?”

                  Làm ơn … làm ơn … làm ơn làm ơn làm ơn

                  Mười phút sau tôi trở lại bàn, vui đến choáng ngợp. Ngày mai ta gửi CV cho tôi. ta từng chơi cánh phải trong đội hockey! ta phù hợp tuyệt đối!

                  Sadie có vẻ còn sướng rơn hơn cả tôi khi chúng tôi về phía cái bàn.

                  “Tôi biết mà!” liên tục . “Tôi biết là ta phù hợp mà!”

                  “ đúng là ngôi sao,” tôi vui sướng. “Chúng ta là đội. Đập tay nào!”

                  “Đập gì?” Sadie trông có vẻ hiểu.

                  “Đập tay! biết đập tay là gì à? Giơ bàn tay lên…”

                  OK. Hóa ra vỗ tay ăn mừng với con ma là sai lầm. Người phụ nữ mặc váy đỏ cứ nghĩ là tôi định đánh ta. Tôi vội vàng tiếp. Tôi về đến bàn và cười tươi với Ed. “Tôi về rồi đây!”

                  “ đây rồi.” Ed nhìn tôi vẻ thích thú. “Thế nào rồi?”

                  “Tuyệt đỉnh, nhân tiện hỏi.”

                  “Tuyệt đỉnh!” Sadie nhắc lại và nhảy phắt vào lòng . Tôi với lấy ly sâm banh của mình. Đột nhiên tôi cảm thấy có tâm trạng tiệc tùng.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
        Chương 16



                  Tối nay hóa ra lại là trong những buổi tối tuyệt nhất đời tôi. Bữa tối ngon tuyệt. Bài phát biểu của Ed được hưởng ứng ngoài sức tưởng tượng. Sau đó, mọi người cứ tới tấp đến chúc mừng , và giới thiệu tôi với mọi người. Tôi phát hết toàn bộ số danh thiếp và lên lịch cho hai buổi gặp gỡ vào tuần sau và bạn của Clare Fortescue tới chỗ tôi dè dặt hỏi xem tôi có thể làm được gì cho ta.

                  Tôi phởn chí quá . Cuối cùng tôi cũng cảm thấy giống như là sắp sửa có tên bản đồ vậy!

                  Hơi khốn khổ chút là Sadie, giờ chán ngấy những cuộc chuyện công việc và lại bắt đầu đòi nhảy nhót. ra ngoài tìm hiểu và theo hộp đêm xíu ở phố hoàn hảo và chúng tôi phải tới đó ngay lập tức.

                  “!” Tôi lầm bầm, khi lại quấy rầy tôi. “Suỵt! Nhà ảo thuật làm trò nữa!”

                  Khi chúng tôi đều nhấp cà phê, nhà ảo thuật khắp các bàn biểu diễn. Ông ta vừa đẩy chai rượu xuyên qua bàn, đáng kinh ngạc. Giờ ông ta bảo Ed chọn hình tấm các và ông ta đọc bằng ngoại cảm.

                  “OK,” Ed , chọn các. Tôi liếc qua vai , nó là hình ngoằn ngoèo. Ta được lựa chọn giữa hình ngoằn ngoèo, hình tam giác, hình tròn, hoặc bông hoa.

                  “Tập trung vào hình đó và nghĩ đến thứ gì khác nữa.” Nhà ảo thuật, kẻ mắt và mặc chiếc áo khoác có gắn đá quý, da nâu giả, nhìn dán chặt vào Ed. “Hãy để Firenzo Vĩ đại sử dụng quyền năng huyền bí của mình để đọc suy nghĩ của .”

                  Tên ảo thuật đó là Firenzo Vĩ đại. Ông ta nhắc tới điều này khoảng chín mươi nhăm lần, cộng với tất cả đồ dùng để biểu diễn của ông ta đều có viết “Firenzo Vĩ đại” bằng chữ đỏ lớn uốn éo.

                  im lặng trùm lên cả bàn. Firenzo Vĩ đại đặt hai bàn tay lên đầu Ed như thể thôi miên.

                  “Tôi tiến đến tâm trí của ,” ông ta , giọng và kỳ bí. “Thông điệp xuất . chọn… hình này.” Với cái vung tay mạnh mẽ, ông ta rút ra tấm các giống hệt tấm của Ed.

                  “Chính xác.” Ed gật đầu, và đặt tấm các lên bàn.

                  “ kinh ngạc!” người phụ nữ tóc vàng ngồi đối diện há hốc mồm.

                  “Khá ấn tượng.” Ed lật tấm các của mình lên, kiểm tra lại. “Ông ta thể nào nhìn thấy cái tôi lấy.”

                  “Đó là quyền năng của tâm trí,” nhà ảo thuật nhấn mạnh, nhanh tay thu lại tấm các của Ed. “Đó là quyền năng của… Firenzo Vĩ đại!”

                  “Cho tôi thử với!” người phụ nữ tóc vàng phấn khích nài nỉ. “Hãy đọc tâm trí của tôi xem!”

                  “Được thôi.” Firenzo Vĩ đại quay sang ta. “Nhưng coi chừng. Khi mở tâm trí của cho tôi, tôi có thể đọc được tất cả những bí mật của . Mọi bí mật sâu kín nhất, đen tối nhất.” Mắt ông ta lóe lên và ta bật cười khúc khích.

                  ta mê Firenzo Vĩ đại như điếu đổ rồi, ràng là thế. Có lẽ ngay bây giờ ta bày hết ra những bí mật sâu kín nhất, đen tối nhất cho ông ta.

                  “Tôi thấy tâm trí của các quý bà quý thường dễ… nhìn thấu.”

                  Firenzo Vĩ đại nhướng mày khơi gợi. “Tâm trí của họ thường yếu đuối hơn, ủy mị hơn… nhưng bên trong lại thú vị hơn.” Ông ta cười hết cỡ thấy toàn răng là răng với người phụ nữ tóc vàng, nàng này cũng bật cười thẹn thùng.

                  Ặc. Ông này tởm quá. Tôi liếc sang Ed, mặt cũng vẻ ưa.

                  Tất cả chúng tôi đều nhìn người phụ nữ tóc vàng nhấc tấm các lên, nghiền ngẫm nó lúc, rồi dứt khoát, “Tôi chọn.”

                  “Nó là hình tam giác,” Sadie , thích thú. bập bềnh sau lưng người phụ nữ tóc vàng, nhìn xuống tấm thiệp. “Tôi nghĩ là ta chọn hình bông hoa.”

                  “Thư giãn .” Firenzo Vĩ đại tập trung chăm chú vào người phụ nữ tóc vàng. “Nhiều năm nghiên cứu phương đông khiến cho tâm trí tôi hòa hợp sóng tâm của tâm trí con người. Chỉ có Firenzo Vĩ đại mới có thể nhìn thấu bộ não tới mức đó. Đừng cố cưỡng lại, quý dễ thương ạ. Hãy để Firenzo Vĩ đại thăm dò những suy nghĩ của . Tôi hứa đấy…” Ông ta lại mỉm nụ cười toàn răng. “Tôi nhàng thôi.”

                  Trời ơi. Ông ta nghĩ mình rất hấp dẫn nhưng ông ta quá tởm. phân biệt giới tính.

                  “Chỉ có Firenzo Vĩ đại mới có quyền năng đó,” đột nhiên ông ta , nhìn khắp lượt nhóm chúng tôi quanh bàn. “Chỉ có Firenzo Vĩ đại có thể thực được kỳ công đó. Chỉ có Firenzo Vĩ đại có thể…”

                  “ ra tôi cũng có thể làm được,” tôi tươi rói. Tôi cho ông ta thấy ai mới là người có tâm trí yếu đuối.

                  “Gì cơ?” Firenzo Vĩ đại nhìn tôi vẻ khó chịu.

                  “Tôi cũng có thể giao cảm với tâm trí. Tôi biết đó chọn tấm các nào.”

                  “Làm ơn nào, trẻ.” Firenzo Vĩ đại mỉm cười thù địch với tôi. “Đừng quấy rầy công việc của Firenzo Vĩ đại.”

                  “Tôi chỉ thôi mà.” Tôi nhún vai. “Tôi biết nó là gì.”

                  “, biết,” người phụ nữ tóc vàng , hơi hung hăng. “Đừng có lố bịch. phá hỏng hứng thú của mọi người đấy. Có phải là ta uống quá nhiều ?” ta quay sang Ed.

                  xấc xược.

                  “Tôi biết!” tôi phẫn nộ. “Tôi vẽ nó ra nếu muốn. Có ai đó ở đây có bút ?” Người đàn ông ngồi gần đó đưa cái bút bi và tôi bắt đầu vẽ lên khăn ăn.

                  “Lara,” Ed . “Chính xác là định làm gì thế hả?”

                  “Ảo thuật,” tôi tự tin. Tôi vẽ xong hình tam giác và dúi vào tay người phụ nữ tóc vàng. “Có đúng ?”

                  Người phụ nữ tóc vàng há hốc miệng. ta nhìn tôi đầy ngờ vực, rồi lại nhìn xuống cái khăn ăn.

                  “ ta đúng.” ta lật tấm các lên và cả bàn đều há hốc miệng. “Làm sao biết?”

                  “Tôi bảo rồi mà, tôi có thể làm ảo thuật. Tôi cũng có những quyền năng bí được ban tặng từ phương Đông. Người ta gọi tôi là ‘Lara Vĩ đại’.” Tôi bắt gặp ánh mắt của Sadie và cười tự mãn.

                  “ có phải là thành viên của Hội Ảo thuật gia ?” Firenzo Vĩ đại trông giận tím mặt. “Bởi vì nghị định thư của chúng tôi tuyên bố rằng…”

                  “Tôi thuộc hội nào cả,” tôi bằng điệu nhã nhặn. “Nhưng tâm trí của tôi khá mạnh, tôi nghĩ là ông thấy. Đối với quý .”

                  Firenzo Vĩ đại trông cực kỳ bực bội, và bắt đầu thu thập các dụng cụ biểu diễn của mình.

                  Tôi liếc sang Ed, nhướng đôi lông mày đen lên. “Rất ấn tượng. Làm sao làm thế được?”

                  “Ảo thuật mà.” Tôi nhún vai vẻ vô tội. “Tôi bảo mà.”

                  “Lara Vĩ đại hả?”

                  “Đúng. Đó là biệt danh mà đám môn đệ gọi tôi. Nhưng có thể gọi ngắn gọn là Vĩ nhân.”

                  “Vĩ nhân.” Miệng rúm lại và tôi chợt thấy nụ cười vuột ra từ bên khóe miệng. nụ cười đích thực, .

                  “Ôi Chúa ơi!” tôi chỉ vào trong niềm vui chiến thắng. “ cười rồi! Ngài Người Mỹ Cau Có cười rồi!”

                  Thôi chết. Có lẽ tôi uống quá nhiều rồi. Tôi định gọi là Ngài Người Mỹ Cau Có trước bàn dân thiên hạ. Trông Ed sửng sốt mất giây - rồi nhún vai, mặt tịnh biểu gì.

                  “Hẳn là nhầm lẫn. Tôi với ai đó về chuyện này. tái diễn.”

                  “Ờ, tốt thôi. Vì có thể làm mặt mình bị thương nếu cười kiểu đó.”

                  Ed đáp lại gì mất lúc và tôi tự hỏi liệu có phải mình quá xa. khá dễ thương. Tôi muốn xúc phạm .

                  Đột nhiên tôi nghe thấy chàng trông có vẻ phô trương mặc bộ tuxedo trắng diễn thuyết với bạn mình. “Đơn giản chỉ là cân bằng các giả thiết, chẳng có gì hơn. Bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể tính toán được khả năng có thể chọn cái hình tam giác, chỉ cần luyện chút…”

                  “ thể làm được!” Tôi phẫn nộ cắt lời ta. “OK, tôi làm trò khác. Hãy viết ra bất cứ thứ gì. Bất cứ thứ gì. Như cái hình, cái tên, con số. Tôi đọc tâm trí cho biết viết gì.”

                  “Được thôi.” Người đàn ông mỉm cười hơi nhướng mày với mọi người quanh bàn như thể muốn . “Tôi chiều ý ta,” và lấy cái bút ra khỏi túi áo. “Tôi dùng khăn ăn của tôi.”

                  Tôi liếc Sadie ra hiệu, ngay lập tức lượn ra sau lưng ta và ngả về phía trước để xem.

                  “ ta viết… ‘Mùa sương mù và trái cây chín ngọt’.” nhăn mặt. “Chữ xấu thế biết.”

                  “Được rồi.” chàng phô trương gấp khăn lại và ngước nhìn lên. “ cho tôi nghe xem tôi vẽ hình gì.”

                  Ồ, rất láu cá.

                  Tôi mỉm cười ngọt ngào đáp lại và giơ bàn tay về phía ta, giống như Firenzo Vĩ đại làm.

                  “Giờ Lara Vĩ đại đọc tâm trí của . hình, vậy. Hừmm… Nó có thể là hình gì nhỉ? Hình tròn… hình vuông… Tôi thấy hình vuông…”

                  chàng phô trương mỉm cười tự mãn với gã ngồi cạnh. ta nghĩ mình thông minh.

                  “Hãy mở tâm trí của mình ra, thưa ngài!” Tôi lắc đầu vẻ quở trách ta. “Hãy từ bỏ những ý nghĩ rằng ‘Tôi giỏi hơn bất cứ ai ngồi ở bàn này!’ Chúng cản trở tôi!”

                  Mặt chàng đỏ bừng.

                  “ là…” ta định .

                  “Tôi thấy nó rồi.” Tôi kiên quyết cắt lời ta. “Tôi đọc được tâm trí của và nó phải là cái hình. ai có thể lừa được Lara Vĩ đại cả. khăn ăn của viết…” tôi ngừng lại, ước chi có hồi trống rền vang. “ ‘Mùa sương mù và trái cây chín ngọt’. Làm ơn mở khăn ra bàn .”

                  Ha! Trông chàng phô trương như vừa nuốt phải con cá. ta chầm chậm mở cái khăn ăn ra, và tất cả đều ồ lên, sau đó là tràng pháo tay.

                  “Quỷ tha ma bắt,” chàng ngồi cạnh huỵch toẹt. “Sao làm thế được?” ta với cả bàn. “ lý nào lại có thể biết được điều đó.”

                  “Đó là trò bịp bợm,” người đàn ông phô trương , nhưng nghe giọng ta có vẻ ít đoan chắc hơn.

                  “Hãy làm lại ! Làm lại với người khác!” Người đàn ông ngồi đối diện gật đầu ra hiệu tôi tới bàn bên cạnh. “Này Neil, phải xem vụ này mới được. Mà tên là gì nhỉ?”

                  “Lara,” tôi kiêu hãnh. “Lara Lington.”

                  “ học ở đâu vậy?” Firenzo Vĩ đại đứng cạnh tôi, thở nặng nề khi thầm vào tai tôi. “Ai dạy trò đó?”

                  “Chẳng ai cả,” tôi . “Tôi bảo ông là tôi có quyền năng đặc biệt mà. Quyền năng nữ giới ,” tôi nhịn được đế thêm vào. “Điều đó có nghĩa là chúng đặc biệt mạnh mẽ.”

                  “Lara, thôi.” Sadie ra ở phía bên kia của tôi và vuốt ve ngực Ed. “Tôi muốn nhảy. nào!”

                  “Chỉ vài trò nữa thôi,” tôi lầm bầm rất khẽ vì khách khứa bắt đầu tụ tập lại quanh bàn để xem. “Hãy nhìn những người này xem! Tôi có thể chuyện với họ, đưa cho họ danh thiếp của tôi, thực vài hợp đồng…”

                  “Tôi quan tâm đến những hợp đồng của !” bĩu môi. “Tôi muốn lắc mông!”

                  “Vài trò nữa thôi.” Tôi từ bên khóe miệng dưới miệng ly rượu. “Rồi chúng ta . Tôi hứa đấy.”

      justify;" align="            ***



                  Nhưng tôi bị cầu nhiều đến mức tôi chưa kịp nhận ra gần tiếng đồng hồ trôi vèo qua. Mọi người đều muốn tôi đọc tâm trí họ. Mọi người trong phòng đều biết tên tôi! Firenzo Vĩ đại cuốn gói. Tôi cảm thấy hơi thương ông ta, nhưng lẽ ra lúc đó ông ta nên tỏ ra đáng ghét như thế chứ?

                  Vài cái bàn bị dẹp qua bên, ghế bị lôi sang và đám khán giả tập họp lại xung quanh. Giờ tôi cải tiến cách thực của mình bằng cách sang gian phòng phụ, người kia viết ra bất cứ cái gì và cho toàn thể khán giả xem. Rồi tôi quay trở lại và đoán. Đến giờ tôi đoán tên, ngày, những câu trong Kinh Thánh và bức phác họa Homer Simpson. (Sadie mô tả cho tôi. May mà tôi hiểu đúng).

                  “Và giờ.” Tôi nhìn khắp đám đông cách ấn tượng. “Lara Vĩ đại thực kỳ công còn gây sửng sốt hơn nữa. Tôi đọc… tâm trí năm người lúc!”

                  Tất cả đồng loạt ồ lên thích thú và vỗ tay rào rào.

                  “Tôi!” hối hả chạy đến phía tôi. “Tôi!”

                  “Tôi nữa!” khách lách qua những cái ghế.

                  “Cứ ngồi lại đó .” Tôi vung tay mạnh mẽ. “Giờ Lara Vĩ đại nghỉ lát và quay lại để đọc tâm trí của các bạn!”

                  tràng vỗ tay nữa lại rộ lên cùng với vài lời chúc mừng và tôi cười rạng rỡ nhũn nhặn với khắp lượt mọi người xung quanh. Tôi sang căn phòng phụ và tu nước ừng ực. Mặt tôi rạng ngời và tôi phấn khích tột độ. Chuyện này kỳ diệu! Bọn tôi nên làm nghề này toàn thời gian!

                  “Được rồi,” tôi khi vừa đóng cửa lại. “Chúng ta tiến hành việc đó theo trình tự, dễ như bỡn…” tôi đột ngột ngừng lại vì ngạc nhiên. Sadie đứng ngay trước mặt tôi.

                  “Khi nào chúng ta ?” gặng hỏi. “Tôi muốn nhảy. Đây là cuộc hẹn của tôi.”

                  “Tôi biết.” Tôi tô nhanh lại lớp son bóng. “Và chúng ta .”

                  “Khi nào?”

                  “Sadie, thôi nào. Chuyện này vui thế kia mà. Mọi người đều rất phấn khích. nhảy lúc nào chả được!”

                  “Tôi thể nhảy lúc nào cũng được!” Giọng vót lên vì tức giận. “Giờ ai là kẻ ích kỷ thế hả? Tôi muốn ! Ngay bây giờ!”

                  “Chúng ta ! Tôi hứa đấy. trò nữa thôi…”

                  “! Tôi giúp thế là đủ lắm rồi! tự mà làm lấy!”

                  “Sa…” tôi ngừng khựng lại khi biến mất ngay trước mắt tôi. “Sadie, đừng đùa thế.” Tôi quay tứ phía, nhưng có tiếng đáp lại hay thấy bóng dáng đâu. “OK, buồn cười đấy. Quay lại .”

                  Tuyệt. dỗi.

                  “Sadie.” Tôi với giọng hạ mình hơn. “Tôi xin lỗi mà. Tôi hiểu là bực. Làm ơn quay lại chuyện nào.”

                  có tiếng đáp. Căn phòng im phăng phắc. Tôi nhìn quanh, cảm thấy hơi hoảng hơn chút.

                  chưa thể được.

                  Ý tôi là, thể bỏ mặc tôi được.

                  Tôi giật thót tim khi có tiếng gõ cửa và Ed bước vào. Ed trở thành phụ tá chính thức của tôi. sắp xếp các cầu theo thứ tự và phát giấy bút.

                  “Tâm trí của năm người lúc hả?” khi bước vào.

                  “Ồ.” Tôi vội vàng đeo nụ cười lên mặt. “Ờ, đúng thế! Tại sao ?”

                  “Ngoài kia tập trung đông lắm. Tất cả mọi người ở quán bar cũng đổ tới xem. Cả phòng đều đứng.” chỉ ra cửa. “Sẵn sàng chưa?”

                  “Chưa!” Tôi lùi lại theo bản năng. “Ý tôi là, đầu tiên có lẽ tôi cần chút thời gian. Tôi cần phải để cho đầu óc mình nhiễu loạn. bài tập thở.”

                  “Tôi ngạc nhiên. Phải tập trung rất nhiều.” Ed tựa vào khung cửa và quan sát tôi lúc. “Tôi quan sát bỏ soát điều gì những vẫn chưa hiểu được. Tuy nhiên làm được điều đó… khủng .”

                  “Ồ. Ờ… cảm ơn .”

                  “Gặp ngoài kia nhé.” Cánh cửa đóng lại sau lưng Ed và tôi quay vòng.

                  “Sadie,” tôi gọi cách tuyệt vọng. “Sadie! Sadie!

                  OK. Tôi gặp rắc rối rồi.

                  Cánh cửa mở ra và tôi rít lên khe khẽ vì sợ. Ed lại nhìn vào, hơi khó hiểu.

                  “Tôi quên mất, có muốn uống chút gì ở quầy bar ?”

                  “.” Tôi mỉm cười yếu ớt. “Cảm ơn .”

                  “Mọi chuyện ổn chứ?”

                  “Vâng! Đương nhiên rồi. Tôi chỉ… tập trung quyền năng. thâm nhập vào vùng đó.”

                  “Được rồi.” gật đầu tỏ ý hiểu. “Tôi để ở lại trong đó.” Cánh cửa lại đóng lại.

                  Chết tiệt. Tôi làm gì vậy? Chỉ phút nữa thôi họ bắt đầu cầu tôi ra. Họ trông chờ tôi đọc tâm trí. Họ trông chờ tôi làm ảo thuật. Ngực tôi thắt lại vì sợ hãi.

                  Chỉ còn lựa chọn duy nhất: tôi phải trốn . Tôi tuyệt vọng nhìn quanh căn phòng , ràng là được dùng để chứa những đồ tiệc tùng chưa dùng đến. có cửa sổ. Có cái cửa thoát hiểm khi có cháy ở tít cái góc xa kia nhưng nó bị chặn lại bởi đống ghế màu vàng cao ngất đến chừng ba mét. Tôi cố gắng lôi những cái ghế đó ra nhưng chúng quá nặng. Được rồi. Tôi trèo qua chúng vậy.

                  Quả quyết, tôi đặt bàn chân lên cái ghế và tự kéo mình lên. Rồi bước nữa. Lớp sơn vàng hơi trơn, nhưng tôi xử lý được. Nó giống như cái thang. cái thang lung lay, ọp ẹp.

                  Vấn đề duy nhất là tôi càng leo lên cao đống ghế càng lung lay dữ hơn. Khi tôi leo được khoảng hai mét rưỡi đống ghế lảo đảo tạo thành góc đáng sợ. Giống như là Tháp Nghiêng bằng Ghế Vàng, với tôi hoảng sợ leo gần tới đỉnh.

                  Nếu bước thêm bước lớn nữa là tôi đỉnh và có thể nhanh chóng trườn xuống phía bên kia để tới chỗ lối thoát khi có cháy . Nhưng mỗi lần tôi thò chân xuống là đống ghế lại đảo thiên đảo địa làm tôi sợ quá vội rụt chân lại. Tôi cố gắng chuyển sang bên cạnh - nhưng đống ghế lại còn đảo dữ hơn. Tôi tóm lấy cái ghế nữa cách tuyệt vọng, dám nhìn xuống. Toàn bộ cái đống này có cảm giác như sắp đổ đến nơi, mà mặt đất có vẻ còn cách xa ơi là xa.

                  Tôi hít hơi sâu. Tôi thể cứ ngồi đờ ra ở đây mãi được. Chẳng còn cách nào khác cả. Tôi phải dũng cảm lên và vượt qua cái đỉnh. Tôi soài bước dài, đặt chân lên cái ghế thứ ba tính từ chiếc ghế cùng. Nhưng vì tôi đổi vị trí nên đống ghế ngả ra sau đến mức kìm được tôi hét lên.

                  “Lara!” Cánh cửa bật mở và Ed xuất . “Chuyện quái quỷ…”

                  “Cứứứu!” Cả đống ghế đổ sụp xuống. Tôi biết nên di chuyển mà…

                  “Chúa ơi!” Ed hối hả chạy tới khi tôi rơi xuống. Chính xác là đón được tôi trong tay mà cản phá cú rơi của tôi bằng cái đầu của .

                  “Ối!”

                  “Ái!” Tôi rơi uỵch xuống sàn. Ed tóm lấy tay tôi giúp tôi đứng dậy, rồi nhăn mặt xoa ngực. Tôi nghĩ là tôi chẳng may đá trúng vào đó lúc rơi xuống.

                  “Xin lỗi.”

                  “ làm gì thế?” nhìn tôi ngờ vực. “Có chuyện gì à?”

                  Tôi liếc ra cửa nhìn vào phòng tiệc với vẻ đau đớn. Thấy ánh mắt tôi, ra đóng cửa lại. “Có chuyện gì vậy?” dịu dàng hơn.

                  “Tôi biết làm ảo thuật,” tôi lúng búng, nhìn chằm chằm xuống hai bàn chân

                  “Sao cơ?”

                  “Tôi biết làm ảo thuật!” Tôi ngước lên trong cơn tuyệt vọng.

                  Ed ngờ vực ngó tôi. “Nhưng… làm được mà.”

                  “Tôi biết. Nhưng giờ tôi làm được nữa.”

                  Ed nhìn tôi lặng lẽ trong vài giây, ánh mắt dao động khi bắt gặp ánh mắt tôi. Trông nghiêm trọng như thể công ty toàn cầu khổng lồ đối mặt với sụp đổ và cố hết sức lập ra kế hoạch siêu phàm để cứu nó.

                  Cùng lúc, trông lại hoàn toàn giống như muốn bật cười.

                  “ định bảo là những quyền năng đọc tâm trí bí từ phương Đông của rời bỏ ,” cuối cùng .

                  “Đúng thế,” tôi đáp khẽ.

                  “Có biết tại sao ?”

                  “.” Tôi di ngón chân, muốn nhìn .

                  “Nào. Cứ ra ngoài kia và với mọi người thôi.”

                  “Tôi thể!” Tôi rên lên vì hoảng sợ. “Mọi người nghĩ tôi là kẻ lừa đảo. Tôi là Lara Vĩ đại. Tôi thể cứ thế mà ra , ‘Xin lỗi, tôi thể làm thế được nữa’.”

                  “Chắc chắn có thể.”

                  “.” Tôi lắc đầu kiên quyết. “ bao giờ. Tôi phải thôi. Tôi phải trốn thôi.”

                  Tôi bắt đầu tiến về phía cửa thoát hiểm, nhưng Ed tóm lấy cánh tay tôi.

                  “ chạy trốn,” kiên quyết. “ bỏ chạy. Hãy lật ngược tình thế. làm được. thôi.”

                  “Nhưng bằng cách nào?” tôi hỏi tuyệt vọng.

                  “Bỡn cợt với họ. Biến nó thành trò giải trí. thể đọc được suy nghĩ của họ có thể khiến họ cười. Rồi sau đó chúng ta ra khỏi đây, ngay lập tức và vẫn là Lara Vĩ đại trong tâm trí mọi người.” Ánh mắt xoáy thẳng vào mắt tôi. “Nếu bây giờ mà chạy trốn trở thành Lara Lừa đảo.’

                  đúng. Tôi muốn đúng, nhưng là vậy.

                  “Thôi được,” cuối cùng tôi . “Tôi làm thế.”

                  “ có cần thêm thời gian ?”

                  “. Tôi có đủ thời gian rồi. Tôi chỉ muốn kết thúc chuyện này. Sau đó chúng ta chứ?”

                  “Sau đó chúng ta . Chấm hết.” nụ cười lại vuột ra. “Chúc may mắn.”

                  “Cảm ơn .” Thế là hai nụ cười, tôi muốn thêm vậy. (Nhưng ).

                  Ed rảo bước qua cửa, và tôi theo , biết sao tôi lại ngẩng cao đầu lên được. Tiếng trò chuyện rì rào tắt dần khi tôi xuất và chuyển thành tràng pháo tay giòn giã. Tôi có thể nghe thấy tiếng huýt sáo ở đằng sau và có ai đó còn quay tôi bằng máy điện thoại. Tôi ra ngoài quá lâu, ràng là họ nghĩ tôi sắp đặt màn chót gây sửng sốt.

                  Năm nạn nhân ngồi ở ghế, mỗi người cầm mảnh giấy và cây bút. Tôi mỉm cười khắp lượt với họ, rồi nhìn vào đám đông.

                  “Thưa quý vị, xin thứ lỗi cho tôi vắng mặt quá lâu. Tối nay tôi mở rộng tâm trí mình cho nhiều đợt sóng tâm. Và quả là… tôi choáng váng trước những khám phá. Choáng váng! .” Tôi quay ngoắt sang đầu tiên, ghì mảnh giấy sát ngực. “Hiển nhiên là tôi biết vẽ gì.” Tôi làm điệu bộ gạt sang bên, ra điều cái mà ta vẽ ra chẳng có gì quan trọng cả. “Nhưng điều thú vị hơn là chuyện nghĩ có người đàn ông trong văn phòng của khá ngon lành. Đừng chối!”

                  đỏ bừng mặt và câu trả lời của ta bị dìm trong tràng cười rền vang. “Đó là Blakey!” có ai đó vọng lên, và lại trận cười nữa.

                  “Còn quý ông!” Tôi quay sang chàng tóc cắt ngắn. “Người ta hầu hết đàn ông cứ ba mươi giây lại nghĩ tới tình dục, nhưng với ông còn thường xuyên hơn thế nhiều.” Mọi người cười phá lên, và tôi vội vã chuyển sang chàng tiếp theo. “Còn quý ông, cứ ba mươi giây lại nghĩ đến tiền.”

                  Người đàn ông cười phá lên. “ ta đúng là kẻ đọc tâm trí bằng ngoại cảm chết giẫm!” ta kêu toáng lên.

                  “Những ý nghĩ của may là ngấm quá nhiều rượu khiến tôi đọc được.” Tôi mỉm cười hiền hậu với chàng phốp pháp ngồi ở chiếc ghế thứ tư. “Còn …” tôi dừng lại đối diện với ngồi ghế thứ năm. “Tôi khuyên là đừng bao giờ, đừng bao giờ kể với mẹ những gì nghĩ nhé.” Tôi nhướng mày lên trêu chọc, nhưng ta phản ứng.

                  “Gì cơ?” ra nhíu mày. “ về cái gì thế?”

                  Chết tiệt.

                  “ biết mà.” Tôi ép mình phải giữ nguyên nụ cười. “ biết mà…”

                  “.” ta lắc đầu dửng dưng. “Tôi chẳng biết về cái gì cả.”

                  Tiếng trò chuyện của khán giả tắt dần. Các khuôn mặt quay về phía chúng tôi vẻ quan tâm.

                  “Tôi có cần phải ra đây ?” Nụ cười của tôi trở nên gượng gạo. “Những… ý nghĩ đó? Nhưng ý nghĩ cụ thể mà …” tôi sắp tiêu tùng rôi. “Ngay bây giờ…”

                  Đột nhiên mặt ta biến sắc vì hoảng sợ. “Ôi Chúa ơi. Chuyện đó. đúng.”

                  hiểu sao tôi ngăn được mình thở phào nhõm.

                  “Lara Vĩ đại luôn đúng!” Tôi cúi chào điệu đàng. “Xin tạm biệt và hẹn gặp lại quý vị.”

                  Tôi nhanh chóng qua đám khán giả vỗ tay rào rào tới chỗ Ed.

                  “Tôi cầm túi xách của rồi,” thào to hơn tiếng vỗ tay. “Cúi đầu chào cái nữa , rồi chúng ta rút.”

      justify;" align="            ***



                  Tôi nín thở cho đến khi an toàn ra đến ngoài phố. khí thoáng đãng và có làn gió ấm áp. Người gác cửa khách sạn bị mấy nhóm muốn gọi taxi vây quanh, nhưng tôi muốn liều lĩnh để cho bất cứ ai trong bữa tiệc đuổi kịp mình, nên vội vã xuôi theo vỉa hè.

                  “Cừ lắm Vĩ nhân,” Ed khi chúng tôi bắt đầu rảo bước.

                  “Cảm ơn .”

                  “ đáng tiếc về vụ pháp thuật.” nhìn tôi dò hỏi nhưng tôi giả bộ nhận thấy.

                  “Ờ, vâng.” Tôi nhún vai vẻ bận tâm. “Nó đến rồi lại , đó là bí của phương Đông. Giờ nếu chúng ta đường này…” tôi liếc cái biển đường “… chúng ta có thể bắt cái taxi.”

                  “Tôi ở trong tay ,” Ed . “Tôi biết khu vực này.”

                  Chính cái vụ biết gì về London này khiến tôi bực mình.

                  “Thế có chỗ nào mà biết ?”

                  “Tôi biết đường làm.” Ed nhún vai. “Tôi biết công viên đối diện tòa nhà tôi làm việc. Tôi biết đường tới Whole Foods.”

                  OK, tôi hiểu rồi. Làm sao tới thành phố lớn như thế này mà ta dám chẳng mảy may quan tâm gì tới nó?

                  “ nghĩ như thế là rất thiển cận và kiêu ngạo sao?” Tôi dừng phắt lại. “ nghĩ là nếu tới sống ở thành phố nào đó nên đủ tôn trọng nó mà tìm hiểu về nó sao? London là thành phố tuyệt vời, nổi tiếng trong lịch sử, quyến rũ nhất thế giới! Còn cái cửa hàng Whole Foods chết giẫm! Cái cửa hàng của Mỹ đó! thử Waitrose sao?” Giọng tôi vót lên. “Tôi muốn là tại sao lại nhận công việc ở đây nếu như thích nơi tới làm việc? định làm gì vậy?”

                  “Tôi định khám phá nó với vợ sắp cưới của tôi,” Ed điềm tĩnh.

                  Câu trả lời của ta làm cơn hăng hái của tôi xẹp lép.

                  Vợ sắp cưới. Vợ sắp cưới nào?

                  “Cho đến khi ấy và tôi chia tay, tuần trước ngày chúng tôi lên đường sang đây,” Ed tiếp với giọng thân tình. “ ấy cầu công ty mình đổi công việc được sắp xếp ở London của ấy cho người khác. Do đó, biết , tôi bị đặt vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tới , tiếp tục tập trung vào công việc và làm hết mình hay ở lại Boston, biết rằng hầu như ngày nào tôi cũng nhìn thấy ấy. biết , ấy làm việc cùng tòa nhà với tôi.” ngừng lại giây, trước khi thêm. “Và tình nhân của ấy.”

                  “Ôi.” Tôi sợ hãi nhìn chằm chằm. “Tôi xin lỗi. Tôi… biết.”

                  “ sao.”

                  Mặt quá bình thản, tưởng như chẳng bận lòng - nhưng giờ tôi hiểu cái phong cách thản nhiên bộc lộ cảm xúc đó của . có bận lòng, đương nhiên là có. Đột nhiên cái cau mày của trở nên nghĩa hơn. Và cái vẻ mặt kín bưng của . Và cái giọng cảnh giác lúc ở nhà hàng. Chúa ơi, vợ sắp cưới của đúng là cái đồ phản trắc. Tôi có thể hình dung ra ta. Răng kiểu Mỹ to trắng, tóc bồng bềnh và giày cao gót nhọn hoắt. Tôi cá là mua cho ta cái nhẫn bự. Tôi cược là ta giữ lại nó.

                  “Chuyện đó hẳn phải kinh khủng lắm,” tôi yếu ớt khi chúng tôi lại bắt đầu bước .

                  “Tôi mua cuốn sách hướng dẫn.” nhìn thẳng về phía trước. “Tôi có kế hoạch đến từng địa điểm. Tôi có cả triệu dự định lên kế hoạch. Stratford-upon-Avon… Scotland… Oxford… Nhưng tất cả đều là kế hoạch với Corinne. Kiểu như mất hết hứng thú với chuyện đó.”

                  cảnh tượng về cả đống sách hướng dẫn, tất cả đều nguệch ngoạc và được chú thích với những kế hoạch thú vị của họ, chợt ra trong đầu tôi. Rồi xếp xó tất. Tôi cảm thấy thương cho , tôi nghĩ có lẽ giờ tôi chỉ nên im lặng và đừng có trách móc gì hết. Nhưng bản năng nào đó mạnh mẽ hơn thôi thúc tôi tiếp,

                  “Vậy hằng ngày chỉ đến chỗ làm rồi về nhà,” tôi . “ bao giờ tạt qua chỗ nọ chỗ kia. chỉ tới Whole Foods và công viên và lại trở về và chỉ thế.”

                  “Đúng thế đấy.”

                  “Mà ở đây bao lâu rồi ấy nhỉ?”

                  “Năm tháng.”

                  “Năm tháng?” tôi kinh hoàng nhắc lại. “. thể tồn tại như thế được. thể sống cuộc đời mình theo kiểu phiến diện thế được. phải mở mắt mà nhìn ra xung quanh chứ. phải sống tiếp.”

                  “Sống tiếp, nhắc lại, bằng cái giọng nửa ngạc nhiên nửa chế nhạo. “Chà. Đúng thế. phải là cụm từ mà người nào cũng ra rả với tôi.”

                  OK, vậy tôi ràng phải là người duy nhất giáo huấn ta. Ờ, quá tệ.

                  “Tôi chỉ ở đây hai tháng nữa,” cộc lốc. “Vậy cũng có vấn đề gì đâu nếu tôi biết hay biết về London…”

                  “Vậy, cứ trôi nổi như thế, tồn tại như thế, chờ đợi đến khi nào cảm thấy khá hơn sao? Ờ, thế chẳng bao giờ! Trừ phi làm gì để có thể cảm thấy như thế!” Tất cả nỗi bực tức của tôi về xả ra tràng. “Nhìn xem, cứ giữ ký ức về những người khác, viết email cho mẹ, và giải quyết những vấn đề rắc rối của mọi người vì muốn nghĩ về chính mình! Xin lỗi, tôi nghe trộm cuộc chuyện của ở tiệm Pret a Manger,” tôi thêm ngượng ngùng khi đầu Ed ngẩng phắt lên. “Nếu định tới sống ở nơi nào đó, dù lâu hay chóng, cũng cần phải hòa nhập với nó. Nếu thực sống. chỉ thực chức năng mà thôi. Tôi cá là thậm chí còn tháo dỡ đồ đạc ra hết cơ, đúng ?”

                  “ ra là…” ngừng vài bước. “Quản gia của tôi tháo dỡ đồ đạc cho tôi.”

                  “Đấy thấy chưa,” tôi nhún vai, và chúng tôi thêm đoạn ngắn nữa trong im lặng, bước chân của chúng tôi hầu như cùng nhịp. “Quan hệ chấm dứt,” cuối cùng tôi . “Mọi chuyện vẫn hay xảy ra như thế. Và thể cứ bám lấy cái điều lẽ ra phải như thế. phải nhìn vào cái là như thế.”

                  Khi những lời đó, tôi có cảm giác ngờ ngợ kỳ quặc. Tôi nghĩ là bố có lần gì đó với tôi giống như thế về Josh. Thực tế là, có lẽ ông sử dụng chính xác những lời này.

                  Nhưng chuyện đó khác. Ý tôi là, ràng đó là hoàn cảnh khác hẳn. Josh và tôi lên kế hoạch cho chuyến đúng nào? Hoặc chuyển tới thành phố khác. Và giờ chúng tôi quay lại với nhau. Khác hẳn.

                  “Cuộc đời giống như cái thang cuốn,” tôi thêm vẻ thông thái.

                  Khi bố điều đó với tôi, tôi nổi đóa lên vì ông chẳng hiểu gì cả. Nhưng hiểu sao khi chính tôi là người đưa ra lời khuyên đó cảm giác lại khác thế.

                  “ cái thang cuốn,” Ed nhắc lại. “Cứ tưởng nó là hộp sô la chứ.”

                  “, dứt khoát là cái thang cuốn. thấy đấy, nó cứ đưa bất chấp tất cả.” Tôi minh họa chiếc thang cuốn bằng điệu bộ. “Và có lẽ thích thú những cảnh tượng và nắm bắt mọi cơ hội khi qua. Nếu là quá muộn. Đó là điều mà bố với tôi khi tôi chia tay với… chàng đó.”

                  Ed bước thêm vài bước nữa. “Và có nghe theo lời khuyên của ông ấy ?”

                  “Ờ… ờ…” Tôi vuốt tóc ra sau, tránh ánh mắt của . “Đại loại thế.”

                  Ed dừng lại và nhìn tôi vẻ nghiêm trọng. “ ‘sống tiếp’? có thấy chuyện đó dễ dàng ? Vì tôi chắc chắn tuyệt đối là .”

                  Tôi hắng giọng, câu giờ. Việc tôi làm hẳn là vấn đề ở đây, phải vậy ?

                  “ biết , có rất nhiều định nghĩa về cái chuyện ‘sống tiếp’ này.” Tôi cố giữ giọng thông thái. “Có rất nhiều biến thể của nó. Mỗi người phải sống tiếp theo cách riêng của mình.”

                  Tôi chắc là mình muốn tiếp tục cuộc chuyện này. Có lẽ tới lúc bắt taxi rồi.

                  “Taxi!” Tôi vẫy tay với chiếc taxi tới nhưng nó cứ thế vụt qua, mặc dù đèn hiệu xe vẫn bật. Tôi ghét họ làm vậy.

                  “Để tôi.” Ed tiến ra rìa vỉa hè và tôi rút điện thoại di động ra. Có hãng xe khá tốt mà tôi hay gọi. Có lẽ họ có thể tới đón chúng tôi. Tôi lùi lại đứng trong ô cửa sổ, bấm số và đợi, để rồi rốt cuộc phát ra tối nay xe hết nhẵn và phải chờ nửa tiếng nữa.

                  “Vô ích.” Tôi ra khỏi ô cửa thấy Ed đứng im như tượng vỉa hè. Thậm chí còn cố gắng vẫy chiếc taxi. “ gặp may à?” Tôi ngạc nhiên.

                  “Lara.” quay sang tôi. Mặt bối rối và mắt hơi đờ đẫn. vừa dùng ma túy hay gì đại loại thế sao? “Tôi nghĩ là chúng ta nên nhảy.”

                  “Gì cơ?” Tôi ngó ta chằm chằm, hiểu gì.

                  “Tôi nghĩ là chúng ta nên nhảy.” gật đầu. “Đó là cách hoàn hảo nhất để kết thúc trọn vẹn buổi tối hôm nay. Tôi vừa chợt nảy ra ý định này.”

                  Tôi tin nổi. Sadie.

                  Tôi quay vòng vỉa hè, tìm kiếm trong bóng tối, và đột nhiên phát ra , bập bềnh bên cái cột đèn.

                  “!” Tôi kêu lên giận dữ, nhưng thậm chí Ed có vẻ như cũng nhận thấy.

                  “Có cái hộp đêm ở gần đây,” . “ thôi. nhảy chút. Đó là ý kiến tuyệt vời. Lẽ ra tôi nên nghĩ ra từ trước mới phải.”

                  “Làm sao mà biết được là ở đây có cái hộp đêm?” tôi hỏi vặn. “ biết London cơ mà!”

                  “Đúng thế.” gật đầu, trông chính cũng hơi lúng túng. “Nhưng tôi khá chắc là có hộp đêm ở con phố dưới kia.” chỉ. “Dưới kia, chỗ rẽ trái thứ ba. Chúng ta nên đến đó xem sao.”

                  “Rất sẵn lòng,” tôi ngọt ngào. “Nhưng tôi phải gọi điện thoại . Có chuyện này tôi cần phải .” Tôi câu đó cách ý với Sadie. “Nếu chuyện này tôi bao giờ nhảy được.

                  Sadie sưng sỉa đáp xuống vỉa hè và tôi giả bộ bấm số máy điện thoại. Tôi giận ta lắm, tôi hầu như biết phải bắt đầu từ đâu.

                  “Làm sao có thể bỏ tôi mà như thế hả?” tôi rít lên khe khẽ. “Tôi hoàn toàn bị mắc kẹt!”

                  “ đâu có! làm rất tốt. Tôi xem mà.”

                  “ đó ư?”

                  “Tôi cảm thấy mình hơi tệ,” Sadie , lạnh nhạt nhìn qua vai tôi. “Tôi quay lại để xem có ổn .”

                  “Vâng, cảm ơn nhiều lắm,” tôi mỉa mai. “ có giúp đỡ . Và giờ chuyện này là sao?” Tôi chỉ vào Ed.

                  “Tôi muốn nhảy!” vẻ thách thức. “Tôi phải dùng đến những phương sách cuối cùng.”

                  “ làm gì với ấy vậy? Trông ấy có vẻ choáng váng.”

                  “Tôi ... dọa vài thứ.” tránh.

                  “Dọa vài thứ?”

                  “Đừng nhìn tôi như thế!” bất ngờ quay lại tấn công tôi. “Tôi cần phải làm vậy nếu ích kỷ đến thế. Tôi biết nghiệp của là quan trọng nhưng tôi muốn nhảy! Nhảy đúng nghĩa! biết là tôi muốn thế. Đó là lý do tại sao chúng ta có mặt ở đây. Đây đáng ra là buổi tối của tôi. Nhưng soán quyền và tôi chẳng có chút cơ hội nào! Thế là công bằng!”

                  nghe như sắp khóc. Và đột nhiên tôi cảm thấy tệ. Lẽ ra nó phải là buổi tối của và tôi gần như chiếm đoạt mất.

                  “OK. đúng. thôi, nhảy nào.”

                  “Tuyệt lắm! Chúng ta thời gian vui vẻ. Lối này...” lấy lại được tinh thần, Sadie dẫn tôi qua mấy cái phố ở khu Mayfair bé tin hin mà tôi chưa bao giờ qua. “Gần đó... Đây rồi.”

                  Đó là chỗ bé tí đề “Câu lạc bộ Khiêu vũ Flashlight”. Tôi chưa bao giờ nghe về nó. Hai gã bảo kê đứng bên ngoài, trông gà gật, và họ để chúng tôi vào, hỏi gì.

                  Chúng tôi xuống vài bậc cầu thang gỗ tối lờ mờ và lọt vào gian phòng rộng trải thảm đỏ, nhiều đèn treo, có cái sàn nhảy, quầy bar, và hai người đàn ông mặc quần da ngồi rầu rĩ ở quầy. DJ đứng cái sân khấu bé tí chỉnh bản nhạc của J-Lo. có ai nhảy cả.

                  Đây là nơi tốt nhất mà Sadie tìm được sao?

                  “Nghe này, Sadie,” tôi lầm bầm khi Ed tiến lại chỗ quầy bar thắp đèn nê ông. “Có nhiều hộp đêm tử tế hơn. Nếu muốn nhảy chúng ta nên đến nơi nào náo nhiệt hơn chút...”

                  “Xin chào?” giọng cắt ngang lời tôi. Tôi quay ra thấy người phụ nữ mảnh dẻ, tầm ngoài năm mươi, gò má cao, mặc cái áo màu đen và chân váy bằng sa bên ngoài chiếc quần legging. Mái tóc đỏ nhạt của bà ta buộc vổng lên, đường kẻ mắt bằng bút nước xệch xẹo và trông bà ta có vẻ lo lắng. “ tới đây để học nhảy điệu Charleston?”

                  Học nhảy điệu Charleston?

                  “Tôi rất xin lỗi,” người phụ nữ tiếp. “Đột nhiên tôi nhớ ra là chúng ta xếp lịch.” Bà ta kìm cái ngáp. “Lara phải ? Chắc chắn là mặc đúng trang phục rồi đấy!”

                  “Xin lỗi.” Tôi mỉm cười, lôi phắt điện thoại ra và quay sang Sadie.

                  “ làm gì thế hả?” tôi lầm bầm. “Đây là ai?”

                  “ cần phải học,” Sadie tỏ ra hối lỗi. “Đây là giáo viên. Bà ta sống trong căn phòng gác. Bình thường các giờ học diễn ra vào ban ngày.”

                  Tôi nhìn Sadie ngờ vực. “ đánh thức bà ta dậy à?”

                  “Chắc là tôi quên ghi cuộc hẹn vào trong nhật ký của mình,” người phụ nữ khi tôi quay lại. “Tôi thường vậy... ơn Chúa là tôi nhớ ra! Đột nhiên, tôi chợt nhớ ra rằng chắc là đợi ở đây.”

                  “Vâng!” Tôi hằm hằm nhìn Sadie. “ kinh ngạc, đúng là sức mạnh của bộ óc con người.”

                  “Đồ uống của đây.” Ed đến bên cạnh tôi. “Ai đấy?”

                  “Tôi là giáo viên dạy nhảy của hai bạn, Gaynor.” Bà ta chìa tay ra và, trông hơi lúng túng chút, Ed bắt tay. “Có phải là các bạn vẫn luôn thích điệu Charleston ?”

                  “Điệu Charleston?” Trông Ed có vẻ hiểu gì.

                  Tôi cảm thấy hơi điên tiết. thực là Sadie luôn tự động làm theo ý mình. muốn chúng tôi nhảy điệu Charleston. Chúng tôi nhảy điệu Charleston. Tôi có bổn phận phải làm việc này cho . Và có lẽ là ngay tại đây ngay bây giờ.

                  “Nào!” Tôi mỉm cười quyến rũ với Ed. “Sẵn sàng chưa?”

      justify;" align="            ***



                  Vấn đề với cái điệu nhảy Charleston này là nó sôi động hơn ta tưởng. Và nó phức tạp. Bạn phải phối hợp được. tiếng sau tay chân mỏi nhừ. Chúng phải vận động liên tục nghỉ. Chuyện này còn tệ hơn cả lớp học Chân, Mông, Bụng của tôi. Nó giống như chạy maratông vậy.

                  “Tiến lên lùi xuống...” giáo dạy nhảy đều đều theo nhịp, “Và xoay hai bàn chân...”

                  Tôi thể xoay chân được nữa. Nó sắp rời ra đến nơi rồi. Tôi cứ nhầm lẫn bên phải với bên trái và nhỡ tay đập vào tai Ed hoài.

                  “Charleston...  Charleston...” Tiếng nhạc phát ra, tràn ngập hộp đêm với cái nhịp hăng hái của nó. Hai người đàn ông mặc quần da ngồi ở quầy bar im lặng ngồi xem trong trạng thái kinh ngạc kể từ lúc chúng tôi bắt đầu bài học. Hình như những buổi học nhảy diễn ra khá thường xuyên ở đây vào buổi tối. Nhưng mọi người muốn học salsa, Gaynor vậy. Bà ta dạy điệu Charleston khoảng mười lăm năm nay rồi. Tôi nghĩ là bà ta khá vui khi chúng tôi tới đây.

                  “Bước rồi đá... vẫy cánh tay... rất tốt!”

                  Tôi vẫy tay nhiều đến độ mất hết cảm giác ở bàn tay. Riềm tua váy tôi cứ hất ra trước ra sau sột soạt. Ed nhất quyết đánh chéo bàn tay ra trước ra sau bên đầu gối. toét miệng cười với tôi cái khi tôi nhìn , nhưng tôi có thể thấy là tập trung cao độ đến mức chuyện được. Đôi chân khá khéo léo. Tôi thấy ấn tượng.

                  Tôi liếc sang Sadie, lúc này nhảy trong sung sướng tột độ. đáng kinh ngạc. Giỏi hơn giáo viên rất nhiều. Chân nhún nhảy ra trước ra sau, biết hàng tỷ bước khác nhau và dường như hề bị hụt hơi.

                  Chà. làm gì có hơi thở, phải chấp nhận đó thôi.

                  “Charleston... Charleston...”

                  Sadie bắt gặp ánh mắt tôi, toét miệng cười và hất đầu ra sau trong trạng thái mê ly. Tôi đoán là lâu lắm rồi mới được tỏa sáng sàn nhảy thế này. Lẽ ra tôi nên làm chuyện này từ trước. Giờ tôi mới cảm thấy mình nhen. Kể từ giờ tối nào chúng tôi cũng học nhảy Charleston, tôi quyết định vậy. Chúng tôi làm những chuyện của thập niên hai mươi mà ưa thích.

                  Vấn đề duy nhất là, giờ tôi bị đau xóc. Thở hổn hển, tôi ra lề sàn nhảy. Việc tôi cần làm lúc này là để Ed nhảy với Sadie. Riêng hai người với nhau. Bằng cách nào đó. Thế tôi mới thực tạo ra buổi tối dành cho .

                  “Ổn chứ?” Ed cũng theo tôi ra.

                  “Vâng. Ổn.” Tôi cầm khăn ăn lau trán. “Vất vả đấy!”

                  “Các bạn nhảy cừ lắm!” Gaynor tới chỗ chúng tôi, và trong cơn bày tỏ tình cảm đột ngột lần lượt siết chặt tay chúng tôi. “Các bạn rất hứa hẹn, cả hai người! Tôi nghĩ các bạn có thể tiến xa! Tuần sau tôi gặp lại các bạn chứ?”

                  “Ờ... có thể.” Tôi dám nhìn Ed. “Tôi gọi cho được chứ?”

                  “Tôi để nhạc mở,” bà ta nhiệt thành. “Các bạn có thể thực hành!”

                  Khi bà ta , hối hả bước qua sàn với những bước của vũ ông, tôi huých Ed. “Này, tôi muốn nhìn nhảy. ra nhảy mình lát .”

                  “ điên rồi sao?”

                  “ ! Làm ơn mà! có thể làm cái điệu -hai đó với hai cánh tay. Tôi muốn xem làm thế nào. Điiii mà...”

                  Đảo tròn mắt cách hài hước, Ed ra sàn.

                  “Sadie!” Tôi rít khẽ và chỉ vào Ed. “Mau lên! Bạn nhảy của đợi kìa!”

                  Mắt mở to khi hiểu ra ý tôi. Trong nửa giây có mặt ở đó, đối diện với , mắt sáng lên sung sướng.

                  “Vâng, tôi thích nhảy lắm,” tôi nghe . “Cảm ơn rất nhiều!”

                  Khi Ed bắt đầu lúc lắc chân qua lại, bắt nhịp với cách hoàn hảo. Trông rất hạnh phúc. Trông rất ổn. Tay đặt lên vai , những chiếc vòng tay lấp lánh dưới ánh đèn, chiếc khăn buộc đầu phấp phới, tiếng nhạc cứ xèo xèo vang ra, giống như là xem bộ phim ngày xưa vậy...

                  “Thế đủ rồi,” đột nhiên Ed bật cười . “Tôi cần có bạn nhảy.” Và trước kinh hoàng của tôi bước vụt qua người Sadie, về phía tôi.

                  Tôi có thể thấy vẻ choáng váng mặt Sadie. Khi nhìn rời sàn trông rất khổ sở. Tôi nhăn mặt, ước cách mãnh liệt rằng có thể nhìn thấy , rằng biết...

                  “Tôi xin lỗi,” tôi mấp máy môi với Sadie khi Ed lôi tôi ra sàn. “Tôi xin lỗi.”

                  Chúng tôi nhảy lúc lâu hơn, rồi trở lại bàn. Tôi khỏi cảm thấy hồ hởi sau bao nỗ lực, và Ed cũng có vẻ phấn chấn lắm.

                  “Ed, có tin vào thiên thần hộ mệnh ?” tôi buột miệng . “Hoặc hồn ma? Hoặc thần linh?”

                  “. gì trong số đó cả. Tại sao?”

                  Tôi nhoài về phía trước với vẻ bí mật. “Nếu tôi bảo với rằng có thiên thần hộ mệnh ngay trong chính căn phòng này muốn lột quần ra sao?”

                  Ed nhìn tôi lúc rất lâu. “Có phải 'thiên thần hộ mệnh' là cách trại của 'điếm đực' ?”

                  “!” Tôi phì cười. “Thôi quên .”

                  “Tôi rất vui.” uống cạn ly và cười với tôi. nụ cười đúng nghĩa, hết cỡ. Mắt có đuôi, trán nhăn nữa, vân vân! Tôi suýt nữa muốn hét lên “Geronimo! Chúng tôi tới đó rồi! [1]”

                  [1] Geronimo là thủ lĩnh da đỏ của bộ lạc Apache, người lãnh đạo cuộc nổi dậy lớn chống lại quân đội Mỹ vào cuối thế kỷ XIX. Trong phim “Geronimo” (1940), diễn viên chính diễn lại cảnh cuộc trốn chạy thành công của Geronimo với cú nhảy con ngựa Cadillac từ vách đá cao xuống dòng sông ở Fort Sill rồi hét lên “Geronimo”. Từ đó, cái tên Geronimo vào văn hóa đại chúng gắn liền với những cú nhảy cao. Trong câu này của Lara, có lẽ dùng nó để lên phấn khích như vừa làm được việc phi thường.

                  “Tôi cũng thế.”

                  “Tôi nghĩ là buổi tối nay lại kết thúc như vậy.” nhìn quanh hộp đêm . “Nhưng nó... rất tuyệt.”

                  “Khác biệt.” Tôi gật đầu.

                  gói đậu phộng mời tôi và tôi nhìn nhai rau ráu vẻ đói ngấu. Mặc dù trông thoải mái, những nếp nhăn vẫn còn hằn hơi mờ trán .

                  Ờ, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. có quá nhiều điều phải cau mày. Tôi khỏi cảm thấy trào lên nỗi thương xót khi nghĩ về chuyện đó. Mất vợ sắp cưới. làm ở thành phố xa lạ. Chỉ để sống cho qua ngày, hết tuần này qua tháng khác, tận hưởng nó. Có lẽ nhảy là chuyện tốt cho . Có lẽ đây là chuyện vui vẻ nhất có được suốt nhiều tháng nay.

                  “Ed,” tôi buột miệng . “Để tôi dẫn ngắm cảnh nhé. nên nhìn ngắm London. là phạm tội đấy. Tôi dẫn xem. Vào lúc nào đó cuối tuần nhé?”

                  “Tôi rất thích.” có vẻ cảm động. “Cảm ơn .”

                  “Có gì đâu! Gửi email nhé.” Chúng tôi cười với nhau và tôi uống cạn ly Sidecar của mình, khẽ nhún vai cái. (Sadie bắt tôi phải gọi thứ đó. Ghê chết được).

                  Ed liếc đồng hồ. “Vậy về nhé?”

                  Tôi liếc ra sàn nhảy. Sadie vẫn nhảy cuồng nhiệt, vung tay vung chân hề có dấu hiệu giảm sút nhiệt tình. Thảo nào đám con thập niên hai mươi lại gầy dính như vậy.

                  “Về thôi.” Tôi gật đầu. Sadie có thể bắt kịp chúng tôi khi sẵn sàng.

                  Chúng tôi bước vào màn đêm khu Mayfair. Đèn đường vẫn sáng, sương mù dâng lên từ vỉa hè và xung quanh chẳng có ai. Chúng tôi về phía góc quanh và sau hai phút vẫy được hai chiếc taxi. Tôi bắt đầu run, trong bộ váy thiếu vải và cái áo choàng mòn xơ. Ed đưa tôi vào chiếc taxi thứ nhất, rồi dừng lại, giữ cửa.

                  “Cảm ơn, Lara,” theo phong thái trang trọng, kiểu công tử nhà giàu. Tôi bắt đầu cảm thấy kiểu đó khá dễ mến. “Tôi thời gian vui vẻ. Đúng là... đêm thú vị.”

                  “Quả vậy.” Tôi chỉnh lại cái mũ đính pha lê lệch vì nhảy nhót, và miệng Ed cong lên vì thích thú.

                  “Vậy, tôi có nên ghệt mắt cá cho chuyến ngắm cảnh tới ?”

                  “Nhất định rồi.” Tôi gật đầu. “Và cái mũ chóp cao.”

                  Ed bật cười. Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cười thành tiếng. “Tạm biệt, thập niên hai mươi.”

                  “Tạm biệt” Tôi đóng cửa lại và chiếc taxi rồ ga phóng .

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17



                  Sáng hôm sau tôi cảm thấy hơi mụ mị. Nhạc điệu Charleston văng vẳng trong tai tôi và tôi cứ liên tục nhớ lại lúc là Lara Vĩ đại. Toàn bộ câu chuyện có cảm giác như là giấc mơ vậy.

                  Chỉ có điều nó phải là mơ, vì CV của Clare Fortescue ở trong hộp thư của tôi khi tôi tới chỗ làm. Có kết quả rồi!

                  Mắt Kate tròn xoe khi tôi in cái email đó ra.

                  “Ai thế này?” , mắt dán vào cái CV. “Nhìn này, ấy có bằng thạc sĩ! ấy giành giải thưởng!”

                  “Tôi biết,” tôi thản nhiên. “ ấy là giám đốc marketing hàng đầu và giành giải thưởng. Chúng tôi kết nối tối qua. ấy có mặt trong danh sách sơ tuyển của Leonidas Sports.”

                  “Thế ấy có biết là mình có mặt trong danh sách sơ tuyển ?” Kate trong cơn phấn khích.

                  “Có!” Tôi cắt lời, hơi đỏ mặt. “Đương nhiên là ấy biết.”

                  Đến mười giờ danh sách hoàn tất để gửi cho Janet Grady. Tôi ngồi phịch xuống ghế và toét miệng cười với Kate lúc ấy dán mắt vào cái màn hình vi tính.

                  “Tôi thấy ảnh !” , “Ở bữa tối qua. Lara Lington và Ed Harrison đến bữa tối của Business People.” ngập ngừng, trông có vẻ khó hiểu. “ ta là ai? Tôi cứ tưởng quay lại với Josh.”

                  “Ồ, đúng thế,” tôi ngay lập tức. “Ed chỉ là... quan hệ làm ăn.”

                  “Ồ, ra vậy.” Kate nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, hơi mơ màng. “ ta khá điển trai, phải ? Ý tôi là Josh cũng vậy,” vội sửa lại. “Theo kiểu khác.”

                  Giời ạ, ta chẳng có gu thẩm mỹ gì cả. Josh đẹp trai hơn Ed cả triệu lần. Chuyện này nhắc tôi nhớ là lâu lâu rồi tôi chưa nhận được tin tức gì từ . Tốt hơn hết là tôi nên gọi điện, phòng khi điện thoại của hỏng hóc gì và gửi tin nhắn cho tôi rồi thắc mắc tại sao tôi trả lời.

                  Đợi đến khi Kate vào nhà tắm tôi mới có chút riêng tư, tôi quay số văn phòng .

                  “Josh Barrett nghe.”

                  “Em đây,” tôi trìu mến. “Chuyến thế nào?”

                  “Ồ, chào em. Rất tuyệt.”

                  “Em nhớ !”

                  Ngừng lúc. Tôi khá chắc là Josh gì đó đáp lại nhưng tôi hầu như nghe thấy.

                  “Em tự hỏi liệu có phải điện thoại của bị hỏng ?” tôi thêm. “Vì em nhận được tin nhắn của từ sáng hôm qua. Tin nhắn của em tới máy rồi chứ?”

                  Lại chuỗi lúng búng . Đường dây bị sao thế nhỉ?

                  “Josh?” tôi đập đập vào ống nghe.

                  “Chào em.” Giọng đột nhiên nghe hơn. “Ừ. xem.”

                  “Vậy, tối nay em qua nhé?”

                  “Tối nay qua đó được!” Sadie biết từ đâu ra. “Hôm nay có show diễn thời trang! Chúng ta lấy chuỗi hạt!”

                  “Tôi biết,” tôi lầm bầm, đặt bàn tay lên che ống nghe. “Tối muộn ấy. Trước đó em có chút việc,” tôi tiếp với Josh. “Nhưng em có thể tới vào tầm mười giờ ?”

                  “Tuyệt” Josh nghe có vẻ lơ đãng. “Vấn đề là tối mai có rất nhiều việc phải làm. Chuyển sang cuối tuần nhé.”

                  Nhiều việc hơn ư? biến thành kẻ nghiện việc.

                  “OK,” tôi vẻ thấu hiểu. “Ờ, thế mai ăn trưa nhé? Rồi từ từ tính tiếp.”

                  “Chắc chắn rồi,” sau lúc ngừng. “Tuyệt.”

                  “ ,” tôi âu yếm. “Nóng lòng được gặp lắm.”

                  Im lặng.

                  “Ờ... ừ. cũng thế. Tạm biệt, Lara.”

                  Tôi dập máy và ngồi xuống. Tôi cảm thấy hơi thất vọng, nhưng biết tại sao. Mọi thứ đều ổn. Mọi thứ đều tốt. Vậy tại sao lại có cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó?

                  Tôi muốn gọi lại cho Josh và , “Mọi chuyện vẫn ổn chứ, có muốn chuyện ?” Nhưng tôi được làm vậy. nghĩ là tôi bị ám ảnh, mà đâu phải thế, tôi chỉ nghĩ ngợi thôi. Mọi người đều được phép nghĩ ngợi đúng nào?

                  Thây kệ. Sao cũng được. Sống tiếp nào.

                  Lẹ làng, tôi đăng nhập vào hòm thư và thấy email của Ed đợi trong hộp thư đến. Chà, hồi đáp nhanh ghê.



                  Chào thập niên hai mươi. Tối qua tuyệt. Gửi xem bảo hiểm du lịch công ty. Có thể muốn xem tại đường dẫn này. Tôi nghe họ cũng tốt. Ed.



                  Tôi nhấp chuột vào đó và thấy trang mời chào mức bảo hiểm giảm giá cho các công ty . Chuyện này đúng là kiểu của Ed: tôi đề cập đến vấn đề là ngay lập tức tìm ra giải pháp. Cảm động, tôi nhấp “Trả lời” và nhanh tay gõ cái email:



                  Cảm ơn , chàng trai thập niên hai mươi. Hy vọng là phủi sạch bụi cuốn hướng dẫn về London của . Tái bút: thể điệu Charleston cho nhân viên của mình chưa?



                  Ngay lập tức câu trả lời ra luôn.



                  Ý tưởng thư tống tiền của là thế này à?



                  Tôi khúc khích, và bắt đầu lướt mạng tìm bức ảnh của đôi nhảy để gửi cho .

                  “Chuyện gì vui thế?” Sadie hỏi.

                  “Chẳng có gì.” Tôi hạ cửa sổ màn hình xuống. Tôi kể với Sadie là tôi gửi email cho Ed. có tính sở hữu quá cao, có thể hiểu lầm theo cách khác. Hoặc thậm chí tệ hơn, bắt đầu đọc cho người ta viết những lá thư bất tận đầy những từ lóng xuẩn ngốc của thập niên hai mươi.

                  bắt đầu đọc tờ tạp chí thời trang Grazia để mở bàn tôi, và sau lúc cầu tôi: “Lật”. Đây là thói quen mới của . ra nó khá là khó chịu. Tôi trở thành ô sin giở trang cho .

                  “Này Lara!” Kate hối hả chạy vào văn phòng. “ thư chuyển phát nhanh đặc biệt!”

                  đưa cho tôi phong bì màu hồng in hình bươm bướm và dòng chữ “Váy xòe và Ngọc trai” vẽ nét đầu. Tôi xé phong bì thấy dòng thư từ trợ lý của Diamanté.



                  Diamanté nghĩ là có lẽ thích. Chúng tôi mong được gặp sau!



                  Nó là tờ giấy in chi tiết về show thời trang, cùng với tấm thiệp dát mỏng gắn vào sợi xích, viết “Vé hậu trường dành cho VIP”. Ối trời. Tôi chưa từng được là VIP bao giờ.

                  Tôi lật lật chiếc thiệp trong tay, nghĩ về buổi tối nay. Cuối cùng chúng tôi cũng lấy được chuỗi hạt! Sau tất cả ngần ấy thời gian. Và rồi...

                  Ý nghĩ của tôi đột ngột dừng lại. Rồi... sao? Sadie chưa thể yên nghỉ chừng nào chưa lấy lại được chuỗi hạt. Đó là lý do ám tôi. Đó là lý do ở đây. Vì vậy khi nhận lại được nó, chuyện gì xảy ra. thể...

                  Ý tôi là, cứ thế...

                  cứ thế mà... ?

                  Tôi nhìn chằm chằm, đột nhiên cảm thấy hơi kỳ dị. Suốt thời gian vừa rồi, tôi chỉ tập trung vào việc lấy lại chuỗi hạt. Tôi hề nghĩ tới chuyện gì xảy ra sau chuyện chuỗi hạt.

                  “Lật,” Sadie sốt ruột , say sưa dán mắt vào bài báo về Katie Holmes. “Lật!”



                  Lần này, dù thế nào, tôi quyết tâm để Sadie thất vọng. Lúc nhìn thấy chuỗi hạt chết giẫm ấy là tôi tóm ngay lấy. Kể cả nó có nằm cổ ai đó. Kể cả tôi có phải chặn họ lại và cướp lấy nó làm họ ngã lăn ra sàn. Tôi đến Khách sạn Sanderstead mà cảm thấy kích động ghê gớm. Chân tôi thoăn thoắt và tay tôi sẵn sàng chộp lấy.

                  “Mở to mắt ra mà nhìn đấy,” tôi lầm bầm với Sadie khi chúng tôi qua gian đại sảnh trắng trống huơ. Phía trước, hai gầy dính mặc váy ngắn cũn cỡn giày cao gót tiến về phía cửa đôi trang trí rèm uốn lượn bằng lụa hồng và những quả bóng bơm khí hêli hình con bướm. Chắc là nó rồi.

                  Gần căn phòng tôi thấy tiếng buôn chuyện lao xao của những ăn mặc đẹp đẽ, cụng ly sâm banh trong tiếng nhạc nhàng. sàn catwalk chạy giữa căn phòng, chùm bóng màu bạc treo lơ lửng bên , và mấy dãy ghế trang trí vải lụa uốn võng xuống.

                  Tôi kiên nhẫn đợi trong khi những trước mặt tôi được đánh dấu, rồi bước tới chỗ tóc vàng mặc váy dạ hội màu hồng. ta cầm cái bìa kẹp hồ sơ và mỉm cười lạnh nhạt với tôi. “Tôi có thể giúp gì ?”

                  “Vâng,” Tôi gật đầu. “Tôi tới xem show biểu diễn thời trang.

                  ta nhìn từ đầu đến chân bộ quần áo của tôi với vẻ ngờ vực. (Quần bo ống, thân áo coóc xê, cái áo khoác cắt ngắn. Tôi đặc biệt chọn nó vì chẳng phải tất cả người mẫu đều mặc màu đen sao?) “ có trong danh sách ?”

                  “Có.” Tôi lấy giấy mời ra. “Tôi là chị họ của Diamanté.”

                  “Ồ, chị họ của ấy à.” Nụ cười của ta thậm chí còn trở nên lạnh lẽo hơn nữa. “Dễ thương .”

                  “ ra, tôi cần chuyện với ấy sau buổi trình diễn, biết ấy ở đâu ?”

                  “Tôi e là Diamanté bận tới mức có thời giờ...” trơn tru.

                  “Việc rất gấp. Tôi rất, rất cần gặp ấy. Mà tôi còn có cái này nữa.” Tôi chìa cái vé hậu trường dành cho VIP ra cho ta xem. “Tôi tự tìm được. Nhưng nếu có thể chỉ cho tôi biết ấy ở đâu có ích...”

                  “Được thôi,” sau khoảng ngừng. ta với lấy cái điện thoại di động bé tí xíu có vỏ ngoài đính đá và bấm số. “Có chị họ nào đó muốn gặp Diamanté, ấy có ở đó ?” ta thêm bằng những tiếng khe khẽ hầu như giấu giếm. “. Chưa bao giờ gặp ta. Ờ nếu vậy ...” ta tắt máy. “Diamanté ấy gặp ở hậu trường. qua kia.” ta chỉ tay dọc hành lang tới cánh cửa khác.

                  “ !” Tôi thào chỉ dẫn Sadie. “Nhìn xem có tìm thấy chuỗi hạt ở hậu trường ! Nó chắc rất dễ phát !” Tôi theo chàng mang cái thùng đựng rượu Moët dọc hành lang trải thảm, và khi chìa cái vé VIP vào hậu trường ra cho người gác cửa xem, Sadie lại ra “Dễ phát ư?” , giọng run lên. “ đùa hẳn? Chúng ta bao giờ tìm ra nó! bao giờ!”

                  “Ý là sao?” Tôi lo lắng khi bước vào trong. “ ...”

                  Ôi . Khỉ .

                  Tôi đứng trong khu rộng lớn ngổn ngang những gương, ghế máy sấy tóc vung vãi khắp nơi và tiếng trò chuyện ríu rít của đám chuyên gia trang điểm cùng với ba mươi người mẫu. Họ đều cao và gầy dính, ngồi thườn thượt ghế hoặc lại loanh quanh chuyện điện thoại. Họ đều mặc váy vóc thiếu vải, nhìn xuyên qua được. Và họ đều đeo ít nhất là hai mươi chuỗi hạt chất ngất xung quanh cổ. Dây chuyền, ngọc trai, mặt dây chuyền... Tôi nhìn khắp nơi đều thấy vòng cổ. Cả đống vòng cổ.

                  Tôi với Sadie nhìn nhau kinh hoàng khi tôi nghe thấy giọng lè nhè.

                  “Lara! Chị đến rồi!”

                  Tôi quay ra thấy Diamanté chuệnh choạng về phía tôi. Nó mặc cái chân váy bé tí in đầy hình trái tim đôi lồng nhau, cái áo vest mỏng dính, đeo thắt lưng màu bạc đóng đính trang trí và đôi giày bốt gót nhọn hoắt láng bóng. Nó cầm hai ly sâm banh và đưa mời tôi ly.

                  “Chào, Diamanté. Chúc mừng em! Cảm ơn em rất nhiều vì mời chị đến. Chuyện này tuyệt vời!” Tôi chỉ quanh phòng, rồi hít hơi sâu. Quan trọng là phải ra vẻ như vẫn chưa quá tuyệt vọng hay thảm hại. “Có chuyện này.” Tôi vẻ thản nhiên như có gì. “Chị muốn xin em đặc ân lớn. Em biết chuỗi hạt cũ có hình con chuồn chuồn mà bố em muốn đòi lại ? Cái chuỗi hạt cũ có những hạt bằng thủy tinh ấy?”

                  Diamanté chớp mắt nhìn tôi kinh ngạc. “Sao chị biết chuyện đó?”

                  “Ờ... chuyện dài lắm. Dù sao nó vốn là của bà Sadie, mẹ chị vẫn luôn thích nó và chị muốn dùng nó để làm mẹ ngạc nhiên.” Những ngón tay của tôi bắt tréo rất chặt ở sau lưng. “Vì thế, có lẽ là sau buổi trình diễn chị có thể... ờ... lấy nó ? Có thể ? Nếu em cần nó nữa?”

                  Diamanté nhìn tôi chằm chằm lúc, mái tóc vàng hoe của nó đổ xuống lưng và mắt đờ đẫn.

                  “Bố em đúng là đồ bần tiện,” cuối cùng nó , gằn giọng.

                  Tôi ngơ ngác trố mắt nhìn nó cho đến khi hiểu ra. Ồ tuyệt . Đây là tất cả những gì tôi cần. Nó say. Có lẽ nó uống sâm banh cả ngày hôm nay.

                  “Ông ấy đúng là đồ bần tiện... chết giẫm.” Nó nốc sâm banh.

                  “Đúng thế,” tôi nhanh nhảu. “Ông ấy đúng là như vậy. Và đó là lý do vì sao em cần phải đưa chuỗi hạt cho chị. Cho chị.” tôi lặp lại, rất to và ràng.

                  Diamanté lắc lư đôi giày bốt và tôi tóm lấy tay nó để giúp nó đứng vững.

                  “Chuỗi hạt hình con chuồn chuồn,” tôi . “Em-có-biết-nó-ở-đâu- ?”

                  Diamanté quay lại đối diện với tôi để quan sát tôi trong phút, cúi lại sát đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi sâm banh, thuốc lá và mùi viên ngậm bạc hà Altoids trong hơi thở của nó.

                  “Này Lara, tại sao chúng ta là bạn của nhau nhỉ? Ý em là, chị rất tuyệt.” Nó hơi nhíu mày, rồi sửa lại, “ tuyệt, nhưng... chị biết đấy. Nghe có vẻ thế. Tại sao chúng ta chơi với nhau nhỉ?”

                  Bởi vì hầu như chỉ ở trong cái biệt thự đồ sộ của mình ở Ibiza còn tôi hầu như chỉ ở mạn cuối xấu xa của khu Kilburn? Có lẽ vậy chăng?

                  “Ờ... chị biết. Chúng ta nên thế. Chuyện đó rất tuyệt.”

                  “Chúng ta nên nối tóc cùng nhau!” nó , như thể bị cơn hứng chí choán lấy. “Em tới chỗ này rất tuyệt. Họ làm cả móng cho chị nữa. Nó hoàn toàn bằng chất hữu cơ và vì môi trường.”

                  Nối tóc vì môi trường ư?

                  “Đương nhiên rồi.” Tôi gật đầu cách thuyết phục hết sức có thể. “Nhất định là chúng ta làm thế. Nối tóc. Tuyệt vời.”

                  “Em biết là chị nghĩ gì về em, Lara.” Mắt nó đột ngột tập trung với vẻ sắc sảo trong cơn say. “Đừng nghĩ là em biết gì.”

                  “Sao cơ?” Tôi sửng sốt. “Chị nghĩ gì cả.”

                  “Chị nghĩ là em cướp tiền của bố em. Vì ông trả tiền cho toàn bộ chuyện này. Sao cũng được. Thành .”

                  “!” tôi lúng túng. “Chị nghĩ thế! Chị chỉ nghĩ là... em biết đấy...”

                  “Em là con búp bê hư hỏng đúng ?” Nó nốc ngụm sâm banh. “Nào. em nghe xem.”

                  Đâu óc tôi cứ bấn hết cả lên. Diamanté chưa bao giờ hỏi ý kiến tôi, về bất cứ chuyện gì. Tôi có nên thành ?

                  “Chị chỉ nghĩ là...” tôi ngập ngừng, rồi liều mình tiếp. “Có lẽ nếu em chờ vài năm nữa rồi tự mình làm chuyện này, học kỹ năng và tự mình phấn đấu em cảm thấy hãnh diện hơn rất nhiều về bản thân mình.”

                  Diamanté gật đầu chậm chạp như thể những lời của tôi ngấm dần vào nó.

                  “Đúng,” cuối cùng nó . “Đúng. Em có thể làm thế, em nghĩ là vậy. Chỉ có điều rất khó.”

                  “Ờ... ừ, gần như thế...”

                  “Và em có ông bố đê tiện đáng ghét luôn nghĩ mình là ông Chúa chết giẫm nào đó và bắt tất cả đều có mặt trong bộ phim tài liệu ngu ngốc của ông ấy... mà chẳng trả cho cái gì! Em được gì trong đó chứ?” Nó dang rộng hai cánh tay gầy nhẳng rám nắng ra. “Cái gì chứ?”

                  OK. Tôi định vướng vào vụ tranh cãi này.

                  “Chị cho là em đúng,” tôi vội vã . “Vậy về chuỗi hạt con chuồn chuồn…”

                  "Chị biết , bố em biết là hôm nay chị đến.” Diamanté thậm chí nghe tôi gì. “Ông ấy gọi cho em. Ông ấy hỏi kiểu như, sao con bé đó lại có mặt trong danh sách? Xóa tên nó . Em kiểu như, bố là đồ chết giẫm! Đây là bà chị họ chết tiệt của con hay đại loại thế.”

                  Tim tôi lỡ nhịp.

                  “Bố em... muốn chị tới đây?” Tôi liếm môi. “Ông ấy có tại sao ?”

                  “Em bảo ông ấy là ai quan tâm chị ấy có hơi bị tâm thần chút chứ?” Diamanté ngay vào mặt tôi. Hãy vị tha hơn, mẹ kiếp. “Rồi, chị biết , ông ấy lại về chuỗi hạt đó.” Nó mở to mắt ra. “Ông ấy cho em tất cả những chuỗi hạt thay thế. Em đừng có kẻ cả với con bằng cái thứ Tiffany chết tiệt. Con là nhà thiết kế, được chứ? Con có tầm nhìn.”

                  Máu dồn lên tai tôi. Chú Bill vẫn tiếp tục muốn có chuỗi hạt của Sadie. Tôi biết tại sao. Và tất cả những gì tôi biết là, tôi cần phải lấy lại nó.

                  “Diamanté.” Tôi nắm lấy vai nó. “Làm ơn nghe chị . Chuỗi hạt đó , , quan trọng với chị. Với mẹ chị. Chị hoàn toàn đánh giá cao tầm nhìn của em với tư cách là nhà thiết kế và vân vân... nhưng sau buổi trình diễn chị lấy nó được chứ?”

                  Trong lúc Diamanté trông đờ đẫn đến mức tôi nghĩ phải giải thích toàn bộ câu chuyện lần nữa. Rồi nó vòng cánh tay qua cổ tôi và siết chặt.

                  “Đương nhiên là chị có thể, cưng ạ. Ngay sau khi buổi trình diễn kết thúc, nó là của chị.”

                  “Tuyệt.” Tôi cố để lộ ra là tôi nhõm đến mức nào. “Tuyệt! tuyệt vời! Vậy giờ nó ở đâu? Chị có thể… xem nó được ?”

                  Ngay khi tôi nhìn thấy vật đó, tôi chộp lấy và bỏ chạy. Tôi tận dụng ngay cơ hội này.

                  “Chắc chắn rồi! Lyds?” Diamanté gọi mặc chiếc áo kẻ sọc. “ có biết chuỗi hạt có hình con chuồn chuồn đâu ?”

                  “Sao cưng?” Lyd tới, cầm điện thoại di động.

                  “Chuỗi hạt thập niên hai mươi với hình con chuồn dễ thương. có biết ở đâu ?”

                  “Nó có những hạt thủy tinh màu vàng ở hai hàng,” tôi phụ họa theo, hối thúc. “Mặt dây chuyền hình con chuồn chuồn, dài xuống tận đây…”

                  Hai người mẫu nữa ngang qua, cổ họ chất đống những chuỗi hạt, và tôi liếc nhìn họ tuyệt vọng.

                  Lyds thản nhiên nhún vai. “ nhớ. Nó ở người trong mấy ở đâu đó.”

                  Nó ở trong đống ở đâu đó. Tôi nhìn quanh căn phòng cách vô vọng. Đám người mẫu ở khắp nơi. Những chuỗi hạt ở khắp nơi.

                  Tôi tự mình tìm, tôi . “Nếu các bạn ngại...”

                  “! Buổi trình diễn sắp bắt đầu rồi!” Diamanté bắt đầu đẩy tôi về phía cửa. “Lyds, dẫn chị ấy vào. Đưa chị ấy lên hàng ghế cùng. Thế bố thấy.”

                  “Nhưng...”

                  Quá muộn rồi. Tôi bị dẫn .

                  Khi cánh cửa xoay đóng lại, tôi nhảy cẫng lên vì bực bội. Nó ở trong đó. Đâu đó trong căn phòng này, chuỗi hạt của Sadie đeo cổ người mẫu nào đó. Nhưng là ả chết giẫm nào chứ?

                  “Tôi tìm thấy nó ở đâu cả.” Đột nhiên Sadie ra bên cạnh tôi. Trước kinh hoàng của tôi, gần như sắp khóc đến nơi. “Tôi tìm ở từng . Tôi tìm tất cả các chuỗi hạt. thấy đâu cả.”

                  “Nó phải ở đâu đó chứ!” Tôi lầm bầm khi chúng tôi dọc hành lang. “Sadie, nghe này. Tôi chắc là ở người trong các người mẫu. Chúng ta nhìn cẩn thận từng người khi họ qua và chúng ta tìm ra. Tôi hứa đấy.”

                  Tôi cố lạc quan và thuyết phục hết sức có thể, nhưng bên trong ... tôi chắc chắn. Tôi hề chắc chắn chút nào.



                  Ơn Chúa là tôi ngồi ở hàng đầu. Khi buổi trình diễn bắt đầu, đám đông ngồi đúng chỗ nữa và ai nấy đều cao và gầy nên nếu ngồi phía sau tôi có cách nào nhìn được lên . Nhạc nổi lên và ánh sáng bắt đầu lóe lên khắp phòng, và từ chỗ chắc là nhóm bạn của Diamanté vang lên tiếng reo hò.

                  “Tiến lên Diamanté!” đứa trong nhóm hét.

                  Tôi hơi hoảng khi thấy những đám mây đá khô bắt đầu xuất sàn catwalk. Làm sao tôi phát nổi người mẫu nào khi họ qua? gì đến những chuỗi hạt. Quanh tôi mọi người ho. “Diamanté bọn tớ chẳng thấy cái quái gì cả!” hét lên. “Tắt !”

                  Cuối cùng màn sương khói cũng tan . Những chấm sáng màu hồng lóe lên sàn catwalk và bản nhạc của Scissor Sisters bắt đầu nện loa. Tôi nhoài về phía trước, nhìn kỹ người mẫu đầu tiên, sẵn sàng tập trung hết mức có thể, tôi thoáng thấy điều gì đó từ bên khóe mắt.

                  Đối diện với tôi ở phía bên kia sàn catwalk, ngồi ngay hàng đầu, là chú Bill. Chú mặc bộ com lê đen và áo sơ mi mở nút cổ, có Damian hộ tống, cùng với trợ lý khác. Khi tôi nhìn chằm chằm kinh hoàng, chú ngước lên và bắt gặp ánh mắt của tôi.

                  Bụng tôi quặn lên. Tôi cứng đờ người.

                  Sau phút chú điềm tĩnh giơ tay lên chào. Điếng người, tôi cũng làm như vậy. Rồi tiếng nhạc to lên và người mẫu thứ nhất đột ngột xuất sàn catwalk, mặc chiếc váy lót màu trắng in hình cánh bướm và bước khệnh khạng kiểu người mẫu, xương hông xương má và những cánh tay gầy trơ giơ hết cả ra. Tôi nhìn đến tuyệt vọng vào chuỗi hạt kêu xủng xoẻng quanh cổ ta nhưng ta lướt nhanh đến mức hầu như thể nhìn kỹ được.

                  Tôi liếc sang chú Bill và thấy nhói lên nỗi kinh hoàng. Chú cũng lướt nhìn những chuỗi hạt.

                  “Thế này vô ích!” Sadie chẳng biết từ đâu ra và nhảy phóc lên sàn catwalk. đến ngay chỗ người mẫu và săm soi mớ bòng bong nào xích nào hạt và cả những cái bùa nữa. “Tôi thấy nó! Tôi bảo rồi, nó có ở đây!”

                  người mẫu tiếp theo xuất và chỉ trong tích tắc kiểm tra những chiếc vòng cổ của đó rồi. “Ở đây cũng có.”

                  “Bộ sưu tập siêu đẳng,” đứng cạnh tôi kêu lên. “ có nghĩ thế ?”

                  “Ờ, có,” tôi quẫn trí. “Tuyệt.” Tôi thể nhìn vào bất cứ gì khác ngoại trừ những chiếc vòng cổ. Tôi chỉ nhìn thấy lờ mờ những chuỗi hạt, những đồ nữ trang bằng đá quý nhân tạo và mạ vàng. Tôi cảm thấy linh tính lớn dần lên, cảm giác về thất bại...

                  Ôi Chúa ơi.

                  Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi! Nó kia rồi! Ngay trước mặt tôi. Quàng quanh mắt cá chân của người mẫu. Tim tôi đập dồn dập khi tôi nín thở nhìn chằm chằm vào những cái hạt màu vàng nhạt, xoắn vào với nhau thành cái vòng chân. cái vòng chân. Thảo nào Sadie tìm thấy nó. Khi người mẫu khệnh khạng lại gần hơn, chuỗi hạt chỉ cách tôi chừng sáu chục xăng ti mét sàn catwalk. Ít hơn thế. Tôi có thể nhoài ra chộp lấy nó. Chuyện này hoàn toàn thể chịu đựng nổi...

                  Sadie chợt nhìn theo ánh mắt của tôi và thở gấp.

                  “Chuỗi hạt của tôi!” phóng vọt lên chỗ người mẫu hay biết gì, hét lên, “Đó là của tôi! Nó là của tôi!”

                  Ngay khi người mẫu đó xuống khỏi sàn catwalk tôi theo ta và lấy lại nó. Tôi bận tâm phải mất gì. Tôi liếc sang chú Bill - và trước nỗi kinh hoàng của tôi, mắt chú cũng dán chặt vào chuỗi hạt của Sadie.

                  Giờ người mẫu khệnh khạng quay trở lại. ta rời sàn trong vòng phút nữa thôi. Khi tôi liếc sang, mắt nheo lại vì bị ánh đèn rọi đúng vào, tôi thấy chú Bill đứng dậy và người của chú dẹp lối cho chú.

                  Chết tiệt. Chết tiệt.

                  Tôi cũng bật dậy, và bắt đầu len ra, lúng búng xin lỗi khi giẫm lên chân mọi người. Ít ra tôi cũng có lợi thế: tôi ở gần phía cửa ra vào của sàn catwalk. dám nhìn lại, tôi lao ra khỏi bộ cửa đôi, và chạy hết tốc lực lên hành lang tới khu vực hậu trường, xòe cái vé cho chàng bảo kê ở chỗ cửa vào.

                  Khu vực hậu trường cực kỳ lộn xộn. người phụ nữ mặc quần jean quát tháo chỉ bảo và đẩy các người mẫu ra sân khấu. Các cởi đồ, mặc đồ, sấy khô tóc, tô son môi...

                  Tôi nhìn quanh trong nỗi hoảng sợ tức thở. Tôi để mất dấu người mẫu. ta ở chỗ quái nào thế? Tôi bắt đầu di chuyển giữa những bàn làm tóc, lách qua giá treo quần áo, cố gắng tìm bóng dáng ta, đột nhiên tôi nhận thấy có vụ cãi cọ ở cửa ra vào.

                  “Đây là Bill Lington, Ok?” Đó là Damian và ràng là ta mất bình tĩnh. “Bill Lington. Chỉ vì ông ấy có vé vào hậu trường...”

                  “ có vé vào hậu trường được vào,” tôi nghe thấy chàng bảo kê kiên quyết. “Quy định của sếp.”

                  “Ông ấy mới đích thị là sếp.” Damian vặc. “Ông ấy trả tiền cho tất cả vụ này, đồ đần ạ.”

                  “ vừa gọi tôi là gì?” chàng bảo kê nghe có vẻ nóng gáy rồi và tôi khỏi mỉm cười - nhưng nụ cười của tôi tắt lịm ngay khi Sadie ra, mắt tối sầm và tuyệt vọng.

                  “Nhanh! nào!”

                  “Sao?” Tôi bắt đầu Sadie lại biến mất. Giây lát sau lại ra, trông rất khổ sở.

                  “ ta rồi!” Sadie nuốt nghẹn, hầu như thể nên lời. “ người mẫu đó mang chuỗi hạt của tôi rồi. ta gọi taxi và tôi lao tới đây để tìm nhưng tôi biết quá chậm chạp. Và khi tôi trở lại con phố… ta rồi!”

                  “Taxi ư?” Tôi nhìn chằm chằm kinh hoàng. “Nhưng... nhưng...”

                  “Chúng ta lại mất nó rồi.” Sadie có vẻ nổi giận. “Chúng ta mất nó rồi!”

                  “Nhưng Diamanté hứa rồi mà.” Tôi điên cuồng quay đầu tứ phía để tìm Diamanté. “Nó hứa là tôi có thể lấy lại cái chuỗi hạt!”

                  Tôi hẫng người vì thất vọng. Tôi thể tin nổi mình lại để vuột mất nó. Lẽ ra tôi nên vồ lấy nó, lẽ ra tôi nên nhanh tay hơn, lẽ ra tôi nên thông minh hơn...

                  Những tiếng cổ vũ và reo hò vọng ra từ gian phòng chính. Chắc là buổi trình diễn kết thúc. lát sau, các người mẫu đổ xô vào khu vực hậu trường, theo sau là Diamanté mặt đỏ hồng.

                  “Tuyệt vời bỏ mẹ!” nó hét lên với mọi người. “Tất cả các bạn đều rất đỉnh! Tôi tất cả các bạn! Giờ mở tiệc thôi!”

                  Tôi đánh vật mới lách qua được đám lộn xộn đó để về phía nó, nhăn mặt khi bị những cái gót giày nhọn hoắt xọc vào chân và nghe thấy những tiếng the thé thủng cả màng nhĩ.

                  “Diamanté!” Tôi gọi to át những tiếng huyên náo. “Chuỗi hạt! đeo nó biến mất rồi!”

                  Diamanté trông có vẻ chưa hiểu . “ nào cơ?”

                  Chúa ơi. Nó hít bao nhiêu thuốc rồi?

                  “ ta tên là Flora,” Sadie gấp gáp vào tai tôi.

                  “Flora! Tôi cần Flora nhưng hình như ta rồi!”

                  “Ồ, Flora.” Trán Diamanté giãn ra. “Vâng, ta tới Paris để dự buổi vũ hội. chiếc trực thăng riêng của bố ấy,” nó giải thích cho tôi khi thấy mặt tôi đờ ra. “Em bảo ấy có thể mặc luôn cả bộ váy đó.”

                  “Nhưng ta mang theo luôn cả chuỗi hạt!” Tôi cố gắng hết sức để hét lên. “Diamanté, làm ơn . Gọi cho ta . Gọi cho ta ngay bây giờ. Bảo với ấy là chị gặp ấy. Chị Paris, dù có phải mất bất cứ thứ gì. Chị cần phải lấy lại chuỗi hạt.”

                  Diamanté há hốc miệng nhìn tôi lúc, rồi ngước mắt lên trời.

                  “Bố em đúng về chị,” nó . “Chị đúng là đồ tâm thần. Nhưng em rất thích như thế.” Nó rút điện thoại ra và bấm số.

                  “Này Flora! Chào cưng, cậu quá đỉnh! Vậy cậu máy bay à? OK, nghe này. Có nhớ cái chuỗi hạt có hình con chuồn chuồn mà cậu đeo ?”

                  “Vòng chân ấy,” tôi xen vào gấp gáp. “ ấy đeo làm vòng chân.”

                  “Cái đeo chân ấy?” Diamanté . “Ừ, cái đó. Bà chị họ điên rồ của tớ muốn có nó ghê lắm. Chị ấy tới Paris để lấy lại nó. Vũ hội ở đâu? Chị ấy có thể gặp cậu ?” Nó lắng nghe lúc, đốt điều thuốc và rít. “Ờ được rồi, Ừ. Hoàn toàn... Đương nhiên...” Cuối cùng nó ngước lên, thổi khói thuốc ra. “Flora biết buổi vũ hội ở đâu. Nghe như người bạn của mẹ ấy tổ chức. ấy bảo muốn đeo chuỗi hạt đó vì nó cực kỳ hợp với bộ váy, nhưng sau đó ấy gửi lại qua dịch vụ của FedEx cho chị.”

                  “Sáng mai ư? Việc đầu tiên?”

                  “, sau buổi vũ hội, hiểu chưa?” Diamanté , như thể tôi rất chậm hiểu và đần độn. “Em biết chính xác là vào ngày nào, nhưng ngay khi xong việc ấy gửi cho chị. ấy hứa vậy. Thế chẳng hoàn hảo sao?” Nó cười rạng rỡ với tôi và giơ bàn tay lên chờ tôi vỗ tay ăn mừng chiến thắng.

                  Tôi nhìn lại nó, thể tin nổi. Hoàn hảo ư?

                  Chuỗi hạt chỉ cách tôi có sáu mươi phân. Nó ngay trong tầm với của tôi. Diamanté hứa trả cho tôi. Thế mà giờ nó đường tới Paris và tôi biết khi nào mới lấy lại được. Làm sao chuyện này có thể hoàn hảo được theo bất cứ nghĩa nào? Tôi thấy mình sắp mất hết tự chủ.

                  Nhưng tôi dám. Giờ chỉ còn sợi xích yếu ớt, mỏng manh nhất gắn kết tôi với chuỗi hạt, và đầu mối vững chắc nhất là Diamanté. Nếu tôi làm nó bực mình tôi mất nó vĩnh viễn.

                  “Hoàn hảo!” Tôi gượng cười đáp lại và vỗ tay mừng chiến thắng với Diamanté. Tôi cầm lấy điện thoại đọc địa chỉ của mình cho Flora, đánh vần mỗi từ hai lần.

                  Giờ tất cả những gì tôi có thể làm được là bắt tréo ngón tay cầu may. Cả ngón chân luôn. Và chờ đợi.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
        Chương 18



                  Chúng tôi lấy lại chuỗi hạt. Tôi phải tin vào điều đó. Tôi tin vào điều đó.

                  Nhưng mà, cả tôi và Sadie đều phát cáu lên từ tối qua. Sáng nay Sadie vùng vằng với tôi khi tôi giẫm lên chân (xuyên qua chân , chính xác hơn là thế), còn tôi gắt gỏng với chỉ trích cách trang điểm của tôi. là tôi cảm thấy mình làm thất vọng. Chuỗi hạt nằm trong tầm tay tôi, hai lần. Và lần nào tôi cũng để vuột mất. Điều đó giày vò tâm can tôi, khiến tôi trở nên căng thẳng và phòng vệ.

                  Sáng nay khi thức dậy tôi tự hỏi liệu mình có nên đáp tàu sang Paris . Nhưng làm thế nào tìm ra Flora được? Tôi bắt đầu từ đâu? Tôi cảm thấy hoàn toàn bất lực.

                  Sáng nay ai trong hai chúng tôi chuyện gì nhiều, trái lại hình như Sadie quyết tâm tránh tôi. Khi tôi gõ xong cái email ở văn phòng, tôi thấy ngồi nhìn đăm đăm ra cửa sổ, lưng cứng đờ. chưa bao giờ ra nhưng hẳn là đơn lắm, cứ lượn lờ trong thế giới chỉ có tôi để trò chuyện.

                  Thở dài, tôi tắt máy tính , tự hỏi giờ này chuỗi hạt ở đâu. Đâu đó ở Paris. cổ nàng Flora đó, có lẽ vậy. Hoặc trong cái túi để mở bất cẩn ghế của cái xe mui trần...

                  Bụng tôi lại cảm thấy nhoi nhói và nhộn nhạo. Tôi phải ngừng ngay chuyện này lại nếu biến thành mẹ. Tôi thể cứ ám ảnh mãi về những chuyện có thể xảy ra hoặc có thể trục trặc. Chuỗi hạt trở về. Tôi phải tin điều đó. Trong lúc đó tôi còn phải sống nữa. Tôi còn có bồ phải ăn trưa cùng.

                  Tôi đẩy ghế ra, nhún vai khoác áo jacket vào và quơ túi xách.

                  “Gặp lại sau,” tôi với cả Kate lẫn Sadie, và vội vã ra khỏi văn phòng trước khi ai đó kịp trả lời. Tôi muốn ai cùng. là tôi cảm thấy hơi hoảng sợ khi gặp lại Josh. Ý tôi phải là tôi ngờ vực gì hay đại loại thế. Chẳng có gì như thế cả. Tôi cho rằng tôi chỉ... e sợ.

                  Điều mà tôi có tâm trạng nào để đối diện là đột ngột Sadie ra ngay cạnh tôi khi tôi đến gần ga tàu điện.

                  “ đâu thế?” gặng hỏi.

                  “Chẳng đâu cả.” Tôi hối hả , cố gắng lờ . “Để tôi yên.”

                  “ gặp Josh đúng ?”

                  “Nếu biết rồi sao còn hỏi?” Tôi rất trẻ con. “Xin lỗi...” Tôi ngoặt ở góc phố, cố cắt đuôi . Nhưng chịu để bị cắt đuôi.

                  “Là thiên thần hộ mệnh của , tôi đề nghị hãy tỉnh táo chút,” cả quyết. “Josh , và nếu nghĩ ta dù chỉ trong khắc kẻ tự dối mình tệ hơn tôi tưởng.”

                  “ bảo phải là thiên thần hộ mệnh của tôi,” tôi quay lại . “Vì vậy đừng có xía vào, bà già ạ.”

                  “Đừng có tôi già!” giận dữ. “Và tôi để như con thiêu thân lao vào con rối hèn nhát, ý chí kém cỏi đâu.”

                  “ ấy phải là con rối,” tôi gắt lên, rồi chạy xuống cầu thang ga tàu điện. Tôi có thể nghe thấy tiếng cửa tàu điện mở ngay gần đó, vì thế tôi đập cái thẻ Oyster của mình vào máy, lao vào sân ga và nhảy lên tàu điện vừa kịp lúc.

                  “Thậm chí cũng ta.” Tiếng Sadie đuổi theo tôi. “ .”

                  Đây là cơn phẫn nộ cuối cùng. Tôi điên tiết đến mức quay lại đối diện với , rút phắt điện thoại ra. “Đương nhiên là tôi có! Tại sao nghĩ là tôi khốn khổ đến thế? Tại sao tôi lại muốn ấy quay lại nếu tôi hề ấy?”

                  “Để chứng tỏ với mọi người rằng đúng.” khoanh tay lại.

                  Điều này làm tôi sững sờ. ra nó khiến tôi phải mất lúc mới bình tâm lại được.

                  “Chuyện... vớ vẩn! Điều đó chỉ cho thấy chẳng hiểu gì! Nó chẳng liên quan gì đến chuyện đó cả! Tôi Josh và ấy tôi...” Tôi dần khi cảm thấy tất cả các hành khách khoang đều nhìn tôi.

                  Tôi lộp cộp bước tới chỗ ngồi ở góc, Sadie bám theo. Khi lấy hơi để chuẩn bị bắt đầu bài diễn thuyết nữa, tôi bèn lôi chiếc iPod ra và đeo tai nghe vào. lát sau tiếng hoàn toàn bị chìm lấp.

                  Tuyệt vời! Lẽ ra tôi phải nghĩ ra cách này từ lâu rồi mới phải.



                  Tôi đề nghị với Josh gặp nhau ở Bistro Martin, chỉ là để xua đuổi những ký ức về nàng Marie ngu ngốc ấy mà thôi. Khi tôi cởi áo khoác ra thấy ngồi ở bàn, và tôi thở phào nhõm, lẫn với cảm giác mình đúng.

                  “ thấy chưa?” Tôi nén được lầm bầm với Sadie. “ ấy đến sớm. Giờ cứ bảo tôi là ấy hề quan tâm tới tôi .”

                  “ ta hiểu nổi suy nghĩ của chính mình nữa.” lắc đầu khinh khỉnh. “ ta giống như cái hình nộm của người tiếng bụng ấy. Tôi bảo ta phải gì. Tôi bảo ta phải nghĩ gì.”

                  ta đúng là đồ ngạo mạn.

                  “ nghe đây,” tôi giận dữ. “ có sức mạnh như tưởng đâu, OK? Josh là người có tâm trí khá vững vàng, nếu muốn biết.”

                  “Cưng à, tôi có thể bắt ta nhảy lên bàn mà hát Baa Baa Con Chiên Ghẻ nếu tôi muốn!” đáp vẻ khinh bỉ. “Có lẽ tôi làm thế! Rồi tỉnh ra!”

                  Tranh cãi với chẳng ích gì. Tôi cố ý xuyên qua tiến thẳng tới bàn Josh ngồi, phớt lờ tiếng ré lên phản đối. Josh đẩy ghế ra, ánh sáng chiếu lên tóc và cặp mắt vẫn xanh dịu dàng như mọi khi. Khi gặp được , có gì đó cứ sôi lên trong tôi. Hạnh phúc, có lẽ vậy. Hoặc tình . Hoặc thắng lợi.

                  Giống như là hòa trộn.

                  Tôi vươn người ra ôm , môi chạm môi tôi và tất cả những gì tôi có thể nghĩ là “Đúng!” Sau phút dịch ra để ngồi xuống, nhưng tôi lại kéo lại tiếp tục nụ hôn nồng nàn nữa. Tôi cho Sadie thấy ai là kẻ .

                  Cuối cùng dứt ra và chúng tôi ngồi xuống. Tôi nhấc ly vang trắng mà Josh gọi cho tôi.

                  “Vậy,” tôi , hơi hổn hển. “Chúng ta ở đây rồi.”

                  “Chúng ta ở đây rồi.” Josh gật đầu.

                  “Chúng ta ở đây! Chẳng tuyệt vời sao, trở lại với nhau? Tại nhà hàng ưa thích của chúng ta? Em chỉ đến nhà hàng này với .” Tôi thêm hơi châm chọc. “ với ai khác. Em bao giờ có thể làm thế.”

                  Josh cũng hiểu nên trông có vẻ hơi ngượng nghịu. “Công việc thế nào?” hỏi nhanh.

                  “Ổn cả.” Tôi thở dài. “ ra , là... ổn đến thế. Natalie biến Goa và bỏ lại em mình điều hành công ty. Mọi chuyện hơi ác mộng chút.”

                  “ sao?” Josh . “Thế tệ .” nhấc thực đơn lên và bắt đầu đọc như thể chủ đề khép lại, và tôi cảm thấy nhói chút thất vọng. Tôi hy vọng nhận được hưởng ứng nhiều hơn thế. Dù vậy giờ tôi nhớ ra là Josh chưa bao giờ hưởng ứng nhiệt tình lắm với mọi chuyện. quá dễ dãi. Đó chính là điều tôi , tôi nhanh chóng tự nhắc nhở mình: bản tính thoải mái đáng của . bao giờ căng thẳng. bao giờ phản ứng thái quá. bao giờ gắt gỏng. Cách tiếp cận cuộc sống của là: “Cứ sống thôi”. Điều đó tỉnh táo.

                  “ ngày nào đó chúng ta nên tới Goa!” Tôi đổi đề tài, và trán Josh giãn ra.

                  “Nhất định rồi. Nghe nó tuyệt lắm. Em biết , rất say mê ý tưởng dành khoảng thời gian để nghỉ. Chừng sáu tháng hoặc tầm đó.”

                  “Chúng ta có thể cùng nhau!” Tôi hân hoan. “Chúng ta có thể cùng nghỉ việc, du lịch khắp nơi, bắt đầu từ Mumbai...”

                  “Đừng có lên kế hoạch gì cả,” đột nhiên bằng giọng cáu kỉnh. “Đừng bủa vây . Chúa ơi!”

                  Tôi nhìn choáng váng. “Josh?”

                  “Xin lỗi.” Trông cũng có vẻ sửng sốt với mình. “Xin lỗi.”

                  “Có chuyện gì sao?”

                  “. Ít ra là...” vò đầu dữ dội bằng cả hai tay, rồi ngước nhìn lên, bối rối. “ biết chuyện này rất tuyệt, em và quay lại với nhau. biết là người muốn thế. Nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy lóe lên ý nghĩ... chúng ta làm cái quái gì thế?”

                  “ thấy chưa?” Cái giọng reo lên của Sadie phía bàn làm tôi giật thót tim. lởn vởn bên chúng tôi giống như thần báo thù.

                  Tập trung vào. Đừng nhìn lên. Giả bộ chỉ là cái chụp đèn to đùng thôi.

                  “Em... em nghĩ là chuyện đó cũng khá bình thường,” tôi , nhìn Josh cả quyết. “Chúng ta đều phải điều chỉnh, mất chút thời gian.”

                  “Nó bình thường!” Sadie kêu toáng lên, sốt tiết. “ ta thực muốn ở đây! Tôi bảo rồi, ta là môt con rối! Tôi có thể bắt ta hoặc làm bất cứ điều gì! muốn cưới Lara vào ngày nào đó!” Sadie to vào tai Josh. “ với ta thế!”

                  Vẻ bối rối của Josh trầm trọng thêm.

                  “Mặc dù nghĩ là... ngày nào đó... có lẽ em và nên... lấy nhau.”

                  bãi biển!”

                  “ bãi biển,” ngoan ngoãn nhắc lại.

                  “Và có sáu đứa con!”

                  “ cũng thích có nhiều con,” rụt rè. “Bốn... hoặc năm... thậm chí sáu. Em nghĩ sao?”

                  Tôi lườm Sadie căm hờn. phá hỏng mọi thứ với mánh khóe ngu ngốc của mình.

                  “Hãy giữ nguyên suy nghĩ đó nhé, Josh,” tôi dịu dàng hết sức có thể. “Em cần vào nhà vệ sinh chút.”

                  Tôi chưa bao giờ di chuyển nhanh đến thế như khi ngang qua nhà hàng đó. Trong phòng dành cho nữ tôi đóng sập cửa lại và quắc mắt nhìn Sadie.

                  “ làm gì thế hả?”

                  “Chứng minh điểm. ta chẳng có chính kiến gì cả.”

                  “ ấy có” tôi điên tiết. “Mà dù sao cũng là vì ép ấy ra những điều đó, điều đó chứng tỏ là ấy tôi. Có thể ấy muốn lấy tôi, từ trong sâu thẳm! Và có rất nhiều con!”

                  “ nghĩ thế sao?” Sadie giễu.

                  “Đúng! thể bắt ấy điều gì ấy hề tin.”

                  “ nghĩ vậy?” Đầu Sadie ngẩng phắt lên và nhìn tôi mắt hấp háy lát. “Được lắm. Lời thách đố được chấp nhận.” phóng vù về phía cửa.

                  “Thách đố nào?” tôi hoảng hốt. “Tôi thách !”

                  Tôi vội vã chạy vào nhà hàng nhưng Sadie phòng vụt trước tôi rồi. Tôi có thể thấy hét vào tai Josh. Tôi có thể thấy mắt đờ đẫn ra. Tôi tới được chỗ cái bàn vì bị kẹt sau chàng bồi bàn bưng năm cái đĩa. ta làm cái quái gì ấy thế?

                  Đột nhiên, Sadie lại ra bên cạnh tôi. Môi mím lại như thể cố gắng nén cười.

                  “ làm gì thế?” Tôi gắt.

                  “ thấy. Rồi tin tôi.” Trông sướng ra mặt, tôi cảm thấy muốn bóp cổ .

                  “Để tôi yên!” tôi lẩm bẩm. “Biến !”

                  “Được lắm!” , thản nhiên hếch cằm lên. “Tôi ! Nhưng thấy là tôi đúng!”

                  biến mất và tôi phấp phỏng tiến lại chỗ cái bàn. Josh nhìn lên với vẻ mặt xa xăm, mụ mị và tôi thấy thất vọng. ràng là Sadie sai khiến được Josh, thành công rực rỡ. gì vậy?

                  “Này!” tôi khơi chuyện vẻ tươi vui. “ quyết định ăn gì chưa?”

                  Josh hình như thậm chí còn nghe thấy. Cứ như bị thôi miên vậy.

                  “Josh!” tôi bật ngón tay tách cái. “Josh, tỉnh lại !”

                  “Xin lỗi. mải suy nghĩ quá. Lara, vừa nghĩ.” nhoài tới và nhìn tôi với vẻ cực kỳ hăm hở. “ nghĩ nên trở thành nhà phát minh.”

                  “ nhà phát minh ư?” Tôi há hốc mồm nhìn .

                  “Và nên chuyển tới Thụy Sĩ.” Josh gật đầu vẻ nghiêm túc. “ vừa chợt nảy ra ý tưởng đó, hiểu do đâu. Đúng là sáng suốt... đáng kinh ngạc. phải thay đổi cuộc đời mình. Ngay lập tức.”

                  Tôi giết ta.

                  “Josh...” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. “ hề muốn sang Thụy Sĩ. muốn trở thành nhà phát minh. làm việc trong lĩnh vực quảng cáo.”

                  “ .” Mắt ngời lên như thể người hành hương nhìn thấy Đức mẹ Đồng trinh vậy. “Em hiểu. sai đường. Tất cả giờ sáng tỏ. muốn tới Geneva và được học lại ngành vật lý học thiên văn.”

                  " phải là nhà khoa học!” Giọng tôi the thé. “Làm sao có thể trở thành nhà vật lý học thiên văn được?”

                  “Nhưng có thể sinh ra là để nghiên cứu khoa học,” nhiệt thành. “Em chưa từng nghe thấy giọng trong đầu em bảo em hãy thay đổi cuộc đời mình sao? Bảo em rằng em sai đường sao?”

                  “Có, nhưng đừng có nghe theo giọng đó!” Tôi đánh mất vẻ điềm tĩnh bề ngoài. “ phải lờ giọng đó ! hãy ‘Đó là giọng ngu ngốc!’”

                  “Làm sao em có thể thế?” Josh trông sửng sốt. “Lara, em phải lắng nghe chính mình. Em chính là người luôn bảo thế còn gì.”

                  “Nhưng em định bảo...”

                  “ ngồi ở đây, suy nghĩ về công việc của mình đột nhiên nảy ra ý nghĩ đó.” tràn trề nhiệt tình. “Giống như hiển linh vậy. Giống như ngộ ra vậy. Giống như khi nhận ra rằng nên quay lại với em. Nó y hệt như thế.”

                  Những lời của giống như những mảnh băng trong tim tôi. Tôi được gì mất lúc.

                  “Nó... y hệt như thế sao?” cuối cùng tôi .

                  “Ờ, đương nhiên.” Josh nhìn tôi hiểu. “Lara, đừng buồn.” vươn tay qua bàn. “Hãy cùng tới Geneva. Chúng ta bắt đầu cuộc sống mới. Và em có muốn biết ý nghĩ khác vừa chợt nảy ra trong đầu ?” Mặt ngời lên hạnh phúc khi hít hơi. “ muốn mở sở thú. Em nghĩ sao?”

                  Tôi muốn khóc. Tôi nghĩ mình khóc được.

                  “Josh...”

                  “, nghe .” đập tay lên bàn. “Chúng ta mở tổ chức cứu tế động vật. Những loài gặp nguy hiểm. Chúng ta thuê chuyên gia, gây quỹ...”

                  Nước mắt dâng lên trong mắt tôi trong khi . OK, tôi thầm cách hung tợn với Sadie trong đầu. Tôi hiểu rồi. Tôi HIỂU rồi.

                  “Josh...” tôi cắt ngang lời . “Tại sao lại muốn quay lại với em?”

                  Im lặng. Mắt Josh vẫn còn nguyên ánh nhìn mê mụ đó.

                  “ nhớ.” Trán hằn thành nếp khi cau mày. “Có gì đó bảo phải làm thế. Cái tiếng ở trong đầu . Nó bảo rằng vẫn còn em.”

                  “Nhưng sau khi nghe thấy tiếng đó.” Tôi cố sao cho nghe tuyệt vọng. “ có cảm thấy như là mọi cảm xúc cũ của đối với em trỗi dậy ? Giống như chiếc xe cũ sau khi quay cần khỏi động liên tục nó kêu xình xịch lên rồi đột nhiên máy hoạt động được. Có cái gì sống lại ?”

                  Josh trông như thể tôi vừa hỏi bẫy . “Ờ, chuyện đó giống như là em nghe thấy tiếng trong đầu mình...”

                  “Quên chuyện tiếng !” tôi gần như hét lên với . “Có gì khác nữa ?”

                  Josh nhíu mày cáu kỉnh. “Còn có gì khác nữa chứ?”

                  “Bức ảnh chụp hai chúng ta!” Tôi sục tìm cách tuyệt vọng. “ điện thoại của . hẳn phải giữ nó vì lý do gì chứ?”

                  “À. Cái đó.” Mặt Josh dịu lại, chính xác là cái kiểu dịu lại tôi nhìn thấy lần trước, khi nhìn vào hai chúng tôi ở ngọn núi đó. “ thích bức ảnh đó.” rút điện thoại ra và nhìn vào nó “Khung cảnh thích nhất thế giới của .”

                  Khung cảnh thích nhất của .

                  “Em hiểu rồi,” cuối cùng tôi . Họng tôi nhức nhối vì cố gắng khóc. Tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng hiểu.

                  Trong lúc tôi nổi lời nào. Tôi cứ di vòng quanh miệng ly rượu của mình mãi, nhìn lên được. Tôi quá đoán chắc. Tôi quá tin chắc là khi quay lại với tôi nhận ra. Chúng tôi rất ăn ý. Chuyện chúng tôi trở nên tuyệt vời, giống như xưa.

                  Nhưng có lẽ trong suốt thời gian vừa qua tôi nghĩ về Josh khác hẳn. Có Josh đời thực và có Josh trong đầu tôi. Và họ hầu như, hầu như đích xác là ngoại trừ điểm bé tí.

                  người tôi còn người kia .

                  Tôi ngẩng đầu lên và nhìn lúc này như thể lần đầu tiên. Nhìn vào khuôn mặt điển trai của ; chiếc áo phông với dải logo khó hiểu; cái vòng tay bằng bạc luôn đeo ở cổ tay. vẫn là con người đó. có vấn đề gì với cả. Chỉ là... tôi phải cây đàn violin cho cái vĩ của .

                  “Em tới Geneva chưa?” Josh , và những ý nghĩ của tôi bị kéo giật trở lại tại.

                  Vì Chúa. Geneva. vườn thú. Làm sao Sadie lại nghĩ ra được tất cả những chuyện đó? hoàn toàn thâu tóm tâm trí . cực kỳ vô trách nhiệm.

                  Ơn Chúa là chỉ mải xía mũi vào đời sống tình cảm của tôi mà thôi, tôi nghiêm nghị nghĩ. Ơn Chúa là khắp nơi cố gắng tác động đến các nhà lãnh đạo của thế giới hay bất cứ chuyện gì. Hẳn là có thể khiến cả thế giới này nổ tung rồi.

                  “Josh, nghe này,” cuối cùng tôi . “Em nghĩ là nên sang Geneva. Hay học để trở thành nhà vật lý học thiên văn. Hoặc mở sở thú. Hoặc...” Tôi nuốt khó nhọc, chuẩn bị tinh thần để ra điều đó. “Hoặc... sống cùng em.”

                  “Sao cơ?”

                  “Em nghĩ chuyện này là sai lầm.” Tôi chỉ vào cái bàn. “Và lỗi là tại em. Em xin lỗi vì quẫy nhiễu suốt thời gian qua, Josh à. Lẽ ra em cứ nên để sống tiếp cuộc sống của riêng mình. Em làm phiền nữa đâu.”

                  Trông Josh rụng rời. Nhưng mà trông vốn khá rụng rời suốt cả cuộc chuyện rồi.

                  “Em có chắc ?” yếu ớt.

                  “Hoàn toàn.” Khi người bồi bàn tiến đến gần bàn tôi gập cuốn menu cầm tay lại. “Cuối cùng chúng tôi ăn gì cả. Làm ơn cho xin hóa đơn.”



                  Khi bộ về văn phòng từ ga tàu điện, tôi cảm thấy hầu như tê liệt. Tôi từ chối Josh. Tôi bảo chúng tôi hợp nhau. Tôi tiêu hóa được chuyện khốc liệt vừa xảy ra này.

                  Tôi biết mình làm đúng. Tôi biết Josh tôi. Tôi biết Josh-trong-đầu-tôi chỉ là ảo ảnh. Và tôi biết mình chấp nhận đó. Chỉ là khó chấp nhận mà thôi. Nhất là khi lẽ ra tôi có thể có được dễ. dễ.

                  “Này!” Giọng Sadie làm tôi choàng tỉnh khỏi dòng suy tư. ràng là đợi tôi. “Tôi chứng minh được điều đó phải ? Đừng gì với tôi, mọi chuyện giữa hai người kết thúc rồi.”

                  “Geneva ư?” tôi lạnh lùng hỏi. “Nhà vật lý thiên văn ư?”

                  Sadie phá lên cười khúc khích. “Buồn cười quá mất!”

                  nghĩ tất cả chỉ là trò giải trí. Tôi ghét .

                  “Vậy chuyện gì xảy ra?” cứ bập bềnh xung quanh, mặt sáng lên vì vui sướng. “ ta có muốn mở vườn thú ?”

                  muốn nghe rằng đúng hoàn toàn và chuyện đó kết thúc và tất cả là do tài năng siêu phàm của , đúng ? Ờ tôi làm cho thỏa mãn đâu. Tôi để hả hê với tôi đâu. Kể cả có đúng hoàn toàn nữa và chuyện kết thúc và tất cả là do tài năng siêu phàm của .

                  “Vườn thú?” Tôi vờ làm bộ mặt hiểu gì. “, Josh hề nhắc đến vườn thú nào cả. Lẽ nào ấy nên thế?”

                  “Ồ.” Sadie ngừng bập bềnh.

                  “ ấy có nhắc đến Geneva thoáng, nhưng rồi ấy nhận ra rằng đó là ý tưởng lố bịch. Rồi ấy bảo ấy vừa mới nghe thấy cái giọng rất khó chịu, lải nhải hoài trong đầu ấy.” Tôi nhún vai. “ ấy còn bảo xin lỗi vì những thứ có ý nghĩa ràng cho lắm. Nhưng điều quan trọng nhất là ấy muốn ở bên tôi. Và rồi chúng tôi đồng ý là để mọi chuyện diễn ra từ từ và hợp lý.” Tôi sải bước, tránh ánh mắt của .

                  “Ý là... ta vẫn gặp nhau?” Sadie nghe có vẻ sững sờ. “Đương nhiên là chúng tôi thế,” tôi , ra vẻ ngạc nhiên vì chuyện đó mà còn phải hỏi. “ biết , để phá vỡ mối quan hệ đích thực cần nhiều hơn con ma có cái giọng xé tai đấy.”

                  Sadie trông cực kỳ lúng túng.

                  “ thể được.” lại được. “ thể.”

                  “Ờ có đấy,” tôi trả miếng, khi điện thoại kêu rù rù báo tin nhắn đến. Tôi liếc xuống và thấy nó là của Ed.



                  Này. có còn ý định ngắm cảnh vào ngày mai ? E



                  “Là của Josh,” tôi mỉm cười trìu mến với chiếc điện thoại. “Chủ nhật chúng tôi gặp nhau.”

                  “Để làm đám cưới và đẻ sáu đứa con?” Sadie cạnh khóe. Nhưng giọng ta nghe có vẻ đề phòng.

                  “ biết , Sadie,” tôi cười kẻ cả với , “ có thể thống trị đầu óc của mọi người. Nhưng thể thống trị được trái tim của họ.”

                  Ha. Chấp nhận , bé ma.

                  Sadie quắc mắt với tôi, và tôi có thể thấy là nghĩ ra câu đáp trả. Trông chưng hửng quá mức, tôi cơ hồ thấy phấn chấn hẳn lên. Tôi ngoặt ở góc quành và bước qua cánh cửa của tòa nhà.

                  “Này, có trong văn phòng của đấy,” Sadie , theo sau tôi. “Tôi thích ánh mắt của ta tẹo nào.”

                  “ ? nào?” Tôi hối hả leo lên cầu thang, tự hỏi liệu có phải Shireen tới . Tôi đẩy cửa ra, bước vào trong - và dừng sững lại vì sốc.

                  Đó là Natalie.

                  Natalie làm cái quái gì ở đây thế nhỉ?

                  ở đây trước mặt tôi. Ngồi ở ghế của tôi. chuyện điện thoại của tôi. Làn da rám nắng, mặc sơ mi trắng cùng với chân váy xanh tím than ôm sát, và cười khàn khàn vì chuyện gì đó. Nhìn thấy tôi chẳng thể chút ngạc nhiên nào cả, chỉ nháy mắt với tôi cái.

                  “Ờ, cảm ơn Janet nhé. Rất mừng là đánh giá cao công việc,” với cái kiểu dài giọng, tự tin của mình. “ đúng, Clare Fortescue giấu tài của mình. Rất đỗi có tài. ấy chắc chắn là người cần. Tôi nhất quyết nài nỉ ấy... , cảm ơn . Đó là công việc của tôi mà, Janet, đó là lý do vì sao trả cho tôi tiền hoa hồng...” lại cười với cái giọng trầm khàn đó.

                  Tôi liếc nhìn Kate sững sờ, chỉ nhún vai với tôi vẻ bất lực.

                  “Chúng ta giữ liên lạc nhé,” Natalie vẫn . “Vâng, tôi chuyện với Lara. ràng là ấy cần phải học vài thứ nhưng... Ờ, vâng, tôi phải cứu vãn vụ này, nhưng ấy cũng có triển vọng. Đừng gạt bỏ ấy.” nháy mắt với tôi lần nữa. “OK, cảm ơn Janet. Chúng ta ăn trưa. Bảo trọng nhé.” Khi tôi tròn mắt nhìn tin nổi, Natalie dập máy, quay ra và uể oải mỉm cười với tôi. “Thế nào. Mạnh giỏi chứ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :