1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồi sinh 2003 - Mộc Tử Tâm (46)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 46: Dạ hội Tết Nguyên Đán.

      Dịch: Thần Hi

      Biên: Hi

      Nguồn: Banlong.us,

      Hai ngày trôi qua, xã đoàn vũ đạo cuối cùng cũng tuyển chọn xong những người được lên sân khấu biểu diễn, quả nhiên Phùng Đình Đình được chọn.

      Ngược Lại, Đan Mẫn lại nằm trong danh sách trúng tuyển, nhưng cuối cùng ai là người hãm hại Phùng Đình Đình, Đan Mẫn tìm được chút manh mối nào. Trong phòng tập lắp camera, hơn nữa hôm đó cả đoàn múa đều ở đây, kẻ tình nghi rất nhiều, nhưng Đan Mẫn vẫn tìm được bằng chứng nào.

      Chỉ còn ngày nữa là dạ hội Tết Nguyên Đán bắt đầu, Đan Mẫn có nhiều thời gian để tìm manh mối và bằng chứng nữa.

      ... .....

      Giữa trưa hôm nay, bỗng nhiên Lục Dương chợt có ý tưởng mới, đem theo 2000 đồng, sau đó ra bên ngoài cửa lớp học nhạc mua cây đàn ghi-ta, còn mua thêm cuốn sách dạy cho người bắt đầu học đàn và hai chiếc đĩa CD để luyện tập.

      Mặc dù Lục Dương muốn làm minh tinh nổi tiếng, nhưng vẫn nhớ mãi phong cách chuyên nghiệp của những ca sĩ kia, muốn học đàn ghi-ta để sau này có nhàm chán đem ra tự đàn tự hát cho vui.

      Hơn nữa, trước kia khi chưa sống lại, Lục Dương vẫn luôn hâm mộ những người đánh đàn ghi-ta, rất muốn học nhưng có thời gian để luyện tập.

      Bây giờ được sống lại thêm lần nữa, tất nhiên trong lòng Lục Dương muốn làm hết những chuyện mà trước đây bản thân bỏ lỡ.

      Ví dụ như luyện võ, rồi bây giờ học đàn ghi-ta.

      Lục Dương biết Tào Tuyết cũng biết đàn ghi-ta, có thể nhờ hướng dẫn mà cần mua sách hay CD, nhưng lúc Lục Dương mua đàn ghi-ta vẫn nhịn được mà mua thêm.


      Dù sao cũng dùng 20 đồng để mua đàn rồi, tiếc thêm 20 đồng nữa.


      Trong lòng Lục Dương nghĩ, Tào Tuyết có thể dạy cho đàn ghi-ta được, nhưng bài hướng dẫn của tỉ mỉ và chuyên nghiệp như trong sách và đĩa CD được.


      Dù sao hai thứ đó cũng quá đắt.


      Trong ngày hôm đó, Lục Dương liền đọc ngay cuốn sách hướng dẫn, rồi sau khi viết xong hai chương tiểu thuyết trong buổi tối, lại tiếp tục nghiên cứu bản hướng dẫn.

      Nhìn qua nhìn lại, bỗng nhiên Lục Dương nhớ đến bàn tay vàng sau khi sống lại của mình.

      Chính là trí nhớ siêu việt của bản thân.

      Lần trước, khi uống rượu cùng Đằng Hổ và nhìn đánh Bát Cực Quyền lần, đến bây giờ khi Lục Dương muốn nhớ lại trong đầu vẫn lên hình ảnh tối hôm đó rất ràng.


      Điều này khiến Lục Dương có thêm ý định, muốn thử xem khả năng này có phát huy tác dụng khi đọc sách hay .

      Vì vậy, Lục Dương lật trang đầu tiên của cuốn sách hướng dẫn, tập trung tinh thần, muốn giống như đêm hôm đó.

      1s, 2s, 3s, 5s...


      Thời gian dần trôi qua, cuối cùng những hình ảnh trước mắt Lục Dương cũng có thay đổi.

      Hình ảnh trước mắt Lục Dương ngày càng ràng hơn, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, xung quanh giống như mờ dần , nghĩ mình gặp phải ảo giác nên nhắm mắt lại, nhưng ngờ chuyện kì lại xảy ra, tất cả nội dung của trang sách đó đều xuất trong đầu , phải là từng chữ mà là nguyên cả trang sách, nó trôi nổi trong đầu .

      Lục Dương vẫn lo lắng bản thân gặp ảo giác, cố đọc đoạn ngắn trang giấy trong đầu rồi mở mắt ra nhìn lên cuốn sách.

      Giống như in...

      sao?


      Lục Dương cố nén kích động trong lòng, vội vàng mở trang hai của cuốn sách, mắt nhìn lượt rồi lật trang ba...

      Giống như đứa bé nghịch ngợm lật từng trang sách, Lục Dương chỉ dùng hai phút là xem hết cuốn sách hướng dẫn đó.

      Đóng lại cuốn sách, Lục Dương nhắm mắt lại, bát đầu nhớ lại nội dung của 33 trang sách đó.

      Trong đầu liền có cuốn sách giống hệt cuốn sách hướng dẫn, trong nháy mắt Lục Dương lật đến trang 33, có thể đọc được từng chữ bên trong cuốn sách cách ràng.

      Lục Dương đọc thêm đoạn ngắn, sau đó mở mắt ra rồi lật cuốn sách hướng dẫn đến trang 33.

      Giống như in!

      Đúng là giống như in!


      ngơ ngác nhìn nội dung trang 33, nhìn thấy đoạn ngắn mà đọc được, Lục Dương cú ngẩn ngơ nhìn lúc lâu, sau đó khóe miệng cong lên, cười tươi vui vẻ.

      nhìn quên được!

      Sở hữa năng lực giống vậy, nếu sống hai kiếp người cũng có thể có thành tựu lớn, huống hồ được sống lại lần nữa.


      Bây giờ, bỗng nhiên Lục Dương cảm thấy mình xác định được mục tiêu sau này rồi.

      Mục tiêu trước đây của là viết tiểu thuyết để kiếm tiền, nhưng xem ra mục tiêu này còn quá thấp, hoàn toàn có tính khiêu chiến chút nào.

      tiếc, kiếp trước của Lục Dương có năng lực này, nếu chỉ cần nhớ những cuốn tiểu thuyết xuất sắc, những bài hát cực phẩm, hay là những... dãy sổ số kia, có thể trở thành tỷ phú trong chớp mắt.



      ... ......



      ngày nhanh chóng trôi qua.

      Rất nhiều sinh viên chờ đợi buổi dạ hội Tết Nguyên Đán được bắt đầu.

      Vừa mới năm giờ chiều, sân khấu vừa được dựng lên, nhân viên chỉnh sửa lại thiết bị ghi hình, vài nam sinh đến trước để chiếm chỗ tốt.

      Sáu giờ tối, mấy nghìn chỗ ngồi trong sân khấu chật cứng chỗ.


      Cũng giống như các buổi dạ hội khác, đến tham gia chỉ có các sinh viên của trường, còn có rất nhiều các sinh viên trường khác hay là các thanh niên vào góp vui.


      Cũng vì sân khấu diễn ra dạ hội khác lớn, hơn nữa ban tổ chức còn muốn làm cho khí thêm sôi động, nên những người ngoài vẫn tham gia mà bị ngăn cản.

      Lúc này, Lục Dương cùng Tào Tuyết, theo nhóm nhạc của vào sân khấu, Tào Tuyết cùng nhóm nhạc của cần trang điểm lại trước khi lên sân khấu, Lục Dương phải là thành viên trong nhóm nên đành tạm biệt . mỉm cười và khích lệ trước khi đến ghế ngồi.

      Trước khi đến đây, Lục Dương gọi điện nhờ bạn cùng kí túc xá của mình là Trình Hoa giữ giúp ghế ngồi, bạn kia cũng gọi điện lại vị trí chỗ ngồi cho biết.

      Vì vậy, mặc dù Lục Dương đến muộn nhưng vẫn cần phải ngồi phía sau.

      Biết được vị trí của mấy đứa bạn cùng kí túc xá, sau khi Lục Dương tạm biệt Tào Tuyết, đưa mát nhìn xung quanh, ngay lập tức thấy được Trình Hoa và Dương Chí đứng vẫy tay với .


      Ngồi bên cạnh hai tên đó còn có người bạn cùng phòng tên là Sử Quý Quân.

      Còn Thiệu Đại Hải và Hồ Cốc, Lục Dương lại thấy hai người họ.


      Lục Dương biết, khi cùng Tào Tuyết vào sân khấu bị Phùng Đình Đình ở trong góc thấy được.


      Mặc dù chân của bị thương lên sân khấu biểu diễn được, nhưng Phùng Đình Đình vẫn đến tham gia dạ hội, cùng hai chị em cùng phòng kí túc.


      hiểu bản thân mình nghĩ gì nữa, ràng là cách nào làm cho Lục Dương thấy được mình biểu diễn, nhưng vẫn muốn đến đây.

      Khi Phùng Đình Đình nhìn thấy Lục Dương, bỗng nhiên trong lòng hiểu được nguyên nhân.


      Có lẽ, chỉ muốn nhìn thấy Lục Dương chút thôi, dù bên cạnh là Tào Tuyết nữa.
      stella2412 thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 47: Dạ hội Tết Nguyên Đán.(2)

      Dịch: Hinary (nangdong18_nary)

      Biên: Hinary(Thần Hi)

      Nguồn: Banlong.us

      Buổi tiệc bắt đầu lúc 7 giờ tối.

      Đây là hoạt động lớn nên ngoài cửa treo những bảng thông báo màu đỏ.

      Gần đến 7 giờ tối, trong sân khấu bắt đầu đông đúc, chỗ ngồi cũng hết sạch, ngay cả những lối cũng đông người, ban tổ chức cũng mở nhạc lên, giai điệu bài hát êm ái mà ưu nhã.

      Nhưng dạ hội vẫn chưa chính thức bắt đầu, nên trong sân khấu rất ồn ào, điều này là thể tránh được, mấy nghìn người tập trung lại trong hội trường, dù là phần mười người chuyện giọng của họ rồi.

      Đúng 7 giờ tối, giai điệu nhạc trong sân khấu thay đổi, chỉ có nhạc, những tiếng ồn ào cũng dần dần lại rồi biến mất.

      Hai người nam nữ mặc quần áo của người dẫn chương trình bước lên sân khấu chính, khuôn mặt cười tươi cầm lên chiếc micro, bỗng nhiên đèn trong hội trường bị tắt hết, đợi những người xung quanh phản ứng, cột ánh sáng màu cam chiếu lên hai người dẫn chương trình sân khấu chính.

      Buổi dạ hội chính thức được bắt đầu.

      Sau khi hai người dẫn chương trình giới thiệu về buổi dạ hội xong, mọi người ai cũng hào hứng chờ đợi những tiết mục văn nghệ sắp diễn ra.


      Đầu tiên là nhóm người mặc trang phục múa màu đỏ thẫm, họ hân hoan múa theo tiếng nhạc sân khấu.

      Sau đó làm mặc váy hồng lên biểu diễn, giai điệu, lời của bài hát của khiến Lục Dương cảm thấy rất quen thuộc, nhưng vẫn nhớ ra được đây là bài hát gì, lúc người dẫn chương trình giới thiệu chú ý nghe.


      Nghĩ ra, nhưng Lục Dương cũng xoắn xuýt ở vấn đề này lâu, dù sao cũng liên quan gì đến , hơn nữa màn biểu diễn của kia còn chưa đủ để phải kinh diễm.

      Sau tiết mục mở màn, những màn biểu diễn tiếp theo cũng rất sôi động.

      thể , buổi dạ hội Tết Nguyên Đán mà được tổ chức được quy mô như thế này tệ rồi.

      Ngoài tiết mục ca hát còn có nhiều tiết mục khác như đóng kịch, ảo thuật, coplay... Khiến cho khán giả nhiệt huyết sôi trào.


      Nhưng tiết mục để lại ấn tượng cho Lục Dương lại rất ít.

      Tiết mục đầu là màn ảo thuật của nam sinh gầy biểu diễn.

      bạn này mặc bộ đồ tây màu đen, sau đó lấy ra đồng tiền xu vào lòng tay trái, ta lấy chiếc khăn màu đỏ phủ lên tay trước ánh mắt của rất nhiều khán giả, sau khi chiếc khăn bị rút ra, đồng tiền xu trong lòng bàn tay biến thành chiếc bình hoa quả.

      Lúc mọi người cố gắng tìm ra thủ thuật, ta thả tay ra cho chiếc bình rơi xuống đất.

      Trong ánh mắt ngạc nhiên của vô số người, bình hoa quả vừa chạm đất biến mất.


      Tiếng hoan hô của các bạn nữ nổi lên khắp khán đài, bạn tiếp tục biểu diễn màn ảo thuật thứ hai.


      Bàn tay trái của bạn gầy lại mở ra lần nữa, đồng tiền xu xuất trong lòng bàn tay, ta kẹp đồng tiền giữa hai ngón tay đưa lên cho mọi người xem, rồi sau đó tiếp tục phủ chiếc khăn màu đỏ lên .


      Chiếc khăn màu đỏ được rút ra lần nữa, bỗng nhiên đồng tiền xu biến thành con bồ câu màu trắng.


      bạn gầy đưa con chim lên cao cho mọi người xem hơn, sau đó ta cười tươi rồi úp bàn tay trái xuống, chú chim bồ câu vỗ cánh muốn bay lên, điều kì diệu xuất , khi bạn gầy dùng tay phải che con chim lại, khói đen nổ tung, làn khói xuất rất nhanh rồi biến mất, cùng lúc đó chú chim cũng biến mất theo, trong lòng bàn tay ta lại xuất đồng tiền xu, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh, đồng tiền xu rơi xuống đất rồi biến thành bình hoa quả.

      Khán giả ngẩn ngơ nhìn.

      ai có thể giải thích được vì sao đồng tiền xu lại biến thành chiếc bình hoa được.

      Lục Dương cũng ngẩn ngơ, ngờ được buổi dạ hổi lại có thể có tiết mục ảo thuật đặc sắc đến như vậy.


      ... ...


      Tiết mục khiến Lục Dương ấn tượng thứ hai chính là vở kịch Hoàng Mai. ( loại hí khúc của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc)



      Chính xác là, vở kịch này phải làm cho Lục Dương thấy kinh diễm, mà là sợ hãi.


      Nhìn khuôn mặt kia liền biết ngay là người dân tộc thiểu số, mặc bộ quần áo dân tộc, sau khi lên sân khấu, con rấn độc bò từ tay ấy ra ngoài, các bạn nữ ngồi gần đó đều hét lên cách sợ hãi khi thấy con rắn độc dài hơn mét, rất nhiều người hét lên rồi mang khuôn mặt trắng bệch liều mạng chen về phía sau.


      chỉ những gan ở gần đó, ngay cả mấy bạn ngồi bên cạnh Lục Dương cũng dựng đứng tóc gáy khi nhìn thấy con rắn độc đó.

      Tuy nhiên, phải tất cả mọi người ai cũng sợ hãi, ít nhất có số người liên tục vỗ tay cổ vũ kia, nhất là lúc những phía trước hét lên hoảng loạn, bọn họ càng vỗ tay lớn và kêu hay.

      Cũng may tiết mục này dài, sau đó cũng có những màn biểu diễn đau tim như vậy nữa.

      Sau hai màn biểu diễn đó, Lục Dương nghe lời người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục "Phượng Vĩ Trúc dưới ánh trăng" do bảy của xã đoàn vũ đạo biểu diễn.

      Nghe được tên xã đoàn vũ đạo, trong đầu Lục Dương kìm được mà nhớ đến hình ảnh Phùng Đình Đình tập múa trong phòng tập.

      ?

      Lục Dương nhìn sân khấu, hiểu được cảm giác lúc này của bản thân.

      Bảy mặc áo dài có hình cây trúc lên sân khấu, giai điệu êm ái của dân tộc vang lên, cả bảy nàng duyên dáng múa.

      Ánh mắt Lục Dương đảo qua từng người, đúng là thấy Phùng Đình Đình trong đó, hiểu sao trong lòng có chút thất vọng .

      Điều này khiến Lục Dương rất khó chịu.


      phải muốn tránh xa sao?


      Vậy tại sao thấy biểu diễn lại thất vọng như vậy?

      Lục Dương! Chẳng lẽ mày quên lúc trước ấy đá mày như thế nào rồi sao? như vậy, phải mày từng thề bao giờ thích sao?

      Mang tâm trạng rối bời, ánh mắt nhìn bảy múa bài " Phượng Vĩ Trúc dưới ánh trăng", khi bảy đưa lưng về phía khán đài, vòng eo , mông vểnh lên, ngay cả thanh nuốt nước miếng của mấy bạn nam ngồi bên cạnh, Lục Dương đều cảm nhận được.

      Nếu như nhớ đến Phùng Đình Đình. Lục Dương nhất định bỏ qua cơ hội ngắm nhìn những đó, nhưng mà bây giờ có chút tâm tư này.


      Tâm trạng phức tạp, phải đến khi dàn nhạc của Tào Tuyết lên biểu diễn, nhìn bóng hình màu trắng của Tào Tuyết bước lên sân khấu, tâm trạng của Lục Dương mới tốt lên.

      Điệu múa của Tào Tuyết, dù thế nào nữa Phùng Đình Đình cũng thể sánh nổi.
      stella2412 thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 48: Cuối cùng cũng ăn Tiểu Tuyết.
      Dịch: Hinary
      Biên: Hi
      Nguồn: Banlong.us

      Tào Tuyết và ban nhạc của biểu diễn ca khúc Tiếng , Lục Dương nghe được nhưng hiểu, biết hát về cái gì nữa.

      Cũng may giai điệu và nhạc bài hát này tệ lắm, nên dưới khán đài cũng có chút khí.

      Biểu diễn xong ca khúc, phía dưới vang lên trận vỗ tay nhiệt liệt.

      Lục Dương chú ý những điều này, điều làm để ý là người hát chính và những ban nhạc xung quanh.

      phát bạn nhạc này biểu diễn rất chuyên nghiệp, ngay cả Tào Tuyết cũng vậy, điều này vượt qua tiêu chuẩn mà Lục Dương đề ra, xem ra bên trong trường đại học nhạc này có ít tài năng.

      Chuyện này khiến cho Lục Dương cảm thấy kế hoạch của bản thân mình càng dễ dàng thành công hơn.

      Sau khi buổi dạ hội kết thúc, Lục Dương lấy điện thoại ra gọi, muốn mời cả ban nhạc ăn khuya, nhưng Tào Tuyết lại buổi ăn khuya hôm nay có giáo viên phụ đạo của bao rồi.

      Vì giáo viên phụ đạo của cũng ở đây nên Lục Dương cũng đành từ bỏ, đợi Tào Tuyết ăn khuya cùng mọi người xong đón .

      Trước khi ăn khuya, Lục Dương với Tào Tuyết qua điện thoại, bảo cứ ăn khuya , sau đó dẫn dạo chợ đêm.

      Lúc hai người dạo trong chợ đêm hơn mười giờ khuya, hơn nữa trong lúc ăn khuya Tào Tuyết bị người ta ép uống vài ly bia, vốn lúc trong tiệm còn ổn, nhưng vừa ra ngoài lúc bị gió lạnh thổi vào, men rượu ngấm vào người .

      Hai người vừa dạo qua được vài ba cửa tiệm Tào Tuyết kêu đầu choáng váng, muốn đem về nhà trọ của nghỉ ngơi chút.


      đến phòng , tất nhiên Lục Dương từ chối.

      Sau 10 phút đồng hồ, vừa dìu vừa ôm Tào Tuyết về phòng mình.

      Vừa vào đến của phòng, Tào Tuyết vốn có chút say, chủ động nhón chân lên hôn Lục Dương cái.

      Vì vậy, Thiên Lôi va phải Địa Hỏa.

      Vốn Lục Dương có lòng muốn ăn Tào Tuyết từ lâu rồi, tối đó khách khí chút nào, thỏa thích ôm hôn Tào Tuyết, hai bàn tay cũng thành sờ loạn lên người , từ đùi lên mông.

      lâu sau, Lục Dương cởi bỏ áo khoác của , ném lên mặt đất.

      Có lẽ Tào Tuyết cũng muốn giao bản thân cho , cũng có thể là do độ cồn trong rượu, cũng động tình.

      Tóm lại, Lục Dượng cởi bỏ hết từng kiện quần áo người , tiện tay vứt xuống đất, thản nhiên ôm Tào Tuyết về phía phòng ngủ, cũng phản kháng chút nào.

      Cuối cùng.

      Lúc Lục Dương hoàn toàn cởi sạch nửa người phía của , thân hình mềm mại của Tào Tuyết bị ép xuống chiếc giường, vội vàng cởi bỏ áo của mình, thở hổn hển rồi đè lên .

      _______________



      Hơn 10 phút sau, Tào Tuyết cắn mạnh ngụm lên đầu vai của Lục Dương.

      Nếu bình thường Tào Tuyết cắn như vậy chắc chắn bị đẩy ra, cũng có thể mắng , nhưng trong giây khắc này, Lục Dương chỉ có thể mím chặt miệng, giống như hoàn toàn có cảm giác đau đớn ở vai chút nào, chỉ có thể thở dốc ngừng.


      Vốn muốn ăn Tào Tuyết từ lâu, đêm nay mượn cơ hội say rượu, cuối cùng cũng ăn được cây cải trắng trong veo này, lúc gieo xuống hạt giống của mình, Lục Dương cảm thấy bản thân thoải mái từ bên trong lẫn bên ngoài, dường như lỗ chân lông cơ thể mở ra hết.


      chỉ có thân thể thoải mái, ngay cả tinh thần cũng cảm thấy rất thoải mái.

      Trong lòng Lục Dương thở dài thỏa mãn.


      ___ ___



      Làm xong hết mọi chuyện, rất nhanh Tào Tuyết ngủ thiếp , Lục Dương mở to đôi mắt nhìn trần nhà trống vắng, bàn tay phải của vô thức vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Tào Tuyết.

      Cho đến bây giờ, chính cũng biết được bản thân mình có Tào Tuyết hay .


      Lúc bắt đầu theo đuổi chỉ vì muốn bản thân thoát khỏi đơn tịch mịch, tiện thể làm bản thân bị phân tâm mà nhớ đến Phùng Đình Đình nữa.

      Nhưng mà, tình phải ai cũng khống chế được nó.

      Nhớ đến từng chút khi ở bên Tào Tuyết, trong lòng Lục Dương cũng có chút rung động.

      Nếu như giống như Phùng Đình Đình phản bội lại mình, có phải mình cũng nên toàn tâm toàn ý mà ?

      Ý nghĩ này vừa lên trong đầu, ngay lập tức có giọng khác vang lên: "Lục Dương! Mày sống nhiều năm vậy rồi, kinh nghiệm với đàn bà còn thiếu hay sao, mày còn muốn tin vào tình nữa? phải mày từng chỉ tận hưởng cái lạc thú trước mắt là được sao?"
      Nghĩ ngơi lung tung buổi lâu, Lục Dương vẫn quyết định dứt khoát nào, bây giờ tạm thời nghĩ ngợi gì nữa, nhưng trong lòng vẫn luôn hi vọng bản thân tìm được tình đích thực.

      __________

      Cũng vì bản thân rất nghiêm túc, lại có trí nhớ xuất sắc, đến hai ngày sau Lục Dương nhớ hết các thủ pháp đánh đàn ghi-ta trong đầu, ngoài ra còn có rất nhiều tài tiệu và vi-deo, hình ảnh khác nữa.

      Sau đó, ngoài việc viết tiểu thuyết và luyện quyền, Lục Dương còn dành chút thời gian để luyện đàn ghi-ta nữa.

      Cũng vì chuyên tâm, nên kĩ thuật đánh đàn ghi-ta của Lục Dương nhanh chóng nhập môn.

      Từ khi sống lại đến giờ, mặc dù Lục Dương kiếm được nhiều tiền, nhưng mà cuộc sống của so với kiếp trước thay đổi rất nhiều.

      cần nhắc đến, viết cuốn tiểu thuyết đó sau khi sống lại thành công hơn rất nhiều so với kiếp trước, còn có võ thuật và đánh đàn nữa, hai kĩ thuật này trước kia chưa từng tiếp xúc chút nào.

      Nhưng bây giờ lại nhập môn, hơn nữa còn luyện tập hàng ngày, trình độ cũng dần lên cao.

      còn rất nhiều thời gian, sau vài năm nữa hai kĩ thuật này nhất định thành sở trường của bản thân, khác xa so với kiếp trước.

      _____

      Tết Nguyên Đán trôi qua, tất cả mọi thứ đều trở về quỹ đạo vốn có của nó.

      Đối với Lục Dương, điều khác biệt lớn nhất chính là Tào Tuyết ngủ lại ở phòng trọ của .

      Tất nhiên là Lục Dương rất thích điều này, thoải mái hưởng thụ phúc lợi của người có bạn .

      Sau giờ học hàng ngày, luyện quyền, luyện đàn ghi-ta, viết tiểu thuyết, bên cạnh lại có nàng xinh đẹp nữa, hạnh phúc như vậy, dù là 29 năm trước Lục Dương thể nào có được.

      Những thay đổi của kiếp này đối với bản thân, với Lục Dương đây chính là cuộc sống thần tiên.

      Vì vậy, phải quý trọng nó.
      Nhưng Lục Dương càng hạnh phúc, trong lòng Phùng Đình Đình càng đau khổ hơn, thể quên được , cũng có cách nào buông tay được.

      Nếu như sau khi vào đại học Lục Dương sa ngã, có lẽ Phùng Đình Đình sớm quên rồi, nhưng lại càng ngày càng xuất sắc hơn.

      Vì vậy, Phùng Đình Đình vẫn luôn khắc sâu bóng hình đó.

      _____

      Còn có tiền nhuận bút của ba bản thảo nữa.

      Biên tập viên Tam Văn Ngư của nhà xuất bản Đài Loan cho Lục Dương biết, ba cuốn sách này được gửi đến nên chú ý để nhận và kiểm tra lại.

      Khi Lục Dương còn chưa biết chuyện gì, ba cuốn sách này bị người khác mở ra xem.
      stella2412 thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 49: Bại lộ.
      Dịch: Hinary
      Biên: Hi
      Nguồn: Banlong.us

      Trong trường đại học, bình thường mỗi lớp hộp thư riêng, tất cả hòm thư đều được để ở phòng thông tin của từng lớp, tất cả các thư tín gửi đến đều phải để trong hộp thư kia.

      Mà những thư tín được gửi đến trong hòm thư, phải sinh viên nào có thư phải tự mình lấy đâu.

      Bình thường mỗi lớp có hai đến ba chiếc chìa khóa mở hòm thư thôi, thường giáo viên lớp giữ lại chìa, lớp trưởng chiếc, nếu còn chiếc thứ ba do lớp phó giữ, hoặc là sinh viên có uy tín giữ.

      Lớp của Lục Dương cũng như vậy.

      Thầy giáo giữ chìa, lớp trưởng chìa, chiếc thứ ba ở trong tay của sinh viên Từ Hiểu Mạn.

      Lịch lấy thư tín cho lớp được chia theo ngày, ngày chẵn lớp trưởng lấy, ngày lẻ Từ Hiểu Mạn lấy.

      Hôm nay vừa đúng vào ngày lẻ thứ năm, theo lịch cũ Từ Hiểu Mạn lấy bưu kiện, sau đó về phát lại cho lớp.

      Buổi trưa sau khi tan học, Từ Hiểu Mạn mua cơm trong căn tin luôn, bởi vì trong thời gian này căn tin rất chật chội, muốn mua được cơm phải đứng xếp hàng cả buổi lâu.

      Vậy nên hôm nay Từ Hiểu Mạn quyết định lấy bưu kiện trước rồi mới vào căn tin mua cơm, chắc khi đó cần phải xếp hàng chờ đợi nữa

      Mỗi ngày đều phải đứng xếp hàng như vậy, Từ Hiểu Mạn thấy phiền từ lâu.

      ___ ___

      Hơn 10 phút sau, Từ Hiểu Mạn vào phòng thông tin đến chỗ hòm thư, dùng chìa khóa mở ra, ngay lập tức nhìn thấy phong thư dày cộm, nhìn qua phải dày hơn hai tấc.

      Thư tín dày như vậy, phải là lần đầu tiên Từ Hiểu Mạn nhìn thấy, tháng trước cũng từng thấy phong thư như giống vậy, Từ Hiểu Mạn còn nhớ rất , người nhận phong thư đó chính là sinh viên nam tên là Lục Dương, là bạn học bình thường có gì đặc biệt cả, Từ Hiểu Mạn vẫn nhớ được tên là nhờ phong thư dày cộm đó.

      Hôm nay nhìn thấy phong thư dày cộm này, trong đầu vô thức nghĩ đến tên của nam sinh viên đó.

      Phong thư dày như vậy, bên trong chứa vật gì?

      Từ Hiểu Mạn cầm lên cái phong thư dày hai tấc, trong lòng tránh được tò mò.

      tò mò của con luôn vượt qua tưởng tượng.

      Cũng may, Từ Hiểu Mạn là sinh viên uy tín của lớp, luôn giữ vững trách nhiệm bảo mật thư tín cho lớp.

      tò mò của bản thân mà mở thư tín của người khác ra xem.

      tò mò vừa nổi lên bị nén xuống.

      Lấy hết bưu kiện ra ngoài, khóa kĩ hòm thư lại, Từ Hiểu Mạn cầm xấp bưu kiện trở về kí túc xá của mình.

      Sau khi đặt xấp bưu kiện lên giá sách của mình, ra căn tin để mua cơm trưa.

      Nhưng việc ngoài ý muốn xảy ra khi Từ Hiểu Mạn mua cơm.

      Trong kí túc xá, luôn có người có tò mò mạnh mẽ.

      Uông Cần Cần chính là người có tò mò mạnh nhất của kí túc xá mà Từ Mạn Mạn ở.

      Nữ sinh viên tên Uông Cần Cần, lớn lên rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, mặt xinh như tranh vẽ, mái tóc đen mượt mà, dáng người nhắn đáng , được mệnh danh là mĩ nữ xinh đẹp nhất lớp của Lục Dương.

      Khuôn mặt lớn bằng lòng bàn tay, trắng mịn tì vết, dáng người nhắn xinh xắn, nên chỗ cần lớn càng lớn hơn, chỗ cần cũng đến bất thường, nhất là vòng eo thon mảnh khảnh kia, đúng là mảnh mai đến tận cùng.

      Cũng vì rất xinh đẹp nên từ bé đến lớn, Uông Cần Cần trở thành mục tiêu theo đuổi của rất nhiều bạn nam cùng trường, các nữ sinh viên khác ghen ghét nhưng cũng dám đánh , Uông Cần Cần quá mảnh mai nên ai cũng sợ mình lỡ tay làm hư mất.

      Từ bé Uông Cần Cần đều lớn lên trong hoàn cảnh đó, nên tạo nên tính cách tò mò mãnh liệt như vậy.

      Vì từ đến lớn có ai dám đánh Uông Cần Cần, hay dù có làm sai chuyện gì cũng có ai trách móc gì nên đến giờ vẫn lo lắng khi mình mắc lỗi.

      Dù sao với , mặc kệ có làm sai chuyện gì cũng bị gì hết.

      Hôm nay Từ Hiểu Mạn mạng những bưu kiện đó về phòng rồi đặt lên giá sách, thành công gợi ra tò mò trong lòng Uông Cần Cần, tò mò mãnh liệt.
      ràng thứ gợi ra tò mò của chính là phong thư dày cộm đó.

      Thư tín như vậy, tháng trước cũng thấy qua lần, nhưng tiếc là bị Từ Hiểu Mạn ngăn cản, ấy bỏ những bưu kiện kia vào ngăn tủ rồi khóa lại, Uông Cần Cần cũng bó tay, thể vì tò mò của mình mà cạy tủ của Từ Hiểu Mạn được.

      Nhưng hôm nay ấy để những bưu kiện kia vào tủ.

      - Ha ha.

      Uông Cần Cần cười tươi vui vẻ, cắn ngón tay trỏ của mình, cười tủm tỉm bước đến gần giá sách của Từ Hiểu Mạn.

      Cười ha ha vài tiếng, đôi mắt của Uông Cần Cần sáng ngời, mỗi lần tò mò đến tận cùng là đôi mắt của đều tỏa sáng như vậy.

      Nhón chân lên, Uông Cần Cần lấy chiếc phong thư dày cộm đó xuống.

      Ngón tay vô thức muốn xé chiếc phong bì ra, may mà kịp phản ứng lại, phong thư này là của nam sinh viên tên Lục Dương, chưa từng tiếp xúc hay chuyện chút nào.

      Bình thường ở trong lớp rất ít khi chuyện, lúc này trong lòng của Uông Cần Cần có chút lo sợ, nếu tính tình nam sinh đó tốt, có đánh mình ?

      Uông Cẩn Cẩn chớp đôi mắt to ngập nước, bỗng nhiên nghĩ ra cách.

      Vậy nên, khóe miệng cong lên tươi cười vui vẻ.

      chạy về chỗ gần bàn học của mình, mở nước vào chậu rửa mặt ở bên cạnh, suy nghĩ chút rồi lấy ít nước vào ly trà nóng đổ vào chậu rửa mặt.

      Trong ánh mắt ngạc nhiên lẫn soi mói của hai bạn cùng phòng, Uông Cẩn Cẩn thấm chiếc phong thư dày vào chậu nước ấm mà hai nàng ngăn lại kịp, thoải mái với hai bạn thân.

      - sao hết nha! Chỉ cần các cậu cho ai biết là được, mình xem xong bên trong dán lại y nguyên như lúc đầu, nam sinh kia biết mình mở ra đâu, các cậu yên tâm, cần lo lắng nha!

      Vừa chuyện, Uông Cẩn Cẩn vừa dùng cây tăm cẩn thận tách phong bì ra, sau vài phút phong thư bị mở ra hoàn toàn, chút hư hại nào.

      Thấy vậy, hai kia há hốc miệng nhìn.

      Đến lúc này, Uông Cẩn Cẩn thành công mở ra phong thư dày cộm đó, đúng là rất chuyên nghiệp.

      Sau đó, cuối cùng và hai bạn cũng thấy được vật dày cộm đựng trong phong thư đó.

      Nhìn thấy cuốn sách bên trong phong thư, còn có giới thiệu vắn tắt về tác giả nữa, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ sững sờ tại chỗ.
      stella2412 thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 50: Kết thúc học kì - 10 vạn
      Dịch: Hinary
      Biên: Hi
      Nguồn: Banlong.us, LQĐ

      Giới thiệu vắn tắt về tác giả:

      Văn Sửu, tên là Lục Dương, học tại khoa Lịch Sử trong đại học Sư Phạm, sinh tháng 10 năm 85, thích tiểu thuyết, phim ảnh, nhạc, đam mê sáng tác, đưa cuốn "Tận thế đất hoang" lên thứ hạng số 33 bảng vinh quang những bộ sách bán chạy nhất, mà bút danh Văn Sửu trở thành tác giả mới của giới tiểu thuyết trong Đào Loan, cuốn sách đáng giá để mọi người mong đợi.

      Uông Cẩn Cẩn và hai bạn cùng phòng đều sửng sốt.

      Nhất là khi nhìn thấy bìa có in số tập "Tập 9, tập 10, tập 11" Những chữ này khiến mấy hiểu được, đây phải là toàn bộ tác phẩm của Lục Dương.

      - Mình vẫn nghĩ Hứa Bác là người xuất sắc nhất trong lớp lịch sử chúng ta...

      Hơn nửa ngày sau Uông Cẩn Cẩn mới kịp phục hồi lại tinh thần, cảm thán.

      Bạn nữ cùng phòng với cũng .

      - Vậy mà là con chó nha! cắn người cũng có thể là chó, nghĩ hàng ngày Lục Dương đều bình thường như vậy mà giấu giếm sâu .

      - Con chó gì?

      Ngay lúc này, giọng của Từ Hiểu Mạn truyền từ ngoài cửa vào.

      Lúc bên trong nghe được giọng này, Từ Hiểu Mạn đứng trước của phòng kí túc xá, Uông Cần Cần kịp phản ứng lai, vội vàng nhét cuốn sách trở lại phong thư, nhưng kịp trả lại giá sách.


      Từ Hiểu Mạn vừa vào phòng nhìn thấy vài cuốn sách được mở ra mặt bàn, còn hai quyển nữa trong tay Uông Cần Cần và bạn cùng phòng, và còn có chiếc vỏ phong thư dày cộm vừa rồi nữa.

      Từ Hiểu Mạn giật mình sửng sốt, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, vô thức chạy đến bên cạnh chiếc bàn học, hết nhìn cuốn sách bàn lại quay sang nhìn Uông Cần Cần và hai bạn kia, há hốc miệng, cuối cùng cũng tức giận .

      - Các cậu làm gì? Đây là thư của người khác, sao các cậu có thể tự tiện mở ra? Các cậu làm như vậy sao mình có thể trả lại thư cho người ta? Các cậu... Các cậu còn có chút ý thức nào nữa hả?

      Hai bạn cùng phòng kia lập tức bán đứng Uông Cần Cần cho Từ Hiểu Mạn.

      Vừa nhìn thấy Từ Hiểu Mạn tức giận, hai bạn kia liền chứng minh bản thân mình vô tội, chỉ vào Uông Cần Cần rồi .

      - Hiểu Mạn! liên quan đến tụi mình, phong bì bị Uông Cần Cần mở ra, mình có ngăn cậu ấy nhưng cậu ấy chịu nghe, mình cũng còn cách nào khác! Mình còn ngăn cậu ấy lạ mà.

      Uông Cần Cần lén liếc qua hai bạn cùng phòng của mình, nếu mấy người này sống trong thời chiến tranh chắc chắn chính là gian tế.


      Đúng là có khí phách gì cả, người ta còn chưa kịp dùng hình tra tấn.

      Cậu ấy bán đứng mình luôn.

      Giữ cái miệng mình chút chết à?

      Tất nhiên, những câu này chỉ là suy nghĩ trong lòng của Uông Cần Cần mà thôi, lúc này cũng dám đắc tội hai bạn kia, lỡ may hai người đó châm ngòi vài câu nữa, chắc chắn chị Hiểu Mạn giết chết .

      Ngay lập tức, Uông Cần Cần tìm cách dời chú ý của Từ Hiểu Mạn khỏi mình, nhanh chóng mở chiếc phong thư lấy cuốn sách ra, chỉ vào phần giới thiệu tác giả cho Từ Hiểu Mạn xem.

      Vốn dĩ Từ Hiểu Mạn giận dữ, nhưng khi nhìn qua phần giới thiệu đó quên luôn cả tức giận của bản thân.

      Nhìn thấy vậy, Uông Cần Cần vỗ vỗ bộ ngực cao vút cả mình, lúc này mới có thời gian để dùng ánh mắt oán giận nhìn hai bạn cùng phòng kia.

      ______

      Đối với những việc diễn ra, Lục Dương hoàn toàn biết chút nào.

      Vào buổi học ngày hôm sau, Từ Hiểu Mạn mang khuôn mặt khác thường đưa cho chiếc phong thư dày cộm, Lục Dương cũng suy nghĩ nhiều, thể nghĩ được phong thư của mình bị người khác mở ra xem.

      Lúc nhận phong thư được dán lại y nguyên như lúc đầu.


      Gần đây, trình độ đánh đàn ghi-ta của Lục Dương tăng lên rất nhiều, có thể nhìn bản phổ và tự mình đánh thành khúc nhạc được rồi.

      Chuyện này khiến cho quyết tâm luyện đàn của Lục Dương càng mạnh mẽ hơn, kế hoạch trong lòng cũng càng chắc chắn thành công hơn.

      Mỗi ngày vẫn tiếp tục viết hai chương bản thảo, được khoảng sáu ngàn chữ.


      Còn việc luyện quyền, gần đây rất ít khi đến phòng tập trong CLB võ thuật nữa.


      Đầu tiên, càng ngày CLB võ thuật càng có nhiều người tham gia, từ sau lần Đằng Hổ dùng chiêu đánh bại xã trưởng Hình Vinh của xã đoàn taekwondo, ngắn ngủi trong vài ngày có hơn 50 người đăng kí tham gia, đây đều là những học viên của các xã đoàn võ thuật khác đến, có nam, cũng có nữ.


      Thứ hai, từ lúc học trộm Bát Cực Quyền của Đằng Hổ xong còn hứng thú với việc ngây ngốc luyện đánh chính quyền (đấm thẳng), câu quyền (đấm móc) nữa, vì muốn Đằng Hổ phát ra chuyện mình học trộm nên chỉ có thể luyện tập trong phòng trọ của mình thôi, vậy nên Lục Dương sắp xếp căn phòng riêng để dành cho việc luyện quyền.

      Những loại quyền pháp này, hầu hết đều giống nhau về mặt kĩ năng, chỉ cần nghiêm túc chăm chỉ, gắng sức hết mình nhất định tiến bộ.


      Mặc dù Lục Dương tự mình tìm tòi học hỏi, nhưng tiến độ học tập của vẫn rất nhanh, cả sức khỏe và nhanh nhạy đều hơn hẳn trước đây.

      Nhiều lúc Lục Dương trong sân trường, nhìn số người qua trước mắt, trong đầu nhảy ra suy nghĩ kì quái, nếu ra tay đánh những người này, cần dùng mấy chiêu để đánh ngã hết tất cả.

      Thậm chí có lúc số người qua trước mắt, trong đầu nhảy ra suy nghĩ như vậy, còn dùng ánh mắt mình để quan sát xem cần ra tay từ đâu, đánh như thế nào mới thắng được?

      Lúc khôi phục lại suy nghĩ, Lục Dương lắc đầu cười cười, cảm giác mình bị tẩu hỏa nhập ma mất rồi.

      Nếu trời rơi xuống cuốn sách, chắc chắn nghĩ là bí kíp võ công thời đại cho xem.

      Ý nghĩ này vừa xuất liền ăn sâu vào trong đầu của Lục Dương.


      Nhưng Lục Dương hiểu , từ lúc văn học mạng ra đời, những thể loại võ hiệp dần xuống dốc, hơn nữa càng ngày càng xuống thêm, thỉnh thoảng mới có chút khởi sắc, nhưng cũng chỉ gãy được vài cái rồi tiếp tục xuống dốc. Nhưng Lục Dương cũng có lòng tin đối với bản thân mình.

      Cuốn sách "Tận thế đất hoang" cho tự tin này.

      Hơn nữa, mặc dù mình nhớ được chi tiết những cuốn sách võ hiệp thành công kia, nhưng những kĩ năng để hấp dẫn người xem vẫn còn có.


      _____


      Tết Nguyên Đán qua , tiết trời càng ngày càng lạnh thêm.


      Cuộc thi cuối kì ngày càng đến gần, kì thi đến gần cũng có nghĩa kì nghỉ đông cũng đến gần.

      tháng trôi qua rất nhanh, Lục Dương lại nhận thêm được ba tập sách nữa.

      Chính là tập 12, tập 13 và tập 14.

      Đến bây giờ, cuốn sách "Tận thế đất hoang" xuất bản hơn 91 vạn chữ, trừ 91 vạn chữ này Lục Dương còn giữ hơn 10 vạn chữ nữa, lại ghi thêm chút, gộp lại là có ba cuốn sách nữa.

      Còn có webside, số lượng người đặt mua cũng tệ lắm.

      Tháng trước trang web chỉ trả cho vạn hai nghìn tiền nhuận bút, gần bằng tiền nhuận bút của ba cuốn sách mà được xuất bản.

      Tất nhiên, trong tháng trước số chữ trong chương V.I.P gửi lên trang web nhiều hơn trong sách rất nhiều, xấp xỉ gần 30 vạn chữ.


      Lại thêm hai chương miễn phí trước khi vào khu V.I.P nữa, tổng cộng là hơn 50 vạn chữ mới được từng đó tiền nhuận bút, nhiều lắm, hoàn toàn thể so sánh được với tiền nhuận bút khi xuất bản.

      Nhưng Lục Dương hiểu rất , đây chỉ là tạm thời mà thôi.


      Theo phát triển mạnh mẽ của văn học mạng, các độc giả của khu vực V.I.P ngày càng nhiều, lâu nữa tiền nhuận bút của trang web hơn hẳn tiền nhuận bút xuất bản.

      Thi xong cuộc thi cuối kì, Lục Dương lại nhận được ba cuốn sách nữa, lại lần nữa nhận được tiền nhuận bút của bên xuất bản và trang web.

      Số tiền mà Lục Dương gửi trong ngân hàng bất ngờ lên đến... 10 vạn.

      học kì, chỉ với nửa năm thôi, người tên Lục Dương vẫn còn học đại học thầm kiếm được rất nhiều tiền, trừ ít người còn ai biết được nữa.
      stella2412 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :