1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồ Tiên ký - Mộng Tam Sinh (5tt)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: tiếp

      Lửa cháy công tâm, Bạch Đinh đưa tay gỡ mắt kính muốn ném xuống đất, nhưng có mắt kính trước mắt liền mơ hồ, nghĩ nghĩ, cam lòng lại đeo lên, có lợi ích mà chiếm là đứa ngốc, tội tình gì mình lại nghĩ thông.

      Bạch Đinh cầm di động thở phì phì ngồi xuống đất, nghiến răng nghiến lợi kêu kèn kẹt, hận thể cắn miếng thịt người Diệp Thiên xuống.

      Chuông tan học vang lên, lúc các học sinh quay lại phòng học nhìn thấy Bạch Đinh, hẹn mà cùng nhau im lặng, thanh cười hi ha biến mất, chỉ còn lại chút im lặng quỷ dị.

      Bạch Đinh tự nhận da mặt mình dày, cũng có chút ngừng thở. Hoàn hảo chính là bọn họ chỉ là im lặng chút, lại cười hi ha, nhưng đều tránh xa Bạch Đinh. Đối với điểm này, Bạch Đinh cũng để ý lắm, dù sao con người cũng có duyên với người khác lắm, tại biến thành người trong suốt, dù sao cũng luyện được cảnh giới lợn chết sợ nước sôi rồi.

      ….. tuy rằng trong lòng có chút khuất nghẹn.

      sao cả! hít cái sâu, muốn ra ngoài hành lang hít thở khí chút, nhưng lúc đứng lên, ghế ngồi phát ra tiếng vang, trong phòng lại im lặng.

      Bạch Đinh cúi mặt xuống, bước ra khỏi phòng.

      Bạch Ất lẳng lặng theo sát .

      cần theo tôi, tôi muốn WC” cúi đầu câu, chui vào WC.

      Đẩy cửa phòng WC cuối cùng, trực tiếp ngồi xuống nắp bồn cầu, xả cuộn giấy vệ sinh ra, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi xé từng miếng.

      “Ê, các ngươi có nghe gì chưa, lớp 11 ban ba có bạn Bạch Đinh lôi kéo Diệp Thiên cùng nhau nhảy lầu” bên ngoài WC truyền đến thanh Bát Quái. (nhiều chuyện)

      “Nghe chứ, nghe chứ, Diệp Thiên bây giờ còn nằm trong bệnh viện, buổi chiều Bạch Đinh còn đến trường học, ngờ ta ca=òn có mặt mũi đến lớp a.”

      đáng sợ a, bị nữ sinh như vậy thích, đáng sợ, đáng sợ…”

      “Đúng vậy, liền lôi kéo cùng nhau nhảy lầu, làm gì có nữ sinh nào như vậy chứ.”

      “Ai bị ta thích là sui xẻo, ta cũng thử soi gương nhìn xem mặt mình như thế nào, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

      Bạch Đinh kia ngày đầu tiên chuyển đến trường học liền có đánh nhau, biết cha mẹ ta dạy dỗ ta như thế nào, tại đến nhảy lầu cũng làm được. may là lầu hai, nếu cao hơn chút có tai nạn chết người xảy ra, nhưng ta muốn chết chẳng ai quan tâm, dựa vào cái gì mà kéo Diệp Thiên cùng nhau nhảy chứ.”

      “A, nghe Bạch Đinh đến từ ngọn núi, từ sống với bà ngoại.”

      “Hả, khó trách như vậy….”

      “Cạch.” tiếng, Bạch Đinh cước đá văng cánh cửa ra, vài nữ sinh nhiều chuyện lúc nảy hoảng sợ, thấy Bạch Đinh đều vội vàng ra ngoài.

      Bạch Đinh đứng mình trong nhà cầu hồi lâu, mới rửa mặt sạch ra ngoài.

      Bạch Ất vẫn chờ bên ngoaig, thấy ra nhàng thở ra hơi, đến bên cạnh hỏi

      “Có khỏe ?”

      Bạch Đinh rầu rĩ ừ cái.

      “Nàng là nàng, cần để ý đến lời người khác.” Bạch Ất

      “Ngươi chưa bao giờ tức giận sao?” Bạch Đinh ngẩng đầu nhìn , bỗng hỏi

      Bạch Ất sợ run cái.

      “Đúng vậy, ngươi là tiên nhân, ngươi có thất tình lục dục, ngươi tức giận, đau lòng, cũng vui mừng, ngươi thậm chí cũng ăn gì hết, như vậy còn có niềm vui sao?

      Bạch Ất nhàng rũ mi mắt xuống, che lại ánh sáng nơi đáy mắt.

      Bạch Đinh nhìn bộ dáng như vậy, bỗng cảm thấy mình giống như cố tình gây , tự nhiên lại phát hỏa với , huống hồ yên lặng lạnh nhạt như vậy, giống như cái gì cũng để ý, cái gì cũng để vào tai làm cho cũng còn hứng thú khi dễ .

      Hừ khẽ tiếng xoay người bước , Bạch Ất yên lặng đuổi kịp.

      Hai tay cắm trong túi quần, Bạch Đinh cúi đầu chậm rãi , thình lình có người chạm vào , theo thói quen ngẩng đầu trừng mắt, mặt có viết “ tại tâm trạng tốt, chọc ta nhất định chết.” nhưng ngờ lại nhìn thấy ánh mắt mĩm cười.

      Diệp Hạnh?

      “Làm sao vậy, bộ dạng như trời u ám vậy?” Diệp Hạnh cười

      Bạch Đinh nhăn mặt nhíu mày, phải cái gì đây? Bởi vì em trai bảo bối của , mà bây giờ mang tiếng xấu?

      “Nếu vì chuyện trưa nay, cũng cần lo lắng, tôi giải thích với thầy chuyện đó, đó là ngoài ý muốn.: Diệp Hạnh đẩy đẩy mắt kính, cười

      Bạch Đinh sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chuyện lôi kéo bạn học nhảy lầu là chuyện lớn nếu với giáo viên, chừng ba mẹ ở nước ngoài của cũng bị gọi về đây rồi.

      …. Nhưng, bọn họ về sao?

      mà trở về?

      thể trả lời được, nở nụ cười, gật gật đầu “Cảm ơn bạn.”

      Rất nhanh Bạch Đinh lĩnh giáo được nỗi tiếng. hưởng phúc của Diệp Thiên, tại cũng là nhân vật nỗi tiếng trong trường học, biệt danh nhân vật biết xấu hổ.

      Nghe tai là nhân vật đứng đầu trong tổng hợp mười bà dạ xoa của diễn đàn, mọi người e sợ tránh kịp.

      Thứ hai là ngày kĩ niệm thành lập trường, buổi chiều có học, trong lớp nam sinh đều bị phân chia ra ngoài mua đồ ăn, nữ sinh đến hội trường trang trí.
      Bạch Đinh tiện tay cầm quyển truyện tranh, theo các bạn đến hội trường lớn, lúc qua kí túc xá nam sinh, Bạch Ất bỗng dừng lại.

      “Sao vậy?” Bạch Đinh cũng dừng bước, giọng hỏi

      “Tôi giống như là ngửi thấy mùi của câu hồn hương.” Bạch Ất nhìn về phía kí túc xá nam sinh.

      “Cái gì?” Bạch Đinh trừng lớn hai mắt, kinh hô “Ở trong này sao?”

      Nữ sinh ở phía trước quay đầu lại, vẻ mặt quái dị nhìn Bạch Đinh, Bạch Đinh phát giác mình luống cuống, ho tiếng.

      “Bạch Đinh, bạn rề rà làm gì?” Viên Giai Giai bất mãn mở miệng

      “Bạn trước , tôi vào sau.” Bạch Ất đưa sáo ngọc tay cho , “Cầm lấy, nếu gặp câu hồn sứ giả có thể chắn lúc.”

      Bạch Đinh nhìn kí túc xá nam sinh lúc lâu, sau đó nhìn Bạch Ất, chỉ đành phải gật gật đầu, nhận sáo ngọc mình, tình nguyện theo sát các bạn hối thúc .

      Lúc đến hội trường lớn, có mặt nữ sinh các lớp khác làm việc vội vàng.

      “Ban ba sao? các bạn chuẩn bị khí cầu cùng với ruy băng cho buổi tối.” Tô Nhu trong hội học sinh cười chào đón.

      Tô Nhu là phó hội trưởng của hội học sinh, người cũng như tên, cực kì ôn nhu lại xinh đẹp. trong diễn đàn của trường luôn đứng hạn thứ nhất, cũng lag hoa khôi của trường.

      Cũng là bạn truyền thuyết duy nhất của Diệp Hạnh.

      “Vâng.” Viên Giai Giai cùng các bạn lập tức mở miệng.

      “bạn là Bạch Đinh?” thấy các học sinh khác đều tự phân tổ làm việc, chỉ còn lại nữ sinh đeo mắt kính, To Nhu nở nụ cười nhàng

      Bạch Đinh gật gật đầu, mình nỗi danh như vậy nên cũng có gì kì quái. Dù sao cũng là đứng ở hàng thứ nhất của diễn đàn, đệ nhất Mầu Dạ Xoa…

      “Tô Nhu, giúp tôi nhìn chút miếng dán cửa sổ này có lệch !” nữ sinh dán cửa sổ hô lên.

      Tô Nhu lên tiếng chạy .

      Bạch Đinh nhìn trái nhìn phải, tất cả mọi người đều khí thế ngất trời, đám mặt mày như hoa, ai muốn làm cùng , cũng muốn tự mình tìm cái mất mặt, tự tìm góc ngồi xuống, mở cuốn truyện tranh mang theo lúc nãy ra.

      Có tính toán trước nha.

      “Ai da, khí cầu bay rồi!” lúc hoàn tất công việc, La Tuyết bỗng nhiên sợ hãi kêu lên.

      Bạch Đinh đọc tới chỗ phấn khích ngẩng đầu lên.

      “Làm sao bây giờ, cái này là dùng cho vũ hội buổi tối, La Tuyết bạn cẩn gì hết, giờ mua chắc kịp rồi…” có người giọng thầm.

      “A, có bay , dính ở kia.”

      “La Tuyết, bạn lấy xuống .” Lớp trưởng ra lệnh

      “Tôi… tôi sợ độ cao….” La Tuyết có chút ủy khuất “Tôi chỉ có chứng sợ độ cao này thôi.”



      Chương 5: tiếp


      “Vậy làm sao bây giờ? Ai leo lên đó lấy đây!” Viên Giai Giai nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người đều cúi đầu lên tiếng, liền lớn “A, Bạch Đinh, bạn làm việc gì sao?”

      Bạch Đinh ngẩng đầu nhìn các ấy, ném quyển truyện trong tay xuống, đứng lên.

      ngẩng đầu nhìn lên, xoay người đem cái thang gỗ đến, sau đó leo lên. Hai tay chống mép mái nhà. Nhìn xung quanh, liền nhìn thấy quả khí cầu có hàng chữ tiếng đặc sắc dính ở trụ xi măng. nghiêng người lên phía trước, gỡ dây buộc dính khối xi măng kia.

      “Lấy được rồi” khóe miệng hơi cong lên, Bạch Đinh

      có ai trả lời .

      Bạch Đinh kinh ngạc chút, cúi đầu nhìn xuống, mới phát cái thang bị người khác mang rồi. bọn La Tuyết quay lại lễ đường, bỏ mình ở lại mái nhà.

      Sắc trời dần tối, Bạch Đinh cầm sáo ngọc ngồi mái nhà, nhìn trời chiều dần buông xuống từng chút . Hội trường lớn bắt đầu náo nhiệt, các học sinh tham gia vũ hội đều lục tục đến.

      Lúc đèn lớn phát ra màu sáng rực rỡ, Bạch Đinh nhịn được hắc xì cái.

      Mọi người ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của Bạch Đinh ngồi mái nhà, sau trận im lặng mọi người bật cười vang. Bạch Đinh nắm chặt sáo ngọc trong ngực, tay run nhè , là tức giận đến phát run.

      Bạch Đinh cảm giác mình sắp bùng nỗ, nhu nhu cái mũi, cân nhắc có nên nhảy xuống đánh người , ai ngờ vừa nhấc chân lên, chiếc giày bên chân trái liền rơi xuống. Giày này là làm bằng da, là quà ba ba gởi qua bưu điện chúc mừng sinh nhật , vẫn có mang nó.

      Bởi vì hôm nay là ngày thành lập trường, mới đem ra.

      Phía dưới lại cười vang.

      “Nữ sinh đó là ai vậy?”

      “Hình như là Bạch Đinh lớp mười ban ba…”

      “A, là ấy, là bốn mắt răng cứng muội thích nhảy lầu kia.”

      “Ông trời, bạn ấy phải là muốn nhảy lầu nữa chứ, ai mời thầy hiệu trưởng đến , cái dạng này làm sao bây giờ.” ở bên trong hội trường có người

      Lúc này thanh càng lúc càng lớn, mang theo cười nhạo ác ý, mọi người tụa như rất thích nhìn xấu mặt, nhìn giống như thằng hề tức giận đến muốn giơ chân.

      “Các bạn làm gì vậy ?” tiếng trong trẻo ở ngoài cửa hội trường vang lên.

      “Diệp Hạnh, nhìn ấy .” Tô Nhu chỉ chỉ lên mái nhà.

      “Sao lại thế này ?” Diệp Hạnh ngẩng đầu liếc mắt cái.

      Bạch Đinh quật cường cắn răng chống lại ánh mắt của , cười cười . Các ngươi đều nhớ kĩ cho ta, chờ ta xuống được dưới đó, đánh cho các ngươi răng rơi đầy đất ta gọi là Bạch Đinh.

      “Nghe là buổi chiều trang trí hội trường, leo lên đó lấy khí cầu, nhưng biết sao đến bây giờ lại còn chưa xuống.” Vẻ mặt Tô Nhu lo lắng,

      Chống lại ánh mắt quật cường của Bạch Đinh, mắt Diệp Hạnh trầm xuống, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó đến góc tường, bê cái thang lại đây. Xoay người nhặt giầy da của Bạch Đinh bước lên thang, trèo lên từng bước từng bước

      Bạch Đinh kinh ngạc nhìn đến bên cạnh mình, đèn màu chợt lóe chợt tắc, làm tăng thêm độ trắng nõn mặt xinh đẹp như hoàng tử

      có chuyện gì chứ ?” bước lên mái nhà, cởi áo khoác, khoác lên vai Bạch Đinh.

      Bạch Đinh lắc đầu.

      Diệp Hạnh đưa tay xoa xoa đầu tóc ngắn lộn xộn của , sau đó ngồi xuống, đem giày da cầm tay mang vào chân cho .

      Toàn hội trường lập tức im lặng xuống, Diệp Hạnh mang giày cho Bạch Đinh ở trước mặt bao nhiêu người, giày da màu đen càng làm cho người ta lóa mắt.

      thôi.” Diệp Hạnh cười đưa tay ra.

      Bạch Đinh đưa tay ra giao cho , dưới giúp đỡ của từng bước trèo xuống cái thang gỗ kia.

      Tất cả các ánh mắt cười nhạo bây giờ trở thành ghen tị.

      Bạch Ất sau khi ở bên kí túc xá nam dạo vòng có phát gì, mới biết mình trúng kế điệu hổ li sơn, lần theo hơi thở của Bạch Đinh vội vàng chạy đến hội trường lớn.

      Ở lễ đường, Diệp Hạnh nắm chặt lấy tay Bạch Đinh, từng bước xuống thang.

      Tầm mắt Bạch Ất dừng lại nơi hai cái tay nắm chặt kia

      Bạch Đinh lập tức chú ý thấy nam nhân áo trắng đứng lẻ loi nơi cửa hội trường, còn chưa kịp thu tầm mắt lại, bậc thang dưới chân liền gãy ra, chân bước hụt xuống hoảng sợ la lên.

      Cũng may là gần tới mặt đất, Diệp Hạnh đưa tay nắm Bạch Đinh lại, hai người cùng nhau rơi xuống.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :