1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồ Tiên ký - Mộng Tam Sinh (5tt)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Câu hồn hương


      Edit: Lạc Tâm Nhi

      Tiết cuối cùng của buổi sáng là hóa học, thầy giáo dạy môn này họ Tiết, là người khô khan, luôn có bộ dáng u. lúc này vẻ mặt của ông ấy càng thêm u ám “Bạch Đinh, hai mươi chín điểm, so với lần trước chỉ bằng phân nửa, trò đúng là thi chỉ bằng điểm này, vị trí thứ nhất đem ngược lại là em.”

      Bạch Đinh cúi đầu nghe ông ấy mắng.

      “Tan học được về, ở lại sữa bài thi.”

      Dưới ánh mắt vui sướng khi có người gặp họa của các bạn học Bạch Đinh cầm bài thi trở lại chỗ ngồi.

      Thời điểm chuông tan học vang lên, Bạch Đinh thở dài hơi, nhìn tốp năm tốp ba bạn học vừa trò chuyện vừa ra khỏi lớp, mình lại chỉ có thể ngồi lại tại chỗ,lấy ra bài thi có hai mươi chín điểm đỏ tươi trong học bàn.

      “Em tự mình nhìn , ngay cả câu đơn giản như vậy cũng làm sai quá đáng.” Thầy giáo dạy hóa học gõ vào đầu Bạch Đinh “Thầy ngồi đây chờ em sửa bài, chỗ nào hiểu hỏi.”

      Vấn đề là cái gì cũng hiểu a, Bạch Đinh nhìn bài thi bị đánh chéo, trong lòng khóc thét, ai tới cứu a…

      “Thầy Tiết.” thanh xuất đúng lúc, đánh vỡ giằng co trong phòng học. *******************

      Bạch Đinh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Tư Tân cần cái bọc đứng ở trước cửa lớp.

      A, cứu tinh đến rồi!

      “Ừ, là Lý Tư Tân sao. có đem báo cáo thực nghiệm mới cho thầy coi ?” thầy hóa học vừa nhìn thấy Lý Tư Tân, nụ cười nếp làm nhăn mặt liền nhiều thêm, bộ dạng u cũng còn.

      “Dạ” Lý Tư Tân đưa tay sờ sờ ót nở nụ cười ngượng ngùng, mang theo gói to bước vào lớp, sau đó lấy từ trong túi ra quyển ghi chép bằng da màu đen đưa cho ông ấy.

      “Tốt, tốt, tốt.”

      “Em nhớ dạ dày thầy được tốt, còn chưa có ăn cơm sao?”

      “Ăn cơm? Thầy đây là bị tức đến no rồi!” thầy Tiết trừng mắt nhìn Bạch Đinh cái “Nhìn cái gì, còn mau chỉnh sửa bài thi của mình .”

      “Để em nhìn bạn ấy cho, thầy ăn cơm trước , cam đoan làm tốt mới thả người.”

      “Được, có em ở đây thầy cũng an tâm.” Thầy Tiết gật đầu, sau đó thay đổi sắc mặt nhìn Bạch Đinh “Làm cho tốt, có gì hiểu hỏi học trưởng.”

      “Dạ” Bạch Đinh đáp nhanh.

      Thầy dạy hóa vừa ra khỏi phòng, Bạch Đinh liền ngẩng đầu, hướng về phía Lý Tư Tân làm cái mặt quỷ.

      “A đúng rồi, sau khi sửa xong buổi chiều giao bài thi cho ta.” Thầy dạy hóa quay đầu lại dặn.

      “Dạ.” Bạch Đinh vội cúi đầu đáp.

      “Thầy rồi.” thanh của Lý tư Tân vang đỉnh đầu

      Bạch Đinh thở ra hơi, cúi đầu mắng thầm “Xú lão đầu.”

      được như vậy, Thầy Tiết tốt lắm.” Lý Tư Tân ngồi đối diện với , đặt cái túi nhựa lên bàn.

      “Hừ.”

      đói bụng .”

      “Chết đói ~” Bạch Đinh dựa vào bàn lầm bầm “Đói đến đầu tôi sắp xuất ảo giác, giống như ngửi thấy mùi ăn thơm.”

      “Ha ha” Lý Tư Tân nở nụ cười, từ trong cái túi nhựa lấy ra cái hộp tiện lợi “Tôi nếm qua ở căn tin, bạn ăn cái này .”

      “Oa oa oa” Bạch Đinh đoạt lấy, mở hộp ra “Sườn lợn xaò giấm đường, trứng trần nước sôi, khoai tây chua ngọt… oa, đều là món tôi thích.”

      “Ăn từ từ.” Lý Tư Tân đưa tay cứu đước bài thi để bàn mà thiếu chút nữa bị Bạch Đinh để cái hộp lên, “Bạn từ từ ăn, để tôi giảng giải chút về bài thi này .”

      “Cái gì? Bạn tha cho tôi , tôi tiêu hóa được mất.” Bạch Đinh vừa gặm sườn lợn vừa ràng.

      “Bạn quên là buổi chiều phải nộp bài cho thầy Tiết à?”

      “Bạn giúp tôi làm là được.” Bạch Đinh nhíu mày

      Lý Tư Tân trầm mặc.

      lâu nghe Lý Tư Tân gì,Bạch Đinh nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lý Tư Tân nhìn mình

      “A, được rồi được rồi ngươi giảng nguwoi giảng .”

      Lý Tư Tân lúc này mới cười lên “Được, bạn xem đề bài này, là cọn đáp án phản ứng ô xi hóa hoàn nguyên hay cách khác là đồng nhất.” chỉ chỉ bfai thi “Bạn chọn B, đổi thành phản ứng ôxi hóa hoàn nguyên, vì sao bạn chọn cái này?”

      “Hả? tùy tiện chọn vậy thôi”

      Lý Tư tân trầm mặc, hắc tuyến

      “Bị tôi đánh bại .” Bạch Đinh cười hắc hắc “Buông tha cho tôi , tôi chính là gỗ mục thể đẽo, đừng phí sức.”

      “Đổi thành phản ứng chỉ có chất tham gia, hơn nữa còn có chất mới hình thành…” Lý Tư Tân đỡ đỡ mắt kính, lấy bút viết xuống “Bạn nhìn đề này , đáp án chín xác phải là như vậy.”

      Bạch Đinh nhìn nhìn gì nữa.

      Lúc chỉnh sửa bài thi xong, muốn tới lúc bắt đầu buổi học chiều, Lý Tư Tân thu dọn hộp tiện lợi, rời khỏi phòng học.

      Bạch Đinh gác hai chân lên bàn học, dựa vào bàn phía sau, mình cầm bài thi sửa xong nhìn thử, “Ngô, cũng phải là quá khó.”

      Thừa dịp còn chút thời gian mới bắt đầu buổi học, Bạch đinh chạy xuống văn phòng nộp bài thi.
      Trâu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 4.1

      Edit: Lạc Tâm Nhi

      Vừa đến đầu cầu thang, Bạch Đinh liền nghe thấy thanh nỗi giận đùng đùng, hình như là của Vương lão hổ, chủ nhiệm ban nhất. Vương lão hổ ra tên phải như vậy, chủ vì ông ấy rất hay quát tháo, nên mới gọi thành Vương lão hổ.

      Đương nhiên, mọi người chỉ dám gọi như vậy ở sau lưng ông ấy, ai có can đảm ăn gan hùm mật gấu mà dám gọi như vậy trước mặt ông ấy chứ?

      “Em nhìn xem lần này bài thi của mình được bao nhiêu điểm chứ? là học ban , lại biết nặng như vậy? còn kéo bè kéo cánh đánh nhau? Em nhìn xem mình còn ra bộ dạng gì ?”

      Hả, là ai cùng cảnh ngộ với , thường xuyên bị mắng như vậy?Bạch Đinh tò mò thò đầu vào, liền nhìn thấy thiếu niên với cái đầu đỏ nỗi bật cắm hai tay vào túi, đứng dựa vào tường nhắm mắt kiêng nhẫn, quần áo đồng phục cùng cà vạt bị lệch qua bên, khóe miệng bầm xanh cục, môi cũng bị nứt ra.

      ra là , Bạch Đinh bĩu bĩu môi.

      Thầy giáo dạy hóa học ngồi sau bàn giáo viên uống trà, nhìn thấy cái đầu của Bạch Đinh thò vào nhìn, thầy thổi thổi ly trà “Thầy còn tưởng rằng em dám đến chứ.”

      “Ít xem thường người khác .” Bạch Đinh hừ mũi thầm, đứng thẳng người dậy vào văn phòng

      ràng là em sinh đôi, sao lại khác xa nhau như vậy, sao học tập trai cậu.” Vương lão hổ tiếp tục rít gào “buổi chiều mời cha mẹ em tới đây gặp tôi.”

      Diệp Thiên vẫn dựa vào tường như cũ, mắt híp lại, xem vương lão hổ chỉ là khí.

      Bên này, Bạch Đinh bước đến trước bàn của thầy dạy hóa, mười phần khí khái đem bài thi để lên bàn ông ấy.

      Thầy dạy hóa đặt ly trà xuống, cầm lấy bài thi nhìn lướt qua , đó tự nhiên nở nụ cười, gật gật đầu “Làm tệ lắm, trở về học .”

      Hả?

      .. được khen ngợi?

      Sau khi bà ngoại qua đời, bao lâu rồi chưa có ai khen ngợi ?

      Bạch Đinh cứng ngắt xoay người, đưa tay đưa chân ra khỏi văn phòng, đứng ở đầu cầu thang, cảm giác khóe môi mình nhịn được nhếch lên. phải chỉ là nhếch lên chút, mà giống như khống chế được muốn cười to.

      cười, thình lình đầu bị đánh trúng cái, Bạch Đinh đưa tay ôm đầu quay lại trừng mắt dựng ngược lên “Ai dám đánh tôi!”

      “Tôi.” Diệp Thiên đứng phía sau , căng căng khóe miệng, chỉ là ngoài cười nhưng trong lòng cười.

      “lại muốn đánh nhau?” Bạch Đinh lưu loát kéo ống tay áo, trừng

      Diệp Thiên hừ tiếng, bước qua , về phía trước.

      “Ê, cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi?” Bạch Đinh tức giận muốn giơ chân

      “Nhìn cười giống như ngu ngốc, đại gia tôi khó chịu.” Diệp Thiên vỗ vỗ mông, ngồi lên tay vịn cầu thang trượt xuống, làm cho vô số người sợ hãi.

      “Mặc kệ ngươi.” Bạch Đinh nhiều lời, tâm trạng tốt đều bị phá hỏng

      lúc Bạch Đinh tức giận giơ chân, tiếng chuông vào lớp vang lên, có chút nghi hoặc nhìn vào điện thoại, kì lạ hẳn là còn năm phút nữa mới vào học mà.

      “Leng keng… leng keng…”

      “Leng keng… leng keng…” tiếng chuông này giống như là truyền đến từ dưới chân cầu thang, thanh thâm thúy mà chậm chạp, cách hồi lâu mới vang lên lần. Bạch Đinh nghĩ nghĩ cảm thấy tiếng chuông này quen tai. Vừa cẩn thận suy nghĩ lại, da đầu run lên, sau đó toàn bộ lông tóc người đều dựng ngược lên, đúng, đúng, đây phải là tiếng chuông vào học!

      Tiếng chuông này… nghe qua…. ở đường Hoàng Tuyền.

      lập tức nhảy dựng lên, bay nhanh xuống lầu, lao nhanh vào phòng học.

      Dựa vào tường, thở phì phò, còn chưa có an tâm, liền phát phòng học người. làm sao có thể, gần vào học sao người cũng thấy!

      Là trò quỷ của bọn họ, hay là bị động tay động chân?

      “Leng keng… leng keng…” thanh kia càng ngày càng đến gần.

      Bạch Đinh nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào cửa lớp, nơi đó dần nỗi lên làn sương mù, sau đó trong đó xuất hai bóng người.

      Quả nhiên là bọn họ, hắc bạch sứ giả câu hồn!

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 4.2



      Edit: Lạc Tâm Nhi

      Lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh, Bạch Đinh vô cùng hoảng sợ, luống cuống còn lựa chọn nào khác liền chạy nhanh đến cửa sổ, mới nhớ tới phòng học ở lầu hai, từ đây mà nhảy xuống, chết cũng thành tàn phế.

      Nhưng cánh cửa bị phá hỏng, muốn ra khỏi đây chỉ có thể là bằng đường cửa sổ này.

      Làm sao bây giờ?

      Làm sao bây giờ a!

      có thời gian cho nghĩ nhiều nữa, nam nữ cầm đèn lồng cùng với sợi dây bạch kia xuất trước mặt , sợ dây xích quấn tay bọn họ lóe ra ánh sáng bay về phía của . Bạch Đinhluống cuống đưa tay chắn lại, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh làm cho chiếc điện thoại vẫn cầm tay bay ra ngoài. bất chấp, nhắm mắt cắn răng xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

      “Bịch” rơi xuống.

      “A!” tiếng hét thảm thiết.

      Bạch Đinh cảm giác mình rất đau, nhưng cái thanh thảm thiết kia hình như phải từ phát ra.

      “Bạch Đinh.” tiếng nghiến răng từ phía dưới vang lên, giống như là hận thể đem xương da của nghiền nát.

      Bạch Đinh cảm thấy thanh kia có chút quen tai.

      “Thắt lưng của lão tử bị đè gãy! còn muốn ngồi đến khi nào nữa!”

      A, là Diệp Thiên! Lúc này Bạch Đinh mới phát có người làm đệm lưng cho , vội đứng dậy, sau đó lại cảm giác chân mình mềm nhũn, lại té xuống.

      “A!!” lại hét thảm tiếng “Bạch Đinh, nhất định là cố ý….” Ngay cả khí lực khóc thét Diệp Thiên có nữarồi.

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi có cố ý.” Bạch Đinh vội vàng bò hai tay hai chân ngồi xuống bên cạnh, sau đó sợ hãi ngẩn đầu nhìn cửa sổ lầu hai, sương mù nơi đó cón nữa.

      Thở dài hơi, Bạch Đinh lúc này mới cảm giác được ánh mắt muốn giết người phóng đến.

      “Mau gọi xe cứu thương cho lão tử….” vốn là khẩu khí rất khí thế nhưng bởi vì có chút vô lực nên hơi suy yếu.

      Bạch Đinh nâng mắt nhìn lầu hai, sau đó nhìn nhìn Diệp Thiên quỳ rạp đất thể động đậy được “Hô, nguy hiểm !”

      “Bạch! Đinh!”

      “Được được, tôi gọi xe cứu thương liền.” Bạch Đinh vội vàng cúi đầu lục lọi cái túi, sau đó dừng lại động tác.

      “Lại làm sao vậy….”

      “Di động rơi trong phòng rồi….”

      “…” Diệp Thiên xoay người xem thường, nhắm mắt lại.

      “Này, ngươi được chết nha, uy” Bạch Đinh vội vàng đẩy , mơ hồ có chút nức nở “Ngươi được chết nha!”

      được đẩy nữa, lão tử còn chưa có chết.” diệp Thiên lầm bầm

      Bạch Đinh mếu máo, đôi mắt trông mong nhìn , lên tiếng.

      “Mắt kính của vỡ rồi, cẩn thận bị cọc mù mắt.” tâm tình Diệp Thiên cực kì kém, nhìn nhìn mắt kính vỡ nát mũi , tâm tình của càng kém.

      “Ừ.” Bạch Đinh vội gỡ mắt kính xuống, nhưng có ném bỏ, mà chỉ chán nản sờ sờ cái, sau đó bỏ vào túi.

      Diệp Thiên nhìn , sửng sốt.

      Ánh mắt của rất lớn, rất tròn, khóe mắt hơi nhếch lên. có cái mắt kính ấy che lại, cặp mắt kều mị như hạnh nhân kia cùng với làn da trắng nõn thế nhưng thể nên lời chính là… xinh đẹp?

      Diệp Thiên cảm thấy chính mình bị đè đến choáng váng rồi, tự nhiên lại cảm thấy bốn mắt răng cứng muội bạo lực này xinh đẹp.

      “Diệp Thiên, Diệp Thiên?” Bạch Đinh mở to hai mắt, bởi vì có mắt kính thể nhìn thấy mọi vật, có chút khoảng hốt “bạn trả lời tôi tiếng .”

      Tâm tình Diệp Thiên cảm thấy tốt lên, để ý đến .

      “Diệp Thiên, Diệp Thiên…” Bạch Đinh hoản loạn đứng lên, đưa tay sờ soạng xung quanh.

      Diệp Thiên dịch ra chút, mắt lạnh nhìn híp con mắt suy nghĩ lại sờ soạng, xem ra cận thị a. đúng lúc này, chuông vào lớp bỗng nhiên vang lên, Diệp Thiên thấy lúc nghe được tiếng chuông bỗng cứng đờ, sau đó huyết sắc mặt bỗng chốc biến sạch . chuông vào học đáng sợ như vậy sao? nhìn cũng giống với học sinh theo quy định đúng giờ vào lớp. diệp Thiêm thầm lẩm bẩm, nhìn môi run rẩy, đôi mắt vô thần phát run, đôi mắt hạnh nhân ướt sủng, sợ hãi.

      Ôi! Đây là tiểu Bá Vương thoạt nhìn sợ trời sợ đất đây sao?

      Tuy rằng còn chút tâm tình chế giễu , nhưng Diệp Thiên biết mình đáp là sai lầm rồi, ho tiếng.

      Bạch Đinh nghe được thanh, vội vàng run rẩy hỏi câu “Diệp Thiên, ngươi ở đâu?”

      Diệp Thiên lại khụ tiếng.

      Bạch Đinh lập tức qua chỗ phát ra thanh, Diệp Thiên lúc này mới nhìn thấy tay bị cắt vài nhát máu chảy ra rất nhiều, hình như chân cũng bị trật rồi, lương tâm trỗi dậy chuẩn bị đưa tay muốn đỡ chút, Bạch Đinh ngã nhào vào trong ngực .

      Bởi vì trọng lực của , thắt lưng bị thương nặng của Diệp Thiên nhói lên chút, đau đến thầm rủa tiếng. cúi đầu nhìn Bạch Đinh phát run trong lòng , cảm thấy chính mình đại khái là điên rồi, vốn chuẩn bị đẩy ra ngoài, nhưng tay lại dừng lại ở lưng , còn vỗ vài cái, làm như là an ủi.

      chẳng những có đẩy ra, còn đưa tay ôm lấy, vỗ bả vai trấn an , quả nhiên là bị đè đến choáng váng.

      “Diệp Thiên, em làm gì đó? thanh thình lình vang lên.

      Bạch Đinh sợ tới mức co rúm lại, giống như đà điểu chui vào lòng Diệp Thiên.

      Diệp Thiên nhíu mày nhìn thiếu niên đứng dưới cây đại thụ, đúng là trai sinh đôi của Diệp Hạnh, tức giận “Mắt của phải là mù rồi chứ, thấy tôi bị thương sao?”

      “Bạch Đinh?” Diệp Hạnh để ý tới , chính là nhìn nhìn nữ sinh trong lòng Diệp Thiên, bỗng

      “Diệp… Diệp Hạnh?” Bạch Đinh cuối cùng cũng tìm được thanh của mình, nhớ tới hành động mất mặt của mình vừa rồi, vội vàng dùng cả tay chân chui ra khỏi lòng ngực Diệp Thiên.

      “Hừ, qua cầu rút ván.” Bởi vì hành động của đụng tới thắt lưng của Diệp Thiên thầm rủa, tâm tình bỗng nhiên kém tới cực điểm.

      “Diệp Hạnh, Diệp Thiên hình như là bị thương rồi, mau giúp gọi xe cứu thương, điện thoại của tôi rơi ở trong phòng học rồi” Bạch Đinh ngẩng đầu, trước mắt trắng xóa mảnh, chỉ dựa vào bản năng nhìn về phương hướng phát ra thanh lúc nảy.

      Bệnh cận thị của lợi hại giống người thường, có mắt kính cơ bản liền giống như người mù, khác nhau mấy.

      Tầm mắt Diệp Hạnh dừng khuôn mặt có mắt kính của Bạch Đinh tinh tế nhìn vòng.

      Bỏi vì lời lúc nãy của Bạch Đinh, tâm tình Diệp Thiên tốt hơn chút, lại nhìn thấy ánh mắt của Diệp Hạnh khi nhìn Bạch Đinh, tâm tình lại xấu tới cực điểm nữa rồi.

      Diệp hạnh gọi 120, sau đó xoay người nâng Bạch Đinh dậy “Tôi gọi xe cứu thương, sao chứ?”

      “Ừ” Bạch Đinh nương theo tay đứng lên, sau đó phát chân mình còn sức lực nữa.

      “Chân của sao vậy?” Diệp Hạnh phát chân có chút khác thường.

      có gì, chắc là bị dọa sợ rồi.” Bạch Đinh có chút nghẹn khuất thừa nhận mình bị dọa tới còn sức lực….

      Diệp Thiên hừ tiếng.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 4.3

      “Buông nàng ấy ra.” Xe cứu thương còn chưa tới, người chạy tới trước.

      là?” Diệp Hạnh nhướng nhướng mày, nhìn về phía nam nhân mặc áo cổ trang màu trắng, tóc dài trong tay còn cầm cây sáo ngọc kia.

      “Sư phụ!” nghe được thanh trong suốt lạnh lùng kia, Bạch Đinh thiếu chút nữa là nước mắt tràn ra, đưa tay, nghĩ muốn bổ nhào về phía trước.

      Diệp Thiên quỳ rạp dưới đất càng thêm ấm ức, hừ ngu ngốc này, gặp ai cũng muốn ôm sao?!

      Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng kia khi nhìn thấy vết thương cánh tay chảy máu đầm đìa của Bạch Đinh liền thay đổi, Bạch Ất đến bên cạnh Diệp Hạnh, đưa tay “Đem nàng đưa cho ta.”

      “Tôi tên là Diệp Hạnh, là?” Diệp Hạnh nhìn , có buông tay.

      là sư phụ tôi, sư phụ của tôi!” Bạch Đinh vội vàng ngưng, thái độ chưa từng nhiệt tình như vậy.

      Diệp Hạnh buông lỏng tay, Bạch Ất tiếp được .

      Vừa chạm vào tay Bạch Ất, Bạch Đinh tự động dùng hai tay ôm lấy cổ , dựa sát vào người hơi lạnh của “Ô, sư phụ, …con thu người làm sư phụ, con thu người làm sư phụ… đáng sợ… đáng sợ nha….” có chút bất lực ôm lấy cổ , ngay cả mắt kính trong túi rơi mặt đất đều có phát .

      sao.” Bạch Ất ôm lấy , xoay người ra khỏi trường học.

      Diệp Thiên quỳ rạp đất, nghiến răng nghiến lợi mắng “Cái con mắt trắng kia.”

      Diệp Hạnh đẩy đẩy gọng kính vàng, nhìn bọ họ rời khỏi, sau đó cúi đầu nhìn nhìn mắt kính đen sắp rụng ra hết mặt đất, xoay người nhặt lên.

      Bạch Ất ôm Bạch Đinh vào tiệm sách, Bạch tiểu miêu vốn cuộn tròn nằm trong lồng ngực của ông chú tiệm sách bỗng nhiên kêu lên tiếng bén nhọn, nhảy mạnh xuống đất, cong thân mình hướng về Bạch Đinh, trong cổ phát ra thanh cảnh giác, cái đuôi dựng thẳng cao cao, lông người đều dựng lên.

      “Là mùi của câu hồn hương.” Ông chủ tiệm sách vừa ngồi xuống trấn an bạch tiểu miêu vừa ngẩng đầu nhìn Bạch Ất.

      Bạch Ất gật gật đầu, ôm Bạch Đinh đến ghế sô pha, buông ra.

      “Câu hồn hương?” nhớ tới vừa rồi bộ dáng của mình bối rối như vậy, Bạch Đinh vội buông Bạch Ất ra, ngồi vào trong ghế sa lon.

      “Dùng cây cỏ câu hồn gì đó tinh luyện ra, cỏ câu hồn này chỉ có ở Minh giới, nghe chỉ có người chết mới có mùi vị này, thu hút câu hồn sứ giả tìm tới a~” đại thúc tiệm sách ôm Bạch tiểu miêu, cười tủm tỉm tiếng hành phổ cập tri thức “Mọi người thường gọi câu hồn sứ giả là Hắc bạch vô thường đó ~”

      “Làm sao chú biết chuyện này?” Bạch Đinh hồ nghi mở mắt, bỗng cảm thấy ông chú thập phần ngây thơ này có cảm giác như sâu lường được.

      “Trong sách đều có Hoàng Kim Ốc, sách cũng có Nhan Như Ngọc, sách nhiều nhưu vậy, tri thức uyên bác là phải rồi” ông chú tiệm sách vuốt cằm kia là tiểu hồ ly tu thành, hình dạng thâm trầm.

      Bạch Đinh cười gượng, cái gì sâu lường được, quả nhiên chính là ảo giác…

      “Ai da, sao con lại bị thương?” ông chú tiệm sách bỗng nhiên kêu lên

      Bạch Đinh lúc này mới nhớ tới cả người mình đều đau, nhíu nhíu mày “Từ lầu hai nhảy xuống, tàn phế là may mắn lắm rồi.”

      “Chuyện gì lẩn quẩn trong lòng làm con phải nhảy lầu?”

      “…”

      “Tốt lắm tốt lắm, bạch tiểu miêu, cần như vậy.” ông chủ tiệm sách ôm lấy con mèo đen còn dựng lông vào trong ngực, xoay người ra sau quầy lấy hộp cứu thương ra. “Đinh Đinh, miệng vết thương của con còn cgary máu, băng bó lại .”

      “…tôi muốn bệnh viện.” Bạch Đinh muốn đem tính mạng của mình giao cho vị đại thúc mười phần thể tin này.

      “Con tin ta? Con có tin ta là người có vai vế nhất trong ngoài khoa đấy.” ông chú tiệm sách ngẩng đầu

      “…. Tôi muốn bệnh viện”

      ông chú nỗi giận, “thiếm có thể nhịn, chú thể nhịn, cho con nhìn thấy lợi hại của ta!” xong, ỷ vào Bạch Đinh có mắt kính nhìn thấy, trực tiếp ra tay

      “A a a a ….”

      “Còn đau ?” ngồi ghế trong phòng sách, Bạch Ất kéo ống tay áo của lên, dùng cái tay hơi lạnh của mình xoa miệng vết thương của

      Bạch Đinh ỉu xìu dựa vào người , lắc lắc đầu, lên tiếng.

      “Này! Là ta giúp đỡ nàng băng bó nha!” ông chú ôm bạch tiểu miêu, chịu đơn mở miệng, còn chưa có xong, liền nhìn thấy vẻ mặt oán giận của Bạch Đinh trừng về hướng giá sách “Đinh Đinh a, mắt con tốt đừng nên trừng bậy, con trừng sai hướng rồi, ta ở bên này.”

      Bạch Đinh nghiến răng nghiến lợi.

      “Trong trường có ai cố ý tiếp cận nàng ?” Bạch Ất đột nhiên hỏi

      “Có ý gì?” Bạch Đinh vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu

      “Trước lúc nàng vào trường học, ta có vẽ cái phù má trái của nàng, tại thấy.” Bạch Ất sờ sờ má trái của “Hơn nữa người nàng có câu hồn hương là người này để vào, người bình thường thể có được đồ vật này.”

      “Chẳng lẽ trong trường có người muốn hại Đinh Đinh?” mắt ông chú kia sáng rực lên “Oa Vô Gian đạo, quá kích thích.”

      Bạch Đinh căm giận trừng mắt nhìn ông ấy cái, tên chỉ sợ thiên hạ loạn này.

      “Đinh Đinh… con lại trừng sai hướng…”

      Bạch Đinh để ý đến ông ấy, bắt đầu suy nghĩ là ai muốn hại , tuy rằng nhân duyên của tốt lắm, nhưng cũng có ai hận đến nỗi muốn đẩy vào chỗ chết.

      Nếu ai hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, như vậy chỉ có… Diệp Thiên!

      Lúc này, cửa tiệm sách bị đẩy ra, nam nhân mặc tây trang màu đen, đầu húi cua đến.

      “Xin lỗi, tiệm dừng buôn bán .” ông chú tiệm sách ngẩng đầu lên

      “Tôi là lái xe của Diệp gia, đây là của thiếu gia nhà tôi muốn đưa cho Bạch Đinh tiểu thư.” Nam tử mặc áo đen kia bước đến, đem cái mắt kính trước mặt Bạch Đinh “Thiếu gia , có thứ này, tiện.”

      Bạch Đinh híp mắt suy nghĩ đưa tay đến vật trong tay , cầm lấy mở ra, lấy kính ra đeo vào, trước mắt sáng lên.

      “Phù hợp ?” nam áo đen hỏi

      “Ừ, phù hợp.” Bạch Đinh sờ sờ mắt kính, có chút xấu hổ cảm ơn, là tên Diệp Thiên kia thấy mắt kính của bị hư rồi. mới có thể kêu người tặng cái mới, vừa rồi còn hoài nghi .

      Cái tên kia thoạt nhìn cũng hư hỏng như vậy
      Last edited by a moderator: 28/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Giày thủy tinh


      Edit: Lạc Tâm Nhi

      Chờ đến lúc mùi của câu hồn hương người hoàn toàn tiêu mất, Bạch tiểu miêu mới ngừng cảnh giác, nhưng nó vẫn do dự muốn cho Bạch Đinh ôm nó.

      “Mày là con mèo có lương tâm, tao nuôi mày từ lúc còn bé xíu đếnbây giờ dễ dàng sao, tục ngữ con chê mẹ xấu, mày lại chịu nhận tao rồi sao!” Bạch Đinh thở phì phò chỉ vào mũi bạch tiểu miêu mắng.

      Bạch Tiểu Miêu ngồi trong lòng ông chủ tiệm sách liếm liếm móng vuốt trông cực kì vô tội.

      Bạch Đinh trừng nó căm giận lúc, trừng cho đến khi mắt muốn lên men, nhưng lại có hiệu quả gì, đành phải từ bỏ. hừ tiếng, đứng dậy, “Ta đọc đây.”

      “Cái gì?” lần này ông chủ rất kinh ngạc, vội vàng khoa trương xoay đầu nhìn ra cửa “Hôm nay mặt trời phải mọc hướng tây nha.”

      “Chú có ý gì hả?” Bạch Đinh bất mãn

      “Bình thường Bạch Đinh ngươi ngay cả gãy cái móng tay cũng phải xin phép nghĩ học, hôm nay bị thương nặng như vậy lại còn muốn học?’ ông chú kia lành lạnh nhìn .

      Phía sau, có người giữ tay lại

      cần .” Bạch Ất

      “Tôi muốn .” Bạch Đinh kiên trì, ‘bị người ta hại’, tính toán chắc cũng gấp gáp lên rồi, phải biết rốt cục là ai hận như vậy, muốn cho quỷ sai đến thu mình.

      “Rất nguy hiểm.” Bạch Ất nhìn , mày hơi nhíu lại.

      “Tôi muốn .”

      “Ta cùng nàng.” khuyên được, đành phải phục thỏa hiệp

      “Ngươii ăn mặc như vậy?” Bạch Đinh nhướng mi.

      “Ta có thể thâ.” , tựa như là nhàng thở ra hơi.

      “Cái gì?” Bạch Đinh đột nhiên trừng lớn hai mắt, vẻ mặt ngạc nhiên “Ngươi biết thân? Buổi sáng phải được sao?”

      “Ta chỉ mình phải thần tiên.”

      Ngụ ý, cũng thể thân

      “A! ngươii dối ta, người biết thân sao sớm, tiền xe cũng giảm mất nữa.” Bạch Đinh mếu máo

      Ông chú kia nhìn nhìn Bạch Đinh, lại nhìn nhìn Bạch Ất, thở dài hơi, lắc đầu

      Lúc Bạch Đinh mang theo Bạch Ất thân vào trường học, nhận được vô số ánh mắt khác thường, mắt thấy thầy chủ nhiệm lớp năm nhất nhìn mình, Bạch Đinh kiềm chế được, nhàng kéo ống tay áo của Bạch Ất, “Này! Có phải thuật thân của ngươi tu luyện đến nơi đến chốn ? Vì sao bọn họ cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?”

      Bạch Ất lắc đầu cười khẽ

      Bạch Đinh nhìn như vậy, cảm thấy biểu cảm của giống như là xem thường , cộng với muốn chấp nhất với , có vẻ như là cố tình gây , thực là làm cho người ta khó chịu.”

      “Nàng tìm cái gì?” thấy Bạch Đinh trở lại nơi mình ngã xuống, tìm tới tìm lui vài lần, Bạch Ất hỏi

      “Mắt kính, mắt kính hư rồi.” Bạch Đinh cũng quay đầu, cúi rạp đất tiếp tục tìm “Đó là của bà ngoại mua cho tôi, tôi phải tìm nó”

      Tìm lâu, cũng tìm được cái gì, Bạch Đinh ngồi mặt đất phát ngốc lúc lâu, đứng lên, xoa xoa cái mũi về phòng học, ngay cả cây diệp thảo và bụi đất dính người cũng quan tâm. Mới bước vào phòng học, trán lại đõ mồ hôi, vì … phòng học lại người, theo bản năng từng bước lui lại phía sau, dựa vào trong ngực Bạch Ất.

      “bạch Đinh?” ngoài hành lang, vang lên thanh chần chừ.

      Bạch Đinh quay đầu, nhìn thấy chủ nhiệm Tô Linh Linh đứng ngoài cửa “ Tô…”

      “Em đến bệnh viện sao?” vẻ mặt Tô Linh Linh biết gì nhìn cánh tay quấn đầy băng gạt của Bạch Đinh

      cần, em bị thương nặng” Bạch Đinh vội , sau đó chỉ vào phòng học “Sao có ai ở đậy vậy ?”

      “Tiết thể dục, các học sinh đều ở sân thể dục chứ đâu.” Tô Linh Linh xong lại nhìn nhìn cánh tay bị thương của Bạch Đinh, ánh mắt có chút quái dị “ thấy hay là em ở lại phòng học nghĩ ngơi lúc .”

      “Dạ, được.” Bạch Đinh nhàng thở ra hơi, sau đó theo bản năng muốn cười, xem ra hai ngày nay bị dọa thần kinh có hay nhạy cảm.

      Tô Linh Linh lắc lắc đầu, giẫm lên giày cao gót rời khỏi, xem ra phải tìm người nhà của con bé ấy chuyện thôi.

      Bạch Ất vẫn thân đứng phía sau Bạch Đinh nhìn Tô Linh Linh rời , có điều suy nghĩ.

      “Sao vậy?” Bạch Đinh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy nhíu nhíu mày, có chút kì lạ hỏi

      có việc gì” Bạch Ất lắc đầu.

      Thấy bộ dáng muốn nhiều, Bạch Đinh cũng hỏi nữa, dạo vòng quanh phòng học, tìm được di động làm rơi trước lúc mình nhảy xuống, di động đáng thương muốn vỡ hết ra.

      cầm ba bốn mảnh gắn gắn lại, thế mà lại mở lên được. vừa mới khởi động máy, liền nhận được vài tin nhắn, vừa nhìn, ra tất cả là của Lý Tư Tân kia.

      “Tiểu tử kia có chuyện gì mà lại vội như vậy chứ?” Bạch Đinh lẩm bẩm gọi lại cho

      “bạch Đinh?” điện thoại vừa kết nối liền nghe thấy thanh có chút vội vàng của Lý Tư Tân “Bạn sao rồi?”

      “Hả? Ngay cả bạn cũng biết sao.” Bạch Đinh có chút tò mò, tin tức mình bị thương truyền nhanh vậy sao.

      “Ừ, đại khái nghe được ít… bạn cần nghĩ lẩn quẩn trong lòng, cái loại người này…. Loại người này cần cũng được….” trông điện thoại truyền đến thanh ngập ngừng của lý Tư Tân.

      “Ngươi cái gì?” Bạch Đinh nghe mà hiểu gì cả lqd

      “Chuyện kia…”

      “Ngươi rốt cuộc là nghe thấy cái gì?” Bạch Đinh cảm thấy có chuyện gì đó ổn

      “Bạn cần nóng giận a…” Lý Tư Tân do dự chút, cuối cùng vẫn quyết định cho nghem rốt cục mở miệng “Bạn ràng, chuyện lôi kéo Diệp Thiên cùng nhau nhảy lầu truyền khắp trường học rồi….”

      “Cái gì?” Bạch Đinh có cảm giác đầu mình sắp bốc khói rồi

      “Bạn nên nghĩ cả nghĩ quá… loại người này có cái gì tốt đâu…” Lý Tư Tân nhanh chóng an ủi .

      “Câm miệng lại! ngươi xem bộ dáng của ta là người giải thích với người khác sao? A phi phi, đây phải là trọng diểm, trọng điểm là, ta thích cái tên có bộ dáng côn đồ sao!” Bạch Đinh bạo phát rồi.

      Ngắt cuộc gọi, Bạch Đinh tức giận đến muốn phát điên, uổng công vì cái mắt kính kia mà cảm thấy cảm kích tên kia chút, thể tưởng được ác như vậy, lại lấy chiêu ấy ra dùng! Khó trách vừa đến trường học bị người ta coi như là quái vật, cũng nỗi danh.

      Giải thích? Giải thích sao lại lôi kéo đối tượng cùng nhau nhảy lầu?

      Diệp Thiên, chúng ta kết thù lớn rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :