1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồ Tiên ký - Mộng Tam Sinh (5tt)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Bạch Đinh cảm giác mình chẳng thể làm gì, hai chân khống chế được tự động theo sát bọn họ, khỏi vạn phần lo sợ, cao giọng kêu lên “Này! Tôi ngay cả chính mình chết như thế nào cũng biết, cũng quá kì quái ! Cho dù chết, tôi cũng thể làm con quỷ hồ đồ nha! Các người cho tôi biết làm sao tôi chết, tôi có chết cũng phục!.”

      Ngay lúc Bạch Đinh cho lò mình chết chắc bọn họ rốt cục dừng chân lại, nữ nhân áo trắng nghi hoặc nhìn cái, thế nhưng lại cúi đầu xem quyển sách của mình. Bạch Đinh cũng nhìn thấy cuốn sách kia từ đâu mà xuất ra, tóm lại ấy bắt đầu lật lật cuốn sách…

      Đó là sách sinh tử trong truyền thuyết sao? Bạch Đinh có chút khẩn trương, lại có chút hiếu kì nhìn chằm chằm cuốn sách kia.

      Bọn họ lật tới lật lui, chỉ có hàng chữ “Bạch Đinh, dương thọ mười sáu.” Lại còn gì nữa.

      “Các ngươi là coi mạng người như cỏ rác.” Xem ra bọn họ tra ra nguyên nhân, bụng bị nghẹn toàn sợ hải và phẫn nộ, lần thứ hai Bạch Đinh lại ồn ào.

      Vì thế các nhóm quỷ khác đường hoàng tuyền đều nhìn thấy cảnh tượng như thế này, nhân loại kêu gào ngồi dưới đất, hai cái câu hồn sứ giả mặt đổi sắc đứng đo cầm cuốn sách ra sức mà lật lật…

      :Chuyện gì xảy ra?” trong sương mè dày đặt vang lên thanh thản nhiên.

      Hai người đen trắng vộ vàng cung kính đứng thẳng cúi đầu hành lễ “Phán quan đại nhân.”

      Bạch Đinh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mảnh sương mù dày đặt kia, biết trong đó có cái gì xuất . trong sương mù dày đặt, chỉ thấy lờ mờ bóng người gầy teo cao cao bị sương mù quây quanh, nhìn lắm.

      Nhưng chỉ trong chớp mắt đứng gần sát trước mặt, Bạch Đinh nhìn nam nhân mang mặt nạ từ trong làn sương ra, mặt nạ kia vẽ người xinh đẹp, mặc quần áo màu xanh, đó có thêu mảnh hoa mạn Châu sa lớn, hừng hực khí thế, áo hơi rộng,lộ ra cái cổ trắng nõn cùng xương quai xanh duyên dáng.

      “Vì sao lại chậm chạp về.” thanh của phán quan xuyên qua mắt nạ truyền đến.

      “Bẩm phán quan đại nhân, ta phụng mệnh chờ quỷ hồn mới ở đây, nhưng….” Nữ nhân áo trắng liếc nhìn bạch Đinh cái, thoáng chần chờ.

      “Làm sao?”

      Nữ nhân áo trắng đem cuốn sách sinh tử trong tay dâng lên “Bạch Đinh, dương thọ mười sáu, nhưng trong sách sinh tử lại có ghi nguyên nhân nàng ta chết.”

      Phán quan nhìn cũng nhìn, kiên nhẫn phất phất tay “Đây là Thiên cơ, được chần chờ.”

      Bạch Đinh trơ mắt nhìn đường sống của mình, đột nhiên bị tên phán quan biết từ đâu chạy ra này phá hỏng, đen trắng sứ giả kia lại tiếp tục dẫn bước lên đường Hoàng tuyền.

      Đường Hoàng tuyền lạnh, Bạch Đinh mặc nhiều lắm, bị đông lạnh sắc mạt trắng xanh, nghĩ ra, chết cũng chết, vì sao lại còn có thể thấy lạnh.

      qua đoạn đường dài, sương mù dần dần tan ra, trước mắt bỗng trở nên trong sáng, nhưng giờ khắc này, Bạch Đinh ước gì mình cái gì cũng nhìn thấy. ngang tầm mắt , là con sông rất rộng, dưới sông là chất lỏng màu đỏ như máu cuồn cuộn, vô số khuôn mặt vặn vẹo trong dòng sông kêu la thảm thiết.

      Nhìn thấy màn như vậy, Bạch Đinh cảm thấy chân mình sắp nhũn ra.

      cánh tay đúng lúc vươn ra, đỡ lấy thân thể trượt xuống của , có người dán tại lỗ tai , giọng “Cẩn thận, ngã xuống đừng mong lên được.”

      ràng là thanh mang ý cười, người nghe được cả người phát run, Bạch Đinh cứng ngắt quay đầu lại, nhìn thấy bức tranh xinh đpẹ mặt nạ kia, môi run rẩy, nhưng ngay cả muốn khóc cũng khóc được.

      “Vì sao lại là tôi…” thanh của run rẩy hỏi.

      Vẻ mặt xinh đẹp kia như cười “ thôi, nên qua cầu.”

      Cầu là cầu nại hà.

      Bạch Đinh hoảng hốt bị bọn họ kéo lên cầu, cảm thấy được hết thảy đều giống như , mới buổi sáng, còn cùng với ông chủ quán sách đùa giỡn, còn ngồi trong phòng nghe giảng bài, nhưng tại… sắp bị khóa lên cầu nại hà….

      Vì sao sinh mạng của phải chấm dứt năm mười sáu tuổi? thậm chí còn biết vì sao mà mình chết.

      suy nghĩ, biết chân bị vướng cái gì, lảo đảo chút, suýt chút nữa là ngã xuống sông.

      “Cẩn thận chút.” Gương mặt đeo mặt nạ kia lại để sát vào.

      Bạch Đinh để ý đến , quay đầu nhìn cái gì cản chân .

      “Là Du Hồn.” tên phán quan kia bên tai ràng là chết, nhưng lại buông xuống được, muốn qua cầu nại hà, chỉ có thể ở đây làm hồn dại quỷ, sau đó… rơi xuống sông Vong Xuyên.” Ngón tay dài được dấu trong ống tay áo thùng thình chỉ chỉ dòng sông.

      Vô số oán linh ở bên trong gào thét…

      Bạch Đinh nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, choáng váng trận, trong lúc vô tình ngón tay chạm vài túi thức ăn mèo trong túi áo, run nhè .

      Giờ phút này, Bạch Đinh bỗng nhớ tới nam nhân áo trắng xuất bất ngờ trong cuộc đời , rằng là hồ ly tinh, còn đến độ thành tiên…

      “Này” môi giật giật, Bạch Đinh mở hai mắt ra “Câu hồn sứ giả, phán quan, sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà, đều đủ hết, vậy có phải là còn thiếu khối đá tam sinh hay .”

      Phán quan kia nhìn lại , tựa như cảm thấy thú vị, cười tiếng, tuy là cười nhưng khi lọt vào tai lại vẫn trầm.

      Sau đó, chỉ chỉ tay vào tảng đá màu hình thù gì ở bên đường.

      Bạch Đinh qua, còn nhìn tỉ mỉ, nhưng tảng đá bụi bám lớp, nhìn ra được cái gì.

      đá tam sinh này, sao lại có kiếp trước và kiếp này của nàng ấy.” Câu hồn sứ giả áo trắng kinh ngạc

      đá tam sinh lại ghi kiếp trước và kiếp này của , gì mà kiếp trước là hồ ly, Bạch Ất quả nhiên là lừa … Bạch Đinh cúi đầu, nhớ tới hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của , những năm trước bà ngoại luôn làm cho chén trứng gà thơm ngon, còn bỏ hành thái…

      Tầm mắt biết vì sao lại có chút mơ hồ…

      “Nhảy xuống, nhảy xuống…” bên tai biết có thanh từ đâu lọt vào “Nhảy xuống có chuyện gì…”

      Bạch Đinh kinh ngạc chút, tay đút trong túi áo nắm chặt, như sắp bóp nát túi thức ăn mèo trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn hai sứ giả câu hồn kia, bọn họ tựa hồ như nghe được thanh kia, nhìn nhìn tên phán quan kia, cũng có gì khác thường. thừa dịp phán quan và câu hồn sứ giả chú ý, lặng lẽ nhìn thoáng qua mặt sông, chất lỏng màu máu kia vừa nhìn thấy đáng sợ, lại giống như sôi trào, nếu nhảy xuống dưới, chừng ngay cả xương cốt cũng còn…

      “Tốt lăm, thôi, đừng để trễ giờ.” Giọng phán quan thúc giục bên tai.

      khi qua cầu Nại Hà này, tất cả quay lại cong kịp nữa, uống canh Mạnh bà, đầu thai. kiếp của Bạch Đinh phải kết thúc như vậy sao?

      Tuy là Bạch Đinh , cuộc sống như ý lắm, tuy rằng cha mẹ thương, tuy rằng làm người ai thích. nhưng… nhưng…

      cắn chặt răng, còn Bạch Tiểu Miêu, muốn nhân sinh của Bạch Đinh dừng lại năm mừơi sáu tuổi!

      Đánh cược hay ?

      “Nhảy xuống, nhảy xuống…” thanh nho kia vẫn còn thuyết phục .

      Cược!

      Bạch Đinh bóp nát thức ăn mèo trong tay, chạy nhanh về phía trước, nhắm mắt nhảy xuống sông Vong Xuyên…

      Hắc bạch sứ giả câu hồn qua lại cầu Nại Hà này mấy ngàn năm, chỉ có những quỷ hồn mới lúc còn sống làm nhiều chuyện ác thể qua cầu, rơi xuống sông Vong Xuyên, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy có người can đảm nhảy xuống sông Vong xuyên như vậy…

      Nhìn bé kia quyết tuyệt nhảy xuống sông như vậy, ràng bộ dáng bình thường, nhưng tại cái chớp mắt kia, lại chói mắt giống như phượng hoàng tắm lửa hồi sinh.

      Thở dài, hắc bạch sứ giả quay lại nhìn phán quan đại nhân, sợ ngài ấy tức giận.

      Dưới mặt nạ lộ ra đôi mắt xinh đẹp, nhưng cũng chỉ đứng yên lặng tại chỗ nhìn xuống, nhìn ra vui giận.

      Dưới mặt nạ, môi hơi cong lên,

      Nàng thế nhưng có dũng khí nhảy xuống, đứa thú vị.

      … nhưng lại có chút ngu ngốc.

      thôi.” Hồi lâu, phán quan đại nhân phất tay áo, xoay người, cũng quay lại nhìn thảm trạng của dưới dòng sông Vong xuyên kia.
      Trâu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiếp

      thanh vừa rồi kia nghe được, chính là ảo ảnh của .

      chính là nghe ý chỉ của Diêm Quân, cố ý đem nàng đẩy vào sông Vong Xuyên, vĩnh viễn siêu sinh.

      Tuy rằng biết lúc còn sống nàng phạm tội tày trời gì, cũng biết nàng vì sao mà chết, nhưng mọi chuyện cũng phải trong phạm vi của , dù sao… thiên cơ thể tiết lộ thôi.

      Biết càng ít, phiền toái càng ít.

      Hắc bạch câu hồn sứ giả liếc mắt nhìn nhau, thở dài theo phán quan rời khỏi cầu nại hà.

      Nháy mắt nhảy xuống sông kia, Bạch Đinh có chút hối hận.

      Nước sông nóng rực lại có mùi nhanh chóng bao phủ lại, cho hô hấp. bốn phía độ ấm ngày càng cao, càng lúc càng cao, giống như phải ở giữa sông mà bị nhốt trong lò lửa, chỉ đợi ngọn lửa bừng cháy: đem xương cốt cháy sạch .

      ra sức ngẩng đầu lên nhìn, nhìn tên phán quan kia và câu hòn sứ giả đen trắng kia rời khỏi cầu Nại Hà, há to miệng ra, nhưng cách nào phát ra được nửa thanh .

      ai tới cứu .

      Vô số lệ quỷ trong dòng sông gào thét bổ nhào vào người , mang theo vô số oán niệm cắn thẳng vào thịt , trong lúc Bạch Đinh hoảng loạn, đúng là dần dần còn cảm giác đau đớn nữa. cũng phát người mình tỏa ra ánh sáng như lửa, hào quang này xuyên qua cả nước sông Vong Xuyên, những lệ quỷ muốn ăn cũng phải lui lại, dám tiến đến.

      Chung quanh dần bình tĩnh trở lại, Bạch Đinh ngâm mình trong nước. rất lâu sau đó, đều cảm thấy đau, nghi hoặc, thử bò lên bờ…

      Kĩ thuật bơi lội của Bạch Đinh tốt, cho nên dùng tư thế khó coi nhất: nhưu chó bò lên bờ.

      Ngồi ở bờ há miệng thở dốc, Bạch Đinh đồng học hiển nhiên có ý thức được mình là người duy nhất trong mấy ngàn năm nay có thể từ sông Vong Xuyên có thể bò lên bờ…

      Sợ tên phán quan kia cùng hai tên câu hồn sứ giả quay lại, phát chưa có chết, Bạch Đinh dám ngồi lâu, đứng lên tính tìm đường quay lại. khi qua khối đá Tam Sinh, khối đá nhìn như chớp mắt bỗng nhiên hơi dao động chút, giọt lại giọt nước dao động, chậm rãi mở ra như rợn sóng, sau đó lại trở nên trơn nhẵn như mặt gương.

      cảnh tượng như phim điện ảnh ra.

      Bạch Đinh kinh ngạc đứng ở bên cạnh đá Tam Sinh, nhìn lại kiếp trước và kiếp này của .

      giọt lệ vô thức từ mắt rơi xuống, rơi đá Tam Sinh, Bạch Đinh sợ hãi lẫn kinh sợ, vội phục hồi tinh thần lại, quay người bỏ chạy.

      Nhưng chậm, nước mắt nhân loại rơi đá tam sinh, nhắc nhở các pháp giả ở địa phủ có tình huống lạ phát sinh, Bạch Đinh lại lần nữa rơi vào cảnh bị quay quanh.

      “Ngươi làm người ta kinh ngạc” nhìn thấy được gương mặt dưới mặt nạ xinh đẹp kia có biểu tình gì, cũng nghe được thanh của tên phán quan kia là vui hay giận.

      Bạch Đinh lui về phía sau từng bước.

      “Ngươi cho là ngươi thoát được ý trời sao?” phán quan mở miệng, thanh dưới mặt nạ thể che dấu tia châm chọc.

      “Ta dẫn nàng tránh được ý trời.” thanh thản nhiên từ phía sau vang lên.

      Bạch Đinh cứng đờ, chậm rãi quay người lại.

      Bạch Ất tay cầm sáo ngọc, đứng ở phía sau , vẫn như ngàn năm trước. bộ dáng thanh thanh lạnh lùng, mái tóc đen dài được búi cẩn thận, trường bào màu trắng dính hạt bụi .

      Nhưng chân của vẫn mang đôi dép lê phối hợp đúng kia, thoạt nhìn có chút buồn cười.

      Bạch Đinh hít hít cái mũi, bỗng nhiên có chút chua xót.

      “Ngươi muốn nghịch lại ý trời?” nhìn thấy xuất , phán quan kia tựa như bất ngờ.

      “Độ nàng thành tiên, vì sao lại nghịch thiên.” Bạch Ất vẫn bình tĩnh như cũ, sau đó nhìn về phía Bạch Đinh vươn tay “Bạch Đinh về nhà .”

      Bạch Đinh chần chờ chút, chờ do dự, Bạch Ất bỗng bay đến, đem ôm vào trong nguwjv sau đó quả cầu lửa bị khí băng che ở bên ngoài.

      Bạch Ất có ham chiến, nhanh chóng đem Bạch Đinh rời khỏi địa phủ.

      Lúc Bạch Đinh mở to mắt ra, an ổn đứng ở nhà đợi xe.

      Mưa cũng ngừng, ánh mặt trời có chút chói mắt, Bạch Đinh theo bản năng đưa tay che ánh mặt trời, khoát tay, khủy tay liền đụng phải nam tử áo trắng bên cạnh.

      “Bạch Đinh…” nhìn , trong mắt tựa như còn chút nhờn nhợt lo lắng.

      Bạch Đinh cúi đầu lên tiếng.

      Hồi lâu, đẩy đẩy gọng kính đen vừa rồi giằng co lâu nhưu vậy vẫn rơi xuống, nhếch môi nở nụ cười “Từ lúc ra đời đến nay đây là chuyện li kì nhất tôi gặp, quả thực rất dọa người.” cười lộ ra hàm răng tiểu Cương của mình dưới ánh mặt trời sáng lóng lánh, tay ở trong túi nắm chặt túi thức ăn mèo vỡ nát kia, giống như túi thức ăn kia có thể cho thêm sức mạnh.

      Bạch Ất nhìn , gì nữa.

      “Ai nha, buổi chiều rồi có lên lớp, Tô Linh Linh lần này nhất định mắng tôi thê thảm.” bạch Đinh có chút buồn rầu rãi rãi đầu, sau đó lại như suy nghĩ thông suôt “Quên ,, dù sao cũng hết giờ, tôi đón Bạch Tiểu Miêu.”

      xong xoay người bước .

      trãi qua nhiều chuyện như vậy, nhưng vẫn vướng bận Bạch tiểu miêu.

      Bạch Ất đợi ở trạm đợi xe, nhìn bóng dáng rời , trong lòng có cảm giác hỗn độn.

      “Bạch Đinh.” gọi lại.

      dừng bước nhưng quay đầu lại.

      “Nếu theo ta tu tiên, nàng có thể bị quỷ bắt bất cứ lúc nào.”

      Bạch Đinh bỗng nhiên quay đầu, nhếch môi “Như vậy sao, tôi đây nhất định tu tiên được, tôi sợ nhất chính là chết!”

      Ánh mặt trời khúc xạ tại mắt kính của chói mắt, làm nhìn mắt của .

      Phất phất tay, chạy nhanh .

      Bạch Ất biết mình đứng ở nhà xe đó chờ bao lâu, cho đến khi tiếng bước chân quen thuộc kia đánh gãy suy nghĩ của , khi ngẩng đầu, sắc trời hơi tối sẫm.

      Sau đó nhìn trong ngực Bạch Đinh thấy con mèo đen lười biếng nhìn về phía .

      “Ngươi ngốc ở đó làm gì? Sao về nhà trước?” Bạch Đinh xong, ôm bạch tiểu miêu về nhà.

      “Nàng phải… đón Bạch tiểu miêu sao?” hỏi, biết vì sao thanh có chút thô ráp.

      đón về nha.” Bạch Đinh ôm bạch tiểu miêu lên lầu, mở cửa đổi dép lê, thuận tiện cầm đôi dép để phía sau cho Bạch Ất “Dép chân ngươi dơ rồi, đổi đôi khác.”

      “Ở đâu…” coay người, thay dép, Bạch Ất vẫn nhịn được hỏi

      “Cái gì?” Bạch Đinh cầm khăn mặt thay bạch tiểu miêu lau móng vuốt

      “Bạch Tiểu miêu ở đâu….”

      Bạch Đinh chỉ chỉ vào con mèo đen dựa đùi mình.

      “Meo~” bạch tiểu miêu mềm mại kêu tiếng, chứng minh nó chính là bạch tiểu miêu, chứng minh nhà này độc nhất.

      Bạch Ất biết làm gì nhìn con mèo đen kia… nó chính là Bạch tiểu miêu?

      “Làm sao vậy?” Bạch Đinh nghi hoặc nhìn

      Bạch Ất ho tiếng, che giấu nỗi lòng thể hiểu nổi của mình.

      “A, đúng rồi.” bạch Đinh bỗng nhiên hưng phấn ôm bạch tiểu miêu đứng lên, sau đó mang theo Bạch tiểu miêu đưa tới trước mặt Bạch Ất “Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem.”

      Bạch Ất nhìn bạch tiểu miêu, bạch tiểu miêu cũng nhìn Bạch Ất, người mèo, bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng đôi mắt .

      “… Nhìn cái gì?” rốt cục Bạch Ất mở miệng, ngại học hỏi kẻ dưới.

      “Bạch Tiểu Miêu là miêu đúng ?” Bạch Đinh hưng phấn hỏi

      “…” Bạch Ất trầm mặc, sau đó lắc đầu.

      “Ngươi lắc đầu là có ý gì?” Bạch đinh nóng nảy

      “Nó là con mèo bình thường.” Bạch Ất kết luận.

      Bạch Đinh tin, sau đó hừ tiếng, bất mãn quay đầu ôm bạch tiểu miêu vào trong ngực “quả nhiên là lừa gath, nhìn ra thực lực bạch tiểu miêu nhà chúng ta.”

      Nàng vẫn rất tin tưởng bạch tiểu miêu là miêu !

      Mà nam nhân áo trắng này là lừa gạt, nếu nhìn ra tiểu bạch nhà là miêu , còn chỉ mũi là hồ ly tinh….
      Trâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3


      Edit: Lạc Tâm nhi

      Thời kì may mắn

      Màn sương mù mỏng manh đem ánh sáng buổi sớm mai nhuộm thành loại ánh sáng nhu hòa, gió núi lành lạnh thổi qua hàng cây đại thụ già xào xạc rung rinh, chim rừng ở đầu cành hót ríu rít.

      Bạch Đinh dựa vào giường, cái mũi giật giật, mơ hồ như ngửi được mùi cháo ngọt ngào.

      “Đinh Đinh rời giường thôi, mặt trời chiếu đến mông rồi.” tay ấm áp vỗ nhè , bà ngoại cười gọi rời giường.

      “Ngủ thêm chút, chút xíu nữa thôi…” Bạch Đinh chậc lưỡi, nhấc mông trở mình cái, mơ màng lầu bầu.

      “Tiểu lười biếng, nhanh thức dậy, bà ngoại nấu cháo con thích nhất kìa.”

      “Ân….” Trả lời dài tiếng, mềm mại lầm bầm

      “Chăn đều rơi xuống đất, cẩn thận cảm lạnh đấy.” bà ngoại nhắc nhở, nhặc chăn lên nhàng đặt lại người .

      xoay người, kháng nghị nho , tiếp tục ngủ

      Mệt mỏi quá mệt mỏi quá mệt mỏi quá a…. biết vì sao lại mệt như vậy, xương cốt toàn thân đều kêu gào phải nghĩ ngơi.

      Lờ mờ mở mí mắt lên, đập vào mắt đầu tiên là nam nhân áo trắng tóc đen, đắp chăn cho ,. Bạch Đinh lẩm bẩm câu “A bà ngoại, con lại mơ thấy thần tiên.” Nhắm mắt lại tiếp tục ngủ

      ở trong lòng lặng tính ba giây, lại mở mắt lần nữa, bạch Đinh tỉnh lại.

      có gió núi, có cây cao, có chim rừng, có bà ngoại, có cháo ngon, nằm giường công chúa màu hồng phấn, tuy rằng giường đống truyện tranh, tạp chí lộn xộn còn có búp bê bẩn, nhưng nó vẫn là giường công chúa.

      từng hi vọng mình có thể nằm giường công chúa ôm búp bê ngủ như vậy, tại nằm giường công chúa ôm búp bê mà ngủ, nhưng hy vọng đó chỉ là cơn ác mộng.

      Đúng vậy, cơn ác mộng.

      hy vọng, khi… tỉnh lại, còn có thể nằm tấm ván gỗ đơn sơ, đắp tấm chăn bà ngoại tự tay phơi nắng, còn mang theo chút mùi vị mặt trời, lắng nghe chim rừng thầm buổi sớm.’

      Nhưng tại, ở đây ngay cả ánh mặt trời cũng chiếu tới, bởi có tấm màn ngăn cản.

      “Nàng tỉnh.” Giọng hơi trầm là giọng nam.

      thanh thực thực thoải mái…

      Bạch Đinh nhìn nhìn cái chăn nằm an ổn người mình, có chút phiền não ném sang bên.

      hoàn toàn thanh tĩnh.

      Ngay ngày hôm qua, vượt qua cái sinh nhật khó quên nhất từ khi chào đời đến nay, vào đường Hoàng Tuyền, bước lên cầu Nại Hà, sau đó còn nhảy vào dòng Vong Xuyên, cuối cùng lại từ dòng Vong Xuyên leo lên bờ, còn thấy được đá Tam Sinh, xem chút kiếp trước và kiếp này của chính mình.

      Đương nhiên còn gặp được hắc bạch vô thường và phán quan.

      Mà tất cả những chuyện ly kì quái dị này đều bắt đầu từ nam nhân trước mặt này.

      “Mieeu~” khó có khi bị chủ nhân nhìn tới bạch tiểu miêu bất mãn chính mình bị thất sủng, tung người nhảy lên giường, tiến vào trong ngực Bạch Đinh, mềm nhũn cọ cọ làm nũng.

      Bạch Đinh ôm nó ngồi dậy, trong ngăn kéo lấy ra sửa và thức ăn mèo rót vào cái chén của nó, sau đó buông nó ra, dụi dụi mắt ôm quần áo vào phòng tắm.

      Đánh răng rửa mặt, thay quần áo, lúc mở cửa phòng tắm ra, bạch Tiểu miêu uống sữa xong, mỗ nam nhân áo trắng vẫn còn đứng bên làm tượng.

      “Bàn chải đánh răng và khăn mặt của ngươi đều để cạnh bồn rửa mặt, trong tủ lạnh còn sữa, ngươi tự mình hâm nóng lại là có thể uống.” Bạch Đinh xong, duỗi thắt lưng cái, đưa tay vẫy vẫy tiểu bạch miêu “bạch tiểu miêu, chúng ta đến trường học thôi.”

      Bạch Tiểu Miêu meo tiếng, nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh Bạch Đinh.

      “Ta cũng phải .” Cái tượng màu trắng rốt cục cũng lên tiếng, đến trước mặt Bạch Đinh, nhìn .

      “Cái gì?” Bạch Đinh trừng lớn hai mắt “Ngươi theo ta học sao? có khả năng! Ngày hôm qua nguwoi còn chưa đủ nổ bậc sao? quần áo này của ngươi đến đâu cũng làm cho người ta chú ý.”

      “ Nàng bất cứ lúc nào cũng có thể bị quỷ bắt .” nhắc nhỡ .

      Nhớ tới hôm qua mình vừa mới cùng hắc bạch sứ giả câu hồn cùng tên phán quan kia đối mặt, còn có trí nhớ khủng bố lúc rơi vào dòng Vong Xuyên kia, Bạch Đinh có cốt khí dừng bước “Ừ, ngươi là thần tiên, ngươi nhất định biết thuật thân .”

      “Ta phải thần tiên.”

      “Cái gì? Ngươi phải thần tiên?” Bạch Đinh nhảy dựng lên “Ngươi phải thần tiên lại mạnh miệng muốn độ tôi thành tiên!”

      “Ta là sư phụ của nàng, ta đáp ứng mang nàng tu tiên”

      “…” Bạch Đinh xoay người xem thường, ôm bạch tiểu miêu ra cửa.

      Bạch Ất theo.

      xuống lầu, liền cảm thấy gió xuân phất vào mặt, còn mang theo hương hoa lê nhè , Bạch Đinh tinh thần thoải mái lấy túi sữa trong cặp ra cắm ống vào bỏ vào miệng, lại thuận tay quay lại đưa cho nam nhân sau gói.

      Ngày hôm qua cũng có nằm mơ thấy giấc mộng kì quái kia nữa, Bạch Đinh đưa mắt dò xét nhìn Bạch Ất, trong lòng cân nhắc, có lẽ có thể làm đá trấn giữ nhà? Từ khi đến đây, tình trạng giấc ngủ của tốt nhiều. đối với người hằng năm bị ác mộng quấn thân, giấc ngủ tốt đpẹ rất quan trọng.

      “Ngươi phát ngôc cái gì?” thấy bình tĩnh nhìn chằm chằm gói sữa kia, Bạch Đinh nhíu mày “Ngươi mở ra?” lấy túi sữa trong tay , hé hàm răng ra, cắn góc, trả lại cho “ Ừ, có thể uống rồi.”

      Bạch Ất nhíu nhíu mày “Ta cần ăn cái gì cả.”

      “Cái gì? Dân lấy thức ăn làm trời, người là sắt cơm là thiết, ăn chút đói bụng đến hoảng loạn.” Bạch Đinh đem sữa nhét vào tay , vừa quay đầu, chạy đến tiệm ăn sáng ở góc phố “Bác , hai cái bánh nướng, phải ngọt kèm mặn nha.”

      Bác quán ăn sửng sờ nhìn phía sau Bạch Đinh, bất động.

      Bạch Đinh quay đầu lại nhìn người còn nhìn chằm chằm gói sữa dò xét, đưa tay quơ quơ trước mặt bác kia “Này! Mau hồi hồn.”

      “Phi Phi Phi mới sáng sớm.” bác chủ tiệm trừng mắt nhìn Bạch Đinh liếc mắt cái “Đinh Đinh a, chàng đẹp trai kia là ai, sao lại ăn mặt thành bộ dáng như vậy?”

      “Nga, bác là chú của con, chú ấy là diễn viên, gần đây ở nhờ nhà của con, bề bồn dựng kịch.” Bạch Đinh dối chớp mắt “Nhập diễn quá sâu, như vậy trợ giúp hành đôngj lúc diễn xuất.”

      “Nga, ta này.” Ánh mắt bác sáng như sao “Phải giúp ta xin chữ kí nha.”

      “Tốt, bác cho con hai cái bánh nướng.” Bạch Đinh vương hai ngón tay, cười hắc hắc.

      “Thành giao.”

      Bạch Đinh như kẻ trộm quay đầu nhìn Bạch Ất, sau đó vui rạo rực nhảy lại bên cạnh , lấy giấy viết trong cặp ra “Mau mau, đem tên ngươi viết lên.”

      Bạch Ất có chút bất đắc dĩ nhìn , lại nhìn vật vừa nhét vào tay “ Đây là…”

      “Này, bút” Bạch Đinh nắm tay , quay đầu chảy nước miếng nhìn lô bánh nướng mới ra lò “Đây là giấy, ngươi đem tên mình viết lên đây.”

      Bạch Ất rủ mi mắt xuống, che lại ánh mắt dung túng của mình, cầm bút viết tên mình xuống, sau đó nhìn vui mừng dùng tên của đổi về hai cái bánh nướng.

      “mau ăn, mau ăn, hô nóng” Bạch Đinh rộng lượng cho cái “bánh nướng ở đây là ngon nhất.”
      Trâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiếp

      Lúc chạy đến trạm chờ xe, có nhiều người đợi sẵn ở đấy, có chút nào ngoài ý muốn, Bạch Ất lại thu hút rất nhiều lqd ánh mắt. Bạch Đinh đĩnh đạt bước vào trạm đợi xe, dường như chú ý đến tình cảnh xấu hổ của Bạch Ất, vừa gặm bánh nướng, vừa lẩm nhẩm hát, thỉnh thoảng còn đút vào miệng bạch tiểu miêu vài miếng bánh vụn.

      Bạch tiểu miêu lqd ngoan ngoãn nằm trong túi sách của Bạch Đinh, cái đầu đen nho thò ra ngoài, tao nhã liếm liếm bánh vụn bàn tay của Bạch Đinh.

      Mới vừa ăn bánh nướng xong, xe buýt liền tới, Bạch Đinh vỗ vỗ tay lên xe, lúc qua cửa còn bỏ vào thùng hai đồng xu. lqd

      Bạch Ất sau , nhàn nhạt nở nụ cười, lên xe.

      “Ai da, tiểu nương, là ngươi sao” đại thúc lái xe nghiêng đầu cười tủm tỉm chào hỏi “Ta rồi nhất định là vợ chồng son cải nhau, làm hòa sao?”

      Đầu Bạch Đinh đầy hắc tuyến.

      “Ngươi xem bạn trai ngươi đẹp trai, là diễn viên mới phải ? Chưa nhìn thấy xuất tivi bất quá nhìn rất có tiềm năng, nhất định thành công…” đại thẩm ngồi ở ghế trước nhìn hâm mộ, sau đó lại nhiều chuyện kề sát vào tai lqd Bạch Đinh “Bất quá nhìn bộ dáng này của , còn là học sinh phải , sớm có vấn đề gì chứ?”

      Bạch Đinh im lặng, tiếp tục rơi hắc tuyến.

      Bạch Ất vuốt cằm lễ phép mĩm cười. lqd

      Đại thẩm đỏ mặt sợ hãi, quay đầu lại dám nhìn nữa, điện lực này quá mạnh rồi.

      “Cười, cười cái gì mà cười, cười mê người như lqd vậy làm gì, ngươi là tiên chứ phải quái.” Bạch Đinh oán thầm.

      Bạch Ất ngồi bên cạnh nhìn nghiến răng nghiến lợi, hạt vừng dính mặt cũng biết, cười khẽ, tự nhiên đưa tay phủi hạt vừng ấy xuống. lqd

      Bạch Đinh sửng sốt chút, ngẩng đầu nhìn lqd, sau đó bỗng nhếch miệng cười “Ngươi cũng giống bà ngoại ta.”

      Bạch Ất dỡ khóc dỡ cười nhìn , đưa bánh nướng cho “Ăn nữa ?”

      Bạch Đinh liếc cái, chút khách khí cầm lqd cái bánh nướng của mà cắn. cắn cắn, phát mặt Bạch Ất có chút xanh.

      “Ngươi sao vậy?” nghi ngờ đem miếng bánh nướng cuối cùng nhét vào trong miệng.

      Bạch Ất hơi cau mày, lắc đầu.

      “Ngươi… phải là… say xe .” Mắt Bạch Đinh càng lqd mở càng to.

      Bạch Ất làm sao biết say xe là cái gì, chỉ biết hơn hai lqd ngàn năm chưa có khó chịu như vậy.

      “Đầu choáng váng? Muốn phun ra?”

      Bạch Ất gật gật đầu, mặt càng lúc càng xanh.

      Bạch Đinh biết lúc này mình mà cười hơi quá đáng, nhưng lqd nhịn cười được, phải biết rằng vẻ mặt băng sơn vạn năm đổi nay lại có biểu tình như vậy rất… rất mắc cười.

      Khóe miệng Bạch Đinh co rút hai cái, rốt cục cười “hì hì”, làm cho sắc mặt Bạch Ất càng thêm khó coi.

      Ánh mắt sau mắt kính cong cong, Bạch Đinh ho cái “Tôi ngươi cần theo tôi thôi.”

      Bạch Ất nhíu mày, quay đầu gì, thực tế, khó chịu đến mức thể .

      Rốt cục xe cũng dừng lại, loa thông báo giọng nữ vang lên, “ đến Giáo xa lộ, xin lên ở cửa trước, xuống ở cửa sau.” lqd

      “Đứng lên, đứng lên.” Bạch Đinh vội đứng lên, xốc túi sách có chứa bạch tiểu miêu lên.

      Bạch Ất tay chống ghế lqd dựa, lắc lư lắc lư theo Bạch Đinh xuống xe.

      “Này! Ngươi có sao ?” Bạch Đinh thấy sắc mặt trắng bệch, nghẹn cười hỏi

      “Đừng lo.” thản nhiên trả lời, đứng thẳng người.

      “Sĩ diện khổ thân, nguwoi mình sống hai ngàn năm, sao đạo lí như vậy lại nghĩ ra.” Bạch Đinh nhịn được xem lqd thường, sau đó đưa tay “Ta giúp ngươi.”

      Bạch Ất do dự chút.

      Bạch Đinh xem thường lần thứ hai, ôm thắt lưng , vòng tay qua vai , đỡ sức nặng của .

      “Nam nữ…” lqd

      “Nam nữ thụ thụ bất thân chứ gì, đáng tiếc thời đại này lưu hành câu này.” Bạch Đinh nhe hàm răng tiểu cương ra “Ngươi còn dài dòng, có tin ta bỏ ngươi lại đây hay ?”

      Bạch Ất mím môi, rủ mắt xuống .

      Đỡ Bạch Ất đến cửa tiệm sách bên trái cổng trường, cước đá văng cửa ra “Đại thúc, mau giúp.”

      “Này, cẩn thận chút, cửa của ta rất quý đó.” Đại thúc tiệm sách bất mãn ném sách tay xuống “Ôi, sao lại có đẹp trai, Đinh Đinh ngươi gần đây rất đào hoa a, tên tiểu tử lqd mắt kính ngươi mang đến ngày hôm qua đâu?”

      “Ai? À thúc Lý Tư Dân sao? là tiểu đệ ta mới thu được.” Bạch Đinh đỡ Bạch Ất ngồi xuống ghế sa lon, sau đó ôm Bạch tiểu miêu trong túi ra, hôn lại hôn, hôn lại hôn, sau đó đặt đầu gối Bạch Ất “Bạch tiểu miêu, ngươi ngoan ngoãn ở đây chăm sóc , tan học ta đến đón các người.”

      Bạch tiểu miêu ngáp cái “Meo ~” lên tiếng trả lời. lqd

      “Chờ chút.” Bạch Ất đứng lên “Ta cũng phải .”

      Bạch tiểu miêu dựa gối bị hoảng sợ, “Oạch” lqd cái rớt xuống đất, đại thúc tiệm sách đau lòng ôm lên, ôn nhu trấn an.

      “Được rồi, trường học chỉ cách nơi này vài bước, ngươi ở lại đây nghĩ ngơi .”

      Bạch Ất nhìn nhìn lqd, bỗng nhiên giơ tay, dùng ngón trỏ nhàng vẽ má trái vòng “Cẩn thận chút.” lqd

      Bạch Đinh bị hành động bất ngờ của làm cho hoảng sợ, lui về phía sau từng bước, có chút khó hiểu nhìn , sau đó cầm túi lqd sách lên, phẩy tay “Đại thúc tôi đây.”

      Đại thúc tiệm sách trả lời, lại lqd nhàn nhã tự tại ôm bạch tiểu miêu nằm lên ghế ,vừa nhìn chằm chằm nam nhân áo trắng cách lqd hứng thú, vừa đưa tay lấy tách cà phê bên cạnh uống ngụm.

      Bạch Ất nhìn Bạch Đinh ra khỏi cửa, sau đó thản nhiên quay đầu nhìn nam nhân có chút lôi thôi trước mắt này “Ngươi phải con người.”

      “Phốc…” đại thúc kia vừa uống ngụm cà phê vội vàng phun ra, vội vàng đứng lên “Ta này huynh đệ, mới sáng sớm ngươi mắng lqd chửi người như vậy! tuy rằng ta làm đại ca nhiều năm nhưng thuộc hạ dưới tay ta rất nhiều nha!”

      “ngươi phải con người” Bạch Ất nhìn .

      “Ngươi ngươi ngươi…” đại thúc tiệm lqd sách tay run run chỉ vào .

      “Ngươi phải con người.”

      “…Xem như ngươi lợi hại.” lqd đại thúc tiệm sách nhún nhún vai “Được rồi, tôi phải con người.”

      khí trong tiệm sách lập tức thay đổi, giống như tất cả khí đều nhưng lại ở bàn.

      “Được rồi, cần khẩn trương như vậy ta chỉ là tham luyến nhân gian, có ác ý gì.” Đại thúc tiệm sách xoay người rót tách cà phê đưa “Đến, uống chút cà phê cho thoải mái tinh thần, khẩn trương như vậy tốt.”

      Bạch Ất nhận lấy.lqd

      “Ngươi muốn thu ta?” đại thúc tiệm sách sờ sờ chút râu dưới cằm, hé mắt, sau đó nhếch môi nở nụ cười “Đinh Đinh biết tức giận nha, Đinh Đinh vui vẻ với ta, Đinh Đinh và bạch tiểu miêu cũng rất thích thôi, Đinh Đinh…”

      Bạch Ất nhắm mắt ngồi xuống ghế.

      Đại thúc cười hi hi ha ha, ôm lấy bạch tiểu miêu ngồi xuống ghế bên kia bàn “Cái này đúng rồi, hòa khí phát tài, hòa khí phát tài ~”
      Trâu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      3.3
      Lúc Bạch Đinh ôm cặp sách vào lớp học, tiết bắt đầu. tự giác đứng ở ngoài cửa lớp, buổi chiều ngày hôm qua học, bây giờ lại tới muộn. tô Linh Linh nhất định cho vào đầu danh sách.

      “Cảm mạo khỏe chưa?” tiếng của chủ nhiệm Tô Linh Linh bay vào lỗ tai.

      Hả? Bạch Đinh sửng sốt, cảm mạo?

      “Làm sao vậy? còn chưa khỏi sao? nếu thoải mái đừng cố gắng chịu đựng.”

      Tô Linh Linh đổi tính? Ánh mắt đảo qua đảo lại, Bạch Đinh ho tiếng quyết định theo lời của bà “cảm ơn quan tâm, em tốt hơn nhiều rồi ạ”

      “Ừ, vậy tốt rồi” Tô Linh Linh gật gật đầu “Vào chõ ngồi .”

      Bạch Đinh gật gật đầu, bước vào chỗ ngồi trong góc sáng sủa của mình, tiện tay rút quyển vỡ ra, dựa vào bàn ngẩng người.

      Chuông tan học vang lên, Tô Linh Linhđi đến chỗ ngồi của Bạch Đinh, gõ gõ vào cái bàn “Thân thiết với bạn học Lý Tư Dân chút, phải học hỏi phương pháp học của người ta nhiều lqd vào.”

      “Dạ” Bạch Đinh nháy lqd nháy mắt, hiểu, hắc tên Lý Tư Dân này cũng nghĩa khí.

      Tô Linh Linh vừa mới lqd khỏi, La Tuyết ngồi ở dãy trước liền quay xuống “Ê, ngươi quen biết con mọt sách ấy lúc nào vậy?”

      “Con mọt sách?”

      Lý Tư Dân a, tên kia lqd nguyên bản là con mọt sách, trừ đọc sách ra cái gì cũng tham gia.” La Tuyết bĩu bĩu môi.

      “Đúng vậy, đúng vậy, nghe lqd tên kia thường bị bạn học trong trường ăn hiếp nha.” Viên Giai Giai ngồi bên phải cũng quay sang “Ta a, nam sinh là phải nên giống Diệp Hạnh học trưởng nha.”

      “Cho xin , Lý Tư Dân làm sao mà có thể so sánh với Diệp Hạnh lqd học trưởng được chứ.” La Tuyết cười cái, sau đó tà tà nhìn Bạch Đinh “Bất quá ngươi cũng chỉ có thể quen biết người như Lý Tư Dân thôi.”

      “Lý Tư Dân làm sao? học giỏi lại lễ phép, tương lai có thể thi đậu đại lqd học danh tiếng, ra xã hội có thể làm ông chủ lớn, so với loại côn đồ chỉ biết bắt nạt người khác tốt hơn nhiều.” Bạch Đinh khó chịu khi thấy có người xem thường tiểu đệ mới thu nhận.

      “Ngươi ai là côn đồ?”thình lình ngoài cửa sổ có thanh vang lên.
      lqd
      “A! là Diệp Thiên.” Viên Giai Giaai hô lên, trong mắt bắn ra vô số ngôi sao.

      Bạch Đinh quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy thiếu niên mặt viết bốn chữ “Thanh niên bất lương” dán mặt vào cửa sổ, hung tợn nhìn , lqd đầu có nhúm tóc màu đỏ nhìn nỗi bật.

      “Ngươi. ra.” Diệp Thiên chỉ vào Bạch Đinh.

      Lông mi Bạch Đinh run rẩy “Ngươi kêu ta ra ta liền ra sao?”

      nhớ ra là ai rồi, là trong số những tên khi dễ Lý Tư Dân hôm trước, lqd mà hình như còn là thủ lĩnh của đám người kia, cái ngúm tóc đỏ kia rất bắt mắt, làm cho người ta muốn bỏ qua cũng được.

      Diệp Thiên tức chút nữa ói ra máu, tiế tục rung cửa sổ “ ra.”

      Đến lqd nhìn Bạch Đinh cũng lười nhìn .

      “Bạch Đinh, nguwoi khi nào biết Diệp Thiên vậy?” Giai Giai đẩy

      Quen biết? Bạch Đinh nhịn được muốn cười, đánh chảy máu mũi có tính là quen biết hay ?

      “Diệp Thiên là ai?” Bạch Đinh hỏi

      “Hả? Nguwoi biết Diệp Thiên là ai?” Viên Giai Giai giật mình “ là em trai của Diệp Hạnh nha.”

      “Ừ.” Bạch Đinh gật gật đầu, sau đó có cảm giác như có người giữ tay lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy con mắt muốn phun ra lửa của Diệp Thiên.

      “Ngươi theo ta.” Diệp Thiên lôi kéo Bạch Đinh ra khỏi cửa lớp.

      “Để làm gì lqd ?” Bạch Đinh khoanh tay dựa vào hành lang “Còn muốn bị đánh?”

      “Nguwoi nghĩ rằng ta đánh lại ngươi?” Diệp Thiên trừng , chống tay vào hành lang, ỷ thế mình cao to vây Bạch Đinh trong đó, “Nếu hôm đó phải nguwoi đột nhiên ra tay, ta bị đánh trúng sao?”

      “Vậy làm sao?”

      “Vậy làm sao?” Diệp Thiên chán nản “Ngươi hại ta xấu mặt trước bao nhiêu người, nợ này nguwoi tính sao đây?”

      “Vậy ngươi khi đẽ Lý Tư Dân tính sao đây?” Bạch Đinh quay mặt xem thường.

      “Cái loại mọt sách này, xứng dáng bị khi dễ.”

      “Ta muốn đánh ngươi.” Bạch Đinh nhìn , bỗng

      “Cái gì?” Diệp Thiên sửng sốt.

      “Ta , ta muốn đánh ngươi.” Bạch Đinh xong, thừa lúc còn chưa kịp mở miệng, đưa tay đám cái lên mũi .

      “Bốp.” cái, máu mũi lại chảu xuống lần nữa.

      “Ui Da.” Diệp Thiên kêu đau tiếng, che mũi trừng Bạch Đinh.

      “Thấy chưa, bây giờ phải là ta tự nhiên đánh ngươi, ta là muốn đánh người rồi.” Bạch Đinh nhún nhún vai “ cần ỷ vào mình có thể đánh liền khi dễ người khác, thế giới này ai tài trí hơn ngươi sao, ta ghét nhất là loại người tự ch mình là đúng này, kỳ thực cái gì cũng hiểu ngu ngốc.”

      Sắc mặt Diệp Thiên thay đổi, nắm chặt tay, đánh mạnh về phía Bạch Đinh

      Mắt thấy nắm tay to hơn của mình sắp đánh lên mặt, Bạch Đinh biết mình tránh cũng khỏi, thực thoải mái nhắm hai mắt lại, chờ cái nắm tay kia dừng lại mặt mình.

      phải chỉ là bị đánh thôi sao, cũng phải chưa bị đánh, có bản lĩnh đánh gãy hết răng , đỡ cho mắc công đánh răng, hừ!

      Đợi lâu, nhưng đau đớn mặt lại đến như tưởng tượng, Bạch Đinh nghi ngờ mở to hai mắt ra, liền nhìn thấy nắm tay của Diệp Thiên cách mặt mình li sai, mà nắm tay của có đụng đến mặt là vì tay bị người khác nắm lại.

      “A a! là Diệp Hạnh học trưởng đó.” La Tuyết ngồi trong phòng la lên, ánh mắt sắp dựng đứng lên

      Diện mạo tốt, nhiều tiền, chỉ số thông minh cao, ôn nhu, chung tình, nhân phẩm tốt…bạch mã hoàng tử hoàn hảo vô địch trong truyền thuyết a a… danh hiêu đệ nhất thảo Diệp Hạnh…

      Bạch Đinh trừng mắt nhìn thiếu niên đứng cạnh Diệp Thiên

      … chính là Diệp Hạnh

      gương mặt giống hệt Diệp Thiên, nhưng đầu của là thuần màu đen, nhìn thoải mái, còn đeo mắt kính có gọng màu vàng, làm người ta vừa nhìn liền có thể phân biệt và Diệp Thiên.

      Giờ khắc này, Bạch Đinh nhìn mắt kính lqd vàng hoa hoa lệ lệ kia, trong đầu nghĩ vì cái gì đều là đeo kính, sao người ta có thể có khí chất, có phong thái như vậy, còn mình lại là “Bốn mắt răng cứng muội” chứ.

      “Diệp Thiên, giải thích” Diệp Hạnh đỡ đỡ mắt kính, nhìn về phía Diệp Thiên.

      “Chuyện của tôi, cần quan tâm.” Diệp Thiên rút mạnh tay lại hừ lạnh.

      Diệp Hạnh nhìn cái, sau đó bước lại gần Bạch Đinh “Tôi thay đệ đệ mình giải thích, tính tình của tương đối xấu, nhưng có ác ý.”

      Hừ? có ác ý? Nếu đấm vừa rồi mà hạ xuống mặt , vậy khuôn mặt của phải là rất thảm thiết sao?

      Nhưng mà Bạch Đinh lại quên rằng là mình ra tay trước, còn đem đệ đệ người ta đánh chảy máu mũi. Bất quá thôi… người ta cũng giải thích, cũng thể rộng lượng phải

      sao.” Bạch Đinh cười tủm tĩm nhìn Diệp Hạnh, lại nhìn nhìn vẻ mặt xanh lét của Diệp Thiên. Nhìn cái, nhìn lqd cái, ràng là em sao lại kém nhau như vậy

      “Ai muốn giúp tôi giải thích, tôi rồi, chuyện của tôi cần quản.”Diệp Thiên đẩy mạnh Diệp Hạnh ra, xoay người bước .

      Diệp Hạnh bị đẩy cho lảo đảo, Bạch Đinh bước đến đỡ .

      Diệp Hạnh vịnh tay đứng vững sau đó mĩm cười với “Cảm ơn”

      Nụ cười của thực đặc biệt, ánh mắt sau mắt kính cong thành hình trăng rằm rồi, làm người ta rời mắt được. bạch Đinh khó có được lúc xấu hổ ửng hồng, vội buông tay ra.

      “Vừa rồi… sao chứ?”

      sao sao.” Bạch Đinh vội vàng lắc đầu

      “Vậy là tốt rồi, sắp vào học rồi, vào lớp .” Diệp Hạnh xong, cười phất phất tay “Lần sao gặp lại.”

      Bạch Đinh nhìn rời , quay đầu lại hoảng sợ, La Tuyết, Viên Giai Giai cùng toàn thể nữ sinh của lớp đều đứng ngay cửa lớp, dùng ánh mắt dao găm nhìn .

      “Mặt mày như vậy mà cũng dám trả lời với Diệp Hạnh học trưởng.”

      “Nhưng.. nhưng..”

      “Diệp Hạnh học trưởng tu dưỡng tốt, đối diện với gương mặt như vậy mà có thể cười ôn nhu như thế.”

      “Đúng vậy, đúng vậy…”

      Khóe miệng Bạch Đinh co rút, hừ tiếng xoay xoay cổ tay, nắm tay bẻ các khớp tay “rắc rắc” vài tiếng vang lên, mọi người tự động giải tán, tự động xoay người.

      Hừ, nắm tay mới là vương đạo.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :