1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồ sơ tâm lý tội phạm - Cương Tuyết Ấn(4.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1.3 : Vụ án chặt xác lại xuất
      Editor: Băng LQĐ

      Rất nhiều người đều thích nụ cười tao nhã của Hàn Ấn, biết đó chỉ là công cụ che giấu tình cảm chân của mà thôi. Lúc còn rất , mẹ ghét bỏ nghiệp của cha thất bại nên vứt bỏ hai cha con ra nước ngoài. Từ lúc ấy trở thành đối tượng cười nhạo của bạn học và những đứa hàng xóm. Còn nhưng sợ cha biết thương tâm, chỉ dám trốn chỗ vắng vụng trộm rơi nước mắt. Rốt cuộc có lần bị cha phát , hai cha con ôm nhau khóc lớn trận. Sau này cha đặc biệt nghiêm túc với Tiểu Hàn Ấn: “Từ nay về sau chúng ta ai cũng được rơi giọt nước mắt vì người đáng, có ai vì con khóc thương tâm mà thương hại con, ngược lại họ càng khinh thường con. Con phải cười, càng đau khổ càng phải cười, con cười bọn họ tự giác thấy thú vị, phải cười đến khi bọn họ tự biết xấu hổ. Khi đó Tiểu Hàn Ấn thể hoàn toàn nghe hiểu hết lời cha , nhưng lại ghi nhớ kỹ trong đầu.”

      Vui vẻ cũng cười, bi thương cũng cười. Tốt cũng cười, tốt cũng cười. Ghét người cười, lúc thích người nhưng biết làm sao cũng cười...... , đối với phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp, tuổi còn trẻ ngồi ở địa vị cao của giới cảnh sát đều làm cho người ta suy nghĩ xa xôi. Có lẽ xã hội kiện phụ nữ dựa vào vẻ ngoài để lên cao quá nhiều, cho nên phản ứng đầu tiên của Hàn Ấn đối với Diệp Hi tránh được cũng rơi vào suy nghĩ tầm thường đó. nghĩ đến quy tắc ngầm nào đó, ví dụ như “Trong cung có người”(*có quan lớn che chở) hoặc là “ giường có người”(*dùng tình dục mua chức). Nhưng khi cầm tay Diệp Hi, trong lòng bàn tay cứng rắn kia có vết chai khiến tin chắc đây là bàn tay thường xuyên cầm súng, cũng cần phải luyện tập nhiều mới đạt như vậy. Mà càng tiếp xúc, biểu của Diệp Hi bị ảnh hưởng của cảnh sát hình sâu sắc, hơn nữa kinh nghiệm phá án chu đáo, suy nghĩ khác biệt rệt. sắp xếp rất đúng lộ trình, từ góc độ Hàn Ấn mà , mới bắt đầu tiếp xúc vụ án, ấn tượng ban đầu của người giữ vai trò chủ đạo rất quan trọng, hi vọng nghe được cái gọi là danh sách người tình nghi, những thăm dò được nơi ném thi thể, càng phải giải thích ý đồ của hung thủ với , mà liên quan đến chuỗi vụ án, phân tích hành vi chứng cớ tất yếu kết hợp ý kiến của pháp y. Dĩ nhiên trong truyện này, cũng cảm nhận được Diệp Hi xử lý quan hệ dưới rất độ lượng cũng rất khéo đưa đẩy, có thể thành thạo. Tuy rằng chỉ có ngắn ngủi mấy giờ tiếp xúc, Diệp Hi rất hào phóng, tự nhiên thẳng thắn, khiến Hàn Ấn cảm giác thoải mái phi thường khi trao đổi cùng , trong lòng bắt đầu nhộn nhạo loại gì, giống như có ngón tay khẽ đẩy cánh cửa trái tim bám bụi lâu ngày của , làm chợt nhận ra nhiều năm nay chưa tìm được cảm giác ở người phụ nữ...... Rửa mặt, cởi áo khoác, nằm lên giường, Hàn Ấn mở hồ sơ ra.

      Vụ án mạng năm xưa truy tố vào ngày 18 tháng 1 năm 1996. Sau ngày bão tuyết, nữ công nhân bảo vệ môi trường quét đường cái vào sáng sớm, ở bên cạnh thùng rác nhặt được túi du lịch chứa thịt. Nữ công nhân tính tình thiện lương, cho rằng đó là bịch lòng heo, liền mang về cho chó con trong nhà ăn, kết quả phát trong bao có ngón tay người, vì thế gọi điện thoại báo cho cảnh sát.

      Nhận được điện thoại báo án, cảnh sát lập tức đến, xác nhận thịt bên trong túi du lịch đến từ thân thể người, xem xét trong bao, có vài trăm miếng thịt và ba ngón tay.

      Sau đó đến giữa trưa,Thành phố J lại phát có nhiều chỗ xác bị chặt, pháp y so sánh xương, đặc thù của lông tóc, cùng với tổ giám chứng da thịt, khẳng định xác bị chặt phát ngày hôm đó đến từ người là nữ. Bởi vì thi thể bị hủy hoại nghiêm trọng nên thể kết luận chuẩn xác thời gian sát hại cùng với nguyên nhân tử vong. Kiểm tra đo lường biểu trúng độc, có dấu hiệu trúng độc, kiểm tra biểu tuyến sinh dục, có dấu hiệu mang thai.

      Thi thể bị chặt thành mấy trăm khối, bị vứt bỏ ở bốn nơi trong thành phố, phần thi thể bị cắt tương đối chỉnh tề. Trừ cơ quan sinh dục, còn lại nội tạng sứt mẻ, xương cốt tư chi chỉ thiếu xương chậu với ngón tay. Đầu với nội tạng cùng da thành phốt cũng có dấu hiệu bị bỏng. Khi hung thủ ném thi thể đem quần áo người chết và nội tạng xếp chồng lên nhau rất chỉnh tề...... Tất cả vật chứng ở bên trong, trừ tại nhất trang thi khối túi du lịch nội phát hỏa dược lưu lại vật ngoại, phát vân tay, tóc, máu,Tinh dịch có liên quan đến hung thủ.

      Sau khi xác nhận giới tính, đầu tiên cảnh sát tìm kiếm trong hồ sơ những vụ báo án mất tích nhưng có kết quả nên đăng thông báo Nhật báo thành phố J. Buổi chiều hôm đó, đám tự xưng đây là giảng viên của đại học Cố Đô đến nhận thi thể.

      Trải qua xác nhận nhân tính, người chết sinh viên năm nhất hệ Tiếng Trung đại học Cố Đô, tên là Doãn Ái Quân.

      Doãn Ái Quân, 20 tuổi, người thành phố X tỉnh Q. Chạng vạng ngày 9 tháng 1 năm 1996, vì sinh viên trong ký túc xã tuân thủ quy định sử dụng lò sưởi điện, là trưởng ký túc xá nên bị liên lụy xử phạt, giận dỗi ra ngoài sau đó mất tích. Nơi Doãn Ái Quân xuất lần cuối cùng là ngay cửa Bắc đại học Cố Đô, ở đoạn đường giao nhau giữa đường Thanh Điểu với đường Hà Khẩu. Ngày mất tích mặc áo khoác bông màu đỏ, quần jean màu xanh… Vụ án này được Phòng công an Tỉnh S liệt vào trong những trọng án, có quy định ngày phá án, cảnh sát Thành phố J tập hợp những cảnh viên tinh thành lập tổ chuyên án có tên là “Vụ án chặt xác 18-1”, lực lượng cảnh sát toàn thành phố đều than gia điều tra và giải quyết vụ án này.

      Xoay quanh trường ném thi thể thứ nhất, đầu tiên cảnh sát khoanh vùng trong vòng 3km, sau đó mở rộng đến 5km, mở rộng phạm vi trường chặt xác để điều tra. Điều tra liên tục đến hàng trăm nhà dân cùng với mấy ngàn nghi can, điều tra ở trong trường đại học Cố Đô kéo dài đến ba tháng, nhưng cố gắng đủ mọi cách, vẫn chưa thể phá được án.

      năm sau, tổ chuyên án tuyên bố giải tán, ba năm sau, vụ án mạng chuyển tới tổ lưu trữ Phân cục cảnh sát Cổ Lâu. Đến đây, chung quy việc điều tra thực chất chấm dứt, tuy nhiều năm qua ngẫu nhiên có xuất vài manh mối, nhưng đa phần được cân nhắc, hồ sơ vụ án năm xưa vẫn chưa từng được mở lại cho đến bây giờ.

      Thời gian thấm thoát qua , người mới thay người cũ, thành viên tổ chuyên án “Vụ án chặt xác 18-1” năm đó, cũng có những kinh nghiệm trải qua cuộc sống khác nhau. Bọn họ có người về hưu có người làm cảnh sát nữa, có người thăng chức, có người vẫn làm cảnh sát hình nhoi có tiếng tăm gì, nhưng bọn họ chưa bao giờ quên cái sáng sớm đầy máu thấm đẫm tuyết kia, sinh viên nữ mặc áo khoác đỏ trong vụ “Vụ án chặt xác 18-1” kia in dấu khó phai trong ký ức của họ. Đương nhiên, làm công việc hình nhiều năm, bọn họ có kinh nghiệm phong phú, trong lòng cũng rất ràng, bình thường thời gian phá án hoàng kim chỉ có ngắn ngủi 72 giờ, huống chi qua nhiều năm như vậy, chỉ sợ chân tướng “Vụ án chặt xác 18-1” vĩnh viễn chìm vào bùn cát dưới đáy biển, hung thủ cũng vĩnh viễn biến mất.

      Cách đây 16 năm, người Maya dự đoán năm 2012 thế giới bị diệt vong. Thành phố J lại phát sinh vụ huyết án giết người chặt xác liên hoàn.

      Kỳ lạ là người bị hại trong vụ án đều bị chặt xác, từng khối vụn của thi thể cũng đạt đến mấy trăm khối, kỹ thuật cắt vô cùng tinh tế, nơi ném thi thể giống với “Vụ án chặt xác 18-1”. Cũng hề khác chỗ nào, thậm chí người đầu tiên báo án cũng là người công nhân bảo vệ môi trường.

      Người chết là Vương Lỵ, nữ 32 tuổi, vốn là người thành phố X, làm kế toán của công ty. 1 giờ rạng sáng ngày 1 tháng 1 năm 2012 mất tích, ngày mất tích mặc áo khoác ngoài bằng lông dê màu đỏ. 5 giờ sáng ngày 4 tháng 1, những khối thi thể bị chặt được công nhân bảo vệ môi trường phát .

      Vụ án vừa xảy ra, Cục thành phố ngay lập tức thành lập tổ chuyên án, gọi là “Vụ án chặt xác 4-1”, đồng thời lật lại “Vụ án chặt xác 18-1” cùng điều tra. Tổ trưởng là Diệp Hi, bởi vì tổ trưởng tổ lưu trữ vụ án Phân cục Cổ Lâu là Phó Trường Lâm cầu gia nhập, nên bổ nhiệm Phó tổ trưởng cũng tham gia tổ chuyên án… Hàn Ấn từ trong đống ảnh chụp trường máu chảy đầm đìa, lấy ra hai tấm hình lúc người bị hại còn sống xem xét.

      Vương Lỵ rất xinh đẹp, có thể dùng dung nhan để quyến rũ người khác, mặt trái xoan tiêu chuẩn, tóc dài uốn cong như thác nước xõa ngang vai, đôi mắt mị hoặc, phong tình vạn chủng.

      Nhưng Doãn Ái Quân là tóc ngắn, dáng vẻ thanh tú, đứng dưới tấm bảng tên trường đại học Cố Đô, nhìn máy ảnh mỉm cười ngại ngùng, đây có thể là hình lưu niệm ngày đầu tiên nhập học, đối với cuộc sống tương lai tràn ngập mơ ước. Thế nhưng sau ba tháng chụp hình lưu niệm, thiếu nữ xinh đẹp này hóa thành nhúm bụ trần, vĩnh viễn rời khỏi thế giới tương lai tốt đẹp, để lại cho người trần thế câu đố đến nay cũng chưa có lời giải đáp.

      “Ái quân, tôi có thể để cho nhắm mắt được ?” Hàn Ấn nhịn được than thở câu.
      Last edited: 10/10/14
      koko thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.1 : trường ném thi thể
      Editor: Băng LQĐ

      Hoàng hôn.

      Đường cái màu xám tro, liếc mắt nhìn thấy cuối, người đứng sừng sững viết tên lên cột mốc bên đường ‘đường Thanh Điểu’, chữ viết trang trọng nghiêm túc màu đen viết nền màu trắng phảng phất chỉ dẫn phương hướng vụ án. Bóng dáng độc của dạo bước ở đầu đường yên tĩnh, mê mẫn trong nỗi lòng của mình, ánh chiều tà như ánh đèn sáng đuổi theo bóng lưng của , áo khoác màu đỏ người được chùm sáng màu vàng tươi đẹp chiếu rọi xuống như máu tươi.

      Có lẽ cảm nhận được chú ý của Hàn Ấn, cười dí dỏm đứng lên bờ thềm dang hai tay ra như lại cầu thăng bằng. thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hàn Ấn ngoắc ngoắc, Hàn Ấn nhìn bộ dáng của , chỉ cảm thấy đó là khuôn mặt hoa thơm cỏ lạ.

      trận gió lớn thổi qua, bé đó mất thăng bằng, thân mình đột nhiên nghiêng về phía đường cao tốc bên ngoài, vừa lúc đó có chiếc xe tải đường chạy nhanh đến, tông vào . Thân thể trong nháy mắt bị dập nát, bầu trời vẽ ra đường vòng cung hoàn mỹ, thân thể tan tác rơi xuống ở ngã tư đường. Đầu của rơi ra, lăn lộn đến bên chân Hàn Ấn, cái đầu kia máu đỏ đầm đìa ngửa mặt lên . A… Diệp Hi.

      Mộng… Là mộng. May mà chỉ là giấc mộng.

      Hàn Ấn tỉnh lại, nghĩ lại vẫn còn rùng mình. Sờ xoạng bàn cạnh đầu giường lấy kính đeo lên, đồng hồ tường chỉ 8 giờ, ngoài cửa sổ về đêm, nhìn thấy ánh sao, cũng có trăng, đêm tối như tấm vải đen treo ở trước cửa sổ phòng Hàn Ấn.

      Đột nhiên thấy bên cạnh mình có đống hình máu chảy đầm đìa, nhìn mà giật mình, ngực Hàn Ấn đè nén đau nhói xuống. nghĩ mình nên ra ngoài hít thở khí chút.

      mặc áo khoác vào, mang theo chìa khóa phòng, rồi thang máy xuống đại sảnh.

      Trong đại sảnh có người khách nào hết, Khang Tiểu Bắc chuyện phiếm với hai nữ tiếp tân ở đại sảnh, điệu bộ Khang Tiểu Bắc làm nữ tiếp tân cười đến run rẩy cả người.

      Hàn Ấn quấy rầy bọn họ, nhàng bước đến cửa xoay tròn ra ngoài.

      Quả Thời tiết hơi ấm lên nhưng vẫn còn lạnh, lúc lạnh lúc nóng. Xế chiều ánh mặt trời còn chiếu khắp nơi, lúc này gió lạnh thổi nhè , mặt đất còn hơi ẩm ướt, xem ra vừa có trận mưa lớn.

      Xa xa truyền đến tiếng sấm đứt quãng, biết là mưa ngưng hay là tiếp tục mưa tiếp. Hàn Ấn cảm giác được tia lạnh lẽo rụt cổ lại, suy nghĩ mình nên trở về nhà mặc thêm quần áo hay ngủ giấc cho xong.

      do dự Khang Tiểu Bắc đuổi tới.

      “Giáo sư Hàn, đâu? Tôi đưa ?”

      đâu cả, tùy tiện dạo thôi. Cậu còn bận chuyện của cậu, cần phải để ý đến tôi đâu.”

      bận, bận, tôi cũng có việc gì làm nên ngồi chuyện phiếm thôi.”

      “Hai bé đó rất xinh.”

      “Hì hì.” Khang Tiểu Bắc cười ngượng ngùng xoa xoa cổ “Nếu tôi đưa thưởng thức cảnh đêm ở đây nhé?”

      Hàn Ấn nghĩ nghĩ: “Vậy cũng được.”

      chờ chút, tôi lấy xe.”

      ngờ Hàn Ấn đáp lời, Khang Tiểu Bắc chạy về bãi đậu xe của nhà khách Hàn Ấn vừa muốn ngăn lại, nhưng ngẫm lại lại thôi. Mình mặc ít quá, lên xe có lẽ ấm áp hơn chút.

      Khang Tiểu Bắc chạy xe đến bên cạnh Hàn Ấn, Hàn Ấn ngồi vào trong xe, đột nhiên suy nghĩ lại.

      “Tiểu Bắc, tình hình của vụ án cậu có nắm hết ?”

      “Nắm chứ, từ khi bắt đầu vào đội tôi theo đội trưởng Diệp, tất cả hồ sơ tôi cũng xem qua rất nhiều lần. Sao vậy giáo sư Hàn?”

      “Vậy cậu đưa tôi đến trường ném thi thể .”

      “Được, Giáo sư Hàn. Tôi rất ngưỡng mộ , tôi phải theo học tốt.”

      “Ha ha, Aizzz… đúng rồi, về sau đừng khách khí với tôi như vậy. Tôi so với cậu lớn hơn chút, cậu gọi tôi là Hàn hoặc Ấn đều được, đừng giáo sư Hàn này giáo sư Hàn nọ nghe giống xưng hô của nghệ sĩ quá.”

      “Ha ha, được. Vậy tôi gọi Ấn.”

      Khang Tiểu Bắc đạp chân ga, ô tô chạy nhanh ra ngoài.

      Khang Tiểu Bắc chở Hàn Ấn rẽ ngoặt ngay rồi hướng nam chạy, lâu sau gặp ngã ba lại rẽ phải, ngoài cửa sổ xe xuất cây dây leo bò kín hết tường, tầm mắt hơi nhìn lên , mượn ánh sáng đèn đường cao có thể nhìn thấy tòa nhà hình tháp có kiến trúc cũ kỹ. Cao chừng năm sáu tầng lầu, tường màu xám tro giống như bị dây leo vây quanh lâu ngày tạo ra, vẻ ngoài năm tháng tang thương như cùng lịch sử phong phú tích lũy lại như thế.

      “Đây chính là đại học Cố Đô.” Khang Tiểu Bắc chỉ vào cửa kính xe bên tay phải giới thiệu, xong lại chỉ vào cửa sổ bên trái xe mấy tầng nhà đỉnh ngói màu nâu , “Bên kia là khu ký túc xá của sinh viên.”

      “Doãn Ái Quân năm đó ở đó sao?” Hàn Ấn hỏi.

      “Đúng, ở lầu bốn khu ký túc xá.”

      Đáp lời Khang Tiểu Bắc lái xe qua cửa Bắc đại học Cố Đô, rất nhanh rẽ phải đến con đường rộng.

      “Đây là đoạn đường cuối cùng sinh viên nhìn thấy bóng dáng của Doãn Ái Quân, đường Thanh Điểu.”

      ra nơi này chính là con đường xuất ở trong mộng của mình, nhưng cũng giống trong mộng yên lặng vắng vẻ, đương nhiên cũng xuất đầu của Diệp Hi. Hàn Ấn nhàng thở ra theo bản năng, lập tức chau mày lại “Tại đêm đó, con đường này, trẻ đó đến tột cùng gặp người nào, xảy ra chuyện gì?”

      Hàn Ấn ngồi trong xe trầm tư suy nghĩ hồi lâu mới ngừng lại.

      “Đến rồi, đây là nơi hai lần nhân viên bảo vệ môi trường phát những khối thi thể của nạn nhân.” Khang Tiểu Bắc xuống xe chỉ vào ven đường thùng rác màu xám tro có nắp đậy màu đen , “hồi trước dùng cái thùng sắt màu xanh lá, sau này đổi thành loại này để bảo vệ môi trường, những khối thi thể bị vứt bỏ ở phía trước thùng rác, là nơi rất dễ khiến người khác chú ý. Năm 1996 thi thể được đựng trong túi du lịch màu xám, bên trong chủ yếu là thịt, ngoài ra còn có ba ngón tay. Vụ án đầu năm nay, hung thủ ném thi thể chỉ dùng túi rác màu đen thông thường, để bên trong cũng là thịt cùng ba ngón tay.”

      Hàn Ấn đứng bên cạnh xe đánh giá bốn phía.

      Trong hồ sơ vụ án có khắc đến con đường này là đường Hoa Bắc, thuộc khu sầm uất của thành phố. Nhưng đến điều tra tại trường, mới phát phồn hoa thực so với trong tưởng tượng của Hàn Ấn là bao nhiêu.

      Hai bên ngã tư đường là nhà cao tầng san sát, cửa hàng dày đặc, các hàng quán kinh doanh các loại đồ ăn vặt đặc sắc chiếm hết các vị trí bên đường. chín giờ tối mà dòng người và dòng xe vẫn rất tấp nập, đèn nê – ông đỉnh các nhà cao tầng đông nghẹt, bầu trời đêm được chiếu sáng như ban ngày. Thùng rác đối diện cửa hàng KFC, hai bên trái phải KFC là tiệm cà phê và quán thành thịt nướng. Ngay phía sau thùng rác là hai quán mì sợi, bên cạnh là vài quán ăn , cạnh cửa sổ của quán ăn có thể thấy được khách khứa ngồi đông nghẹt, xem chứng làm ăn cũng khấm khá.
      Last edited: 10/10/14
      koko thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.2 : trường ném thi thể
      Editor: Băng

      “Nhìn qua trường, nơi này tụ tập nhiều người khá đông đúc, nhiều cửa hàng và tiệm cơm kinh doanh trễ, thậm chí KFC cũng buôn bán 24 giờ, nơi này chỉ sợ cả đêm cũng ngớt người qua lại, đối việc ném thi thể mà đúng là khu vực nguy hiểm.16 năm trước là đêm bão tuyết, hung thủ ném thi thể ở chỗ này còn có thể lý giải. Nhưng bây giờ, hung thủ vì cái gì lại muốn mạo hiểm như thế để ném từng khối thi thể? Hay là kỷ niệm vụ án quá hoàn mỹ của mình 16 năm trước?”

      Hàn Ấn bước thong thả qua lại bên cạnh thùng rác. Đột nhiên, cảm giác thấy cái gì đó, chính xác phải loại nhìn rất tập trung, giống như có đôi mắt núp ở nơi nào đó gắt gao chăm chú người , ánh mắt lạnh lẽo, oán trách, bi thương nhưng cũng quỷ quyệt dị thường. theo bản năng tránh ra chút, rời khỏi vị trí đứng, nhưng cảm giác ánh mắt vẫn còn theo dõi. rất áp lực, tóc gáy run rẩy. xoay người nhìn xung quanh, mang theo bối rối nhìn thẳng ra đường cái, mặt băn khoăn nhìn đoàn người vội vàng lại, nhưng trong đoàn người đó vẫn thấy xuất đôi mắt kia.

      Sao thế này? là kỳ lạ. Là ảo giác chăng? Hay là trực giác? Đó là ánh mắt của ai? Vì cái gì mà nhìn chăm chú mình như vậy? Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ,
      Doãn Ái Quân?

      “Làm sao vậy? phát ra cái gì sao?” Thấy Hàn Ấn đỏ mắt nhìn người xung quanh, Khang Tiểu Bắc vội vàng chạy tới hỏi.

      Hàn Ấn nhìn Khang Tiểu Bắc sửng sốt lát rồi phục hồi lại tinh thần, biết nên giải thích như thế nào, đành phải che giấu : “ có gì, tưởng thấy người quen, nhưng có thể là nhìn lầm.”

      “Chúng ta đến nơi ném thi thể kế tiếp xem nhé?” Khang Tiểu Bắc thử hỏi thăm dò.

      “Tốt.” Hàn Ấn ngập ngừng nhưng cũng đến bên cạnh xe, kéo cửa xe ra, ánh mắt vẫn còn nhìn đám người xung quanh.

      Xe khởi động qua lối rẽ khác, chạy về hướng Bắc, thùng rác ném thi thể người bị bỏ dần ở phía sau, dần dần tầm mắt của Hàn Ấn trở nên mơ hồ, cảm giác đôi mắt kia biến mất. Nó đến cùng là có tồn tại ? Hàn Ấn cũng .

      Nơi ném thi thể thứ hai là cửa chính của cửa hàng bách hóa lớn.

      Cửa hàng nằm ở mặt tiền đường cái. Đường cái này so với đường Hoa Bắc rộng lớn, chung quanh phần lớn là cao ốc buôn bán hàng độc quyền, dòng xe cộ lui tới càng đông đúc hơn, hiển nhiên đây cũng là con đường chính của thành phố.

      Hồ sơ vụ án có ghi: Năm 1996 nơi này vẫn là công trường thi công, hung thủ đem ba lô màu xanh ném ở đây, trong túi chứa các loại xương cốt của nạn nhân. Mà ‘Vụ án chặt xác 4-1’ đầu năm nay, hung thủ cũng mang túi rác màu đen có chứa xương cốt người chết vứt ở nơi này.

      “Nơi này cách đường Hoa Bắc bao nhiêu?” Hàn Ấn nhìn phương hướng hỏi.

      Khang Tiểu Bắc chỉ vào ngã tư đường trả lời: “Con đường này gọi đường Quảng Thành, cách đường Hoa Bắc chưa đến 1 km, chỉ khoảng bảy tám trăm mét.”

      Hàn Ấn gật gật đầu, nhìn đường cái ngẫm nghĩ lát rồi nhìn nhìn xung quanh : “ thôi, đến nơi kế tiếp.”

      Xe lại khởi động tiếp tục về hướng Bắc, lần này hơi lâu chút.

      Nơi ném thi thể thứ ba là bên cạnh cư xá cổ xưa, chính xác nơi đó là khu dân cư ở con đường của thành phố. Người đường dưới cây ngô đồng cao lớn. Cư xá đó gần ngã tư, bên đường có cột mốc chỉ đường, đây là đường Tả Thủy. Từ góc độ an toàn mà , nơi này cũng phải là nơi an toàn để ném thi thể, ngay ngã tư đường có tầm nhìn trống trải, dễ dàng bị nhìn thấy. Tuy nhiên, nếu đây là tác phong của hung thủ cũng đáng bàn đến.

      ‘Vụ án chặt xác 18-1’ năm 1996, hung thủ mang thi thể, ít quần áo và hầu hết nội tạng của nạn nhân ném ở chỗ này, quần áo chỉnh tề, nội tạng cũng được đặt ngay ngắn trong túi nilon. Mấy thứ này đều dùng áo khoác màu đỏ của nạn nhân gói lại. Mà trong ‘Vụ án chặt xác 4-1’ hung thủ giống như cố ý lặp lại giống như vụ án năm xưa, bên trong túi rác màu đen cũng chứa quần áo và nội tạng của nạn nhân, quần áo cũng xếp chồng lên nhau chỉnh tề, nội tạng được xếp ngay ngắn trong túi nilong màu đen.”

      Khang Tiểu Bắc đối với trường vụ án quả vô cùng quen thuộc, miêu tả chi tiết hai vụ án so với ghi chép trong hồ sơ hề thua kém, xem ra cậu nhóc này chỉ thông minh mà cũng rất chuyên nghiệp, Diệp Hi sắp xếp cậu ta hỗ trợ Hàn Ấn tuyệt đối là hao tâm tổn sức.

      Cậu ta vừa , trong hai lần gây án hung thủ chỉ ném thi thể cùng nơi, hơn nữa cách chặt xác và vứt xác cũng giống vụ án năm xưa, điều này làm Hàn Ấn chú ý. Như vậy đây là cố ý lựa chọn nơi đông đúc người qua lại để ném thi thể, toàn bộ ý nghĩa vụ ném thi thể này tuyệt đối phải tránh né truy xét, mà có nhiều khả năng là nó làm cho hung thủ có khoái cảm nào đó.

      “Nơi này cách trường vừa rồi bao xa?” Hàn Ấn trầm mặc lúc lâu rồi hỏi.

      “Ít nhất là 2 km.” Khang Tiểu Bắc trả lời.

      Hàn Ấn gật đầu về phía xe ô tô, Khang Tiểu Bắc hiểu được chuyến thăm dò ở đây chấm dứt, biết điều chạy lên xe rồi nổ xe chạy.

      Xe chạy dọc theo đường Tả Thủy tiếp tục hướng về phía Bắc, chạy thẳng đến bờ sông.

      Đây là sông Cổ Giang, chảy xuyên suốt trong thành phố này, chia thành phố thành hai miền lớn, miền Bắc và miền Nam. Giang Nam chủ yếu là thành thị, tương đối phồn vinh, Giang Bắc là làng mạc quê mùa, chủ yếu là núi đồi, cảnh quan du lịch phong phú. Nơi ném thi thể thứ tư là nơi ở Giang Bắc gọi là núi Hổ Vương.

      Ô tô bắt đầu dọc theo bờ sông về hướng đông, Hàn Ấn thả cửa kính xe xuống, quay đầu nhìn chăm chú vào mặt sông. Màn đêm đen nhánh, bôi đen cả mặt sông, mặt sông màu đen nhánh, chỉ nghe được nước sông ngừng rung động.

      cơn gió lạnh quất vào mặt, tâm tư Hàn Ấn bỗng nhiên khẽ động: ‘Vụ án chặt xác 18-1’ thi thể hoàn toàn được thu thập hết, thiếu xương chậu và bộ phận sinh dục, chẳng lẽ bị ném ở đây sao?
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.3 : trường ném thi thể
      Editor: Băng LQĐ

      “Ở đây cách đường Tả Thủy bao xa?” Hàn Ấn nhíu hai hàng lông mày nhìn mặt sông hỏi.

      “Khoảng chừng 3km.”

      Khang Tiểu Bắc tính toán chút , cậu hiểu Hàn Ấn vì sao cứ hỏi cự ly ném thi thể chi từng nơi. Tuy vậy cậu cũng biết Hàn Ấn hỏi như vậy nhất định là ta có suy nghĩ nào đó.

      chuyện, mặt sông dần dần có chút ánh sáng, Hàn Ấn quay đầu lại, có thể thấy cầu Đại Kiều nổi tiếng ở sông Cổ Giang. Cầu Đại kiều đồ sộ và hùng vĩ vắt ngang bầu trời, có hàng ngàn ánh đèn sáng rực , hoà lẫn màn đêm tựa như vòng minh nguyệt treo ở phía chân trời.

      Ô tô rẽ qua chỗ ngoặt, chạy tới ngay đầu cầu rồi chạy nhanh Đại Kiều.

      Đại Kiều là cây cầu mang trọng trách liên thông khu Nam và Bắc, cũng là thành phố mang tính chất đặc thù của hai nơi. Lúc này đêm khuya nhưng đường vẫn thiếu những đám người tham quan du lịch, các dòng xe cộ cũng nối đuôi nhau lại. Hàn Ấn giống như đối với dòng xe cộ hỗn tạp này đặc biệt cảm thấy hứng thú, ánh mắt nhìn theo xe này đến xe khác như suy nghĩ gì đó. Khang Tiểu Bắc vốn định giới thiệu phong cảnh cầu, thấy vậy liền từ bỏ ý định.

      Xuống cầu, thị giác cảm thấy mờ hẳn . Muốn quy hoạch Giang Bắc quả nhiên tốn kém hơn so với Giang Nam, ngay cả có đèn đường cũng thấy mọi thứ, ngược lại

      là yên tĩnh kỳ lạ, thế nên Hàn Ấn cảm thấy khó khăn đến gần.

      Mơ màng biết bao lâu, Hàn Ấn cảm giác lắc lư chút rồi xe ngừng lại. Nhờ đèn xe còn chưa tắt mở to mắt nhìn, phía trước có đền thờ lớn màu xám trắng, phía chính giữa cánh cửa có chữ viết “Khu tham quan thắng cảnh núi Hổ Vương”.

      Bóng đêm sâu lắng, gió núi đặc biệt lớn, trừ gió thổi vào cành khô làm vang tiếng động, còn lại đều tĩnh mịch. Khang Tiểu Bắc cầm trong tay đèn pin của cảnh sát phía trước dẫn đường, Hàn Ấn theo sau.

      Đường núi đa số đường vừa hẹp vừa quanh co, có đoạn đường được trải gạch đá màu xanh, có chỗ lại là đường đất, lúc chạng vạng có trận mưa to nên đường đất đầy bùn lầy. Hai bên đường cây cối rậm rạp, tối tăm tĩnh mịch, có vẻ sâu lắng lường trước được. Ngẫu nhiên tại lối rẽ nào đó có thể nhìn thấy miếu thờ, đình các nhưng đổ nát, rách mướp.

      “Nơi này phải khu danh lam thắng cảnh sao? Vì sao lại có bộ dáng như thế này?” Hàn Ấn khó hiểu hỏi.

      “Nhắc lại mới , ở đây hồi trước là nơi phồn thịnh. Sau này bởi vì so với những khu du lịch xung quanh thiếu đặc sắc nên du khách càng ngày càng ít. Sau này lại có vài phần tử hít thuốc phiện thường ở đây tụ tập, ảnh hưởng tốt, người dân bản địa thành phố dám kinh doanh buôn bán gần đây nữa. Vì thế nơi đây suy tàn triệt để.” Khang Tiểu Bắc thở dài tiếp “Mặc kệ đây từng là nơi phồn thịnh hay suy tàn, với ‘Vụ án chặt xác 18-1’ có quan hệ nào hết, khu tham quan này năm 1997 mới khai phá, ban đầu nơi đây là khu rừng nguyên thủy.”

      như vậy năm 1996 nơi này so với tại càng hoang vắng hơn, vậy đầu nạn nhân được phát như thế nào?” Hàn Ấn hỏi.

      “Lúc ấy dưới chân núi có trường đại học, vài cái sinh viên ăn xong cơm trưa, cùng bạn lên núi ngắm tuyết. Có sinh viên tình cờ phát bố bao bố ở trong khe suối, tò mò nhặt lên mở ra xem bị dọa choáng váng. Hung thủ dùng drap giường ô vuông in hoa màu lam bọc đầu nạn nhân lại. Mà ‘ Vụ án chặt xác 4-1’ đầu năm nay, là chúng tôi căn cứ ba địa điểm ném thi thể để phỏng đoán, chủ động tìm đến nơi này, bằng chúng tôi ngu ngốc rồi.” Khang Tiểu Bắc chuyện, đèn pin chiếu về phía trước mặt sườn núi , “Đây, tại chỗ kia.”

      Hàn Ấn bước nhanh theo Khang Tiểu Bắc đến chỗ sườn núi, nhìn cái gọi là khe suối, kỳ chính là sườn núi cùng với đồi núi tương đối cao bên cạnh tạo thành khe rãnh, bên trong có bụi cỏ phát triển, có thể cao nửa mét.

      “Xem ra trận đại tuyết kia cũng phải hoàn toàn giúp hung thủ , bằng đầu nạn nhân cũng dễ dàng bị phát như vậy.” Hàn Ấn .

      “Hung thủ biến thái, căn bản để ý đầu bị phát , nếu về phía trước chút, chỗ đó càng sâu rừng cây càng dày đặc, nếu mang đầu nạn nhân để ở nơi đó chỉ sợ cả năm sau cũng có người phát .” Khang Tiểu Bắc oán hận .

      Ánh mắt Hàn Ấn nhìn rừng cây tối om xa xa, ngưng mắt trong chốc lát, gì hết. Giây lát sau đột nhiên : “Tiểu Bắc, tôi nghe thấy trong rừng cây phía trước có động tĩnh, chúng ta qua đó xem như thế nào?”

      Khang Tiểu Bắc theo bản năng sờ súng đeo bên hông, mặt có chút e ngại : “ có, làm gì có, tôi nghe thấy gì cả, có phải nghe lầm hay ?”

      Hàn Ấn vểnh tai nghe ngóng, cười cười : “Ừ, quả có, chắc là tôi nghe lầm. , xuống dưới xem chút.”

      “Tốt, A… đợi , đợi .”

      Hàn Ấn vừa nhấc chân, lại bị Khang Tiểu Bắc đột nhiên kêu đứng lại.

      Ấn, xem này đây có phải là dấu chân?” Khang Tiểu Bắc để đèn pin sát mặt đất, quả nhiên có chuỗi dấu chân, theo hướng xuống, dấu chân thẳng đến dưới khe suối.

      “Chiều nay mưa lúc mấy giờ?” Hàn Ấn hạ thấp người nhìn chằm chằm dấu chân hỏi.

      “Buổi chiều khoảng 5 giờ bắt đầu, hơn hai giờ sau tạnh.”

      “Dấu chân này còn mới, xem ra trước khi chúng ta đến có người ghé qua.”

      “Đúng, chắc chắn là như vậy. xem này dấu chân này giống như chỉ người.”

      Hàn Ấn lại cẩn thận quan sát, : “Rất loạn .”

      là ai chứ? Cho dù vụ án năm đó có rất nhiều người biết, nhưng cũng thể có người tìm đến chính xác chỗ này, trừ phi là phần tử điên cuồng, hoặc là cảnh sát chúng ta, cũng có thể chính là hung thủ vụ án chặt xác. Chẳng lẽ hung thủ trở về chốn cũ?” Khang Tiểu Bắc suy đoán .

      “Cũng có thể có loại khả năng này.” Hàn Ấn khẳng định suy đoán của Khang Tiểu Bắc, “Nào giờ làm gì có sát thủ nào thích quay về lại trường gây án, quả là thích trở lại trường gây án để ôn lại khoái cảm. Nhưng nếu là như vậy hung thủ kia chỉ người.”

      Điều này có chút ngoài dự kiến của Hàn Ấn......
      Last edited: 11/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Phân tích thi thể bị ném
      Editor: Băng

      Từ núi xuống dưới, Hàn Ấn nhắc nhở Khang Tiểu Bắc dùng đèn pin chiếu xung quanh khu đền thờ xem có thể tìm được chút dấu vết nào hay . Quả nhiên phát dấu vết xe ô tô để lại.

      Khang Tiểu Bắc giơ tay cao cho đèn pin chiếu sáng . Hàn Ấn dùng điện thoại chụp dấu vết lốp xe sau đó ngẩng đầu nhìn trời, đám mây di chuyển về hướng nam đoán chừng sắp có mưa, dặn dò Khang Tiểu Bắc sáng mai thông báo cho khoa kỹ thuật đến điều tra so sánh lốp xe tương ứng.

      Trở về là nửa đêm nhưng thần thái Khang Tiểu Bắc vẫn sáng láng, Hàn Ấn cũng vì vừa phát được dấu vết nên tinh thần tăng gấp bội nhưng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ im lặng lên tiếng. Xe chạy đến cây cầu Đại Kiều sông Cổ Giang, Khang Tiểu Bắc rốt cuộc nhịn được, : “ Ấn, đêm qua xem xong những nơi ném thi thể, có suy luận gì ? cho em nghe chút .”

      Hàn Ấn quay đầu hỏi ngược lại: “Đường cao tốc thông từ Đại Kiều tới núi Hổ Vương này được xây dựng từ khi nào?”

      là đường cao tốc Ninh Bát? Nghe những người lớn bắt đầu xây dựng vào những năm 60 của thế kỷ XX nhưng mãi cho đến thời kỳ cuối những năm 90 mới xong. Muốn vào Giang Bắc bắt buộc phải qua con đường này.”

      “Ừ, đúng rồi, cái này đúng rồi.” Hàn Ấn đăm chiêu .

      “Cái gì đúng rồi? Ấn, quan điểm của được ?”

      “Ha ha......” Hàn Ấn cười hai tiếng “Cậu quan điểm của cậu trước .”

      “Thôi , em nào dám múa rìu qua mắt thợ.”

      Khang Tiểu Bắc tuy ngoài miệng khiêm tốn nhưng Hàn Ấn nhìn ra được cậu ta vẫn nóng lòng muốn thử nên cổ vũ: “ thử , chúng ta cùng nhau điều tra.”

      “Vậy được, em vậy.” Khang Tiểu Bắc lái xe chậm lại rồi sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân “Em cảm giác trong ‘Vụ án chặt xác 4-1’, khẳng định hung thủ di chuyển đến nơi ném thi thể là ô tô. Ban đêm ở thành phố vô cùng tấp nập, hơn nữa đêm hung thủ ném thi thể thời tiết rất đẹp, trừ phi hung thủ sử dụng xe riêng, bằng ở chỗ nào đó kín đáo chứng kiến việc.”

      Hàn Ấn gật đầu tỏ vẻ đồng tình với phân tích của Khang Tiểu Bắc, nhân tiện hỏi: “Tổ chuyên án đối với việc điều tra xe qua lại phát manh mối nào sao?”

      “Những nơi ném thi thể đều có thiết bị theo dõi, ngược lại ở cầu Đại Kiều sông Cổ Giang có nhưng chỗ đó lưu lượng xe cộ qua lại buổi tối vô cùng nhiều, điều tra từng chiếc rất khó khăn. Hơn nữa ngày nay khác ngày xưa, tại từ Giang Nam đến Giang Bắc tăng lên bốn cây cầu. Mặt khác còn có đường hầm, hung thủ có thể lựa chọn nhiều phương thức để qua sông, ai biết được con đường nào? Cho nên tại trong tổ chỉ có thể điều tra đêm ném thi thể từng có những chiếc xe nào lui tới, trước mắt chưa có tiến triển gì.” Khang Tiểu Bắc tiếc nuối .

      Hàn Ấn “Ừ.” tiếng khiến Khang Tiểu Bắc quay về vấn đề phân tích, cậu ta tiếp: “Về phần ‘Vụ án chặt xác 18-1’ trước kia, em giải thích được tốt lắm. Năm đó tổ chuyên án cho rằng hung thủ lái xe đạp ném thi thể, em cảm thấy rất có lý nhưng lại cảm giác khó hiểu. Do địa điểm ném thi thể đầu tiên đến cầu Đại Kiều sông Cổ Giang khoảng 6 km, cầu Đại Kiều sông Cổ Giang dài khoảng 4,5 km, từ cầu Đại Kiều đến núi Hổ Vương khoảng 7 km nữa. Hơn nữa hung thủ giết người xong mang thi thể từ trường đến trường ném thi thể thứ nhất rồi đến từng nơi ném thi thể đoán chừng tới lui ít nhất 40 km. Hơn nữa đêm đó lại bão tuyết, hung thủ muốn ném thi thể hoàn thành trong buổi tối, em cho rằng thể lực và thời gian đều rất khó làm được, nếu chia ra ném thi thể nhiều lần càng thể. Mà năm đó xe máy muốn qua cầu phải qua trạm kiểm tra giấy thông hành, em nghĩ hung thủ chắc có lá gan kia. Còn ô tô vào năm 1996 những người có ô tô nhiều, thời đó có xe ô tô chỉ là những người có quyền hoặc là có thế. Vả lại đó từ vùng khác đến mới nhập học được mấy ngày, chắc là chưa có cơ hội gặp được người như vậy. Tóm lại, vừa nghĩ đến đây đầu em điên loạn, cảm giác xe đạp, xe máy, ô tô đều có khả năng nhưng đều có lỗ hổng.”

      “Trừ việc điều tra qua phương tiện để mang thi thể ném cậu còn có suy nghĩ gì khác ?” Hàn Ấn lại hỏi.

      “Em cảm giác hung thủ khẳng định là biến thái. Người bình thường làm sao có thể cắt vụn người chết thành mấy trăm khối như vậy chứ. Coi như là để vứt xác dễ dàng cũng cần thiết cắt như vậy. Sao đem thịt cùng với xương cốt nấu mà còn đem thi thể vứt ở khu náo nhiệt, càng đáng giận hơn là hai lần đều để lộ ra. ràng là khiêu chiến với cảnh sát chúng ta mà.”

      “Theo lời cậu hai vụ án là cùng hung thủ gây nên sao?”

      “Đúng vậy, mọi người trong tổ đều cho là như vậy.” Khang Tiểu Bắc xong lại giọng than thở câu “Chỉ có chị Diệp nhất định giữ lại ý kiến của mình.”

      Nguyên lai ý kiến trong tổ chuyên án vẫn chưa thống nhất, đây chính là tối kỵ trong phá án. Lời của Khang Tiểu Bắc khiến trong lòng Hàn Ấn sinh ra nghi ngờ, lại nghĩ tới lúc gặp mặt Cục trưởng Hồ và phó tổ trưởng Phó Trường Lâm buổi chiều, bọn họ cố làm ra vẻ mặt lạnh qua loa có lệ. Hàn Ấn đột nhiên lo lắng, lần này được mời có lẽ chỉ đơn giản là hỗ trợ phá án. thầm nhắc nhở mình ở trong lòng, mặc kệ phát sinh tình huống gì đều tận lực đẩy bản thân ra ngoài thế , để tránh cuốn vào quan hệ đấu tranh quyền lực liên quan đến vụ án.

      biết vì sao Hàn Ấn đột nhiên giật mình, Khang Tiểu Bắc sốt ruột dứt khoát dừng xe vào ven đường, thúc giục : “ Ấn, vậy bây giờ những phân tích cho em nghe .”

      “Được…Được.” Hàn Ấn phục hồi tinh thần, suy tư lát rồi cẩn thận “Được rồi, có rất nhiều chi tiết tôi còn muốn nghiên cứu thêm, bây giờ chỉ hai điểm đơn giản trước.”

      lý luận phác họa chân dung tội phạm mà , tới vùng lân cận đường cao tốc gây án, đa số là người vùng khác gây nên. Tôi cho rằng điểm này áp dụng cho tâm lý vứt xác trong ‘Vụ án chặt xác 18-1’. cách khác tôi có khuynh hướng nghĩ hung thủ vụ án kia là người vùng khác.”

      Hàn Ấn tiếp tục giải thích: “Lân cận núi Hổ Vương là đường cao tốc Ninh Bát, mà con đường này là con đường duy nhất năm đó dùng để vào Giang Bắc. Tôi cho rằng hung thủ là người nơi khác ở phía bắc sông Cổ Giang, nhưng sống ở thành phố nhiều năm, có thể là làm việc hoặc học. Ngày lễ tết thường về nhà qua con đường này và thường xuyên thấy núi Hổ Vương ở ven đường. Cho nên khi giết người chặt xác xong, nơi muốn giấu đầu người chết theo bản năng nhớ đến vừng núi bỏ hoàng này. Mà nếu là người ở thành phố hẳn là đối với đường phố ở thành phố tương đối quen thuộc, có thể ở Giang Nam mà nghĩ đến những nơi thích hợp như vậy, cần phải mạo hiểm qua trạm kiểm soát để lên núi Hổ Vương. Hơn nữa năm đó núi Hổ Vương vẫn là một ngọn núi hoang, có lẽ người ̣a phương chũng chưa chắc quen thuộc nơi đó.”

      “Đúng, nói đúng. Em cũng chỉ đến khi khu tham quan được xây mới biết đến nơi này. Người dân xung quanh khi nghe nói đến vụ án mới biết đến nơi này.” Khang Tiểu Bắc chan vào một câu.

      “Lại nói về vấn đề hung thủ dùng phương tiện nào để ném xác trong vụ án 18-1” Hàn Ấn nói tiếp “Đầu tiên có thể loại trừ ô tô. Nếu hung thủ có xe thì cần thiết chia nhiều chỗ ném thi thể như vậy, hắn có thể đem toàn bộ thi thể hài ́t ném một lần núi Hổ Vương, vừa bớt việc lại vừa bí mật. Mà xe máy thì như cậu vừa nói, đêm hôm khuya khoắt, lại có bão tuyết, hung thủ xách bao xe máy lên cầu, cho dù có cảnh sát cũng làm cho người khác có ấn tượng sâu sắc. Cho nên hắn khẳng ̣nh dám mạo hiểm như vậy. Lại nói đến xe đạp, lúc nãy cậu phân tích cũng có lý, với thời gian như vậy hung thủ rất khó hoàn thành kế hoạch ném toàn bộ thi thể ngay trong đêm đó.”

      “A, đều thể. Vậy thì bằng cái gì?”

      “Cậu quên là còn có xe buýt.”

      “Xe buýt? Làm sao có thể?” Bộ dáng Khang Tiểu Bắc có vẻ tin.

      . hoàn toàn là xe buýt.” Hàn Ấn kiên nhẫn giải thích, dưới núi có trường học, hẳn là hắn xe buýt đến đó. Cho dù năm đó có xe tốc hành nhưng cũng sẽ có những trạm dừng gần đó, quãng đường còn lại hung thủ có thể bộ. như vậy tôi tính toán khoảng 3 giờ là đủ. Cho nên tôi phân tích chạng vạng ngày đó hung thủ sẽ xe buýt đến núi Hổ Vương ném đầu nạn nhân rồi quay về thành phố đến nửa đêm gần về sáng thừa cơ ném những bộ phận còn lại.

      Về phần nửa đêm về sáng, tôi cho rằng hung thủ xe đẹp hoàn thành việc ném thi thể luôn một lần. Dĩ nhiên ban đầu kế hoạch của hắn là chia ra nhiều lần, nhưng hôm đó có bão tuyết nên hắn thay đổi chủ ý.

      Đàu tiên, lộ trình được rút ngắn một nửa, nên thời gian đó hoàn toàn có thể thực hiện được. Còn nữa, cẩn thận phân tích những nơi ném thi thể, giữa cự ly ̣a điểm ném thi thể và số lượng thi thể đựng trong bao cậu sẽ phát hiện, hung thủ tuân theo quy luật khoảng cách từ ngắn đến dài, từ nặng đến nhẹ và theo nguyên tắc từ khó đến dễ. Điều này cũng biểu thị hung thủ sử dụng phương tiện giao thông tương đối nguyên thủy.”

      Sợ Khang Tiểu Bắc nghe hiểu, Hàn Ấn lại giải thích cụ thể thêm: ‘ xe đạp mang theo túi du lịch nặng tốt nên hung thủ ném túi thịt nặng nhất đường Hoa Bắc. Tiếp đó hắn ở đường Hoa Bắc chỉ cách đường Quảng Thành có bảy tám trăm mét nên nhanh chóng thả túi nặng thứ hai trong balo ra, hiển nhiên cũng có ý giảm bớt gánh nặng cho xe. Như vậy là đã bỏ xuống hai bao, lái xe sẽ thoải mái hơn nhiều. Cho nên hung thủ lái xe một hơn 2 km đến đường Tả thủy để ném quần áo và nội tạng của nạn nhân.”

      Khang Tiểu Bắc nghe hiểu cũng đại khái, rốt cuộc đã hiểu vì sao dọc đường Hàn Ấn lại chỉ hỏi vấn đề khoảng cách của những hiện trường vụ án. Nhưng vấn đề về phương tiện di chuyển thì còn hơi khúc mắc nên cắt đứt lời của Hàn Ấn hỏi: “Vì sao phải là xe máy?”

      “Xe máy cũng thể hoàn toàn phủ ̣nh, nhưng nếu hung thủ sử dụng xe máy, thì điều tra dễ dàng biết bao nhiêu, hung thủ hẳn khó tìm, cho nên tôi có cảm giác khả năng cao nhất vẫn là xe đạp.” Hàn Ấn lại tiếp tục lời nói vừa rồi “Còn có một điểm là nơi ném thi thể cuối cùng ở trong vụ án phải đường Tả Thủy mà là bờ sông. Tôi cho rằng hung thủ đem bô phận sinh dục, xương chậu, cùng với một ngón tay của nạn nhân ném xuống sông. Đó cũng là lý do vì sao chúng ta tìm được toàn bộ hài ́t của nạn nhân. Tốt, hôm nay chỉ nói đến đó thôi.

      Khang Tiểu Bắc nghe nhập thần thì Hàn Ấn dừng lại. Khang Tiểu Bắc hiển nhiên chưa đã nghiền, chưa thỏa mãn nói: “Nói nữa , nói nữa . Còn vụ án chặt xác 4-1 thì sao?”

      “Vụ án chặt xác 4-1 có thể khẳng ̣nh hung thủ dùng ô tô ném thi thể. Chủ yếu là phân tích vì sao hung thủ ́ ý giữ nguyên vị trí ném thi thể như vụ án trước đó. Cái này còn cần nghiên cứu thêm rồi mới có kết luận.” Hàn Ấn ngáp một cái rồi thở ra một hơi. “, về . Tôi mệt rồi. Sau này còn cả đống dịp để nói.

      Kinh Hàn Ấn nhắc nhở, Khang Tiểu Bắc xem đồng hồ phát hiện đã rất muộn rồi nên vội vàng nổ máy xe chạy về nhà khách.
      Last edited by a moderator: 13/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :