1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hồ Nữ - Dịch Ngũ (Tu Tiên, Xuyên Sách)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Phiên ngoại 2: Lệ Nhi, bắt đầu trêu đùa


      Trong ảo cảnh băng tuyết, Lâm Vân Phàm bị thương nặng cận kề cái chết đem toàn bộ hỏa linh thạch và đan dược có giao cho Lệ Quân Hoa, bỗng cơn gió thổi tới, Lệ Quân Hoa trước mắt biến mất.


      "Tiểu sư muội, tiểu sư muội..." Lâm Vân Phàm lo lắng gọi, cố gắng ngồi xuống nhìn bốn phía xung quanh. Đây vẫn là ảo cảnh băng tuyết nhưng khung cảnh giống như tiểu sư muội chưa từng xuất , chỉ có điều nhìn dấu chân bên cạnh biết, tiểu sư muội vừa rồi vẫn ở cùng .


      "Ha, ngươi cần nghi ngờ, tiểu sư muội ngươi thông qua khảo nghiệm của ảo cảnh, bị truyền tống tới ảo cảnh khác." Lâm Vân Phàm nghe được giọng nữ trong trẻo quay đầu nhìn lại, thấy thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục trắng mái tóc dài mượt lặng yên tiếng động tới.


      Lâm Vân Phàm kinh ngạc nhìn. Từ khi tiến vào Thái hư huyễn cảnh, ngoại trừ gặp tiểu sư muội, về sau còn gặp thất vĩ thiên hồ, chưa từng thấy vật sống nào khác, thiếu nữ này là...


      "Ngươi bị thương." Thiếu nữ tới trước mặt , ngồi xuống , "Ăn đan dược này, nội thương mau chóng tốt lên." xong nàng đưa viên đan dược tới trước miệng Lâm Vân Phàm.


      mùi hương hoa thanh nhã bay tới chóp mũi, Lâm Vân Phàm nghi hoặc đánh giá thiếu nữ trước mắt, hỏi: "Nàng là ai?" Thiếu nữ này gương mặt trái xoan tinh xảo trắng nõn, hàng lông mày lá liễu giống như được bút họa thành, đôi mắt ngập nước hẹp dài, cần cổ trắng , hai vai gầy, thân thể mềm mại thướt tha.


      Thiếu nữ này vừa ngây thơ vừa quyến rũ, dung mạo dáng vẻ đủ để cho bất cứ nam nhân khí huyết phương cương phải sôi trào!


      Quanh thân nàng tràn đầy linh khí phong thủy, tu vi linh lực thể cảm ứng được. Mạnh hơn , có thể là ngũ phẩm đỉnh phong, hoặc lục phẩm, thậm chí có thể là thất phẩm!


      Trong lòng Lâm Vân Phàm thầm cảnh giác.


      "Ta là Lệ Nhi." Lệ Nhi dịu dàng , "Dù sao ngươi cũng sắp chết, còn sợ bị người ta hạ độc?" có thể để nàng trêu đùa, thời gian dài buồn chán như vậy, sao nàng để chết dễ dàng?


      Nàng đúng! sắp chết, nàng thậm chí cần động ngón tay giết chết .


      Lâm Vân Phàm liền tiếp nhận đan dược nàng đưa tới. Đan dược đưa vào miệng, hóa thành luồng dịch nóng, đắng chát. nuốt nước thuốc vào, nhanh chóng cảm thấy nội thương trong lục phủ ngũ tạng được ấm áp bao phủ, đau đớn giảm phân nửa.


      "Ơn cứu mạng của tiền bối, tại hạ suốt đời quên." Lâm Vân Phàm cố đứng dậy, ôm quyền thi lễ với Lệ Nhi, sau đó xoay người lấy hỏa linh thạch của mình nâng lên... : "Tại hạ có gì báo đáp tiền bối, chút linh thạch này là tỏ lòng biết ơn." Những... hỏa linh thạch này là toàn bộ linh thạch có, nhưng vị tiền bối này tặng linh đan cho , tổng giá trị toàn bộ linh thạch chưa chắc sánh được với linh đan kia.


      Lệ Nhi đứng dậy cong khóe miệng : " cần. Đừng gọi tiền bối, ta chưa già." Tuy nàng hơn ba nghìn tuổi, nhưng thể xác và tinh thần vẫn còn rất trẻ.


      Lâm Vân Phàm nghe lời : "Vâng, nương." Vị này tu vi cao hơn rất nhiều, khẳng định lớn tuổi hơn cũng chướng mắt hỏa linh thạch của , cho nên đành thu hỏa linh thạch vào túi càn khôn.


      Lệ Nhi cười với , hỏi: "Ta đẹp ?" Gương mặt nàng trắng hồng nụ cười rạng rỡ xen chút mị, giống như hoa đào tháng ba khiến lòng người nhộn nhạo.


      Lâm Vân Phàm sững sờ, sau đó : "Nàng đẹp ai sánh kịp." Nữ hài tử đứng đắn hỏi người xa lạ như vậy.


      "So với tiểu sư muội của ngươi sao?" Nàng kiêu ngạo hỏi. Nàng tất nhiên hơn tiểu sư muội của rồi, nàng có thể , trong Thái hư huyễn cảnh tất cả tinh linh quái giống cái có thể biến hóa ai đẹp hơn nàng.


      "Tiểu sư muội của tại hạ chỉ là người bình thường, dám so sánh với nương." Lâm Vân Phảm tỉnh táo , trong mắt lên nghi hoặc. Thiếu nữ trước mắt người kiêu ngạo, đột nhiên lại nhớ tới người, , con hồ ly. Có lẽ, nàng chính là nó, chỉ là vì sao nó đột nhiên bắt đầu thân mật với ... còn cứu ?


      Chớp chớp đôi mắt hồ ly ngập nước, Lệ Nhi dịu dàng hỏi: "Ngươi thích ta ?" Đôi mắt nàng xoay chuyển, giống như hàng vạn nhu tình.


      Lâm Vân Phàm lập tức lùi ra sau hai bước, trầm giọng : " nương, xin tự trọng." Ánh mắt nàng hút hồn người, hết lần này tới lần khác ánh mắt giống tiểu hồ ly, chẳng lẽ nàng chính là thất phẩm thiên hồ?


      "Ngươi thích ta?" Gương mặt nhắn của Lệ Nhi chực khóc, dung nhan giống như hoa tươi mất nước và ánh sáng.


      Nàng chắc chắn là hồ ly!


      Lâm Vân Phàm hít sâu hơi : " nương, ta và là người xa lạ, nên tới thích hay ." năm nay cũng 450 tuổi rồi, tuy tư tưởng vẫn còn trẻ nhưng những tượng sinh lý như... nảy tâm xuân sớm rời xa rồi. chỉ có thể thiếu nữ này xinh đẹp tuyệt luân, tu sĩ định lực sâu dễ dàng bị nàng câu hồn.


      "Nơi băng tuyết này có sinh vật, ta và ngươi đồng hành, mau quen thân." Lệ Nhi , cánh môi đào khẽ cong tạo thành vòng cung quyến rũ, gương mặt tuyệt mĩ giống như bông hoa được tắm ánh mặt trời.


      Lâm Vân Phàm lập tức kinh ngạc: " nương cũng muốn thí luyện?"


      "Ta thấy nhàm chán, muốn chơi đùa." Lệ Nhi , ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy ảo cảnh băng tuyết thích bằng ảo cảnh rừng rậm, nhưng nơi này có tu sĩ linh căn hỏa tinh khiết mà phụ thân coi trọng, cho nên nàng tới đây cứu , thuận tiện kiểm tra xem định lực thế nào.


      Ta nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, thuận tiện chơi đùa với các ngươi.


      Lâm Vân Phàm lập tức nhớ tới tiểu hồ ly công kích và tiểu sư muội là thất vĩ thiên hồ. còn nghi ngờ nữa, thiếu nữ trước mắt chính là thất vĩ thiên hồ biến hóa. Nàng vẫn muốn trêu chọc ? Dùng thực lực của nàng, động ngón tay cũng có thể giết .


      cẩn thận dò hỏi: " nương, biết tiểu sư muội tại hạ nơi nào , nhận loại thí luyện nào?" Có tàn khốc hơn ảo cảnh băng tuyết này?


      Lệ Nhi cong miệng : "Biết , nhưng ta thích cho ngươi."


      Câu trả lời của nàng trong dự liệu của Lâm Vân Phàm, liền hỏi chuyện khác: " nương, cuối cùng Thái hư huyễn cảnh là thế nào? nương cũng giống tu sĩ tiến vào huyễn cảnh, hay là vẫn sinh hoạt trong huyễn cảnh?" giả như chưa biết thân phận thiên hồ của nàng.


      Lệ Nhi gạt : "Thái hư huyễn cảnh bao gồm nhiều ảo cảnh , tất cả tu sĩ và linh sủng tiến vào đều phải tiếp nhận thí luyện. Ta sinh ra ở trong Thái hư huyễn cảnh, ta chưa từng tới đại lục Ngũ Nguyên. Tu sĩ và linh sủng linh căn khác nhau, tính cách khác nhau, tiếp nhận thí luyện khác nhau, tóm lại, các ngươi vĩnh viễn ở trong ảo cảnh thí luyện, trừ phi thông qua... những thí luyện kia, mới có cơ hội trở về đại lục Ngũ Nguyên."


      Phụ thân nàng nhìn trúng , nhất định tăng cường độ khó, khiến vĩnh viễn ở lại Thái hư huyễn cảnh, cho đến lúc có năng lực đạp phá hư phi thăng. Hừ, như vậy rất tốt, nàng có thêm nhiều thời gian trêu đùa , báo thù việc đốt bộ lông của nàng.



      Lâm Vân Phàm nghe xong lời nàng... gương mặt tuấn lộ vẻ thất vọng. mãi thí luyện nơi này sao? Ở đây nơi ảo cảnh, đến khi đồ ăn và Tích cốc đan trữ trong túi càn khôn hết, chết.


      Nhưng, nếu tiến vào, cũng dự đoán được, lúc này chỉ cố gắng cầm cự sống lâu chút, để khám phá thêm những điều thần bí trong huyễn cảnh.


      Lâm Vân Phàm nghĩ tới đây, chắp tay : " nương, tại hạ lần nữa cảm tạ ân cứu mạng, tại hạ muốn tiếp tục thí luyện, nếu có việc gì, mời nương tự nhiên."


      Lệ Nhi lập tức ngây ngẩn cả người, thèm để ý đến nàng? bị vẻ đẹp của nàng dao động chút nào sao?


      Thấy nàng lên tiếng, Lâm Vân Phàm quay người phòng bị bước . Nếu nàng muốn giết cứu , nếu cứu trong thời gian ngắn tấn công .


      "Này." Lệ Nhi kéo góc áo Lâm Vân Phàm, đáng thương : "Nơi này là băng tuyết, ngươi muốn vứt bỏ ta- yếu ớt ở chỗ này mình?"


      Lâm Vân Phàm biết nên khóc hay cười. Bọn họ ai yếu ai mạnh? Chỉ cần tu sĩ từ ngũ phẩm ngưng tụ cảm ứng có thể phân biệt được.


      " nương đùa. nương sinh ra lớn lên ở bên trong Thái hư huyễn cảnh, tuyệt phải người thường. Tại hạ tu vi nông cạn, thể làm hộ hoa sứ giả." Lâm Vân Phàm xong, dùng sức kéo lại góc áo mình.


      Lệ Nhi lập tức lộ bản tính ngang ngược, hét lớn: "Ta muốn ngươi cùng ta, ngươi nhất định phải cùng ta!"


      " nương, xin đừng khiến tại hạ khó xử." Lâm Vân Phàm , vẫn về phía trước. Nơi băng tuyết này giống như mãi có điểm cuối, mà và tiểu sư muội từ khi tiến vào Thái hư huyễn cảnh mất năng lực ngự kiếm phi hành, chỉ có thể từng bước .


      Lệ Nhi chạy hai bước đuổi kịp, cách hùng hồn: "Ta muốn cùng ngươi!" Thiên hạ này còn có nam nhân rung động trước nhan sắc của nàng?


      Lâm Vân Phàm chỉ thi lễ với nàng. đoán được thiếu nữ xinh đẹp này chính là thất vĩ thiên hồ, sao có thể bị nàng dao động? thanh tâm quả dục bốn trăm năm, về chữ "sắc" quả chút hứng thú!


      "Này, ngươi bị nội thương còn chưa khỏi, ngươi dừng lại nghỉ ngơi chút được ?"


      "Này, chân ta đau rồi, ngươi dừng lại nghỉ ngơi với ta nhé?"


      "Này, ngươi thấy Băng tinh ngọc liên đỉnh núi kia ? Ta muốn?"


      "Này, ngươi hả? Chỗ đó rất nguy hiểm, ngươi bây giờ thể bay."


      "Đồ ngốc, đồ ngốc, ngươi sao lại vì đóa Ngọc Liên mà muốn sống?"


      "Cái gì, báo đáp ân cứu mạng? Quên mình để báo đáp? Ngu xuẩn, đầu gỗ! Ta chơi với ngươi nữa, ta về."


      "Ngao, nơi này là lãnh địa của thiên hồ ta, tiến vào chết. Nhanh chóng quỳ xuống dập đầu xin tha thứ bản thiên hồ tha ngươi tội chết!"


      "Ngươi quỳ xuống dập đầu? Hừ, bản thiên hồ ăn ngươi!"


      "Oa, sao ngươi biết là ta? Ha ha hóa ra ngươi sớm đoán được ta là Lệ Nhi rồi. Ha ha ha, Lâm Vân Phàm, lâu gặp, xem ra ngươi thí luyện khá tốt."


      "Này, Lâm Vân Phàm, đừng , ngươi ra khỏi Thái hư huyễn cảnh đâu. Chơi với ta được , ta có thể cho ngươi rất nhiều linh thạch và đan dược đỉnh cấp."


      "Lâm Vân Phàm, ta là thất vĩ thiên hồ đấy, ta rất quen thuộc Thái hư huyễn cảnh, ngươi cần ta giúp đỡ gì ?


      "Cái gì, muốn ta tìm tiểu sư muội và sư phụ giúp ngươi? Ta làm!"


      "Lâm Vân Phàm..."


      Bất tri bất giác, Lệ Nhi lại để tâm tới Lâm Vân Phàm, người nàng nhiều lần trêu chọc mà chưa có phản ứng gì.
      Abby, LyLy Mai, Tôm Thỏ11 others thích bài này.

    2. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Phiên ngoại 3: Lệ Nhi rời khỏi huyễn cảnh

      "Lệ Nhi, gần đây con chú ý rất nhiều tới Lâm Vân Phàm đấy." Hạo Linh Tiên Tôn cười tủm tỉm , nhìn dung mạo nữ nhi ngày càng giống thê tử Tuyết Cơ của ông.

      " có gì đặc biệt." Lệ Nhi , " chính là kẻ đầu gỗ, người ta trêu chọc thế nào cũng nén giận." Nàng hứa cho linh thạch, linh đan, pháp khí, thậm chí tâm pháp tu luyện, mà chỉ hi vọng nàng có thể dẫn tìm tiểu sư muội hoặc sư phụ cho biết tình hình của bọn họ.

      "Người khác? Chính là con phải ?" Hạo Linh Tiên Tôn khẽ cười . Tính tình Lệ Nhi giống mẫu thân nàng, nhớ năm đó, Tuyết Cơ đối với ông dịu dàng nhiệt tình, giống như Tuyết Hoa và Hạ Lăng Vân lúc này. A... Lệ Nhi ngang ngược là do ông nuông chiều quá.

      "Hừ." Lệ Nhi kiêu ngạo nâng cái cằm tuyết trắng xinh đẹp. Nàng đe dọa, sắc dụ, lợi dụ, nhưng tên Lâm Vân Phàm này dầu muối ăn, cố chấp tu luyện trong ảo cảnh băng tuyết, đối với nàng đứng xa mà trông. Hừ, đừng tưởng nàng biết, Lâm Vân Phàm coi nàng như là trong bộ phận thí luyện, luyện ý chí chống cự lại sắc đẹp.

      "Lệ Nhi, thời gian đóng cửa huyễn cảnh còn lại mấy ngày. Lâm Vân Phàm sớm thông qua sát hạch, ta để lựa chọn rời khỏi hoặc ở lại." Hạo Linh Tiên Tôn . Thái Hư Huyễn Cảnh vận hành có quy luật, trách nhiệm của ông chính là giữ gìn Thái Hư Huyễn Cảnh, quản lí tất cả các sinh linh ở trong huyễn cảnh.

      "Phụ thân, người tăng độ khó để thể thông qua." Lệ Nhi ôm cánh tay phụ thân.

      " được, ta tăng độ khó của thí luyện lên rất lớn rồi, thể phá lệ thêm." Hạo Linh Tiên Tôn lắc đầu .

      Lệ Nhi là nữ nhi của ông, là tay phân tay nước tiểu nuôi lớn, nữ nhi chỉ lắc lắc lỗ tai là ông biết nữ nhi nghĩ gì muốn gì. Lệ Nhi chú ý tu sĩ trẻ tuổi thuần phác như vậy, ông đoán ra tâm tư con . Lệ Nhi trưởng thành, bắt đầu theo bản năng tìm kiếm đối tượng giao phối thích hợp. Như vậy cũng tốt, Thanh Đồng là hồ ly hoang dã hung hăng càn quấy, ông dạy bảo mấy lần cũng thay đổi được bản tính, xứng với Lệ Nhi. Lệ Nhi mang dòng máu của ông, có lẽ nên chọn cho nữ nhi tu sĩ nhân loại kiệt xuất.

      Lệ Nhi nghe vậy, hàm răng khẽ cắn môi dưới, chần chừ lâu : "Phụ thân, người coi như qua thí luyện, để tiếp tục trong ảo cảnh được ? Nếu mãi ở trong huyễn cảnh, sớm muộn tấn cấp cửu phẩm Tiên Tôn." Nếu Lâm Vân Phàm rời khỏi huyễn cảnh, nàng vĩnh viễn nhìn thấy . Thế giới bên ngoài linh khí đậm đặc bằng huyễn cảnh, chừng chờ đến khi Thái Hư Huyễn Cảnh xuất lần nữa ở đại lục Ngũ Nguyên, Lâm Vân Phàm chết già rồi.

      " thể." Hạo Linh Tiên Tôn nghiêm túc , "Đây là quy củ do những người sáng tạo Thái Hư Huyễn Cảnh đặt ra, phụ thân thể làm trái."

      Lập tức Lệ Nhi lộ vẻ uể oải, gương mặt u buồn.

      "Lệ Nhi, nếu con cảm thấy tốt, có thể thử theo ra ngoài." Hạo Linh Tiên Tôn vuốt ve đầu nữ nhi , "Thái Hư Huyễn Cảnh trừ thí luyện ra chẳng còn gì thú vị, thích hợp cho những người trẻ tuổi như con. Hài tử lớn rồi luôn muốn ra ngoài lịch lãm, bằng nhân cơ hội này con tới đại lục Ngũ Nguyên chơi ." Nhưng trước khi nữ nhi rời , ông cần phải dặn dò cấm nữ nhi tùy tiện tổn thương nhân loại.

      "Phụ thân?" Lệ Nhi dám tin nhìn phụ thân.

      Hạo Linh Tiên Tôn cười hiền : "Yên tâm chơi. Về sau kiến thức nhiều, gặp nhiều nam tử khác, con mới biết nam nhân như thế nào mới hợp với con." Lâm Vân PHàm và Hạ Lăng Vân đều thông qua thí luyện ông đặc biệt bố trí, ông rất hài lòng, nhưng giờ Lệ Nhi mới chỉ là thích, cho nên ông muốn tạo thêm cơ hội nữa cho nữ nhi, để nữ nhi mến .

      "Phụ thân, nếu con người làm sao bây giờ?" Lệ Nhi kinh ngạc hỏi, nàng nghĩ tới việc tới đại lục Ngũ Nguyên chơi.

      "Thái Hư Huyễn Cảnh cách khoảng thời gian lại xuất ở đại lục Ngũ Nguyên, khi đó con trở về." Hạo Linh Tiên Tôn lăng lấy ra vòng tay vàng khảm linh thạch : "Đây là vòng tay Như Ý, trước kia tới các ảo cảnh, phụ thân lợi dụng chênh lệch thời gian của ảo cảnh chế tạo ra, bên trong có ít linh thạch, đan dược và pháp khí. Con và Tuyết Hoa mỗi người cái."

      Ông đeo vòng vào tay Lệ Nhi : "Cái này có thể biến to tùy ý, vĩnh viễn ở cổ tay con bị rơi. Vòng tay này lúc chế tác có cho lông hồ ly của con vào, trừ con ai có thể sử dụng. Phụ thân còn bố trí pháp trận truyền tống gian, khi nào con chơi chán, có thể dùng pháp trận trở về, cho nên, con đừng lo lắng cho phụ thân, cứ chơi cho thoải mái ."

      Phụ thân nghĩ cho nàng tất cả!

      Lệ Nhi kích động dập đầu với phụ thân, đôi mắt khẽ ẩm ướt.

      Sau khi Lâm Vân Phàm xuất ở trong Thái Nguyên Cung, thấy nam tử tuấn tôn quý ngồi ngay ngắn bảo tọa ngọc bích, Lệ Nhi ở hình dáng thất vĩ thiên hồ nằm đùi nam tử. Nam tử tuấn khẽ vuốt ve bộ lông Lệ Nhi, gương mặt mỉm cười.

      Nam tử này là ai? Sao Lệ Nhi lại dịu dàng ngoan ngoãn nằm người ông ta?

      Trong lòng Lâm Vân Phàm bỗng thấy khó chịu. ổn định tâm thần, ôm quyền khom người với nam tử tuấn mĩ ngồi ngọc bích: "Vãn bối Lâm Vân Phàm bái kiến tiền bối. Trong lúc vô tình vãn bối xâm nhập Thái Nguyên Cung, kính xin tiền bối thứ tội."

      Hạo Linh Tiên Tôn biết quá trình thí luyện của trong huyễn cảnh mỉm cười : "Thái Nguyên Cung là trung tâm của Thái Hư Huyễn Cảnh, cũng là nơi sở hữu tất cả ảo cảnh. Chỉ có tu sĩ thông qua các loại thí luyện mới có cơ hội thấy Thái Nguyên Cung. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có phát Thái Hư Huyễn Cảnh và đại lục Ngũ Nguyên có chỗ khác nhau?"

      Lâm Vân Phàm thầm khiếp sợ. dám chần chừ, chắp tay , "Tiền bối, linh khí bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh đậm và nhiều hơn đại lục Ngũ Nguyên, thí luyện cũng tốt hơn, nguy hiểm cũng nhiều." Còn có tinh linh quái rất chân , vô cùng thích hợp để tu sĩ thí luyện chiến đấu.

      Hạo Linh Tiên Tôn gật đầu , "Vậy ngươi cho rằng, tu sĩ có tư chất ở trong huyễn cảnh dễ tấn cấp lên cửu phẩm hơn hay là ở đại lục Ngũ Nguyên dễ hơn?"

      Lâm Vân Phàm hồi đáp: "Tất nhiên là ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh."

      Hạo Linh Tiên Tôn : "Đúng vậy. Đây chính là mục đích mà các Tiên Tôn thượng cổ sáng tạo Thái Hư Huyễn Cảnh. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn: Rời khỏi hoặc lưu lại!"

      "Ta là chi chủ của Thái Hư Huyễn Cảnh, ta chú ý từng tu sĩ tiến vào huyễn cảnh. Ngươi là tu sĩ linh căn hỏa tinh khiết, phẩm chất thượng giai, lại nhẫn nại, chỉ cần ở trong huyễn cảnh, tất trở thành cửu phẩm tiên tôn, nếu ngươi rời khỏi, linh khí ở đại lục Ngũ Nguyên chưa chắc giúp ngươi tấn cấp tới bát phẩm. Ngươi cần cẩn thận suy nghĩ rồi quyết định."

      Lâm Vân Phàm trầm ngâm chút : "Miện hạ, sư phụ và tiểu sư muội ta cũng thông qua thí luyện? Quyết định của bọn họ như thế nào?" Nếu bọn họ ở lại, cũng lưu lại.

      "Hai người họ cũng thông qua thí luyện." Hạo Linh Tiên Tôn vuốt ve lỗ tai Lệ Nhi , "Sư phụ ngươi là chi chủ cung sau khi hỏi thăm tình hình ngươi và sư muội, lựa chọn rời , tiểu sư muội ngươi còn nhiều điều lo lắng, chút do dự quyết định rời khỏi."

      Lâm Vân Phàm vui vẻ : "Miện hạ, ta muốn ." Miện hạ, đây chính là tôn xưng tôn quý đẳng cấp nhất dành cho cường giả giới tu tiên.

      Lệ Nhi lập tức nhảy khỏi đầu gối phụ thân đến trước mặt : "Sư phụ ngươi là chi chủ cung, có trách nhiệm người, tiểu sư muội ngươi muốn tìm hiểu thân thế mình, ngươi sao phải rời ?" Hừ, nhất định là vì tiểu sư muội !

      "Lệ Nhi, ta ở bên ngoài có thân nhân, ta muốn rời xa bọn họ." Lâm Vân Phàm ngồi xuống dịu dàng . Lệ Nhi là linh sủng của chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh? Thảo nảo nàng có thể tự do ra vào ảo cảnh.

      Lệ Nhi sớm biết quyết định của rồi, mình cũng có quyết định, nhưng nghe xong nàng vẫn thương tâm hỏi: "Ta rất thích ngươi, ngươi có thể vì ta mà ở lại huyễn cảnh?"

      Lâm Vân Phàm lắc đầu : "Lệ Nhi, ta cũng có chút thích nàng, nhưng ta phải trở về." Lệ Nhi thường xuyên tới ảo cảnh trêu chọc , tăng thêm cảm giác vui vẻ cho quá trình thí luyện buồn bã. Nàng chỉ là hiếu kì ham chơi, có ác ý, biết tính nàng đơn thuần như vậy sao thích nàng?

      Lệ Nhi lần nữa dụ dỗ : "Chỉ cần ngươi ở lại huyễn cảnh, phụ thân ta bồi dưỡng ngươi tốt." chắc đồng ý với lời nàng đâu.

      "Phụ thân nàng?" Lâm Vân Phàm kinh ngạc .

      "Chính là chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh." Lệ Nhi kiêu ngạo ra, "Cha ta chính là chi chủ của Thái Hư Huyễn Cảnh, lúc ở đại lục Ngũ Nguyên mọi người đều tôn xưng ông là Hạo Linh Tiên Tôn."

      "Miện hạ!" Lâm Vân Phàm lập tức bị chấn trụ, cửu phẩm tiên tôn chính là truyền thuyết ở đại lục Ngũ Nguyên, chưa ai tu luyện thành cửu phẩm, cửu phẩm tiên tôn chính là cường giả cao cấp nhất giới tu tiên, hoàn toàn xứng đáng là miện hạ.

      "Lâm Vân Phàm, chỉ cần ngươi ở lại Thái Hư Huyễn Cảnh, ta toàn lực bồi dưỡng ngươi, để ngươi sớm thành Tiên Tôn vĩnh sinh bất tử." Chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh Hạo Linh Tiên Tôn chậm rãi , gương mặt tuấn mĩ nở nụ cười tự tin.

      Lâm Vân Phàm do dự chút kiên trì : "Miện hạ, Lệ Nhi, ta vẫn quyết định rời khỏi." Trở thành tiên tôn là ước mơ của tu sĩ, nhưng mà quá trình tu luyện rất đơn tĩnh mịch, sợ hãi, muốn rời khỏi mọi người trong sư môn.

      "Ngu ngốc! Chuyện tốt như vậy người khác cầu được, ngươi lại từ chối." Lệ Nhi lập tức giận đùng đùng.

      "Lệ Nhi." Lâm Vân Phàm lần đầu tiên đưa tay vuốt ve bộ lông hồ ly của nàng, dịu dàng : "Lệ Nhi, xin lỗi nàng, nhưng ta vẫn muốn trở vè." Lệ Nhi quấn quýt , Lệ Nhi thích , Lệ Nhi muốn lưu lại, xin phụ thân nàng bồi dưỡng , có lẽ nàng thích , nhưng mà, xin lỗi...

      Thấy quyết định rời , Lệ Nhi lập tức : "Ta và ngươi cũng . Ta từ chưa tới đại lục Ngũ Nguyên bao giờ, muốn tới đó."

      Lâm Vân Phàm cảm thấy rùng mình sởn gai ốc. Nàng muốn tới đại lục Ngũ Nguyên chơi? Hồ ly thích giày vò người khác muốn tới náo loạn đại lục Ngũ Nguyên?

      "Phụ thân đồng ý." Lệ Nhi uy hiếp, "Ta mặc kệ, dù sao ta cũng muốn ra ngoài. Lâm Vân Phàm, ngươi dẵn ta , hay để ta mình?"

      Làm sao có thể để thất vĩ thiên hồ tràn ngập tò mò với mọi thứ, lại còn thích giày vò người khác ra ngoài mình?

      "Miện hạ, như vây? Lệ Nhi là thiên hồ trân quý, ra ngoài bị nhiều người để ý." Lâm Vân Phàm lập tức hỏi Hạo Linh Tiên Tôn.

      Hạo Linh Tiên Tôn cười : "Hài tử trưởng thành cũng nên rời nhà xông xáo. Ta chuẩn bị chu toàn cho Lệ Nhi, nàng bị người khác tổn thương." Gặp được nguy hiểm trực tiếp trở về cạnh ông!

      Có lẽ Lệ Nhi đại náo đại lục Ngũ Nguyên!

      Lâm Vân Phàm vội : "Lệ Nhi, để ta đưa nàng ra ngoài." Lệ Nhi thích giày vò , ngàn vạn lần đừng gây chuyện thị phi khắp nơi.

      "Được." Lệ Nhi thỏa mãn , "Ra ngoài, ngươi phải che dấu thân phận của ta, được để người khác biết ta là thất vĩ thiên hồ."

      Nàng xong, thu lại sáu đuôi, ngụy trang thành linh hồ bình thường. Thiên hồ huyết thống tôn quý, huyết nhục là nguyên liệu luyện đan quý hiếm, nàng muốn bị người để ý, cho dù thất phẩm linh hồ cũng rất hiếm.

      "Ta biết." Lâm Vân Phàm gật đầu .

      "Ngươi cũng thể cho sư phụ và tiểu sư muội ngươi ta là nữ nhi của chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh. Ta thích người khác bóng gió hỏi ta về bí mật huyễn cảnh." Lệ Nhi lại .

      "Được." Lâm Vân Phàm . đoán chừng Lệ Nhi cũng quấy rối sư phụ và tiểu sư muội, bọn họ biết nàng là thất vĩ thiên hồ.

      Chờ sau khi người hồ bàn xong điều kiện, Hạo Linh Tiên Tôn : "Lâm Vân Phàm, thời gian còn nhiều, ngươi cần phải ." Chờ chút nữa ông còn phải gọi Tuyết Hoa và Hạ Lăng Vân tới.

      Lâm Vân Phàm lập tức đứng dậy hành đại lễ với Hạo Linh Tiên Tôn, : "Miện hạ, cáo từ! Nữ nhi của người, ta chăm sóc tốt."

      Hạo Linh Tiên Tôn khẽ gật đầu: "Lâm Vân Phàm, ta từng là cửu phẩm tiên tôn ở đại lục Ngũ Nguyên, bây giờ là chi chủ của Thái Hư Huyễn Cảnh, những linh đan ngươi đạt được ở ảo cảnh ddefu là ta tự tay luyện chế, tam vị chân hỏa là công pháp ta nhiều năm đúc kết, chẳng lẽ ngươi tạ lễ mà đơn giản như vậy?"

      Lâm Vân Phàm lập tức , "Miện hạ xin thứ cho vãn bối thất lễ." bắt đầu hành lễ ba quỳ chín bái long trọng.

      Hạo Linh Tiên Tôn thỏa mãn gật đầu, "Ngươi mang Lệ Nhi ra ngoài, chỉ cần tới vách núi Thái Nguyên Cung nhảy xuống, là có thể rời khỏi huyễn cảnh." Thái Nguyên Cung kết nối từng ảo cảnh, lúc tu sĩ nhìn thấy Thái Nguyên Cung, vị trí cũng khác nhau.

      Lệ Nhi nhìn phụ thân, : "Cha, con ra ngoài chơi, nhất đính sớm trở về." Nàng chỉ chơi lát, rồi dùng pháp trận trong vòng tay Như Ý trở về nhà.

      "Ừ. Chơi vui vẻ đừng để bản thân phải tiếc nuối." Hạo Linh Tiên Tôn gật đầu nhìn nữ nhi, với Lâm Vân Phàm: "Lâm Vân Phàm, nữ nhi của ta giao cho ngươi, ngươi tuyệt đối được để nữ nhi của ta tổn thương."

      Phất phất tay, ông hiền lành : " thôi thôi, ta còn có chuyện."

      Lâm Vân Phàm do dự chút, bế Lệ Nhi lên : "Lệ Nhi, chúng ta thôi." cố gắng chăm sóc tốt cho nàng, dù thực lực của nàng mạnh hơn rất nhiều.

      Lệ Nhi ghé vào khuỷu tay Lâm Vân Phàm, nước mắt lưng tròng nhìn phụ thân, trong lòng thầm hối hận, mình nên rời khỏi phụ thân.

      Đột nhiên nàng cảm nhận ý niệm của phụ thân truyền tới: , con của ta, ta cầu chúc con tâm tưởng được thành, cuối cùng sớm lấy con rể trở về.

      Đúng, nàng phải chơi vui vẻ, sau đó tìm vị hôn phu trở về với phụ thân.

      Lệ Nhi nghĩ vậy, trong lòng bớt thương tâm hơn.
      LyLy Mai, noair, Tôm Thỏ9 others thích bài này.

    3. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Phiên ngoại 4: Lệ Nhi gia nhập thế tục


      bờ biển Đông Nam, lúc chuẩn bị chia tay Thanh Đồng đột nhiên lộ ra dáng vẻ mị mỉm cười với Lệ Nhi và Tuyết Hoa, phóng thích mị hương chỉ hồ ly đực mới có, hi vọng hai hồ ly giống cái này sau khi tới kì động dục nhớ tới .


      Tuyết Hoa trúng chiêu, lập tức bị Hạ Lăng Vân ôm bay ra phía xa, Lệ Nhi cũng vậy, tâm loạn, máu huyết sôi trào, nhịn được, ôm lấy cổ Lâm Vân Phàm đứng cạnh nàng, kiễng mũi chân nhiệt tình liếm láp. Liếm mặt , mắt , môi của .


      "Lệ Nhi, nàng tỉnh táo lại, bình tĩnh chút, mau ăn hết." Bị Lệ Nhi đột ngột tập kích Lâm Vân Phàm cố gắng lấy ra Thanh Thần Đan mà Hạo Linh Tiên Tôn ban cho nhét vào miệng nàng, dỗ nàng ăn hết.


      Lệ Nhi tuy bị dục niệm khống chế khiến thân thể nóng bừng nhưng vẫn còn chút lí trí, bên tai nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nàng chút do dự nuốt dược.


      Đan dược vào miệng hóa thành luồng khí lành lạnh tản mát khắp người, Lệ Nhi buông Lâm Vân Phàm, vung quyền về phía Thanh Đồng bay mất gào hét, "Hồ ly tinh chết tiệt, ta nguyền rủa ngươi đoạn tử tuyệt tôn."


      "Lệ Nhi." Lâm Vân Phàm thể làm gì , "Nàng là con của tiên tôn cao quý và thiên hồ, sau này đừng lời thô tục." Đoạn tử tuyệt tôn những lời này Lệ Nhi học được từ đâu, nàng được chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh thân phận tôn quý giáo dưỡng, sao lại có thể tiếp xúc với những lời vô đức này... hay là lúc trêu đùa những tu sĩ trong ảo cảnh học được? Haizzz...


      Lệ Nhi cảm thấy mất mặt, cho dù Tuyết Hoa cũng giống nàng, nhưng nàng quyết định tạm thời tới Thiên Linh Môn, liền : "Tuyết Hoa, sau này tỷ Thiên Linh Môn tìm muội."


      Sau đó nàng quay đầu với Lâm Vân Phàm: "Ta muốn chơi chỗ khác, ngươi có cùng ta? Ngươi theo thôi, ta mình." xong, nàng bay mất.


      Cùng Lâm Vân Phàm rời huyễn cảnh, nàng thấy được tình cảm thắm thiết của khi bảo vệ che chở tiểu sư muội Lệ Quân Hoa, cũng thấy tỉ mỉ chăm sóc chiếu cố nàng, nhưng loại tình cảm này rất giống kiểu Hạ Lăng Vân sủng ái Tuyết Hoa, khiến trong lòng nàng bất mãn. Nàng có phụ thân, nhưng muốn trói buộc phụ thân phải bảo vệ mình, nàng hi vọng có thể cố kị nàng như Cảnh Thanh Viễn chồn tuyết tiên tử.


      Lâm Vân Phàm dám để nàng mình lập tức cáo từ Hạ Lăng Vân, phu thê Cảnh Thanh Viễn rồi lập tức ngự kiếm phi, ra tốc độ phi hành của nàng nhanh, lát đuổi theo được.


      Lệ Nhi tuy luôn bay về phía Tây Nam nhưng vẫn lắng nghe động tĩnh sau lưng. Dù biết Lâm Vân Phàm dám bỏ mặc mình, nhưng thấy đuổi theo, trong lòng nàng rất vui.


      Quả nhiên, nàng mới bay xa, nghe tiếng xé gió phía sau.


      đuổi theo nàng.


      Khóe miệng cong lên, nàng hỏi: "Lâm Vân Phàm, chúng ta chỗ nào chơi?" Nàng lần đầu tới đại lục Ngũ Nguyên, hoàn toàn biết nhân thế là gì.


      "Ngọn núi phía Tây Nam có thác nước hùng vĩ, dòng suối trong lành và gian yên tĩnh." Lâm Vân Phàm ngự kiếm bay cạnh nàng , "Lúc trẻ ta từng tới vùng Tây Nam thí luyện, rất quen thuộc địa hình bên đó, ta dẵn nàng chơi." dẵn nàng tới nơi ít người lui tới.


      Lệ Nhi thông minh tuyệt đỉnh, nghe xong biết Lâm Vân Phàm cố ý chọn nơi ít người, liền : " cần, trong Thái Hư Huyễn Cảnh có rất nhiều ngọn núi thác nước đẹp, ta nhìn mãi cũng chán, ta muốn nhìn người, nhìn rất nhiều người. Tuyết Hoa con người có nhiều món ăn ngon, ta cũng muốn nếm thử."


      Nàng lấy ra viên cực phẩm linh thạch cỡ trứng bồ câu : "Lệ Quân Hoa từng , linh thạch vô cùng đáng giá. Nàng ta tu luyện cần linh đan có tiền cũng mua được, linh đan cao cấp có thể đổi rất nhiều tiền, nhưng có nhiều tiền cũng chưa chắc mua được linh đan. Cha ta cho ta linh thạch, nên ta có rất nhiều tiền, ăn hết tiền của ngươi."


      Vẻ mặt Lâm Vân Phàm lộ ra ý cười, tuy giàu có, nhưng tuyệt đối có thể nuôi được nàng. khuyên nhủ: "Lệ Nhi, thu linh thạch lại. Cực phẩm linh thạch rất hiếm thấy, nàng tùy tiện lấy ra khiến người khác nổi lòng tham."


      "Ngươi nổi lòng tham sao?" Lệ Nhi lập tức hỏi, cố ý lấy ra viên hỏa linh thạch cực phẩm ánh sáng đỏ rực khoe khoang trước mặt Lâm Vân Phàm.


      "Lệ Nhi, đây là lần thứ năm nàng dụ dỗ ta rồi." Lâm Vân Phàm bình tĩnh . Ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh, Lệ Nhi nhiều lần mang cực phẩm linh thạch thuộc tính linh căn của tới hấp dẫn, ngoại trừ lần đầu hơi dao động, lần sau bình thản.


      Thấy ngay cả ở bên ngoài, lúc nàng có chỗ dựa cũng bị mua chuộc, Lệ Nhi vô cùng hài lòng, thu linh thạch vào. Lâm Vân Phàm là người trải qua biết bao thí luyện mà phụ thân đưa ra, nhân phẩm của có vấn đề, nàng muốn cướp lấy trái tim , để trở thành nam nhân của nàng.


      Lệ Nhi nhìn xung quanh, chọn thành lớn, sau đó đáp xuống chỗ vắng vẻ.


      "Lệ Nhi." Lâm Vân Phàm cực lo lắng bởi dung mạo xinh đẹp của nàng, liền lấy ra cái mũ rộng vành , "Đeo cái này lên."


      Lệ Nhi khẽ ngửi, vẻ mặt ghét bỏ: "Có mùi mồ hôi, bẩn." Cái mũi nàng vô cùng linh mẫn, cho nên hơi thích sạch .


      Lâm Vân Phàm xấu hổ ấp úng , "Là ta đeo trước đây khá lâu, lúc thu vào túi càn khôn quên lấy ra giặt." cũng 150-160 năm sống đảo Hỏa Vân, phải nhớ tới che dung mạo nàng chắc nhớ tới cái mũ tiện tay mua này.


      "Ngươi từng dùng?" Lệ Nhi do dự chút , "Ta thử đội." xong nàng duỗi bàn tay trắng nõn tiếp nhận mũ rộng vành đội lên đầu.


      Sau khi Lâm Vân Phàm thông qua thí luyện thứ nhất, trong ảo cảnh băng tuyết liền xuất các loại sinh vật, có và giả. Tinh linh quái trong ảo cảnh băng tuyết đều do phụ thân tỉ mỉ lựa chọn, con nào yếu hơn Lâm Vân Phàm, cho nên trong thí luyện Lâm Vân Phàm thường xuyên đổ máu, chảy mồ hôi, người lúc nào cũng ngập mùi máu tươi mồ hôi bẩn còn có mùi khác lạ. tại nàng đeo chiếc mũ từng đội, trong lòng cũng sinh ra cảm giác chán ghét, xác định thêm lần nữa, có lẽ nàng thích Lâm Vân Phàm, nên mới tiếp nhận tất cả những gì của .


      Lâm Vân Phàm thoáng đánh giá Lệ Nhi đội mũ rộng vành, thầm thở dài, đưa tay chủ động đè thấp mũ tận lực che khuất gương mặt bị hở của nàng.


      "Lâm Vân Phàm ta thấy đường." Lệ Nhi nũng nịu cười , giọng lộ vẻ vui mừng. muốn nam nhân khác thấy mặt nàng, nhất định hi vọng nàng mê hoặc người khác? ghen tị?


      " sao, nàng theo ta." Lâm Vân Phàm , dẵn nàng ra khỏi hẻm sâu.


      Lệ Nhi biết điều theo sát , đôi mắt qua màn lụa đánh giá xung quanh. Thành này rất nhiều người, so với số người nàng nhìn thấy ba nghìn năm qua còn nhiều hơn, ở đây rất đông, tiếng rao của cửa hàng, tiếng hét to tiếng cãi nhau khiến đôi tai linh mẫn của nàng có chút khó chịu, xung quanh mùi hỗn tạp, có cái khiến nàng thích, cái khiến nàng tò mò tuy nhiên vẫn chưa xuất được mùi thơm khiến nàng nhịn được chảy nước miếng.


      đường người lui tới rất nhiều, nam có nữ có, có người gầy trơ xương kẻ tai to mặt lớn, có nam tử tuấn khôi ngô, có lão nhân già 80 tuổi, có trẻ ...


      Đây là gì, đó là cái gì?


      Lệ Nhi tò mò hỏi? Lâm Vân Phàm kiên nhẫn trả lời nàng.


      "Đứa bé kia ăn cái này, ta có thể ăn ? Ta ngửi thấy mùi thơm ngọt." Lệ Nhi chỉ vào người bán hàng rong bị đám trẻ vây quanh.


      "Đó là người bán kẹo. Kẹo đường có thể ngắm cũng có thể ăn." Lâm Vân Phàm dẵn nàng tới đưa ra mười đồng tiền , “Cho ta mấy que kẹo hình dáng cứ chọn cái sở trường của ngươi, nếu đủ tiền ta trả tiếp." Hài tử và thiếu nữ đều thích những thứ... này, Lệ Nhi tò mò, cũng muốn mua cho nàng nhìn, nàng ăn.


      "Vâng." Người bán hàng lập tức nhận tiền, lấy ít mạch nha rồi bắt đầu tạo hình.


      Lệ Nhi tò mò nhìn phượng hoàng, rồng, con cua, gà trống... Nhanh chóng thành hình, rồi dính lên que gỗ, từng cái từng cái đưa cho Lâm Vân Phàm.


      Lâm Vân Phàm đưa cho nàng, nàng thích ăn, đừng tiếc.


      Quá thần kì, rất đáng !


      Lệ Nhi duỗi đầu lưỡi nhàng liếm cánh phượng hoàng, lập tức cảm nhận vị ngọt.


      "Lâm Vân Phàm hỏi có thể tạo hình hồ ly , để vẽ ta với bảy cái đuôi." Lệ Nhi vui vẻ .


      Vẽ nguyên hình của nàng sao?


      Lâm Vân Phàm gật đầu, miêu tả dáng vẻ nguyên hình của nàng, thậm chí cả tính cách.


      Người bán hàng nghe xong gật đầu hiểu , múc thìa mạch nha hòa tan với nước đường nhanh chóng vẽ hồ ly. Chờ tới lúc hồ ly bảy đuôi làm lạnh xong, dính lên que gỗ đưa cho Lâm Vân Phàm: "Công tử, cái này thế nào?"


      hổ là nghệ nhân, nghe thôi cũng có thể tạo hình sống động, giống như là thấy bóng dáng Lệ Nhi hình thái thiên hồ.


      Lâm Vân Phàm mỉm cười lấy mười đồng tiền đưa cho người bán hàng: "Vẽ tồi." rất thích, khẳng định Lệ Nhi cũng vậy.


      "Giống y như ta." Lệ Nhi cao hứng.


      Lâm Vân Phàm vội , "Rất giống hồ ly nàng nuôi? Nàng còn tăng thêm cho nó sáu cái đuôi."


      vừa nghe nàng , vội giải thích để người khác tò mò.


      Lâm Vân Phàm nhìn mười cái que kẹo đường trong tay nàng : "Chúng ta thôi, những cái này... hi vọng nàng ăn xong bị sâu răng."


      " biết." Lệ Nhi cắn cái đuôi rắn cười hì hì , "Ta lúc...còn , phụ thân đều bắt ta đánh răng súc miệng, răng ta luôn tốt."


      Nghĩ tới Hạo Linh Tiên Tôn uy nghi tôn quý bắt tiểu hồ ly súc miệng đánh răng, đột nhiên Lâm Vân Phàm rất muốn cười. Lệ Nhi, nàng đáng .


      xa, Lệ Nhi nghe tiếng cười ngả ngớn, thấy mùi hương phấn tỏa ra từ tòa nhà, nhịn được hỏi: "Đây là chỗ nào?"


      Lâm Vân Phàm lập tức : "Nơi đám nam nhân và nữ nhân sạch tụ tập." xong, chủ động nắm vai nàng, kéo nàng nhanh qua.


      muốn nàng biết những nơi thế này.


      Lòng hiếu kì của Lệ Nhi càng lớn, thầm đưa ra quyết định.
      Last edited: 3/10/18

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Truyện này cặp đôi nào cũng đáng
      Momo1314 thích bài này.

    5. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Phiên ngoại 5: Lâm Vân Phàm tức giận


      Lệ Nhi , ta đói bụng, ta muốn ăn.


      Lâm Vân Phàm vội thuê gian phòng thanh nhã để nàng vào trước, còn ra ngoài báo với chưởng quầy lựa hơn chục món ăn đợi trước cửa phòng, chờ tiểu nhị mang đồ tới, đích thân mang vào.


      Lệ Nhi , ta muốn ở khách điếm.


      Lâm Vân Phàm lập tức mang nàng tới khách điếm khá hợp mắt, chọn hai phòng.


      Ban đêm, mỗi người phòng ngủ, Lệ Nhi lén bay ra khỏi khách điếm, dựa theo đường ban ngày mà chạy tới chỗ "Nam nữ sạch kia."


      Ở đó đèn đuốc sáng trưng, những phụ nhân trung niên trang điểm đeo trâm gài ngừng mời chào nam khách: Quan nhân/Đại gia xx tới, Thúy Thúy/Yên Hồng/ Lục Châu nhà ta mỗi ngày đều nhớ người, trông mòn con mắt á.


      Bà ta còn gọi: Thúy Thúy/Yên Hồng/Lục Châu... các ngươi ở chỗ nào, còn mau ra tiếp khách.


      Lệ Nhi rất ngạc nhiên, từ nóc nhà nhảy xuống, rồi ra. Nàng mặc xiêm y màu trắng thanh lịch, mái tóc đen dài như thác nước được gài sau gáy bằng trâm đơn giản.


      Mọi người lui tới phát ra nàng, đám bỗng biến thành gà gỗ. Dung mạo nàng tuyệt mĩ như tiên nữ, đôi mắt hồ ly hẹp dài sóng mắt long lanh, đôi má hồng phấn, dáng người nhắn mị.


      Nàng đẹp tới mức, Di Hồng Viện này, , toàn bộ nữ nhân huyện Hoa Phòng này cộng lại cũng đẹp bằng phần của nàng!


      Người cùng phái dễ thoát ra khỏi mị lực, tú bà Di Hồng Viện là người đầu tiên tỉnh táo lại, mặt mũi tươi cười chạy tới, với Lệ Nhi: " nương là người nơi nào, sao lại tới chỗ này?" Nữ tử đàng hoàng buổi tối ra khỏi cửa đấy, lại càng đến việc tới Di Hồng Viện nơi mà nữ nhân căm hận nhất.


      "Đây là chỗ nào? Ta thấy rất náo nhiệt, nên lén tới nhìn cái." Lệ Nhi mỉm cười , giọng uyển chuyển, đôi mắt lấp lánh sáng.


      "Nơi này là..." Tú bà chú ý cẩn thận dò xét cách ăn mặc của Lệ Nhi, phát xiêm y của nàng chất liệu thượng thừa nhưng làm rất đơn giản, người nàng ngoại trừ trâm gài bạch ngọc, tay trái có vòng tay vàng tinh xảo ra còn đồ trang sức nào khác, nàng nhìn các nam nữ xung quanh, gương mặt lộ vẻ hiếu kì xem thường.


      Xem ra, đây là thiếu nữ ngây thơ rành thế .


      Trong lòng tú bà thầm tính toán, vừa muốn chuyện, nam tử mặc áo màu xanh da trời vội bước ra : " nương, đây phải là chỗ nương nên tới. Có phải nương lạc đường? Tại hạ là Nhạc Lâm, con trai tri huyện, muốn mời nương tạm tới nhà tại hạ nghỉ ngơi."


      gã nam tử thư sinh khoảng ba mươi tuổi tiến lên hai bước : " nương, nơi này thích hợp với nương, nếu nương chê có thể cho kẻ hèn này biết nhà nương ở đâu? Kẻ hèn này nguyện đưa tiễn nương về nhà."


      " nương, ta nhìn thấy nương rất quen, có phải là tiểu biểu muội của di nương nhà ta bị tên người què bắt cóc? nương có thể về nhà cùng ta được , ta dẵn nương gặp phụ mẫu thân sinh." gã nam tử chừng hai mươi tuổi ra , đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng.


      Người nhìn ra thiếu nữ này là nương thuần khiết đâu chỉ mình tú bà? Để tú bà dụ dỗ người vào Di Hồng Viện, thà bọn kim ốc tàng kiều. Nhìn thấy thiếu nữ dung mạo tuyệt trần, rất nhiều người tươi cười dẻo miệng dụ dỗ lừa gạt Lệ Nhi.


      "Phi, nhà ngươi chỉ là tiểu thương hạ lưu, có chút tiền thối, làm sao nuôi dưỡng được nương thanh khiết như vậy? Lý Khả con trai tri huyện lớn tiếng cười nhạo. Về phần thư sinh kia, có năng lực cạnh tranh cùng bọn họ, chỉ có thể trông cậy vào việc mở lời trước để lừa gạt tâm hồn thiếu nữ.


      "Hừ, trong lòng ngươi nghĩ gì ai chả biết? Người ngay thẳng mập mờ, tiểu biểu muội là vị hôn thê của ta." Gã con trai thương nhân ám chỉ, có thể vì nương này nguyện ý cưới hỏi đàng hoàng.


      Lệ Nhi nghe bọn , khỏi cười rộ lên. Những... tên này còn định lừa gạt nàng, thấy dung mạo nàng, còn dụ dỗ bắt cóc nàng.


      Nụ cười nàng sáng lạn mê người như hoa đào ngày xuân, hai con mắt ngập nước, đuôi mắt dài lộ vẻ mị.


      Nụ cười mê hoặc lan tràn, khuynh quốc khuynh thành!


      Mọi người cả nam lẫn nữ vây quanh nàng đều thất thần.


      "Lệ Nhi!" bầu trời đột nhiên truyền đến thanh gấp gáp của nam tử, lập tức phá vỡ si mê của mọi người. Bọn họ chỉ thấy nam tử áo đỏ từ trời giáng xuống, đứng cạnh thiếu nữ tuyệt trần.


      "Lệ Nhi theo ta trở về." Lâm Vân Phàm mặc y phục đỏ phát bắt được cánh tay Lệ Nhi, kéo nàng nhảy lên , sau đó đứng thân kiếm lơ lửng trong trung rồi bay mất.


      "Tiên Nhân, là Tiên Nhân!" Mọi người trước cửa Di Hồng Viện lập tức hét ầm lên. Khó trách thiếu nữ xinh đẹp như vậy lại rành thế , ra là nữ Tiên Nhân tu luyện nhiều năm trong núi sâu.


      xong, liệu Tiên Nhân có phát bọn họ có ý đồ xấu với nữ Tiên Nhân trở về tìm bọn họ tính sổ?


      Nghĩ tới đây, đám khách làng chơi ở Di Hồng Viện nhao nhao chạy về nhà, hi vọng Tiên Nhân biết bọn họ là ai nhà ở chỗ nào.


      Bay cực nhanh về tới khách điếm, Lâm Vân Phàm thô lỗ đẩy mạnh Lệ Nhi vào phòng, trở tay đóng cửa nghiêm nghị hỏi: "Lệ Nhi, sao nàng phải tới địa phương như vậy?" Bản tính hồ ly lại nổi lên?


      "Ta tò mò. Làm sao ngươi biết ta ở trong phòng, lại nhanh chóng tìm được ta?" Lệ Nhi cười mỉm hỏi, xoa xoa cánh tay bị nắm đau. Hình như tức giận, ha ha, rốt cuộc cũng vì nàng mà tức giận.


      "Ta phải với nàng nơi đó là chỗ sạch , nam nữ đều sạch sao?" Lâm Vân Phàm nén giận , "Ta lo lắng cho nàng, nên thoáng cảm ứng nàng, phát trong phòng có khí tức của nàng, vội vàng kiểm tra, sau đó phát quả nhiên nàng ở trong phòng, nên ngự kiếm tìm nàng."


      Ban đêm số nơi trong thị trấn chìm trong bóng tối, Lâm Vân Phàm đoán chừng Lệ Nhi những chỗ đó, chỉ tìm những nơi đèn đuốc sáng trưng, rồi rất nhanh phát thiếu nữ xinh đẹp như bông hoa sen đứng giữa nơi đen tối hỗn loạn. Thấy nàng đứng trước cửa thanh lâu mà ban ngày bọn họ qua, lập tức lo lắng quản bại lộ thân phận nhảy xuống, nắm tay nàng nhảy lên kiếm bay về khách điếm.


      Rất vui vẻ vì Lâm Vân Phàm quan tâm mình, Lệ Nhi , "Cũng vì ngươi vậy ta mới thấy hứng thú. Ta biết ngươi dẫn ta vào xem, mới vụng trộm nhìn, sau đó lén trở về. tại ta chưa vào bị ngươi bắt được rồi, như vậy ngươi cho ta biết, trong đó có gì đặc biệt, vì sao sạch ? Ta ngửi mùi, có mùi hương phấn, có mùi rượu và thức ăn, bên trong có tiếng đàn tiếng ca cuộc sống phóng túng, nơi đó hẳn là nơi sống khá tốt." Chỗ vui vẻ như vậy, sao cho nàng vào chơi?


      Xác thực là nơi sống phóng túng, nhưng tuyệt đối phải là nơi tốt!


      Lâm Vân Phàm lộ vẻ rầu rĩ, "Lệ Nhi, nơi đó thích hợp với nàng, ra chỉ ô nhiễm tai nàng. Nàng biết tốt hơn. Nếu phụ thân nàng biết nàng tò mò về nơi đó, nhất định tức giận."


      Lệ Nhi uy hiếp: " đến cùng ngươi chịu cho ta biết bên trong có gì, ngươi cho ta, ta ngày càng tò mò, rồi càng muốn tìm hiểu." Sau đó lại tiếp tục tìm cơ hội !


      Bản tính tò mò của nàng, Lâm Vân Phàm thấm sâu trong người, hiểu rất , đành phải : "Nơi đó là chỗ nam nhân dùng tiền mua thân thể nữ nhân."


      "Dùng tiền mua thân thể?" Lệ Nhi càng thêm tò mò rồi, "Nam nhân dùng tiên mua nữ nhân làm người hầu sao? Trước kia phụ thân ta có , người phú quý ở thế tục dùng tiền mua người hầu, nhưng nam nữ đều mua."


      Lâm Vân Phàm mặt ủ mày chau suy nghĩ, cuối cùng cắn răng giải thích: "Lệ Nhi, đó chính là giao phối. Nam nhân có t iền thích giao phối với nhiều nữ nhân xinh đẹp khác nhau. Chỗ nàng hiếu kì đó là thanh lâu, nơi diễn ra những loại chuyện này."


      " ra là giao phối." Lệ Nhi nhàng : "Đây là chuyện rất bình thường, động vật trưởng thành đến giai đoạn phát tình, cần dùng tiền cũng có thể giao phối. Chính là ít côn trùng đặc thù, trước khi giống đực giao phối phải dùng đồ ăn hấp dẫn giống cái. Nhưng mà..."


      Nàng nghi ngờ, "Lâm Vân Phàm, ngươi vừa nam nhân nữ nhân phát tình cũng có thể giao phối? ta nhớ thờigian mỗi tinh linh quái động dục đều khác nhau. Nhân loại phát tình lúc nào? Nàng chưa từng thấy cha phát tình, đoán chừng cha là cửu phẩm Tiên Tôn có thể khống chế thân thể, sau khi mẫu thân nàng qua đời còn phát tình nữa.


      Lâm Vân Phàm đầu hắc tuyết, Lệ Nhi quá ngây thơ, đánh đồng nhân loại với động vật.


      hít sâu hơi khó khăn : "Lệ Nhi, người và động vật khác nhau, người phải tuân thủ lễ, nghĩa, liêm, sỉ, hiếu, đễ, trung, tín, thể giao phối với dị thú bên ngoài hôn thú. Mà những...nam nữ trong thanh lâu kia đều có liêm sỉ, bẩn thỉu." phải phụ thân nàng, sao phải chỉ dạy nàng những...thứ này?


      "A, cha ta sớm dạy ta, cho dù ta có huyết thống thiên hồ cao quý, nhưng phải tuân thủ lễ nghĩa liêm sỉ hiếu đễ trung tín của con người. Chỉ là cha ta chưa từng cho ta muốn giao phối còn có thể dùng tiền để đổi."


      Lệ Nhi nóng bỏng nhìn Lâm Vân Phàm : "Ta dùng tất cả linh đan, linh thạch mà ta có mua ngươi được ? Chờ lúc ta phát tình, ngươi cùng ta giao phối. Ta là người rất có liêm sỉ, giao phối cùng nam nhân khác."


      Lập tức Lâm Vân Phàm khí huyết sôi trào, thiếu chút nữa phụ ngụm máu. cố gắng ổn định tâm tình, : " thể! Trời khuya rồi, nếu nàng hiểu nơi đó là chỗ nào, về sau đừng bao giờ tò mò về nó nữa." xong, bước nhanh ra khỏi phòng đóng cửa lại, rồi về phòng mình nghỉ ngơi.


      Nhìn cánh cửa bị đóng lại, Lệ Nhi khẽ le lưỡi, vẻ mặt vui vẻ. Câu sau là nàng cố ý , chính là muốn xem phản ứng của . Ha ha, trong Thái Hư Huyễn Cảnh có thể kháng cự lại vẻ đẹp và hấp dẫn của linh thạch, thông qua khảo nghiệm tâm tính của phụ thân, làm so đơn giản bị nàng câu dẫn như vậy?


      Từ đó, chỉ cần Lệ Nhi có câu hỏi, Lâm Vân Phàm luôn tận lực giải thích, tuyệt đối qua loa, làm thỏa mãn lòng hiếu kì của nàng. như là thầy, là cha, là thị vệ của nàng, còn về việc khát vọng tình của Lệ Nhi tuyệt đối bước qua bước lôi trì.


      Nhiều năm về sau, khát vọng Lâm Vân Phàm của Lệ Nhi càng mãnh liệt, vào mùa xuân nào đó lúc thích hợp cho nam nữ xảy ra dục niệm. lệ Nhi kiêng kị bắt đầu chủ động dán sát vào thân thể , động thủ động cước. Lâm Vân Phàm bắt đầu ý thức được, thời điểm phát tình của thiên hồ đến rồi.


      Lệ Nhi, nàng ăn Thanh Thần Đan phụ thân nàng chuẩn bị trước . Việc này, chờ nàng qua thời gian phát tình rồi sau.


      Lâm Vân Phàm với Lệ Nhi. Tuy biết tình cảm nàng dành cho , cũng dần dần tiếp nhận, nhưng muốn lúc nàng bị bản năng thân thể chi phối mà giao hoan với nàng. muốn dẫn nàng về đảo Hỏa Vân, chính thức lấy nàng, sau đó tiến hành hợp thể.


      Lệ Nhi chờ đợi gần mười năm đau khổ tức giận, nổi giận đùng đùng : Ngươi muốn ta, thiên hạ còn rất nhiều người muốn, nếu ngươi xem thường ta, ta là nữ nhân cao quý nhất thiên hạ!
      Tôm Thỏ, B.Cat, kabi_ng0k9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :