1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hồ Nữ - Dịch Ngũ (Tu Tiên, Xuyên Sách)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      huhu này này đừng vì cái tuổi đấy mà ngày sau cố ý ra tiếng lòng nhé huhu:))) mong là đừng ngược quá mà._.
      Momo1314 thích bài này.

    2. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 37: Tiểu hồ ly bị bỏ rơi


      Miệng Tuyết Hoa khẽ oa oa, sau đó vặn vẹo người tiếp tục ngủ.


      Hạ Lăng Vân nhìn dáng vẻ đáng của nàng, nhịn được vươn tay vuốt ve thân thể nhắn của nàng. Bàn tay vừa đưa tới trung đột nhiên ngừng lại.


      Tuyết Hoa, tiểu hồ ly, kết hợp với thiếu nữ quyến rũ, có lẽ hình ảnh thân mật trong giấc mộng chính là cảnh báo, phải cẩn thận.


      Nghĩ tới đây, thu tay lại chậm rãi nằm xuống nhắm hai mắt, gương mặt bình thản như nước. Cho dù Tuyết Hoa trời sinh là hồ ly tinh quyến rũ, tuyệt đối thể sinh ra những ý tưởng đứng đắn với nàng, bởi vì Tuyết Hoa chỉ là đứa bé, đứa của .


      Trời vừa sáng, Hạ Lăng Vân mở mắt ra lặng lẽ đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ đứng trong sân bên cạnh vườn hoa đua nở, khẽ ngửa mặt hít sâu, muốn dùng khí tươi mát của rừng cây để rửa thể xác và tinh thần của mình.


      Sau khi lát Tuyết Hoa cũng tỉnh, nàng thấy lập tức ra ngoài tìm. Thấy nhắm mắt hưởng thụ khí trong lành, nàng quấy rầy, đứng im phía sau chờ đợi.


      Cảm giác được nàng đứng ở phía sau, Hạ Lăng Vân đột nhiên nhớ tới hình ảnh trong mộng, thiếu nữ tự xưng Tuyết Hoa từ đằng sau ôm lấy eo , lập tức thu hồi ý thức, chậm rãi quay người.


      Nhìn thấy quay lại, Tuyết Hoa sảng khoái kêu lên: "Tiên Quân, buổi sáng tốt lành." Giấc mộng tối qua đẹp, chỉ có điểm tốt là lúc nam thần định hôn nàng bỗng nhiên biến mất, giống như xem ti vi mất điện vậy, về sau nàng nằm mơ cũng giống như bị khống chế, tới khi tỉnh lại cũng quên gần hết.


      "Ừ, nhìn sắc mặt ngươi khá tốt. Nếu đói bụng, tự săn bắt." Hạ Lăng Vân bất động thanh sắc , giống như chuyện giấc mộng tươi đẹp kia chưa từng xảy ra.


      Sáng sớm cần phải vệ sinh bản thân cho nên Tuyết Hoa lập tức trả lời: "Ta ngay." Sau khi vệ sinh nàng nhảy vào hồ vệ sinh cá nhân, thuận tiện bắt vài con cá lớn. Từ lúc ăn thỏ và gà rừng, nàng càng ngày càng ưa thích món ăn này, nhưng chỗ này gần hồ Nữ Thần, rất dễ dàng bắt cá lớn.


      Hạ Lăng Vân nhìn dáng vẻ chạy của nàng, sủng nịch lắc đầu, đứa hồn nhiên đáng cỡ nào, thế mà lại... Ai, bằng cầm thú!


      Tay phải chạm vào vòng Càn Khôn, lấy ra phù chú, bằng tốc độ cực nhanh gấp ra con chim, sau đó với con chim: "Thanh Bình, sau khóa tu hành buổi sáng tới Vong Trần Cư chuyến, vi sư có việc phân phó."


      xong, ném con chim giấy về phía bầu trời cao, "Phạch phạch phạch" con chim giấy bỗng vươn cánh bay thẳng về phía bìa rừng.


      Phi điểu truyền , là chú phù phổ thông, thời gian phi hành kéo dài được, dựa vào thi chú giả để tìm kiếm đối tượng được thi chú.

      "Trưởng lão, hôm nay người dậy sớm." Thường Đức, Thường Hưng ra ngoài luyện công nhìn thấy Hạ lăng Vân đứng trong sân, vội vàng tới hành lễ.


      "Ừ." Hạ Lăng Vân gật đầu, tới tảng đá xanh thường ngồi bên hồ Nữ Thần, sau đó tiến hành tu luyện.


      Tuyết Hoa bắt được cá lớn sau đó theo lệ cũ chạy nướng cá ăn, ăn xong lau miệng nằm cuộn mình đám cỏ bên hồ Nữ Thần, thầm gọi thần khí ra để dưới thân bắt đầu tu luyện.


      Bởi vì có thần khí tu luyện, tốc độ tu luyện của nàng rất nhanh, chưa tới canh giờ hoàn thành chín mươi chín vòng tuần hoàn tự quy định, sau đó ép hai luồng linh lực vào đan điền tạo thành viên cầu thái cực liên tục xoay tròn.


      Nàng đặt tên cho viên cầu trong đan điền là viên cầu thái cực. Trải qua hơn hai mươi ngày huấn luyện, nó vẫn liên tục chậm chãi xoay tròn cho dù nàng tu luyện. Bởi vì linh lực tự động vận hành, cho nên bình thường nàng hít thở cũng tự động hấp thu linh khí thiên địa. Tuy rằng hơi chậm, nhưng tích tiểu thành đại, vẫn có thể hỗ trợ nàng gia tăng linh lực đấy.


      Nàng luyện công, Hạ Lăng Vân ngồi cách đó xa vận dụng ý thưc quan sát thay đổi linh lực của nàng, cố gắng cảm ứng phương thức vận dụng linh lực tuần hoàn trong cơ thể nàng. rất tò mò về viên cầu trong đan điền của nàng, hai con cá đỏ xanh giao nhau kia có nghĩa là gì?


      Có rất nhiều tu sĩ tu luyện vài linh lực, nhưng khi ép vào đan điền đều là màu hỗn hợp. tu luyện thủy mộc linh lực, trong đan điền linh khí chỉ là màu xanh đậm, thủy mộc linh khí hỗn hợp, cho nên chỉ cần khống chế tốt xuất tình trạng hỗn loạn linh lực.


      Tuyết Hoa thu công liền quay đầu lại tìm kiếm Hạ Lăng Vân, thấy im lặng nhìn nàng lại nhớ tới trong mộng cũng từng nhìn mình như vậy, lập tức gương mặt hồng hồng.


      "Tiên Quân, tu luyện xong lúc nào chúng ta xuất phát?" Nàng dò hỏi. may mắn là gương mặt hồ ly nàng còn có lông bao phủ, Hạ Lăng Vân thể nào nhận ra gương mặt nàng ửng hồng.


      Hạ Lăng Vân hơi ngừng lại hỏi: " phải ngươi muốn tới đảo Hỏa Vân với ta sao?" gọi Thanh Bình tới.


      "Ta phải , ta phải ." Tuyết Hoa gấp gáp nhảy lên đầu gối , kêu lên: "Ta muốn rời xa người."


      Hạ Lăng Vân vừa nâng tay lên, lại buông xuống, "Đảo Hỏa Vân quá xa, ta tiện mang theo ngươi, ngươi vẫn nên ở lại Thiên Linh Môn tu luyện."


      "Đừng, đừng, ta phải ." Tuyết Hoa lo lắng, nhào vào lồng ngực oa oa ô ô kêu lên. Sở dĩ nàng kêu tiếng hồ ly bởi vì nàng muốn nhiều, để cho Hạ Lăng Vân hoài nghi tâm tư nàng phức tạp hơn linh hồ thông thường.


      Vừa đặt tiểu hồ ly làm loạn trong ngực mình xuống, Hạ Lăng Vân bình tĩnh đứng dậy, với Tuyết Hoa: "Ta đến đảo Hỏa Vân rảnh để chăm sóc ngươi, ngươi và ta có khế ước linh sủng, ta thể nào để ngươi tu luyện trong gian linh sủng."


      "Ta cần người chăm sóc." Tuyết Hoa vội vàng , hai mắt mong ngóng nhìn Hạ Lăng Vân. Về phần khế ước linh sủng gì đấy, nàng tuyệt đối thể kí, nàng muốn làm linh sủng của , nàng muốn làm vợ của .


      " được, ta mang theo ngươi bất tiện." Hạ Lăng Vân nhìn dáng vẻ tội nghiệp của nàng cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt về phía Vong Trần Cư.


      "Ta phải , ta phải ." Tuyết Hoa mạnh mẽ nhảy lên phía sau lưng .


      Cơ thể Hạ Lăng Vân có chút cứng lại, tránh, mặc kệ hai móng vuốt của nàng bám vào vai mình, sau đó leo lên.


      "Tiên Quân, mang ta , mang ta ..." Tuyết Hoa cầu khẩn . Lần này nhất định gặp Lệ Quân Hoa, gặp được Lệ Quân Hoa động tâm, nàng sao có thể yên tâm? Nàng chết cũng phải theo!


      Hạ Lăng Vân mặc kệ nàng làm nũng cầu xin, vẫn trả lời, vẻ mặt bình thản ngồi xuống cạnh bàn bên ngoài phòng khách.


      Thường Đức bưng quả trứng trần và măng trộn tới, thấy tiểu hồ ly ồn ào, liền hỏi: "Trưởng lão, Tuyết Hoa kêu gì vậy?" Phải mang ta ? Trưởng lão muốn ra ngoài lại mang theo Tuyết Hoa?


      Cầm đũa, Hạ Lăng Vân : "Hôm nay ta phải xa chuyến, tiện mang nó theo. Ta phân phó Thanh Bình tới chỉ đạo Tuyết Hoa tu luyện."


      Thường Đức có chút kinh ngạc, "Trưởng lão, ta chưa từng nghe chủ nhân nào mang linh sủng theo mà cảm thấy tiện đâu đấy." Tới chỗ thích hợp để xuất , chủ nhân thu linh sủng vào gian linh sủng.


      Tuyết Hoa lập tức kêu lên: "Ta rất dễ nuôi, ta ngoan, ta nghe lời, Tiên Quân người nhất định phải mang ta ." Vừa kêu nàng vừa bám lấy chân , cái đuôi ngoe nguẩy.


      Hạ Lăng Vân bình tĩnh liếc mắt nhìn tiểu hồ ly cố gắng tán dương ưu điểm của mình, : "Thường Đức, Tuyết Hoa giống hồ ly thông thường." Tiểu đồ đệ Cảnh Thanh Viễn ra ngoài tu luyện hai mươi lăm năm chưa về, cho tới giờ mọi người trong Thiên Linh Môn vẫn ai phát Tuyết Hoa phải linh sủng của .


      "Dạ." Thường Đức sớm biết Tuyết Hoa khác với những linh hồ khác, nên hỏi kĩ.


      Tuyết Hoa càng lo lắng, cúi đầu oa oa ô o gọi, ta thích ngươi, thích ngươi thích Lệ Quân Hoa, ngao ngao ngao...ooo, thích, thích...


      Hạ Lăng Vân chậm rãi ăn, mặc kệ nàng ai oán tru lên.


      Lưu Thanh Bình bước chân vào Vong Trần Cư, ôm quyền hành lễ với Hạ Lăng Vân, "Đệ tử tham kiến sư phụ." Sau đó, quay về phía Thường Đức , "Thường Đức, sớm."


      "Sáng sớm tốt lành, Lưu tổ sư bá." Thường Đức khom người . Thiên Linh Môn từ lúc khai phái tới giờ có năm sáu ngàn năm lịch sử rồi, trông môn rất nhiều phân cành, sư phụ của và Thường Hưng chỉ làm tam phẩm tu sĩ đạo giai nổi danh. Lúc sư phụ hết thọ trời, có người chỉ dạy bọn mới được an bài tới làm người hầu hạ cho trưởng lão, sau đó được trưởng lão dạy bảo.


      Thường Đức lui về sau, Lưu Thanh Bình vội hỏi Hạ Lăng Vân: "Sư phụ, người tìm đệ tử có việc? Có liên quan tới Tuyết Hoa?" Lần trước với sư phụ vài tình huống về hồ ly cái, bây giờ thấy dáng vẻ tiểu hồ ly cuộn lại bàn giống như bị bệnh có chút giật mình hỏi.


      "Tuyết Hoa có việc gì." Hạ Lăng Vân , "Vi sư phải ra ngoài chuyến, muốn mang nó theo, quyết định để ngươi thay ta dạy bảo nó thời gian."


      Hóa ra nó bị chủ nhân bỏ rơi, cho nên mới nằm ỉu xìu như vậy.


      Lưu Thanh Bình lập tức mỉm cười : "Xin sư phụ yên tâm, con dạy dỗ Tuyết Hoa tốt." Sư phụ từng , sau khi Tuyết Hoa biến hóa thu nàng làm nữ đệ tử.


      "Ta muốn!" Tuyết Hoa đứng lên, hét lớn, "Ta chỉ cần Tiên Quân dạy dỗ. Tiên Quân, ta nghe lời, người mang ta ."


      "Ý ta quyết, thay đổi." Hạ Lăng Vân nghiêm túc , đứng dậy dặn dò Lưu Thanh Bình, "Tuyết Hoa rất thông minh, rất nhiều chuyện ngươi chỉ cần dạy nó lần hiểu, phòng ngừa nó quên mặt ngươi, ngươi phải thường xuyên chỉ dẫn nó ôn tập."


      "Vâng, sư phụ." Lưu Thanh Bình gật đầu .


      "Chuyện ta ra ngoài ngươi hãy thay ta chuyển lời với Hàn Tu." Hạ Lăng Vân phân phó, "Nếu có chuyện khẩn cấp, ngươi dùng thiên lý truyền tìm ta."


      "Vâng, sư phụ." Lưu Thanh Bình .


      Thiên lý truyền thạch tên như ý nghĩa, là pháp khí có thể truyền . Tuy nhiên rất quý hiếm, chỉ sử dụng được lần, nhưng sư phụ và đám đồ đệ bọn họ cùng chưởng môn đều có đá truyền , để liên hệ lúc khẩn cấp.


      Sau khi phân phó hết mọi việc, Hạ Lăng Vân rời khỏi chính phòng.


      "Tiên Quân, người đừng bỏ ta lại." Tuyết Hoa vội lao ra khỏi phòng cắn vào trường bào .


      "Tuyết Hoa, ta nhiều lắm là hai tháng, ngươi ngoan ngoãn học tập pháp thuật với sư huynh Lưu Thanh Bình." Hạ Lăng Vân cúi đầu dùng sức kéo vạt áo mình với tiểu hồ ly.


      "Ô, ô, ô, ô." Vẻ mặt Tuyết Hoa quật cường nhìn . Nếu mang theo nàng, nàng tuyệt đối bỏ ra.


      "Haizz." Hạ Lăng Vân thở dài, ngón tay vẽ cái. Trường bào bị Tuyết Hoa cắn giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, rơi xuống.


      Ah!


      Tuyết Hoa trợn tròn hai mắt, nhìn Hạ Lăng Vân bay trung. gian trữ vật quả thần kì, cần hành lí, !


      "Oa ô, Tiên Quân là đồ xấu xa, ô ô, Tiên Quân, mang ta , cầu xin người mang ta ." Tuyết Hoa thương tâm ngẩng đầu lên khóc.


      "Tuyết Hoa, nhiều nhất là hai tháng ta trở về, ngươi ngoan ngoãn tu luyện, tranh thủ sớm ngày biến hóa." Hạ Lăng Vân , đột nhiên thân thể hóa thành vòng lam nhạt, bay nhanh về phía Đông Nam.
      chumnhoxanh, hthuqttn, Hale20524 others thích bài này.

    3. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Hành trình tới trái tim của tiên quân còn guan nan lắm,cố lên!!!!!

    4. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 38 Tiên Quân nhẫn tâm


      bay mất...


      Trong miệng Tuyết Hoa vẫn là góc trường bào bị Hạ Lăng Vân cắt bỏ, ngơ ngác nhìn lên bầu trời, trong miệng phát ra thanh ô ô trầm thấp, hai giọt nước mắt đọng khóe mắt kìm được mà tràn mi.


      "Tuyết Hoa nghe lời, sư phụ nhanh chóng quay về." Lưu Thanh Bình tiến lên ngồi xổm xuống, hai tay đưa lên hơi do dự, sau đó đặt lên lưng nàng, nhàng vuốt ve bộ lông Tuyết Hoa.


      Ô ô... nhẫn tâm vứt bỏ nàng gặp Lệ Quân Hoa kia.


      Ngaoooo...ngao...ooo thương Lệ Quân Hoa, từ nay về sau đầu óc mơ màng cùng chung thê tử với kẻ khác.


      Oa oa đừng, nàng thích thương nữ nhân khác.


      Oa oa oa Lệ Quân Hoa thích động vật đáng , nàng muốn trở thành công cụ để tranh thủ tình cảm.


      Tuyết Hoa càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt ngăn được mà ào ào chảy xuống, giống như vòi nước đóng được.


      "Tuyết Hoa đừng khóc, sư phụ thương ngươi nhất, có lẽ, qua mấy ngày người nhớ ngươi, rồi triệu hồi ngươi qua đó." Thấy Tuyết Hoa khóc than khổ sở, Lưu Thanh Bình đành phải an ủi nó như vậy. Linh hồ Mị nhi cũng từng khóc lóc nỉ non nhưng chưa bao giờ khóc lợi hại như vậy.


      Tuyết Hoa quay đầu mặt đầy nước mắt nhìn . Nàng và Hạ Lăng Vân có khế ước linh sủng, thể triệu hoán nàng được.


      "Ai, sư phụ cũng nhẫn tâm, làm gì có chuyện tiện mang theo linh sủng? Tuyết Hoa, hay là do ngươi bám người quá, sư phụ mới huấn luyện ngươi tự lập chút."


      Lưu Thanh Bình trấn an Tuyết Hoa vô cùng thương tâm. Hai mươi lăm năm trước, Tuyết Hoa quá bám sư phụ, bị sư phụ đuổi khỏi Vong Trần Cư tiến hành huấn luyện dã ngoại. Nhưng mà... Tuyết Hoa mới xuất quan tháng, sư phụ bỏ rơi nó, là có chút nhẫn tâm rồi.


      bay mất, nàng có thể làm gì đây?


      Tuyết Hoa nức nở nghẹn ngạo, ủ rũ đem góc trường bào kia thu vào vòng trữ vật đeo ở cổ, nặng nề vào trong phòng.


      Lưu Thanh Bình theo sau tiểu hồ ly dò hỏi: "Tuyết Hoa, gần đây sư phụ dạy ngươi cái gì? Ngươi cho ta biết, ta lên kế hoạch dạy ngươi học tập." Sư phụ căn dặn phải dạy dỗ nàng cho tốt.


      Đứng trong chính phòng, Tuyết Hoa đột nhiên : "Tiên Quân dạy ta pháp thuật, ta muốn giống Phi Vân, Hắc Hùng có thể bay, người làm cho ta cây kiếm, dạy ta thuật ngự kiếm." Phi Vân là tiên hạc, Hắc Hùng là phi thiên hổ.


      "Ngươi, ngự kiếm? Ngươi là hồ ly, học phi hành làm gì?" Lưu Thanh Bình kinh ngạc , "Sư phụ dặn ta chế tạo kiếm ." thích luyện khí, cái vòng cổ Tuyết Hoa ở dưới là gian trữ vật chính là do chế tạo.


      "Tối qua Tiên Quân mới nhận được thư sau đó đột nhiên quyết định ra ngoài đấy." Tuyết Hoa nghiêm túc ra.


      "Ah, sư phụ định dạy ngươi ngự kiếm phi hành, vậy mai ta khai lò rèn cho ngươi thanh kiếm thích hợp, mười ngày, , tám ngày sau có thể dạy ngươi khống chế kiếm." Lưu Thanh Bình nhiệt tình . Ngự kiếm phi hành khó, mấu chốt là pháp trận pháp kiếm cùng với linh lực khống chế đưa vào. Tuyết Hoa là tứ phẩm linh hồ, chỉ cần thuần thục nắm giữ thuật ngữ kiếm phi hành, phi hành hai canh giờ cũng thành vẫn đề.


      " được, được, ta muốn học bây giờ." Tuyết Hoa lập tức vận dụng tuyệt kĩ làm nũng, hai chân trước lay lay ông quần Lưu Thanh Bình, ngửa đầu kêu lên. Hạ Lăng Vân bay rất nhanh, tám ngày sau nàng mới đuổi theo khẳng định kịp.


      "Linh sủng có móng vuốt cùng răng nanh, cần vũ khí, Thiên Linh Môn cũng có linh sủng dùng pháp khí phi hành." Lưu Thành Bình hòa nhã giải thích. Tu sĩ phi hành nhất thiết dùng pháp kiếm, chỉ là từ thời Thượng Cổ tu sĩ nhân loại thích dùng kiếm phi hành cho nên lúc rèn pháp kiếm cũng gia tăng thêm pháp trận, dùng để phòng thân cũng như là để tăng khả năng vận dụng phi kiếm.


      " tìm tìm, pháp khí trong nhà kho, ngươi tìm." Tuyết Hoa ngoe nguẩy cái đuôi làm nũng.


      Sủng vật có hình thể nhắn so với những động vật lớn hơn khiến người khác thích hơn nhiều, bởi vì linh sủng cũng là hồ ly cho nên Lưu Thanh Bình nhịn được mà đồng ý với đề nghị của Tuyết Hoa, ôm lấy nó phi hành tới chánh điện Thiên Linh Môn.


      Trong thư phòng cách vách chánh điện, chưởng môn Hàn Tu đọc sổ sách năm trước của Thiên Linh Môn, thấy sư đệ đồng môn ôm tiểu hồ ly tuyết trắng đến.


      "Sao Tuyết Hoa lại đồng ý để đệ ôm?" Chưởng môn Hàn Tu cười đứng dậy, phân phó đệ tử châm trà cho Lưu chân nhân.


      "Hàn sư huynh, sư phụ ta tạm tời ra ngoài rồi, hai ba tháng sau trở lại. Người để Tuyết Hoa ở lại Vong Trần Cư, phân phó đệ mỗi ngày tới chăm sóc." Lưu Thanh Bình mỉm cười gật đầu chào hỏi với sư huynh.


      "Sư thúc nỡ để Tuyết Hoa lại? Người ra ngoài là vì thư mà đảo Hỏa Vân gửi tới sao?" Hàn Tu bình tĩnh hỏi. đệ tử của đảo Hỏa Vân tới đưa tin, ở lại đêm rồi nhanh chóng .


      "Vâng, sư phụ có việc phải tới đảo Hỏa Vân." Lưu Thanh Bình , "Trước khi người dặn đệ dạy pháp thuật cho Tuyết Hoa. Tuyết Hoa muốn học ngự kiếm phi hành. Đệ định tới kho pháp khí của môn phái tìm xem, có cái nào thích hợp cho nó ."


      "Tuyết Hoa học phi hành?" Hàn Tu cúi đầu dò xét gương mặt Tuyết Hoa. Thấy hai mắt nàng ngập nước, cọng lông mặt vẫn còn ẩm ướt.


      "Tiểu hồ ly giảo hoạt." Hàn Tu cười ha ha nó, "Chủ nhân ngươi để ngươi lại, ngươi muốn học bay để đuổi theo người phải ?" Hồng Linh nhà cũng hay lừa người khác, nhưng mà nó là vì cái ăn.


      Lưu Thanh Bình giật mình, gương mặt kiên nghị bỗng đỏ bừng. Việc này... lão đầu tử bốn trăm tuổi lại bị tiểu hồ ly lường gạt.


      "Ta muốn học bay, ta muốn học bay." Bị người khác nhìn thấu, Tuyết Hoa đành phải làm ầm lên.


      Lưu Thanh Bình vỗ vào cái đầu của nàng : "Vẫn là đợi sư phụ về rồi ngươi hãy học thuật phi hành." Hồ ly tuy nhưng vẫn là hồ ly, thông minh xảo trá, thể khinh thường.


      "Ngoan, Tuyết Hoa, sư thúc quen với việc có ngươi bên cạnh rồi, chừng qua ba năm ngày nhớ ngươi, sau đó triệu hoán ngươi qua."


      Hàn Tu cười ha hả, sờ sờ vào ngọc bội màu xanh ngọc bên hông đó chính là pháp khí trữ vật, lấy ra hai quả táo lớn đưa cho nàng: "Tuyết Hoa, đây Xích Đan quả, ta cũng nỡ cho Hồng Linh ăn đâu. Ngươi hãy cầm lấy, lén ăn." xong còn nháy mắt với Tuyết Hoa.


      Quả Xích Đan là đồ tốt.


      "Cám ơn chưởng môn." Tuyết Hoa xong, lập tức duỗi thân mình, để vòng cổ tiếp cận quả Xích Đan, sau đó dùng ý niệm thu quả vào trong gian trữ vật.


      Chứng kiến nàng thông minh đáng như vậy, Hàn Tu cảm khái : "Đúng là linh sủng do sư thúc nuôi dưỡng, so với Hồng Linh nhà ta còn ưu tú hơn." biết nếu làm cho Hồng Linh vòng cổ pháp khí liệu Hồng Linh có thể sử dụng thuần thục như vậy .


      "Sư phụ thà làm thiếu chứ làm ẩu, sáu bảy trăm năm kí khế ước linh sủng, lần kí chính là linh hồ thông minh hiếm thấy." Lưu Thanh Bình khâm phục . Cùng là hồ ly giống cái, nhưng Tuyết Hoa thông minh hơn Mị nhi nhà nhiều.


      Hàn Tu cũng đưa tay vuốt ve bộ lông Tuyết Hoa , "Tuyết Hoa, ngươi trở về Vong Trần Cư tu luyện cho tốt. Đợi sư thúc trở về, nhìn thấy ngươi chăm chỉ như vậy, nhất định vô cùng cao hứng."


      Tuyết Hoa chán nản, thất vọng cúi thấp đầu, lỗ tai cụp xuống, cái đuôi cũng vô lực đặt cánh tay Lưu Thanh Bình.


      "Hàn sư huynh, tâm trạng Tuyết Hoa tốt, đệ mang nó dạo xung quanh. Sư huynh, đệ quấy rầy huynh nữa." Lưu Thanh Bình nhìn đống sổ sách bàn, lập tức cáo từ. Chưởng môn cần quản lí vụ môn phái, hẳn là bận rộn.


      Hàn Tu quả rất bận, còn phải dành thời gian để tu luyện, cũng giữ Lưu Thanh Bình, dặn dò chăm sóc cho linh sủng của trưởng lão tốt, sau đó nhìn bóng dáng Lưu Thanh Bình và tiểu hồ ly rời khỏi.


      Ý đồ muốn dùng ngự kiếm phi hành đuổi theo Hạ Lăng Vân bị chưởng môn nhìn thấu, Tuyết Hoa phiền não nằm rạp tay Lưu Thanh Bình.


      "Tuyết Hoa, với ngươi nhé..." Lưu Thanh Bình muốn dỗ nàng vui vẻ, liền đem những chuyện mà biết về sư phụ cho nàng nghe.


      Mặc dù Tuyết Hoa lộ vẻ hứng thú, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng lắng nghe.


      "Sư phụ vì muốn ta nắm giữ pháp thuật biến dị hệ Thủy, đưa ta đến huấn luyện ở núi băng phía tây bắc Mông Tây Quốc, quan tâm ta suốt ba năm." Lưu Thanh Bình , nhớ lại năm đó, vẫn cảm thán thôi. Vương triều Mông Tây bị sụp đổ cách đây ba trăm năm, bây giờ thống trị là vương triều Tây Lăng. Tuổi thọ tu sĩ kéo dài, nhiều năm tu luyện bên ngoài, bất tri bất giác thế giới bên ngoài thay đổi rất nhiều.


      "Đại khái khoảng bốn trăm hai mươi năm trước, ta nghe tam sư huynh , tứ sư huynh đấu pháp cùng tu sĩ khác, thân trúng tà độc, sư phụ vì tìm kiếm nguyên liệu quan trọng nhất trong quá trình chế thuốc giải đọc là huyết lân thủy xà đảm, ở trong mạch nước ngầm sâu nhất bên núi Đông Nam, nên suýt chút nữa chết đuối trong đó."


      Tu sĩ am hiểu pháp thuật hệ thủy bị chết đuối trong nước, đây là chuyện buồn cười cỡ nào? Có thể khi đó linh lực của Hạ Lăng Vân bị tổn hao hết nên suýt chút nữa xảy ra chuyện buồn cười này.


      Lưu Thanh Bình nhớ lại, thở dài : "Tuy sư phụ giết được rắn nước, lấy được mật rắn, nhưng tứ sư huynh đợi được tới lúc người về, độc phát bỏ mình. Cho nên về sau sư phụ càng nghiêm khắc đối với các đồ đệ, thực lực được tam phẩm thể xuất sư."


      Hạ Lăng Vân có mười hai đệ tử, bảy người còn sống, những người khác đều là do tu vi đủ hết thọ trời.


      "Tuyết Hoa, sư phụ có ý định thu ngươi làm đệ tử, người đối với ngươi nhất định nghiêm khắc, cho nên, ngươi nên ngoan ngoãn tu luyện, tranh thủ sớm ngày xuất sư." Lưu Thanh Bình . Tiểu hồ ly có tu vi linh lực tứ phẩm, sư phụ định khiến nó tu luyện đến mức độ nào mới cho phép xuất sư?


      "Tiên Quân nhất định rất đau lòng." Tuyết Hoa , sống càng lâu, nhìn những người bên cạnh trải qua tử vong, trái tim cũng phải bị tôi luyện.


      "Người tóc bạc tiễn người tóc đen, đương nhiên là sư phụ đau lòng." Lưu Thanh Bình , "Chỉ là tám trăm năm trải qua những biến đổi của cuộc sống, thất tình lục dục cũng phai nhạt, dù chuyện gì cũng bảo trì tâm trạng bình thản. Nhưng mà, Tuyết Hoa, quả sư phụ rất sủng ái ngươi, khi chúng ta còn bé người cũng chưa từng sủng ái như vậy."


      " càng nhiều hận càng sâu, ngươi cần phải cố gắng, tranh thủ biến thành hồ tiên ngàn năm, luôn làm bạn với sư phụ."


      Lưu Thanh Bình nâng tiểu hồ ly lên mặt đối mặt, "Ngươi là linh hồ có tư chất rất đặc biệt." Đại sư huynh là lục phẩm, nhị sư huynh là ngũ phẩm đều bế quan, lần trước bọn họ bế quan cũng xuất thoái hóa rồi. Nếu lần này vượt được, hai người già nua mà chết.


      "Được, ta cố gắng." Tuyết Hoa thận trọng đáp. Nàng có bàn tay vàng, nếu tu thành tiên, bằng mua khối đậu hũ đập đầu vào mà chết cho rồi.
      chumnhoxanh, hthuqttn, Hale20524 others thích bài này.

    5. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 39: Tiểu hồ ly trốn nhà


      Tuyết Hoa muốn học ngự kiếm đuổi theo Hạ Lăng Vân nhưng được, bụng đầy phiền muộn ghé vào trong ổ ngủ. Vẫn trong phòng của Hạ Lăng Vân, nhưng mà ở đây, mùi của phai nhạt, đoán chừng qua vài ngày biến mất.


      Chẳng lẽ đợi mang Lệ Quân Hoa trở về, sau đó coi nàng như lễ vật tặng cho Lệ Quân Hoa, hoặc là theo Lệ Quân Hoa, trở về, mặc kệ nàng?


      Tuyết Hoa cam lòng nghiến răng, nàng muốn trở thành công cụ để tranh thủ tình cảm, nàng càng muốn quên nàng!


      Nhưng bây giờ nàng làm gì mới có thể đuổi theo ?


      Nàng nằm trong ổ hồ ly nhưng ngủ được, cho dù là nhắm mắt lại cũng ngủ được. Đảo Hỏa Vân ở bờ biển Đông Nam, biển Đông Nam, biển Đông Hải, Nam Hải... cách trăm dặm, về phía tây? Cách bờ biển trăm dặm...


      Đột nhiên nàng mở mắt ra, tròng mắt trong đêm tối sáng rực, hai lỗ tai dựng thẳng tắp. Nàng chỉ cần dọc theo sông lớn, nhất định có thể, tới Đông Hải, xuôi theo phía Nam.


      Nàng là tứ phẩm linh hồ, ở biển linh hoạt như ở bờ. Nhưng nàng có gian trữ vật rất lớn, chỉ cần nàng tích lũy nước, đồ ăn...


      Nàng nhìn xung quanh chút, quyết định mang bàn cờ gỗ kia , đó là thuyền của nàng.


      Nghĩ tới đây, trong lòng nàng hưng phấn, thu bàn cờ vào gian trữ vật rồi chạy ra ngoài. Chạy ra ngoài Vong Trần Cư nàng thu chum nước vào trong gian. Nhìn thấy chậu gỗ rửa mặt, nàng cảm thấy chậu gỗ tốt hơn so với bàn cờ rất nhiều, liền lấy bàn cờ ra, thu chậu gỗ vào.


      Lúc này ngoại trừ tu sĩ phải canh gác ra toàn bộ tu sĩ đều ngủ. Hai mươi lăm năm trước Tuyết Hoa cùng đám linh sủng chơi dạo qua những khu vực cấm địa, nên rất quen thuộc.


      Nàng chạy vào phòng bếp Thiên Linh Môn, chỉ cần những đồ nàng nhìn thấy ăn được thu vào gian, sau đó thu thêm mấy chum nước ở bên ngoài vào, đồng thời lấy luôn sáu bảy chậu gỗ kích cỡ giống nhau.


      Đồ ăn đường nàng săn bắt thêm, những thứ này chỉ là đồ phòng, mục đích chính của nàng là dùng chứa nước, còn có chậu gỗ làm thuyền. Biển rộng mênh mông, an toàn là quan trong, nàng nhất định phải chuẩn bị nhiều chậu.


      tới hồ Nữ Thần, nàng múc đầy mười mấy vại nước, sau đó thu vào gian.


      Tuyết Hoa chuẩn bị đầy đủ. về phía đông tìm kiếm sông lớn! Nàng phân biệt phương hướng, sau đó thân ảnh nhắn hoàn toàn biến mất vào rừng cây.


      Sáng sớm, đệ tử phòng bếp Thiên Linh Môn phát trong phòng bếp có trộm, các vại nước to, chậu gỗ đều bị trộm .


      Bên Vong Trần Cư, Thường Đức Thường Hưng cũng phát hai vại nước to và bồn rửa mặt bị người ta đánh cắp rồi, trở về phòng tìm kiếm tiểu hồ ly, thấy nàng trong ổ, biết nàng ra ngoài tu luyện hay săn thú.


      Lúc này chưởng môn Hàn Tu biết được phòng bếp của môn phái bị mất mười ba mười bốn vại nước cùng bảy tám chậu gỗ hoàn toàn sửng sốt. Trộm nào lại trộm vại nước với chậu gỗ? Hồ Nữ Thần ở trước mặt, vại nước ở Thiên Linh Môn chỉ là đồ dự bị.


      Sau giờ ngọ, Lưu Thanh Bình mang theo đồ tôn mười hai tuổi tiến vào Vong Trần Cư. cảm thấy Tuyết Hoa còn , có lẽ thích chơi đùa với tiểu hài tử, nên mang theo tiểu đồ đôn hoạt bát tới chơi với nàng.


      Biết được nàng ra ngoài chưa về, ngồi bên tảng đá xanh nơi sư phụ thường luyện công chỉ điểm đồ tôn luyện tập, đồng thời chờ đợi. Đợi đến tối cũng thấy Tuyết Hoa trở về.


      Bởi vì sư phụ ở nhà, nên ra ngoài chơi rồi?


      Linh sủng Mị nhi của cũng nhiều ngày trở về do vậy cũng để ý, mang đồ tôn trở về, sáng hôm sau tới.


      Ngày thứ ba, Thường Đức Thường Hưng phát ra tiểu hồ ly ba ngày ba đêm về cảm giác đúng vội tìm. tìm được, nên đợi Lưu Thanh Bình tới, cả hai với tìm xung quanh nhưng thấy tiểu hồ ly.


      Lúc này Lưu Thanh Bình mới phát giác đúng. Nhưng mà thể giống sư phụ dùng thần thức tìm kiếm tiểu hồ ly, đành phải tìm chưởng môn, nhờ sư huynh sai người cùng linh sủng hỗ trợ tìm kiếm tiểu hồ ly.


      Tìm hồi, mọi người cùng linh sủng ở Thiên Linh Môn phát ra thấy tiểu hồ ly, hay là nàng bế quan.


      Tuyết Hoa đâu? Chẳng lẽ chính nó trộm vại nước và chậu gỗ? Tuyết Hoa có thẻ trữ vật.


      Chưởng môn Hàn Tu suy nghĩ, khẳng định: "Tuyết Hoa quá thông minh, có lẽ nó tự mình tìm chủ nhân."


      Nghĩ đến Tuyết Hoa muốn học ngự kiếm, do dự chút : "Có lẽ, nó định theo đường thủy về phía Đông, cho nên trộm nhiều chậu gỗ với vại nước." Chậu gỗ và vại nước có thể làm thuyền đấy.


      Tất cả mọi người tặc lưỡi: Linh trí của Tuyết Hoa vượt qua những đứa nhân loại rồi.


      Tiểu hồ ly thông minh cũng có lúc ngớ ngẩn, nhớ chủ nhân như vậy sao truyền những tình cảm nhung nhớ tới chủ nhân, để chủ nhân triệu hoán qua.


      " biết sư thúc có biết Tuyết Hoa ra ngoài tìm người ?" Thanh Hoa chân nhân lắc đầu .


      "Sư phụ..." Lưu Thanh Bình do dự chút , "Đệ hoài nghi, sư phụ kí kết khế ước linh sủng với Tuyết Hoa."


      Bảy tám tu sĩ "Thực" giai nghị trong đại điện lập tức ngây ngẩn người. Tuyết Hoa bám sư thúc/trưởng lão, có khả năng từ chối trở thành linh sủng của sư thúc/ trưởng lão. Nếu nó phải linh sủng của sư thúc/trưởng lão, sư thúc/trưởng lão tổn hao tâm huyết như vậy để dạy bảo nó sao? Dùng linh đan cao cấp cho linh thú làm đồ ăn vặt cho nó...


      "Hai mươi lăm năm trước, lúc Tuyết Hoa bế quan, sư phụ nhiều lần hỏi thăm Mị nhi, tiếng kêu của Tuyết Hoa nghĩa là gì." Lưu Thanh Bình nhớ lại.


      có khả năng chủ nhân tiếng kêu của linh sủng, trừ phi họ kí khế ước linh sủng!


      Các tu sĩ tinh nòng cốt của Thiên Linh Môn lập tức hai mặt nhìn nhau, khó trách sư thúc/ trưởng lão thu nàng làm đệ tử, hóa ra Tuyết Hoa phải lả linh sủng của người.


      Việc này nguy rồi, sư thúc của bọn họ biết tình hình gần đây của Tuyết Hoa, càng cách nào triệu hoán nàng qua.


      tứ phẩm linh hồ chưa có chủ nhân...


      Hàn Tu nhanh chóng quyết định, : "Thanh Bình, ngươi lập tức truyền cho sư thúc, Tuyết Hoa mình rời khỏi tìm người. Thanh Bình, Liên Thành, Vũ Đình, Tiếu Nguyệt, các ngươi mang ít đệ tử lập tức khởi hành theo hướng Đông Nam, tìm dọc ven sông."


      Tuyết Hoa là đệ tử mà sư thúc nhận định, lại là sủng vật mà sư thúc che chở trong tay, Thiên Linh Môn phải phái người tìm, nàng thông minh, có tiềm lực, tương lai có thể trở thành linh thú thủ hộ Thiên Linh Môn, cho nên Thiên Linh Môn phải mau chóng tìm được nàng về dốc lòng bồi dưỡng.


      Thiên Linh Môn yên tĩnh nhiều năm bỗng chốc gà bay chó chạy.


      Sau khi rời khỏi Thiên Trụ Sơn, Tuyết Hoa vẫn chạy về phía Đông, rất may là tìm được dòng sông . Tốc độ chảy khá chậm, nàng đứng bên bờ quan sát trong chốc lát sau đó lấy chậu gỗ rửa mặt ra đặt xuống sông rồi nhanh chóng nhảy vào.


      Chậu gỗ yên ổn trôi mặt sông, thân thể hồ ly nho của nàng nhảy vào chỉ làm nó khẽ chao nghiêng.


      "Xuất phát!" Tuyết Hoa cao hứng khuyến khích, sau đó vận dụng thủy linh lực, để nước đẩy mạnh chậu gỗ. Van lưu quy tông, đầu sông này là sông lớn, sông lớn cuối cùng ra biển cả.


      Lúc đầu quen, chậu gỗ chỉ trôi nhanh hơn dòng nước chút. Chưa đầy nửa nén nhang, nàng điều khiển thành thạo, lá gan cũng lớn, lợi dụng thủy linh lực đẩy nhanh tốc độ.


      Từ bờ, chỉ thấy chậu gỗ nhanh chóng trôi mặt nước, chậu gỗ xé mặt nước tạo thành những bọt nước, sau lưng lưu lại thành hình chữ bát (八)kéo dài.


      Dọc hai bên bờ sông là đồi núi và cây cối, đại khái ít người lui tới, hoặc nhân loại sử dụng đường sông, nên Tuyết Hoa ngồi cả buổi cũng thấy cái thuyền, hoặc bến thuyền nào.


      đường, hai con sông nhập vào thành dòng sông lớn, chậu gỗ cũng trôi theo dòng sông lớn. Tuyết Hoa khẳng định quy luật vạn lưu quy tông, cũng tin tưởng tới đầu dòng sông này là nhánh sông lớn, trong lòng vô cùng cao hứng. Lúc xế chiều, nàng cảm thấy đói bụng, lợi dụng linh lực đẩy chậu gỗ vào bờ, sau đó tiến vào rừng cây.


      Đó là rừng cây lạ lẫm, Tuyết Hoa ỷ vào mình là tứ phẩm linh hồ, đánh bạo xâm nhập.


      "Híz khà, hizzz, hizz khà hizz." Lỗ tai hồ li linh mẫn nghe được thanh của rắn. Nàng do dự tìm, thấy con rắn ở trong bụi cỏ phóng ra hỏa diễm. Xưa đâu bằng nay, pháp thuật hệ hỏa của nàng tốt hơn rồi.


      "Híz- khaz hí-zz, hiz khà..." Con rắn dài gần hai thước oằn mình trong đám lửa, nhưng cách nào khiến lửa tắt.


      Con rắn dễ dàng bị đốt cháy, trở thành món nướng cho nàng.


      Đợi thịt nướng chín, Tuyết Hoa do dự cắn xé, bắt đầu ăn uống.


      Ăn xong con rắn, nàng lại tiếp tục săn bắn, dùng năng lực của tứ phẩm linh hồ phóng ra hỏa diễm thiêu chín hai con gà rừng, con thỏ. Ăn xong con gà, nàng đem con gà cùng con thỏ khác vào trong thẻ trữ vật. Cái này chính là lương thực dự phòng.


      Ăn uống no đủ, nàng dựa theo đường cũ mà , tới bờ sông đặt lên thảm cỏ, nàng lấy thần khí ra tu luyện, khôi phục năng lực tiêu hao.


      Tu luyện xong, nàng nhìn xung quanh, sau đó nhảy vào chậu gỗ cuộn tròn người ngủ. Bởi vì đây là rừng cây lạ, mặc dù nàng dò xét qua, nhưng lúc ngủ vẫn dựng lỗ tai lên, có chút gió thổi cỏ lay cũng bày ra tư thế công kích.


      Sau khi ngủ đủ, lúc ánh trăng nhô lên cao, nàng lại đẩy chậu gỗ xuống nước, nhảy vào đó tiếp.


      ngày, hai ngày, ban đêm ngày hôm sau, Tuyết Hoa thấy được thuyền bên cạnh thôn trang.


      Đại khái là tiến vào nơi ở của nhân loại rồi. Nếu ban ngày có người nhìn thấy chậu gỗ lướt mặt nước, biết kinh ngạc tới mức nào.


      Tuyết Hoa có chút lo lắng rồi. Ban ngày nàng nghỉ ngơi tối lãng phí thời gian quá rồi, nhưng mà ban ngày để người khác chú ý...liệu có thể chọc chuyện phiền toái?


      Tuyết Hoa trái nghĩ phải nghĩ, vẫn nỡ nghỉ ngơi ban ngày, liền bỏ nhiều cỏ vào chậu, trốn trong bụi cỏ, thông qua kẽ hở điều khiển chậu gỗ. Tốc độ chỉ nhanh hơn dòng nước chút.


      Nếu có thuyền qua lại, phát ra tốc độ chậu gỗ kì quái sao?
      Nhược Vân, chumnhoxanh, hthuqttn27 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :