1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồ đùa hồng trần - Lâm Gia Thành(c9)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Bụi hoa tìm hoa

      Đúng lúc này, tiếng khèn thay đổi, trở nên mềm mại uyển chuyển. Bọn đàn ông mới lăn lộn đất lúc nãy giờ ngồi dậy, mặt lộ vẻ mờ mịt. Cái người rơi xuống nước kia, cũng được người ta cứu tỉnh lại.

      Tiếng khèn càng ngày càng dịu dàng, nỉ non như bên tai, hết sức mềm mại, uyển chuyển, Từ từ, mặt đám đàn ông lộ vẻ cảnh giác còn mấy mặt hồng, ánh mắt mê ly.

      Lúc này, chỉ thấy ca kỹ đứng lên, chậm rãi khiêu vũ mặt cỏ. Càng ngày càng nhiều theo động tác nàng ta tham gia khiêu vũ. Tuy kỹ thuật khác nhau nhưng ai cũng có ánh mắt mê ly, gương mặt ửng đỏ. Thoạt nhìn là kỳ lạ.

      thuyền hoa, cũng xuất ít mấy bóng dáng nhảy múa. Vương công tử thấp giọng : “ đây là lấy dụ người. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng thoát khỏi cám dỗ của những giai điệu này.”

      Theo lời , càng ngày càng nhiều phụ nữ vốn trốn bên cây, đều chậm rãi nhảy cỏ. Cũng có vài người cùng tình lang thân thiết, quần áo chỉnh tề cũng chạy ra ngoài. Gương mặt vẫn còn ửng đỏ.

      Nhìn thấy màn như thế làm mọi người càng sỡ. Người kia xuất là có thể nắm việc thao túng vài tram người trong lòng bàn tay.

      Lúc này, Vương công tử bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Lan, vẻ mặt ngạc nhiên: “ nương, dường như nàng bị ảnh hưởng?”

      Dương Lan lo xem kịch vui, nghe xong lời , lập tức hốt hoảng, nghiêng đầu thầm: “Đúng vậy, vì sao bị gì?”

      Nàng bỗng nhiên nghĩ trong lòng: phải là vì ta bây giờ ta phải là thực cho nên bị gì chứ?

      Phải biết rằng hồ ly trước khi trưởng thành có giới tính. Lần này, nàng xuống núi tu luyện, trong những mục đích chủ yếu là khiến căn cư của mình tốt hơn hoặc có thể tự chọn giới tính cho mình.

      Dương Lan càng nghĩ, càng thấy khả năng này lớn, bởi vậy nàng đối mặt với ánh mắt của Vương công tử, chỉ biết híp mắc cười hì hì, vội vàng sang chuyện khác: “Vương công tử, ngươi biết người thổi khèn này sao?”

      Quả nhiên, Vương công tử vừa nghe đến câu hỏi của nàng, mặt lập tức tái , qua nửa ngày mới lên tiếng: “ biết!” Giọng cứng ngắc, có chút run run.

      Lúc này, thuyền cỏ dường như là đầy các giá khiêu vũ. Những bên trong thuyền này, vốn là tiểu thư khuê các, cũng tháo khăn trùm, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

      Nhìn thấy các nàng nhảy múa kì dị như thế, đám đàn ông kia cũng sợ tới mức mặt trắng bệch, còn bọn hộ vệ tay cứ cầm chặt kiếm đứng bên cạnh. Thử nhìn động tác khó khăn của bọn họ là có thể biết giờ họ có chút sức lực gì, ngay cả đường cũng khó.

      Tất cả kì lạ, trừ bỏ tiếng khèn chính là tiếng rang va vào nhau vì sợ và tiếng bước chân của các khiêu vũ.

      Hơn mười xinh đẹp động lòng người lắc người, nhảy từng buốc theo nhạc. Cảnh tưởng vốn cực kì đẹp như thế này tại làm Dương Lan chỉ cảm thấy quái dị, vô cùng sợ hãi.

      Lúc này, chỉ thấy bóng dáng màu trắng xẹt qua trung. Dương Lan đưa mắt nhìn lại, bắt gặp thanh niên áo trắng đứng bên thân cây, trong là chiếc khèn, mà tiếng nhạc kia chính là do thổi!

      Người năm ước chừng ba mươi tuổi, mặt hình chữ điền, mày kiếm mắt sáng, cực kỳ tuấn. Nhưng mà sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ tàn, dâm đãng, vừa thấy có thể làm cho người ta có thiện cảm.

      Đầu quấn khăn, cả người đứng nhánh cây, phiêu đãng theo gió, mà ánh mắt , nhìn chằm chằm các , bắt đầu từ bên trái, từng bước từng bước tới.
      Nhìn hồi, thỏa mãn vì phải nhìn xa như vậy, liền bay từ cây xuống trước mặt các , vừa thổi khèn vừa chậm rãi bước qua.

      đến bên xinh đẹp, bỗng nhiên vươn tay, chụp vào lồng ngực nàng ta, sờ sờ, lắc đầu rồi tiếp tục thổi khèn. làm như vậy nhưng tiếng nhạc cũng ngừng.

      Loại động tác khinh khi này liên tục xuất bốn năm lần, người sờ qua đều là người có bề ngoài như giai nhân mỹ nữ. Bất quá, nhìn lắc đầu liên tục, vẻ mặt lộ vẻ thất vọng, hiễn nhiên có thể hiểu rằng mấy mỹ nhân đó hợp ý .
      Dạo vòng quanh mấy thiếu nữ có, lại lắc lắc đầu. Thả người nhảy cái, nhảy đến thuyền hoa, đám thiếu nữ quay đầu nhìn lại nhưng chỉ ước chừng chưa tới mười giây lại bay đến cỏ.

      Lúc này, tiếng nhạc trong miệng bỗng biến đổi, trở nên rất kiên cường như trong khúc hành quân ca. Theo tiếng khèn thổi, tất cả mọi người với gương mặt si ngốc đến chỗ , ngay cả những người thuyền hoa cũng tự chủ được mà chèo thuyền qua.

      Hơn mười chiếc thuyền hoa nhất trí bơi vào bờ, nhìn động tác mọi người chỉnh tề, Dương Lan vôn tò mò hưng phấn bỗng cảm thấy sợ hãi.

      Vừa nghĩ như thế ánh mắt của Vương công tử bên cạnh nàng bỗng nhiên đăm đăm, ra phía ngoài. Dương Lan sửng sốt, muốn mở miệng gọi lại cảm giác được cỗ lực trường đánh về phía mình. Động tác nàng khỏi cứng nhắc mà hai chân lại bị khống chế, theo Vương công tử, chậm rãi hòa nhập vào dòng người.
      Nhưng mà, Dương Lan thấy lý trí của mình thanh tỉnh hơn người khác, bởi vì nàng ràng là hồ ly. Người khác, cho dù là nam hay nữ, cho dù có võ hay , ánh mắt cũng đăm đăm, dường như lý trí hoàn toàn bị khống chế.

      Tất cả thuyền hoa tiến lại gần bờ, đám nam nữ theo thứ tự từ thuyền hoa nhảy lên bờ, đến hòa vào đám người kia.

      vừa thổi sanh, vừa nhìn đám người kia. Dương Lan lúc này thầm kêu khổ: nhiều người như vậy mà chỉ có mình nàng đội mũ sa, người này nhất định phát ra điều khác thường.

      Lúc này, ánh mắt xẹt qua, Dương Lan lập tức đến phía sau người đàn ông cao lớn. Động tác này tuy đơn giản nhưng Dương Lan mất hết sức mới hoàn thành. Làm xong, nàng mới phát tim đập như trống, thiếu chút thở nổi.

      tập trung mọi người đến cùng chỗ, tiếng nhạc vừa chậm, đám người liền , trong đó có vài . Nhìn biểu của , dường như muốn lựa vài mỹ nhân trong mấy này.

      Ánh mắt chậm rãi xẹt qua đám người, vài lần xẹt qua phía Dương Lan nhưng may mắn thay cái người cao lớn kia che cho nàng.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9: Ngươi tìm ta sao

      Lúc này tiếng nhạc của người đàn ông kia lại vừa đổi, tiếng khèn mang theo lời nỉ non , tất cả mọi người đều di chuyển theo tiếng nhạc kia. Dương Lan theo vài bước, liền thầm ngừng kêu khổ.

      Ý người này muốn bọn họ xếp thành vòng! Cứ như vậy, Dương Lan có trốn cũng được. Dương Lan nhắm mắt theo phía sau người đàn ông cao to kia. Tiếng khèn của ta cũng ảnh hưởng ít nhiều tới nàng, bởi vậy nàng muốn giữ cho đầu óc thanh tỉnh, mặt khác bước nhanh theo tiếng khèn.

      Những việc này quả thực quá sức, Dương Lan vài bước, mồ hôi liền tuông như mưa. vất vả lắm đám người thành vòng mới dừng lại. Dương Lan thư giãn tí: bây giờ nàng chỉ cần toàn lực giữ cho đầu óc thanh tỉnh là được.

      Lúc Dương Lan nhàng thở phào tiếng khèn lại thay đổi, trở nên nhàng, êm ái. Theo biến đổi của tiếng nhạc, tất cả các đều tiến lên phía trước, còn đám đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ.

      Võ công của người này rốt cuộc cao bao nhiêu? Dương Lan cũng là tinh, cũng biết người ta khí, sở dụng cũng phải thuật. phải thuật vậy đây chính là loại nội lực tinh khiết được tu luyện.

      Người này thoạt nhìn lớn tuổi, bằng tiếng khèn khiến cho hơn tram người nhất cử nhất động, toàn bộ đều nghe sai bảo, hơn nữa còn có thể bị sai bảo lâu như vậy!

      Võ công như thế, rốt cuộc là đến trình độ nào? Đúng là đáng sợ!

      Các bước chậm rãi lên phía trước, toàn bộ đến tâm vòng tròn. Tiếng khèn kia vừa chậm vừa loáng thoáng như có như . Cùng lúc đó, ánh mắt của chuyên tâm đánh giá họ.

      Tim Dương Lan đập nhanh. Nàng tránh phía sau người đàn ông cao to kia, dám động đậy, sợ người nọ đảo mắt liền phát ra mình.

      Mắt chậm rãi lướt qua các thiếu nữ vòng, vẻ thất vọng ngày càng nhiều. Đồng thời, ánh mắt của cũng dần dần nhìn sang đám người phía sau. Dương Lan cảm nhận ánh mắt chuyển động, lại hết hồn.

      Nàng cắn răng, lần đầu tiên biết ra cũng có loại đáng sợ đến nước này.

      Lúc này, đám người lại bắt đầu di chuyển, Dương Lan nhắm mắt theo đuôi vị đại hán kia. vài bước, tiếng khèn đột nhiên dừng lại, chậm rãi mà ngừng.

      Ngừng! Vì sao ngừng?

      Dương Lan cảm thấy mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống. Đúng lúc này, cơ thể nàng tự chủ được cứng đờ, sau đó tiếng khàn khàn sau lưng vang lên: “Đúng rồi, ra người ta tìm tới tìm lui lại tránh ở chỗ này. Xem ra bản thân ta chỉ là hung bé trong thiên hạ, ngay cả tiễu nương cũng có thế chống lại được tiếng khèn câu hồn của ta!”

      Dương Lan nhắm mắt, trong lòng lặp lặp lại tự an ủi chính mình: đây là ảo giác! Đây là ảo giác! Người nọ phải với ta, phải!

      Lúc này, cánh tay lạnh như bang đặt lên vai nàng. Cái xúc cảm lạnh như bang như rắn kia là Dương Lan vừa sợ hãi vừa ghê tởm.

      Thanh niên áo trắng kia lẳng lặng nhìn nàng, nhìn hồi lâu, ánh mắt cũng đổi. Làm cho Dương Lan thấy kì lạ là nhìn nàng với ánh mắt hề có chút dâm dục và khinh thường, dường như đó là ánh mắt xem xét kỹ lưỡng. muốn xem nàng có phải là người giống với người mà muốn tìm hay .

      Cho đến khi Dương Lam cười nghịch ngợm, khóe miệng mới mỉm cười cứng ngắc: “Là ngươi rồi! Lúc này đây, thất vọng chứ? Được, tìm được ngươi, ta có thể chuyên tâm du ngoạn với mỹ nhân của ta rồi.”

      tới đây, nắm tay Dương Lan. Nàng theo phản xạ hất tay ra, sau đó lui về phía sau.

      Thấy mặt trầm xuống, Dương Lan cười hì hì : “Này, nam nữ thụ thụ bất thân! Công tử như vậy tốt nha.”

      Thanh niên áo trắng kia dường như nghe lời nàng , vẫn như cũ nắm tay nàng.
      Đúng lúc này, bỗng nhiên biến sắc, toàn bộ cơ thể như tia chớp lùi sang bên. Mà giờ khắc này, thanh trường kiếm lại vô thanh vô thức rơi xuống chỗ vừa đứng. thanh niên tuấn mỹ như ngọc xuất trong mắt mọi người.

      Đây đúng là Thường Ngọc!

      Dương Lan chưa từng thích người nào như vậy, Thường Ngọc tới rất đúng lúc.
      kiếm kia trúng, ánh mắt Thường Ngọc đổi, lại vung kiếm về phía thanh niên áo trắng kia.

      Dương Lan lưu loát đội mũ sa lần nữa, vừa xem địa hìn vừa nghĩ xem có thể nhân cơ hội này chạy .

      Kiếm pháp của Thường Ngọc cực kỳ cao minh, kiếm xuất ra tấn công như tia chớp mà lại có tiếng động! vươn người, kiếm đâm tới thanh niên áo trắng kia. Mỗi bước như quỷ như mị, như tiên như huyễn.

      Kiếm quang phản xạ do ánh mặt trời, vẽ ra từng dãy quang ảnh tuyệt mỹ. Có thể nhận ra rằng, công phu của Thường Ngọc cao hơn thanh niên áo trắng kia.

      Mà lúc này, mọi người tìm đường sống trong chỗ chết dĩ nhiên là ngã xuống. có tiếng khèn khống chế, bọn họ liền có thể hoạt động tự do. Hơn nữa, vẻ mặt của họ đều mờ mịt, dường như có chút ấn tượng với những chuyện vừa mới xảy ra.

      Dương Lan thấy Vương công tử. Sắc mặt xám ngoét ngồi dưới đất, toàn thân ngừng run rẩy, đúng là biểu của sợ hãi cực điểm.

      Mà nhóm hộ vệ của , lúc này cũng ngồi xuống phía sau. Sắc mặt họ cũng mờ mịt nhưng vẫn ngồi thành vòng, xem ra vẫn là hết sức muốn bảo vệ chủ nhân.

      Về phần các vừa bị vũ nhục, họ cũng mờ mịt biết gì, dường như nhớ chuyện gì xảy ra. Nhìn đến đây, Dương Lan thở dài nhõm, thay các nàng may mắn đứng lên: tốt nhất là vĩnh viễn biết chuyện vừa rồi, cách khác, các nàng chẳng đáng bị như vậy?

      Mà bây giờ, hai đạo nhân ảnh trong sân kia, muốn đan vào chỗ. Thân ảnh của hai người như tia chớp, cùng nhau rơi xướng, người có công phu thấp chút ngay cả bóng người cũng thấy, chỉ có thể thấy mảng sương mù.

      Hai người cũng mặc áo trắng nhưng áo trắng của Thường Ngọc chính là loại áo trắng bình thường còn áo của thanh niên kia lại cực kì tinh mỹ, mặt còn thêu ít hoa mẫu đơn.

      Công phu của hai người đều cao tuyệt, trong nháy mắt liền giao thủ tram chiêu. Công phu của Dương Lan cũng yếu, tuy rằng còn kém xa với hai vị cao thủ kia, nhưng cũng có thể xem là nhất đẳng cao thủ.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :