1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồ đùa hồng trần - Lâm Gia Thành(c9)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.2:

      thiếu nữ áo tím gọi lớn: “Lưu đại ca!” Gọi tiếng mà thấy phản ứng, nàng lại : “Lưu lang!” Thiếu niên áo trắng kia kiên nhẫn quay đầu nhìn nàng cái, xoay người về phía Dương Lan.

      Thiếu nữ áo tím kia tức giận đến cực điểm, khuôn mặt thanh lệ đỏ bừng, ánh mắt đầy lửa giận và hận ý nhìn về phía Dương Lan.

      Dương Lan được ăn nên rất vui, động tác nhanh nhẹn nhưng cũng rất lịch . Do đó, nàng cũng chú ý Lưu đại ca kia chăm chú nhìn nàng.

      Vương công tử lạnh lùng nhìn Lưu đại ca, thấy đến trước mặt Dương Lan liền đứng lên, trầm giọng hỏi: “Vị công tử này có gì chỉ bảo?”

      hỏi hai lần liên tiếp, Lưu đại cũng như nghe, nhìn chằm chằm Dương Lan. Vương công tử chịu nổi loại khinh thường này. Xọat tiếng rút kiếm ra! Hàn quang bắn ra bốn phía.

      Theo động tác của , thiếu nữ thiếu nam các bàn khác cũng chuyển toàn bộ chú ý sang bàn này. Lưu đại ca dường như bây giờ mới kịp phản ứng. kiêu ngạo liếc mắt nhìn Vương công tử cái, lạnh giọng : “Loại đồ chơi này ngờ cũng có chút tốt!” Dứt lời. nhấc ngón trỏ, nhàng dời trường kiếm Vương công tử đưa ngay trước mặt.

      Vương công tử bực tức nhưng mà tại ngược lại càng thêm bình tĩnh. trầm giọng hỏi: “ biết Lưu công tử cứ nhìn chằm chằm muội muội là có ý gì?”

      “Nàng là muội muội của ngươi sao?” Lưu công tử quay đầu chăm chú nhìn . Bỗng nhiên cười, để lộ ra hàm rang trắng như tuyết: “Vị công tử này đùa à? Làm ca ca người ta mà biết người ta như thế nào? Vừa rồi vị nương này lộ mặt, công tử giật mình. Tại hạ nhìn thấy rất ràng.”

      mang theo cười cợt nhìn Vương công tử. Vương công tử đỏ mặt, trong lòng thầm hoảng hốt: tiểu tử này phải là người dễ chọc. hừ tiếng, định mở miệng. Bỗng nhiên ở cửa có tiếng như sấm: “Tiểu nhĩ, mang rượu và thức ăn lên!”

      Giọng kia lớn làm mấy người trong đây giật nảy mình. Lúc này, giọng kia tiếp tục: “Ngọc Diện công tử, ngươi lần này tới thành, bất luận như thế nào cũng phải để cho Hà mỗ ta đối đãi tốt với ngươi mấy ngày, được !”

      Vừa nghe bốn chữ Ngọc Diện công tử, thiếu niên giang hồ kia mặt liền biến sắc. Cái dáng vẻ kiêu ngạo ngất trời của Lưu công tử cũng lạnh hẳn, cư nhiên hai lời, trở về vị trí của mình.

      Lúc này Dương Lan cũng ăn được kha khá, nàng uống ngụm trà, để khăn che mặt xuống, thoải mái tựa lưng vào ghế. Dường như nàng hồn nhiên biết rằng vừa rối mấy người thiếu chút nữa vì nàng mà đánh nhau.

      Lúc này, tiếng bước chân vang lên. Hai bước chân này, cái vang vô cùng, đến nỗi mổi bước đều khiến cầu thang chấn động, còn cái kia rất , dường như căn bản cũng nghe thấy tiếng.

      Chỉ chốc lát, chàng trai dẫn đầu đen như đất xuất ở cửa cầu thang. ước chừng cao 1m9, thân hình rất cường tráng. Sau khi lên, tầm mắt mọi người lập tức bị thiếu niên tuấn mỹ, ngọc thụ quỳnh hoa hấp dẫn.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5.1: Như cố nhân đến

      Thiếu niên này ước chừng mười tám mười chín tuổi, thân áo dài thuần trắng, nhưng vẫn còn mặc áo hoa của cấm vệ quân. Tóc đen được cột lại bằng cái nón sau đầu. Ngũ quan cực kỳ hoàn mỹ, khí chất lạnh lùng. Ngay cả Dương Lan nhìn cũng biết thuộc loại nhất đẳng mỹ nam.

      thản nhiên liếc nhìn mọi người lầu cái. Cái nhìn khí định thần nhàn này khiến các giang hồ muốn hoa mắt còn mấy thiếu niên kia mặt tối sầm.

      Lúc này, người đàn ông da đen kia đến cái bàn ở giữa, lớn tiếng : “Tiểu nhị, nhanh chút!” Giọng lớn đến mức dường như làm cả căn phòng rung động. Thiếu niên mỉm cười, ấm giọng : “Hà huynh vẫn gấp gáp như vậy.” Tiếng như bang ngọc chạm vào nhau, êm tai vô cùng.

      Nghe được giọng của , Dương Lan rốt cuộc cũng mở hai mắt còn buồn ngủ, theo tiếng tới. Khi nhìn thấy mắt , trong long Dương Lan bỗng xúc động, loại ký ức xa xôi dường như thức tình.

      Người này nhìn rất quen, có lẽ lâu lâu trước đây chính mình thấy qua gương mặt này, giọng này. lâu, phảng phức như kiếp trước, cũng giống như mình ở trong mơ.

      Nàng hoảng hốt, nhìn vào ánh mắt của thiếu niên kia, khỏi có vài phần ngẩn ngơ. Vương công đặt toàn bộ tình cảm vào người nàng, nhìn thấy nàng như vậy, khỏi thầm hận. Ánh mắt chứa sát ý nhìn người thiếu niên kia.

      Thiếu niên lập tức cảm nhận được sát ý của , khỏi quay đầu lại. Con người ngươi đen như ngọc nhưng ánh mắt rất lạnh lùng liếc nhìn Vương công tử cái. Chỉ là ánh mắt khiến rung mình. Sau đó, cơn tức trong lòng sôi lên: đời này đâu thể chịu nổi loại này? Nhưng ngờ trong thời gian ngắn gặp được hai người giang hồ để mắt !

      Ánh mắt của ngày càng tối, sát ý càng nhiều.

      Lúc này Dương Lan cũng chầm chậm tỉnh táo lại. Ký ức kia đối với nàng mà giống như những việc xảy ra ở kiếp trước, ít song gió.

      Nàng quay đầu, tập trung vào đống hoa quả trước mặt, chậm rãi ăn. Nàng chú ý tới, sau khi nàng chú ý đến thiếu niên kia sắc mặt Vương công tử tốt hơn, mà Ngọc Diện công tử kia lại tràn ngập ý liếc mắt cái, lộ vẻ khinh thường!

      Lúc này, thức ăn được mang lên, cùng với chàng trai da đen kia vừa ăn vừa uống rượu. Hai người tửu lượng hơn người, hơn nữa giọng của chàng trai cũng lớn kém. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ lầu hai dường như là tiếng của .

      Đám người Lưu công tử kia, hiển nhiên cực kỳ kiêng dè với Ngọc Diện công tử, nhìn thoáng qua sau đó ném nén bạc lên bàn rồi xuống lầu. Lúc ngang qua Dương Lan, Lưu công tử khỏi quay đầu nhìn nàng hồi. Thời điểm và Vương công tử chạm mắt nhau, hai ánh mắt đều đen lại, sắc mặt trầm xuống.

      Nhìn đoàn người của Lưu công tử rời , Vương công tử lại tập trung vào Dương Lan. mỉm cười : “ nương.” Dương Lan ngẩng đầu, mắt chớp chớp nhìn về phía , dung như hoa, biểu cảm như thiên thần, tuy rằng thấy . Vương công tử mỉm cười : “ nương muốn đâu?”

      Dương Lan nghiêng đầu hồi, miệng đô lên, bỗng nhiên hưng phấn : “Nghe nơi đây có nhiều chỗ chơi vui lắm, ta trước hết ở lại đây chơi hai ngày.”

      Vương công tử nhàng : “Như vậy à, đúng lúc chúng tôi có việc cần làm. Gia đình tại hạ ở đây cũng có chút sản nghiệp, nương nếu như chê, có thể cùng dạo vòng ?” Thấy Dương Lan từ chối cho ý kiến, nhanh chóng thêm câu: “Tất cả mọi người đều ở bên ngoài hành tẩu, có thể giúp đỡ lẫn nhau tốt.”

      tới đây, hai mắt vội vã nhìn Dương Lan, chờ câu trả lời của nàng. Dương Lan nghĩ nghĩ, : “Cũng được.” Vương công tử lập tức tươi cười rạng rỡ.

      Nhìn vui vẻ, tươi cười, Dương Lan nghiêng mặt, vừa đánh giá vừa thấy kì quái trong lòng: ta gì thêm, tại sao lại vui mừng đến như vậy?”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.2

      Vương công tử thấy Dương Lan nhìn mình, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, hai mắt tình : “ nương muốn mua gì, tại hạ cùng nương.”

      Dương Lan lắc lắc đầu, ánh mắt của nàng tự chủ nhìn về phía Ngọc Diện công tử. Nàng nhìn như vậy, đúng lúc đối diện Ngọc Diện công tử. Đối mặt với sườn mặt tuấn tú, góc cạnh như núi, Dương Lan cảm thấy trong lòng ngưa ngứa, khát vọng có thể nhìn tiếp mãi mãi.

      Nàng hoảng sợ, có chút kì quái vì tại sao mình lại có ý nghĩ này? Vội vàng quay đầu, nàng nhìn xuống phía dưới.

      Dưới lầu, đôi khi cũng trang bị thêm đao kiếm cho người giang hồ ghé qua. Dương Lan thấy thú vị. Thấy nàng cái gì cũng tò mò, nhìn liên tục, Vương công tử lúc nào cũng quan tâm, ôn nhu hỏi: “ nương muốn đến nơi nào? Chúng ta ăn cơm xong rồi cùng nhé?”

      Lúc chuyện, vài thiếu niên kia cũng tiếng, hoàn toàn như nghe theo lệnh . Nhưng mà xem xét qua quần áo của bọn họ lại giống người làm. Dương Lan khỏi quay đầu, liếc mắt nhìn bọn họ cái rồi chuyển hướng với Vương công tử: “Ngươi vội sao?”

      Bọn họ có việc quan trọng hơn, bởi vậy khi Dương Lan hỏi, vài thiếu niên kia mà gặp cùng nhìn Vương công tử cái, trong mắt phải có ý thúc gục. Nhưng Vương công tử ở trước mặt mỹ nhân, thế nào cũng coi trọng mỹ nhân hơn. lập tức cười : “Đương nhiên vội.” lời này xong, vài thiếu niên kia lẫn Tiểu Nguyệt đều thêm bất đắc dĩ, thần sắc ảo não, chỉ kém là thở dài.

      Dương Lan ồ tiếng, khỏi nhàng cười, trong lòng nghĩ: biểu cảm của những người này thú vị. Nàng hưng phấn đánh giá những người này, phía dưới khăn che mặt là đôi mắt to ngập nước đầy hưng phấn.

      Đúng lúc này, tiếng khẽ từ dưới lầu vọng lên: “Ngọc Diện công tử, chàng đến nơi này, cũng đến gặp ta chút sao?” Giọng mềm mại, uyển chuyển, êm tai vô cùng.
      Nghe tiếng này, tất cả mọi người đều im lặng. Mọi người lầu đứng lên, nhìn xuống, cũng có ít người nhìn Ngọc Diện công tử.

      Khuôn mặt tuấn tú của Ngọc Diện công tử trầm xuống, người tản mát cỗ hàn khí! Chàng trai da đen ngồi đối diện lúc này ôm vò rượu lảm nhảm, ràng là say. cũng uống ít nhưng sắc mặt vẫn như thường, ngay cả hồng cũng có, ánh mắt trong trẻo, sáng như nước mùa thu.

      Thấy trả lời, dưới lầu lại nũng nịu, rù rì : “Thường Ngọc, chàng cứ nhẫn tâm như vậy? thèm để ý ta? Ta ngàn dặm tìm chàng, chàng đến nơi này cũng với ta tiếng, cũng thèm gặp mặt ta, ác độc.” Giọng nhu mỳ, quyến rũ làm cho người ta nghe được tim đập thình thịch.

      Dương Lan nhất thời thấy thú vị, nàng đứng lên, chạy tới cửa cầu thang, nhìn xuống dưới. Nàng chỉ thấy kiều diễm, toàn thân là áo dài màu đỏ như lửa, từ từ lên lầu.

      Nàng ta chậm, theo mỗi bước , cơ thê uốn éo như rắn, làm dáng người vốn xuất sắc càng thêm kinh tâm động phách. Bên trong áo, bộ ngực nửa che nửa lộ. Mỗi bước , bộ ngực kia lại lộ xuống, làm cho ít đàn ông nuốt nước miếng, mắt dường như dính chặt người nàng.

      kia hiển nhiên là rất đắc ý, càng ra sức uốn éo, dường như mỗi động tác đều vô cùng hấp dẫn, vừa gọi tên Thường Ngọc, vừa nhìn xung quanh, thực là vô cùng lẳng lơ.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.1: Nam sắc hơn người

      Dương Lan xem đến mắt chữ A mồm chữ O, cảm thấy rất thú vị. quyến rũ này, trong mắt nàng căn bản cùng cấp bậc, dù sao ta cũng làm ra vẻ tục tằng, lẳng lơ. Nàng cảm thấy hứng thú chính là phản ứng của mọi người, nhìn bộ dạng chảy nước miếng của những gã đàn ông kia, Dương Lan lập tức nghĩ tới mình lúc ăn thịt gà, khỏi cười khanh khánh, dùng tay che miệng lại.

      Động tác nàng rất nhanh, tuy rằng cũng có người nghe nàng bật cười nhưng cũng chẳng biết nguyên nhân.

      Lúc này, rốt cuộc này cũng lên lầu. Dương Lan đảo mắt nhìn về phía Thường Ngọc, thấy biểu tình của cực kỳ lạnh nhạt, trong đôi mắt kia, rang rất chán ghét.

      kia liếc nhìn , nũng nịu cười, nhàng : “Thường lang, ta cứ tưởng chàng chết.” rồi liền dựa dựa vào .

      Cơ thể của nàng ta vừa nhích lại, Thường Ngọc nhanh chóng rút kiếm, chỉ thẳng vào mặt nàng. lạnh giọng : “Lệ Cơ! Ngươi bước lại them bước đừng trách đao kiếm ta vô tình.”

      Lệ Cơ thương tâm nhìn , khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ uất ức, nàng vỗ ngực làm cho ánh mắt mọi người nhìn theo tay nàng ta, nhìn vào bộ ngực tuyết trắng đầy đặn kia. Lệ Cơ rung rung : “Thường lang, sao chàng có thể đối xửa với ta như vậy? Từ ngày từ biệt ấy, ta quản chuyện cơm nước, vất vả lắm mới biết được tin chàng rồi vội vã đến đây. Chàng đối xử ta như oan gia vậy. Chàng, chàng quá mức.”

      đến đây, giọt nước mắt chảy xuống. Dương Lan lập tức vươn đầu, nhìn về phía nàng ta, muốn biết nàng ta dùng cách gì mà muốn khóc khóc, so với mình còn lợi hại hơn.

      Nàng nhìn chăm chú đến thái quá, quả là muốn sát lại gần mặt Lệ Cơ. Lệ Cơ nhếch mắt, giọng căm hận : “Nhìn cái gì? Chưa từng xem qua người đẹp khóc à?”

      Dương Lan thành đáp: “ xem qua nhưng ta thắc mắc là người dùng cách gì mà nước mắt lại chảy nhanh vậy? Dùng tiêu hay là gừng?”

      Nàng hỏi làm sắc mặt mọi người ở đây trở nên quái dị còn Lệ Cơ giận đến mặt trắng xanh. Thường Ngọc khỏi nhìn nàng vài lần, nụ cười tươi chậm rãi lên khóe miệng.

      Lệ Cơ tức giận đến ngực phập phồng ngừng, làm mấy gã đàn ông ở đây nhìn đến ngây ngốc. Dương Lan cũng theo mọi người liếc nhìn bộ ngực của nàng ta, bỗng nhiên : “Vị tỷ tỷ này, mặc bộ đồ này được rồi, ngực có gì nâng lên xệ mất.”

      Nàng như , hoàn toàn có thể là tận tình khuyên bảo. Lệ Cơ tức giận đến tái mặt. Tay nàng vừa nhấc, vài đạo hàn quang bay tới Dương Lan.

      Cả người Dương Lan lệch , có động tác gì, chỉ thấy Thường Ngọc nhanh như chớp vọt tới trước mặt nàng, trong nháy mắt vung tay thu hết toàn bộ kim châm vào tay áo.

      Thường Ngọc quay đầu, : “Ngươi trốn !” lời còn chưa hết liền nghẹn ngay ở họng. ra Dương Lan sớm trốn ở góc đối diện phía xa kia, ngờ khinh công của nàng xuất chúng như thế, Thường Ngọc thầm kinh hãi. Lại nghĩ đến nàng linh hoạt chạy trối chết như thế, có chút buồn cười.

      Dương Lan vừa nghĩ: đùa à, này dễ đối phó, sao ta lại trêu chọc ả? Về phần tại sao vô duyên vô cớ trêu chọc Lệ Cơ Dương Lan cũng hiểu. Dù sao, nàng vừa lộ mặt, cơ thể này lại biết lý, có chút hận ý bên trong, khát vọng nàng ta xấu mặt, thống khổ.

      Lệ Cơ bây giờ rất thống khổ. Nàng ta cắn môi dưới, hai mắt rưng rưng nhìn Thường Ngọc, trong lòng lại hối hận: lâu như vậy, nàng ta ngụy trang trước mặt Thương Ngọc, biết đâu rằng cư nhiên vì nha đầu này mấy câu, củi ba năm cháy trong giờ? tại nhìn nàng ta với ánh mắt chán ghét, lạnh như băng. Nghĩ đến chắc là xem mình là người phụ nữ tâm địa độc ác.

      Chương 6.2:

      Thường Ngọc lạnh lùng nhìn Lệ Cơ, thấy nước mắt trong mắt nàng ta, càng cảm thấy ghê tởm. Tất cả đều thể mặt , chút che dấu. Thấy Lệ Cơ nhìn mình, Thường Ngọc lập tức lạnh lùng : “Diễn đủ chưa? Lệ Cơ, Thường Ngọc ta với ngươi nước giếng phạm nước sông, ngươi nên trở về .”

      Lệ Cơ cắn môi dưới, đáng thương nhìn , mêm mại cầu xin: “Thường Ngọc, ta!”
      Lúc này, kiếm của Thường Ngọc bỗng nhiên chỉ về phía nàng ta, hàn quang chiếu thẳng vào mắt nàng. Chỉ nghe Thường Ngọc từng câu từng chữ: “Cút! Đừng để ta lần thứ hai!”

      Lệ Cơ oán hận dậm chân, xoay người xuống lầu. Lúc ngang qua Dương Lan, ánh mắt cực kỳ oán độc xẹt qua. Dương Lan lúc này sớm hối hận: lý trí của mình cư nhiên quản lý được hành vi của cơ thể này.

      Vô duyên vô cớ đắc tội với loại phụ nữ biết này, phải tự tìm khổ sao?
      Dương Lan nghĩ ngợi : Dương Lan trước kia chắc chắn có thù hận với Lệ Cơ. Chính là biết sao lại hận? Hơn nữa, người hủy dung và giết nàng ta có thể có liên quan đến Lệ Cơ này hay ?

      Lúc này, Vương công tử đến cạnh nàng, thấp giọng ôn nhu : “Đừng sợ, về sau ta bảo vệ nàng.” Dương Lan ừ tiếng, nhiều lời.
      Nhưng lúc này Thường Ngọc nhìn nàng, thấp giọng mắng câu: “Nữ nhân biết điều!” Dương Lan nháy mắt cái, xác định mắng mình, khỏi hung hăng trợn mắt nhìn vài lần.

      Căn bản Thường Ngọc cũng để ý, nàng tự độc thoại mà khăn che mất rồi. xong nàng liền vò đầu còn quay đầu liếc nhìn nàng cái. Dương Lan tức giận đến cắn chặt răng, ngay cả Vương công tử thao thao bất tuyệt, nàng cũng nghe thấy.

      Xem kịch xong rồi, mọi người lại trở về vị trí của mình. Dưới lầu thỉnh thoảng có vài người bàn luận chuyện vừa rồi nhưng được nhắc đến nhiều nhắc đương nhiên vẫn là dáng người kinh tâm động phách của Lệ Cơ.

      Dương Lan ngồi ghế của mình, giọng hỏi: “Lệ Cơ kia là hạng người nào?”
      Vương công tử ôn nhu vì nàng châm chút trà, giọng : “Nàng ta là nhân vật nổi danh giang hồ, ngoại hiệu là Mỵ Hồ.” Nghe đến đó, Dương Lan chép miệng. Vương công tử tiếp: “Nữ tử này rất thần bí. Nàng ta tuy rằng lẳng lơ nhưng chưa từng có quan hệ với đàn ông nào giang hồ.” nhìn thoáng qua khuôn mặt vô tình của Thường Ngọc, : “Đương nhiên trừ ta ra.”

      Vương công tử thấy Dương Lan tin lời , khỏi càng them vui vẻ đứng lên: “Nàng ít khi lộ diện nên hiểu chuyện giang hồ cho lắm.”

      Dương Lan gật đầu, Vương công tử đến đây, giọng trầm hơn chút, hai lại vô cùng ôn nhu, thâm tình vô hạn, chỉ nghe dùng giọng đầy từ tính : “ nương, Vương mỗ liều tính mạng này cũng muốn bảo vệ nàng chu toàn!”

      Biểu kia thực cực kì chân thành nhưng hiểu vì sao Dương Lan lại có chút buồn cười, chân mày cong cong : “Được. Đa tạ Vương công tử.” Đối diện với khuôn mặt ngày càng hung phấn của , Dương Lan tươi cười.
      Last edited: 21/11/14
      hanna9x thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Sao tiếng khèn lại vang lên

      Buổi tối, Dương Lan theo đoàn người của vị Vương công tử kia đến trang viên ở ngoại ô. buổi tối, Dương Lan ngủ ngon, là trong số những người hung phấn xuống núi, hơn nữa nguyên nhân trọng yếu chính là cái người nóc nhà đối diện nàng tìm cơ hội hạ thụ cùng với vị Vương công tử chần chừ trước cửa dám vào. Hai người này khiến Dương Lan muốn điên, khi như vậy mất ngủ là chuyện tất yếu.

      Sau đó, nàng dứt khoát thức dậy, ngồi thiền giường. Cứ như thế, tâm trí hòa hợp, mở hai mắt ra liền sảng khoái tinh thần.

      Sau khi tỉnh lại, sao vừa lên, sương mù dày đặc bao phủ cả trời đất. Hai người gác đêm trước cửa nàng sớm khỏi. Tâm tình Dương Lan tốt.

      Lúc này, nàng nhớ tới cái túi kia. Lúc nhặt được nó, nàng chỉ nhìn sơ sơ, sửa sang gì.
      Nàng lấy cái túi mở ra xem. Nhìn hồi, bên trong tay áo Dương Lan tìm viên thịt giống như thứ gì đó.

      Dương Lan lấy vật kia ra, tinh tế quan sát hồi lâu cũng nhìn ra là cái gì. Sau đó, nàng lại ngâm thứ này vào trong trà. Viên kia thế mà lại tan ra.

      Dương Lan vừa thấy, cảm thấy mừng rỡ: thứ này chính là mặt nạ dịch dung!

      Nàng lập tức mang mặt nạ này, soi gương cái, khuôn mặt thanh tú giống như ra. Dương Lan liếc mắt hồi lâu, rốt cuộc cũng chứng minh vật này được làm hết sức tinh xảo, chút sơ hở.

      Bản thân Dương Lan là hồ ly nên rất có thiên phú trong việc dịch dung, hóa trang. Nhưng mà nàng chưa bao giờ biết đến đời lại có mặt nạ da người khéo léo như vậy, hoàn toàn có chút khác biệt với mặt .

      Dương Lan cẩn thận cất giữ mặt nạ, thầm nghĩ: về sau, vật này là bảo bối cứu mạng. Vật liệu dùng để dịch dung rất khó tìm, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, nhất thời muốn cải trang thực là rất phiền phức. Nhưng khi nàng có vật này, giống như trước. Vật kia chẳng khác nào có thêm khuôn mặt.

      Dương Lan chống cầm, suy tư: Dương Lan kia, xem ra cũng phải là người bình thường. Nàng ta xảy ra chuyện như vậy cứ như truyền thuyết trong giang hồ. Hơn nữa, càng kì lạ rằng nàng ta có đồ vật như thế lại bị người khác lục soát. Kẻ giết nàng ngay cả túi cũng lấy. làm cho người ta nghĩ hoài ra.

      Nàng biết Dương Lan kia ở gia tộc nào, chắc là nàng bây giờ tuyệt đối muốn trở về nơi đó. Nàng cảm giác được chỗ kia khẳng định đơn giản, bằng sinh ra nữ tử như Dương Lan.

      Sáng sớm sau khi ăn sáng, Vương công tử liền đề nghị cùng nhau đến hồ Túy Hương dạo chơi. Dương Lan vừa nghe đến tên Túy Hương này, lập tức thấy hứng thú.

      Đến hồ Túy Hương, lọt vào tầm mắt nàng chính là loạt hơn mười chiếc thuyền hoa. Trong thuyền hoa, nhạc vang lên, có thể mờ mờ thấy giai nhân lại trong đó. Mà bờ, tài tử đứng thành từng đoàn. Có vô số tài tử tụ tập lại với nhau, có người làm thơ, có người đánh đàn thổi tiêu, cũng có người chơi cờ, vẽ tranh. Lại có ít người vừa luận rượu vừa ôm ấp giai nhân tìm niềm vui.

      Chợt nhìn thấy nơi lộ thiên phong nhã, Dương Lan cực kì hưng phấn. Vương công tử nhắm mắt theo đuôi bên cạnh nàng, nhiệt tình giới thiệu. Xem ca kỹ, nàng xem đến chớp mắt, từ trong ra ngoài đều lộ vẻ thâm tình vô hạn!

      Lúc này, Vương công tử chỉ vào chiếc thuyền hoa, : “Nàng muốn đến đó ngồi chút hay ?” Dương Lan ngẩng đầu, bắt gặp chiếc thuyền hoa lộng lẫy trôi nhàng trong làn sương cuồn cuộn, tiếng trai đùa thỉnh thoáng vọng lại làm cho lòng người say mê hướng về đó.

      Nàng tuy rằng đội mũ sa, nhưng dưới khăn che mặt lại lộ ra vẻ mặt chờ mong. Vương công tử nhận ra điều đó, khỏi mỉm cười đưa tay ra, : “Mời nương.”

      Dương Lan gật đầu, cùng đến chiếc thuyền hoa kia. Hôm nay đến bơi hồ, trừ vài hộ vệ bên ngoài chỉ còn Dương Lan và Vương công tử. Hôm qua nhìn thấy thiếu niên kia cũng cùng.

      vài bước, bỗng nhiên tiếng khèn từ đâu bay đến. Tiếng khèn kia cực kì bá đạo, ràng chỉ là đơn, lại cường thế đè ép hết tất cả những thanh còn lại xuống.

      Dương Lan từng là người có võ công, lập tức trong lòng rùng mình! Người này dùng nội công thúc giục tiếng nhạc. Nàng cảnh giác nhìn lại, chỉ thấy quần sơn như vẽ, tiếng khèn mặc dù xa nhưng vẫn biết người thổi khèn là ai.

      Dương Lanh nhìn về phía Vương công tử, thấy gắt gao cau mày. Cơ mặt vặn vẹo, dường như rất sỡ hãi! bỗng nhiên nắm tay Dương Lan, chớp mắt chạy đến bụi cây gần đó.

      Dương Lan hiểu ý , chạy theo như bay, chốt lát hai người trốn kĩ trong bụi cây. Vương công tử dường như lúc này mới tỉnh ngộ: mang theo tiểu nương chạy trốn dường như giống khí chất của vị hùng. Mặt bỗng nhiên đỏ bừng, quay đầu nhìn Dương Lan, cà lăm : “Ta, ta.”

      Dương Lan nhìn , cười : “Người thổi kèn này hẳn là cao thủ tuyệt đỉnh, chúng ta vẫn là nên tránh!” Vương công tử nghe nàng lời chăm sóc của nàng, trong lòng khỏi vui sướng, nhìn về phía ánh mắt sang ngời kia.

      Dương Lan có tâm tư nhìn . Nàng theo khe núi giả, hướng mắt về chỗ phát ra thanh kia.

      đồng cỏ, là công tử phóng khoáng, biết có bao nhiêu võ công. Mà hộ vệ họ mang đến cũng là nhân vật giang hồ tam đẳng. Bởi vậy, khi tiếng nhạc vang lên, nghe chói tai vô cùng, lại mạnh mẽ đè ép hết những thanh khác, lập tức là chọc giận ít người. Có kẻ buồn bực liền mắng, có người lại nhìn xung quanh tìm nơi phát ra thanh kia.

      Vài vị tiểu thư khuê các cùng mấy nhóm ca kỹ hung phấn nhìn về nơi phát ra tiếng nhạc.
      Dương Lan thấy sắc mặt trắng bệch của Vương công tử bên cạnh, dường như rất sợ hãi người thổi khèn này. Dương Lan khỏi thầm nghĩ: chẳng lẽ biết người này?
      lúc náo nhiệt, tiếng khèn kia bỗng biến đổi, ngắt quãng liên tục. Lúc ngắt quãng như buồn rầu thở dài, lúc liền mạch như phun trào cơn tức, làm cho hô hấp người ta rối loạn, trong lòng cực kỳ khó chịu.

      Chỉ có mấy người lộ vẻ thống khổ nhưng kì quái là trong nhưng người này hề có phụ nữ. Tất cả nữ tử đều bình yên vô nhìn mấy người khó chịu, mặt có chút kì dị, kinh hoảng có, hung phấn có nhưng hề có đau khổ.

      Vương công tử bên cạnh mồ hôi tuôn như mưa, chỉ mỗi Dương Lan là hề gì.
      Lại thổi hồi, mấy thư sinh yếu ớt đồng cỏ muốn che ngực lăn lộn. thuyền hoa, thỉnh thoảng vang ra tiếng nữ tử thét chói tai cùng với tiếng rơi xuống nước. “Cứu mạng, có người rơi xuống nước” Tiếng la hét bên tai dứt. Mặt hồ trong suốt trồi lên năm sáu đầu người, phập phồng phập phồng, mắt thấy tai nạn chết người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :