1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồ đùa hồng trần - Lâm Gia Thành(c9)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.1: Hóa thân

      Mỹ nữ đau đầu vỗ trán, oán hận : “Lần nào cũng dùng chiêu này! Hừ! Cũng biết Tư Trúc dạy dỗ ngươi như thế nào.” như thế nhưng vẻ mặt nàng rang là rất ôn nhu.

      Mắt của Mê Oa vẫn tràn ngập hơi nước. Nó liều mạng run rẩy, suy nghĩ ngừng trong đầu: Chiêu này đúng là dùng được! Mỗi lần ta sử dụng chiêu này, hắc hắc, tỷ ấy cũng chịu nổi.

      Trong lúc này, giọng nam thanh nhã vang lên: “Mê Oa lại dụ dỗ đám nhóc rồi? Tuyết Cơ, bắt đó mang đến đây, lần này ta tuyệt đối tha cho nó!”

      Mê Oa vừa nghe thấy giọng này, liền thầm kêu khổ. Quả nhiên, mỹ nữ bắt nó ném tới, bốn chân Mê Oa đá cái, chuyển mình chuẩn bị chạy trối chết. Ai ngờ có bàn tay chuẩn xác bắt lấy phần lông sau gáy nó, cười thầm trong lòng.

      Người này chính là người Mê Oa làm bẩn lúc nãy – đại mỹ nam Tư Trúc. Tư Trúc cười hì hì nhìn chằm chằm Mê Oa. biết tại sao khi vừa thấy nụ cười này của , cơ thể Mê Oa lại run lên.

      Lúc này, mỹ nữ kia : “Tư Trúc, trông kĩ Mê Oa, nên để nó cách xa con ta chút.

      Con ta còn quá , ngay cả Hóa Thân cũng có. thể làm bẩn, hỏng đạo căn!” tới đây, nàng ta oán hận nhìn chầm chầm Mê Oa, liếc mắt cái, thở phì phì : “Mê Oa đáng giận, làm hại ta vì ngăn chặn nước bọt của bọn lãng phí hết phần lớn tinh lực! Hừ, muốn lột da nó làm mũ để đội.”

      Mê Oa nghe xong lời này, lập tức cao giọng hô: “Vốn là đồng loại, đâu cần lột da ta!” Nó vừa xong, đầu liền bị cốc cái. Giọng lạnh lùng của Tư Trúc vang lên: “Văn vẻ quá nhỉ? hay lắm đúng ?” Lúc câu này, Mê Oa lập tức quên mất sợ hãi, liên tục gật đầu, bộ dạng như người biết điều, ưỡn ngực uy phong.

      Tư Trúc lại cốc đầu nó cái, oán hận : “Kiếp này dạy dỗ ngươi đàng hoàng, Tư Trúc ta liền biến thành con hồ ly cái!” Mê Oa vừa nghe, hai mắt híp lại thành đường: Tư Trúc ca ca nếu biến thành hồ ly cái mà …khẳng định rất thú vị nha. Vẻ mặt gian của nó làm cho Tư Trúc như guốc trong bụng, biết nó nghĩ gì.

      nhắc cái đuôi của nó, hung hang ném lên trời vài cái. Theo động tác của , Mê Oa hung phấn kêu to. lúc ồn ào giọng của ông cụ vang lên: “Tư Trúc, mang Mê Oa tới đây chút.”

      Giọng từ xa vọng lại, phảng phất ở bên tai. Tư Trúc vừa nghe, cũng dạy dỗ Mê Oa nữa, nhanh chóng dẫn nó chạy tới sâu trong sơn cốc.

      Chỉ chốc lát, xuất ở giữa hang đá. Nhìn thấy ông cụ đầu râu bạc trắng Tư Trúc hành lễ : “Chào đại trưởng lão.” Đại trưởng lão gật gật đầu, nhìn thoáng qua Mê Oa bị Tư Trúc mang tới, bắt gặp đôi mắt to nhìn mình.

      Trưởng lão lắc lắc đầu, trầm giọng : “Tư Trúc, thời gian Mê Oa xuống núi rèn luyện đến!”

      Tư Trúc và Mê Oa đều sửng sốt. Đại trưởng lão nhìn thoáng qua Mê Oa, ôn hòa : “Vốn là để qua thời gian. Nhưng mà, ta tính toán chút, có cơ hội sai lập tức xuất . Cho nên ta muốn cho nó trước tiên xuống núi .”

      Tư Trúc ồ tiếng, buông tay, Mê Oa bịch tiếng rơi xuống đất, đầu óc choáng váng. vất vả mới hiểu rang, Mê Oa hung phấn lập tức đứng lên, vỗ ngực : “Đại trưởng lão, ngài cần phải lo lắng, Mê Oa nhất định khi trở về cách hòa đồng.”
      Hai người lớn đều để ý tới nó. Trưởng lão nhìn Tư Trúc, chậm rãi : “Tiểu tử này vừa dốt lại tự cho là thông minh, mấy năm nay vất vả cho con rồi.” Nghe được lời an ủi nhàng của ông, mắt Tư Trúc thiếu chút nữa đỏ.

      Mê Oa oán hận nhìn bộ dạng hai người, trong long mắng: diễn trò!

      Lúc này, đại trưởng lão cuối cùng cũng chuyển tầm mắt đến đầu nó, : “Thời gian đến rồi, Mê Oa có thể .” Dứt lời, ông đá cái trúng bụng nó. Sau đó, tiếng Mê Oa kêu gào thê thảm, bay ra khỏi hồ ly cốc mù mịt, rơi thẳng xuống dưới chân núi.

      Tiếng Mê Oan kêu vừa vang, vừa kéo dài lâu dứt. Trong tiếng kêu, tiếng trưởng lão như trút được gánh nặng đồng thời vang lên “Cuối cùng cũng có thời gian thanh tĩnh rồi!” Giọng Tư Trúc hưng phấn : “Đúng vậy, đúng vậy, là vui, ô ô, hy vọng là mười năm!” tới đây, hận hận : “Lần rèn luyện này, cũng thể khiến muội ấy thư thái!”

      “A----- cứu mạng a-----“. Tiếng thét chói tai dứt, Mê Oa xuyên qua đám mây, rơi xuống thẳng dưới chân núi hơn ngàn thước. Nó hoa chân múa tay vui sướng, cố sức muốn bắt cái gì đó nhưng vô dụng.

      Rốt cục, “Phanh” tiếng lớn vang lên. Mê Oa rơi đến chóng mặt xuống đầm nước.
      Qua hồi lâu, nó mới lắc lắc đầu, rủ sạch bọt nước người rồi bò lên bờ. Nhưng à, cứ như vậy, ra cũng giúp nó khôi phục bản sắc của Tuyết Hồ: sạch .

      Mê Oa bước vài bước. ngã bò vài bước, bên thào mắng: “Quá đáng!” tới đây, nó vụng trộm liếc mắt lên trời.

      , gặp được cũng có mây đen, cũng có sấm, khỏi yên long hơn câu: “Cư nhiên như vậy lại khi dễ đứa như ta đây.” Nó lại liếc mắt lên trời cái, vẫn có sét đánh, Mê Oa oán hận câu: “ ngày nào đó, ta muốn báo thù này!” Ta, ta muốn băm băm băm hai lão hồ ly!!!”

      Nó dừng động tác, móng vuốt ngừng làm động tác băm băm, biểu tình mặt rất thống hận, đến nỗi nó chú ý đầu nó đám mây đen.
      Làm nó vẫn gào: “Ta băm! Ta băm! Ta băm!!!” Lúc đó, đám mây đen kia bỗng nhiên đánh xuống tia sét, vừa vặn bổ vào đầu nó.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2:

      Đột nhiên! Động tác của Mê Oa bị kiềm lại! dòng điện chạy vào đầu, cơ thể Mê Oa bị điện giật giật, đồng thơi lôi hỏa bao lấy cơ thể nó, thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ phách phách!

      Chỉ chốc lát, sấm điện biến mất, Mê Oa hấp hối nằm đất, long người đều bị cháy đen. Từ ngoài nhìn vào, đó hoàn toàn là con hồ ly bị nướng và dường như có mùi thịt đâu đây.

      Qua nửa ngày, nó bỗng nhiên giật mình, sau đó giọng thào vang lên: “Cái gì vậy!! Mắng câu cũng được, là keo kiệt!”

      lúc sau, nó đứng lên, cơ thể run run. Theo động tác này, toàn bộ long cháy đen bên ngoài nhanh chóng rơi xuống đất. Thịt hồ ly hồng hồng xuất trong tầm mắt.
      Mê Oa nhảy đến dòng suối , nhìn nhìn hình ảnh trong nước, khỏi nước mắt như suối khóc: “Oa oa! Bôi thường lông cho ta! Ta cần biến thành con hồ ly trọc lông đâu!”

      Khóc xong trận, Mê Oa hít hít cái mũi đỏ rực, oán hận thầm nghĩ: “ bồi thường thôi, dù sao ta cũng lập tức biến thành người. Lớn rồi thể trần truồng chạy vòng vòng được! làm cho tất cả hồ ly thiên hạ mất mặt mất! Làm cho bọn họ thể ngẩng đầu lên được!”

      Càng nghĩ, nó càng cảm thấy chủ ý này tuyệt tả được. Vì thế nó vui mừng chạy về phía trước. Chạy hồi, nó chợt phát trong bụi cỏ có bóng người.
      Mê Oa thoáng qua, cẩn thẩn đến bên người này, nhìn hồi, thấy nàng ta nhúc nhích, liền vươn đầu, nhảy đến trước mặt.

      Khi vừa thấy, Mê Oa khỏi oa oa kêu lên: “ đẹp quá, đáng tiếc, đáng tiếc!”
      nằm đất này, cho dù nhắm hai mắt, Mê Oa cũng khỏi cho rằng nàng ta rất đẹp. Nhưng mà, nửa bên mặt này lại bị dao găm cắt mấy nhác, hơn nữa là người chết!

      Mê Oa nhìn, lập tức phát này bị người ta hủy dung, sau đó giết chết vứt xác như thế. Cũng biết nàng ta trêu trọc đến ai, lại nhẫn tâm hạ độc thủ với mỹ nhân như vậy.

      bên thương tiếc, Mê Oa bên thào : “Xem nương đẹp như vậy lại đáng thương như vậy, ta có lòng tốt chôn .” là chôn nhưng cũng phải chuyện dễ dàng. Phép thuật của nó luôn luôn bị kìm hãm nên chỉ có thể cầm cây kiếm rơi mặt đất để đào đất.

      Mất hơn nữa ngày, nó mới đào ra cái hố. Mê Oa đặt ở trong hố.

      Sau đó, Mê Oa đặt mông ngồi xuống đất, thở từng hơi từng hơi. Lúc nó đứng lên, bỗng hoảng sợ kêu lên: “Đừng đừng đừng!!!” Sau mấy câu này là tiếng hét aaaaaa chói tai! Chỉ có đều tiếng thét ấy thể ngăn cản những biến hóa người. Trong nháy mắt, nó liền biến thành !

      Cùng lúc đó, trong đầu nó ra câu: “Thí luyện hóa thân bắt đầu tiến hành.”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.1: Nhập thân

      Sau khi Mê Oa biến thành người, việc thứ nhất chính là vọt tới khe suối bên cạnh soi gương. tuyệt mỹ, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi ra trong nước. Mê Oa nhìn hồi, khỏi nhíu mày thầm nghĩ: bộ dạng nàng như thế nào lại có chút quen quen?

      Mới nghĩ chút, nó nhảy dựng mạnh lên: này, đây phải là khuôn mặt của thi thể vừa rồi sao? Chẳng qua là khuôn mặt này bị hư hại gì thôi.

      Nó vọt tới chỗ thi thể để đối chiếu, khỏi ô ô hừ hai tiếng. Vốn là nó định chảy chút nước mắt để làm nên cho niềm bi thương trong lòng của nó nhưng nháy nháy mắt hồi lâu cũng chút nước mắt chảy ra. Khóc ra nước mắt làm nàng còn lòng dạ nào để khóc nữa.

      Lúc này, Mê Oa nhìn thấy mặt đất rải rác vài vật gì đó. Ngoại trừ thanh kiếm còn có cái túi, cái mũ ô sa. Nàng mở cái túi đó ra, bên trong là mấy bộ quần áo, túi vàng và cái ngọc bội.

      Mê Oa khó chịu khi mình biến thành như vậy. tại có quần áo, nàng cũng muốn trần truồng như vậy nữa. Vì thế nàng lập tức mặc quần áo, đeo ngọc bội lên cổ, đồng thời kiểm tra kĩ lưỡng thanh kiếm và túi đồ.

      Khi nàng chôn xuống đất, trong đầu đột nhiên có thêm số thông tin: kia tên là Dương Lan, là Thất tiểu thư của đại gia tộc nhà họ Dương ở Tống quốc.

      Đồng thời, giọng trong đầu vang lên: Mê Oa, từ nay về sau ngươi chính là Dương Lan. Hãy sắm tốt vai của nàng ta. Khà khà khà!!! Tiếng cười cuối cùng này nghe sao mà khủng bố thế?

      Mê Oa bây giờ là Dương Lan. Nàng cầm lấy cái túi, cắm thanh kiếm ở sau lưng, thuận tiện đội mũ lên đầu. Sau khi xong xuôi, nàng hưng phấn đánh giá mình như hiệp nữ, cảm thấy tư thế oai hùng tỏa sáng, giống người thường.

      Sau khi tự kỷ, Dương Lan tĩnh tâm lại, lập tức cảm giác trong cơ thể mình có nội lực lưu chuyển. Tuy rằng cao nhưng cũng khiến nàng vui vẻ.

      Dương Lan tại rất đói bụng, nàng đến dưới chân núi, vỗ vỗ cái bụng nghĩ ngợi: lâu như vậy rồi mà thế nào ngay cả đám gà rừng cũng thấy?

      Mãi cho đến khi xuống núi, Dương Lan cũng ăn được thịt. ra co chẳng qua là nàng khi nghe được tiếng chim hót lại phân tâm, vất vả để nhắm ngay con chim nhưng cuối cùng cũng chỉ chạy theo nó được vài phút. Gió thổi qua, nghe được hương hoa, nàng ấy lại phân tâm. Cứ như thế, bên tìm bên chơi dương nhiên là có kết quả.

      Phía dưới núi là con đường lớn, mênh mông là cát vàng bụi bặm đầy trời. Dương Lan tâm tình vui vẻ, cũng nghĩ đến khổ. Chỉ có điều, Dương Lan phát hành vi của mình khỏi tự chủ thục điệu hơn. Dù là trong lòng vui vẻ nhưng hành vi cũng kiềm chế bớt lại. Xem ra là tính cách của cơ thể này tác quái.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.2:

      tại là lúc xuân về hoa nở. đường , gió xuân từ từ thổi, thỉnh thoảng theo cây cối đỉnh núi lộ ra sắc thái hồng hồng tươi đẹp. Cây to che trời, nhiều chú chim hót vang. Cảnh sắc tươi đẹp này làm cho Dương Lan hết nhìn đông nhìn tây, nhảy nhót thôi.

      Lại hồi, bỗng nhiên phía sau nàng nàng có tiếng vó ngựa gấp rút. Dương Lan nhanh chóng nhường đường đứng nép ngay bên đường. Lúc này, bóng dáng của năm kỵ sĩ, vụt qua người nàng.

      Bọn họ vừa qua, cát vàng bay đầy đường. Đảo mắt cái, người Dương Lan toàn là cát. Những người đó qua trong nháy mắt đều quay đầu lại nhìn nàng cái.

      Dương Lan mở to mắt, phủi bụi đất người. Lúc này, nàng lại nghe thấy tiếng vó ngựa vòng trở lại, khỏi ngẩn đầu. Nàng thấy năm người kia những rời mà ngược lại nhất trí quay lại, bắt gặp Dương Lan nhìn về phía họ liền dừng ngựa mỉm cười nhìn nàng. Bốn năm nữ, họ đều là những thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp.

      Mỗi người đều khoác mình những bộ trang phục bằng lụa, tay có trường kiếm.
      Nhìn thấy Dương Lan ngẩng đầu, mười bảy mười tám tuổi có vẻ ngoài xinh đẹp kia ôn nhu hỏi: “Vị tiểu thư này, sao lại mình hành tẩu đường lớn?” Nàng gặp được Dương Lan tuy rằng đội mũ sa nhưng lại cười ngớt trong gió, tuyệt thế tao nhã nên khỏi hiếu kỳ.

      Dương Lanh cảnh giác liếc nhìn năm người cái, nhàng : “Ngựa của tiểu nữ bị kinh sợ nên tự chạy mất nên ta có biện pháp nào khác đành phải bộ vậy.”

      Giọng của nàng ràng êm tai như châu ngọc chạm vào nhau. mặt mấy thiếu niên mặc trang phục bằng lụa kia ràng lộ ra vẻ tò mò, hai mắt sáng quắc, dường như muốn xuyên qua mũ sa nhìn thấy dung mạo chính xác của nàng.

      kia cười cười : “ khi như vậy, tiểu thư có nguyện ý cùng tiểu muội đồng hành ?”

      Dương Lan cười hì hì : “Được.” Nàng gặp được thiếu nữ hai mắt sáng, diện mạo ôn nhu, thanh lệ này cùng với bốn thiếu niên kia, người họ nàng cảm giác được sát khí nên hai lời liền đồng ý.

      Dương Lan cùng cưỡi cùng con ngựa. Đoàn người lần nữa lên đường. được hồi, hỏi: “Tỷ tỷ, biết nên xưng hô như thế nào?” Dương Lan tuy rằng tuổi hơn nàng ta nhưng dáng người lại cao gầy nên nàng liền gọi là tỷ tỷ.

      Con ngươi Dương Lan đảo vòng, cười tủm tỉm : “Ta là Dương Lan. Muội muội tên gì?”

      giọng : “Tiểu muội là Ngôn Nguyệt. Tỷ tỷ nếu nguyện ý, có thể gọi muội là Tiểu Nguyệt.” Dương Lan ừ tiếng, gọi tiếng Tiểu Nguyệt.

      Lúc này, thiếu niên gầy yếu, tuấn tú cưỡi ngựa ở bên trái phía trước nàng quay đầu cười với Dương Lan: “Nay thói đời bên ngoài rất loạn, người như nương hành tẩu giang hồ đúng là nguy hiểm. Ta nghĩ nương có lẽ là nên về nhà nhà sớm chút .

      vừa vừa nhìn bàn tay bé nõn nà và cái cổ trắng như ngọc lộ ra bên ngoài của Dương Lan. Đặc biệt khi gió thổi qua, cái cằm như như , càng làm cho lòng người ngứa ngáy. bên si mê đánh giá, bên nghĩ: vị nương này đích thị là mỹ nhân tuyệt sắc.

      Nghĩ đến đây, ánh mắt của càng thêm nóng bỏng. Dương Lan cách cái khăn che mặt cười với , giọng trong vắt: “Đa tạ công tử nhắc nhở.” Tiếng như tiên nhạc truyền đến, làm thiếu niên nhiệt huyết sôi trào.

      Vó ngựa tung bay, rất nhanh, phía trước ra tòa thành. Dương Lan khỏi hoan hô tiếng nho . Nghe thấy tiếng hoan hô của nàng, phía sau khỏi cười duyên. Nhắm trúng mấy người...thiếu niên kia liền quay đầu nhìn lại.
      Vào thành, lại là cảnh sắc ngựa xe như nước mà Dương Lan quen thuộc. Bật quá tại nàng có tâm tư ngắm phong cảnh. Cái mũi hít hít, ánh mắt nhìn chằm cái bánh bao trắng mịn, nhìn đến rời mắt.

      Lúc này, mấy người kia đều xuống ngựa. cùng Dương Lan muốn chuyện, liên tục giật giật vài cái mà nàng phản ứng thế nên mới biết là mình luống cuống, khỏi : “Nếu như tỷ tỷ đói bụng chúng ta đến tửu lâu phía trước ăn .”

      Tửu lâu? Dương Lan ngoan ngoãn nuốt chút nước miếng, ánh mắt cuối cùng cũng dời khỏi chiếc bánh bao. Trong bao của nàng còn ít bạc vụn, có thể mua bánh bao này. Nhưng mà nàng đường đường là tiểu thư khuê các lại ở đường ăn bánh bao như vậy dường như phù hợp với thân phận cho lắm.

      Dương Lan lại nuốt nước miếng, lúc này thiếu niên bên cạnh nàng cũng nghe thấy tiếng, khỏi mỉm cười nhìn nàng. Ánh mắt nàng dời, tự chủ nhìn theo quán bánh bao, rồi mà cứ mãi nhìn lại, thiếu chút nữa làm ta cười ra tiếng.

      Quần áo người Dương Lan tuy rằng đơn giản nhưng có chỗ nào phải dùng nguyên liệu thủ công thượng đẳng. Lại nhìn đến làn da của nàng ấy, cũng biết chính là con nhà giàu có.

      Vị tiểu thư này đói khát đến mức nhìn bánh bao của người ta đích thị là đói bụng đến phát hoảng. Ngôn Nguyệt nhàng : “Tỷ tỷ, đến tửu lâu. Chúng ta gọi tiểu nhị nhanh mang chút thức ăn và rượu.”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.1: Người khác hận

      Dương Lan ừ tiếng, tự chủ xoa xoa cái bụng . Mới xoa, đảo mắt nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của thiếu niên kia nàng liền ngừng lại, buông tay xuống, đầu cũng thấp xuống, giả vờ thẹn thùng.

      Vài người nhìn thấy động tác này lại bật cười. Lúc này bọn họ tới cửa tửu lâu. Tiểu nhị ở bên trong nhiệt tình tiếp đãi mấy người vừa bước vào. Thiếu niên tuần tú gầy yếu kia vứt nén bạc, lớn tiếng : “ phòng riêng, rượu ngon thức ăn ngon là tốt nhất.”

      Tiểu nhị vui mừng tiếp nhận, đáp: “Tuân lệnh! Mời các vị lên ngồi.”

      Ngồi vào gian phòng có mái hiên ngăn cách bởi tấm bình phong, Dương Lan hưng phấn nhìn chằm chằm vào dòng người lại ngớt. Vài thiếu niên ở bên cạnh tao nhã phẩm trà, xong cười, ánh mắt thường đặt người Dương Lan: lúc ăn cơm, nàng ấy đến mức đội mũ ô sa luôn chứ?” Nghĩ đến đây, lòng bọn họ tự chủ kích động lên.

      Thoạt nhìn Ngôn Nguyệt giống như là thuộc hạ của vị Vương công tử gầy yếu tuấn tú kia. Nàng ta ngồi bên im lặng, ngôn ngữ thái độ cũng rất cung kính.

      Đợi hồi, thức ăn vẫn chưa được mang lên, Dương Lan vỗ về cái bụng , có chút chờ được nữa. muốn thúc giục trận ồn ào ở ngoài cửa vang lên. Mấy người ngẩng đầu nhìn lại, thấy đội ngũ bảy, tám người từ cửa lớn tới. Những người này toàn bộ đều là thanh niên, trong đó có ba trẻ tuổi. Họ đều là người giang hồ, mang theo binh khí.

      Thấy bọn họ đến, tất cả mọi người đều im lặng. Trong khoảng thời gian ngắn, trong tửu lâu thanh tỉnh tiếng nào truyền ra ngoài. Bọn người kia lập tức lên lầu, liền nhìn về phía đám người Dương Lan. Ánh mắt bọn họ đánh giá mấy người sau đó chuyển hướng nhìn Dương Lan hồi, gì vào phòng kế bên ngồi xuống.

      Dương Lan nhìn ánh mắt tràn ngập hàn ý kia của bọn họ mới nhớ đến chuyện lớn: lúc trước người tên Dương Lan kia bị người ta rạch mặt vứt xác! Cũng biết kẻ thù của nàng ta là loại người nào nên mình nhất định phải cẩn thận mới được.

      Trong ánh mắt chờ mong của Dương Lan, cuối cùng tiểu nhị cũng mang đồ ăn lên. Dương Lan vừa thấy, lập tức đặt toàn bộ tinh thần vào dĩa rau xanh thơm ngào ngạt đặt ở kia. Nàng nhàng vung cái khăn che mặt phía trước lên, toàn bộ từ trán xuống mặt đều lộ ra. Sau đó, hai mắt nàng lấp lánh nhìn những dĩa thức ăn kia.

      Nàng chú ý đến những người ngồi gần phía sau, bất luận là nam hay nữ đều ngơ ngác nhìn nàng. Vương công tử ngồi ở đối diện cũng đỏ mặt.

      Dương Lan cầm đũa lên, chỉ còn chờ bọn họ động đũa nhưng đợi nửa ngày vẫn thấy nhúc nhích gì làm nàng khỏi mở to đôi mắt trong veo khát vọng nhìn mọi người. Nhưng người này bị nàng nhìn như vậy, nhất thời giật mình. Vương công tử luôn miệng : “Tiểu thư, mời mời!” Dứt lời chủ động gắp ít rau đặt vào chén nàng, trong nháy mắt, liền chất đầy miệng chén.

      Dương Lan đáng thương nhìn rau xanh trong chén của mình lại nhìn thoáng qua thịt gà bàn. Vương công tử này xuất thân từ nhà giàu có, thường ngày hay sơn hào hải vị đến ngán. theo bản năng cho rằng rau dưa theo mùa nơi đây mới là trân phẩm cho nên ngờ Dương Lan muốn ăn gà nhất.

      Dương lan nuốt chút nước miếng, quyết định để ý tới đống đồ ăn chất như núi trong chén mình, vươn đũa ra gắp thịt gà. Mấy người bọn họ trợn mắt há mồm nhìn ánh mắt vui mừng của nàng đều híp lại thành đường, gương mặt tỏa sáng. Biểu cảm được ăn thịt gà ấy quả thực rất mỹ mãn.

      Lúc này chàng thanh niên ngồi cách Dương Lan mấy phòng mới tỉnh lại trước vẻ đẹp của nàng. Trong đó, thiếu niên áo trắng cao lớn, mạnh mẽ đứng lên, nhìn chăm chú vào Dương Lan, chuẩn bị cất bước đến chỗ nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :