1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hồ Đồ - Ngải Tiểu Đồ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      chương 32.2
      Trình Đoan Ngọ nhớ lại trước kia Lục Ứng Khâm cố gắng trốn thoát xiềng xích nhà họ Trình như thế nào lúc đếm khuya chạy trốn ta còn quên kéo theo cả Du Giai Giai cùng , lại nhớ khoảng thời gian bảy năm qua, Lục Ứng Khâm nâng niu Du Giai Giai như thế nào, ta cho ta danh phận và địa vị, bờ vai để dựa dẫm, khiến ta trở thành nhân vật thần thoại vô cùng.

      ngưỡng mộ trong mắt người khác, nhưng kết cục sao chứ? Đến ta cũng thoát được số phận như vậy, huống chi là ! Nếu chỉ dựa vào chút hứng thú của Lục Ứng Khâm có thể kéo dài được đến lúc nào?

      bỗng cảm thấy sợ hãi, sống lưng lạnh toát. chưa bao giờ cảm thấy ghét bản thân mình đến vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi khi nghĩ về tương lại như lúc này.

      “từ địa ngục trở về đây nên em thể nào nghĩ theo hướng tốt được.”

      Lục Ứng Khâm càng trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị. “Vậy em hãy làm cho tốt để thấy chán em!”

      “Em làm được.” ta độc ác như vậy, đối với ai cũng như thế, thể toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào ta. Rốt cuộc đời này ta để ý đến cái gì, e rằng ngay bản thân ta cũng biết. Trình Đoan Ngọ cảm thấy bất lưc, tình cảm của ta phức tạp đến mức chính cũng thể hiểu nổi. nắm chặt cánh tay mình, nặng nề : “ !”

      Ba từ thôi,

      Lời xua đuổi đó phá đổ tất cả những gì mà Lục Ứng Khâm làm trong thời gian qua. Lại lần nữa chọn cách tự khóa trái tim để bảo vệ chính mình.

      ngang ngạnh!” Lục Ứng Khâm vô cùng tức giận, ta buông câu đó rồi phủi tay rời , bóng lưng kiên quyết.

      Trình Đoan Ngọ đứng bên cửa sổ, nhìn chiếc xe của Lục Ứng Khâm từ từ rời khỏi khuôn viên rồi biến mất khỏi tầm mắt. thấy xót xa, lòng người dễ thay đổi, huống chi là tình chẳng có chút chắc chắn nào. Lục Ứng Khâm có thể đối xử tốt với được bao lâu chứ, đến cuối cùng, liệu có thể chịu đựng được hậu quả của nó ? Nghĩ cho kỹ trước trước đây có lẽ Du Giai Giai cũng ở vị trí của bây giờ, ánh mắt cũng dõi theo ta rời như thế này.

      Nhưng ta thế nào chứ? Giờ ta ở đâu?

      ta vốn là người buồn vui thất thường. Trước kia ta lạnh lùng với như thế nào, quá hiểu rồi. Giờ đây, dù ta đối xử với vô cùng tốt hơn nhưng ai mà biết được sau vài năm nữa, tất cả thế nào? Trước kia, Du Giai Giai từng là báu vật trong tay ta, còn bây giờ sao chứ? Trình Đoan Ngọ cũng ở vị trí trước kia từng thuộc về ta.

      Ai đảm bảo rằng Trình Đoan Ngọ tiếp theo, rồi cả Trình Đoan Ngọ tiếp theo nữa xuất chứ? Trái tim Lục Ứng Khâm vốn rất khó nắm bắt, gì đến chuyện khống chế trái tim ấy?

      Lần đầu tiên Lục Ứng Khâm cảm thấy nan giải. Trình Đoan Ngọ thay đổi, còn là trước kia, khó để khiến rung động, nhưng khiến thực cảm động lại là việc dễ. Trình Đoan Ngọ khó lấy lòng hơn những bình thường, cần những bộ đồ đắt tiền, cũng chẳng cần đến ngọc ngà, châu báu, cái mà cần là lời hứa, là tình và trái tim của Lục Ứng Khâm.

      Nghĩ đến câu cuối cùng của trước lúc mình rời . Lục Ứng Khâm cảm thấy ngột ngạt. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những cảnh tượng bên ngoài cứ lùi dần về phía sau như những hình ảnh quay chậm màn hình ti vi khiến ta càng thêm phiền muộn. ta lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại vừa gọi đến, bấm nút gọi.

      lúc sau, đầu dây bên kia truyền đến giọng uể oải: “Hóa ra cũng chủ động gọi cho em à?” vẫn là giọng nhàng quen thuộc, ràng có chút oán trách nhưng lại khiến người ta chán ghét.

      “Rốt cuộc buổi sáng em gì?” Lục Ứng Khâm hỏi thẳng.

      Du Giai Giai “hừ” tiếng giễu cợt, giọng lanh lảnh của trở nên cay nghiệt: “Hóa ra là vì người phụ nữ khác, Lục Ứng Khâm, đối xử với em như vậy sao?”

      Ánh mắt Lục Ứng Khâm dần trở nên trầm hơn, giọng cũng thay đổi, vẫn lạnh lùng như vậy: “Trước đây rất lâu với em rồi, thích em vì em nghe lời, bây giờ em thay đổi, em nghe lời , khiến chẳng còn chút kiên nhẫn.”

      “Thích?” Du Giai Giai cười vẻ khinh thường. “ thích em? buồn cười! Em cũng chỉ là con rối mà thôi. Lục Ứng Khâm cần người bạn như vậy, vì sao chứ? thương tiếc. Lục Ứng Khâm, hành động quá tuyệt!” Giọng Du Giai Giai bình tĩnh được nữa. còn là vợ chưa cưới của Lục Ứng Khâm, chẳng còn gì. phải muốn làm đóa hoa cao ngạo. Nhưng nếu đóa hoa cao ngạo chẳng là gì cả. Cái mà muốn chỉ có điều đó, nhưng Lục Ứng Khâm muốn cho nhiều hơn thế, cũng hơn bất cứ ai rằng, ngoài điều đó ra chỉ còn lại tình cảm lạnh lùng của Lục Ứng Khâm mà thôi.

      rất kích động, còn Lục Ứng Khâm, ta vẫn lắng nghe với lạnh lùng vốn có. Trước kia, Du Giai Giai cũng chỉ là cố đơn thuần cà nhát gan, còn giờ đây, với bộ dáng kích động như thế này, giống chút nào.

      “Giai Giai, rốt cuộc em muốn gì?”

      Du Giai Giai hét lên: “Em muốn gì, phải biết chứ?”

      Lục Ứng Khâm khẽ cười như châm chọc: “Vợ của Lục Ứng Khâm bây giờ là Trình Đoan Ngọ.”

      “Vậy chúng ta chẳng còn gì để nữa.” Giọng của Du Giai Giai rất cương quyết hề có ý cứu vãn.

      Sắc mặt Lục Ứng Khâm dần trầm xuống, ta còn đủ kiên nhẫn để lòng vòng với : “Giai Giai, tất cả những việc em làm bây giờ, em có chắc chắn là mình có thể chấp nhận hậu quả hay ?”

      Du Giai Giai cười lạnh lùng: “Em thể, vậy Trình Đoan Ngọ sao? Chị ra có thể ?” cười lạnh lùng, ràng uy hiếp Lục Ứng Khâm nhưng nghữ điệu lại tự giễu đến đau xót.

      cảnh cáo em. Đừng ép nể tình cũ.”

      “Tình cũ… Lục Ứng Khâm, tình của , với người này là đường mật, người kia chỉ là thạch tín mà thôi…”

      “…”
      Last edited by a moderator: 7/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33

      type:Tịnh Du

      Sau mấy ngày liền Lục Ứng Khâm trở về biệt thự, bà giúp việc chăm sóc hai mẹ con cũng bóng gió khuyên bảo: “Việc gì phải đẩy cậu chủ xa hơn như thế chứ?"

      Trình Đoan Ngọ nghe xong chỉ cười xòa, cũng biết phải giải thích như thế nào. Đôi với chuyện tình cảm, nhất định phải thận trọng dè dặt. muốn lại lần nữa đau đớn đến thịt nát xương tan.

      Ban đầu, Lục Ứng Khâm đối xử với cũng có chút kiên nhẫn, ta là người đàn ông có nhiều hoài bão, bất cứ việc gì ta làm cũng đều có kế hoạch. Trình Đoan Ngọ cũng đâu phải ngoại lệ chứ? ta kiên nhẫn với cũng là vì ta vẫn còn cảm thấy hứng thú với . Nếu hứng thú đó dần mất đo sao? Kết cục thế nào chẳng cần phải cũng đoán được.

      Trình Đoan Ngọ bỗng cảm thấy chán. Thỏa hiệp? Thương lượng? muốn làm những việc khiến tự tôn của lại bị giày xéo. Giẫm đạp nữa.



      Buổi sáng, Trình Đoan Ngọ đưa Đông Thiên đến trường. Vì trường học khá gần nhà nên để bà giúp việc đưa . Đến khi cậu bé vào cửa lớp rồi mới .

      vừa quay người thấy Du Đông ở phía xa mỉm cười chào “Hi!” khoanh hai tay trước ngực, tư thế rất hững hờ. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người .



      Họ cùng đến cửa hàng bánh ngọt gần trường học của Đông Thiên. Mùi thơm của bơ và những tia nắng ấm áp của buổi sáng sớm khiến tâm trạng phiền muộn mấy ngày qua của Trình Đoan Ngọ cũng với phần nào.

      Du Đông gọi cốc cà phê đen đắng và gọi cho cốc sô la. vẫn chăm sóc như đứ trẻ vậy. Dường như quen với những hành động đó. Trình Đoan Ngọ cứ thấy lòng chua xót. cúi xuống, muốn nhìn , muốn để lộ áy náy của mình. cầm cốc sô la nóng hổi tay khẽ vuốt ve.

      Ngón tay nhắn, trắng muốt của vuốt chiếc cốc sứ bóng mịn, chiếc nhẫn lấp lánh ngón tay áp út dưới ánh mặt trời phản chiếu lên đôi mắt của Du Đông. lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn đó rồi ngoảnh mặt .

      Giọng khàn khàn, nụ cười cay đắng : “ ta có đối xử tốt với em ?” Mặc dù chẳng tên nhưng hai người đều biết “ ta” ở đây là ai.

      Trình Đoan Ngọ ngập ngừng chút rồi trả lời “Rất tốt.”

      Đôi mắt Du Đông ánh lên đau đớn, cố gắng kiềm chế xúc động muốn nắm lấy tay , trầm giọng : “ cần phải dối . Ngay đến tự do, giờ em cũng có nữa rồi. Lẽ nào em tò mò tại sao hôm nay cả lái xe và bà giúp việc cùng em?”

      Ánh mắt trầm lắng, vẻ mặt phúc tạp, rồi như nhận ra điều gì đó, liếc nhìn Du Đông: “Là ?”

      “Đúng.” Du Đông nhấp ngụm cà phê, ràng rất đắng nhưng dường như mất hết vị giác. “Vì muốn gặp em.” Ánh mắt hề có vẻ trốn tránh ngước lên nhìn Trình Đoan Ngọ rồi lại lướt qua chiếc nhẫn tay .

      Trình Đoan Ngọ chú ý đến ánh mắt , nhận thấy nhìn chiếc nhẫn tay mình, bỗng cảm thấy vô cùng áy náy, nét mặt trở nên tự nhiên. nhớ lúc Du Đông tặng nhẫn, rồi nhớ lại hôm chia tay, lúc quay lưng rời , kiên quyết nhét chiếc nhẫn mà đa tặng vào tay . Khi ấy, khựng lại chút nhưng vẫn cầm lấy chiếc nhẫn rồi rời .

      muốn mang lại bất cứ phiền phức nào cho bởi vì Lục Ứng Khâm ở bên trong xe chờ cách đó xa.

      Trình Đoan Ngọ thu tay lại, tay trái đặt lên tay phải để che chiếc nhẫn.

      “Du Đông, đừng làm những việc nguy hiểm như thế này nưa.” Trình Đoan Ngọ uống hết cốc sô la rồi đặt chiếc cốc xuống bàn, chiếc bằng sứ tiếp xúc với mặt bàn tạo nên thanh vang vọng, tựa như tiếng chông nhắc nhở họ tất cả kết thúc rồi. “Nếu có việc gì khác sau này đừng mạo hiểm gặp em nữa.” thể khiến Du Đông gặp nguy hiểm nữa, cho dù có tìm mọi cách để gặp cũng thể chắc chắn Lục Ứng Khâm phát ra.

      đứng dậy định rời nhưng Du Đông kéo tay lại. Lực của mạnh, bàn tay đặt cánh tay , khựng lại, biết nên phản ứng như thế nào.

      ..” chưa kịp có cảm giác tay Du Đông lần xuống phía dưới, nhét mảnh giấy vào bàn tay rồi vừa nhàng chậm rãi khép từng ngón tay lại để che mảnh giấy đó.

      thể giúp gì cho em nhưng người này có thể. Nếu em thực muốn rời khỏi người đó, nghĩ người ấy có thể giúp em.”

      nắm chặt bàn tay, cảm nhận được đặc biệt của mảnh giấy đó, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Rất lâu sau, mới quay người trở lại chỗ ngồi của mình. mở mảnh giấy , vừa nhìn trở lại chỗ ngồi của mình. mở mảnh giấy , nhìn lướt nhanh thông tin đó, sau khi dã nhìn thấy cái tên vừa lạ vừa quen, liền vò mảnh giấy lại. “Người ấy giúp em đâu.” Giọng rất chắc chắn.

      thử làm sao biết được?” trong cửa hàng bánh ngọt lớn như vậy chỉ có nhân viên và hai người họ. Đôi mắt Du Đông đen láy, giọng trầm tĩnh vô cùng. “Giai Giai phải về nước rồi, chắc vài ngày nữa.” dừng lại chút cẩn thận tiếp: “ nghĩ, nếu như cho phép của Lục Ứng Khâm nó bị lưu đầy ở nước ngoài lâu như vậy cũng thể quay về được đúng ?”

      biết em là người như thế nào, cũng biết Trình Đoan Ngọ phải là đối thủ của . Giai Giai gọi cho để với về việc về nước nhưng chỉ là muốn thông qua để truyền đến Trình Đoan Ngọ, Lục Ứng Khâm “Bỏ lạnh cấm” với rồi. Cho dù Lục Ứng Khâm đối xử với Trình Đoan Ngọ như thế nào trong ba người bọn họ, là người chịu tổn thương. muốn Trình Đoan Ngọ phải lâm vào cảnh tù ngục.

      vừa dứt câu, dường như mọi vật trở nên tĩnh lặng, Trình Đoan Ngọ có cảm giác tai mình bỗng ù . biết tại sao, giờ cứ nghe đến hai cái têm “Du Giai Giai” và “Lục Ứng Khâm” là lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. thở dài vẻ mặt bất lực nhưng cũng thể làm thinh.

      nắm chặt mảnh giấy trog tay, cắn chặt môi, lúc sau mới ”: “Em biết rồi, Du Đông cảm ơn

      “Đoan Ngọ!” Du Đông khẽ gọi tên , giống như ngày trước nhàng, thân tình, ánh mắt sâu thảm và dịu dàng. “Nếu có thể, hãy lần sống vì chính mình. ”
      “…”

      Trình Đoan Ngọ mình lang thang ở ngoài rất lâu, ghi nhớ địa chỉ và số điện thoại mảnh giấy, sau đó xé vụn, vứt xuống hồ, nhìn chúng chìm hẳn rồi mới quay về.

      ngờ vừa về đến nhà, Lục Ứng Khâm ngồi đợi ghế sofa, sắc mặt u ám.

      Mấy ngày liền gặp, hôm nay vừa gặp Du Đông ta lại xuất đúng lúc, chẳng cần nghĩ cũng biết tại sao.



      Trình Đoan Ngọ cười lạnh lùng, mi mắt rủ xuống, muốn nhìn ta.

      đâu vậy?” Lục Ứng Khâm chất vấn, giọng vô cùng lạnh lùng.

      “Đưa Đông Thiên học.”

      “Sau đó sao?”

      dạo.”

      “Hơ!” Lục Ứng Khâm liếc mắt lạnh lùng. “Vậy tình cờ gặp ai à?”

      “Du Đông, cùng ngồi uống nước.” Trình Đoan Ngọ chẳng chút giấu giếm, ta ngồi đợi cũng có nghĩ Du Đông hoàn toàn lương trước được tất cả mọi người, hoặc có thể ai đó theo Trình Đoan Ngọ mà phát ra.

      “Thừa nhận rất nhanh.” Lục Ứng Khâm nhìn đồng hồ tay, lạnh lùng : “Uống cốc nước mà cũng lâu quá nhỉ?”

      Trình Đoan Ngọ định đáp lại những nghĩ, có nữa cũng có ý nghĩa gì chứ, ta cũng chỉ muốn khống chế như chế con rối, nhàng, thỏa hiệp của ta chẳng qua cũng chỉ muốn trở thành con rối ngoan ngoãn nghe lời ta mà thôi! ngập ngừng lúc rồi nuốt xuống tất cả những lời định .

      “Thẩm tra xong chưa? Nếu thẩm tra xong rồi tôi lên lầu đâ.” Đối diện với Lục Ứng Khâm, luôn có rất nhiều thái độ, hầu như đều là thái độ xa cách ngàn dặm, nhưng Trình Đoan Ngọ rốt cuộc vẫn chỉ là Trình Đoan Ngọ, chẳng thể che dấu được mềm yếu của mình, vẫn dễ rung đông trước ta, cũng chẳng thể làm ra vẻ lạnh lùng, hững hờ và tỏ ra quan tâm. Vì vậy chỉ có thể chọn giải pháp tự vệ, đó là chôn chặt trái tim mình trong góc khuất xa Lục Ứng Khâm.

      Thái độ lạnh đạm, thờ ơ của rốt cuộc cũng chỉ chọc tức Lục Ứng Khâm mà thôi. ta cứ trừng mắt nhìn , tóm chặt bàn tay . “Tôi đợi em lâu như vậy rồi, ngay đến câu giải thích của em cũng có sao?”

      Lòng bàn tay đau nhói, lông mày nhíu lại, giọng cũng cao hơn: “ muốn nghe cái gì? Những gì tôi , có tin ?” nhìn thẳng vào ta, chút né tránh, khóe môi nhếch lên, giọng vừa lạnh lùng vừa mỉa mai: “Nếu quyết định rồi cũng đừng để tôi ở đây mà cảm tháy khó chịu nữa, Du Giai Giai trở về rồi cảm thấy nhàng hơn.”

      Đôi mắt sâu thẳm của Lục Ứng Khâm bỗng trở nên u ám, ánh mắt kiềm chế và dứt khoát. “Là Du Đông cho em biết?! Hóa ra ta đến để điều đó với em. Tôi muốn có nhiều thê thiếp sao?” ta cười lạnh lùng, “Trình Đoan Ngọ, con mắt lựa chọn đàn ông của em cũng chỉ đến thế thôi sao? Nếu ta thực có bản lĩnh đưa em đâu rồi, việc gì em phải ở bên cạnh tôi mà vật lộn đấu tranh chứ?”

      Trình Đoan Ngọ thấy người lạnh toát, cố siết chặt bàn tay: “Đúng, con mắt lựa chọn đàn ông của tôi chỉ tồi tệ thế thôi! Chính vì thế ngày xưa tôi mới lựa chọn . Nếu làm gì đến mức như ngày hôm nay? Giờ đây tôi phải trải qua những ngày tháng sống bằng chết, chẳng có chút tự do. Du Đông có gì sai chứ? Sai lầm lớn nhất của ấy là tôi. Vậy mà tôi có cách nào để đáp lại. Tất cả đều là do ! Vì con quỷ như !”

      Lục Ứng Khâm cũng vô cùng kinh ngạc, trừng mắt nhìn Trình Đoan Ngọ, khí dường như càng lúc càng ngột ngạt khiến Trình Đoan Ngọ sắp thở nổi. ta lạnh lùng nhìn , nhắc lại lần nữa: “Sống bằng chết? Hóa ra, ở bên cạnh tôi, em vẫn cảm thấy đau khổ như vậy à?”

      “Đúng!” Trình Đoan Ngọ nhìn ta chằm chằm. chính người đàn ông này khiến sống khổ sở như vậy chẳng có tự do, chẳng có lựa chọn, cũng chẳng có tôn nghiêm. ta đưa Du Giai Giai đến nơi khác rồi lấy , nhưng chỉ trong chớp mắt, ta lại có ý định đón Du Giai Giai về. Trong mắt ta, rốt cuộc phụ nữ là cái gì? Chỉ là con rồi để ta chơi đùa thôi sao?

      “Mỗi phút, mỗi giây trôi qua đều là giày vò, giằng xé. Nếu như có Đông thiên, tôi tự kết liễu đời mình lâu rồi!” tiếp, nhanh gọn và quả quyết, chút do dự. Chính câu trả lời chút do dự đó của khiến cơn phẫn nộ của Lục Ứng Khâm lên đến đỉnh điểm.

      “Giỏi lắm! Trình Đoan Ngọ! giỏi lắm!” ta chỉ thẳng vào mặt , vẻ mặt lạnh băng, thậm chí Trình Đoan Ngọ còn cảm thấy trong cơn thịnh nộ, chừng ta còn cho cái tát trời giáng. cười tự giễu, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. còn sợ gì chứ? Cũng bị mắng chửi, đánh đạp, giày vò rồi, có gì đáng sợ nữa chứ? Thủ đoạn của ta cúng chỉ có chừng ấy mà thôi.

      Lục Ứng Khâm vô cùng phẫn nộ, vung mạnh bàn tay tóm chặt tay . Vì lực quá mạnh nên Trình Đoan Ngọ lảo đảo chực ngã, lưng đạp mạnh vào bàn trà phía sau, chiếc bàn trà phát ra tiếng kêu “rít rít” , dịch chuyển theo hướng ngã. đau đớn đến tê dại nhưng vẫn cắn chặt môi chịu đựng, tay phải chống lên bàn trà để bị ngã. Trong lúc vẫn lảo đảo, chưa kịp đứng vững Lục Ứng Khâm nhanh chóng rút điện thoại ra, bấm số.

      ta mở loa ngoài, lúc sau đầu dây bên kia nhấc máy.

      “A lô.” Giọng của Du Giai Giai ở đầu dây bên kia vừa xa lại vừa gần.

      “Giai Giai, về nước! về nước, ngay ngày mai!” giọng Lục Ứng Khân lạnh lùng như sắt đá, thể thỏa hiệp thêm nữa. Chứ đợi Du Giai Giai trả lời, tắt điện thoại rồi xoay người lại, nhìn với ánh mắt đầy căm ghét, còn chút kiên nhẫn. Giọng ta lạnh lùng, đáng sợ như quỷ dữ thời trung cổ về: ‘Điều muốn, tôi cho toại nguyện! Tôi chính là quỷ dữ đấy! tôi ngồi tận hưởng có cả vợ lẫn thiếp. Nhưng tôi cũng cho biết, hãy tranh thủ lúc này tôi chưa thấy chán mà hãy làm được gì làm ! Đợi đến lúc tôi chán rồi ngay đến ma quỷ cũng chẳng muốn nhìn đâu!”

      Từng câu, từng từ lên xuống trầm bổng, giống như những viên đá lạnh đập thẳng vào người Trình Đoan Ngọ. còn cảm thấy đau đớn nữa, chỉ có điều, trái tim dần rơi xuống vực thẳm, từng chút, từng chút rơi xuống tận đáy, cho đến khi nhìn thấy nữa…

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34

      Sau khi Lục Ứng Khâm rời , Trình Đoan Ngọ ngồi bệt xuống nền nhà. Vì Lục Ứng Khâm muốn chuyện với nên người giúp việc đều chủ động ra ngoài, trong nhà chẳng còn ai cả. Cũng chính vì thế mà giờ đây, căn phòng này chẳng khác nào chiếc lồng lạnh lẽo, chỉ có mình Trình Đoan Ngọ thể thoát ra khỏi chiếc lồng ấy.

      cứ nghĩ mình quen với đơn đến thấu xương này rồi, nhưng trong khoảnh khắc mà tất cả yếu đuối bị phơi bày, mới phát mình nhớ cha, nhớ đến phát điên, thậm chí nhớ cả Du Đông.
      Những năm qua, cái mà gọi là kiên cường cũng chỉ là vì bên vẫn luôn có giúp đỡ và chăm sóc của họ, còn giờ đây, mất tất cả, vậy mà vẫn cố gắng phải sống, bởi vì thế giới này, ngoài ra, chẳng ai có thể chăm sóc cho con trai nữa.

      Đúng lúc gần như tuyệt vọng, trong đầu lên hình ảnh người.

      Liệu người ấy có giúp ?

      Trình Đoan Ngọ cũng biết nữa. Thực tế, nếu đến bước đường cùng, cũng nghĩ đến những điều xấu nhất, nhưng suy cho cùng, đây cũng là lựa chọn cuối cùng…

      Mấy ngày liền Lục Ứng Khâm về nhà. ta bình tĩnh trở lại. Mấy ngày qua, ta luôn suy nghĩ về mối quan hệ của hai người bọn họ. ta cũng hiểu tại sao đối với ta. Trình Đoan Ngọ lại giống như ngọn lửa, lần nào cũng khiến ta bùng cháy và cuối cũng khiến cả hai đều bị tổn thương.

      Có những lúc Lục Ứng Khâm cũng buồn phiền nghĩ rằng, có lẽ nên buông tha cho , đó cứu rỗi tốt nhất cho hai người họ, chứ cứ ép buộc như thế này, chỉ cảm thấy như trong lao tù, cũng chẳng ai vui vẻ. Rồi ta lại nghĩ, mình cũng thể chịu được khi nhìn thấy kết hôn với người khác. Đối với Trình Đoan Ngọ, ta luôn có những mâu thuẫn thể lý giải.

      dịu dàng, đối xử với ta chẳng khác nào kẻ thù, luôn khoan dung với người khác nhưng với ta . Có những lúc mệt mỏi chán nản, ta cũng nghĩ có thể mang đến cho ta chút an ủi, nhưng cái mà mang lại cho ta luôn là cự tuyệt và xa cách ngàn dặm. luôn muốn chọc giận ta biết hậu quả thế nào nhưng vẫn cứ làm như vậy. Giữa họ dường như lúc nào cũng căng thẳng, và chỉ có như vậy mới cảm thấy thoải mái.

      ? Đối với họ, chủ đề này buồn cười Lục Ứng Khâm cũng chẳng muốn nghĩ đến nữa.

      Buổi tối, Du Giai Giai lại gọi điện, Lục Ứng Khâm vừa tiếp khách về, đầu óc mơ hồ nhưng vẫn cố tỉnh táo.

      “Uống nhiều rượu quá à?” Giọng truyền tới từ đầu máy bên kia, chẳng biết tại sao Lục Ứng Khâm có chút ấm áp, có lẽ là bởi tức giận quá nhiều khi ở bên cạnh Trình Đoan Ngọ. Du Giai Giai là người con thông minh, luôn biết phải cư xử trước Lục Ứng Khâm. Những năm qua, ở bên cạnh ta, làm tốt mọi việc, chẳng phải trước kia ta từng thích người phụ nữ thông minh như ta sao? Tại sao bây giờ ta lại thấy chán ghét chứ?

      ta chưa tìm ra câu trả lời Du Giai Giai chuyển chủ đề khác, giọng lại trở nên xa cách, lạnh lùng: “Thôi, chuyện của giờ cũng chẳng liên quan đến em, nữa em chỉ muốn với rằng, khi em về nước, hãy đến sân bay đón em.” Giọng điệu như ra lệnh của ta khiến Lục Ứng Khâm chau mày, cảm giác hối hận và có lỗi vừa nhen nhóm trong lòng ta lập tức biến mất.

      “Dựa vào cái gì mà phải đón chứ?” Đầu óc ta hơi nặng nề nhưng vẫn thể buông tiếng cười giễu cợt,

      “Ở sân bay có phóng viên, em cần chút tin tức của

      Giới truyền thông nên muốn xuất trước ống kính chút.”

      Lục Ứng Khâm cười lạnh lùng. “Giai Giai, em nên biết ghét nhất là những người phụ nữ tự cho là thông minh.”

      Du Giai Giai như phòng bị từ trước, chẳng chút lúng túng trả lời rất rành mạch: “Rời bỏ , em cũng cần phải sống. Em ký hợp đồng với công ty trong nước, công ty đó đồng ý nâng đỡ em, em cũng cần giúp em tay.” Vì chuyện qua điện thoại nên Lục Ứng Khâm thể nhìn thấy nét mặt Du Giai Giai, chỉ thấy ta im lặng lúc rồi lạnh lùng, quyết đoán : “Lục Ứng Khâm lần này nợ em…”

      “…”

      Hai ngày sau, Du Giai Giai về nước, Lục Ứng Khâm đến sân bay đón rất đúng giờ. Du Giai Giai thay đổi rất nhiều, mặc bộ quần áo giản dị, mái tóc dài để xõa, chiếc kính đen che gần hết khuôn mặt. ràng đeo kính nhưng vẫn trang điểm rất kĩ càng, ngay đến khóa môi cũng lấp lánh.

      Những phóng viên đứng chờ ở sân bay nhanh chóng tác nghiệp, nhưng vẫn coi như biết nửa như cố ý nửa như để họ chụp tư thế đẹp nhất của mình.

      Du Giai Giai đứng quá gần Lục Ứng Khâm, cũng ôm ấp ta, chỉ thỉnh thoảng mới với ta vài câu, nở nụ cười tự nhiên và xinh đẹp. Biểu lộ quá giả tạo khiến Lục Ứng Khâm cảm thấy khó hiểu, người phụ nữ từng dựa dẫm vào ta để tồn tại bây giờ lại có bộ dáng như vậy sao?

      Sau khi lên xe, đóng cửa xe lại, Du Giai Giai mới thu lại nụ cười đó, nét mặt trở nên lạnh lùng.

      Cả đoạn đường thêm câu gì, lúc gần đến điểm dừng, bỗng đặt tay lên tay Lục Ứng Khâm, bàn tay trắng trẻo và mềm mại, móng tay được gọt giũa gọn gàng. Quét lớp sơn lấp lánh, màu đỏ càng làm nổi bật những ngón tay nhắn, trắng ngần của .

      nở nụ cười rất thân mật: “Lục Ứng Khâm, cám ơn phối hợp cùng em.”

      Lục Ứng Khâm cũng chẳng có biểu gì, chỉ lặng lẽ rút tay lại: “Nhớ đấy, có lần sau đâu.”

      Du Giai Giai vẫn mỉm cười, giọng điệu thể trách móc: “ độc ác.” Nhưng cũng chỉ là trách móc vậy thôi chứ hề oán giận.

      Lục Ứng Khâm im lặng nhìn , mong nhìn thấy gì đó khuôn mặt và nụ cười của , nhưng ta chẳng nhìn thấy khác biệt: “Du Giai Giai, rốt cuộc em muốn gì?”

      Du Giai Giai khẽ mỉm cười, trả lời: “ đoán xem.”

      “…”

      Sau khi Du Giai Giai xuống xe, Lục Ứng Khâm rời ngay đó. cứ đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng xe của ta rời .

      ta hỏi: “Du Giai Giai, rốt cuộc em muốn gì?”

      Du Giai Giai cười lạnh lùng, trước kia muốn có trái tim của ta, còn bây giờ chỉ muốn ta phải đau khổ.

      ta luôn ghét những người phụ nữ thông minh, tiếc là lại thể ngu ngốc được. Địa chỉ và số điện thoại của người ấy mượn tay Du Đông để đưa cho Trình Đoan Ngọ rồi, bây giờ chẳng cần phải làm gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi chờ xem bọn họ tự mình hủy diệt lẫn nhau mà thôi.

      Du Giai Giai đón những cơn gió thổi vào mặt mình, mắt ngấn nước, cố nuốt chua xót xuống cổ họng, lòng trống rỗng. Lục Ứng Khâm, nếu trái tim của người đàn ông này có chút tình cảm Du Giai Giai cũng phải đến mức như thế này.

      bao nhiêu hận bấy nhiêu.

      Sức mạnh của truyền thông vô cùng lớn. Chỉ sau hơn mười tiếng đồng hồ, các mặt báo, trang tin đăng đầy ắp những thông tin liên quan. Những bức ảnh chụp Lục Ứng Khâm và Du Giai Giai thân mật bên nhau có mặt khắp các mặt báo. Mặc dù khuôn mặt ta bị che nhưng Trình Đoan Ngọ chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra. những tờ báo tài chính đều đề cập chuyện đai gia giàu có giấu mặt, nhưng vì có người phụ nữ xuất cùng ta nên được đăng mục giải trí. Điều này hợp chút nào với tính cách của Lục Ứng Khâm.

      Nhiều năm qua, ta luôn rất thận trọng, chưa bao giờ dính đến scandal kiểu minh tinh và đại gia khiến mọi người phải bàn tán. Nếu phải vì người ta lòng sao phải hy sinh danh tiếng của mình để có trái tim ấy?

      việc làm rất thành công khiến Du Giai Giai bỗng chốc trở thành nhân vật tiêu điểm của công chúng, chỉ vài bức ảnh chụp thôi mà ta trở nên nổi tiếng. Bối cảnh khiến người ta phải tò mò, ngoại hình kiều diễm cùng “Kỹ năng diễn xuất” thể bình thường. Trình Đoan Ngọ cười lạnh lùng nhìn tờ báo, có thể dự đoán được rằng, ta ngôi sao mới nổi. Còn giống như thiên thạch từ trời rơi xuống, tạo nên những cái hố lồi lõm mặt đất, có lấp thế nào cũng chẳng thể bằng phẳng được.
      Last edited by a moderator: 7/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      chương 34.2
      Khi đọc tin đó, Lục Ứng Khâm vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Chỉ có Quan Nghĩa là cảm thấy có chút lo lắng. Lục Ứng Khâm trước giờ vốn rất cẩn thận, lần này bị ống kính truyền thông nhắm đến, đối với họ chỉ có hại mà thôi. Nhưng Lục Ứng Khâm hình như lại chẳng cảm thấy như vậy, chỉ hỏi: “Báo đến tay Trình Đoan Ngọ chưa?”

      Quan Nghĩa ngập ngừng chút: “Đến rồi.”

      ấy phản ứng ra sao?”

      “Rất bình tĩnh, xem xong liền đặt xuống bàn.”

      “Ừ” Lục Ứng Khâm cũng chẳng có biểu gì. “Cậu ra ngoài .”

      “…”

      Buổi tối hôm đó, Lục Ứng Khâm bảo lái xe đưa ta về ngôi biệt thự. Trình Đoan Ngọ như đợi ta từ lâu, thư thái ngồi sofa xem ti vi, ánh mắt trong veo cửa làm ta nhớ đến hình ảnh của bảy năm về trước cao ngạo, chẳng có gì đáng để mắt.

      “Về rồi à?” Nét mặt Trình Đoan Ngọ rất thoải mái, nhìn ta nhưng chủ động trước, vẻ bình tĩnh của khiến sắc mặt Lục Ứng Khâm có chút u ám.

      “Sao vẫn còn ngồi đây?”

      “Đợi .” Trình Đoan Ngọ mỉm cười, tắt ti vi, đặt chiếc điều khiển xuống rồi bước từng bước đến chỗ Lục Ứng Khâm, trông giống như con thiên nga cao quý ngẩng cao đầu với chiếc cổ dài thon thả.

      đưa tay với tờ báo đặt chiếc bàn bên cạnh đó, lật giở từng trang, cuối cùng đến bên chỗ Lục Ứng Khâm. ‘Người phóng viên này chụp ảnh rất được, đúng là Kim Đồng – Ngọc Nữ.” cười lạnh lùng, “Lục Ứng Khâm, xin hỏi, làm thế này rốt cuộc định đặt tôi ở chỗ nào vậy?”

      “Đó chỉ là cái tin bình thường thôi.” Lục Ứng Khâm nhíu chặt mày, nhìn

      Trình Đoan Ngọ hỏi lại: “Cái này mà gọi là tin bình thường sao? Lục Ứng Khâm, tại sao những việc nghiêm trọng mà qua miệng lại như lông hồng thế?”

      Ánh măt giễu cợt của như cây kim tẩm thuốc độc Lục Ứng Khâm cảm thấy vừa đau vừa buốt, sắc mặt lạnh băng. “ có tư cách gì mà hỏi tôi, hả?”

      “Đúng.” Trình Đoan Ngọ hoàn toàn thất vọng người đàn ông trước mặt. Chút tình cảm cuối cùng đối với ta cũng tan biến thành tro tàn. “Tôi chính là món hàng mà bỏ tiền ra mua.” lạnh lùng “hừ” tiếng như tự cười mình, đó cũng là lời chế giễu.

      Lục Ứng Khâm cảm thấy biểu của có vẻ ổn, ràng cười nhưng đằng sau nụ cười ấy lại toát lên hận thù đến tột độ, chút tức giận nhưng lại toát lên thất vọng. ta cũng biết tại sao mình lại phiền muộn và cáu kỉnh, giật lại tờ bào trong tay Trình Đoan Ngọ, xé “roẹt…roẹt”, tiếng rách của tờ báo giống như con rắn độc lè lưỡi trước Trình Đoan Ngọ, cảm thấy cảnh tượng đó vừa thảm thương vừa buồn cười.

      “Trình Đoan Ngọ! Tôi cho biết, bất kể nghĩ thế nào cũng phải trung thực với tôi chút, có những việc đến lượt chất vấn tôi! Đây là việc của tôi và ấy!” Lục Ứng Khâm chẳng biết nên phản ứng thế nào. chất vấn ta cũng có nghĩa phải có cảm giác gì với ta, nhưng Lục Ứng Khâm lại cảm thấy rất bất an.

      lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên ta có cảm giác đó. ta có cảm giác như sắp mất rồi…

      Nụ cười của vô cùng kỳ lạ, ánh mắt ấy như bị tổn thương, tối sầm, giọng lạnh lùng như sắt đá: “Đúng, đây là việc giữa ấy, vậy nên kéo tôi vào rồi. Lục Ứng Khâm, hãy để cho tôi !”

      Lục Ứng Khâm trả lời theo bản năng: “ nằm mơ à?”

      “Bốp!”

      cái tát mạnh khiến cơn tức giận của Lục Ứng Khâm lên đến đỉnh điểm. ta nhìn Trình Đoan Ngọ vẻ khó tin nét mặt có chút biểu cảm, vẫn bình tĩnh như thế, vậy mà người vừa cho ta cái trời giáng.

      Lục Ứng Khâm vô cùng tức giận, kéo mạnh tay Trình Đoan ngọ. “ bị say thuốc à? Động tí là ra tay. Ai cho to gan như vậy?! điên rồi phải , Trình Đoan Ngo?’

      “Đúng!” Nét mặt vô cùng đau khổ, nụ cười như mê mụ. “Tôi bị say thuốc đấy! Tôi bị giày vò đến mức phát điện. Mẹ kiếp, tôi bị điên rồi!”

      “Được lắm!” Lục Ứng Khâm tức giận đến bật cười, gật gật đầu. “Được lắm! Trình Đoan Ngọ! điên rồi phải ? Vậy tôi để điên đến cùng!” ta đẩy mạnh khiến đứng vững. Khi thấy lảo đảo chuẩn bị ngã xuống sàn nhà, ta liền ôm ngang eo rồi kéo tay ra phía sau lưng.

      Tất cả diễn ra nhanh như chớp, Trình Đoan Ngọ chưa kịp phản ứng bị Lục Ứng Khâm ném xuống chiếc giường to.

      ta chẳng thèm đóng cửa, đè lên người như con quỷ hung dữ. Trình Đoan Ngọ hiểu ta định làm gì. phản kháng kịch liệt. hét lên: “Lục Ứng Khâm! cút cho tôi! Cút!
      Đừng động vào người tôi!”

      Lúc ấy, toàn bộ lý trí của Lục Ứng Khâm đều bị cơn tức giận điều khiển. ta cười lạnh lùng. “ gọi ! gọi mọi người đến ! Đến mà nhìn bộ dạng điên điên khùng khùng của !”

      Trình Đoan Ngọ tức giận đến mức trong mắt nổi những tia máu, nhưng lại có sức phản kháng. Cửa ngoài vẫn chưa đóng, sợ đánh thức Đông Thiên dậy, muốn cậu bé nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế này.

      lặng lẽ giãy giụa, dùng hết sức mình đấm vào lưng Lục Ứng Khâm, còn ta chẳng thèm để ý, cắn mạnh lên xương quai xanh của , đến nổi rớm máu. Trình Đoan Ngọ ra sức phản kháng chẳng có tác dụng. địch nổi sức mạnh của ta, ta đè lên người , thể cử động được.

      ta kéo mạnh váy lên, tiến vào cơ thể .

      Trình Đoan Ngọ đau đớn gần như phát ngất, cắn chặt môi, nhìn Lục Ứng Khâm, ánh mắt đầy thù hận. Vừa rồi còn ra sức la hét, nhưng khi ta và như hòa thành la hét nữa. muốn tiếng kêu của mình khiến ta đạt khoái cảm.

      “Ghê tởm!” Trình Đoan Ngọ lạnh lùng nhìn Lục Ứng Khâm, câu cuối cùng rồi quay chỗ khác, nhìn thẳng vào mắt ta nữa.

      hề phát ra tiếng động, lông mày nhíu chặt. Lục Ứng Khâm biết rất đau, thực ra, ta cũng rất đau, nhưng đau đớn dường như lại khiến người ta mê muội. Lục Ứng Khâm cảm thấy mình sắp mất hết kiểm soát rồi. Trong cảm xúc mãnh liệt ấy, ta chợt nhớ lại ánh mắt Trình Đoan Ngọ của tuổi mười bảy, khi ấy, cũng cắn chặt môi như thế này, phát ra thanh nào.

      Vẻ nhẫn nhịn đó của khiến cảm xúc của ta dâng trào, khoái cảm này khiến ta thể từ bỏ. ta biết rằng, rất hận , nhưng dù có như vậy ta vẫn muốn níu giữ .

      thăm dò, giày vò lâu như vậy, ta mới nhận ra rằng, cho dù là vì bất cứ lý do gì ta cũng thể mất được…

      Lúc Trình Đoan Ngọ tỉnh lại cuộc giày vò như dưới địa ngục đó dừng lại. Toàn thân rã rời, gần như còn chút sức lực. Những sợi tóc dính vào mặt, người vô cùng khó chịu.

      biết Lục Ứng Khâm rời từ lúc nào, nhưng trong căn phòng vẫn lưu lại mùi của rất nồng đậm, đến mức thể chú ý. nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng, từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuống, thấm đẫm gối tựa như những cánh hoa tan nát.

      vẫn động đậy, giữ nguyên tư thế áp bức và lăng nhục vừa rồi, cuộn tròn trong chăn. Phần dưới cơ thể như tê dại. Từ đến lớn, Lục Ứng Khâm luôn tìm cách làm nhục , đến mức chẳng còn chút tôn nghiêm. Còn , ngoài việc rơi nước mắt chẳng thể làm gì.

      Chỉ có điều, lần này là lần cuối cùng trải qua kiếp nạn này, đôi mắt trống rỗng cứ mở trừng trừng cả đêm, cuối cùng cũng đưa ra quyết định…

      Ngày hôm sau, mọi thứ lại trở lại guồng quay như thường ngày. Trình Đoan Ngọ cố chịu đựng nỗi đau thể xác, bế Đông Thiên ra ngoài. Người lái xe có khuôn mặt rất lạ, phải là người lái xe như mọi ngày, nhưng Trình Đoan Ngọ cũng chẳng cảm thấy lạ lùng.

      “Du Giai Giai muốn đến à?”

      Lái xa gì, như ngầm thừa nhận.

      Hôm trước, khi tin tức đó xuất , biết Du Giai Giai lấy số điện thoại của ở đâu mà gọi tới. Trong điện thoại, ta thẳng: “Chỉ có tôi mới giúp được chị.”

      “Giúp tôi.” Hai từ đó cho ta biết quyết định của .

      Lái xe đưa đến địa chỉ đó. khu vực được bảo vệ nghiêm mật với cánh cổng rất cao. Trước khi Trình Đoan Ngọ vào, ôm Đông Thiên vẫn mơ màng, thân mật áp má mình lên má mềm mại của con, cậy bé lại cao hơn rồi, nhưng vẫn ngây thơ dụi dụi mắt nhìn mẹ, tò mò hỏi: “Mẹ, đây là đâu? Hôm nay học à?”

      Trình Đoan Ngọ cố kìm nén nước mắt, cố nén tất cả đau đớn, khẽ hôn lên má cậu bé. “Đông Thiên, nghe này, bây giờ mẹ đưa con đến gặp cụ ngoại. Sau này, bất kể có chuyện gì xảy ra con nhất định phải nghe lời cụ nhé!”

      Đông Thiên vẫn lờ mờ hiểu. “Con có cụ ngoại sao? Tại sao trước kia chưa từng gặp nhỉ?”

      “Ngoan nào, bây giờ con phải hỏi gì cả, chỉ cần hứa với mẹ là sau này bất kể có chuyện gì xảy ra con nhất định phải nghe lời cụ!” Trình Đoan Ngọ đến gần cuối câu giọng cũng nấc nghẹn.

      Đông Thiên thấy lo lắng, vội vã cầm tay Trình Đoan Ngọ. “Mẹ đừng khóc, con hứa với mẹ mà!”

      Trình Đoan Ngọ hít hơi sâu, nhìn khuôn mặt ngây thơ của Đông Thiên, ánh mắt vô cùng quyến luyến như sắp phải xa cách: “Con ngoan, con phải nhớ nhé, nếu có ngày mẹ rời xa con có nghĩa là mẹ con nữa mà là vì mẹ quá mệt rồi…”

      “…”
      Last edited by a moderator: 8/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 35

      Từ khi sinh ra cho đến nay, Trình Đoan Ngọ chưa từng liên lạc với Âu Hán Văn. Trước kia, mẹ -Âu Liễm Nguyệt vì Trình Thiên Đạt mà bị bạn bè xa lánh, người thân ghét bỏ. Âu Văn Hán tuyên bố cắt đứt quan hệ với mẹ . Từ đó trở , mối quan hệ huyết thống giữa ông và mẹ bị cắt đứt hoàn toàn.

      Âu Liễm Nguyệt vừa buông thả lại vừa ương ngạnh. Bà bất chấp tương lai xán lạn mà người thân vẽ ra để theo tiếng gọi của tình , theo Trình Thiên Đạt. Âu Liễm Nguyệt là con duy nhất của Âu Hán Văn, mãi đến lúc ba mươi tuổi ông mới có mẹ . Ông cũng ngờ rằng trong gần ba mươi năm làm trong giới cảnh sát, đứa con duy nhất mà ông nuôi dưỡng lại từ bỏ tất cả theo trùm xã hội đen. Có lẽ thế giới này, trắng và đen chẳng bao giờ có giới hạn tuyệt đối, nhưng cũng có nghĩa, lãnh đạo trong giới cảnh sát như Âu Hán Văn lại để cho con mình lấy tên trùm xã hội đen.

      Âu Liễm Nguyệt chịu thỏa hiệp, Âu Hán Văn cũng tuyệt đối chịu nhượng bộ. Cuối cùng hai cha con cắt đứt liên hệ từ đó liên lạc với nhau nữa.

      Lúc Trình Đoan Ngọ và Trình Lạc Minh khó khăn nhất cũng tìm đến Âu Hán Văn nhờ giúp đỡ. Khi ấy, hai người họ là những kẻ ở dưới cùng đáy của xã hội, đôi khi nhìn thấy Âu Hán Văn ti vi nhưng cũng xem như 1 người xa lạ mà thôi. còn nhớ như in lúc sắp ra đời, mẹ chớp chớp đôi mắt vô định, có chút tiếc nuối : “Kiếp này mẹ có gì phải hối tiếc, nhưng buồn chút, cũng chẳng biết tại sao. Kiếp sau mẹ vẫn muốn làm con của ông ấy…:”

      Âu Liễm Nguyệt cả đời sống tự do hơn những người bình thường, lúc còn bé được Âu Văn Hán cưng chiều hết mực, đến khi lấy Trịnh Thiên Đạt cũng được bố vô cùng cưng chiều, nhưng dù may mắn như vậy cũng thoát khỏi đau xót và giày vò của bệnh tật. Mẹ chết vì bệnh bạch cầu.

      Trình Đoan Ngọ nghĩ đến rất nhiều khả năng và khả xấu nhất là Âu Hán Văn muốn nhận là cháu , nhưng còn cách nào khác cũng còn ai để giúp .

      Âu Hán Văn ở tuổi thất thập nhưng trông ông già chút nào, có thể là vi nhiều năm làm trong ngành, luyện tập nhiều nên ông vẫn rất khỏe và dẻo dai. Ông quá ngạc nhiên trước xuất của Trình Đoan Ngọ. Ngồi đối diện ông vẫn thản nhiên và thoải mái pha trà.

      Còn Trình Đoan Ngọ, tay nắm chặt vạt váy, còn tay nắm chặt tay Đông Thiên. Cậu bé ngây thơ ngập ngừng nhìn Trình Đoan Ngọ rồi lại nhìn Âu Hán Văn nhưng dám gì chỉ ngoan ngoãn ngồi im.

      Trình Đoan Ngọ hít hơi sâu rồi : “Đông Thiên, con chào cụ ngoại !”

      Đông Thiên ngẩng, đầu rụt rè : “Cụ ngoại…”

      Âu Hán Văn ngước nhìn cậu bé,ánh mắt trìu mến rồi mỉm cười. Ông chẳng đáp lại, cũng chẳng phủ nhận, cầm chiếc ấm Tử Sa được chạm khắc tinh xảo, rót nước đầu tiên lên những chiếc chén đặt bàn, động tác rất thành thục.

      Trình Đoan Ngọ biết rốt cuộc mình nên đối diện với Âu Hán Văn với danh phận gì, cứ cắn chặt môi, đợi phản ứng của ông. Khi ấm nước thứ hai của ấm trà còn chưa kịp sôi, Âu Hán Văn gọi và giúp việc dẫn Đông Thiên . Vì vẫn còn lạ lẫm nên cậu bé rất căng thẳng, cứ bám chặt lấy tay của Trình Đoan Ngọ, phải động viên lúc, cậu bé mới buông tay mẹ.

      Âu Hán Văn hỏi thẳng vào vấn đề, “ biết Trình tìm lão già tôi có việc gì vậy?” Ông gọi là “ Trình”, nghe xa lạ. Ôn vẫn cố chấp quên chuyện trước kia.

      Trình Đoan Ngọ cắn môi, khẽ : “Mẹ cháu… qua đời lâu rồi…”

      “Hơ” Âu Hán Văn cười. “Vậy sao?” Ông chẳng tỏ ra ngạc nhiên. “Tính ra cũng gần hai mươi năm rồi. Con bé nhẫn tâm, lời nguyền của nó linh nghiệm, đến cuối đời tôi vẫn có con .” Ông nheo nheo mắt khuôn mặt những nếp nhăn của tuổi già nhưng biểu cảm vẫn thản nhiên và cứng cỏi. Âu Liêm Nguyệt rất giống ông ở điểm này, dù tính bà phóng túng đến mức đáng sợ.

      Âu Hán Văn rót trà vào chiếc chén trước mặt Trình Đoan Ngọ, cất giọng ôn hòa: “Cậu bé đó, mấy tuổi rồi?”

      Âu Hán Văn nhướn mày, chỉ tay về phía Đông Thiên.

      Trình Đoan Ngọ lễ phép trả lời: “Sáu tuổi ạ!”

      Âu Hán Văn thở dài, xúc động : “Già rồi, quả nhiên già rồi.” rồi ông khẽ mỉm cười. “ , tại sao lại tìm đến tôi?”

      Trình Đoan Ngọ ngập ngừng chút rồi quả quyết : “Cháu biết cầu của cháu có phần quá đáng, nhưng giờ đây ngoài ông ra chẳng ai có thể giúp cháu được nữa. Đông Thiên…cháu hi vọng có thể gửi gắm nó cho ông…Xin ông chăm sóc nó giúp cháu, đưa nó rời khỏi nơi đây, càng xa càng tốt…”

      “…”

      Âu Hán Văn hỏi lý do tại sao. Ông cũng biết khá nhiều chuyện về , mặc dù ông chấp nhận thừa nhận nhưng vẫn thầm quan tâm đến . Biết được điều ấy, với là quá đủ rồi.

      Sau này, khi Trình Đoan Ngọ xuống dưới đó, tìm thấy Âu Liêm Nguyệt có thể cho bà ấy rằng: “Ông tha thứ cho mẹ rồi…”

      Trong đời người, rất nhiều chuyện thể đoán được. Ví dụ như đau đớn, Nhưng ta chẳng thể tránh được nó.

      Trình Đoan Ngọ phải là người mẹ tốt. Cả đời này, thấy có lỗi nhất là lấy mạng mình để đổi lấy đứa trẻ, vì hồ đồ mà đem đứa bé đến với thế giới này, để nó phải chịu khổ cực, rồi lại giữ lời hứa cùng nó đến tận giờ phút cuối cùng.

      Giờ phút cuối cùng đó, từng nghĩ vứt bỏ tất cả thù hận mà cao chạy xa bay, nhưng khi nắm tay Đông Thiên, thể nghĩ đến những tổn thương mà Lục Ứng Khâm mang đến cho mình. phẫn nộ và thù hận khiến thể chịu đựng và quên được.

      Đôi khi, hận thù…cũng phải có thay đổi về lượng mới có thể thay đổi về chất được.

      Lúc chào tạm biệt Âu Hán Văn Đông Thiên ngủ say. với từ lúc sáng sớm, cậu bé cũng quá mệt rồi, trong trận chiến của người lớn này, cậu bé ngây thơ, vô tội phải chịu đựng quá đủ rồi. Cũng may là…sau này nữa, cuộc sống của cậu bé yên bình, thuận buồm xuôi gió…Chỉ có điều, chẳng còn nữa…Có lẽ như vậy là tốt nhất cho nó chăng?

      Trước lúc rời , Trình Đoan Ngọ lặng lẽ hôn lên má Đông Thiên. Sáu năm qua mỗi lần hôn lên má con, lại cảm thấy vô cùng nhỏm. Nhưng lần này quyết định hoàn toàn khác.

      tự lái xe con đường cao tốc hướng về thành phố. bảy năm rồi, lái xe cũng cảm thấy hơi cứng tay nhưng nhanh chóng tìm lại cảm giác quen thuộc ngày xưa, chỉ có điều người dạy lái xe giờ đây còn nữa.

      Tiếng cười khúc khích của Trình Thiên Đạt dường như vẫn vang vọng bên tai : “Đoan Ngọ…đạp côn …”

      Giọng vừa sốt ruột vừa nghiêm túc của Trình Lạc Minh cũng vang vọng: “Đoan Ngọ, dạy em bao nhiêu lần rồi, sao em lại quên? Chúng ta có đúng là em ruột vậy? Sao chỉ cố IQ lại khác nhau thế…”

      “…”

      Tất cả như mới ngày hôm qua, nhưng thực ra điều ấy chỉ còn là hoài niệm.

      Sáng sớm hôm nay, Trình Đoan Ngọ tỉnh dậy sau trận giày vò và lăng nhục, nghe thấy những người giúp việc trong nàh xôn xao bàn tán về nhau: “Cậu chủ muốn đưa thiếu gia ra nước ngoài à? Cậu bé vẫn còn như vậy, chủ lại cùng sao mà được chứ?”

      “Ai biết được! Nghe Lưu hôm qua hai người lại cãi nhau, là oan gia…”

      “Thực ra chủ cũng rất khổ…Hôm trước báo chí cũng có đăng tin, Giai Giai về nước rồi, chủ sợ phải nhường lại ngôi vị, chả trách mà cậu chủ muốn đưa thằng bé , muốn lưu lại hậu quả…”

      “…”
      Last edited by a moderator: 8/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :