1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hồ Đồ - Ngải Tiểu Đồ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      chương 25.2

      “Cái thằng bé này!” Lục Ứng Khâm trừng mắt định dạy cho nó bài học nó lại quay chỗ khác, chẳng thèm để ý đến ta. Nhìn cái cổ trắng như tuyết của cậu bé, Lục Ứng Khâm bỗng nhớ đến thái độ chẳng thèm để ý Trình Đoan Ngọ. Thái độ ấy của cũng giống y thằng bé, ta nhớ lại những câu ương ngạnh của . Chỉ nghĩ đến thôi ra cũng thấy tức đến run người.

      Chết là hết? đời này lại có chuyện đơn giản vậy sao? Lục Ứng Khâm cười lạnh lùng.
      ta chau mày, thô bạo kéo đầu thằng bé. “Con trai bố hỏi con, con có nhớ mẹ ?”

      Vừa nghe thấy câu đó, ánh mắt Đông Thiên lập tức lên vẻ mong muốn. Dù sai nó cũng là đứa trẻ vừa yếu đuối vừa biết che dấu cảm xúc. Nó định nhũng rồi lại bĩu môi tỏ vẻ chẳng thèm để ý. “Cháu biết bác lừa cháu, cháu tin bác nữa rồi!”

      “Lần này lừa con đâu, chỉ cần con nghe lời bố, bố đưa con gặp mẹ…”

      “…”


      tuàn liền Lục Ứng Khâm đến. Trình Đoan Ngọ cảm thấy mình giống như cánh bèo trôi trơ vơ mình, phiêu diêu bất định chẳng biết đâu, về đâu. Mỗi ngày trôi qua, cứ mơ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại mơ. cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, chẳng biết rốt cuộc mình tỉnh hay mơ nữa.

      Những cơn dác mộng cứ bủa vây , hằng đêm giật mình tỉnh giấc, những ký ức đau khổ cứ liên trong đầu.

      Ngày nào bà giúp việc cũng gọi ra ăn cơm. Mới đầu còn muốn ăn, nhưng nhìn thấy bà giúp việc cũng luống tuổi mà vẫn phải vất vả lo toan cho cuộc sống như vậy, thấy nỡ, vì vậy, dù có khó chịu thế nào cũng ăn đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giấc.

      biết mình thể chết như vậy, muốn làm liên lụy đến những người khác nữa. Tỉnh dậy sau mỗi giấc mơi, luôn bị giày vò quá nhiều bởi cái nghiệp chướng mà mình gây ra, thể để mình gánh thêm nữa.

      Đến cuối tuần, Lục Ứng Khâm cũng
      Tới. ta ăn cơm cùng Trình Đoan Ngọ. vẫn thế, suốt bữa ăn chẳng chẳng rằng. Lục Ứng Khâm cố nín thở cũng chẳng nghe thấy tiếng thở nào của . Mấy ngày gặp, lại gầy hơn, trong đôi mắt to u ám khiến trông giống người bệnh tiều tụy.

      ta buông bát đũa lạnh lùng gọi người giúp việc thu dọn bàn ăn. Trình Đoan Ngọ cũng chẳng có ý kiến phục tùng, im lặng ngồi yên đó, cúi đầu nhìn những ngón tay mình.

      “Trình Đoan Ngọ, cho rằng cứ tiếp tục thế này, hành hạ mình cho đến chết tôi động đến nữa à?” Giọng của Lục Ứng Khâm rất bình tĩnh nhưng lại khiến người ta hoảng sợ.

      Trình Đoan Ngọ trả lời, cũng chẳng ngẩng đầu lên. Lục Ứng Khâm nhìn biểu cảm lúc này của .

      “Đứng dậy thay quần áo rồi ra ngoài với tôi.”

      Cuối cùng Trình Đoan Ngọ cũng phản ứng “Tôi muốn .”

      “Hơ!” Lục Ứng Khâm cười lạnh lùng. “ phải là vẫn chưa chết sao? Nếu còn sống hãy nghe lời tôi chút.”

      Lục Ứng Khâm kéo cách thô bạo. yếu đuối mềm mỏng như tờ giấy. Lục Ứng Khâm chỉ dùng chút lực là kéo được lên rồi. ta nắm chặt cổ tay . Cổ tay rất nên chỉ cần dùng sức chút là cảm giác như có thể gãy rời. Lục Ứng Khâm cảm thấy hơi sợ hãi.

      nhẫn tâm đối với chính mình của người phụ nữ này vượt quá sức tưởng tượng của ta.

      muốn đưa tôi đâu?”

      có tư cách để hỏi à?”

      Trình Đoan Ngọ vùng vẫy nữa. “ bỏ tôi ra để tôi thay quần áo.”

      Lục Ứng Khâm liền buông tay. Trình Đoan Ngọ trở về phòng như du hồn, thay quần áo rồi cùng Lục Ứng Khâm rời .

      chẳng nhớ được rốt cuộc đây là lần thứa mấy mình ngồi trong xe của Lục Ứng Khâm, chỉ cảm thấy lần nào cũng là hồi ức xấu, luôn cảm thấy sợ hãi. Giờ đây, cũng chẳng quyến luyến thế giới này nữa, chỉ muốn được giải thoát, nhưng chẳng thể nào thoát được, người đàn ông như ma như quỷ này cứ quấn chặt bằng mạng lưới vô tình đáng sợ.

      chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Lục Ứng Khâm ngồi bên cạnh, hơi thở của ta dường như xâm chiếm tất cả các giác quan của .

      Những cảnh tượng cứ lùi dần về phía sau cửa sổ xe ngày càng trở nên quen thuộc. Trình Đoan Ngọ còn cảm thấy yên lòng nữa, hơi thở của càng lúc càng gấp, tim đập mạnh, hốt hoảng quay lại, nắm chặt áo Lục Ứng Khâm.

      định đưa tôi đâu vậy? định đưa tôi đâu?”

      Lục Ứng Khâm lạnh lùng ngồi đó, chậm rãi hất tay ra, ràng: “Ngồi im, phải là muốn chết sao? đến chỗ này xong, nhất định tôi cho được toại nguyện.”

      cãm thấy vô cùng thất vọng, cắn chặt môi, phản đối dữ dội: “Tôi ! Tôi ! Tôi !” kéo mạnh tay nắm cửa xe như phát điên. “Rắc” tiếng nắm cửa xe rơi xuống.

      Đến lúc này Lục Ứng Khâm thực nổi giận. ta nắm chặt hai cánh tay của Trình Đoan Ngọ, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “ muốn sao? Trình Đoan Ngọ! phải là có bản lĩnh sao? phải là muốn chống đối tôi sao? Tiếp tục ! Sao lại lùi bước thế?”

      Trình Đoan Ngọ như bỏ ngoài tai những chất vấn đọc địa đó, sống chết đập mạnh cửa xe, “Thả tôi ra! Tôi , Lục Ứng Khâm, là tên khốn nạn thả tôi ra!”

      “…”

      có vùng vẫy thế nào nữa xe của vấn cứ tiến về phía ngôi biệt thự ngoại thành. Những cảnh tượng quen thuộc dần hiên ra khiến Trình Đoan Ngọ vùng vẫy nữa. chỉ cảm thấy mọi vật nhòa . Những ký ức ngày xưa ùn ùn kéo về tựa như đoàn kỵ binh ầm ầm tấn công khiến phải quay cuồng. Cảnh vật trước mắt cũng vì thế mà quay cuồng, lo lắng, sợ hãi đến mức thở nổi.

      Lục Ứng Khâm giữ chặt tay , lôi vào trong căn biệt thự. ta đạp mạnh cửa phòng. Cửa phòng đập vào tường “rầm” tiếng, vang vọng khắp căn nhà. ta quăng mạnh người vào trong. Trình Đoan Ngọ loạng choạng ngã xuống sàn nhà.

      “Trình Đoan Ngọ! phải rất tàn nhẫn sao? có bản lĩnh chết ! Chết !”

      Lục Ứng Khâm hết câu, Trình Đoan Ngọ cố chống tay để đứng lên. chưa kịp đứang dậy bàn tay ấm áp đõa đỡ lấy . ấm áp như lan đến tận trái tim . Chỉ khoảnh khắc đó thôi, bức tường kiên cố tưởng chừng thể nào phá nổi mà chính dựng lên bỗng sụp đổ hoàn toàn.

      “Mẹ…” Giọng của đứa trẻ vang lên, nức nở vì xúc động.

      Trình Đoan Ngọ ngẩng đầu, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Đông Thiên in sâu trong đáy mắt .

      “Mẹ, sao mẹ để con đợi lâu vậy mà đến đón con về?”

      Mắt cũng ngân ngấn nước, lòng đau xót vô cùng. Trái tim vốn có hàng vạn vết thương của giờ đây như vỡ thành trăm mảnh.

      “Mẹ…mẹ…Tại sao mẹ cần con nữa…Tại sao đến đón con về nhà…”

      “…”
      Last edited by a moderator: 6/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26

      Trình Đoan Ngọ cố kìm nén nhưng cuối cùng thể chịu đựng được nữa. Cậu chất vấn của Đông Thiên giống như vô số bàn tay tóm chặt lấy trái tim khiến có cảm giác nghẹt thở.

      cứ nghĩ rằng mình dù tàn nhẫn. Trong thời gian lâu như vậy, cố nghĩ đến, cũng hỏi han gì, cố kiềm chế bản thân để có thế yên lòng từ bỏ tất cả.

      cứ nghĩ mình dù tàn nhẫn. Trong thời gian bao lâu như vậy, cố gắng che mắt mình để trở nên lạnh lùng và vô tình nhưng rốt cuộ vẫn làm được. Khi Lục Ứng Khâm đưa đến gần nơi này, đưa cố đến gần đứa con của thể thản nhiên được nữa.

      tự trách mình. Ý thức về trách nhiệm dâng trào mạnh mẽ trong . Những cảm xúc hỗn độn đó khiến như muốn phát điên.

      muốn có bất cứ vướng bận nào nữa, thực muốn chết để kết thúc tất cả, vì vậy mới cố sống cố chết phản kháng, muốn phơi bày trái tim mềm yếu của mình, nhưng Lục Ứng Khâm cho cơ hội đó.

      Nước mắt kìm nén được cứ thế rơi. gần như phát điên. Nổi nhớ mong điên cuồng khống chế toàn bộ ý thức của . run rẩy dò dẫm, kéo Đông Thiên vào lòng.

      ép sát lên mặt Đông Thiên. Làn da mềm mại của cậu bất lực giải thích.

      “Mẹ…” Đông Thiên tủi thân rúc vào lòng , những ngón tay trắng ngần của cậu bé ôm chặt cổ . Cậu bé áo mạnh vào má Trình Đoan Ngọ, : “Mẹ, mẹ đừng bỏ con nhé, sua này con nghe lời mẹ, mẹ đừng bỏ con, có được ?”

      Trái tim Trình Đoan Ngọ như tan vớ thành từng mảnh, biết nên đáp lại lời khẩn cầu đó của cậu bé như thế nào. Lòng đau xót đến mức mệt bên não như tê dại. ôm chặt Đông Thiên, khóc đến mức khản cả tiếng.

      Từ khi Đông Thiên được sinh ra, đây là lần đầu tiên hai mẹ

      Con họ xa cách nhau lâu như vậy. Trình Đoan Ngọ từng , nếu có thằng bé biết có thể chịu đựng được những khó khăn, gian khổ suốt thời gian qua như thế nào. Đông Thiên cùng trải qua biết bao khổ cực. Có những thời điểm rất khó khăn, Trình Đoan Ngọ còn thể mua nổi những thứ dù chỉ hơi đắt chút, hằng ngày chỉ có thể nấu cho cậu bé bát canh trứng. cho trứng gà vào bát men , đánh đều lên rồi cho thêm ít nước, sau đó cho vào nồi hầm cùng ít gạo, đun kĩ rồi cho thêm chút dầu thơm, đây chính là bữa ăn thêm của Đông Thiên. Lúc đói, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm này thôi là cậu bé cảm thấy rất thỏa mãn, bát canh trứng đó chẳng khác nào món cao lương mỹ vị.

      Đông Thiên là đứa trẻ rất biết điều khiến người ta phải thương xót. Chưa bao giờ cậu bé phàn nàn với điều gì. Có những lúc cậu bướng bỉnh khiến tức giận đến mức phải đánh. Cậu bé rất quật cường, bị đánh nhưng nhất định khóc, cứ cắn răng chịu đựng, cái bọ dạng đó cũng chẳng biết giống ai.

      Câu bé chẳng bao giờ thù ai. Trình Đoan Ngọ đánh cậu nhưng chỉ cần qua đêm là quên hết, đến hôm sau lại gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi.” Rồi bám lấy

      đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy mà Trình Đoan Ngọ cũng chẳng biết tại sao lúc đó mình lại nhẫn tâm rời bỏ nó.

      cứ nghĩ rằng cả đời này bao giờ gặp lại con trai nữa, cứ tự nhắc mình rằng lựa chọn để cậu bé được sống tốt hơn hãy cố quên nó , đó giúp đỡ tốt nhất cho tương lai của nó. Đông Thiên cần người mẹ như , nó cần giáo dục tốt nhất, được sống trong môi trường vật chất đầy đủ. Tất cả những thứ ấy đều thể mang lại được cho con, vì thế nên mới rời bỏ.

      Tất cả đều thuận theo lẽ tự nhiên, nhưng lại khiến phải đau đớn lần nữa. Lục Ứng Khâm thực là kẻ tàn nhẫn, ta khiến vết thương lòng khó khăn lắm mới liền của rỉ máu thêm lần nữa.

      muốn để lộ mềm yếu của mình trước mặt bất cứ ai, nhưng chỉ tiếng gọi của cậu bé đánh bại tất cả. còn ý chí để chống lại Lục Ứng Khâm nữa.

      “Con ngoan, mẹ bỏ con đâu… đâu…” thua rồi, đả thua với cái thực tàn khốc này rồi. đành đâm lao phải theo lao vậy, nỡ rời bỏ đứa con của mình, muốn tiếp tục được sống.

      lần nữa đành thỏa hiệp với Lục Ứng Khâm, nhưng trong thâm tâm, thực muốn giáng cho mình vài vái bạt tai…

      Đến đêm, ôm Đông Thiên ngủ. rất lâu rồi cậu bé được ngủ cùng , cậu bé cứ ôm chặt lấy như sợ rằng lúc nó ngủ say, lại mất.

      Trình Đoan Ngọ đau lòng, xoa xoa đầu Đông Thiên, nhàng : “Sao vẫn chưa ngủ vậy?”

      Đông Thiên chớp chớp mắt, nhếch miệng : “Mẹ ngủ trước , con sợ lúc con ngủ rồi gặp mẹ nữa.”

      Trình Đoan Ngọ thấy sóng mũi cay cay, véo mũi cậu bé. “Mẹ như vậy đâu, mẹ rời xa Đông Thiên nữa.”

      Đông Thiên bướng bỉnh lắc lắc đầu. “ mấy lần liền con mơ thấy mẹ đến đón con, nhưng cứ tỉnh lại là nhìn thấy mẹ đâu, cho nên lần này con ngủ nữa.”

      Cậu bé ngây thơ biết che giấu cảm xúc. thất vọng và lạc lõng trong đáy mắt cậu bé khiến Trình Đoan Ngọ càng tự trách mình.

      Giọng run run: “Lần này nhất định thể, Đông Thiên ngủ ngoan nhé, mẹ rời xa con nữa đâu.” cúi xuống, hôn lên má trắng mịn của cậu bé.

      Đông Thiên nhìn Trình Đoan Ngọ vẻ hoài nghi: “ chứ?”

      !”

      Đông Thiên thêm gì nữa, đột nhiên cậu bé nhớ ra điều gì đó, lại tiếp: “Mẹ, bác đâu rồi? Sao cùng mẹ đến đây?”

      Trong nóng tối, đôi mắt ngây thơ của cậu bé vẫn lấp lánh. Câu hỏi đó vô tình lại chạm vào nỗi đau của Trình Đoan Ngọ nhưng lại thể thổ lộ. biết phải trả lời như thế nào. nhàng vuốt ve mái tóc của cậu bé, cố gắng bịa ra câu chuyện hay nhất: “Bác đến nơi rất xa rồi. Bác rất bận, thể ở bên Đông Thiên được nữa.” Lục Ứng Khâm đưa Đông Thiên đến dự đám tang của Trình Lạc Minh, Trình Đoan Ngọ cũng hề thắc mắc. Ngay đến chính bản thân cũng thể đối diện , thể để đứa trẻ chưa biết gì như Đông Thiên phải trải qua những chuyện đau thương, chết chóc quá sớm như vậy.

      Đông Thiên đảo đảo đôi mắt sáng long lanh như ánh sao rồi thận trọng hỏi: “Có phải bác lấy vợ ? Trương Kiều , rồi bác cũng lấy vợ, sau này bác cũng có người bạn , bác phải chăm sóc người bạn của mình và chẳng có thời gian cho Đông Thiên nữa.”

      Trình Đoan Ngọ trầm lặng lúc, rất lâu sau mới : “Đúng rồi, bác có nhà mới rồi.” Thiên đường cũng là ngôi nhà mới chăng?
      Last edited by a moderator: 7/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      chương 26.2

      “Nhà mới có tốt hơn bây giờ ?”

      “Có.”

      “Vậy bác có nhà mới rồi. Nhà mình chật bác cao như vậy nên ở được, lần nào bác tám cũng bị cụng đầu.”

      “Ừ.” Trình Đoan Ngọ thấy nóng nóng mắt. xoa xoa đầu Đông Thiên. “Con ngoan, mau ngủ !”

      “Con phải nghe mẹ kể chuyện.” (*******************)

      “Được rồi.”

      “…”

      quá mệt nên lúc sau cậu bé ngủ thiếp , còn Trình Đoan Ngọ thể nào chợp mắt được. Cậu bé ngủ say nhưng vẫn ôm chặt lấy . Bộ dạng đó khiến thấy buồn. nhìn căn phòng vắng lặng. Đây từng là nhà của , ràng mọi thứ vẫn được bày trí như cũ nhưng chẳng hề có cảm giác thân quen, ngược lại, cảm thấy nó thích hợp với mình chút nào.

      Trong phòng bật đèn. Nhưng đồ nội thất cố mình trong bóng tôi, chỉ lờ mờ nhìn thấy những góc cạnh. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu vào chăn phòng rọi xuống khuôn mặt ngủ rất ngon lành của Đông Thiên. Trình Đoan Ngọ thất thần nhìn thằng bé, nó càng lớn càng giống Lục Ứng Khâm, bỗng thấy hoang mang.

      Trước kia, liều mình sinh ra nó, nghĩ cách hèn mọn rằng, có lẽ Lục Ứng Khâm vì đứa bé mà chấp nhận , cuối cùng cái mà nhận được là lãng quên. ta quên rằng người như , hoặc cũng có thể ta chẳng thèm nhớ đến người như .

      Cuộc sống khốn khó đè nặng lứng . Trong cuộc sống của chẳng còn tồn tại tình , học được cách đối mặt với , tính ngộ trong lúc gian khổ nhất.

      Còn Lục Ứng Khâm vẫn chịu buông tha cho . ta lại đưa về với cơn ác mộng của ngày xưa. Trước kia, nghĩ rằng đứa bé là lý do khiến ta quay lại với . Còn bây giờ ta lấy đứa bé ra để chế ngự .(LQĐ)

      hận lắm, hận chính mình tàn nhẫn đến cùng, những cũng chẳng thế nào thuyết phục mình hoàn toàn lùi bước. Trạng thái mâu thuẫn này khiến vô cùng khó chịu. nghẹn ngào. Tranh thủ lúc Đông Thiên ngủ say, ngồi dậy, vào nhà tắm rửa mặt. Làn nước lạnh táp lên mặt khiến lập tức tỉnh táo trở lại, mí mắt sưng lên vì khóc nhiều.

      gian xung quanh im lặng như tờ, chẳng thể ngủ được. đứng bên cạnh cửa sổ hít thở khí. Màn đêm lạnh lẽo, những làn gió lạnh thổi qua ati, nỗi khó chịu trong lòng dường như cũng vơi rất nhiều. Mùi hương thoang thoảng trong căn phòng khiến có cảm giác mơ mằng. vén tấm rèm cửa, trước măt ra khu vườn cùng những đóa tường vi rực rỡ, xếp thành hàng ngay ngắn trước gió.

      Trình Đoan Ngọ bỗng thấy có chút lạc lõng.

      Hóa ra, tất cả còn như trước kia nữa rồi. Những bông hồng trắng vốn thuộc về giờ đây thay thế bằng những khóm hoa tường vi.

      Mặc dù Du Giai Giai ở đây nhưng mọi thứ trong ngôi nhà này đều in hình bóng của ta. Những bông hoa được cắm khéo léo bàn ăn, những tấn rèm cửa sổ sang trọng được đặt làm riêng, thậm chí cả ga trải giường cũng mang phong cách rất độc đáo…Chắc chắn Lục Ứng Khâm chẳng để ý đến những việc như thế này. (di3n Đàn L3 quý Đôn)

      Căn biệt thự này quá rộng rãi, cũng chỉ có mấy phòng, chẳng cần đoán cũng có thể biết Du Giai Giai ở phòng nào, nhưng chẳng tò mò mà xem.

      biết nơi này thuộc về nữa. cũng chẳng biết tại sao mình lại thở dài. Lồng ngực quặn thắt, chẳng thích cảm giác này chút nào.

      Đứng hồi lâu nên nửa bên trái người tê dại. đậm đậm chân, định trở về phòng. Vừa quay đầu lại nhìn thấy Lục Ứng Khâm lặng lẽ đứng bên cạnh từ lúc nào, do bất ngờ nên giật bắn người, suýt hét lớn.

      cố gắng lấy lại bình tĩnh đứng thẳng người trong tư thế phòng bị, lạnh lùng nhìn Lục Ứng Khâm. “ làm gì vậy?!”

      Lục Ứng Khâm cũng chẳng có biểu gì là tức giận, ánh trăng chiếu lên bên mặt của ta làm những đường cong đẹp đẽ. ta mỉm cười vẻ đắc ý và hớn hở rồi bằng giọng ấm áp hiếm thấy. “Muộn thế rồi sao ngủ?”( type tại Lê quý đôn)

      Trình Đoan Ngọ thích bộ dạng “ Miệng nam mô bụng bồ dao găm” đó là của ta, lạnh lùng trả lời: “Liên quan gì đến ?”

      Lục Ứng Khâm cũng tức giận, chỉ dặn dò: “Sau này, sống cùng thằng bé ở đây nhé.”

      Trình Đoan Ngọ từ chối theo bản năng: “.”

      được phép quyết định.”

      “Lục Ứng Khâm, tại sao nhất định phải bắt tôi cùng Du Giai Giai cùng sống ở đây, mọi người đều cảm thấy khó chịu, có nhất thiết như vậy ?”

      Lục Ứng Khâm mím chặt môi nhưng khóe miệng vẫn ý cười, trong đáy mắt như trào dâng những cơn sóng ngầm. “Sau này chỉ có thằng bé và sống ở đây thôi.”

      !” Trình Đoan Ngọ từ chối thẳng thừng. cũng biết tại sao mình lại cứ như vậy, cứ nghĩ đến việc Du Giai Giai đứng ở đây là lại thể chịu được, toàn thân nổi da gà. rất khó chịu, thể nào tỏ ra là có chuyện gì được.

      “Tại sao?”

      “Ghê tởm!”

      Bộ dạng từ chối thẳng thừng đó của khiến nụ cười của Lục Ứng Khâm hoàn toàn tan biến. Ánh mắt ta dần trở nên trầm lặng. “Trình Đoan Ngọ, nhất định phải dùng thái độ đó sao?”

      “Đúng.” Trình Đoan Ngọ kiên định trả lời. “Đối diện với loại người như , tôi chẳng thể nghĩ ra thái độ nào thích hợp hơn.”

      “Hơ…” Ánh mắt Lục Ứng Khâm dần trở nên thâm trầm. ta nheo mắt, trầm giọng : “Được lắm, Trình Đoan Ngọ, càng ngày càng ăn sắc sảo…” ta còn châm chọc. “Trước kia, chẳng phải vẫn còn cãi bướng là muốn chết, chết là hết sao? Trình Đoan Ngọ, xem ra cũng chưa sẵn sàng chút nào.”

      “Đây phải là điều muốn sao? muốn tôi để tôi chết, tôi chết rồi chẳng có thứ gì để đùa giỡn nữa.”

      Sắc mặt Lục Ứng Khâm lập tức biến đổi, ta im lặng hồi lâu, chỉ đăm chiêu nhìn , ánh mắt sắc nhọn đó khiến Trình Đoan Ngọ chẳng biết né tránh đâu. Bầu khí ngày càng đáng sợ, lo lắng lùi về phía bệ cửa sổ.

      Đột nhiên, khuôn mặt cau có của ta thả lỏng. ta khẽ nhếch miệng cười ,ánh mắt gian tà, như con mèo vừa bắt được chuột, thò móng vuốt ra để đùa nghich với con mồi tội nghiệp đó.

      ta dàn tiến sát Trình Đoan Ngọ, ánh mắt hài hước, “Trình Đoan Ngọ, thử đoán xem, tại sao tôi muốn cho chết? Có lẽ nào tôi nỡ để chết?” ta làm ra vẻ thần bí, ghé sát tai , : “Trình Đoan Ngọ, có bao giờ nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất ? Tôi mất rồi.”

      “…”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27

      Lục Ứng Khâm nhướn lông mày vẻ dửng dưng, khóe miệng lên ý cười, hả hê nhìn vẻ mặt lúng túng của Trình Đoan Ngọ. ta cũng chẳng hiểu tại sao mình đột nhiên ra câu đó. Thực ra, sau khi câu đó, ta có cảm giác mãn nguyện đến kỳ lạ. ta thích nhìn bộ dáng cứng miệng, được gì như thế này của Trình Đoan Ngọ, đôi mắt lấp lánh ấy tròn xoe ngạc nhiên, lúc này trông giống từ trời rơi xuống vậy.

      ta tiếp tục ác ý : “Trình Đoan Ngọ, phải biết rằng, nếu tôi tuyệt đối để rời khỏi tôi cho dù có chết cũng chết trước mặt tôi, điều đó so với việc ghét tôi còn đáng sợ hơn nhiều.” Ánh mắt thản nhiên và khuôn mặt bình tĩnh của ta khiến người khác thể nào đoán được ta có ý đồ gì,

      Cuối cùng, ta cười nhạt rồi chậm rãi và ràng. “Trình Đoan Ngọ, có sợ ?”

      ta chớp chớp mắt, hiểu tại sao mình lại hỏi Trình Đoan Ngọ câu mang tính giả thiết như vậy rồi đợi câu trả lời của . Thực tế, ta biết , câu trả lời lúc này của Trình Đoan Ngọ chỉ khiến ta tức giận mà thôi, nhưng ta vẫn muốn nghe .

      Dường như rất lâu rồi ta có cảm giác này. Điều này khiến ta có cảm giác khao khát người phụ nữ.

      ta thích cảm giác bị khống chế nhưng tự chủ được, dửng dưng liếc nhìn , khuôn mặt trắng trẻo và xinh đẹp của như có ma lực khiến ta rất khó kiềm chế.

      Trình Đoan Ngọ hơi nhíu mày, ngạc nhiên nhìn Lục Ứng Khâm chằm chằm tựa như chưa từng quen biết.

      ta hỏi: “Trình Đoan Ngọ, có sợ ?”

      chẳng biết nên trả lời như thế nào. bất giác nhớ lại rất nhiều chuyện qua. Giờ đây, khi bình tĩnh nghĩ lại, hiểu sao tình đành cho ta lại mãnh liệt như vậy, bỏi vì ta cho nên ta chỉ có thể là của , chẳng cần thiết ta có muốn hay .

      Khi ấy, hề nghĩ, liệu ta có muốn tình của hay ? ta có sợ phải thừa nhận những nghi ngờ, chất vẫn đó vì ? Trình Đoan Ngọ bỗng nghĩ có lẽ đời này, mọi việc đều có nhân quả.

      Cho dù quỹ đạo thời gian và gian có biến đổi thế nào nữa sợi dây rối ren giữa hai người họ chẳng thể nào chắt đứt được, nó mãi tồn tại.

      khẽ nhắm mắt, mệt mỏi : “Lục Ứng Khâm, đủ rồi!” ta có thể giễu cợt , giày vò nhưng nhất định được động đến từ “”.

      cảm thấy buồn nôn, còn tin vào từ này nữa rồi.

      “Giữa chúng ta mà cũng có thể đến chuyện có , có sợ à? thấy buồn nôn sao?” giọng Trình Đoan Ngọ vẫn lạnh như băng, nhưng bàn tay lại nắm rất chặt, cố kiềm chế cảm xúc, muốn bị mất kiểm soát. Khoảng cách giữa và Lục Ứng Khâm ngày càng trở nên xa cách, chẳng có lựa chọn nào khác.

      Lục Ứng Khâm im lặng, ánh mắt bỗng trở nên u ám, ta nhìn Trình Đoan Ngọ chằm chằm, tâm trạng lúc này vô cùng kỳ lạ, chẳng biết tại sao ta có cảm giác


      Như có hàng ngàn hạng vạn mũi tên xuyên thẳng vào trái tim mình, thể thở nổi.

      ta gì hồi lâu, cảm thấy ngột ngạt nhưng biết rút bỏ như thế nào. Gió lạnh thổi qua cửa sổ khiến tấm rèm lay động, lạnh lẽo khiến đầu óc rối bời của tỉnh táo phần nào.

      ta nhếch miệng cười lạnh lùng, phớt lờ : “Trình Đoan Ngọ, có biết là càng phản kháng tôi càng cảm thấy hứng thú ?”

      “Hơ!” Trình Đoan Ngọ cười châm chọc. “Vậy cảm thấy hứng thú tôi càng phản kháng.”

      Gió đêm đùa nghịch mái tóc co` chút rối bời của , vành tai cũng vì gió lạnh mà ửng đỏ, toàn thân căng lên cũng được thư giãn nhiều. phản bác Lục Ứng Khâm đến cùng.

      ta đứng lặng trước mặt , ánh mắt chẳng khác nào mũi tên tẩm độc khiến Trình Đoan Ngọ sợ hãi. Nhưng quyết lùi bước, cố đứng thẳng lưng, nét mặt quật cường, chịu thua.

      Lục Ứng Khâm cười ;ạnh lùng, nụ cười càng trở nên cay độc. ta đưa tay nâng cằm , bắt phải ngẩng lên, giọng lạnh buốt đến tận sống lưng: “Trình Đoan Ngọ, ai bảo hợp với sở thích của tôi chứ? Xem ra bảy năm trước tôi nhìn người chuẩn, người phụ nữ thú vị thế này, sao tôi nỡ bỏ qua chứ? Nếu chuẩn bị tâm lý rồi chúng ta có thể thử xem ai thua.”

      “…”

      Sau ngày hôm đó, Lục Ứng Khâm cũng có ý gây khó dễ với Trình Đoan Ngọ nữa. ta rất bận, vài ngày mới đến lần, đến cũng chỉ là để ăn bữa tối cùng mẹ con . Hai người lớn và đứa trẻ ngồi ở bên chiếc bàn ăn dài, hai mẹ con ngồi bên ăn uống rất tình cảm và tự nhiên, còn bên kia ngược lại, Lục Ứng Khâm lạnh lùng và nghiêm túc, chẳng ai động chạm đến ai và cũng chẳng có mâu thuẫn gì.

      Từ khi Đông Thiên về bên cạnh, có lẽ do tâm trạng thoải mái mà Trình Đoan Ngọ cười nhiều hơn, người cũng béo lên đôi chút. Những việc đau buồn như dồn dập xảy ra trước kia thực khiến gục ngã, nếu vì đứa trẻ này, vẫn chán nản.

      Ăn xong, Trình Đoan Ngọ tắm cho con rồi tự ru nó ngủ. Đến lúc đó mới phát dây buộc tóc của mình rơi ở phòng khách, đành lê đôi dép xuống dưới tầng tìm.

      Phòng khách vẫn sáng đèn. Chẳng biết có phải hôm nay Lục Ứng Khâm rất tốt hay ta vẫn ung dung ngồi xem ti vi. Thấy xuống, ta cũng chẳng ngẩng lên, chỉ dửng dưng : “Lại đây!”

      Trình Đoan Ngọ dừng bước, lấy chiếc dây buộc tóc trước rồi đến bên cạnh Lục Ứng Khâm. Dáng người cao gầy, lúc này, mặc chiếc váy hoa trắng, trông vừa gọn gàng vừa hấp dẫn. Lục Ứng Khâm đưa mắt nhìn lượt, hồi lâu mới : “Ngày mai hẹn giáo của thằng bé ăn cơm. Thằng bé làm loạn ở trường, đưa về nhà dạy bảo thế cũng đủ rồi. đến lúc phải đưa nó trở lại trường rồi.”

      Việc của Đông Thiên cũng trao đổi xong xuôi. Trình Đoan Ngọ cũng biết cậu bé đến tuổi học, thể cho nó học, nhưng nó vẫn còn như vậy, gửi ở ký túc xá của trường, nỡ chút nào. Trình Đoan Ngọ do dự lúc rồi : “ thể chuyển đến sống gần trường học gần đây được à? Nó còn bé thế mà gửi vào ký túc xá chẳng biết gì cả.”

      Lục Ứng Khâm vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi. “Bé mà cưng chiều quá cũng được. phải là ví dụ điển hình sao?”

      …” Trình Đoan Ngọ nghiêm mặt nhưng chẳng tìm ra câu nào để phản bác, đành buông câu: “Tùy ” Rồi trở về phòng.

      Chỉ còn lại mình Lục Ứng Khâm ngồi đó. Ngón tay cầm chiếc điều khiển ti vi của . Trong khí vẫn còn phảng phất mùi sữa tắm người Trình Đoan Ngọ. Chưa đến nửa tháng mà thay da đổi thịt, mặt lúc nào cũng thường trực nụ cười ấm áp, trông càng trở nên rạng ngời. Mặc dù khi đối diện ta cảm thấy lo lắng nữa.

      Kỳ thực, cho đến giờ, ta tại sao mình lại trói buộc Trình Đoan Ngọ ở bên cạnh, coi như đồ vật độc chiếm, thẳm sâu trong tiềm thức của mình ta biết mình thể bỏ được. Về mặt sinh lý, ta phải thần thánh gì, mặc dù chuyện nam nữ cũng đến mức cuồng nhiệt nhưng phải hoàn toàn có nhu cầu. Trình Đoan Ngọ ngày nào cũng lại lại bên cạnh, ta cũng thể có chút phản ứng, nhưng ta muốn làm điều ấy. Đáng lẽ, ta bỏ tiền ra có thể thoải mái thích gì làm mới đúng, nhưng lần này ta lại cảm thấy thề vượt qua chính mình.

      Mùi hương phảng phất trong khí khiến cho ta cũng có chút phân tâm. Phải rất lâu sau ta mới bình tĩnh lại, hít thở sâu mới có thể tập trung nhìn vào màn hình ti vi nhàm chán kia.
      Last edited by a moderator: 7/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      chương 27.2
      Ngày hôm sau, Trình Đoan Ngọ dậy rất sớm. cũng biết tâm trạng lúc này của mình rốt cuộc là thế nào.

      tự bản thân cho Lục Ứng Khâm, người đàn ông có vợ chưa cưới. Người đàn ông này coi như tình nhân, nuôi trong ngôi biệt thự ở ngoại ô, chẳng cần phải lo đến bữa ăn hay cái mặc. ta có đứa con sáu tuổi. Chính cũng hiểu nổi mối quan hệ phức tạp này.

      Trước giờ cơm trưa tiếng, lái xe đến đón họ rồi. Đông Thiên có vẻ muốn học, dù sao nó vẫn là trẻ con, trước kia nó chưa từng được mẫu giáo nên bây giờ cũng có chút lạ lẫm với trường học. Hơn nữa, Đông Thiên cũng học giỏi cho lắm, vì thế cậu bé lại càng muốn đến trường.

      giáo của Đông Thiên là người phụ nữ rất khóe léo. Trước kia, Người đưa Đông Thiên học là Du Giai Giai, lần này là Trình Đoan Ngọ, nhưng ấy cũng tở ra quá ngạc nhiên, cách xứng hô cũng rất chuẩn mực, luôn gọi là “ Trình”, hề cảm thấy xa lại, ngược lại còn rất gần gũi.

      Lục Ứng Khâm là ông chủ cho nên chỗ ăn chỗ uống đương nhiên cũng là những nơi hạng sang đồng thời cũng rất kín đáo, đa số là những nơi mà các vị chức sắc trong thành phố thường xuyên đến ăn. giáo của Đông Thiên cũng quen với điều này nên cũng cảm thấy lạ lẫm, chỉ có Đông Thiên và Trình Đoan Ngọ là tự nhiên vì từ trược tới giờ, họ chẳng bước chân tới những chỗ như thế này.

      Đông Thiên chỉ ngồi yên được lúc rồi lèo nhèo đòi chạy chỗ này, chỗ kia nghịch ngợm. Lục Ứng Khâm cũng chẳng nổi giận, đưa mắt về phía Trình Đoan Ngọ, nhíu mày : “ đưa nó ra ngoài chơi cho tôi đỡ đau đầu.”

      Trình Đoan Ngọ gật đầu, nắm lấy bàn tay xíu mềm mại của Đông Thiên rồi ra ngoài. Vừa mới ra khỏi cửa Đông Thiên lại đòi ra nhà vệ sinh. Trình Đoan Ngọ đành đưa cậu đến đó. Nhưng vì cậu còn quá , chưa có khái niệm phân biệt nam nữ nên cứ đòi vào nhà vệ sinh nữ cùng mẹ. Trinh Đoan Ngọ dở khóc dở cười chẳng biết làm thế nào, đành đứng đợi cậu ở cửa nhà vệ sinh nam.

      Khách sạn sang trọng này được trang trí rất lịch và độc đáo. Nhà vệ sinh nam và nữ được phân cách bởi cánh cửa rất kỳ lạ, có thể chuyển động, hoặc là đẩy về phía nhà vệ sinh nữ, hoặc là đẩy về phía nhà vệ sinh nam, ràng cánh cửa chuyển động nhưng lại nhìn thấy phía đối diện, vô cùng độc đáo và sáng tạo.

      Chỉ có diều những thứ có thiết kế độc đáo đôi khi cũng hẳn là điều tốt. Ví dụ như khi Trình Đoan Ngọ đứng rửa tay ở bồn rửa tay gần cửa phòng vệ sinh nam có thể nghe người bên phòng vệ sinh nữ chuyện.

      “…”

      “Chị có nhìn thấy ông chủ Lục ? Cũng chẳng biết dạo này thế nào mà lại cũng người phụ nữ đó, trong ta quá bình thường.”

      “Em hiểu cái gì chứ? Người phụ nữ đó có mưu mô, em biết thê nào là mượn lốt công ?”

      “ý chị là thê nào?”

      “Em thấy ta kéo theo đứa trẻ à? Đó là đứa con hoang của ông chủ Lục đấy!”

      “Con hoang? Chị là của Lục Ứng Khâm?”

      “Ừ, thế nên chị người phụ nữ đó có bản lĩnh mà, làm sao Lục Ứng Khâm để cho người ta sinh con cho mình chứ! Chị thấy ta đơn giản đâu.”

      “Theo em thấy Du Giai Giai là người đáng thương nhất, còn trẻ thế mà có mẹ kế rồi.”

      em ngốc quả sai, ở cùng ông chủ Lục có làm mẹ kế thứ mười cũng làm sao?”

      “Kể ra cũng đúng, những cậu bé con hoang đó của Lục Ứng Khâm thực rất giống ta như đúc, đúng là di truyền…”

      “…”

      Trình Đoan Ngọ cứ suy sưa nghe cuộc chuyện giữa hai người phụ nữ đó nên chẳng để ý Đông Thiên đứng bên cạnh từ rất lâu.

      “Mẹ…” Đông Thiên gãi gãi tai, kéo kéo áo . Trình Đoan Ngọ giật mình, sợ Đông Thiên nghe thấy từ “con hoang” mà hai người phụ nữ vừa rồi nhắc đến.

      Từ bé đến giờ, Đông Thiên luôn bị gắn với cái danh “Con hoang”. Lúc hai mẹ con còn sống ở khu nhà dột nát chờ phá dỡ, tiếng xấu của hai mẹ con truyền từ khu nhà, đó luôn là chủ đề mà mọi người bình luận những lúc rảnh rỗi. Nhiều lúc bọn trẻ vô tư, chưa biết nghĩ nghe thấy vậy cũng theo. Trình Đoan Ngọ bỏ qua cho xong chuyện nhưng Đông Thiên còn , nó thường bị bọn trẻ trong xóm chế giễu, trêu chọc đến phát khóc.

      Thực nó là đứa trẻ rất nhạy cảm. cũng vì thường xuyên bị gọi là con hoang nên nó càng nhạy cảm hơn, chẳng bao giờ nó hỏi đến từ “Bố”, hề tò mò bố nó là ai, điều đó khiến Trình Đoan Ngọ lo lắng.

      Lúc này, Đông Thiên cứ nhìn vẻ chẳng hề để ý đến câu của hai người phụ nữ kia, nhưng trong đáy mắt vẫn tổn thương. Trình Đoan Ngọ nhìn mà thấy đau lòng, nhưng biểu lộ ra ngoài, trầm mặc dắt tay cậu ra.

      Chưa kịp mở cửa nhìn thấy Lục Ứng Khâm bước vào từ lúc nào. ta cũng im lặng đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, nhìn Trình Đoan Ngọ chằm chằm.

      “Tại sao giải thích?” ta lạnh lùng hỏi.

      “Giải thích cái gì?”

      Lục Ứng Khâm vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Con trai của tôi, sao lại để người khác tùy tiện bàn tán chứ?”

      Trình Đoan Ngọ cười giễu cợt, nắm chặt bàn tay ấm áp của Đông Thiên, : “Nó bị người ta bàn tán sáu năm rồi, ở đâu chứ? Giờ lại đứng đó mà tỏ ra uy phong, có phải là hơi muộn rồi ?”

      Lục Ứng Khâm nhíu chặt lông mày, Trình Đoan Ngọ cảm nhận ta nổi giận.

      làm mẹ như thế à? Cứ để người khác tùy ý gọi nó là con hoang à?”

      Trình Đoan Ngọ vô tình làm tổn thương đến cậu bé nhưng vẫn buột miệng : “Lẽ nào nó phải là con hoang? Lẽ nào nó phải là do mình tôi sinh ra sao? Lẽ nào nó được sinh ta trong chúc phúc của tất cả mọi người sao?”

      “Trình Đoan Ngọ!” Lục Ứng Khâm nghiến răng , nhưng thể nổi giận giữa chốn đông người được.

      Trước thái độ phẫn nộ của Lục Ứng Khâm, Trình Đoan Ngọ vẫn bình tĩnh. đau đớn quay lại nhìn Đông Thiên, chậm rãi : “Lục Ứng Khâm, biết ? Thằng bé này sáu năm rồi biết bố nó là ai, tôi cũng chưa bao giờ cho nó biết. phải tôi biết như thế nào, mà là tôi muốn mang lại hy vọng cho nó…” Giọng Trình Đoan Ngọ bắt đầu nấc nghẹn, run run: “Bởi vậy tôi biết, có hy vọng cảm thấy thất vọng.”

      “…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :