1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hồ Đồ - Ngải Tiểu Đồ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 22

      Trình Đoan Ngọ nghĩ, và Lục Ứng Khâm rất khác biệt.

      Trước kia, khi vẫn ngây thơ, ngốc nghếch ta, tin tưởng ta cách tuyệt đối ta lại . khổ sợ đuổi theo ta, khát khao lúc nào đó ta đứng lại vì . Nhưng ta, ngay cả cái liếc nhìn cũng có. Còn giờ đây, khi còn ta nữa ta lại luẩn quẩn vói câu hỏi ai.

      Du Đông sao? Mà sao chứ?

      Bây giờ, câu trả lời đối với họ có quan trọng nữa ?

      Trình Đoan Ngọ yên lặng nhìn ta, ánh mắt chút tình cảm, dao động, trả lời cách khẳng khái: “Đúng, tôi ấy.”

      Câu trả lời này là lời dối, dối ta và cũng lừa dối mình. Nhưng trái tim hề loạn nhịp.

      Bây giờ học được cách bất cứ ai nữa. người, đối với đủ khổ cả đời rồi. Cảm giác đau đớn xuyên thấu tim gan ấy, muốn trải qua thêm lần nào nữa.

      Đối diện với người đàn ông trước mặt, trong lòng có rất nhiều cảm xúc, cũng có mà hận cũng có, và cùng với vô tình hết lần này đến lần khác của ta, những cảm xúc trong cũng dần bị thiêu rụi thành tro tàn.

      Tất cả kết thúc rồi. giải thoát cho trái tim mình, giờ đây trái tim trống rỗng và hư vô. Như vậy cũng tốt, ít nhất còn đau đớn nữa.

      Lục Ứng Khâm chết lặng, siết chặt bàn tay để đau đớn làm tan biến cảm giác đầu mình tê dại. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, ta vẫn cảm thấy hoảng loạn và tê dại.

      Bên tai ta vẫn văng vẳng câu trả lời của Trình Đoan Ngọ nhưng đầu óc lại mơ hồ như trong giấc mộng.

      ta nhìn Trình Đoan Ngọ chằm chằm, nhưng khuôn mặt chút cảm xúc ấy còn lưu luyến mà ta muốn thấy nữa. ta mệt mỏi nhắm mắt, hơi thở nặng nề rồi thở dài tiếng. “ .”

      Trình Đoan Ngọ lặng lẽ chỉnh lại quần áo rồi đẩy chiếc xe rời .

      Trong khoảnh khắc qua Lục Ứng Khâm, thoáng nhìn thấy vẻ đoen khuôn mặt vốn chẳng có chút cảm xúc của ta, nhanh đến mức nghĩ mình bị ảo giác nhưng ngay sau đó, lại tự giễu, sao Lục Ứng Khâm lại cảm thấy đơn cơ chứ? Tâm trạng đó vốn thuộc về sao có thể xuất mặt Lục Ứng Khâm được chứ?


      Sau khi tan ca, Trình Đoan Ngọ dám về nhà ngay, về nhà đồng nghiệp tắm rửa sạch . Trình Lạc Minh nhìn thấy bộ dạng này của nhất định vô cùng tức giận.

      Người đồng nghiệp đó cũng hiểu và thông cảm với . Lúc nhìn thấy bộ dnag mệt mỏi của Trình Đoan Ngọ, ấy lấy làm ngạc nhiên, ấy quen với những chuyện như thế này nên hỏi nhiều, chỉ có ý tốt nhắc nhở: “Gặp những khách say rượu chỉ cần người ta làm gì quá đáng là được, đứng cứng nhắc quán, chúng ta được làm mất lòng khách đến đây chơi đâu.”

      Trình Đoan Ngọ thấy chua xốt nhưng đành im lặng gật đầu.

      cầm bộ quần áo, bước vào phòng tấm hẹp trong căn nhà thuê cũng lấy gì làm rộn của bạn đồng nghiệp. phòng tắm thấp và hẹp khiến vừa bước vào cảm thấy ngột ngạt. Nhìn khung cảnh đơn sơ tạm bợ trước mắt, trong lòng bỗng dâng lên nhiều cảm xúc khó tả, đồng cảm với hoàn cảnh của bạn mình.

      Đôi khi số phận bất công như vậy. Những người cố gắng đấu tranh để sinh tồn nhưng lại bị cuộc sống đày đọa đến mức sống giở chết giở. Họ cũng ao ước được ngẩng cao đầu vẻ tự hòa những người khác nhưng số phận lại vùi dập họ cách vô tình.

      Làm nước ấm từ chiếc vòi tắm chảy xuống người Trình Đoan Ngọ. Đầu, mặt, cổ và cả tây đều bị sưng tấy vì dính nước tẩy rửa, vừa đau vừa ngứa nhưng dám gãi. Hai mắt cay xè, nước mắt cũng ngừng rơi xuống. Lúc trước, vẫn cố chịu đựng. Giờ đây, dưới làn nước ấm, thả lỏng cơ thể, cũng vì thế cảm nhận được hơn đau đớn này.

      chịu khó nhắm mắt lại, trong đầu lại lên câu nới dường như bất lực của Lục Ứng Khâm: “

      thấy mình như dừng trong hang động trống rỗng, câu đó ngừng vang vọng bên tai, hình bóng của ta lên trong đầu , hơi thở của ta bao trùm lấy , muốn nhanh chóng thoát khỏi đó.

      Làn nước ấm áp chảy xuống, gột sạch tất cả bụi bẩn người , những đau đớn cơ thể cũng dần tê dại, giống như trái tim vậy. biết, mọi việc giống như bát nước đổ , thể quay đầu lại được nữa.

      mệt mỏi nhắm mắt lại, cố gắng xóa những ý nghĩ luẩn quản trong đầu , đén luc phiat quê rồi, đừng nhớ đến nữa…

      Lúc rời khởi nhà bạn đồng nghiệp, ấy vẫn chưa thấy yên tâm, tiễn đoạn rất xa. Trình Đoan Ngọ liên tục cảm ơn và bảo phải tiễn nữa bạn tốt bụng đó mợi chịu quay về.

      đường chẳng còn bóng người, chỉ còn vài chiếc xe vội vang lượt trong đêm. Vì muộn nên phỉa đợi bốn mươi phút mới có chiếc xe buýt tới. Từng đợt gió lạnh thổi vào khiến cảm thấy run rẩy, liên tục chà xát hai bàn tay vốn sưng đỏ của mình vào nhau mơi thấy ấm lên chút.

      Buổi chiều, để tiết kiệm nên chỉ ăn chiếc bánh bao. Tối nay, gặp đử thứ chuyện nên giờ thấy rất đói. Vừa mệt vừa đói nên ý thức của trở nên hỗn độn.

      chợt nhớ đến người mẹ qua đời từ lâu. Lúc mới bốn tuổi, mẹ mất rồi. Ký ức về mẹ trong rất mờ nhtah. chỉ nhớ hình như tính cách của mẹ cũng tốt lắm, bà rất ương ngạnh, ngay cả bố cũng phải chịu thua. nhớ hồi còn bé , mẹ rất thích đối đầu với bố, ông cho phép bà làm gì bà phải làm cho bằng được. Nhưng bố vẫn mẹ , luôn chiều chuộng mà thuận theo ý bà.

      Lúc mẹ qua đời, người đàn ông mạnh mẽ như Trình Thiên Đạt cũng rơi nước mắt. khoảnh khắc mà mẹ nhìn bố sao mà ấm áp, dịu dàng và lưu luyến đến vậy. Tình cảm của họ cũng hề bình thường.

      Mẹ rất nhiều điều với , cũng nhớ hết được. chỉ nhớ lúc trước qua đời, bà câu: “Đoan Ngọ, con mẹ, nếu như con có thể gặp được người đàn ông giống như bố con tốt biết bao.”

      Đến giờ vẫn chưa gặp được người đàn ông như bố . Có lẽ vì ông trời ban tặng cho người bố nuông chiều quá mức, ương ngạnh, bướng bỉnh mười mấy năm liền nên nửa đời còn lại thể trả hết nợ.

      cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng thể gục ngã.

      Lúc về đến nhà cũng sáu giờ sáng. mệt mỏi bước lên tầng, vừa vừa tính toán chuyện tiền nong.

      Nhà của Du Đông chỉ có thể ở thêm nửa tháng nữa, nhwung cũng lấy đâu ra tiền để giải quyết tình cành nước sôi lửa bỏng này.

      “Trình Đoan Ngọ!” giọng trầm ấm từ vọng xuống.

      Trình Đoan Ngọ liền ngước lên. Khuôn mặt cau có của Trình Lạc Minh đạp ngay vào mắt .

      , sao vẫn chưa ngủ vậy?”

      Trình Lạc Minh run rẩy. Trình Đoan Ngọ cảm thấy có chuyện gì đó bất ổn, sắc mặt lập tức biến đổi, “, sao vậy?” vội vã chạy lên đỡ Trình Lạc Minh, ngờ vung tay đẩy mạnh ra.

      vô cùng giận dữ nên biết vừa rồi mình mạnh tay đến thế nào. Trình Đoan Ngọ hề phòng bị nên đạp mạnh vào tường, người đau đớn đến mức cảm giác như xương cốt vỡ vụn.

      …” kêu lên, cảm giác như mình còn sức chịu đựng.

      “Trình Đoan Ngọ, cho biết em mới từ chỗ nào về vậy?” Trình Lạc Minh cố trấn định để đững vững, trừng mắt nhìn , chất vấn.

      Trình Đoan Ngọ biết gì, vừa rồi, lúc đứng chờ xe buýt, định gọi cho nhưng tìm mãi thấy điện thoại đâu, lúc đó thầm cầu nguyện là rơi trong nhà bạn đồng nghiệp. Nhưng giờ phút này, vô cùng tức giận đứng trước mặt, nhận ra điều, “ đêm lắm có ngày gặp ma”, trước sau gì cũng bị phát , có cẩn thận đến mức nào cũng có lúc sơ hở.

      Điện thoại của chắc rơi ở nhà bạn đồng nghiệp mà rơi ỏ câu lạc bộ đêm. Trình Lạc Minh đứng đó khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm khắc giống bộ dạng của bố . Trình Đoan Ngọ nhìn trai muốn bật khóc. như cầu khẩn, giọng thể mệt mỏi rã rời: “, em về phòng trước , có việc gì chúng ta chuyện sau. đừng kích động như thế, có được , tốt cho sức khỏe…”

      Trình Lạc Minh bật cười, nụ cười đó vô cùng lạnh lùng. “Trình Đoan Ngọ, đó là nơi mà em là kiếm tiền nhanh nhất sao?”

      “Em đâu có!”

      Câu phủ nhận của Trình Đoan Ngọ kiến Trình Lạc Minh càng tức giận, trợn tròn mắt, quát lên: “Trình Đoan Ngọ! em thực làm thất vọng! với em thế nào? Cho dù có chết đói hay nghèo khổ đến mức nào nữa cũng thể bôi nhọ danh dự nhà họ TRình. Rốt cuộc em bị làm sao thế? Khổ cực bao nhiêu năm như vậy còn chịu đựng được, có phải Du Đông cho em ăn sung mặc sướng vài ngày là em thể chịu khổ được nữa ? Trình Đoan Ngọ! ngờ em lại là người ưa hư vinh đến như vậy!”

      Nước mắt của Trình Đoan Ngọ cứ thể tuôn trào. vừa mệt vừa đói, lại vừa tủi thân vì câu của . cắn chặt môi, chậm rãi : “! Em làm việc ấy. Em muốn làm mất mặt Trình gia nhưng em còn cách nào khác. Cơm còn đủ ăn, cũng sắp chẳng còn chỗ mà ở nữa rồi. em có thể làm gì được chứu? cho em biết , em có thể làm được gì nữa đây?”

      Trình Lạc Minh cười khinh bỉ, rút từ trong túi áo ra xấp tiền, vứt về phía Trình Đoan Ngọ. “Đây chính là những đồng tiền bẩn thỉu mà em kiếm được à?! thà nhịn đói còn hơn! thà chịu ngủ ngoài đường chứ cần đến đồng. Nhà họ Trình này có loại người hạ lưu như em!”

      Những tờ tiền rơi lả tả trong trung khiến Trình Đoan Ngọ đau đớn vô cùng.

      thấy hận, thấy tủi thân nhưng chẳng biết trút bỏ như thế nào. biết giải thích sao, chỉ dám thấy vô cùng mệt mỏi. Rốt cuộc đến bao giờ mới thoát khỏi cái số mệnh đau khỏ đến cùng cực này đây?

      khóc đến khàn cả giọng, rất lâu sau mới đau xót : “Em làm chuyện ấy…, em làm chuyện mất mặt đó…” bất lực giải thích. Giờ TRình Lạc Minh tức giận như vậy, có giải thích thế nào cũng có tác dụng gì chứ?

      rằng mình chỉ làm công việc dọn dẹp vệ sinh trong hộp đêm? có ai tin đây? Ngay đến cũng tin được, gì đến người khác chứ?

      “Trình Đoan Ngọ! Em làm rất đau lòng…”

      Trình Lạc Minh càng càng gấp gáp, sắc mặt càng trở nên khó coi, giận dữ trợn trừng mắt. Trình Đoan Ngọ, cơ mặt bắt đầu cơ giật, rồi toàn thân cũng co giật theo.

      Trình Đoan Ngọ chưa kịp phản ứng bỗng nghe thấy “phịch’ tiếng, TRình Lạc Minh ngã lăn ra đất…

      Trình Đoan Ngọ cứng đờ người, trong phút chốc hét lên đau đớn: “…”




      Tiếng bánh xe của giường cấp cứu cọ xát với sàn nhà phát ra những tiếng chát chúa như lời nguyền rủa của ma quỷ, toàn bộ ý thức của Trình Đoan Ngọ đều tập trung vào thanh vừa gấp gáp vừa đều đặn đó.

      Trình Lạc Minh chưa bao giờ phát bệnh nặng như vậy. Toàn thân co giật rồi cuối cũng rơi vào trạng thái hôn mê. Trình Đoan Ngọ lập tức goi xe cấp cứu.

      Cánh cửa xe cấp cứu đóng chặt. Bác sĩ quở trách : “ làm em kiểu gì vậy?! bị bệnh lâu như vậy rồi mà sao đưa chữa trị? có biết trong đầu ta có khối u. khối u đó lại đè lên động mạch chính của tiểu não ? giờ động mạch đó bị xuất huyết nghiêm trọng. Nếu đến muộn hơn chút nữa chẳng có thần tiên nào cứu sống được.”

      Mười tiếng đồng hồ, Trình Lạc Minh ở trong phòng ICU mười tiếng đồng hồ. Bệnh viện cũng ba lần đưa giấy thông báo về tình trạng nguy kịch của . Trình Đoan Ngọ run rẩy ký tên vào những tờ
      Giấy thông báo đó. cảm thấy mọi thứ trước mắt mình cứ nhòa , những dòng chữ màu đen trước mắt sao lại xa lạ thế, tựa như biết chữ nào viết đó vậy.

      “… điều trị tại bệnh viện chúng tôi, mặc dù rất tích cực cứu chữa nhưng tình trạng bệnh nhân có chuyển biến xấu… có khả năng nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào… Cho nên chúng tôi xin thông báo cho người nhà bệnh nhân biết…” Trình Đoan Ngọ cố gắng đọc, chẳng phải vẫn rất khỏe mạnh sao? Sao chỉ trong chốc lát lại dựa vào tờ giấy để quyết định sống chết chứ.

      Vỡ động mạch tiểu não nghĩa là gì chứ? Bệnh tình có chuyển biến xấu là sao? Tất cả những thứ này có nghĩa là gì? Nghĩa là gì chứ? Ai có thể giải thích cho chút ?

      nắm chặt tờ thông báo, đau đớn khóc. vô cùng hối hận, vừa rồi…vừa rồi, nếu chịu nghe lời chút có lẽ mọi chuyện đến mức như thế này. Sao trong đầu lại có khối u được cơ chứ? Là từ khi nào vậy? nghĩ ra… nghĩ ra tại sao số phận lại nghiệt ngã với như vậy, hết lần này đến lần khác đẩy họ vào cuộc sống vô vàn khó khăn, nạn này chưa xong học khác tới.

      Vì Trình Lạc Minh nằm trong phòng ICU nên chi phí điều trị rất cao, các chi phí cấp cứu cộng với chi phí thuốc thanh và bác sĩ trông coi tính ra ngày cũng hết gần năm nghìn tệ. mấy lần y tá đưa cho hóa đơn thu tiền.

      cầm xấp hóa đơn dày cộp đó biết làm thế nào, nghĩ nát óc cũng chẳng ra cách kiếm tiền. rất hận mình tại sao lại vô dụng thế chứ! Ngay cả tiền để cứu mạng trai, cũng có.

      ngồi hành langdài của bệnh viện, khóc cách bất lực. tuyệt vọng, cuộc sống nghiệt ngã này khiến tuyệt vọng. còn có chút ý chí để đối đầu với số mệnh nữa rồi. Toàn thân trở nên run rẩy vì đau đớn, khóc như xé lòng, khàn cả giọng.

      phải làm thế nào đây? Nếu nộp tiền viện phí tính mạng của thể duy trì được nữa, ai có thể cho biết phải làm thế nào ?!

      ngồi đó, khóc suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng hạ quyết tâm.

      Sau hồi khóc van xin bác sĩ, cuối cùng cũng được phép thăm Trình Lạc Minh. Đây là lần đầu tiên được gặp sau mười ba tiếng đồng hồ nằm trong phòng ICU.

      Mặc bộ quần áo vô trùng và đeo khẩu trang xong mới được vào phòng. Lúc nhìn thấy Trình Lạc Minh, thể tin nổi người đàn ông trước mặt mình là trai mình.

      Đầu , cổ , ngực có đến mấy chỗ bọ rạch để nhét ống truyền. Đủ các loại thuốc, từng túi máu được truyền vào cơ thể chẳng còn chút linh khí.

      Trình Đoan Ngọ cảm thấy vô cùng sợ hãi. biết chắc trao rất đau đớn, nhưng bây giờ, ngay cả kêu đau ấy cũng thể được nữa rồi. đau khổ tột độ, hối hận vô cùng nhưng chẳng thể làm được gì.

      Lúc rời khỏi bệnh viện, chẳng khác nào cái máy, chẳng biết câu gì ngoài việc nhắc nhắc lại câu, bác sĩ và y tá của bệnh viện nhất định phải cố gắng cứu trai .

      lừa dối mọi người : “Tôi có tiền, tiền thành vấn đề, nhất định phải cứu sống trai tôi!”

      Nhưng lòng nguội lạnh như đống tro tàn, lần này rời , xuống địa ngục và bao giờ có thể trở lại.

      Suốt cả ngày, Lục Ứng Khâm chẳng thể tập trung làm việc. Đếm buổi chiều, lúc rời khỏi công ty trời đột nhiên đổ mưa, Quan Nghĩa quay lại để lấy ô còn ta đứng đó chờ.

      ta ngẩng đầu nhìn bầu trời mù mịt, chẳng biết tại sao tâm trạng mình lại bị ảnh hưởng bởi thời tiết, cảm giác vô cùng buồn bực.

      ta sốt ruột cúi xuống nhìn đồng hồ, sớm cũng muộn. ta nghĩ lát nữa đâu, làm gì. Từ khi Du Giai Giai bị đưa ra nước ngoài, ta thường có có nhiều thời gian rồi và cũng chẳng có việc gì làm.

      Cả ngày ta như người mất hồn, thậm chí khi nghe trợ lý đặc biệt của phòng thư ký đùa với đồng nghiệp: “Tết Đoan Ngọ được nghỉ chơi đâu ”, ta cũng nổi giận.

      ta nhìn xa xa xăm, đầu óc rối như tơ vò, ngay chính bản thân ta cũng biết mình nghĩ gì nữa.

      Trong tầm mắt của Lục Ứng Khâm bỗng xuất bóng dáng của ai đó. ta mất tập trung, đến khi nhìn kỹ Trình Đoan Ngọ xuất ngay trước mắt.

      ta ngạc nhiên đến mức thốt nên lời. Khuôn mặt tái nhợt của Trình Đoan Ngọ khiến ta thấy khó hiểu.

      từ từ ngẩng lên, đôi mắt vốn trong sáng giờ trở nên u ám đến mức khiến người khác phải xót xa. Lục Ứng Khâm chưa kịp nghe thấy tiếng vang lên: “Lục Ứng Khâm, tôi cần tiền, cần rất nhiều tiền.”

      “…”
      Last edited by a moderator: 6/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23

      Chỉ chưa đầy hai mươi tư tiếng gặp mà dường như biến thành con người khác. Lục Ứng Khâm ngạc nhiên trước thay đổi đột ngột này của . ta nhìn chằm chằm bình tĩnh hỏi: “ vừa gì?”

      Sắc mặt tái nhợt của Trình Đoan Ngọ chẳng có chút biểu . Đôi mắt vốn trong trẻo, luôn ánh lên sức ông ngày nào giờ đây chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng. khẽ mở miệng, chậm rãi : “Tôi cần tiền, cần rất nhiều tiền. Lục Ứng Khâm, xin hãy đưa cho tôi tiền, muốn làm gì cũng được,”

      xong, im lặng rất lâu, dường như tự cảm thấy nhục nhã nhưng vẫn cố thêm câu: “Tôi đồng ý bán thân, chỉ cần đưa tiền cho tôi, muốn tôi bán thân thế nào cũng được.”

      Tâm trạng phiền muộn của Lục Ứng Khâm vì từ “Bán thân” vừa rồi mà bị thiêu rụi hoàn toàn.

      Mưa ngày càng nặng hạt, những hạt mưa lác đác rơi lên chiếc áo mỏng của Trình Đoan Ngọ, Lục Ứng Khâm biết làm thế nào mà đến được đây. Người ướt sũng, chiếc áo mỏng manh dính sát vào người làm lộ ra những đường cong cơ thể trông càng bé, gầy guộc vết ngấn đỏ cổ trông chẳng hài hòa chút nào, dường như nó càng nổi bật làn da trắng muốt của . Giờ đây, còn đẹp chút nào. Trong đôi mắt tròn tơ còn có chút máu, gầy đến mức còn nhìn ra bộ dạng người nữa, mái tóc rối bù bám chặt vào da đầu, bộn dạng yếu đuối run rẩy đó của khiến Lục Ứng Khâm thấy đành lòng.

      “Tại sao?” Lục Ứng Khâm lạnh lùng nhìn Trình Đoan Ngọ mặc dù trong lòng rất băn khoăn nhưng ta chỉ có thể thốt ra câu: “Tại sao tôi phải đưa tiền cho ?”

      Trình Đoan Ngọ tròn mắt, đưa tay bám lấy áo Lục Ứng Khâm dường như dùng toàn bộ sức lực của mình, năm ngón tay thon dài vò vạt áo của ta đến biến dạng. cảm thấy khó xử, cứ nghĩ rằng bao giờ có tâm trạng như thế này nữa, vậy mà vẫn cảm thấy khó xử. im lặng rất lâu rồi cắn răng : “Lục Ứng Khâm, tôi cầu xin !”

      Cuối cùng Trình Đoan Ngọ cũng mở miệng cầu xin, dường như ta chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.

      ta bỗng có cảm giác như thời gian và gian quay ngược lại. ta nhớ đến Trình Đoan Ngọ của bảy năm về trước. mặc bộ đồng phục học sinh trắng thuần khiết, đôi mắt vốn tinh nghich, cao ngạo đỏ hoe vì khóc, mất tất cả, vậy mà vẫn ngốc nghếch dựa dẫm vào ta, cố kéo tay ta, sợ hãi : “Ứng Khâm xin hãy tha cho nhà họ Trình được ? Bố em mất rồi, chúng em chẳng còn gì nữa cả, tha cho nhà họ Trình có được ? Em cầu xin …”

      Lúc đó, trong lòng Lục Ứng Khâm chỉ có uất hận. ta nghĩ ngợi gì, lạnh lùng hất tay Trình Đoan Ngọ ra: “Dựa vào cái gì chứ?”

      Lúc ấy, đôi mắt của Trình Đoan Ngọ đong đầy nước mắt. rất hay khóc, chỉ cần tủi thân chút thôi là khóc ầm ĩ, đây cũng chính là vũ khí của , bất kể gây ra lỗi lớn hay , chỉ cần thấy khóc là TRình Thiên Đạt lập tức chiều theo ý , cũng chính vì điều này mà cho rằng tất cả đàn ông thế gian đều giống Trình Thiên Đạt. khóc trước mắt Lục Ứng Khâm, tiếc rằng ra phải Trình Thiên Đạt, vì nước mắt của mà mềm mỏng.

      Trình Đoan Ngọ của bảy năm sau vẫn thích khóc, nhưng khóc trước mặt Lục Ứng Khâm, ngụy trang bằng vẻ kiên cường khiến ta cảm thấy hoang mang.

      Hóa ra, bản chất của phụ nữ cũng phải là “bản tính khó dời.”, ít nhất Trình Đoan Ngọ là người như vậy.

      Lục Ứng Khâm càng áp bức lại càng chịu thỏa hiệp. ta cố vắt óc mà vẫn nghĩ ra cách khiến chịu khuất phục, nhưng chỉ trong

      Tích tắc, lại bất ngờ xuất khiến ta kịp trở tay.

      ta cứ nghĩ rằng tận mắt nhìn thấy hèn mọn cầu xin như vậy, ta cảm thấy thỏa mãn, nhưng ngay lúc này đây, ta hề cảm thấy như vậy.

      ta cao ngạo nhìn Trình Đoan Ngọ. Tóc mái rũ xuống mắt , bộ dạng buồn bã và bi thương. líu ríu : “Tôi đồng ý bán thân, tôi sẵn sàng làm mọi thứ, chỉ cần đưa tiền cho tôi.”

      Lục Ứng Khâm cảm thấy lời đó của như cây kim sắc nhọn đâm thẳng vào tim ta, mỗi lần hít thở lại cảm thấy đau đớn vô cùng. ta nhíu chặt mày, nắm chặt bàn tay vẫn vẻ lạnh lùng đó.

      “Trình Đoan Ngọ , tôi còn nhớ từng , dù có bán thân cũng bán thân cho tôi, sao bây giờ lại như thế?” ta lạnh lùng “hừ” tiếng, càng nghĩ càng cảm thấy bực tức. “ cho rằng tôi là kẻ coi tiền như rác à? Trình Đoan Ngọ, có rất nhiều trẻ muốn bán thân cho tôi, là cái thá gì chứ? ngủ với bao nhiêu người đàn ông rồi? Lúc trức, tôi có hứng thú lại từ chối bây giờ quay lại để câu đó, thử nghĩ xem mình có nhơ nhuốc ?!”

      Trình Đoan Ngọ thầm chấp nhận sỉ nhục của Lục Ứng Khâm, phản bác lời, “Hi vọng có thể quên những lời linh tinh trong lúc nóng giận đó của tôi, xin hãy cho tôi cơ hội.”

      …” Lục Ứng Khâm trừng mắt nhìn , bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng của khiến cảm thấy chướng mắt nhưng ta chẳng còn cách nào khác, trong đáy mắt lóe lên chút quyến luyến, đưa tay nâng cằm , lực rất mạnh khiến đau đến mức nhíu mày. ta buộc phải nhìn thẳng vào mắt ta, như cảnh cáo: “Trình Đoan Ngọ, tôi cho biết, phải bán thân cho tôi, chỉ có thể bán thân cho tôi mà thôi.”

      “…”

      Ngồi trong chiếc xe cao cấp của Lục Ứng Khâm, Trình Đoan Ngọ cảm thấy thích hợp chút nào. bây giờ giống cái xác chết di động, chẳng còn chút sinh khí cũng chẳng còn chút ý chí nào nữa.

      Bộ quần áo ướt sũng của thấm ướt chiếc ghế đệm sang trọng, ta cũng chẳng trách cứ, chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn bộ dáng thất thần như tê dại đó của , lạnh lùng châm chọc. “Với cái vẻ mặt như khóc tang thế này làm gì có người đàn ông nào muốn bỏ tiền cho chứ?”

      Trình Đoan Ngọ phản bác, chỉ im lặng ngồi đó cũng chẳng cử động.

      Hóa ra, con người ta sống phải vì chính bản thân mình. đời này, có những người muốn gì là có thể dễ dàng có được…nhưng có những người phỉa đánh đổi và trả cái giá rất đắt cho những thứ mà họ muốn. Có lẽ chẳng bao giờ có cái gọi là công bằng, cũng chẳng bao giờ có cái gọi là báo ứng.

      Trình Đoan Ngọ cố gắng sống như vậy, cố quên hận thù, quên khó khăn, gian khổ, nhưng kết quả sao? quá mệt mỏi rồi, thực sống quá mệt mỏi rồi.

      Trong ánh mắt của chỉ có mệt mỏi rã rời, trước mắt , mọi thứ cứ mờ ảo, hư vô, cảm thấy người bâng giọng cũng trở nên khàn khàn: “Lục Ứng Khâm, tôi có thể cầu xin việc được ?”

      Lục Ứng Khâm nhướn lông mày nhưng ngẩng lên, lạnh lùng : “ .”

      “Thả Du Đông ra, ấy phải là đối thủ của , tôi rời xa ấy, cũng xin đừng vì tôi mà làm liên lụy đến ấy.”

      “Hả?” Lục Ứng Khâm nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, ánh mắt dữ tợn. Ngay bên bản thân mình còn chẳng lo nổi, lại còn lo cho Du Đông, người phụ nữ này thực thích Du Đông sao?

      Nghĩ như vậy, Lục Ứng Khâm càng tức giận, cười lớn: “Trình Đoan Ngọ, có thả Du Đông hay phải xem muốn trả giá như thế nào .”

      Ánh mắt Trình Đoan Ngọ như vô hồn, bình tĩnh : “Chỉ cần tôi có thể làm tôi sẵn sàng đánh đổi, tôi phản kháng gì cả.” phản kháng nữa, chống đối số phận nữa. Nếu số phận định như vậy đành chấp nhận.

      nhắm mắt, nhớ lại nụ cười như tỏa nắng của Du Đông, nhớ lại vòng tay ấm áp và che chở của , nhớ lại tương lai đẹp đẽ mà Du Đông vẽ ra cho hai người họ.

      “Rời khỏi nơi này, chúng ta bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.”

      “Đoan Ngọ, chỉ cần miệng ăn thôi nhất định để em phải đói.”

      Có thể trách ai được chứ? Chỉ có thể trách có cái phúc ấy. từng liều mạng cầu xin ông trời cho mình chút ấm áp, vậy mà tất cả đều biến thành bong bóng xà phòng chỉ trong tích tắc. xứng đáng có được hạnh phúc, ai bảo bước chân vào địa ngục chứ! Người ở địa ngục rồi mãi mãi chẳng thể nào quya trở lại được nữa. Tất cả những người có quan hệ với đều vì mà gặp bất hạnh, Đông Thiên, Du Đông, Trình Lạc Minh…
      Last edited by a moderator: 6/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      chương 23.2

      mắc nợ quá nhiều người cả đời này cũng thể trả hết được.

      muốn chuộc tội, muốn gánh quá nhiều nghiệt chướng để hằng đêm thể ngủ ngon giấc. nhưng khi mở mắt ra trước mắt chỉ là thực tàn nhẫn, Du Đông bị bắt, nếu có định tội thứ đợi ấy là ngục tù. Trình Lạc Minh nằm trong bệnh viện chờ được cứu, có tiền, chẳng ai có thể giúp . Sao mà bi ai đến vậy? Lúc cần giúp đỡ chỉ có thể cầu xin kẻ thù của , chỉ có thể càu xin Lục Ứng Khâm!

      “Tôi tiếp tục chống đối , tôi phản kháng, muốn như thế nào tôi làm như vậy, xin hãy thả nhưng người vô tội vì tôi mà liên lụy.”

      Lục Ứng Khâm nhìn . Ánh mắt chế nhạo. Thái độ vì Du Đông mà hy sinh tất cả đó của khiến ta mất hết kiên nhẫn. ta nheo mắt, lạnh lùng : “Ra vẻ thánh nữa gì vậy? Trình Đoan Ngọ, đừng nghĩ rằng mình cao giá. Trong mắt tôi, cũng chỉ là bao mà thôi, có tư cách gì mà cầu này, cầu nọ với tôi chứ?”

      Nét mặt của Trình Đoan Ngọ chẳng chút biến đối, cố chấp đáp lại: “Xin tha cho những người vô tội vì tôi mà bị liên lụy. Nếu muốn giày vò hãy giày vò mình tôi thôi.”

      Lục Ứng Khâm vô cùng tức giận nhưng biểu cảm mặt hoàn toàn ngược lại, ta chỉ nhếch miệng cười rồi ghé sát vào người , vừa đen tối vừa hạ lưu : “Cũng phải là được, còn phải xem biểu của lúc ở giường như thế nào .”

      Hơi thở ấm áp của Lục Ứng KHâm phả lên vành tai mẫn cảm của khiến toàn thân run lên, nghiêng người tráng xa ta chút. Hành động này khiến Lục Ứng Khâm rất thỏa mãn. ta cười lớn, ánh mắt thích thú. Tâm trạng của ta bỗng trở nên tốt hơn, ta kéo keo chiếc áo khoác, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng để ý đến Trình Đoan Ngọ nữa.

      Trình Đoan Ngọ cũng chẳng gì thêm, mệt mỏi cúi xuống.

      Hóa ra Trình Lạc Minh nhận xét rất đúng về . Khi thiếu tiền cách mà nghĩ được, cũng chỉ là cách này mà thôi, thậm chí còn thầm cảm thấy may mắn vì cơ thể tàn tạ này của vẫn còn giá trị,

      Đúng, chỉ trong mắt Lục Ứng Khâm, giờ đây ngay chính cũng khinh thường mình.

      Trình Đoan Ngọ coi thân thể mình là món hàng để đổi lấy tiền. chẳng khác gì bao. cảm thấy ghê tởm chính mình.

      Trong xe rất ấm áp, tài xế lái xê cũng rất vững vàng, Trình Đoan Ngọ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Vừa đói vừa buồn ngủ nên có chút hoảng loạn, càng lúc càng tỉnh táo. Đúng lúc sắp chống đỡ nổi nghe thấy giọng rất vang lên: “Trình Đoan Ngọ, rất hận tôi sao?”

      Trình Đoan Ngọ chầm chậm quay đầu. Lục Ứng Khâm vẫn nhắm mắt, thái độ vẫn như lúc nãy, mơ hồ nghĩ mình bị ảo giác, vừa định quay đầu ta lại lên tiếng: “ nên hận tôi mơi phải, tôi hy vọng hận tôi, nhưng Trình Đoan Ngọ, phải nhớ điều rằng, đời này chỉ có tôi mới mang lại cho tất cả những gì muốn, nếu phải là tôi cho tôi khiến có bất cứ thứ gì cả.”

      “…”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24

      Lục Ứng Khâm nuốt lời, mặc dù chỉ đến bệnh viện có lần nhưng nhờ ta mà Trình Lạc Minh được điều trị tốt nhất. Dù vậy, Trình Lạc Minh vẫn chưa có chút biến chuyển. mấy ngày mấy đêm Trình Đoan Ngọ trực ở bệnh viện, nhưng cái mà nhận được vẫn là những tờ giấy thông báo vẫn ở trong tình trạng nguy kịch, cứ mỗi lần nhận được thông báo, Trình Đoan Ngọ cảm thấy mệt mỏi rã rời, sức cùng lực kiệt.

      Đến ngày thứ mười bảy, Trình Lạc Minh cũng tỉnh táo lên nhiều, có thể mở được mắt, cổ họng bị cắm đủ các loại ống truyền nên thể được nhưng ít nhất cũng nghe thấy Trình Đoan Ngọ .

      dám chạm vào sợ làm bị đau, chỉ ngồi bên cạnh giường bệnh : “, nếu nghe thấy tiếng em chớp chớp mắt nhé!”

      Khóe môi TRình Lạc Minh khẽ run run những vẫn dè dặt chớp mắt. rất lâu rồi ăn uống gì, chỉ dựa vào những bình dịch truyền để duy trì sống. Trình Đoan Ngọ nhìn mà đau lòng, chỉ hận điề là thể chịu khổ thay .

      Trình Đoan Ngọ mím chặt môi, cố kiềm chế để tiếng khóc nức nở nơi cổ họng bật ra. nhàng : “, em xin lỗi, đều là tại em mà phải chịu khổ, nếu em đưa đến bệnh viện sớm hơn, phải khó chịu như thế này..”

      Trình Lạc Minh rơm rớm nước mắt, mở tơ mắt, muốn điều gì đó nhưng thể, môi cứ mấp máy.

      Trình Đoan Ngọ thấy TRình Lạc Minh có vẻ xúc động liền nắm chặt tay , vỗ về: “Đừng cử động, đừng cử động!”

      Trình Lạc Minh hít hơi sâu, mệt mỏi chớp chớp mắt, rồi lại mở mắt to, nhìn lên trần nhà ánh mắt trống rỗng.

      , em nên làm tức giận, là em tốt. Nhưng đừng vì tức giận mà bỏ em cũng đừng những điều ngốc nghêch. phải là gánh nặng của em, em rất cần rất cần , đâý!”

      Nét mặt Trình Lạc Minh lộ vẻ xúc động, mặc dù được nhưng vẫn run rẩy chớp chớp mắt.

      “Chết còn sợ, sao lại sợ sống chứ?” Trình Đoan Ngọ nắm chặt tay Trình Lạc Minh như muốn tiếp thêm sức mạnh cho . “Trước kia với em như vậy, còn nhớ ? nhắt định phải cố gắng lên, chữa khỏi bệnh rồi chúng ta chẳng cần bất cứ thứ gì nữa, chúng ta rời khỏi nơi đây, sống tốt được ?”

      Khóe mắt Trình Lạc Minh rưng rưng chớp chớp mắt, nước măt liền trào ra. Trình Đoan Ngọ biết đau đớn thế nào, nhưng ngoài việc động viên để có thể kiên trì chẳng còn biết gì để an ủi . thấy lòng chua xót vô cùng nhưng dám khóc, bởi lúc này Trình Lạc Minh cần mạnh mẽ để làm chỗ dựa.

      , nhất định được bỏ em, nhất định được bỏ em đâu đấy.” Trình Đoan Ngọ như khẩn khoản van nài . Tình trạng giờ của Trình Lạc Minh, biết rất , mấy ngày liền mất ngủ, mà cho dù có chớp mắt được chút cũng lại tỉnh giấc vì mơ thấy ác mộng.

      Sáu năm trước Trình Thiên Đạt cũng đột nhiên rời xa . Ông là ông “ giải quyết công việc.” rồi mãi về. Đêm hôm ấy, ngủ say bị TRình Lạc Minh gọi dậy, dẫn chạy trốn đến ngôi làng ở ngoại thành. Ngày hôm sau, ngồi trước chiếc tivi đen trắng trong nhà gia đình, thấy thông tin liên quan đến bố mình. Cảnh sát phát Trình Thiên Đạt ở giữa vũng máu bê bết, mặc dù hình ảnh thê thảm nhất bị che nhưng vẫn biết rằng đó chính là bố mình.

      muốn khóc nhưng thể kìm nén. người sống vẻ vang như vậy mà lại chết cách vô cùng thảm hại, ngay đến cả bộ quần áo mặc người cũng lành lặn.

      Sau đó, các chú các bác của Trình gia đứng ra giải quyết mọi việc, Trình Đoan Ngọ và Trình Lạc Minh bị liên lụy được gọi đến để nhận thi thể.

      Trình Lạc Minh bất cứ câu gì, chỉ nắm chặt tay Trình Đoan Ngọ, còn đau đớn gào khóc. Lúc đó đau đớn đến tột cùng, mặc dù nhiều năm trôi qua nhưng vẫn nhớ như in. Cảm giác mất người thân chẳng khác nào có ai đó lấy dao cứ vào da thị mình, Trình Đoan Ngọ muốn phải trải qua cảm giác đó thêm lần nào nữa, hề muốn…

      “Bố ròi bỏ em rồi, thể rời bỏ em nữa! bỏ lại mình em ở đời này, có thể yên tâm được ?” Trình Đoan Ngọ mà cứ thấy cổ họng nghèn nghẹn. thực rất sợ mình thể khống chế được. Ôi trời ơi, thể mất thêm nữa, thực thể!

      Trình Lạc Minh dường như cũng cảm nhận được nỗi đau thương của , ngừng chớp mắt nước mắt cứ thế chảy ra.

      Trình Đoan Ngọ đau đớn, ngẩng lên lau nước mắt cho trai. “ tốt thôi, tất cả rồi tốt đẹp.” chính cũng biết rốt cuộc mình an ủi trai hay an ủi chính mình…

      Cuối cùng Trình Lạc Minh cũng qua được ngày thứ mười tám, sáng sớm hôm đó, não của lại bị xuất huyết, bác sĩ cố gắng hết sức để cứu chữa nhưng cũng đành bó tay, chỉ biết nhìn Trình Đoan Ngọ, lắc đầu. “Tế bào não của bệnh nhân chết. tinh thần nhân đạo chúng tôi chủ động tháo ống thở của bệnh nhân, để người nhà tự quyết định, nhưng đối với người mà bộ não chết rồi, cho dù có đưa bệnh nhân ra bệnh viện nước ngoài, với kỹ thuật tiên tiến và bác sĩ giỏi chăng nữa cũng cứu chữa được…Đương nhiên chũng tôi tôn trọng ý nguyện của người nhà bệnh nhân…” Bác sĩ gắng cách uyển chuyển nhưng Trình Đoan Ngọ cũng ngốc đến mức hiểu tình trạng tại của trai. đúng bất động ở cửa phòng ICU, bàn tay nắm chặt Trình Lạc Minh buông tay rời bỏ rồi.

      ràng tiếng trước, vừa tỉnh lại còn hứa nhất định bỏ cơ mà? xấu xa, bỏ trươc rồi! bỏ lại mình ở thế giới này, ràng là rời khỏi đây để sống tốt hơn rồi mà. Tại sao giữ lời chứ.

      Trình Đoan Ngọ nhìn xa xăm, ánh mắt trống rỗng, yếu ớt với bác sĩ: “Tại sao cứu ấy? Tôi có tiền mà, tại sao lại cứu ấy?”

      Các bác sĩ quen với những trường hợp như thế này nhưng khí chứng kiến cảnh Trình Đoan Ngọ ngủ, ngủ mười mấy ngày liền để chăm sóc trai, họ rất cảm động: “Xin lỗi, chúng tôi cố gắng hết sức rồi…”

      Sao giống cảnh tượng phim vậy, ràng mạng người, vậy mà chỉ câu “ cố gắng hết sức rồi” là xong, Trình Đoan Ngọ thể chấp nhận được tàn khốc này.

      Suốt ba tiếng đồng hồ cứ ngồi bất động, câu nào. Các bác sĩ lo nghĩ quẩn nên cử y tá trẻ bên cạnh.

      Cuối cùng, cũng tỉnh táo trở lại tự tay tháo ống thở của Trình Lạc Minh. muốn nhìn thấy phải tiếp tục chịu khổ sở nữa.

      người chỗ nào cũng đầy băng gạc và ông cắm. Nhìn cảnh tượng tày cho dù là người bình tĩnh đến mấy cũng cảm thấy rợn người. Mười bảy ngày chữa trị là tra tấn khủng khiếp đối với Trình Lạc Minh. Thực ra Trình Đoan Ngọ cũng biết điều ấy, nhưng thể tiếp tục đấu tranh.

      Trong mười bảy ngày qua, não liên tục bị xuất huyết. Mấy bệnh nhân cùng phòng cũng ra , chứng kiến cảnh người nhà họ khóc đau đớn. Trình Đoan Ngọ thực hy vọng chờ kỳ tích xuất , nhưng cuối cùng chẳng có kỳ tích nào xuất .

      Khóe miệng Trình Lạc Minh khẽ nhếch lên, hai mắt khép hờ, chẳng còn nhìn thấy chút sức sống, Trình Đoan Ngọ lặng lẽ đưa tay vuốt lên mi mắt để bình yên nhắm mắt lại.

      Những đường hiển thị cao thấp máy điện tâm đồ trước mắt cứ thấp dần, thấp dần, cuối cũng thành đường thẳng băng. Trình Đoan Ngọ biết rằng, sắp được giải thoát. Được giải thoát, phải đối diện với nhân gian đầy thương tân này nữa.

      Trình Đoan Ngọ mỉm cười nhưng kìm được dòng nước mắt cứ trào ra khiến cảnh tượng trước mắt trở nên nhạt nhòa. biết tâm trạnh lúc này của mình là gì nữa. Sáu năm qua, nếu như có Trình Lạc Minh bên cạnh, có lẽ chết rồi. sống bên cạnh , cùng chịu đựng khó khăn, gian khổ, vậy mà giờ đây vẫn bỏ .

      Có lẽ thiên đường thực nơi tốt đẹp? nếu sai lại nỡ bỏ rơi chứ? sao lại nỡ buông tay bỏ lại mình?

      Nước mắt cứ rơi nhưng hề khóc. quỳ bên cạnh giường bẹnh, nắm chặt bàn tay lạnh dần của Trình Lạc Minh. biết rằng, đây chính là dấu hiệu Trình Lạc Minh rời nhưng dám đánh thức nữa. buông tay để rời , để tìm chân trời hạnh phúc mới.

      Kiếp sau, kiếp sau nữa, vẫn muốn làm em của .

      mãi là trai , còn mãi là đứa em bướng bỉnh của


      Lễ tang của Trình Lạc Minh do chính đàn em của Lục Ứng Khâm đứng ra lo liệu. Bao năm qua, hai em họ nương tựa vào nhau mà sống, cũng chẳng còn ai thân thích. Dù vậy, Lục Ứng Khâm vẫn dặn dò đàn em phải tổ chức tang lễ long trọng. ta nghĩ rằng, với tư cách là người đứng ra tổ chức tang lễ, ta cũng phần nào khiến Trình Đoan Ngọ thất mát mặt.

      Thực ra, khi biết Trình Đoan Ngọ đến tìm mình vì Trình Lạc Minh, ta cảm thấy rất thoải má. hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy nhưng ít nhất ta cũng còn buồn bực vì nghĩ rằng đến tìm ta vì Du Đông.

      Chỉ có điều sau khi Trình Lạc Minh qua đời, Trình Đoan Ngọ thay đổi rất nhiều. cứ lặng lẽ như hồn ma. Mấy ngày tổ chức lễ tang, lời, cũng chẳng để tâm đến những người viếng, chỉ ngồi đó im lặng ôm bức ảnh của Trình Lạc Minh.

      Từ trước tới giờ, Lục Ứng Khâm vẫn luôn căm ghét Trình Lạc Minh. Hồi đó, Trình Lạc Minh cậy thế coi thường ức hiếp ta, ta vẫn chưa quên được. Nhưng có lẽ thời gian thực phương thuốc hữu hiệu để xoa dịu tất cả.

      Lúc ta biết Trình Lạc Minh sắp qua đời những ân oán bỗng còn sâu sắc như trước kia nữa. Mặc dì ta hề tới dự tang lễ của Trình Lạc Minh nhưng đàn em của ta vẫn báo cáo rất chi tiết tình hình của tang lễ. Những tin tức nghe được khiến ta chau mày suy nghĩ….

      Lễ tang diễn ra trong ba ngày. Trình Lạc Minh cũng coi như sinh ra trong vịnh dự chết cũng vẻ vang. Nhưng Trình Đoan Ngọ biết rằng, nhất định vui vì tất cả những thứ này đều do Lục Ứng Khâm ban tặng.

      Trình Lạc Minh hi vọng lại bước chân vào hố lửa, nhưng chẳng còn cách nào khác, để cứu Trình Lạc Minh, còn lựa chọn nào nữa.


      Ngày chôn cất ngày mưa tầm tã. Trình Đoan Ngọ tự tay đem tro cốt của vào trong mộ rồi lấp đất, lập bia, tất cả đều theo như trình tự bình thường. Mộ được đặt canh bên cạnh mộ bố . Lục Ứng Khâm tuy là người tuyệt tình nhưng vẫn đối với Trinh Thiên Đạt cũng tệ. Năm đó, tất cả những người có liên quan đều có kết cục rất thảm, duy nhất chỉ có với Trình Thiên Đạt là ta vẫn chọn cho ông phần mộ rất đặt tiền. tiếc rằng, dù có đắt tiền hơn nữa rốt cuộc cũng chỉ là nấm mộ mà thôi. Chp dù là Trình Thiên Đạt hay Trình Lạc Minh họ cũng cảm nhận được gì nữa chứ?

      Những năm qua, vì sợ phải chạm mặt Lục Ứng Khâm nên cả và Trình Lạc Minh đều dám đến thăm mộ của Trình Thiên Đạt lần nào. Giờ đây, khi chẳng còn bất cứ thứ gì, lại có thể đường đường chính chính đến thăm bố . Trình Đoan Ngọ cười cay đắng, như tuyệt vọng. trầm mặc đưa tay vuốt ve bia mộ lạnh lẽo kia. Cứ thế, câu nào cho đến khi rời .

      cứ im lặng như vậy, Lục Ứng Khâm thu xếp cho ngôi nhà trong thành phố, cũng chẳng phản đối, thực biến thành người mà với Lục Ứng Khâm, ta muốn làm gì làm.

      Nhưng Lục Ứng Khâm lại thích cảm giác như thế này chút nào. Trình Đoan Ngọ giờ đây chẳng khác nào cái xác hồn, chẳng có chút sinh khí. quật cường khiến ta phải rung động trước kia của , cả tính độc nhất vô nhị trước kia của dường như biến mất cùng với ra của Trình Lạc Minh.

      Ngày nào Lục Ứng Khâm cũng tranh thủ lúc rỗi rãi đến thăm , nhưng cho dù gì, cũng phản đối, cũng chẳng tức giận. ngước lên nhìn cứ cúi gằm mặt, chất chứa nỗi đau buồn. Ban đầu, ta cứ nghĩ rằng vì mất người thân nên như vậy, vì thế ta cũng cố chịu đựng, nhưng thời gia dài trôi qua, vẫn cứ tình trạng đó, hề thay đổi, Lục Ứng Khâm ngày càng cảm thấy sốt ruột, tức giận.

      Ăn cơm xong, người giúp việc thu dọn bát đĩa, Trình Đoan Ngọ cũng làm giúp. Nhưng lúc Lục Ứng Khâm ở đây, luôn cố gắng tìm việc gì đó để làm, dường như muốn đối diện với ta giây phút nào. Lục Ứng Khâm biết điều ấy.

      “Trình Đoan Ngọ!” định quay người về phòng Lục Ứng Khâm lạnh lùng gọi lại.

      Trình Đoan Ngọ liền dừng lại, lưng cứng ngắc nhưng vẫn quay đầu lại. gì, chỉ cúi thấp đầu chờ Lục Ứng Khâm tiếp.

      “Lại đây!” Lục Ứng Khâm ra lệnh, Thực chính ta cũng hiểu tại sao mình lại mất tiền và tốn công tốn sức dây dưa với người phụ nữ này. Tuy ta đó là bỏ tiền mà mua về để đùa giỡn nhưng rất lâu rồi ta chạm vào người . Giờ đây, gầy đến nổi chẳng ra hình người, xương vai lộ , trông chẳng có sức sống, chẳng khác nào cành củi khô, đôi mắt vốn to của giờ lại càng to khuôn mặt hốc hác. cũng khoa trương, nếu giờ vứt ra đường cũng đủ để dọa cho người khác khiếp sợ.

      ấy vậy mà Lục Ứng Khâm vẫn nỡ buông tay. ràng bên cạnh có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, thanh tú, thuần khiết nhưng ta chỉ muốn Trình Đoan Ngọ. cũng thể lý giải được cố chấp đó của mình. thậm chí, có những lúc ta còn cảm thấy thất bại vì lay chuyển được .

      “Ngồi xuống!”

      Trình Đoan Ngọ ngoan ngoãn nghe lời, ngồi đối diện ta. Lục Ứng Khâm cảm thấy thái độ phục tùng đó của giống như giày vò vậy.

      “Trình Đoan Ngọ, buổi sáng ngủ dậy, có soi gương vậy?” Lục Ứng Khâm chau mày, muốn những lời khiến bị kích động nhưng ta nhịn được. “Mẹ kiếp. thử nhìn cái bộ dạng như ma như quỷ của à? định dọa ai vậy? Tôi bỏ tiền ra để mua cái thứ hàng như à? Mẹ kiếp, soi gương sao? thấy mình đáng giá ?!”

      Mắt Trình Đoan Ngọ chẳng hề cử động, cúi đầu thấp. Lục Ứng Khâm lại càng tức giận, quát lớn: “Tôi chuyện với đấy! Ngẩng lên!”

      Tiếng quát lỡn đó khiến Trình Đoan Ngọ thấy sợ, rồi thản nhiên ngẩng lên, nhìn Lục Ứng Khâm chằm chằm. Đôi mắt trông rỗng đó vẫn đẹp lại thường, Lục Ứng Khâm chỉ liếc nhìn cái mà cảm thấy như bị hút vào đó.

      ta cố kìm nén cơn tức giận, chau mày, trịnh trọng hỏi: “Trình Đoan Ngọ! xem, có phải nghĩ rằng chết là hết ?”

      Trình Đoan Ngọ nãy giờ vẫn im lặng, nghe thấy câu hỏi này của Lục Ứng Khâm mới có phản ứng. Hàng mi thoáng run rẩy, hồi lâu sau mới khẽ : “Đúng.”

      Lục Ứng Khâm chấn động trước câu trả lời đó của . ta cũng chỉ là giận quá nên mới hỏi như vậy, ngờ, câu đầu tiên mà ra lại là muốn chết, chết là hết.

      đừng có mơ!” Lục Ứng Khâm dường như phản ứng theo bản năng. “Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua cái xác hồn sao? Trình Đoan Ngọ, mẹ kiếp, đừng có mơ!”

      Trình Đoan Ngọ chớp chớp mắt bình tĩnh nhìn ta. “Lục Ứng Khâm, tôi muốn biết làm thế nào tôi mới trả hết nợ cho . đêm có thể trả bao nhiêu? Bao nhiêu đêm mới có thể trả hết?”

      Lục Ứng Khâm kích động đến trợn tròn mắt, nhìn Trình Đoan Ngọ với mắt thể tin được, “Trả hết? mẹ kiếp, nghĩ là ai chứ? Muốn tính toán à? có tư cách gì chứ?”

      mắt của dần trở nên u ám. tỏ ra bình thản trước câu đả kích đó của Lục Ứng Khâm, cất tiếng: “vậy có phải chỉ cần tôi còn sống chẳng bao giờ có thể trả hết nọ đúng ?” Trình Đoan Ngọ nắm chặt tay nới, rất ràng: “Lục Ứng Khâm, nếu tôi chết rồi coi như món nợ này xóa hết, phải ?”

      “…”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25


      Lục Ứng Khâm cứng họng, nhìn Trình Đoan Ngọ chớp mắt, hy vọng có thể nhìn thấy chút biểu cảm khuôn mặt . ta nghĩ, chắc giận quá nên mới như vậy. Nhưng phỉa, nét mặt hề thay đổi, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.

      Lục Ứng Khâm muốn bóp chết ngay lập tức nhưng ta lại thể ra tay. Hồi lâu sau, nhịp thở của ta mới bình thường trở lại, ta bình tĩnh : “Trình Đoan Ngọ, nghĩ rằng giữa chúng ta thực có thể “Xóa hết nợ” sao?”

      Trình Đoan Ngọ còn bình tĩnh hơn ta, bộ dạng của ta phản chiếu ràng trong đôi mắt .

      Lục Ứng Khâm nhìn mà cảm thấy có chút hoang mang.

      : “ đời này, người mà tôi muốn mắc nợ nhất chính là , mắc nợ , tôi cảm tháy ghê tởm.” mỉm cười, nụ cười ấy chứa đựng rất nhiều ý nghĩa sâu xa. “Cảm ơn ban cho tôi cuộc sống như thế này giờ đây tôi chẳng còn bất cứ thứ gì, có cảm thấy vui vẻ ? Bố tôi, tôi đều ra , có thấy vui ? Hơ, phải là mướn tôi sống như vậy sao?”

      Lúc ngẩng lên lần nữa, khóe mắt ngân ngấn nước. “Lục Ứng Khâm, tôi thấy hối hận lắm, tôi rất hối hận vì quen biết .”

      Lục Ứng Khâm nhíu mày nhìn Trình Đoan Ngọ với ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm và lạnh lùng khiến người khác phải rùng mình sợ hãi, ta cười lạnh lừng. “Vậy sao? Trình Đoan Ngọ, thấy ghê tởm? Vậy tôi cho biết nhe, còn thấy ghê tởm hơn đấy!” ta đứng lên, túm lấy chiếc áo khoác, giữ mạnh cái, kéo theo luồng gió lạnh ập tới. “ cứ thử chết xem, tôi cho biết, tôi đối xử tốt với ! Chỉ cần chết tôi chôn Du Đông cùng với , còn cả con của ta nữa. À! đúng rồi!...” Dường như ta bỗng nhớ ra điều gì đó, nở nụ cười quỷ quái, tựa như con quỷ khát máu, quay lại, lạnh lùng với . “Còn cả ông bố vợ của ta nữa. Nhiều người như vậy chôn cùng , Trình Đoan Ngọ, thấy thế nào?” Cơn tức giận của Lục Ứng Khâm hoàn toàn biến mất, ta trở về trạng thái bình thường, lại nhìn với ánh mắt ôn hòa.

      “…” Trình Đoan Ngọ cắn chặt môi.
      chưa bao giờ nhìn ai với ánh mắt thù hận như vậy. nhìn thẳng vào mắt Lục Ứng Khâm, ánh mắt lạnh băng nhưng câu gì. Lục Ứng Khâm đứng đó lúc rồi chẳng thèm để ý đến nữa, đứng dậy rời .

      Lúc ta mở cửa, định bước , Trình Đoan Ngọ : “Lục Ứng Khâm, ngoài việc uy hiếp tôi, còn biết làm gì?”

      Lục Ứng Khâm trả lời bằng tiếng đóng cửa mạnh.

      Lục Ứng Khâm vô cùng tức giận, người như muốn nổ tung. Có những lúc, ta thực sợ rằng mình thể kiềm chế mà giết chết người phụ nữ đó. Nhưng nghĩ lại, ta luôn có cảm giác nỡ làm điều ấy. ta luôn bị tâm trạng mâu thuẫn đó giày vò.

      Từ lúc ta bước lên xe, tài xế dám với ta câu nào. Toàn thân ta bây giờ đây chỉ toát lên vẻ lạnh lùng như băng đá khiến ai nhìn cũng phải run sợ, tiếp xúc với ta lúc này phải hết sức cẩn thận.

      ta bước đến bên giường hút thuốc mà lòng nặng trĩu. Khói thuốc cũng làm giảm bớt. ta vén tấm rèm cửa sổ, tất cả khung cảnh ngoài cửa đều thu vào trong đáy mắt. Ngôi biệt thự này cũng là tài sản của Trình Thiên Đạt. Trước kia, Trình Đoan Ngọ cũng ở đây.

      sinh ra là tiểu thư, đến đâu cũng rất cao ngạo và uy phong. Trình Thiên Đạt rất cưng chiều , chăm sóc rất tốt, đến mức dường như biết thế nào là hiểm ác của nhân gian.

      Lục Ứng Khâm lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những bông hoa tường vi khẽ đung đưa theo gió, mùi hương phảng phất vào lòng người. Nhưng trong trí nhớ của Lục Ứng Khâm, trước kia trong vườn có trồng hoa tường vi mà là hoa hồng trắng, loại hoa nổi tiếng và rất quý. Đó cũng là loài hoa thích của đại tiểu thư nhà họ Trình. Dường như luôn thích những thứ hiếm có và hào nhoáng bên ngoài. Trước kia, ta luôn khinh thường kểu cách đó của . Sau khi ta đưa Du Giai Giai về đây sống, tự ý quyết định thay hoa hồng trắng bằng hoa tường vi.

      Sao Lục Ứng Khâm lại vô tâm thế chứ? Từ trước đến nay, ta hề phát ra. Tường vi đẹp thế nào nữa cũng thể bằng hoa hồng được. Còn hoa hồng, tuy rất cao quý nhưng lại mang mình những chiếc gai nhọn có thể làm người khác bị thương.

      Du Giai Giai dễ dàng có được, nhưng rốt cuộc cũng phải là bông hồng trắng trong trái tim Lục Ứng Khâm. Còn Trình Đoan Ngọ giờ đây mất hết những đặc tính của hoa hồng, nhưng có thứ vẫn thay đổi, cả đời này thể thay đổi được, đó là những chiếc gai sắc nhọn người .

      Lục Ứng Khâm bật cười, cảm thấy suy nghĩ của mình vớ vẩn, chỉ là mấy bông hoa thôi mà ta lại có thể liên tưởng đến hai người phụ nữ.

      ta kéo rèm cửa sổ, quay trở về chỗ ngồi, dập tắt điếu thuốc. bàn làm việc xếp tập công văn chờ ta giải quyết. ta day day nguyệt thái dương rồi tập trung làm việc.

      Chuông điện thoại bỗng vang lên, Lục Ứng Khâm thở dài nhấc máy.

      Là Quan Nghĩa gọi. Trong điện thoại, ta rất chú trọng đến việc dùng từ, cách truyền đạt cũng rất ràng. Tên tiểu tử Đông Thiên đó lại gây chuyện ở trường học rồi!

      Lục Ứng Khâm tắt máy, với chiếc áo khoác, lập tức ra ngoài. Từ khi thằng bé được đưa vào trường tiểu học dành cho tầng lớp thượng lưu ta cũng quản chặt nữa. Mà thằng bé đó cũng lạ, nó ở cùng Du Giai Giai và bảo mẫu rất hợp, nhưng cứ nhìn thấy ta là nó lại như nhìn thấy kẻ thù vậy. Về điểm này nó giống hệt mẹ nó.

      Lục Ứng Khâm tức giận đưa thằng bé vào ký túc xá trong trường học để phải nhìn thấy nó nữa. ngờ thằng bé vẫn tìm cách nhắc nhở về diện của mình, nó luôn gây phiền hà cho ta, hình như người mẹ biết điều của nó giày vò ta vẫn còn chưa đủ!

      Các giáo viên trong trường cũng chỉ giữ thái độ rất khách sáo. Mặc dù trong Đông Thiên như cọng giá đỗ nhưng khi tức giận lại hung dữ giống hệt ta. mình nó đánh những ba đứa trẻ, đến nỗi khiến mặt mũi chúng sưng vù.

      Lục Ứng Khâm cũng chẳng phải phụ huynh gương mẫu, trong thế giới của ta chỉ có lý thuyết cá lớn nuốt cá bé. Thấy con mình tổn hại gì, cơn tức giận trong lòng ta cũng biến mất.

      giáo để ta đưa thằng bé về chỉ bảo thêm, ta gật gù đồng ý.

      Ngồi xe, cậu bé lời nào.

      Lục Ứng Khâm liếc nhìn nó rồi châm chọc: “Thế nào bất mãn à? Sao bây giờ nữa ?”

      Dù sao Du Đông cũng chỉ là đứa trẻ, nó chịu nhịn câu khích bác ấy của Lục Ứng Khâm, “Liên quan gì tới bác chứ? “Nó vẫn giữ thái độ khó gần.

      Lục Ứng Khâm cũng chẳng tức giận. “Dù sao bố cũng là bố của con, con cũng thấy rồi đấy, con mà gây chuyện bố trừng phạt con!”

      “Cháu cũng chẳng cầu xin bác.”
      Last edited by a moderator: 6/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :