1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hồ Đồ - Ngải Tiểu Đồ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19

      Lục Ứng Khâm khẽ phủi phủi tàn thuốc. Tàn thuốc rơi xuống chiếc gạt tàn, Lục Ứng Khâm nhìn khung cảnh trước mặt mà trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hiu quạnh khó tả.

      Trình Đoan Ngọ rồi.

      Trong văn phòng trống rỗng giờ chỉ còn lại mình ta. Ngoài chút hương nhè còn lưu lại trong khí, Lục Ứng Khâm chẳng tìm được chút dấu vết của Trình Đoan Ngọ ở nơi này.

      Lòng bàn tay ta vẫn cảm nhận ràng mịn màng của làn da trắng nõn cũng như mạch đạp lúc chạm vào cổ .

      dường như giống trước kia chút nào. xưng hô với ta cách khách khí là “Ông chủ Lục”, hoặc tức giận gào lên “Lục Ứng Khâm”, còn giống thiếu nữ ngày nào, luôn gọi ta cách thân mật: “Ứng Khâm! Ứng Khâm!”

      ít hơn ta sáu tuổi, ngày trước rất thích xem phim Hàn Quốc nên có thời gian thường gọi ta là “Chú”, khi đó ta cảm thấy hoang đường, giờ nghĩ lại mới thấy hồi đó cũng chỉ là bé mà thôi.

      Trong thời gian hơn sáu năm, Trình Đoan Ngọ biến mất cách bặt vô tín, ta cũng có ý nghĩa tìm . ta nghĩ rằng mình chẳng có chút hưng thú nào với cả.

      Thỉnh thoảng mơ thấy ác mộng về quá khứ bị ấp bức và lăng nhục đó, ta cũng nhớ đến Trình Đoan Ngọ, nhưng lúc ấy ta chỉ cảm thấy căm hận mà thôi.

      Còn bây giờ, ta cảm thấy tâm trạng của mình ngày càng kỳ lạ.

      thực thay đổi, còn như trước kia, hay giận dỗi, khóc lóc sướt mướt trước mặt ta, thay đổi của khiến ta cảm thấy quen.

      Tức giận nhất là lúc rằng hối hận vì từng ở cùng ta, trái tim ta đột nhiên rất đau. ta tức giận vô cùng, đến mức gần như mất hết lý trí, thậm chí muốn giết , nhưng cuối cùng cũng vẫn ra tay.

      ta dùng những lời lẽ thô tục nhất để sỉ nhục , lấy quyền lực để ép buộc , vậy mà chẳng hề lay động.

      ta hề biết lại quật cường đến như vậy, trước kia, quật cường của là toàn tâm toàn ý ta, còn giờ đây, quật cường lại là bất chấp tất cả để chống đối ta.

      thay đối này châm biếm biết bao!

      Đến lúc cuối, ta cố tỏ vẻ vô tình : “Hãy suy nghĩ kĩ về đề nghị của tôi, khi đồng ý, tôi tha cho Du Đông.”

      Trình Đoan Ngọ chỉ đáp lại ba từ, ràng, trầm bổng: “ đừng mơ!”

      Câu tuyệt tình của Trình Đoan Ngọ vẫn văng vẳng bên tai, Lục Ứng Khâm nheo mắt, dập tắt điếu thuôc. ta đứng dậy, đến trước cửa sổ. Ánh nắng chiếu vào trong phòng chiếu thẳng vào mắt khiên sanh ta phải nheo mắt. Từ cao ta nhìn xuống con đường xe cộ lại tấp nập, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của người nào đó trong dòng người đông đúc.

      thế giới có trăm ngàn loại người, trong đó có trăm ngàn loại phụ nữa, nhưng kỳ lạ là chỉ có duy nhất người tên là Trình Đoan Ngọ. Ngay đến Lục Ứng Khâm cũng cảm thấy kỳ lạ, thực đặc biệt như thế sao?

      ta cứ trầm mặc như vậy cho đến khi Quan Nghĩa gõ cửa, bước vào thông báo đến giờ họp.

      Quan Nghĩa chí thông báo, hỏi gì thêm. xong, ta tự giác rời , nhưng Lục Ứng Khâm gọi ta lại.

      Lục Ứng Khâm nghĩ hồi lâu rồi mới : “Quan Nghĩa người phụ nữ trước đây của Du Đông tên là gì?”

      Quan Nghĩa ngờ Lục Ứng Khâm lại đột nhiên hỏi như vậy, ta sửng sốt lúc mới ý thức được mình thất lễ, vội vàng trả lời: “Hình như tên là Minh Nguyệt.”

      Lục Ứng Khâm “ừ” tiếng rồi lại hỏi: “Tôi nhớ là hình như trông ta rất giống Trình Đoan Ngọ.”

      Quan Nghĩa gật đầu, nhớ lại rồi : “Đôi mắt rất giống, dáng người cũng rất giồng.”

      “Ừ”. Lục Ứng Khâm nhớ lại người phụ nữ có dáng người rất giống Trình Đoan Ngọ đó, hồi lâu sau mới : “thực ra ta cũng như những người khác, chẳng có điểm gì đáng nhớ, cũng chưa đến mức vừa nhìn thấy thể quên được. “ ràng Lục Ứng Khâm với Quan Nghĩa nhưng nhìn đối phương, ta như với chính mình vậy.

      “Dạ!” Quan Nghĩa biết “ ta” mà ta nhắc đến Trình Đoan Ngọ hay Minh Nguyệt, chỉ im lặng nhìn Lục Ứng Khâm, tuy biểu của ta có vẻ hờ hững nhưng vẫn mang phiền muộn. Quan Nghĩa chưa bao giờ cảm nhận được điều đó nên đột nhiên ta cảm thấy hơi kỳ lạ.

      “Ra ngoài , lát nữa tôi đến.”

      “Dạ!” Quan Nghĩa ra ngoài mà trong lòng cứ thấy băn khoăn, khó hiểu. Nhơ lại bộ dáng mệt mỏi rã rời của Trình Đoan Ngọ lúc rời , ta bỗng thấy tò mò, hiểu trong khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Biểu bình tĩnh như có chuyện gì của Lục Ứng Khâm thực rất khó hiểu. có lẽ ta phát ra điều đó…


      Vì chuyện của Du Đông mà Trình Đoan Ngọ mất ngủ cả đêm.

      Vốn tưởng có thể rời nên cũng trả phòng trọ, nhưng việc lại thay đổi cách ngờ như thế này. Trình Đoan Ngọ cảm thấy bất lực với số phận của mình.

      Cơn ác mộng càng đau khổ càng thể trốn thoát.

      Mọi thứ trong nhà Du Đông vẫn y nguyên như lúc trước khi rời , vì sợ xảy ra chuyện nên mang theo nhiều đồ, ngờ lại xảy ra chuyện . Trình Đoan Ngọ ôm Lạc Lạc vẫn vô tư ngủ, hay biết gì suốt đêm. Hôm qua, nó thực rất muốn, gắng kiềm chế cơn buồn ngủ, liên tục hỏi: “ ơi, bố cháu đâu? phải là bố đưa Lạc Lạc đến nơi rất xa sao? Tại sao bố lại giữ lời? có phải bố cháu mình đến nơi rất xa, rất xa rồi ?”

      Trình Đoan Ngọ biết nên trả lời thế nào, ngoài việc dối con bé nghĩ ra được câu trả lời nào khác. cố nghĩ ra câu chuyện để dỗ Lạc Lạc ngủ, còn tài nào ngủ được.

      Chưa đến năm giờ sáng, dậy. đứng trước gương chải đầu. Mặt gương hơi mờ, lấy tay lau lau, nhìn vào gương, thấy mình tiều tụy.

      Dường như lâu lắm rồi thấy mệt mỏi như thế này, cảm giác bị giày vò đến chết sống lại. Trình Đoan Ngọ biết rốt cuộc đến bao giờ những chuyện này mới kết thúc. bất lực chải tóc, vài sợi tóc gãy vương chiếc lược, ngẩn ngơ cầm lấy, trầm lặng rất lâu, cuối cùng buông tiếng thở dài.

      hề sợ hãi mà với Lục Ứng Khâm: “Cho dù là mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm hay cả đời tôi cũng đợi. cả đời này tôi chỉ có mình ấy mà thôi!”

      Vốn tưởng rằng Lục Ứng Khâm lại tỏ ra khinh thường và châm chọc , ngờ ta im lặng, hồi lâu sau mới : “Trình Đoan Ngọ. tôi còn nhớ trước kia cũng từng rằng, cả đời này chỉ mình tôi mà thôi.”

      Trình Đoan Ngọ cứ nghĩ rằng tim chết rồi, vậy mà câu đó của Lục Ứng KHâm lại dễ dàng đạp tan mọi phòng bị mà cho rằng rất kiên cố.

      Trước kai, những lời thế này có ý nghĩa với biệt nhường nào. Bảy năm trước, trong mắt Trình Đoan Ngọ chỉ có duy nhất Lục Ứng Khâm, còn bảy năm sau sao? Trong con mắt Trình Đoan Ngọ chỉ còn lại thực phũ phàng. dọc được cách sống yên phận trong thế gian có Lục Ứng Khâm, dù rằng gần như phải mất nửa mạng sống để có được thay đổi này.

      Những điều tốt đẹp và những chuyện vui trong ký ức đều tràn về, như bị bủa vây trong ký ức đõ. Mọi thứ đều bị phơi bày. Khi ấy, trái tim chân thành của Trình Đoan Ngọ bị người ta giẫm đạp cách tàn nhẫn, nhưng còn cảm thấy hổ thẹn nữa, chỉ có điều ký ức đó khá nặng nề, có cảm giác mình thể thở nổi.

      “Chuyện trước kia… chẳng phải quên từ lâu rồi sao? Những câu của thuở ngây thơ ha cớ gì phải cho là chứ?” tựa mây bây như vậy nhưng lại thể làm được như những gì mình . thể lưu lại thêm chút nào nữa, muốn tiếp phơi bày những điều khó chịu đó ra nữa.

      Hơi thở nóng bỏng của Lục Ứng Khâm cứ phảng phất bên tai, nhịp tim của cũng bị hơi thở của ta lôi kéo, gần như tới ranh giới của mất kiểm soát.

      Lục Ứng Khâm nắm chặt vai , lực mạnh đến mức khiến đau đến nỗi thể chịu nổi, nhưng kêu lên tiếng nào.

      “Trình Đoan Ngọ, trước kia… như thế này.”

      Giọng của Lục Ứng Khâm có vẻ chắc chắn rất ít khi ta có biểu như thế, Trình Đoan Ngọ rất ít khi ta có biểu như thế, Trình Đoan Ngọ có cảm giác bị ảo giác.

      Lục Ứng Khâm đưa tay lên vén tóc , cái trán sáng bóng của lộ ra. Từ trước tới giờ vẫn luôn thích kẹp tóc ra sau tai. rất thích cười mà cũng rất thích khóc, tất cả biểu cảm đều lộ mặt, giấu giếm, luôn sống phóng túng và tùy tiện.

      bỗng thây buồn. Đơi mắt khô khốc của ươn ướt, giọng run rẩy, nghẹn ngào: “Trước kia tôi thế nào?..” Rồi lạnh lùng tiếp: “Ngoài khó coi, tôi khong nghĩ ra gì khác nữa.”
      Sắc mặt Lục Ứng Khâm đột nhiên biến đổi, ta trầm lặng, rồi trong nháy mắt, chút ấm áp khuôn mặt ta cũng biến mất, ta lạnh lùng nhìn , tàn nhẫn : “Trình Đoan Ngọ, nếu còn với tôi bằng cái giọng đó, tôi rút gân đấy!”

      Trình Đoan Ngọ cười lạnh lùng: “Chẳng phải từng làm điều đó rồi sao?...” ngẩng lên, tiếp: “Vẫn Còn muốn thêm lần nữa à?”

      Lục Ứng Khâm tức giận, giơ tay lên, Trình Đoan Ngọ theo bản năng khựng người lại nhưng ta làm gì nữa, chỉ cười giễu cợt. “Cứ nghĩ kĩ về lời đề nghị của tôi, đồng ý tôi thả Du Đông.”

      Trình Đoan Ngọ nghĩ gì thêm nữa, lập tức trả lời: “ đừng mơ!”



      Thực cơn ác mộng, cuộc đàm phán của ta có kết quả gì. là đàm phán nhưng Trình Đoan Ngọ cảm thấy nó giống cuộc trút giận của hơn. như phát điên mà trút bỏ hết oán hận đối với nhiều năm qua.

      Kết quả sao? Kết quả là chẳng có kết quả gì, tất cả vẫn nằm trong kiểm soát của ta.

      Buổi sáng, lúc bước ra cửa, biết Công ty của Du Đông tạm dừng hoạt động, toàn bộ niêm phong để kiểm tra. Mọi chuyện phát triển ngoài sức tưởng tượng của , hiểm độc của Lục Ứng Khâm lần nữa lại “ghi kỉ lục mới”.

      Sauk hi thẩm tra, Du Đông bị chuyển sang địa điểm giam giữ khác. Địa điểm tạm giam của Du Đông cũng được Lục Ứng Khâm “trao đổi” qua, vì vậy có cố gắng dùng cách nào nữa cũng thể gặp .

      Cuối cùng, người em trước kia của Du Đông phải tìm mọi cách mới giấu được Lục Ứng Khâm để vào gặp Du Đông.

      Bị giam giữ mấy ngày, Du Đông trở nên tiều tụy đến mức còn là người nữa, khuôn mặt xanh xao khiến trông già hơn đến mười tuổi, nhìn bộ dạng này của , chẳng khó mà đoán được những ngày qua khổ tâm như thế nào.

      Nhưng khi nhìn thấy Trình Đoan Ngọ, vẫn nở nụ cười vui vẻ ấm áp.

      Trình Đoan Ngọ thấy đau lòng, lông mày nhíu chặt. “Ở đây… rất tệ phải ? Mới có mấy ngày mà trông gầy nhiều quá…”

      Du Đông vẫn cười: “ hơi lạ giường, ngủ ngon.”

      “Em xin lỗi!”

      “Ngốc ạ, em xin lỗi với làm gì?”

      Giọng Trình Đoan Ngọ nghẹn ngào, “Nếu phải là vì em Lục Ứng Khâm đối xử với như vậy.”

      Du Đông lắc lắc đầu: “Vấn đề là do , việc gì cũng có nguyên nhân của nó.”

      Trình Đoan Ngọ nắm chặt tay. “Rốt cuộc có chuyện gì vậy, có cách giải quyết nào khác?”

      sao, em đừng quá lo lắng…” Du Đông mỉm cười, muốn an ủi nhưng biết Lục Ứng Khâm ra tay chắc chắn có chuyện sao.

      “Đừng cầu xin Lục Ứng Khâm, Đoan Ngọ! Hãy nghe lần, đừng !”

      Trình Đoan Ngọ “ừ” tiếng coi như đồng ý, dám cho Du Đông biết đến tìm Lục Ứng Khâm, muốn thêm lo lắng.

      “Tiền của kiếm được đều do Lục Ứng Khâm dạy , giờ ta muốn lấy lại cứ để cho ta lấy, sau này làm cái khác là được thôi mà.” Du Đông với vẻ dửng dưng như , nhưng Trình Đoan Ngọ lại cảm thấy chua xót vô cùng. vất vả bao nhiêu năm qua của trong chớp mắt bị thiêu rụi, làm sao có thể nhàng như được chứ?

      Du Đông ngẩng đầu, đau lòng nhìn Trình Đoan Ngọ, rất lâu sau mới : “vất vả cho em rồi, vậy mà còn mang đến cho em những ngày tháng hạnh phúc, chưa kịp lấy chịu khổ sở rồi.”

      Trình Đoan Ngọ lắc đầu: “Em sợ khổ, chỉ cần được bình an là em yên tâm rồi.”

      Du Dông khẽ thở dài, do dự hồi lâu rồi mới nghiêm túc . “Đoan Ngọ… nếu lần này thực phải ngồi tù em hãy tìm người đàn ông khác, đừng bỏ lỡ tuổi thanh xuân của mình vì .”

      Trình Đoan Ngọ lắc đầu: “ lung tung gì thế, có chuyện gì đâu, em đợi ra, Lạc Lạc cũng đợi đấy!”

      Nhắc đến Lạc Lạc khuôn mặt tươi cười của Du Đông trở nên cứng ngắc. Bản thân cũng là cha mẹ nên hiểu rất tâm trạng của Du Đông. trầm lặng rất lâu, hít hơi sâu rồi thành khẩn với Trình Đoanh Ngọ: “Chuyện khác dám cầu xin em, chỉ hy vọng rằng em có thể đưa Lạc Lạc đến nhà ông bà ngoại nó. Nhiều năm qua luôn cảm thấy có lỗi với họ, có lỗi với con của họ, có lỗi với Lạc Lạc…” Du Đông buồn phiền nắm chặt tay: “ đúng chút nào cả.”

      Trình Đoan Ngọ đau lòng nhìn Du Đông tự trách mình lặng lẽ nắm lấy tay , nghiêm túc : “ là phải chăm sóc em, chăm sóc Lạc Lạc, được nuốt lời đâu đấy!”

      “Đoan Ngọ…”

      Trình Đoan Ngọ khăng khăng nhắc lại lần nữa: “ rồi, được nuốt lời đâu!”

      “Đoan Ngọ…” Vẻ mặt của Du Đông lúc này rất phức tạp, tâm trạng của vô cùng mâu thuẫn, vừa vui vừa mừng vừa do dự. Giờ đây ngay đến chính bản thân mình cũng thể lo nổi làm sao chăm sóc được chứ?

      Nhưng ánh mắt hoàn toàn tin tưởng của Trình Đoan Ngọ khiến thể từ chối, rất lâu sau mới cắn răng, gật đầu đồng ý: “Được! Đợi ra rồi, dù có phải liều mạng cũng nhất định mang lại cho em và Lạc Lạc cuộc sống tốt đẹp!”

      “…”
      khahanhl thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20

      Trình Đoan Ngọ nghĩ ra được lý do gì để tiếp tục dối Lạc Lạc nữa. tròn tháng Du Đông về nhà, giấy triệu tập của tòa án cũng gửi về nhà. Du Đông cũng chẳng thông minh chút nào, bot toàn bộ tiền đầu tư vào công ty, tất cả được công khai và giờ đâu đều bị đóng băng. Để trang trải và bù vào những khoản thâm hụt Trình Đoan Ngọ phải rút số tiền tiết kiệm cá nhân ít ỏi mà có, tiêu kha khá rồi. định mời luật sư nhưng chạy khắp mà chẳng ai muốn đứng ra thụ lý vụ án này. vài người em trước kia của Du Đông cũng lén đưa cho chút tiền nhưng chẳng khác muối bỏ biển. ai dám ra mặt giúp đỡ họ, nhưng cũng thể oán hận người ta. Thế lực của Lục Ứng Khâm lớn mạnh hơn nghĩ.

      Người của ngân hàng ra thông báo niêm phong nhà của . Trình Đoan Ngọ suy nghĩ rất lâu, còn cách nào khác là gửi Lạc Lạc đến nhà ông ngoại con bé như căn dặn.

      Ông ngoại Lạc Lạc là giáo sư nghỉ hưu tuổi cũng cao, sông mình. Ban đầu ông nhất định chịu mở cửa cho Trình Đoan Ngọ, nhưng cũng phải là người thấy khó khăn là lùi bước, ôm Lạc Lạc đứng đợi mấy tiếng đồng hồ ngoài cửa, rồi Lạc Lạc kêu đói bụng, ông thấy đành lòng nên mở cửa.

      Trình Đoan Ngọ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng ít nhiều cũng đoán được. trước kia, thân phận Du Đông như thế nào, còn lạ gì, người ta đường đường là con của giáo sư mà lại lấy người chẳng ra gì như , đương nhiên chỉ nhìn qua là biết bên trong có vướng mắc, rối rắm thế nào.

      Du sao cũng là cháu ngoại của mình, ông vẫn tha thứ cho Du Đông nhưng đứa vô tội, Trình Đoan Ngọ cũng chẳng cần nhiều lời thuyết phục ông đồng ý chăm sóc Lạc Lạc.

      Trước khi rời , ông còn tiễn Trình Đoan Ngọ ra tận cửa

      Ông hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc nhiều nhưng vẫn minh mẫn. Từ người ông toát ra vẻ nhân hậu và nho nhã của học giả.

      “Tiểu Trình!” Ông gọi lại, lấy từ trong phòng ra quyển sổ tiết kiệm, đưa cho . “Đây là tiêng mấy năm nay cậu ấy cho tôi, tôi cần kiểu chuộc tội này của cậu ấy, cầm lấy và trả cậu ấy giúp tôi.”

      Tuy giọng điệu của ông cứng nhắc nhưng Trình Đoan Ngọ hiểu được tấm lòng của ông. Dù sao trái tim con người cũng là máu thịt, cố gắng của Du Đông nhiều năm qua cuối cùng cũng có chút thành quả. Ông là người ngoan cố chịu thay đổi nhưng dù sao vẫn chấp nhận người còn rể như . Trình Đoan Ngọ cẩn thận nhận quyển sổ tiết kiệm, cảm ơn ông rồi rời .

      Du Đông vừa mang tiếng là dân “xã hội đen” lại vừa là tội phạm kinh tế. vấn đề cấp thiết bây giờ chỉ xoay quanh chữ “tiền” cứ treo lơ lửng đầu mà phải sống khổ sở như vậy.

      Du Giai Giai biến mất, chút tin tức, Du Đông chẳng còn bất cứ người thân nào có thể giúp đỡ.

      Trình Đoan Ngọ bất đắc dĩ phải tìm vài việc để làm thêm, làm cả ngày đến để kiếm tiền bù vào tài khoản hụt đó.

      trai đành nhìn mình vất vả như vậy nên cũng nhận việc đóng gói thủ công tại nhà. Hai em họ biết ràng số tiền họ kiếm được cũng như muối bỏ biển mà thôi.

      Ban đêm, Trình Đoan Ngọ nhận công việc gấp giấy ỏ xưởng in, gấp được trăm trang mới được mười tệ. Trình Đoan Ngọ gấp cả đêm nghỉ chút nào được năm mươi tệ. nhưng ban đêm chẳng có nơi nào có thể kiếm được việc nên phải làm.

      Sáng sớm lúc hết giờ làm, đồng nghiệp làm thêm cùng với tên là Tiểu Diêu gọi lại. Đa số những người gấp giấy cùng đều vì gia đình cần tiền gấp, mọi người cùng cảnh ngộ nên mới đồng cảm với nhau, chung sống rất hòa thuận.

      Hai người họ thường bầu bạn cùng nhau.

      “Đoan Ngọ, chị rất thiếu tiền, đúng ?” Tiểu Diêu tính tình hoạt bát, ít hơn Đoan Ngọ hai tuổi, vì mẹ bị bệnh nên phải làm thêm để kiếm tiền, mặc dù vất vả nhưng rất lạc quan, những lúc rảnh rỗi thường kể chuyện cười hoặc chọc cười mọi người, vì vậy những nữ công nhân vốn bị cuộc sống đè nặng lên đôi vai ở đâu cũng cảm thấy vui vẻ đời hơn.

      “Ừ” Trình Đoan Ngọ còn nhận công việc tạm thời lúc bảy giờ, bây giờ, nếu về nhà cũng tranh thủ nghỉ ngơi được hai, ba tiếng, mệt đến nỗi chẳng có sức mà chuyện.

      “Haizzz….” Tiểu Diêu thở dài. “Có lúc cảm thấy công bằng, có người từ lúc sinh ra chẳng thiếu thốn thứ gì, còn chúng ta, mệt đến mức sống dở chết dở mà vẫn đủ ăn.”

      Trình Đoan Ngọ gì thêm, lặng lẽ thở dài. cũng là người sinh ra chẳng thiếu thứ gì đấy chứ. Nhưng bây giờ, đến ăn đủ no.

      Dưới ánh đèn đường. Tiểu Diêu nhìn Trình Đoan Ngọ lượt từ đầu tới chân. Rất lâu sau, khẽ : “Nếu như chị cần tiền gấp em có cách kiếm tiền rất nhanh đấy!”

      Trình Đoan Ngọ nghe vậy, thấy rất hứng thú. ngẩng đầu, cẩn thận nghe Tiểu Diêu .

      Tiểu Diêu ghé sát vào tai Trình Đoan Ngọ, hỏi rất . Chị vẫn còn trinh chứ?”

      “Gì cơ?” Trình Đoan Ngọ liền ngước lên, chỉ trong giây lát hiểu ý của Tiểu Diêu. cũng chẳng cảm thấy xúc phạm gì cả, mặc dù ý của Tiểu Diêu là “Bản thân” nhưng với người phụ nữ nghèo khổ như cũng có tư cách gì mà bàn đến phẩm hạnh. Người ta cũng là có ý tốt muốn chỉ cho có cách kiếm tiền nhanh mà. cười, từ chối: “Cái này làm được, chị có con sáu tuổi rồi.”

      “Gì cơ?” Tiểu Diêu trợn tròn mắt nhìn Trình Đoan Ngọ thể tin được. Hồi lâu sau mới định thần lại, bùi ngùi : “ nhìn ra đấy!”

      “Ừ” Trình Đoan Ngọ quen với việc mọi người đều ngạc nhiên khi có con sáu tuổi . cũng quen với cách mọi người nhìn mình bằng ánh mắt hoàn toàn khác. dễ nghe chút được gọi là “trưởng thành sớm, còn khó nghe hơn là “ biết tự trọng.”

      “Đừng nghĩ em là người xấu nhé, tại em thấy chị còn thiếu tiền hơn em, mà nhìn chị cũng xinh đẹp nên mới thế. Nhưng nếu chịu để bụng cùng em đến quét dọn vệ sinh. Những chỗ ăn chơi như vậy, những người gia đình gia giáo dám đến đâu, mà nhất là buổi đêm nữa, cho nên họ trả lương rất cai, chỉ cần đợi họ ăn uống xong, chúng ta vào dọn dẹp, cũng chẳng có gì nguy hiểm, em làn được hơn tuần rồi có chuyện gì đâu.”

      “..”

      Sau khi cân nhắc hồi, Trình Đoan Ngọ cũng chấp nhận ý kiến của Tiểu Diêu. có thêm mấy chỗ cũng bằng công việc dọn dẹp vệ sinh ở kia. Những nơi cao cấp cũng khác những chỗ bình thường.

      Ngày đầu tiên đên đó làm phát ra rằng, tất cả những người làm vệ sinh ở đây đều là những trẻ, tuy sắc đẹp của họ vượt trội nhưng cũng đủ để người ta cảm thấy thích thú. Thei như giám đốc nơi này , ở đây, hạng bét nhất cũng phải là mĩ nhân.

      Trình Đoan Ngọ nhiều, hằng ngày làm đúng giờ, về đúng giờ. Ông chủ cũng thoải mái. Trả lương cho đúng hẹn, thỉnh thoảng còn thưởng thêm. Trình Đoan Ngọ mới làm việc tuần mà hai lần được nhận tiền thưởng.

      ở đây, dễ nghe chút là “câu lạc bộ đêm” còn khó nghe hơn là “đêm trụy lạc”, khách đến đây với mục đích trao đổi làm ăn hoặc mua vui, chọ chỉ uống chút rượu, nghe hát lúc rồi mỗi người ôm eo em, kéo chỗ khác. Đôi lúc Trình Đoan Ngọ vô tình chạm phải những người như thế cũng cúi đầu, coi như nhìn thấy gì, nhanh chóng đẩy chiếc xe vệ sinh chỗ khác

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      bộ này type tiếp hả ss, sao em thấy có người gửi cho em 1k mấy ruby @@

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 21

      Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Ứng Khâm, Trình Đoan Ngọ tự chủ mà run lên. gọi tên ta nhưng lại biết gì thêm nữa, chỉ đứng ngây ra nhìn.

      “Sao lại ở đây?” Giọng vừa lạnh lùng vừa giận dữ vang lên bên tai . Trình Đoan Ngọ ngẩng lên, khuôn mặt cau có của Lục Ứng Khâm thu vào trong đáy mắt .

      “Liên quan gì đến ?” Trình Đoan Ngọ phản bác theo bản năng.

      …” Lục Ứng Khâm trợn tròn mắt, giơ tay định lôi đứng dậy, nhưng Trình Đoan Ngọ lại dùng hai tay ôm đầu. Hành động bản năng này khiến ánh mắt ta toát ra đau đớn. ta ảo não nhớ lại những lần mất kiểm soát của mình, ngờ lại khiến sợ hãi đến mức này.

      Vì suốt này bận rộn với công việc nên đầu tóc cũng rối tung, dính đầy nước tẩy rửa, bộ đồng phục người cũng dính đầy vết bẩn, từng mẳng loang lổ, trông bộ dạng lúc này nhếch nhác vô cùng nhưng trước mặt ta vẫn đứng thẳng người mà phòng bị, tựa như con nhím biết điều, nhất đinh phải làm tổn thương người khác tổn thương chính mình mới chịu dừng lại.

      Lục Ứng Khâm lạnh lùng nhìn , nắm chặt tay lại.

      “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tại sao lại đến nơi này? có biết đây là nơi nào ?” Lục Ứng KHâm hỏi cách quan tâm nhưng vẻ mặt cứng nhắc. ta nhíu mày, ràng muốn chất vấn nhưng khẩu khí lại như vậy. Nhiều năm qua, ta và Trình Đoan Ngọ quen với kiểu như thế này rồi, giờ bỗng thay đổi, ta cảm thấy quen.

      cần quan tâm!” Trình Đoan Ngọ đương nhiên là nhận ra quan tâm của ta, vẫn cho rằng đó là những lời châm chọc như trước kia.

      Lục Ứng Khâm lạnh lùng nhìn , đôi mắt chán ghét. Trình Đoan Ngọ chẳng nhìn ra điều gì khác nữa. Ánh đèn ngoài hành lang mờ ảo nhàng chiếu lên người Lục Ứng Khâm, ta có biểu cảm gì đặc biệt. Bộ dạng lúc này của ta khác hẳn so với ngày thường, giống như hai con người hoàn toàn khác nhau vậy. Trình Đoan Ngọ cứ ngây ra nhìn Lục Ứng Khâm bất ngờ cởi áo khoác.

      Hành động này của ta khiến Trình Đoan Ngọ cảm thấy hoảng sợ. Toàn thân cứng đờ, tay để trước ngực, giờ đây cũng chẳng còn sức lực mà phản kháng. túm chặt vạt áo, áo loang lổ vết nước tẩy rửa khiến có cảm giác lòng bàn tay mình cũng dính đầy thứ nước đó.

      muốn làm gì?!” Trình Đoan Ngọ hoảng hốt muốn né tránh, nhưng đằng sau là bức tường lạnh lẽo.

      Lục Ứng Khâm trả lời, khoác chiếc áo lên người , cười châm
      Chọc: “ tự nhìn vào gương xem, trông bộ dạng này làm gì có người đàn ông nào hứng thú chứ!”
      Hơi ấm chiếc áo khoác Lục Ứng Khâm nhanh chóng bao trùm lên người Trình Đoan Ngọ, tiếp xúc ấm áp đó khiến run lên, hoài nghi biết có phải mình bị ảo giác hay . tên động vật máu lạnh như ta sao lại có hành động ấm áp như thế này chứ? Khoảnh khắc ấy khiến trái tim đập mạnh bất thường. nhìn Lục Ứng Khâm vẻ khó tin, tựa như vừa chạm vào củ khoai nóng bỏng, chỉ muốn vứt ngay chiếc áo đó ra.

      “Cảm ơn quan tâm của .” vội vã đưa chiếc áo khoác cho Lục Ứng Khâm, lạnh lùng : “Người tôi rất bẩn, mặc vào lại làm bẩn áo của .”

      Thái độ xa lạ đến hàng ngàn dặm đó của khiến Lục Ứng Khâm rất bực tức, tại sao người phụ nữ này lại biết điều chút nào như vậy chứ? Nhưng càng bực tức lại càng cảm thấy khó chịu, biết rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trút được cơn tức giận trong lòng.

      “Trình Đoan Ngọ, đừng có biết điều như vậy!”

      “Đúng!” Trình Đoan Ngọ nhún nhường đáp nhưng ánh mắt vẫn dửng dưng, khẽ phủi bụi bẩn người, đứng dậy chuẩn bị rời . đẩy chiếc xe vệ sinh, chẳng chút lúng túng hay ngại ngùng, sống cực khỏ nhưng chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ, chẳng phải là Lục Ứng Khâm vẫn muốn sống như vậy sao? Chẳng qua cũng chỉ là muốn thuận theo ý nguyện của ta, thỏa mãn tâm lí trả thù của ta mà thôi.

      “Đứng lại!” nhìn Trình Đoan Ngọ đẩy chiếc xe định rời Lục Ứng Khâm bực bội vô cùng. “Mẹ kiếp, định đâu? Tôi cho phép chưa?”

      Trình Đoan Ngọ xoay người lại, thở dài tiếng. “Vậy còn muốn thế nào nữa hả ông chủ Lục? Ông chủ Lục vị thế cao vời vợi như vậy làm gì có chuyện gì mà với nữ công nhân vệ sinh cơ chứ?”

      “Hỗn xược!” Lục Ứng Khâm vươn tay kéo mạnh cái, Trình Đoan Ngọ nhanh chóng bị khống chế. ta ép Trình Đoan Ngọ vào góc tường rồi gầm lên chất vấn: “Trình Đoan Ngọ! Sao lại hèn mọn như vậy? Thế nào? Du Đông ngồi ở trong đó nên giờ chẳng còn chỗ mà dựa dẫm, đúng ?” ta lạnh lùng cười nhạo, nhìn với ánh mắt khinh bỉ. “Đến đây cho người ta chơi đùa, sờ soạng là có tiền, đúng ? kiếm được bao nhiêu hả Trình Đoan Ngọ? Sao lại biết tính toán như vậy? Cứ trực tiếp đến gặp tôi có phải nhanh hơn ?”

      Trình Đoan Ngọ bị ta ghì chặt, giãy giụa nữa, chỉ ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười : “Cứ cho là tôi đến đây để bán thân , liên quan gì đến chứ? Sao nào ông chủ Lục bây giờ chuyển nghề rồi à, chuyên làm ăn với những người bán thân à?”

      “Trình Đoan Ngọ, càng ngày càng to gan đấy! Có bản lĩnh rồi đúng ? có biết mình chuyện với ai ?”

      muốn nghĩ gì nghĩ. Ông chủ Lục, còn gì nữa có thể buông tha cho tôi được ? Cứ cản trở việc làm ăn của tôi thế này tôi chẳng thể kiếm được tiền. cũng biết đấy, thời gian kiếm ăn vào buổi tối cũng phải sắp xếp cho hợp lí!”

      Thái độ mạnh miệng thừa nhận của Trình Đoan Ngọ khiến Lục Ứng Khâm phát điên biết trút giận vào đâu. Bộ đồng phục người và thái độ vừa rồi của đối với người đàn ông say rượu đó, Lục Ứng Khâm nhìn thấy, ta cũng biết phải loại người đó, nhưng hoàn toàn chẳng cần đến danh dự hay tự trọng mà chọc ta đến phát điên.

      “Mẹ kiếp, bây giờ còn muốn làm gáo điếm nữa phải ? Tôi cho được toại nguyện!” Lục Ứng Khâm rồi túm chặt tay áo của Trình Đoan Ngọ, đẩy mạnh vào bức tường lạnh lẽo phía sau. ta thô bạo giữ chặt hai cánh tay ra sau lưng, ép mạnh người , tay kia chạy dọc người . Hành động của ta vô cùng thô bạo. Những chiếc cúc áo đồng phục đủ chắc nhanh chóng bị ta kéo đứt, rơi xuống đất phát ra tiếng kêu rất ràng. Mặc dù đây cũng chẳng phải nơi tử tế gì nhưng biết ở hành lang có hệ thống giám sát, Lục Ứng Khâm cũng biết điều này. ta muốn làm nhục . ta căm hận vì biểu lạnh lùng của .

      Thấy hành động của Lục Ứng Khâm ngày càng điên cuồng, Trình Đoan Ngọ thể bình tĩnh được nữa, vội vàng đẩy mạnh ta nhưng có cố thế nào cũng thể làm gì được. Lục Ứng Khâm có uống say cũng đánh nổi chứ đừng đến lúc ta tỉnh táo thế này. thở nặng nhọc, lên tiếng phản kháng: “Lục Ứng Khâm! Buông tôi ra!”

      Lục Ứng Khâm chẳng thèm để ý, hơi thở càng lúc càng dồn dập, ta dần mất kiểm soát, nôn nóng muốn du ngoạn khắp cơ thể . lúc này giống như miếng thịt ngon nằm thớt, chỉ còn cách chịu đựng xâu xé của .
      Last edited by a moderator: 6/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 21.2
      “Lục Ứng Khâm! có nghe thấy ? Buông tôi ra!” Trình Đoan Ngọ giãy giụa nhưng thoát được, giận giữ quát: “Lục Ứng Khâm, buông tôi ra! Nếu có bán thân tôi cũng bán thân cho !”

      Lục Ứng Khâm nghe thấy vậy liền khựng lại, chỉ trong tích tắc, sắc mặt ta trở nên vô cùng lạnh lùng, khuôn mặt góc cạnh, chẳng khác nào tảng băng, ánh mắt lạnh như băng, nhưng lúc này Trình Đoan Ngọ chẳng để ý đến điều gì khác, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi trói buộc này.

      Lục Ứng Khâm nhúc nhích, vẫn siết chặt người , nhưng những hành động xâm chiếm vừa rồi dừng
      Hẳn lại, ta “Hừm” tiếng, cúi đầu ghé sát vào tai hơi thở ấm áp lướt qua . Người bỗng run lên, toàn thân nổi da gà.

      Giọng Lục Ứng Khâm vang lân nhàng, ấm áp: “Trình Đoan Ngọ, lại lần nữa xem nào!” ràng giọng ta rất ấm áp, vậy mà Trình Đoan Ngọ lại thấy trong giọng điệu đó có uy hiếp thể phản kháng được. Nhưng thể sợ hãi, có lẽ xúc động nhất thời choáng hết tâm trí . chưa từng thắng thế trước ta như vậy, cảm giác thích thú bao trùm lấy .

      nhìn ta, ánh mắt đầy oán hận, từng lời ràng: “Tôi là, Lục Ứng Khâm, nếu có bán thân tôi cũng bán thân cho !”

      !” Lục Ứng Khâm nắm chặt bàn tay, những khớp xương và gân mu bàn tay nổi lên rệt, gân xanh trán cũng nổi , bất kỳ ai nhìn thấy cũng biết rằng vô cùng tức giận. Nhưng càng tức giận ta càng biết làm thế nào với người phụ nữ vừa bướng bỉnh vừa ăn sắc sảo ở trước mặt mình, dường như ta có làm gì nữa cũng chịu khuất phục.

      “Trình Đoan Ngọ! đừng có biết điều như vậy! Thế nào biết là tôi giúp sao? nghĩ tôi thừa hơi rỗi sức để đứng đây lôi thôi với à?” ta cũng biết tại sao mình lại muốn giải thích, thậm chí lại ra câu đó. ta vô cùng kinh ngạc nhìn Trình Đoan Ngọ nhưng lại tự hỏi mình: Lục Ứng Khâm mày sao vậy?

      Trình Đoan Ngọ cười lạnh quay lưng liếc mắt khinh thường nhìn ta, khách khí : “Nếu phải là ngài ép tôi, tôi có phải đến nơi này ? Ngài Lục, lẽ nào ngài cảm thấy rằng ngài đánh tôi rồi lại cho tôi cái hẹn tôi cảm ơn đại ân đại đức của ngài và để ngài đánh tiếp, đánh xong rồi lại cho tôi cái hẹn sao?”

      Trình Đoan Ngọ cảm thấy buồn cười, người đàn ông này sỉ nhục bao nhiêu lần, đâu phải chỉ có mỗi lần này thôi đâu. Trước kia, ta làm những gì chứ? Lúc sợ hãi với lạnh lẽo, lúc thể chịu đựng được những lời sỉ nhục ta ở đâu chứ? Còn giờ đây khi cảm thấy tê liệt và vô cảm với mọi thứ những việc này của ta có tác dụng gì chứ?

      Trình Đoan Ngọ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ta, ánh mắt có chút tình cảm. muốn nhìn người đàn ông này, nhìn bản chất luôn làm tổn thương người khác của ta, nhìn bản chất chẳng sợ bất cứ thứ gì của ta và cũng nhìn tình sâu sắc đến ngu ngốc, mê muội mà từng dành cho ta…

      Ánh nhìn chằm chằm của khiến Lục Ứng Khâm cảm thấy thể chịu nổi. gầy nhiều, khuôn mặt hốc hác khiến đôi mắt vốn to trông càng to hơn. Mắt rất đen, ràng rất đẹp, vậy mà lúc này Lục Ứng Khâm lại cảm thấy có chút sợ hãi.

      Rất lâu sau, ta mới buông Trình Đoan Ngọ, từ từ lui lại, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi mới chậm rãi mở miệng, giọng to nhưng đủ để Trình Đoan Ngọ đứng cách đó khoảng nghe rất : “Trình Đoan Ngọ…Nếu…nếu ở bên cạnh tôi, tôi thả Du Đông.”

      Câu này, cách đây nửa tháng từng nghe qua, nhưng tâm trạng lần này hoàn toàn khác lần trước. Nhưng Trình Đoan Ngọ nhận ra thay đổi trong lời của ta, nhìn thẳng vào khuôn mặt chờ câu trả lời của Lục Ứng Khâm, tuyệt tình đáp: “Vĩnh viễn thể! Lục Ứng Khâm! Vĩnh viễn thể! Cho dù Du Đông có ngồi tù năm năm hay mười năm tôi vẫn đợi ấy! Tôi ấy! Tôi ấy! hiểu ?” Trình Đoan Ngọ cười lạnh lùng: “Thôi, người máu lạnh như làm sao có thể hiểu được chứ?! Đàn gảy tai trâu cũng đủ mệt rồi!”

      Lục Ứng Khâm siết chặt bàn tay. ta giận dữ, cảm thấy cam lòng, người phụ nữ này, thực trong lòng , ta còn tồn tại nữa sao? còn chút nào sao? Tại sao câu trả lời đó của lại khiến tim ta đau đớn đến vậy?

      ta nhìn Trình Đoan Ngọ chớp mắt. Người phụ nữ mà trước đây ta vô cùng căm ghét tại sao lại là người đứng trước mặt ta lúc này?

      Trình Đoan Ngọ, Trình Đoan Ngọ mà ta căm ghét vô cùng thực chính là Trình Đoan Ngọ của tại sao? Nếu như Trình Đoan Ngọ trước kia cũng giống như Trình Đoan Ngọ bây giờ, liệu ta có thể dễ dàng phụ lòng như vậy ?

      Nhưng câu hỏi đó cứ lên trong đầu khiến ta cảm thấy hỗn loạn. ta chết lặng nhìn Trình Đoan Ngọ ràng biết câu trả lời khiến ta đau đớn hơn nhưng ta vẫn bất chấp, cắn răng hỏi câu mà từ lâu cứ luẩn quẩn trong đầu: “Trình Đoan Ngọ, thực Du Đông sao?”

      “…”
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      khahanhl thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :