1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hồ Đồ - Ngải Tiểu Đồ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4

      Mang thai Đông Thiên, Trình Đoan Ngọ luôn mang tâm trạng mong chờ.

      Đông Thiên được sinh ra vào tháng chạp vô cùng lạnh giá. đau vật vã mười lăm tiếng liền trong bệnh viện. Khi đó trong túi chỉ có chín trăm tệ, đủ tiền viện phí cho ca đẻ thường mà thôi, vì vậy mặc dù bác sĩ luôn vào tai rằng nguy hiểm lắm rồi khuyên nên đẻ mổ nhưng nhất quyết chịu.

      Có lẽ trời phụ lòng người. kiên trì liều mạng, cho đến lúc gần như kiệt sức Đông Thiên cũng chịu chui ra.

      Lúc mới sinh, Đông Thiên rất nhanh nhẹn, đáng . Quấn chặt tã mà cậu bé ngừng vùng vẫy, hai mắt tròn vo, tò mò khám phá thế giới mới, ngây thơ đến mức khiến người ta phải thương xót.

      Hằng ngày, khi màn đêm buông xuống, Trình Đoan Ngọ lại thầm tượng nếu ngày Lục Ứng Khâm nhìn thấy thằng bé có mềm lòng? Dù sao nó cũng là cốt nhục của ta.

      Đáng tiếc, tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Hơn sáu năm qua, ngày đêm mong chờ, nhưng vẫn chỉ là mong chờ. ta là người đầy quyền thế, chỉ cần ta muốn làm gì có chuyện thể tìm thấy cơ chứ?.

      chưa từng rời khỏi thành phố này, luôn hị vọng ta đến tìm mình. Nhưng cuối cùng ta đến.

      Sáu năm trôi qua, nỗi nhớ nhung sâu đậm trong lòng cũng dần biến thành tro tàn, liệu còn có chút tình cảm nào với Lục Ứng Khâm? Chính cũng biết nữa.

      Tình chăng? , quá đau đớn và sợ hãi rồi.

      Thù hận chăng? thường như vậy với chính mình, nhưng lại bị ai đó phát ra rằng, thể hận .

      Cho nên, cuối cùng tự nhủ, hãy quên . Chỉ có quên ta mới cảm thấy đau đớn nữa.

      Cầm tay tấm séc mà ta đưa cho mà cảm thấy tờ séc ấy cũng giống như ta vậy, lạnh lẽo đến thấu xương. lết cơ thể mệt mỏi quay lại siêu thị. Cả buổi chiều hôm đó, cứ lãng đãng như người ở mây, đếm hàng cũng sai mấy lần. đến lúc gần tan ca. Sếp mang đến cho họ tấm vé ăn như phần thưởng cho nhân viên. Đây là tấm vé dự tiệc buffet giá bình dân trong thành phố, mỗi vé trị giá bốn mươi tệ. nhìn tấm vé chằm chằm rồi cắn chặt răng, này ra ý.

      “Trương Kiều, có thể giúp em việc ?”

      chuẩn bị để về nhà. Trương Kiều vừa thay quần áo vừa hỏi: “Việc gì?”
      Trình Đoan Ngọ nghĩ ngợi lúc rồi : “Ngày mai là sinh nhật trai em, em muốn mang đến cho ấy bất ngờ, em định đưa cái vé này cho ấy, ngày mai chị giúp em giữ chân ấy, đợi em chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi chị mới cho ấy về nhà!”

      Trương Kiều nghe thấy thế, khúc khích cười: “Úi trời! cứ tưởng có chuyện gì to tát, xem ra em cũng rất có lòng đấy chư!” Trương Kiều vui vẻ chấp nhận cầu của Trình Đoan Ngọ. ấy cũng vô tư, nghĩ ngợi nhiều, đứng bên cạnh giúp . Còn chỉ muốn nhanh chóng xong việc để về nhà.

      và Đông Thiên chỉ còn đêm cuối cùng được bên nhau nữa thôi.

      Trước khi về nhà, chạy ra chợ hải sản mua ít tôm. tiêu hết vài chục tệ còn lại trong túi, hai mươi ba tệ được nửa cân tôm tươi. Những đồ ăn xa xỉ này, chỉ vào dịp tết, Trình Đoan Ngọ mới dám mua. Vì vậy hàng năm, Đông Thiên ăn được bữa tôm tươi trong ngày tết rồi nhớ mùi vị đó cả năm trời mới lại được ăn bữa thứ hai. Những đứa trẻ khác thường kén ăn, cũng chưa bao giờ so bì với những đứa trẻ khác. Từ đến giờ, chưa mua cho Đông Thiên chiếc ôtô trò chơi nào, nhưng thằng bé cũng chưa từng trách móc .

      Cho đến lúc năm tuổi, Đông Thiên rất hay bị ốm, vì vậy cuộc soongc ủa Trình Đoan Ngọ khó khăn nay lại càng khó khăn. Mỗi lần chữa bệnh cho Đông Thiên cũng tốn ít tiền, lại phải vác cái mặt dày của mình vay tiền đồng nghiệp. Vay được tiền rồi lại cùng người trai bệnh tật chạy đôn chạy đáo vào bệnh viện.

      Cuộc sống của họ rất vất vả, nhiều lúc Trình Đoan Ngọ cảm thấy thể chịu đựng được nữa. nhưng đêm đến nghe thấy tiếng hít thở đều của con trong lúc ngủ, lại cảm thấy dù có đến chết cũng đáng.

      Tối hôm đó, Đông Thiên ăn rất nhiều tôm, trai cũng ăn ít, họ hoàn toàn tin vào câu chuyện được “tiền thưởng” mà bịa ra. Chỉ có Trình Đoan Ngọ là gắp miếng nào. Ngồi bàn ăn mà cứ run rẩy nhưng vẫn tỏ ra có chuyện gì mà mỉm cười. nhìn con ăn cách ngon lành, chẳng nỡ rời mắt chỉ khắc.

      Cho đến lúc nửa đêm, khi tắt hết điện, nước mắt mới lặng lẽ rơi. ôm chặt thằng bé ngủ say, đau đớn đến mức toàn thân như co rút lại.

      Đông Thiên đáng thương quá! Buổi tối ăn tôm xong cậu bé nhất định chịu rửa tay, còn ngày mai quên mất dư vị của nó. Bộ dáng đáng thương đó của nó khiến Trình Đoan Ngọ càng quyết tâm thực mục đích của mình.

      Ngày hôm sau, tất cả mọi việc đều diễn ra theo đũng kế hoạch của .

      trai hề biết gì, cầm tấm vé ăn, mình đến nhà hàng buffet. Còn Trình Đoan Ngọ lại bế Đông Thiên, với lý do là đưa nó tiêm phòng nên được.

      Lục Ứng Khâm cũng rất giữ lời. người của ta đỗ xe cách đó vài con phố, khiến mọi người quá chú ý.

      Trình Đoan Ngọ cứ ôm chặt Đông Thiên. ràng cánh tay tê lắm rồi nhưng cũng chịu buông cậu bé ra.
      Bàn tay bé của Đông Thiên ôm chặt lấy cổ mẹ, hơi thở ấm áp của cậu bé cứ phảng phất trước mặt . Cậu bé lấy làm lạ hỏi: “Mẹ, mẹ có mệt , mẹ đặt con xuống , con tự được.”

      Trình Đoan Ngọ cố nén nước mắt, hôn lên khuôn mặt nhắn, mềm mại của Đông Thiên, : “Mẹ sao.”

      Trình Đoan Ngọ thấy sống mũi cay cay. Rất lâu sau mới cố nén được giọng nức nở, : “Được rồi, tiêm nữa.”

      Vừa nghe thấy phải tiêm, vẻ mặt ủ rũ của thằng bé liền biến mất. đôi mắt đen láy mở to, đẹp long lanh như ngôi sao bầu trời.

      qua rất nhiều ngõ quẹo, cuối cùng Trình Đoan Ngọ cũng đặt Đông Thiên xuống, cúi thấp người xuống trước mặt Đông Thiên, nhàng chỉnh lại quần áo cho cậu bé. Hít hơi sâu, trịnh trọng : “Đông Thiên, con có muốn gặp bố ?”

      Đông Thiên chớp mắt, ràng rất mong chờ. lát sau, cậu bé lại hoàn toàn ngược lại, “ muốn, có mẹ với bác là đủ rồi.”

      Trong sáu năm qua mặc dù Đông Thiên hề nhắc đến tiếng “bố” nhưng biểu vừa rồi của cậu bé lại thể điều ấy. Dù sao nó cũng chỉ là đứa trẻ, sao có thể che đậy được cảm xúc của mình chứ?

      “Đông Thiên , trước kia bố phải đến nơi rất xa, mẹ sợ con nhớ bố quá nên cho con biết. Bây giờ bố trở về, Đông Thiên có bố rồi biết chưa?”

      Đông Thiên mở to đôi mắt trong trẻo, dám tin hỏi lại: “ sao?”

      !”

      “Vậy bố Đông Thiên đâu?”

      “Mẹ con mình gặp bố ngay bây giờ, nhưng Đông Thiên phải hứa với mẹ, nhất định phải nghe lời bố, như thế bố mới con.”

      “…” Đông Thiên im lặng lúc rồi chau mày, ngẩng đầu lên nhìn Trình Đoan Ngọ. “Mẹ. có phải mẹ có tiền nên cần Đông Thiên nữa ?”

      nhạy cảm của thằng bé khiến Trình Đoan Ngọ thấy tức ngực, nỗi chua xót dâng lên trong lòng rồi trào lên khóe mắt.

      đâu!” Đôi mắt Trình Đoan Ngọ đỏ hoe. an ủi Đôg Thiên, cũng tự an ủi chính mình: “Đông Thiên ngoan như vậy, làm sao mẹ bỏ Đông Thiên được chứ?”

      Có lẽ là có chút linh cảm, Đông Thiên bỗng òa khóc, đôi mắt tròn xoe đỏ hoe. Bàn tay bé, trắng nõn túm chặt lấy áo của Trình Đoan Ngọ. “Mẹ, sau này con ăn ít cơm thôi, con ăn vặt nữa, con cũng học nữa, con muốn gặp bố. Mẹ ơi, sau này Đông Thiên ngoan ngoãn. Mẹ ơi, đừng bỏ Đông Thiên, có được ? Đông Thiên cần bó, Đông Thiên chỉ cần mẹ và bác thôi” Cậu bé đau đớn cầu cứu khiến long đau đớn như bị dao đâm.

      Trình Đoan Ngọ nhìn cậu bé khóc mà cũng khóc theo. ôm chặt con trong lòng, miệng líu ríu: “Mẹ bỏ Đông Thiên, mẹ …”

      Cậu bé giãy giụa thế nào cũng thắng được . Mặc kệ cho nó gào thét thảm thương, vẫn tàn nhẫn trao nó cho kẻ có vẻ mặt chút biểu cảm kia – Quan Nghĩa. Quan Nghĩa đón lấy cậu bé, định rời Trình Đoan Ngọ vô thức túm lấy vạt áo của ta, môi run rẩy, muốn với ta vài lời cuối cùng cũng chẳng thể được gì, run rẩy buông tay, lưu luyến nhìn theo Đông Thiên càng ngày càng xa.

      Đông Thiên khóc đến đỏ hoe mắt, khản cả tiếng. Cu cậu ra sức giãy giụa trong lòng Quan Nghĩa, kêu gào gọi: “Mẹ!” Trình Đoan Ngọ chỉ có thể đứng chết lặng ở đó, nước mắt thầm rơi.

      Chiếc xe chở Đông Thiên liền khởi động rồi lao . Trình Đoan Ngọ đứng bên đường nhì theo chiếc xe xa dần cho đến lúc khuất hẳn. đứng đó rất lâu, đến mức những người đường phải tò mò dừng lại hỏi có phải “nghĩ quẩn” hay

      Long giờ đây hoàn toàn trống rỗng, cứ như thế mơ hồ trở về nhà.

      Còn trai , đáng lẽ giờ này phải ở nhà hàng buffet lại ngồi ở nhà, sắc mặt nghiêm nghị.

      Trình Đoan Ngọ rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng che dấu tâm trạng, nhếch khóe miệng hỏi: “, sao lại về sớm thế? Buffet ăn ngon à?”

      vẫn nhồi đó, chẳng nhúc nhích, nhìn với ánh mắt vô cùng khinh bỉ và coi thường.

      “Sao vậy?”

      “Đông Thiên đâu?”

      Trình Đoan Ngọ trả lời, noi sang chuyện khác: “Em đói rồi, nhà còn gì ăn ?”

      tức giận, đẩy đổ chiếc ghế trước mặt Trình Đoan Ngọ, tiếng va đập vang khắp nơi trong phòng. lớn tiếng quát: “ hỏi em Đông Thiên ở đâu?!”

      Trình Đoan Ngọ quay mặt , đau khổ cắn chặt môi gì.

      vô cùng tức giận, đến mức từ ghế nhảy dựng lên. chìa tờ séc mà Lục Ứng Khâm đưa cho quát lên: “Cái gì đây? Trình Đoan Ngọ! cho nghe xem nào, cái này là cái gì?”

      Trình Đoan Ngọ vô thức nhìn tờ séc rơi xuống từ tay canh của . đó vẫn còn in đậm chữ ký của Lục Ứng Khâm, bây giờ nó như con quái vật nhe nanh, múa vuốt tiến về phía . gần như mất ý thức, im lặng nhìn mọi thứ trước mặt, lạnh lùng thốt ra từ: “Tờ séc.”

      Đồng tử của co lại rồi dãn ra, nhìn với ánh mắt thể tin nổi. “Em điên rồi à? Đông Thiên là con của em! Em nuôi nó bao lớn như vậy chỉ vì có năm mươi vạn này thôi sao?! Trong mắt em, Đông Thiên chỉ đáng giá có năm mươi vạn thôi sao? Em dùng tính mạng của mình để đổi lấy thằng bé rồi lại lấy thằng bé đổi lấy năm mươi vạn. Trình Đoan Ngọ! Em điên rồi à?”

      “Roẹt … roẹt…roẹt …roẹt…” tiếng xé giấy vang lên, như giả thoát Trình Đoan Ngọ khỏi bó buộc và buồn bã. có gắng hít thở lâu lạnh lùng nhìn xé vụn tấm séc. Rồi vứt đống giấy vụn nát đó vào mặt .

      Những mảnh vụn bé mà sắc nhọn táp vào mặt giống như những lưỡi dao đâm, nhưng như cảm thấy đau đớn, cứ ngây người nhìn những mẩu giấy vụn bay lượn trong trung….

      vẫn gào lên: “Trình Đoan Ngọ! em thèm khát năm mươi vạn này nhưng ! Bây giờ hãy lâp tức đón Đông Thiên về đây cho ! Nghe chưa?” tức giận đến mức khóe miệng co rúm lại, cơ mặt cũng co giật.

      Trình Đoan Ngọ biết đây là dấu hiệu của bệnh cũ tái phát, nhưng vẫn bất chấp, đứng dậy : “ đừng nữa, nên quá tức giận, mau nghỉ !”

      trợn tròn mắt nhìn . Giọng của cũng ràng nữa, ngón tay chỉ vào mặt Trình Đoan Ngọ cũng trở nên run rẩy. “Em phải ? Em !” rồi, đứng bật dậy, người lảo đảo, như sắp chạy ra ngoài.

      Cuối cũng, Trình Đoan Ngọ đành phải kéo lại.

      Từ trước đến giờ chưa bao giờ to tiếng với trai. Nhưng đến giờ phút này kiềm chế được nữa “ muốn đâu?” gằn từng tiếng: “ cho em biết ! có thể đâu được? tìm Lục Ứng Khâm à?” rồi lạnh lùng giễu cợt. “Trình Lạc Minh! Lục Ứng Khâm bây giờ địa vị như thế nào, biết hơn em. định đến đó làm gì? muốn tự sỉ nhục mình à?.... có biết bên ngoài có bao nhiêu người phụ nữ muốn sinh con cho ta ? ta để ý đến Trình Đoan Ngọ này cũng coi như có phúc rồi! muốn đến đó mang thằng bé về. có thể cho nó gì chứ? cho em biết ! Còn em có thể cho thằng bé cái gì? Cứ cho là em góp đủ tiền cho thằng bé học như thế nào? Nó sống với em, ngay cả khi bị ốm, em cũng lo được cho nó, Lục Ứng Khâm có tiền. ta có thể mang lại cho con thứ tốt nhất. có hiểu ?”

      Nước mắt của rơi đầy khóe mắt. ngẩng cao đầu để ngăn nước mắt trào ra. Hồi lâu sau, lạnh lùng : “Trình Lạc Minh, xin , đừng cản trở tiền đồ của thằng bé!”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5

      Lần phát bệnh này của kéo dài hơn những lần trước. chứng kiến cảnh trai đau đớn như vậy, Trình Đoan Ngọ vô cùng lo lắng. Cầm khăn lau mồ hôi ở lưng và ngực cho , mong bớt đau mà nước mắt đầm đìa.

      Hơn tiếng đồng hồ trôi qua, trai mệt mỏi mà rơi vào hôn mê. Trình Đoan Ngọ xoa dầu gió dưới mũi cho rồi đỡ nằm xuống dường nghỉ ngơi. Sau khi làm xong mọi việc, cũng cảm thấy người mệt lừ, bèn ngồi xuống ghế. có Đông Thiên, căn phòng trở nên yên tĩnh đến dị thường. thấy xót xa.

      Cho dù cả thế giới này khinh thương cũng sao, cho dù sau này Đông Thiên có hận nữa cũng chẳng vấn đề gì. chỉ cần Đông Thiên được lớn lên trong điều kiện tốt nhất. còn , hoàn toàn dám chắc mình có khả năng nuôi dưỡng Đông Thiên đến lúc đo hay .

      Bảy năm trước Trình Đoan Ngọ đâu phải lo lắng hay suy nghĩ về chuyện tiền nong như thế này chứ?

      Từ đến lớn, sống trong che chở, thương của hàng tá đàn ông, được mọi người cưng chiều, quý mến chẳng biết đến hai từ “vất vả”. Đến lúc học , tất cả bạn bè trong trường đều dám đắc tội với , thậm chí những cậu bé bướng bỉnh, nghịch ngợm cũng phải cúi đầu trước . Chính vì điều ấy tạo nên tính cách ương ngạnh, cao ngạo và tác oai tác quái của . chưa bao giờ làm hại ai nhưng cũng để yên cho những kẻ có ý định dò xét mình. Có những lúc tranh cãi vài câu với ai đó, chỉ vài tiếng sau là người đó gặp tai ương. Mới đầu cũng hạn chế những hành vi ấy, nhưng sau đó cũng quan tâm nữa.

      Có lẽ vì thế Lục Ứng Khâm mới ghét như vậy?

      Kiểu người Lục Ứng Khâm thích phải giống như Du Giai Giai, vừa yếu đuối vừa vô tư, đáng . Trình Đoan Ngọ cũng biết như vậy, nhưng vẫn muốn kéo về với mình. Giờ nghĩ lại, bỗng nhận ra hồi đó chưa lần nào hỏi Lục Ứng Khâm có muốn ở bên hay . quen với việc, nếu thích cái gì cái đó nhất định phải là của .

      Trước kia, Trình Đoan Ngọ lại biết rằng Lục Ứng Khâm lại căm ghét mình đến như vậy, đến mức ta hủy hoại tất cả những gì thược về rồi tàn nhẫn đẩy xuống vực sâu xa lạ, thể nào ngoi lên được nữa…

      Lần đầu gặp Lục Ứng Khâm là khi mười sáu tuổi. Có lẽ thực là số mệnh dường như ta được định trước là phải gặp , sớm cũng chẳng muộn, vừa vặn đúng trong thời khắc đó xuất trong cuộc đời , khiến vui vẻ đến mê muội. Từ đó trở , thể cưỡng lại bản thân mình được nữa.

      Lúc ấy, Lục Ứng Khâm biết Trình Đoan Ngọ là viên ngọc quý tay Trình Thiên Đạt. Bốn năm học đại học, Lục Ứng Khâm đều ở trong ký túc xá của trường. Sau khi học xong, bị thuộc hạ của TRình Thiên Đạt lôi đến Quảng Đông mưu sinh cho nên chưa lần trở về đây. Tròn sáu năm, lần đầu tiên ta trở về gặp Trình Đoan Ngọ ở nhà Du Đông.

      Lúc đó, Trình Đoan Ngọ ngồi chơi cùng cậu bé bốn năm tuổi. cậu ta hình như là con trai của đại ca xã hội đen, tay cầm khẩu súng lục chưa lắp đạn rồi túm lấy Trình Đoan Ngọ hỏi nọ hỏi kia.

      đưa trẻ còn non nớt, hiểu biết nhiều, lớn, chụm đầu lại, nghịch khẩu súng chết người kia. Trình Đoan Ngọ giải thích cấu tạo của khẩu súng cho thằng bé luyên thuyên và sai bét. Lục Ứng Khâm nhìn thấy cảnh tượng đó mà nhịn được bật cười. người vốn chuyên nghiên cứu rất sâu về các loại máy móc và rất chuyên nghiệp như ta chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại bước đén, cầm lấy khẩu súng.

      “Đây là khẩu súng lục, tên tiếng là Revoler.” ta lắp ráp khẩu súng cách thuần thục. Vì trong súng có đạn nên ta kéo cò súng làm như bắn, tiếng “tạch …tạch” vang lên Trình Đoan Ngọ dán mặt vào ta.

      ta giống như thấy giáo kiên nhẫn,nhiệt tình giải thích, “Khẩu súng lục này có sáu lỗ đạn, dành cho người thuận tay phải nên nó chuyển đông theo hương trái, vì vậy người Trung Quốc thường gọi nó là súng lục ổ quay trái. Đặc điểm lớn nhất của súng lục là cần phải kéo búa gõ, chỉ cần kéo cò bắn là được.”

      “…”

      Có lẽ là do từ Trình Đoan Ngọ có tâm lý phản nghịch. muốn học đủ thứ từ cha , Trình Thiên Đạt. luốn cho rằng con nên kém cỏi so với con trai. Trình Thiên Đạt hay thuộc hạ của ông đều nâng niu như báu vật, mỗi lần động vào vũ khí là họ vội vã, hốt hoảng giật lại.

      Còn người đàn ông này đứng trước cậu bé còn non nớt và trẻ tuổi lại giảng giải rất nhiệt tình ánh mắt có biểu gì khác.

      Trình Đoan Ngọ luôn cho rằng nam nữ phải được đối xử bình đẳng, và đây là lần đầu tiên trong đời gặp được người đối xử với bình đẳng như vậy. kể từ đó, lén theo dõi Lục Ứng Khâm, giống như kẻ sưu tầm biến thái, si mê từng động tác, từng biểu của ta.

      Lục Ứng Khâm hơn sáu tuổi, bằng tuổi Du Đông nhưng chưa bao giờ gọi Lục Ứng Khâm là “”. Từ bé mất mẹ nên được hưởng dạy bảo dịu dàng của mẹ. cũng có những khái niệm ràng về tình cảm. Lúc còn chưa biết phân biệt ràng thế nào là tình , thế nào là si tình mù quáng để cho Lục Ứng Khâm từ từ chiếm mọi thứ trong tầm mắt mình.

      Lục Ứng Khâm là người đàn ông khôi ngô, tuấn tú nhất mà từng gặp. Mặc dù xuất thân nghèo khổ nhưng khí chất lạnh lùng, điềm tĩnh luôn khiến ta nổi bật giữa đám đông. Tuy tuổi còn trẻ nhưng ta rất cẩn thận và bạo dạn trong công việc, vì thế ta giúp Trình Thiên Đạt rất nhiều. So với những bậc đàn có tên tuổi trong giới, ta cũng kém cỏi chút nào.

      Khi ấy, mọi suy nghĩ của Trình Đoan Ngọ đều ngây thơ như vậy. người đàn ông ưu tú như thế, nếu ở bên cạnh cả đời tốt biết mấy. Vì thế, trong ngày sinh nhật lần thứ mười bảy của , khi Trình Thiên Đạt đứng trước rất nhiều em, hỏi con quý của mình rằng: “Đoan Ngọ, hôm nay sinh nhật, con muốn quà gì nào, bố mua tặng con?”, lúc ấy, mặc dù có chút ngại ngùng, vẫn dũng cảm đưa tay ra, chỉ thẳng vào Lục Ứng Khâm, rất ràng: “Bố, con muốn ấy.”



      Khi ấy rất ngang ngạnh, muốn thứ gì là phải có bằng được. Vì lúc đó người luôn bên cạnh Lục Ứng Khâm là Du Giai Giai, bạn thanh mai trúc mã của ta, nếu bây giờ hành động có lẽ kịp nữa. bất chấp tất cả để chia rẽ bọn họ, cuối cùng cũng đoạt được Lục Ứng Khâm như mong muốn.

      Hồi đó, mười bảy tuổi như đâu có biết rằng, chính hành vi nông nổi, bốc đồng đó của khiến Trình gia gặp đại họa…

      rất lâu rồi Lục Ứng Khâm lái xe. Chiếc xe để lâu nên động cơ cứ kêu “ù…ù”. ta cũng chẳng biết mình nghĩ gì mà nửa đầu như tê dại.

      Nhận thằng bé từ tay Trình Đoan Ngọ, Quan Nghĩa lập tức gọi điện thoại cho ta: “Đại ca, thằng bé ở trong tay em rồi, em đưa nó về đó nhé?”

      Lục Ứng Khâm nghĩ ngợi lúc rồi : “Đưa đến chỗ Giai Giai.” rồi, ta vẫn cảm thấy yên tâm, lại thêm: “Tiện thể tìm máy người giúp việc rồi bảo Du Giai Giai lựa chọn.”

      “Dạ!”

      Lục Ứng Khâm hỏi gì nữa, lúc định tắt điện thoại nghe thấy tiếng thở dài của Quan Nghĩa. ta vẫn cầm chiếc điện thoại, chau mày. “Thở dài gì vậy?”

      nhiều năm qua, đây là lần đầu tiến Quan Nghĩa đề cập đến vấn đề ngoài công việc. Trầm lặng rất lâu, nhớ đến cảnh tượng vừa rồi của Trình Đoan Ngọ, Quan Nghĩa thấy đành lòng, : “Đại ca, thực đối xử với ấy quá nhẫn tâm rồi. Dù sao ấy cũng chỉ là người phụ nữ…”

      Quan Nghĩa cũng quen biết Trình Đoan Ngọ nhiều năm, vì vậy có chút thương hại .

      “Cậu hiểu cái gì chứ?!” Lục Ứng Khâm rất ghét người khác nhắc đến với Trình Đoan Ngọ trước mắt mình lạnh lùng . “Cứ làm cho tốt việc của cậu, những việc khác cần quan tâm!” nhiều năm rồi ta nổi giận với Quan Nghĩa, cũng chẳng hiểu sao lúc này lại kiềm chế được cảm xúc như vậy.

      “Dạ vâng!” rồi, Quan Nghĩa lại im lặng. Lục Ứng Khâm chau mày, ngắt máy.

      Trình Đoan Ngọ, cứ mỗi lần nghe đến cái tên này là Lục Ứng Khâm lại thấy rất bực bội, khó chịu. ta thực căm ghét Trình Đoan Ngọ, vì thế ghét cả đứa con sinh ra, nhưng ta biết tại sao mình lại muốn đoạt lại thằng bé.

      Giờ đây, Trình Đoan Ngọ mất hết chỗ dựa, thể là đối thủ của ta. Nhìn thấy cảnh tượng Trình Đoan Ngọ trắng tay, chẳng còn bất cứ thứ gì, ta thấy rất vui. ta căm ghét Trình Đoan Ngọ, căm ghét những ký ức thuộc về , lại càng căm ghét khi lén lút sinh ra cốt nhục của ta. ràng ta muốn dính dáng đến ở kiếp này nữa, nhưng giờ đây, cùng với xuất của thằng bé đó, những chuyện trong quá khứ lại bày ra trước mắt ta.

      Dù rằng cuộc sống đại của ta rất tốt quá khứ vẫn cứ đeo bám, tài nào thoát khỏi. Đầu óc cứ mông lung suy nghĩ nên ta để ý mà vượt đèn đỏ. Xe cộ lại như mắc cửi, ta càng chạy càng tăng tốc, cảnh vật hai bên cũng rất nhanh bị đẩy lùi về phía sau, đồng hồ tốc đọ ngừng tăng lên. ta cảm thấy người nóng bừng, mặc dù gió từ bên ngoài ào ào thổi vào qua cửa sổ nhưng ta vẫn cảm thấy dịu bớt.

      nhiều năm trôi qua nhưng lúc này đây ta vẫn cảm thấy cái bóng của quá khứ bám đuổi. ta nắm chặt vô lăng, gân xanh mu bàn tay nổi lên mồn .

      ta vẫn nhớ mãi biểu cảm đó của Trình Đoan Ngọ. đứng ở cao ngạo nghễ chỉ thẳng vào ta rồi với Trình Thiên Đạt: “Bố, con muốn ấy.”

      Lúc đó, ta biết mình phải phản ứng ra sao, tim đập thình thịch, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Trình Thiên Đạt.

      Công chúa nhà họ Trình chọn ta làm phò mã. Trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám đông, ta bị đẩy đến bên cạnh Trình Đoan Ngọ. bé mới mười bảy tuổi, vậy mà chỉ cần câu thôi cũng là cho ta phải chấp nhận, hề được thỏa hiệp.

      ta ghét nhất cảm giác thể khống chế được mọi thứ như vậy. ta căm ghét cả đời này. Cũng vì thế mà ta căm ghét Trình Đoan Ngọ, ghét việc ắp đặt tình cảm của .

      Hồi ấy, Trình Đoan Ngọ lúc nào cũng kè kè bên cạnh, gọi tên cách thân mật: “Ứng Khâm”, cũng chẳng ngại ngùng thể nhiệt tình với ta, mặc cho ta đối xử với lạnh nhạt như thế nào. ta chưa bao giờ hứa hẹn bất kỳ điều gì với , còn , hiểu có niềm tin ở đâu mà lại cho rằng mến mình.

      Hoang đường hơn nữa là, Trình Thiên Đạt – người từ trước đến giờ vẫn đối xử tốt với ta – cũng “hạ chỉ” tổ chức đám cưới.

      Ông ta muốn Lục Ứng Khâm lấy mới mười bảy tuổi?

      Khoảnh khắc đó, Lục Ứng Khâm có cảm giác như cả thế giới đều điên hết rồi. trong tiềm thức, ta muốn trốn chạy khỏi những chuyện thể kiểm soát đó. ta đưa Du Giai Giai trốn, nhưng đường trốn chạy ngờ lại gặp phải trai , Trình Lạc Minh.

      Lúc ấy, người nhà họ TRình ngọa mạn. Trình Lạc Minh mang theo đám thuộc hạ vây lấy Lục Ứng Khâm. ta chỉ có mình, trong hoàn cảnh yếu thế ấy, ta chỉ còn cách thỏa hiệp.

      Trình Lạc Minh gọi Trình Đoan Ngọ đến. Lại lần nữa, Trình Đoan Ngọ cao ngạo, từ cao nhìn xuống Lục Ứng Khâm bị trói tay sau lưng. lời nào nhưng ánh mắt lại đau xót.

      Đứng giữa đám đông Trình Lạc Minh với khí thế uy phong, lẫm liệt, hỏi: “Đoan Ngọ, em muốn xử lý nó như thế nào?”

      Trình Đoan Ngọ lắc lắc đầu, rời , lời nào. hề thấy vui vẻ, cả thế giới đều nhận ra điều ấy.

      Còn Lục Ứng Khâm… Để công chúa nhà họ Trình thấy vui, ta bị chặt ngón tay út xem như trừng phạt cho hành động “phản bội”.

      ta cầm chặt ngón tay vẫn chảy máu ròng ròng, còn cảm giác gì. Những giot máu theo kẽ tay rơi xuống đôi giay của ta. ta nhíu mày, năng. Từ giờ phút đó, ta thầm thề với mình rằng, nhất định ngày Trình gia phải chịu đựng nỗi sỉ nhục mà ta phải chịu đựng.

      ta cố gắng nhẫn nhịn để chờ cơ hội trả thù.

      Trình Thiên Đạt bị cảnh sát phục kích và giết ngay tại trường. lúc đó, tất cả mọi người đều nháo nhác, hỗn loạn, còn ta sử dụng những thủ đoạn Trình Thiên Đạt dạy để ngồi vào cị trí của ông ta. ta đoạt lấy tất cả những gì thuộc về nhà họ Trình trước kia. ta tàn nhẫn dồn người của Trình gia đến bước đường cùngđẩy họ vào ngõ cụt khiến họ phải cầu xin ta tha thứ…


      Lục Ứng Khâm chau mày, ta thích hồi tưởng chuyện cũ. lấy điện thoại ra gọi điện cho Du Giai Giai. nhận điện thoại rất nhanh, vừa bắt máy khẽ càu nhàu, “Ứng Khâm, sao sớm? Làm em bận cuống cuồng cả lên.” Giọng nhàng của Du Giai Giai khiến cho tâm trạng buồn bực, khó chịu của Lục Ứng Khâm dịu xuống, đầu mày nhíu chặt cũng được dần dãn ra.

      “Ngoan nào, ngày mai đưa em chơi nhé?”

      cảm thấy bực bội, nghe thấy Lục Ứng Khâm như vậy, Du Giai Giai lập tức nguôi giận, : “ đấy nhé phải em bắt ép đâu đấy!”

      “Ừ.”

      “Vậy tối nay qua đây chứ?”

      Lục Ứng Khâm nhìn đồng hồ, lập tưc quay đầu xe: “Giờ đến luôn.”

      Du Giai Giai vui vẻ : “Em bảo người giúp việc nấu cơm ngya bây giờ.”

      “Ừ”

      “…”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6
      Trình Đoan Ngọ của tuổi hai mươi tư giống như Trình Đoan Ngọ của thuở mười bảy nữa. còn ôm ảo tưởng về Lục Ứng Khâm. Trái tim từng sôi sục cũng theo năm tháng mà lạnh lẽo dần. Những thứ mà cho là xa hoa kia cuối cùng chỉ đổi lấy tiêu điều của nửa cuộc đời còn lại. Những đêm khuya mơ thấy ác mộng, nước mắt lại ướt đẫm khuôn mặt, tự hỏí: Vẫn ta ư? Còn dám ta ư? Nhưng câu trả lời dành cho chỉ là lạnh lẽo và im ắng của căn phòng.

      Sau tuần chiến tranh lạnh, cuối cùng cũng tha thứ cho .

      Cuộc sống đôi khi tàn nhẫn đến mức khiến con người ta chỉ có thể thỏa hiệp cách bất lực.

      Cả Trình Đoan Ngọ và Trình Lạc Minh đều bị gánh nặng cuộc sống đè lên lưng, cuộc sống biến họ thành những con người tầm thường, thô tục. cái gọi là tôn nghiêm, khi chất ở họ hoàn toàn biến mất, giờ chỉ còn lại thân xác tiều tụy cố sống cho qua ngày.

      Nhiều năm trôi qua, dù có đau đớn thế nào cũng chưa bao giờ thấy trai rơi nước mắt trước mặt . Vậy mà, lúc thu dọn đồ đạc của Đông Thiên, nhìn thấy tấm ảnh của thằng bé, lại khóc.

      thấy chua xót. cố gắng hít thở sâu để để lộ chút tiếc nuối hay thương xót, nuốt nước mắt vào trong. phải vô tình. Nó là con trai , gần như mất mạng sống của mình mới sinh ra nó, làm sao đau xót? Nhưng có thể làm được gì chứ? thấy quá mệt mỏi để có thể tiếp tục đấu tranh với sô phận của mình rồi.

      Rời khỏi thành phố này để bắt đàu cuộc sống mới. Đó là điều mà thỏa thuận.

      Khoảng thời gian bảy năm đủ để nhận thức thực. Lục Ứng Thâm , vì đứa trẻ mà thỏa hiệp, nhượng bộ, cũng dành cho co chút cảm tình nào. Chỉ có duy nhất điều có thể làm được đó là chấp nhận số phận.

      Sau thời gian gặp Du Đông, giờ gặp lại Trình Đoan Ngọ thấy ánh mắt của có rất nhiều cảm xúc. Đôi mắt sau thẳm, gò má gầy gò, nhìn , do dự rất lâu mới mở miệng : “Đoan Ngọ, người nên rời phải là em.”

      Trình Đoan Ngọ mỉm cười, bi thương còn hơn cả nỗi tuyệt vọng đong đầy trong khóe mắt . “ Du Đông rời khỏi đây em biết làm gì?” rồi chống tay lên cằm. Người con độ tuổi hai mươi đáng nhẽ phải rạng rỡ như hoa, vậy mà Trình Đoan Ngọ tiều tụy đến mức đáng thương.

      “Ông chủ Lục mà biết em vẫn ở thành phố này chắc khó chịu lắm, giống như cái gì đó mắc nghẹn trong cổ họng ấy. ta ghét em cũng biết mà. Em muốn gây thêm bất cứ phiền toái nào nữa, rời khỏi đây là lựa chọn tốt nhất, có em, ta đối xử tốt hơn với con em, đúng ?” Đôi mắt mệt mỏi của chớp chớp. đôi mắt bây giờ giống như lỗ nước đen tĩnh lặng. cúi đầu, lòng đau như cắt, giọng cũng dần, “ Du Đông, Giai Giai và ông chủ Lục chắc… cũng sắp kết hôn. Hi vọng có thể với Giai Giai đối xử tốt với Đông Thiên chút.”

      Du Đông rất muốn cho Trình Đoan Ngọ biết rằng từ khi thoát khỏi phạm vi thế lực của Lục Ứng Khâm, rất lâu rồi chưa gặp lại em , nhưng trước ánh mắt khẩn cầu của Trình Đoan Ngọ, đành lòng ra điều ấy, chỉ khàn giọng đáp: “Ừ”

      Tâm nặng trĩu được trút bỏ, Trình Đoan Ngọ khẽ mỉm cười. nâng tách trà lên nhấp ngụm, hơi nóng từ tách trà bốc lên khiến mắt hơi đỏ. Du Đông nhìn bàn tay gầy guộc và yếu đuối cầm tách trà, thể tưởng tượng nổi trong từng ấy năm, đôi vai yếu ớt của phải chịu đựng gánh nặng gia đình như thế nào.

      thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, bốc đồng rốt cuộc phải trải qua những ngày tháng như thế nào mà thành ra bộ dáng như ngyaf hôm nay, Du Đông thực thể tưởng tượng được.

      Du Đông trầm lặng nhìn nơi đáy mắt dâng lên cảm giác thương hại, hồi lâu mói : “Đoan Ngọ, nếu giúp được gì cứ nhé!”

      Trình Đoan Ngọ gật đầu rồi thở dài , : “Những lúc mệt nhất khổ nhất, em cũng từng nghĩ đến cái chết.” chớp mắt nhìn Du Đông, mỉm cười, tiếp: “ đừng coi thường em nhé lúc đó em rát tuyệt vọng, tiền xu, bệnh viêm phổi của Đông Thiên lại tái phát, em ôm con đứng lầu cao nhất của bệnh viện suýt nữa nhảy xuống rồi.” im lặng lát rồi lên tiếng thở dài, hổi tưởng chuyện quá khứ khiến thấy xót xa. Dư vị của nỗi xót xa ấy hề thay đổi, dù có muốn nuốt xuống cũng dễ dàng chút nào: “Sau đó, trai em nhìn thấy mẹ con em, cau mày rồi quát ầm lên , với em rằng : “Đoan Ngọ em có bị điên đấy? Đến cái chết em cũng sợ mà giờ lại sợ sống sao?”

      ngước lên. Trong khoảnh khắc ấy, Du Đông sửng sốt. Trình Đoan Ngọ thực hoàn toàn biến thành con người khác.

      Du Đông em sống tốt, phải là vì bất cứ ai mà vì bản thân em.”

      “…”

      Trình Đoan Ngọ còn là thiếu nữ cao ngạo của ngày xưa. Giờ đây, tuy cuộc sống của có vất vả nhưng nghị lực sống mãnh liệt. Du Đông cảm thấy hấp dẫn hơn nhiều so với trước kia.

      nhớ trước kia từng biết lượng sức mình mà thích Trình Đoan Ngọ, cuối cùng bị Trình Lạc Minh “dạy cho bài học”. khi ấy, nhà họ TRình quyền cao chức trọng như vậy, đâu dễ để người khác tiếp cận. Trình Lạc Minh chút nể mặt, khinh thường : “Cậu dựa vào gì mà thích em tôi chứ? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

      Lúc đó, Du Đông chỉ biết im lặng đứng sau lưng ta, tức giận siết chặt bàn tay, cắn răng chịu đựng, dám lời nào. đúng là “cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga”. Vì thế nhẫn nhịn ra. Những năm sau đó, ngày càng chứng kiến Trình Đoan Ngọ lớn lên từng ngày, ngày càng lộng lẫy, rồi đem lòng Lục Ứng Khâm, từng bước lao xuống vực sâu và chẳng bao giờ có thể quay lại được…

      Chưa bao giờ thấy vui sướng khi Trình gia rơi vào túng quẫn bởi sợ nếu như thế, chẳng bao giờ dám tiếp cận Trình Đoan Ngọ. luôn cảm thấy so với Trình Đoan Ngọ, tình cảm của rất tầm thường. cho đến bây giờ, vẫn xứng với .

      Biểu lộ của Trình Đoan Ngọ mang lại cho Du Đông cỗ vũ vô hạn. Nhiều năm trước, vì tự ti bỏ qua cơ hội thể tình cảm của mình. Nhiều năm sau, nhận ra rằng, nửa cuộc đời còn lại của để mình tiếp tục hối hận nữa. Ban tay nắm chặt nãy giờ dần buông lỏng rồi cuối cùng đặt lên bàn tay của Trình Đoan Ngọ. Giọng run run vì xúc động, nghe thấy giọng của mình vang vọng bên tai: “Đoan Ngọ, đừng nữa, sau này…ở bên cạnh nhé…”

      “…”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7

      Trình Đoan Ngọ biết rằng nên quá tham lam, nhưng chỉ là bình thường, mệt mỏi đến độ thể bước thêm được nữa, thực muốn được nghỉ ngơi. Vì vậy chọn cách dừng chân bên cạnh Du Đông.

      luôn nghĩ rằng bầu trời của còn lại những tầng mây u ám. ngờ ông trời vẫn thương xót mà cho con đường sống. Bầu trời tối tăm mù mịt của cuối cùng cũng hé lộ những tia sáng rực rỡ.

      Du Đông gửi Lạc Lạc đến nhà trẻ rồi bươn chải làm ăn cũng kiếm được khoản tiền để trang trải cuộc sống, tuy dư giả nhưng cũng đến mức thiếu thốn chật vật. Hai bố con cũng có cuộc sống khá đầy đủ, nhà ,xe đủ cả, Trình Đoan Ngọ có đến sống cùng cũng phải chịu cực khổ gì.

      Cứ rãnh rỗi là Trình Đoan Ngọ lại đến nhà Du Đông. cũng chẳng nghĩ ngợi gì, đánh cho bộ chìa kháo để dùng cho thuận thiện.

      chợ mua thức ăn xong Trình Đoan Ngọ liền chạy qua đó. Du Đông gà trống nuôi con nên cũng chẳng để ý gì nhiều đến chuyện thu dọn nhà cửa, bếp núc. Nhà cửa có ai dọn dẹp nên rất bừa bộn. Trình Đoan Ngọ uống xong cốc trà liền bắt tay vào quét dọn nhà. Trước kia cũng có đến dọn dẹp vài lần nhưng chưa vào phòng ngủ của . Lần này, biết vì Du Đông ngỏ lời với mình hay là ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vào căn phòng ấy. Du Đông là người đàn ông trầm tĩnh, trước đây cũng vậy. vợ mất hai năm nhưng cuộc sống là đơn điệu, trong nhà chẳng có hơi phụ nữ. Thậm chí, đến bức ảnh của người vợ mất cũng có. Trình Đoan Ngọ day day mũi. Cũng chẳng nghĩ ngợi thêm nữa. sờ lên tấm ga trải giường, thấy hơi ấm. Chẳng có ai chăm sóc, tất cả mọi thứ đều tự mình làm, Du Đông bận rộn cả ngày như vậy, chẳng có thời gian mà để ý đến những chuyện nhặt này.

      Trình Đoan Ngọ nghĩ vậy mà thấy cổ họng nghèn nghẹn. buộc sợi dây dài rồi mang ga trải giường và chăn của Lạc Lạc và Du Đông ra phơi. đứng chiếc ghế rồi lấy chổi lông gà đập để những sợi bông bên trong được tơi xốp, dễ dàng hấp thụ ánh sáng mặt trời, mau khô.

      Trước đó, Trình Đoan Ngọ gọi điện cho Du Đông, vì muốn gặp lâu hơn chút nên vội vã trở về nhà , khi về đến cửa, trán đẫm mồ hôi.

      Trình Đoan Ngọ bận phủi chăn nên để ý, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của Du Đông ở phía sau lưng.

      “Đoan Ngọ, sao em đến đây dọn dẹp vậy? Mấy việc vặt này thuê người làm vài tiếng là được rồi. Em xuống !”

      Trình Đoan Ngọ quay đầu lại, chạm phải ánh mắt long lanh của Du Đông, khóe miệng khẽ nhếch lên, hai chiếc răng khểnh khiến trẻ hơn so với tuổi rất nhiều.

      dừng tây, ánh mắt có chút bối rối, bỗng nhận thấy nhiều năm trôi qua nhưng Du Đông thể thay đổi. Trước kia, ta cũng trầm tính như vậy nhưng trước kia, làm gì có chỗ dành cho Du Đông chứ? Khi ấy, trong tầm mắt của chỉ có Lục Ứng Khâm. cao ngạo khiến tự cho rằng chỉ có người đàn ông ưu tú nhất mới xứng với mà thôi.

      Giờ nghĩ lại, thấy suy nghĩ của mình thấy nực cười. Nếu như…nếu như nhận ra mọi thứ sớm hơn phải chăng mọi chuyện như thế này.

      hít hơi sâu, quay lại mỉm cười, trêu : “Nếu cảm thấy áy náy cứ đưa tiền thuê giúp việc theo giờ đó cho em.”

      Du Đông sững lại, cảm thấy hơi khó xử. Ánh mắt do dự của khiến Trình Đoan Ngọ nhịn được cười. chắc nghĩ nếu đưa tiền cho xúc phạm đến lòng tự tôn của chăng? đánh mất lòng tự tôn từ lâu rồi. cười độ lượng, tiếp tục công việc làm dở.

      Du Đông im lặng lúc rồi thận trong hỏi: “ Đoan Ngọ, hôm nay nhà trẻ của Lạc Lạc có tổ chức số, hoạt động, giáo bảo đến đón muộn chút, hay là chúng ta…hay là chúng ta ra ngoài ăn nhé?”

      Trình Đoan Ngọ định từ chối. cuộc sống khốn khó đẫ dạy cho thói quen tiết kiệm, nhưng nghĩ, mình bắt đầu giai đoạn tình cảm mới cũng nên vui vẻ chấp nhận lòng tốt của Du Đông. mỉm cười vui vẻ trả lời: “Được thôi, hôm nay trời nắng to, phơi chăn hai tiếng là được rồi, vừa hay đến giờ ăn tối, chúng ta ra ngoài ăn !”

      “…”

      Du Đông lái xe đưa Trình Đoan Ngọ đến nhà hàng cao cấp trong thành phố. Trình Đoan Ngọ mặc chiếc váy hoa liền thân, dôi giày đế bệt, nhìn rất bình thường, mặc dù trông cũng khá xinh xắn nhưng có cảm giác mình thích hợp với nơi này lắm. nắm lấy váy, cảm thấy hơi căng thẳng.

      Vốn là người xuề xòa nên Du Đông cũng chẳng để ý đến những chi tiết đó. Thực ra Du Đông cũng là người rất quê, nếu phải vì gặp gỡ, trao đổi làm ăn, rất hiếm khi đến những nơi lãng mạn như thế này, thế nên cũng chẳng nghĩ gì nhiều.

      Nhà hàng được trang trí rất tao nhã. Những chiếc bàn ăn được sắp xếp ngay ngắn, bên phủ chiếc khăn trải bàn màu champagne, những chiếc ghế cao với phong cách rất độc đáo. mỗi chiếc bàn đặt lọ hoa với ba bốn bông hồng trắng và chiếc giá cắm nến với những hình dáng cổ điển khiến bầu khí lãng mạn. Du Đông và Trình Đoan Ngọ ngồi bên chiếc bàn cách chỗ chơi dương cầm xa. Tiếng nhạc trầm bổng vang lên qua những ngón tây nhắn, linh hoạt của gáo khiến mọi người nơi đây càng trở nên hoàn hảo.

      lâu lắm rồi Trình Đoan Ngọ đến những nơi như thế này. nhiều năm bươn chải kiếm sống, đầu tắt mặt tối khiến quên mất thế nào là lãng mạn, thế nào là hưởng thụ. cầm quyển thực đơn mà tay run run, thực đơn mang phong cách của phương tây, đó ghi giá tiền từng muốn ăn. Trình Đoan Ngọ cẩn thận nhìn từng món ăn thực đơn, lòng thấp thỏm yên.

      Du Đông nhận ra bối rối của nên ngẩng đầu hỏi: “Đồ ăn nhiều quá nên biết gọi món gì phải ? Hay để gọi giúp em nhé!”

      Trình Đoan Ngọ như trút được gánh nặng, liền gật đầu. Du Đông mỉm cười, nhìn thực đơn rồi gọi liền mấy món.

      trò chuyện vui vẻ với Trình Đoan Ngọ câu được câu chăng. Thực ra cũng chẳng có nhiều để tài để , chủ yếu là xoay quanh chuyện con cái.

      Nếu là thất vọng cũng đúng. Trình Đoan Ngọ hiểu rằng, nhân vô thập toàn, thế giới này chẳng có ai hoàn mĩ cả. đối với , Du Đông cũng là quá tốt rồi, chẳng có tư cách để kén chọn.

      Nhân viên phục vụ chu đáo giúp trải khăn ăn. Đĩa thịt bò bít tết đặt bàn rất lâu nhưng Trình Đoan Ngọ vẫn chưa đựng đến. Du Đông nhìn với ánh mắt khó hiểu, hỏi: “Sao vậy? thích món này à?”

      Trình Đoan Ngọ nhìn bộ dao dĩa được sắp xếp ngay ngăn bần, gãi đầu vẻ lúng túng. “Lâu lắm ăn những thứ như thế này, em quên mất là phải làm thế nào rồi.”

      Du Đông nhịn được cười, nụ cười của vô cùng ấm áp. hề có vẻ châm chọc hay coi thường. vô tư : “Em thích dùng thế nào dùng, ăn cơm với chẳng cần phải phép tắc hay quy củ gì đâu. Hay là…để gọi cho em đôi đũa nhé?”

      Trình Đoan Ngọ bị trêu liền bịt miệng cười, đôi mắt to tròn của co nheo lại thành đường cong.

      Du Đông vừa cười vừa để đĩa thịt bò của mình trước mặt Trình Đoan Ngọ, cắt sẵn thành từng miếng cần phải động đến dao nữa.

      Du Đông tiếp tục căt thịt bò ở đĩa của Trình Đoan Ngọ rồi lầm bầm : “Biết thế này đưa em đến đây, là cho cả hai đều tự nhiên. Xem ra chúng ta hợp với phong cánh nơi đây.”

      Trình Đoan Ngọ bật cười. người bình thường như Du Đông nhưng lại có biểu nhàng như vậy, thấy vô cùng cảm động. đưa miếng thịt bò được xắt vào miệng, cảm giác ngọt ngào biết bao.

      Nếu là Trình Đoan Ngọ của những năm về trước, có thể mang lại cho Du Đông nhiều thứ, nhưng Trình Đoan Ngọ nghèo khổ của ngày hôm nay chỉ mang lại gánh nặng cho mà thôi. Vậy mà Du Đông chẳng hề để ý đến điều đó, vẫn đối xử với rất tốt. thương chiều chuộng từ điều nhất. Điều đó khiến có cảm giác mình hề thay đổi, vẫn là Trình Đoan Ngọ cao ngạo ngày trước khiến nhiều người phải tranh giành để có được.

      Nghĩ vậy mà thấy xót xa cảm giác như có dòng nước ấm từ trong lòng trào dâng khiến mắt cay cay. bối rối cúi đầu, muốn để Du Đông nhìn thấy biểu của mình lúc này.

      thực nghĩ rằng và Lục Ứng Khâm gặp lại nhau.

      Khi đó hai người thanh toán, chuẩn bị rời nhìn thấy Lục Ứng Khâm và Du Giai Giai được người phục vụ dẫn vào bên trong. Ho định thẳng vào phòng đặt trước, nhưng vì nhìn thấy Du Đông nên Lục Ứng Khâm cố tình vòng sang đây.

      Trình Đoan Ngọ cười vui vẻ bỗng khựng lại, nhìn hai người họ từng bước tiến đến, chớp mắt.

      Lúc đo, trái tim ngừng đập. cũng quên mất cả nhịp thở, cánh tay khoác tay Du Đông cũng quên rút về.

      Lục Ứng Khâm trầm tư nhìn hai người họ lượt, sau đó nhìn Du Đông với vẻ mặt đầy ý. “Du Đông, bây giờ muốn gặp cũng phải hẹn trước đấy nhỉ?”

      Du Đông im lạng, bước đến trước mặt ta, che chắn cho Trình Đoan Ngọ ở phía sau. Hành động theo bản năng này của khiến cho Trình Đoan Ngọ dần ấm áp trở lại.

      “Thỉnh thoảng cũng bận chút thôi, làm ăn nên có gì phải lo nghĩ lắm.”

      Lục Ứng Khâm hắng giọng. “Làm ăn ? Tôi thấy hình như khoonh phải như vậy. có thể bỏ công ty của tôi ra làm riêng cũng phải dạng làm ăn .” Bộ dạng công kích đó của Lục Ứng Khâm khiến Du Đông thể gì thêm, chỉ cười nhạt.

      Cuối cùng vẫn là Du Giai Giai giải vây sang chuyện khác để xua tân bầu khí căng thẳng đến khó thở kia. hờn dỗi vỗ lên vai Du Đông, cong miệng trách: “, bận đến như vậy cơ à? phải đến cả đám cưới của em và Lục Ứng Khâm, cũng bận đến nỗi đến được đấy chứ?”

      Vỗn biết chuyện của Trình Đoan Ngọ và Lục Ứng Khâm, Du Giai Giai cố tình nhắc đến chuyện kết hôn của hai người họ, chẳng phải là muốn nghe được hay sao?

      Trình Đoan Ngọ mỉm cười. Du Giai Giai đánh giá quá cao rồi. thực ra, tỉnh giấc mộng đó từ lâu. hiểu rằng có những người đàn ông mà cả đời này cũng thể chạm đến. nhưng hiểu sao tim vẫn nhói đau. cũng hiểu nỗi đau này đến từ đâu nữa, chỉ biết rằng trong thời khắc đó, cổ họng như tắc nghẽn thể nên lời.

      Du Đông nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của , nhang xoa xoa để dần cảm nhận được hơi ấm. cười, đáp: “Khi nào định ngày rồi báo cho biết để chuẩn bị quà mừng.” rồi vỗ vai Lục Ứng Khâm, nghiêm túc, : “ Đối xử tốt với em tôi đấy! đừng trách huynh đệ vô tình!”

      Lục Ứng Khâm lạnh lùng “Hừ” tiếng. ta phản đối mà cũng chẳng thừa nhận, chỉ đứng trơ ra đó trong khi Du Giai Giai vẫn ôm chặt lấy cánh tay ta. Bộ vest xám sang trọng càng khiến ta trở nên lịch lãm, nho nhã hơn người. khuôn mặt tuấn tú , ngũ quan sắc nét nhưng vẻ mặt giấu được châm chọc, ta cứ nhìn Trình Đoan Ngọ chằm chằm. Ánh mắt ấy rất phúc tạp khiến cmar thấy thoải mái, người nóng bừng. Hồi lâu sau, cúi xuống, từ từ lùi lại phía sau DU Đông. Hành động đó của càng khiến Lục Ứng Khâm muốn chế nhạo. ta lạnh lùng liếc nhìn Trình Đoan Ngọ, ràng ta cười nhưng lời lẽ chẳng khác nào băng giá: “Trình Đoan Ngọ, xem có phải cố tình muốn gây ? định giở trò gì vậy?” Nơi đáy mắt ra chất chứa nỗi căm ghét, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng. “Du Đông, có ý gì vậy?”

      ta hung hăng tiến đến, kéo mạnh Trình Đoan Ngọ. Cánh tâu đầy vũ lực của ta khiến lảo đảo, nhanh chóng bị lôi ra khỏi che chắn của Du Đông. bị Lục Ứng Khâm phơi bày trước mặt nhiều người. tê dại ôm lấy cánh tay, cúi đầu, bất cứ lời nào, trông khi ấy đáng thương. có cảm giác như có ngọn đèn chói sáng chiếu rọi đỉnh đầu mình, muốn né tránh cũng được.

      Lục Úng Khâm dường như vẫn chưa hả dạ với sỉ nhục đó. lại nghe thấy giọng vừa quen vừa lạ của ta vang lên: “Du Đông, tôi cảnh cáo , hãy biết đối nhân xử thế chút, đừng có loại nào cũng kéo theo bên mình, tôi muốn nhìn thấy người phụ nữ này thêm giây khắc nào nữa, đừng để ta xuất bên cạnh ! Nếu , cho dù trai của ai nữa, đừng trách tôi trở mặt!.”

      ta phủi nhanh bàn tay vừa chạm vào Trình Đoan Ngọ, nét mặt thể căm ghét , giống như là thứ rác rưởi bẩn thỉu nhất thế gian này vậy.

      ta tức giận bỏ , quên lạnh lùng quát câu: “Cút hêt .”

      “…”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8

      Trình Đoan Ngọ im lặng, lời nào, mặt cúi gằm mái tóc rủ trước trán che vẻ mặt của . Đến khi ngẩng lên chỉ còn nhìn thấy bóng lưng dứt khoát của Lục Ứng Khâm, trong chớp mắt, bống trở nên như người mất hồn.

      Từ nét mặt đến giọng của Lục Ứng Khâmđều toaats lên vẻ lạnh lùng, giống y như trong ký ức . Giờ nghĩ lại mới thấy ta chưa bao giờ đối xử nhàng với . Có lẽ khi đối diện với tình đích thực, con người đều trở nên thấp hèn như vậy? người càng khiến cảm thấy đâu đớn lại càng nhớ sâu sắc.

      Thứ mà mình chưa có được luôn là thứ tốt đẹp nhất.

      Nếu như phải vì gặp biến cố lớn trong cuộc sống như thế này chắc bao giờ tỉnh ngộ được?

      Cho dù là bây giờ, cũng đủ khả năng để rằng còn ta chút naog nữa nhưng dám đối diện với rằng. Lục Ứng Khâm mãi mãi bao giờ .

      cố gắn kìm nén yếu đuối, ngẩng lên nhìn Du Đông vẫn đứng bên lo lắng cho mình, mỉm cười vờ như có chuyện gì xảy ra. “Chúng ta thôi!”

      Du Đông nhìn với ánh mắt đầy âu lo và nghi ngờ lúc lâu sau mới khẽ : “Đoan Ngọ…em sao chứ?”

      Trình Đoan Ngọ hít hơi sâu. tại, đối mặt với tất cả những điều ấy nhàng hơn rất nhiều so với trước đây. “ Du Đông, câu này đáng lẽ phải là em với mới đúng. sao chứ? Vì em mà liên lụy tới , em xin lỗi!”

      Du Đông bỗng thấy lòng đau nhói, chau mày, giọng cũng khàn khàn: “Đoan Ngọ, em đừng có ngốc như vậy!”

      Trình Đoan Ngọ lắc đầu. cố mỉm cười, xua nỗi chua xót trong lòng rồi chậm rãi với Du Đông: “ Em quen với tình cảm như thấy này rồi. Thái độ đó của ông chủ Lục đối với em cũng chẳng phải ngày ngày hai, việc gì để em phải để bụng chứ? Giờ em làm theo ý ta, tránh ta xa, nhưng đúng là trái đất tròn, em khoonh thê chắc chắn mãi mãi gặp lại ta.”

      “Đoan Ngọ…”

      Trình Đoan Ngọ thở phào cái rồi giống như vừa được giải thoát: “Trước sau gì cũng phải đối mắt, nếu như dám ở bên em cũng nên nghĩ đến điều này. Em để ý đến nữa có gì mà phải để ý chứ?”

      đưa tay ra nắm chặt tay Du Đông. “ Du Đông, em thấy tủi thân chút nào đâu, đấy! Bao năm trôi qua, em nghĩ thông rồi. Ông chủ Lục…” ngập ngừng lúc rồi tiếp: “…là người em thể với tới, trước kia em nhận ra điều ấy. Giờ em nghĩ thông rồi đấy!”

      chân thành nhìn Du Đông, mỉm cười, nụ cười đó bắt đầu từ khóe miệng rồi lan dàn lên khóe mắt. chưa bao giờ có cảm giác được giải thoát như vậy. làm theo đúng ý của Lục Ứng Khâm, còn ôm bất cứ ảo tưởng nào nữa, cũng chẳng còn vương vấn ta. ta có căm ghét nữa cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi, còn những chuyện khác ta tự mình giải quyết, phải như thế sao?

      Du Đông nắm lấy tay Trình Đoan Ngọ, kiên định nhìn trịnh trọng : “Đoan Ngọ, có năng lực như Lục Ứng Khâm nhưng cố gắng chăm lo cho em hết mình, sau này chỉ cần có thể làm được điều gì, nguyện dành tất cả cho em. Có những người chúng ta nên động vào lòng tốt nhất là nên tránh, chỉ cần em cảm thấy ấm ức, chúng ta hãy rời khỏi đây, được ?” như kiến trúc sư vĩ đại vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp. “Rời khỏi nơi đây, chúng ta bắt đầu cuộc sống mới.”

      Trình Đoan Ngọ đứng ngây ra lúc rồi mỉm cười. nghiêng đầu tựa vào , nhàng đáp: “Vâng!”

      Du Đông đưa Trình Đoan Ngọ dạo vài vòng rồi mới về nhà. Chỗ ở mà thuê là khu nhà thấp chật chội và lộn xộn, con ngõ vào nhà hẹp, tối om. Xe của Du Đông vào được bên trong nên Trình Đoan Ngọ xuống xe, bộ về nhà.

      Du Đông nhìn định bước liền vội vã gọi lại: “Đoan Ngọ!”

      gọi lại nhưng chẳng biết gì thêm, chỉ là cảm thấy lưu luyến, chưa muốn Trình Đoan Ngọ rời .

      Trình Đoan Ngọ quay đầu nhìn lại, mái tóc đen rủ xuống khuôn mặt trắng trẻo của làm toát lên vẻ dịu dàng đến rung động lòng người, mỉm cười, “Sao vậy?”

      Du Đông im lặng rất lâu rồi mới : “ cẩn thận, vào nhà, nhớ gọi điện cho !”

      Nghe thấy cậu quan tâm chân thành đó của Trình Đoan Ngọ thấy lòng ấm áp. vẫn đứng đó. “ Du Đông, em muốn được nhìn rời .”

      “Gì cơ?”

      sao, từ trước đến giờ toàn là chăm sóc em hôm nay hãy để em được nhìn rời rồi đó em mới vào nhà.”

      Du Đông từ chối, gãi gãi đầu, bối rồi đứng ngây ra như cậu bé, lúc lâu sau mới tạm biệt , lái xe rời .

      Nhìn xe của Du Đông dần lẫn vào màn đêm, Trình Đoan Ngọ khẽ mỉm cười. Gió lạnh buổi đêm thổi vào mặt của xua những căng thẳng của ngày mệt mỏi.

      Nhưng dây thần kinh trong đầu như được dãn ra, chợt cảm thấy toàn thân nhõm và thư giãn. ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, cảm thấy mọi thứ đẹp, thầm nghĩ, cuối cùng những cực khỏ cũng chấm dứt.

      7.2

      mới bước chợt nghe thấy hình như có ai đó gọi, bỗng giật mình.

      Con ngõ có đèn điện nên lại càng u tối và lạnh lẽo.

      “Trình Đoan Ngọ!” giọng nam trầm thấp vang lên phía sau lưng khiến có cảm giác ớn lạnh. rút điện thoại ra, qua chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ điện thoại để nhìn xem là ai. bóng dáng trông rất quen thuộc ở phía xa. nheo mắt nhìn, thử lên tiếng hỏi: ? Là phải ?”

      Trình Lạc Minh vẫn đứng ở đó, hề nhúc nhích. vẫn cầm chặt chiếc đèn pin nhưng bật. Ánh trăng yếu ớt chiếu xuống người và Trình Đoan Ngọ, chiếu xuống những vùng nước đường rồi hắt lên khiến bầu khí ngập tràn vẻ mông lug, huyền ảo. Trong khoảnh khắc ấy, tĩnh mịch đến rơn người bủa vây lấy hai em họ.

      Trình Đoan Ngọ nhìn trai vẻ khó hiểu, “Sao vậy? ra ngoài mà mang theo đèn pin à? Cũng chẳng gì cả. sao lại đứng trơ như vậy chứ?”

      Trình Lạc Minh nhìn Trình Đoan Ngọ rất lâu rồi lạnh lùng hỏi: “Ai đưa em về vậy?”

      Trình Đoan Ngọ cười: “ Du Đông, chẳng phải cũng biết ấy sao?”

      Trình Lạc Minh đùng đùng nổi giận: “Trình Đoan Ngọ em có bị điên hả? Mấy hôm nay em vui vẻ ra ngoài, hóa ra là cùng cái thằng Du Đông ấy? Trình Đoan Ngọ! Tại sao em nhớ hết gì vậy? sao cứ muốn qua lại với những kẻ liên quan đến Lục Ứng Khâm thế?”

      “Em đâu có…” Trình Đoan Ngọ dần hiểu ra trai hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Bây giờ Du Đông có quan hệ gì với Lục Ứng Khâm nữa, ấy tách ra ngoài làm ăn riêng rồi.”

      “Thế sao nào?” Trình Lạc Minh nghiêm trọng quát. “Quan hệ giữa Du Đông và Lục Ứng Khâm như thế nào? Em còn biết à? Nó thoát khỏi Lục Ứng Khâm sao? Là em ngu ngốc hay em nghĩ là thằng ngốc? em đừng nghĩ biết tình cảm của em thế nào, em muốn dựa vào Du Đông để gặp được Lục Ứng Khâm chứ gì? Trình Đoan Ngọ, em còn chút thể diện hay đấy? Em có biết liêm sỉ ? Lục Ứng Khâm sỉ nhục em đến như vậy mà em vẫn thấy chưa đủ sao? Còn chưa nhớ à?”

      Những lời trách móc của trai vang lên như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào cổ khiến còn được lời nào. có cảm giác từng dòng nước mắt dâng lên trong lòng mình. biết nên giải thích như thế nào, mặt tái nhợt, bất lực đáp: “Đâu có, em chỉ muốn bắt đầu lại cuộc sống mới thôi…” nước mắt lặng lẽ rơi. Giọng của Trình Đoan Ngọ ngày càng , cuối cùng nấc nghẹn thành tiếng: “ Du Đông… ấy ấy muốn lấy em… chúng biết mà… Chẳng ai muốn lấy em cả…, em cũng chỉ là người phụ ữ, cố gắn gượng trong thời gian dài như vậy em cũng mệt mỏi rồi, em cũng muốn tìm người đàn ông. Em phải mất nhiều năm như vậy để sửa chữa lỗi lầm của mình, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao? Bây giờ có người muốn lấy em, cũng được sao?”

      “Đoan Ngọ…” nắm chặt đèn pin, cố nén giọng run rẩy. “ phải là muốn em lập gia đình. Du Đông và em thực hợp nhau đâu, nếu em sống với nó, cả đời em thể dây dưa đến Lục Ứng Khâm. Đông Thiên trả cho nó rồi, muốn em lại rơi vào tay nó nữa, em hiểu ?”

      , em quan tâm, em chẳng còn gì cả, chỉ còn lại trái tim chẳng đáng xu này. Trước kia, em bó tay, bất lực trước Lục Ứng Khâm, ta khinh bỉ em như thế nào, cũng biết rồi mà. Giờ ngay đến trái tim này cũng nguội lạnh, chúng ta còn gì phải sợ nữa chứ?”

      “…” cuối cùng Trình Lạc Minh vẫn im lặng chất nhận quyết định của Trình Đoan Ngọ. nhiều năm qua, cũng quen với việc thuận theo những quyết định của rồi.

      Sau khi Trình Thiên Đạt qua đời, hai em bọn họ chỉ biết nương tựa vào nhau. bị bệnh nên cũng chẳng thể chia sẻ hay gánh bớt áp lực cuộc sống giúp . cũng luôn hy vọng người đàn ông lòng chăm sóc em thay mình. Nhưng nhiều năm trôi qua mà chẳng có người đàn ông nào xuất . Rồi dần dần, niềm mong muốn của họ cũng biến thành tuyệt vọng.

      Là máu mủ ruột thịt, sao lại hiểu niềm mong mỏi đáng thương đó của Trình Đoan Ngọ cơ chứ. biết Du Đông cũng phải là người thích hợp nhất với Trình Đoan Ngọ nhưng cũng đành lòng tổn thương . quá mệt mỏi rồi, chỉ hy vọng lần này ông trời lòng thương xót cho số phận của em

      Từ sáng sớm, Trình Đoan Ngọ có cảm giác bất an.

      mới vệ sinh chút mà khi quay lại thấy mấy hộp sữa chua xếp giá bị ai đó làm đổ, vỡ hết. Trước kai, cũng gặp chuyện này. Siêu thị vốn là nơi có nhiều người qua lại, hệ thống theo dõi cũng chẳng có tác dụng gì khi mà tổn thất cũng chỉ là vài hộp sữa chua, đồng nghiệp cũng sẵn sàng giúp tìm ra thủ phạm, nhưng có vài hộp sữa bồi thường cũng chẳng đáng gì, cứ coi như là mình gặp xui xẻo vậy.

      Thời gian gần đây, tâm trạng của cũng khá tốt nên quá để ý đến chuyện này. Chỉ có điều, trong lúc thu dọn, sơ ý để bị đứt tay, từng giọt máu đỏ cứ thế rơi. vội vã lau , vừa lau vừa lẩm bẩm mình đen đủi.

      Thế là mất cả buổi sáng, cuối cùng cũng dọn dẹp xong đống hàng của ngày đen đủi. Đến trưa, thay quần áo, chuẩn bị cùng đồng nghiệp ăn. Ai ngờ, vừa thay xong quần áo, bị người đàn ông chặn ở cửa phòng nghỉ của nhân viên, chính là người mà gặp cách đây lâu – Quan Nghĩa.

      Đương nhiên biết chẳng tự dưng mà Quan Nghĩa đến tìm mình. Trong lòng có chút căng thẳng, cố tỏ vẻ bình tĩnh, hỏi: “có việc gì vậy?”

      Quan Nghĩa ngạo mạn nhìn ,vẻ mặt rất nghiêm trang. “Ông chủ muốn gặp .”

      Trình Đoan Ngọ có ý phản kháng, cứng rắn : “Rốt cuộc, ông chủ Lục còn muốn thế nào nữa đây? ta muốn tôi cút, tôi cũng cút rồi. ta muốn con trai tôi, tôi cũng đưa cho ta rồi. ta còn muốn gì nữa nào?”

      Nét mặt của Quan Nghĩa vẫn thay đổi, dường như ta đoán được phản kháng của . “Ông chủ có việc muốn gặp , hi vọng có thể cùng tôi, như thế dễ cho tất cả mọi người.”

      “Dựa vào cái gì mà tôi phải theo chứ?” Trình Đoan Ngọ đẩy Quan Nghĩa tránh sang bên. ta vẫn đứng trơ đó. Trình Đoan Ngọ tức giận : “Rốt cuộc muốn thế nào? tránh ra tôi báo cảnh sát đấy!”

      Cuối cùng, nét mặt của Quan Nghĩa cũng có chút biến đổi. ta nhìn với ánh mắt có chút khó xử, hít hơi sau, : “Đoan Ngọ, việc gì phải làm loạn lên thế chứ? biết là dù thế nào nữa cũng thể thắng nổi ấy mà.”

      Trình Đoan Ngọ tức giận mở trừng mắt. “Là tôi giày vò hay chính ta giày vò tôi? Quan Nghĩa, nếu còn coi tôi là bạn xin tránh đường cho tôi !”

      “Đoan Ngọ, ngày hôm nay rời , thế ngày mai sao? Ngày kia sao? Còn…còn con nữa. Ôi, tôi biết thế nào với , hà cớ gì phải tự hủy họai mình như vậy? Vẫn chưa đủ sao?”

      “Trước kia tôi ngu ngốc, nhưng bây giờ tôi tỉnh ngộ rồi, được chưa?” Nhắc đến con, Trình Đoan Ngọ đành phải chấp nhận đầu hàng, thở dài bất lực. “Vì những sai lầm của quá khứ, tôi phải trả giá đắt như vậy mà vẫn chưa đủ sao? Tại sao vẫn chưa buông tha cho tôi chứ?”


      “…”

      Cuối cùng Trình Đoan Ngọ đành phải thỏa hiệp theo Quan Nghĩa. muốn làm ta phải khó xử. cũng thể làm ngơ trước mối thân tình trước kia của mình. Suốt quãng đường ngồi xe, chỉ im lặng, bất cứ câu nào. Nhiều lúc Quan Nghĩa cũng thấy hoài nghi biết có ngồi xe hay .

      Quan Nghĩa và Trình Đoan Ngọ bằng tuổi nhau. Trước kia, ta cũng là người có quan hệ tốt nhất bên cạnh Lục Ứng Khâm và Trình Đoan Ngọ. mặc dù Lục Ứng Khâm thích Trình Đoan Ngọ nhưng ta cũng để hai người kết bạn. Vì vậy Quan Nghĩa quan tâm đến Trình Đoan Ngọ hơn những người khác.

      Mấy năm nay, con đường nghiệp của Lục Ứng Khâm cũng coi như thuận buồm xuôi gió, tiền bạc, quyền lực và phụ nữ đều thiếu. nhưng dường như ta động lòng với ai. Quan Nghĩa có cảm giác ta trở nên cứng nhắc, chẳng giống người nữa.

      Lúc chưa giàu có, người mà ta thích là Du Giai Giai nhưng theo như Quan Nghĩa thấy, nhưng năm qua ta cũng chưa xác định gì với , mặc dù có hẹn ước nhưng cũng chẳng thấy đả động đến chuyện kết hôn. Chẳng ai hiểu được rốt cuộc ta nghĩ gì nữa.

      Du Giai Giai là thông minh, luôn biết khi nào nên gì. Giống như hôm đó trở về, ngay cả Quan Nghĩa cũng biết rằng Lục Ứng Khâm rất khó chịu khi nhìn thấy Trình Đoan Ngọ ăn cùng Du Đông nên ta mới đẩy mọi người vào tình thế khó xử như thế. Tuy vậy, Du Giai Giai vẫn tỏ ra hiểu chuyện gì, còn giận dỗi với Lục Ứng Khâm: “Ứng Khâm, có phải là quá độc ác với Đoan Ngọ rồi ? Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, làm gì phải tức giận như vậy?”

      Lục Ứng Khâm cười mà như cười, ôm eo , : “Em chỉ cần biết đối xử với em như vậy là được.”

      câu trả lời nước đôi như vậy có thể hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau. Du Giai Giai cũng thêm nữa, rời với vẻ mặt thỏa mãn.

      Đôi lúc Quan Nghĩa cũng tự hỏi, người phụ nữa này dễ thỏa mãn đến vậy sao?

      Quả nhiên, Du Giai Giai vừa rời lâu, nét mặt Lục Ứng Khâm liền thay đổi. lạnh lùng dặn dò Quan Nghĩa điều tra tất cả những gì liên quan đến Du Đông cùng Trình Đoan Ngọ. cuối cùng, khi nhìn thấy tập ảnh thuộc hạ chụp lại, ta nổi giận đùng đùng.

      Lục Ứng Khâm phải dễ dàng nổi giận thậm chí ta còn rất biết kiềm chế cảm xúc, nhưng đứng trước Trình Đoan Ngọ hay những việc liên quan đến , ta lại biến thành người đàn ông khắc nghiệt nhất thế giới này. dường như, Trình Đoan Ngọ có khả năng đánh thức và kích thích những khả năng vô hạn trong con người ta. Nhưng Quan Nghĩa cũng cảm thấy, chỉ khi đứng trước Trình Đoan Ngọ, Lục Ứng Khâm mới giống người sống…

      Quan Nghĩa quay lại, nhìn nét mặt chút cảm xúc của Trình Đoan Ngọ. ta lo lắng nghĩ, tất cả những việc mà ta làm, liệu có đúng ?

      Hai con người ấy phải chăng chỉ có thể trở thành hai kẻ xa lạ mới phải là giải pháp thích hợp nhất?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :