1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hồ Đồ - Ngải Tiểu Đồ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 47

      Có người rằng, khổ đau mới có tính trội.

      Trình Đoan Ngọ nằm giường bệnh gần ngày, người giúp việc thay nhau chăm sóc , nhưng rất ít , phải còn tức giận, mà là bởi chẳng biết mình còn có thể gì nữa. Lúc còn ai ở bên chuyện, thường giống như bây giờ, thẫn thờ nhìn lên trần nhà. cũng chẳng nhớ quá trình mổ ấy nữa, vừa ngất lại vừa bị gây mê gần như có chút ấn tượng gì với cuộc phẫu thuật kinh hoàng đó. cái thai chưa kịp có hình hài nên hầu như có cảm giác gì về tồn tại của nó. mất nó rồi, Cơ thể chẳng còn cảm giác gì nữa nhưng trái tim đau đớn đến tê dại.

      Rèm cửa sổ được buông kín, cả căn phòng chẳng có chút ánh sáng. Trình Đoan Ngọ cảm thấy chỉ khi bóng tỗi bao phủ như thế này mới có thể thở được.

      Tiếng mở cửa vang lên, ánh sắng từ ngoài hành lang chiếu vào khiến bóng của người đứng ở cửa đổ dài. ta đứng im ở đó. Trình Đoan Ngọ vừa cảm thấy chói mắt lại vừa cảm thấy buồn bã với ánh sáng bất ngờ xuất đó, cảm giác buồn bã đến ngạt thở lại quay lại với , trở mình rồi vùi sâu trong chăn, quay lưng ra phía cửa.

      Người đứng ngoài cửa khẽ thở dài tiếng rồi đóng cửa phòng lại, bật điện lên,

      Tiếng sột soạt phía sau lưng vang lên, vài giây sau người đó đến gần, ngồi xuống cạnh giường , chân thành : “Đoan Ngọ, biết là em hận , nhưng có cách nào khác.”

      “Trước khi em xảy ra chuyện, sợ vì em uống quá nhiều thuốc mà ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng lúc em xảy ra chuyện, lại cảm thấy cho dù đứa bé bị tàn tật hay là có sao nữa cũng quan trọng, chỉ cầm nó có thể sống được và sinh ra. Nhưng số phận cho nó được sinh ra, nó chọn nhầm chỗ, nếu để nó được sinh ra, nó chọn nhầm chỗ, nếu để nó sống lâu thêm nữa cũng lấy cả tính mạng của em..” Đây là lần đầu tiên trong tháng qua ta nhắc đến việc phẫu thuật, nhắc đến cái thai chưa kịp sinh ra chết yểu đó. ta ta lại gợi lên những ký ức với nỗi đau chất chồng mà mãi thể nào với của Trình Đoan Ngọ .

      “Đừng nữa…” Trình Đoan Ngọ nhắm chặt mắt nhưng vẫn kìm nén được, nước mắt rơi xuống gối, cắn môi, cố kiềm chế nỗi đau đớn, : “Là do em phúc mỏng . Các con ra cũng tốt, sống cũng chịu khổ mà thôi, em chính là sao Chổi, bất cứ ai có quan hệ với em chẳng có kết cục tốt đẹp.”

      “Đoan Ngọ…” Lục Ưng Khâm thấy rất đau lòng nhưng cố gắng những lời mềm mỏng. ta biết rằng giờ đây bị tổn thương cả về thể chất lẫn tinh thần. Lúc được đưa ra khỏi phòng mổ, người ta cứ cứng đồ như tên ngốc. Khi ấy, mắt nhắm chặt, mặt tái nhợt, người mỏng dính như tờ giấy, ta có cảm giác chỉ cơn gió , thổi qua thôi là cũng có thể bay mất. ta muốn trải qua cảm giác bất lực thể nắm giữ được bất cứ thứ gì ấy nữa.

      Trình Đoan Ngọ lau nước mắt, quay người lại, gắng ngồi dậy nhưng người mềm nhũn, vừa gượng dậy ngã xuống, Lục Ứng Khâm vội vã chạy tới đỡ nhưng xua tay rồi nằm xuống giường.

      “Lục Ứng Khâm, em có vài lời muốn với .”

      “Em !”

      “Lúc trở về nước, với em rằng ngăn cản em muốn rời . Bây giờ em muốn , hy vọng giữ đúng lời hữa.”

      Lục Ứng KHâm khựng lại, mặt bỗng sa sầm. “Tại sao nhất định phải rời ? Em có thể đâu? Trình Đoan Ngọ, có thể chịu được kiểu cư xử tùy hứng của em, nhưng thời gian này phải trong phạm vi mà ta có thể trông thấy được.”

      Trình Đoan Ngọ buồn bã lắc đầu, bất lực : “ đâu quan trọng chỉ cần rời xa nơi này là được. Lục Ứng Khâm, phải là em, thể hiểu được nỗi khổ trong lòng em. Em biết tại sao mình lại sỗng nữa. Em cũng chẳng phải người phụ nữ mạnh mẽ gì. Thậm chí, em chẳng là cái gì cả, em là người phụ nữ kém cỏi thế giới này. Vì vậy hãy buông em ra, để em đến nơi xa, Ở nơi đây, mỗi ngày em đều cảm thấy mình thể nào thở nỗi…”

      “Nếu thấy buồn ra nước ngoài cho khuây khỏa, em muốn đâu cũng được. Trình Đoan Ngọ, em trưởng thành, chạy trốn phải cách để giải quyết vấn đề đâu.”

      “Nhưng…” Trình Đoan Ngọ cắn môi, nước mắt lại tràn ra, đôi mắt dường như lúc nào cũng có nước mắt, trông đáng thương. “… hẳng thể nào giải quyết được vấn đề. Lục Ứng Khâm, đừng coi trọng em quá! Kiếp này, em cũng còn sức để chống chọi nữa rồi…”

      Lục Ứng Khâm bỗng chẳng biết gì, chỉ biết siết chặt bàn tay. Từ trước đến giờ, ta có thể hô phong hoán vũ nhưng lại thể thay đổi được cuộc đời bi thảm của người phụ nữ, mà ngọn nguồn của tất cả bi thảm ấy đều là do ta. ta bỗng thấy như hụt hơi. “Đoan Ngọ, hãy cho em và cho thêm chút thời gian nữa. làm cho em dần quên tất cả.”

      Trình Đoan Ngọ nghẹn ngào lắc đầu. “ thể quên được, trái tim em bị khoét rỗng rồi, làm sao mà quên được?”

      Lục Ứng Khâm nóng lòng muốn níu giữ nhưng lại chẳng nghĩ ra cách nào. Mọi lời đều cứng nhắc và ích. ta ôm chặt lấy Trình Đoan Ngọ khóc nức nở, ta muốn đến gần hơn, muốn đến gần trái tim hơn.

      Trình Đoan Ngọ nghẹn ngào, khẩn khoản van nài: “Lục Ứng Khâm, hãy buông em ra! Chỉ lần này thôi, hãy thuận theo ý em lần thôi, cũng coi như uổng phí quãng thời gian em từng .”

      “…”

      Trình Đoan Ngọ lại khóc nức nở, cuối cùng mệt quá mà ngủ thiếp . Khi mở mắt tỉnh lại ở ngôi biệt thự ngoại ô của Lục Ứng Khâm rồi. Vẫn là căn phòng trước đây của , thỏi son trước kia ra nước ngoài bỏ quên bàn vẫn còn nguyên đó. Tất cả vẫn nguyên vẹn như trước lúc rời , nhưng trái tim lại có thêm hàng trăm, hàng ngàn vết thương, tan vỡ và vụn nát.

      biết rằng cuộc đàm phán với Lục Ứng Khâm thất bại. Vì vậy lựa chọn cách tuyệt mũ thực để thể quyết tâm của mình. Cơ thể rất yếu, giờ tuyệt thực lại càng nghiêm trọng. Lục Ứng Khâm nghe đến thấy vậy liện trở về, hai người cãi nhau rất kịch liệt.


      lâu lắm rồi Trình Đoan Ngọ cãi nhau với Lục Ứng Khâm. ăn uống gì ngày đêm nên mới được vài câu thở hổn hển, chỉ muốn ngã xuống. Lục Ứng Khâm vô cùng tức giận, từ lúc biết tuyệt thực, ta thể kiềm chế được cơn tức giận. ta rất gắng kiềm chế nhưng khi nhìn thấy tự hủy hoại chính mình như vậy, ta thể chịu đựng nổi. ta chửi mắng cách thô bạo, hoàn toàn phản đối cách làm đó của .

      có thể làm gì tùy thích nhưng phải trong phạm vi cho phép của ta và thể rời bỏ ta. cần phải biết giới hạn của mình.

      Trình Đoan Ngọ thở hổn hển bám vào thành giường. Có lẽ thực chai sạn rồi. Lục Ứng Khâm có những lời lẽ nặng nề hơn cũng chẳng cảm thấy đau đớn nữa. Giờ đây, chỉ muốn rời khỏi đây, rời xa tất cả đau khổ, tìm đến nơi trời cao biển rộng nào đó, sống hết quảng đời còn lại.

      muốn ép bản thân phải mạnh mẽ nữa, muốn ép mình phải đối diện với bất cứ điều gì nữa. muốn chạy trốn tất cả.

      chưa nghĩ gì tiếp theo đột nhiên nghe thấy tiếng thỏa hiệp của Lục Ứng Khâm. “ ăn cơm thôi. Đừng tự hành hạ mình nữa! Sau này, muốn đâu , quản em nữa.” xong, Lục Ứng Khâm đẩy cửa, bước ra ngoài.

      “…”Trình Đoan Ngọ lại lần nữa chống đối thành công, nhưng chẳng cảm thấy chút niềm vui chiến thắng. rất mệt mỏi nên ngồi xuống giường để nghỉ ngơi.

      Buổi tối, ăn nhiều, lâu lắm rồi ăn nên cảm thấy ngon miệng, nôn mấy lần liền. giúp việc thấy vậy đành nấu cho ít cháo, cố ăn chút rồi ngủ.

      Hôm đó, ngủ rất ngon. cứ nghĩ rằng cuối cùng mình cũng được giải thoát mà rời , đến nơi chẳng ai quen biết, phải chịu đựng những cơn ác mộng hằng đêm nữa, phải chịu đựng những nỗi sợ kéo dài đến tận sáng nữa
      ngờ Lục Ứng Khâm lại thêm lần nữa nuốt lời.

      Buổi sáng, sau khi thu xếp xong hành lý, Trình Đoan Ngọ liền xuống dưới nhà. Vừa bước xuống tầng dưới nhìn thấy Quan Nghĩa, hình như ta đứng đó chờ rất lâu rồi, . Bên cạnh ta là hai “vệ sĩ” đứng rất nghiêm chỉnh.

      Trình Đoan Ngọ rất tức giận, hỏi Quan Nghĩa: “Thế này là sao?”

      Quan Nghĩa vẫn giữ vẻ mặt khiêm tốn chẳng bao giờ thay đổi đó. “Đây là ý của đại ca. ấy nếu Trình có ý kiến gì ngay lập tức cùng tôi đến công ty.”

      “Dựa vào cái gì chứ?” Trình Đoan Ngọ chau mày. “Tôi chẳng đến công ty gì hết, tôi và ấy với nhau ròi, ấy để tôi rồi mà.”

      “Xin lỗi, tôi chưa nhận được chỉ thị như vậy. Ngược lại, ông chủ Lục bảo tôi điều tám vệ đến đây để chịu trách nhiệm về vấn đề an toàn của .”

      Trình Đoan Ngọ cười lạnh lùng, giễu cợt: “An toàn? Rốt cuộc là chịu trách nhiêm giam giữ tôi hay chịu trách nhiệm về vấn đề an toàn của tôi các là người nhất!”

      Quan Nghĩa gì thêm về công việc của ta nữa, chỉ khuyên nhủ cách chân thành: “Đoan Ngọ, biết rồi cần gì phải hỏi nữa?”

      ! Quan Nghĩa! Tôi rất bực mình. ta lừa tôi!”

      “Vậy cùng tôi gặp ấy, ấy cho lời giải thích.”

      “Tôi ! Tôi phải rời khỏi đây!Tôi chẳng gặp ai hết! Tôi pahir rời khỏi nơi này! Tôi sắp bị nơi này làm cho phát điên rồi!”

      biết điều này là thể.”

      “…”

      Cuối cùng, Trình Đoan Ngọ vẫn phải thỏa hiệp với Quan Nghĩa là cùng ta, nhưng chỉ là cùng ta đến công ty mà thôi, đồng thời có ba xe cùngđi, hai xe hộ tống trước, xe phía sau. ta quyết tâm kìm kẹp . Điều này hoàn toàn ngược lại với lời hứa hôm qua ta .

      Trình Đoan Ngọ lạnh lùng cười mới tất cả mọi thứ diễn ra rồi im lặng, gì.

      Khi đến , Quan Nghĩa mở cửa xe cho . chẳng động đậy, chỉ lạnh lùng liêc nhìn ta cái rồi : “Quan Nghĩa, đừng có tin vào báo ứng nhé! nhìn thấy kết cục cửa tôi chưa?’

      Quan Nghĩa cười gượng . “Tôi chỉ là người làm công thôi.”

      thế giới có hàng ngàn công việc, tại sao nhất định phải dung túng cho kẻ ác làm điều xấu chứ?”

      Quan Nghĩa buông tay. “Trước khi tìm cơ hội tốt hơn tôi phải trân trọng những gì trước măt.” ta ngừng lại chút rồi tiếp: “câu này chỉ thích hợp trong việc, tôi nghĩ, dùng trong vấn đề tình cảm cũng tồi.”

      Trình Đoan Ngọ chau mày, lạnh lùng : “Thuyết giáo với tôi ít thôi.”

      quay đầu lại nhìn ta mà thẳng vào tòa nhà nổi tiếng thẳng vào văn phòng làm việc của Lục Ứng Khâm. muốn phun hết cơn thịnh nộ chất chứa trong lòng. Còn tên thủ phạm gây ra tất cả những chuyện ấy vùi đầu vào công việc như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

      nổi giận đùng đùng xong vào phòng làm việc của ta. ta vừa hay kết thúc cuộc gọi với ai đó, ngẩng đầu lên nhìn .

      “Đến rồi à?” Lục Ứng Khâm ràng biết mà vẫn hỏi. Trình Đoan Ngọ tở vẻ khó chịu, cố gắng nhẫn nhịn. “ , rốt cuộc có ý gì? lời mà giữ lời là phong cách của à?”

      Lục Ứng Khâm chẳng có phản ứng gì với câu chỉ trích của , tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu. “Đó chỉ là kế hoãn binh để làm cho em ăn cơm thôi,” diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn

      “Được lắm!” Trình Đoan Ngọ tức giận, chỉ tay vào mặt ta. “Lục Ứng Khâm, hãy nhớ lời đấy!”

      rồi, định đẩy cửa bước ra ngoài nghe thấy ta : “Ở nhà có người canh giữ em 24/24, chỉ cần em có bất cứ hành động gì khinh suất nào có người xuống dưới mồ cùng em.”

      ta ngẩng lên nhìn , khuôn mặt tươi cười, hình như chợt nghĩ ra điều gì đó rồi chậm rãi : “À! Đúng rồi! Em muốn tuyệt thực cũng được. Dù sao ở nhà cũng có bác sĩ, em đói đến ngất có người truyền nước cho em.”

      Trình Đoan Ngọ tin vào tai mình nữa, trợn tròn mắt, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nhả ra hai tiếng. “Đê hèn!”

      Lục Ứng Khâm mỉm cười, đứng dậy, bước tới chỗ , tóm chặt lấy tay rồi đẩy mạnh vào tường, chưa kịp phản ứng áp sát vào người khiến thể cử động. bị bao vây trong vòng tay của ta, ngẩng lên chỉ nhìn thấy đôi mắt như quỷ khát máu của ta, ánh mắt ấy thể ta cũng tức giận kém.

      “Đoan Ngọ, kiên nhẫn hết mức với em rồi, Điều này em phải biết rồi chứ”

      “Vậy hãy để em ra !”

      “Em biết điều này là thể mà!”

      “Tại sao?”

      “Vì em. Lý do này đủ chưa?” Trình Đoan Ngọ buột miệng , mặc dù giọng điệu như gầm lên nhưng câu của ta lại khiến người ta thể giận được.

      Trình Đoan Ngọ vốn rất tức giận, gần như muốn xông lên liều mạng với ta, nhưng trong khoảnh khắc ấy lại giống như quả bóng bay bị chọc vỡ, xì hơi đến xẹp lép. Tom bỗng đập thình thịch, vẻ mặt nghiêm túc của ta khiến sợ hãi. cố trấn tĩnh nhưng giọng vẫn run rẩy: “Lục Ứng Khâm, hãy để em , chúng ra cứ giày vò nhau như thế này, thấy mệt sao? Em muốn tiếp tục như thế này nữa, cứ nhìn thấy những người nào quen thuộc và những việc quen thuộc là em lại cảm thấy sống bằng chết, em sắp sống nổi nữa rồi, rốt cuộc em phải nới với bao nhiêu lần mới hiểu đây?”

      Lục Ứng Khâm chau mày, chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới chậm rãi : “Đoan Ngọ, em lần là hiểu rồi. Em em đau khổ, cũng có thể hiểu được. có thể cho em thời gian, có đủ kiên nhãn, nhưng tạm thời em thể rời xa được. Em có giữ lời cũng được, em áp bức em cũng được, kết cục đều như vậy cả. Em hiểu ? Đoan Ngọ, thể để em , thể thắng được chính bản thân mình,”

      Trình Đoan Ngọ kinh ngạc: “Sao lại có thể ích kỷ như vậy?”

      là như vậy đấy, cho nên đừng nghĩ đến chuyện rời xa !”

      thể được!”

      Lục Ứng Khâm tranh luận với nữa, day day ấn đường, vẻ mặt mệt mỏi, bấm điện thoại gọi Quan Nghĩa tới. “Đưa Đoan Ngọ về, chăm sóc tốt cho ấy.” ra nhấn mạnh hai tiếng “Chăm sóc.”. Trình Đoan Ngọ tức giận đến mức run lên, nhưng chẳng có cách nào khác, chỉ giống như cá nằm thớt chỉ có điều trước kia ta chưa muốn ăn, còn bây giờ ta lại muốn ăn mà thôi.

      bực bội theo sau Quan Nghĩa rời . vừa bước ra tòa nhà bỗng nghe thấy có người gọi tên , quay đầu lại hóa ra là Du Đông.

      Nếu như trước kia có lẽ dừng bước, chuyện với vài ba câu, nhưng lúc này cáu giận đến phát điên, vì thế chỉ gật gật đầu với rồi rời .

      nhìn thấy nét mặt dần trở nên dữ tợn của Du Đông, phát ra rằng lần trước rằng phải rời khỏi đây nhưng thực ra ta chưa rời , hơn nữa lại còn được thăng chức…

      Lục Ứng Khâm chưa bao giờ nghĩ là mình lại dùng thủ đoạn đê hèn đó để giữ chân , nhưng ta còn cách nào khác. ta biết uy hiếp và kìm kẹp của ta chỉ là kế hoãn binh để kéo dài thời gian mà thôi, nhưng ngoài cách đó ra, ra chẳng còn cách nào khác nữa.

      ta nghĩ rằng cũng chỉ là tạm thời chiếm giữ trái tim ta mà thôi, nhưng nếu thực muốn, để cho , chắc ta cũng đến mức quá đau buồn. ngờ rằng chỉ đêm, chỉ có đêm thôi mà ta lại thấy khó chịu như có hàng ngàn con kiến cắn, ta bị giày vò từng giây, từng phút. ta có thể chấp nhận việc ra nước ngoài du lịch cho khuây khỏa, chỉ cần vẫn quay trở về bên ta ta có thể nhượng bộ tất cả, nhưng cái mà muốn là ta cho được tự do, điều này ta thể.

      ta biết mình lại sai rồi, cách làm đó của ta chỉ khiến trái tim càng ngày càng xa cách, nhưng ta cũng chẳng nghĩ được xa xôi như thế, ta chỉ nghĩ là trước mắt làm thế nào để nhốt được , chỉ cần nhốt được ở lại mà thôi.

      Sau khi rời , cả buổi chiều, ta thể nào tập trung vào việc được. Ánh mắt oán hận của lúc rời cứ in sâu trong đầu ta. Đến buổi tối, mọi hôm Lục Ứng Khâm về nhà ăn cơm với , nhưng ta phá lệ, ra ngoài tiếp khách. Mấy tổng giám đốc công ty bất động sản trong thành phố nhất định mời ta ăn. ta vốn phải là người thích rượu chè nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại ép mình uống say khướt. ta chẳng từ chối bất cứ ai đến mời rượu mình.

      Đến khi say khướt rồi ta mới dám về nhà, mới dám đối diện với , mới dám lấy lý do đê hèn ấy để đến gần

      Sau khi về đến nhà, Trình Đoan Ngọ chẳng chẳng rằng, mình ngồi ở phòng khách xem ti vi. Căn phòng rộng rãi và trống trải, nhưng biết cả trong lẫn ngoài đều có người theo dõi mình, chẳng khác nào sống cuộc sống trần trụi. thái độ đó của Lục Ứng Khâm thực khiến càng khó chịu, từ trầm uất chuyển sang phẫn nộ, càng muốn rời bỏ nơi này.

      ti vi chiếu chương trình văn nghệ tổng hợp rất “hot”, năm MC sân khấu rất hài hước khiến các khách mời tham gia chương trình cười nghiêng ngả, tăng lượng để tai mình chỉ còn nghe thấy những thanh đó thôi. Hình như chỉ có như vậy mới khiến cảm thấy mình thảm hại.

      Cửa phòng bỗng nhiên mở rộng. vô thức nhìn ra, chỉ nhìn cái rồi quay vào.

      Trong phòng khách chỉ có ánh sáng nhấp nháy của màn hình ti vi, yếu ớt và loang lỏ phản chiếu lên người ta, biểu lúc đó của ta cũng mờ nhạt nhưng vẫn có thể nhìn thấy chán nản và u ám tỏa ra từ người ta. ta bước vào, ngửi thấy nồng nặc mùi rượu. chau mày rồi lại lơ đãng nhìn màm hình ti vi.

      Trạng thái lơ đãng khiến phản ứng chậm chạp. Cái bóng loang lổ ấy cứ tiếng đến gần nhưng nhận ra cho đến khi bóng đen ấy từ sau lưng bổ nhào lên người . Mùi rượu nồng nặc phả vào tai từ phía sau, Trình Đoan Ngọ gần như, choáng váng. Cơ thể cao to, rắn chắc phía sau áp sát vào người , hai tay vòng qua cổ , đầu ta gối lên vai cách thoải mái tựa như cậu bé nũng nịu.

      Cái ôm đó khiến Trình Đoan Ngọ thấy sợ. cảm giác vừa mơ hồ vừa ràng, ký ức vừa ấm áp lại vừa buồn đau. có thể cảm nhận được ấm áp ấy, mặc dù lẫn trong đó là mùi rượu nồng nặc.

      Đầu ta di chuyển vai , má cọ xát vào , miệng lầm rầm: “Đoan Ngọ…”

      Trình Đoan Ngọ cứ ngây ra, giọng ấm ấp của Lục Ứng Khâm cứ vang bên tai : “Đoan Ngọ… Đoan Ngọ…”. ta cứ khẩn thiết gọi tên , thậm chí nhàng hôn lên vành tai . Nụ hôn ướt át của ta như khơi dậy, đẩy mạnh ta ra, nhưng ta còn ôm rất chặt, chẳng thế nào thoát khỏi vòng tay ấy.

      Hơi thở nồng nặc mùi rượu của ta phả lên cổ khiến thấy có chút tê dại, ta lúng túng : “Đừng đẩy , cầu xin em đấy!”

      Đây là lần đầu tiên ta “cầu xin ”, bỗng chẳng biết phản ứng như thế nào.

      “Đoan Ngọ, biết em hận , nhưng có cách nào khác, thể có em, chỉ cần em ở lại đây, chẳng quan tâm em hận thế nào…”

      ta khẽ , từng lời phát ra từ sâu thẳm trái tim. Hơi rượu người ta nồng nặc nhưng ta lại vô cùng tỉnh táo. ta biết mình gì. ta run rẩy và hết sức dè dặt, thậm chí ta cũng sợ hãu câu trả lời mà ra…

      “Đoan Ngọ… Đoan Ngọ… Đừng rời xa có được ? Chỉ cần em đồng ý thôi có người giám sát em nữa, em muốn thế nào cũng được, có được ? Được ?”

      Rượu… quả thực là thứ tốt. Nó giúp Lục Ứng Khâm có thêm can đảm. Nó giúp ta hạ thấp mình mà chuyện với . Dường như ta tự dồn mình vào đường cùng.

      “Đoan Ngọ…” ta lần tìm đôi má ngày càng gầy của , trái tim đau đớn.

      “Để em !” Nghe xong lời bày tỏ của ta. Trình Đoan Ngọ trầm lặng lát rồi nhàng ba từ ấy.

      Lục Ứng Khâm cười cay đắng. “Em lừa dối chút thôi …cũng được sao?”

      Trình Đoan Ngọ khẽ thở dài, nét mặt vẫn chẳng có chút biểu cảm. “Chúng ta hãy buông tha cho nhau , cần gì phải tự lừa dối lẫn nhau, xảy ra chuyện như vậy bảo em phải sống với như thế nào chứ? Lục Ứng Khâm, hai chúng ta chỉ là những vết thương của nhau, ai muốn cứ mang theo nó bên mình để tự khiến mình đau đớn chứ?”

      Lục Ứng Khâm đứng vững nữa, run rẩy buông tay khỏi người , khẽ . “Đây chính là kết cục sao?! Em thể lừa dối dù chỉ lần sao? Trình Đoan Ngọ, em nhẫn tâm như vậy?” Giọng ta khàn khàn, dần, ta cũng dần tỉnh lại.

      Trình Đoan Ngọ kiên định trả lời: “Đúng vậy.” Chỉ mọt câu thôi nhưng lại như thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim ta.

      ta cười đau khổ. “Được!Rất được! Trình Đoan Ngọ em được lắm! để em ! để em !” Miệng ta đắng ngắt, dường như tất cả chỗ rượu uống buổi tối lại trào lên miệng, vừa đắng vừa cay, ta đau đớn ra câu để , rồi sau đó, ta nhìn sâu vào mắt , chậm rãi : “Tết Đoan Ngọ, tổ chức sinh nhật lần cuối cho em. Sau đó, chúng ta gặp lại nhau nữa.”

      “Hứa nhé!”

      “Ừ.”

      Sau hôm đó. nhìn thấy Lục Ứng Khâm nữa, chỉ thỉnh thoảng thấy thông tin của mạng và internet. Thời gian mà họ giao hẹn cũng sắp đến. Sinh nhật là tết Đoan ngọ.

      Buổi tối hôm trước, ta gọi điện cho , hai người nghe máy im lặng gì đúng mười phút. Cuối cùng, kiên nhẫn được nữa mà cất tiếng hỏi: “Có việc gì ?”

      Giọng ta khàn khàn, lúc lâu mới trả lời: “ chỉ nhắc nhở em chút ngày mai là tết Đoan ngọ.”

      “Em biết rồi. Em chưa quên lời hẹn của chúng ta đâu.”

      “…”

      Rồi hai người họ lại im lặng. cuối cùng, Lục Ứng Khâm tắt điện thoại. Trình Đoan Ngọ chỉ nghe thấy tiếng thở dài trong điện thoại, ngay cả câu “chào tạm biệt” cũng có.

      Ngày sinh nhật, cũng chẳng chuẩn bị gì đặc biệt, chỉ nghĩ rằng đó giày vò cuối cùng của mình. Sau ngày hôm nay, có thể được tự do rồi.

      Buổi sáng, sau khi thay đồ liền ra khỏi nhà. Lục Ứng Khâm cho xe đến đón .

      Chỉ có điều, khi bước lên xe mới phát ra lái xe chính là Du Đông. cũng chẳng để tâm lắm, chỉ buột miệng hỏi: “Sao lại đến đón em?”

      Du Đông quay đầu lại. “Sao, hi vọng gặp à?”

      Trình Đoan Ngọ mỉm cười. “ Sao lại thế chứ?”

      “Nghe sau ngày hôm nay em rời ?”

      Trình Đoan Ngọ ngẩn ra chút rồi gật đầu. “Vâng”

      Du Đông cười chế giễu. “Lẽ nào Lục Ứng Khâm lại trở nên nhân đạo như vậy?”

      Trình Đoan Ngọ muốn trao đổi với ấy quá nhiều về vấn đề này, liền sang chuyện khác: “ phải đưa Lạc Lạc ra nước ngoài sao? Vẫn chưa à?”

      “Nước ngoài?” Du Đông vẫn quay đầu lại, lạnh lùng : “Đưa ai? Lạc Lạc?”

      Trình Đoan Ngọ cảm thấy có chút gì đó bình thường. “Du Đông, làm sao vậy?”

      Du Đông trả lời, chỉ nhấn mạnh ga. Trình Đoan Ngọ bị ngã mạnh về phía sau theo quán tính, lưng bị đập mạnh vào thành ghế đau đớn. khó chịu lấy tay xoa xoa chỗ lưng đau. “Du Đông rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

      sốt ruột ngẩng lên. Cảnh tượng ngoài cửa sổ khiến thấy sợ hãi. Du Đông đưa vào thành phố, lái xe với tốc độ rất nhanh, cứ lao vun vút.

      Trình Đoan Ngọ phát ra có chuyện bất thường, hai tay nắm chặt lấy tay nắm cửa xe, hét to: “Du Đông! Rốt cuộc muốn đưa em đâu vậy?!”

      “…”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 48

      Trình Đoan Ngọ chưa kịp gì thêm liền bị Du Đông tiêm thuốc mê. Mùi thuốc gây mê đó ngay tức khắc khiến cảm thấy toàn thân tê dại, mọi thứ trước mắt tối tăm…

      Khi Trình Đoan Ngọ tỉnh lại thấy mình bị trói chặt trong nhà kho bỏ hoang, cũ kỹ, tối tăm dưới lòng đăt. Hai Tay bị trói sai thành ghế. Ngồi bên cạnh là Du Đông với nét mặt bình thản. Thấy tỉnh lại, ta chớp chớp mắt, giây phút ấy, ánh mắt có rất nhiều cảm xúc phức tạp.

      “Đoan Ngọ, em phải biết rằng, hề muốn làm hại em.” Giọng Du Đông vừa bình tĩnh vừa lại vừa đau đớn.

      Trình Đoan Ngọ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. bị trói chặt, vừa tê vừa đau, cảm giác cử động được là khó chịu. Trình Đoan Ngọ vùng vẫy hồi lâu mới ý thức được rằng, đây phải là trò chơi chạy trốn, Du Đông thực bắt cóc .

      Trình Đoan Ngọ nhìn khuôn mặt dịu dàng của Du Đông, khóe môi lúc nào cũng như mỉm cười, kể cả khi khóe miệng ấy vẫn cong lên, người thân thiện, ấm áp như vậy, sao có thể như thế này được chứ? Trình Đoan Ngọ vùng vẫy, do dự lát rồi hỏi: “Du Đông, rốt cuộc bị sao vậy?” cái nhà kho u tối này khiến người ta cảm thấy lạnh đến run người, nhưng cũng nhận thức được rằng giờ phải lúc để sợ hãi, có nhất định phải biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. hỏi dò. “ trói em ở đây để làm gì?”

      Du Đông im lặng lúc rồi lạnh lùng : “Đoan Ngọ, em phải biết rằng, đời này, người mà muốn làm tổn thương nhất là em. Chỉ cần em phối hợp với thả em. Còn nếu em chịu phối hợp em cũng biết hậu quả rồi đấy!”

      Rồi rút từ trong người ra khẩu súng. Trình Đoan Ngọ biết đó là khẩu súng lục kiểu mới.

      hít hơi sâu. “ muốn em phối hợp làm gì?”

      “Giết Lục Ứng Khâm.” Giọng Du Đông vẫn có chút thay đổi, nhưng câu ràng của khiến người khác cảm thấy sợ hãi

      Trình Đoan Ngọ liếc mắt nhìn Du Đông, tim đập thình thịch. “Tại sao?”

      Gân bàn tay Du Đông nổi lên. Đập mạnh và thành ghế trói , lực mạnh đến mức vô cùng sợ hãi. nhìn , ánh mắt dữ tợn, đầy vẻ phẫn nộ, đôi môi mím chặt lại. ‘Nếu muốn trách trách quá tàn nhẫn mà dồn vào đường cùng.”

      Trình Đoan Ngọ biết rằng giờ đây phải là lúc để có bất cứ hành động chỗ ngược được nào, xem ra Du Đông, nộ dạng phẫn nộ đó, bất cứ hành đông nào của cũng có thể châm ngòi cho con phẫn nộ. phải làm cho trấn tĩnh lại. Nếu , ngay bản thân cũng gặp nguy hiểm. bắt đầu thử thức tỉnh : “ muốn giết ấy sao? có biết tội này lớn như thế nào ? làm như vậy Lạc Lạc ra sao?”

      “Lạc Lạc?!” Du Đông cười mỉa mai, trong mắt nổi lên những tia máu đáng sợ. Trình Đoan Ngọ nhìn thấy vẻ mặt ngày càng dữ tợn của . Nhưng sợi râu dài dưới cằm khiến khiến vừa trông ngỗ ngược lại vừa suy sụp tinh thần. khác hoàn toàn với Du Đông mà từng biết.

      “Nếu em cũng quên mất đấy! Mẹ kiếp, cũng muốn đưa cả loại nghiệt chủng ấy đến đây để hai bố con họ cùng chết với nhau!”

      “Gì cơ!” Trình Đoan Ngọ nhíu mày. “Cái gì mà hai bố con họ? Gì cơ?”

      “Mẹ kiếp, Lục Ứng Khâm là tên khốn nạn! Là loài cầm thú! Loại người như dựa vào cái gì mà vẫn sống chứ? Dựa vào cái gì chứ?” Du Đông càng lúc càng mất kiểm soát, nhảy lên, rút khẩu súng khiến tim đập mạnh. Trình Đoan Ngọ liền ngậm miệng lại, hỏi bất cứ câu nào khiến bị kích động nữa, hy vọng bình tĩnh trở lại. Hai tay bị trói sau lưng nên chỉ có thể tóm chặt thành ghế để giữ bình tĩnh.

      Vài phút sau, Du Đông cũng bình tĩnh trở lại. tay cầm súng, tay kia rút điện thoại từ trong túi ra.

      Trình Đoan Ngọ ngẩng lên nhìn mới phát cầm điện thoại mình. bấm “tít tít” dãy số rồi đưa đến bên tai , : “ với . Bảo đến nhà kho ở đường XX.”

      Trình Đoan Ngọ nhìn Du Đông chằm chằm vẻ mặt thể tin được. Đầu máy bên kia báo bận, vang lên tiếng “tít tít”. lúc sau nghe thấy giọng nhàng của tổng đài thông báo để lại tin nhắn vào hộp thoại. Du Đông đứng rất gần nên cũng nghe thấy, đạp mạnh cái xuống nền đất rồi tắt điện thoại.

      Trình Đoan Ngọ thở phào nhõm, quay đầu lại với Du Đông: “ muốn lấy em ra để uy hiếp ấy à?” Trình Đoan Ngọ ngẩn người rồi bỗng siết chặt bàn tay. “Sao có thể nghĩ đến việc lấy em để uy hiếp ấy? ấy đến đâu! thực quá đề cao vị trí của em trong lòng ấy rồi.”

      Du Đông nhìn Trình Đoan Ngọ với ý tứ sâu xa, giọng lại trầm như lúc đầu: “chúng ta cứ chờ xem, chẳng phải biết ngay sao?” cười lạnh lùng rồi khẽ nhún vai khiến Trình Đoan Ngọ cảm thấy sống lưng lành lạnh, toàn thân vã mồ hôi.

      …” Trình Đoan Ngọ bỗng tức giận, nhưng lại chẳng biết gì, đành khuyên nhủ: “Du Đông hãy nghe em , có thể là có hiểu nhầm nào đó. đừng xúc động như vậy, có được ?Như thế này chẳng giống Du Đông mà em biết chút nào?”

      “Du Đông mà em biết là người như thế nào? Bị cắm sừng, rồi mình nuôi đứa con đến năm năm liền mà chẳng hay biết chuyện gì, còn có ý định đưa nó ra nước ngoài nữa chứ!” Du Đông nhếch miệng cười lạnh lùng. “Trình Đoan Ngọ, chắc chắn em gặp người đàn ông ngu ngốc như vậy rồi nhỉ?”

      “Du Đông, nghe em này, bất kể là có chuyện gì xảy ra. Chúng ta hãy làm cho ràng rồi tính tiếp. Trước đâu lâu chẳng phải rất tốt đó sao? phải muốn đưa Lạc Lạc ra nước ngoài sao? Sao lại gọi nó là con của người khác? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì Có phải là có gì hiểu lầm ở đây ?”

      Du Đông ngạo nghễ nheo nheo mắt, nhắc lại và nhấn mạnh lời vừa rồi của Trình Đoan Ngọ: “Hiểu lầm?” “hừm” tiếng lạnh lùng. “Bức di thư do chính tay Minh Nguyệt viết ra mà lại có thể nhầm được sao? ta sinh ra nghiệt chủng cho Lục Ứng Khâm! Lại còn tự sát vì Lục Ứng Khâm! Mẹ kiếp, thằng ngốc từ đầu đến cuối! Bị cắm sừng rồi lại còn thay nó nuôi dưỡng đứa con hoang đó!”

      thể như thế được!” Trình Đoan Ngọ vẫn thể tin nổi. “Lạc Lạc rất giống . tìm được bức di thư đó ở đâu vậy?”

      “Giống ? Trước kia, khi hai mươi lăm tuổi cũng cảm thấy nó giống . Giờ càng nhìn lại càng thấy giống Lục Ứng Khâm. Mẹ kiếp, thế nào lại là con chứ!” Du Đông cười to, tự giễu. “Thảo nào mà lại chấp nhận cho quay trở lại làm việc. Thảo nào chia lợi nhuận cho nhiều thế. Hóa ra là sợ con có cơm ăn, Thế rồi lúc bảo ra nước ngoài phải người liên hệ sắp xếp tất cả. Ha Ha! Nếu như phải lúc sắp xếp đồ đạc, nhặt được bức di thư của Minh Nguyệt chẳng phải là thằng ngốc cả đời này sao? Em có biết là Minh Nguyệt giấu bức di thư đó ở đâu ? ta giấu trong chiếc áo khoác! ta biết đốt di vật của ta. ta biết như vậy. ta biết tất cả. ta chọn đúng lúc để cảm thấy chịu đựng nổi. ta đợi đến lúc chuyển nhà, đợi đến lúc thu dọn đồ đạc.”

      “Du Đông, hãy bình tĩnh chút !”

      “Em bảo phải bình tĩnh thế nào? Lục Ứng Khâm dựa vào cái gì chứ? dựa vào cái gì chứ? lấy mọi thứ của . thể thỏa hiệp với được. phải khiến sống bằng chết! ta phải làm

      cho đau đớn hơn !" Vẻ mặt Du Đông lúc này vô cùng đáng sợ, nhìn Trình Đoan Ngọ chằm chằm, giọng cảnh báo: "Tốt nhất là em hãy phối hợp cho tốt. Nếu phối hợp em xuống mồ cùng với Lục Ứng Khâm đấy!" túm lấy cằm của Trình Đoan Ngọ, bắt phải ngẩng lên nhìn mình. " phải em cũng rất hận sao? phải em muốn rời xa sao? Trình Đoan Ngọ! Hãy nghe lời ! làm hại em! Chỉ cần em nghe lời thôi!"
      "Du Đông..."
      "Đủ rồi!" Du Đông ngắt lời Trình Đoan Ngọ. " cần gì thêm nữa! biết mình làm gì."
      rồi, Du Đông lại tiếp tục giơ điện thoại lên gọi, mở loa to. Lần này đầu máy bên kia nhận cuộc gọi rất nhanh. thanh trong điện thoại có lẫn tạp của tiếng gió vù vù, tiếng lá rơi xào xạc.
      Lục Ứng Khâm vẫn hay biết gì, vừa mở miệng giáo huấn : "Trình Đoan Ngọ, em đâu vậy? gọi cho em bao nhiêu lần mà em nhấc máy? Em có biết là tìm em khắp nơi như thằng điên ?!"
      Trình Đoan Ngọ vội vã vùng vẫy nhưng bị trói quá chặt, thể động đậy được. dám phát ra bất cứ thanh nào. thể để Du Đông dụ đến đây được.
      Du Đông cầm điện thoại khẽ mỉm cười rồi : "Tổng giám đốc Lục! Tìm Đoan Ngọ à? ấy ở cùng tôi!"
      Nghe đầu máy bên kia là giọng đàn ông nên Lục Ứng Khâm chuyển giọng: "Du Đông? đưa ấy dâu vậy? Bảo ấy nghe điện thoại !"
      Du Đông khẽ mỉm cười, nhàng : "Có lẽ thể được, ấy bị trói chặt, có muốn chuyện với ấy ?"
      Lục Ứng Khâm lập tức ý thức được có gì đó bất thường, như hét lên: " mang ấy đâu vậy? muốn làm gì?"
      "Làm gì? Tôi chẳng làm gì cả. Tôi chỉ muốn gặp thôi."
      " muốn gặp tôi sao phải trói ấy?! Du Đông! biến thành người lấy phụ nữ ra làm con tin từ bao giờ vậy?! bảo ấy chuyện ! Tôi phải chuyện với ấy!"
      "Đừng nhiều lời! Tôi bảo đến đây đến !" Rồi đưa điện thoại cho Trình Đoan Ngọ, ra lệnh cho : " !"
      Trình Đoan Ngọ cắn chặt môi, bất cứ điều gì, cứ nhìn Du Đông chằm chằm.
      Du Đông cũng sốt ruột, rất có kỹ xảo, gí sát súng vào xương đòn của Trình Đoan Ngọ, từng cơn đau rút dội lên đến chịu nổi, kêu lên đau đớn. Lục Ứng Khâm ở đầu máy bên kia nghe thấy tiếng của Trình Đoan Ngọ lập tức thấy hốt hoảng, vội vã kêu lên: “Đoan Ngọ! Đoan Ngọ! Em ! Đoan Ngọ! Em sao chứ? Em thế nào rồi? ta chưa làm gì em chứ?”
      Du Đông để Trình Đoan Ngọ kịp rút lại điện thoại, uy hiếp Lục Ứng Khâm: “ cho biết, trong ba tiếng đồng hồ phải đến nhà kho số XX đường XX! mình đến thôi! Chỉ cần mang thêm ai nữa tôi lập tức bắn ấy!”
      “Nghe này Du Đông! Tôi đến mình! Chỉ cần làm hại đến ấy! dám động đến sợi tóc của ấy cũng biết hậu quả rồi đấy! Tôi….”
      Vừa nghe thấy Lục Ứng Khâm đến mình, Trình Đoan Ngọ cố gắng đứng dậy, xông lên phía trước, hét to: “Lục Ứng Khâm, đừng đến đây! Đây là cái bẫy đấy!”
      “Bốp!” Du Đông đập mạnh súng vào cùi tay của . Cả người và ghế nghiêng hẳn về bên trái rồi va đập vang lên tiếng rất lớn. đau đến mức như bị gãy xương.
      Lục Ứng Khâm nghe thấy vậy lại càng nóng ruột, giọng run rẩy và lo lắng: “Đoan Ngọ! Đoan Ngọ! Em sao vậy?”
      Tiếng của Lục Ứng Khâm bỗng chốc vụt tắt trong nhà kho bẩn thỉu đó. Du Đông tắt điện thoại. ta nhét điện thoại vào túi rồi cất khẩu súng vào bên thắt lưng, sau đó bước hai bước đến trước mặt Trình Đoan Ngọ, ta nhìn xuống Trình Đoan Ngọ. bên mặt dính đầy bùn đất vì bị ngã xuống đất. Trông lúc này thảm thương, nhưng nhìn Du Đông với ánh mắt sắc nhọn như muốn xẻ thịt ta ra làm trăm mảnh.
      Du Đông chẳng tỏ thái độ trước ánh mắt cố ý đó của . Thậm chí, ta còn cười với rồi quỳ xuống đỡ dậy, nhàng phủi phủi bùn đất bám người .
      ta nắm chặt đôi vai gầy của Trình Đoan Ngọ, gằn từng tiếng: “Đoan Ngọ, dạo này hay nghĩ, nếu hồi đó người mà em thích là chứ phải Lục Ứng Khâm, em chọn chứ phải Lục Ứng Khâm, có lẽ bây giờ mọi chuyện như thế này.”
      ta nâng cằm lên ngón tay dừng lại , ánh mắt đầy lưu luyến. Hồi lâu sau, khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, giọng lạnh đến thấu xương: “ Đừng trách , Trình Đoan Ngọ! Muốn trách trách em có con mắt mà chọn nhầm người. Muốn trách trách chính em bây giờ vẫn chưa tỉnh ra mà phối hợp với . Trình Đoan Ngọ, tất cả đều là do em lựa chọn…..”
      Last edited by a moderator: 23/11/14

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 49

      Trình Đoan Ngọ cứ nhìn Du Đông chằm chằm, chớp mắt, như người xa lạ. “Du Đông, có hiểu tại sao em lại muốn để ấy đến ?” bình tĩnh hơn nhưng vẫn dấu được xúc động. “ làm như vậy chẳng khác nào em là kẻ bất nghĩa. Nếu ấy đến, mọi việc chẳng phải đều là do em sao? Em phải là , cũng thù hận đến vậy, em chỉ muốn mình khỏi đây mà thôi. Tại sao lại lôi em vào thế này? Tại sao thể tự mình giải quyết vấn đề giữa ấy?!”

      Du Đông im lặng lúc nhìn Trình Đoan Ngọ với ánh mắt phức tạp, sau đó chậm rãi : “Đến bước này rồi cũng quay đầu lại được nữa.

      tức tối quở trách: “ ấy đến! Mà có đến em cũng để đưa em ra uy hiếp đâu!”

      “Việc này do em quyết định.” Du Đông lại rút khẩu súng ra khỏi thắt lưng, dùng súng nâng cằm lên, giọng uy hiếp: “Nếu em phối hợp với chắc chắn phải chịu khổ đấy.’


      “Đây là tình dành cho em sao? rằng thích em là như thế này sao? thích em từ nhiều năm rồi, đây là cách bày tỏ với em sao?”

      Du Đông bị chạm đến nỗi đau, bỗng chốc trở nên xúc động. “Đừng nhắc đến tình với ! Đừng nhắc đến từ “thích” với ! từng cho em cơ hội. đưa em . từng rằng, dù có phải hi sinh tính mạng của mình cũng sẵn sàng ở bên cạnh em. Là do em! Là do em phản bội trước! Em em cứu ? Đoan Ngọ! Em rời xa chứ cứu . hề có! ràng em vẫn bỏ được tên súc sinh Lục Ứng Khâm ấy! tất cả đều là ngụy biện! Ngụy biện!”

      Du Đông xúc động mà buột miệng thốt ra những lời đó khiến Trình Đoan Ngọ bỗng ngẩn người. được câu nào nữa. Từ trước đến giờ nghĩ đến cảm giác của Du Đông trước lựa chọn của . luôn lựa chọn cách bị động theo bản năng. cũng bao giờ nghĩ lựa chọn của mình có đúng hay .

      Cho đến hôm nay, Du Đông nhắc tới mới chợt tỉnh ngộ. Đúng vậy, nếu mọi thứ có thể quay trở lại, được lựa chọn lại có lẽ tất cả như thế này.

      Nhưng liệu Lục Ứng Khâm ? Trái tim có hàng ngàn vạn lỗ hồng ấy của liệu có còn biết tình là gì nữa ?

      quay đầu lại, lạnh lùng nhắc lại những lời vừa : “ ấy đến! Mà có đến em cũng để đưa em ra uy hiếp đâu!”

      Du Đông cười giễu cợt. “ đến hay , chẳng phải lát nữa biết ngay sao?”

      “…”

      Khoảng nửa tiếng sau, Trình Đoan Ngọ nghe thấy có tiếng động ngoài cửa nhà kho vọng lại. Trái tim đập thình thịch. Du Đông nghe thấy thế liền bật cười. ta đến , cởi trói cho Trình Đoan Ngọ, đắc chí : “Em nhìn xem, phải là đến đó sao?”

      tay ta siết chặt cổ Trình Đoan Ngọ. thấy khó chịu vì thở được, hai tay kéo cánh tay của Du Đông, nhưng sức của chẳng thể nào so được với ta. cảm thấy đầu óc choáng váng vì khó thở, lại thêm sức dùng phụ của thuốc mê nên người cho đến bây giờ vẫn mềm nhũn.diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

      Tay phải của Du Đông cầm khẩu súng, đặt lên huyệt thái dương của , cảm giác lạnh lẽo của kim loại khiến Trình Đoan Ngọ dám manh đông.

      Cổ bị siết chặt khiến ho liên tục và buồn nôn, “ muốn bóp chết em hả Du Đông?”

      Du Đông vẫn nới lỏng tay, ra sức siết chặt lấy . “Chẳng có cách nào khác, Lục Ứng Khâm tàn nhẫn hơn ta, thể mạo hiểm, nhất định phải hoàn toàn khống chế em, rời bước. Nếu , thắng được”

      Trình Đoan Ngọ vô cùng tức giận. “Bộ dáng của khó coi!”

      cần em phải quản!” Du Đông chẳng thèm để ý đến Trình Đoan Ngọ nữa. ta tập trung ánh mắt ra phía ngoài cửa nhà kho.

      Lục Ứng Khâm đập tay lên cánh cửa sắt cũ kỹ, han gỉ khiến nó cứ lắc lư, kêu cót két. Giọng hoảng hốt của Lục Ứng Khâm từ ngoài cửa truyền vào: “Đoan Ngọ! Đoan Ngọ, em có trong đó ?”

      Sau đó, Lục Ứng Khâm đập mạnh vào cửa. “Du Đông! Mở cửa ra!”

      Du Đông thận trọng hỏi lớn: “ đến mình chứ? Trình Đoan Ngọ ở trong tay tôi! Chỉ cần tôi phát ra là đến mình lập tức tôi cho ấy xuống mồ!” rồi, ta bắn phát súng xuống đất.

      “Pằng” tiếng , bụi đất bay tứ tung, để lại mặt đất lỗ đạn sâu hoắm.

      Lục Ứng Khâm ở ngoài cửa vô cùng hoảng hốt. “Tôi đến mình! được làm hại ấy!”

      Du Đông nhanh chóng lên đạn rồi lại đặt đầu súng lên huyệt thái dương của Trình Đoan Ngọ, với ra. “cạnh cửa có vách , hãy trèo vào mình thôi.”

      Hai phút sau, Trình Đoan Ngọ nhìn thấy Lục Ứng Khâm trèo qua vách đó, vào. Bộ vest người ta dính đầy bùn đất. Cảnh tương ấy khiến Trình Đoan Ngọ khẽ cau mày/


      “Giơ hai tay lên đầu! Tôi cho biết nhé Lục Ứng Khâm, đừng có giở trò gì. Giờ ấy ở trong tay tôi, mà làm loạn chút thôi tôi cũng dám đảm bảo là đầu súng của tôi đứng yên đâu nhé!’

      Lục Ứng Khâm chậm rãi giơ tay lên. “Đừng làm hại ấy! thả ấy ra , có vân đề gì chúng ta tự giải quyết.”

      Du Đông chẳng để ý đén lời của Lục Ứng Khâm, tiếp: “Cởi áo ra, bỏ hết vũ khí mà mang trong người ra.”

      Lục Ứng Khâm liền cởi áo, chỉ cần dừng lại chút là Du Đông lại siết chặt cổ Trình Đoan Ngọ. gần như thể thở được. khó chịu kêu lên. Lục Ứng Khâm thấy vậy liền nhanh chóng bỏ khẩu súng giắt bên trái thắt lưng ra để xuống đất.

      đừng làm hại ấy!” ta cởi trần, giơ hai tay lên đầu. “Giờ tôi còn gì nữa rồi, chúng ta có thể chuyện được ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà phải hành động như thế này?”

      “Chẳng có gì để cả. Chuyện gì bản thân quá rồi!” Du Đong chỉ chỉ lên khẩu súng mà Lục Ứng Khâm mang theo. “Tôi gọi đến đây chỉ để cho chuyện. Hãy lấy mạng để đổi lấy mạng của Trình Đoan Ngọ. Súng ở mặt đất ấy. hãy tự sát rồi tôi thả Trình Đoan Ngọ ra.”

      “Tôi dựa vào cái gì để tin chứ?”

      “Vậy chẳng có lựa chọn nào khác. Tôi chôn thuốc nổ ở đây. Ngòi thuốc nổ được cài ở vách cửa vừa rồi trèo vào cửa vô tình kích nổ, trong ba mươi phút nữa, nó nổ tung, chẳng ai trong chúng ta chạy thoát cả!” Du Đông cười to rồi lại với Lục Ứng Khâm: “Lục Ứng Khâm, thế nào? lựa chọn này có khó ? ấy chết hay chết?”

      Lục Ứng Khâm chau mày. quay sang nhìn Trình Đoan Ngọ, Du Đông mất kiểm soát nên siết cổ chặt hơn, gần như thở nổi, mặt tím tái, trông vô cùng đau đớn.

      Lục Ứng Khâm nhìn với ánh mắt phức tạp rồi lại quay sang nhìn Du Đông, cuối cùng nghiến răng trả lời: “Được, tôi đồng ý với .”

      Lục Ứng Khâm suy nghĩ chưa đến mười giây trả lời khiến cả Du Đông và Trình Đoan Ngọ đều cảm thấy bất ngờ. Đặc biệt là Trình Đoan Ngọ, nắm chặt cánh tay của Du Đông, hét lên: “Lục Ứng Khâm, điên rồi! mau ! Em cần phải thế mạng!”

      Cả Lục Ứng Khâm và Du Đông đều chẳng để ý đến lời của Trình Đoan Ngọ. đủ sức để vùng vẫy, muốn cắn Du Đông nhưng bất lực vì tay ta chặn cằm . lo lắng đến mức cắn nát môi nhưng Du Đông cũng chẳng hề lay động. hét lên bất lực: “Lục Ứng Khâm, mau !”

      Du Đông cười. “ thú vị” ta đá khẩu súng dưới đất. “Giờ có thể cầm lấy nó. Đợi chết rồi, tôi tức khắc đưa Trình Đoan Ngọ rời !”

      Lục Ứng Khâm nhìn Du Đông với ánh mắt phúc tạp, nghẹn ngào : “Trước khi chết, tôi có vài lời muốn với Trình Đoan Ngọ. xong, tôi nổ súng, được ?”

      Du Đông nghe thấy vậy liền đề cao cảnh giác, siết chặt cổ Trình Đoan Ngọ. lùi ra phía sau bước, đầu súng tì mạnh vào da thịt . “Tôi cho biết nhé, Lục Ứng Khâm, đừng có kéo dài thời gian để dở trò! Nếu tất cả chúng ta đều chết đây!”

      “tôi giờ trò gì cả. Tôi chỉ vài câu thôi.” vẫn giơ hai tay đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.

      “Chắc cũng chẳng dám. Muốn mau !”

      “Trong áo tôi có thứ muốn tặng ấy.” chầm chậm cúi xuống, lấy từ trong túi áo vest ra quyển sổ , nhàng đặt mặt đất.

      Giọng vừa ấm áp lại vừa nhàng tựa như mặt nước gợn sóng, có chút căng thẳng. “Đoan Ngọ!” khẽ gọi tên . Trình Đoan ngọ cố chịu đựng đau đớn nhìn .

      Lục Ứng Khâm tiếp: “Đoan Ngọ! Đây là bằng tốt nghiệp trung học cua em. Hôm trước, kịp lấy giúp em. hứa với em là đưa em lây, nhưng giữ lời. Xin lỗi em!... Trong bằng tốt nghiệp có kẹp đôi vé bay Maldives. Trước đây chẳng phải em rằng sau khi tốt nghiệp trung học em muốn cùng du lịch đến đó sao? Xin lỗi, giữ lời rồi…Nhứng điều với em hôm trước đều là lòng. Đoan Ngọ, cả đời này có lỗi với em.”

      “…”

      Trình Đoan Ngọ vô cùng kinh ngạc, đầu óc trở nên trống rỗng, Tất cả gian trước mắt như trở nên méo mó. Chẳng còn trói buộc, chẳng còn thuốc nổ, cũng chẳng còn súng nữa…

      dường như nhìn thấy Trình Đoan Ngọ của tuổi mười bảy.

      cầm cây kem, ăn ngon lành như đứa trẻ, tựa lưng vào Lục Ứng Khâm. “Ứng Khâm, chỉ còn nửa năm nữa là em tốt nghiệp rồi. Đợi em thi tốt nghiệp xong, đưa em lấy bằng tốt nghiệp, được ?”

      Lục Ứng Khâm cũng chẳng thèm nhìn , ngồi nhích ra vẻ khó chịu, miễn cưỡng trả lời: “Ừ”

      Nhưng Trình Đoan Ngọ ngốc ngếch vẫn cười vui vẻ rồi nhảy cẩng lên, hưng phấn : “Đợi em tốt nghiệp rồi, chúng ta đến Maldives nhé, bố em là Maldives chỉ cao hơn mặt nước biển mét, chừng sắp bị chìm nghỉm! chúng ta phải đến đó chơi mới được!”
      Lục Ứng Khâm vẫn miễn cưỡng trả lời: “Ừ.”

      Lúc ấy, sao lại ngốc nghếch như vậy? bảo giờ nghĩ xảy ra những chuyện như thế này. cứ ngốc nghếch tự vẽ ra hành trình cho mình, vẽ ra bức tranh đẹp đẽ với Lục Ứng Khâm…

      Lục Ứng Khâm đẩy chiếc bằng tốt nghiệp về phía trước, nở nụ cười ấm áp với . “Đoan Ngọ,chúc mừng sinh nhật em!”

      “…”

      Đây là “Lời trăng trối” Cuối cùng của sao? Trước khi chết… chỉ muốn với câu: “Chúc mừng sinh nhật” thôi sao?

      Như thế này chẳng giống chút nào! Chẳng giống chút nào!

      Trình Đoan Ngọ cảm thấy tất cả những hồi ức mà cố gằng kìm nén bấy lâu bỗng chốc như cơn thủy triều ập đến, nhấn chìm .

      Từng cảnh tượng lộn xộn và vụn nát cứ lên trong đầu , giống như những cảnh quay trong bộ phim cứ ùn ùn kéo đến…

      “…”

      “Đây là khẩu súng lục, tên tiếng là Revlver.”

      “Em xem, rốt cuộc phải làm thế nào với em đây?”

      “Đoan Ngọ, đừng sợ ! Từ hôm nay, thế giới này chỉ có gia đình ba người chúng ta mà thôi được ?”

      “Đoan Ngọ, em!”

      “Đoan Ngọ, hãy cho thêm cơ hội nữa.”

      “Nghe này Du Đông! Tôi đến mình! Chỉ cần làm hại đến ấy!”

      “Đoan Ngọ! Đây là bằng tốt nghiệp trung học của em. Hôm trước, lấy giúp em. hứa với em là đưa em lấy, nhưng giữ lời. Xin lỗi em!”

      “Những điều với em hôm trước đều là lòng. Đoan Ngọ , cả đời này có lỗi với em.”

      “Đoan Ngọ, chúc mừng sinh nhật em!”



      Từng câu, từng câu mà Lục Ứng Khâm đều lên trong đầu , tốt có, xấu có. Khoảnh khắc ấy bỗng thấy đầu mình bị lấp đầy lời của . Ký ức nặng nề ấy khiến thể nào thở nổi, khoảng thời gian giày vò đó như đè lên tuyến nước mắt của , biết mình có thể gì, có thể làm gì. hướng mắt nhìn Lục Ứng Khâm, hành động của tựa như thước phim quay chậm ra trước mắt.

      Lục Ứng Khâm nhặt khẩu súng dưới mặt đất lên.. rồi chậm rãi đứng dậy… Lục Ứng Khâm lên đạn…phát ra tiếng kêu lách cách… Rồi Lục Ứng Khâm chầm chậm đưa đầu súng lên huyệt thái dương…

      Trình Đoan Ngọ thấy căm hận, vô cùng căm hận bản thân mình.

      Tại sao, tại sao trong giây phút này lại muốn rời xa

      Trái tim mà vùi sâu từ rất lâu rồi, tình cảm mà kìm nén và đóng kín từ lâu rồi bỗng chốc như quay trở về…

      hận… vô cùng căm hận… Vì trái tim… của chính …có chết vẫn thay đổi…

      Lục Ứng Khâm vẫn chưa bóp cò.

      Trong vài giây ngắn ngủi, Trình Đoan Ngọ bỗng vung mạnh tay, ngón ta thon dài của đặt lên bàn tay căng cứng của Du Đông…

      Đông tác của quá nhanh, đến mức… chẳng ai nhìn thấy trong khoảnh khắc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì…

      “Pằng!” tiếng súng vang lên, xe rách bầu khí yên lặng trong nhà kho bỏ hoang ấy…

      Dường như tất cả trở nên im lặng như tờ, mọi nỗi sợ hãi đều dừng lại, tất cả ân oán đều dừng lại, tất cả đều dừng lại…

      “Đoan Ngọ…” Hai người đàn ông cùng hét lên đau đớn, nhưng Trình Đoan Ngọ lại cảm thấy thanh ấy vừa xa xôi lại vừa vang vọng, tựa như từ nơi rất xa, rất xa vọng lại.

      Người mềm nhũn, ngã xuống đất, nhưng chẳng cảm thấy chút đau đớn, cuối cùng được giải thoát rồi… Cuối cùng … cũng được giải thoát rồi…

      Tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ nhạt, loang lổ, chẳng còn nhìn thấy gì nữa, tựa như bóng đêm ập đến, chẳng còn nhìn thức gì… còn nhìn thấy nữa…

      “Lục Ứng Khâm…” Trình Đoan Ngọ líu ríu, giọng đến mức chính mình có thể nghe thấy… muốn điều đó nhưng cuối cùng lại kịp ra câu chon giấu nơi thẳm sau trai tim mình.

      Lục Ứng Khâm, em

      vẫn chưa kịp ra điều ấy.

      Mắt tối sầm lại, thấy bố , và Đông Thiên đến đón

      mỉm cười, nụ cười giải thoát và hạnh phúc… tiến về phía trước, cùng những người thân thiết nhất của …rồi khi quay đầu nhìn lại, chẳng nhìn thấy gì nữa…

      Lục Ứng Khâm, em .

      Cuối cùng câu ấy vẫn chôn vùi cùng với sinh mạng của

      “…”

      Vụ án của Du Đông, chúng em cố gắng hết sức rồi, nhưng ta nhận hết mọi tội lỗi nên chúng em thực còn cách nào nữa.” Quan Nghĩa bất lực trong điện thoại.

      “Còn bé Lạc Lạc, có thệt phải là con của Du Đông ? Rốt cuộc Minh Nguyệt là ai? Tôi nhớ ra người phụ nữ đó.”

      “Đại ca nhớ sai đâu. Nếu em nhớ nhầm đại ca mới chỉ gặp Minh Nguyệt lần, lúc ấy đại ca tưởng ấy là Trình Đoan Ngọ, lại còn gọi “ Trình Đoan Ngọ” nữa. Sau đó, khi nhận ra mình nhận nhầm người, đại ca còn xin lỗi ấy. Chỉ có đúng lần đó thôi.”

      “Vậy tại sao trong di thư ấy lại viết Lạc Lạc là con tôi?”

      “vậy đại ca phải hỏi Minh Nguyệt. Kết quả xét nghiệm AND chứng minh đứa bé là đó là con Du Đông.”

      “…”

      “Đại ca thực muốn nhận nuôi Lạc Lạc sao?”

      “Ừ, là tôi nợ Du Đông.”
      “Ngày mai có thể làm xong thủ tục.” Sau khi báo cáo tất cả các công việc, Quan Nghĩa ngập ngừng lúc rồi hỏi câu riêng tư: “Dạo này Đoan Ngọ khá hơn chưa ạ?”

      Lục Ứng Khâm thở dài tiếng. “Vẫn thế.”

      “…”

      Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, kgi Lục Ứng Khâm còn chưa bóp cò nghe thấy Trình Đoan Ngọ nắm lấy tay của Du Đông bóp cò trước rồi…

      giết chết chính mình để kết thúc mọi chuyện. dùng cách đó để cứu .

      Nếu lúc ấy tay Du Đông run rẩy mà bắn lệch chút, nếu viên đạn đó xuyên qua huyệt thái dương của có lẽ.. thực còn nữa…

      Nhưng cố nghiêm trọng ấy để lại di chứng cho

      Lục Ứng Khâm tắt điện thoại, kéo cửa, bước vào trong phòng. Người phụ nữa ở trong vừa nhìn thấy Lục Ứng Khâm liền mỉm cười, chạy đến ôm lấy

      “…”

      “Lục Ứng Khâm, sao lại thở dài rồi? Có là trước kia đối xử với em tốt ?”

      “Ừ”

      “Có là chúng ta kết hôn rồi ?”

      “Ừ, Chung ta đăng ký kết hôn mà.”

      Trình Đoan Ngọ khẽ sờ lên đầu. “Tại sao em lại trúng đạn?”

      “Vì em muốn cứu .”

      “Vậy có phải trước kia em rất ?”

      “Ừ.”

      “Em như vậy, tại sao lại đối xử tốt với em?”

      “Xin lỗi.”

      “Tại sao lại xin lỗi?”

      “Trước kia em rất nhưng lại đối xử tốt với em.”

      sao, Lục Ứng Khâm, chỉ cần sau này đối xử tốt với em là được rồi, dù sao em cũng chẳng nhớ chuyện gì nữa rồi.”

      “…”

      Lục Ứng Khâm nhưng chẳng thể nhiều bằng tình dành cho . mất hoàn toàn trí nhớ mà cuối cùng vẫn tha thứ cho

      Trình Đoan ngọ nằm trong vòng tay ta nhìn với đôi mắt trong trẻo vào vẻ mặt đầy mãn nguyện.

      Lục Ứng Khâm thở dài tiếc nuối, còn Trình Đoan Ngọ mỉm cười.

      Hãy để cả thế giới nghĩ rằng mất trí nhớ.

      quyết đoán của những người phụ nữ thông minh. Ranh giới giữa tình và hận trong trái tim cũng chẳng ràng.

      Cứ mơ hồ hồm thậm chí cũng hi vọng mình có thể có cuộc sống tốt hơn chút mà thôi.

      muốn nghe theo trái tim mình, tiếp tục , nhưng thực thể nào quên tất cả những đau đớn trước kia. Vì vậy chọn cách tự với chình mình rằng nhớ bất cứ điều gì nữa.

      Có thể hạnh phúc này ngu ngốc, nhưng dù sao cũng được hạnh phúc.

      quá mệt mỏi ròi, vì vậy mới thiết tha muốn được hạnh phúc như vậy…

      _______________________HOÀN______________________

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :