1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hồ Đồ - Ngải Tiểu Đồ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35.2
      Đầu óc bỗng bị đủ các loại thanh chiếm chỗ, các dây thần kinh đều căng ra, dường như chỉ cần chạm đứt. Lục Ứng Khâm nhưng cũng hận ta. Bao nhiêu năm qua, chưa lúc nào thấy hận a ta như lúc này, đến lúc muốn xé nát ta ra, ăn tươi nuốt sống. ta có thể làm nhục , , có thể vứt bỏ nhưng tuyệt đối được phép hành hạ con trai .

      Cho dù đứa trẻ này là do làm trái ý ta mà sinh ra, ta cũng nên…. nên trút giận lên đầu nó….

      đau đớn đến mức gần như thể khống chế được nữa. nhắm mắt. hít thở sâu, cố gắng nghĩ đến nữa, rồi khi mở ra cũng lấy lại chút bình tĩnh.

      lái xe đến eo biển gần ngoại ô. Từ cao nhìn xuống là cả bờ biển rộng lớn tuyệt đẹp. Mặt biển như dải lụa sẫm màu lăn tăn gợn song. dừng xe cách đài quan sát vài trăm mét, xe khuất sau hang xe cạnh đó, xung quanh bóng người, có lẽ những chiếc xe ấy là những du khách đến đây ngắm biển.

      Bầu trời u ám, những hạt mưa bụi lất phất bay, đường vắng lặng, chẳng có bóng người, thỉnh thoảng vài chiếc xe lướt qua rất nhanh.

      Trình Đoan Ngọ nhìn cảnh tưởng vừa xa lạ lại vừa thân quen ấy mà trong lòng bỗng trào dâng nỗi buồn man mác. Lúc lâu sau, bấm điện thoại gọi Lúc Ứng Khâm. ta nghe máy rất nhanh, giọng vô cùng giận dữ, nhưng Trình Đoan Ngọ vẫn chẳng tỏ ra hoảng loạn, cho ta biết chổ của mình cách ràng.

      Lục Ứng Khâm đến, Thậm chí ta còn chẳng hỏi xem rốt cuộc muốn làm gì. Chỉ hỏi hỏi lại : “ ở đâu?”

      Lần này suy nghĩ gì nữa, cũng muốn cho mình con đường để rút lui. Lúc đưa chìa khóa cho , Âu Hán Văn có hỏi : “ việc gì phải tìm ta chứ?”

      phản bác, chỉ kiên định trả lời : “Cháu có bị tổn thương ngàn lần cũng phải khiến ta bị tổn thương như vậy”

      Ngoài việc cùng ta đến chỗ chết, nghĩ được khả năng nào khác với Lục Ứng Khâm. Chính ta dẫn đến bước đường cùng.

      Chưa đầy nữa tiếng, xe của Lục Ứng Khâm xuất trong tầm mắt của . Trình Đoan Ngọ nhìn chiếc xe chớp mắt. Chiếc xe ấy điên cuồng lao về phía , ta cầm vô lăng, mắt ngừng tìm kiếm xung quanh.

      ta chỉ đến mình, Trình Đoan Ngọ nghĩ, như vậy cũng tốt, đây là kết cục tốt nhất.

      Chuông điện thoại reo, Trình Đoan Ngọ vẫn đứng nhìn người về phía người đàn ông sốt ruột cầm điện thoại ấy, ngập ngừng chút rồi nghe máy.

      ở đâu?” Giọng Lục Ứng Khâm vừa lạnh lùng vừa phẫn nộ.

      “Tôi lái xe.” trả lời.

      “Lái xe?! Trình Đoan Ngọ! làm gì có bằng lái?”

      “Tôi biết.” Trình Đoan Ngọ bình tĩnh trả lời.

      Còn Lục Ứng Khâm vô cùng ngạc nhiên. “ muốn chết à?!” ta gầm lên. Mặc dù ngồi trong xe nhưng Trình Đoan Ngọ nghe rất giọng như cuống loạn của ta.

      Trình Đoan Ngọ trả lời ta, giọng vẫn rất bình tĩnh: “Lục Ứng Khâm, tôi muốn hỏi vài câu.”


      hãy dừng xe lại, cho tôi biết ở đâu, tôi đến đón , muốn hỏi gì gặp mặt rồi hỏi trực tiếp.”

      “Tôi hỏi xong rồi dừng xe lại.”

      “Được. hỏi !”

      Trình Đoan Ngọ lau chiếc kính chắn, ràng chẳng có chút bụi bẩn nhưng vẫn muốn lau cho nó sạch hơn, để nhìn hơn. Bóng dáng sốt ruột lại lại của Lục Ứng Khâm ở phía xa trông quen thuộc.

      “Câu hỏi đầu tiên, Lục Ứng Khâm, bảy năm trước, lúc chú tôi báo cáo việc của bố tôi, cũng biết trước rồi đúng ?”

      Lục Ứng Khâm bỗng khựng lại. “Đúng! Nhưng việc đúng như nghĩ đâu. Tôi…..”

      “Đủ rồi.” Trình Đoan Ngọ bình tĩnh ngắt lời ta. “Tôi chỉ muốn biết có biết trước việc đó , còn những việc khác tối muốn biết.” nắm chặt điện thoại, giọng cao thấp : “Câu hỏi thứ hai,có phải muốn đưa Đông Thiên ra nước ngoài ?”

      “Đúng.” Lục Ứng Khâm trả lời rất nhanh gọn, cũng chẳng giải thích gì them, giống như mũi giao nhọn đâm vào trái tim Trình Đoan Ngọ, cảm thấy lòng đau đớn nhưng vẫn cười, nụ cười tuyệt vọng và bi thương.

      “Câu hỏi cuối cùng.” Trình Đoan Ngọ nắm chặt chiệc điện thoại nóng dần lên, hít thở sâu. “Lúc tôi đến câu lạc bộ đêm làm, cố ý bảo người khác cho tôi biết, muốn dồn tôi đến bước đường cùng để tôi phải đến cầu xin , đúng ?”

      Lục Ứng Khâm vô cùng tức giận bỗng bình tĩnh cách lạ thường. ta đứng quay lưng về phía Trình Đoan Ngọ nên nhìn thấy biểu cảm của ta lúc này chỉ thấy tiếng thở dồn dập vì tức giận của ta bỗng nhiên biến mất. Rất lâu sau, ta mới khẽ cười, tự giễu: “Trình Đoan Ngọ, hóa ra nghĩ như vậy à? ràng biết câu trả lời, tại sao vẫn còn phải hỏi tôi?”

      “”Tôi chỉ muốn trả lời đúng hay đúng thôi.”

      Lục Ứng Khâm cười lạnh lùng : “Đúng.”

      “Được rồi. Thế là đủ rồi.” Trình Đoan Ngọ cười vẻ mệt mỏi.

      “Rầm.” Trình Đoan Ngọ đột nhiên vặn chìa khóa xe. Tiếng khởi động chiếc xe khiến Lục Ứng Khâm chú ý.

      ta cảnh giác hỏi : “Rốt cuộc ở đâu?”

      Trình Đoan Ngọ trả lời, chỉ lạnh lùng quay vô lăng, câu cuối cùng, rất ràng : “Lục Ứng Khâm, sau ngày hôm nay chúng ta ai nợ ai nữa.”

      rồi, giảm chân ga, chiếc xe rú lên, tất cả mọi vật lùi lại phía sau trong chớp mắt. Giống như những cảnh quay nhanh trong phim vậy, mọi cảnh vật, màu sắc đều trở thành luồng sáng vụt qua trong nháy mắt.

      Cửa sổ xe mở, gió lạnh từ ngoài táp lên mặt nhưng Trình Đoan Ngọ có cảm giác gì. Có lẽ toàn thân cũng giống như trái tim , lạnh băng, tê dại, còn chút cảm giác.

      Chiếc điện thoại vứt ra khỏi cửa sổ xe. Xe chạy nhanh đến nỗi thậm chí còn nghe tiếng chiếc điện thoại đáng thương ấy vỡ vụn thành từng mảnh.

      Lúc ấy, ánh mắt chỉ tập trung vào điểm duy nhất, dường như chẳng còn nhìn thấy bất cứ thứ gì khác ngoài bóng đen cách chỉ vài trăm mét phía trước mặt.

      Cả hai…. cùng chết.

      Chân phải …đạp mạnh hết cỡ, chiếc xe lao nhanh về phía chiếc ô tô đài quan sát. Đúng lúc đó Lục Ứng Khâm đứng bên cạnh chiếc xe con, khó khăn lắm mới quay người lại được, chẳng kịp phản ứng…….

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36

      Đêm trăng, ánh đèn đường lung linh chiếu vào căn phòng. Cửa sổ mở to, gió đêm làm lay động tấm rèm cửa khiến những ánh đèn đêm lung linh ấy lúc lúc , lúc tỏ lúc mờ. Trình Đoan Ngọ đứng bên cửa sổ, khoanh tay trước ngực, lặng lẽ ngắm nhìn thành phố ngập tràn ánh đèn. Thành phố vốn náo nhiệt này dường như càng náo nhiệt hơn vào buổi đêm, nó tràn đầy sức sống chứ yên ắng, tĩnh mịch như ở phương Đông. ràng sống trong bầu khí náo nhiệt ấy nhưng sao lại cảm thấy trống vắng lạ thường.

      đến thành phố xa lạ này cũng gần năm rồi nhưng mọi chuyện dường như chỉ mới xảy ra đêm qua. Những cơn ác mộng đêm nào cũng đến với , cứ giày vò , hành hạ tâm can .

      Những thông tin về vụ đâm xe kinh hoàng gây chấn động cả thành phố ấy chỉ sau ngày bị chặn đứng hoàn toàn, thỉnh thoảng có vài người nhắc đến nhưng cũng chỉ khẻ thở dài.

      Trình Đoan Ngọ chỉ quyết tâm trong giây phút đó mà thôi. và Lục Ứng Khâm chỉ còn lại kết cục thảm khốc đó mà thôi. cũng chẳng suy nghĩ gì về lựa chọn đó. Cả người và xe cùng ta lao xuống biển, từ từ chìm xuống, nước biển dần chìm vào trong xe, người chìm trong nước, trôi nổi trong xe. Trong khoảnh khắc ấy Trình Đoan Ngọ cảm thấy mỗi tế bào cơ thể mình được thả lỏng, cái chết mang đến cho kết thúc tốt đẹp. Khi con người ta sống quá khổ sở và mệt mỏi cái chết cũng có sức hút lạ thường. Khi nước biển bao trùm đến mức nghẹt thở, cảm thấy bình yên vô cùng, dường như thực được giải thoát.

      Nước biển lạnh lẻo lan tràn khắp cơ thể rồi lên đến đỉnh đầu, Trình Đoan Ngọ thể thở được nữa, nhưng lại cảm thấy toàn thân nhành và tất cả như trở về với cát bụi.

      và Lục Ứng Khâm rốt cuộc chẳng ai nợ ai nữa.

      Trong khoảnh khắc linh hồn rời khỏi thân xác, trong khoảnh khắc từ từ nhắm mắt bổng cảm thấy ai đó cố gắng đập vỡ cữa xe bị khóa chặt. Trong tình cảnh hỗn độn ấy, cũng nhìn được người đó là ai, chỉ cảm thấy cơ thể mình bẫng như trọng lượng, ai đó tóm chặt nách rồi kéo ra từ trong khoang xe đầy nước. Nước biển mênh mông khiến mắt mờ , ý thức cũng còn ràng nữa, khí trong lồng ngực cũng dần cạn kiệt, trở nên đau nhói.

      cảm thấy buồn ngủ, sức lực dần mất , trong khoảnh khắc chuẩn bị buông tay, nhắm mắt, bỗng cảm nhận được tiếp xúc vừa mềm mại, vừa lạnh lẽo môi, từng chút, từng chút vào lồng ngực,cơn buồn ngủ tột cùng dần thuyên giảm.

      cố mở mắt, nước biển mặn chat đọng trong mắt nhưng vẫn nhìn người cố truyền oxy cho - Lục Ứng Khâm. (Type Tịnh Du)

      Có lẽ giây phút ấy là giây phút bình yên nhất của Trình Đoan Ngọ và Lục Ứng Khâm suốt những năm qua. Chẳng có thù hận, chẳng có tranh cãi, cũng chẳng có những giày vò vốn chưa bao giờ chấm dứt. Lục Ứng Khâm cố gắng cứu , ta muốn chết.

      Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt vốn khô cạn từ lâu của Trịnh Đoan Ngọ bỗng ươn ướt.

      Như vậy là đủ rồi. từng ta say đắm. Ít nhất trong lúc này ta cũng trốn chạy khỏi , dù biết rằng muốn ta chết nhưng ta vẫn cứu . Với , như vậy là đủ rồi.

      Nếu có kiếp sau, hy vọng họ có thể trở thành người bình thường, trong thế giới bộn bề tấp nập, trong dòng người hối hả, họ chỉ tình cờ lướt qua nhau mà thôi. Cho dù là hay cũng muốn liên quan gì đến Lục Ứng Khâm nữa.

      Lúc Trình Đoàn Ngọ đâm xe thẳng về hướng Lục Ứng Khâm, hề nghĩ đến việc mình có thể sống sót. Nhưng số phận trớ trêu thay, khi lần nữa mở mắt ra trước mặt đứa trẻ, hai mắt đỏ hoe và ông già ở tuổi thất thập.

      Nhìn thấy Trình Đoan Ngọ từ từ mở mắt, cậu bé vô cùng sợ hãi và đau khổ bỗng òa khóc, khóc đến khản giọng, nấc nghẹn. Trái tim tê dại của Trình Đoan Ngọ bắt đầu hồi phục từng chút , áy náy và day dứt khiến cũng khóc theo. còn chút sức lực nhưng vẫn cố gắng ôm cậu bé vào lòng.

      lâu rồi giờ mở miệng thấy khó khăn. “Con ngoan, đừng khóc, đừng khóc ….” nước mắt cứ lăn dài.

      “Mẹ….mẹ…mẹ…” Cậu bé dường như chẳng biết gì, cứ khóc thút thít, ngừng gọi Trình Đoan Ngọ, từng câu như chạm đến ruột gan , khiến đau đớn. Cậu bé là đứa thông minh, lớn trước tuổi so với những đứa trẻ cùng trang lứa, cậu luôn tỏ ra kiên cường, điều ấy khiến Trình Đoan Ngọ càng đau lòng. Mấy năm qua, chưa bao giờ thực nhẫn tâm rời bỏ cậu bé. Giờ nghĩ lại hành động điên cuồng của mình, thấy vô cùng hối hận, đến mức máu trong người cũng muốn sôi lên.

      “Mẹ…..Tại sao lại rời bỏ Đông Thiên….” Đông Thiên mở to đôi mắt ngây thơ, giọng thể tủi thân nhưng lại hề có ý trách móc, chỉ có cảm giác buồn muốn cách xa.

      “Mẹ xin lỗi….” Nước mắt mặn đắng lăn xuống khóe miệng, khiến vết thương môi đau nhói, nhưng chẳng cảm thấy đau đớn, dường như mọi đau đớn chẳng thể so được với nước mắt của cậu bé.

      Sao lại có thể điên rồ như vậy? Sao lại vô trách nhiệm như vậy? Cậu bé đâu có tội tình gì. cố tình đưa nó đến thế giới này, vậy mà lại nhẫn tâm bỏ lại nó mình?

      “Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi…” siết chặt bàn tay, nước mắt nhạt nhòa, liên tục xin lỗi, nhưng có bao nhiêu lần cũng chẳng thể đủ.

      cũng biết bao lâu trôi qua, cậu bé cứ khóc như vậy cho đến lúc ngủ thiếp , Trình Đoan Ngọ đau đớn ôm cậu bé vào lòng, chẳng cho bất kì ai đến gần.

      Ông vẫn đứng bên cạnh nhưng hề câu nào. Ông chắp tay sau lưng, ưu tư xoay người lại, giọng có chút trách móc: “Giờ mới thấy nở bỏ thằng bé à? Lúc trước làm gì chứ? ” Ông lạnh lùng “hừm” tiếng . “Giống hệt con bé đó, ích kỹ, chỉ nghĩ cho mình, bao giờ nghĩ đến người khác.”

      Trình Đoan Ngọ biết “con bé đó” mà ông đến chính là mẹ - Âu Liễm Nguyệt. liền phản bác theo bản năng: “Cháu phải…” Nhưng đến đó liền dừng lại, tiếp nữa. nên phản biện như thế nào đây? Tội lỗi mà người mẹ như gây ra, có chết cũng đáng.

      Âu Hán Văn lạnh lùng liếc nhìn . “Nếu phải ta cảm thấy bất an mà phái người lặng lẽ theo giờ này cháu chết lâu rồi. Sao cháu lại dại dột thế chứ? Cho dù muốn báo thù cũng giết người đàn ông đó thôi, sao lại tự tìm đến cái chết như vậy?!”.

      Trình Đoan Ngọ cúi đầu, ánh mắt u ám. “Nếu cháu vẫn sống, nếu cháu vẫn mang theo Đông Thiên cũng có ngày ta tìm đến cháu, con trai cháu, khi ấy mục tiêu là cả hai người chứ phải người nữa. Cháu muốn, muốn con mình lại sống trong giam cầm của ta!”.

      Âu Hán Văn chau mày, lạnh lùng nhìn Trình Đoan Ngọ, ánh mắt sắc nhọn, dường như khiến tất cả những ý nghĩ u tối trong đầu bị phơi bày. “Hà tất phải viện cớ như thế? thù hận khiến cháu trở nên ngu ngốc. Cháu muốn đẩy trách nhiệm cho ai? Ngay cả bản thân mình cháu cũng cần ai giúp cháu chăm sóc con trai cháu chứ? Trả thù? Rốt cuộc cháu muốn trả thù hay muốn tự giải thoát? Ta nghĩ bản thân cháu là người nhất.”

      “Cháu….” Trình Đoan Ngọ lúng túng nhìn Âu Hán Văn, chẳng thể phản bác được câu gì.

      cần giải thích với ta, ta muốn nghe.” Âu Hán Văn tiến lại gần, nhìn xuống Trình Đoan Ngọ. “Dù sao cháu vẫn may mắn, vết thương nặng lắm nên tỉnh lại sớm. Đợi sức khỏe của cháu tốt hơn, ta đưa cháu ra nước ngoài, có người bảo vệ cháu chu toàn hơn.”

      “Ông ngoại…”Trình Đoan Ngọ biết nên gì, tâm trạng vô cùng phức tạp.

      “Ngay cả con , ta cũng lấy đâu ra cháu ngoại chứ?”

      “Vậy ….ông Âu, cảm ơn ông…..”

      cần cảm ơn ta, nếu muốn cảm ơn hãy cảm ơn ông trời tha mạng cho cháu, để cháu thoát được cửa ải này, tranh thủ lúc người đàn ông đó vẫn bị thương nặng, vẫn chưa tỉnh lại, cháu hãy mau rời khỏi đây .”

      Trình Đoan Ngọ gạt nước mắt và với vẻ mặt an tâm : “Cháu rồi, ông làm thế nào? Nhất định ta bỏ qua cho ông đâu…..”

      Âu Hán Văn cười lạnh lùng. “Cậu ta dựa vào cái gì chứ?” Giọng điệu rất chắc chắn. “Ta có thể để cháu rồi đương nhiên phải có trách nhiệm với những vấn đề liên quan. Cháu chỉ cần lo cho mình là được.”

      “….”

      Tai nạn điên khùng đó cũng qua hơn năm rồi nhưng nó vẫn để lại nỗi ám ảnh cho tất cả mọi người. Ví dụ như Đông Thiên, nữa năm trời cậu rời Trình Đoan Ngọ nữa bước, kể cả ban đêm, cậu bé cố thức vì sợ mẹ biến mất lần nữa.

      Cách mà cậu làm chẳng chút giấu giếm, vòng vo, tất cả đều là phản ứng tự nhiên, điều ấy khiến Trình Đoan Ngọ thấy xót xa vô cùng.

      Trình Đoan Ngọ chỉ học hết cấp ba rồi động gì đến sách vở nữa. Giờ mình đưa cậu bé đến đất nước xa lạ ở nơi đất khách quê người để sinh sống. Nửa năm đầu tiên, hai mẹ con luôn sống trong lạc lõng vì ngoại ngữ biết, mọi thứ đều lạ lẫm. Hai người chỉ biết nương tựa vào nhau. Nhất là qua tai nạn, đó cậu bé vô cùng mẫn cảm, chỉ chút biến đổi thôi cũng khiến nó trở nên yếu đuối.

      Sau nửa năm sống cuộc sống bình lặng. Trình Đoan Ngọ có thể những câu tiếng đơn giản để giao tiếp với hàng xóm, cũng dần hòa nhập với cuộc sống nơi đây.

      Trước kia tầm mắt hạn hẹp. Cả thế giới sáu tỷ người, chỉ cần muốn ẫn náu cho dù Lục Ứng Khâm có bản lĩnh thông thiên thế nào cũng thể ngày , ngày hai mà tìm ra được. Nếu biết trước điều này có lẽ tất cả như thế này chăng?

      Đêm Khuya, bừng tỉnh sau cơn ác mộng, Trình Đoan Ngọ ngồi dậy, về phía cửa sổ, hít thở khí để những mệt nhọc và nặng nề trong đầu mình được vơi bớt.

      Cả bầu trời đêm được ánh đèn lung linh trong thành phố chiếu sáng, cho dù là có sao nó vẫn sáng như ban ngày.

      Những điều trong giấc mơ ấy dường như mới xảy ra đêm qua thôi, nhưng ràng nó nơi rất xa rồi. Trình Đoan Ngọ biết những điều ấy nhưng vẫn bị kí ức giày vò. khẻ thở dài, chăm chăm nhìn những ngôi nhà sáng đèn phía dưới. thổn thức nghĩ : thể quay lại, hà cớ gì quên thôi. có duyên cũng chẳng thể thề nguyền. Giờ đây chẳng còn gì nữa, thành những kẻ xa lạ rồi.

      Hãy quên , tất cả lắng xuống rồi…

      Tai nạn gần như cướp sinh mạng của Lục Ứng Khâm cũng qua hơn năm trời rồi. Cả Lục Ứng Khâm và những người bên cạnh ta đều mặc định rằng bao giờ được nhắc đến chuyện đó nữa.

      Lục Ứng Khâm phải nghỉ ngơi đúng nửa năm trời sức khỏe mới hồi phục, bàn tay trái vốn bị mất ngón giờ trở nên tàn phế, gần như thể cử động bình thường.

      ta vẫn nhớ như in từng giây, từng phút cố ngày hôm đó. Giống như trong bộ phim, chi tiết tỉ mỉ đến từng động tác trong từng cảnh .

      Tiếng động cơ chuyển động với tốc độ cao như xé màng nhĩ, ta hỏi Trình Đoan Ngọ : “Rốt cuộc làm gì vậy? ở đâu?”.

      có tiếng trả lời rồi tắt máy nhưng tiếng động cơ vẫn chuyển động với vận tốc cao vẫn vang lên bên tai, càng lúc càng tiến gần. Khi ta quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe tiến thẳng về phía mình. Trình Đoan Ngọ cầm vô lăng, vẻ mặt đầy kiên quyết. muốn đâm ta.

      Trong khoảnh khắc ấy, ý nghĩ duy nhất trong đầu ta là: Hóa ra, lại hận ta đến mức này. Trái tim ta bỗng nhói đau.

      Nhận thức đó khiến ta cứ đứng đờ đẫn, cũng chẳng muốn tránh.

      Chiếc xe lao vun vút đến, đâm sầm vào ta, kéo ta , đâm vào lan can chắn ở eo biển, rồi cả người và xe cùng lao xuống biển. ta hòa cùng con sóng lớn, dần chìm xuống. Nhưng cũng tình cờ, chính nước biển cứu mạng ta, sức nâng của mặt nước giảm rất nhiều va đập của ô tô, ta vẫn giữ được mạng sống của mình khi nằm dưới xe của Trình Đoan Ngọ.

      Cố chịu đựng cơn đau, theo bản năng, ta định bơi lên, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe chìm dần, ta bỗng muốn kéo lại.

      ta phải là người lấy ơn báo oán. Đối với những người làm hại mình, ta luôn báo thù gấp mười lần, gấp trăm lần. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, trong lòng ta có chút thù oán nào đối với Trình Đoan Ngọ.

      Trong giây phút chìm xuống, đôi mắt đầy phức tạp và tuyệt vọng của Trình Đoan Ngọ dường như khắc sâu vào trái tim . Lục Ứng Khâm có cảm giác thẳm sâu trong đáy lòng mình, từng giây, từng phút đều bị ánh mắt đó của làm cho sợ hãi.

      ta cũng biết lúc rốt cuộc ấy mình nghĩ gì, nhưng trong tiềm thức, ta muốn Trình Đoan Ngọ chết như thế, cũng hi vọng họ lại kết thúc như vậy.

      Trình Đoan Ngọ từng với ta, tất cả những chuyện xảy ra giữa họ chỉ giống như nghiệt duyên, nhưng dù có là nghiệt duyên chăng nữa cũng là cái duyên khó có được, ta muốn bỏ.

      ta dồn toàn bộ sức lực của mình đạp vỡ cửa kính xe, Trình Đoan Ngọ khi ấy nhắm mắt, từ bỏ sinh mạng của mình, bộ dạng tự hủy hoại của khiến Lục Ứng Khâm có cảm giác như tim mình bị đè nặng.

      Đau đớn.

      ta cố gắng lôi ra, truyền cho chút dưỡng khí ít ỏi còn lại của mình, ta dùng cách riêng của mình để cứu , mặc dù ta biết rằng, có lẽ như vậy khiến họ chết nhanh hơn…..

      ta lao lên mặt nước, đưa Trình Đoan Ngọ lên sát bờ, người còn chút sức lực, thậm chí, ta cũng kịp kiểm tra xem Trình Đoan Ngọ còn sống hay …..

      Khi ta tình lại thấy mình nằm trong viện, cố mở đôi mắt nặng nề, tập trung tìm kiếm nhưng chẳng thấy hình bóng đâu.

      ta hỏi liên tiếp ba lần, Quan Nghĩa vẫn trả lời. Vẽ mặt xanh xám của Quan Nghĩa khiến những suy nghĩ trong lòng Lục Ứng Khâm càng chắc chắn.

      Ngày thứ ba sau khi tỉnh lại, ta nhìn ra phía ánh nắng chói chang ngoài cữa phòng bệnh, ánh mắt lạnh lẽo, cố gắng trấn tĩnh: “ ấy chêt rồi, đúng ?” ràng câu hỏi nhưng giọng điệu lại mang khẳng định lạ thường.

      Quan Nghĩa gì, hồi lâu sau, ta mới chậm rãi trả lời: “Đúng vậy.” Giọng thẳng thắn và tỏ mệt mỏi.

      Mặc dù chuẩn bị tâm lý nhưng khi chính tai mình nghe được điều ấy, ta vẫn cảm thấy như trời đất sụp đổ.

      Tất cả những gì xảy ra dưới lòng biển, từng chút lên trong đầu ta. Lúc chưa bơi nên được mặt nước, Trình Đoan Ngọ nhắm nghiền mắt. biết do sức nâng của nước hay do cơ thể bẫng, ràng ta kéo theo cả vậy mà hề cảm thấy có chút nặng….

      Trong ba ngày qua, luôn tự với chính mình rằng có lẽ…có lẽ… ấy chết như vậy. ta vẫn mơ hồ cảm thấy được hơi thở của

      “Chết rồi?” Dù gầy rất nhiều nhưng trông Lục Ứng Khâm vẫn rất khôi ngô chỉ có đôi mắt làm thâm quầng, đôi môi khô đến nứt nẻ, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi. “Tìm thấy xác chưa?! Có đúng là ấy ?”

      Quan Nghĩa nhíu mày: “ tìm thấy xác nhưng thấy chút vết tích của ấy, có lẽ….trôi dạt ở nơi nào đó rồi….”

      tìm thấy xác?

      Đối với Lục Ứng Khâm, đây là tin vô cùng tốt, đôi mắt của ta lúc này cũng lấy lại được thần sắc. “Chỉ cần chưa tìm thấy xác có nghĩa ấy vẫn có thể còn sống. Tiếp tục tìm kiếm! Sống phải nhìn thấy người, chết phải nhìn thấy xác!”

      “…..”

      năm qua, mỗi lần gần bờ biển xuất xác của ai đó là Lục Ứng Khâm ngay lập tức bỏ hết tất cả mọi công việc để đến nhận xác. Mỗi lần đến đó lại là lần lo lắng, khi xác định phải , ta lại thở phào nhỏm, yên tâm trở lại.

      Ít nhất, ít nhất cũng phải là , điều đó có nghĩa là có thể vẫn còn sống. Đối với Lục Ứng Khâm, đó là tin rất tốt rồi.

      Trình Đoan Ngọ mất tích, con trai cũng mất hút theo. phải Lục Ứng Khâm hoài nghi, ta cũng phái người tìm khắp nơi, kiểm tra tất cả hồ sơ xuất cảnh nhưng dù có tìm thế nào cũng thấy.

      Trước kia, ta luôn uy hiếp Trình Đoan Ngọ, chẳng thể thoát khỏi bàn tay của ta, cho dù đến phương trời nào ta cũng dễ dàng tóm được . thực sao?

      thực trong số sáu tỷ người thế giới này, Lục Ứng Khâm có bản lĩnh đến đâu cũng chẳng thể tìm được người phụ nữ có tên “Trình Đoan Ngọ”.

      năm qua, chẳng ai dám đến Trình Đoan Ngọ trước mặt ta. là tia sét của ta, chẳng ai dám động đến. Bản thân ta cũng nhắc đến. ta cố vùi đầu vào công việc, khiến mình bận rộn đến mức mệt mỏi, hết giờ làm việc lại tiếp khách đến say mèm, ta nghĩ rằng cuộc sống như vậy có thể làm dịu nỗi đơn sau khi mất Trình Đoan Ngọ.

      Thế nhưng, cứ mỗi đêm thức giấc, mình đối diện với căn phòng trống vắng, đối diện với mùi hương vẫn còn phảng phất đâu đó của , bóng dáng yếu ớt của như vẫn còn đâu đó trong căn phòng, ta mới phát ra rằng, hóa ra Trình Đoan Ngọ ngự trị trong trái tim ta từ lúc nào hay, ta dám thừa nhận rằng mình mất rồi.

      Cho dù cảm giác thương đó rất lặng thầm, cho dù cảm giác thương đó đến muộn nhưng nó lại tăng lên từng ngày. ta thường có ảo giác, dường như con người ấy vẫn lẩn khuất góc nào đó trong ngôi nhà này, đợi ta trờ về, để rồi họ lại đấu khẩu với nhau…

      ta cố vùi đầu vào đống tài liệu. Quan Nghĩa gõ cửa bước vào, đứng thẳng người trước bàn làm việc của ta, ngập ngừng lúc mới : “Gần bờ biển có phát xác chết, đại ca có muốn xem ?”

      Lục Ứng Khâm liền dừng bàn tay viết, chiếc bút bi vạch đường dài giấy. ta im lặng lúc rồi mới ngẩng lên, hỏi: “Hơn năm nay, rốt cuộc tôi nhận xác bao nhiêu lần rồi?”

      “Bốn mươi bảy lần.” Quan Nghĩa liền trả lời cần suy nghĩ.

      Lục Ứng Khâm nheo nheo mắt, thổn thức : “Hóa ra năm nay lại có nhiều người chết ở biển như vậy.”

      Quan Nghĩa chăm chú nhìn Lục Ứng Khâm, đoán được tâm trạng lúc này của ta, im lặng, gì nữa.

      Lục Ứng Khâm chậm rãi buông chiếc bút rồi bước về phía cữa sổ, kéo cữa kính, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. “Mỗi năm có nhiều người chết ở ngoài biển như vậy, thêm ấy nữa có gì lạ lùng chứ? Chắc là chỉ mình tôi mới cao số mà còn sống như vậy.”

      Quan Nghĩa nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Lục Ứng Khâm. “Đại ca….”

      Quan Nghĩa chưa kịp tiếp Lục Ứng Khâm quả quyết : “Bắt đầu từ hôm nay ấy chết, cần phải nhận xác nữa.”

      Trước lúc tắt điện thoại, Trình Đoan Ngọ bình tĩnh rằng: “Lục Ứng Khâm, từ hôm nay trở , chúng ta ai nợ ai nữa.”

      Giữa hai người họ, rốt cuộc là ai nợ ai chứ? Cả đời này, có lẽ chẳng còn cơ hội để làm điều ấy. ta khắc những vết thương lên tim dùng cách thê thảm nhất để trả thù ta.

      Có lẽ như vậy đủ rồi, tất cả nên dừng lại thôi.

      Chỉ đến đây thôi, đến khoảnh khắc cuối cùng này thôi…..

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 37

      Hai năm sau….

      năm là 365 ngày, 8760 tiếng, 525600 phút, 31536000 giây, thêm hai tích tắc nữa mới tròn hai năm. Những con số ấy nghe lại lớn nhưng khoảng thời gian hau năm ấy đối với Lục Ứng Khâm dường như chỉ là hạt bụi rơi vai, khẻ phủi là hết.

      Hai năm qua, ta cũng làm rất nhiều việc, mở rộng quy mô công ty, đầu tư thêm vài dự án ở nước ngoài, biết thêm được rất nhiều đối tác làm ăn mới, tiếp xúc với vài người phụ nữ nhưng chẳng có ai khiến trái tim ta thực rung động.

      Hai năm qua, chẳng có bất cứ tin tức gì của Trình Đoan Ngọ. Có lẽ thực chết rồi, mà cũng có lẽ chỉ mình ở đâu đó, muốn gặp lại ta nữa.

      Trong hai khả năng ấy, là khả năng nào Lục Ứng Khâm cũng muốn chấp nhận.

      Cánh tay trái gần như tàn phế luôn nhắc nhở ta về tồn tại của quá khứ tàn khốc đó, nhưng tất cả cũng giống như giấc mơ. dùng cách tàn khốc đó để cắt đứt mọi quan hệ với ta.

      Những ngày tháng qua trở thành lưỡi dao sắc nhọn cứa sâu vào trái tim ta. biến mất của trở thành sợi dây xích vô hình khiến ta luôn mơ thấy ác mộng rồi mất ngủ. ta thường thức giấc, người ướt đẫm mồ hôi, cảm giác thất vọng và trống rỗng.

      ta luôn khiến mình phải bận rộn, bởi vì bận rộn với công việc khiến ta quên những ký ức phiền muộn đó. Nhưng cũng có những lúc lại hoàn toàn ngược lại, chẳng hạn như lúc này.

      Đêm hôm trước uống rượu say đến mềm người, ràng cơ thể ta mệt mỏi vô cùng nhưng hiểu sao ý thức vẫn tỉnh táo lạ thường. ta nôn mấy lần, cuối cùng lái xe tay phải đưa ta về ngôi biệt thự. ta thích người khác động vào mình, láo đáo bước vào phòng tắm, do nhìn nên va phải chiếc đèn tường, trán bị xước đường dài, máu chảy qua lông mày rồi xuống khóe miệng, ta vô thức liếm cái, cảm giác vừa tanh vừa mặn nhưng ta chẳng cảm thấy đau đầu chút nào.

      Tắm xong, Lục Ứng Khâm liền vùi đầu(………………………………………………………………………………………………………..)

      Lục Ứng Khâm bổng cảm thấy hình như trí nhớ của mình được tốt, mới có hau năm thôi mà sao ta thể nhớ nổi hình dáng rồi.

      Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta điên cuồng tìm kiếm như muốn lật tung cả ngôi biệt thự, cuối cùng cũng tìm thấy tập ảnh để trong góc ngăn kéo bàn làm việc. Những tấm ảnh ấy là do Quan Nghĩa chụp trộm lúc ra sai Quan Nghĩa theo dõi . Khoảng cách chụp xa, góc chụp cũng mờ, , gần như nhìn thấy được mặt , nhưng khi nhìn hết lượt những bức ảnh đó, Lục Ứng Khâm lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      Khuôn mặt diễm lệ của Trình Đoan Ngọ dẫn trong đầu ta. ta vô thức rút trong tập ảnh đó ra bức ảnh rồi để vào trong ví mình.

      Đó là bức ảnh chụp trộm tệ nhất, hình như là lúc ấy Trình Đoan Ngọ quay , chỉ nhìn thấy mái tóc đen và bờ vai trắng ngần của ….

      Đến lúc thức dậy, đánh răng, rửa mặt, nhìn vào gương, ta mới phát ra vết thương trán, chạm mới có cảm giác đau. Nhưng vì tóc ngắn, chẳng thể che nổi vết thương ấy nên ta cứ để mặc như vậy.

      Khi những làn gió của buổi sáng sớm thổi vào, ta cảm thấy đầu đau dữ dội, huyệt thái dương giật liên hồi. Tỉnh lại sau cơn say rượu, toàn thân ta nhức mỏi ra rời, tay cũng bình thường. ràng ta chẳng nghỉ nhưng hiểu sao trong lòng lại trống trải vô cùng.

      Mới sáng ra, Du Đông gọi điện, thư ký liền nối ngay cho ta. Họ hàn huyên chuyện với nhau vài câu, sau cùng Du Đông mời tat ham dự buổi tiệc chúc mừng lễ ra mắt bộ phim mới của Du Giai Giai. Sau hai năm, Du Giai Giai trở thành nhân vật nổi tiếng trong làng giải trí, bộ phim mới của được nhân giải thưởng lớn của hội điện ảnh. Nhưng những điều ấy còn nằm trong phạm vi quan tâm của Lục Ứng Khâm nữa. ta từ chối lời mời của Du Đông.

      năm trước, Du Đông đầu tư làm ăn thất bại, Lục Ứng Khâm có mời ta về công ty cùng làm ăn, cũng coi như cách để bồi thường tâm lý. Đối với Du Đông, Lục Ứng Khâm cảm thấy lúng túng với hành vi bù đắp ấy. Vậy mà đối với Trình Đoan Ngọ, hiểu sao trong lòng ta luôn có khoảng cách rất lớn.

      ta đối xử với vô theo cách riêng, nhưng hiểu, ta cũng giải thích. ta luôn hy vọng có thể nhận ra nhượng bộ của ta. Cuối cùng, hành động của ta lại dồn ép đến bước phải bỏ , biến mất trong thế giới này.

      Hai năm qua, ta cũng hiểu ra rất nhiều điều.

      Những thù hận của quá khứ, ta vứt sang bên, bắt đầu học cách dùng thái độ hòa nhã để nhìn nhận các việc và đối đầu với người khác.

      Nhưng tất cả muộn rồi.

      Hai năm trước, khi Lục Ứng Khâm xuất viện, Du Giai Giai cũng gọi điện cho ta.

      chút giấu giếm : “Là em cố ý. Em cố ý chọn thời điểm này để quay lại, cố ý gọi điện cho Trình Đoan Ngọ, cố ý chọc tức . Đều là do em cố ý.”

      Lục Ứng Khâm nắm chặt điện thoại, biểu cảm có chút thay đổi. “ biết rồi... biết là em biết tất cả nhưng ngờ Trình Đoan Ngọ lại tuyệt tình như vậy.” ta bật cười. “Báo ứng! Lục Ứng Khâm cũng có ngày này…. Đúng là báo ứng!”

      Lục Ứng Khâm trầm mặc, trước lúc Trình Đoan Ngọ đâm xe vào ta, hỏi ta ba câu. Để trả lời cho ba câu hỏi đó, trong lòng tự vẽ ra Lục Ứng Khâm với tội ác tày trời, thể tha thứ, đó là “giết bố ”, “giết ”, “cướp con ”. ta giải thích, cũng muốn giải thích. Khi ấy ta chỉ cảm thấy tức giận vì Trình Đoan Ngọ hề tin tưởng ta, rồi khi ta quay người lại, lái xe nhắm thẳng vào ta.

      ta còn cơ hội để giải thích nữa rồi.

      ta thở dài. “Giai Giai, làm như vậy em vui ?”

      ghen tuông khiến người phụ nữ thay đổi đến mức điên cuồng. “Em ở dưới địa ngục lâu rồi, giờ phải kéo xuống cùng, đó mới là niềm vui lớn nhất của em.”

      Lúc mất Trình Đoan Ngọ, ta từng tức giận đến mức muốn phá hủy tất cả, nhưng khi bình tĩnh lại, ta lại cảm thấy vô vị, phá hủy cả thế giới cũng có ích gì chứ, cũng quay trở về nữa.

      “Giai Giai, trách em. Em theo từ khi mới mười bốn tuổi, mọi việc em làm đều rất tốt, là do có lỗi với em. Từ hôm nay, chúng ta ai nợ ai nữa.”

      khoan dung của Lục Ứng Khâm khiến Du Giai Giai ngẩn người, im lặng hồi lâu rồi mới hỏi: “Lục Ứng Khâm, thực Trình Đoan Ngọ sao?”

      Lục Ứng Khâm trả lời nhưng trong lòng đáp án rồi.

      Du Giai Giai lại hỏi tiếp: “Nếu như có ngày Trình Đoan Ngọ trở về làm thế nào?”

      Lục Ứng Khâm ngập ngừng lúc rồi khẻ trả lời: “Bù đắp cho ấy.”

      Câu trả lời ngắn gọn mà nhiều hàm ý Du Giai Giai nghe xong liền mỉm cười, yếu ớt : “Chị ấy bao giờ trở lại! Lục Ứng Khâm, bất kể là thấy có lỗi với em hay muốn bù đắp cho chị ấy cũng muộn rồi.”

      “….”

      Hai năm trôi qua, cuộc sống của Trình Đoan Ngọ đơn giản và bình lặng. được bảo vệ cách tuyệt đối, liên lạc với bất cứ ai. cái tên mới với chứng minh thư hoàn toàn mới, Đông Thiên cũng vậy.

      Sức chịu đựng của cậu bé còn mạnh mẽ hơn . Cậu bé quen với tên mới: “Tom”, còn vẫn chưa hoàn toàn quen cái tên “Ashely”.

      thường ngẩn ngơ suy nghĩ đến mức người khác liên tục gọi tên mình mà cũng chẳng có phản ứng. Định thần lại, chính cũng chẳng biết rốt cuộc mình nghĩ gì nữa.

      Trong hai năm ấy, chỉ có lần nhìn thấy người đó từ phía xa.

      sống trong thành phố có mật độ dân số cao, xa hoa, trụy lạc, thành phố cà cả phồn vinh và tội ác cùng tồn tại. Ban đầu, Âu Hán Văn chọn thành phố này vì nó vừa phát triển lại vừa hỗn loạn. trốn ở đây đúng là nguy hiểm nhưng cũng an toàn nhất.

      Thực tế đúng như ông nghĩ, trong thành phố với rất nhiều cư dân vượt biên và dân di cư như nơi này, việc trốn dễ dàng. Hai năm qua, cũng cuộc sống vô cùng yên ổn.

      Ngoại trừ lần ấy, nhìn thấy ta từ phía xa.

      Trong lễ khởi công công trình ở thành phố, ta là trong những nhà đầu tư. Xem ra quy mô kinh doanh của ta ngày càng lớn, giờ mở rộng đầu tư cả nước ngoài. ta là người có đầu óc kinh doanh, biết suy nghĩ, tính toán.

      ta là trong những đại diện phát ngôn của hội thương nhân tài chính ở Trung Quốc.

      Người đến tham dự chật kín, máy quay phim và máy ảnh của giới báo chí truyền thông vây quanh họ. Trình Đoan Ngọ chỉ nhìn thấy ta màn hình lớn ở gần đó.

      ta vẫn như trước kia. Việc kinh doanh vẫn thuận buồm xuôi gió, quả ta biết nhìn xa trông rộng. ta tiếng chuẩn lưu loát khiến người nghe phải trồm trồ thán phục. Nhưng cũng chỉ có vậy. Ánh mắt ta vẫn như xưa, chẳng có lấy chút ấm áp, từ người ta vẫn toát lên vẽ xa cách ngàn dặm.

      cũng biết tại sao lại dừng bước cùng đám đông. Trong khoảnh khắc ấy cảm thấy lo rằng mình bị phát , cứ bình tĩnh đứng xem ta đứng bệ thuyết minh, nghe giọng vừa thân quen vừa xa lạ.

      Dường như lâu lắm rồi. trầm mặc, từng cơn đau thắt trào dâng trong lồng ngực. Những chuyện cũ tưởng chừng lành từ lâu giờ đây lại rỉ máu.

      “Ashely!”
      “Ashely!”
      “Ashely!”

      người bạn cùng gọi liên tục ba lần mới định thần lại. ấy giục Trình Đoan Ngọ nhanh chóng rồi khỏi đó vì bị chứng bệnh “sợ đám đông”.

      Trình Đoan Ngọ đồng ý, quay lại nhìn Lục Ứng Khâm thêm lần nữa.

      Khuôn mặt ta màn hình lớn càng trở nên nét , ngũ quan vẫn sáng sủa và tuấn tú như ngày nào, người đàn ông ở độ tuổi ba mươi phong độ nhất, toàn thân toát lên vẻ hấp dẫn, ánh mắt bình tĩnh và quyết đoán, đó là biểu của tự tin tuyệt đối. ta phát biểu trước giới truyền thông cách rất lịch , thỉnh thoảng liếc nhìn xuống đám đông, dáng vẽ lịch lãm và sang trọng, khác xa người đàn ông bạo lực như trong ký ức của Trình Đoan Ngọ. Có lẽ con người ta luôn thay đổi. Trình Đoan Ngọ nghĩ như vậy. mỉm cười rồi cùng người bạn kia rời .

      chưa bao giờ nghĩ rằng ngày mình quay trở lại nơi ấy, tìm người đàn ông ấy, đối diện với những ký ức kinh khủng.

      Rất nhiều lần cảm thấy bất lực khi phải đối diện với số phận. muốn sống cuộc sống bình thường nhưng số phận lại muốn có được cuộc sống như thế, thể trốn thoát khỏi nó. Số phận cho có được gia đình bình thường, cho có được tình như mong muốn, thậm chí số phận cho có thể gọi lại chính tên mình: “Trình Đoan Ngọ”, tất cả những điều ấy đành buông tay từ bỏ.

      Nhưng thế vẫn chưa đủ, số phận vẫn buông tha cho .

      Sau khi Trình Đoan Ngọ thu dọn xong hành lý, bà hang xóm vuốt ve khuôn mặt , ánh mắt nở rời xa. “Ashely, cháu thực phải trở về sao? Ở đây tốt sao?”

      Trình Đoan Ngọ mệt mỏi mở cánh cữa, gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt, từng cơn lạnh lẽo, càng quyết tâm hơn, nắm chặt chiếc va li, với bà hành xóm: “Cháu nhất định phải quay về, cháu còn nhiều thời gian nữa, cho dù đây có là giải pháp xấu nhất cháu cũng phải thử xem thế nào, còn thời gian nữa rồi, cháu thể chậm trễ thêm nữa.”

      “……”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 38
      Qua cửa sổ máy bay, Trình Đoan Ngọ vô thức nhìn những đám mây tưởng chừng như chỉ cần với tay là tới được, đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ ngợi được gì.

      Bước xuống máy bay nhìn thấy rất đông người ở sân bay. Những gương mặt phương Đông rất quen thuộc với làn da vàng, mái tóc đen, Trình Đoan Ngọ cảm thấy cảnh tượng ấy như xa lắm rồi. Giọng quê hương quen thuộc phả vào tai, Trình Đoan Ngọ cứ đứng ở đó rất lâu. Hai năm qua, cuộc sống bình lặng ở nước ngoài, cứ nghĩ rằng có con ở bên mình rồi nhớ về nơi toàn ký ức buồn đâu ấy nữa. Nhưng khi thực trở về đây, mới phát ra rằng, hóa ra nỗi nhớ ấy khắc sâu vào tận xương tủy, chỉ cần chạm vào là nỗi nhớ ấy lại bùng phát.

      Chẳng có ai ra đón . cứ khăng khăng đòi quay về, Âu Hán Văn rất giận dữ, mắng trận xối xả trong điện thoại. Trình Đoan Ngọ cũng phản bác, chỉ lặng im nghe, nhưng vẫn thay đổi quyết định. Âu Hán Văn vô cùng tức giận, đấm mạnh tay vào chiếc chăn bông, trước khi dập máy, ông chỉ với Trình Đoan Ngọ hai tiếng: “Ngu xuẩn!”

      Trình Đoan Ngọ biết những điều nghĩ, làm nực cười, giống như Âu Hán Văn , năm năm hay mười năm sau, nhất định hối hận vì quyết đinh vội vàng và ngu ngốc này của mình. Bản thân cũng thấy như vậy, có lẽ chẳng cần đến năm năm, chỉ cần cho hai tháng để do dự, có lẽ có câu trả lời khác. Nhưng còn thời gian để do dự nữa, giờ đât còn lựa chọn nào khác, chẳng còn con đường nào khác nữa rồi.

      chỉ còn lại duy nhất bảo bối này thế giới thôi, phải bảo vệ nó, cho dù phải bỏ cả mạng sống, cũng tiếc nuối.

      Vừa trẻ trung vừa có tiền lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh. Người đàn ông đó có thanh cao hay lạnh lùng thế nào nữa cũng chẳng thể qua được ải mỹ nhân. Đây cũng là nguyên nhân khiến bên cạnh Lục Ứng Khâm lúc nào cũng có các vây quanh.

      ta cũng quen với việc đó. ta ngồi vắt chân, tư thế tự nhiên, tao nhã ngồi ở hang ghế khách mời đầu tiên. Những cuộc họp cao cấp như thế này, ta tham gia rất nhiều lần, thương trường, việc lừa gạt, lợi dụng lẫn nhau là chuyện thường tình. Việc những tập đoàn cấp dưới lợi dụng tiền bạc và mỹ nhân để “biếu xén” cũng chẳng có gì lạ lẫm với ta, nhưng chưa bao giờ ta thích chiêu bài này. phải ta có những ham muốn chốn nhân gian mà chỉ là ta cảm thấy hứng thú mà thôi.

      Tiền tài, quyền lực, cờ bạc, đẹp, xe sang, những thứ này Lục Ứng Khâm đều cần. ta đứng đỉnh vinh quang, tự ép mình phải làm tốt, đứng ở vị trí cao, nhưng đó vẫn phải là mục đích cuối cùng của ta.

      Lục Ứng Khâm buồn chán nhìn lên khán đài rồi lại đưa mắt nhìn những người bên cạnh mình. Người phụ nữ ngồi bên cạnh ta có ngoại hình và trí tuệ xuất chúng, nếu xét tiêu chuẩn để lựa chọn bạn đời ta cũng tệ. Hai năm nay, Lục Ứng Khâm gặp ít phụ nữ, nhưng chưa có ai có thể khiến ánh mắt ra dừng lại. này thu hút được chú ý của ta.

      Trong lúc tham quan thị sát, ta vô tình làm rơi ví. Trong ví có bất cứ giấy tờ nào có thể chứng minh được là của ta nhưng vẫn trở về tay ta cách thần kỳ. Tất cả đều là nhờ người phụ nữ ngồi bên cạnh. Lúc tìm thấy ta, thái độ rất thân thiện, nụ cười luôn nở môi, vô cùng quyến rũ và xinh đẹp. “Ông chủ Lục, ví của này.”

      Lục Ứng Khâm ngẩng lên gương mặt rất đổi quen thuộc.

      ta cũng biết tại sao mình lại đồng ý cho ngồi bên cạnh. người phụ nữ cùng thông minh, chuyện với Lục Ứng Khâm cũng rất đúng mực, chủ đề câu chuyện cũng rất hợp, có ý xu nịnh, cũng có dáng vẽ uốn éo kiểu cách.

      thông minh nhưng cũng lại mắc sai lầm ở chỗ tự cho rằng mình thông minh. khẽ ngước mắt, hàng mi dài như chiếc quạt che đôi mắt kiều diễm trong trẻo như nước, đôi môi như cánh hoa danh đào khẽ nhếch lên. “Ông chủ Lục, bức ảnh trong ví có phải là phu nhân của ?”

      Lục Ứng Khâm quay đầu lại, nụ cười dửng dưng đầy ý vị sâu xa, ta gật gật đầu. “Đúng.”

      Người phụ nữ ấy hề tỏ ra ngạc nhiên. Những điều tra chi tiết trước đó cho thấy người vợ chưa hề lộ diện của Lục Ứng Khâm qua đời vì tai nạn, nhưng từ trước tới giờ người vốn nổi tiếng lạnh lùng này lại có tình cảm rất đặc biết với người vợ qua đời đó, gần hai năm qua, tuy cũng có vài tin tức mập mờ, ràng những ngươi quen biết ta đều biết rằng hai năm qua, ta tiếp xúc với người phụ nữ nào. lạnh nhạt của ta với người khác giới càng khiến người khác muốn tìm hiểu đến cùng. Vừa rồi kia nhặt được ví tiền của ta, bên trong đó có bức ảnh chỉ nhìn thấy mái tóc mà thấy khuôn mặt, cảm thấy rất tò mò. Tâm lý hiều kỳ phải chỉ đàn ông mới có.

      ta mỉm cười. “Mặc dù nhìn thấy được khuôn mặt nhưng có thể tưởng tưởng được chị ấy rất đẹp. tiếc!” Vẽ mặt thể tiếc nuối của ta có vẻ rất chân thành, có chút gì khiến người ta cảm thấy ghét.

      Khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười, ta chậm rãi : “Đôi mắt em rất đẹp, từ lúc em ngồi đây, tôi cảm thấy em rất quen. Nghĩ hồi lâu, hóa ra trông rất giống kẻ thù của tôi. Nhưng Lục Ứng Khâm tôi ghét nhất kiểu phụ nữ tự cho mình là thông minh, tiếc, am chuyện sai chủ đề rồi. Trong phút, tôi hy vọng em có thể biến mất khỏi tầm mắt của tôi.”

      Người phụ nữ đó hoảng hốt đứng dậy, đôi mắt kiều ngơ ngác như mắt nai, vẻ mặt ngỡ ngàng, hiểu chuyện gì của ta trông rất giống Trình Đoan Ngọ, Lục Ứng Khâm mỉm cười, lạnh lùng : “ à? Vậy … nữa phút nhé!”

      “….”

      Cuộc họp kết thúc, Lục Ứng Khâm ngồi vào ghế sau xe, hàn huyên vài câu chuyện với lái xe. ta mở chiếc ví, bức ảnh đó của lại thu vào tầm mắt.

      Xinh đẹp ư? Mái tóc đen dài, bóng mượt nhưng nhìn được khuôn mặt .

      Lục Ứng Khâm cũng chẳng biết tại sao mình lại chọn bức ảnh đó. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại nhét tấm ảnh của người phụ nữ ấy trong ví, nhưng trong tiềm thức, ta cũng muốn bị người khác biết.

      Người phụ nữ ấy chính ta điểm yếu mềm nhất, nhân tính nhất và cũng là điểm mà ta muốn để người khác biết nhất con người mình.

      Gió thổi vào trong xe, ta nhìn bức ảnh ấy rất lâu, nhớ lại đôi mắt long lanh, hoảng hốt như nai tơ đó, rồi nhớ lại đôi mắt kiên cường, chịu khuất phục mà nhìn thẳng vào ta, cuối cùng khẽ thở dài, cất bức ảnh ấy vào trong ví.

      Xã hội thượng lưu luôn có đủ các kiểu hội họp, họp báo, họp ăn uống….đó là các hoạt động được tổ chức để những người giàu có và nổi tiếng gặp gỡ, giao lưu, chẳng khác nào cuộc thi thố, khoe khoang, xe đẹp, khoe khoang gia thế, khoe khoang đàn bà.

      Lục Ứng Khâm hề thích hoạt động như vậy. Nếu như phải vì Du Đông mời mấy lần liền ta cũng

      Chẳng lãng phí thời gian mà tham gia mấy trò này.

      buổi họp báo ra mắt sản phẩm ví da mới, dự án hợp tác giữa công ty con của ta với doanh nghiệp xuyên quốc gia, ta là trong những khách quý được mời.

      ta cứ yên lặng ngồi ở khu vực dành cho khách quý. Bữa ăn buffet kết thúc, buổi họp báp mới bắt đầu. ta chỉ cần phát biểu vài lời chào mừng, nhìn qua chút là có thể rời , phải ngồi ở đó đến khi kết thúc.

      Cúi xuống nhìn đồng hồ, sắp bắt đầu rồi. Đây thực là thông tin tốt đối với ta.

      Trình Đoan Ngọ thích hợp lắm với những nơi như thế này. buổi họp báo vô cùng đại, thiết kế độc đáo, hài hòa và sang trọng. Những người đến tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng và có tiền. Trong đám đông ấy, Trình Đoan Ngọ chọn cho mình góc khuất ít người chú ý để đứng, liếc nhìn tứ phía để tìm kiếm mục tiêu duy nhất của trong buổi tối hôm nay. cầm tay chiếc ly rượu để cao, lắc lắc vẻ bất an, nước rượu màu tím hồng ngừng lay động trong chiếc ly pha lê cũng giống như lòng thấp thỏm yên.

      phải cầu xin Du Đông hết lần này đến lần khác ta mới dụ được Lục Ứng Khâm tham gia buổi họp báo này. Nhưng cũng chỉ làm được đến mức ấy, chứ giở trò gì mờ ám với Lục Ứng Khâm quá nguy hiểm. Lúc ra cầu của mình, ánh mắt khiến cảm thấy vô cùng có lỗi, nếu Du Đông biết mục đích chính của e rằng chỉ có Âu Hán Văn mắng là “ngu xuẩn”.

      Trình Đoan Ngọ tìm rất lâu mà vẫn tìm thấy bóng dáng của Lục Ứng Khâm, bắt đầu cảm thấy sốt ruột, thấp thỏm nắm chặt bàn tay. Đúng lúc này, buổi họp báp bắt đầu, ánh đèn trong hội trường được tắt bớt, xung quanh dần trở nên tối hơn, Trình Đoan Ngọ càng khó tìm. Đúng lúc loay hoay biết làm thế nào mục tiêu của xuất , tiến lên sân khấu.

      Ánh đèn laser chiếu đỉnh đầu ta, ánh mắt của người đến tham dự đều tập trung về phía ta. Vẻ trẻ trung, khôi ngô, tuấn tú của Lục Ứng Khâm khiến ít nhìn lần đầu tiên phải trầm trồ, bán tán. ràng chẳng phải là nhân vật thời thượng gì nhưng lại thu hút ít chú ý của giới truyền thông. ta đứng bục đọc lời khai mạc, những lời lẽ vốn rất sách vở và cũ kĩ khiến người ta phải buồn ngủ nhưng qua giọng đọc trầm ấm của ta, chúng bỗng trở nên có sức cuốn hút lạ thường, khiến người ta có cảm giác như luồng ánh sáng vụt qua trong đêm tối vậy.

      Tiếc rằng lúc này Trình Đoan Ngọ có hứng thú để thưởng thức những lời lẽ ấy. vẫn chưa quên mục đích tối nay của mình.

      đặt ly rượu xuống bàn, cố gắng luồn qua đám đông nhanh để tiến về phía Lục Ứng Khâm. quá nhanh nên để ý nhân viên phục vụ cầm khay rượu phía trước, đâm sầm vào đó, rượu khay rơi xuống sàn.

      Nhưng ly rượu thủy tinh đế cao rơi xuống nền đá cẩm thạch, phát ra những tiếng lanh lảnh vang vọng khắp căn phòng.

      Đám đông tập trung chú ý nhìn lên khán đài liền quay đầu lại, hướng ánh mắt tò mò hiểu chuyện gì về phía trước Trình Đoan Ngọ. lúng túng đứng bên nhân viên phục vụ đó, biết phải làm thế nào.

      “Xin lỗi, tôi chú ý…” Trình Đoan Ngọ lúng túng đưa tay ra.

      Cũng may là nhân viên phục vụ ở đây đều rất chuyên nghiệp, khiêm tốn, nhã nhặn và lịch . ấy lập tức đứng lên, dọn dẹp rồi trước khi rời còn lễ phép cúi đầu chào đám đông.

      Trình Đoan Ngọ đứng ngây ra đó, hồi lâu sau mới biết rằng việc mà gây ra kết thúc rồi.

      Chỉ có điều, sau khi việc kết thúc, ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu với ánh đèn rực rỡ bóng dáng Lục Ứng Khâm biến mất.

      nhướn lông mày, buồn phiền với chính mình vì nóng ruột mà làm hỏng việc.

      nắm chặt lấy bàn tay rồi xoay người lại. Vừa xoay người, bỗng đâm sầm vào vòng tay ấm áp. Hơi thở vừa quen thuộc lại vừa xa lạ bao trùm toàn bộ giác quan của . Đầu óc chợt trống rỗng, da đầu có cảm giác như bị thứ gì đó tóm chặt khiến đột nhiên mất phản ứng.

      chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt đầy ác ý và tàn bạo thu vào tầm mắt . Đôi lông mày lưỡi mác dựng đứng, ràng chủ nhân của nó chuẩn bị phát hỏa.

      Ánh đèn nhấp nháy trong hội trường lướt khuôn mặt ta khiến những biểu cảm khuôn mặt ấy lúc tỏ lúc mờ, ánh đèn lúc sáng lúc tối xen kẽ, nét mặt ta vừa xa xôi lại vừa chân thực. Nhạc nổi lên, màn trình diễn của buổi họp báo bắt đầu, ánh đèn xanh đỏ rực rỡ đan xen.

      Trình Đoan Ngọ vẫn chưa hoàn hồn, chỉ nghe thấy tiếng cười giễu cợt bên cạnh. “Sao thế, tìm tôi à?”

      “…”
      Last edited by a moderator: 8/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39

      Lục Ứng Khâm ngờ mình lại có thể gặp lại trong tình cảnh này. năm trước, ta từ bỏ việc tìm kiếm , tự nhắc mình rằng, cho dù người phụ nữ này có nơi đâu chăng nữa ít nhất trong trái tim ta chết rồi. ta vẫn nhớ đến , nhưng về mặt tình cảm, với người có khả năng kiềm chế mạnh mẽ như ta, khi từ bỏ thực từ bỏ được.

      Nhưng lại lần nữa bước vào cuộc sống của ta.

      ta mình đứng ở giữa khán đài lỡn. Những cảnh trang nghiêm như thế này quen thuộc với ta. Bài diễn thuyết tay do MC vừa mới đưa, lời mở đầu và kết thúc ta đọc rất nhiều lần rồi, công thức và cũ rích. ta cười đọc hết bài diễn thuyết. Tiếng vỗ tay phía dưới vang lên như sấm. ta biết rằng thể của mình vô cùng hoàn hảo. ta đặt bài diễn thuyết xuống, định bước xuống khán đài nghe thấy tiếng rơi vỡ loảng xoảng phía dưới, tiếp đó là tiếng người ồn ào, huyên náo.

      ta thích kiểu ồn ào. Vốn chẳng có hứng thú với buổi họp báo này. ta chỉ vô tình liếc nhìn xuống đám đông. Khi nhìn người đứng ở trung tâm của ồn ào đó ánh mắt ta thể rời chỗ khác được nữa.

      hai năm rồi, cái mà để lại cho là ánh mắt tuyệt tình cuối cùng, là những giấc mơ đêm nào cũng giày vò tâm trí ta. Giờ đây lại xuất trước mặt ta, khiến quá khứ tưởng như hoàn toàn biến mất ấy lại lần nữa trở về.

      Vì là chương trình biểu diễn của buổi họp báo khán đài cách người xem xa, để tại hiệu ứng nổi bật cho khán đài, tất cả đèn trong hội trường được điều chỉnh đến mức tốt nhất. Nhưng chỉ cần nhìn qua thôi Lục Ứng Khâm cũng nhận ra . thay đổi thành người hoàn toàn khác, chiếc váy dạ hội hở vai để lộ làn da trắng như tuyết, đôi giày cao gót cũng màu với chiếc váy khiến vốn cao trông lại càng nổi bật giữa đám đông, mái tóc dài đen bóng được búi cao tạo nên phong cách cổ điển như Audrey Heoburn.

      Dung mao của chẳng thay đổi chut nào, vẫn xinh đẹp nhưng cũng dường như khác xưa rất nhiều, khuôn mặt nhắn, cặp lông mày vừa cao vừa dài, người con giá trong sáng, thuần khiết trở thành người phụ nữ cuốn hút và quyến rũ, trang điểm rất kĩ, giống mà cũng chẳng giống chút nào.

      vẫn thích gây chuyện như vậy. đâm vào người phục vụ nhưng còn lúng túng hơn cả ta. cứ đứng ở đó, chẳng biết làm thế nào ngoài việc xin lỗi, trong đôi mắt kiều diễm ấy áy náy và lo lắng.

      Người phục vụ đứng dậy, nhanh chóng thu dọn rồi rời , đám đông cũng tản ra, ánh mắt của mọi người lại hướng lên phía khán đài. Trình Đoan Ngọ vẫn hoảng hốt đứng ngay ra đó.

      Lục Ứng Khâm biết mình xuống khán đài bước đến bên cạnh “Kẻ gây chuyện” đó như thế nào. Dường như là có ý chí của đại não nữa, cứ thế về phía Trình Đoan Ngọ, càng đến gần tìm ta càng đập càng nhanh, cảm giác như tất cả mọi việc đều phải là .

      ta dưng lại phía sau Trình Đoan Ngọ, chỉ cách bước chân nhưng dám tiến gần thêm nữa. Trong lòng rối bời, ta vừa mừng vừa lo nhưng cũng vô cùng tức giận. ta cảm thấy như sắp phát điên.

      Trình Đoan Ngọ quay phắt lại, đâm sầm vào ta. ta cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của cơ thể , mùi hương phảng phất ùa vào khứu giác, tim ta đập mạnh, tựa như con ngựa hoang đứt mất dây cương.

      Gặp lại người vợ mất tích hai năm trời nên thể thái độ như thế nào đây?

      Nếu người vợ mất tích hai năm ấy từng muốn đâm ta xuống đáy biển, muốn ta cùng chết với nên có thái độ như thế nào?

      Mối quan hệ phức tạp ấy khiến tâm trạng của Lục Ứng Khâm rất phức tạp, ta muốn ngay lập tức trút bỏ nhưng cũng chẳng biết làm thế nào ngoài cách quen thuộc, trợn trừng đôi mắt lạnh băng nhìn. Trình Đoan Ngọ, như muốn xé ra thành trăm mảnh, “Sao thế, tìm tôi à?” Trình Đoan Ngọ cảm thấy lúc đó, thời gian như dừng lại, những thanh ồn ào bên tai biến mất, nghe thấy tiếng gì khác ngoài tiếng trái tim mình
      đập thình thịch, thình thịch, thình thịch.

      đứng ngây ra đó, nhìn Lục Ứng Khâm chằm chằm. Cách xa trăm sông ngàn núi, phải qua bao trắc trở mới có thể trở về nơi quen thuộc này. Vì buổi tối hôm nay, phải mất hai tiếng trang điểm, sửa sửa lại để trông mình càng nổi bật, có sức cuốn hút. Thu hút người khác, phải là người phụ nữ biết cách làm cho mình hấp dẫn hơn trong mắt người khác, vì vậy thấy vô cùng căng thẳng.

      nghĩ xoay người lại, có chuyện gì xảy ra, cuộc hội ngộ lấy gì làm vui vẻ này cũng diễn ra. làm hỏng mọi việc, va vào người phục vụ rồi lại đâm sầm vào Lục Ứng Khâm. hốt hoảng, lo sợ…

      buồn bã nắm chặt chiếc túi xách, cắn chặt môi, im lặng nhìn Lục Ứng Khâm.

      Khóe miệng Lục Ứng Khâm khẽ run run, hai đầu lông mày nhíu chặt, như muốn điều gì đó nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh ngắt lời. Người đàn ông đó nhìn thấy Trình Đoan Ngọ, chỉ thấy Lục Ứng Khâm, với giọng nịnh bợ: “Tổng giám đốc Lục, show sắp bắt đầu rồi, có trở về chỗ ngồi bây giờ ạ?”

      Lục Ứng Khâm lạnh lùng liếc nhìn Trình Đoan Ngọ giơ tay phải kéo mạnh vào lồng ngực, đặt tay lên eo .

      Sau hành động đột ngột đó của Lục Ứng Khâm, người đàn ông vừa chuyện với ta mới phát thấy tồn tại của Trình Đoan Ngọ, vẻ mặt vô cùng lúng túng, cười gượng gạo : “Tổng giám đốc Lục, vị tiểu thư này cùng ra đó chứ ạ?” Giọng ta dần lại, căng thẳng hơn. Cũng chẳng trách ta được, ràng thấy Lục Ứng Khâm đến đây mình, vậy mà đột nhiên bây giờ lại ôm eo người phụ nữ chẳng từ đâu đến khiến ta kịp phản ứng.

      Lục Ứng Khâm gì, chỉ ôm Trình Đoan Ngọ hướng về phía sân khấu.

      Dáng người Lục Ứng Khâm cao to, bước chân sải rộng, cũng chẳng chú ý đến Trình Đoan Ngọ. bị ta kéo xềnh xệch. đập đập cánh tay ta ôm nhưng ta lại càng siết chặt, vừa bẻ vừa kéo tay ta nhưng thể thoát khỏi kìm kẹp của ta.

      Lục Ứng Khâm được sắp xếp ngồi ở hàng ghế khách quý, Trình Đoan Ngọ ngồi bên cạnh ta. Sau khi ngồi xuống ghế, ta gì thêm câu nào nữa nhưng tay phải vẫn mắm chặt tay Trình Đoan Ngọ. bắt đầu tức giận, thấp giọng : “ làm gì vậy? Buông tay ra!”

      “Tại sao lại trở về?” Giọng hờ hừng, ta chẳng thèm quay ra nhìn , cũng chẳng trả lời câu hỏi của , lại còn hỏi lại.

      Trình Đoan Ngọ khó chịu liếc nhìn ta. “Liên qua gì đến ?”

      Lục Ứng Khâm quay đầu về phía , ánh mắt lạnh lùng nhìn. Bàn tay nắm chặt hơn, tưởng như muốn bóp nát tay . cảm thấy rất đau, những gân xanh trán vì đau đớn mà đập mạnh. “Buông ra, Lục Ứng Khâm, đau!”

      Lục Ứng Khâm ngẩn ra lát, nhìn khuôn mặt đau khổ của Trình Đoan Ngọ, vừa chuyên tâm vừa nghiêm túc tựa như muốn nhìn thấy điều gì đó mặt rồi bật cười. ta buông tay Trình Đoan Ngọ, đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ thảnh thót, ánh mắt hướng về phái những người mẫu lại lại sân khấu.

      “Thế à?” ta nhếch miệng cười. “Nếu liên quan gì đến tôi có thể rời khỏi đây.”

      “Dựa vào cái gì chứ?” Trình Đoan Ngọ xoa xoa bàn tay vẫn chưa hết đau, khó chịu .

      ngồi ở hàng ghế dành cho khách quý. Muốn ngồi ở chỗ này, có đủ tư cách ?” ta lạnh lùng liếc nhìn . “Du Đông cứ dặn dặn lại là tối nay nhất định phải đến, hóa ra để tiện cho . Trình Đoan Ngọ, thủ đoạn như thế này cũng chẳng hay ho gì đâu.”

      Những lời nhắc nhở Trình Đoan Ngọ tự với chính mình trước khi đến đây bỗng hoàn toàn biến mất. Lời của Lục Ứng Khâm giống như móng vuốt mèo, cào lên tim , vừa đau vừa ngứa nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn.

      Hai tay nắm chặt chiếc túi xách, chiếc túi xách bằng da biến dạng. trong lòng ngột ngạt, khó chịu, hít hơi mạnh rồi thả lỏng toàn thân, khẽ mỉm cười. “Tại sao lại muốn tôi ? sợ cái gì? Thủ đoạn của tôi hay ho gì nhưng đủ dùng là được rồi.”

      Đôi mắt thâm sâu của Lục Ứng Khâm bỗng tối đen, ta quay sang phía , vẻ mặt đầy hàm ý sâu xa. ta nhìn Trình Đoan Ngọ từ đầu đến chân, khóe miệng nhếch lên. “ tồi. Cũng có tiến bộ hơn chút đấy!” Ánh đèn trong hội trường mờ mờ ảo ảo khiến biểu cảm của Lục Ứng Khâm cũng lúc tỏ lúc mờ, trong ánh mắt ta vẫn còn phản chiếu dáng người thon dài của những người mẫu lướt qua, Trình Đoan Ngọ chắc chắn phản ứng của Lục Ứng Khâm, chỉ thấy ta dựa lưng vào ghế, biếng nhác và tự tại, dửng dưng hỏi : “ , rốt cuộc trở về đây là có mục đích gì?”
      Last edited by a moderator: 8/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :