1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hỏa Ngục - Dan Brown (end)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 45
      Với lớp ván ốp bằng gỗ sồi và phần trần gỗ ấm áp, Sảnh Bản đồ thế giới giống như thế giới tách biệt hẳn với nội thất bằng thạch cao và đá ốp khô cứng của Cung điện Vecchio. Ban đầu là gian phòng cất giữ mũ áo của tòa nhà, gian rộng rãi này gồm hàng chục buồng và tủ từng được sử dụng để cất giữ hành trang của Đại Công tước. Ngày nay, các bức tường được trang trí toàn bản đồ - năm mươi ba bức vẽ bằng tay da thuộc – mô tả thế giới theo nhận thức vào những năm 1550.

      Bộ sưu tập bản đồ vô cùng ấn tượng của sảnh này còn nổi bật với diện của quả cầu khổng lồ ở chính giữa phòng. Vẫn được biết đến với tên gọi Mappa Mundi, trái cầu cao mét tám này từng là quả cầu có thể quay được to nhất ở thời đại của nó. Người ta đồn rằng có thể xoay tròn nó dễ dàng chỉ bằng ngón tay. Ngày nay, quả cầu là trạm dừng chân cuối cùng cho du khách sau khi hết chặng đường dài đằng đặc qua các phòng trưng bày và tới lối cụt, nơi họ vây quanh quả cầu và ra về theo đúng lối họ vào.

      Langdon và Sienna hổn hển chạy đến Sảnh Bản đồ. Trước mặt họ, Mappa Mundi đứng sừng sững, nhưng Langdon thậm chí liếc mắt nhìn nó, hướng mắt tới những bức tường bên ngoài của gian phòng.

      “Chúng ta cần tìm Armenia!”, Langdon . “Tấm bản đồ Armenia!”

      Lúng túng thấy trước cầu của , Sienna lao bổ tới bức tường bên phải của gian phòng để tìm kiếm tấm bản đồ Armenia.

      Langdon lập tức bắt tay vào việc tìm kiếm dọc bức tường bên trái, lần bước theo chu vi của gian phòng.

      Ả Rập, Tây Ban Nha, Hy Lạp ...

      Mỗi quốc gia được khắc họa rất chi tiết, nếu như ta nhớ rằng các bức vẽ này được làm ra từ hơn năm trăm năm trước, ở thời kỳ nhiều nơi thế giới còn chưa được vẽ bản đồ hoặc khám phá.

      Armenia đâu nhỉ?

      So với trí nhớ vô cùng chính xác của mình những gì Langdon còn nhớ được về “chuyến tham quan các lối bí mật” tại nơi này vài năm về trước rất mờ mịt, phần do ly rượu Gaja Nebbiolo thứ hai mà uống trong bữa trưa ngay trước chuyến tham quan. khéo thay, từ nebbiolo lại có nghĩa là “mờ sương”. Mặc dù vậy, lúc này Langdon vẫn nhớ được từng xem tấm bản đồ duy nhất trong gian phòng này – Armenia – tấm bản đồ nắm giữ đặc tính vô song.

      Mình biết nó ở trong này. Langdon nghĩ, tiếp tục lướt nhìn dãy bản đồ dường như bất tận.

      “Armenia!”, Sienna reo lên. “Đằng này!”

      Langdon xoay lại và thấy đứng trong góc sâu bên phải của gian phòng. Khi chạy đến, Sienna chỉ vào tấm bản đồ Armenia với vẻ mặt như , “Chúng ta tìm thấy Armenia rồi, giờ làm sao?”.

      Langdon biết họ có đủ thời gian để giải thích. Thay vào đó, chỉ vươn tay, nắm lấy phần khung gỗ rất lớn của tấm bản đồ, và kéo mạnh nó về phía mình. Toàn bộ tấm bản đồ trôi tuột vào phòng, cùng với phần bức tường và ván ốp, để lộ ra lối bí mật.

      “Được rồi”, Sienna , giọng đầy ấn tượng. “Armenia là đây.”

      chút do dự, Sienna vội vã bước qua lối vào, chẳng chút e dè tiến vào gian tối om phía trước. Langdon theo sau và nhanh chóng kéo bức tường đóng lại phía sau họ.

      Mặc dù nhớ lắm về chuyến tham quan các lối bí mật, Langdon vẫn rất ấn tượng với lối này. và Sienna vừa qua, đúng như vậy, lớp kính trong suốt để bước vào Cung điện Vô hình – cái thế giới bí mật tồn tại phía sau những bức tường của Cung điện Vecchio – lãnh địa tối mật mà chỉ duy nhất vị công tước đương trị vì thời đó cùng những người thân cận nhất với ông ấy mới có thể tiếp cận được.

      Langdon dừng lại lúc bên trong khuôn cửa và làm quen với gian xung quanh họ - hành lang bằng đá lờ mờ nhờ ánh sáng tự nhiên yếu ớt lọt vào qua loạt cửa sổ gắn chì. Lối này dẫn xuống dưới năm mươi thước tới cánh cửa gỗ.

      xoay sang bên trái, nơi có cầu thang lên nhưng bị chặn bằng sợi xích. Tấm biển phía cầu thang đề :

      USCITA VIETATA

      Langdon leo thẳng lên cầu thang.

      “Đừng !”, Sienna cảnh báo. “Nó CÓ LỐI RA’ đấy.”

      “Cảm ơn”, Langdon kèm nụ cười chế giễu. “ đọc được tiếng Ý mà.”

      tháo sợi xích, mang trở lại cánh cửa bí mật và nhanh nhẹn dùng nó để buộc chặt bức tường xoay. luồn sợi xích qua tay nắm cửa và quấn quanh cái mấu cố định gần đó để cánh cửa thể kéo mở ra từ phía bên kia được nữa.

      “Ồ”, Sienna bẽn lẽn . “Ý tưởng hay đấy.”

      “Nó giữ chân bọn họ được lâu đâu”, Langdon . “Nhưng chúng ta cần nhiều thời gian. Theo .”

      Cuối cùng khi tấm bản đồ Armenia bị giật tung, đặc vụ Brüder cảm thấy luồng khí lạnh quất thẳng vào mặt, đồng thời lóa mắt vì ánh nắng chói chang.

      Gã bước lên lối bên ngoài, len lỏi theo phần mái của cung điện. Mắt gã lần theo đường dẫn thẳng tới cánh cửa nữa, cách đó khoảng năm mươi thước, và lại chui vào trong tòa nhà.

      Brüder đánh mắt về bên trái lối , nơi phần mái vòm cao ngất của Sảnh Năm trăm vươn lên như trái núi. thể vượt qua. Giờ Brüder nhìn sang bên phải, nơi lối bám sát vức tường dựng đứng chiếu thẳng xuống giếng trời sâu hoắm. Chết ngay lập tức.

      Mắt gã lại nhìn thẳng về phía trước. “Lối này!”

      Brüder và người của gã tiến vội theo lối về phía cánh cửa thứ hai trong khi chiếc máy bay thám thính lượn vòng tròn như con kền kền đầu.

      Khi Brüder cùng người của gã xông qua cửa, tất cả dừng phắt lại, gần như xô thẳng vào nhau.

      Họ đứng trong gian phòng bằng đá xíu còn lối thoát nào khác ngoài cánh cửa mà cả bọn họ vừa bước qua. Chỉ có duy nhất cái bàn gỗ dựa vào tường. Phía đầu, những hình người kỳ quái được mô tả trong các bức tranh vẽ trần như trợn mắt nhìn họ, vẻ giễu cợt.

      Đây là lối cụt.

      người lính của Brüder tiến vội lên và đọc lướt bảng thông tin tường. “Khoan ”, ta . “Nó finestra ở đây – kiểu cửa sổ bí mật chăng?”

      Brüder nhìn quanh nhưng chẳng thấy ô cửa sổ bí mật nào cả. Gã bước lại và tự mình đọc tấm bảng.

      ràng nơi này từng là phòng làm việc riêng của Công nương Bianca Cappello và có cửa sổ bí mật – una finestra segrata – để Bianca có thể ngầm quan sát chồng bà phát biểu bên dưới Sảnh Năm trăm.

      Brüder đưa mắt tìm kiếm gian buồng lần nữa, và nhận ra lỗ hổng gắn lưới mắt cáo rất được giấu kín ở bức tường bên. Chẳng lẽ bọn họ thoát qua lối đó?

      Gã hùng hổ tiến lại và kiểm tra lỗ hổng, có vẻ qua cho người bằng cỡ Langdon chui qua. Brüder áp mặt vào tấm lưới và nhìn qua, để khẳng định chắc chắn rằng có ai thoát qua đường này. Ở phía bên kia tấm lưới là khoảng trống chạy thẳng qua vài tầng nhà, xuống sàn Sảnh Năm trăm.

      Vậy bọn chúng biến đằng quái nào?!

      Lúc quay lại gian buồng đá xíu, Brüder cảm thấy toàn bộ tâm trạng chán chường của ngày hôm qua trào dâng trong lòng. Trong khoảnh khắc hiếm hoi tiết chế được cảm xúc, đặc vụ Brüder ngửa cổ và gầm lên tiếng giận dữ.

      Tiếng gầm làm inh tai trong gian chật hẹp.

      Từ phía dưới, trong Sảnh Năm trăm, đám du khách cùng sĩ quan cảnh sát đều ngoái nhìn lên lỗ hổng gắn dưới mắt cáo tường cao. Căn cứ vào những tiếng vọng lại, gian phòng làm việc riêng của Công nương, giờ được dùng làm chuồng nhốt con thú hoang.

      Sienna Brooks và Robert Langdon đứng khuất trong bóng tối đặc quánh.

      Mấy phút trước, Sienna nhìn thấy Langdon khôn ngoan dùng sợi xích để giữ chặt tấm bản đồ Armenia có thể di chuyển được, rồi mới chạy tiếp. Tuy nhiên, trước vẻ ngạc nhiên của , thay vì tiếp tục tiến vào hành lang, Langdon lại leo lên cầu thang dốc đứng để biển:

      CÓ LỐI RA

      Robert!”, thào vẻ bối rối. “Tấm biển đó có lối ra’ mà! Thêm nữa, em nghĩ chúng ta cần xuống!”

      “Đúng thế”, Langdon , ngoái nhìn lại. “Nhưng... đôi khi chúng ta cần lên... để xuống.” nháy mắt khích lệ . “Em còn nhớ cái rốn của Satan ?”

      ấy chuyện gì nhỉ? Sienna bước lên theo , cảm thấy mất phương hướng.

      Rồi... nhưng em nghĩ lúc em bảy tuổi.

      lúc sau, sực nhớ ra. “Ồ, cái rốn của Satan!”, . “Giờ em nhớ rồi.”

      Phải mất lúc, nhưng giờ Sienna nhận ra Langdon đến đoạn kết trong Hỏa ngục của Dante. Trong mấy khổ thơ này, để thoát ra khỏi địa ngục, Dante phải leo xuống cái bụng đầy lông lá của quỷ Satan, và khi tới được rốn của Satan – được xem là trung tâm của trái đất – lực hấp dẫn của trái đất đột ngột đổi hướng, và tiếp tục leo xuống luyện ngục, Dante lại phải tìm cách leo lên.

      Sienna chẳng nhớ gì mấy về Hỏa ngục ngoài nỗi thất vọng khi chứng kiến những biến động đột ngột của lực hấp dẫn của trung tâm trái đất, vì ràng tài năng của Dante bao gồm việc am hiểu về tính chất vật lý của các lực vector.

      Họ lên đến đỉnh cầu thang, Langdon mở cánh cửa duy nhất họ thấy ở đó, cửa có ghi:

      SALA DEI MODELLI DI ARCHITECTTURA 21

      Langdon giục vào bên trong, đóng và chốt chặt cửa lại phía sau. Gian phòng hẹp và trống trơn, chỉ có vài cái hòm trưng bày các bản mẫu bằng gỗ những thiết kế kiến trúc của Vasari dành cho phần nội thất của cung điện. Sienna để tâm lắm đến các bản mẫu này. Tuy nhiên, lại để ý thấy rằng gian phòng hề có cửa lớn, cửa sổ và đúng như thông báo... có lối thoát.

      “Vào giữa thế kỉ XIV”, Langdon thào, “Công tước vùng Athens lên nắ quyền lực tại cung điện và cho xây lối thoát bí mật này phòng trường hợp bị tấn công. Nó được gọi là Cầu thang Công tước Athens, và dẫn xuống cửa hầm ở con phố bên cạnh. Nếu chúng ta được tới đó, ai nhìn thấy chúng ta thoát ra.” chỉ tay vào bản mẫu. “Nhìn xem. Có nhìn thấy gì ở bên cạnh ?”

      ấy đưa mình lên đây để cho mình xem các bản mẫu sao?

      Sienna ném cái nhìn lo lắng vào mô hình thu và thấy cầu thang bí mật dẫn thẳng từ nóc cung điện xuống tận phố, được giấu kín giữa các bức tường bên trong và bên ngoài của tòa nhà.

      “Em nhìn thấy cầu thang rồi, Robert”, Sienna gắt, “nhưng chúng hoàn toàn ở phía đối diện của cung điện. Chúng ta chẳng bao giờ tới được đó!”.

      “Biết tin tưởng chút em”, kèm theo nụ cười méo xệch.

      Có tiếng đổ vỡ đột ngột vọng lại từ bên dưới cho họ biết rằng tấm bản đồ Armenia vừa bị giật tung. Họ đứng như trời trồng trong khi lắng nghe tiếng bước chân của đám lính bước vào hành lang, ai trong số đó nghĩ rằng con mồi của họ còn leo lên cao hơn nữa... đặc biệt lại theo cầu thang có gắn biển:

      CÓ LỐI RA

      Khi những tiếng động phía dưới lắng , Langdon tự tin sải bước qua phòng trưng bày, lách qua các vật, tiến thẳng đến thứ trông như cái tủ lớn ở bức tường đằng kia. Cái tủ khoảng mét vuông và ở vị trí cách sàn khoảng mét. chút do dự, Langdon nắm lấy tay tủ và kéo mạnh cánh cửa ra.

      Sienna sửng sốt.

      gian bên trong có vẻ như khoảng trống sâu, như thể cánh cửa tủ là cánh cổng dẫn vào thế giới khác. Phía sau là vùng tối đen.

      “Theo ”, Langdon .

      cầm lấy chiếc đèn pin duy nhất treo bức tường bên cạnh khung cửa. Sau đó, bằng nhanh nhẹn và mạnh mẽ đến ngạc nhiên, vị giáo sư nhấc mình chui qua lỗ hổng và biến mất trong cái hang thỏ ấy.



      21 Sảnh mô hình kiến trúc.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 46
      Tầng áp mái. Langdon nghĩ thầm. Tầng áp mái ấn tượng nhất trái đất.

      khí bên trong khoảng trống tỏa ra toàn mùi bụi và cũ kỹ, như thể hàng thế kỷ bụi thạch cao giờ đây trở nên mịn và đến mức chịu nằm yên mà cứ lơ lửng trong khí. gian rộng rãi ấy phát ra những tiếng cọt kẹt và rền rĩ, khiến Langdon có cảm giác mình vừa chui vào bụng con thú còn sống.

      Khi lấy được thăng bằng thanh vì kèo rộng bản, giơ đèn pin lên, để cho quầng sáng xuyên qua bóng tối.

      Trải dài trước mắt đường hầm dường như bất tận, chằng chịt mạng lưới bằng gỗ gồm những hình tam giác và tứ giác hình thành từ vị trí giao cắt của những trụ, xà, vì kèo cùng nhiều thành phần kết cấu khác tạo thành bộ xương vô hình của Sảnh Năm trăm.

      Phần gian áp mái đồ sộ này là nơi Langdon từng xem xét trong chuyến tham quan các lối bí mật mà còn nhớ mang máng cách đây vài năm. Khuôn cửa sổ quan sát trông như chạn bát được khoét trong tường của gian phòng trưng bày mô hình kiến trúc nên khách khứa có thể xem xét các mô hình vì kèo, sau đó soi đèn qua lỗ hổng và xem kết cấu .

      Lúc này, Langdon ở bên trong phần xép áp mái, ngạc nhiên khi thấy cấu trúc vì kèo này rất giống cấu trúc kho thóc cũ ở New England – tập hợp trụ và vì kèo truyền thống với các mối nối kiểu “mũi tên của thần Jupiter”.

      Sienna cũng trèo qua lỗ hổng và đứng thăng bằng thanh rầm bên cạnh , thấy là mất phương hướng. Langdon vung vẩy đèn pin ra trước và sau để thấy cảnh tượng hết sức đặc biệt.

      Từ đầu bên này, nhìn xuyên suốt chiều dàu của tầng áp mái chẳng khác gì nhìn qua cái ống dài gồm những tam giác cân chĩa thẳng, hướng về điểm mất hút xa vời nào đó. Dưới chân họ, tầng áp mái hề có chỗ đặt chân, và các rầm đỡ nằm ngang của nó hoàn toàn lộ thiên, trông giống như cả loạt thanh tà vẹt đường sắt khổng lồ.

      Langdon chỉ thẳng xuống đường ống hun hút chạy dài, bằng giọng cố ghìm lại. “ gian này nằm ngay phía Sảnh Năm trăm. Nếu chúng ta tới được đầu bên kia, biết cách tới được Cầu thang Công tước Athens.”

      Sienna phóng ánh mắt đầy hoài nghi vào cái mê cung rầm và vì kèo trải rộng trước mặt họ. Lối duy nhất họ thấy để vượt qua tầng áp mái chính là nhảy giữa các thanh giằng giống như bọn trẻ con vẫn làm các đường tàu hỏa. Các thanh giằng rộng bản, mỗi thanh đều gồm vài xà rầm bó lại với nhau bằng đai sắt lớn tạo thành cụm chắc chắn, đủ rộng để đứng thăng bằng bên . Tuy nhiên, thử thách là ở chỗ khoảng cách giữa các thanh xà quá lớn khó có thể nhảy qua cách an toàn.

      “Em thể nhảy giữa những thanh xà này được đâu”, Sienna thào.

      Langdon cũng ngờ rằng chính khó lòng làm được, và khi ngã xuống là cầm chắc cái chết. soi cây đèn pin xuống khoảng trống giữa các thanh rầm chống.

      Phía dưới họ hơn hai mét, treo lên các thanh sắt là bề mặt nằm ngang phủ bụi dày – kiểu sàn gì đó – mở rộng hút tầm mắt họ. Mặc dù trông nó có vẻ rất chắc chắn nhưng Langdon biết mặt sàn đó cơ bản gồm những giàn khung phủ bụi. Đây chính là “mặt sau” của phần trần treo trong Sảnh Năm trăm – bề mặt gồm những nẹp gỗ làm khuôn cho ba mươi chín bức tranh của Vasari, tất cả được treo nằm ngang thành dạng kết cấu giống như nhiều mảnh vải may ghép lại.

      Sienna chỉ xuống bề mặt phủ bụi bên dưới hai người. “Chúng ta có thể leo xuống dưới kia và đó ?”

      thể trừ khi muốn rơi qua bức tranh của Vasari để lọt xuống Sảnh Năm trăm.

      “Thực tế có cách hay hơn”, Langdon bình tĩnh , muốn làm sợ hãi. bắt đầu di chuyển theo trụ chống về phía xương sống trung tâm của tầng áp mái.

      Trong lần tham quan trước, ngoài việc ngó qua cái cửa sổ quan sát trong căn phòng mô hình kiến trúc, Langdon còn khám phá phần áp mái bằng chân, chui vào đây qua khuôn cửa ở đầi bên kia của tầng áp mái. Nếu bị rượu vang làm lu mờ trí nhớ Langdon chắc chắn có lối vững chãi chạy dọc theo xương sống trung tâm của tầng áp mái, giúp du khách tiếp cận được sàn quan sát rộng rãi ở chính giữa khu vực này.

      Tuy nhiên, khi đến được trung tâm của trụ chống, Langdon tìm thấy lối chẳng giống gì với lối còn nhớ được trong lần tham quan của mình.

      Ngày hôm đó mình uống bao nhiêu Nebbiolo biết?

      Thay vì kết cấu vững chắc phục vụ du khách, chỉ nhìn thấy đống ván lỏng lẻo được đặt vuông góc ngang qua các thanh xà để tạo thành lối tạm bợ - giống sợi dây làm xiếc hơn là cây cầu.

      ràng, lối vững chắc dành cho du khách, bắt nguồn từ đầu bên kia, chỉ dài tới sàn quan sát trung tâm mà thôi. Từ chỗ đó, du khách lại theo đúng dấu chân của mình quay lại. Còn cái xà thăng bằng trước mặt Langdon cùng Sienna lúc này chắc chắn được lắp để những người thợ có thể làm việc tại khu vực áp mái còn lại ở đầu bên này.

      “Giống như chúng ta ván vậy”, Langdon , mắt nhìn những tấm ván hẹp với vẻ lấy gì làm chắc chắn.

      Sienna nhún vai, hề lúng túng “Cũng đâu có tệ hơn Venice vào mùa lụt.”

      Langdon nhận ra có lý. Trong chuyến nghiên cứu gần đây nhất của tới Venice, Quảng trường St.Mark ngập sâu đến ba mươi centimet nước, và bộ từ khách sạn Danieli tới Vương cung Thánh đường những tấm ván gỗ kê các khối xi than và những cái xô úp ngược. Dĩ nhiên, khả năng làm ướt giày đế mềm rất khác với khả năng ngã xuyên qua kiệt tác thời Phục Hưng rồi tử vong.

      Langdon gạt mọi ý nghĩ ra khỏi tâm trí, bước lên tấm ván hẹp, cố tỏ ra quả quyết với hy vọng giúp trấn an cảm giác lo lắng mà Sienna cố giấu. Tuy nhiên, bất chấp bề ngoài tự tin, tim vẫn đập thình thịch khi di chuyển qua tấm ván đầu tiên. Lúc ra đến gần giữa, tấm ván oằng xuống dưới sức nặng của , kêu răng rắc. bước nhanh chân hơn, và cuối cùng cũng tới được đầu kia tương đối an toàn trụ giằng thứ hai.

      Landon thở ra hơi rồi quay lại để soi đèn sáng cho Sienna, định đưa ra mấy lời động viên . Nhưng ràng cần đến. Quầng sáng của vừa soi tỏ tấm ván, vượt qua hết chiều dài của nó với khéo léo tuyệt vời. Tấm ván gần như oằng dưới thân hình mảnh mai của , và chỉ trong mấy giây có mặt bên ở đầu kia.

      Như được khuyến khích, Langdon quay lại và tiếp tục tiến lên tấm ván tiếp theo. Sienna đợi cho tới khi qua hẳn và có thể quay lại chiếu sáng đèn cho mình rồi mới theo, bám sát . Bằng nhịp độ đều đặn, họ cứ tới. Hai bóng người lần lượt di chuyển dưới ánh sáng của cây đèn pin duy nhất. Đâu đó bên dưới họ, tiếng bộ đàm cành sát lạo xạo vọng lên qua lớp trần mỏng. Langdon thoáng mỉm cười. Chúng ta lượn lờ ngay bên Sảnh Năm trăm, trọng lượng và vô hình.

      Robert?”, Sienna thào. “ Ignazio bảo tìm chiếc mặt nạ ở đâu?”

      “Ông ấy có dặn... nhưng dưới dạng loại mật mã.” Langdon nhanh chóng giải thích rằng Ignazio ràng muốn hé lộ vị trí của chiếc mặt nạ trong máy trả lời, và vì thế ông ấy chia sẻ thông tin theo hình thức khó hiểu hơn. “Ông ấy đến thiên đường, cho rằng là cách ám chỉ tới phần cuối của Thần khúc. Chính xác ông ấy là ‘Thiên đường hai mươi lăm’.”

      Sienna ngước nhìn lên. “Chắc chắn ý ông ấy là Khổ XXV.”

      đồng ý”, Langdon . khổ thơ cơ bản tương tự với chương sách, từ này gợi nhớ lại truyền thống “hát” bằng miệng các sử thi. Thần khúc chính xác gồm trăm khổ thơ, được chia làm ba phần.

      Hỏa ngục có từ khổ I đến XXXIV

      Luyện ngục có từ khổ I đến XXXIII

      Thiên đường có từ khổ I đến XXXIII

      Thiên đường hai mươi lăm, Langdon thầm nghĩ, rất mong trí nhớ rành mạch của mình đủ mạnh để nhớ được toàn bộ phần nội dung. Mặc dù giúp tìm ra chính xác, chúng ta vẫn phải tìm bên sách.

      “Còn nữa”, Langdon tiếp tục. “Điều cuối củng Ignazio dặn là: ‘Cổng mở cho , nhưng phải nhanh lên’”. ngừng lại, quay lại nhìn Sienna. “Khổ XXV có lẽ gợi ý cho điểm cụ thể ở Florence này. ràng là nơi nào đó có cổng.”

      Sienna cau mày. “Nhưng thành phố này có đến hàng chục cổng.”

      “Phải, đó là lý do tại sao chúng ta phải đọc Khổ XXV của Thiên đường.” nhoẻn miệng cười đầy hy vọng với . “ , em cũng thuộc toàn bộ Thần khúc có phải ?”

      lặng thinh nhìn . “Mười bốn nghìn dòng chữ Ý cổ mà em đọc khi còn là đức trẻ sao?” lắc đầu. “ người có trí nhớ kỳ dị, giáo sư ạ. Còn em chỉ là bác sĩ.”

      Trong khi họ tiếp tục tới, Langdon cảm thấy hơi buồn vì sau tất cả những gì họ trải qua cùng nhau, Sienna ràng vẫn muốn giữ kín về trí thông minh tuyệt vời của mình. ấy chỉ là bác sĩ thôi ư? Langdon bật cười khan. nàng bác sĩ khiêm tốn nhất đời, nghĩ thầm, nhớ lại tập báo mình đọc về những tài năng đặc biệt của . Tuy nhiên, dù rất tiếc  nhưng lấy gì làm lạ, tài năng ấy bao gồm việc nhớ trọn vẹn những trường ca dài nhất trong lịch sử.

      Họ im lặng tiếp, vượt qua vài xà rầm nữa. Cuối cùng, Langdon nhìn thấy trong khoảng tối phía trước hình khối khiến phấn chấn. Sàn quan sát! Tấm ván lấy gì làm chắc chắn mà họ bước bên dẫn thẳng tới kết cấu vững chãi hơn nhiều và có hẳn thành lan can. Nếu trèo lên cái sàn đó, họ có thể tiếp tục tới cho tới khi thoát khỏi tầng áp mái, qua cánh cửa, mà theo trí nhớ của Langdon, là rất gần Cầu thang Công tước Athens.

      Đến gần sàn hơn, Langdon liếc nhìn xuống phần trần treo hơn hai mét bên dưới. Cho đến lúc này, các ô trần nhà phía dưới đều giống nhau. Tuy nhiên, ô trần phía trước rất lớn, lớn hơn nhiều so với những ô khác.

      Bức lễ phong thánh của Cosimo I đây mà. Langdon đăm chiêu.

      Ô trần hình tròn rất lớn này là bức vẽ quý giá nhất của Vasari – ô trần trung tâm của Sảnh Năm trăm. Langdon thường trình chiếu những hình ảnh của tác phẩm này cho sinh viên của mình, chỉ ra các chi tiết giống với bức Lễ phong thánh của Washington trong điện Capitol ở Hoa Kỳ - tác phẩm khiêm nhường gợi nhắc rằng nước Mỹ non trẻ tiếp nhận nhiều thứ từ Ý chứ chỉ khái niệm về nền Cộng hòa.

      Nhưng hôm nay, Langdon quan tâm đến việc vượt nhanh qua bức Lễ Phong thánh hơn là nghiên cứu nó. Trong lúc tăng tốc độ di chuyển, hơi ngoái đầu lại để khẽ với Sienna rằng họ gần đến đó.

      Vừa làm như vậy, bàn chân phải của lỡ đà nên đặt đúng chính giữa tấm ván, chiếc giày đế mềm mượn của lệch ra ngoài mép nửa. bị chệch khớp mắt cá chân và chúi về phía trước, nửa ngã, nửa xô tới, cố gắng bước nhanh thêm bước nữa để lấy lại thăng bằng.

      Nhưng quá muộn.

      Đầu gối va mạnh vào tấm ván, còn hai tay vươn hết cỡ cách tuyệt vọng về phía trước, cố gắng bíu lấy thanh giằng. Chiếc đèn pin rơi lạch cạch xuống khoảng trống tối om bên dưới, đập thẳng vào lớp vải toan, mắc vào đó như tấm lưới. Chân Langdon lắc mạnh, vừa hay đẩy bám an toàn vào thanh giằng tiếp theo trong khi tấm ván trượt luôn xuống dưới, rơi mạnh lên phần khung gỗ bao quanh tấm toan bức Lễ Phong thánh của Vasari sâu hơn hai mét phía dưới.

      Tiếng động vang vọng khắp tầng áp mái.

      Kinh hãi, Langdon lồm cồm bò dậy và quay lại phía Sienna.

      Trong ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn pin bị rớt nằm lớp toan phía dưới, Langdon có thể nhìn thấy Sienna đứng thanh giằng phía sau mình, giờ đây bị mắc kẹt hẳn vì còn cách nào vượt qua. Mắt những gì Langdon biết. Tiếng động của tấm ván rơi chắc chắn tố giác bọn họ.



      Mắt Vayentha hướng thẳng lên phần trần nhà lộng lẫy.

      “Chuột tầng áp mái chăng?”, người đàn ông cầm máy quay bông đùa khi nghe tiếng động dội xuống.

      Những con chuột rất to, Vayentha nghĩ bụng, ngước mắt nhìn bức tranh hình tròn ở chính giữa trần sảnh. Lúc này, đám bụi trút xuống từ giữa các khung tranh, và Vayentha có thể nhìn chỗ phình lên chút ít lớp toan, gần như thể có ai đó ấn nó xuống từ phía .

      “Có lẻ sỉ quan cảnh sát nào đó đánh rơi khẩu súng của ta từ sàn quan sát rồi”, người đàn ông , đưa mắt nhìn chỗ lồi bức vẽ. “Chị nghĩ họ tìm cái gì? Chuyện này xem ra rất thú vị.”

      sàn quan sát à?”, Vayentha hỏi lại. “Thực tế mọi người có thể lên đó à?”

      “Chắc chắn rồi.” ta làm hiệu về phía lối vào bảo tàng. “Ngay phía trong cánh cửa kia là cánh cửa dẫn thẳng lên lối tầng áp mái. Chị có thể nhìn thấy công trình vì kèo của Vasari. phi thường.”

      Tiếng Brüder đột ngột lại ầm vang khắp Sảnh Năm trăm. “Vậy bọn họ biến đằng quái nào?”

      Những lời của gã, cũng giống như tiếng gầm thống thiết của gã lúc trước, phát ra từ sau tấm lưới ở tít bức tường cao bên trái Vayentha. ràng Brüder ở trong gian phòng sau tấm lưới cách đúng tầng nhà bên dưới phần trần trang trí của gian phòng.

      Mắt Vayentha lại hướng lên chổ phình ra ở tấm toan đầu.

      Đám chuột tầng áp mái, ả nghĩ thầm. tìm kiếm lối thoát.

      Ả cảm ơn người đàn ông cầm máy quay và nhanh chóng tiếp cận lối vào bảo tàng. Cánh cửa đóng, nhưng giờ có rất nhiều cảnh sát ra vào, ả đoán rằng nó hề khóa.

      Quả , trực giác của ả đúng.

      Chương 47

      Bên ngoài quảng trường, trong đám cảnh sát hỗn loạn đổ tới có người đàn ông trung niên đứng trong bóng râm của Loggia dei Lanzi. Ông ta quan sát mọi việc với vẻ rất chăm chú. Người đàn ông đeo cặp kính hiệu Plume Paris, cà vạt họa tiết cánh hoa, và bên tai có chiếc khuyên vàng xíu.

      Vừa đứng quan sát cảnh náo loạn, ông ta vừa gãi gãi cổ. Người đàn ông này bị mẩn ngứa suốt đêm, và có vẻ càng lúc càng nặng, biểu là những nốt cằm, cổ, má và cả mắt.

      Lúc nhìn xuống móng tay mình, ông ta thấy rướm máu. Ông ta rút chiếc khăn ra và lau móng tay, đồng thời thấm cả những nốt mụn rướm máu cổ và má.

      Khi lau sạch, ông ta lại hướng ánh mắt về hai chiếc xe thùng màu đen đỗ bên ngoài cung điện. Chiếc xe gần nhất có hai người ngồi ở băng ghế sau.

      trong số đó là gã lính có vũ trang mặc đồ đen.

      Người kia là phụ nữ tóc bạc đứng tuổi nhưng rất xinh đẹp, đeo chiếc bùa màu lam.

      Người lính trông như thể chuẩn bị ống tiếm dưới da.



      Bên trong chiếc xe thùng, tiến sĩ Elizabeth Sinskey thẫn thờ nhìn ra ngoài về phía cung điện, tự hỏi biết cuộc khủng hoảng này tồi tệ đến mức độ nào rồi.

      “Thưa bà”, giọng trầm trầm vang lên bên cạnh bà.

      Bà lảo đảo quay lại phía người lính kèm bên mình. ta nắm lấy cánh tay bà và cầm ống tiêm. “Xin hãy ngồi yên!”

      Mũi kim tiêm nhọn hoắt xuyên vào da thịt bà.

      Người lính hoàn thành mũi tiêm. “Giờ xin hãy ngủ lại !”

      Khi nhắm mắt lại, bà vẫn kịp nhận ra có người đàn ông nhìn bà từ trong bóng râm. Ông ta đeo cặp kính thời trang và chiếc cà vạt sành điệu. Khuôn mặt ông ta nổi mẩn và đỏ ửng. Bà nhất thời nghĩ mình biết ông ta, nhưng khi mở mắt nhìn lại người đàn ông biến mất.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 48

       Type: TMT


      Trong bóng tối của tầng áp mái, Langdon và Sienna bị chia tách bởi khoảng trống rộng tới sáu mét. Phía dưới họ hơn hai mét, tấm ván bị rớt nằm yên phần khung gỗ căng tấm toan vẽ bức Lễ phong thánh của Vasari. Cái đèn pin, lúc này vẫn sáng, nằm tấm toan, tạo thành vết lõm , giống như hòn đá nằm tấm bạt lò xo.

      “Tấm ván sau lưng em”, Langdon thào. “Em có thể bắc nó tới thanh giằng này ?”

      Sienna nhìn tấm ván. “ thể làm được mà khiến đầu kia rốt xuống tấm toan.”

      Langdon rất e ngại rằng việc cuối cùng họ cần lúc này là gây ra cú va chạm nữa xuyên thủng tấm toan của Vasari.

      “Em có ý này”, Sienna , di chuyển nghiêng dọc theo thanh giằng, tới bức tường bên, Langdon bám theo cây xà rầm của mình, mỗi bước chân càng lúc càng trở nên nguy hiểm khi họ đánh liều rời xa khỏi quầng sáng đèn pin. Lúc tới được bức tường bên, họ gần như chìm trong bóng tối.

      “Dưới đó”, Sienna thào, chỉ tay vào khoảng tối phía dưới họ. “Gờ khung tranh. Nó được cố định vào bức tường bên. Nó đỡ được em.”

      Langdon chưa kịp phản đối Sienna tụt khỏi thanh giằng, tận dụng các xà rầm đỡ làm cầu thang. dễ dàng xuống được đến gờ của phần khuôn gỗ. Nó kêu ken két, nhưng vẫn giữ nguyên. Sau đó, Sienna nhích từng chút men theo tường, bắt đầu tiến về phía Langdon như thể nhích dần ngang qua mép của tòa nhà cao. Khuôn gỗ lại kêu ken két lần nữa.

      Khác gì băng mỏng. Langdon thầm nghĩ. Cần ở gần bờ.

      Khi Sienna được nửa đường, và tiếp cận thanh giằng nơi đứng bên trong bóng tối, Langdon chợt thấy le lói chút hy vọng rằng họ có thể thoát khỏi đây kịp lúc.

      Đột nhiên, đâu đó trong bóng tối phía trước, Langdon nghe thấy tiếng cánh cửa đóng mạnh lại và những bước chân di chuyển nhanh tiến lại theo lối . Quầng sáng của ngọn đèn pin xuất , quét khắp tầng áp mái, càng lúc càng gần. Langdon cảm thấy niềm hy vọng của mình vụt tắt. Có ai đó tiến tới, di chuyển dọc lối chính và chặn luôn lối thoát của họ.

      “Sienna, cứ ”, thào, phản ứng theo bản năng. “Cứ tiếp tục hết chiều dài bức tường. Có lối thoát ở đầu kia. chạy cản đầu.”

      “Đừng!”, Sienna thào gấp gáp. “ Robert, quay lại !”

      Nhưng Langdon di chuyển, quay ngược lại, men theo thanh giằng về phía xương sống trung tâm của tầng áp mái, bỏ mặc Sienna trong bóng tối, nhích dần qua bức tường bên, phía dưới hơn hai mét.

      Khi Langdon đến được trung tâm tầng áp mái, cái bóng mặt cùng với cây đèn pin cũng vừa đến được sàn quan sát được nâng cao lên. Bóng người đó dừng lại chỗ tay vị thấp và chĩa quầng sáng đèn pin thẳng vào mắt Langdon.

      Quầng sáng chói mắt, Langdon lập tức giơ tay đầu hàng. cảm thấy tình thế giờ thể nguy hiểm hơn được nữa - đứng chênh vênh tít cao phía Sảnh Năm trăm, bị quầng sáng rất mạnh làm chói mắt.

      Langdon đợi tiếng súng hoặc mệnh lệnh, nhưng chỉ có im lặng. lúc sau, quầng sáng rời khỏi mặt và bắt đầu vung vẩy trong phần bóng tối phía sau lưng , ràng tìm kiếm gì đó…hoặc ai đó. Khi quầng sáng rời khỏi mắt, Langdon vừa kịp nhận ra cái bóng của người chặn đường thoát của mình. Đó là phụ nữ, thon thả và mặc toàn đồ đen. tin chắc rằng bên dưới cái mũ bóng chày của ả là mái tóc đầu đinh.

      Các cơ của Langdon cứng lại khi trí nhớ của toàn hình ảnh của bác sĩ Marconi nằm chết sàn bệnh viện.

      tìm ra mình. Ả ở đây để kết thúc công việc.

      Langdon vụt nhớ tới cảnh những người thợ lặn tự do người Hy Lạp bơi sâu vào trong đường hầm, vượt qua cả điểm có thể quay lại, và rồi đâm sầm vào lối cụt lạnh lẽo.

      Sát thủ lại vung quầng sáng đèn rọi vào mắt Langdon.

      “Ông Langdon”, ả thào. “Bạn của ông đâu rồi?”

      Langdon cảm thấy lạnh toát. Ả sát thủ này ở đây để giết cả hai chúng ta.

      Langdon đánh mắt rời khỏi phía Sienna, liếc lại khoảng tối họ đến khi nãy. ” ấy liên quan gì đến việc này. cần tôi mà.”

      Langdon cầu mong lúc này Sienna men dọc theo bức tường. Nếu vòng được qua sàn quan sát, có tểh lặng lẽ leo trở lại lối trung tâm, ngay phía sau lưng ả đàn bà đầu đinh, và di chuyển về phía cửa.

      Ả sát thủ lại nhấc đèn lên và quét vào khoảng gian tầng áp mái trống vắng phía sau lưng . Khi quần ánh sáng tạm thời rời khỏi mắt, Langdon vẫn kịp thoáng thấy dáng người trong bóng tối phía sau ả.

      Ôi, lạy Chúa, .

      Thực tế, Sienna lần qua thanh giằng về phía lối trung tâm, nhưng rủi thay, lại chỉ ở phía sau kẻ tấn công có mười thước.

      Sienna, ! Em ở quá gần! Ả thấy em mất!

      Quầng sáng kia trở lại mắt Langdon.

      “Nghe kỹ đây, thưa giáo sư”, ả sát thủ thào. “Nếu ông muốn sống, tôi khuyên ông nên tin tôi. Nhiệm vụ của tôi thất bại. Tôi có lý do gì để hại ông. Ông và tôi giờ cùng phe, và tôi biết cách giúp ông.”

      Langdon nghe mấy vì ý nghĩ của tập trung vào Sienna. Ở góc nhìn nghiêng, thấp thoáng thấy thầm leo lên lối phía sau sàn quan sát, quá gần với ả đàn bà cầm súng.

      Chạy ! thầm mong. Tìm cách chuồn ngay khỏi đây!

      Thế nhưng trước thảng thốt của Langdon, Sienna lại bám sát mặt đất, cúi thấp trong bóng tối và im lặng quan sát.



      ***



      Mắt Vayentha săm soi khoảng tối phía sau Langdon. ả biến đằng quái nào nhỉ? Bọn họ tách khỏi nhau chăng?

      Vayentha phải tìm cách để cặp đôi trốn chạy này lọt vào tay Brũder. Đó là hy vọng duy nhất của ta.

      “Sienna?!”, Vayentha đánh liều gọi thầm trong cổ họng. “Nếu nghe được tiếng tôi hãy nghe cho kỹ. nên để đám người dưới kia tóm được. Họ hiền lành đâu. Tôi biết lối thoát. Tôi có thể giúp . Tin tôi .”

      “Tin ư?”, Langdon vặn hỏi, giọng đột ngột đủ lớn để bấy kỳ ai gần đó cũng có thể nghe được. “ kẻ giết người!”

      Sienna ở gần đây, Vayentha nhận ra ngay. Langdon cho ả nghe…cố gắng cảnh báo ả đây mà.

      Vayentha thử lại lần nữa. “Sienna, tình hình rất phức tạp, nhưng tôi có thể đưa hai người ra khỏi đây. Hãy cân nhắc lựa chọn của . bị mắc kẹt rồi. còn lựa chọn nào khác.”

      ấy còn lựa chọn”, Langdon to. “Và ấy đủ thông mình để chạy càng xa càng tốt.”

      “Mọi chuyện đều thay đổi”, Vayentha kiên trì. “Tôi còn lý do để làm hại hai người.”

      giết bác sĩ Marconi! Và tôi đoán cũng là người bắn vào đầu tôi!”

      Vayentha biết rằng người đàn ông này bao giờ tin ả có ý định giết ta.

      Thời gian trò chuyện hết. Mình chẳng còn gì để thuyết phục ta.

      chút do dự, ả thò tay vào áo khoác da và rút khẩu súng giảm thanh ra.



      ***



      động đậy trong bóng tối, Sienna vẫn bò rạp lối cách chưa đầy mười thước phía sau ả đàn bà đứng dối diện Langdon. Ngay cả trong bóng tối, cái dáng của ả đàn bà vẫn thể lẫn vào đâu được. Trước vẻ hãi hùng của Sienna, ả vung vẩy chính khẩu súng mà ả dùng để giết bác sĩ Marconi.

      Ả sắp bắn, Sienna biết như vậy, cảm nhận ngôn ngữ cơ thể của ả đàn bà.

      Rất quả quyết, ả bước thêm hai bước đầy hăm dọa về phía Langdon, dừng lại ở phần tay vịnh bao quanh sàn quan sát phía bức Lễ phong thánh của Vasari. Ả sát thủ lúc này tới gần Langdon hết mức. Ả giơ súng lên và chĩa thẳng vào ngực Langdon.

      “Thứ này chỉ gây đau đớn trong tích tắc thôi”, ả , “nhưng đó là lựa chọn duy nhất của tôi”.

      Sienna phản ứng theo bản năng.



      ***

       

      Nhịp rung bất ngờ những tấm ván dưới chân Vayentha vừa đủ khiến ả hơi xoay lúc bóp cò. Lúc khẩu súng của ả nhả đạn, ả biết nó còn chĩa vào Langdon nữa.

      Có gì đó tiến lại phía sau lưng ả.

      Tiến lại rất nhanh.

      Vayentha xoay lại tại chỗ, chuyển khẩu súng của mình đúng trăm tám mươi độ về phía kẻ tấn công mình, và mái tóc vàng óng ánh lên trong bóng tối khi có ai đó lao sầm hết tốc lực vào Vayentha. Khẩu súng lại nhả đạn, nhưng người ấy cúi thấp dưới cả thắt lưng để xông cả cơ thể lên mạnh. Hai chân Vayentha rời khỏi sàn gỗ và nửa người ả đập mạnh vào phần tay vịn rất thấp của sàn quan sát. Khi cơ thể ả văng ra ngoài rào chắn, ả vung mạnh hai tay, cố gắng níu lấy bất cứ thứ gì ngăn cho mình rơi xuống nhưng quá muộn. Ả bổ nhào ra rào chắn.

      Vayentha rơi qua bóng tối, cố gắng hết sức để tránh cú va đập xuống phần sàn bụi bặm cách sàn quan sát hơn hai mét phía dưới. Nhưng lạ thay, cú tiếp đất của ả mềm hơn ả tưởng, như thể ả rơi trúng chiếc võng vải, lúc này trĩu xuống dưới sức nặng của ả.
       

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 49

      Type: TMT


      Trong phòng làm việc bí mật của Công nương Bianca Cappello, đặc vụ Brũder nghe tiếng thịch kinh người kéo theo những tiếng la thất thanh càng lúc càng trong Sảnh Năm trăm. Gã bổ nhào tới tấm lưới tường và nhìn qua đó. Cảnh tượng nền đá trang nhã phía dưới khiến gã mất vài giây để suy xét.

      nhân viên quản lý bảo tàng bụng mang dạ chửa đến bên cạnh gã chỗ tấm lưới, tập lức bụm miệng, đứng chết trân vì kinh hoảng trước cảnh tượng phía dưới - xác người rũ rượi nằm giữa vòng vây của các du khách hoảng loạn. Ánh mắt của nhân viên quản lý từ từ ngước lên trần Sảnh Năm trăm rồi thốt lên tiếng rên đau đớn. Brũder nhìn theo ánh mắt của ta lên ô trần hình tròn - tấm toan tranh vẽ với vết rách lớn cắt ngang phần chính giữa.
      Gã quay lại phía nhân viên quản lý. “Làm cách nào lên đó!?”



      ***



      Ở đầu bên kia tòa nhà, Langdon và Sienna hổn hển leo từ tấng áp mái xuống và lao qua cửa. Chỉ trong vài giây, Langdon tìm thấy cái hốc phòng , bí phía sau tấm rèm đỏ thẫm. vẫn nhớ nó nhờ chuyến tham quan các lối bí mật của mình.

      Cầu thang Công tước Athens.

      Tiếng những bước chân chạy vội vã và tiếng hò hét lúc này như vọng đến từ mọi hướng, và Langdon biết thời gian của họ còn nhiều. kéo tấm rèm sang bên, và cùng Sienna chui qua để sang chiếu nghỉ .

      lời, họ bắt đầu lần xuống cầu thang đá. Lối được thiết kế ngoắt nghéo và hẹp cách đáng sợ. Càng xuống sâu, lối càng chật hẹp. Langdon cảm thấy như thể những bức tường nhích vào để nghiền nát , nhưng may, họ phải xa thêm nữa.

      đến mặt đất.

      gian ở dưới chân cầu thang là buồng đá xíu, và mặc dù lối ra của nó chắc chắn là trong những cánh cửa nhất đời nhưng đó vẫn là hình ảnh tươi đẹp chào đón họ.Chỉ cao khoảng mét hai, cánh của được làm bằng gỗ nặng trịch với những đinh sắt tán và chốt trong rất to để ngăn cho mọi người lọt vào.

      “Em nghe thấy những thanh đường phố phía sau cửa”, Sienna thào, vẻ mặt vẫn còn kinh hãi. “Bên kia là đâu nhỉ?”

      “Via della Ninna”, Langdon đáp, hình dung ra con hẻm dành cho người bộ rất đông đúc. “Nhưng có thể có cảnh sát.”

      “Hõ nhận ra chúng ta đâu. Họ tìm kiếm tóc vàng và chàng tóc sẫm màu.”

      Langdon nhìn vẻ lạ lùng. “Vậy chính xác chúng ta là…”

      Sienna lắc đầu, vẻ kiên nghị u uẩn thoáng lướt qua mặt . “Em muốn nhìn thấy em như thế này, Robert ạ, nhưng tiếc thay đây chính là hình ảnh của em.” Rất bất ngờ, Sienna giơ tay và tóm lấy mái tóc vàng óng của mình. Rồi kéo mạnh, toàn bộ mái tóc tuột xuống.

      Langdon bật ngược lại, giật mình trước rằng Sienna đội tóc giả cũng như diện mạo hoàn toàn thảy đổi của khi còn tóc nữa. Thực tế đầu Sienna hoàn toàn trọc lóc, lớp da đầu nhẵn nhụi của trơn láng và xanh xao, giống như bệnh nhân ung thư phải trị liệu bằng hóa chất. Hóa ra ấy bị bệnh sao?

      “Em biết”, . “Chuyện rất dài. Giờ cúi xuống.”  giơ mái tóc giả lên, ràng có ý muốn đội lên đầu Langdon.

      ấy nghiêm túc sao? Langdon miễn cưỡng cúi xuống và Sienna trùm mái tóc vàng lên đầu . Mái tóc vừa khít, nhưng cố gắng chỉnh trang cho nó ổn. Sau đó lùi lại và ngắm nghía . hài lòng, đưa tay nới cà vạt của , kéo phần vòng cổ lên trán , thắt lại thành chiếc băng đô giữ chặt lấy mái tóc giả đầu .

      Giờ Sienna bắt đầu chỉnh trang bản thân, xắn cao ống quần và kéo tất xuống đến mắt cá. Khi đứng lên, nhếch môi cười. Nàng Sienna Brooks đáng giờ đây gã đầu trọc mê nhạc rock. Tài cải trang của cựu nữ diễn viên kịch Shakespeare đáng kinh ngạc.

      “Hãy nhớ”, , “chín mươi phần trăm nhận dạng cá nhân là ngôn ngữ cơ thể, cho nên khi di chuyển, hãy giống như tay chơi nhạc rock có tuổi.”

      Có tuổi, có thể làm được, Langdon nghĩ bụng. Còn tay chơi nhạc rock chắc lắm.

      Langdon chưa kịp có ý kiến gì, Sienna tháo chốt cánh cửa rồi mở ra. khom người và chui ra đường phố rải sỏi đông đúc. Langdon theo sau, gần như bò cả bốn chân khi đứng dậy trong ánh sáng ban ngày.

      Vài vài ánh mắt thảng thốt nhìn “đôi đũa lệch” chui ra từ ô cửa ở tầng hầm của Cung điện Vecchio, ai buồn nhìn họ lần thứ hai. Chỉ vài giây sau, Langdon và Sienna di chuyền về phía đông, lẫn vào đám đông.



      ***

       

      Người đàn ông đeo kính Plume Paris lau vội da thịt lấm tấm máu của mình trong lúc len lỏi qua đám đông, cố giữ khoảng cách an toàn phía sau Robert Langdon và Sienna Brooks. Bất chấp cách cải trang khôn khéo của họ, ông ta vẫn nhận ra họ chui ra từ cánh cửa hẻm Via della Ninna và lập tức biết ngay họ là ai.

      Ống ta bám theo họ được vài dãy nhà mệt đứt hơi, ngực đau dữ dội, buộc ông ta phải thở hổn hển. Ông ta cảm thấy như bị nện mạnh vào ức.

      Nghiến chặt răng để nhịn đau, ông ta gắng chú ý đến Langdon và Sienna trong lúc tiếp tục theo họ qua các đường phố ở Florence.



       

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 50

      Type: TMT


      Mặt trời buổi sáng giờ lên cao, tạo thành những cái bóng đổ dài những con hẻm hẹp len lỏi qua các tòa nhà của Florence cổ kính. Các chủ cửa hàng bắt đầu kéo mở lưới sắt bảo vệ cửa hàng và quầy rượu của mình, khí dẫm mùi thơm của cà phê espresso buổi sáng cùng món bánh sừng bò mới nướng.

      Mặc dù đói cồn cào, Langdon vẫn tiếp tục . Mình phải tìm ra cái mặt nạ và xem đằng sau giấu cái gì.

      Khi Langdon dẫn Sienna lên phía bắc dọc theo phố Via dei Leoni, vẫn cảm thấy dễ quen với hình ảnh chiếc đầu trọc lóc của . Diện mạo thay đổi hoàn toàn của nhắc nhở rằng chỉ biết qua loa về . Giờ họ di chuyển về phía Quảng trường Duomo - khu quảng trường nơi người ta thấy xác của Ignazio Busoni sau khi thực cuốc điện đàm cuối cùng.

      Robert, Ignazio cố gắng , dù thở được. Những gì tìm thấy được cất giấu an toàn. Cổng mở cho , nhưng phải nhanh lên. Thiên đường Hai mươi lăm. Chúc may mắn.

      Thiên đường Hai mươi lăm, Langdon nhắc lại, vẫn cảm thấy khó hiểu vì trong lúc vội vàng kịp suy nghĩ, Ignazio Busoni vẫn nhớ ra tác phẩm của Dante để nhắc đến khối thơ cụ thể. ràng khổ thơ đó có điều gì đó khiến Busoni nhớ. Cho dù là gì, Langdon biết mình phải tìm ra nhanh, ngay khi có trong tay bản trường ca, việc có thể dễ dàng làm được ở rất nhiều địa điểm phía trước.

      Mái tóc giả dài đến vai của giờ bắt đầu gây ngứa ngáy, và mặc dù cảm thấy có gì đó kỳ cục trong cách hóa trang của mình, nhưng phải thừa nhận rằng khả năng hóa trang ngẫu hứng của Sienna quả là cách đánh lừa hiệu quả. ai nhìn họ lần thứ hai, ngay cả lực lượng cảnh sát tăng cường hối hả qua họ về phía Cung điện Vecchio.

      Sienna vẫn hoàn toàn im lặng bên cạnh mấy phút liền, Langdon phải liếc mắt nhìn lại để đảm bảo rằng vẫn ổn. Dường như ở cách xa mấy dặm, có lẽ cố chấp nhận thực tế rằng vừa giết chết người phụ nữ truy đuổi họ.

      “Em chứ!”, đánh bạo, hy vọng kéo tâm trí thoát khỏi hình ảnh ả đàn bà đầu đinh nằm chết sàn cung điện.

      Sianna từ từ ra khỏi trạng thái trầm tư. “Em nghĩ đến Zobrist”, chậm rãi . “Cố gắng nhớ lại bất kỳ điều gì khác mà em biết về ông ta.”

      “Và?”

      nhún vai. “Hầu hết những gì em biết đều đến từ bài viết gây tranh cãi mà ông ta viết cách đây vài năm. Nó khiến em ấn tượng. Trong cộng đồng y khoa, bài viết đó lập tức lan nhanh như virus.“ cau mày. “Xin lỗi, em nên dùng từ đó.”

      Langdon cười khan. “Em cứ tiếp .”

      “Bài viết của ông ta cơ bản rằng loài người bờ vực tuyệt chủng, và trừ phi trải qua thảm họa làm giảm mạnh tăng trưởng dân số toàn cầu, nếu loài người chúng ta thể sống nổi trăm năm nữa.”

      Langdon ngoảnh lại và nhìn sững , “Chỉ thế kỷ thôi sao?”

      “Đó là luận điểm khá nghiệt ngã. Khung thời gian được dự báo ngắn hơn rất nhiều so với những dự báo trước đó, nhưng nó lại được củng cố bằng số dữ liệu khoa học rất thuyết phục. Ông ta có thêm nhiều kẻ thù do tuyên bố rằng tất cả bác sĩ cần ngừng công việc chuyên môn, bởi vì việc làm tăng tuổi thọ của loài người chỉ càng làm vấn đề dân số trầm trọng thêm.”

      Giờ Langdon hiểu tại sao bài viết lại lan truyền nhanh trong cộng đồng y học.

      có gì lạ”, Sienna tiếp tục, “Zobrist lập tức bị tấn công từ mọi phía - các chính trị gia, giới tăng lữ, Tổ chức Y tế Thé giới - tất cả đều xem ông ta là gã điên tiên liệu về ngày tận thế và cố tìm cách gây hoảng loạn. Họ rất phật ý trước tuyên bố của ông ta rằng giới trẻ ngày nay, nếu họ lựa chọn việc sinh đẻ, khiến con cái mình chứng kiến cáo chung của loài người. Zobrist chứng minh quan điểm của mình bằng “Đồng hồ ngày tận thế”, thể rằng nếu toàn bộ thời gian tồn tại cuả loài người trái đất này được nén lại thành giờ… giờ đây chúng ta ở những giây cuối cùng.”

      “Thực tế nhìn thấy đồng hồ đó mạng”, Langdon .

      “Vâng, chính là của ông ta, và nó cũng gây phẫn nộ. Tuy nhiên, phản ứng mạnh mẽ nhất chống lại Zobrist lại nảy sinh khi ông ta tuyên bố rằng những tiến triển của ông ta trong lĩnh vực điều khiển gene rất hữu dụng cho nhân loại nếu chúng được sử dụng phải để chữa bệnh mà để tạo ra bệnh tật.”

      “Cái gì cơ?”

      “Vâng, ông ta cho rằng công nghệ của mình cần được sử dụng để hạn chế tăng trưởng dân số bằng cách tạo ra những loại bệnh lai tạo mà nền y học đại của chúng ta thể cứu chữa được.”

      Langdon cảm thấy càng lúc càng kinh hãi khi hình dung ra hình ảnh “các loại virus tự tạo” lai ghép lạ lùng mà khi được tung ra, hoàn toàn thể ngăn chặn được.

      “Chỉ trong vài năm ngắn ngủi”, Sienna , “Zobrist từ chỗ là niềm tự hào của thế giới y học biến thành kẻ bị xã hội ruồng bỏ. kẻ bị nguyền rủa.” dừng lại, nét mặt thoáng chút thương cảm. “ có gì lạ khi ông ta phản ứng và tự sát. Thậm chí còn buồn hơn nữa vì luận điểm của ông ta có thể lại đúng.”

      Langdon suýt ngã. “Xin lỗi! Em nghĩ ông ấy đúng ư?!”

      Sienna trịnh trọng nhún vai. “Robert, nếu từ góc độ khoa học thuần túy - hoàn toàn logic, hề cảm tính - em có thể với chút nghi ngại rằng nếu thay đổi mạnh mẽ nào đó, loài người chúng ta diệt vong. Và kết cục đó đến rất nhanh. Đó phải là lửa, lưu huỳnh, khải huyền, hay chiến tranh hạt nhân…mà là sụp đổ hoàn toàn do hành tinh này quá tải dân số. Số liệu toán học là thể tranh cãi.”

      Langdon cứng người.

      “Em nghiên cứu nhiều về sinh học”, , “và giống loài đến tuyệt chủng chỉ đơn giản do tình trạng quá đông đúc trong môi trường của nó là điều hoàn toàn bình thường. hãy hình dung quần thể tảo mặt nước trong cái hồ trong rừng, tận hưởng cân bằng dưỡng chất hoàn hảo của hồ nước. Nếu được kiểm soát, chúng sinh sản tràn lan và nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ mặt hồ, che kín mặt trời và ngăn cản quá trình gia tăng dưỡng chất trong hồ. Khi tiêu diệt sách mọi thứ trong môi trường của mình, tảo nhanh chóng chết và biến mất để lại dấu vết.” thở dài não nề. “Loài người cũng rất dễ gặp số phận tương tự. sớm hơn và nhanh hơn bất kỳ ai trong chúng ta có thể hình dung.”

      Langdon cảm thấy vô cùng bồn chồn. “Nhưng…dường như điều đó là thể.”

      có gì là thể, Robert, chỉ là tưởng tượng nổi. Tâm trí con người có cơ chế phòng vệ bản ngã nguyên thủy phủ nhận tất cả những thực tế tạo ra quá nhiều áp lực mà não phải xử lý. Cơ chế đó gọi là phủ nhận.”

      nghe đến phủ nhận”, Langdon chua chát, “nhưng nghĩ nó tồn tại.”

      Sienna đảo mắt. “Nghe hay ho, nhưng tin em , điều đó rất . Phủ nhận phần quan trọng trong cơ chế ứng phó của con người. có nó, mỗi buổi sáng tất cả chúng ta đều tỉnh giấc trong tâm trạng hoảng hốt về cách chúng ta từ giã cõi đời. Có nó, tâm trí của chúng ta ngăn chặn những nổi sợ hãi sinh bằng cách tập trung vào những căng thằng mà chúng ta có thể giải quyết, chẳng hạn làm đúng giờ hoặc đóng tiền thuế. Nếu có những nỗi lo sợ sinh lớn hơn, chúng ta vứt bỏ chúng rất nhanh, tập trung trở lại các nhiệm vụ đơn giản và những điều tầm thường hằng ngày.”

      Langdon nhớ lại nghiên cứu về dấu vết mạng gần đây của sinh viên số trường đại học trong nhóm Ivy League* cho thấy ngay cả những người có hiểu biết cao cũng thể khuynh hướng phủ nhận mang tính bản năng. Theo nghiên cứu ấy, đa phần sinh viên đại học, sau khi bấm chọn bản tin ảm đạm về tình trạng băng vùng cực tan hay tuyệt chủng giống loài, nhanh chóng thoát khỏi trang tin đó để chọn tin gì giúp tâm trí họ thoát khỏi nỗi sợ hãi. Những đề tài thường được lựa chọn gồm những tin thể thao nổi bật, video hài, và tin đồn thổi về những người nổi tiếng.



      *Ivy League là nhóm tám trường đại học danh tiếng tại Hoa Kỳ, gồm Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Cao đẳng Dartmouth, Đại học Harvard, Đại học Princeton, Đại học PennsyIvania và Đại học Yale.

       

      “Theo thần thoại cổ”, Langdon , “ người hùng mang phủ nhận chính là biểu cao nhất của thái độ ngạo mạn và tự phụ. người nào tự phụ hơn kẻ tin rằng bản thân mình hoàn toàn vô hại trước những hiểm nguy của thế giới. ràng Dante cũng đồng ý như vậy, xem thói tự phụ là tội lỗi xấu xa nhất trong số bảy trọng tội…và trừng phạt những kẻ tự phụ ở tầng sâu nhất của địa ngục.”

      Sienna ngẫm nghĩ lúc rồi tiếp tục. “Bài viết của Zobrist kết tội nhiều nhà lãnh đạo của thế giới có thái độ cực kỳ phủ nhận…chỉ biết rúc đầu vào cát. Ông ta đặc biệt lên án Tổ chức Y tế Thế giới.”

      cá rằng chuyện đó cũng tệ.”

      “Họ phản ứng bằng việc xem ông ta như kẻ cuồng tín tôn giáo đứng ở góc phố giơ cao tấm biến ghi rằng “Tận thế đến gần.”

      “Quảng trường Harvard có vài kẻ như vậy.”

      “Vâng, và tất cả chúng ta đều chẳng để tâm đến họ bởi vì ai trong chúng ta có thể hình dung ra điều đó đến. Nhưng hãy tin em, chỉ vì tâm trí con người thể hình dung ra điều gì đó xảy đến…như thế có nghĩa là nó đến.”

      “Em như thể mình là người hâm mộ Zobrist.”

      “Em là người hâm mộ chân lý”, quyết liệt đáp lại, “ngay cả khi phải chấp nhận chân lý đau lòng.”

      Langdon im lặng, lần nữa cảm thấy có khoảng cách rất kỳ lạ với Sienna vào lúc này, và cố gắng hiểu kết hợp rất lạ thường giữa niềm say mê với suy xét độc lập của .

      Sienna ngước nhìn , nét mặt dịu lại. “Robert, nhìn này, em rằng Zobrist đúng khi cho rằng đại dịch giết chết nửa dân số chính là câu trả lời cho vấn đề quá tải dân số. Em cũng rằng chúng ta cần ngừng chạy chữa cho người ốm. Những gì em là con đường tại của chúng ta là lộ trình tới hủy diệt. Tăng trưởng dân số là cấp số mũ xảy ra ngay trong hệ thống gian hữu hạn với những nguồn tài nguyên hạn chế. Kết cục đến rất đột ngột. Trải nghiệm của chúng ta phải là việc từ từ cạn kiệt khí đốt…mà nó giống như lao mình xuống từ vách đá.”

      Langdon thở hắt ra, cố gắng xử lý tất cả những điều vừa nghe thấy.

      đến vách đá”, tiếp lời, thẫn thờ chỉ lên bầu trời phía bên phải, “em tin chắc đó chính là nơi Zobrist nhảy xuống.”

      Langdon ngước mắt và nhìn thấy họ vừa qua mặt tiền bằng đá mộc mạc của Bảo tàng Bargello nằm bên tay phải họ. Phía sau bảo tàng, đỉnh nhọn của tòa tháp Badia vươn cao vượt lên các kết cấu xung quanh. đăm đăm nhìn đỉnh tòa tháp, tự hỏi tại sao Zobrist lại nhảy xuống, hy vọng đó phải vì ông ta làm điều gì kinh khủng và muốn đối diện với những gì xảy đến.

      “Những người phê phán Zobrist”, Sienna , “muốn chỉ ra điểm nghịch lý ở chỗ nhiều công nghệ gene mà ông ta phát triển lại giúp làm tăng đáng kể tuổi thọ.”

      “Điều đó chỉ càng làm phức tạp thêm vấn đề dân số.”

      “Chính xác. Zobrist từng công khai rằng ông ta ao ước có thể làm lại mọi việc và loại bỏ số đóng góp của mình đối với tuổi thọ nhân loại. Em cho rằng điều đó hoàn toàn có ý nghĩa về mặt lý luận. Chúng ta càng sống lâu, càng phải dành nhiều nguồn tài nguyên của mình cho người già và người bệnh.”

      Langdon gật đầu. “ đọc được rằng ở Hoa Kỳ, khoảng sáu mươi phần trăm chi phí chăm sóc sức khỏe dành cho những người bệnh nhân trong sáu tháng cuối cùng của họ.”

      “Đúng vậy, và trong lý trí chúng ta rằng ‘Điều này điên rồ,’ tim chúng ta lại ‘Phải giúp bà nội sống càng lâu càng tốt’.”

      Langdon gật đầu. “Đó là mâu thuẫn giữa thần Appllo và Dionysus* - song đế nổi tiếng trong thần thoại - cuộc chiến từ xa xưa giữa lý trí và trái tim, vốn hiếm khi cùng muốn thứ.”



      *Trong thần thoại Hy Lăng Vân đạo trưởngạp, Apollo và Dionysus đều là con trai của thần Zeus. Apollo là thần Mặt trời, đại diện cho ước mơ và thể sáng tạo của con người thông qua lý trí và tư duy logic. Ngược lại, Dinysus là thần rượu vang, thiên về thình cảm và bản năng.

       

      Langdon từng nghe rằng các hội nghị của Hội người cai rượu cũng viện dẫn thần thoại này để mô tả những người nghiện rượu cứ đăm đăm nhìn ly rượu, lý trí họ biết rằng thứ đó làm hại mình, nhưng trái tim họ lại thèm thuồng cái cảm giác dễ chịu mà nó mang lại. Thông điệp ràng là: Đừng bao giờ cảm thấy độc vì ngay cả thần thánh cũng mâu thuẫn.

      “Ai cần đến hành động quyên sinh cao cả?”, Sienna chợt thào.

      “Em sao cơ?”

      Sienna ngước lên. “Cuối cùng em cũng nhớ ra tên bài viết của Zobrist. Bài viết đó là” ‘Ai cần đến hành động quyên sinh cao cả?’.”

      Langdon chưa bao giờ nghe đến cụm từ Quyên sinh cao cả, nhưng đoán được căn cứ vào gốc từ tiếng Hy Lạp - agathosthusia. “Quyên sinh cao cả…chắc là ‘ hy sinh tốt đẹp’ phải ?”

      “Gần như vậy. Nghĩa thực tế của nó là ‘ hành động tự hy sinh vì lợi ích chung’“, ngừng lại. “Nó còn được biết đến như là hành động tự sát cao cả.”

      Thực tế Langdon từng nghe đến thuật ngữ này, lần thứ nhất liên quan đến người cha bị phá sản tự sát để gia đình mình có thể nhận tiền bảo hiểm sinh mạng, và lần thứ hai mô tả kẻ giết người hàng loạt cảm thấy ân hận nên tự kết liễu sinh mạng vì sợ rằng thể kiểm soát được động lực giết người của mình.

      Thế nhưng, ví dụ rùng rợn nhất Langdon còn nhớ là trong cuốn tiểu thuyết năm 1967 nhan đề Cuộc đào tẩu của Logan, mô tả xã hội tương lai trong đó mọi người đều hoan nghênh hành động tự sát ở tuổi hai mươi mốt - như thế tận hưởng trọn vẹn tuổi thanh xuân mà để tuổi già hoặc số đông dân số tạo áp lực cho các nguồn tài nguyên hữu hạn của hành tinh. Nếu Langdon nhớ đúng phiên bản điện ảnh Cuộc đào tẩu của Logan tăng “tuổi tận số” từ hai mươi mốt lên ba mươi, ràng nhằm cố gắng làm cho bộ phim dễ chấp nhận hơn với nhóm khán giả từ mười tám đến hai mươi lăm.

      “Như vậy, bài luận giải của Zobrist…”, Langdon . “ chắc mình hiểu được nhan đề ‘Ai cần đến hành động quyên sinh cao cả?’ Liệu ông ta có vậy để châm biếm ? Giống như ai cần đến những vụ tự sát cao cả mà…tất cả chúng ta đều thực ?”

      “Thực tế hề, nhan đề đó là cách chơi chữ.”

      Langdon lắc đầu, hiểu.

      Ai cần tự sát - giống như trong W-H-O - Tổ chức Y tế Thế giới. Trong bài viết của mình, Zobrist sỉ vả giám đốc WHO - tiến sĩ Elizabeth Sinskey - người giữ cương vị đó lâu năm và theo Zobrist, bà ấy kiểm soát cách nghiêm túc. Bài viết của ông ta rằng, WHO tốt đẹp hơn nếu giám đốc Sinskey tự sát.”

      gã đáng thương.”

      “Những hiểm nguy của việc là thiên tài, em đoán vậy. Thông thường, những bộ óc đặc biệt, vốn có khả năng tập trung cao hơn những người khác, hay là vậy để trả giá cho chín muồi về mặt cảm xúc.”

      Langdon nhớ lại những bài viết xem về bé Sienna, thần đồng có chỉ số IQ 208 và chức năng trí tuệ ngoại hạng. Langdon tự hỏi phải chăng khi về Zobrist, về chính mình ở mức độ nào đó. cũng thắc mắc biết còn giữ bí mật của mình bao lâu nữa.

      Phía trước mặt, Langdon nhận ra địa điểm mình tìm kiếm. Sau khi băng qua Via dei Leoni, Langdon dẫn tới giao lộ rất đẹp - hơn con hẻm. Thượng Thướcấm biển đầu phố ghi VIA DANTE ALIGHIERI.

      “Nghe như em biết rất nhiều về bộ não con người”, Langdon . “Có phải đó là lĩnh vực nghiên cứu chính của em trong trường y ?”

      , nhưng khi còn , em đọc rất nhiều. Em quan tâm đến khoa học não bộ bởi vì em có số…vấn đề sức khỏe.”

      Langdon nhìn vẻ tò mò, hy vọng tiếp.

      “Bộ não của em…”, Sienna khẽ. “Nó phát triển khác hẳn hầu hết trẻ em, và nó gây ra số…vấn đề. Em bỏ nhiều thời gian cố gắng hiểu xem có chuyện gì ổn với mình, và trong quá trình đó, em học được nhiều điều về khoa học thần kinh.” nhìn vào mắt Langdon. “Và đúng, tình trạng hói đầu của em có liên quan đến vấn đề sức khỏe.”

      Langdon lảng mắt, bối rối vì hỏi chuyện đó.

      “Đừng lo”, . “Em học cách sống chung với nó.”

      Khi họ di chuyển vào khoảng khí lạnh lẽo của ngõ phố bị phủ bóng, Langdon ngẫm lại tất cả những điều vừa biết về Zobrist và những quan điểm triết lý đáng ngại của ông ta.

      câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu . “Đám lính này”, Langdon bắt đầu . “Những kẻ cố giết chúng ta. Chúng là ai? vô nghĩa. Nếu Zobrist tung ra loạt dịch bệnh tiềm tàng tất cả mọi người phải cùng phe, hợp tác để ngăn chặn lại chứ?”

      nhất thiết. Zobrist có thể là kẻ bị ruồng bỏ trong cộng đồng y học, nhưng có lẽ lại có đội quân những kẻ hâm mộ tư tưởng của mình - những kẻ tán đồng rằng loại bỏ bớt đồng loại là tội ác cần thiết để cứu lấy hành tinh. Với tất cả những gì chúng ta biết đám lính này cố gắng bảo đảm cho việc thực kịch bản của Zobrist.”

      Đội quân môn đồ riêng của Zobrist ư? Langdon ngẫm nghĩ về khả năng đó. Phải thừa nhận rằng lịch sử có rất nhiều kẻ quá khích và tín đồ sẵn sàng tự sát vì đủ thứ quan niệm điên khùng - niềm tin cho rằng thủ lĩnh của họ là Đấng Cứu thế, niềm tin cho rằng con tàu vũ trụ đợi họ đằng sau Mặt trăng, niềm tin cho rằng Ngày Phán xét cận kề. Nghiên cứu về kiểm soát dân số ít nhất cũng có nền tảng khoa học, nhưng Langdon vẫn cảm thấy có gì đó ổn với đám lính này.

      thể tin được cả đội lính tinh nhuệ lại chủ tâm tán thành việc sát hại những người vô tội…trong khi lo sợ rằng chính họ cũng có thể bị bệnh và chết.”

      Sienna nhìn bối rối. “Robert, nghĩ những người lính làm gì khi họ lâm trận? Họ giết người dân vô tội và mạo hiểm với tính mạng mình. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra khi người ta tin vào lý do.”

      lý do? Lây lan bệnh dịch ư?”

      Sienna nhìn , đôi mắt nâu của như thăm dò. “Robert, lý do này phải là lây lan dịch bệnh…nó là cứu lấy thế giới.” ngừng lại. “ đoạn trong bài viết của Bertrand Zobrist được rất nhiều người đến là câu hỏi mang tính giả thuyết rất sắc bén. Em muốn trả lời câu hỏi đó.”

      “Câu hỏi gì?”

      “Zobrist hỏi thế này” Nếu có thể gạt công tắc và ngẫu nhiên giết chết nửa dân số trái đất có thể làm việc đó ?”

      “Dĩ nhiên là .”

      “Được rồi. Nhưng ra sao khi rằng nếu thay đổi ý kiến ngay loài người diệt vong trong vòng trăm năm tới?”, ngừng lại. “ có thay đổi ? Thậm chí nếu điêu đó có nghĩa là có thể phải giết chết bạn bè, gia đình và thậm chí có lẽ chính nữa?”

      “Sienna, có lẽ thể…”

      “Đó là câu hỏi mang tính giả thuyết”, . “ có giết nửa dân số ngày nay để cứu loài người khỏi bị diệt vong ?”

      Langdon cảm thấy qua bối rối trước chủ đề kinh khủng mà họ thảo luận, nên thở phào khi nhìn thấy lá cờ đỏ quen thuộc treo bên hông tòa nhà bằng đá phía trước.

      “Nhìn kìa”, , và chỉ tay. “Chúng ta đến đây rồi.”

      Sienna lắc đầu. “Như em . Phủ nhận.”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :