1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hỏa Ngục - Dan Brown (end)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 21
                                                         Typer: Candy Lai

      Xin lỗi!”, Robert Langdon đuổi theo sau nhóm sinh viên. “Xin thứ lỗi!

      Tất cả bọn họ quay lại, và Langdon giả bộ nhìn xung quanh lượt như du khách lạc đường.

      Học viện Nghệ thuật Quốc gia ở đâu nhỉ?”, Langdon hỏi bằng thứ tiếng Ý nhát gừng.

      cậu chàng xăm trổ thản nhiên rít điếu thuốc lá và đáp lại vẻ mấy thân thiện, “Chúng tôi tiếng Ý”.Giọng cậu ta mang ngữ điệu Pháp.

      trách móc cậu bạn xăm trổ và lịch chỉ tay dọc theo bức tường dài về phía Porta Romana. “Qua về phía kia, cứ thẳng về phía trước.

      Cứ thẳng về phía trước, Langdon dịch lại.“Rất cảm ơn!

      Đúng lúc đó, Sienna xuất để ai nhìn thấy từ phía sau buồng vệ sinh và tiến lại. ba mươi hai tuổi yểu điệu bước đến gần nhóm sinh viên, Langdon đặt bàn tay lên vai . “Đây là em tôi, Sienna. ấy là giáo viên nghệ thuật.”

      Cậu trai xăm trổ lẩm bẩm.“T-I-L-F 13 ”, và đám bạn trai của cậu ta cười phá lên.

      Langdon mặc kệ bọn họ. “Chúng tôi đến Florence để nghiên cứu những địa điểm khả dĩ, chuẩn bị cho năm giảng dạy ở nước ngoài. Chúng tôi cùng các bạn được ?”

      Được thôi ạ”, người Ý mỉm cười .

      Khi cả nhóm tiến về phía cảnh sát ở Porta Romana, Sienna say sưa trò chuyện cùng đám sinh viên còn Langdon lẩn vào giữa nhóm, cúi thấp xuống, cố gắng để lọt vào tầm nhìn.

      Hãy tìm kiếm và thấy, Langdon nghĩ thầm, mạch đập của rộn lên vì cảm giác phấn khích khi hình dung ra mười rãnh ở Malebolge.

      Catrovacer.Mười chữ cái này, Langdon nhận ra, đặt ở lối trong những bí mật khó hiểu nhất trong thế giới nghệ thuật, câu đố trải qua hàng thế kỷ nhưng vẫn chưa có lời giải. Năm 1563, mười chữ cái này được dùng để đánh vần thông điệp cao tít bức tường bên trong Cung điện Vecchio nổi danh của Florence, được viết cách mặt đất khoảng mười hai mét, khó lòng nhìn thấy được nếu có ống nhòm. Nó vẫn giấu mình ở đó nếu nhìn bằng mắt thường trong suốt nhiều thế kỷ cho tới những năm 1970, khi thầy thuốc chẩn bệnh giờ đây nổi danh phát ra, và ông mất nhiều thập kỷ cố gắng khám phá ý nghĩa của nó. Mặc dù có nhiều giả thuyết khác nhau, nhưng cho tới ngày nay ý nghĩa của thông điệp vẫn là .

      Với Langdon, bức mật mã giống như sân chơi quen thuộc – bến cảng an toàn để tránh khỏi vùng biển xa lạ nổi song này. Rốt cuộc, lịch sử nghệ thuật và những bí cổ xưa mới là lãnh địa của Langdon chứ phải các ống nghiệm chất độc sinh học và súng ống.

      Phía trước, lại có thêm xe cảnh sát bắt đầu đổ về Porta Romana.

      “Chúa ơi”, cậu trai xăm trổ .“Người họ săn tìm chắc phải làm việc gì đó rất kinh khủng.”

      Cả nhóm tới cổng chính của Học viện Nghệ thuật bên tay phải, nơi đám đông sinh viên tụ tập để xem việc diễn ra ở Porta Romana. Nhân viên bảo vệ hưởng mức lương tối thiểu của nhà trường liếc nhìn thẻ sinh viên cách qua loa chiếu lệ lúc đám sinh viên ồ ạt tràn vào trong, nhưng ràng ta chú ý đến những gì diễn ra cùng với đám cảnh sát hơn.

      Có tiếng phanh xe rít lên, vang khắp quảng trường khi xe thùng màu đen quá quen thuộc đỗ xịch tại Porta Romana.

      Langdon cần nhìn lần thứ hai.

      lời, và Sienna chớp lấy cơ hội, lẻn qua cổng cùng với những người bạn mới của họ.

      Con đường vào Học viện Nghệ thuật Quốc gia đẹp đến ngỡ ngàng, gần như vương giả. Những cây cối sum suê cành lá, tạo thành vòm lá khuôn lấy tòa nhà phía xa – cấu trúc đồ sộ sơn vàng, ngả màu, với vòm cổng ba lối vào và bãi cỏ hình bầu dục trải rộng.

      Langdon biết tòa nhà này được đặt mua, giống như rất nhiều tòa nhà khác trong thành phố, bởi triều đại nổi tiếng kém từng thống trị chính giới Florence trong ba thế kỷ IV, XVI vàXVII.

      Gia tộc Medici.

      Chỉ riêng tên gọi đó trở thành biểu tượng của Florence. Suốt giai đoạn trị vì kéo dài ba thế kỷ, gia tộc Medici tích lũy được số tài sản và có tầm ảnh hưởng sao hình dung nổi, đồng thời sản sinh ra bốn giáo hoàng, hai hoàng hậu của nước Pháp, và cơ sở tài chính lớn nhất châu Âu. Cho tới ngày nay, những ngân hàng đại vẫn sử dụng phương pháp kế toán do gia tộc nghĩ ta – hệ thống bút toán kép gồm cả bên có và bên nợ.

      Tuy nhiên, di sản vĩ đại nhất của nhà Medici lại phải về tài chính hay chính trị, mà về nghệ thuật. Có lẽ là những nhà bảo trợ hào phóng nhất mà thế giới nghệ thuật từng biết, gia tộc Medici chi các khoản tiền thưởng hào phóng giúp tiếp sức cho trào lưu Phục Hưng. Danh sách các danh nhân nhận được bảo trợ của nhà Medici gồm da Vinci, Galileo và Botticelli – người có bức vẽ nổi tiếng nhất, bức Thần Vệ nữ chào đời, chính là kết quả của khoản tiền thưởng từ Lorenzo de’ Medici. Người này cầu bức vẽ gợi dục để treo phía giường ngủ của vợ chồng người em họ như món quà cưới.

      Lorenzo de’ Medici – sinh thời được biết đến với biệt danh Lorenzo Cao thượng bởi tính cách hào phóng – cũng chính là nghệ sĩ kiêm thi sĩ kỳ tài được mệnh danh có con mắt siêu việt. Năm 1489, Lorenzo say mê tác phẩm của nhà điêu khắc Florence trẻ tuổi và mời ta chuyển tới sống tại lâu đài của gia đình Medici, nơi có thể hành nghề trong môi trường mỹ thuật, thi ca và văn hóa đỉnh cao. Dưới giám hộ của nhà Medici, chàng thiếu niên trưởng thành và cuối cùng tạc lên hai tác phẩm điêu khắc lừng danh nhất trong lịch sử - PietàDavid. Ngày nay, chúng ta biết đến người đó với tên gọi Michelangelo – tài năng sáng tạo, đôi khi được xem như món quà lớn nhất mà gia tộc Medici tặng cho nhân loại.

      Nghĩ đến niềm đam mê nghệ thuật của nhà Medici, Langdon tưởng tượng rằng gia tộc này rất hài lòng khi biết rằng tòa nhà trước mặt – ban đầu được xây làm chuồng ngựa chính của gia tộc Medici – được cải tạo thành Học viện Nghệ thuật. Địa điểm thanh bình truyền cảm hứng cho các nghệ sĩ trẻ này lại từng được chọn làm chuồng ngựa riêng của nhà Medici chỉ vì nó ở gần trong những khu vực cưỡi ngựa đẹp nhất Florence, Vườn Boboli.

      Langdon liếc nhìn sang trái, nơi có thể nhìn cả rừng toàn những ngọn cây phía bên kia bức tường cao ngất. gian rộng lớn của vườn Boboli giờ đây là địa điểm du lich quen thuộc Langdon tin chắc rằng nếu có thể vào được vườn này, và Sienna lần qua đó và vòng tránh khỏi Porta Romana mà bị phát giác. Xét cho cùng, khu vườn đất rộng và thiếu chỗ náu – những khu rừng, mê cung, hang động. Quan trọng hơn, băng ngang qua vườn Boboli dẫn họ tới Cung điện Pitti, tòa thành bằng đá từng là nơi ngự chính của đại công tước nhà Medici, và nơi có trăm bốn mươi gian phòng này vẫn là trong những điểm du lịch thường xuyên nhất ở Florence.

      Nếu chúng ta có thể tới được Cung điện Pitti, Langdon nghĩ thầm, cây cầu dẫn tới thành cổ chỉ cách đó tầm ném đá.

      Langdon hết sức bình thản chỉ về phía bức tường cao bao quanh khu vườn. “Làm thế nào vào được trong vườn?”, hỏi. “Tôi rất muốn cho em mình thăm vườn trước khi chúng tôi dạo quanh học viện.”

      Cậu trai xăm trổ lắc đầu.“ chị thể vào được vườn từ đây đâu.Lối vào chỗ Cung Pitti cơ. chị phải lái xe qua Porta Romana và vòng.”

      “Vớ vẩn”, Sienna buột miệng.

      Tất cả mọi người ngoảnh lại và đăm đăm nhìn , kể cả Langdon.

      “Thôi ”, , cười bẽn lẽn với đám sinh viên trong lúc vấn lại túm tóc đuôi ngựa vàng óng của mình.“Có phải các cậu bảo tôi rằng các cậu hề lẻn vào vườn để hút cần sa và giết thời gian phải ?”

      Đám trẻ đưa mắt nhìn nhau rồi phá lên cười.

      chàng xăm trổ tỏ ra vô cùng hối lỗi.“Chị ơi, chị nên về đây dạy học thôi.” Cậu ta dẫn Sienna tới bên hông tòa nhà và vòng qua góc tới bãi đỗ xe phía sau. “Chị nhìn thấy nhà xưởng bên trái ? Có cái bục cũ phía sau đó.Cứ trèo lên nóc là chị có thể nhảy xuống bên kia tường.”

      Sienna thực hành ngay. liếc nhìn lại Langdon kèm nụ cười kẻ cả. “ nào, trai Bob. Trừ phi già quá nên trèo rào được nữa?”

      text-decoration: underline']                                                  

      13 Tiếng lóng: Teacher I’d like to F*** (Tôi muốn ngủ cùng giáo)

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #000080']Chương 22
      #000080']Typer: Tiểu Quỷ
      Người phụ nữ tóc bạc xe thùng dựa đầu vào ô cửa sổ chống đạn và nhắm mắt lại. Bà cảm thấy thế giới quay cuồng dưới chân. Những viên thuốc người ta cho bà uống khiến bà cảm thấy mệt rũ.

      Mình cần chăm sóc y tế, bà nghĩ.

      Mặc dù vậy, gã vệ sĩ có vũ trang bên cạnh bà nhận được mệnh lệnh nghiêm ngặt: quan tâm đến các nhu cầu của bà cho đến khi nhiệm vụ của họ kết thúc thành công. Căn cứ vào những thanh hỗn loạn xung quanh ràng sắp đến lúc đó rồi.

      Giờ cảm giác chóng mặt càng tăng lên, và bà cảm thấy rất khó thở. Trong lúc cố nén cơn buồn nôn mới cồn lên, bà tự hỏi sao cuộc đời lại xô đẩy mình đến giao lộ kỳ quái  này. Câu trả lời quá phức tạp nên thể giải đáp được khi bà ở trong trạng thái mê man như lúc này, nhưng bà biết nó bắt đầu từ đâu.

      New York.

      Hai năm trước.

      Bà bay tới Manhattan từ Geneva, nơi bà giữ cương vị giám đốc Tổ chức Y tế Thế Giới, vị trí uy tín và được nhiều người thèm khát. Bà đảm nhận công việc này suốt gần thập kỷ. Là chuyên gia về bệnh lây truyền và dịch tễ học bệnh dịch, bà được mời tới Liên Hiệp Quốc để trình bày về hiểm họa của bệnh dịch tại các nước thuộc thế giới thứ ba. Bà chuyện rất lạc quan và khiến người khác vững dạ, phác họa ra vài hệ thống phát sớm bệnh tật rất mới mẻ cùng các kế hoạch điều trị mà WHO và những tổ chức khác vạch ra. Bà nhận được ủng hộ mạnh mẽ.

      Ngay sau bài diễn thuyết, trong khi bà trò chuyện cùng số học giả còn nán lại trong sảnh nhân viên Liên Hiệp Quốc đeo phù hiệu ngoại giao cấp cao sải bước tiến lại, xen vào giữa cuộc trò chuyện.

      “Thưa tiến sĩ Sinskey, Hội đồng Quan hệ Đối ngoại vừa liên hệ với chúng tôi. Có người ở đó muốn chuyện với bà. có xe đợi sẵn bên ngoài.”

      Bối rối và có phần lo lắng, tiến sĩ Elizabeth Sinskey cáo lui và chuẩn bị hành lý công tác qua đêm. Khi chiếc limousine lao vào Đại lộ , bà bắt đầu có cảm giác lo lắng kỳ lạ.

      Hội đồng Quan hệ Đối ngoại ư?

      Elizabeth Sinskey, như hầu hết mọi người, nghe nhiều lời đồn đại.

      Thành lập vào những năm 1920 với tư cách nhóm chuyên gia cố vấn bí mật, trong số thành viên của Hội đồng có mặt gần như tất cả các ngoại trưởng, gần chục vị Tổng thống đa số các đời giám đốc CIA, các thượng nghị sĩ, thẩm phán cùng những tên tuổi huyền thoại như Morgan, Rothschild, và Rockefeller. Tập hợp trí tuệ, ảnh hưởng chính trị và tài sản ít ai bì kịp của các thành viên giúp cho Hội đồng Quan hệ Đối ngoại nổi tiếng  là “câu lạc bộ bí mật quyền lực nhất trái đất”.

      Là giám đốc Tổ chức Y tế Thế Giới, Elizabeth xa lạ gì việc tiếp xúc gần gũi các nhân vật tai to mặt lớn. Thời gian công tác rất lâu ở WHO, kết hợp với bản tính thẳng thắn, giúp bà được tờ tạp chí tin tức lớn gần đây xếp vào tốp hai mươi nhân vật có ảnh hưởng nhất thế giới. Gương mặt đại diện cho sức khỏe của thế giới, họ viết như vậy bên dưới ảnh của bà, chi tiết mà Elizabeth cảm thấy rất hài hước bởi bà từng là đứa trẻ ốm yếu.

      Bà mắc bệnh hen suyễn nặng năm lên sáu tuổi và được điều trị bằng loại tân dược liều cao đầy hứa hẹn – loại glucocorticoid hay steroid hormone đầu tiên thế giới – giúp chữa khỏi các triệu chứng suyễn cách thần kỳ. Nhưng may, tác dụng phụ khôn lường của thuốc xuất ngay, mà mãi nhiều năm sau này khi Sinskey đến tuổi dậy nhưng thấy xuất chu kỳ kinh nghiệt. Bà bao giờ quên được thời khắc đen tối tại phòng mạch của bác sĩ, năm bà mười chín tuổi, khi biết rằng hệ sinh sản của mình bị tổn thương vĩnh viễn.

      Elizabeth Sinskey chẳng bao giờ có con.

      Thời gian chữa lành nỗi đau, bác sĩ của bà an ủi, nhưng nỗi buồn và cơn giận dữ vẫn trào dâng trong lòng bà. ác nghiệt, loại thuốc cướp của bà khả năng thụ thai lại thể lấy luôn của bà những bản năng rất xác thịt muốn được làm việc ấy. Suốt nhiều thập kỷ, bà phải vật lộn với khao khát thỏa mãn cái ước vọng thành thực này. Thậm chí cho đến bây giờ, ở tuổi sáu mươi mốt, bà vẫn cảm thấy nhói đau với nỗi trống rỗng mỗi lần nhìn thấy người mẹ và đứa con thơ.

      “Ngay phía trước rồi, tiến sĩ Sinskey”, người lái limousine .

      Elizabeth nhanh tay vuốt những lọn tóc màu bạc dài và nhìn lại gương mặt mình trong gương. Bà chưa kịp định hình xe dừng lại, và người lái xe giúp bà bước lên vỉa hè khu dân cư giàu có của Manhattan,

      “Tôi đợi bà ở đây”, người lái xe . “Chúng ta có thể luôn ra sân bay khi bà sẵn sàng.”

      Tổng hành dinh của Hội đồng Quan hệ Đối ngoại tại New York là tòa nhà kiểu tân cổ điển mấy gây chú ý nằm ở góc phố Park và Đại lộ Sáu tám, vốn từng là trụ sở của tập đoàn Standard Oil. Bề ngoài của tòa nhà hòa hợp với cảnh quan trang nhã xung quanh, nên hề gợi ra dấu hiệu gì về mục đích đặc biệt của nó.

      “Tiến sĩ Sinskey”, nhân viên lễ tân có vóc người đẫy đà chào bà. “Xin theo lối này! Ông ấy đợi bà.”

      Được rồi, nhưng ông ấy là ai nhỉ? Bà theo chân nhân viên lễ tân dọc hành lang sang trọng tới cánh cửa đóng kín. gõ nhanh rồi mở cửa và ra hiệu cho Elizabeth bước vào.

      vào, khép cánh cửa lại phía sau lưng.

      Phòng họp hẹp và tối chỉ được chiếu sáng nhờ quầng sáng của màn hình video. Ngay phía trước màn hình, bóng người mảnh khảnh và cao lêu nghêu đối diện với bà. Mặc dù sao nhìn gương mặt ấy, nhưng bà cảm nhận được quyền lực ở đây.

      “Tiến sĩ Sinskey”, giọng sắc lạnh của người đàn ông vang lên. “Cảm ơn bà tới gặp tôi.” Chất giọng lẫn vào đâu được của người đàn ông cho thấy ông ta là người cùng quê hương Thụy Sĩ với Elizabeth, hoặc có lẽ là Đức.

      “Mời bà ngồi!”, ông ta , ra hiệu về phía chiếc ghế đặt gần mé trước căn phòng.

      giới thiệu gì sao? Elizabeth ngồi xuống. Hình ảnh kỳ quái được trình chiếu màn hình video làm bà thấy bất an. Có lẽ nào?

      “Sáng nay tôi có mặt tại buổi trình bày của bà”, bóng người kia . Tôi cả quãng đường dài để nghe bà chuyện. buổi diễn thuyết rất ấn tượng.”

      “Cảm ơn ông”, bà đáp.

      “Cũng cho phép tôi được rằng bà đẹp hơn tôi tưởng tượng rất nhiều… bất kể tuổi tác và quan điểm thiển cận của bà về y tế thế giới.”

      Elizabeth sửng sốt. Lời nhận xét hết sức khó chịu. “Sao cơ?”, bà gặng hỏi, mắt nhìn đăm đăm vào khoảng tối. “Ông là ai? Và tại sao lại mời tôi đến đây?”

      “Xin thứ lỗi cho câu đùa vô duyên của tôi”, bóng đen cao kều đáp lại. “Hình ảnh màn hình giải thích lý do tại sao bà lại ở đây.”

      Sinskey nhìn hình ảnh hãi hùng – bức vẽ mô tả cả biển người, những toán người bệnh tật, tất cả giẫm đạp lên nhau trong đống lúc nhúc các xác người trần truồng.

      “Nghệ sĩ vĩ đại Doré”, người đàn ông . “Cách diễn đạt đặc biệt dữ dội của ông về hình ảnh địa ngục của Dante Alighieri. Tôi hy vọng bà vẫn thấy nó dễ chịu… bởi vì đó là nơi chúng ta đến.” Ông ta ngừng lại, từ từ lướt về phía bà. “Và cho phép tôi với bà lý do tại sao.”

      Ông ta vẫn tiếp tục tiến về phía bà, dường như càng lúc càng cao hơn sau mỗi bước chân. “Nếu tôi cầm mảnh giấy này và xé làm đôi…” Ông ta dừng lại bên bàn, nhặt tờ giấy lên và xé toạc làm đôi. “Và sau đó nếu tôi đặt hai nữa chồng lên nhau…” Ông ta lại xé giấy, xếp chồng lên nhau. “Tôi tạo ra tập giấy lúc này dày gấp bốn lần tờ giấy ban đầu, phải ?” Dường như đôi mắt ông ta lóe lên vẻ căm hờn trong bóng tối của căn phòng.

      Elizabeth sao đánh giá được ông ta qua ngữ điệu và tư thế đầy vẻ hung hăng. Bà gì cả.

      cách giả thuyết”, ông ta tiếp tục, nhích lại gần hơn, “nếu tờ giấy ban đầu chỉ dày phần mười milimet và tôi cứ lặp lại thao tác này… giả sử năm mươi lần… liệu bà có biết tập giấy cao chừng nào ?”.

      Elizabeth nổi cáu. “Tôi biết”, bà đáp với thái độ hằn học hơn cả dự tính. “Nó phần mười milimet nhân hai lũy thừa năm mươi. Như thế gọi là cấp số nhân. Cho phép tôi hỏi tôi làm gì ở đây?”

      Người đàn ông cười khẩy và gật đầu cảm kíc. “Đúng, và bà có đoán được giá trị thực tế như thế nào ? phần mười milimet nhân hai lũy thừa năm mươi chăng? Bà có biết tập giấy của chúng ta cao chừng nào ?” Ông ta chỉ dừng lại lát. “Tập giấy của chúng ta, chỉ sau năm mươi lần nhân đôi, giờ gần như đủ kín đường tới… mặt trời.”

      Elizabeth lấy làm ngạc nhiên. Sức mạnh đáng kinh ngạc của tăng trưởng theo cấp số nhân là điều bà liên tục gặp phải trong công việc của mình. Những vòng tuần hoàn của quá trình nhiễm bệnh… quá trình tái tạo của các tế bào nhiễm bệnh… con số ước tính tỉ lệ tử vong. “Tôi xin lỗi nếu tôi có phần ngây ngô”, bà , chẳng buồn che giấu thái độ bực dọc của mình. “Nhưng tôi hiểu ý ông.”

      “Ý tôi ư?” Ông ta cười khàn. “Ý tôi là lịch sử tăng trưởng dân số nhân loại của chúng ta thậm chí còn ấn tượng hơn nữa. Dân số trái đất, giống như tập giấy của chúng ta, lúc mới đầu có là bao… nhưng tiềm năng ghê gớm.”

      Ông ta lại bước tới. “Hãy nghĩ tới chuyện này. Dân số trái đất mất hàng nghìn năm – từ buổi bình minh sơ khai của loài người tới đầu những năm 1800 – để đạt tỉ người. Thế rồi, kinh ngạc, chỉ mất khoảng trăm năm để dân số tăng gấp đôi lên hai tỉ vào những năm 1920. Sau đó, mới chỉ năm mươi năm, dân số lại tăng gấp đôi thành bốn tỉ vào những năm 1970. Như bà có thể hình dung, chúng ta đường đạt tới tám tỉ rất nhanh. Ngay hôm nay, loài người bổ sung thêm phần tư triệu người cho hành tinh. phần tư triệu. Và điều này diễn ra hằng ngày - dù nắng hay mưa. tại, mỗi năm, chúng ta bổ sung thêm con số tương đương toàn bộ nước Đức.”

      Người đàn ông cao lêu nghêu dừng phắt lại, bóng ông ta đè lên Elizabeth. “Bà bao nhiêu tuổi rồi?”

      Lại câu hỏi khiếm nhã nữa, mặc dù là người đứng đầu WHO, bà quen gặp phải thái độ đối nghịch với phép ngoại giao. “Sáu mươi mốt.”

      “Bà có biết rằng nếu bà sống thêm mười chín năm, lúc đến tuổi tám mươi, bà chứng kiến dân số tăng gấp ba lần trong đời bà . đời – gấp ba lần. Hãy nghĩ đến mọi hàm . Bà biết đấy, Tổ chức Y tế Thế giới của bà bị nâng mức dự đoán, tiêu liệu rằng có khoảng chín tỉ người trái đất trước nữa đầu thế kỷ này. Các loài động vật bị tuyệt chủng với tốc độ tăng chóng mặt. Nhu cầu đối với các nguồn tài nguyên thiên nhiên ngày càng eo hẹp tăng vọt. Nước sạch ngày càng khan hiếm. Theo bất kỳ tiêu chuẩn đánh giá sinh học nào các giống loài của chúng ta đều vượt quá con số bền vững. Và khi đối mặt với thảm họa này, Tổ chức Y tế Thế giới – người gác cổng cho vấn đề sức khỏe của hành tinh – lại đầu tư cho những thứ như cứu chữa bệnh tiểu đường, làm đầy các ngân hàng máu, chống lại bệnh ung thư.” Ông ta ngừng lại, nhìn xoáy thẳng vào bà. “Và vì thế tôi mời bà tới đây để hỏi thẳng bà tại sao Tổ chức Y tế Thế giới lại quyết tâm giải quyết vấn đề này trước nhất?”

      Giờ Elizabeth giận sôi lên. “Cho dù ông là ai ông cũng biết rất là WHO nhìn nhận tình trạng quá tải dân số rất nghiêm túc. Gần đây, chúng tôi chi hàng triệu đô la để cử các bác sĩ tới châu Phi nhằm phát bao cao su miễn phí và giáo dục người dân về kiểm soát sinh đẻ.”

      “Và, đúng!”, người đàn ông lêu nghêu chế giễu. “Và cả đội quân giáo sĩ Công giáo còn đông hơn nữa theo chân bà tiến vào và bảo với người dân châu Phi rằng nếu họ sử dụng bao cao su, tất cả bọn họ đều xuống địa ngục. Châu Phi vấn đề môi trường rất mới -  những bãi rác ngập tràn bao cao su chưa sử dụng.”

      Elizabeth phải rất cố kiềm chế mới gì. Về điểm này ông ta đúng, và các tín đồ Công giáo đại đấu tranh lại cách can thiệp của Vatican về vấn đề sinh sản. Đáng chú ý nhất, bản thân Melinda Gates, tín đồ Công giáo sùng đạo, cũng can đảm đối diện với thái độ giận dữ của nhà thờ khi cam kết dành năm trăm sáu mươi triệu đô la giúp cải thiện quyền tiếp cận phương pháp hạn chế sinh để toàn thế giới. Elizabeth Sinskey nhiều lần công khai rằng Bill và Melinda Gates xứng đáng được phong thánh vì những gì họ làm bằng quỹ cá nhân nhằm cải thiện tình hình sức khỏe thế giới. Buồn thay, tổ chức duy nhất có thể phong thánh lại hề nhận ra bản chất rất Thiên Chúa giáo trong những nổ lực của họ.

      “Tiến sĩ Sinskey”, bóng người tiếp tục . “Tổ chức Y tế Thế giới nhận ra rằng chỉ có vấn đề y tế mang tính toàn cầu duy nhất.” Ông ta lại chỉ vào hình ảnh kinh khủng màn hình – cái biển người lúc nhúc. “Và nó đây!”, ông ta ngừng lại. “Tôi biết bà là nhà khoa học, và vì thế có lẽ phải là sinh viên nghiên cứu mỹ thuật hay nghệ thuật cổ điển, nên cho phép tôi cung cấp hình ảnh nữa có thể với bà bằng ngôn ngữ bà hiểu hơn.”

      Căn phòng sầm tối lúc, rồi màn hình sáng trở lại.

      Hình ảnh mới là hình ảnh mà Elizabeth nhìn thấy nhiều lần… và nó luôn đem lại cảm giác rất khó tả về tất yếu.

      Căn phòng chìm trong im ắng nặng nề.(*)

      “Phải”, cuối cùng người đàn ông cao lêu nghêu . “Tâm lý sợ hãi ngấm ngầm là phản ứng hoàn toàn thích đáng khi xem biểu đồ này. Nhìn nó có phần giống như trợn trừng mắt nhìn thẳng vào đèn pha đầu tàu lao tới.” Người đàn ông chậm rãi quay lại phía Elizabeth và nở nụ cười nhún nhường, khó khăn. “Bà có hỏi gì , tiến sĩ Sinskey?”

      “Chỉ có câu thôi”, bà đáp trả. “Ông đưa tôi tới đây để rao giảng hay sĩ nhục tôi?”

      hề!” Giọng ông ta trở nên phỉnh phờ lạ lùng. “Tôi mời bà tới đây để hợp tác. Tôi tin chắc bà hiểu tình trạng quá tải dân số là vấn đề y tế. Nhưng điều tôi sợ là nó ảnh hưởng đến linh hồn con người. Dưới sức ép của quá tải dân số, những người chưa từng nghĩ đến việc trộm cắp trở thành trộm cắp để nuôi sống gia đình mình. Những người chưa từng nghĩ đến việc giết người giết người để nuôi con cái. Tất cả những tội lỗi đáng chết mà Dante đề cập – tham lam, tham ăn, dối trá, giết người và những tội khác – bắt đầu lan tràn… trở nên thịnh hành trong xã hội loài người, và càng tăng mạnh do những thứ tiện nghi phù phiếm của chúng ta. Chúng ta đối mặt với trận chiến để bảo vệ linh hồn con người.”

      “Tôi là chuyên gia sinh học. Tôi cứu những mạng sống… phải linh hồn.”

      “Vâng, tôi có thể cam đoan với bà rằng việc cứu những mạng sống ngày càng khó khăn trong những năm tới. Tình trạng quá tải dân số phát triển nhanh hơn bất mãn về tinh thần rất nhiều. Có thông điệp trong… Machiavelli.”

      “Đúng”, bà ngắt lời, nhắc lại nguyên văn câu trích dẫn nổi tiếng mà bà nhớ nằm lòng. “Khi mọi nơi thế giới kín đặc dân cư đến mức họ thể sống nổi ở quê hương cũng biết chuyển đâu nữa… thế giới tự thanh lọc.” Bà đăm đăm nhìn ông ta. “Tất cả chúng tôi ở WHO đều rất quen với câu trích đó.”

      “Tốt lắm, vậy chắc bà biết rằng Machiavelli còn về các dịch bệnh như là cách tự thanh lọc rất tự nhiên của thế giới?”

      “Đúng, và như tôi đề cập trong bài thuyết trình của mình, chúng tôi đều nhận thức rất mối quan hệ tương liên trục tiếp giữa mật độ dân cư va khả năng xảy ra các đại dịch quy mô lớn, nhưng chúng tôi liên tục nghĩ ra các phương pháp phát và điều trị mới. WHO vẫn tự tin rằng chúng tôi có thể ngăn chặn được các dịch bệnh trong tương lai.”

      đáng tiếc!”

      Elizabeth trớ mắt nhìn vẻ tin nổi, “Xin lỗi tôi hiểu!”

      “Tiến sĩ Sinskey”, người đàn ông kèm theo tiếng cười lạ lùng, “bà về việc kiểm soát dịch bệnh cứ như thể đó là việc hay ho vậy!”.

      Bà há hốc miệng nhìn người đàn ông, sửng sốt nên lời.

      “Bà hiểu ra rồi đấy!”, người đàn ông lêu nghêu , giọng như luật sư kết luận vụ án của mình. “Tôi đứng đây cùng với giám đốc Tổ chức Y tế Thế giới – nhân vật cừ nhất mà WHO có. suy nghĩ kinh khủng, nếu bà nghĩ kỹ. Tôi cho bà xem hình ảnh về nỗi khốn khổ sắp xảy ra này!”

      Ông ta thay đổi màn hình, trở lại hình ảnh những xác người. “Tôi nhắc bà nhớ về sức mạnh đáng sợ của tình trạng gia tăng dân số được kiểm soát.” Ông ta chỉ tập giấy của mình. “Tôi khai sáng cho bà về thực tế rằng chúng ta đứng bờ vực của suy sụp về mặt tinh thần.” Ông ta ngừng lại và hướng thẳng về phía bà. “Và phản ứng của bà? Bao cao su miễn phí ở châu Phi.”

      Người đàn ông nhếch mép cười giễu cợt. “Việc này có khác gì vung vỉ ruồi để chặn tiểu hành tinh lao vào. Trái bom hẹn giờ còn nhích từng giây nữa. Nó nổ tung rồi, và nếu có những giải pháp quyết liệt, con số theo cấp số mũ thành Chúa trời mới của bà… và ‘Ngài’ vị Chúa báo thù rửa hận. Ngài mang tới cho bà hình ảnh địa ngục của Dante ngay ngoài kia, Đại lộ Park… những đám người lúc nhúc ngoi ngóp trong đống phân của chính mình. sàng lọc toàn cầu do chính Tự nhiên sắp đặt.”

      “Vậy ư?”, Elizabeth gắt. “Vậy hãy cho tôi biết, trong hình ảnh của ông về tương lai bền vững, thế nào là dân số lý tưởng của trái đất? Con số kỳ diệu mà nhân loại có thể hy vọng duy trì chính mình cách ổn định… và tương đối thoải mái là gì?”

      Người đàn ông cao ngồng mỉm cười, ràng đáng giá cao câu hỏi. “Bất kỳ nhà sinh học môi trường hay chuyên gia thống kê nào cũng cho bà biết rằng cơ hội tốt nhất để nhân loại tồn tại lâu dài đều kèm với mức dân số toàn cầu khoảng bốn tỉ.”

      “Bốn tỉ ư?”, Elizabeth vặc lại. “Dân số bây giờ là bảy tỉ, cho nên muộn mất rồi!”

      Đôi mắt xanh lục của người đàn ông cao ngồng lóe lên ánh lửa. “Vậy ư?”




    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #000080']Chương 23
      #000080']Typer: Tiểu Quỷ
      Robert Langdon đáp huỵch xuống nền đất xốp cây cối um tùm phía bên trong bức tường bao quanh khu vực phía nam của vườn Boboli. Sienna đáp xuống bên cạnh và đứng lên, phủi bụi rồi quan sát xung quanh lượt.

      Họ đứng trảng rêu và dương xỉ ở rìa vạt rừng . Từ đây, Cung điện Pitti hoàn toàn bị chắn tầm nhìn, và Langdon cảm thấy họ ở xa cung điện cũng ngang với khoảng cách người ta có thể vào vườn. Ít nhất, có nhân viên hay du khách tìm tới chỗ xa xôi này vào thời điểm sáng tinh mơ như bây giờ.

      Langdon chăm chú nhìn lối rải sỏi duyên dáng uốn lượn chạy sâu vào rừng trước mắt họ. Ở vị trí con đường khuất hẳn sau những rặng cây là bức tượng cẩm thạch được đặt ở vị trí đắc địa để thu hút mọi ánh mắt. Langdon lấy làm ngạc nhiên. Vườn Boboli được ưu ái đón nhận tài năng thiết kế xuất sắc của Niccolò Tribolo, Giorgio Vasari, và Bernardo Buontalenti – nhóm những nhân tài về thẩm mỹ sáng tạo nên kiệt tác có thể bách bộ được tấm toan rộng hơn bốn mươi héc ta này.

      “Nếu về phía đông bắc, chúng ta đến được cung điện”, Langdon , chỉ tay theo lối . “Chúng ta có thể lẩn vào du khách ở đó và thoát ra ngoài mà bị phát . Tôi đoán nó mở cửa lúc 9 giờ.”

      Langdon liếc mắt kiểm tra lại thời gian nhưng chỉ nhìn thấy cổ tay mình, nơi có chiếc đồng hồ chuột Mickey, hoàn toàn trống trơn. thẫn thờ tự hỏi liệu nó còn nằm ở bệnh viện cùng với số quần áo còn lại của có thể lấy được nó .

      Sienna bước đầy cương quyết. “Robert, trước khi tiếp, tôi muốn biết chúng ta định đâu.  Lúc này nghĩ ra điều gì? Rãnh quỷ Maleboldge à? đúng trật tự?”

      Langdon ra hiệu về phía khu vực có cây cối ngay trước mặt. “Chúng ta hãy tránh khỏi tầm nhìn trước .” dẫn men theo lối lượn vòng vào hốc kín – “gian phòng”, theo cách của giới kiến trúc cảnh quan – nơi có mấy băng ghế giả gỗ và đài phun nước . khí phía dưới những tán cây lạnh hơn hẵn.

      Langdon lấy máy chiếu ra khỏi túi và bắt đầu lắc mạnh. “Sienna, người tạo ra hình ảnh số này chỉ cho thêm các chữ cái vào những kẻ tội đồ ở Malebolge mà còn thay đổi trật tự các dạng tội lỗi.” nhảy lên đứng ghế, cao hơn hẳn Sienna, và chĩa máy chiếu xuống chân mình. Bức Vựa Địa ngục của Bollicelli lê mờ mờ mặt ghế bằng phẳng bên cạnh Sienna.

      Langdon chỉ vào khu vực phân tầng ở dưới đáy vự hình phễu. “ có nhìn thấy những chữ cái ở mười rãnh Malebolge ?”

      Sienna tìm mấy chữ đó hình chiếu và đọc từ xuống dưới. “Catrovacer.”

      “Đúng rồi, chẳng có nghĩa gì cả!”

      “Nhưng khi đó nhận ra mười cái rãnh bị xáo trộn phải ?”

      “Thực tế còn dễ hơn thế. Nếu những tầng rãnh này là cỗ mười lá bài cỗ bài đó chẳng xáo trộn gì nhiều nếu xén bớt lớp. Sau khi xén , các lá bài vẫn giữ nguyên trật tự, nhưng lại bắt đầu bằng lá bài khác.” Langdon chỉ tay xuống mười rãnh Malebolge. “Theo văn bản của Dante, tầng cùng của chúng ta lẽ ra là những người lừa gạt bị quỷ sứ đánh đập. Thế nhưng, trong bản này, những kẻ lừa gạt xuất … tít dưới rãnh thứ bảy.”

      Sienna nhìn kỹ hình ảnh lúc này mờ dần bên cạnh mình và gật đầu. “Đúng, tôi thấy rồi. Rãnh đầu tiên giờ lại là thứ bảy.”

      Langdon bỏ máy chiếu vào túi rồi nhảy xuống đường. nhặt lấy que và vạch các chữ cái ra khoảng đất ngay bên đường. “Đây là các chữ cái theo thứ tự xuất trong bản địa ngục bị chỉnh sửa của chúng ta.”

      C

      A

      T

      R

      O

      V

      A

      C

      E

      R

      “Catrovacer”, Sienna đọc.

      “Đúng. Và đây là chỗ “cỗ bài bị xén mất!” Langdon vẽ vạch bên dưới chữ cái thứ bảy và đợi Sienna nghiên cứu bản vẽ đó.

      C

      A

      T

      R

      O

      V

      A

      ….

      C

      E

      R

      “À”, nhanh. “Catrova. Cer.”

      “Đúng, và sắp xếp lại các lá bài theo đúng trật tự, đơn giản là chúng ta xén cỗ bài và đặt phần dưới lên . Hai nữa hoán đổi vị trí cho nhau.”

      Sienna nhìn các chữ cái. “Cer. Catrova.” nhún vai, trông có biểu cảm gì. “Vẫn chẳng có nghĩa gì…”

      “Cer catrova”, Langdon lặp lại. lát sau, lại mấy từ này lần nữa, đọc liền mạch với nhau. “Cercatrova.” Cuối cùng, đọc lên cùng với quãng ngừng xen giữa. “Cerca… trova.”

      Sienna thở mạnh và ngước mắt lên nhìn Langdon.

      “Đúng vậy”, Langdon mĩm cười . “Cerca trova.”

      Hai từ tiếng Ý cercatrova có nghĩa đen là “tìm kiếm” và “tìm thấy”. Khi kết hợp thành cụm từ cerca trova, chúng đồng nghĩa với câu cách ngôn trong Kinh Thánh “Hãy tìm và ngươi thấy”.

      “Những ảo giác của !”. Sienna thốt lên, gần như thở nổi. “Người phụ nữ che mạng! Bà ấy liên tục bảo tìm kiếm và thấy!” nhảy cẫng lên. “Robert, có nhận ra điều này có nghĩa là gì ? Nó có nghĩa là mấy từ cerca trova nằm sẵn trong tiềm thức của ! thấy vậy ư? Chắc chắn giải mã cụm từ này trước khi đến bệnh viện! Có lẽ nhìn thấy hình ảnh trong máy chiếu này… nhưng quên rồi!”

      ấy đúng, nhận ra như vậy, bởi vì quá quen với mật mã này đến mức nhận ra mình từng trải qua toàn bộ việc này rồi.

      “Robert, từng rằng bức Vực Địa ngục chỉ đến địa điểm cụ thể trong thành cổ. Nhưng tôi vẫn hiểu đó là nơi nào.”

      “Mấy từ cerca trova gợi lên điều gì cho sao?”

      nhún vai.

      Langdon cười thầm. Rốt cuộc cũng có thứ Sienna biết. “Hóa ra cụm từ này chỉ cụ thể tới bức tranh tường nổi tiếng trưng tại Cung điện Vecchio – Trận Marciano của Giorgio Vasari trong Sảnh Năm trăm. Gần đỉnh bức tranh, rất khó nhìn thấy, Vasari có viết cụm từ cerca trova bằng cỡ chữ rất bé. Người ta đưa ra nhiều giải thiết để lý giải tại sao ông lại làm như vậy, nhưng chưa tìm được bằng chúng kết luận nào.”

      Bỗng nhiên có tiếng rít chói tai của chiếc máy bay vang lên phía đầu, nó xuất hoàn toàn bất ngờ và lướt qua tán rừng. thanh nghe rất gần, Langdon và Sienna như hóa đá khi nó vụt qua.

      Khi chiếc máy bay khỏi, Langdon dõi mắt nhìn theo qua những tán cây. “ cái trực thăng đồ chơi”, , thở phào trong lúc nhìn theo chiếc trực thăng dài hơn mét, điều khiển bằng sóng vô tuyến chao nghiêng ở phía xa. Tiếng của nó nghe như của con muỗi khổng lồ nổi khùng.

      Tuy nhiên, Sienna trong vẫn hết sức cảnh giác. “Cúi thấp xuống!”

      Chắc chắn như vậy, chiếc trực thăng xíu đảo vòng và lúc này quay trở lại chỗ họ, lướt sát những ngọn cây, vọt qua họ lần nữa, nhưng lần này chếch sang trái họ, ở phía trảng rừng khác.

      “Nó phải đồ chơi đâu!”, thào. “Nó là máy bay trinh thám người lái. Có lẽ mang theo cả máy quay video để gửi hình ảnh trực tiếp về…cho ai đó.”

      Quai hàm Langdon cứng đờ khi nhìn thấy chiếc trực thăng bay nhanh theo hướng nó xuất lúc nãy – Porta Romana và Học viện Nghệ thuật.

      “Tôi biết làm gì”, Sienna , “nhưng ràng vài người rất có thế lực sốt sắng tìm ”.

      Chiếc trực thăng lại chao nghiêng lần nữa và bắt đầu bay chầm chầm dọc theo bức tường bao mà họ vừa nhảy qua.

      “Chắc ai đó ở Học viện Nghệ thuật nhìn thấy chúng ta và gì đó”, Sienna , chân bước theo con đường. “Chúng ta phải ra khỏi đây. Ngay bây giờ!”

      Khi chiếc máy bay người lái vè vè bay về phía đầu kia của khu vườn, Langdon dùng chân xóa những chữ cái mà vạch lối và vội bước theo Sienna. Đầu óc quay cuồng với những ý nghĩ về cerca trova, bức bích họa của Giorgio Vasari, cũng như phát của Sienna rằng chắc chắn từng giải mã thông điệp trong máy chiếu. Hãy tìm và thấy.

      Đột nhiên, ngay khi họ bước và trảng rừng thứ hai, Langdon có ý nghĩ khá bất ngờ. dừng sững lại lối đầy cây cối, vẻ mặt đầy sửng sốt.

      Sienna cũng dừng lại. “Robert? Có chuyện gì thế?!”

      “Tôi vô tội”, tuyên bố.

      chuyện gì thế?”

      “Những người săn lùng tôi… tôi từng nghĩ đó là vì tôi làm điều gì đó kinh khủng.”

      “Đúng, ở bệnh viện cứ nhắc nhắc lại ‘rất xin lỗi’.”

      “Tôi biết. Nhưng khi ấy tôi nghĩ là tôi tiếng .”

      Sienna ngạc nhiên nhìn . “ tiếng !”

      Lúc này cặp mắt xanh biếc của Langdon đầy phấn khích. “Sienna, lúc tôi cứ nhắc nhắc lại ‘rất xin lỗi’ phải là tôi xin lỗi đâu. Là tôi lẩm nhẩm về thông điệp bí mật trong bức bích họa ở Cung điện Vecchio!” vẫn như nghe giọng mê sảng của chính mình. Rấ… xin lỗi! Rấ… xin lỗi!

      Sienna như mê .

      hiểu sao?”, Langdon cười toe toét. “Tôi hề ‘rất xin lỗi, rất xin lỗi!’. Tôi đọc tên của họa sĩ – Va…sari, Vasari!” 16

      16 Trong nguyên bản tiếng , “Ve… sorry” (Rấ… xin lỗi) đọc phát gần giống với “Va… sari” – tên họa sĩ Giorgio Vasari, tác giả bức Trận Marciano.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      #000080']font-size: 14px;line-height: 1.5em']CHƯƠNG 24[/B]



      #000080']Type: TMT
       

      Vayentha đạp mạnh phanh.

      Đuôi chiếc xe phân khối lớn của ả lảo đảo, rít to và để lại một vệt dài Đại lộ Viale del Poggio Imperiale, sau đó đột ngột dừng phía sau cả dòng xe ̣. Vile del Poggio giờ tắt nghẽn.

      Ta có thời gian cho việc này.

      Vayentha nghểnh ̉ nhìn qua những chiếc xe hơi, ́ gắng xem chuyện gì gây ra tình trạng tắt nghẽn này. Ả đã buộc phải phóng xe theo một vòng tròn rất rộng để tránh đội SRS và toán bộ tình trạng hỗn độn ở tòa chung cư, và lúc này ả cần lọt vào thành phố ̉ để dọn ra khỏi phòng khách sạn nơi ả đã trú ngụ mấy ngày qua vì nhiệm vụ này.

      Ta đã bị từ chối - ta cần biến ngay khỏi thành phố!

      Thế nhưng, chuỗi đen đủi của ả dường như vẫn tiếp tục. Tuyến đường ả chọn để vào thành phố ̉ có vẻ như đã bị chặn. lòng dạ nào chờ đợi, Vayentha lách xe sang một bên và chạy dọc theo làn hẹp dành riêng cho xe gặp sự ́ cho tới khi nhìn thấy một giao lộ xe ̣ ùn lại. Phía trước là một vòng xuyến tắc nghẽn, nơi có sáu trục đường lớn gặp nhau. Đây chính là Porta Romana - một trong những giao lộ đông đúc nhất của Florence - cánh ̉ng vào thành ̉.

      Có chuyện quái gì ở đây biết?!

      Giờ thì Vayentha nhìn thấy toàn bộ khu vực này dày đặc cảnh sát - chặn đường hay đặt chốt kiểm tra gì đó. Một lát sau, ả nhận ra một thứ ở trung tâm hiện trường, thứ khiến cho ả chịu thất bại - chiếc xe thùng màu đen quen thuộc với vài đặc vụ mặc đồ đen lớn tiếng ra lệnh cho nhân viên công lực ̣a phương.

      Rõ ràng, những người này là thành viên nhón SRS, nhưng Vayentha đoán nổi họ làm gì ở đây.

      Trừ phi...

      Vayentha nuốt khan, dám hình dung ra tình huống đó. Langdon đã thoát khỏi Brũder chăng? Điều đó thật khó tưởng tượng khi mọi cơ hội trốn thoát gần như bằng . Lại nữa Langdon hành động một mình, và Vayentha đã tận mắt chứng kiến tài nghệ xoay sở của người phụ nữ tóc vàng cùng .

      Gần đó, một sĩ quan cảnh sát xuất hiện, từ xe này sang xe khác, chìa ra tấm hình một người đàn ông điển trai với mái tóc nâu dày dặn. Vayentha ngay lập tức nhận ra ảnh chụp báo của Robert Langdon. Tim ả như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Brũder cũng để ta thoát...

      Langdon vẫn trong cuộc chơi!

      Là một chiến lược gia lão luyện, Vayentha lập tức bắt tay vào việc đánh giá xem thực tế này có thể làm thay đổi tình thế của ả như thế nào.

      Lựa chọn một - rút lui như cầu.

      Vayentha đã khiến Thị trưởng rơi vào một tình thế rất tồi tệ và vì việc này mà ả bị từ chối. Nếu may mắn, ả sẽ phải đối mặt với một buổi thẩm vấn chính thức và có lẽ chấm dứt sự nghiệp. Tuy nhiên, nếu ả may đánh giá nhầm mức độ nghiêm trọng của tình thế đó thì có lẽ cả quãng đời còn lại, ả sẽ luôn phải đề phòng và tự hỏi biết Consortium lẩn mặt ở đâu.

      Còn một lực chọn thứ hai.

      Hoàn thành nhiệm vụ của mày.

      Tiếp tục nhiệm vụ là chuyện hoàn toàn đối nghịch với quy trình từ chối vừa áp dụng với ả, nhưng vì Langdon vẫn lẩn trốn, nên lúc này Vayentha lại có cơ hội tiếp tục thực hiện chỉ thị ban đầu của mình.

      Nếu như Brũder cũng tóm được Langdon, ả nghĩ bụng, mạch đập rộn lên,  và nếu ta thành công...

      Vayentha biết đây là chuyện một mất một còn, nhưng nếu Langdon tìm cách thoát khỏi vòng vây của Brũder, còn Vayentha vẫn có thể nhập cuộc và kết thúc công việc thì ả sẽ đơn thương độc mã cứu vãn tình hình cho Consortium, khi đó Thị trưởng sẽ còn lực chọn nào khác ngoài việc tha bổng cho ả.

      Ta sẽ tiếp tục công việc của mình, ả nghĩ. Có khi còn được thăng tiến.

      Trong nháy mắt, Vayentha nhận ra giờ đây toàn bộ tương lai của ả đều phụ thuộc vào một công việc then chốt duy nhất. Ta phải tìm ra Langdon...trước Brũder.

      Việc đó thật dễ, Brũder có trong tay nhân lực hùng hậu tùy ý sử dụng, cũng như vô số công nghệ giám sát tiên tiến. Còn Vayentha chỉ làm việc một mình. Tuy nhiên, ả đã nắm được một thông tin mà Brũder, Thị trưởng và cảnh sát đều có.

      Ta nghĩ ra Langdon sẽ mò tới chỗ nào.

      Ả rồ ga chiếc BMW, xoay một trăm tám mươi độ và quay ngược lại lối vừa nãy. Ponte alle Grazie, ả nghĩ, trong đầu hình dung ra cây cầu dẫn lên phía Bắc. Đâu phải chỉ có một lối vào thành ̉.




    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      #000080']font-size: 14px;line-height: 1.5em']CHƯƠNG 25[/B]

      #000080']Type: TMT


      phải là lời xin lỗi, Langdon trầm ngâm. Tên của họa sĩ.

      “Vasari”, Sienna lắp bắp, mọi suy nghĩ như lùi lại hẳn bước dài. ”Họa sĩ giấu cụm từ cerca trova trong bức bích họa của mình.”

      Langdon chỉ biết mỉm cười. Vasari. Vasari. chỉ thắp lên tia sáng trong tình thế khó khăn kỳ lạ mà phát này cũng giúp Langdon còn phải băn khoăn xem mình làm việc gì kinh khủng khiến cứ luôn miệng xin lỗi.

      “Robert, ràng nhìn thấy bức tranh Botticelli này máy chiếu trước khi bị thương, và biết nó chứa đựng mật mã chỉ dẫn tới bức bích họa của Vasari. Đó là lý do vì sao tỉnh lại và cứ liên tục gọi tên Vasari!”

      Langdon cố suy đoán xem tất cả việc này có ý nghĩa gì. Giorgio Vasari - họa sĩ, kiến trúc sư kiêm nhà văn ở thế kỷ XVI - là người Langdon thường nhắc đến như “sứ giả nghệ thuật đầu tiên của thế giới.” Mặc dù Vasari sáng tạo hàng trăm bức vẽ, và thiết kế hàng chục công trình, nhưng di sản lâu dài nhất của ông chính là cuốn sách có ảnh hưởng mạnh mẽ, Cuộc đời của các họa sĩ, điêu khắc gia và kiến trúc sư xuất sắc nhất, tập hợp tiểu sử của các nghệ sĩ           Ý, đến giờ vẫn là tài liệu bắt buộc cho những sinh viên học lịch sử nghệ thuật.

      Cụm từ cerca trova đưa Vasari trở lại mối quan tâm chính thống khoảng ba mươi năm trước, khi “thông điệp bí mật” của ông được phát bức bích họa đồ sộ tại Sảnh Năm trăm trong Cung điện Vecchio. Những con chữ bé xíu xuất lá cờ trận màu xanh lục, gần như thể nhìn thấy trong cảnh chiến tranh hỗn loạn. Mặc dù vẫn chưa có thống nhất về lý do tại sao Vasari lại cho thêm thông điệp kỳ lạ này vào bức bích họa của mình, nhưng giả thuyết hàng đầu cho rằng đó là manh mối cho thế hệ tương lai biết tới tồn tại của bức bích họa thất lạc của Leonardo da Vinci, được giấu trong khoảng trống ba phân phía sau bức tường đó.

      Sienna lo lắng ngước nhìn qua các tán cây. “Vẫn có điều tôi hiểu. Nếu “rất xin lỗi, rất xin lỗi”… tại sao người ta lại tìm cách giết ?”

      Langdon cũng thắc mắc điều này.

      Tiếng động cơ xa xa của chiếc máy bay trinh sát người lái lại to dần, và Langdon biết đến lúc phải quyết định. Dù hiểu được bức Trận Marciano của Vasari có liên hệ như thế nào tới Hỏa ngục của Dante, hoặc nguyên nhân của vết thương do đạn bắn vào đêm trước, nhưng cuối cùng nhìn thấy con đường hữu hình trước mắt.

      Cerca trova.

      Hãy tìm và thấy.

      Langdon lại nhìn thấy người phụ nữ tóc bạc gọi từ phía bên kia sông. Thời gian cạn dần! Nếu có câu trả lời, Langdon có cảm giác chúng phải nằm ở Cung điện Vecchio.

      Lúc này chợt nhớ đến câu ngạn ngữ cổ của những người thợ lặn tự do Grecia ngày xưa, những người chuyên săn tôm hùm trong các hang san hô ở quần đảo Aegea. Khi bơi vào đường hầm tối tăm, có lúc thể trở về nếu còn đủ dưỡng khí. Lựa chọn duy nhất của là bơi thẳng vào chỗ chưa biết…và cầu mong có lối thoát.

      Langdon tự hỏi liệu họ tới lúc đó chưa.

      dõi mắt nhìn nhìn vườn mê cung lối ngay trước mặt. Nếu và Sienna có thể tới Cung điện Pitti và ra khỏi vườn thành cổ chỉ còn cách quãng ngắn. Họ chỉ phải bộ qua phía bên kia cây cầu nổi tiếng nhất thế giới - Ponte Vecchio. Nơi đó luôn đông đúc và chỗ nấu rất tốt. Từ đó, Cung điện Vecchio chỉ có cách vài dãy phố.

      Tiếng chiếc máy bay người lái gần hơn, Langdon chợt cảm thấy kiệt sức. Việc nhận ra rằng mình hề “rất xin lỗi” khiến cảm thấy mâu thuẫn với chuyện phải chạy trốn cảnh sát.

      “Rốt cuộc họ cũng bắt được tôi, Sienna ạ!”, Langdon . “Có lẽ tốt hơn là tôi đừng chạy nữa.”

      Sienna nhìn hoảng hốt. “Robert, mỗi lần dừng lại là có người nhắm bắn ! cần tìm hiểu kỹ xem dính vào chuyện gì. cần xem xét bức bích họa đó đó của Vasari và hy vọng nó thức tỉnh trí nhớ của . Có lẽ nó giúp biết được cái máy chiếu từ đâu ra và tại sao lại mang theo nó.”

      Langdon nhớ lại người phụ nữ đầu đinh lạnh lùng hạ sát bác sĩ Marconi…những người lính nã đạn vào họ…quân cảnh Ý vây lấy Porta Romana…Và giờ đây máy bay thám sát người lái lùng tìm họ khắp vườn Boboli. im lặng, dịu đôi mắt mỏi mệt trong lúc cân nhắc mọi lựa chọn của mình.

      “Robert!”, giọng Sienna vang lên. “Còn chuyện nữa… chuyện có vẻ mấy quan trọng, nhưng giờ đây dường như lại rất quan trọng.”

      Langdon ngước mắt lên, đáp lại giọng nghiêm nghị của .

      “Tôi định với ở căn hộ”, , “nhưng…”

      “Chuyện gì nào?”

      Sienna mím môi, trông được thoải mái. “Lúc đến bệnh viện, bị hôn mê và cố gắng tìm cách giao tiếp.”

      “Đúng”, Langdon , “cứ lầm bầm “Vasari, Vasari”.

      “Vâng, nhưng trước đó…trước khi chúng tôi kịp lấy máy ghi , vào những khắc đầu tiên sau khi đến, tôi vẫn nhớ điều khác. chỉ đúng lần, nhưng tôi tìn là mình hiểu.”

      “Tôi gì?”

      Sienna ngước nhìn về phía chiếc máy bay và sau đó quay lại Langdon. “ , “Tôi năm giữ chìa khóa tìm ra nó…nếu tôi thất bại, khi đó tất cả chết.”

      Langdon chỉ biết tròn mắt nhìn.

      Sienna tiếp, “Tôi nghĩ nhắc đến vật trong túi áo khoác của mình, nhưng giờ tôi dám chắc.”

      Nếu tôi thất bại, khi đó tất cả chết ư? Mấy từ này tác động đến Langdon rất mạnh. Những hình ảnh chết chóc đầy hăm dọa lóe lên trước mắt …Hỏa ngục của Dante, biểu tượng hiểm họa sinh học, vị bác sĩ dịch hạch. Lại lần nữa, gương mặt của người phụ nữ tóc bạc xinh đẹp ra, cầu xin từ phía bên kia dòng sông máu. Hãy tìm và thấy! Thời gian cạn dần!

      Giọng Sienna kéo trở lại. “Rốt cuộc, dù cái máy chiếu này dẫn tới đâu…hay phải tìm thứ gì, đó nhất định phải là thứ cực kỳ nguy hiểm. thực là có người tìm cách giết chúng ta…”. Giọng hơi run run, và phải mất lúc để định thần. “Hãy nghĩ về điều đó. Họ vừa bắn ngay giữa thanh thiên bạch nhật...bắt cả tôi - người ngoài cuộc vô tội. Dường như ai tìm cách thương thuyết. Chính phủ của thù địch với gọi cho họ cầu cứu nhưng họ lại cử người tới giết .”

      Langdon nhìn mông lung xuống đất. Việc tòa Lãnh Hoa Kỳ tiết lộ vị trí của Langdon cho kẻ sát nhân hay chính tòa Lãnh cử sát thủ tới cũng đáng quan tâm. Bởi kết quả cuối cùng vẫn như nhau. Chính phủ của mình đứng về phía mình.

      Langdon nhìn sâu vào đôi mắt màu nâu của Sienna và thấy can trường. Mình khiến ấy dính vào vì cái gì? “Ước gì tôi biết được thứ chúng ta cần tìm. Điều đó giúp tất cả việc này trở lại đâu vào đấy.”

      Sienna gật đầu. “Cho dù là gì, tôi nghĩ chúng ta cần phải tìm ra nó. Ít nhất nó cho chúng ta động lực.”

      Lập luận của ấy khó phản bác. Nhưng Langdon vẫn cảm thấy điều gì đó khúc mắc. Nếu tôi thất bại, khi đó tất cả chết. Suốt buổi sáng phải đánh vật với những biểu tượng kinh khủng của hiểm họa sinh học, dịch bệnh và địa ngục của Dante. Phải thừa nhận, có bằng chứng ràng xem mình tìm kiếm thứ gì, nhưng ngốc đến mức cân nhắc tới khả năng tình huống này có liên quan đến thứ dịch bệnh chết người hoặc hiểm họa sinh học quy mô lớn. Nhưng nếu đúng như vậy tại sao chính phủ lại tìm cách loại trừ ?

      Phải chăng họ nghĩ bằng cách nào đó mình có liên can tới vụ tấn công tiềm năng?

      Điều đó cũng hết sức phi lý. Vẫn còn gì đó khác diễn ra ở đây.

      Langdon lại nghĩ tới người phụ nữ tóc bạc. “Trong ảo giác của tôi còn có người phụ nữ. Tôi cảm thấy mình cần tìm bà ấy.”

      “Vậy hãy tin vào cảm giác của ”, Sienna . “Trong điều kiện của , kim chỉ nam tốt nhất có chính là tiềm thức. Đây là tâm lý thông thường - nếu lòng bảo hãy tin tưởng người phụ nữ đó, tôi nghĩ nên làm đúng những gì bà ấy muốn.”

      “Hãy tìm và thấy”, họ đồng thanh .

      Langdon thở phào, biết rằng con đường của mình sáng tỏ.

      Tất cả những gì mình có thể làm là tiếp tục bơi xuống đường hầm này.

      Khi quyết tâm trở lại, xoay người và bắt đầu để ý xung quanh, cố gắng nắm bắt tình thế. Đường nào ra khỏi khu rừng này nhỉ?

      Họ đứng dưới những tán cây ở rìa quảng trường rộng nơi có vài lối cắt nhau. Cách quãng bên trái, Langdon chú ý tới đầm nước hình bầu dục và hòn đảo được tô điểm bằng cây chanh và bức tượng. Isolloto, thầm nghĩ, nhận ra ngay tác phẩm điêu khắc nổi tiếng mô tả hùng Perseus cưỡi con ngựa chim nửa người vọt lên khỏi mặt nước.

      “Cung điện Pitti ở lối này”, Langdon , chỉ về phía đông, rời xa khỏi tượng Isolloto, tới lối chính của khu vườn - Viottolone, chạy theo hướng đông tây dọc toàn bộ chiều dài của khu vườn. Viottolone rộng bằng con đường hai làn xe với hai hàng cây bách mảnh mai bốn trăm năm tuổi.

      có chỗ trú ”, Sienna , đưa mắt nhìn con đường được ngụy trang và ra hiệu về phía máy bay lượn vòng tròn.

      đúng”, Langdon kèm theo nụ cười méo xệch. “Đó là lý do chứng ta phải chọn đường hầm bên cạnh.”

      Lần này lại chỉ tay về phía hàng rào cây rậm rạp kề bên lối vào Viottolone. Bức tường cây cối dày đặc có cống vòm trổ vào trong. Qua cổng vào, có lột lối hẹp chạy tít ra xa - đường hẩm nằm song song với Viottolone. Nó được khép kín đầu bằng khoảnh những cây cối xanh được xén tỉa và chăm chút cẩn thận từ những năm 1600, hướng cành vào mé trong, trùm lên lối , đan lấy nhau phía đầu tạo thành mái che bằng tán lá. Tên gọi của lối , La Cerchiata - theo nghĩa đen là “hình tròn” hoặc “đánh đai” - xuất phát từ vòm lá của những hàng cây được uốn cong trông giống như những đai thùng, hay cerchi, tức là “vòng tròn”.

      Sienna nhanh chóng bước tới lối vào và chăm chú quan sát bên trong đường hầm râm mát. Sau đó quay trở lại chỗ và mỉm cười. “Tốt hơn hẳn!”

      bỏ phí thời gian, luồn qua lối vào và khuất trong những hàng cây.

      Langdon luôn coi La Cerchiata là trong những địa điểm thanh bình nhất Florence. Tuy nhiên, hôm nay, khi nhìn Sienna biến mất trong lối tăm tối, lại nghĩ đến những người thợ lặn tự do Grecia bơi vào đường hầm san hô và cầu mong tới được lối ra.

      Langdon nhanh chóng cầu nguyện rồi vội vã theo .



      ***



      Cách họ nửa dặm phía sau, bên ngoài Học viện Nghệ thuật, đặc vụ Brũder sải bước qua đám đông cảnh sát và sinh viên, ánh mắt lạnh băng của ta rẽ đám đông trước mặt. ta thẳng tới sở chỉ huy dã chiến, vừa được chuyên gia theo dõi của ta thiết lập mui xe thùng màu đen.

      “Từ máy bay trinh sát người lái”, tay chuyên gia , trao cho Brũder màn hình máy tính bảng. “Chụp được vài phút trước.”

      Brũder kiểm tra các ảnh tĩnh video, dừng lại trước bản phóng to hơi nhòe hai gương mặt - người đàn ông tóc sẫm màu và tóc vàng để đuôi ngựa - cả hai nép trong bóng râm và nhìn lên bầu trời qua các tán cây.

      Robert Langdon.

      Sienna Brooks.

      nghi ngờ gì nữa!

      Brũder quay sang tờ bản đồ vườn Boboli trải rộng mui xe. Lựa chọn của họ rất tệ, ta nghĩ, mắt nhìn sơ đồ khu vườn. Mặc dù lộn xộn, rối rắm và có rất nhiều chỗ nấp. nhưng khu vườn cũng bị những bức tường cao vây kín ở mọi phía. Vườn Boboli là thứ gần gũi với tuyệt lộ tự nhiên nhất mà Brũder từng nhìn thấy thực địa.

      Họ bao giờ thoát ra được.

      “Giới chức địa phương phong tỏa mọi lối ra”, tay chuyên gia . “Và bắt đầu rà quét.”

      “Giữ liên lạc với tôi”, Brũder .

      ta chậm rãi nhướng mắt về phía ô cửa sổ polycarbonate dày cộp của xe, và nhìn thấy người phụ nữ tóc bạc ngồi ở ghế sau.

      Thứ thuốc họ đưa ràng làm tê liệt mọi giác quan của bà ấy - mạnh hơn Brũder hình dung. Tuy nhiên, ta có thể khẳng định rằng bà vẫn biết những gì xảy ra, căn cứ bằng vẻ hãi hùng trong mắt bà ấy.

      Trông bà ấy vui, Brũder nghĩ. Mà tại sao bà ấy lại như vậy?


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :