1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hỏa Ngục - Dan Brown (end)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 51

      Type: TMT
      Nhà lưu niệm Casa di Dante nằm phố Via Santa Marghetita và dễ nhận ra nhờ lá cờ lớn được treo mặt tiền bằng đá trong hẻm”



      MUSEO CASA DI DANTE



      Sienna nhìn lá cờ với vẻ lấy gì làm chắc chắn: “Chúng ta tới nhà Dante ư?”

      hẳn”, Langdon . “Dante sống ở góc phố kia. Đây đúng hơn là bảo tàng…Dante.” Langdon từng tham quan địa điểm này, rất háo hức với bộ sưu tập nghệ thuật mà hóa ra chỉ gồm những phiên bản tái tạo lại các tác phẩm nổi tiếng có liên quan đến Dante khắp thế giới, nhưng rất đáng xem khi tất cả những thứ ấy được gom lại dưới cùng mái nhà,

      Đột nhiên trông Sienna đầy vẻ hy vọng. “ nghĩ họ có trưng bày bản Thần khúc cổ à?”

      Langdon cười khan. “, nhưng biết họ có cửa hàng quà tặng bán những bưu thiếp cỡ lớn in nguyên vẹn nội dung Thần khúc của Dante với cỡ chữ rất .”

      liếc nhìn hơi có phần kinh hãi.

      biết. Nhưng thế còn hơn . Vấn đề duy nhất là mắt kém cho nên em phải đọc bản in đó.

      “Đóng cửa”, ông già gọi to khi nhìn thấy họ tiến đến cửa. “Nghỉ ngày lễ.”

      Đóng cửa nghỉ ngày Sabbath ư? Langdon bỗng lại cảm thấy mất phương hướng. nhìn Sienna. “Hôm nay phải là…thứ Hai sao?”

      gật đầu. “Dân Florence chọn ngày Sabbath vào thứ Hai.”

      Langdon làu bàu, chợt nhớ ra lịch tuần khác hẳn vào thành phố này. Vì lợi nhuận du lịch tăng nhanh vào ngày cuối tuần nên nhiều thương hia ở Florence chọ chuyển “ngày nghỉ ngơi” theo Thiên Chúa giáo từ Chủ nhật sang thứ Hai để tránh nghi lễ Sabbath làm ảnh hưởng quá nhiều đến thu nhập của mình.

      may, Langdon nhận ra, điều này cũng có thể làm tiêu tan lựa chọn khác của : Cửa hàng trao đổi sách bìa mềm - trong những cửa hàng sách ở Florence mà Langdon ưa chuộng - nơi chắc chắn có sẵn các bản Thần khúc.

      có ý tưởng nào khác ?”

      Langdon nghĩ lúc lâu và cuối cùng gật đầu. “Có chỗ ở ngay góc phố nơi những người mến mộ Dante thường tụ họp. cá ở đó có người có bản sách để chúng ta mượn.”

      “Có thể cũng đóng cửa đấy”, Sienna dè chừng. “Gần như mọi chỗ trong thành phố đều chuyền ngày Sabbath sang ngày khác Chủ nhật.”

      “Nơi này hề nghĩ đến việc đó đâu”, Langdon mỉm cười đáp. “Đó là nhà thờ.”



      ***



      Phía sau năm mươi thước, mình trong đám đông, người đàn ông bị phát ban da và đeo khuyên tai vàng đứng dựa vào bức tường, tranh thủ cơ hội này để lấy lại nhịp thở. Nhưng tình trạng của ông ta khá hơn được, và triệu chứng phát ban mặt gần như thể xem thường, đặc biệt là phần da nhạy cảm ngay bên mắt. Ông ta tháo bỏ cặp kính Plume Paris và khẽ lấy tay lau qua hốc mắt, cố gắng làm mụn vỡ bung. Lúc đeo lại kính, ông ta cảm thấy “con mồi” của mình lại tiếp tục di chuyển. Ông ta gượng bám theo, tiếp tục sau họ, cố gắng thở nhàng hết mức.



      ***



      Cách phía sau Langdon và Sienna vài dãy nhà, bên trong Sảnh Năm trăm, đặc vụ Brũder đứng phía thân thể mềm oặt của người đàn bà đầu đinh quá quen thuộc, lúc này nằm rũ nền nhà. Gã quỳ xuống và gỡ lấy khẩu súng ngắn của ả, thận trọng khóa chốt an toàn trước khi trao cho người của mình.

      quản lý bảo tàng bụng mang dạ chửa Marta Alvarez đứng cách xa bên. vừa kể vắn tắt lại cho Brũder nghe mọi chuyện diễn ra với Robert Langdon kề từ đêm hôm trước, kể cả chi tiết Brũder vẫn cố gắng xử lý.

      Langdon cho biết bị chứng quên tạm thời.

      Brũder rút điện thoại và bấm số. Đầu dây bên kia đổ chuông ba lần có tiếng sếp của gã trả lời, nghe xa xăm và lấy gì làm quyết đoán.

      “Ừ, đặc vụ Brũder hả? .”

      Brũder chậm rãi để bảo đảm rằng mọi lời của gã đều được hiểu . “Chúng tôi vẫn cố gắng xác định vị trí của Langdon và , nhưng có tình tiết khác.” Gã ngừng lại. “Và nếu như điều đó đúng …nó làm thay đổi mọi chuyện.”



      ***



      Thị trưởng tới lui trong văn phòng của mình, cố kìm cơn thôi thúc muốn rót thêm ly Scotch nữa, và cố ép mình phải đối diện với cuộc khủng hoảng vẫn tiếp diễn này.

      Trong nghiệp, chưa bao giờ ông ta phản bội khách hàng hoặc giữ đúng thỏa ước, và chắc chắn ông ta có ý định như vậy vào lúc này. Đồng thời ông ta cũng ngờ rằng có thể mình bị vướng vào kịch bản có mục đích, lôi kéo ông ta rời xa những gì hình dung ban đầu.

      năm trước, nhà di truyền học nổi tiếng Bertrand Zobrist xuất tàu The Mendacium và đề nghị có nơi náu an toàn để làm việc. Lúc đó, Thị trưởng cho rằng Zobrist lên kế hoạch phát triển sản phẩm y học bí mật mà quyền sáng chế làm tăng khối tài sản khổng lồ cho Zobrist. Đó phải là lần đầu Consortium được các nhà khoa học và kỹ sư hoang tưởng thích làm việc biệt lập thuê để tránh việc những ý tưởng giá trị của họ bị đánh cắp.

      Với suy nghĩ đó, Thị trưởng chấp nhận vị khách và lấy gì làm ngạc nhiên khi biết rằng những người ở Tổ chức Y tế Thế giới săn lùng Zobrist. Thị trưởng cũng suy nghĩ gì thêm khi đích thân Giám đốc WHO - tiến sĩ Elizabeth Sinskey - có vẻ xem việc tìm ra vị khách của họ là nhiệm vụ riêng của bà.

      Consortium vẫn luôn phải đối mặt với những đối thủ quyền lực.

      Như thỏa thuận, Consortium thực hợp đồng của mình với Zobrist, hề đặt câu hỏi gì, ngăn cản mọi nỗ lực của Sinskey nhằm tìm ra ông ta trong suốt thời gian bản hợp đồng ký với nhà khoa học có hiệu lực.

      Gần như trọn thời gian.

      Còn chưa đầy tuần trước khi bản hợp đồng hết hạn, hiểu bằng cách nào mà Sinskey tìm ra Zobrist ở Florence và ập đến, liên tục quấy nhiễu và truy đuổi ông ta cho tới khi ông ta tự sát. Lần đầu tiên trong nghiệp, Thị trưởng thất bại trong việc cung cấp dịch vụ bảo vệ mà mình thỏa thuận, và điều đó ám ảnh ông ta, cùng với cái chết kỳ quái của Zonbrist.

      Ông ta tự sát chứ nhất định chịu để bị bắt ư?

      Zobrist cố bảo vệ cái quái gì nhỉ?

      Sau cái chết của Zobrist, Sinskey tịch thu thứ lấy được từ két an toàn của Zobrist, và giờ đây, Consortium lao vào cuộc chiến trực tiếp với Sinskey tại Florence - tìm kiếm kho báu đáng giá…

      Tìm kiếm cái gì?

      Theo bản năng, Thị trưởng liếc nhìn về phía giá sách và tập sách nặng trịch được tay Zobrist có cặp mắt man dại trao cho ông ta hai tuần trước.

      Thần khúc.

      Thị trưởng vớ lấy cuốn sách và mang nó trở lại bàn làm việc của mình, rồi nặng nề vứt nó xuống. Bằng mấy ngón tay dầy do dự, ông ta lật giở bìa sách tới trang đầu tiên và đọc lại câu đề tặng.

      “Bạn thân mến của tôi, cảm ơn bạn vì giúp tôi tìm ra đường .

      Thế giới cũng cảm ơn bạn.

      Trước hết, Thị trưởng nghĩ thầm, ông và ta chưa bao giờ là bạn bè.

      Ông ta đọc câu đề tặng thêm ba lần nữa. Rồi ông ta đưa mắt nhìn cái vòng tròn đỏ tươi mà vị khách khoanh nguệch ngoạc cuốn lịch, chỉ ngày đến hẹn - ngày mai.

      Thế giới cảm ơn bạn ư?

      Ông ta quay đầu nhìn ra đường chân trời lúc lâu.

      Ông ta im lặng nghĩ về đoạn video và như vẫn nghe tiếng điều phối viên Knowlton trong cuộc điện đàm trước đó. Tôi nghĩ có lẽ Ngài cần xem trước khi đưa lên…Nội dung khá phiền phức.

      Cuộc gọi vẫn còn khiến Thị trưởng khó xử. Knowlton là trong những điều phối viên giỏi nhất của ông ta, và việc đề nghị như vậy hoàn toàn phải là tính cách của ta. ta biết tốt hơn hết là nên trình lên cấp cao hơn trong quy trình nhiều cấp.

      Đặt cuốn Thần khúc lên giá, Thị trưởng bước lại chỗ chai Scotch và rót cho mình nửa ly.

      Ông ta đưa ra quyết định rất khó khăn.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 52
      Vẫn được xem như Nhà thờ Dante, thánh đường Santa Margherita dei Cerchi giống nhà nguyện hơn là nhà thờ. Căn nhà thờ cúng xíu chỉ có gian này là địa diểm quen thuộc với những người hâm mộ Dante, họ thành kính coi đó như thành địa, nơi diễn ra hai thời khắc then chốt trong cuộc đời của đại thi hào.

      Theo lời kể, chính tại nhà thờ này, năm lên chín tuổi, lần đầu tiên Dante để mắt đến Beatrice Portinari – người phụ nữ mà ông phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên, và là người ông đau đáu dành trọn trái tim suốt cả đời. Trước nỗi đau khổ tột cùng của Dante, Beatrice kết hôn với người đàn ông khác, và sau đó qua đời khi tuổi đời còn rất trẻ, mới chỉ hai mươi tư.

      Cũng chính tại nhà thờ này, vài năm sau, Dante kết hôn với Gemma Donati – người phụ nữ theo mô tả của đại văn hào và cũng là thi sĩ Boccaccio, là người vợ mà Dante chọn lầm. Mặc dù có con chung nhưng hai vợ chồng có nhiều tình cảm dành cho nhau, sau khi Dante bị trục xuất, cũng chẳng ai trong số họ sốt sắng muốn gặp lại nhau.

      Tình trọn đời của Dante luôn là nàng Beatrice Portinari xa. Dante biết rất ít về Beatrice, nhưng ký ức về nàng trong ông lại mãnh liệt đến mức bóng ma của nàng trở thành cảm hứng cho những tác phẩm vĩ đại nhất của ông.

      La Vita Nuova, tập thơ được ca tụng của Dante, tràn ngập những dòng thơ tôn vinh “nàng Beatrice thần thành”. Còn sùng kính hơn thế nữa, Thần khúc xem Beatrice, chứ phải ai khác, chính là vị cứu tinh chỉ dẫn Dante qua thiên đường. Trong cả hai tác phẩm, Dante đều ao ước được gặp người phụ nữ mình thể với tới ấy.

      Ngày nay, Nhà thờ Dante trở thành địa điểm linh thiêng cho những trái tim tan vỡ, đau khổ vì tình của họ được đền đáp. Phần mộ của nàng Beatrice nằm ngay bên trong nhà thờ, và ngôi mộ giản dị đó trở thành địa điểm hành hương cho cả những người hâm mộ Dante cũng như những kẻ thất tình.

      Sáng hôm nay, Langdon và Sienna tìm đường vượt qua Florence cổ kính để tời nhà thờ. Đường phố tiếp tục thu hẹp lại cho tới khi chỉ còn toàn những lối cho khách bộ hành. chiếc xe hơi biển địa phương hiếm hoi xuất , nhích từng phân qua mê cung và buộc khách bộ hành phải nép sát vào những tòa nhà khi nó qua.

      “Nhà thờ ngay góc phố kia thôi”, Langdon bảo Sienna, hy vọng rằng du khách bên trong có thể giúp đỡ họ. biết cơ hội tìm ra hội viện Hội Bác ái tốt bụng lúc này cao hơn. Sienna lấy lại mái tóc giả của và trả Langdon chiếc áo khoác, cả hai trở lại như bình thường, từ tay mê nhạc rock và ả đầu trọc biến thành vị giáo sư đại học và phụ nữ trẻ đầu tóc gọn gàng.

      Langdon thấy nhõm hẳn khi lại được là chính mình.

      Khi họ rảo bước vào ngõ phố còn chật chội hơn nữa – Via del Presto – Langdon đưa mắt nhìn các khuôn cửa. Lối vào nhà thờ lúc nào cũng khó xác định vì bản thân căn nhà quá , được trang hoàng gì, và bị ép chặt giữa hai tòa nhà khác. Người ta có thể qua nó mà hề chú ý. Có điều lạ là tìm ra nhà thờ này phải bằng mắt mà bằng tai thường lại dễ dàng hơn,

      trong những đặc điểm riêng của Nhà thờ Danta Margherita dei Cerchi là nơi này thường xuyên diễn ra các buổi hòa nhạc. Những khi có lịch hòa nhạc, nhà thờ thường chơi lại bản thu các buổi hòa nhạc trước đó để khách tham quan có thể thưởng thức nhạc bất kỳ lúc nào.

      Đúng như dự tính, khi cả hai dọc theo ngõ phố, Langdon bắt đầu nghe thấy giai điệu nhàng của các bản thu , càng lúc càng hơn, cho tới khi và Sienna đứng trước lối vào kín đáo. Dấu hiệu duy nhất cho thấy đây là địa điểm cần tìm chỉ là tấm biển - thứ hoàn toàn tương phản với lá cờ đỏ rực ở Museo Casa di Dante – cho biết đây là nhà thờ của Dante và Beatrice.

      Khi Langdon và Sienna rời khỏi phố để bước vào khoảng tối của nhà thờ, khí mát dịu hẳn và tiếng nhạc nghe hơn. gian bên trong mộc mạc và giản dị, hòa vào nhau, người ghi sổ tay, người ngồi lặng lẽ những dãy ghế dài thưởng thức nhạc, hoặc chiêm ngưỡng bộ sưu tập tác phẩm nghệ thuật.

      Ngoại trừ phần bàn thờ do Nerí dí Bisccí vẽ mang đề tài Đức mẹ Maria, gần như tất cả các tác phẩm nghệ thuật nguyên gốc trong nhà thờ này đều được thay thế bằng những tác phẩm đương đại về hai nhân vật nổi tiếng – Dante và Beatrice – vốn là lý do để đa phần du khách tìm tới nhà thờ bé này. Hầu hết các tranh vẽ đều mô tả ánh mắt khát khao của Dante trong lần hội ngộ đầu tiên với Beatrice, mà theo chính lời kể của thi hào, ngay lập tức ông phải lòng nàng. Chất lượng các bức vẽ rất khác biệt và đa phần, theo cảm nhận của Langdon, có vẻ hào nhoáng và đặt đúng chỗ. Trong cách bài trí như thế, chiếc mũ đỏ với hai vạt che tai nổi tiếng của Dante trông như thứ gì đó đánh cắp của ông già Noel. Tuy nhiên, chủ đề lặp lặp lại nhiều với ánh mắt khao khát của thi hào dành cho nàng thơ của ông, Beatrice, cho thấy ràng đây là nhà thơ của tình đau khổ - được viên mãn, được đền đáp, và thể với tới.

      Theo bản năng, Langdon ngó sang bên trái, chăm chú nhìn ngôi mộ khiêm nhường của Beatrice Portinari. Đây là lý do chính để người ta tới thăm nhà thờ này, mặc dù chẳng có gì nhiều để xem ngoài ngôi mộ và món đồ nổi tiếng đặt bên cạnh nó.

      chiếc giỏ bằng liễu gai.

      Sáng nay, như mọi khi, chiếc giỏ liễu gai giản dị được đặt cạnh mộ Beatrice. Và sáng nay, như mọi khi, nó dựng đầy những mảnh giấy gấp lại, mỗi mảnh là lá thư viết tay của vị khách gửi cho nàng Beatrice.

      Beatrice Portinari tựa hồ trở thành vị thánh bảo trợ của những người tình may mắn, và theo truyền thống có từ lâu, người ta có thể đặt những lời nguyền cầu viết tay gửi cho Beatrice vào trong giỏ với hy vọng rằng nàng can thiệp nhân danh người viết. Có lẽ nàng run rủi cho ai đó họ hơn nữa, hoặc giúp họ tìm thấy tình đích thực của mình, hoặc thậm chí cho họ sức mạnh quên mối tình mất.

      Từ nhiều năm trước, khi khổ sở tìm cuốn sách về lịch sử nghệ thuật, Langdon dừng lại nhà thờ này để đặt mảnh giấy vào giỏ, khẩn cầu nàng thơ của Dante đừng ban cho tình đích thực, mà tặng cho phần cảm hứng giúp Dante viết ra cuốn sách đồ sộ của ông.

      Hãy cất tiếng hát trong ta, hỡi Nàng thơ, và qua ta kể lại câu chuyện…

      Dòng mở đầu trong trường ca Odyssey của Homer dường như chính là lời khẩn cầu rất thích hợp, và Langdon thầm tin bức thư của đánh thức nguồn cảm hứng thiêng liêng của Beatrice, vì ngay khi trở về nhà, bất ngờ viết ra cuốn sách cách dễ dàng.

      “Xin lỗi!”, giọng Sienna đột ngột vang lên. “Mọi người vui lòng cho tôi hỏi chút được ?” Tất cả mọi người sao?

      Langdon xoay lại nhìn Sienna lớn tiếng với số du khách tản mát, khiến tất cả đều nhìn về phía , có vẻ gì đó cảnh giác.

      Sienna mỉm cười thân thiện với mọi người và hỏi bằng tiếng Ý xem ai có tình cờ có bản Thần khúc của Dante . Sau vài ánh mắt lạ lùng và những cái lắc đầu, cố gắng hỏi lại bằng tiếng , nhưng cũng chẳng hơn gì.

      người phụ nữ đứng tuổi hơn quét bàn thờ suỵt rất to với Sienna và giơ ngón tay lê môi ra hiệu im lặng.

      Sienna quay lại phía Langdon và cau mày, như thể muốn “Giờ làm sao?”

      Lời hỏi han của Sienna hoàn toàn phải là điều Langdon hình dung trong đầu, nhưng phải thừa nhận rằng dự liệu nhận được phản ứng tốt đẹp hơn so với những gì vừa rồi. Trong những lần tới thăm trước, Langdon thấy ít du khách đọc Thần khúc trong gian thiêng liêng này, ràng vì muốn hoàn toàn chìm trong trải nghiệm của Dante.

      Hôm nay hề như vậy.

      Langdon đưa mắt nhìn cặp vợ chồng già ngồi gần phía trước nhà thờ. Cái đầu hói của ông cụ gập về phía trước, cằm chạm hẳn vào ngực, ràng ông ngủ gật. Bà cụ ngồi bên cạnh ông, với hai sợi cáp tai nghe màu trắng lủng lẳng bên dưới mái đầu bạc, dườn như rất tỉnh táo.

      Có chút hy vọng đây, Langdon nghĩ bụng, len theo lối cho tới khi ở vị trí song song với cặp vợ chồng già. Đúng như Langdon hy vọng, đôi tai nghe màu trắng của bà cụ chạy xuống chiếc iPhone đặt đùi. Cảm giác bị người ta nhìn, bà ngước lên và rút tai nghe ra.

      Langdon bà cụ ngôn ngữ gì, nhưng thành công toàn cầu của iPhone, iPad và iPod khiến những tên gọi này trở thành những từ vựng hiểu được khắp thế giới giống như biểu tượng nam/nữ ở các nhà vệ sinh toàn cầu.

      “iPhone?”, Langdon hỏi, mắt nhìn chiếc máy của bà.

      Bà cụ lập tức tươi nét mặt, gật đầu đầy tự hào. “ thứ đồ chơi thông minh”, bà thào bằng giọng . “Con trai tôi tặng cho tôi đấy. Tôi nghe email của mình. có tin – nghe email của tôi nhé! Báu vật xinh này đọc thư cho tôi nghe. Với đôi mắt kèm nhèm của tôi điều đó đúng là tuyệt vời.”

      “Cháu cũng có cái”, Langdon mỉm cười trong lúc ngồi xuống cạnh bà, cẩn thận làm ông chồng say ngủ của bà tỉnh giấc.”Nhưng hiểu sao cháu lại để mất nó tối qua.”

      “Ôi, tệ quá! Cậu thử tính năng ‘tìm kiếm iPhone’ chưa? Con trai tôi …”

      Cháu dốt quá, cháu chưa kích hoạt tính năng ấy.” Langdon nhìn bà vẻ bẽn lẽn và ngập ngừng đánh bạo, “Nếu quá phiền, bác làm ơn cho cháu mượn máy của bác chỉ lát thôi được ? Cháu cần tra cứu thứ mạng. Việc đó giúp cháu rất nhiều”.

      “Được thôi!” Bà cụ tháo tai nghe và nhét điện thoại vào tay . “ có gì đâu. Tội nghiệp cậu.”

      Langdon cảm ơn bà và cầm lấy điện thoại. Trong khi bà cụ bên cạnh kể lể về việc bà cảm thấy kinh khủng như thế nào nếu đánh mất chiếc iPhone, Langdon mở cửa sổ tìm kiếm của Google và nhấn nút Microphone. Khi điện thoại phát ra tiếng kêu, Langdon đọc ràng chuỗi tìm kiếm của mình.

      Dante, Thần khúc, Thiên đường, Khổ XXV.”

      Bà cụ tỏ ra kinh ngạc, ràng chưa hề biết về tính năng này. Khi các kết quả tìm kiếm bắt đầu xuất màn hình bé xíu, Langdon liếc nhanh về phía Sienna, lúc này lật giở tài liệu in gì đó gần cái giỏ thư gửi cho Beatrice.

      xa chỗ Sienna đứng, người đàn ông đeo cà vạt quỳ trong bóng tối, thành tâm cầu nguyện, đầu cúi thấp. Langdon thể nhìn mặt ông ta, nhưng cảm thấy buồn thay cho người đàn ông độc có lẽ vừa đánh mất người mình thương và đến đây để tìm chút an ủi.

      Langdon tập trung trở lại chiếc iPhone, và chỉ sau vài giây có thể chọn đường dẫn tới địa chỉ cung cấp bản Thần khúc số hóa truy cập miễn phí, vì tác phẩm thuộc sở hữu công cộng rồi. Khi trang màn hình mở ra đúng Khổ XXV, phải thừa nhận rằng công nghệ vừa sử dụng rất ấn tượng. Mình đến phải chấm dứt việc làm gã khờ quá coi trọng những cuốn sách bọc da, tự nhủ. Sách điện tử thực có ưu thế riêng.

      Trong khi bà cụ nhìn lên, mặt có phần lo lắng và gì đó về chuyện giá cước dữ liệu cao khi lướt mạng Internet ở nước ngoài, Langdon cảm thấy cách cửa cơ hội của mình rất hẹp, và chăm chú tập trung vào trang web trước mặt.

      Văn bản rất , nhưng ánh sáng lờ mờ trong nhà nguyện khến cho màn hình được chiếu sáng dễ nhìn hơn. Langdon rất hài lòng khi tình cờ vào đúng bản dịch của Mandelbaum – bản nhận được vinh dự cao nhất của nước Ý, Huân chương Ngôi sao Đoàn kết Italia. Mặc dù phải thừa nhận bản dịch của ông ít tính thi ca hơn bản của Longfellow nhưng nó lại có vẻ dễ lĩnh hội hơn.

      Hôm nay mình cần ý nghĩa sáng sủa hơn là thi pháp, Langdon nghĩ thầm, hy vọng nhanh chóng tìm ra trong nội dung văn bản chi tiết ám chỉ đến địa điểm cụ thể ở Florence – nơi Ignazio giấu chiếc mặt nạ người chết của Dante.

      Màn hình bé xíu của chiếc iPhone chỉ thị được sáu dòng văn tự lúc, và khi bắt đầu đọc, Langdon nhớ lại cả đoạn. Trong phần mở đầu của Khổ XXV, Dante nhắc đến chính Thần Khúc, nỗi mất mát vật chất mà ông phải chấm nhận khi viết tác phẩm, và niềm hy vọng trong đau đớn rằng có lẽ trường ca tuyệt vời của ông có thể chiến thắng được bản án trục xuất nghiệt ngã đến tàn bạo, đẩy ông rời xa khỏi Florence thương.

      KHỔ XXV

      Nếu điều đó xảy ra… nếu bài thơ thiêng liêng này –

      tác phẩm được cả thiên đường và mặt đất chia sẻ

      làm cho ta hao gầy qua những năm tháng đằng đẵng –

      có thể vượt qua bạo tàn

      để ngăn cản ta với quê hương dấu nơi ta nằm ngủ,

      chú cừu chống lại cả đàn sói hằm hè…”

      Dù đoạn thơ này là chi tiết gợi nhớ rằng Florence chính là quê hương mà Dante nhung nhớ khi viết Thần khúc, nhưng Langdon chẳng thấy chỗ nào đến địa điểm cụ thể trong thành phố.

      “Cậu biết gì về mức cước phí dữ liệu ?”, bà cụ xen vào, mắt nhìn chiếc iPhone của mình với vẻ sốt ruột thấy . “Tôi vừa nhớ ra con trai tôi dặn hãy cẩn thận khi lướt web ở nước ngoài.”

      Langdon trấn an bà rằng chỉ dùng phút nữa và đề nghị thanh toán tiền cho bà, nhưng cho dù như vậy, vẫn cảm thấy bà cụ chẳng bao giờ để đọc hết cả trăm dòng của Khổ XXV.

      nhanh chóng chuyển xuống sáu dòng thơ tiếp theo và tiếp tục đọc.

      “Khi đó cùng với giọng khác, mái tóc khác,

      Ta trở về như thi sĩ và đội lên,

      ngay bồn nước rửa tội của ta, chiếc vương miện nguyệt quế

      vì ở đó lần đầu tiên ta thấy lối vào đức tin

      thứ giúp cho các linh hồn được Chúa đón chào, và khi đó,

      với đức tin ấy, thánh Peter đặt vòng hoa lên trán ta.”

      Langdon cũng chỉ nhớ láng máng đoạn này – cách ám chỉ vòng vo đến thỏa thuận chính trị mà các kẻ thù của Dante đưa ra cho ông. Theo lịch sử, “đàn sói” xua đuổi Dante khỏi Florence tuyên bố ông có thể quay về thành phố chỉ khi nào ông đồng ý chấp nhận bị sĩ nhục công khai – tức là đứng trước toàn thể giáo đoàn, mình chỗ bồn nước rửa tội và chỉ được khoác áo vải bố, như cách thừa nhận lỗi lầm của mình.

      Trong đoạn thơ Langdon vừa đọc, Dante, sau khi khước từ thỏa thuận ấy, tuyên bố rằng nếu ông trở về bồn nước rửa tội của mình, ông mặc áo vải bố của kẻ có tội mà là vương miện nguyện quế của thi sĩ.

      Langdon đưa ngón tay trỏ kéo xuống tiếp, nhưng bà cụ bất ngờ phản đối, chìa tay về phía chiếc iPhone, ràng nghĩ lại việc cho mượn máy.

      Langdon nghe thấy gì. Trong tích tắc trước khi chạm được vào màn hình, mắt lướt qua dòng văn bản mà nhìn thấy lần thứ hai.

      Ta trở về như thi sĩ và đội lên,

      ngay bồn rửa tội của ta, chiếc vương miện nguyệt quế…”

      Langdon đăm đăm nhìn những con chữ, thấy trong tâm trạng nôn nóng tìm kiếm chi tiết nhắc đến địa điểm cụ thể, gần như bỏ qua khả năng ngay trong những dòng mở đầu.

      “ngay bồn nước rửa tội”

      Florence là quê hương của trong những bồn nước rửa tội được tôn vinh nhiều nhất thế giới, nơi được sử dụng trong suốt hơn bảy năm để thanh tẩy và rửa tội cho những công dân Florence trẻ tuổi – trong số đó có cả Dante Alighieri.

      Langdon lập tức nhớ tới hình ảnh công trình có bồn nước đó. Đó là dinh thự bát giác rất đẹp, còn tuyệt vời hơn cả Duomo ở nhiều khía cạnh. Giờ tự hỏi có phải mình đọc được tất cả những gì cần đọc hay .

      Phải chăng tòa nhà ấy là địa điểm Ignazio đến?

      tia sáng lóe lên trong tâm trí Langdon khi hình ảnh diễm lệ ra – dãy cánh cửa đồng ấn tượng – lấp lánh tỏa sáng trong ánh mặt trời buổi sớm.

      Mình biết Ignazio cố gắng gì với mình rồi!

      Mọi ngờ vực còn sót lại đều tan biến ngay sau đó khi nhớ ra rằng Ignazio Busoni là trong những người hiếm hoi ở Florence có thể mở được những cánh cửa đó.

      Robert, cổng mở cho , nhưng phải nhanh lên.

      Langdon trao chiếc iPhone lại cho bà cụ và hết lời cảm ơn bà.

      chạy lại chỗ Sienna và đầy phấn khỏi, “ biết Ignazio về cánh cổng nào rồi! Cổng Thiên đường!”.

      Sienna tỏ vẻ hồ nghi. “Cổng thiên đường à? Chúng nằm thiên đường chứ?”

      “Thực ra”, Langdon , cười chế nhạo và tiến thẳng ra cửa, “nếu em biết nơi nào cần thăm Florence chính là thiên đường”.

      Chương 53

      “Ta trở về như thi sĩ… ngay bồn nước rửa tội của ta.”

      Những lời của Dante liên tục dội lên trong tâm trí Langdon khi dẫn Sienna về phía bắc, men theo lối hẹp mang tên Via dello Studio. Đích đến của họ nằm ở phía trước, và cứ mỗi bước , Langdon lại thêm tự tin rằng họ đúng đường và bỏ lại những kẻ đeo bám phía sau.

      Cổng mở cho , nhưng phải nhanh lên.

      Khi họ đến gần cuối ngõ phố sâu như vực thẳm, Langdon nghe thấy thanh nhộn nhạo của hoạt động phía trước. Đột ngột, đầu kia ngõ phố kết thúc, và họ thoát ra gian rộng rãi.

      Quảng trường Duomo.

      Khu quảng trường mênh mông cùng với hệ thống các kiến phức tạp này là trung tâm tôn giáo cổ của Florence. Giờ đây là trung tâm du lịch, quảng trường nhộn nhịp toàn xe bus chở du khách cùng từng đoàn tham quan quanh nhà thờ lớn danh tiếng của Flonrence.

      đến mé phía nam của quảng trường, lúc này Langdon và Sienna đứng đối diện hông nhà thờ với phần bên ngoài ốp cẩm thạch xanh lục, hồng và trắng lộng lẫy. Với quy mô cũng như kiến trúc nghệ thuật khiến người ta phải nín thở, tất cả các chiều của nhà thờ đều vươn dài đến mức gần như phi thường, tổng chiều dài của nó gần ngang bằng với Đài tưởng niệm Washington nếu nằm cạnh nhau.

      Mặc dù từ bỏ kiểu chạm khắc đá cầu kỳ đơn sắc truyền thống để tiếp nhận kiểu pha trộn nhiều màu sắc, công trình này vẫn thuần túy theo phong cách Gothic – cổ kính, đồ sộ, và bền vững. Phải thừa nhận, ngay từ lần đầu tiên đến Florence, Langdon thấy công trình này vô cùng hoa mỹ, Tuy nhiên, trong những chuyến tiếp theo, đều phải bỏ ra hàng giờ nghiên cứu công trình, bị cuốn hút bởi những hiệu ứng mỹ thuật khác thường, và thán phục vẻ đẹp ngoạn mục của nó.

      Nhà thờ II Duomo – hay gọi cách trịnh trọng hơn là Vương cung Thánh đường Santa Maria del Fiore – ngoài việc cho Ignazio Busoni biệt danh, từ lâu cũng đem lại cho Florence chỉ trái tim tinh thần mà còn cả hàng thế kỷ kịch nghệ và tình tiết. Quá khứ mấy bình yên của tòa nhà này xuất phát từ những cuộc tranh luận kéo dài và căng thẳng về bức bích họa bị phỉ báng Phán quyết cuối cùng của Vasari bên trong mái vòm tới cuộc thi quyết liệt nhằm chọn lựa kiến trúc sư để hoàn tất phần mái vòm.

      Cuối cùng Filippo Brunelleschi giành được hợp đồng và hoàn thiện mái vòm – hàng mục lớn nhất thời đó. nay có thể thấy tượng của chính Brunelleschi ngồi bên ngoài Cung điện Canonici mãn nguyện nhìn lên kiệt tác của mình.

      Sáng hôm nay, khi ngước mắt nhìn lên trời về phía mái vòm lợp ngói đỏ nổi tiếng, từng là kỳ công kiến trúc ở thời đại của nó, Langdon nhớ lại thời khắc ngu ngốc khi quyết định leo lên mái vòm để rồi phát ra rằng những cầu thang chật hẹp đông nghịt khách du lịch của công trình cũng kinh khủng chẳng kém gì những gian khép kín mà từng gặp phải. Cho dù như vậy, Langdon vẫn rất biết ơn thử thách mà chịu đựng khi leo lên “Mái vòm Brunelleschi”, vì nó khuyến khích đọc cuốn sách thú vị cùng tên của Ross King.

      Robert?”, Sienna lên tiếng. “ tiếp chứ?”

      Langdon rời ánh mắt khỏi mái vòm, nhận ra rằng mình đứng giữa đường để chiêm ngưỡng công trình. “ xin lỗi.”

      Họ tiếp tục di chuyển, men theo mép ngoài của quảng trường. Thánh đường lúc này ở bên phải họ, và Langdon nhìn thấy du khách túa ra từ các lối thoát bên sườn, gạch bỏ địa điểm này khỏi danh sách những nơi nhất thiết phải tới tham quan.

      Phía đằng trước là hình dáng thể nhầm lẫn của gác chuông – hàng mục thứ hai trong công trình nằm trong quần thể Thánh đường. Vẫn được nhiều người biết đến như là tháp chuông Giotto, gác chuông này hiển nhiên thuộc về Vương cung Thánh đường kề bên. Được trang điểm bằng đá ốp màu hồng, xanh lục và trắng giống hiệt Thánh đường, tòa tháp vuông vức vươn lên trời, tới độ cao chóng mặt, gần trăm mét. Langdon luôn kinh ngạc là công trình mảnh mai này lại có thể đứng vững suốt nhiều thế kỷ, trải qua những trận động đất và thời tiết khắc nghiệt, đặc biệt nếu biết được đỉnh của nó nặng như thế nào khi phần tháp nhọn đỉnh còn đỡ hơn chín tấn chuông.

      Sienna bước nhanh bên cạnh , lo lắng lướt mắt nhìn bầu trời phía sau tòa tháp chuông, ràng tìm kiếm chiếc máy bay do thám, nhưng thấy nó ở đâu cả. Có khá đông người, dù bây giờ vẫn còn rất sớm, và Langdon thấy rất nên mình trong đám đông.

      Khi tới gần gác chuông, họ qua dãy họa sĩ biếm họa đứng bên giá vẽ, phác thảo những hình vẽ trào phúng sặc sỡ của các du khách – cậu nhóc mắm môi mắm lợi chiếc ván trượt, có hàm răng như ngựa cầm cây gậy đánh bóng, cặp vợ chồng hưởng tuần trăng mật hôn nhau lưng con kỳ lân. Langdon thấy rất thú vị là hoạt động này được phép diễn ra chính những viên sỏi thiêng liêng nơi Michelangelo từng đặt giá vẽ của mình khi còn .

      Langdon và Sienna tiếp tục nhanh quanh chân tháp chuông Giotto, rẽ sang phải, băng qua quảng trường rộng rãi thẳng tới trước Vương cung Thánh đường. Ở đây có rất đông du khách từ khắp thế giới chĩa những chiếc điện thoại có máy ảnh và cả những máy quay video về phía mặt tiền chính sặc sỡ.

      Langdon buồn ngước lên vì chú ý tới công trình hơn nhiều vừa xuất trong tầm mắt. Nằm đối diện lối vào phía trước của Thánh đường là hạng mục thứ ba, cũng là cuối cùng của quần thể Vương cung Thánh đường.

      Đó cũng là địa điểm ưa chuộng của Langdon.

      Nhà rửa tội San Giovanni.

      Được trang trí bằng đá ốp cùng loại nhưng nhiều màu sắc và các trụ bồ tường giống như Thánh đường, Nhà rửa tội khác biệt với tòa nhà lớn nhờ hình dạng ấn tượng của nó – hình bát giác hoàn hảo. Giống như chiếc bánh ngọt nhiều lớp, theo mô tả của số người, tòa kiến trúc tám cạnh này gồm ba tầng rệt vươn cao dẫn đến phần mái màu trắng.

      Langdon biết hình bát giác chẳng liên quan gì đến thẩm mỹ mà hoàn toàn chỉ mang tính biểu tượng. trong Thiên Chúa giáo, con số tám tượng trưng cho tái sinh và tái tạo. Hình bát giác còn là hình ảnh gợi nhớ sáu ngày Chúa sáng tạo ra bầu trời và trái đất, ngày nghỉ Sabbath – Chủ nhật, và ngày thứ tám khi những người Thiên Chúa giáo được “tái sinh” và “tái tạo” nhờ lễ rửa tội. Bát giác trở thành hình phổ biến của các nhà rửa tội khắp thế giới.

      Mặc dù Langdon coi Nhà rửa tội này là trong những tòa nhà ấn tượng nhất Florence nhưng vẫn luôn thấy việc lựa chọn địa điểm này có phần được bình thường. Nhà rửa tội này, gần như giống nơi nào khác trái đất, là trung tâm thu hút chú ý nếu nằm đơn lẻ. Tuy nhiên, ở đây, trong cái bóng của hai hạng mục “ em” kia, Nhà rửa tội tạo ra ấn tượng về thứ quá ư tầm thường.

      Cho tới khi các vị bước vào bên trong, Langdon nhủ thầm , hình dung ra phần nội thất chạm khảm tuyệt mỹ đến mức những người chiêm ngưỡng trước khi phải thốt lên rằng trần nhà của Nhà rửa tội chẳng khác gì thiên đường. Nếu em biết nơi nào cần thăm, Langdon với Sienna, Florence chính là thiên đường.

      Trong nhiều thế kỷ, điện thờ tám cạnh này là nơi diễn ra lễ rửa tội của vô số nhân vật quyền quý – trong đó có Dante.

      Ta trở về như thi sĩ… ngay bồn nước rửa tội của ta.

      Do bị trục xuất, Dante chẳng bao giờ được phép trở về nơi linh thiêng này – nơi ông chịu lễ rửa tội – mặc dù Langdon càng lúc càng thấp hy vọng rằng chiếc mặt nạ người chết của Dante, trải qua chuỗi những kiện diễn ra đêm qua, cuối cùng cũng thay mặt cho thi hào tìm được đường trở về.

      Nhà rửa tội, Langdon nghĩ. Đây chắc chắn là nơi Ignazio giấu chiếc mặt nạ trước khi chết. nhớ lại lời nhắn tuyệt vọng của Ignazio điện thoại, và trong khắc rợn mình, Langdon hình dung ra người đàn ông béo tốt ôm chặt trước ngực, lảo đảo băng qua quảng trường để chui vào ngõ hẹp, và gọi cuộc điện thoại cuối cùng sau khi cất chiếc mặt nạ an toàn trong Nhà rửa tội này.

      Cổng mở ra cho .

      Mắt Langdon vẫn dán chặt vào Nhà rửa tội lúc và Sienna lách qua đám đông. Lúc này Sienna di chuyển với vẻ khấn khích đến mức Langdon gần như phải rảo chân mới theo kịp. Thậm chí còn cách quãng nhưng có thể nhìn những cánh cửa chính đồ sộ của Nhà rửa tội lấp loáng trong ánh nắng.

      Những cánh cửa cao hơn bốn mét rưỡi chế tác bằng đồng mạ khiến Lorenzo Ghiberti mất hơn hai mươi năm mới hoàn thành. Chúng đều được trang trí bằng mười ô dày đặc hình ảnh trong Kinh thánh trang nhã và tuyệt vời đến mức Giorgio Vasari phải tả những cánh cửa này “hoàn hảo thể chê ở mọi phương diện và… là kiệt tác tuyệt vời nhất từng được tạo ra”.

      Tuy nhiên, chính Michelangelo mới là người đưa ra lời chứng thực khiến cho những cánh cửa này có biệt danh còn mãi đến tận hôm nay. Michilangelo nhận xét chúng đẹp đến mức rất phù hợp để sử dụng làm… Cổng Thiên đường.




    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 54

      Type: TMT 
       

      Kinh Thánh bằng đồng, Langdon thầm nghĩ trong lúc chiêm ngưỡng những cánh cửa tuyệt đẹp trước mắt họ.

      Cánh cổng Thiên đường lấp lánh của Ghiberti gồm mười ô vuông, mỗi ô mô tả cảnh quan trọng rút ra từ Kinh Cựu ước. Từ vườn Địa đàng tới Moses và đền thờ vua Solomon, câu chuyện kể bằng hình thức điêu khắc của Ghiberti mở ra qua hai cột dọc, mỗi bên năm ô.

      Chuỗi cảnh trí độc đáo tuyệt vời này theo thời gian khởi nguồn cho hình thức thi tài trong giới nghệ sĩ và sử gia nghệ thuật, với tất cả mọi người, từ Botticelli tới những nhà phê bình đại, đều khẳng định sở thích của họ dành cho “ô đẹp nhất”. Qua nhiều thế kỷ, người ta nhất trí chung rằng “quán quân” vẫn là cảnh Jacob và Esau - ô chính giữa của cột bên trái - được lựa chọn vì số lượng phương pháp nghệ thuật rất ấn tượng cần vận dụng để chế tác nó. Tuy nhiên, Langdon ngờ rằng lý do đích thực khiến ô này thắng thế là vì Ghiberti chọn nó để ký tên mình.

      Vài năm trước, Ignazio Busoni tự hào cho Langdon xem những cánh cửa này, ngượng ngùng thừa nhận rằng sau nửa thiên niên kỷ phơi mình trước lũ lụt, phá hoại và ô nhiễm khí, những cánh cửa mạ vàng được đổi bằng những bản mô phỏng chính xác, còn bản gốc được cất giữ an toàn bên trong Bảo tàng Opera del Duomo để tu bổ. Langdon lịch cố kìm với Busoni rằng biết rất họ chiêm ngưỡng đồ giả, và rằng thực tế, những bản sao này là bộ cánh cửa Ghiberti “giả mạo” thứ hai mà Langdon từng gặp – bộ thứ nhất là khi nghiên cứu những mê cung tại Thánh đường Grace ở San Francisco và tình cớ phát ra rằng bản sao Cổng Thiên đường của Ghiberti được dùng làm cửa trước của Thánh đường này từ giữa thế kỷ XX.

      Khi đứng trước kiệt tác của Ghiberti, mắt bị thu hút bởi tấm biển thông tin ngắn gọn lắp gần đó, bên để cụm từ đơn giản bằng tiếng Ý khiến chú ý và giật mình.

      La peste nera. Cụm từ này có ý nghĩ là “Cái chết Đen”. Chúa ơi,Langdon nghĩ bụng, nó xuất khắp mọi nơi mình đến! Theo tấm biển đó, những cánh cửa này được đặt làm “lễ vật” dâng lên Chúa trời - biểu tỏ lòng biết ơn vì Người giúp Florence sống sót qua đại dịch.

      Langdon cố nhìn lại Cổng Thiên đường trong khi những lời của Ignazio vang lên trong tâm trí . Cổng mở cho , nhưng phải nhanh lên.

      Mặc dù Ignazio hứa hẹn, nhưng Cổng Thiên đường vẫn đóng chặt như mọi khi, ngoại trừ vào những kỳ nghĩ lễ tôn giáo hiếm hoi. Bình thường, khách du lịch vào Nhà rửa tội từ bên khác, qua cửa phía Bắc.

      Sienna nhón chân tới bên cạnh , cố gắng quan sát đám đông. “ hề có tay nắm cửa”, . “ có lỗ khóa. Chẳng có gì cả.”

      Đúng, Langdon nghĩ, biết rằng Ghiberti có ý định phá hủy kiệt tác của mình bằng thứ gì đó trần tục như là tay nắm cửa. “Cánh cửa mở vào trong. Người ta khóa từ bên trong.”

      Sienna ngẫm nghĩ lúc, rồi mím môi. “Vậy từ ngoài này… ai biết liệu những cánh cửa này có khóa hay .”

      Langdon gật đầu, “ hy vọng đó chính là điều Ignazio nghĩ.”

      bước vài bước sang bên phải và nhìn về cánh cửa ít trang hoàng hơn ở bên sườn phía bắc của tòa nhà - lối vào dành cho du khách. thuyết trình viên trông có vẻ chán nản hút thuốc ở đó và từ chối trả lời du khách bằng cách chỉ vào tấm biển ở lối vào.



      APERTURA* 13:00 – 17:00

       

      Vài giờ nữa mới mở cửa, nghĩ và cảm thấy hài lòng. Và chưa có ai ở bên trong.

      Theo thói quen, nhìn đồng hồ đeo tay, và lại nhớ ra rằng chiếc đồng hồ Chuột Mickey biến mất.

      Khi quay lại chỗ Sienna, nhập vào nhóm du khách chụp ảnh qua hàng rào sắt được dựng cách vài mét phía trước Cổng Thiên đường để ngăn du khách tiếp cận quá gần kiệt tác của Ghiberti.

      Cánh cổng bảo vệ này được làm bằng gang đúc màu đen, đỉnh gắn những mũi nhọn sơn vàng, và trông chẳng khác gì những tường rào tư gia đơn giản bao quanh các ngôi nhà vùng ngoại ô. Buồn cười là tấm biển cung cấp thông tin về Cổng Thiên đường lại được gắn những cánh cổng đẹp đẽ bằng đồng, mà cánh cổng bảo vệ tầm thường.

      Langdon nghe rằng việc bố trí tấm biển thông tin đôi khi gây nhầm lẫn cho khách du lịch, và vừa hay có phụ nữ mập lùn mặc đồ len hiệu Juicy Couture len qua đám đông, đọc tấm biển, cau mày nhìn cánh cổng gang, và chế giễu, “Cổng Thiên đường cơ à? Của khỉ, trông như hàng rào ngăn chó ở nhà tôi!”. Rồi ta lạch bạch bỏ khi chưa ai kịp giải thích điều gì.

      Sienna nhích tới và vịn vào cánh cổng bảo vệ, hờ hững nhòm qua các nan sắt để quan sát kết cấu khóa ở phía sau.

      “Nhìn kìa:, thào, mở to mắt, ngoảnh về phía Langdon. “Cái khóa ở phía sau khóa.”

      Langdon cũng nhìn qua hàng rào sắt và thấy đúng. Chiếc khóa được đặt ở vị trí như thể khóa chặt, nhưng khi nhìn gần hơn, có thể thấy nó hoàn toàn khóa.

      Cổng mở cho , nhưng phải nhanh lên.

      Langdon ngước mắt nhìn Cổng Thiên đường phía sau hàng rào. Nếu đúng là Ignazio để ngỏ những cánh cửa đồ sộ của Nhà rửa tội chỉ việc đẩy là chúng mở ra. Tuy nhiên, lọt được vào trong mà gây chú ý cho tất cả mọi người quảng trường, đương nhiên gồm cả cảnh sát và bảo vệ của Duomo, mới là việc khó khăn.

      “Nhìn kìa!”, phụ nữ đột nhiên kêu ré lên ở gần đó. “ ta sắp nhảy!” Giọng ấy đầy kinh hãi. “ tháp chuông đằng kia kìa!”

      Langdon rời mắt khỏi những cánh cửa, và nhìn thấy người phụ nữ hét lên…chính là Sienna. đứng cách đó năm thước, chỉ tay về phía tháp chuông Giotto và kêu to, “Ở đỉnh ấy! ta sắp nhảy!”.

      Mọi cặp mắt đều ngước lên trời, tìm kiếm đỉnh tháp chuông. Gần đó, những người khách bắt đầu chỉ trỏ, nheo mắt, hỏi nhau.

      “Có ai định nhảy xuống à?!”

      “Đâu cơ?!”

      “Tôi nhìn thấy ta!”

      kia, ở bên trái phải ?!”

      Chỉ mất vài giây, mọi người khắp quảng trường đều cảm thấy hoảng loạn và có chung hành động - cùng ngước nhìn lên đỉnh tháp chuông. Với tốc độ của đám cháy thiêu rụi cánh đồng cỏ khô, tâm lý sợ hãi lan khắp quảng trường cho tới khi toàn bộ đám đông đều ngóng cổ, nhìn lên, và chỉ trỏ.

      Tiếp thị kiểu lây lan, Langdon nghĩ, biết rằng chỉ có khắc để hành động. Lập tức, nắm lấy hàng rào gang đúc rồi đẩy nó mở ra vừa lúc Sienna trở lại bên cạnh và cùng lách vào gian chật chội phía sau. Khi đóng lại cổng phía sau, họ quay lại đối diện với những cánh cửa bằng đồng cao bốn mét rưỡi. Hy vọng hiểu đúng lời Ignazio, Langdon tì vai vào bên cánh cửa đồ sộ và đạp mạnh chân.

      Chẳng có gì xảy ra, và rồi, cánh cửa nặng nề bắt đầu nhúc nhích. Cánh cửa mở! Cổng Thiên đường mở khoảng ba mươi phân, và Sienna bỏ phí thời gian, nghiêng người lách qua. Langdon cũng theo sát, nghiêng mình lách qua khe hở rất hẹp để tiến vào gian tối om của Nhà rửa tội.

      Họ cùng quay đầu và đẩy cánh cửa theo hướng ngược lại, nhanh chóng khép cánh cổng đồ sộ lại bằng lực dứt khoát. Lập tức, tiếng ồn ào hỗn loạn bên ngoài im bặt, chỉ còn im lặng.

      Sienna chỉ thanh xà gỗ dài sán dưới chân họ, ràng vẫn được đặt vào các hốc tường hai bên cửa để làm then. “Chắc Ignazio tháo nó cho ”, .

      Họ cùng nâng thanh xà và đặt trở lại hốc, khóa chặt Cổng Thiên đường và nhốt họ an toàn bên trong.

      Langdon và Sienna im lặng đứng lúc lâu, dựa vào cửa và lấy lại nhịp thở. So với những tiếng ồn ào của quảng trường bên ngoài, bên trong Nhà rửa tội là cảm giác yên bình như thể ở thiên đường.



      ***



      Bên ngoài nhà rử tội San Giovanni, người đàn ông đeo kính Plume Paris và chiếc cà vạt in hoa lách qua đám đông, mặc kệ những ánh mắt lo lắng nhận ra tình trạng phát ban rướm máu của ông ta.

      Ông ta tới chỗ những cánh cửa bằng đồng mà Robert Langdon cùng người bạn đồng hành tóc vàng của vừa biến mất. Thậm chí đứng ở bên ngoài, ông ta vẫn nghe tiếng chèn cửa nặng nề từ bên trong.

      thể bằng đường này rồi.

      khí quảng trường từ từ trở lại bình thường. Những du kh1ch chăm chú nhìn lên vẻ đề phòng giờ còn quan tâm nữa. có ai nhảy xuống cả. Tất cảmọi người tiếp tục việc của mình.

      Người đàn ông lại thấy ngứa ngáy, tình trạng phát ban của ông ta thêm nặng. Giờ đầu ngón tay của ông ta sưng vù và nứt nẻ. Ông ta đút tay vào túi để cố gãi. Tim ông ta tiếp tục đập mạnh khi vòng quanh tòa nhà bát giác để tìm lối vào khác.

      Ông ta vừa kịp vòng qua góc tường cảm thấy cơn đau nhói ở cổ và nhận ra mình lại gãi lấy gãi để.


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 55

      Type:TMT 
       

      Người ta đồn rằng, khi bước vào Nhà rửa tội San Giovanni, thể ngẩng đầu nhìn lên phía . Mặc dù vào trong gian phòng này nhiều lần, nhưng lúc này Langdon vẫn cảm nhận được ảnh hưởng huyền bí nơi đây, ngước mắt nhìn lên trần nhà.

      Cao tít phía đầu, bề mặt mái vòm bát giác của Nhà rửa tội rộng hơn hai mươi tư mét từ cạnh bất kỳ tới cạnh đối diện. Nó phát ra ánh sáng lấp lánh như thể được làm bằng than đá cháy ỉ. Bề mặt màu vàng hổ phách láng bóng phản chiếu ánh sáng xung quanh đều nhau hắt lên từ hơn triệu viên gạch ốp men - những mảnh gốm khảm dùng vữa xíu được cắt bằng tay từ loại gốm men thạch thủy tinh. Chúng được sắp xếp thành sáu vòng tròn đồng tâm mô tả những quang cảnh lấy ra từ Kinh Thánh.

      Thêm vào vẻ ảm đạm ở phần phía gian phòng, ánh sáng tự nhiên xuyên vào gian tối tăm qua ô mắt trần ở chính giữa - giống điện Pantheon ở Rome - được tăng cường bằng dãy ô cửa sổ cao và hẹp, khoét sâu vào tường, nơi từng cột ánh sáng lọt qua, tập trung đến mức trông như đặc quánh, giống những xà rầm kết cấu chống đỡ ở những góc thay đổi.

      Khi cùng Sienna bước sâu vào phía trong, Langdon để ý quan sát phần trần nhà khảm gốm huyền thoại - cách thể thiên đường và địa ngục nhiề tầng, giống như mô tả trong Thần khúc.

      Dante Alighieri tới thăm nơi này khi còn bé, Langdon nghĩ thầm. Cảm hứng từ phía .

      Lúc này ánh mắt Langdon dừng hẳn lại ở trung tâm của phần khảm gốm. Ngay phía bàn thờ chính là bức tượng Chúa Jesus cao hơn bảy mét, ngồi phán xét những kẻ được cứu rỗi và những kẻ bị nguyền rủa.

      Bên tay phải của Jesus, những người ngay thẳng nhận phần thưởng là trường sinh. Tuy nhiên, bên tay trái Ngài, những kẻ tội lỗi lại bị ném đá, nung cọc nhọn, và bị tất cả các loại sinh vật ăn thịt.

      Quan sát cảnh hành hạ là quỷ Satan bằng gốm khảm rất lớn, được khắc họa như con thú địa ngục ăn thịt người. Langdon luôn cảm thấy kinh hãi khi nhìn thấy hình ảnh này, thứ hơn bảy trăn năm trước trừng mắt nhìn xuống cậu bé Date Alighieri, dọa nạt và cuối cùng truyền cảm hứng cho phần khắc họa sinh động của cậu về những gì náu ở tầng địa ngục cuối cùng.

      Bức tranh gốm khảm đầy hăm dọa phía đầu mô tả con quỷ có sừng ngấu nghiến người. Đôi chân nạn nhân lủng lẳng thõng xuống từ miệng Satan chẳng khác gì đôi chân của những kẻ tội đồ bị chôn vùi nửa trong rãnh Malebodge của Dante.

      Lo ’mperador del doloroso regno, Langdon nghĩ bụng, nhớ lại lời văn nguyên tác tiếng Ý của Dante. Vị hoàng đế của vương quốc kinh khủng.

      Hai con rắn lớn uốn mình trườn từ tai của Satan cũng ăn thịt những kẻ tội đồ, tạo cảm giác rằng Satan có ba cái đầu, chính xác như Dante mô tả về nhân vật này trong Khổ cuối cùng của Hỏa ngục. Langdon lục lại trí nhớ và nhớ lại những phân màng trong trí tưởng tượng của Dante.

      đầu quỷ có ba bộ mặt…bá cái cằm ròng ròng máu tươi…bá cái miệng như máy nghiền…nghiến ngấu lúc ba kẻ tội đồ.

      Langdon biết rằng quỷ Satan với ba phần mang ý nghĩa biểu tượng: Đặt Satan trong thế cân bằng hoàn hảo với Chúa ba ngôi.

      Lúc ngước nhìn lên cảnh tượng hãi hùng này, Langdon cố gắng hình dung ra hiệu quả mà bức tranh gốm khảm tạo ra với cậu bé Dante, người đến dự các buổi lễ tại nhà thờ này trong nhiều năm liền, và nhìn Satan trừng mắt với mỗi lần cậu cầu nguyện. Tuy nhiên, sáng nay, Langdon có cảm giác bất an rằng vui quỷ trừng mắt với chính .

      vội cụp mắt nhìn xuống ban công tầng hai và hành lang đứng của Nhà rửa tội - khu vực duy nhất phụ nữ được phép đứng để xem lễ rửa tội, rồi nhìn đến ngôi mộ treo của Giáo hoàng đối cử John XXIII. Xác ông nằm yên nghỉ ở bức tường tít cao giống như người hang hay chủ thể trong trò thăng thiên của nhà ảo thuật.

      Cuối cùng, mắt mới hướng tới phần nền ốp gạch men trang trí, nơi nhiều người tin có ám chỉ đến thiên văn học thời Trung cổ. đưa mắt liếc qua những hoa văn đen trắng phức tạp tới chính giữa phòng.

      Nó kia rồi, nghĩ thầm, biết mình nhìn đúng vị trí nơi Dante Alighieri được rửa tội trong giai đoạn nửa sau thế kỷ XIII. “Ta trở về như thi sĩ…ngay bồn nước rửa tội của ta”, Langdon , giọng vang vọng qua gian trống vắng. “Nó đây rồi.”

      Sienna trông có vẻ lo lắng khi mắt nhìn đến khu vực chính giữa sàn nhà, nơi lúc này Langdon chỉ tay. “Nhưng…ở đó chẳng có gì cả.”

      còn thấy nữa”, Langdon trả lời.

      Tất cả những gì còn lại là bề mặt tám cạnh màu nâu đỏ rất lớn. Khu vực tám cạnh bằng phẳng cách khác thường này ràng phá vỡ hoa văn của sàn nhà được trang trí kỹ càng, trông chẳng khác gì hốn lớn vá víu qua loa, mà thực tế đúng là như vậy.

      Langdon giải thích nhanh rằng cái bồn rửa tội nguyên gốc của nơi này từng là cái bể bát giác lớn đặt ở chính giữa gian phòng. Trong khi các bồn đại thường là những bể được nâng cao lên những bồn thời xưa lại đúng với nghĩa đen của từ bồn - “suối nguồn” hoặc “đài phun” - và trong trường hợp này là bể nước sâu để những người làm lễ có thể dầm mình trong đó. Langdon thắc mắc gian phòng đá này vang như thế nào khi trẻ con hét lên vì sợ hãi lúc bị dìm xuống bể nước lạnh như đá từng tọa lạc ở giữa phòng.

      “Lễ rửa tội ở đây rất lạnh lẽo và đáng sợ”, Langdon . “Nghi lễ khai tâm đích thực. Thậm chí còn nguy hiểm. Người ta cho rằng Dante từng nhảy vào bồn để cứu đứa bé chết đuối. Nhưng dù thế nào cái bồn nguyên thủy cũng bị lấp lại vào thời điểm nào đó trong thế kỷ XVI.”

      Sienna bắt đầu quét mắt kháp tòa nhà với vẻ lo lắng thấy . “Nhưng nếu bồn rửa tội của Dante còn …Ignazio giấu chiếc mặt nạ ở đâu chứ?”

      Langdon hiểu nỗi lo lắng của . thiếu gì chỗ giấu trong gian buồng mênh mông này - phía sau những cây cột, tượng, mộ phần, bên trong các hốc tường, bàn thờ, thậm chí gác.

      Tuy nhiên, Langdon cảm thấy rất tự tin khi xoay người nhìn về cánh cửa nơi họ vừa bước vào. “Chúng ta nên bắt đầu từ chỗ đó”, , tay chỉ khu vực sát tường ngay bên phải Cổng Thiên đường.

      nền cao, phía sau cánh cửa có trang trí, là bệ lục giác cao bằng đá cẩm thạch có chạm khắc, trông giống bàn thờ hoặc bàn hành lễ. Mặt ngoài được chạm trổ cầu kỳ đến mu71ctro6ng nó giống như mặt đá ngọc trai. nóc bệ cẩm thạch ấy là phần mặt gỗ nhẵn thín với đường kính khoảng mét.

      Sienna có vẻ chắc chắn lắm khi theo Langdon lại gần đó. Lúc họ bước lên các bậc cấp và tiến vào bên trong cánh cổng bảo vệ, Sienna nhìn hơn và thảng thốt giật mình, nhận ra thứ mình nhìn thấy.

      Langdon mỉm cười. Chính xác, nó phải là bàn thờ hay bàn. Phần mặt gỗ nhẵn thín bên thực ra là cái nắp đậy - nắp của cấu trúc rỗng.

      “Bồn rửa tội phải ?”, hỏi.

      Langdon gật đầu. “Nếu Dante được rửa tội ngày hôm nay, nhất định phải là cái bể ở chỗ này.” bỏ phí thời gian, quả quyết hít hơi sâu và đặt tay lên cái nắp gỗ, thoáng chút đề phòng khi chuẩn bị di chuyển nó.

      Langdon nắm chặt mép của cái nắp và đẩy sang bên, thận trọng cho nắp trượt khỏi bệ cẩm thạch và đặt lên sàn bên cạnh bồn. Sau đó ngó vào bên trong gian trống rỗng, tối om rộng ngót sáu mươi phân.

      Cảnh tượng kỳ lạ khiến Langdon phải nuốt khan.

      Từ trong bóng tối, cái mặt nạ người chết của Dante Alighieri nhìn lại .



       

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 56
      Typer: Candy Lai
      Hãy tìm và thấy.

      Langdon đứng bên mép bồn rửa tội và đăm đăm nhìn xuống cái mặt nạ người chết nhợt nhạt, nhăn nhúm nhìn thẳng lên .Cái mũi khoằm và cái cằm chìa ra lẫn đâu được.

      Dante Alighieri.

      Gương mặt vô hồn trông đủ kinh dị, nhưng vị trí của nó trong bồn có gì đó như siêu nhiên.Mất lúc, Langdon vẫn dám chắc mình nhìn thấy gì.

      lẽ cái mặt nạ… lơ lửng?

      Langdon cúi xuống thấp, nhìn kỹ hơn quang cảnh trước mắt.Bồn nước sâu vài thước – giống cái giếng hơn là bể nông – thành bồn dựng đứng chạy thẳng xuống phần đáy lục giác đổ đầy nước.Rất lạ là cái mặt nạ dường như treo lơ lửng trong bồn, ngay phía mặt nước như thể có phép lạ.

      Phải mất lúc Langdon mới nhận ra điều gì gây nên ảo giác đó. Bồn nước có trụ đứng ở chính giữa chỉ cao phân nửa bồn và đầu mút có đĩa kim loại vượt lên khỏi mặt nước. Cái đĩa đó có vẻ là vòi phun trang trí và có lẽ là chỗ để đặt đứa trẻ ngồi lên, nhưng lúc này nó là bệ đỡ cho cái mặt nạ của Dante, được nhấc cao lên khỏi mặt nước cách an toàn.

      Cả Langdon và Sienna đều lời nào khi họ đứng bên nhau nhìn xuống khuôn mặt nhăn nhúm của Dante Alighieri, vẫn được bọc kín trong chiếc túi Ziploc của , như thể ông bị chết ngạt. Mất lúc, hình ảnh gương mặt đăm đăm nhìn lên từ bể nước gợi lên trong Langdon cái trải nghiệm hãi hùng của chính khi còn là cậu bé, bị kẹt dưới đáy giếng, tuyệt vọng nhìn lên .

      Cố xua ý nghĩ đó khỏi tâm trí, thận trọng cúi xuống và cầm lấy bên mép mặt nạ, vị trí lẽ ra là tai của Dante. Mặc dù khuôn mặt rất so với tiêu chuẩn đại, nhưng cái đĩa cổ lại nặng hơn tưởng. từ từ nhấc mặt nạ ra khỏi bồn và giơ nó lên để cả và Sienna đều có thể kiểm tra nó gần hơn.

      Cho dù nhìn qua lớp túi nhựa, cái mặt nạ trông vẫn giống như người .Từng nếp nhăn và dị tật gương mặt của thi sĩ đều được khắc họa lại trong lớp thạch cao ướt.Trừ vết nứt cũ chính giữa mặt nạ, còn lại là vật này ở trong điều kiện hoàn hảo.

      “Lật ngược lại xem”, Sienna thào.“Xem phía sau nào.”

      Langdon cũng định làm việc đó. Máy quay an ninh tại Cung điện Vecchio cho thấy rang Langdon và Ignazio phát được gì đó ở mặt sau của chiếc mặt nạ - thứ đáng quan tâm đến mức hai người đàn ông này phải mang cả vật ra khỏi Cung điện.

      Hết sức cẩn thận để làm rơi cái mặt nạ thạch cao dễ vỡ, Langdon lật ngược mặt nạ và đặt úp xuống lòng bàn tay phải của mình để họ có thể xem xét mặt sau. như phần gương mặt nhăn nhúm dãi dầu mưa nắng của Dante, phía trong mặt nạ nhẫn thín và trống trơn. Vì dùng để đội nên mặt su của chiếc mặt nạ được đổ thạch cao nhằm tăng thêm độ cứng cáp, tạo thành bề mặt lõm tì vết, giống như bát súp nông.

      Langdon biết mình hy vọng tìm thấy gì ở mặt sau chiếc mặt nạ nhưng chắc chắn là phải như thế này.

      Chẳng có gì cả.

      Hoàn toàn chẳng có gì.

      Chỉ là bề mặt trống trơn, nhẫn nhụi.

      Sienna có vẻ cũng bối rối kém.“Chỉ là thạch cao trơn thôi mà”, thào.“Nếu thế và Ignazio nhìn thấy gì chứ?”

      biết, Langdon nghĩ, tay kéo căng túi nhựa để nhìn cho hơn. Ở đây chẳng có gì cả! Với tâm trạng càng lúc càng chán ngán, Langdon đưa chiếc mặt nạ vào quầng sáng và xem xét kỹ. Khi lật ngược món đồ để nhìn cho hơn, trong thoáng chốc nảy ra ý nghĩ rằng có thể mình nhìn thấy mảng bọt màu gần đỉnh – chuỗi dấu vết chạy theo chiều ngang ở mặt trong phần trán của Dante.

      Khiếm khuyết hay tự nhiên chăng? Hay có lẽ… là thứ gì khác.Langdon lập tức xoay người và chỉ tay về phía ô đá cẩm thạch có lắp bản lề bức tường phía sau họ. “Tìm trong đó xem”, bảo Sienna.“Xem có khăn lau ?”

      Sienna tỏ vẻ hoài nghi, nhưng vẫn làm theo, mở toang cánh tủ kín đáo, nơi chứa ba thứ - van điều khiển múc nước trong bồn, công tắc điều khiển ngọn đèn rọi trong bồn, và chồng khăn vải lanh.

      Sienna ngạc nhiên nhìn Langdon, nhưng Langdon từng tới thăm nhiều nhà thờ toàn thế giới nên biết các bồn rửa tội gần như lúc nào cũng có sẵn tã lót trẻ em cho các vị cha xứ sử dụng trong những trường hợp khẩn cấp – tình huống trẻ sơ sinh tiểu bất ngờ trong lúc được ban tên thánh khá phổ biến.

      “Tốt quá”, , mắt nhìn chồng khăn.“Giữ cái mặt nạ mấy giây giúp nhé?” nhàng chuyển chiếc mặt nạ vào tay Sienna và bắt đầu làm việc.

      Trước hết, Langdon đặt cái nắp hình lục giác lên bồn để phục hồi lại chiếc bàn trông như bàn thờ mà họ thấy lúc đầu.Rồi vớ lấy vài chiếc khăn lanh trong tủ và trải rộng ra như khăn trải bàn. Cuối cùng, bật công tắc đèn, ngọn đèn đầu sáng lên, chiếu khu vực rửa tội và bề mặt nắp bể.

      Sienna nhàng đặt chiếc mặt nạ lên bể trong khi Langdon lấy thêm khăn và dùng gang bếp lò để thả chiếc mặt nạ trong túi Ziploc ra, cẩn thẩn chạm vào nó bằng tay trần. lúc sau, chiếc mặt nạ người chết của Dante nằm ngửa lên dưới ánh đèn sáng rực, giống như đầu của bệnh nhân được gây mê bàn phẫu thuật.

      Các đường nét đầy biểu cảm của chiếc mặt nạ ra dưới ánh đèn càng gớm ghiếc hơn, những nếp nhăn của tuổi già nổi bật nhờ lớp thạch cao phai màu. Langdon bỏ phí thời gian dùng những găng lót tay tạm bợ của mình lật chiếc mặt nạ lại và nó úp xuống.

      Mặt sau của mặt nạ trông đỡ cũ kỹ hơn hẳn mặt trước – sạch và trắng trẻo chứ xám xịt và vàng ệch.

      Sienna nghiêng đầu, trong có vẻ ngơ ngác.“ có thấy mặt bên này trông mới hơn ?”

      Phải thừa nhận, khác biệt màu sắc ràng hơn so với nhũng gì Langdon hình dung, nhưng mặt này chắc chắn cùng niên đại với mặt trước. “Độ già hóa đồng đều”, . “Mặt sau của mặt nạ bị phần đế trưng bày che nên bị hiệu ứng già hóa do ánh mặt trời.” Langdon ghi nhớ cần tăng gấp đôi độ SPF 27 kính râm của mình.

      “Khoan ”, Sienna , cúi sát xuống nhìn chiếc mặt nạ. “Xem này! trán ấy! Chắc chắn đó là thứ và Ignazio nhìn thấy.”

      Mắt Langdon lướt nhanh bề mặt trắng nhẫn tới đúng chỗ bọt màu mà nhận thấy lúc trước qua lớp nhựa – dấu vết mờ chạy ngang phía bên trong phần trán của Dante. Tuy nhiên, lúc này dưới ánh sáng mạnh, Langdon nhìn thấy những vết này phải là khiếm khuyết tự nhiên. Chúng do con người tạo ra.

      “Đó là… chữ viết”, Sienna thào, lời như nghẹn lại trong họng . “Nhưng…”

      Langdon săm soi dòng chữ khắc lớp thạch cao. Đó là dòng chữ cái được viết tay bằng thứ chữ bay bướm màu vàng nâu nhạt.

      “Tất cả chỉ có vậy thôi sao?”, Sienna , giọng đầy giận dữ.

      Langdon gần như nghe thấy tiếng .Ai viết dòng chữ này? tự hỏi.Ai đó cùng thời Dante chăng?Có vẻ chắc lắm.Nếu như vậy, sử gia nghệ thuật nào đó nhận ra nó từ rất lâu trong quá trình vệ sinh hay phục chế thường xuyên rồi, và dòng chữ này trở thành phần trong câu chuyện về chiếc mặt nạ.Langdon chưa bao giờ nghe về nó cả.

      khả năng khác chắn chăn hơn vụt đến trong tâm trí .

      Bertrand Zobrist.

      Zobrist là chủ nhân của chiếc mặt nạ và vì thế có thể dễ dàng tiếp cận nó bất cứ khi nào ông ta muốn.Ông ta có thể viết dòng chữ lên phía sau chiếc mặt nạ cách đây lâu và sau đó đặt nó vào cái tủ cổ mà để ai biết.Chủ nhân chiếc mặt nạ, Marta với họ, thậm chí còn cho nhân viên của chúng tôi mở tủ khi ông ấy vắng mặt.

      Langdon nhanh chóng giải thích luận điểm của mình.

      Có vẻ Sienna chấp nhận suy luận của , nhưng ràng điều đó khiến lo lắng. “Chẳng có nghĩa gì cả”, , vẻ bồn chồn. “Nếu chúng ta tin Zobrist bí mật viết gì đó đằng sau chiếc mặt nạ người chết của Dante, và còn kỳ công tạo ra cái máy chiếu tí hon đó để chỉ dẫn đến mặt nạ… tại sao ông ta lại viết gì đó có nghĩa hơn?Ý em là, nó rất vô nghĩa! và em tìm kiếm chiếc mặt nạ trọn ngày, và đây là tất cả những gì chúng ta tìm được sao?”

      Langdon tập trung trở lại dòng chữ ở phía sau mặt nạ. Thông điệp viết tay rất ngắn – chỉ dài đúng bảy chữ cái – và phải thừa nhận là trông hoàn toàn mục đích.

      Sienna thất vọng cũng là điều dễ hiểu.

      Tuy nhiên, Langdon lại cảm thấy ớn lạnh về những khám phá sắp tới, gần như ngay lập tức nhận ra rằng bảy chữ cái này cho biết mọi điều cần về những gì sắp phải làm tiếp theo.

      Hơn nữa, phát ra mùi hương thoang thoảng từ chiếc mặt nạ - thứ mùi tiết lộ lý do tại sao lớp thạch cao ở mặt sau lại trắng hơn hẳn mặt trước – và khác biệt này chẳng liên quan gì đến quá trình già hóa hay ánh mặt trời cả.

      “Em hiểu”, Sienna .“Các chữ cái đều giống nhau.”

      Langdon bình tĩnh gật đầu trong lúc nghiên cứu dòng văn tự - bảy chữ cái giống hệt nhau được viết cẩn thận bằng kiểu chữ hoa mỹ phía trong phần trán của Dante.

      “Bảy chữ P”, Sienna .“Chúng ta biết làm gì với thứ này?”

      Langdon bình tĩnh mĩm cười và ngước mắt nhìn .“ gợi ý chúng ta làm đúng những gì lời nhắn này bảo chúng ta làm.”

      Sienna trợn mắt nhìn.“Bảy chữ P là… lời nhắn sao?”

      “Đúng vậy”, cười . “Và nếu em từng tìm hiểu về Dante, nó rất ràng.”

      ***

      Bên ngoài Nhà rửa tội San Giovanni, người đàn ông đeo cà vạt quệt móng tay vào khăn tay và chấm những nốt mụn cổ. Ông ta cố gắng để ý đến cảm giác bỏng rát trong mắt lúc đánh mắt nhìn về phía đích đến của mình.

      Lối vào dành cho khách du lịch.

      Ngoài cửa, thuyết trình viên dáng vẻ mệt mỏi mặc áo cộc hút thuốc và chỉ cho những du khách còn bỡ ngỡ thấy lịch làm việc của khu di tích, được viết theo thời gian quốc tế.

      GIỜ MỞ CỬA 13:00 – 17:00

      Người đàn ông bị phát ban nhìn đồng hồ đeo tay. Mới có 10 giờ 02 phút sáng. Nhà rửa tội còn đóng cửa thêm mấy tiếng nữa. Ông ta nhìn tay thuyết trình viên lúc rồi quyết định hành động. Ông ta tháo chiếc khuyên vàng đeo tai và đút vào túi. Sau đó, ông ta móc ví ra và kiểm tra bên trong. Ngoài mấy chiếc thẻ tín dụng đủ loại và mớ tiền euro, ông ta còn mang theo hơn 3000 đô la Mỹ tiền mặt.

      may, thói tham lam là tội lỗi mang tính quốc tế.

      27 SPF (Sun Protection Factor): Tác nhân bảo vệ chống nắng. Đây là số đo mức độ bảo vệ trước tia tử ngoại và có phạm vi từ đến bốn mươi lăm hoặc cao hơn. chiếc kính râm có SPF 15 lọc được chin mươi hai phần trăm tia tử ngoại. cách khác, nó làm chậm quá trình cháy nắng da người sau trăm năm mươi phút thay vì mười phút, tức là người đó có thể ở ngoài nắng lâu hơn mười lăm lần.

      Chương 57

      Typer: Candy Lai



      Peccatum… Peccatum… Peccatum…

      Bảy chữ P viết ở phía sau chiếc mặt nạ người chết của Dante lập tức kéo suy nghĩ của Langdon trở về với nội dung tác phẩm Thần khúc. Trong thoáng chốc, nhớ lại sân khấu ở Vienna, nơi trình bày bài giảng “Dante Thần thánh: Những biểu tượng của địa ngục”.

      “Giờ chúng ta xuống”, giọng vang vọng qua loa, “băng qua chin tầng địa ngục tới trung tâm trái đất, mặt đối mặt với quỷ Satan”.

      Langdon chuyển hình chiếu qua loạt hình ảnh quỷ Satan ba đầu từ những tác phẩm nghệ thuật khác nhau – Vực Địa ngục của Botticelli, hình gốm khảm trong nhà rửa tội Florence, và con quỷ đen đúa khủng khiếp của Andrea di Cione, lông của nó bết máu đỏ của các nạn nhân.

      “Chúng ta”, Langdon tiếp tục, “cùng nhau leo xuống bộ ngực xù xì của Satan, đảo ngược hướng vì lực hấp dẫn thay đổi và chui lên từ thế giới tối tăm… để lại nhìn thấy những vì sao lần nữa”.

      Langdon cho chạy hình chiếu tới hình ảnh mà vừa trình chiếu lúc trước – bức vẽ mang tính biểu tượng của Domenico di Michelino từ bên trong thánh đường, mô tả Dante mặc áo choàng đỏ đứng bên ngoài tường thành Florence. “Và nếu quan sát kỹ… các vị thấy những ngôi sao ấy.”

      Langdon chỉ lên bầu trời đầy sao đầu Dante.“Như các vị thấy, bầu trời được cấu tạo thành chín quả cầu đồng tâm bao quanh trái đất. Cấu trúc thiên đường chin tầng này tương ứng và cân bằng với chín tầng địa ngục. Như các vị có thể biết, con số Chín là đề tài quen thuộc của Dante. ”

      Langdon ngừng lại, nhấp ngụm nước và để cho đám đông lấy lại nhịp thở sau hành trình đáng sợ xuống rồi thoát ra khỏi địa ngục.

      “Cho nên, sau khi kinh qua những điều hãi hùng của hỏa ngục, hẳn các vị đều rất hào hứng tiến về phía thiên đường. Nhưng rất tiếc, trong thế giới của Dante, chẳng có gì dễ dàng cả.” bật ra tiếng thở dài nhằm gây ấn tượng. “Để lên được thiên đường tất cả chúng ta đều phải – cả theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng – leo lên ngọn núi.”

      Langdon chỉ tay vào bức tranh của Michelino. Ở chân trời, phía sau Dante, cử tọa có thể thấy quả núi duy nhất hình nón vươn lên bầu trời. Xoáy trôn ốc bên quả núi là con đường lượn tròn liên tục hình nón – chín lần – vươn lên thành nhiều bậc cao dần về phía đỉnh. Dọc theo con đường ấy là những hình người trần truồng khổ sở lê bước tới, chịu đựng rất nhiều cực hình đường .

      “Tôi cho quý vị xem Núi Luyện ngục”, Langdon tuyên bố. “Và buồn thay, con đường lên gồm chín vòng mệt mỏi này là lộ trình duy nhất từ vực sâu của hỏa ngục tới hào quang của ăn năn hối hận lên… từng người phải trả cái giá thích hợp cho tội lỗi nhất định. Những kẻ đố kỵ phải leo lên với hai mắt bị khâu lại để họ thể thèm khát được nữa, những kẻ tự phụ phải vác theo đá nặng lung khiến họ phải cúi rạp trong tư thế khúm núm, những kẻ tham ăn phải leo lên mà có thức ăn hoặc nước uống, do đó phải chịu cơn đói kinh khủng, và những kẻ đầy dục vọng phải vượt qua lửa nóng để thanh lọc bản thân khỏi sức nóng của dục vọng.” ngừng lại. “Nhưng trước khi các vị được hưởng đặc quyền leo lên ngọn núi này và gột bỏ tội lỗi của mình, các vị phải chuyện với nhân vật này.”

      Langdon chuyển màn hình tới hình cận cảnh bức vẽ của Michelino, trong đó thiên thần có cánh ngồi ngai đặt dưới chân Núi Luyện ngục. Dưới chânthiên thần đó là hàng dài những kẻ tội lỗi biết sám hối đợi được phép vào con đường leo lên cao. Rất lạ là thiên thần ấy cầm thanh kiếm dài, dường như đâm mũi kiếm vào mặt của người đầu tiên trong hàng.

      “Có ai biết”, Langdon hỏi to, “thiên thần này làm gì ?”.

      “Đâm vào đầu ai đó phải ?”, giọng đánh bạo.

      phải.”

      giọng khác.“Đâm vào mắt ai đó?”

      Langdon lắc đầu.“Ai có ý kiến khác ?”

      giọng tít phía sau vang lên đầy chắc chắn.“Viết lên trán ta.”

      Langdon mỉm cười.“Có vẻ ai đó ở phía sau biết Dante của mình.” lại ra hiệu về phía bức tranh. “Tôi nhận ra nhân vật trông như thiên thần này đâm vào trán kẻ xấu số kia, nhưng phải vậy. Theo văn bản của Dante, thiên thần canh gác luyện ngục dùng mũi kiếm của mình viết gì đó lên trán các vị khách trước khi họ bước vào.‘Vậy thiên thần viết gì?’– các vị hẳn đặt câu hỏi như vậy.”

      Langdon ngừng lại để tăng hiệu quả. “ lạ, ông ấy viết chữ cái duy nhất…được lâp lại bảy lần. Có ai biết thiên thần viết bảy lần chữ cái gì trán Dante ?”

      “P!”, giọng rất to từ đám đông.

      Langdon mỉm cười. “Đúng. Chữ P. Chữ P này mang nghĩa peccatum – từ trong tiếng Latin chỉ ‘tội lỗi’. Và thực tế nó được viết bảy lần, tượng trưng cho Septem Pecata Mortalia, còn được gọi là…”

      “Bảy trọng tội!”, ai đó to.

      “Tuyệt vời. Và vì thế, chỉ bằng cách leo lên qua từng cấp luyện ngục các vị mới có thể chuộc lại tội lỗi của mình. Với mỗi cấp các vị leo qua, thiên thần xóa bớt chữ P trán các vị cho tới khi các vị lên tới đỉnh, trán được xóa sạch cả bảy chữ P… và linh hồn các vị được gột sạch mọi tội lỗi.” nháy mắt. “Nơi này được gọi là luyện ngục vì lý do.”

      Langdon giật mình thoát khỏi suy tưởng và nhìn thấy Sienna đăm đăm nhìn từ bên kia bồn rửa tội. “Bảy chữ P à?”, , kéo trở về với thực tại và ra hiệu về chiếc mặt nạ người chết của Dante. “ đó là thông điệp phải ? Cho chúng ta biết cần phải làm gì à?”

      Langdon giải thích nhanh tưởng tượng của Dante về Núi Luyện ngục, những chữ P đại diện cho Bảy Trọng tội, và quy trình làm sạch chúng trán.

      ràng”, Langdon kết luận, “Bertrand Zobrist, vốn là người mê Dante, rất qyen với bảy chữ P và hiểu quá trình tẩy sạch chúng khỏi trán như cách thức để tới thiên đường.”

      Sienna có vẻ nghi ngờ. “ nghĩ Bertrand Zobrist viết những chữ P này lên chiếc mặt nạ vì ông ta muốn chúng ta… theo đúng nghĩa đen tẩy sạch chúng chiếc mặt nạ người chết ư? Đó là việc mà nghĩ chúng ta cần làm à?”

      nhận ra…”

      “Robert, kể cả chúng ta tẩy sạch mấy chữ cái này, liệu điều đó giúp gì cho chúng ta chứ?!Chúng ta chỉ có được chiếc mặt nạ hoàn toàn trống trơn.”

      “Có thể có.”Langdon nở nụ cười đầy hy vọng. “Cũng có thể . nghĩ có nhiều thứ thể chỉ nhìn bằng mắt.” di chuyển về phía chiếc mặt nạ.“Em còn nhớ với em rằng phía sau chiếc mặt nạ nhạt màu vì quá trình giad hóar đều ?”

      “Vâng.”

      “Có thể sai”, . “ khác biệt về màu quá nên thể do già hóa được, và kết cấu bề ngoài của mặt sau rất gai.”

      “Gai là sao?”

      Langdon chỉ cho thấy kết cấu bề ngoài ở mặt sau thô hơn mặt trước và cũng nhám hơn, giống như giấy ráp.“Trong thế giới nghệ thuật, kết cấu bề mặt thô ráp thế này được gọi là gai, và họa sĩ thích vẽ lên bề mặt gai sần bởi vì sơn bám lên đó tốt hơn.”

      “Em hiểu.”

      Langdon mỉm cười.“Em có biết thạch cao là gì ?”

      “Có chứ, họa sĩ dùng nó để phủ lớp toan và…” đột ngột ngừng lại, ý của thể rất .

      “Chính xác”, Langdon .“Họ dùng thạch cao để tạo ra bề mặt trắng sạch và gai, và đôi khi để phủ lên những bức vẽ muốn có nếu họ định dùng lại tấm toan vẽ.”

      Giờ trông Sienna đầy phấn khích.“Và nghĩ có lẽ Zobrist che thứ gì đó phía sau chiếc mặt nạ người chết bằng thạch cao phải ?”

      “Điều đó lý giải cho lớp gai sần và màu sáng hơn. Nó cũng có thể giải thích lý do tại sao ông ta lại muốn chúng ta xóa sạch bảy chữ P.”

      Sienna có vẻ bối rối trước ý cuối vừa .

      “Ngửi thử xem”, Langdon , nhấc chiếc mặt nạ đưa lên sát mặt giống như cha cố làm lễ Ban thánh thể.

      Sienna rúm lại. “Thạch cao có mùi như con cún lông ướt nhẹp vậy.”

      phải tất cả thạch cao đều vậy. Thạch cao thường có mùi như phấn viết.Mùi chó lông ướt là thạch cao acrylic.”

      “Nghĩa là…?”

      “Nghĩa là nước có thể hòa tan.”

      Sienna nghiêng đầu, và Langdon có thể cảm nhận được bánh xe chuyển động. từ từ đưa mắt nhìn chiếc mặt nạ và sau đó đột nhiên quay lại Langdon, mắt mở to.“ nghĩ có gì đó bên dưới lớp thạch cao à?”

      “Điều đó giúp lý giải rất nhiều.”

      Sienna lập tức nắm lấy nắp bồn rửa tội hình lục giác và kéo nó sang bên, để lộ mặt nước phía dưới. nhặt lấy chiếc khăn lanh mới và nhúng vào nước rửa tội. Sau đó chìa chiếc khăn rỏ nước tong tong cho Langdon. “ làm .”

      Langdon úp chiếc mặt nạ xuống lòng bàn tay trái và cầm lấy chiếc khăn ướt. vẩy bớt nước thừa rồi bắt đầu thấm khăn ướt vào mặt trong phần trán của Dante, làm ướt toàn bộ chỗ có bảy chữ P mỹ miều. Sau vài lần thấm bằng ngón tay trỏ, lại nhúng khăn xuống bồn và tiếp tục. Lớp mực đen bắt đầu lờ mờ ra.

      “Thạch cao tan dần”, hào hứng .“Lớp mực cũng bong ra.”

      Khi thực quy trình đến lần thư ba, Langdon bắt đầu bằng giọng đều đều ủ ê và thành kính, vang vọng khắp nhà rửa tội. “Bằng phép rửa tội, Chúa Jesus giải thoát con khỏi tội lỗi và đưa con đến với cuộc đời mới nhờ nước và Chúa Thánh thần.”

      Sienna đăm đăm nhìn Langdon như thể bị mất trí.

      nhún vai.“Có vẻ hợp đấy chứ.”

      đảo tròn mắt và nhìn lại chiếc mặt nạ.Khi Langdon tiếp tục thấm nước, lớp thạch cao nguyên thủy bên dưới lớp thạch cao mới ra hơn, sắc vàng của nó hợp hơn với những gì Langdon kỳ vọng nhìn thấy vật lâu đời như thế này. Khi chữ P cuối cùng biến mất, lau khô chỗ đó bằng chiếc khăn sạch và giơ cái mặt nạ lên cho Sienna quan sát.

      bật kêu to tiếng.

      Đúng như Langdon dự liệu, thực tế có gì đó giấu bên dưới lớp thạch cao mới – lớp văn tự thứ hai – những chữ cái được viết trực tiếp lên bề mặt màu vàng nhạt của lớp thạch cao nguyên thủy.

      Tuy nhiên, lần này, các chữ cái lại tạo thành từ


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :