1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Họa Trung Hoan - Đạm Anh (62c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 39

      Editor: Qin Zồ

      Từ khi chuyện của Ôn Phàm kết thúc, ta chưa gặp lại Minh Nhuận lần nào, tính ra cũng hơn mấy ngày. Ta nâng chén rượu lên cười với Minh Nhuận, Minh Nhuận cũng mỉm cười nâng rượu lại với ta.

      Sau đó ta lại bắt đầu chuyên tâm xem kịch.

      Sau khi diễn kịch xong, Quán Quán hỏi ta: “Cái người lúc nãy cứ nhìn ngươi tên gì thế?”

      “Họ Minh, tên chỉ chữ Nhuận, là đại công tử của Thúy Minh Sơn Trang.” Dừng lát, ta lại : “Sao đột nhiên lại hỏi đến y?”

      ra là người giang hồ…” Quán Quán thấp giọng , bỗng dưng nàng cười bảo: “Thường Ninh, ta có thể nhìn thấy, vị công tử Thúy Minh Sơn Trang này thích ngươi, ngươi làm chuyện gì với y thế?”
      Ta lắc đầu : “Quán Quán ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ mới biết y gần đây thôi.”

      Quán Quán trừng mắt nhìn, “ sao?”

      Ta gật đầu khẳng định, “Là .”

      Minh Nhuận biết ta chỉ mới mấy tháng, hơn nữa mấy tháng trước kia y luôn hôn mê, có lý gì y lại thích ta, huống hồ y cũng biết, ta có phò mã, cũng có ý định nhận diện thủ.

      Lúc này hề có khả năng Minh Nhuận có tình cảm với ta, có lẽ mưu đồ chuyện gì người ta đó.

      ***

      Lúc màn đêm buông xuống, Quán Quán với Ninh Hằng rời khỏi kinh thành, trong lòng ta tuy muốn nhưng thể mở miệng ra giữ lại. Nếu Thừa Văn biết Quán Quán ở kinh thành, có lẽ làm vết thương cũ nhói đau. Ta tiễn Quán Quán ra khỏi cửa thành, cứ căn dặn Ninh Hằng phải đối tốt với Quán Quán.

      Sau khi xe ngựa của Quán Quán biến mất khỏi tầm mắt ta, ta mới lên xe quay về phủ.

      Xe ngựa chậm rãi chạy đường, mình ta ngồi trong xe, trong lòng cảm thấy tịch mịch, ta thở dài tiếng, đưa tay vén rèm xe, gió lạnh từ ngoài thổi vào, khiến ta khỏi rùng mình cái, vừa định buông rèm xuống chợt nghe tiếng tiêu, từ xa vang vọng, uyển chuyển du dương, cực kỳ giống khúc tiêu Ôn Diễn tặng ta trước khi rời khỏi Thúy Minh Sơn Trang.

      Trong lòng ta căng thẳng, bất chấp cơn gió rét căm mà thò đầu ra ngoài tìm kiếm tiếng tiêu từ đâu phát ra, tìm khắp nơi vẫn có kết quả, liền vội vàng ra lệnh phu xe dừng xe lại, túm chặt áo choàng nhảy xuống xe ngựa.

      Ta ngưng thần lắng nghe, lúc này nghe tiếng tiêu là từ trong Lãm Nguyệt lâu truyền đến.

      Lãm Nguyệt lâu chính là tửu quán, ta đến đây vài lần, rượu nấu cực kỳ ngon, khiến ta rất thích. Tiếng tiêu càng lúc càng , ta chút đắn đo cất bước vào Lãm Nguyệt lâu.

      Bây giờ đến giờ Tuất, tửu quán sắp đóng cửa, tiểu nhị nhận ra ta, khi trông thấy mặt ta sợ hãi lắp bắp : “Công chúa… công chúa điện hạ…
      Ta giơ tay khẽ chạm môi, “suỵt” tiếng, tiểu nhị lập tức im miệng.

      Ta lại tập trung lắng nghe, chỉ tiếng tiếng tiêu dừng lại.

      Ta đưa mắt nhìn tiểu nhị, hỏi: “Vừa rồi là ai thổi tiêu?”

      Tiểu nhị đưa mắt quan sát rồi lắp bắp trả lời: “Là… là công tử ở phòng chữ Thiên…”

      …” Ta dừng lại, rồi tiếp: “Có ngồi xe lăn ?”

      có.”

      Trong lòng ta có chút mất mát, đưa mắt nhìn sương phòng lầu hai, rồi cuối cùng rời khỏi Lãm Nguyệt lâu. Hôm sau Liễu Dự hỏi ta đêm qua đâu, ta thành trả lời, nhưng bỏ bớt chuyện Quán Quán với Ninh Hằng. Liễu Dự mỉm cười với ta: “Đợi sau khi ta khỏe hơn, ta bồi nương tử xem kịch.”

      Ta gật đầu : “Được.”

      Giờ phút này ta có chút áy náy, Liễu Dự đối tốt với ta như thế, vậy mà đêm qua ta lại vì khúc tiêu mà trong lòng rối loạn, có lỗi với Liễu Dự. Đúng lúc này Vân Vũ bưng chén thuốc tới, ta đưa tay nhận lấy, : “Vân Vũ, ngươi lui ra , để ta.”

      Lời còn chưa dứt, ta trông thấy trong mắt Liễu Dự tràn ngập kinh hỉ, ta múc thìa, đưa tới bên môi Liễu Dự, Liễu Dự chuyên chú nhìn ta, mở miệng uống hết thuốc.

      Ta lại bón từng thìa từng thìa , là thuốc rất đắng, nhưng nhìn biểu tình Liễu Dự cứ như lại uống nước suối ngọt lành vậy, mắt mày mỉm cười, cả khuông mặt toát lên vẻ vui mừng.

      Ta đặt chén thuốc xuống rồi chuyện với Liễu Dự.

      Thỉnh thoảng ta lại đem Liễu Dự với Ôn Diễn ra so sánh. Khi với Ôn Diễn bất luận ta đến đâu vẫn có thể tiếp lời, khiến ta cảm thấy hứng thú. Còn với Ôn Diễn , có lẽ là do cổ trùng trong cơ thể Liễu Dự, bất kể ta gì, rồi cũng đồng ý với ta, cho dù ta có lời quá đáng, cũng chỉ ‘nương tư phải ‘nương tử rất hay’, thế nên ta thường chẳng biết chuyện gì nữa.

      Lần này cũng ngoại lệ, khi ta đến nỗi còn lời nào để ánh mắt bắt đầu nhìn ngắm xung quanh. Bỗng dưng ánh mắt ta rơi xuống bên gối Liễu Dự, là cuốn sách, ta còn chưa kịp nhìn tên sách Liễu Dự che lại.

      Ta lấy làm tò mò, “Chàng xem sách gì thế?”

      Liễu Dự cúi thấp đầu, “ có gì, chỉ là mấy thoại bản phố truyền nhau thôi.”

      Ta lại càng tò mò hơn, phải biết rằng Liễu Dự cho tới bây giờ bao giờ xem mấy thoại bản cổ quái phố kia, “Ồ? Viết cái gì?”

      Liễu Dự vẫn cúi thấp đầu, “Chỉ là chuyện khác thường cổ quái thôi.”

      “Bản thân ta cũng xem ít chuyện khác thường cổ quái rồi.”

      Liễu Dự ngẩng đầu nhìn ta, “Nương tử có tin đời này có chuyện đổi hồn ?”

      Ta sửng sốt, rồi lập tức cười : “Thoại bản phố toàn linh tinh à, chàng có tin là .”

      Thần sắc Liễu Dự khẽ giật mình, qua lúc lâu, mới nhàng : “Ừm.”

      ***

      Vết thương của Liễu Dự tròn ba tháng mới khỏi hẳn, lúc này là xuân về hoa nở, ấm áp vui tươi. Sau khi Liễu Dự bình phục, chuyện thứ nhất là bồi ta đến Sướng hí viên xem kịch, chuyện thứ hai là cùng ta đến ngoại ô kinh thành đạp thanh ngắm hoa.

      Mỗi lần xuân đến, quý nữ gia thế đều thích nhất là đạp thanh. Hôm nay cảnh xuân nắng ấm, dọc đường ta gặp ít người quen, ta cũng biết mình bao nhiêu câu miễn lễ, cuối cùng ta mệt quá, dứt khoát tìm nơi yên tĩnh, thị nữ dựng bình phong, trải thảm gấm, bày đủ món rượu ngon, rồi ta với Liễu Dự mới cùng ngồi xuống.

      “Phong cảnh nơi này là đẹp.” Liễu Dự .

      Ta cười tủm tỉm ăn bánh điểm tâm, cũng : “Người ta thường , bốn chuyện vui của đời người chính là nắng gắt lâu ngày gặp mưa to, tha hương gặp cố tri, tên đề bảng vàng và đêm động phòng hoa chúc, mà đạp thanh mùa xuân, ngắm cảnh thưởng xuân dùng mỹ thực, cũng là chuyện vui trong đời rồi.”

      Liễu Dự cười : “Có thể ngồi bên cạnh nương tử, là chuyện vui của đời ta rồi.”

      Nhất thời ta biết tiếp lời ra sao, chỉ biết cười cười. Ta thành thân với Liễu Dự hơn nửa năm, tuy chúng ta ở bên nhau cũng hòa hợp, người bên ngoài nhìn vào phu thê chúng ta có lỗi với bốn chữ tương kính như tân, nhưng ta với Liễu Dự đều biết, chẳng qua chúng ta chỉ là phu thê danh nghĩa.

      Nửa năm qua, ta cũng có tình cảm với Liễu Dự, nhưng chỉ là thứ tình cảm giống như ta đối với Thừa Văn. Ta cố gắng thử, nhưng từ đầu đến cuối ta vẫn thể thích Liễu Dự hơn được, đối với Liễu Dự, ta thể giống được với Ôn Diễn.

      Chuyện tình cảm là kỳ diệu, chỉ trong mấy tháng ngẳn ngủi, ta với Ôn Diễn tương ngộ tương tri, tình ý của ta đối với hề phôi phai theo thời gian, mà ngược lại càng giống như rượu hơn, để càng lâu càng đậm đà, còn ta với Liễu Dự, nửa năm nay, chúng ta ngày đêm đối mặt, nhưng hề vào trong trái tim ta.

      Nhưng mà cũng thôi , ít nhất bây giờ ta đồng ý sống cả đời như vậy với Liễu Dự.

      Ta cầm miếng bánh phù dung cho vào miệng, cảnh xuân vương vãi đầy đất, ta khép hờ mắt, trong lòng vô cùng khoan khoái. Bỗng nhiên ta nghe thấy cách đó xa vang vọng tiếng tiêu, lắng nghe chăm chú, chính là khúc tiêu lần trước Ôn Diễn thổi cho ta nghe.

      Trong lòng ta run rẩy, lập tức đứng lên.

      Liễu Dự cũng đứng lên theo ta, nghi hoặc : “Nương tử?”

      Ta lấy lại tinh thần, cười với Liễu Dự: “Ta xung quanh đây chút, chàng cứ ở đây chờ ta.”

      Liễu Dự từ chối, dịu dàng “được”.

      Ta dọc ven đường theo tiếng tiêu, điệu lần này có hơi khác so với lần trước ta nghe thấy trong Lãm Nguyệt lâu, nhưng ta có thể khẳng định mà , người thổi tiêu lần này đích thị là người lần trước.

      Khúc tiêu lần trước Ôn Diễn thổi ta chừa hề nghe qua, ta nghĩ có lẽ là ca khúc ở quê nhà Ôn Diễn, mà người thổi khúc tiêu lần trước, có lẽ có quan hệ với Ôn Diễn.

      Phàm là gặp chuyện liên quan đến Ôn Diễn, ta thể tỉnh táo được.

      Lần này bất kể thế nào ta cũng phải nhìn xem rốt cuộc là nhân vật nào thổi khúc tiêu đó.

      khoảng khắc đồng hồ, ngay lúc ta nghĩ sắp đến nơi khúc tiêu lại đột ngột im bặt. Ta cảm thấy ủ rũ, đứng chỗ hồi lâu vẫn nghe thấy tiếng tiêu vang lên lần nữa, cuối cùng Liễu Dự tìm đến đây, thế là ta bèn từ bỏ.

      Lúc màn đêm ập đến ta với Liễu Dự đến Tùng Đào tiểu xá, định bụng nghỉ tạm hai đêm rồi quay về phủ công chúa. Liễu Dự cũng có ý định sau khi về phủ công chúa bắt đầu vào triều tiếp, tiếp tục đảm nhận công việc của Hình bộ tả thị lang.

      Lại lần nữa bước vào Tùng Đào tiểu xá, ta có thể rằng xúc động rất nhiều.

      Thời gian này năm ngoái, ta cũng ở trong Tùng Đào tiểu xá, ngày ngày dậy sớm đến chỗ Ôn Diễn học vẽ. Bây giờ biết Ôn Diễn ở đâu, có lẽ ở trong Đào Hoa Nguyên, cũng có thể làm việc thuận theo thiên mệnh.

      Ta hít hơi sâu, muốn suy nghĩ thêm nữa, dứt khoát cởi áo ra nằm xuống giường, cùng hẹn hò với Chu Công.

      Trong giấc mơ ta lại nghe được đoạn tiêu khúc, tiếng tiêu trầm thấp nhàng cứ quanh quẩn bên tai ta. Ta cũng biết mình tỉnh lại như thế nào, nhưng khi ta dậy bên tai vẫn vang vẳng tiếng tiêu trong giấc mơ đó, nhất thời ta đâu là mơ đâu là .

      Cho đến khi Tiểu Sư Tử meo meo mấy tiếng, ta mới ý thức được rằng đây phải là mơ, ta có ý định ngủ tiếp, bèn ngồi dậy ngay. Ta choàng áo lông cừu lên, nhàng bước ra khỏi Tùng Đào tiểu xá.

      Lúc này tiếng tiêu hề ngưng lại, cứ vang vọng nơi đầu ngọn núi.

      Ta theo tiếng tiêu tìm đến, cuối cùng ở trong thạch đình nhìn thấy người thổi tiêu. Lúc này ta cách thạch đình khoảng trăm bước, bóng đêm mông lung, ta nhìn hình dạng của người nọ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy y mặc áo choàng xanh nhạt.

      Ta bước đến gần thạch đình, vừa định mở miệng hỏi người nọ quay người lại. Ta nhìn dung mạo của , là Minh Nhuận. Đúng là Minh Nhuận.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 40

      Editor: Thụy Nguyễn | Beta: Qin Zồ

      Ta ngờ người thổi tiêu lại là Minh Nhuận, càng nghĩ tới người Minh nhuận nồng nặc mùi rượu, nhất thời khỏi giật mình. Nhưng ta nhanh chóng phục hồi tinh thần, nở nụ cười che dấu kinh ngạc “Chợt nghe tiếng tiêu vào lúc nửa đêm, vốn định đến xem tiếng tiêu từ nơi nào truyền đến, ngờ lại chính là huynh.”

      “Tối nay ta ngủ được nên muốn ra hóng gió, ngờ lại quấy rầy giấc ngủ của công chúa.” Minh Nhuận thu hồi ngọc tiêu, : “Đây là lỗi của ta, ta xin ghi nhớ, lặp lại chuyện này thêm lần nữa.”

      Ta khoát tay : “ sao, tiếng tiêu của huynh dễ nghe, ta rất thích.”

      Minh Nhuận cười ôn hòa, xoay người : “Mời công chúa ngồi.” Ta cười cười theo lời mời của y ngồi xuống chiếc ghế đá, ta nhìn y, : “Thúy Minh Sơn Trang cách nơi này khá xa, sao Minh Nhuận công tử lại có mặt ở đây lúc này? ”

      “Bây giờ tuy là đầu xuân, nhưng núi ban đêm gió lạnh, cồn chúa uống chén rượu để làm ấm cơ thể .” Minh Nhuận rót cho ta chén rượu rồi tới chỗ đối diện ngồi xuống, “Nơi này phong cảnh tệ, có thể ngắm trăng, dưới lại được ngắm cảnh, bên trái có dòng sông trong vắt, êm đềm, bên phải lại có rừng trúc xanh như ngọc, là phong cảnh hữu tình.” đến đó, y bỗng dừng lại, nhấp ngụm rượu, hàm chứa ý cười nhìn ta “Vả lại giờ có thêm mỹ nhân nữa.”

      Trong lòng ta nhảy dựng lên, Minh Nhuận khi lời này, ánh mắt như có như , so với chân trời, ánh trăng còn dịu dàng hơn. Ta hơi cúi đầu, khẽ hớp ngụm rượu, ra vẻ như có chuyện gì, khẽ cười : “Khúc huynh vừa thổi lúc nãy là khúc gì vậy, nghe ra có chút xa lạ, biết là xuất phát từ đâu?”

      Minh Nhuận : “ biết công chúa từng biết đến tiểu quốc có tên là Khương quốc chưa, khúc tiêu này xuất phát từ chỗ ấy.”

      “Cái tên Khương quốc này ta chưa được biết đến bao giờ.”

      Minh Nhuận cười : “Khương quốc vào mấy trăm năm trước bị diệt vong, rất ít sử sách còn ghi chép lại. Người dân ở Khương quốc rất thuần phác, cũng vô cùng am hiểu luật, mỗi người đều tinh thông các loại nhạc cụ, lại có thể gảy ra những tiếng đàn xuất thần nhập hóa.”

      Trong lòng ta hơi tò mò: “Đất nước như thế sao lại bị diệt vong?”

      Minh Nhuận khẽ thở dài: “Thời đại đó, người ta tôn sùng võ học, tiểu quốc chỉ am hiểu luật đương nhiên là cách nào tồn tại được.”

      “Ta nghe , Minh Nhuận công tử của Thúy Minh Sơn Trang thân thể yếu ớt, thích văn cũng chẳng võ, xem ra lời đồn có vẻ sai , Minh Nhuận công tử những có võ công lại còn đọc rất nhiều sách vở, đến cả những điều sử sách ít ghi lại như thế mà cũng có thể biết được vài thứ.” Ta bình tĩnh nhìn y.

      Minh Nhuận có vẻ sửng sốt, y nâng tay uống hết chén rượu, bất chợt hỏi: “Ta nghe công chúa bái Ôn Diễn công tử làm tiên sinh?”

      Ta ngờ rằng y nhắc tới Ôn Diễn, cảm xúc trong lòng bỗng chốc lan tỏa, ta mặt đổi sắc gật đầu, “Đúng vậy.”

      Minh Nhuận cười : “ biết Ôn Diễn công tử có từng đề cập với công chúa về quan hệ giữa Minh gia và Ôn gia?”

      Ta : “Trước đây Ôn tiên sinh có qua, Minh gia với Ôn gia là cùng nhánh, tuy nhiên sau này lại tách ra thành hai nhánh khác nhau. Còn về phần nguyên nhân, Ôn tiên sinh chưa tỉ mỉ.”

      Minh Nhuận : “Bởi vì nguyên nhân đó, ta trước đây ở Thúy Minh Sơn Trang từng gặp qua Ôn Diễn công tử vài lần, những điều ta vừa với công chúa lúc nãy đều là do chính cho ta nghe, mà khúc này cũng chính nhờ dạy cho ta. ”

      Sau khi nghe Minh Nhuận xong, cuối cùng ta cũng hiểu, những nghi hoặc về khúc tiêu mấy ngày nay cũng có thể dễ dàng giải thích.

      ra là thế.”

      Ta đem chỗ rượu còn lại hơi uống cạn, hơi nóng từ rượu khiến cho cổ họng ta thoáng chốc nóng lên, ta nhịn được hỏi: “Huynh gần đây có gặp lại Ôn tiên sinh hay ?”

      Minh Nhuận ánh mắt thâm thúy nhìn ta, như có rất nhiều điều muốn ,nhưng chỉ đáp: “ có”

      Ta : “Ôn tiên sinh là người tệ, chỉ tiếc y…” Ta ngừng lại, Minh Nhuận y có phải hay cũng biết Ôn Diễn là thân phận thiên nhân, nhưng đảo mắt tưởng tượng, Minh gia cùng Ôn gia quan hệ như thế lại thêm thái độ của Minh Hàn trang chủ đối với Ôn Diễn, lý nào y lại biết. Ta nắm chặt bình rượu, rót đầy rượu vào ly mình rồi lại ngưỡng cổ uống hơi cạn sạch, a tiếng sảng khoái rồi mới : “Kỳ Ôn Diễn tiên sinh là người độc, con người sống đời là đủ nhưng y lại sống hết đời này đến đời khác, vô cùng vô tận, cũng chẳng biết xem qua bao nhiêu cảnh tang thương ly biệt.”

      Ta chống cằm, ngước nhìn Minh Nhuận, lại : “Thế nhân đều hâm mộ được sống trường sinh nhưng chính ta lại muốn giống họ, ta biết rằng nếu được lựa chọn, Ôn tiên sinh nhất định cũng mong muốn sống như thế.”

      Ta đối với chuyện của Ôn Diễn, từ sau khi rời luôn luôn chôn sâu tận đáy lòng, ta nghĩ đến , nhớ nhung nhưng lại chẳng thể cho ai biết, Thừa Văn thể, Quán Quán cũng thế, Liễu Dự lại càng . giờ gặp được người biết , vả lại còn có chút quan hệ với như Minh Nhuận, mà rượu trong bụng ngừng quấy phá khiến cho ta mới mở miệng muốn dừng lại.

      “Thiên nhân nhìn có vẻ phong quang vô hạn, kỳ lại chẳng được gì cả. Thứ nhất, là thiên nhân được ăn mặn, thế gian mỹ thực rất nhiều, ít mỹ thực đều là từ động vật, Ôn tiên sinh thiếu rất nhiều niềm vui. Thứ hai, thiên nhân trời sinh mang chân tật, cái này cần nhiều lời, có thể sử dụng hai chân tung hoành bốn phía, vốn là việc cực kỳ bình thường nhưng với Ôn tiên sinh, chuyện ấy cũng trở thành xa xỉ. Thứ ba, thiên nhân gần nữ sắc. Tình nam nữ chính là trong những thú vui của nhân sinh, cho dù có yếu ớt, có khổ đau nhưng cũng có những điều ngọt ngào riêng của nó. Thế gian vốn là do dương hợp thành, có có dương, có nam có nữ mới toàn vẹn, ấy vậy mà Ôn tiên sinh lại thể gần nữ sắc, qua nhiều năm như vậy giống y như mấy lão hòa thượng. Tiếc thay, tiếc thay.” Ta nấc lên tiếng, chuẩn bị tìm rót rượu, tay còn chưa đụng đến bầu rượu thấy Minh Nhuận đứng dậy rót rượu cho ta.

      Ta cười híp mắt : “Cảm ơn” rồi lại khoát tay uống cạn hơi, liếm liếm khóe miệng rồi đưa chén rượu đến trước mặt Minh Nhuận. Minh Nhuận lại rót tiếp ly đầy, nhàng : “Kỳ , thiên nhân phải đều được gần nữ sắc, chỉ là chính bản thân muốn mà thôi.”

      Ta chớp mắt mấy cái hỏi: “Cái gì?”

      Minh Nhuận thần sắc ảm đạm : “Nếu đổi lại là công chúa, người có bằng lòng nhìn người mình ngày già , sau đó chết già trong vòng tay của mình ? Sau đó, trong cuộc sống ngoại trừ tưởng niệm vẫn chỉ là tưởng niệm mà thôi.”

      Ta giật mình: “Nếu theo như huynh Ôn tiên sinh là muốn chứ phải thể?”

      Minh Nhuận gật đầu.

      Ta nhất thời nhớ lại “Lan Liên Kinh” lúc trước Liễu Dự , đích thực chưa từng nhắc đến việc gần nữ sắc. Xem ra ta từ trước đến nay luôn bị Ôn Diễn lừa dối. Chẳng có điều muốn cũng thế, thể cũng thế, tình huống như bây giờ, cho dù Ôn Diễn nguyện ý, ta nghĩ mình cũng muốn. Dù sao giờ ta cũng có phò mã rồi.

      Ta nếu như cùng Liễu Dự bái đường thành thân bỏ rơi , cho dù giữa và ta tồn tại tình nam nữ.

      Ta ngửa cổ uống cạn rượu, cười khổ : “Thôi thôi, đến chuyện Ôn tiên sinh nữa. Giờ phút này cảnh đẹp ý vui, hiếm khi có dịp để hai chúng ta có thể tụ tập ở đây, coi như là loại duyên phận. “

      Minh Nhuận dùng ánh mắt thâm thúy nhìn ta, “Suốt mấy ngày nay, ta thường nghe phố đồn rằng công chúa cùng phò mã tương kính như tân, phu thê tình thâm. Ta đây ngưỡng mộ.”

      Ta lại rót đầy chén rượu, “Phò mã là người tốt, săn sóc ta rất tốt.”

      Thần sắc của Minh Nhuận tức liền trầm xuống, rũ mắt uống rượu, lâm vào trầm mặc. Ta cũng hiểu vừa rồi điều gì nên , nhân tiện hỏi: “Sao thế?”

      Y giương mắt, chậm rãi hồi phục, : “ có gì, công chúa là người có phúc khí.”

      Ta cười : “Ôn tiên sinh cũng từng điều ấy.”

      “Vậy sao?”

      Ta nặng nề gật đầu, “Đương nhiên, Ôn tiên sinh trước kia thường xuyên như vậy, chẳng qua ta lại cảm thấy mình là người có phúc khí, tuy làm công chúa cao quý nhưng ta cũng có thứ mà mình chiếm được.”

      “Là cái gì?”

      Ta nháy mắt mấy cái, hướng về phía Minh Nhuận cười: “ cho huynh.”

      Minh Nhuận khẽ cười : “Trong lòng mỗi người đều có những bí mật muốn ra.”

      Ta vừa nghe, đơn giản nhấp ngụm rượu, tò mò : “Trong lòng huynh có bí mật gì?”

      Minh Nhuận nhìn ta: “Công chúa cảm thấy thế nào?”

      Ta liếm vết rượu khóe môi, cười dài : “Để ta suy nghĩ …a, người hôn mê tám năm, tám năm này huynh gặp những chuyện thực ly kì. Vì thế tám năm đó chính là bí mật của huynh.”

      phải.” Minh Nhuận nghiêm trang nhìn ta, “Ta từng khiến cho nương bị nỗi đau đớn nhất thế gian làm thương tổn, nếu phải là ta, nàng vĩnh viễn cũng biết ưu sầu, đau xót là gì.”

      Ta hơi kinh ngạc, suy đoán: “Huynh làm cái gì?”

      Minh Nhuận trả lời ta, tiếp tục : “Ta muốn bù đắp cho nàng, muốn đem tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất thế gian này đến trước mặt nàng, chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười của nàng, ta có thể làm bất cứ chuyện gì.”

      Ta chớp mắt mấy cái, hỏi: “Huynh thích nương ấy sao?”

      Minh Nhuận : “Mới đầu là áy náy, nhưng sau này, mỗi ngày ta đều quan sát nàng, nhìn nàng cười, nàng khóc, nhìn nàng dịu dàng hiền lành, nhìn nàng điêu ngoa ngạo nghễ, cứ như vậy mà dõi theo bõng dáng nàng. Đến lúc nhìn lại, chẳng biết thích nàng ấy từ lúc nào.”

      Ta mở to hai mắt: “Chuyện này xảy ra lúc trước sao? Như vậy tính ra trong tám năm huynh hôn mê, nương kia ắt hẳn cũng lập gia đình rồi.”

      Minh Nhuận cười khổ: “Nàng thực lập gia đình, chỉ là ta bây giờ mới biết được ra nàng cũng thích ta.”

      Ta rất khí phách : “Nếu nàng ta thích huynh, huynh cũng thích nàng, vậy hãy tiến đến !”

      Minh Nhuận thở dài: “Nếu ta thực cùng nàng ấy ở cùng chỗ cũng chẳng có kết quả tốt, chỉ khiến nàng lấy nước mắt rửa mặt hết nửa đời sau.”

      Ta nhanh chóng hỏi: “Hay là huynh…” Ánh mắt của ta liếc đến thân dưới của y, hai vành tai của y lập tức đỏ bừng lên nhưng vẫn lãnh đạm : “ phải.”

      Ta : “Vậy sau này huynh định làm thế nào? Hả? Yên lặng dõi theo nàng sao?”

      “Nàng giờ có lẽ cũng quên ta, việc ta muốn làm bây giờ đó là che chở nàng, cho bất luận kẻ nào xâm phạm nàng, chỉ cần nàng cả đời bình an, vui vẻ, ta cảm thấy đủ rồi.”

      Ta : “ nghĩ đến Minh Nhuận công tử lại là người thâm tình như thế.” ra cảm giác y đối với ta có tình ý là ảo giác. Khi y đến vị nương kia, ánh mắt ôn nhu đến cực điểm, bên trong lưu luyến thâm tình, khiến người thấy cảm động, người nghe rơi lệ.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 41

      Editor: Qin Zồ

      Ta hàn huyên với Minh Nhuận quên quả trời đất, đến lúc trời sắp tối mới đứng dậy cáo từ Minh Nhuận. Minh Nhuận cũng đứng lên muốn tiễn ta về Tùng Đào tiểu xá, ta từ chối được liền thuận theo ý của y.

      Cách Tùng Đào tiểu xá khoảng mấy chục bước chân ta dừng lại, quay đầu với Minh Nhuận: “Minh Nhuận công tử tiễn ta đến đây là được rồi, đêm qua chúng ta uống rượu đối trăng rất vui, lần sau nếu có thời gian hẹn nhau tâm nữa nhé.”

      Minh Nhuận gật đầu, “Công chúa cũng là hài hước, trò chuyện với công chúa đêm, ta cũng gặt hái được nhiều.”

      Sau khi từ biệt Minh Nhuận, ta sửa lại xiêm y rồi mới bước về phía trước, ra bây giờ ta cảm thấy chột dạ đôi chút. Đêm qua ta chỉ định xem rốt cuộc ai là người thổi tiêu, sau khi nhìn xong quay về ngay, ai ngờ mới nhìn cái thành nhìn cả đêm, hơn nữa còn mùi rượu đầy người quay về.

      Chỉ mong Liễu Dự chưa dậy, để ta còn có thời gian thay quần áo.

      Lúc ta về đến Tùng Đào tiểu xá, chân trước mới bước qua cánh cửa thấy Vân Vũ vội vàng chạy về phía ta, ta cảm giác như vẻ mặt của nàng ta có chút thở phào nhõm.

      Ta hỏi: “Phò mã dậy chưa?”

      Vân Vũ bước qua, giọng : “Công chúa yên tâm, phò mã vẫn chưa tỉnh, em chuẩn bị nước ấm, xiêm y mới, cả huân hương nữa ạ.”

      Vân Vũ hổ là người theo ta mấy năm, ta còn chưa gì, nàng biết lo nghĩ cho ta, hơn nữa còn chuẩn bị đâu vào đó. Ta gật đầu, nhanh chóng vào trong sương phòng.

      Lúc ta cách sương phòng có mấy bước bỗng nghe két tiếng, cửa phòng Liễu Dự được đẩy ra, những tia nắng hắt ra, chiếu lên vẻ mặt tái nhợt của Liễu Dự, trong lòng ta bỗng giật nảy cái.

      Liễu Dự đứng ở cửa phòng : “Đêm qua nương tử ra ngoài uống rượu sao?”

      Chuyện đến nước này, ta cũng muốn giấu giếm Liễu Dự, hơn nữa đêm qua ta chỉ hàn huyên uống rượu với Minh Nhuận, làm chuyện gì có lỗi với , ta cần phải chột dạ như thế, thế nên ta gật đầu, đáp “ừ” tiếng.

      Lúc này Liễu Dự lại nhìn sang Vân Vũ, “Em chuẩn bị ít canh gừng , nhìn nương tử có vẻ uống ít, uống chút canh gừng giải rượu.” Dứt lời, lại với ta: “Nương tử, để ta cho người chuẩn bị nước ấm, nàng cứ về phòng nghỉ ngơi lát .”

      Trong lòng ta khỏi cảm thấy áy náy, ra đêm qua là ta đúng, hơn nửa đêm ra ngoài uống rượu đến rạng sáng với nam tử, nếu Liễu Dự lấy thân phận phu quân trách cứ ta, ta cũng thể gì hơn, nhưng cái gì cũng , ngược lại còn quan tâm ta hơn.

      Ta vội vàng : “ cần, Vân Vũ chuẩn bị hết rồi, chàng cứ rửa mặt trước , rồi chúng ta cùng ăn sáng.”

      Liễu Dự mỉm cười gật đầu.

      Lúc dùng bữa sáng Liễu Dự hề hỏi ta đêm qua uống rượu với ai, chỉ là nhắc ta uống nhiều rượu tốt, sau đó gì nữa. Ta càng ngừng gắp rau múc canh cho Liễu Dự, hỏi han ân cần, dùng hành động này đánh tan cảm giác áy náy trong lòng.

      Mấy ngày sau, chúng ta trở về phủ công chúa, cơ thể Liễu Dự lúc này tốt hơn hẳn, bắt đầu tiếp tục đảm nhiệm chức Hình bộ tả thị lang của mình, sáng sớm lên triều, đúng giờ hồi phủ. Trải qua chuyện Minh Nhuận trước đó, ta cảm giác ta phải đối đãi với Liễu Dự cho tốt, như thế mới uổng công danh phận phu thê chúng ta. Kết quả là, trưa ngày nào ta cũng tiến cung thăm Liễu Dự, cùng Liễu Dự dạo trong cung dùng bữa, tiêu khiển thời gian.

      Dần dà, người trong cung cho rằng ta với tân phò mã tình sâu ý đậm.

      Thi thoảng Vân Vũ đến Thuyết Thư lâu mai phục, sau đó mách cho ta hay trong Thuyết Thư lâu kể về các chuyện kinh thiên địa quỷ thần khiếp xúc động lòng người giữa ta với hai phò mã mới và cũ, ta nghe xong mà chỉ biết cười trừ.

      Liễu Dự với Yến Thanh đều ở Lục bộ, lúc ta đến tìm Liễu Dự cũng thường gặp phải Yến Thanh, chỉ là giữa bọn ta có oanh oanh liệt liệt như theo lời trong Thuyết Thư lâu, Yến Thanh là người thông mình, dù cho quá khứ ta với thế nào, ta oán hay hận ta, bây giờ ta có tân phò mã, còn cũng đem Đỗ Tịch Tịch vào phủ.

      Lúc hai ta gặp mặt tương đối hòa khí, còn khác thường giống như mấy tháng sau khi ta hòa ly với , bây giờ nhìn thấy ta, quỷ củ gọi tiếng công chúa điện hạ, ta cũng chỉ thản nhiên gật đầu.

      Ta với Liễu Dự, Yến Thanh cùng với Đỗ Tịch Tịch, mọi chuyện cần phải giống như thiên mệnh mà Ôn Diễn , ta muốn phản kháng, nhưng cuối cùng đấu nổi trời.

      Kỳ chuyện thiên mệnh này cũng chỉ là thế mà thôi, giả giả, giả giả , ai ràng, ta cũng , nhưng ta biết chuyện, tất cả mọi người đều dần quên Ôn Diễn. xuất kinh động như thế, mà bây giờ lại bặt hơi lặng tiếng rời , khiến người ta trở tay kịp, cũng khiến mọi người phải nắm tay thở dài.

      Nhưng nếu phải sâu nơi đáy lòng có tiếng đàn vang lên, ta nghĩ có lẽ mình coi Ôn Diễn chỉ như giấc mơ mà thôi.

      Năm nay hoa ngọc lan nở khá trễ, nhưng nãm qua đầu tháng ba nở rồi, năm nay chẳng biết tại sao, tới đầu tháng tư mới nhú mầm. Ngày hoa ngọc lan nở, trời còn chưa sáng ta tỉnh giấc, dặn dò Vân Vũ chuẩn bị tốt mọi thứ.

      Năm trước khi hoa ngọc lan nở, đứa con đầu tiên của ta mất, còn chưa kịp mở mắt vĩnh viễn rời khỏi ta.

      Năm nay hoa ngọc lan nở, ta muốn đến thăm con ta.

      Vừa hay hôm nay là ngày hưu mộc, Liễu Dự cũng đến hoàng lăng với ta. Dường như hoàng đế các triều đại đều hứng thú với việc kiến tạo hoàng lăng, ngay cả Thừa Văn xưa nay giản dị lại rất nhiệt tình với việc này, năm thứ hai sau khi Thừa Văn đăng cơ, bắt đầu sai người xây lăng. Thừa Văn từng với ta, hoàng lăng của cần có tên là Vĩnh An lăng, vĩnh viễn an tường, vĩnh viễn ngủ yên. Chờ cho trăm năm sau, đệ ấy, Quán Quán, và cả ta nữa đều yên giấc nghìn thu.

      năm trước, Thừa Văn đặt tên cho con ta, họ Lý, tên chữ Lạc, lấy thân phận con cháu hoàng gia hạ huyệt.

      Hoàng lăng xây ở nơi có phong thủy rất tốt, cách kinh thành hơi xa, ước chừng ngồi xe ngựa hai canh giờ là đến.

      Liễu Dự với ta đường tiến vào hoàng lăng. ta nghĩ hài tử đều là cốt nhục của mẫu thân, là hoài thai chín tháng sinh ra, nhưng cũng rời xa mãi mãi từ đó. Cái nỗi đau này có thể như dằm trong tim.

      Ta vừa nhìn thấy ngôi mộ hai vành mắt đỏ lên, nước mắt đảo xung quanh, lúc tay ta khẽ vuốt chữ tấm bia nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, rốt cuộc ngăn được mà khóc ròng.

      Ta khóc đến mức nhìn cảnh trước mắt, mờ mờ ảo ảo, lúc này trong đầu ta nhiều ít có chút oán hận, hận bản thân khi hoài thai chín tháng lại gây gổ với Yến Thanh, hận Yến Thanh lúc trước vô tình, hận cái gọi là thiên mệnh, hận Liễu Dự có lòng trắc cứu Ôn Diễn sửa đổi vận mệnh của mọi người.

      Nếu quả có cơ hội lặp lại, chỉ cần để con ta còn sống, ta đồng ý bao giờ gặp lại Ôn Diễn.

      Khi rời khỏi hoàng lăng, Liễu Dự khẽ với ta: “Nương tử, sau này chúng ta vẫn còn có con, nàng chớ đau lòng.”

      Lúc này tâm tình ta được tốt, vừa nghe Liễu Dự thế, ta lập tức cau mày : “Nó phải là con chàng, bản thân chàng sao hiểu được nỗi đau của ta.”

      Sắc mặt Liễu Dự đột nhiên trắng bệch, ta lập tức ý thức được ngữ khí vừa rồi của mình có hơi nặng nề, ta liền đổi sắc mặt, “Cẩn Minh, trong lòng ta có chút chuyện vui, những lời vừa chàng đừng để trong lòng.”

      Liễu Dự cụp mắt xuống, giọng : “Trong lòng nương tử thoải mái, ta tất nhiên là biết. Chỉ cần nương tử đau lòng, nàng gì ta cũng có thể chịu được.”

      Trong lòng ta mềm nhũn ra, cũng nhàng : “Đừng thế.” Ta hẽ mím môi, nắm lấy bàn tay đằng trong ống tay áo của Liễu Dự, “Cẩn Minh, sau này chúng ta cũng có con.”

      Liễu Dự mở to mắt, kinh ngạc vui mừng nhìn ta.

      Bỗng nhiên ta có chút hối hận khi ra câu kia, nhưng lúc này ta được phép hối hận, ta kiên trì : “Chàng đối với ta tốt như thế, có lẽ thêm chút thời gian nữa, ta càng ngày càng thích chàng.”

      Liễu Dự nắm ngược lại bàn tay ta, “Ta mãi mãi chờ nương tử.”

      Đột nhiên ta cảm thấy áp lực nặng nề, nhưng nhìn thần sắc rạng rỡ của Liễu Dự, ta vẫn cong khóe miệng, để lộ ra nụ cười dịu dàng.

      đường quay về kinh thành, tâm tình của Liễu Dự vô cùng tốt, mặt mày mỉm cười, ánh mắt cũng là dịu dàng tha thiết, vẫn như lúc trước, bao giờ rời khỏi ta. Ta sớm quen với ánh mắt của , cũng để mặc nhìn, thường thường lại mỉm cười với .

      Khi sắp tới kinh thành, xe ngựa qua núi Yên, Thúy Minh Sơn Trang xây giữa núi Yên, ta bỗng dưng nhớ đến Minh Nhuận, từ lần cáo biệt lần trước, dường như hơn tháng ta chưa gặp lại y.

      Minh Nhuận đúng là người thú vị, ta cói chuyện với y hợp, có thể làm bạn với Minh Nhuận, là may mắn của ta.

      Cũng biết có phải duyên phận hay , ta vừa nghĩ đến Minh Nhuận khi ngước mắt lên thấy xe ngựa của Thúy Minh Sơn Trang, ánh mắt ta ngưng đọng, người trong xe ngựa vén rèm lên, hai tròng mắt dịu dàng như ngọc, thấp thoáng ý cười, là Minh Nhuận.

      Ta nở nụ cười.

      Lúc này Minh Nhuận bảo người ta dừng xe ngựa lại, ta cũng để phu xe dừng xe lại.

      Ta bước xuống xe, vẫn cứ ngồi trong xe ngựa cười với Minh Nhuận: “ khéo quá, ta vừa nghĩ đến huynh huynh xuất rồi.”

      Minh Nhuận đưa mắt nhìn ra sau ta cái, hơi gật đầu, rồi sau đó mới với ta: “Đúng là khéo quá, ta cũng vừa nghĩ đến công chúa xe ngựa của công chúa xuất ở đây.”

      Ta cười hỏi: “Huynh vừa từ trong kinh thành ra?”

      Minh Nhuận gật đầu, “Ừm, làm việc.”

      Ta còn định nữa đột nhiên Liễu Dự : “Nương tử, ta thấy thoải mái.”

      Ta nghe thế vội vàng xoay người lại, quả nhiên thần sắc Liễu Dự tái nhợt, ta vội vàng cáo biệt Minh Nhuận. Ta hỏi Liễu Dự: “Chàng thoải mái chỗ nào?”

      Liễu Dự khép mắt : “Bụng hơi đau, có thể là do sáng nay ăn phải đồ bị hư.”

      Ta nghe vậy cảm thấy yên tâm ít, ta còn tưởng rằng bệnh cũ của Liễu Dự lại tái phát, từ sau cái lần Liễu Dự bị bệnh dậy nổi, ta sợ nhất là dáng vẻ phát bệnh của Liễu Dự.

      Ta vỗ vai Liễu Dự, “Lần sau được ăn gì bậy đó nhé, để lát về bảo Triệu thái y xem cho chàng.”

      Liễu Dự ngoan ngoãn : “Được”.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 42

      Editor: Qin Zồ

      Sau khi quay về từ hoàng lăng, Liễu Dự trở nên kỳ lạ, bắt đầu trầm mặc , thi thoảng trong ánh mắt nhìn ta còn chứa chút dò xét. Ta nghĩ lui nghĩ tới cũng sao nghĩ ra rốt cuộc có chuyện gì.

      Ta gọi Vân Vũ tới, bởi vì cái gọi là ‘kẻ trong cuộc mê kẻ bàng quan tỉnh, ta hỏi: “Vân Vũ, em xem, ta đối với Cẩn Minh như thế nào?”

      Vân Vũ : “Công chúa đối với phò mã gia rất tốt, trừ việc chung phòng ra.”

      câu trả lời trúng tim đen, ta chống cằm, liếc Vân Vũ, “Em cảm thấy ta thích Cẩn Minh sao?”

      Vân Vũ lại trúng tim đen, “ so bì được với quốc sư đại nhân.”
      Ta thở dài trong lòng, ta cũng hiểu vì sao ta thể quên được Ôn Diễn, chuyện tình cảm, là người khác khó có thể đoán được. Chẳng qua tình cảm nào có thể so sánh, , thích là thích, nếu có so sánh, đó phải tình cảm.

      Ta nhặt trái nho đưa vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt cũng thể khiến ta chau mày.

      Nhưng ta dám khẳng định khác thường mấy ngày nay của Liễu Dự phải do nguyên nhân ta và chung phòng, huống hồ bản thân Liễu Dự cũng biết, Triệu thái y từng , tuy vết thương Liễu Dự khỏi hẳn, nhưng khi nào tái phát lại thể đoán trước được, trước mắt mà , cơ thể Liễu Dự thích hợp sinh hoạt vợ chồng.

      Nếu phải vì nguyên nhân này là do gì chứ?

      Ta nghĩ hoài ra, cố gắng nhớ lại nhưng cũng chẳng được gì, định quên nó bỗng dưng ta gặp được Triệu thái y.

      Ta sai người gọi lại đây.

      giờ Triệu thái y là đại phu riêng của Liễu Dự, từ lúc Liễu Dự cùng ta thành thân, hầu như ngày nào Triệu thái y cũng đều bắt mạch cho Liễu Dự. Ta lại ăn thêm mấy quả nho, nhanh chậm : “Gần đây cơ thể phò mã thế nào rồi? Có tốt hơn lúc trước ?”

      Triệu thái y trả lời: “Bẩm công chúa, nhiều ngày nay mạch của phò mã gia thường xuyên ổn, theo vi thần chuẩn đoán, phò mã gia lại mắc tâm bệnh rồi.”

      Ta ngẩn người: “Tâm bệnh gì?”

      Triệu thái y : “Điều này công chúa tự mình hỏi phò mã gia hơn ạ, tâm bệnh có thuốc nào có thể chữa nổi, chỉ mình phò mã gia mới tự chữa lành được.”

      Ta cân nhắc cẩn thận, đợi khi Liễu Dự quay về từ trong cung, ta hề vòng vo tam quốc mà thẳng vào vấn đề chính: “Triệu thái y chàng có tâm bệnh.”

      Triều phục của Liễu Dự còn chưa thay, hai tay đặt đai ngọc, ta vừa xong, Liễu Dự nắm chặt lấy đai, ấp a ấp úng, chẳng còn là linh hoạt dứt khoát như ở trong triều nữa.

      Ta biết Liễu Dự gạt ta, liền hỏi: “Là việc trong triều sao?”

      Liễu Dự lắc đầu, lúc này buông lỏng đai ra, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ta nhàng : “Gần đây nương tử hay qua lại với Minh Nhuận công tử ư?”

      Ta kinh ngạc: “Tâm bệnh của chàng có liên quan đến Minh Nhuận sao?”

      Cơ thể Liễu Dự run lên, gật cũng chẳng lắc đầu. Nhưng nhìn dáng vẻ này của , xem ra tâm bệnh của chín mười phần có dính đến Minh Nhuận, nhưng Liễu Dự với Minh Nhuận chỉ gặp nhau có mấy lần ít ỏi, thậm chí còn chưa từng với nhau câu gì kia mà.

      Ta trầm ngâm chốc lát, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, “Là bởi vì lần trước ta uống rượu với Minh Nhuận đêm sao?”

      Thần sắc Liễu Dự trắng bệch : “Nương tử uống rượu cả đêm với Minh Nhuận?”

      Tự tạo nghiệp chướng rồi, xem ra ta lời nên, ta xoa trán : “Đó là chuyện lâu lắm rồi, chàng đừng tính toán gì nhiều, ta với Minh Nhuận chẳng có gì cả, chúng ta chỉ là bằng hữu thôi.”

      Liễu Dự : “Minh Nhuận là người giang hồ, nương tử là người hoàng gia.”

      Ta : “Minh gia sớm rút khỏi giang hồ rồi, bây giờ cũng tính là người giang hồ, nhiều nhất là thương nhân thôi.”

      Liễu Dự : “Trong triều ai coi Thúy Minh Sơn Trang là trong giang hồ cả.”

      Ta biết ta với Liễu Dự qua lại thế nào mà thành tranh chấp, mà lại còn tranh cãi chuyện chẳng liên quan gì nữa, Minh Nhuận có phải người giang hồ hay chẳng dính dáng đến ta cả, ta chỉ biết ta chuyện hợp với Minh Nhuận. Từ sau khi Quán Quán rời , Minh Nhuận là người đầu tiên trong rất nhiều người ta nguyện ý quen thân, bằng hữu như thế, ta để cho ân oán cũ giữa giang hồ với triều đình can thiệp vào.

      Ta cau mày : “Liễu Dự, rốt cuộc chàng bị làm sao thế?”

      Liễu Dự bước từng bước đến gần ta, “Minh Nhuận thích nương tử, y thích nàng.”

      Ta : “Chàng bậy gì thế? Minh Nhuận thích ta, trong lòng y có người khác rồi.”

      Liễu Dự cười thê lương, “ ra nương tử thân với Minh Nhuận đến thế, ngay cả chuyện này mà cũng .”

      Ta chỉ thấy Liễu Dự như cố tình gây , nhưng thấy thần thắc trắng bệch ta cũng muốn ra. Ta đưa mắt ra hiệu các thị nữ xung quanh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, các nàng lập tức im lặng bước ra ngoài, chờ khi cửa đóng lại, ta mới với Liễu Dự: “Chàng nghe ta này, Minh Nhuận thích ta. Chàng phải biết, trước khi Minh Nhuận tỉnh lại chưa từng gặp ta, y có lý do gì để sinh tình với ta cả, cho dù có cũng phải là tình nam nữ. Giữa ta với Minh Nhuận vô cùng ràng, lần uống rượu trước cũng chỉ vài chuyện tầm tầm thôi, huống hồ Minh Nhuận từng cứu ta mạng, có ân với ta, ta uống rượu với y cũng có gì sai.”

      Ta tự vấn lòng mình, ta với Minh Nhuận chỉ là giao tình quân tử nhạt như nước, ta tiếp: “Nếu ta thành thân với chàng, ta bao giờ làm chuyện có lỗi với chàng, trừ phi chàng là người làm chuyện có lỗi với ta trước. Cho nên, Cẩn Minh, chàng chớ suy nghĩ lung tung.”

      Ta cho lời này của mình đủ ràng lắm rồi, ngờ Liễu Dự lại hỏi: “Vậy nương tử có thích Minh Nhuận ?”

      Ta thẳng thắn : “ thích.”

      Cuối cùng sắc mặt Liễu Dự cũng tươi lên, ta nhàng thở ra, ta : “Mấy ngày nay chàng cứ trầm mặc năng gì, cũng là bởi vì chuyện Minh Nhuận này?”

      Lúc này Liễu Dự phủ nhận, gật đầu.

      Ta cười : “Lần sau có chuyện gì chớ để trong lòng, chúng ta là phu thê, có chuyện cứ thẳng, hơn nữa Triệu thái y cũng , tâm bệnh để lâu tốt cho thân thể.”

      Bỗng nhiên Liễu Dự cầm lấy tay ta, ta nhịn được muốn rút tay về, vẻ mặt Liễu Dự có chút bi thương. ra ta cũng muốn vậy, chỉ là ta có hơi kỳ cục, phải nam tử trong lòng ta khi đụng vào ta theo bản năng cảm thấy thoải mái.

      Thành thân với Liễu Dự năm, ta cố gắng thích ứng với Liễu Dự, chỉ tiếc phản ứng của cơ thể ta luôn thành như vậy.

      Ta nhàng : “Sao thế?”

      Liễu Dự thấp giọng hỏi: “Nương tử thích ta đúng ?”

      Ta kéo khóe môi lên, miễn cưỡng cười : “Ta…”

      Lời còn chưa dứt, Liễu Dự đột nhiên bước lên, ta còn chưa kịp phản ứng môi chạm vào miệng ta, cả người ta run lên, sau đó liền đẩy mạnh Liễu Dự ra.

      Bởi vì do tập võ nên sức ta khá lớn, hơn nữa vừa rồi ta sợ quá nên lập tức dùng toàn bộ lực, hề nghĩ đến cơ thể yếu ớt của Liễu Dự. Đợi sau khi ta kịp phản ứng lại cả người Liễu Dự bị ta đẩy nằm ngã đất, đầu đạp vào chân bàn.

      Máu lập tức tuôn ra, trong lòng ta run lên, vội vàng giơ tay ra đỡ , Liễu Dự cầm lấy tay ta, ta dùng sức kéo đứng lên, “Cẩn Minh, vừa rồi ta cố ý đâu.”

      Thần sắc ảm đạm, ta nhìn dòng máu chảy ngừng trán , trong lòng nghĩ lại mà thấy sợ, “Để ta gọi Triệu thái y đến, chàng ngồi ở đây, đừng có nhúc nhích.”

      Chợt Liễu Dự nắm ngược lại tay của ta, sau đó ôm lấy ta.

      Lúc này ta dám đẩy ra nữa, chỉ có thể : “Cẩn Minh, vết thương trán chàng cần phải băng bó, chàng chảy máu nhiều quá.”
      Liễu Dự ôm chặt lấy ta, lực bên hông càng lúc càng lớn, ta thấy hình như cảm xúc của Liễu Dự lúc này cực kỳ bất ổn, ta lại : “Cẩn Minh, buông ra, để ta gọi thái y.”

      Liễu Dự : “ sao cả, chỉ là chảy máu mà thôi.”

      Ta đưa mắt thấy máu chảy lên người ta, từng giọt từng giọt, dường như muốn chảy đến địa lão thiên hoang mới chịu thôi, ta thở dài: “Cẩn Minh, chàng đừng cố tình gây , băng bó quan trọng hơn.”

      Liễu Dự rúc đầu vào vai ta, “Nương tử, chúng ta thành thân năm rồi, chúng là hãy là phu thê . Lần trước nàng cũng chúng ta có con, nương tử muốn sinh đứa con mũm mĩm sao?”

      Ta im lặng.

      Liễu Dự tiếp: “Lần trước phải nương tử thích ta chút rồi sao? Chờ chúng ta trở thành phu thê , nương tử càng thích ta hơn.”

      Ta : “Liễu Dự, rốt cuộc chàng sợ điều gì?”

      Thân hình Liễu Dự cứng đờ, ta biết ta đúng, lại hỏi tiếp: “Cẩn Minh, chàng là phò mã của ta, ai uy hiếp được địa vị của chàng, đến Minh Nhuận cũng thể.”

      Liễu Dự : “Thế Ôn Diễn sao?”

      Đây là lần đầu tiên từ khi thành thân tới nay nhắc đến Ôn Diễn, vả lại còn nhắc đến dưới tình huống bết bát như thế này. Ta biết lúc này ta nên trả lời là “ thể”, nhưng ta lại sao thốt nên lời, ta thể lừa Liễu Dự, cũng muốn nhắc đến Ôn Diễn.

      Ta sang việc khác: “Cẩn Minh, để cho Triệu thái y băng bó lại rồi hãy sau ha.”

      Ta dùng sức giãy dụa thoát ra khỏi tay Liễu Dự, bước ra ngoài tìm Triệu thái y. đến lát sau, Triệu thái y đến, vừa đẩy cửa vào thấy máu tươi lênh láng mặt đất, nhìn thấy ta sắc mặt lại biến đổi dữ hơn.

      “Công… công chúa điện hạ… mặt người…”

      Ta sờ mặt mình, sau đó mới phát ra mặt ta dính ít máu Liễu Dự, ta : “ sao, phải là máu của ta, là của phò mã. Ngươi nhanh nhanh băng bó lại cho chàng , xem còn có chỗ nào bị thương hay .”

      Lúc này Triệu thái y mới vội vàng băng bó vết thương cho Liễu Dự, từ khi Triệu thái y bước vào Liễu Dự luôn cúi thấp đầu. May mà vẫn phối hợp với căn dặn của Triệu thái y, ta thấy vết thương của quấn đến bảy tám lớp, liền dặn Vân Vũ mấy câu, sau đó trở về phòng thay quần áo.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 43

      Editor: Qin Zồ

      Sau khi ta thay xiêm y mới, rửa sạch vết máu mặt có người gõ cửa phòng ta, nhưng lại lên tiếng. Ta hơi kinh ngạc, nhưng ngẫm lại chút, trong đầu biết người đứng ngoài cửa là ai.

      Ta : “Cẩn Minh, chàng vào .”

      Quả nhiên, lời ta vừa dứt, Liễu Dự liền đẩy cửa bước vào. Triệu thái y băng bó rất khá, có lẽ qua vài ngày khỏi hẳn. Nhưng do mất máu quá nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi cũng còn huyết sắc, giống như cây run rẩy trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

      đứng bên cửa, vẻ mặt do dự.

      Ta vỗ vào ghế mềm bên cạnh, “Lại đây ngồi nào.”

      Liễu Dự ngồi xuống bên cạnh ta, ta đưa ly trà sâm, nâng ly lên, vuốt dọc theo mép, lúc lâu sau mới : “Nương tử, vừa nãy là ta tốt, ta nên hỏi đến những chuyện kia.”

      Ta cũng : “Là ta tốt, ta nên đẩy chàng ra.”

      Liễu Dự ngẩng đầu lên, cẩn thận : “Nương tử giận ta sao?”

      Ta lắc đầu, “ có.”

      : “Nương tử, sau này ta bao giờ nhắc đến y nữa nữa.”

      Ta ngẩn ra, qua lúc sau mới chữ “y” trong miệng Liễu Dự là chỉ Ôn Diễn, ta nhìn dáng vẻ ép dạ cầu toàn của Liễu Dự, tròng lòng biết chuyện vừa rồi là ta làm tổn thương , ta nắm lấy hai tay Liễu Dự, nhàng : “Cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định quên y, làm thê tử tốt.”

      Liễu Dự cong khóe môi, “Được.”

      Ta buông hai tay Liễu Dự ra, tự rót cho mình ly trà sâm, ta cúi đầu hớp ngụm, nghĩ thầm dáng vẻ này của Liễu Dự, nếu cảm xúc của cứ ổn định nữa, có lẽ mạng chẳng còn bao lâu nữa. Ôn Diễn là giấc mơ phía xa thể chạm đến, còn ta phải quý trọng người trước mắt.

      Đột nhiên Liễu Dự hỏi ta: “Ôn Phàm bây giờ bị giam ở Thúy Minh Sơn Trang?”

      Ta sững sờ, “Đúng thế, phải trước đó ta nhắc đến với chàng rồi hay sao? Bị giam trong mật thất ở Thúy Minh Sơn Trang, mà cũng chỉ có mật thất đó mới nhốt nổi Ôn Phàm. Sao đột nhiên lại nghĩ đến ?”

      Liễu Dự nhấp ít trà sâm rồi mới thấp giọng : “Cơ thể tổn thương này của ta đều do Ôn Phàm ban tặng, nếu phải Ôn Phàm, cơ thể ta suy nhược như thế này. Mỗi ngày khi ta thoải mái, ta đều nghĩ đến .”

      Nghe được hận ý trong lời Liễu Dự, ta : “Người xấu có trời trừng phạt, cơ thể chàng cũng khá hơn rồi, đại phu giỏi nhất Đại Vinh đều ở trong cung, thái y giúp chàng an dưỡng thân thể.”

      Liễu Dự đặt ly trà xuống, ly sứ đụng phải bàn gỗ phát ra tiếng vang, mí mắt ta bỗng dưng giật cái.

      Liễu Dự nhàng : “Đúng thế, thái y chữa khỏi cho ta.”

      Ta tươi cười : “Nhất định rồi.”

      ***

      Sau khi việc này trôi qua, ta với Liễu Dự lại trở về gió êm sóng lặng bình thường, sau hơn tháng an dưỡng, sắc mặt Liễu Dự cũng trở nên hồng hào. Triệu thái y ta hay, nếu an dưỡng thêm vài tháng nữa, cơ thể Liễu Dự có thể làm chuyện phu thê.

      Sau khi Liễu Dự biết tin đó, vẻ mặt vô cùng vui sướng.

      Ta biết ta nên thích thú như Liễu Dự vậy, dù ta cố gắng cảm nhận nhưng vẫn có gì.

      Từ sau khi Liễu Dự biết tin, cả người lập tức sáng lạn hẳn lên, ngày nào cũng tươi cười, tràn ngập tinh thần phấn chấn đầy sức sống. ngày nào đó Thừa Văn ta hay, a tỷ, phò mã của tỷ gần đây làm việc rất hăng.

      Ta cũng biết bây giờ Liễu Dự thay đổi ít so với lúc ban đầu, ta thể thay đổi này là tốt hay xấu, nhưng ta thấy được ngoài thay đổi đó, khát vọng của Liễu Dự càng lúc càng cao.

      Nhưng kiểu khát vọng này cũng bình thường, phàm ở chốn quan trường, ai chẳng muốn được thăng cao hơn.

      Đầu tháng sáu, trong kinh thành xảy ra việc lạ. Việc này bắt đầu từ ngày mồng ba tháng sau, hôm đó quan chức ở Đại lý tự đều nhận được phong thư nặc danh trước cửa phủ đệ của mình, ngày mồng bốn tháng sáu, quan chức ở Lục bộ cũng nhận được phong thư giống thế, mồng năm tháng sáu, đến phiên ba tỉnh còn lại.

      Chuyện này làm rất im hơi lặng tiếng, biết rốt cuộc là ai làm.

      Trong thư chỉ có sáu chữ —— Tĩnh Tây, Hàn Sinh, tham ô. Mấy chữ này viết bằng chu sa, màu đỏ đập vào mắt đến kinh hãi.

      Mồng sáu tháng sáu, Thừa Văn biết việc này, cho rằng chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, chuẩn bị phái người điều tra phen. Ta biết từ trước đến nay Thừa Văn ghét nhất là tham ô, nhưng từ xưa đến nay, cho dù khổ hình bức bách, việc tham ô chẳng thể nào chấm dứt được, thế nên Thừa Văn cảm thấy đau đầu.

      Ta tiến cũng dùng bữa với Thừa Văn vừa lúc nhắc đến chuyện này, trong lòng ta hơi tò mò về người Thừa Văn cử điều tra, thế là hỏi câu, vậy mà thần sắc Thừa Văn ngưng đọng lại, đặt đũa xuống : “A tỷ, tỷ còn nhớ quê quán của Yến khanh ?”

      Ta sửng sốt, “Đệ muốn cho Yến Thanh ?”

      Thừa Văn gật đầu, “Tuy Yến khanh có lỗi với a tỷ, sau khi hòa ly với tỷ cũng làm ít nhiều chuyện hoang đường, nhưng chung quy vẫn là người tài hoa, vả lại Yến khanh có cái tốt, cũng ghét nhất chuyện tham ô. Vụ án của Dung An mấy năm trước, Yến khanh khiến đệ mở rộng tầm mắt, làm việc cực kỳ linh hoạt, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi khiến Dung An khai ra tiền của tham ô mấy năm qua. Hơn nữa Yến khanh nguyên quán ở Tĩnh Tây, đối với nơi đó cũng quen thuộc, để cho là thích hợp nhất.”

      Ta : “Yến Thanh là người Tĩnh Tây, ngộ nhỡ…”

      Thừa Văn : “A tỷ cứ yên tâm , ngoại trừ Yến Thanh ra, đệ cử người cùng nữa.”

      “Là ai?”

      Thừa Văn : “Chuyện này chưa quyết định, đợi mai vào triều rồi sau.”

      Ta ăn được tám phần bát no quá rồi, đột nhiên nhớ đến chuyện, “Người đưa tin đó có thể tìm được ?”

      thể, việc này cũng kỳ quái quá, người đó tổng cộng đưa hết sáu mươi ba phong thư, hơn nữa lại còn vô cùng chính xác tìm ra phủ đệ của từng đại thần, nhưng chẳng có ai nhìn thấy ta cả.”

      Ta cười : “Có lẽ là người trong giang hồ,”

      Thừa Văn cũng cười : “Có lẽ thế, nhưng triều đình với giang hồ trước nay lui tới với nhau, việc này chưa hẳn là do người trong giang hồ làm.”

      Nhắc đến giang hồ, tự nhiên ta nhớ đến Minh Nhuận, trong lòng ta khẽ động, cảm khái : “ ra giang hồ với triều đình qua lại cũng chưa hẳn là chuyện xấu, có người ở trong giang hồ, cũng có người giống vậy ở triều.Tuy ân oán liên tục giữa Thái tổ hoàng đế với Minh Tú Vương khiến chúng ta thế này, nhưng triều đình với giang hồ phân chia nơi nào.”

      Thừa Văn nhíu mày lại, hàm ý trong ánh mắt ràng, “Gần đây a tỷ lui tới với người Thúy Minh Sơn Trang rất thân sao?”

      “Cũng tính là thân, chỉ là qua lại thế thôi.” Ta lại cười : “Huống hồ trang chủ Thúy Minh Sơn Trang Minh Hàn tuy trước đó rất có uy trong giang hồ nhưng sớm rút khỏi đó rồi. Mấy năm trước bắt đầu kinh doanh, bây giờ chúng ta nên gọi người của Thúy Minh Sơn Trang là thương nhân.”

      “A tỷ muốn qua lại với người của Thúy Minh Sơn Trang cũng sao, cho dù Thúy Minh Sơn Trang là người giang hồ, a tỷ cũng có thể qua lại. Chỉ cần là chuyện a tỷ muốn cứ làm , cần e ngại người ta chê trách, đệ thu dọn thay a tỷ.” Dừng lại, Thừa Văn híp mắt cười : “A tỷ rất đúng, ân oán giữa Thái tổ hoàng đế với Minh Tú Vương nên chấm dứt.”

      Ta chỉ mới thuận miệng nhắc đến thế, ngờ Thừa Văn lại cho là , ta kinh ngạc : “Nếu muốn triều đình với giang hồ hòa hoãn còn khó hơn lên trời.”

      Thừa Văn vẫn với dáng vẻ cười híp mắt, “A tỷ yên tâm, đệ chẳng bao giờ làm những chuyện nắm chắc trong tay.”

      Ta thấy Thừa Văn phải là do ta thuận miệng mà đột nhiên nghĩ đến, có lẽ sớm có quyết định này rồi. Ta nhàng thở ra, cũng cười tít mắt, “Đương nhiên, a đệ của ta làm những chuyện thành công.”

      Lời vừa dứt, sắc mặt Thừa Văn chợt đổi, trong chốc lát ta biết vừa nãy mình lỡ lời, Thừa Văn từng nếm mùi vị thất bại người Quán Quán. Ta vội vàng nhướn mày cườ : “Thừa Văn, ta tin đệ có thể làm được.”

      Thừa Văn khôi phục lại sắc mặt ban đầu, nhìn ta , “A tỷ cần e dè hai chữ Quán Quán đâu.”

      Ta sửng sốt.

      nhanh chậm : ‘Đệ sớm quên rồi, thiên hạ này có chỗ nào đệ biết. Đông chí năm ngoái a tỷ hàn huyên với Quán Quán trong Sướng Hí viên có vui ?”

      Ta thở dài: “Quả nhiên có chuyện nào có thể giấu được đệ.”

      Thừa Văn : “Dưới chân thiên tử chẳng có chuyện gì giấu nổi đệ, nàng chẳng thay đổi gì cả, vẫn thích kịch như xưa, vì vở kịch mà chạy từ Giang Nam đến kinh thành, là hoang đường.”

      Ta nghe ra trong lời Thừa Văn có ý trách cứ, nhất thời yên tâm, bèn cười : “Quán Quán xưa nay vậy.”

      Thừa Văn thấp giọng hừ tiếng, “Bại dưới tay thần tử của mình đúng là còn thể diện, nhưng đệ phải là người hẹp hòi. Huống hồ tiên đế có lỗi với Tô gia, chỉ có thế thôi. Nếu sau này a tỷ còn gặp lại nàng, hãy với nàng ấy câu, kinh thành mãi mãi là nhà mẹ đẻ của nàng ấy, lần sau đến kinh cần phải lén lút.”

      Ta cười thành tiếng, “Được, ta chắc chắn với nàng ấy.”

      ra a đệ ta vô cùng mềm lòng, đối với người nhà mình bao giờ tàn nhẫn được, ta may mắn khi có a đệ như thế.

      Lúc xuất cung ta gặp phải Yến Thanh, quy củ hành lễ với ta, ta cũng nhã nhặn miễn lễ cho . Vì tâm trạng lúc này của ta tệ, nên ta với câu: “Bệ hạ coi trọng ngươi, nếu vụ án ở Tĩnh Tây có thể giải quyết, khôi phục chức vị Thượng Thư cũng là chuyện sớm muộn.”

      Yến Thanh nhìn có vẻ rất kinh ngạc, : “Bệ hạ phái vi thần điều tra vụ án Tĩnh Tây sao?”

      Lúc này ta mới nhớ Thừa Văn chưa bổ nhiệm cho Yến Thanh, bản thân ta lại lỡ miệng rồi, nhưng cũng chẳng sao, dù thế nào nữa ngày mai cũng biết, ta bèn gật đầu.

      Yến Thanh lại hỏi: “Chỉ phái mình vi thần?”

      Lần này ta gì, Yến Thanh thấy thế cũng hỏi nhiều. Nhưng ta nghĩ vụ Tĩnh Tây lần này, Thừa Văn phái quan văn, có lẽ phái thêm quan võ nữa.

      Chỉ là có nằm mơ ta cũng nghĩ, Liễu Dự chủ động muốn điều tra chuyện tham ô ở Tĩnh Tây. Còn khi ta biết được việc này Thừa Văn đáp ứng thỉnh cầu của Liễu Dự trước mặt mọi người rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :