1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Họa Trung Hoan - Đạm Anh (62c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 34

      Editor: Lệ Thiên & Qin Zồ

      Ta bái đường với Liễu Dự xong, trong phòng hỉ chỉ còn hai người chúng ta, ta thẳng thắn với Liễu Dự: “Ta vẫn còn tình cảm với Ôn Diễn, nhưng sau hôm nay, ta cố quên , cố thích chàng, chàng có chờ được ?”

      Liễu Dự hề do dự gật đầu, “Được. Ta nguyện ý chờ nương tử cả đời.”

      Ta hơi khép mắt, “Trước khi ta thích chàng, chúng ta làm giả làm phu thê.”

      “Được, ta ép nương tử, ta đợi đến ngày có thể uống chén rượu giao bôi cùng nương tử. Ta rất vui.” Ta ngước mắt, nhìn vui vẻ rạo rực của Liễu Dự, hỉ phục người khiến vẻ hơi tái nhợt thường ngày thêm hồng hào. tiếp: “Nương tử, nàng là nương đẹp nhất ta từng thấy, nhất là trong hôm nay.”

      Ta mỉm cười nhìn , “Vậy chàng ngủ gian ngoài .”

      Liễu Dự đáp ứng, “Được.”

      mới bước ra được vài bước quay người lại với ta: “Nương tử sau này có thể gọi ta bằng tên tự ?”

      Ta hơi sững người, nghĩ chút mới nhàng gọi tiếng: “Cẩn Minh.”

      Khóe môi Liễu Dự ngay lập tức cong lên.

      Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta theo thói quen quay người, sau đó vươn tay ra định vuốt đầu miếng ngọc đứa bé, nhung tay mới vươn ra được nửa dừng giữa chừng. Ta mím môi lại, rút tay về.

      Liễu Dự tới, mỉm cười gọi ta tiếng “Nương tử.”.

      Ta giật mình lúc mới hoàn hồn, đáp câu “Cẩn Minh.” Ta rửa mặt chải đầu xong cùng Liễu Dự ra ăn sáng, sau đó cố gắng bồi dưỡng cảm tình với Liễu Dự ở phủ.

      Buổi đêm dài, ta ngồi bên cửa sổ nhìn trời đen sâu thẳm, nghe tiếng ve cây, nghĩ rằng ra cuộc sống cứ thế mà trôi qua chẳng đợi chờ ai.

      Giữa tháng bảy, Mạnh thái phó tiến cử Liễu Dự trong triều, Thừa Văn đích thân kiểm tra Liễu Dự, vui mừng thấy được, giao cho chức viên ngoại lang Hình bộ, thuộc hàng ngũ phẩm. Đến đầu tháng chín, Liễu Dự lập công, Thừa Văn rất vui, đặc biệt đề bạt Liễu Dự, giao chức Hình bộ tả thị lang, hàng nhị phẩm.

      Ta cũng ngờ với tính Liễu Dự lại có thể như cá gặp nước chốn quan trường, đến khi tới tiệc Trung thu trong cung ta mới nhìn thấy mặt khác của Liễu Dự.

      Ta chợt nhớ lời Ôn Diễn từng , nếu năm Hữu Bình đầu tiên Liễu Dự thành Trạng Nguyên giờ thành tích của rất lớn.

      Cũng lâu nhớ tới hai chữ “Ôn Diễn”, giờ hai chữ này lướt qua đáy lòng cũng còn đau nữa.

      Ta giơ giơ chén ngọc thất thải lưu ly lên, ngửa đầu uống nốt chỗ rượu ngon. Liễu Dự ngồi cạnh ta, nhàng : “Nương tử, uống ít thôi.”

      Ta cười cười, “ừ” tiếng, đặt chén ngọc thất thải lưu ly xuống.

      Chợt có người cười cười : “Công chúa và Phò mã ân ái.”

      Ta ngước mắt lên, ra là đại thần từng muốn tiến cử phò mã. Ta nhếch môi cười, đáp lời: “Vừa mới tân hôn vui vẻ, đương nhiên ân ái.” Dứt lời, ta lại tủm tỉm cười liếc Liễu Dự cái, đích thân rót rượu cho .

      Liễu Dự nhìn ta với ánh mắt tình ý rồi uống cạn chén rượu đó.

      Trong con mắt người ngoài, ta và Liễu Dự ắt hẳn là cầm sắt hòa hợp, phu thê tình thâm. ra phải vậy, hai tháng nay ta vẫn toàn tâm toàn ý thử thích Liễu Dự nhưng dù tốt với ta thế nào, ta cũng có cảm giác đấy.

      Ta và Liễu Dự vẫn giả làm phu thê như trước, chẳng qua ngoài mặt chúng thần, ta làm Liễu Dự phải mất mặt.

      Liễu Dự bóc cho ta ít nho, ta mỉm cười ăn hết, lúc ngẩng đầu lên đột nhiên phát Yến Thanh với vẻ mặt ảm đạm nhìn ta, dường như biết hai chữ “lảng tránh” viết thế nào.

      Ta vẫn hiểu có chuyện gì xảy ra với Yến Thanh sau khi chúng ta cùng cách. ràng trước khi hòa ly rất chán ghét ta, thậm gì hề muốn câu nào với ta, vậy mà sau khi cùng cách lại thường xuyên tới tìm ta. Ta thỉnh thoảng nhìn qua, thường thấy ánh mắt nóng rực hoặc vẻ mặt ảm đạm của như thể ta nợ bạc vậy.

      Ta khép mắt, muốn nhìn Yến Thanh nữa.

      Cũng biết có phải tối nay uống nhiều rượu quá , ta bắt đầu cảm thấy tửu lượng chịu được nữa, đầu hơi choáng váng. Ta uống hết chén trà rời tiệc hóng gió đêm.

      Liễu Dự muốn cùng ta, ta lại lắc đầu bảo ở lại.

      Vân Vũ đỡ ta ra đại điện, ta cứ bừa vậy thôi. Gió đêm thổi qua, lướt qua đôi má mang theo hơi lạnh khiến đầu ta tỉnh táo hơn. Ta hơi ngửa đầu lên, nhìn vầng trăng tròn giữa trời đêm to lớn, cảm khái : “Lại Trung thu nữa, trăng năm nay tròn hơn năm ngoái rồi. Trung thu năm ngoái… Này, Vân Vũ, Trung thu năm ngoái xảy ra chuyện gì nhỉ?”

      Vân Vũ đáp: “Trung Thu năm ngoái là tiệc rượu bày ở hồ Hàm Quang, khi đó…”

      “Khi đó Quán Quán nhảy hồ, ta sợ tới mức ở lại trong cung cạnh nàng đêm, may mà sao.” Ta vỗ trán, “Chỉ có năm thôi, vậy mà ta lại cảm giác như việc này xảy ra từ tận mười năm trước.”

      Vân Vũ cũng cảm khái : “ năm này xảy ra nhiều chuyện quá.”

      Ánh trăng vẫn giống như trung thu năm ngoái, nhưng nhiều chuyện thể quay về được nữa, như việc Quán Quán rời khỏi hoàng cung, gả cho Ninh Hằng, còn ta giữa trung thu năm ngoái còn vì Yến Thanh mà đau lòng đến chết, bây giờ phò mã bên cạnh biến thành Liễu Dự, còn cả…

      Ta nhắm nghiền hai mắt, hề muốn vầng trăng sáng kia đổi thay.

      Gió đêm thổi đến, ta chợt cảm thấy man mát, vừa mở mắt nghe thấy có người gọi ta tiếng “Công chúa”. Ta nghe thấy đó là thanh của Yến Thanh đột nhiên thấy đau đầu.

      Vẫn là nha đầu Vân Vũ biết tâm ý của ta, chỉ nghe nàng : “Yến thị lang, công chúa nhà ta khỏe, muốn kẻ nào quấy rối cả, xin Yến thị lang hãy rời .”

      “Ta chỉ câu thôi, công chúa, chỉ câu mà thôi.”

      Ta hề xoay người, đưa lưng về phía , sau lúc lâu trầm mặc mới mở miệng : “ .”

      Yến Thanh cũng trầm ngâm lát rồi mới thấp giọng : “Bây giờ công chúa hạnh phúc ?”

      Ta biết liệu mình có hạnh phúc hay , nhưng hai tháng này, quả ta rất bình tĩnh, cho dù thỉnh thoảng có hơi mê man nhưng cũng dễ chịu hơn trước kia, cái lúc ta phải sống trong tuyệt vọng cùng đau thương. Ta chậm rãi : “Hạnh phúc.”

      Yến Thanh cười tiếng, “Vậy là tốt rồi, vi thần cáo lui.”

      Sau khi Yến Thanh rời , Vân Vũ bất bình : “Yến thị lang đúng là quá đáng, lúc cùng với công chúa đối xử tốt với người, sau khi hòa ly lúc nào cũng trưng ra cái vẻ bị công chúa vứt bỏ hận thể làm công chúa thay đổi thái độ, bây giờ biết công chúa có phò mã còn dính lấy công chúa, là đáng ghét quá .”

      Thấy Vân Vũ lại bắt đầu líu ríu, đầu ta càng đau thêm, ta : “Quay về với bệ hạ tiếng, ta cảm thấy khỏe trong người nên về trước.” Dừng lại, ta tiếp: “Cũng tiếng với Cẩn Minh.”

      Vân Vũ lo lắng nhìn ta, “Công chúa có cần gọi thái y đến ?”

      Ta lắc đầu, “ cần, chỉ là hơi đau đầu chút thôi, có lẽ do uống nhiều rượu quá.” Ta day huyệt thái dương, “Sai người chuẩn bị xe , ta muốn hồi phủ.”

      Lúc ta lên xe Liễu Dự cũng chạy đến, sốt ruột , “Nương tử thấy chỗ nào thoải mái?”

      Ta : “Đầu hơi đau.”

      Liễu Dự : “Để ta về với nàng.”

      Ta từ chối: “Chàng nên biết trong hai tháng này, bệ hạ thường đặc biệt cân nhắc chàng khiến ít đại thần trong triều ghen tức. nếu lúc này chàng rời tiệc sớm, có lẽ bị vài người hạch tội gây khó dễ. Cẩn Minh, ta biết chàng có tài, nhưng những người khác hiểu được nó. Chàng là phò mã của ta, nên biết bất luận chàng cố gắng bao nhiêu nữa cuối cùng rất có thể tất cả đều quy về nguyên nhân là công chúa ta. Nếu chàng muốn giành được nhiều nên để lộ nhược điểm gì cả.”

      “Nương tử, ta rồi, nhưng mà…”

      “Ta mỉm cười : “Ta chỉ hơi đau đầu mà thôi, có gì đáng lo cả. Quay lại .”

      Liễu Dự nhìn ta, cuối cùng đáp tiếng “Được”.

      ***

      Ta gối đầu lên tay miễn cưỡng nhìn bóng đêm thê lương bên ngoài, tuy vầng trăng trung to như bàn tròn, nhưng ánh trăng vẫn trong trẻo mà lạnh lẽo như trước, mang theo cảm giác se mát của mùa thu.

      đường phố đủ kiểu người qua đường, cười cười , cực kỳ náo nhiệt.

      Chợt cơn gió lạnh thổi đến, ta khỏi rùng mình cái, buông màn xe xuống. Trong xe ngựa chỉ còn lại mình ta, Vân Vũ ngồi bên ngoài cùng với phu xe, ta đổi tư thế, cả người nằm nghiêng nệm dài.

      Ta từ từ chớp mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát. Lúc tỉnh lại ta vẫn nằm trong xe ngựa như cũ, xung quanh im ắng, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu ràng.

      Trong lòng ta nhảy dựng lên.

      Ta từng sống ở trong núi thời gian, biến vắng vẻ núi cùng với vắng vẻ trong kinh thành về đêm có khác nhau như thế nào, và giờ khắc này ta biết mình núi.

      Ta khẽ hét lên “Vân Vũ”, nhưng qua lúc sau vẫn nghe thấy tiếng Vân Vũ đáp lại. Ta lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng tỉnh táo lại. Ta vén góc màn lên, nhìn ra ngoài xem sao, quả nhiên ngoài dự đoán của ta.

      Ta rút nhuyễn kiếm trong xe ra giấu vào trong tay áo, vừa xuống xe ta phát Vân Vũ nằm mặt đất, ta thăm dò hơi thở của nàng, sau khi xác nhận nàng chỉ hôn mê liền đưa nàng vào trong xe ngựa. Ta tiếp vài bước, lại gặp được bốn ám vệ của ta đều bị trói chung với nhau, và cũng bất tỉnh nhân .

      Có thể đánh bại bốn ám vệ của ta, đích thị võ công phải cao hơn ta, nhất thời ta cảm thấy kinh hãi.

      Bỗng gió núi chợt nổi lên, lá khô cuồn cuộn đầy mặt đất, theo đó còn có thanh trầm, “Công chúa điện hạ.”

      Ta nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay, mặt đổi sắc quát: “Ngươi là kẻ nào?”

      bóng người chậm rãi ra sau phía cây, dưới ánh trăng ta nhìn mặt , phải ai khác, chính là phu xe của ta.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 35
      Editor: Qin Zồ


      Người ta dùng đều có gia thế ràng, trước kia tuyệt có chuyện làm điều phi pháp. Gia thế của phu xe của ta cũng vô cùng ràng, chính là đường đệ của Hình bộ lang trung Trương Khuê Chi, tính tình ôn thuận, vô cùng được ý ta.

      ngờ tối nay lại dám cả gan uy hiếp ta, lại còn đánh hôn mê thị nữ và ám vệ.

      Bỗng trong đầu ta lóe lên tia sáng, hai mắt khép hờ, : “Đường huynh ngươi bị giáng chức là ý chỉ của thánh thượng, hề liên quan đến ta. Trương Già, ngươi nên biết bắt cóc công chúa là trọng tội, đủ để tịch thu tài sản và giết sạch cả nhà.”

      Trương Khuê Chi bị giáng chức từ hình bộ Tả thị lang xuống còn lang trung, vốn là do chuyện vài ngày trước đó, ta cũng chỉ là nghe mà thôi, dù sao phò mã Liễu Dự của ta đúng lúc ngồi vào vị trí Tả thị lang. Sau đó ta còn nghe Trương Khuê Chi nghi ngờ bất mãn, trong Hình bộ luôn kín đáo phê bình Liễu Dự, còn từng cấu kết với đám người đến làm khó Liễu Dự, nhưng Liễu Dự phải là người dễ bị người ta ăn hiếp, là người kiêu ngạo siểm nịnh, còn xử lí vô cùng tốt, thế nên càng được Thừa Văn ngưỡng mộ. Kỳ Trương Khuê Chi bị giáng chức vốn bởi vì Liễu Dự thầm tốc giác chuyện nhận hối lộ, nhưng nếu có Liễu Dự, mấy năm nữa, vị trí Hình bộ thượng thư này Trương Khuê Chi cũng lên ngồi.

      Bây giờ đường đệ của Trương Khuê Chi uy hiếp ta, mười phần là vì việc này.

      Quả nhiên, Trương Già lên tiếng: “Quan chức trong triều rất nhiều, việc gì công chúa điện hạ với phò mã phải cướp lấy vị trí của đường huynh ta, đường huynh ta mấy năm nay thẩm tra nhiều ít vụ án, san sẻ thay bệ hạ nhiều ít việc, còn phò mã chỉ là do hưởng danh từ công chúa, thế nên cũng dễ dàng cướp vị trí của đường huynh ta, mấy ngày nay đường huynh ta ăn ngủ khó khăn, nhanh chóng gầy yếu, còn bị đồng liêu loại trừ, chuyện này là vì cái gì? Cũng bởi vì phò mã! Cũng là bởi vì công chúa ngươi!”

      Trương Già cực kỳ kích động, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

      Trong lòng ta cảm thấy sợ hãi chưa từng có, con người Trương Già ta hiểu , gây tổn thương cho ta cũng dám đả thương ta, hơn nữa cũng chẳng có khả năng gây thương tích cho ta, Ngô Tung điều tra , Trương Già chưa hề tập võ bao giờ, cho dù có động thủ với ta, người chịu thiệt cũng nhất định phải là ta. Điều ta e ngại chính là người đứng sau Trương Già kia, có thể đánh bại bốn ám vệ của ta, rất có bản lĩnh.

      Ta nhếch môi lạnh lùng : “Ừm? Thế ngươi muốn cái gì? Hay là Trương Khuê Chi muốn cái gì?”

      Thần sắc Trương Già căng thẳng, chỉ thấy nắm chặt tay, ánh mắt toát lên vẻ cảnh giác, “Việc này liên quan đến đường huynh ta, là ta mình làm.”

      Vẫn với bộ dạng vân đạm phong khinh, ta : “Nếu ngươi ra ai ở đằng sau giúp ngươi, ta truy cứu việc này nữa, hơn nữa còn có thể xin bệ hạ nhân tình, có lẽ đường huynh ngươi còn có thể thăng quan. Nếu …” Ta dừng lại, vẻ mặt mạnh mẽ, “Đừng đến thăng quan, có thể giữ toàn thây là hoàng ân nhiều lắm rồi.”

      Sắc mặt Trương Già biến đổi lần lượt, ta thầm nghĩ tính khí người này trước sau gì vẫn là ngoan ngoãn, dáng vẻ dữ dằn vừa rỗi có lẽ là bị dồn vào đường cùng, ta nhàng , “Trương Già, ngươi là người thức thời, ngươi nên biết trong Đại Vinh này người tôn quý nhất ngoại trừ bệ hạ chính là ta.”

      Cả người Trương Già run rẩy, : “Là… là…”

      “Ai?”

      Trương Già : “Ta biết y, y chỉ dạy ta phải làm sao để đưa công chúa đến đây thôi…”

      Ta híp mắt , “Bộ dạng như thế nào?”

      “Y đeo mặt nạ, ta thấy mặt y.”

      Ta nhớ lại hôm đó nhìn thấy Ôn Phàm trong mật thất ở Thúy Minh Sơn Trang, trong lòng khỏi rùng mình cái. Ta thầm hít sâu hơi, ngoắc ngón tay, để Trương Già đến gần mình, ta mới với ta, sau đó với khí thế sét đánh kịp bưng tai mà nhanh chóng hạ thủ, khiến ngã lăn ra đất.

      Cổ tay ta đưa lên, lộ ra thanh nhuyễn kiếm, ta mở miệng : “Ôn Phàm, ta biết ngươi ở đây.”

      Gió núi gào thét thổi qua, ta chợt nghe tiếng côn trùng vù vù vang lên, nhớ lại đám phi trùng gặp ở Cúc trấn ngày hôm đó, ta lập tức chăm chú lắng nghe, chuẩn bị chống lại.

      Ta chờ lúc lâu mới nhìn thấy vài con đom đóm bay ra, cái màu xanh u đó dưới ánh trăng có vài phần lạnh lẽo, lòng ta sửng sốt, nhưng vẫn vô cùng cảnh giác, dựa theo mấy lần đối mặt với Ôn Phàm, có lẽ đều thoát khỏi chứ “độc”.

      Đom đóm bị nhuyễn kiếm của ta chém thành hai nửa, vừa lúc rơi xuống đất Ôn Phàm cũng bước ra. mặc trường bào xanh nhạt, đeo Bạch ngọc quan, mặt đội mặt nạ quỷ, hổ là huynh đệ song sinh, chỉ nhìn thoáng qua cũng phân biệt ai là ai. Nếu phải ta biết trước chân Ôn Diễn có tật, ta chắc chắn nhầm người này là Ôn Diễn.

      Ôn Phàm dựa vào cây, nghiêng đầu : “Công chúa điện hạ gọi ta?”

      Ta : “Ngươi muốn gì?”

      Ôn Phàm ngáp cái rồi : “Công chúa điện hạ, bây giờ trời khuya lắm rồi, ta nhìn ngươi ở đó những gì thế? Tới gần chút , để ta nhìn miệng ngươi.”

      Ta hề cử động, “Ngươi có thể nhìn thấy.”

      Ôn Phàm vẫn nghiêng đầu, “Làm sao ngươi biết?”

      “Ngươi muốn gì?” Ta hỏi lại.

      Ôn Phàm khẽ cười tiếng, “Ta muốn là…” kéo dài , “Ừm, cho ngươi biết đâu.” bỗng nhiên giật Bạch ngọc quan xuống, trong nháy mắt mái tóc đen dài xõa tung ra, vất Bạch ngọc quan lên , rồi sau đó thận trọng đón lấy, “Công chúa điện hạ đoán thử xem đây là gì?”

      Mới nhìn Ôn Phàm ta nhận ra Bạch ngọc quan tóc chính là của ta đưa cho Ôn Diễn. Ta mím môi , rồi hỏi: “Ôn Phàm, ngươi muốn làm gì?”

      Ôn Phàm lại khẽ cười tiếng, ném Bạch ngọc quan lên cao trong trung, rồi sau đó đưa tay trở về, nhìn ta cười thôi, còn rất khoa trương “woa” tiếng.

      Trong lòng ta rất căng thẳng, lúc Bạch ngọc quan sắp rơi xuống đất, lại đưa tay ra chụp lấy, Bạch ngọc quan cẩn thận nằm trong tay .

      mở lòng bàn tay ra, “Ồ? Thế mà vỡ…”

      Đây là lần đầu tiên ta bị người ta trêu chọc, tròng lòng cảm thấy tức giận.

      Ôn Phàm ngồi xuống đất, tay trái vuốt Bạch ngọc quan, “Ừm? Công chúa điện hạ mất hứng rồi sao? Ái chà, nếu ngươi mất hứng, huynh trưởng của ta giận ta mất. À, , nổi giận rồi, ngay lúc ta trộm y phục với Bạch ngọc quan của . Công chúa điện hạ phải trông thấy ca ca ta từ trước tới nay đều ôn hòa dịu dàng khi nổi giận có bao nhiêu kỳ lạ, lông mày nhếch lên, mặt đen sạm , đúng là vui vô cùng luôn.”

      Ta nhìn .

      Ôn Phàm tiếp: “Hai tháng này công chúa điện hạ có nhớ huynh trưởng ta ?”

      Ta cụp mắt xuống : “ có.” Dừng lại, ta tiếp: “Ta thành thân với Liễu Dự, đời này cũng chỉ có vậy thôi, xem ra ngươi thể nhìn thấy tiên sinh bị trừng phạt.”

      “Tiên… sinh…” Ôn Phàm nhàng thốt ra, giơ ngón tay lên lắc qua lắc lại, “ , ừm, huynh trưởng của ta với công chúa điện hạ rằng tuy ta mất thính giác nhưng có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng người ta chưa? Để cho ta nghe chút nào… À, công chúa điện hạ, sao ta nghe được trong lòng ngươi mực gọi Cảnh Nhuận, Cảnh Nhuận Cảnh Nhuận, gọi rất triền miên.”

      Ta nổi giận : “Ngươi bậy.”

      “Xem ra ta nghe nhầm rồi, công chúa điện hạ gọi là A Diễn nhỉ? Hay là Ôn lang?”

      Ta nhanh chóng tỉnh táo lại, thầm tự với mình thể nghe những lời của Ôn Phàm, ta lạnh lùng bảo: “Ngươi căn bản chẳng thể nghe ta nghĩ gì cả.”

      Ôn Phàm vỗ tay, “Công chúa rất đúng, thông mình. Để ta thưởng nhé, tặng ngươi món đồ này này, nhận lấy .”

      Ta theo bản năng đưa tay ra nhận lấy Bạch ngọc quan từ trời rơi xuống.

      Ôn Phàm ngáp vài cái rồi đứng lên : “Công chúa điện hạ chịu phối hợp với ta, thế hỏng hết rồi, nếu ngươi thích cái kẻ bệnh tật Liễu Dự kia hơn, nguyện vọng của ta thể đạt được rồi.” lần nữa dựa vào thân cây, nghiêng đầu nhìn ta, “ ra lần trước nếu ngươi để huynh trưởng ta giết ta bây giờ cần phải lo lắng. Nhưng mà ngươi giết ta, ta cũng cảm kích ngươi đâu.”

      Gió núi lại lần nữa nổi lên, thổi cho tóc mai ta rối loạn, ta cũng quan tâm, chỉ mở trừng mắt nhìn Ôn Phàm.

      đứng thẳng người, từng bước bước về phía ta, ánh mắt lạnh lùng, giống như gió núi, thổi qua trước mặt ta, ý lạnh truyền khắp toàn thân.

      Ta vẫn nhúc nhích, cũng giương cao kiếm lên, chẳng hiểu sao giờ phút này ta chắc chắn Ôn Phàm đả thương ta. Lúc này, ta im lặng đứng nguyên tại chỗ, hề cử động.

      Ôn Phàm dừng lại cách ta năm bước.

      Ánh mắt quét từ xuống dưới ta lượt, rồi sau đó chậm rãi : “Công chúa điện hạ, hôm nay chỉ mới là bắt đầu thôi.”

      Dứt lời, lại trận gió to nữa nổi lên, cát bụi thổi bay vào mắt ta, ta dùng sức chớp mắt, chỉ trong nháy mắt thấy Ôn Phàm đâu nữa. Nhưng nếu phải Bạch ngọc quan trong tay mang theo hơi ấm, có lẽ ta nghĩ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

      Lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, ta xoay người lại nhìn, Liễu Dự cầm đuốc chạy vội về phía ta, phía sau là Ngự Lâm quân. vẻ mặt Liễu Dự sốt ruột, ánh mắt nhìn ta lượt từ xuống dưới.

      Ta : “Yên tâm, có việc gì.”

      Nam tử đầu Ngự lâm quân xuống ngựa, quỳ rạp mặt đất: “Vi thần cứu giá chậm trễ, khiến công chúa điện hạ hoảng sợ, xin điện hạ hãy giáng tội.”

      Ta khoát tay: “Tất cả đứng lên .”

      lại : “Việc này vi thần giao cho Đại Lý Tự thẩm tra, trong vòng ba ngày cho công chúa điện hạ kết quả.”

      Trong lòng ta biết nguyên nhân, nhưng muốn khai ra Ôn Phàm, Ôn Phàm cũng như Ôn Diễn, đều giống với người thường, ra rồi chỉ càng hỗn loạn hơn, bèn gật đầu đáp “ừ”.

      Lúc này vẻ mặt Liễu Dự đen như đêm tối, nhìn chằm chằm vào Bạch ngọc quan trong tay ta, trong lòng ta cả kinh, tỉnh bơ : “Cẩn Minh, đêm khuya rồi, chúng ta quay về thôi.”

      Liễu Dự gật đầu : “Được.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 36

      Editor: Qin Zồ

      Hai ngày sau Đại Lý Tự kết án, kết quả ngoài dự liệu của ta, Trương Già bị tống vào nhà lao, Trương Khuê Chi có dính dáng cũng bị hạ xuống ba cấp.

      Ta cũng biết Ôn Phàm làm gì với Trương Già mà có thể khiến ta miệng kín như bình, cho dù chuyện có liên quan đến đường huynh cũng hề mở miệng. Nhưng việc này coi như giải quyết, cơ mà biểu đêm hôm đó của Ôn Phàm, ta tin cuộc sống sau này của ta được thoải mái nữa.

      Mấy ngày đầu, ta vô cùng cảnh giác, sợ chỉ cần sơ sẩy Ôn Phàm lại đến quấy phá. Ta thầm điều bốn ám vệ trong cung thủ tại bên người, cũng thêm ít hộ vệ trong phủ công chúa, có thể là ba tầng trong ba tầng ngoài, cho đến con ruồi chưa chắc có thể bay lọt.

      Nửa tháng sau, phủ công chúa vẫn gió êm sóng lặng như cũ, cuộc sống của ta vẫn tương đối nhàn nhã. Liễu Dự vào triều sớm, ta chuẩn bị bữa sáng cho , cũng sai thị nữ cầm áo lông cừu với lò sưởi cầm tay đưa cho .

      Tuy vết thương của Liễu Dự lành, nhưng bệnh vẫn chưa hết, Ngụy thái y Liễu Dự sợ hàn, cứ vào đông là lại sợ lạnh hơn người bình thường, nếu cẩn thận bệnh cũ tái phát mất. Bây giờ sắp vào đông, trong cung dùng đến lò sưởi, thế gia quý nữ trong kinh thành khi ra ngoài cũng cầm theo lò sưởi cầm tay. Do ta tập võ nên sợ lạnh, cũng ít khi cần đến lò sưởi cầm tay, chẳng qua là sau khi thành thân với Liễu Dự, ta liền sai người chuẩn bị nhiều lò sưởi tay, ngay từ khi mới bắt đầu se lạnh, ta để Liễu Dự dùng lò sưởi, mặc áo lông cừu chống lạnh ra ngoài.

      “Đêm hôm qua có ít chuồn chuồn bay thấp, có lẽ hôm nay trời mưa, chàng nhớ hồi phủ sớm, chớ để nhiễm lạnh đấy.” Bỗng dưng ta nhớ đến Ôn Phàm, nếu tìm đến ta làm phiền nhất định tìm đến Liễu Dự gây rối, ta dừng lại rồi tiếp: “Cẩn Minh, chàng nhớ cẩn thận chút.”

      Đêm đó sau khi hồi phủ, ta biết nếu ta khác Liễu Dự, sớm hay muộn Liễu Dự cũng có thể điều tra ra, thế là liền đem chuyện Ôn Phàm với , chỉ là lược bớt chi tiết Bạch ngọc qua.

      Liễu Dự lại cười : “Ừm, nương tử, ta cẩn thận.”

      Trong mắt ta cũng chứa đầy ý cười, đợi sau khi Liễu Dự rời , Vân Vũ cười với ta: “So với trước kia bây giờ công chúa đối với phò mã gia là tốt.”

      Liễu Dự thành thân với ta, trở thành phò mã của ta, ta đối tốt với , phụ cái danh phò mã, chẳng qua chuyện tình cảm là chuyện khác, phải muốn cho là có thể cho. Ta thản nhiên đưa mắt nhìn Vân Vũ cái, đáp lại.

      Vân Vũ lúc này lại có chút buồn: “Chẳng lẽ bây giờ công chúa vẫn quên được quốc sư?”

      Ta rũ mắt xuống, “ câu chưa hẳn quên, ta chỉ biết bây giờ mình thành thân với Cẩn Minh.” Lần trước xem chừng Liễu Dự nhận ra Bạch ngọc quan trong tay ta chính là của ta tặng Ôn Diễn, bằng thần sắc của chẳng quái dị như thế.

      Ta đồng ý với Liễu Dự thử thích , ta thể nuốt lời.

      Hôm đó ta quay lại phủ, Bạch ngọc quan trong tay nhuốm hơi ấm, ta cúi đầu nhìn mà nghĩ đến Ôn Diễn, nghĩ đến mấy tháng ngắn ngủi thường xuyên ở bên .

      Nếu ta chưa thành thân với Liễu Dự, ta nhất định đè nén nỗi nhớ nguôi về . Nhưng giờ ta cùng Liễu Dự thành thân, đối với ta tốt như thế, tuy ta với hề có tình nam nữ, nhưng cũng thể đối xử tệ với được.

      Ta nghĩ mãi, cuối cùng sai thị nữ chuẩn bị xe.

      Ta tính đem trả lại Bạch ngọc quan, tất nhiên ta chủ động tìm Ôn Phàm, cũng có ý định đưa Bạch ngọc quan cho Ôn Phàm, ta muốn đưa Bạch ngọc quan quay về tiểu xá của Ôn Diễn trước kia.

      Với thân phận thiên nhân của Ôn Diễn, có lẽ cũng có thể biết ta đặt Bạch ngọc quan ở đâu, nếu còn muốn Bạch ngọc quan này, chắc chắn quay về lấy.

      Sau nửa canh giờ, ta đến cánh rừng ngoài tiểu xác của Ôn Diễn, ta dừng chân ngửa mặt nhìn lên trời, ở nơi nào đó ám vệ ta dẫn theo cũng vào rừng.

      Cơ quan trong rừng có thay đổi, ta vô cùng thuận lợi đến trước phòng Ôn Diễn.

      Ta phân ám vệ thủ trước cửa, rồi mới đẩy cửa vào. Cách bố trí trong phòng vẫn như lúc trước, lại nhiễm bụi bẩn, nhìn giống như chưa từng có người rời .

      Ta quan sát vài lần, lấy Bạch ngọc quan từ trong ngực áo ra, nhàng đặt tại bàn.

      Sau đó, ta thoáng chần chừ chốc lát, cuối cùng nhịn nổi cất bước vào trong phòng Ôn Diễn, trái tim kìm được mà đập loạn, vừa định ngồi lên giường Ôn Diễn lại nghĩ đến Liễu Dự.

      Ta nhắm mắt, lúc lâu sau mới mở ra, sắc mặt bình tĩnh rời khỏi nơi này.

      Sau khi ra khỏi rừng cây, ta gặp người, người này chính là Ôn Phàm làm ta lo lắng hãi hùng nửa tháng nay. Lúc này vẫn đeo mặt nạ quỷ, tóc tai rối tung lên, cả người lười nhác ngồi bên cạnh phu xe.

      Sắc mặt phu xe trắng bệch, trợn mắt há mồm ra lời.

      Ta nhíu mày nhìn Ôn Phàm, vừa định động tay để ám vệ xuất Ôn Phàm cất tiếng, “Công chúa điện hạ, ta khuyên ngươi chớ hành động thiếu suy nghĩ, ngươi nên biết ta có năng lực gì.”

      Ta nắm chặt tay.

      lại cợt nhả cười, “Công chúa điện hạ giận rồi sao?” nhảy xuống xe ngựa, được mấy bước rồi quay đầu ra sau chỉ vào phu xe, “À, đúng rồi, chỉ là bị ta điểm huyệt thôi. Công chúa điện hạ nên cảm tạ huynh trưởng ta, huynh trưởng ta hạ lệnh cấm với ta, nếu ta giết người lần nữa chặt đứt chân ta.”

      Ta : “Ôn Phàm, ngươi muốn làm gì?”

      Ôn Phàm : “Ừm, vừa rồi công chúa điện hạ ở trong phòng huynh trưởng ta nhớ lại quãng thời gian nam quả nữ chung sống tình ý triền miên?”

      Trong lòng ta chấn động, bước gần đến Ôn Phàm, dường như Ôn Phàm hề nghĩ ta như thế, nhất thời đứng ngây ra. Ta mỉm cười : “Ngậm miệng của ngươi lại, đừng tưởng rằng ngươi khác thường có thể làm ta sợ. Nghe tiên sinh , ngươi thân dị năng là học được ở Nam Cương? Ngươi cũng nên biết thế gian vạn vật tương khắc, ngay cả chuyện kỳ lạ của ngươi cũng có vật tương khắc thôi.”

      “Ồ? Có thể tương khắc chuyện của ta? Bản thân ta muốn xem cao kiến của công chúa điện hạ.”

      Ta cười híp mắt : “Ngươi muốn tiên sinh chết, nhưng ngươi lại giết được tiên sinh, thế gian này tiên sinh là trong những người tương khắc ngươi.”

      Vẻ mặt Ôn Phàm dấu đằng sau lớp mặt nạ, tuy ta nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được, thấy Ôn Phàm qua lúc lâu mà vẫn chưa mở miệng, điều đó chứng minh điều ta là đúng.

      Đột nhiên Ôn Phàm giễu cợt , “Đúng sao mà đúng sao, bây giờ ngươi cách ta chỉ có gang, nếu ta muốn giết ngươi cũng dễ như chơi vậy thôi.” Bỗng nhiên có luồng sát khí đánh úp đến, ta định chạy trốn tay Ôn Phàm đà bóp chặt cổ ta, giọng trầm, “Ta chỉ cần nhàng khéo léo, cổ công chúa điện hạ rời khỏi thân thể ngay tức khắc. Cảnh đẹp như thế này, nếu huynh trưởng ta nhìn thấy, chắc sắc mặt thú vị lắm đây.”

      Tuy trong lòng ta có vài phần hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh. Từ lúc ta cảm nhận được sát khí ta ra hiệu, ta tin tám ám vệ lúc này dọn xong trận pháp đợi thời cơ tới cứu ta.

      Ôn Phàm lại cười khẩy tiếng, “Công chúa sợ ư, nhưng ngươi cho rằng tám ám vệ kia đến cứu ngươi? Công chúa điện hạ ngại quay ra đằng sau nhìn cái, lũ ám vệ mà ngươi gọi là võ công cao cương nằm mặt đất làm gì thế?”

      Ta khó khăn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phi trùng chi chít bay đầu ám vệ, còn bọn họ đều ngã ra đất. thanh của Ôn Phàm lại vang lên bên tai ta, “Công chúa điện hạ sợ rồi?”

      Ta xoay đầu lại, vẻ mặt uể oải, nhưng trong chớp mắt, ta lại rút nhuyễn kiếm giấu trong tay áo đâm vào bụng Ôn Phàm.

      Cả người Ôn Phàm run lên, trong mắt lên tia dám tin.

      Ta thừa dịp này, vùng thoát khỏi tay , nhảy ra xa. Ta hất cằm, kiêu căng : “Ôn Phàm, ngươi chớ có quên, ta cũng có võ.”

      Ôn Phàm cúi đầu nhìn, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn ta, ta thấy trong mắt xẹt qua tia dị sắc, hai tay đem nhuyễn kiếm rút ra khỏi bụng mình, mảy may chú ý đến máu tươi ngừng chảy, cứ thế nhìn thẳng ta, : “Bản thân ta xem ngươi rồi.”

      Ta đón nhận ánh mắt .

      lại cười giễu tiếng, “Công chúa điện hạ cứ đón nhận chiêu này của ta…”

      Lời còn chưa dứt, nhảy vọt lên đem nhuyễn kiếm như tên bắn, phóng thẳng về phía ta, ta nghiêng người né tránh, cả người mới vừa đứng vững Ôn Phàm đứng ngay kề ta, tay bóp chặt cổ ta.

      thờ ơ : “Công chúa điện hạ chính là nương đầu tiên đả thương ta, ta nên báo đáp như thế nào với công chúa điện hạ nhỉ?”

      Lúc này ta hoàn toàn thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay càng lúc càng dùng sức, ta bắt đầu có cảm giác thở được, ngực vô cùng khó chịu.

      Ngay lúc ta sắp ngạt thở chợt nghe tiếng tay áo phành phạch trong gió, ta còn chưa kịp phản ứng Ôn Phàm nới lỏng tay ra. Ta lảo đảo vài bước, lấy tay che cổ, hô hấp liên tục.

      Đợi sau khi ta hít thở thông, ngẩng đầu lên thấy Ôn Phàm đâu, chỉ thấy nam tử mặc áo dài màu xanh đứng trước mặt ta.

      Ta nghĩ đến tiếng động lúc nãy, có lẽ cũng biết người cứu ta chính là người trước mắt. Chẳng qua lúc này có chút kinh ngạc, trong kinh thành từ khi nào có thêm đại nhân vật khiến Ôn Phàm sợ?

      Ta đứng thẳng người : “Đa tạ ơn cứu mạng của hiệp sĩ.” Lúc , ta thầm đánh giá y, diện mạo nam tử này cực kỳ bình thường, cơ thể hơi gầy yếu, mặt trắng khác thường, vừa nhìn có thể đoán là người ốm đau lâu.

      ngờ nam tử này cũng nhìn ta chăm chú, : “Ta thấy ngươi.”

      Ta ngây ra.

      Y lại : “Ở Thúy Minh Sơn Trang.” Dừng lại, bỗng dưng y kéo môi cười, “Ngươi là Thường Ninh công chúa, đúng ?”

      Ta nhìn thấy trong mắt có ác ý, bèn gật đầu.

      Y : “Tại hạ họ Minh, tên chữ Nhuận.”

      Ta bừng tỉnh, ra là người của Thúy Minh Sơn Trang, nhìn bộ dáng của y, có lẽ cũng hai bảy hai tám tuổi, hơn nữa lại mang họ Minh, biết có quan hệ gì với Minh Hàn trang chủ.

      Lúc này y cười ôn hòa, “Ám vệ của công chúa sao, công chúa cần lo lắng, lúc này trời tối rồi, công chúa vẫn nên hồi phủ sớm thôi.”

      Ta nhìn lên trời mới biết màn đêm sắp buông xuống, ta nhớ sáng nay còn dặn Liễu Dự sớm hồi phủ, lúc này hẳn là có mặt ở phủ. Ta tới chỗ Ôn Diễn vốn định giấu , ai ngờ lại đụng phải Ôn Phàm, xem ra bây giờ trở về còn phải giải thích với .

      Dù lúc này trong bụng ta có đầy mớ nghi vấn với Minh Nhuận nhưng cũng phải ngoan ngoãn nuốt vào, nhanh: “Ngày mai đến phủ cảm tạ sau”, rồi vội vàng rời .

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 37

      Editor: Thụy Nguyễn | Beta: Qin Zồ

      Ta vừa mới xuống xe ngựa thấy Vân Vũ thần sắc kích động chạy ra đón, ghé vào tai ta mấy câu.

      Ta vừa nghe mà trong lòng hốt hoảng, vội vàng vào phủ, vừa vừa : “Thái y sao?”

      “Ngụy thái y vẫn còn khám chữa.”

      Ta lại hỏi: “Cẩn Minh bị thương thế nào?”

      Vân Vũ đáp: “Nghe người hầu là lúc phò mã gia hồi phủ ngựa hoảng sợ chạy tán loạn, nên phò mã gia cũng té từ trong xe ra.”

      Ta dừng bước, cau mày : “Sao ngựa lại đột nhiên hoảng sợ?”

      Vân Vũ : “Ngô quản vẫn còn điều tra.”

      Lúc này trong lòng ta cũng hiểu sơ sơ, ngựa dù đứt cương cũng thể tùy tiện hoảng sợ, mặc dù là bị kinh động nhưng phu xe vẫn có thể kìm ngựa lại, việc này tất nhiên có liên quan đến Ôn Phàm.

      Trong lúc chuyện tới nơi, ta nhấc bước vào phòng. Triệu thái y hành lễ với ta, ta xua tay để đứng dậy, thấp giọng hỏi: “Bị thương có nghiêm trọng ?”

      Triệu thái y cũng thấp giọng đáp lại ta: “Bẩm công chúa, chỉ là tay bị trầy xa, có gì lo ngại.”

      Ta nhàng thở ra, vào phía trong, Liễu Dự nằm ở giường, thần sắc tái nhợt, ta bước tới, thấy định nhổm dậy ta liền ngăn lại, “Ngươi có thương tích trong người chớ lộn xộn.”

      Liễu Dự nằm xuống lại, mở to mắt xem xét ta.

      Ta hỏi: “Có chỗ nào thoải mái ư?”.

      , thanh nhàng: “Ở cánh tay có hơi đau, nương tử cần lo lắng. Triệu thái y bảo nhiều nhất mười ngày là có thể khỏi hẳn.” Bỗng thần sắc ngưng đọng, : “Việc này có lẽ có liên quan đến Ôn Phàm?”

      Ta gật đầu, bảo: “Việc này ta xử lý, chàng cứ yên tâm dưỡng thương .”

      Liễu Dự đột nhiên : “Ta nghe Vân Vũ , hôm nay, nương đến ngoại ô kinh thành?”

      đường hồi phủ, ta vốn nghĩ kỹ phải làm thế nào để giải thích chuyện này với Liễu Dự, nhưng khi đứng trước mặt, ta chẳng thể thốt ra được rằng ta đến chỗ của Ôn Diễn, cuối cùng chỉ có thể dời ánh mắt, : “Vào tháng mười , sơn trà nở rộ khắp núi, cảnh đẹp ý vui, đợi đến lúc thương thế của chàng khỏi hẳn, chúng ta có thể đến đó ngắm cảnh xem sao.”

      Liễu Dự ngay lập tức đồng ý, cười bảo: “Được.”

      “Chàng nghỉ ngơi .” xong, ta liền bước ra khỏi phòng, đến hành lang phía trước. trời mây đen che phủ vầng trăng tròn, gió lạnh xen lẫn mưa phùn thổi tới khiến ta khỏi rùng mình.

      Lúc này, Ngô Tung bước đến bẩm báo kết quả với ta, đúng như ta dự liệu, Ngô Tung chỉ quy kết thành ba chữ “ngoài ý muốn”, ta cũng chẳng gì thêm, chỉ phân phó Ngô Tung thăm dò Minh Nhuận.

      Minh Nhuận thoạt nhìn tuy có ác ý, nhưng hôm nay, y xuất cũng quá đúng lúc, đúng dịp, khiến cho ta khỏi hoài nghi trong lòng. Theo lý mà , Ôn Phàm có lý do gì để sợ Minh Nhuận, với năng lực của , cho dù có mười Minh Nhuận cũng cần phải lo lắng. Thế nhưng bây giờ, hễ nhìn thấy y lại chạy trốn so với bất cứ người nào còn nhanh hơn, giống như chuột gặp phải mèo, co giò chạy trốn.

      Ta càng nghĩ cũng nghĩ ra rốt cuộc Ôn Phàm sợ ở Minh Nhuận điều gì, chỉ có thể đợi Ngô Tung điều tra ra kết quả mới tính tiếp được.

      Hai hôm sau, Ngô Tung tra ra ít chuyện. Minh Nhuận là con trai lớn của Minh Hàn, cơ thể cực kỳ yếu, đến tuổi cập quan bị bệnh nặng, cứ liên tục ngủ mê chẳng tỉnh, cho đến gần đây mới tỉnh lại.

      Hôm đó nhìn dáng vẻ của Minh Nhuận, có lẽ cũng khoảng hai bảy hai tám, cách khác là hôn mê bảy năm hoặc tám năm.

      Ta hỏi: “Gần đây là khi nào?”

      Ngô Tung đáp: “Ngày mồng sáu tháng bảy.”

      Trong lòng ta khỏi sửng sốt, mồng sáu tháng bảy phải là trước ngày ta và Liễu Dự thành thân đó sao? Ta lại suy ngẫm hồi, quyết định đến Thúy Minh Sơn Trang chút, bèn lệnh Ngô Tung chuyển lễ vật đến Thúy Minh Sơn Trang.

      Hôm sau vừa hay là ngày hưu mộc, Liễu Dự biết ta muốn đến Thúy Minh Sơn Trang cũng đòi theo, trong lòng ta tất nhiên muốn, nếu , lời dối hôm đó của ta bị bại lộ. Ta lo phải làm sao để xóa ý nghĩ này của đột nhiên bên Hình bộ có chuyện, Liễu Dự thể xử lý. Vậy là cuối cùng ta cũng yên lòng.

      Thúy Minh Sơn Trang lần này thể như hai lần trước, lần đầu là Ôn Diễn mời ta, lần sau là ta chủ động muốn , thân là công chúa, nếu lan truyền tin tức lui tới thân thiết với Thúy Minh Sơn Trang chắc chắn rước ít lời ong tiếng ve, dù sao trong mắt mọi người Thúy Minh Sơn Trang trước sau vẫn phái riêng biệt giang hồ.

      Lần này, hành trang trang phục của ta vô cùng mộc mạc, xe ngựa cũng gây chú ý nhiều, chung là càng đơn giản càng tốt.

      Minh Nhuận ở chính đường tiếp đãi ta, hôm nay vẫn mặc áo xanh như trước, mái tóc đen là cây trâm gỗ. Lần trước thấy y là lúc hình hình nguy cấp, nhất thời đánh giá cẩn thận, hôm nay vừa nhìn tuy tướng mạo y bình thường, nhưng người có khí chất tao nhã, làm ta cảm thấy rất thoải mái.

      Ta cười : “Lần trước đa tạ Minh Nhuận công tử, nếu phải Minh Nhuận công tử ra tay dúng lúc, có lẽ ta mất mạng rồi.” Ta nháy mắt với Vân Vũ, Vân Vũ liền trình lên hộp gấm, ta : “Đây là tạ lễ, mong Minh Nhuận công tử vui lòng nhận cho.”

      Minh Nhuận mỉm cười, để tùy tùng bên người nhận.

      Ta lơ đãng : “Thân thủ của Minh Nhuận công tử là tuyệt vời, hổ là con trai của Minh Hàn trang chủ. Ta cũng từng học võ, hôm đó Minh Nhuận công tử xuất tiếng động, chỉ trong chiêu khiến đối thủ chạy trối chết, xem ra Minh Nhuận công tử đạt đến cảnh giới mà người thường đạt được rồi.”

      Minh Nhuận cười : “Công chúa khen lầm rồi, chẳng qua chỉ là chút tài mọn mà thôi.”

      “Nếu cái này mà Minh Nhuận công tử cũng xưng là chút tài mọn, thế gian này chẳng con chuyện gì gọi là chút tài mọn nữa rồi.” Ta cũng cười cười, tiện tay cầm lấy chén tràn bàn, uống ngụm cho thấm giọng rồi lại : “ biết sư của Minh Nhuận công tử là ngươi nơi nào?”

      Minh Nhuận : “Gia sư có lệnh, nhiều với người ngoài, mong công chúa thứ lỗi.”

      Ta nhướn mày: “ sao, là ta đường đột quá rồi.”

      Minh Nhuận người này có hơi kì quái, y hôn mê nhiều năm như thế, là người bệnh ốm đau, vì sao sau khi tỉnh lại chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn mà lại có võ công hơn người như thế? Hơn nữa nghe trước kia Minh Nhuận là người nhát gan hướng nội, nhưng bây giờ Minh Nhuận năng rất khéo, tao nhã nho nhã, cứ như dù đối mặt với mấy trăm người cũng chút nào sợ hãi.

      Trong lòng ta cảm thấy khó hiểu, nhưung cũng thể tùy tiện hỏi nhiều, bèn tùy ý hỏi: “Lúc trước Minh Nhuận công tử có có gặp qua ta? Chính là khi nào?”

      Minh Nhuận đáp: “Ngày mồng sáu tháng bảy, ta đường đến rừng trúc, vừa hay trông thấy công chúa và Ôn Diễn công tử.” Dừng lát lại : “Tướng mạo công chúa thư thế, dù mới gặp lần cũng thể quên. Hơn nữa trong vòng mấy thang nay, ta thường nghe người trong sơn trang nhắc đến các chuyện trước đây của công chúa…”

      Với danh tiếng qua của ta mà , ta đoán có lẽ phải là chuyện tốt gì, ta ho khụ, : “Những chuyện qua cần ra.”
      Trong mắt Minh Nhuận lên ý cười, “Công chúa người thú vị.”

      Bỗng từ bụng Vân Vũ phát ra tiếng vang, ta liếc mắt nhìn nàng, Vân Vũ sờ mũi, khẽ cười tiếng. Minh Nhuận gì thêm liền gọi người mang đồ điểm tâm vào: “Cũng sắp đến buổi trưa rồi, chắc công chúa cũng đói bụng, ta gọi người làm thêm chút điểm tâm, nếu công chúa chê, ta xin mạn phép mời công chúa cùng dùng.”

      Ta nhanh chóng lướt qua tất cả các món ăn bày mặt bàn, cũng biết có phải là trùng hợp hay mà tất cả những món bàn đều là những món mà thường ngày ta thích ăn nhất, sai đến món.

      Ta giương mắt nhìn Minh Nhuận thấy mắt y chứa đầy ý cười nhìn ta.

      Minh Nhuận có ý gì đây? Trong lòng ta nhảy dựng lên, việc làm này nhìn thế nào cũng giống như có ý muốn lấy lòng. Y rốt cuộc là muốn làm gì?

      Đúng lúc này, ám vệ của ta bỗng nhiên bước vào, cúi đầu ghé sát vào tai ta vài câu, vừa nghe xong, thần sắc ta khỏi ngưng trọng. Liễu Dự đường hồi phủ gặp phải thích khách, bị đâm đao. Ta vội vàng đứng dậy cáo từ với Minh Nhuận, ngờ y cũng truy hỏi: “Phủ công chúa có việc gấp ư?”

      Ta gật đầu

      Minh Nhuận lại hỏi: “Xin mạo muội hỏi, biết là việc gấp gì?”

      Ta liếc mắt nhìn y chút rồi quyết định đem chuyện Liễu Dự bị thương cho y nghe. Minh Nhuận là người rất thông minh, ta cũng thể hiểu được y làm cách nào để đem tất cả tình phát sinh liên hệ lại với nhau, thần sắc y ngưng đọng, hỏi: “Chính là người lần trước?”

      Ta tiếp tục gật đầu.

      : “Có lẽ ta có khả năng giúp được công chúa chuyện này”

      Ta hỏi: “Ngươi giúp ta thế nào?”

      Minh Nhuận đáp: “Ta có thể bắt được người đó.”

      Ta hỏi: “Bằng cách gì?”

      Minh Nhuận : “Chỉ cần công chúa tin ta là được.”

      “Vậy sau khi xong chuyện, ngươi muốn gì?”

      gì cả, ta chỉ muốn giúp đỡ công chúa mà thôi.”

      Ánh mắt của y cực kỳ chân thành, tha thiết, khiến cho ta bất giác tin tưởng y, cất tiếng trả lời: “Được.” lúc sau, Minh Nhuận cùng ta trở về phủ công chúa.

      Liễu Dự bị đâm đao, cũng chẳng biết là bị đâm ở chỗ nào. Liễu Dự thân mình vốn ốm yếu, căn bản chịu được sức ép từ Ôn Phàm. Nếu như Ôn Phàm cứ tiếp tục gây sức ép cho thêm vài lần nữa, e rằng Liễu Dự chắc chắn chầu Diêm Vương.

      Ta vừa bước vào phủ liền chạy đến chỗ của Liễu Dự. Liễu Dự mặt chút huyết sắc, là bộ dạng của người hấp hối. Triệu thái y đứng bên cho ta biết, may mà chỉ đâm tới bụng, nếu như hướng lên chút nữa thôi có lẽ cái mạng này của cũng chưa chắc có thể giữ được.

      Ta khỏi thở dài, chỉ có thể phân phó thái y tìm mọi cách cứu chữa cho Liễu Dự.

      Minh Nhuận vẫn ở bên ngoài chờ ta, chờ đến khi ta vừa bước ra ngoài bắt gặp thần sắc hơi phức tạp của y. Ngay khi vừa nhìn thấy ta, y lại ôn hòa : “Xin công chúa hãy cho ta mượn ít thuộc hạ, đến nửa tháng ta có thể bắt được người này.”

      “Người muốn bao nhiêu người?”

      “Ta cần mượn tám ám vệ của công chúa.”

      Ta hơi trầm ngâm trong chốc lát, rồi sảng khoái cho Minh Nhuận mượn, mà y nửa tháng sau, thế mà lại thực bắt được Ôn Phàm bị trọng thương trói lại đem đến trước mặt ta. Ta mới đầu cũng tin tưởng lắm cho đến khi y đem mặt nạ của Ôn Phàm kéo xuống, ta mới thực tin vào mắt của mình.

      Ta hết sức kinh ngạc, biết Minh Nhuận đến tột cùng dùng cách gì.

      Minh Nhuận mỉm cười , chỉ có Ôn Phàm oán hận nhìn Minh Nhuận, dường như muốn đem Minh Nhuận lột da róc xương, ánh mắt kia rất kinh hãi.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 38

      Editor: Qin Zồ

      Minh Nhuận hỏi ta muốn xử trí Ôn Phàm như thế nào.

      Lần này ta quả quyết tha cho , nhưng cũng thể giết , chỉ với việc là a đệ của Ôn Diễn, ta thể giết . Ta suy nghĩ hồi rồi : “ biết Minh Nhuận công tử có cao kiến gì?”

      Minh Nhuận trầm ngâm: “Trong Thúy Minh Sơn Trang có mật thất, cực kỳ bí , ngoài có trận pháp canh giữ, dù là người khác thường cũng khó mà thoát khỏi.”

      Ta biết mật thất đó, lần trước Ôn Diễn dẫn ta vào, hơn nữa lần đó Ôn Phàm cũng ở đấy. Chuyện cách nhau nhiều tháng, Ôn Phàm lại trở lại mật thất, chỉ có thể là mệnh trung chú định.

      Ta gật đầu “được”, Minh Nhuận liền tự mình áp Ôn Phàm quay về Thúy Minh Sơn Trang.

      Trong lòng ta tò mò, biết Minh Nhuận rốt cuộc là dùng cách gì, bèn gọi ám vệ của ta đến, từng người hỏi qua, ngờ bọn họ cũng chẳng hay biết gì.

      Bỗng dưng ta thấy con người Minh Nhuận sao thần bí quá, trong đầu khỏi đoán hay là Minh Nhuận cũng là người có dị năng? Nhưng dù cuối cùng Minh Nhuận có tâm tư gì, lúc này y giúp ta là , ta nợ y chuyện.

      Về phần báo đáp như thế nào, ta tạm thời nghĩ đến.

      Đầu tháng mười hai, kinh thành đón trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi rất dày, chỉ sau đêm, kinh thành như được bọc bởi lớp áo trắng. Ta đẩy cửa sổ ra tuyết vù vù thổi vào. Gió lạnh thổi đến, ta lo Liễu Dự bị lạnh nên vội vàng đóng cửa sổ lại.

      Lần trước Liễu Dự bị đâm dao, hôn mê mấy ngày liền, sau tháng dưỡng thương có thể xuống giường lại, nhưng lúc này cơ thể vẫn vô cùng yếu, gió lạnh như thế, chẳng thể nào chịu nổi.

      Liễu Dự khoác áo lông cáo nửa nằm nửa ngồi ghế quý phi, Vân Vũ vẫn hầu hạ thuốc thang, sau khi uống hết chén thuốc, Liễu Dự mở miệng : “Nương tử, ta muốn ra ngoài lát.”

      Vân Vũ lui ra bên, ta nhàng bước đến trước mặt , khẽ : “Bên ngoài trời lạnh lắm, cơ thể chàng chịu nổi đâu, đợi khi nào thời tiết ấm lên rồi ra ngoài sau. Ta ở trong phòng với chàng mà chàng vẫn thấy buồn sao? Nếu ta sai người đem vài cuốn sách tới cho chàng nhé?”

      Từ trước tới nay Liễu Dự chưa bao giờ phản bác lại lời ta, lần này cũng ngoại lệ, gật đầu thuận theo, “ cần, nương tử chuyện với ta là đủ rồi.”

      Vân Vũ đem nhuyễn y đến, rồi trải lên tấm đệm gấm hoa văn hình mây, sau khi ta ngồi xuống liền uống chén trà ấm, lúc ấy mới với Liễu Dự: “Chúng ta gì đây? Ừm? những chuyện xảy ra trong triều đình tháng này nhé?”

      Liễu Dự trầm ngâm nhìn ta, nơi khóe môi mang theo nụ cười nhạt: “Nương tử gì cũng được.”

      Ta thoáng trầm ngâm, rồi sau đó tìm chuyện thú vị với Liễu Dự, Liễu Dự nghe mà giữa chân mày toàn ý cười. Sau đó biết sao mà Liễu Dự lại hỏi về Minh Nhuận.

      Ta đem từng chuyện mình biết ra với Liễu Dự, sa khi Liễu Dự nghe xong, thần sắc có chút kì lạ, : “Người này quái lạ quá, nương tử vẫn nên cẩn thận hơn.”

      Ta gật đầu, “Ta biết chừng mực mà.”

      lát sau Liễu Dự lại : “Lần trước ta tìm trong kho được vài cuốn sách.” dừng lại nhìn ta. Trong lòng ta biết , liền cười : “Chàng cứ liệt kê ra, để ta sai người vào cung lấy.”

      Liễu Dự “Được”.

      Mấy hôm sau, đại tuyết ngừng. Ta khoác áo choàng ngồi trong đình thưởng tuyết, bàn đá là vò rượu ngon, thêm mấy món ăn tinh tế, thị nữ rót cho ta chén rượu, ta ngửa cổ uống hơi cạn sạch, trong cổ họng nóng ấm, là khoan khoái.

      Sau khi ta uống hết mấy chén, trong lòng có chút buồn.

      Ta nhớ đến những lần đông chí qua, ta cùng Quán Quán lại thêm cả Thừa Văn ở trong cung thưởng tuyết uống rượu, cảnh kia sao mà đẹp thay. Ta cảm thán tiếng, lại uống tiếp ly. Sau khi vò rượu ngon vào bụng, chợt có thị nữ vội vàng chạy đến, đưa cho ta tấm thiệp mời.

      Ta nấc cái, thèmd dể ý mà sai Vân Vũ cất kỹ, đợi sau khi tâm tình ta tốt lên xem sau.

      ngờ thị nữ lại đưa cho ta thêm tín vật, là miếng ngọc bội xanh biếc, bên có khắc hình tiên hạc đưa đào, bên kia là chữ Quán nho . Nhất thời cảm giác say trong ta biến mất, ta đứng bật dậy, nắm chặt ngọc bội trong tay, vội hỏi: “Người đưa thiệp đâu rồi?”

      Thị nữ đáp: “Bẩm công chúa, người đưa thiệp rời rồi.”

      Trong lòng ta căng thẳng, vội vàng lấy tấm thiệp trong tay Vân Vũ, tự thể quen thuộc như thế, từng câu từng chữ đều toát lên vẻ thân thiết, chữ Quán nơi lạc khoản càng gợi lên suy nghĩ trong ta, giờ phút này ta cực kỳ vui mừng.

      Quán Quán, tri kỷ tốt nhất của ta, là nương ta toàn tâm toàn ý đối đãi đến kinh thành.

      Vân Vũ hỏi: “Công chúa, có việc gì vui thế ạ?”

      Ta lại cười : “Là việc rất vui.”

      Thoạt nhìn Vân Vũ có vẻ tò mò, chỉ tiếc ta thể với nàng. Quán Quán đến kinh thành, việc này ngoại trừ bản thân biết được ra, ai cũng thể , cả Thừa Văn cũng thể.

      Năm đó Quán Quán phóng hỏa thiêu cung, cả Đại Vinh biết được thái hậu qua đời, nếu lúc này Quán Quán bị người ta nhìn thấy, chắc chắn khơi ra ít lời ra tiếng vào. Huống hồ ta biết Quán Quán nhận lời Thừa Văn, xuất trước mặt , lúc này ta phải thay Quán Quán giữ bí mật.

      Ta cúi đầu nhìn tấm thiệp, sau đó đem nó ném vào chậu thán, cháy sạch còn mảnh.

      Quán Quán mời ta đến Sướng Hí viên nghe diễn, ngay tối nay.

      Trời còn chưa tối, Liễu Dự ngủ, ta sai Vân Vũ cùng thị nữ khác chăm sóc . Đợi khi đèn sáng lên ta mới lặng lẽ rời khỏi phủ công chúa vui vẻ đến nơi hẹn.

      Để tránh cho người khác nhận ra ta, ta còn đội thêm mũ. Lúc đến Sướng Hí viên, còn chưa nhấc chân bước vào gã tiểu tư lạ mặt chạy đến bên cạnh ta, dáng vẻ thành , chỉ thấy đè giọng : “Công chúa điện hạ, thỉnh cùng tiểu nhân, công tử nhà ta cùng phu nhân ở trong chờ người.” Dứt lời, liền lôi trong tay áo ra tín vật.

      Ta nhận ra đó là của Quán Quán, liền yên tâm theo vào gian sương phòng.

      Cửa khẽ đóng, ta mới vừa đứng vững bóng đen nhào vào ta, ta biết đó là Quán Quán nên liền dang rộng hai tay ôm lấy nàng, ta khẽ kêu tiếng “Quán Quán”.

      Quán Quán cũng ôm chặt lấy ta, qua lúc sau, Quán Quán mới buông ta ra, nàng nhìn ta từ xuống dưới, sắc mặt nghiêm túc : “Thường Ninh, ngươi gầy rồi, có phải tân phò mã bắt nạt ngươi ?”

      Ta cười : “ nào dám bắt nạt ta, ta bắt nạt là tốt rồi.” Khi chuyện, ta cũng đánh giá Quán Quán, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, thần thái phi dương, trong lòng lấy làm vui mừng, xem ra Ninh Hằng chăm sóc nàng rất tốt, “Sao lại đột nhiên đến kinh thành thế này? Cũng báo trước cho ta tiếng.”

      “Ngươi cũng biết trước kia ta thích nhất là xem diễn trong Sướng Hi viên, bây giờ ở Giang Nam xa xôi, muốn xem cũng được. Vả lại hôm nay tuồng kịch chỉ diễn có lần, thế là ta đến đây thôi.” Quán Quán cười , kéo ta đến ngồi xuống trước bàn, Ninh Hằng vẫn rất quy củ cúi người thi lễ với ta, gọi ta tiếng “Công chúa điện hạ”. Ta để đứng dậy, với Quán Quán: “Đầu gỗ nhà ngươi sao vẫn cứng nhắc vậy chứ?”

      Kỳ có đôi khi ta hiểu Quán Quán coi trọng điểm nào ở Ninh Hằng, a đệ của ta muôn vàn điều tốt, làm sao lại so nổi với Ninh Hằng trước mắt? Năm trước vẫn là tướng quân ăn cứng nhắc nghiêm túc với ta, là trung thần của Thừa Văn, trong chớp mắt biến thành tình địch của Thừa Văn. Nhưng chuyện tình cảm này, cũng chỉ có người trong cuộc mới biết, ta tôn trọng lựa chọn của Quán Quán.

      Quán Quán nhanh chóng đưa mắt nhìn Ninh Hằng rồi khẽ cười: “Chàng ta vừa đến kinh thành thế rồi, chứ bình thường ở nhà thế đâu.” Quán Quán giọng ở bên tai ta: “Sau khi tắt đèn, chàng cứ như lang sói ý.”

      Mấy lời của Quán Quán còn chưa xong, bên tai Ninh Hằng đỏ lựng lên.

      Ta cười híp mắt : “ khó có thể tưởng tượng.”

      Sau đó ta cùng Quán Quán sang chuyện thường ngày, bên dưới cũng chuẩn bị diễn. Sương phòng của chúng ta ở vị trí đối diện sân khấu, chỉ cần hơi ghé mắt nhìn chút là thấy . Bỗng dưng ta nhớ lại việc ngốc nghếch trước kia của mình, vì có thể có được bức họa của Ôn Diễn mà ta bao toàn bộ Sướng Hí viên này, lúc ấy hình như cũng ở trong sương phòng này chờ Ôn Diễn, ngờ cuối cùng lại bị bộ ấm Tử Sa của Ôn Diễn thu hút xuống.

      Ta thầm nghĩ, có lẽ tình cảm của ta với Ôn Diễn trong lúc lơ đãng bắt đầu nảy mầm.

      “Hình như gánh hát này đổi vai chính rồi.”

      Ta lấy lại tinh thần, đáp tiếng, “Đúng thế, đổi từ mấy tháng trước rồi.”

      “Vẫn là người trước dễ nhìn hơn.” Bỗng dưng Quán Quán mỉm cười , “Aiz, Đầu Gỗ chàng xem, trước kia thiếp có đào kép ở gánh hát này có người giống chàng, chàng xem có giống ? Chính là cái người cầm đại đao ở trong góc kia kìa.”

      Ta nhìn theo hướng của Quán Quán, là có bốn năm phàn giống, khi ánh mắt thu về, ta nhìn thấy Ninh Hằng nở nụ cười với Quán Quán: “Ừm, giống lắm.”

      Lúc này ta rất muốn với người khác rằng, Ninh đại tướng quân bình sinh thích xem kịch. Mà bây giờ Quán Quán chuyên tâm xem kịch, mặt Ninh Hằng lại có chút mất kiên nhẫn nào, ngược lại còn bồi Quán Quán từ ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, chốc chốc còn mỉm cười nhìn Quán Quán. Ta nghĩ có lẽ Ninh Hằng rất Quán Quán, bằng ngay cả những nơi Quán Quán thích cũng thích luôn rồi? Cái này có lẽ là ai cả đường rồi.

      Quán Quán đúng, những gì Ninh Hằng có thể cho nàng, Thừa Văn chưa chắc có thể cho.

      “A, Thường Ninh, có người cứ nhìn ngươi chằm chằm đấy.” Quán Quán tiến đến bên tai ta, “Người này nhìn là lạ mắt, Thường Ninh, là diện thủ mà ngươi thu ở bên ngoài sao?”

      Khóe miệng ta giật giật, “Ta nạp diện thủ nữa rồi, đâu năm nay tha cho bọn họ rồi, bây giờ ta chỉ có phò mã mà thôi.” Ta quét xuống dưới vòng, “Ở đâu cơ?”

      Quán Quán : “Ở sương phòng đối diện chúng ta.”

      Ta giương mắt nhìn sang, khỏi sửng sốt, là Minh Nhuận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :