1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Họa Trung Hoan - Đạm Anh (62c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 29

      Editor: Qin Zồ

      Sau lúc lâu, ta nôn đến mức toàn thân vô lực, yếu ớt dựa vào thân cây. Ta rút khăn tay ra lau miệng, ánh mắt lại lần nữa rơi người gã phu xe nằm trong vũng máu.

      Thủ pháp giết người cực kỳ tàn nhẫn, cơ thể của phu xe bị cắt thành ba đoạn, máu đỏ chảy ra từ hai mắt, giống như nhìn thấy điều kinh khủng nào đó.

      Ta định bước lên nhìn kĩ Liễu Dự chắn trước người ta.

      “Công chúa, đối phương xem ra là nhắm về phía nàng. Chúng ta vẫn nên sớm rời khỏi đây thôi.”

      Thủ pháp giết người như thế thường gặp lắm, ta dám khẳng định là hướng về phía ta và Liễu Dự, hơn nữa lại quang minh chính đại sát hại người của ta, nhất định có liên quan đến gã Phạm Văn giả.

      Nếu lần này ta bắt được Phạm Văn, ta nhất định ngũ mã phân thây ta!

      Nhưng đúng như Liễu Dự , cái chết của phu xe là điều ngờ, bây giờ vẫn nên rời càng sớm càng tốt, có thể tưởng tượng ra, tên sát thủ này quyết giết bằng được bọn ta, có lẽ bây giờ còn mai phụ ở đâu đó, nếu tùy tiện ra ngoài, nguy hiểm cũng biết mấy phần.

      Ta bỗng dưng nhớ đến đám phi trùng lần trước, trong rừng tuy có trận pháp cơ quan, nhưng chưa chắc đỡ được mấy phần, nếu chỉ lưu lại tiểu xá của Ôn Diễn, thế đích thị ngay cả con đường sống duy nhất cũng bị chặt đứt.

      Ta gật đầu với Liễu Dự, bây giờ cũng bất chấp việc xe ngựa nằm vũng máu, cứ thế mà nhảy lên.

      Liễu Dự nhặt chiếc roi từ vũng máu dưới đất lên, “cha” tiếng, xe ngựa nhanh chóng chạy về phía chân núi.

      biết qua bao lâu, bỗng nhiên xe ngựa lắc lư liên tục, chỉ nghe Liễu Dự “xuy” tiếng, xe ngựa dừng lại, ta đưa đàu ra nhìn, đằng trước xe ngựa có mười tên hắc y nhân đằng đằng sát khí, ánh mắt của chúng lạnh băng, giống như có trận gió rét buốt tháng chạp thổi qua vậy.

      Nếu như tìm câu thích hợp để diễn tả, ta muốn cảm thán câu: trời muốn diệt ta.

      Hôm nay vô cùng vô cùng may, ta vốn tưởng đợi ở chỗ Ôn Diễn lát nguy hiểm lắm, nên cũng đưa ám vệ theo. ngờ mới buông lỏng lát, sát thủ tìm đến cửa rồi.

      Tuy lúc này chạy trốn giống với tác phong của ta, nhưng bây giờ hai chọi , chưa đến Liễu Dự còn bệnh, mình ta tự bảo vệ còn chẳng xong. Thế là, ta nắm chắc thời cơ, hét to lên: Chạy!

      Liễu Dự rất biết phối hợp với ta, lập tức quay đầu bỏ chạy, xe ngựa xiên qua xẹo về chạy lên núi, mười tên hắc y nhân theo sát phía sau, nếu phải hợp, ta muốn nhìn lui xem, rốt cuộc là có bao nhiêu cảnh tượng buồn cười.

      Chỉ tiếc như ta muốn, tốc độ của mười hắc y nhân ràng còn nhanh hơn cả xe ngựa, chỉ là trong giây lát ta đột nhiên nghiêng người, cùng lúc nghe thấy Liễu Dự hét lớn “Nương tử cẩn thận”, ngay sau đó có mũi tên sáng loáng xuyên qua cửa sổ cắm phập vào. May mà ta nhanh chóng trốn , bằng ngày này năm sau là ngày giỗ của Thường Ninh ta.

      Ta buông tiếng thở dài, lấy từ trong thùng gỗ xe ngựa ra thanh nhuyễn kiếm, vốn tưởng rằng cả đời này dùng đến, ngờ lúc này vẫn bị ta nắm trong tay. Nhuyễn kiếm này cực kỳ sắc, có thể là chém sắt như bùn, chính là của Yến Thanh mấy năm đầu tặng ta.

      Vừa hay ta cũng có vài phần bản lĩnh, lấy chọi ba tuyệt đối là chuyện thành vấn đề. Xem ra bây giờ nếu ta đem nửa cái mạng này ra khó mà thoát khỏi đây.

      Tiếp đó ta lấy khí thế sét đánh kịp che tại đẩy Liễu Dự ngồi ở ngoài vào trong xe ngựa, nhân tiện kiếm đâm xuyên qua yết hầu gã hắc y nhân, mấy động tác như mây bay nước chảy được ta hoàn thành cách nhanh chóng.

      Ta dùng sức vung lên, xe ngựa chạy trốn càng lúc càng nhanh hơn.

      Khụ, , đây là lần đầu tiên ta đánh xe, khó tránh có chút thuần thục, nhưng mà có gì đáng lo, ở thời khắc nguy hiểm, tiềm năng của con người là vô hạn. Liễu Dự thò đầu ra ngoài, còn chưa lên tiếng bị ta quát: “Trốn vào trong xe ngựa cho ta, được phép ra!”

      Liễu Dự vẫn rất thức thời, biết mình vướng tay vướng chân nên ngoan ngoãn vào trong xe ngựa.

      Mắt thấy mấy tên hắc y nhân vẫn đuổi theo, ta cắn chặt răng, dứt khoát rút cây trâm phượng búi tóc xuống đâm mạnh vào mông ngựa, hay con ngựa hoa tuyết hí vang tiếng rồi lập tức chạy như điên, khoảng cách càng lúc càng xa đám hắc y nhân.

      Nhưng dù ta giật dây cương thế nào nữa hay con ngựa hoa tuyết này còn khống chế được, chúng chạy lên đỉnh núi, cứ hướng về vách núi ghồ ghề mà chạy điên cuồng.

      Lòng bàn tay ta lập tức đổ mồ hôi lạnh.

      Ta thầm nghĩ bất kể như thế nào, ta cũng phải sống sót quay về, ta còn muốn thấy a đệ nhà ta cưới vợ sinh con, ta còn muốn thấy đứa bé đáng mà Quán Quán hạ sinh, ta còn muốn với Ôn Diễn ta thích !

      Thường Ninh ta dù chết cũng phải chết ở đây!

      thể chết cách mù mờ như vậy được!

      Ta dùng hết sức mình kéo chặt dây cương, năm ngón tay với trong lòng bàn tay đau đến nỗi còn cảm giác, đột nhiên Liễu Dự từ trong xe chạy ra, cũng dùng hết sức ghì dây cương lại với ta.

      Ta nhanh chóng đưa mắt nhìn , : “Nương tử, để ta giúp nàng.”

      Ta phát trán Liễu Dự nổi khối u, sắc mặt tái nhợt vô cùng thê thảm, nhưng vẫn cắn răng gắng gượng.

      May mà trời phụ lòng người, khi chiếc xe cách vách núi đúng thước dừng lại, ta nhàng thở ra, lúc này mới phát hai tay mình loang lổ vết máu.

      Nhưng ta có thời gian để lo cho cái tay đau đớn ruột gan, ta vội vàng kéo Liễu Dự nhảy xuống xe ngựa.

      Lúc này trăng treo cao, ta cùng Liễu Dự trốn vào trong cánh rừng đen mịt. Chỉ cần có thể qua được đêm nay, ta với Liễu Dự an toàn, buổi tối Ôn Diễn quay về, nhìn thấy thi thể phu xe ngoài khu rừng chắc chắn biết có chuyện gì xảy ra, cũng nhất định đến tìm ta.

      Đợi sau khi ta an toàn trở lại kinh thành, ta nhất định phải đem lũ hắc y nhân đấy nghiền xương thành tro!

      Trong khu rừng cực kỳ yên ắng, thi thoảng có tiếng côn trùng vang lên.

      Trong lòng ta lúc này cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì ngọn núi này mấy năm trước có con hổ quấy nhiễu dân chúng, Thừa Văn liền hạ lệnh sai Ngự Lâm quân bao vây mấy ngày đêm, đuổi hết các loài mãnh thú , đến dân làng núi cũng còn ai, lúc ấy đuổi đến hang hổ ác lang mãng xà đợi quái, khiến người ta phải than thở.

      Nếu bây giờ ta hẳn là nên lo lắng vừa mới thoát hang sói lại tiến vào miệng hổ.

      được lúc lâu, ta đoán vào sâu trong rừng, quay đầu nhìn Liễu Dự, nhìn như chỉ cần có cơn gió thổi qua cũng bay theo ấy. Ta tiếp tục nhìn lần nữa, phát ra môi có chút huyết sắc nào, hai má lại ửng hồng lên.

      Trong lòng ta thất kinh, bất chấp tất cả, đưa tay lên lần sờ. Quả nhiên, Liễu Dự sốt rồi! Người nóng đến mức có thể nấu chín trứng chim rồi!

      Lúc này trái thái y phải thị nữ, trước biết gì sau có sát thủ, lúc này mà sốt ổn ổn!

      Liễu Dự : “Nương tử, cần phải lo lắng cho ta, ta sao, chúng ta tiếp .”

      Tại lúc quan trọng này, ta cũng muốn tính toán chuyện xưng hô với , chỉ bất đắc dĩ : “, chúng ta nữa, dừng ở đây nghỉ ngơi thôi.” ra cho dù Liễu Dự sốt, ta cũng tính ở lại qua đêm trong cánh rừng này.

      Chỉ có hai cách xuống khỏi ngọn núi này, dọc theo con đường lên đây, hai là xuyên qua khu rừng này. Những hắc y nhân kia bây giờ chắc chắn phòng thủ ở ngoài khu rừng, lúc này ra chính là tự tìm đường chết.

      Hôm nay ta mặc bộ váy cao sát ngực màu xanh thêu hình hoa ngọc lan, ở ngoài còn mặc thêm áo nửa tay gấm xanh nhạt*, tất cả đều là loại vải mỏng, bây giờ gió thổi qua, khiến ta lạnh run người.

      Với cơ thể bệnh tật của Liễu Dự, cần mở miệng, ta cũng biết lạnh. Nghĩ đến còn lên cơn sốt, nếu chết đỉnh núi này, chắc chắn lương tâm ta bất an, vả lại người Ôn Diễn cần bồi thường là Liễu Dự, nếu Liễu Dự chết , đích thị đó phải điều muốn.

      Ta muốn Ôn Diễn mất hứng, cũng để cho bản thân bất an, trong lòng thầm than tiếng, cởi áo ngoài ra phủ lên người Liễu Dự.

      muốn, đẩy thẳng về lại chỗ ta.

      Ta khép hờ mắt, : “Mặc vào.”

      cố chấp : “ cần đâu, ta lạnh. Ta phát sốt cũng thành quen rồi.”

      Con người ta vẫn rất mạnh mẽ, ta lạnh nhạt : “Người bệnh có tư cách chuyện! Bổn công chúa ra lệnh cho ngươi choàng áo vào! Ngươi choàng ta ném ngươi xuống!”

      Lúc này Liễu Dự mới thôi cự tuyệt.

      Gió lạnh núi tiếp tục thổi, trong bóng đêm ta liên tục xoa xoa hai tay, nhưng cơn lạnh vẫn cứ lạnh như cũ, ta im lặng ghi nhớ sau khi trở về đem những kẻ mưu hại người của ta ngũ mã phân thây nghiền nát thành tro, dùng ý nghĩ này khích lệ chính mình.

      Nhưng hết lần này tới lần khác ông trời chẳng chịu lòng người, bọn hắc y nhân cũng phải kẻ ngốc như trong thoại bản, mà làm đám hắc y nhân vô cùng thông minh.

      Đương lúc ta vừa lạnh vừa đói bụng đến độ sắp ngất bọn cầm trong tay trường kiếm chói lọi xuất , hơn nữa còn rất đúng lúc, ta vừa mở mắt đón nhận lấy ánh mắt u tàn ác của bọn chúng.

      Ta nghĩ thầm nếu lúc này có hùng xuất là tốt biết bao…

      Chỉ tiếc ở tình cảnh này, chỉ có thể để ta làm hùng.

      Ta nhặt lấy nhuyễn kiếm ở mặt đất, định với Liễu Dự “ngươi chạy ”, nhưng lời còn chưa thốt ra ngu ngốc vọt tới trước mặt ta, “Nương tử, nàng chạy mai , ta giữ bọn chúng!”

      Kỳ dù nhiều hay ít ta vẫn có chút cảm động, chẳng qua ta có thể cảm thấy được Liễu Dự còn choáng váng, hùng gì mà có khả năng đảm đương được chuyện chứ, nếu có thể ngăn được chín gã hắc y nhân này, ta chắc chắn để ý đến thể diện mà nhanh chân bỏ chạy, chỉ tiếc chỉ là tú tài thư sinh đổ bệnh. Tuy có tâm là chuyện, nhưng cuối cùng cũng phải là tự mình ta kết thúc.

      Ta thương hoa tiếc ngọc đẩy Liễu Dự sang bên, buông ra câu tàn nhẫn, “Liễu Dự, ngươi chạy cho ta, chạy được bao nhiêu hay bất nhiêu, ta muốn có kẻ phiền toái làm vướng bận mình.”

      Có lẽ Liễu Dự bị ta đả kích, im lặng lùi bước. Ta cầm kiếm nghênh đón, biết cuối cùng có chạy hay , dù sao ta cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ.

      Hơu đao múa kiếm với đám người kia lúc lâu, ta lúc này ngoại trừ sảng khoái ra vẫn là sảng khoái… Nếu phải là thân nữ nhi, ta cũng nguyện dấn thân vì nước, ở sa trường làm nữ tướng quân.

      Vung kiếm, xông thẳng, xoay người, né tránh… Ta đem võ nghệ học được trong mười mấy năm ra phát huy, chỉ là trong tình huống chọi chín nàymưu mẹo của ta so với khả năng tính toán của Ôn Diễn ta mực mến mộ chẳng là gì.

      Tay với đùi ta bị thương, ta bắt đầu cảm thấy uể oải.

      Đúng lúc đó, Liễu Dự mà ta tưởng rời lại vọt lên, ta hiểu né được đao quang kiếm ảnh đó như thế nào, chỉ cảm thấy ôm chặt lấy ta, thay ta chặn đường trường kiếm sắp đâm vào lòng ta.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 30

      Editor: Qin Zồ

      Chỉ nghe tiếng kiếm vào kiếm ra, máu Liễu Dự văng lên mặt ta, máu chảy vào miệng, mùi tanh tưởi bốc lên. Ánh mắt đám hắc y nhân vẫn lạnh lẽo như cũ, trường kiếm lại lóe lên, ta dùng sức đẩy Liễu Dự ra.

      Ngay lúc ta cứ tưởng trường kiếm đâm vào cơ thể mình chợt nghe vèo tiếng, hắc y nhân trước mặt nhanh chóng ngã xuống đất, lại nghe vèo mấy tiếng nữa, năm sáu gã còn lại cũng liên tiếp ngã xuống.

      Ta cả kinh, ngước mắt nhìn lên, là Ôn Diễn, Như Ý và cả A Man.

      Cây đuốc tay A Man xua tan màn đêm trong rừng, ta nhìn thấy vẻ kích động mặt Ôn Diễn mà ta chưa bao giờ thấy. Nháy mắt trông thấy Ôn Diễn, bỗng nhiên ta cảm giác dây cung buộc chặt trong lòng được thả lỏng, ngay sau đó trước mắt tối sầm lại.

      Sau khi ta tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn thấy Ôn Diễn, nhắm mắt, đầu hơi nghiêng, ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên mái tóc đen của , bạch ngọc quan lóe lên vẻ trong suốt óng ánh.

      Ánh mắt ta dừng lại mặt Ôn Diễn, sau đó nhìn quanh căn phòng, chiếc giường quen thuộc, cách bài trí quen thuộc, đây là phòng của Như Ý. Ta vừa định chống người ngồi dậy ở nơi cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, ta khỏi cúi đầu rên rỉ.

      Ta đưa mắt nhìn xuống, tay quấn vải màu trắng, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thảo dược.

      “Công chúa cần lo lắng, chỉ là chấn thương ngoài ta, nghỉ ngơi điều dưỡng nửa tháng là khỏe rồi.” Ta giương mắt, Ôn Diễn lại nhàng : “Nhưng nửa tháng này công chúa cần chú ý, được đụng đến miệng vết thương. Vết thương đùi, ta cũng để Như Ý bôi kim sang rồi.”

      Ta hỏi: “Vết thương của… Liễu Dự thế nào rồi?”

      Đêm qua Liễu Dự thay ta cản kiếm, với cơ thể của Liễu Dự, cũng biết còn sống hay . Nghĩ đến đây, ta khó tránh có chút lo lắng, hỏi gấp gáp: “Bây giờ ở đâu?”

      Ôn Diễn : “Như Ý còn trị thương cho Liễu Dự, tình hình thế nào chỉ có thể đợi Như Ý khám chữa bệnh xong mới biết được.”

      Ta tránh vết thương tay, ngồi dậy từ giường, ta nhìn Ôn Diễn : “Tiên sinh, Liễu Dự sống, đúng ?”

      Ôn Diễn buông tiếng thở dài: “Cái này chỉ có thể dựa vào vận may của Liễu công tử.”

      Ta sững sờ : “ phải tiên sinh biết thiên mệnh sao?”

      “Công chúa còn nhớ ta từng qua câu chứ, chính là mọi chuyện ở thế gian này phải ta đều có thể đoán trước được, Liễu công tử chính là như vậy.”

      Ta nghe Ôn Diễn thế, trong lòng khỏi run lên. Nếu Liễu Dự chết , cả đời này ta luôn cắn rứt lương tâm. Ta mở miệng : “Ta muốn đến thăm Liễu Dự.”

      Dứt lời, ta vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường, ngờ chân mới đụng đến cả người mềm nhũn ra, bổ nhào xuống đất, ta rên lên tiếng, lúc này luồng ấm áp quấn lấy eo ta, chỉ thấy trước mắt nhoáng cái, cả người ta ngồi lại giường.

      Ôn Diễn : “Đêm qua công chúa dùng sức quá độ, hơn nữa còn chưa ăn uống gì nên cả người còn sức, đợi sau khi ăn cơm rồi hẵng . Công chúa chờ lát, ta đưa bữa sáng vào.”

      Chỉ chốc lát sau, tay Ôn Diễn cầm chiếc chén tay di chuyển xe lăn vào, đem chén đặt bàn gỗ, ta đứa mắt nhìn, là chén cháo thịt nóng hổi.

      Ta cũng khách khí, đưa tay nhận lấy, nhưng tay vừa chạm vào thành bát cảm thấy đau đớn, ta lập tức rút tay về. Lúc này Ôn Diễn : “Tay công chúa cũng bị thương nặng, nửa tháng này tốt nhất nên đụng đến việc nặng hoặc đồ lạnh.” Dừng lại, bưng chén chéo thị bàn rồi tiếp: “Nếu công chúa chê, để ta đút cho ngươi.”

      Ta nhìn cháo thịt, rồi lại nhìn Ôn Diễn, gật đầu.

      Động tác của Ôn Diễn cực kỳ , ta ăn vô cùng thông thuận, bao lâu sau ăn hết sạch chén cháo. Nếu phải Liễu Dự bị thương, trong lòng ta nỡ, lúc này ta rất vui rồi. Chẳng qua hình ảnh Liễu Dự đỡ kiếm kia cứ quấn lấy tâm trạng ta, chuyện nhi nữ tư tình ta đều gác qua bên.

      Có lẽ vẻ lo lắng của ta quá mức ràng, Ôn Diễn lại : “Liễu công tử ở trong phòng bên cạnh, A Man với Như Ý cũng ở bên trong, công chúa có thể qua đó.”

      Ta cẩn thận tránh né miệng vết thương, bởi vì có vết thương đùi nên ta hơi lảo đảo, may mà phòng ốc Ôn Diễn lớn, hai gian này cách nhau xa, ta mấy chục bước đến.

      A Man ngồi bên giường chăm sóc Liễu Dự, Như Ý bàn viết phương thuốc, ta đến gần giường, ánh mắt dừng lại người Liễu Dự.

      Mặt Liễu Dự còn chút sắc máu nào, môi run lên, lên màu xanh nhợt nhạt, hốc mắt sâu, cả người chỉ trong vòng đêm trở nên vô cùng tiều tụy, giống như chiếc lá khô sắp rời khỏi cành cây vậy.

      Ta nhìn lúc lâu, bỗng thấy hai má Liễu Dự đột nhiên đỏ lên, A Man nhanh chóng lấy vải ướt trong thau nước, vắt khô rồi nhàng lau trán Liễu Dự, : “Như Ý nương, Liễu công tử lại bắt đầu nóng rồi.”

      Chỉ nghe thấy Như Ý : “Ở đây có cái bình màu xanh, cho huynh ấy ăn mấy viên.”

      A Man đáp “được”, lập tức đặt tấm vải xuống, lấy ra chiếc bình màu xanh, mở nút ra, vê lấy viên thuốc màu đen nhét vào trong miệng Liễu Dự, mới đầu Liễu Dự chịu phối hợp, nhưng A Man quá kịch liệt, cuối cùng cũng nuốt xuống.

      Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, sắc đỏ hai má lập tức tiêu tan. Nhưng lát sau, môi lại bắt đầu run lên, rồi đến cả cơ thể run rẩy, A Man vội vàng đem hết chăn mền đắp lên người Liễu Dự.

      Ta nhìn mà kinh hãi, chỉ cảm thấy tình hình trước mắt tế.

      Lúc này Như Ý đến cạnh ta, : “Công chúa mỹ nhân, Liễu ca ca bị thương vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa lại còn dẫn ra bệnh cũ, bây giờ tuy máu ngừng chảy, nhưng huynh ấy cứ vừa lạnh vừa nóng như thế.”

      Ta hỏi: “Liệu có nguy hiểm đến tính mạng ?”

      Như Ý : “Ta vừa mới châm cho huynh ấy, nếu tối nay Liễu ca ca có thể hết sốt, như vậy sao, nhưng nếu được …”

      Như Ý im lặng , nửa câu sau của nàng là gì, mọi người đều biết . Trong lòng nhất thời nặng trĩu, ta nhìn Liễu Dự cũng biết lúc này có thể làm gì vì , chỉ có thể mong cho tối nay hết nóng.

      Ta đứng yên lâu bên người Liễu Dự, vẫn cứ liên tục nóng lạnh, cho dù uống thuốc vẫn vậy.

      Lúc tới thời gian thắp đèn, Liễu Dự vẫn hết sốt, ta vô cùng lo lắng, vừa nghĩ đến Liễu Dự vì ta mà chết, lại càng lo lắng hơn.

      Ta ngồi nhuyễn y ở gian ngoài, hai ngón tay nhón lấy bánh điểm tâm, mở miệng cắn vài miếng, cũng biết mình ăn gì. Ta hỏi Ôn Diễn: “Tiên sinh biết được số mệnh của Liễu Dự?”

      Ôn Diễn buông tiếng thở dài, : “Đúng thế.”

      “Vì sao?”

      Ôn Diễn trả lời.

      Ta nhớ đến nguyên nhân mà ngày hôm qua ta đến chỗ Ôn Diễn, bèn mở miệng : “Có thể là vì…” Còn chưa xong, Ôn Diễn ngắt lời ta: “Những nghi ngờ của công chúa, mấy ngày nữa ta toàn bộ cho công chúa hay.”

      Ta ngơ ngẩn nhìn .

      Ôn Diễn dịu dàng : “Bây giờ công chúa ăn gì đó , phải bảo vệ thân thể, bằng nếu Liễu công tử tốt lên mà công chúa lại ngã bệnh bù nổi mất.”

      thể , những lời Ôn Diễn với ta mà mà vẫn là cực kỳ dữu dụng, như vậy, ta liền đem toàn bộ điểm tâm ăn vào bụng. Sau đó lại cùng với Ôn Diễn ngồi ở gian ngoài chời Liễu Dự hết sốt.

      Chỉ tiếc đến lúc rạng sáng, Liễu Dự vẫn hề bớt nóng , hơn nữa còn bắt đầu xuất triệu chứng nôn mửa.

      Ta trong lòng phát hoảng, Ôn Diễn khuyên ta nghỉ ngơi, chờ khi có tình trạng khác thường nào đánh thức ta. Nhưng lúc này sao ta có thể ngủ được chứ. Ta lắc đầu từ chối ý tốt của Ôn Diễn.

      Sau đó lâu, Như Ý bỗng lớn tiếng gọi ta: “Công chúa mỹ nhân, Liễu ca ca gọi tỷ đấy.”

      Trong lòng ta vui mừng, lảo đảo bước vào phòng, hai má Liễu Dự vẫn nóng đến kinh người, môi mấp máy mấy chữ, dường như là mê, ta đến gần nghe, nghe rất .

      luôn miệng kêu hai chữ: nương tử.

      Lúc này ta bất chấp tất cả, vội vàng đáp lại: “Liễu Dự, ta ở đây. Ngươi mở mắt ra nhìn , ta ở đây, ngay bên cạnh đây mà.”

      biết có phải lời ta có tác dụng hay , Liễu Dự mở mắt ra , nhưng ta thấy mở mắt rất khó khăn, ánh mắt chứa gì đó tan tác, giống như đèn dầu sắp cạn vậy.

      Lòng ta căng thẳng vô cùng, liền tiếng: “Liễu Dự, ta ở đây.”

      Liễu Dự đưa tay từ trong chăn bông ta, ta biết muốn làm gì, liền cầm chặt lấy tay .

      Thanh của vô cùng, ta chỉ có dựa gần vào mới có thể nghe , : “Nương tử, có phải ta sắp chết rồi ?”

      Ta liều mạng lắc đầu, “ bậy, ngươi chết đâu.”

      gắng gượng nở nụ cười, “Nương tử, ta cứu nàng là ta cam tâm tình nguyện, cả đời này chuyện tốt nhất ta làm được chính là thay nàng cản kiếm.” bỗng nhiên thở dồn dập nhưng vẫn : “Nương tử, ra ta luôn ghen tị với Ôn tiên sinh, Ôn tiên sinh luôn dễ dàng có thể ở trong mắt nương tử, còn ta bất luận có làm gì nương tử cũng chú ý đến ta. Nương tử, ta rất thích nàng, sau khi ta chết nàng có vì ta mà đau lòng?”

      Ta vội vàng : “Liễu Dự, ngươi chết, được lung tung!”

      Khóe môi lại kéo lên nụ cười: “ đau lòng cũng tốt, lúc nương tử cười trông rất xinh đẹp.”

      Trong lòng ta cực kỳ khó chịu.

      Liễu Dự khép mắt lại, nhịp thở của ta trở nên tắc nghẽn, vội vàng lắc lắc tay , “Liễu Dự, được nhắm mắt! Mở mắt ra cho ta! Bổn công chúa cho phép ngươi nhắm mắt!”

      Liễu Dự nặng nề thở hổn hển, rồi sau đó chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt bỗng sáng rọi lên, “Nương tử, nàng đồng ý với ta việc, được ?”

      Ta vội vàng gật đầu, “Được, ngươi .”

      Liễu Dự nắm chặt lấy tay ta, “Ta muốn sau khi chết lấy thân phận phò mã của nương tử táng trong lăng… Ta muốn làm phò mã của nương tử, cho dù chỉ trong khắc cũng đủ rồi.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 31

      Editor: Qin Zồ

      Với tình cảnh bây giờ, ta chỉ có thể làm đúng chuyện là đồng ý. Ta với Liễu Dự: “Bây giờ ta đến chỗ bệ hạ xin thánh chỉ tứ hôn, ngươi đừng nhắm mắt, chờ ta.”

      Liễu Dự nở nụ cười nhợt nhạt, “Được”.

      Ta đứng lên, vừa xoay người thấy Ôn Diễn đứng ngoài cửa im lặng nhìn ta, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ gợn sóng, giống như có ném đá xuống cũng thể dậy sóng được.

      : “Ta tiến cung với ngươi.”

      thanh Ôn Diễn vẫn ôn hòa như gió xuân, nhưng ta lúc này nghe mà cảm thấy như gió thu càn quét hết đám lá khô mặt đất, ta khẽ run lên, gật đầu “được”.

      Sau đó trong phòng chỉ còn lại Như Ý chăm sóc Liễu Dự, ta lên xe ngựa Ôn Diễn, A Man lái xe ở bên ngoài. Do tâm tình nặng nề quá mức, ta với Ôn Diễn ở trong xe với nhau câu nào.

      Lúc ta đòi thánh chỉ tứ hôn với Thừa Văn Thừa Văn lại nhìn Ôn Diễn bên cạnh ta, đệ ấy trầm mặc rồi đưa cho ta.

      đường trở về, hai chúng ta vẫn im lặng như cũ gì, cho đến lúc sắp đến tiểu xá Ôn Diễn mở miệng gọi ta tiếng “công chúa”, ta đưa mắt nhìn , ánh mắt vô cùng dịu dàng, giống như ánh trăng ngọn cây vậy.

      núi lạnh, công chúa chớ để bị cảm.”

      Trong tay là chiếc áo khoác ngoài màu lam, ta cắn môi nhận lấy.

      Sau khi xuống xe, ta thẳng đến phòng của Liễu Dự, sợ nếu chậm trễ dù chỉ chốc lát mở mắt ra được nữa, may mà vẫn nghe lời ta, lúc ta đến vẫn gượng mở mắt.

      Ta đưa thánh chỉ đặt vào trong tay .

      “Liễu Dự, ta xin thánh chỉ tứ hôn từ bệ hạ rồi, từ giờ trở ngươi chính là phò mã của Thường Ninh ta.”

      Liễu Dự cười vô cùng thỏa mãn, năm ngón tay nắm chặt thánh chỉ màu vàng, nhìn ta, nhàng gọi tiếng: “Nương tử.”

      Ta đáp lại, “Ta đây.”

      “Nương tử.”

      “Ta đây.”

      “Nương tử.”

      “Ta đây.”

      “Nương…” Giọng của Liễu Dự càng lúc càng , đến nỗi ta nghe , chỉ thấy từ từ nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt cực kỳ bình thản. Trong lòng ta vô cùng căng thẳng, vội vàng hét to “Liễu Dự”.

      Thế nhưng Liễu Dự vẫn mở mắt ra, ta vội vã cất cao giọng, “Như Ý! Như Ý!”

      Như Ý nhanh chóng đến, nàng vội vàng bắt mạch cho Liễu Dự, rồi lại thăm dò hơi thở của Liễu Dự, đoạn vỗ ngực : “Công chúa mỹ nhân chớ vội, Liễu ca ca chỉ bị ngất thôi.”

      Ta nhàng thở ra.

      Vừa thả long, ta nhất thời cảm thấy choáng váng, cơ thể ta lắc lư, do hai ngày này trải qua chuyện quá mức kinh tâm động phách, ngay sau đó ta tự chủ được liền ngã xuống, biết chuyện gì.

      Cơn hôn mê này của ta tròn năm canh giờ. Khi tỉnh lại, đập vào mắt ta vẫn là Ôn Diễn, nhưng lúc này ngủ, mà là mỉm cười nhìn ta, nhàng : “Công chúa có thấy chỗ nào khỏe ?”

      Ta lắc đầu, Ôn Diễn : “Liễu công tử hết sốt rồi, công chúa có thể yên tâm.”

      Ta mừng rỡ, “ sao? Bây giờ tỉnh rồi ư?”

      Ôn Diễn : “Nãy giờ chưa tỉnh lại, nhưng lâu thế rồi bây giờ có lẽ cũng dậy rồi.” Dừng lại, tiếp: “Công chúa ăn vài thứ trước , bằng lại giống như hôm qua mất.”

      Ta đáp “được”, thuốc trị thương của Như Ý cực kỳ hữu hiệu, chỉ trong ngày ngắn ngủn, vết thương nơi lòng bàn tay khôi phục được bảy tám phần. Ta đón lấy chén cơm từ Ôn Diễn, vừa ăn được hai thìa, chợt phát thái dương Ôn Diễn có vết bầm tím.

      Ta nhớ trước khi mình ngất , trán Ôn Diễn hề có vết bầm này. Ta hỏi: “Thái dương của tiên sinh làm sao thế?”

      Thần sắc Ôn Diễn hơi mất tự nhiên, cụp mắt xuống, thấp giọng : “Đêm qua cẩn thận bị dập đầu.”

      Ta hề nghi ngờ, nhân tiện : “Hay tiên sinh bôi thuốc lần trước ngươi bôi cho ta ấy, qua ngày mai là ổn thôi.”

      Ôn Diễn gật đầu : “Được.”

      Sau khi ta dùng xong bữa ăn, liền rời khỏi giường thăm Liễu Dự. Liễu Dự vẫn còn hon mê, nhưng sắc mặt bình thường lại ít, ít nhất môi còn vẻ màu xanh đáng sợ nữa. Như Ý Liễu Dự chậm nhất là tối nay có thể tỉnh lại, sau khi ta nghe thế, trong lòng cũng an tâm.

      Chỉ cần Liễu Dự chết, cả đời này ta cũng cắn rứt lương tâm.

      Nhưng khi ánh mắt ta chạm đến thánh chỉ trong tay Liễu Dự lại bắt đầu lo lắng. Thánh chỉ ban ra tuyệt đối có cơ hội đổi ý, đêm qua là tình huống đặc biệt, ta cũng chú ý nhiều, chỉ cảm thấy tại thời điểm đó, Liễu Dự cần ấn tín yên tâm, ấn tín yên tâm có thể khiến sống, Liễu Dự sống hay là chết, thánh chỉ chính là điều quan trọng.

      Bây giờ Liễu Dự nguy hiểm đến tính mạng, ấn tín này ta biết nên xử lý như thế nào. Ta suy nghĩ, chỉ có thể đợi sau khi Liễu Dự tỉnh lại rồi tính toán tiếp.

      Y thuật của Như Ý quả nhiên tuyệt vời, quả lúc thắp đèn Liễu Dự tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn xung quanh, cho đến khi nhìn thấy ta dừng lại, giọng nóic ủa vẫn yếu ớt như cũ.

      “Nương tử.”

      Trong lòng ta buông tiếng thở dài, từ lúc Liễu Dự xả thân cứu ta, ta nợ phần nhân tình. Ta liền nở nụ cười, “Liễu Dự, ta ở đây.”

      nhìn ta chớp mắt.

      Ta nhất thời biết nên gì với , đành phải hỏi: “Ngươi có thấy chỗ nào khỏe ?”

      giọng đáp: “Ở ngực còn hơi đau.”

      Ta : “Nghỉ ngơi cho tốt còn đau nữa.”

      Liễu Dự khẽ mím môi, bỗng nhiên : “Nương tử, thánh chỉ này có ?”

      Ta sửng sốt, “Là , còn có ấn chương của bệ hạ làm chứng.”

      Liễu Dự vẫn rất : “Nương tử, ý ta phải là thế. Ý của ta là, nương tử thành thân cùng với ta sao?”

      Ta nhìn sắc mặt tái nhợt của Liễu Dự, nhất thời nổi lời cự tuyệt, thế là úp mở đáp: “Đợi khi ngươi khỏe rồi sau, bây giờ chuyện ngươi cần làm chính là dưỡng thân tốt.”

      Liễu Dự biết điều gật đầu, “Được, ta nghe nương tử.”

      ***

      Như Ý cơ thể Liễu Dự quá yếu, cần phải bồi bổ cho tốt. Vì thế sau khi vết thương của Liễu Dự đỡ hơn, ta liền sai Ngô Tung phái xe ngựa rộng thoáng đón Liễu Dự trở về phủ công chúa.

      Trong phủ công chúa thiếu các loại dược liệu quý báu.

      Sau khi Vân Vũ biết chuyện thánh chỉ tứ hôn tồn tại bắt đầu vui mừng gọi Liễu Dự là phò mã gia. Lần này ta có cản nàng, cho dù trong lòng muốn thừa nhận, nhưng thánh chỉ của Thừa Văn hạ xuống rồi.

      Miệng vàng khi mở thể thu hồi, cho dù Thừa Văn đồng ý vì a tỷ ta đây mà thu lại, ta cũng muốn để danh dự của đệ đệ ta bị vấy bẩn.

      Ta ở trong phòng suy nghĩ ba ngày, ngẩn người nhìn bức tranh vẽ Ôn Diễn.

      Ôn Diễn trong bức tranh cực kỳ nho nhã, ý cười nơi khóe môi thanh nhuận ôn hòa, chỉ tiếc cách ta quá xa.

      Ta sờ tới, cũng gặp được.

      Ta bắt đầu chán nản chấp nhận tứ hôn lần này.

      Càng ngày càng nhiều người biết đến tứ hôn của Thừa Văn, bây giờ từ văn võ bá quan cho đến bình dân bách tính đều biết ta hòa ly với phò mã trước chưa đến ba tháng lại thành thân.

      Đại hôn định vào ngày mồng bảy tháng bảy, cũng biết vừa khéo hay là thiên mệnh thể chống lại, vừa hay đúng với ba tháng trong lời của Ôn Diễn trước kia —— ba tháng sau, ta nhận được phò mã mới.

      Mọi thủ tục đại hôn do Lễ bộ phụ trách, Lễ bộ thượng thư Trương Quân Chi từ trước đến nay đều rất sợ ta, trước kia khi chưa lên làm thượng thư, thường khi thấy ta cả người đều run rẩy, ta hiểu nguyện nhân do đâu. Bây giờ vị Trương thượng thư vẫn thấy ta là sợ, nhìn thấy ta ngay cả cũng dám nhiều lời, cuối cùng đổ bệnh.

      Ta vô cùng bất đắc dĩ.

      Thượng thư ngã bệnh, chức quan lớn nhất còn lại trong Lễ bộ chính là thị lang, chức quan của Đại Vinh, Lục bộ có tất cả mười hai thị lang, mà chức quan của vị tiền phò mã của ta may chính là Lễ bộ thị lang.

      Yến Thanh cùng với quan viên trong Lễ bộ đến phủ công chúa lo liệu thủ tục khó tránh khỏi chạm mặt với ta. Lúc ta trông thấy Yến Thanh, cũng khó tránh khỏi sửng sốt.

      Yến Thanh gầy rất nhiều, trước kia còn có mấy lượng thịt, bây giờ toàn là da bọc xương, sau này nghe mới biết đầu tháng sáu Yến Thanh đổ bệnh nặng, may mà chữa trị được.

      Ta thấy Yến Thanh như thế, cũng muốn mấy câu châm chọc.

      ra ta cũng phải chấp nhận được Yến Thanh, chỉ là muốn nhìn thấy người này mà thôi. Ta gọi Ngô Tung đối phó với quan viên Lễ bộ, giao cho phải làm đại hôn đơn giản thôi.

      Liễu Dự khôi phục cực kỳ nhanh, mười ngày sau có thể xuống giường lại. Người trong phủ đều gọi là phò mã gia, có lần ta nghe thấy tiểu thị nữ gọi tiếng phò mã gia ngọt ngào Liễu Dự vô cùng tự hào.

      Từng ngày trôi qua, cách mồng bảy tháng bảy càng lúc càng gần. Từ sau khi Liễu Dự trở về phủ công chúa, ta còn gặp lại Ôn Diễn nữa, Như Ý sau vài lần đến đây cũng đến nữa.

      Nhìn thấy khắp nơi trong phủ giăng đèn kết hoa, ta chẳng biết tại sao bắt đầu có chút khủng hoảng, thậm chí nửa đêm thường gặp ác mộng liên tục. Ta muốn hủy hôn, nhưng mà ta đồng ý với Liễu Dự rồi. Nếu ta hủy hôn , biết Liễu Dự có hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ hay , sau đó lại trở thành Liễu Dự quanh quẩn bên bờ vực sống chết.

      Bỗng nhiên ta muốn gặp Ôn Diễn, nhưung ta biết gặp Ôn Diễn rồi gì. Bình thường Ôn Diễn đối đãi với ta cực tốt, cũng vô cùng quan tâm đến ta, thậm chí ta chỉ đưa mắt thôi biết ta suy nghĩ gì rồi, nếu phải đem ta giao cho Liễu Dự, ta chắc chắn đối với ta cũng có tình ý.

      Chỉ tiếc…

      Ta buông tiếng thở dài, cuối cùng thôi cái ý nghĩ gặp Ôn Diễn.

      Tới ngày mồng năm tháng bảy, ta nhận được tấm thiệp, người ký tên là… Ôn Diễn.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 32

      Editor: Qin Zồ

      Sau khi nhận được tấm thiệp của Ôn Diễn, ta luôn ngồi trong bát giác ở lương đình.

      Bên ngoài lương đình là hoa sen hồng trong ao, mái đình xanh biếc, gió thổi nhè , hương sen lan tỏa. Trong mắt ta phản chiếu hoa sen dưới hồ, nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện Ôn Diễn mời ta đầu tháng bảy đến Thúy Minh sơn trang là có ý gì.

      Nhưng bây giờ trong lòng ta cũng cảm thấy vui sướng, ít nhất cũng khiến cho trái tim ta mưa dầm rả rít nửa tháng nay có vài phần chờ mong.

      Chẳng biết lúc nào Liễu Dự xuất trước mặt ta, nhàng gọi ta tiếng, “Nương tử.”

      Ta phục hồi tinh thần, tấm thiệp trong tay cẩn thận rơi mặt đất, Liễu Dự cúi người nhặt lấy, khi đứng lên cả người cứng đờ, đưa tấm thiệp trả lại ta, nhàng hỏi han: “Ngày mai nương tử phải đến Thúy Minh sơn trang ư?”

      Ta : “Đúng thế.”

      Liễu Dự : “Nương tử, ta với nàng.”

      Ta từ chối khéo, “Vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, nên xuất môn.” Dừng lại, ta tiếp: “Sao chỉ có mình ngươi ở đây? Triệu thái y đâu?”

      Mấy ngày nay Liễu Dự bị cảm lạnh, ta sợ lại dẫn ra bệnh cũ nên lệnh cho Triệu thái y cả ngày bầu bạn bên người Liễu Dự, nếu phát có gì ổn, lập tức khám và chữa bệnh.

      Liễu Dự đưa tay sờ mũi, “Triệu thái y cầu tiêu rồi.”

      Lời còn chưa dứt, ra liền trông thấy Triệu thái y vội vàng qua bên này, ta với Liễu Dự: “Nơi này gió lớn, ngươi với Triệu thái y quay về , đừng để bệnh tái phát.”

      Liễu Dự nhàng đáp lại, đưa mắt nhìn ta, bộ dáng muốn lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn xoay người về phía Triệu thái y. Chờ cho khi hai người họ biến mất khỏi tầm mắt, ta mới nhìn tấm thiệp trong tay mình, nghĩ thầm cách đại hôn còn… hai ngày, cũng chỉ còn hai ngày.

      ***

      Hôm sau tỉnh lại, đúng lúc đến giờ hẹn với Ôn Diễn. Lúc này ta đưa Liễu Dự theo, cũng dẫn Vân Vũ cùng, chỉ đưa theo ám vệ. Xe ngựa dừng lại trước Thúy Minh sơn trang, ta vừa xuống xe thấy Ôn Diễn, có A Man cũng có Như Ý, chỉ mình Ôn Diễn.

      Nửa tháng gặp, vẫn dịu dàng như trước, mặc dù ngồi xe lăn, nhưng cũng thể làm giảm tao nhã nơi .

      Ta mở miệng, khẽ gọi tiếng, “Tiên sinh.”

      Ôn Diễn vuốt cằm, cũng đáp ta câu, “Công chúa.”

      Sau đó dẫn ta vào Thúy Minh Sơn Trang, Thúy Minh Sơn Trang rất ít người, ta với Ôn Diễn đường mà gặp bất cứ ai, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng ve kêu. được khoảng nén nhang, Ôn Diễn mới dừng lại.

      Ta nhìn ra xung quanh, chính là khu rừng trúc pha trà lần trước.

      “Công chúa, mời ngồi.”

      Ta ngồi xuống ghế đá, Ôn Diễn dừng lại đối diện ta, hai chúng ta cáhc bàn đá, chiếc bàn lớn, chỉ dài bằng cánh tay, bên đặt bình trà thơm ngát, bốn năm đĩa điểm tâm, biết là vừa khéo hay là gì, đây toàn là những món thường ngày ta thích ăn.

      Chỉ tiếc lúc này trong lòng ta vô cùng nặng nề, muốn ăn gì.

      ngờ Ôn Diễn lại : “Mời công chúa nếm thử.”

      Ta cầm đũa gắp miếng bánh táo thủy tinh lên, cắn miếng, mùi bánh táo xông vào mũi, đến miệng liền biến thành vị ngọt, nhưng bánh này hình như ngọt quá. Ta đưa mắt nhìn, thấy trong mắt Ôn Diễn xẹt qua tia sáng mà ta chưa bao giờ thấy, khiến ta khỏi sửng sốt.

      Ôn Diễn hỏi: “Mùi vị thế nào?”

      Ta thành đáp: “Hơi ngọt.”

      Dường như Ôn Diễn có vẻ sửng sốt, cũng gắp miếng bánh táo thủy tinh lên, sau khi đưa vào miệng, nhàng : “Đúng là hơi ngọt .” lại nhìn ta, “Thử món khác .”

      Ta lại gắp miếng phù dung lên, sau khi ăn liền gật đầu : “Món này tệ.”

      Nơi chân mày Ôn Diễn nhuộm vẻ nhu hòa, tâm tư ta bỗng thay đổi, nghẹn họng nhìn trân trối: “Tiên sinh, mấy món điểm tâm này… là do ngươi làm?”

      Ôn Diễn ho khan vài tiếng, sắc mặt được tự nhiên lắm, : “Lần đầu làm điểm tâm, khó tránh có chút thành thục.”

      Ta lại ăn miệng bánh táo thủy tinh, lúc này ta chỉ cảm thấy vị ngọt của miếng bánh theo miệng vào tận trong lòng, rất lâu vẫn chưa tản . Ta nhịn được khẽ cười : “Tiên sinh chỉ có thể nấu ăn ngon, bây giờ lại còn làm ra các món điểm tâm này… phải tục ngữ có câu, quân tử viễn bảo trù1 sao?”

      (1 Người quân tử phải xa nhà bếp)

      Trong mắt Ôn Diễn dắt đầy ý cười, “Câu ấy sai rồi, thời gian ta sống rất dài, thế nên chuyện gì cũng muốn thử qua lần.”

      Trong lòng ta khó tránh căng thẳng, xem ra Ôn Diễn chuẩn bị tiết lộ thiên cơ với ta.

      Ôn Diễn : “Công chúa có bằng lòng nghe ta kể câu chuyện hay ?”

      Ta làm vẻ thoải mái : “ phải là câu thiên cơ bất khả tiết lộ của tiên sinh đấy chứ, câu ngày ta nghe dưới mười lần rồi, nhiều đến nỗi tai ta mọc cả kén rồi đây này.”

      Thần sắc Ôn Diễn dịu dàng: “ có đâu.”

      Ta khẽ “ừm” tiếng.

      Ôn Diễn nhấp hớp trà, thuận tiện : “Việc có liên quan đến thiên nhân, chắc hẳn công chúa cũng biết.” Thấy ta gật đầu, lại : “Ta có đệ đệ sinh đôi tên là Ôn Phàm, tính nết của tốt, từ thích nghịch ngợm, cực kỳ ghét huynh trưởng ta đây. Mấy năm trước Nam Cương, học chuyện kỳ quái hiếm gặp rồi quay về…”

      Ta nghe thế liền hỏi: “Đám phi trùng lần trước là do làm?”

      Ôn Diễn gật đầu.

      Trong đầu ta vụt qua tia sáng, híp mắt hỏi: “Đám sát thủ hắc y nhân lần trước cũng là người của ?”

      Ôn Diễn cười khổ tiếng “Đúng thế”.

      Trong lòng ta khỏi tức giận, “ còn làm những gì nữa?”

      Ôn Diễn lại : “Còn đóng giả đại phu trong kinh thành.”

      Ta đứng bật dậy, nhưng vừa nhìn Ôn Diễn, ta cắn chặt răng ngồi xuống, “Ngươi tiếp .”

      Ôn Diễn : “Là ta tốt, là ta làm phiền đến công chúa và Liễu công tử, công chúa tức giận trong lòng cũng là chuyện nên có, a đệ ta lúc này phạm vào tội lớn ngập trời, ta trói lại rồi, nhốt trong Thúy Minh Sơn Trang này, đợi ta hết với công chúa, mọi chuyện tùy công chúa xử trí.”

      Ta hỏi: “Vì sao lại làm như vậy?”

      Ôn Diễn than tiếng, “ ra trong lòng a đệ ta xấu, chỉ là cam lòng, cam lòng ta trở thành thiên nhân, cho nên luôn làm những chuyện khiến ta trở tay kịp. Sở dĩ đả thương công chúa và Liễu công tử, là do chuyện từ bốn năm trước…”

      Bốn năm trước…

      phải là năm Hữu Bình đầu tiên sao?

      Ôn Diễn tiếp tục : “Bốn năm trước, a đệ ta quay về từ Nam Cương, hẹn ta gặp mặt ngọn núi này. Ta vốn tưởng chỉ muốn gặp lại vị huynh trưởng lâu gặp này nên nghi ngờ gì. ngờ lúc đến nơi a đệ ta rằng những năm gần đây cam lòng, lúc đó ta mới ra luôn luôn ghét huynh trưởng ta đây, sau đó ta với a đệ xảy ra tranh chấp, ta ngờ là a đệ lại ác như thế, có thể ra sát chiêu đối với ta. Nhưng ngay sau đó có người nhảy ra, thay ta đỡ chiêu.”

      Trong lòng ta sửng sốt, “Người ấy… là Liễu Dự?”

      Ôn Diễn gật đầu: “Đúng thế, ta ngờ rằng Liễu công tử lại xông lên, sau khi Liễu công tử ngã xuống núi, lại được vị Mã đại phu tìm thấy. thế gian này, số mệnh mỗi người đều do trời định, nhưng ta . chắn của Liễu công tử, bởi vì ta mà rối loạn số mệnh. Hôm đó, nếu Liễu công tử đỡ thay ta, Liễu công tử xuất dưới chân núi, vừa hay bắt gặp công chúa ngã từ núi xuống, sau đó Liễu công tử cùng công chúa tương tri tương ái, Liễu công tử đỗ trạng nguyên, sau lại bệ hạ tứ hôn cho hai người, cuộc sống của công chúa và Liễu công tử về sau vô cùng viên mãn, hơn nữa còn có thể có nữa, còn Yến Thanh chẳng qua chỉ là người qua đường trong cuộc đời công chúa mà thôi.”

      Sắc mặt ta liền trắng bệch.

      “Trạng nguyên của năm Hữu Bình đầu tiên vốn nên là Liễu công tử, còn Yến Thanh chỉ đỗ thám hoa, sau đó vừa ý quan trường mà rời , đường gặp Đỗ Tịch Tịch hát rong, vừa gặp thương.”

      Ta cắn môi: “Cho nên lúc này ngươi đến kinh thành vì muốn bồi thường cho Liễu Dự, xoay đổi số mệnh?”

      Ôn Diễn : “Đúng thế, là ta vì muốn bù đắp cho liễu công tử mà đến đây, vết thương lúc đó của Liễu công tử so với bây giờ còn nghiêm trọng hơn, ta đưa từ chỗ Mã đại phu quay về Đào Hoa Nguyên, để Như Ý trị liệu cho , Liễu công tử hôn mê mất bốn năm, khi tỉnh lại nhớ mọi chuyện. Như Ý dùng hết cách cũng thể khiến nhớ lại. Vì để cho số mệnh trở về với con đường bình thường, sau khi ngươi với Yt cùng cách, ta cấy trong cơ thể Liễu Dự loại cổ trùng.”

      “Cho nên mới có thể đối với ta, người chưa từng gặp mặt, mà nảy sinh tình cảm?”

      Ôn Diễn gật đầu, “Chỉ cần còn cổ trùng, cả đời này Liễu Dự chỉ biết thích ngươi, mãi mãi thay lòng.” Dừng lại, tiếp: “A đệ của ta sở dĩ muốn hãm hại công chúa và Liễu công tử, vốn là vì biết nếu ta muốn thay đổi số mệnh mà làm được ta bị phạt. Nhưng mấy thứ liên quan này công chúa cần biết.

      Lúc này trong đầu ta ngoại trừ chấn động vẫn là chấn động, ta hỏi: “Vì sao ngươi cho ta biết?”

      Ôn Diễn giọng : “Công chúa muốn biết, phải ư?”

      “Nhưng mà…” Ta mím môi, “Như vậy tính là gì? Ngươi đền cho ta phò mã mới, đền cho Liễu Dự thê tử, nhưng ta thích Liễu Dự, Liễu Dự cũng thích ta, hơn nữa Liễu Dự thích ta chẳng qua là do cổ trùng trong người điều khiển!”

      Ôn Diễn cụp mắt, “Công chúa và Liễu công tử là mệnh trung chú định, chỉ cần ở bên nhau lâu, công chúa nhất định thích Liễu công tử, Liễu công tử cũng thích công chúa.”

      “Ta tin! Cái gì là mệnh trung chú định? Cái gì là lương duyên trời cho? Cái gì là mạng do trời định? Toàn bộ ta tin chút nào. Ta chỉ tin mạng do người định mà thôi! Ngươi xuất núi này mặc kệ Liễu Dự có cứu ngươi hay , mọi chuyện định người ta gặp được là Yến Thanh. Ta với Liễu Dự chỉ là sai lầm thôi! Huống chi, lúc này ngươi xuất trước mặt ta, lại có nghĩ đến ta thích ngươi chứ phải là Liễu Dự?”

      Ta nhất thời kích động mà bừa, đem bí mật giấu kín ra.

      Sắc mặt ta lập tức biến đổi, Ôn Diễn cũng mở to mắt, vẻ mặt dám tin, đôi mắt từ trước đến nay chứa ý cười lần đầu tiên xuất thần sắc … kinh ngạc ta nhìn mà hiểu.

      lắp bắp : “Công… công chúa…”

      Lúc này ta dứt khoát thẳng, “Ta thích ngươi sao? Cho dù biết ngươi là thiên nhẫn vẫn cứ thích ngươi, Thừa Văn cho ta thích ngươi nhưng ta vẫn cứ thích, ta đúng là ngu rồi! Biết ngươi thích ta, nhưng mà…” đến đây, mũi ta đột nhiên chua xót, nhưng đem bí mật giấu trong lòng lâu như thế ra cũng thoải mái cực kỳ.

      Ôn Diễn đưa tay ra, chậm rãi đến gần ta, chỉ là mới được nửa rút tay về.

      quay xe lăn , đưa lưng về phía ta, giọng khàn khàn, từng chữ từng câu như là nhảy ra từ trong lòng ngực, “Ngày mai ta rời khỏi kinh thành, chúc công chúa và Liễu công tử đầu bạc răng long.”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 33

      Editor: Lệ Thiên | Beta: Qin Zồ

      Những lời Ôn Diễn vừa ra cũng nằm trong dự tính của ta, nhưng khi chính tai nghe được lòng ta vẫn cảm thấy có chút mất mát. Nhưng ta cũng phải dạng bám lấy người tha, Ôn Diễn là thiên nhân, ta cũng có ngạo khí của công chúa.

      Thừa lúc Ôn Diễn quay lưng về phía ta, ta khẽ vỗ mặt, sau đó cười tiếng: “Đa tạ tiên sinh chúc phúc. Ngày mai tiên sinh , tiếc rằng ta thể tiễn được, mong tiên sinh thuận buồm xuôi gió.”

      Ôn Diễn quay người lại, ánh mắt vẫn ôn hòa như vậy, cười, “Đa tạ công chúa.” Ta cũng cười, bầu khí bỗng chốc lại trở nên hòa hợp, dường như lần thất thố vừa nãy của chúng ta chưa từng xảy ra.

      Chúng ta chuyện phiếm lát, Ôn Diễn tháo gỡ hết những nghi hoặc của ta, đến khi điểm tâm ăn hết, ta mới ra vẻ lơ đãng nhắc tới chuyện Ôn Phàm phải xử lí ra sao.

      Tội của Ôn Phàm đương nhiên thể tha, nhưng dù sao cũng là đệ đệ của Ôn Diễn, hơn nữa qua từng câu từng chữ ta cũng biết được Ôn Diễn vô cùng thương vị đệ đệ này dù cho làm sai rất nhiều. ra ta cũng hiểu được tâm trạng của Ôn Diễn, nếu Thừa Văn phạm phải tội lớn tày trời, vô lí đến mấy ta cũng phải che chở cho , đây chính là ràng buộc về huyết thống.

      Quả nhiên, lời vừa dứt, ngón tay Ôn Diễn run lên, ta thấy rất .

      Lúc này ta cảm thấy hơi do dự, tha cho Ôn Phàm ta làm được. khiến ta mất phu xe còn khiến ta bị thương, hơn nữa còn biết làm sao tạo thành tình trạng khốn đốn giữa ta với Liễu Dự như giờ. Nếu như bình thường, nhất định ta thèm chớp mắt cho người kéo ra ngoài chém. Nhưng lại là đệ đệ Ôn Diễn, lập trường lúc này của Ôn Diễn bởi vì chuyện của ta và Ôn Phàm mà trở nên khó xử, dù Ôn Diễn đáp lại tình cảm của ta, nhưng Ôn Diễn cũng từng là tiên sinh của ta, hơn nữa ta luôn dễ mềm lòng với .

      lúc sau, Ôn Diễn mở miệng : “Ôn Phàm bị nhốt ở mật thất, ta đưa công chúa tới.”

      Ta bước theo sau Ôn Diễn, qua rừng trúc, băng cái cầu vòm, lại qua hành lang dài, lát sau Ôn Diễn dừng lại trước tiểu viện hoang vắng, dọc đường đến nửa bóng người cũng chẳng thấy, ta có chút thắc mắc.

      Mà Ôn Diễn dường như hiểu lòng ta, lúc mở cửa gỗ ra với ta: “Minh Hàn trang chủ biết công chúa sắp tới, phái tất cả mọi người ra chỗ khác.”

      Ta hỏi: “Quan hệ giữa ngươi và Minh Hàn trang chủ là thế nào?”

      Ôn Diễn ngập ngừng, “Từ rất lâu, Minh gia là nhánh của Ôn gia, sau xảy ra chút chuyện nên thành Minh gia như bây giờ.”

      Ta nghe xong, tò mò hỏi thêm: “Tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi?”

      Ôn Diễn trầm mặc, lát sau cảm khái : “ lâu rồi, ta cũng nhớ nữa.” xoay nghiên mực bàn viết, “rầm rầm” hai tiếng, vách tường trắng xóa xuất cửa ngầm.

      Ta bước theo Ôn Diễn được vài bước, Ôn Diễn đột nhiên : “Mặt đất hơi trơn, công chúa cẩn thận.”

      Ta nhàng “ừ” tiếng. Ta nghĩ ta thích Ôn Diễn, ngoại trừ lần đầu gặp kinh diễm với tài hoa của còn vì săn sóc cẩn thận này.

      Trong mật đạo hơi tối, ta cũng hiểu sao Ôn Diễn lại nhốt Ôn Phàm ở chỗ như thế này, nhưng ngẫm lại thấy với cổ quái của Ôn Phàm, ngoài mật thất còn có chỗ nào nhốt được ?

      Sau khi ta thấy Ôn Phàm cảm thấy hơi lạnh người, ta nhớ nhớ lại khuôn mặt đằng sau mặt nạ của Phạm Văn giả lần trước, nó khiến ta nỡ nhìn thêm lần thứ hai rồi, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Ôn Phàm, ta thấy dường như còn thê thảm hơn trước, hai cái tai đều bị cắt .

      Dù trước đó Ôn Diễn từng qua với ta về tình trạng Ôn Phàm, nhưng khi tận mắt chứng kiến lòng ta lại thấy ớn lạnh.

      Ta bất giác lui về sau vài bước.

      Ta hiểu được vì sao vì trường sinh bất lão, Ôn Phàm lại nguyện ý dùng khuôn mặt và tai để đổi lấy, hơn nữa mỗi đêm trăng tròn lại bị lần đau do vạn trùng cắn.

      Ôn Phàm bị tơ vàng trói giường đá, ánh mắt cực lạnh của nhìn thẳng vào Ôn Diễn, trong đôi mắt chợt xẹt qua vẻ hận tận cùng, nhưng đến khi quay sang nhìn ta, ánh mắt ấy lại mang vẻ trào phúng.

      Ôn Diễn giờ mới mở miệng : “Công chúa muốn xử trí thế nào?”

      Ta cẩn thận nhìn Ôn Phàm, thấy kiêng nể gì mà nhìn ta, khóe môi lại khẽ nhếch: “Trước kịp nhìn dung nhan công chúa điện hạ, giờ thấy, quả là hổ danh đệ nhất mĩ nhân Đại Vinh, cũng coi như xứng với huynh trưởng ta.”

      Ta sửng sốt. tiếp tục : “Công chúa điện hạ đừng tin mấy lời bậy của huynh trưởng ta, thiên mệnh chỉ là cứt chó mà thôi, công chúa thích huynh trưởng ta sao cố gắng chút. Huynh trưởng ta tuy hơi bảo thủ nhưng công chúa đừng lo, cứ mạnh mẽ dùng sức, bá vương thượng ngạnh cung, thiên nhân… ừm, ngay lập tức trở thành phò mã thôi.”

      Ta nghe được vậy mặt đỏ tai hồng. Ôn Diễn quát tiếng, Ôn Phàm thở dài hơi, “Chậc chậc chậc, huynh trưởng đừng nóng, làm người mà nóng nảy là dễ hỏng việc. Bốn năm nay ngươi vẽ bao nhiêu tranh nàng rồi? Ừm? Để ta tính thử: Mười? trăm? nghìn? Hai nghìn? Ba nghìn? À đâu, phải phải, hình như là bảy nghìn sáu trăm ba mươi? Hay là…”

      Tuy ta biết Ôn Phàm vậy chẳng qua là muốn chọc Ôn Diễn, nhưng lời vào tai, lòng ta vẫn cảm thấy có chút vui mừng.

      Ôn Diễn đột nhiên vươn tay ra, ta cũng hiểu làm gì mà khiến Ôn Phàm đột nhiên im bặt, hai mắt trợn trừng nhìn Ôn Diễn.

      Ôn Diễn bỏ tay xuống, lăn xe lăn tới, với ta: “Gia đệ tốt, bậy bạ mong công chúa thứ lỗi.”

      Ta hỏi: “ có khả năng gì? Địa lao trong cung có giam được ?”

      Ôn Diễn cười khổ, : “Sợ rằng thể.”

      Ta liếc qua Ôn Phàm, thấy có vẻ điên cuồng, nghĩ thầm, nếu nhốt ở địa lao cũng biết xảy ra chuyện gì nữa. Tình trạng thảm hại bây giờ, cũng coi như là trừng phạt.

      Ta muốn để Ôn Phàm thấy ta gì nên cúi thấp đầu, giọng với Ôn Diễn: “ được, tiên sinh hãy dẫn .”

      Lúc ta rời khỏi Thúy Minh sơn trang, hoàng hôn buông xuống. Ta ngồi trong xe ngựa vén rèm nhìn, cảm thất vắng lặng. khúc tiêu đột nhiên vang lên, mang theo ý sầu liên miên, rất lâu dứt.

      Ôn Diễn nợ ta khúc, ta vẫn nhớ . Vẫn tưởng giờ tới, sau còn cơ hội khác. Vậy mà giờ nghe tiêu khúc này, ta nghĩ cả đời này chắc còn cơ hội gặp lại Ôn Diễn.

      ***

      đường hồi phủ, tâm tình ta tốt nên cứ uống chén rồi chén rượu trái cây. Ta uống vui vẻ, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Ta vội bám lấy thành cửa sổ để bị ngã chổng vó.

      Ta nhíu mi : “Có chuyện gì thế?”

      Phu xe trả lời: “Bẩm công chúa, có nương bỗng lao tới trước xe.”

      ra chuyện này ta gặp cũng ít, phần lớn là muốn cáo trạng gì đấy. Ta ngáp cái, : “ nàng biết, bản công chúa thẩm án, muốn cáo trạng tới tìm Đại Lý tự.” Dứt lời, ta lại cầm chén rượu lên, nhấp ngụm rượu trái cây.

      Lát sau, Phu xe quay lại bẩm: “Công chúa, vị nương kia nàng tên là Đỗ Tịch Tịch.”

      Rượu trôi xuống cổ họng rồi tới bụng, có chút cay cay, ta lập tức bị sặc. Phu xe lại tiếp: “Vị nương này phải chuyện với công chúa.”

      Ta rót rượu, ngáp thêm cái nữa, “ , cần để ý tới nàng.”

      Phu xe đáp lại: “Vâng.”

      Bỗng dưng, ta nghe thấy giọng the thé của Đỗ Tịch Tịch vang lên: “Công chúa, Yến lang còn ngươi, ngươi thể thành thân với người khác được.”

      Ta cau mày, lại nghe thấy nàng tiếp: “Yến lang vì ngươi, bây giờ cơm nước màng, cả ngày thất thần. Trước là do Tịch Tịch sai, là lỗi của Tịch Tịch, là do Tịch Tịch quyến rũ Yến lang, xin công chúa đừng so đo với tiện nữ như Tịch Tịch. Tịch Tịch cầu xin công chúa đại lượng gặp Yến lang.”

      Ta đột nhiên nhớ tới mệnh số Ôn Diễn với ta, nếu có ta chặn giữa đường, Yến Thanh và Đỗ Tịch Tịch phải lắm đường vòng như vậy. Nhưng Ôn Diễn chỉ nhận đắng cay, còn ta . Ta tin vào thiên mệnh, dù nàng ta khóc lóc thê thảm cỡ nào ta cũng thèm để ý. Ta từng rồi, Yến Thanh thế nào cũng liên quan tới ta.

      Ta bảo ám vệ lôi Đỗ Tịch Tịch sang bên, ngênh ngang tiếp.

      Khi hồi phủ, Vân Vũ sớm đứng ở cửa đưa thềm đá. Ta liếc nhìn Vân Vũ, trong đầu cũng biết có tư vị gì. Hôm nay Ôn Diễn chân tướng cho ta, nguyên nhân này chỉ là ngụy trang, nếu là như vậy sao lại có cảnh Vân Vũ gặp phải Liễu Dự từ dưới đất chui lên?

      Tuy rằng Ôn Diễn từ đầu tới cuối hề nhắc đến Vân Vũ nhưng ta biết… Vân Vũ thể liên quan tới Ôn Diễn. Ôn Diễn chắc hẳn là muốn bảo vệ nàng.

      Ta giẫm lên thềm đá, thản nhiên với Vân Vũ: “Ôn Diễn rồi.”

      Cả người Vân Vũ cứng đờ, nàng cúi đầu, giọng run rẩy : “Công chúa nếu muốn đuổi em , em có lời nào để . Nhưng bốn năm qua, trừ việc của Phò mã gia, tất cả các chuyện khác em đều chân thành. Em lòng thích công chúa, cũng lòng muốn làm nha hoàn bên người Công chúa.”

      Nghĩ cho kỹ, Vân Vũ trừ việc giấu chuyện của Liễu Dự, các việc khác nàng đều lòng làm. Giờ Ôn Diễn , Quán Quán ở Giang Nam, Thừa Văn cũng muốn lấy thê…

      Khó mà gặp được thị nữ có thể trò chuyện được, bốn năm qua thực Vân Vũ cũng khiến ta vui ít.

      “Thôi.”

      Vân Vũ ngẩng phắt đầu lên, vẻ vui mừng trong mắt ràng.

      Ta nhàn nhạt : “Lần sau được viện cớ này nữa.”

      Vân Vũ gật như gà mổ thóc, “Nhất định ạ.”

      Ta về được lát gặp phải Liễu Dự, vội vội vàng vàng, lúc nhìn thấy ta quay người chạy với tốc độ như chạy trốn tới, vẻ mặt vui mừng, “Nương tử, nàng về rồi.”

      Ta ừ tiếng, sau đó cho lui hết người xung quanh, chân tướng cho Liễu Dự hay.

      Liễu Dự nghe xong, vẻ mặt khá bình tĩnh, nhìn ta chằm chằm, : “Vì cổ trùng mà thích nương tử hay ta thực thích nương tử, ta có thể phân biệt được.”

      Ta khẽ sừng sờ.

      tiếp: “Quá khứ có chuyện gì, ta muốn nhớ tới, những vậy mai còn là ngày thành hôn của hai ta. Ôn tiên sinh là thiên nhân, lời có lí, nương tử, chuyện chúng ta vận mệnh an bài.”

      Liễu Dự trông có vẻ rất vui mừng, ngừng lát, mỉm cười : “Nương tử, hôm nay ta làm món bánh táo thạch nàng thích đấy.”

      Lòng căng thẳng, ta cụp mắt : “Được, lát nữa ta nếm thử.”

      Trước khi ngủ, ta đứng bên giường nhìn bức tranh vẽ Ôn Diễn lúc lâu, cuối cùng thở dài tiếng, cầm nó lên rồi cất vào trong rương cùng với miếng ngọc đứa bé bên gối.

      Ta tin vào thiên mệnh nhưng giờ chỉ có cách chấp nhận.

      Ta nhìn chữ 囍 dán cửa sổ, nghĩ thầm, ta cố quên Ôn Diễn, cố thích Liễu Dự, có người thích mình ở bên cạnh, ra cũng rất tốt.

      *囍: song hỷ. Ở Việt Nam bây giờ chữ này hay được dán tường ngoài nhà, tường ngõ, in thiệp cưới,…tỏ ý với mọi người là nhà có đám cưới. Ý nghĩa: “song hỷ” được ghép từ 2 chữ “hỷ”. “Hỷ” là niềm vui, song hỷ là niềm vui nhân đôi, niềm vui của nhà trai và nhà ghép lại thành chữ “song hỷ”.

      Rồi đến khi ta hơn trăm tuổi, Ôn Diễn có lẽ thăm mộ ta – đồ đệ của , người từng ngốc nghếch thích .

      Chuyện cứ vậy mà xong, đó chính là kết cục tốt đẹp nhất của phàm nhân và thiên nhân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :