1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Họa Trung Hoan - Đạm Anh (62c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 24
      Editor: Qin Zồ


      Có lẽ vì có Ôn Diễn làm bạn, ta ở chiếc giường xa lạ này ngủ rất yên, làm giấc đến tận lúc bình minh. Hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt thấy gương mặt xa lạ.

      Ta sững sờ, nhưng rồi lập tức kịp phản ứng.

      “… Như Ý?”

      nương trước mắt chớp chớp nhìn ta, khuôn mặt dãn ra, “Đúng rồi, ta chính là Như Ý. Tỷ thông mình, chẳng trách sư phụ lại nhận tỷ làm đồ đệ.” Như Ý lại chớp mắt, “Công chúa khi lớn lên đều dễ nhìn như tỷ vậy sao? Ài, đây là lần đầu ta thấy đại mỹ nhân đẹp như vậy, so với Tịch Thi nương trông thôn chúng ta còn dễ nhìn hơn nhiều.”

      “Tịch… Thi?”

      Như Ý gật đầu liên tục, “ riêng cho tỷ biết nhé, Tịch Thi nương trong thôn chúng ta rất thích sư phụ đấy, trước kia ấy à, ngày ngày đều quấn lấy sư phụ, chỉ thiếu nước cả người dính chặt vào thôi.”

      Trong lòng ta khẽ động, “Sau đó sao?”

      Như Ý che miệng cười : “ có sau đó, sư phụ gần nữ sắc mọi người đều biết, Tịch Thi nương đợi sư phụ hai năm rồi lập gia đình.”

      Ta ngồi dậy, ánh mắt Như Ý nhìn chăm chú vào ta, có lẽ là ảo giác, dường như ta thấy được trong mắt Như Ý lóe lên tia sáng nóng lòng muốn thử. Như Ý lên vài bước, “Công chúa mỹ nhân, Như Ý có thể sờ mặt tỷ được ? Nghe chạm vào mặt công chúa có thể sống thọ thêm nhiều năm.”

      Ta dở khóc dở cười, “Ai cho muội thế?”

      “Mộc bà bà trong thôn cho ta biết. Công chúa mỹ nhân công chúa mỹ nhân, tỷ cho ta sờ chút thôi. Ta sờ lắm, tuyệt đau đâu.”

      Ta thấy nương trước mắt vô cùng đáng , thuộc kiểu người mới nhìn thể nào ghét được, huống hồ còn là đồ nhi của Ôn Diễn. Ta mỉm cười, được.

      Như Ý kinh hỉ mở to hai mắt, “ sao?”

      Ta cười : “.”

      “Công chúa mỹ nhân, tỷ là người tốt, ta thích tỷ.” xong, Như Ý liền xòe năm ngón tay ra, còn chưa kịp chạm vào mặt ta thanh của Ôn Diễn truyền đến, “Như Ý, bỏ tay xuống.”

      Tia sáng trong mắt Như Ý lập tức biến mất, nàng chán nản rút tay về : “Sư phụ thối! Sớm biết thế ta nhanh tay hơn tí nữa.”

      Ta đưa mắt nhìn Ôn Diễn, hôm nay vẫn đội Bạch Ngọc quan ta tặng , ngồi xe lăn nhàng mỉm cười. Nhớ đến hành động hôm qua của Ôn Diễn, trong lòng ta cảm thấy ấm áp, liền mỉm cười đáp lại .

      Ôn Diễn : “Xem ra đỡ hơn rồi.”

      Ta sờ lên thái dương, trơn nhẵn như lúc ban đầu, hề có chút đau đớn. Loại thuốc kia là hiệu quả. Lúc này Như Ý vô cùng thích thú: “Công chúa mỹ nhân dùng Ngọc Lộ cao ta điều chế sao?”

      Đêm qua Ôn Diễn có loại thuốc kia là do đồ nhi điều chế, thế là ta bèn gật đầu.

      Như Ý cười híp mắt : “Sư phụ, công lao này coi là của con! Là con lập công, sư phụ cũng nên khen thưởng cho con chứ.” Nàng đảo mắt, rồi bỗng nhanh như cắt giơ hai tay lên sờ soạng mặt ta, sau đó lại chạy vụt ra bên ngoài như chú chuột , để lại tràng cười khanh khách, “Sờ được rồi sờ được rồi, vui quá vui quá !”

      Ta để tâm đến chuyện này, chỉ cười với Ôn Diễn: “Tiên sinh, đồ nhi ngươi thú vị.”

      Ôn Diễn bất đắc dĩ, “Như Ý có sở thích kỳ cục, cứ lần nào gặp nương nào dễ nhìn chút là lại muốn sờ soạng.” Rồi cười với ta, tiếp: “Ta bảo A Man chuẩn bị nước rửa mặt, sau khi rửa mặt xong dùng bữa sáng .”

      Rửa mặt xong xuôi, nhìn cũng biết giờ là giờ thìn, bên ngoài trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp, quả giống như bức tranh nắng rọi cao mà Ôn Diễn vẽ. Lúc ta dùng bữa, Như Ý đối với ta cực kỳ ân cần, luôn mồm kêu công chúa mỹ nhân, ngọt đến độ thể ngọt hơn được nữa.

      Sáng nay A Man làm rất nhiều đồ ăn, hình thức vô cùng phong phú, do lo lắng đến nguyên nhân là ta, bàn còn có mấy món mặn nữa. Như Ý như chú chim sẻ líu ríu ngừng, A Man cứ đỏ mặt, Ôn Diễn với ta chỉ mỉm cười nghe Như Ý chuyện.

      Như Ý xong, lại bắt đầu ngừng gắp điểm tâm cho ta.

      “Công chúa mỹ nhân, tỷ nếm thử món điểm tâm này , là ta mang từ trong thôn đến đấy, là do Mộc bà bà tự mình làm, ngon vô cùng luôn. Ôi, công chúa mỹ nhân, tỷ nếm tiếp món này , cũng ngon lắm đó. A, còn cả đây nữa, tên món này chính là tên ta đó, gọi là bánh điểm tâm Như Ý.”

      Như Ý kẹp miếng bánh màu vàng pha chút đỏ, đột nhiên Ôn Diễn : “Như Ý, con ăn phần của mình , buổi sáng công chúa thể ăn nhiều đồ ngọt, nếu thoải mái.”

      Ta giật mình ngẩn ra, rồi lập tức hiểu . Ôn Diễn biết, đây là thói quen từ của ta, tất nhiên biết được. Có điều biết tức là biết cả, lúc này trong đầu ta vô cùng vui vẻ.

      Ta đảo mắt vòng, liếc nhìn Ôn Diễn cái, thấy chậm rãi ăn cháo hoa, ta nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

      A Man mở miệng : “Công chúa điện hạ, sao ngươi cứ nhìn chằm chằm công tử nhà ta thế?”

      Ta cười hỏi ngược lại: “Thế làm sao ngươi cứ nhìn chằm chằm Như Ý vậy?”

      Mặt A Man càng đỏ hơn, cúi đầu gì nữa. Ý cười trong mắt ta càng sâu hơn, lúc này Như Ý đỉnh đạc : “A Man, huynh đứng đắn tí . Dù sao phu quân của công chúa mỹ nhân cũng là phò mã, còn sư phụ gần nữ sắc, cho dù công chúa cứ nhìn sư phụ từ đầu đến chân sư phụ vẫn là sư phụ, công chúa vẫn là công chúa kia mà. Huynh tính toán như vậy làm gì.”

      “Như ý nương rất đúng.”

      “Đúng vậy, ha ha.”

      Nhất thời ta muốn ăn nữa, hơn nữa vẻ lạnh nhạt mặt càng lạnh hơn. Dùng bữa sáng xong Như Ý : “Công chúa mỹ nhân, ta biết gần đây có trấn , hôm nay có phiên chợ, chúng ta cùng xem , được ?” Dứt lời, Như Ý lại cười híp mắt với Ôn Diễn : “Sư phụ sư phụ, người cũng cùng .”

      Ta nhớ lại đêm qua Ôn Diễn hôm nay có việc bận, chẳng lẽ sớm dự liệu được hôm nay Như Ý muốn chợ? Ta nhìn Ôn Diễn, cũng mỉm cười nhìn ta, “Công chúa muốn sao?”

      Ta nghĩ, có thể chợ cùng với Ôn Diễn là chuyện tệ, bèn gật đầu.

      Ở vùng ngoại ô kinh thành có nhiều thị trấn , đều lấy theo hoa mà đặt tên, nhưng cũng chỉ toàn là Cúc trấn.Ta qua mấy cái Cúc trấn, đích có náo nhiệt, trong đó vật đẹp giá rẻ gì cũng có, những nương tuổi như Như Ý, thường nhìn thấy đến hoa cả mắt, lưu luyến quên đường về.

      Vừa đến Cúc trấn, Như ý lập tức xuống xe ngựa, trong chợ bán vang lên những tiếng rao bán chồng chéo nhau, hàng hóa rực rỡ muôn màu.

      Ta vốn tưởng Như ý thích những đồ vật của thiếu nữ, ngờ nàng chẳng thèm liếc nhìn chúng cái, cứ như vậy mà đâm đầu vào các sạp bán những vật có hình thù kỳ quái. Hỏi thăm hồi mới biết đây là thảo dược đào được từ trong núi, Ôn Diễn với ta: “Như Ý có biết sơ qua về y thuật, rất thích các loại thảo dược.”

      A Man ở bên : “Như Ý nương rất lợi hại, cho dù là người trong tay Diêm La Vương cũng có thể cướp trở về.”

      Ta cảm thấy kinh ngạc, ngờ Như Ý mới trẻ như vậy mà có năng lực như thế, chẳng trách Ôn Diễn nhận nàng làm đồ đệ. Ta nhớ lại mấy lời Như Ý , liền hỏi: “Như Ý cũng là người Vũ Lăng.”

      Ôn Diễn giống như nghĩ là ta hỏi như vậy, sau khi sửng sốt mới đáp lời ta: “Đúng thế.”

      Ta lại hỏi: “Lúc nãy Như Ý cứ luôn với ta về người trong thôn, chẳng lẽ tiên sinh với Như Ý đều là người của thôn nào đó ở Vũ Lăng?”

      Ôn Diễn gật đầu, ta định hỏi là thôn gì Ôn Diễn chuyển đề tài, cười với ta: “Xem ra Như Ý còn muốn xem lâu nữa, nếu công chúa thấy mệt, chúng ta đến quán trà phía trước ngồi chút, đợi đến Như Ý xem xong rồi đến đây tìm.”

      Ta “cũng tốt”, rồi A Man giúp Ôn Diễn đẩy xe về quán trà, ta bên cạnh Ôn Diễn, hình như đây là lần thứ nhất ta cùng ra ngoài với Ôn Diễn, trong lòng khó tránh chút hân hoan.

      Tới quán trà, Ôn Diễn gọi ấm trà cùng với chút thức nhắm. Thường ngày ta đụng đến trà trong quán, nhưng thấy Ôn Diễn uống rất thoải mái, ta chịu nổi cũng làm ngụm, quả nhiên… khó uống giống như ta nghĩ.

      Qua lúc sau, Ôn Diễn bỗng đặt chén trà xuống với ta: “Ta chợt nhớ có chuyện phải làm, công chúa tạm thời đợi mình ở đây có được ?”

      Ta tất nhiên chỉ có thể được. Sau khi A Man đưa Ôn Diễn rời , rất nhanh Như Ý tìm đến đây, nàng ôm bọc đồ to, tuy có vải dày bọc lại nhưng vẫn có thể ngửi được mùi vị dày đặc của thảo dược.

      Như Ý chớp mắt mấy cái, ngồi xuống đối diện với ta, “Công chúa mỹ nhân, sao chỉ có mình tỷ ngồi đây? Sư phụ đâu?”

      là có chuyện phải làm nên về trước rồi.” Dừng lại, ta với Như Ý: “Nghe A Man muội ngay cả người trong tay Diêm Vương cũng có thể cướp lại được?”

      Như Ý chống cằm, dẩu môi : “ có khoa trương như vậy đâu, chỉ là mạng chưa đến đường chết mà thôi. Ta nào dám cướp người của Diêm vương? Hơn nữa người trong thôn cũng rất khỏe, ta nghĩ chẳng có cách nào khiến họ phải khám bệnh được cả.” Như Ý đảo con người, rỗi bỗng nhiên cười khanh khách: “Nhưng mà mấy năm trước ta cứu người nha, người đó bị thương rất nặng, nhưng ở trong tay Như Ý ta vẫn được cứu sống trở về, lúc ấy sư phụ cứ khen ta mãi.”

      Ta cười cười, “Như Ý lợi hại. À, muội mới người trong thôn thân thể rất khỏe, xem ra thôn của bọn muội đích thị là chốn sơn minh thủy tú mới có thể nuôi người ta tốt thế được.”

      Như ý cười rạng rỡ, “Đương nhiên rồi, thôn của chúng ta biết có bao nhiêu cái hay đâu, đông ấm hè mát, bốn mùa như xuân, ai ai cũng nhiệt tình hiếu khách, rất là hiền hậu.”

      “Nghe muội , cứ như là chốn đào nguyên trong sách ấy nhỉ.”

      Như Ý mở to hai mắt, “A, đúng là khéo quá, thôn chúng ta gọi là Đào Hoa Nguyên1 đó.”

      (1 Đào Hoa Nguyên 桃花源 chính là chốn đào nguyên đó các bạn, t để Hán Việt nghe cho có tí văn vẻ)

      Ta cười càng lớn hơn, “Quả nhiên là quá khéo.”

      “Đúng thế, quả là khéo. Đây là lần đầu tiên Như Ý rời khỏi thôn đó, ngoài này náo nhiệt vô cùng luôn, so với dịp Tết trong thôn còn náo nhiệt hơn. Nếu phải sư phụ dùng bồ câu đưa tin để cho ta , chừng cả đời này ta đều chỉ ở trong Đào Hoa Nguyên mất.”

      Ta nhíu mày, “Như thế người trong thôn thể rời khỏi đó sao?”

      Như Ý chống cằm, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

      Ta nghi ngờ hỏi: “Thế sao tiên sinh lại ra đây?”

      “Như Ý rất thông minh nhé, tuy sư phụ chưa từng với ta, nhưng ta

      biết sư phụ ra đây làm gì rồi.” Như Ý chớp chớp mắt, nhìn ta cười ngừng, ta biết tâm tư bé của nàng nên cũng thuận theo ý nàng, ra vẻ tò mò, “Như Ý quả nhiên là thông mình, vì sao tiên sinh lại ra đây?”

      Như Ý cười híp mắt : “Công chúa mỹ nhân cho Như Ý sờ tí .”

      Ta tiến đến gần, để Như Ý sờ soạng má trái mình, nàng thỏa mãn : “Lần đầu tiên sư phụ rời khỏi Đào Hoa Nguyên là bốn năm về trước, lúc quay lại sư phụ liền trở nên thích chuyện, sau lại có ngày bỗng dưng sư phụ với ta, người là chuyện sai lầm. Cho nên, Như ý đoán lúc này sư phụ ra đây nhất định là để bù lại sai lầm năm đó.”

      “Làm chuyện sai gì cơ?”

      “Cái này… Như Ý cũng biết.”

      Ta nhớ lại, bốn năm trước cũng chính là năm Hữu Bình đầu tiên, năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, như là ta gặp Yến Thanh, Liễu Dự bị trọng thương rồi biến mất tham gia khoa cử, Ôn Diễn cũng vào năm đó làm việc sai lầm, muốn bù đắp lại tội lỗi năm đó của mình…

      Bù đắp?

      Đầu óc ta bỗng nhiên lên, Ôn Diễn cho ta hạt giống, tất nhiên phải là nhất thời hứng khởi. Nhưng nếu Ôn Diễn đưa ta hạt giống đó là vì muốn bù lại lỗi của mình năm đó, như vậy rốt cuộc năm đó Ôn Diễn làm chuyện sai gì? Là đối với ta? Hay là đối với…Liễu Dự? Chẳng lẽ là Yến Thanh?

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 25

      Editor: Qin Zồ

      Ta muốn hỏi nữa lúc này A Man cùng Ôn Diễn quay trở lại. Như Ý vô cùng cao hứng đem tất cả thảo dược mà nàng mua được bày ra trước mắt Ôn Diễn, Ôn Diễn khẽ cười : “ ngờ ở trong chợ cũng có thể tìm được những loại thảo dược này.”

      Như Ý vô cùng cao hứng, chỉ thiếu nước hoa chân múa tay vui sướng, nàng nhận lại thảo dược, A Man ân cần nhận lấy. Nàng với Ôn Diễn: “Sư phụ người đâu vậy? Vừa rồi con còn rất nhiều chuyện ở Đào Hoa Nguyên với công chúa đấy.”

      mua chút đồ.” Ôn Diễn vẫn là bộ dạng tao nhã nho nhã như cũ, nhìn qua dường như để ý lắm đến việc ta hỏi thăm chuyện của , ngược lại A Man nhìn ta với vẻ mặt cảnh giác.

      Ta cười tỉnh bơ, “ ra nơi tiên sinh ở lại tuyệt vời như vậy, là muốn đến xem lần.”

      Ôn Diễn vòng vo : “Nếu công chủa rảnh rỗi, ngày khác mời công chúa đến chơi.”

      “Công chúa mỹ nhân nhất định phải đến nhà ta nha, Mộc bà bà biết làm nhiều món ngon lắm đó.” Như Ý chớp mắt mấy cái, đột nhiên ánh mắt vòng đến trong lòng Ôn Diễn, ta nhìn theo ánh mắt nàng, nhìn thấy chiếc hộp đàn hương tinh xảo.

      Như Ý kinh ngạc : “Sư phụ sư phụ, đây là cái gì?”

      Ôn Diễn với ta: “Công chúa tặng ta Bạch Ngọc quan, ta cũng nên tặng quà đáp lễ công chúa. Lần trước là ta nhận của công chúa qua quýt, lần này là để nhận lỗi cùng đáp lễ.”

      Ta đưa mắt quan sát chiếc hộp gỗ đàn hương, kinh hỉ : “Tặng cho ta?”

      Ôn Diễn mỉm cười gật đầu.

      Như Ý liền : “Công chúa mỹ nhân mau mau mở ra xem .” xong lại vội vặn thanh lại, “Sư phụ đúng là bất công, cũng chưa từng tặng lễ vật gì cho Như Ý cả. Nhưng mà cũng sao, dù sao những thứ sư phụ mua Như Ý đều thích.”

      Ta nhàng mở chiếc hộp ra, ánh mắt khỏi ngưng đọng. Nằm trong hộp là miếng ngọc trắng hình đứa trẻ, chất ngọc thuộc loại tốt, vẻ mặt được khắc cực kỳ sinh động, mắt to đen lúng liếng, miệng cười toe toét sáng lạn, ta vừa nhìn thấy vui mừng tận đáy lòng.

      Ta ngẩng đầu lên nhìn Ôn Diễn.

      Trong mắt Ôn Diễn hàm chứa ý cười dịu dàng, “Công chúa có thích ?”

      Ta nhàng gật đầu, “Ừm.”

      Lúc này, ta nghe được ngữ khí nặng nề của Như Ý, “Ôi, sư phụ người đừng có tặng Như Ý mấy thứ này, Như Ý thích trẻ em.”

      Ta dở khóc dở cười, oa oa tinh xảo như thế này phàm là nương nào ai cũng thích nỡ buông, còn Như Ý quả đúng là nha đầu kỳ quái, nhưng cũng kỳ quái đến đáng . Trong lòng ta vô cùng vui sướng, bèn : “Trong phủ ta có đóa linh chi trăm năm, nếu muội thích, ta sai người lấy ra tặng muội.”

      Như Ý hoan hô tiếng, “Công chúa mỹ nhân là hiểu ta.”

      Ta cười tít mắt, chỉ cảm thấy bầu khí lúc này tốt vô cùng. Nhưng bầu khí tốt rất nhanh bị phá vỡ, ta hiểu là nó phát sinh từ đâu, chỉ trong chớp mắt xung quanh xuất vô số phi trùng, trong quán trà nhất thời loạn lên.

      Bỗng dưng Ôn Diễn quát tiếng, “Công chúa, ngồi xuống mau!”

      Ta theo bản năng y theo, vừa ngồi xuống ngửi thấy thứ mùi gắt mũi, ào cái gạch lát rơi xuống rất nhiều xác phi trùng, ta nhịn được hắt xì cái. Ngay tiếp đó ta còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc xảy ra chuyện gì lại nghe thấy Ôn Diễn vội la lên: “Công chúa, mau theo ta.”

      Ta chưa bao giờ thấy qua thần sắc ngưng trọng này của Ôn Diễn, theo bản năng đứng lên chạy theo Ôn Diễn. Mặc dù Ôn Diễn ngồi xe lăn nhưng cũng chạy cực kỳ nhanh, ta phải dùng toàn sức mới bám theo sát .

      Lúc này ta nghe ở phía sau vang lên thanh của phi trùng, vù vù vù khiến cho người ta cảm thấy cả người như vướng mắc, bỗng Ôn Diễn : “Đừng nhìn về phía sau”. Bởi vì đám phi trùng đột nhiên xuất , khiến chợ cũng loạn hết cả lên, mọi người đều trốn đông tránh tây, tiếng thét pha lẫn tiếng khóc la hét vang lên ngừng, tạo thành khủng hoảng thể giải thích.

      Ta cũng biết chạy được bao lâu, cuối cùng chúng ta chạy ra khỏi cái rấn này, trước mắt đột nhiên rộng rãi, trời xanh núi xa rừng xanh, chỉ tiếc lúc này ta rảnh rỗi để thưởng thức, chỉ cảm thấy trong lỗ tai cứ bùng bùng lên, trong lòng ngực lại càng thở ra hơi.

      Ta bắt đầu chạy nổi.

      Có vẻ như Ôn Diễn cũng phát ra, chậm lại, “Kiên trì chút nữa là ổn.”

      Ta thở hồng hộc hỏi: “Rốt cuộc… … xảy ra chuyện gì?”

      Ôn Diễn trả lời ta, bỗng dưng phía sau lại truyền đến tiếng vù vù đó, trong lòng ta cả kinh, Ôn Diễn cũng biến sắc, đột nhiên chụp lấy tay ta, chỉ cảm thấy trước mắt vụt qua cái, nhìn lại lần nữa ta rơi vào trong lòng Ôn Diễn.

      “Công chúa, đắc tội nhiều rồi.”

      Lời còn chưa dứt, ta cảm thấy cả người giống như là muốn bay lên, tay khỏi nắm lấy vạt áo trước của Ôn Diễn, ta chưa bao giờ thấy có người nào ngồi xe lăn lại còn có thể chạy trốn nhanh như vậy, đáy lòng khỏi có chút kinh ngạc nhưng ngượng ngùng vẫn chiếm đa số.

      Tiếng trùng kêu cách ta khá xa, bên tai ta lúc này chỉ còn lại tiếng gió vù vù cùng với tiếng tim đập.

      biết qua bao lâu sau, Ôn Diễn đặt ta xuống.

      Ta đứng nhìn xung quanh, là sơn động tối đen, ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Ôn Diễn. biết Ôn Diễn kiếm đâu ra cây đốt lửa, đốt lửa sáng lên.

      Thần sắc của vẫn đông cứng như trước.

      : “Công chúa, xin hãy giúp ta làm việc.”

      Ta tất nhiến từ chối, lấy nhánh cây làm bút vẽ vẽ lên mặt đất, hình dạng hơi kỳ lạ, chỉ vào mấy chỗ với ta: “Xin công chúa hãy tìm ở xung quanh đây mấy viên đá to chừng nắm tay.”

      May mà mấy viên đá đó cũng khó tìm, chỉ lát sau ta trông thấy nó, liền đặt từng viên từng viên vào đúng vị trí Ôn Diễn chỉ định. Ta vừa mới buông viên đá cuối cùng xuống thanh phi trùng kêu chán ghét kia lại vang lên, Ôn Diễn mở miệng : “Công chúa hãy đứng sau người ta, đừng mở mắt.”

      Ta chút chần chừ liền yên tâm đứng sau Ôn Diễn nhắm mắt lại.

      Sau đó ta chỉ nghe thấy tiếng phi trùng vang lên rất rất gần mình, ta tưởng tượng ra đoàn chi chít phi trùng, trong lòng khỏi rùng mình cái. Đúng vào lúc này, ta lại nghe ầm tiếng, tiếng rít của phi trùng đột nhiên dừng lại.

      Ta kinh ngạc mở mắt ra, chỉ thấy trong ánh lửa khắp bầu trời, từng con phi trùng rơi xuống, chết cách dữ dội.

      Lúc này Ôn Diễn chậm rãi mở miệng: “Chờ cho lửa cháy xong chúng ta hẵng . Hôm nay mục tiêu của đám phi trùng này chính là ngươi, để tránh liên lụy đến người vô tội nên mới để công chúa chạy trốn với ta. Chuyện còn lại công chúa cần lo, A Man với Như Ý làm yên lòng dân chúng kinh hãi ở Cúc trấn.”

      Ta cau mày : “Ta? Tại sao lại là ta?”

      Ôn Diễn xoay người lại, nhìn ta : “Lần này khiến công chúa kinh sợ là sơ suất của ta. Đợi sau khi ta điều tra ràng, nhất định cho công chúa.”

      Ta ngơ ngẩn : “Những chuyện hôm nay xảy ra đều nằm trong dự liệu của tiên sinh?”

      Ôn Diễn hỏi lại ta: “Công chúa sợ sao?”

      Tuy vừa rồi đích có chút kinh hãi, nhưng Ôn Diễn mực che chở ta, ta hề có cảm giác sợ hãi. Thế là bèn : “ sợ.”

      lại : “Bây giờ công chúa có tin là thiên mệnh ?”

      Ta trầm ngâm suy nghĩ rồi : “Ta tin tiên sinh có năng lực biết thiên mệnh, cũng tin có thiên mệnh, nhưng ta cũng tin thiên mệnh có thể bị người ta thay đổi, cũng như thế bao giờ có chuyện tuyệt đối. Cho dù tiên sinh biết khắc sau ta làm những gì, nhưng ta cũng có thể thay đổi ý nghĩ trong đầu, làm những chuyện mà tiên sinh lường trước được.”

      Ôn Diễn im lặng, qua hồi lâu mới hói: “Chuyện xảy ra hôm nay hề nằm trong dự đoán của ta, thế gian này cũng có chuyện ta thể đoán trước được. Nhưng công chúa yên tâm, những chuyện kiểu như thế này xảy ra lần nữa đâu.”

      Những lời này của Ôn Diễn là vượt ra khỏi dự đoán của ta, ta vốn tưởng hôm nay Ôn Diễn là thuận theo thiên mệnh, ngờ lại hề hay biết gì. Lúc này Ôn Diễn lại : “Ta cũng có lợi hại như công chúa nghĩ, nếu công chúa nhìn ta, nhất định thất vọng.”

      Lời này lại càng vượt ra khỏi dự đoán của ta, trong lúc nhất thời ta biết phải gì.

      Lửa vẫn còn bốc cháy, nhìn qua có lẽ phải lúc lâu nữa mới có thể cháy hết. Ta thầm nghĩ cứ tiếp tục im lặng như thế này cũng phải là cách hay, nghĩ tới nghĩ lui liền đem những vấn đề muốn biết ra hỏi.

      “Chân tật của tiên sinh… là có từ khi nào?”

      Ôn Diễn sửng sốt, nhưng rồi lại thoải mái đáp trả ta, “Sinh ra có.”

      Trong lòng ta khẽ giật mình, lại hỏi: “Chữa khỏi sao? Như Ý có điều trị qua cho ngươi ?”

      Ôn Diễn nhạt: “Chẳng qua chỉ là số trời, chữa hay chữa cũng như nhau mà thôi.”

      Ta nhíu mày, “Tiên sinh thử làm sao biết chữa hết? Thiên mệnh quy thiên mệnh, chẳng lẽ cả đời này tiên sinh đều phải thuận theo số trời? Vì sao thử chống lại lần? Có lẽ thành tâm còn có thể cảm động thấu trời, trả lại tiên sinh đôi chân hoàn hảo khuyết tật.”

      Thần sắc Ôn Diễn trở nên có chút phức tạp, ý cười vẫn luôn tồn tại trong mắt sẫm vài phần, lát sau, lại cười với ta, quay người nhìn vào ánh lửa đầy trởi, hề gì.

      Lúc này ta nhớ đến mấy lời Như Ý với ta, Như Ý bảo vào năm Hữu Bình đầu tiên làm chuyện sai, bây giờ vào kinh chỉ là vì muốn bù lại lỗi sai đấy. Ta đưa mắt nhìn bóng lưng Ôn Diễn, mấy định muốn mở miệng ra hỏi nhưng tài nào hỏi được.

      Ta thầm nghĩ chiếu theo lệ cũ ngày thường, Ôn Diễn lại câu thiên cơ bất khả tiết lộ với ta, nếu như thế, ta cần gì phải tự làm mất mặt mình chứ. Còn bằng tự bản thân điều tra ràng, đến lúc đó có đủ lý do chứng cứ, Ôn Diễn chỉ có thể mà gật đầu thừa nhận thân phận mà thôi.

      Suy nghĩ đến đó, ta cũng khép miệng lại.

      Ngọn lửa này cháy rất lâu, cho đến khi hoàng hôn buông xuống mới chịu dừng lại. Đợi chờ trong trận lửa lớn như thế, cả ta và Ôn Diễn đều đỏ bừng mặt, khi Như Ý và A Man tới, ánh mắt của hai người họ đều rơi mặt chúng ta, A Man cực kỳ kinh hoảng hỏi: “Công chúa điện hạ, ngươi với công tử nhà ta làm gì rồi?”

      Ta trả lời A Man, chỉ vì ta nhìn thấy ánh mắt của Như Ý, tuy chỉ là trong giây lát, nhưng ta vẫn thấy rất vẻ mặt tốt. Vẻ mặt này ta từng thấy, Đỗ Tịch Tịch cũng từng nhìn ta như vậy. Chẳng qua vẻ mặt này của Như Ý ràng bằng Đỗ Tịch Tịch mà thôi.

      Trong lòng ta rối rắm vô cùng, nhưng mặt vẫn là ý cười, ta với A Man: “Ngươi nghĩ ta với công tử nhà ngươi làm gì?”

      A Man lại vô cùng sợ hãi, “Ngươi…”

      Ôn Diễn lạnh nhạt : “A Man, được vô lễ với công chúa. Chỉ là ta cùng với công chúa ở trong sơn động này chờ mấy canh giờ mà thôi, còn có thể làm gì chứ. Thời gian còn sớm, công chúa nên sớm quay về .”

      Ta làm ra vẻ dịu dàng, khẽ cười đáp tiếng. Trong thấy sắc mặt trắng bệch đến nỗi thể trắng được nữa của A Man, ta biết hiểu nhầm. Nhưng hiểu nhầm này vượt qua dự tính của ta.

      Lúc ta triệu xe ngựa đến Như Ý bỗng nhiên cười ngọt ngào với ta: “Công chúa mỹ nhân, tỷ cho Như Ý cỏ linh chi trăm năm, được quên đâu đấy.”

      Ta xoa đầu nàng, khẽ cười : “Ta nhớ kỹ rồi, nhất định quên.”

      Sau khi trở lại tiểu xá Tùng Đào, ta còn chưa kịp nghỉ ngơi trông thấy Liễu Dự. Hai ngày gặp, thần sắc của Liễu Dự có vẻ khá hơn nhiều, ôm Tiểu Sư Tử gọi ta tiếng “Công chúa.”

      Ta nhìn Tiểu Sư Tử, rồi lại nhìn Liễu Dự, hỏi: “Ừm? tìm được “Lan Liên Kinh” rồi sao?”

      Liễu Dự vừa vuốt ve Tiểu Sư Tử vừa : “Tìm được rồi.”

      “Ồ? Thế bên trong có ghi chép gì ?”

      Tay Liễu Dự dừng lại, vẻ mặt ngưng trọng lại, khẽ gật đầu cái. Chỉ nghe gằn từng tiếng : “Công chúa, Ôn tiên sinh phải người.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 26

      Editor: Qin Zồ

      Cái… cái gì?

      Trong nháy mắt nghe những lời Liễu Dự ta vô cùng căng thẳng. Ôn Diễn có da có thịt, hơi thở cũng ấm áp, làm sao lại phải người? Ta khép hờ đôi mắt, bình tĩnh : “ ta nghe xem nào?”

      “Công chúa chớ hiểu lầm ý của ta, Ôn tiên sính đích thị thể xưng là người.” Liễu Dự : “Theo như trong “Lan Liên Kinh” ghi chép lại, có thể biết được thiên mệnh chính là thiên nhân. Thiên nhân có dáng vẻ khác thường, sinh ra có chân tật, thể ăn đồ mặn, sở trường vẽ vời, có thể dùng việc vẽ tranh để ra thiên mệnh. Mà thế gian này chỉ mới có người.”

      Dừng lại chút, Liễu Dự nhìn ta, từng câu từng chữ: “Sở dĩ gọi là thiên nhân, chính là bởi vì thiên nhân sống thọ cùng trời.”

      Sống thọ… cùng trời…

      Trong lòng ta khẽ run lên, chỉ cảm thấy cả cơ thể dần lạnh toát. Liễu Dự buông tiếng thở dài: “Công chúa nên sớm nghỉ .” Dứt lời, ôm Tiểu Sư Tử rời .

      Ta mình ngồi giường, trong đầu đều là bốn chữ sống thọ cùng trời. Đột nhiên ta nhớ đến lúc ta hỏi tuổi Ôn Diễn do dự lát mới cho ta hay. Nơi đáy lòng ta có tiếng , Ôn Diễn người này nhất định đơn giản. Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Ôn Diễn lại là sống thọ cùng trời.

      Ta lấy miếng ngọc oa oa Ôn Diễn tặng ta trong vạt áo ra, tuy hôm nay liên tục lâm vào nguy hiểm, nhưng ta chưa bao giờ có ý định bỏ nó , luôn luôn giữ chặt trong ngực. Ngón tay ta lần sờ lên gương mặt của đứa bé, cảm giác lạnh lẽo truyền đến nơi đầu ngón tay.

      Ta rùng mình cái, chợt cảm thấy Ôn Diễn cách ta quá xa.

      Đến nửa đêm, ràng ta nên say sưa trong giấc mộng, nhưng trái lại ta ngủ được, trong đầu toàn là tin động trời của Liễu Dự tối nay. Ta ở giường lăn qua lộn lại, miếng ngọc oa oa bên gối vẫn nở nụ cười thờ ơ như trước, ta đưa tay rờ mặt nó, hơi lạnh ở đầu ngón tay khiến ta kìm được mà run rẩy.

      Cuối cùng ta biết mình ngủ thiếp như thế nào, chỉ biết suốt đêm ta toàn gặp ác mộng.

      Hôm sau tỉnh lại, ta sai người báo với Ôn Diễn hôm nay ta khỏe, nên thể đến học vẽ. Sau khi dùng xong bữa sáng, ta để Vân Vũ chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tiến cung chuyến.

      Lúc trước Thừa Văn chắc như đinh đóng cột rằng thế gian này ta muốn ai làm phò mã cũng được, ngoại trừ Ôn Diễn. Nhất định Thừa Văn vô duyên vô cớ như vậy, có lẽ đệ ấy sớm biết Ôn Diễn là thiên nhân.

      Bởi vì Ôn Diễn xem quẻ mệnh cho Thừa Văn mà đệ ấy bổ nhiệm làm quốc sư, lúc đó ta chỉ thấy là Ôn Diễn mê hoặc Thừa Văn, nhưng hôm nay nhìn như thế nào cũng thấy chức vị quốc sư này là oan ức cho Ôn Diễn rồi. Ôn Diễn gặp Thừa Văn, rồi lại làm quốc sư, chuyện này nhất định phải ngẫu nhiên. Giữa Thừa Văn với Ôn Diễn còn có bí mật nào đó, ta muốn hỏi cho ra lẽ.

      Lúc ta tiến cung vừa đúng lúc hạ triều, đám triều thần nối đuôi nhau ra từ trong điện Thừa Càn. Mấy ngày nay ta đều ở trong Tùng Đào tiểu xá, nên hơi bị núi rừng ám ảnh. Mỗi ngày ngoại trừ Ôn Diễn vẫn là Ôn Diễn, đối với những chuyện những người trong kinh thành đều có chút mơ hồ, bây giờ nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trước mắt, trong lòng phảng phất cảm giác như cách mấy đời.

      Đám triều thần thấy ta, mặt lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ ồn ào hành lễ với ta, ta mỉm cười bảo bọn họ miễn lễ. Rồi chuyện tiếp theo khiến ta ngạc nhiên, vốn đại thần trong triều đều e ngại ta đến cùng cực, thấy ta bây giờ chưa có phò mã ai ai cũng chuồn rất nhanh, sợ khi ta mở miệng vàng, trở thành miếng thịt béo bở thớt mặc cho ta hành hạ.

      Nhưng có lẽ vì nguyên nhân lâu gặp, ít đại thần đều đến hàn huyên với ta, mặt những vị đại thần trước kia tiến cử phò mã với ta đều lộ ý cười gió xuân, đến với ta cảnh sắc trong núi mỹ diệu đến tuyệt vời.

      Ta nghe liền hiểu ý bọn , thấy mặt mỗi người họ ai cũng hàm chứa ý xuân, có lẽ biết ta gần đây thường lui tới với Ôn Diễn, kết quả cho rằng ta với Ôn Diễn thành chuyện tốt, mà công tử nhà bọn họ cuối cùng cũng thoát khỏi miệng cọp.

      Ta cười híp mắt : “Đúng thế, cảnh sắc núi rất đẹp, đẹp đến mức làm bổn công chúa lưu luyến.”

      Chúng đại thần nhất nhất phụ họa, các từ ngữ ngợi ca cứ quanh quẩn bên tai, ta nhìn dáng vẻ của bọn họ, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, cũng thèm tính toán với bọn họ, chuẩn bị vân đạm phong khinh rời .

      Nhưng mà, ta vừa liếc mắt nhìn thấy Yến Thanh, tướng mạo Yến Thanh tuấn lãng, đặt trong đám quần thần chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, ta rất dễ dàng nhìn thấy , huống gì lúc ta với đám triều thần chuyện ánh mắt của luôn hữu ý hay vô ý quét về phía ta, nhưng rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, giống như cái nhìn chòng chọc muốn giết người trước kia.

      Nhưng mà thế nào sao chứ, bây giờ còn liên hệ với ta.

      Dưới tiếng cung tiễn của đám triều thần, ta bước từng bước về phía ngự thư phòng, dựa theo thói quen của Thừa Văn, sau khi hạ triều đến ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Ta mới có mấy bước, phía sau truyền đến thanh quen thuộc.

      “Xin công chúa dừng bước.”

      Ta hơi sững sờ, xoay người nhìn lại, là Yến Thanh. vẫn mặc triều phục thị lang, khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng so với trước kia gầy hơn ít.

      bước lên vài bước, cúi thấp đầu : “Vi thần có mấy lời muốn cùng công chúa.”

      Nếu là trước kia ta nhất định chừa mặt mũi cho Yến Thanh, nhưng qua lại với Ôn Diễn lâu, lúc này ta nhìn Yến Thanh, trong lòng tương đối bình tĩnh, ta lạnh giọng : “Yến Thanh, cho tới bây giờ giữa chúng ta chẳng còn gì để .”

      Vân Vũ ở sau người ta giọng câu: “Đúng thế!”

      Ta liếc nàng cái, để Vân Vũ cùng đám cung nữ lui ra. Sau khi Yến Thanh hòa ly với ta, mấy hành động quái dị của khiến ta nghĩ hoài mà ra, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, ta nghĩa ta cũng nên ôn hòa nho nhã chuyện với , thể giống như lần trước tức giận mà động thủ.

      , có lời gì nhanh .”

      Yến Thanh nhìn ta với ánh mắt phức tạp, hồi lâu sau, mới mở miệng, thốt ra ba chữ: “Rất xin lỗi.”

      Ta sửng sốt, ngàn vạn lần cũng ngờ Yến Thanh ba chữ này với ta.

      cúi đầu : “Mấy năm qua, nàng đối xử với ta rất tốt, nhưng cuối cùng cũng là ta khiến nàng đau lòng, lại còn làm tổn thương đến con của chúng ta, là ta tốt, ta nợ nàn lời xin lỗi.”

      Ta vốn tưởng mình còn có thể ôn hòa nhã nhặn, nhưng khi Yến Thanh nhắc đến đứa bé, trong đầu ta lập tức lên giương mặt xanh tím cảm xúc của đứa bé, trong lòng mơ hồ nhói đau. Ta nghĩ mình nên gì nữa với Yến Thanh, bằng ta sợ mình nổi giận mà trút lên đầu .

      Ta sầm mặt , “Lời ngươi , ta nghe xong rồi, ngươi , sau này ít xuất trước mặt ta thôi, ta muốn nhìn thấy ngươi.”

      Yến Thanh biến sắc, đột nhiên : “Công chúa muốn chọn Ôn quốc sư làm phò mã? Ôn Diễn làm thế nào mà có được chứ vị quốc sư, mọi người đều biết. Công chúa chớ để sắc đẹp che mắt.”

      Ta giận dữ, lạnh lùng : “Ôn Diễn như thế nào tới phiên ngươi mở miệng. Bây giờ ngươi chỉ là thị lang, cấp bậc của quốc sư cao hơn ngươi mấy phần, ngươi nên tự biết . phân biệt được đúng sai nhưu thế, xem ra bệ hạ nên sớm hạ chức quan của ngươi.” Cuối cùng ta : “Niệm tình ngươi mới vi phạm lần đầu, lúc này ta bỏ qua cho ngươi, nếu còn có lần sau, ta chắc chắn bẩm báo với bệ hạ.”

      xong, ta hất tay bỏ .

      Lúc này trong người ta tốt tí nào, vừa rồi đúng là ta tức Yến Thanh này nọ Ôn Diễn, nhưng càng nhiều hơn là tức chính mình. Lúc trước ta cũng như Yến Thanh nghĩ Ôn Diễn như thế, cho đến khi qua lại với Ôn Diễn, mới biết Ôn Diễn thế nào, mới biết trước đó mình thái quá nhường nào.

      Vân Vũ lo lắng đưa mắt nhìn ta, “Công chúa, người có thể quên trước kia tiền phò mã đối xử thế nào với người chứ? Đừng vì mấy lời ngon ngọt mà thay đổi thái độ, phụ… khụ, Liễu công tử còn ở ngoài cung đợi người.”

      Ta đưa mắt nhìn Vân Vũ, thản nhiên : “Tự ta có chừng mực.”

      Vân Vũ lại : “Ôi, công chúa, mới vừa nãy Như Vũ nương còn với em, tiền phò mã đem con hồ ly tinh Đỗ Tịch Tịch vào phủ rổi! Con hồ ly đó đắc ý mấy ngày nay, ngày nào cũng ở trong phủ tiền phò mã tác oai tác quái.”

      Nghe chuyện đó, ta đến cảm giác khổ sở cũng có, ta cảm thấy Yến Thanh nên sớm thu nạp Đỗ Tịch Tịch, để tránh làm bẩn mắt ta. Bây giờ Yến Thanh làm như thế, ta vui mừng.

      Trước khi vào ngự thư phòng, ta thu lại cảm xúc mặt, đổi thành gương mặt tươi cười. Lúc ta tiến vào quản nhiên Thừa Văn phê duyệt tấu chương, ngồi ngay ngắn ở ghế, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      Bỗng ta nhớ đến bức họa ngày trước của Ôn Diễn, a đệ hoàng đế đại vinh của ta mũ phượng khăn quàng vai, ánh mắt hàm chứa vẻ dịu dàng ngồi giường. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy kinh ngạc, sau đó suy nghĩ lại, đại khái cũng hiểu ra chút.

      Có lẽ Thừa Văn gặp được nương đệ ấy thích, khéo sao đệ tức1 của ta cũng dí dỏm hoạt bát, nên cùng Thừa Văn chơi trò phu thê. Bất kể thế nào, nếu Thừa Văn có thể hoàn toàn buông Quán Quán, toàn tâm toàn ý nương, dù bọn họ có làm nhưng gì, ta cũng thấy vui mừng.

      (1 Đệ tức là vợ của em trai)

      Thừa Văn đặt tấu chương xuống, ta bước lên mấy bước, hai mắt khẽ cười gọi tiếng “A đệ”.

      Ta rất ít khi gọi Thừa Văn là a đệ, luôn gọi thẳng tên. Chỉ có những lúc đòi hỏi ở ta mới gọi như thế.

      Nhưng ràng là a đệ ta tương đối hiểu a tỷ mình, cũng khẽ cười nhìn ta, “A tỷ ở ngoại ô chơi lâu như thế, là nhìn trúng vị tuấn lang quân nào sao?”

      Khóe miệng ta khẽ run, “ có, có.”

      Thừa Văn lại cười, “Ngoại trừ Cảnh Nhuận, a tỷ thích ai ta cũng có thể làm tỷ hài lòng.”

      Ta cắn môi, “Cũng bởi vì Ôn Diễn là thiên nhân?”

      Thừa Văn nhìn ta, buông tiếng thở dài, “Ta biết mình thể gạt được a tỷ. Cảnh Nhuận chính xác là thiên nhân, nếu a tỷ ở cùng với rất khổ. Thiên nhân giống với người thường, a tỷ cũng biết thiên nhân sống thọ cùng trời. Khoan đến việc Cảnh Nhuận có đồng ý sống chung với tỷ hay , liệu a tỷ có đồng ý thấy cảnh tỷ tóc bạc trắng xóa tay nhấc lên nổi còn Cảnh Nhuận vẫn là dáng vẻ hai mươi bảy tuổi? A tỷ có thể đồng ý su khi tỷ chết để lại mình Cảnh Nhuận cùng với bia mộ của tỷ cho đến tận thiên hoang?”

      thể , quả nhiên Thừa Văn là người hiểu ta nhất thế gian này, đệ ấy suy xét toàn bộ những băn khoăn của ta.

      Ta buông tiếng thở dài: “ muốn.”

      Dừng lại, ta tiếp: “Thừa Văn, đệ là a đệ của ta, ta sẵn lòng đem tâm của mình cho đệ hay. Những lời lần trước đệ , ta đều ghi trong lòng, nhưng khi gặp Ôn Diễn, ta lại kiềm chế nổi mà thích . Nhưng đệ yên tâm, thích cũng chỉ là thích, ta vô cớ muốn làm phò mã đâu. Thừa Văn đệ cũng biết, rất nhiều đồ vật đều phải có được trong tay mới gọi là thích, ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy hài lòng rồi.”

      Thừa Văn : “A tỷ nghĩ thoáng là chuyện tốt.”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 27

      Editor: Qin Zồ

      Ta rời khỏi chỗ của Thừa Văn cũng đến ban trưa, nỗ lực cả buổi sáng, cuối cùng ta cũng moi ra được câu từ miệng a đệ mình: A tỷ chớ nghĩ ngợi nhiều, Cảnh Nhuận hại tỷ đâu.

      Ta qua lại với Ôn Diễn lâu như vậy, ta cũng biết hại ta. Nhưng những điều ta nghi ngờ vẫn còn rất nhiều, ta rất muốn biết đáp án ngay lập tức. Chỉ tiếc Ôn Diễn cho ta, ta chỉ có thể điều tra với Liễu Dự.

      Sau khi ra khỏi cửa cung, thứ ta nhìn thấy đầu tiên chính là Liễu Dự đứng ở bên xe ngựa chờ ta. Kỳ có đôi khi ta cảm thấy Liễu Dự đúng là kẻ cố chấp, bất kể ta nhiều hay ít, vẫn vẫn khăng khăng đứng bên xe ngựa, mặc cho dầm mưa dãi nắng.

      Ta im lặng than thở trong lòng, chờ sau khi mọi chuyện đều lộ chân tướng, ta có thể tiến cử Liễu Dự với Thừa Văn, với tài năng cùng nhân đức của Liễu Dự, ta nghĩ nhất định có thể làm vị quan tốt.

      Liễu Dự cũng là người tốt, ta cảm thấy nên xứng với gia thế trong sạch, xứng với nương chưa có chồng cũng chưa từng sinh con và lại còn toàn tâm toàn ý thương , công chúa tùy hứng được nuông chiều như ta, ở cùng với Liễu Dự, cũng chỉ là bước sai lầm.

      Bây giờ đầu hạ, buổi trưa nắng gắt vô cùng, ta nhìn đôi môi trắng bệch của Liễu Dự, nghĩ thầm lần sau bất kể thế nào cũng thể để Liễu Dự đến đây. Liễu Dự cười cười với ta, “Công chúa, nàng có hỏi được gì ?”

      Ta lắc đầu.

      Liễu Dự : “Công chúa cần gấp, ngày nào đó mọi chuyện phơi bày.”

      Ta nhìn đôi môi càng lúc càng tái nhợt của , cảm thấy dường như ngay sau đó lập tức ngã xuống đất, vậy là bèn : “Lên xe rồi sau.”

      Liễu Dự cong môi, đáp theo tiếng “Được”.

      Xe ngựa của phủ công chúa cực kỳ rộng lớn dễ chịu, ngồi ở trong cảm thấy xóc nảy, nhưng nhìn dáng vẻ của Liễu Dự, ta cảm giác như ngồi chuyến xe tốc hành mặt đường ghồ ghề vậy.

      Vân Vũ lo lắng : “Liễu công tử, huynh sao chứ? Nhìn huynh… sắc mặt rất kém.”

      Liễu Dự giọng : “Ta sao.”

      Ta nhìn Liễu Dự, nghĩ thầm vẫn là nên về phủ công chúa để thái y xem qua lát, thuận tiện hỏi xem Ngô Tung điều tra đến đâu rồi. Nghĩ đến đó, ta liền sai phu xe quay về phủ công chúa.

      Đến phủ công chúa, ta lập tức sai Vân Vũ đưa Liễu Dự đến chỗ Triệu thái y, Liễu Dự có vẻ đồng ý, mình bị sao cả. Ta cười tít mắt, “Ngươi ?”

      Liễu Dự ngơ ngẩn nhìn ta, thanh như bay bổng tầng mây với ta: “Công chúa… là lo lắng cho ta sao?”

      Xem như ta sợ ngươi rồi… Ta bất đắc dĩ : “Đúng thế!”

      Lập tức trong mắt Liễu Dự tràn ngập vẻ mừng rỡ, bộ dáng tái nhợt kia trong nháy mắt liền biến mất. Vân Vũ cười hì hì : “Công chúa quả đúng là thuốc hay của Liễu công tử.”

      Ta : “Đưa Liễu Dự đến chỗ Triệu thái y.”

      Lúc này Liễu Dự cũng còn phản đối, cười ngây ngốc theo sau Vân Vũ. Ta thở dài, rồi sai người gọi Ngô Tung đến đây. Ngô Tung vừa trông thấy ta lập tức quỳ phịch xuống đất : “Lão nô có thẹn với mong đợi của công chúa, chuyện của Phạm Văn vẫn chưa có tin tức gì.”

      “Đứng lên , tiếp tục điều tra.”

      Ta nhớ lại hôm qua gặp đám phi trùng kia, theo như ta đoán, khi đụng phải đám phi trùng có cánh đó hẳn là nên chết, thể nghi ngờ gì nữa. Dám hại ta giữa đám đông, thế gian này tìm ra mấy người, mà có thể chế phi trùng kia, có lẽ cũng phải có .

      Nhưng mà… vì sao phải hại ta? Rốt cuộc là ta làm chuyện đắc tội với ai?

      Ta tỉ mỉ nhớ kĩ lại, toàn bộ việc kì quái đều nảy sinh sau khi Ôn Diễn đưa ta viên hạt giống kia. Mà vẻ mặt hôm qua của Ôn Diễn, ta tin Ôn Diễn cũng biết chuyện đó, như vậy ngoài Ôn Diễn ra, trong vòng hai tháng trở lại đây, chuyện duy nhất ta làm có vẻ thái quá chính là thu nhận Liễu Dự nhớ chuyện gì.

      Lần trước tên Phạm Văn giả muốn đầu độc chết Liễu Dự, kết quả thành.

      Bỗng nhiên trong đầu ta lóe lên tia sáng, chẳng lẽ chuyện ngày hôm qua là do Phạm Văn giả làm? Nếu như có ta, Liễu Dự sớm chết trong tay tên Phạm Văn giả kia rồi, cho nên gã Phạm Văn giả mới quyết định loại bỏ ta trước.

      Từ trước đến nay ta đều tín nhiệm năng lực làm việc của Ngô Tung, ngoại trừ chuyện Ôn Diễn là thiên nhân, thế gian này có gì mà Ngô Tung tra ra được, mà tên Phạm Văn giả kia, lâu như vậy rồi mà Ngô Tung vẫn điều tra ra, chỉ có thể cũng khôgn phải là người, hoặc là người khác thường.

      Và còn có khi… có quan hệ với Ôn Diễn.

      Lúc này mạch suy nghĩ của ta đều được thông thuận, chỉ cảm thấy xảy ra việc lạ này dường như cũng có thể liên hệ đến. Ta định nghĩ nữa Liễu Dự và Vân Vũ xuất , làm rối loạn suy nghĩ của ta.

      Vân Vũ như chú chim sẻ ngừng bên ta, “Công chúa công chúa, Triệu thái y Liễu công tử chỉ là bị cảm nắng , nghỉ ngơi điều dưỡng tốt là ổn.” Dừng lại, Vân Vũ chớp mắt mấy cái, rồi với Liễu Dự: “Hầy, Liễu công tử, ta nha, lần sau huynh đợi công chúa ở dưới bóng cây cũng được rồi, bên cạnh cửa cung phải có mấy cây đại thụ sao? Huynh cứ chọn cây lớn nhất, cứ như thế, huynh vừa có thể nhìn thấy công chúa mà cũng bị cảm nắng nữa, vẹn toàn đôi bên, là tốt.”

      Lúc này thần sắc Liễu Dự vẫn vui mừng, có thể nhìn ra vô cùng cao hứng, với ta: “Công chúa, lần sau ta để nàng lo lắng cho ta nữa, ta ngoan ngoãn chờ nàng dưới tàng cây.”

      Khóe miệng ta khẽ giật, : “Sai người chuẩn bị xe đến Tùng Đào tiểu xá .”

      Vân Vũ đột nhiên hỏi: “Công chúa định ở Tùng Đào tiểu xá đến khi nào? Lúc trước công chúa chỉ ở mấy ngày, nhưng đến bây giờ hơn tháng rồi.”

      Ta sửng sốt, ta chưa nghĩ đến vấn đề này, ta ở trong Tùng Đào tiểu xá rất thoải mái, ban ngày có thể đến chỗ Ôn Diễn học vẽ tranh, pha trà cho ta uống, nấu đồ ăn ta thích, còn có thể dịu dàng chuyện cùng ta, buổi tối lúc quay về Tùng Đào tiểu xá luôn chờ mong ngày hôm sau có thể gặp lại Ôn Diễn. Bất tri bất giác, mọi thứ trôi qua lâu vậy rồi.

      Ta nhớ lại lúc trước Ôn Diễn có phải rời khỏi đó mấy tháng, trong lòng khó tránh khỏi chút thương cảm muốn.

      Ta : “Ở đến khi nào ta muốn ở nữa thôi.”

      Lúc này Liễu Dự giọng : “Chính là công chúa bỏ được Ôn tiên sinh?”

      Ta khẽ mím môi, trả lời Liễu Dự.

      Thần sắc Liễu Dự hề ảm đạm, mà ngược lại cười đáng sáng lạn, “Công chúa, ta luôn ở bên nàng, công chúa đâu ta theo đó, đến chỗ Ôn tiên sinh ta cũng theo.”

      Chuyển biến của Liễu Dự khiến ta có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh ta liền biết nguyên nhân.

      ngồi trong xe ngựa nhàng với ta: “Ta biết bây giờ công chúa thích Ôn tiên sinh, nhưng mà sao, ta biết công chúa với Ôn tiên sinh là chuyện thể, tuy công chúa có thân phận tôn quý, nhưng trước sau vẫn là người phàm, Ôn tiên sinh lại giống công chúa, cũng như gà xứng gà, vịt xứng vịt, ngưu xứng ngưu, chứ chưa bao giờ thấy gà xứng ngưu bao giờ. Ta luôn ở phía sau nàng chờ nàng, chờ đến lúc công chúa mệt mỏi, xoay đầu lại, người đầu tiên nhìn thấy là ta.”
      Ta đành chịu thôi, Liễu Dự sao phải khổ vậy chứ.

      Bây giờ ta còn phản cảm với Liễu Dự như trước, chỉ cảm thấy tình cảm của ta với Liễu Dự cũng như nhau, thích ta, ta thích Ôn Diễn, ta với Ôn Diễn có khả năng, thế ta và Liễu Dự cũng thể.

      Chúng ta đều thích người có khả năng.

      Ta nhất thời có cảm giác cùng lưu lạc nơi chân trời.

      Ta vỗ vai : “Liễu Dự, ngươi quay đầu lại nhìn .”

      Liễu Dự quay đầu lại, đối diện chính là Vân Vũ ngủ gà ngủ gật, ta : “Ta thấy Vân Vũ cũng có vẻ thích ngươi, ngươi xem ngươi vừa quay đầu lại có thể nhìn thấy Vân Vũ. Vân Vũ là nương tốt, nàng…”

      Liễu Dự lần đầu tiên cắt ngang lời ta, mím môi : “Coi như công chúa thích ta, cũng đừng có làm tổn thương ta như thế. Công chúa chắc hẳn cũng biết cảm nhận của ta, lần trước Ôn tiên sinh đem nàng giao cho ta công chúa cảm thấy thế nào, công chúa nhất định còn nhớ .”

      Ta sửng sốt, từ khi nào Liễu Dự trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy?

      cụp mắt xuống, : “Chỉ cần công chúa đừng đem ta giao cho người khác, công chúa muốn ta làm gì cũng được, cho dù công chúa bảo ta tìm cái chết, ta cũng chết cách cam tâm tình nguyện.”

      Bỗng nhiên ta cảm thấy vai mình đè lên bao nhiêu gánh nặng, nặng đến nỗi khiến ta thở được.

      Ta nghĩ Liễu Dự là thích ta, nếu Ôn Diễn bảo ta chết, ta nhất định làm được.

      Ta lên tiếng nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp lời Liễu Dự. Lúc này vẫn ở trong kinh thành, người người qua lại ngã tư, chung quanh đều rất quen thuộc với ta. Đương lúc ta nhìn cách nhàm chán hõa nhãn kim tinh của ta đột nhiên phát thân ảnh quen thuộc.

      Lần trước tên Phạm Văn giả lưu lại cho ta ấn tượng sâu nhất phải là vết thương chồng chất mặt, cũng phải thị giác mất của , mà chính là bóng lưng cực kỳ giống Ôn Diễn kia. Ta lập tức hét lên, “Dừng xe.”

      Ta vội vàng xuống xe, Liễu Dự theo sau ta hỏi với: “Công chúa muốn đâu?”

      Ta chỉ lo chú ý đến Phạm Văn giả, nhất thời rảnh mà đáp lời , ta mím chặt môi đuổi theo, Liễu Dự cũng chạy bên người. Hai người chúng ta rất nhanh biến mất giữa biển người.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 28

      Editor: Qin Zồ

      Tên Phạm Văn giả cũng nhanh lắm, ta với Liễu Dự rất dễ dàng bắt kịp cưới bộ của ta, im lặng tiếng động theo sau . Liễu Dự giọng : “Đó chính là người lần trước muốn đầu độc ta?”

      Liễu Dự quả nhiên thông minh, chuyện lần trước của tên Phạm Văn giả ta cân nhắc nhiều, cũng chưa gì, vậy mà cũng đoán ra. Ta liền “ừm” tiếng.

      Đột nhiên, Phạm Văn giả rẽ vào hẻm , ta vừa định theo bỗng dưng mí mắt nháy liên hồi. Ta nghĩ với năng lực của Ngô Tung, tìm người ở trong kinh thành khó, nhưng lâu như thế mà tìm vẫn chẳng ra. Còn ta chỉ mới nhìn tùy ý vậy mà bắt gặp được người, cái này nhìn như trùng hợp, nhưng lại càng giống cạm bẫy hơn.

      Ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

      Liễu Dự hỏi: “Công chúa sao thế?”

      Ta trầm ngâm : “Hình như đây là trò lừa đảo.”

      Ta còn chưa xong, chợt thanh trong trẻo truyền đến: “Ôi chao ôi chao ôi chao, đây phải là công chúa mỹ nhân sao?”

      Ta nghe ra thanh của Như Ý, quay đầu lại nhìn, hai tay Như Ý đều cầm xâu kẹo hồ lô, nhảy nhót đến trước mặt ta, “Công chúa mỹ nhân công chúa mỹ nhân, phải tỷ được khỏe sao? Sao lại xuất ở đây?”

      Theo bản năng ta đưa mắt nhìn ra sau Như Ý, Như Ý cười híp mắt : “Công chúa mỹ nhân cần nhìn đâu, sư phụ ta chưa đến. Hôm nay ta tới tìm công chúa mỹ nhân. Hôm qua công chúa mỹ nhần đồng ý cho ta cây linh chi trăm năm, sáng nay Như Ý duỗi cổ chờ mà chờ được công chúa, sư phụ nới công chúa mỹ nhân được khỏe, cho nên Như Ý đến đây bắt mạch cho công chúa mỹ nhân.”

      Cơ thể khỏe chỉ là lấy cớ đại thôi, ta khẽ cười: “Sáng nay thái y khám bệnh cho ta rồi, có gì đáng lo ngại. Cây linh chi trăm năm của Như Ý, đợi ta sai người đưa đến cho muội.”

      Như Ý nháy mắt mấy cái, “ cần phải phiền phức như vậy đâu. Ta đến phủ đệ của công chúa lấy là được rồi, hơn nữa Như Ý sớm nghe phủ đệ công chúa mỹ nhân cực kỳ xa hoa, nếu có thể đến nhìn cái, cuộc đời này sống cũng đủ rồi.”

      Tâm tư ta khẽ đổi, quát tiếng: “Huyền Thanh, Huyền Tử, Huyền Hạt, Huyền Lam.”

      Vừa dứt lời, bốn đạo thân ảnh từ tứ phía đồng thời xuất .

      Bốn người Huyền Thanh, Huyền Tử, Huyền Hạt, Huyền Lam đều là ám vệ bên người ta, thân thủ của bọn vô cùng tốt, chính là chọn lựa kỹ càng từ trong doanh ám vệ của hoàng gia, ta cũng khá là tín nhiệm bọn .

      Ta : “ vào lục soát, bắt được người rồi giải đến phủ công chúa.”

      Bốn người “vâng” tiếng, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt ta. Lúc này chỉ nghe thấy Như Ý cười hì hì: “Phò mã, Như Ý mời huynh ăn kẹo hồ lô.”

      Da mặt ta run lên, “Như Ý, ai cho muội biết là phò mã?”

      Như Ý khẽ chớp mắt, “ có ai cả, Như Ý tự đoán đó. Công chúa mỹ nhân tỷ xem xem, y phục mà huynh ấy mặc giống với y phục mà mấy thị vệ vừa nãy mặc, bộ dạng dễ nhìn như thế, hơn nữa cả gương mặt huynh ấy đều viết ta thích công chúa mỹ nhân. Cho nên Như Ý liền đoán huynh ấy là phò mã thôi.”

      Da mặt ta run lên, ta nghiêm túc : “ phải.”

      “Hả? Này vị ca ca phải là phò mã, huynh tên gì thế?”

      Liễu Dự nhàng đáp: “Liễu Dự.”

      “Ôi chao ôi chao ôi chao, công chúa mỹ nhân tỷ xem xem, tỷ vừa mới như thế, Liễu ca ca đau lòng biết bao.” Như Ý đem xâu kẹo hồ lô nhét vào trong tay Liễu Dự, “Liễu ca ca đừng đau lòng nha, Như Ý mời huynh ăn kẹo hồ lô.”

      Liễu Dự ngẩn ngơ nhìn Như Ý.

      Lúc này ta mới phát ra sắc mặt của Liễu Dự có hơi trắng, ta nhớ Triệu thái y có Liễu Dự bị cảm nắng , mà vừa nãy lại cùng ta chạy dưới cái nắng lâu như vậy, trong lòng ta nhảy dựng lên.

      May mà Vân Vũ chạy đến đây kịp, ta vội vàng để Vân Vũ đỡ Liễu Dự lên xe ngựa, chỉ sợ trong chớp mắt Liễu Dự té xỉu. Ở trong xe ngựa, hai người Vân Vũ với Như Ý cứ như hận gặp nhau quá muộn vậy, rất hăng say, ta chỉ thấy bên tai có hơn hai con chim sẻ, líu ríu ngừng.

      Ta để tâm đến hai tiểu nương các nàng những gì, ngược lại để ý đến từ sau khi Liễu Dự lên xe, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào Như Ý. Ta nghĩ chẳng lẽ sau khi Liễu Dự gặp Như Ý nhất kiến chung tình, đem tình ý từ người ta chuyển sang Như Ý?

      Trong lòng ta vui vẻ hẳn lên, Liễu Dự với Như Ý nhìn cũng có vẻ xứng đôi.

      Sau khi tới phủ công chúa, ta để Như Ý bắt mạch cho Liễu Dự, những gì Như Ý cũng khác Triệu thái y là mấy, nàng để Liễu Dự ăn viên đan dược, sắc mặt Liễu Dự lập tức tốt lên nhiều.

      Nhưng hai mắt vẫn cứ dính người Như Ý, tình cảnh này cứ duy trì cho đến khi như Ý rời khỏi phủ đệ. Đúng lúc này, bốn người Huyền Thanh cũng quay về, bọn : “Hồi bẩm công chúa, trong ngõ hề có người mà công chúa muốn tìm.”

      Trong đầu ta có chút thất vọng, ta khoát tay, để bốn người họ lui xuống.
      Ta lại hành lang suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng buông tiếng thở dài, vừa định xoay người nhìn thấy Liễu Dự vội vàng về phía ta, ta lấy lại bình tĩnh, chỉ nghe thấy mở miệng : “Công chúa, ta nhớ ra rồi, trước kia ta gặp qua Như Ý.”

      Ta sững sờ, “Là chuyện khi nào?”

      Liễu Dự sờ mũi rồi lắc đầu.

      Ta cũng cố ép Liễu Dự, kì chỉ những lời này cũng đủ rồi. Như Ý đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi Đào Hoa Nguyên, mà Liễu Dự trước kia lại gặp qua Như Ý, vậy đích thị là ở trong Đào Hoa Nguyên, mà Liễu Dự là người Thanh Tây, chẳng có liên quan gì đến Vũ Lăng, vả lại Như Ý còn mấy năm trước nàng từng cứu người trọng thương, lúc này lại là Ôn Diễn muốn Như Ý ra khỏi Đào Hoa Nguyên…

      Việc này rất dễ có thể liên hệ với nhau.

      Bởi vì năm đó Liễu Dự bị trọng thương nên tham gia khỏa cử, chỉ sợ là lỗi lầm của Ôn Diễn, người Ôn Diễn muốn quay lại bồi thường phải ta, cũng phải Yến Thanh, mà là Liễu Dự.

      như vậy, sở dĩ Liễu Dự xuất trong phủ công chúa của ta, đích thị là có liên quan đến Ôn Diễn.

      Liễu Dự tiếp: “Đợi thời gian, ta nhất định có thể nhớ ra toàn bộ.” Dừng lại, cẩn thận : “Chờ cho đến lúc ta nhớ ra chuyện tình, công chúa có thể thử thích ta hay ?”

      Vấn đề như vậy, ta muốn trả lời.

      Ta vừa mở miệng, Liễu Dự liền vội : “Công chúa cần trả lời, cứ coi như ta chưa gì.”

      Ta thầm nghĩ cái trò đương này quả nhiên khiến người ta rầu rĩ.

      Ta vốn định đến hỏi Ôn Diễn cho ràng lập tức, nhưng bây giờ sắc trời tối, vậy nên để hôm sau . Kỳ trong lòng ta biết , trời tối chỉ là cái cớ, Ôn Diễn vốn cách xa ta như thế, nếu đem toàn bộ sương mù đâm thủng, chỉ sợ Ôn Diễn càng cách ta xa hơn.

      ra ta cũng hiểu , đến tột cùng là ta thích Ôn Diễn như thế nào, mới đầu chỉ cảm thấy người này cực kỳ thần bí, đằng sau ý cười dịu dàng kia cất chứa bí mật thu hút ta, nhưng trong quá trình ta đào bới bí mật đó bất tri bất giác bị con người thu hút mất.

      đưa ta hạt giống, có lẽ là cho ta phò mã, cuối cùng ta lại thích người nên thích rồi.

      Ta quay về giường đưa mắt nhìn bức họa Ôn Diễn, ngón tay nhàng lần sờ gương mặt , nhớ đến hôm đó ta ngồi ở trong lòng ngựuc , với tư thế cực kỳ thân mật đến ngờ, mặc dù bị đám phi trùng đuổi theo có chút khó khăn, nhưng ta cảm thấy trái tim mình chưa bao giờ ấm áp như lúc đó.

      Ta nghĩ, lần thân mật kia với Ôn Diễn, có lẽ cũng là lần cuối cùng…

      Ngày hôm sau ta ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại, sau khi dùng qua bữa sáng, ta biết mình thể trốn tránh, nên vạch trần những chuyện cần phải vạch trần. Ta để Vân Vũ ở lại trong phủ công chúa, chỉ dẫn theo Liễu Dự ra ngoài.

      Ngay từ lúc Ôn Diễn đưa ta hạt giống kia, người có liên quan đến quay quay lại cũng chỉ có ta và Liễu Dự, ta với : “Hôm nay những nghi ngờ bấy lâu của chúng ta được phơi bày.”

      Liễu Dự khó hiểu.

      Ta bình thản : “Ôn Diễn cho chúng ta biết.”

      Liễu Dự cụp mắt xuống, khẽ “ồ” tiếng.

      Xe ngựa rất mau, chỉ sau nửa canh giờ, ta với Liễu Dự xuất trước rừng cây kia. Lúc này A Man có ở đây, cơ mà chẳng sao cả, ta nhớ được đường .

      Sau khi hòa ly với Yến Thanh, ta học được chuyện, chính là bất kể làm gì, ta đều phải giữ miếng cho mình, bằng cái này ta chắc chắn có thể toàn thân trở ra.

      Ta với Liễu Dự: “Ngươi theo ta.”

      hề do dự nào theo sau ta.

      Ta biết trong rừng cây này nơi nơi đều là cơ quan, cho nên phải rất cẩn thận, Liễu Dự cũng dám mở miệng phá đám ta, ta dựa vào trí nhớ thuận lợi vượt qua khu rừng nguy hiểm.

      Ta bước vào trong căn nhà gỗ, bên trong trống rỗng, đến bóng người cũng có.

      Ta khẽ giật mình, tìm xung quanh vòng, thấy Ôn Diễn, thấy A Man, thấy Như Ý. Ta khỏi chau mày, lần này Liễu Dự : “Có thể là mấy người Ôn tiên sinh ra ngoài chăng?”

      Điều này cũng đúng, theo như tính khí ngồi yên được của Như Ý, có lẽ ra ngoài chơi rồi. Ta bèn : “Chúng ta chờ thôi.”

      Thế là chờ mất hai canh giờ, cho đến khi bầu trời tối đen, mấy người Ôn Diễn vẫn chưa trở về. Đột nhiên ta có chút kinh hãi, chẳng lẽ Ôn Diễn biết ta đến đây, cho nên rời khỏi kinh thành rồi sao?

      Ta hoảng hốt, lập tức đứng bật dậy.

      Liễu Dự hỏi: “Công chúa làm sao thế? Trông mặt nàng có vẻ tốt.”
      Ta bình tĩnh lại, Ôn Diễn nhất định bỏ , còn nợ ta lí do, mặc dù là phải , ít nhất cũng đánh tiếng với Thừa Văn, tuyệt có chuyện tùy tiện rời như thế.

      Ta : “ có gì, chúng ta quay về , sớm mai lại đến đây, có lẽ Ôn tiên sinh bị chậm trễ chuyện gì đó.”

      Liễu Dự đáp: “Được.”

      Nhưng ta ngờ là, sau khi ra khỏi khu rừng đó, ta lại trông thấy phu xe nằm trong vũng máu, tử trạng dữ dội thảm thiết, ta vừa nhìn, lập tức nhịn được mà nôn khan.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :