1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Họa Trung Hoan - Đạm Anh (62c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 19

      Editor: Qin Zồ

      Chu bà bà vừa ra lời này, ta khỏi ngẩn người. Nhớ tới lúc trước Liễu Dự từng với ta A Man cũng tại ngọn núi này gặp qua , ta mở miệng dò hỏi: “Chu bà bà, bà gặp khi nào?”

      “Chính là trong cái ngày ngươi ngã xuống núi đó.” Chu bà bà hồi tưởng lại: “Lúc ấy sau khi mưa tạnh, ta ra ngoài tìm đại phu cho người, chính là Mã đại phu ở đối diện đỉnh núi bên kia. Lúc ta đến …” Chu bà bà đưa mắt nhìn Liễu Dự, biểu cảm có vẻ xúc động, “ trông thấy Tiểu Liễu Tử. Cả đời này của ta chưa bao giờ nhìn thấy người nào thương thế nghiêm trọng như vậy, lúc đó ngươi ấy hả, cả người đầy máu, giống như là mới chui ra khỏi dòng sông Máu vậy. Mã đại phu khi đó còn ngươi nhất định sống nổi.”

      Trước đây Vân Vũ mời đại phụ về dường như cũng có Liễu Dự từng chịu tổn thương quá nghiêm trọng, như thế mà , Liễu Dự bị mất trí nhớ, rất có thể cũng là bởi vì trọng thương.

      Chu bà bà lại : “ ngờ là Tiểu Liễu Tử ngươi còn sống, mệnh do trời định, lời này quả nhiên sai.”

      Lại nghe bốn chữ mệnh do trời định, trong đầu ta cảm thấy vi diệu, ta hỏi: “Là Mã đại phu cứu Liễu Dự sao?”

      Chu bà bà : “Cái này ta cũng biết, lúc đó Mã đại phu có đồng ý với ta đến đây chậm chút, ta lập tức rời khỏi chỗ của Mã đại phu.Sau đó gặp lại Tiểu Liễu Tử nữa.”

      Liễu Dự nãy giờ luôn im lặng bỗng nhiên : “Chu bà bà, vị Mã đại phu kia còn ở đỉnh núi đối diện ?” Thanh của có chút khàn khàn, ta nhìn thấy nắm chặt hai tay.

      Chu bà bà suy nghĩ hồi lâu mới : “Cũng lâu rồi bà bà gặp Mã đại phu, có lẽ vẫn còn ở bên đó.”

      Lúc này Liễu Dự đưa mắt nhìn ta, ta hiểu ý của , liền gật đầu. định cáo từ Chu bà bà chợt có tiếng mèo kêu truyền đến, ta nương theo thanh đó mà , thấy cách đó xa trong bụi cỏ có chú mèo.

      Liễu Dự “a” tiếng, “ phải là Tiểu Sư Tử sao?”

      Ta lập tức nghĩ đến bức tranh kia chưa vẽ xong kia của Ôn Diễn, hứn trong bụi cỏ phải là con rắn mà là chú mèo từ núi lăn xuống.

      Tiểu Sư Tử kêu meo meo vài tiếng, trông thấy ta nó lại kêu lên vui mừng, Liễu Dự về phía trước, Tiểu Sư Tử lập tức nhảy vào lòng Liễu Dự.

      Sau khi chứng thực lại những suy đoán lúc trước của ta, lúc này trong đầu ta ngoài chấn động vẫn là chấn động.

      Trước đó ta chỉ nghĩ là Ôn Diễn đoán đúng dịp trời mưa, nhưng hôm nay lại thể nào trùng hợp như thế được. Ôn Diễn sao biết được thiên mệnh, có kiểu giống dị năng thế này, chẳng trách Thừa Văn nguyện ý trong vòng ngày ngắn ngủn tin tưởng .

      ra trước kia hết thảy đều là ta nghĩ lung tung. Kỳ ngẫm lại cũng phải, nếu đổi lại là ta, gặp người tài ba như thế, ta cũng dùng hết thủ đoạn giữ lại bên mình.

      Chẳng qua là Ôn Diễn đưa ta hạt giống là có ý gì? Liễu Dự bị trọng thương mất trí nhớ lại lại đến trong phủ đệ ta là do ai an bài?
      Trong đầu ta có chút phiền muộn.

      qua nhiều ngày như vậy rồi mà những điểm đáng ngờ đó vẫn cứ đáng ngờ. Nhưng cũng may vừa rồi Chu bà bà ra manh mối , Liễu Dự bị trọng thương, như vậy là ai khiến trọng thương? Là ai đưa đến chỗ Mã đại phu?

      Cố gắng tìm cho ra người này là ai, nghi vấn thứ hai cũng có thể giải đáp.

      Sau khi cáo từ Chu bà bà, ta cùng Liễu Dự lên xe ngựa thẳng tiến đến đỉnh núi phía đối diện. Giày vò nhiều canh giờ, ta cũng có chút đói bụng, liền lấy điểm tâm trong xe ngựa ra dùng, Tiểu Sưu Tử nhìn thấy có thức ăn liền meo meo nhảy đến, ta để ít bánh điểm tâm chia ra khay bạc, Tiểu Sư Tử cúi đầu ăn ngon lành.

      Bộ dạng nhu thuận khả ái như thế của Tiểu Sư Tử khiến phiền muộn trong ta vơi ít. Ta ngẩng đầu nhìn Liễu Dự, từ sau khi nghe những lời Chu bà bà bắt đầu giữ im lặng.

      Ta thu hồi ánh mắt, tiếp tục chơi với Tiểu Sư Tử.

      Ước chửng sau nửa canh giờ, ta với Liễu Dự tìm được ngọn núi đối diện mà Chu bà bà . Nơi này có năm sáu hộ gia đình, Liễu Dự tiến đến gõ cửa từng nhà hỏi, nhưng đều là thất vọng trở về.

      Xem ra Mã đại phu rời khỏi núi rồi, ta cũng rất thất vọng. Nhưng có tia hi vọng, chính là lúc ta và Liễu Dự chuẩn bị rời gặp lão nhân tuổi năm mươi, sau khi biết được bọn ta tìm Mã đại phu ông kinh ngạc rồi: “Mấy năm trước rời khỏi nơi này rồi.”

      Ta hỏi: “Mấy năm trước?”

      Lão nhân vuốt chòm râu trắng bệch, “Lão cũng nhớ , là cái năm mà mới đổi lại niên hiệu ấy.”

      Mới đổi lại niên hiệu? Chẳng phải là năm Thừa Văn đăng cơ sao?

      Lại là năm Hữu Bình đầu tiên?

      Như thế nào mà toàn bộ việc lại đều xảy ra trong năm Hữu Bình đầu tiên?
      Ta là trăm mối tơ vò.

      Sau khi trở lại Tiểu Xá tùng đào, Vân Vũ trông thấy Tiểu Sư Tử, cao hứng đến nỗi nước mắt lưng tròng, hỏi ta tìm thấy Tiểu Sư Tử ở đâu. Ta là ở căn nhà dưới chân núi, Vân Vũ nghe xong, giật mình ngây ra lúc.

      Ta để ý, khoát tay bảo nàng tắm rửa cho Tiểu Sư Tử.

      Lát sau ta gọi người truyền bữa tối. Liễu Dự phá lệ dính lấy ta nữa, ta nghĩ thầm có lẽ là mấy lời của Chu bà bà khiến chịu đả kích.

      Nhưng ta ngờ là cú đả kích này lại nghiêm trọng với Liễu Dự đến vậy. Hôm sau khi tỉnh lại, Vân Vũ mới cho ta biết đêm qua Liễu Dự phát sốt, trán bỏng đến nỗi có thể luộc được trứng, Vân Vũ sai người xuống núi mời đại phu, bây giờ Liễu Dự uống thuốc, vẫn còn mê ngủ.

      Ta đến phòng của Liễu Dự thăm , có vẻ như vẫn chưa hạ sốt, hai má ửng đỏ lên, miệng biết lẩm bẩm gì. Ta bước đến muốn nghe hơn, ngờ Liễu Dự lại bắt lấy tay ta, mạnh đến kinh người.

      “Nương tử…”

      Cuối cùng ta cũng nghe Liễu Dự gì, ta đưa mắt nhìn , khẽ dùng sức rút tay về. Liễu Dự lại kêu tiếng “nương tử”.

      Giờ phút này đột nhiên ta hơi mềm lòng.

      Trước đó ta xác nhận được Liễu Dự phải người của Ôn Diễn, sau trải qua chuyện hôm nay, ta càng có thể khẳng định Liễu Dự biết Ôn Diễn. Nhưng bây giờ khiến ta nghi hoặc chính là ý đồ của Liễu Dự.

      có ai thích người khác mà có lý do, Liễu Dự đối với ta sâu đậm như vậy, cũng hiểu có phải là nhận lầm người hay . Mấy ngày nay, bất cứ nơi đâu, ta chỉ cần chạm phải ánh mắt của Liễu Dự cũng đều có thể trông thấy mảnh tình thâm nơi đáy mắt .

      Mới đầu ta được tự nhiên, sau lại ta coi như nhìn thấy, bây giờ lại chứng dị năng của Ôn Diễn, trong lòng ta khó tránh khỏi xúc động.

      Bỗng dưng Vân Vũ ở bên ngoài gọi to “công chúa”, ta để nàng vào. Vân Vũ nhìn Liễu Dự giường, rồi nhìn ta đứng bên giường, vẻ mặt trông rất là hài lòng.

      Nàng với ta: “Công chúa, vừa rồi A Man có đến, Ôn tiên sinh có khách ghé chơi, công chúa ngày khác lại đến học vẽ.” Dừng lại, Vân Vũ cười bảo, “Công chúa, như vậy là người có thể ở cùng với phò mã gia.”

      Ta xoắn xuýt: “Chớ lung tung.”

      Lại do ánh mắt ta quá nghiêm túc, Vân Vũ biết ta là , nàng cam lòng “vâng” tiếng.

      Sau khi Vân Vũ rời , ta lại nhìn Liễu Dự, dường như ngủ được yên. Ta lại nhớ đến câu kia của Ôn Diễn: “nếu công chúa có thể cùng Liễu công tử kết thành lương duyên, cuộc đời này nhất định uổng phí.”

      Ta hiểu, vì sao Ôn Diễn lại muốn làm mối cho ta với Liễu Dự?

      Nghĩ đến hôm nay Ôn Diễn có khách tới chơi chẳng qua chỉ là mượn danh nghĩa, đích thị biết Liễu Dự sinh bệnh, nên muốn ta ở lại Tùng Đào tiểu xá để nuôi dưỡng cảm tình với Liễu Dự.

      Suy nghĩ lại, ta mơ hồ có chút khó chịu.

      Lúc này Liễu Dự lại la lên “nương tử”, ta cho là lại hôn mê nên phản ứng. lúc sau, kêu liên tiếp hai tiếng nương tử, ta mới ý thức được là tỉnh lại.

      Ta định thần nhìn , nhướng mày cười : “Nương tử ở trong mộng của ta sao?”

      Ta nhìn gì.

      hài lòng : “Tốt quá.” Dứt lời, nhắm nghiền hai mắt lại, má vẫn đỏ bừng như cũ.

      Đột nhiên ta biết phải làm sao.

      Ta rời khỏi phòng Liễu Dự, ngước nhìn dãy núi xa xa, ánh mắt rơi vào hư , giờ phút này ta rất buồn bực, buồn bực đến độ muốn đem tất cả những thứ vừa mắt ném xuống.

      Ta nghĩ, thời kì quý thủy1 cũng sắp đến rồi.

      (1 từ cổ, ám chỉ kinh nguyệt, thủy là nước, ừm, biết đó là ‘nước’ gì rồi chứ :v)

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 20

      Editor: Qin Zồ

      Từ sau khi ta sinh khó, cơ thể này lâu vẫn chưa đến kỳ, ta lo lắng, sau lại truyền thái y xem bệnh, thái y chỉ cần uống thuốc đúng giờ, quá hai tháng chắc chắn đến.

      Ta là người quý bản thân mình nhất, khi đó hòa ly với Yến Thanh, ta cũng nghỉ ngơi dưỡng thân cho tốt rồi mới lại tiến cung ra với Thừa Văn. Chuyện quý thủy này, có thể lớn mà có thể , ta tất nhiên phải cẩn thận che giấu.

      Ngày ngày ta đều uống thuốc đúng giờ, bây giờ tính ra cũng sắp đến hai tháng. Trước kia mỗi lần đến kỳ tâm tình luôn buồn bực, bụng cũng rất đau. Hôm nay hai việc này đều có đủ, ta bấm đốt tính toán, tối nay có lẽ đến kỳ.

      Lúc này, ta sớm buộc đai nguyệt sự1 ở bên hông. Quả nhiên, nửa đêm trong mộng đẹp, ta bỗng cảm thấy nơi nào đó như Hoàng Hà vỡ đê, trong chốc lát tỉnh giậy từ trong mộng.

      (1月经带 (Sanitary pad) hay còn đc biết đến như là BVS ngày xưa :))))) )

      Ta cứng đờ cả người, đến di chuyển cũng dám, chỉ cảm thấy quý thủy lần này tới là hung mãnh.

      Quý thủy cứ ra trong đai nguyệt tròn đêm, ta được ngủ yên giấc tẹo nào, mơ rất nhiều giấc mơ màu máu. Hôm sau tỉnh lại, hai mắt hốc hác, sắt mặt trắng bệch. Mỗi bước đều cảm thấy cả người được thoải mái.

      Cuối cùng là bất đắc dĩ, ta ngồi nhuyễn y gọi người truyền đồ ăn sáng.

      Vân Vũ đáng thương với ta: “Công chúa, phu… phu… Liễu công tử sốt cả đêm, nếu hạ nhiệt có lẽ Liễu công tử bị sốt đến ngốc nghếch mất.”

      Ta : “Ta phải là đại phu, em có với ta cũng vô dụng.”

      Vân Vũ nước mắt lưng tròng : “Công chúa, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

      Ta : “ tìm đại phu.”

      “Hôm qua tìm rồi, nhưng dường như vẫn khá hơn.”

      Ta thầm nghĩ Liễu Dự bị sốt nhiều ít cũng liên quan đến ta, ta thể thấy chết mà cứu được, bèn : “Mời Triệu thái y ở phủ công chúa lên núi.”

      Sau khi ta dùng qua bữa sáng, vốn định chống đỡ đến tiểu xá của Ôn Diễn, nhưng nhớ lại hôm qua Ôn Diễn phái A Man tới đây báo lại, ta lại nặng nề ngồi trở lại nhuyễn y.

      ta cũng hiểu bản thân tức giận điều gì, nhưng là ta giận Ôn Diễn. Nếu bảo ta nên , ta nghỉ liền hai ba ngày theo ý . Dù sao bây giờ quý thủy cũng quá nhiều, ta lại khó tránh bất tiện. Nếu trong phòng Ôn Diễn ở ghế đột nhiên xuất vệt máu là mắc cỡ đến chết thôi.

      Chủ ý quyết, ta lập tức sai thị nữ chuyển lời. Nhưng phải lúc sau ta mới ra chỉ thị: “Ừm, ngươi , bổn công chúa có khách quý tới chơi, hôm khác lại đến nhà tiên sinh học vẽ.”

      Ôn Diễn phải biết được thiên mệnh sao? Bản thân ta muốn xem lúc này có thể vẽ ra khách quý của ta .

      Thị nữ nghe xong, vẻ mặt dường như kinh ngạc, mặt bốn chữ – khách quý ở đâu?

      Khách quý của bổn công chúa giờ nhảy nhót tưng bừng trong đai nguyệt . *phụt nước :))))*

      Nhưng điều này ta với nàng ta.

      Sau khi thị nữ rời , ta lại gọi thị vệ vào, để đưa mật thư giao cho Ngô Tung. Ta cảm thấy chuyện của Liễu Dự ổn, Mã đại phu là nhân vật mấu chốt, ta phải tìm ra .

      Sau lại ta ngồi chơi hồi, nhưng chỉ cảm thấy tẻ nhạt, thế là sai người lấy dụng cụ vẽ tranh ra bắt đầu vẽ. Hôm kia ta muốn vẽ Ôn Diễn, kết quả mãi ngắm mỹ sắc mà vẽ chưa xong, hôm nay nhất định ta phải vẽ được Ôn Diễn.

      là Ôn Diễn rất khó vẽ, cho dù bây giờ ta ghi nhớ kỹ tướng mạo của Ôn Diễn nhưng bất kể thế nào ta cũng thể vẽ ra phong vận của . Ta xé hết trang giấy này sang trang giấy khác, cuối cùng chán nản hạ hút xuống.

      Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vàng, hai tai ta dựng thẳng lên nghe ngóng, thanh của Vân Vũ truyền đến. Xem ra Vân Vũ đưa Triệu thái y đến rồi, y thuật của Triệu thái ý rất tốt, cơn sốt của Liễu Dự nhất định làm khó được .

      Ta ngáp cái, chuẩn bị vào nhà tiêu đổi đai nguyệt để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

      ngờ từ trong nhà tiêu ta chứng kiến nam tử đeo mặt nạ vào bếp, ta lấy lại bình tĩnh, chỉ cảm thấy bóng lưng người này cực kỳ giống Ôn Diễn. Ta hơi sửng sốt, lập tức hét lên: “Đứng lại.”

      Gã nam tử đeo mặt nạ kia dường như nghe thấy, tiếp tục vào phòng bếp. tiểu tư lạ mặt liền vội vàng kéo lại, chỉ thấy ta khoa tay múa chân lúc, nam tử đeo mặt nạ kia bỗng đứng lại, chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi người ta, biết vì sao, ta cảm thấy ánh mắt của ta có chút lạnh lùng, cúi đầu với ta, “Thảo dân Phạm Văn bái kiến công chúa điện hạ.”

      Lúc này Vân Vũ chạy đến với ta: “Công chúa, Phạm đại phu là người em mời đến. Tai y bị mất cảm giác nên nghe được công chúa gì. Nhưng y lại biết khẩu ngữ.”

      Ta sửng sốt, cau mày , “Triệu thái y đâu.”

      Vân Vũ : “Trong nhà Triệu thái y có việc khẩn, cáo giả hồi hương. Em vốn muốn vào cung thỉnh thái y khác nhưng công chúa lại chưa đưa cho em lệnh bài tiến cung. Lúc trở về vừa hay gặp được Phạm đại phu. Phạm đại phu rất lợi hại, tận mắt em chứng kiến y cứu sống phụ nhân sắp chết, mọi người xung quanh ai ai cũng khen y thuật của Phạm đại phu, cũng gọi y là Phạm thần y. Do cấp bách quá nên em liều đại đưa Phạm đại phu về đây. Hơn nữa vời rồi Phạm đại phu chỉ mới nhìn Liễu công tử cái mà lập tức ra Liễu công tử bị bệnh gì, bây giờ muốn xem xét thuốc hôm qua Chu đại phu cho Liễu công tử uống.”

      Ta mở miệng hỏi: “Vì sao để lộ mặt?”

      Phạm Văn nhìn chăm chú vào miệng ta rồi : “Diện mạo thảo dân rất xấu, e là dọa công chúa mất.”

      Ta lạnh nhạt : “Bổn công chúa sợ, tháo mặt nạ xuống.”

      đưa mắt nhìn ta rồi giơ tay chậm rãi kéo mặt nạ xuống. Lời quả sai, đích là xấu đến giật mình, vết sẹo trải rộng mặt, hơn nữa nửa bên mặt trái giống như là bị cháy sém, nhất thời ta có chút buồn nôn.

      Ta : “Mang lại .”

      Phạm Văn hỏi: “Thảo dân có thể được chưa?”

      Ta khoát tay, “ .”

      Sau khi ta trở lại phòng liền nằm giường nghỉ ngơi. Có thể do lâu kinh nguyệt đến, cho nên lần này hung mãnh đến khiến ta ăn tiêu. Ta nằm giường cũng dám lộn xộn, cuối cùng biết mình ngủ thiếp như thế nào.

      Ta bị tiếng kêu sợ hãi đánh thức.

      Ta nhíu chặt mày ra ngoài, nhìn thấy mấy thị nữ mặt trắng bệch, ánh mắt đồng loạt nhìn xuống đất. Ta cũng đưa mắt nhìn theo, vừa nhìn cái sợ đến mức kinh nguyệt lại ra nhiều hơn.

      mặt đất có đầy mảnh vỡ bát sứ và bãi thuốc tràn ra, cùng với chậu hoa cúc tím héo tàn.

      Ta sai người đem chén thuốc khác lên, rồi để thị nữ rưới vào chậu hoa cúc tím, quả nhiên, chậu hoa cúc tím kia nhanh chóng héo tàn, hơn nữa còn biến thành màu đen. Trong lòng ta run lên, nếu bát thuốc này cho Liễu Dự uống hết, Liễu Dự chết cũng phải chết.

      Ta biến sắc, lập tức hỏi, “Thuốc là ai sắc?”

      Thị nữ nhanh chóng trả lời: “Bẩm công chúa, là… là… Phạm đại phu.”

      Ta nhíu mày: “ tại người đâu?”

      Thị nữ đáp: “Bẩm công chúa, hai canh giờ trước Phạm đại phu rời rồi.”

      Ta : “Nhanh điều người trong phủ công chúa đến, bảo bọn họ lập tức tra việc này. Dám gây chuyện với người của ta, đúng là chán sống.”

      Ngô Tung hành rất nhanh lẹ, quá nửa canh giờ bắt Phạm Văn đến trước mặt ta. Ta sai người kéo mặt nạ ra, vừa nhìn khỏi nhíu mày, “ đúng, phải là Phạm Văn.”

      Nam tử quỳ đất vội kêu lên: “Ta chính là Phạm Văn, ta…” dừng lại rồi sợ hãi đưa mắt nhìn ta, “Thảo dân họ Phạm tên Văn, ở tại ngõ Tây Liễu, chính là đại phu. Nếu công chúa tin, chi bằng cứ đến hỏi người trong ngõ Tay Liễu.”

      Ta thấy sợ hãi trong mắt , lại hỏi: “Từ giờ dần đến giờ mão hôm nay ngươi ở đâu?”

      Phạm Văn nghĩ ngợi mà đáp luôn: “Hôm nay thảo dân mực ở trong y quán, mọi người trong y quán đều có thể làm chứng.”

      Ngô Tung thấp giọng bên ta: “Công chúa, những lời người này sai.”

      Ta thầm nghĩ, xem ra gã Phạm Văn giả kia là hướng đến Liễu Dự. Nhưng rốt cuộc Liễu Dự đắc tội với ai mà phải đến giết bằng thuốc độc? Hơn nữa làm thế nào mà ta biết Liễu Dự có bệnh?

      Phạm Văn khiếp vía thốt lên: “Công chúa điện hạ, thảo… thảo dân có thể đeo mặt nạ lại được ?”

      Đúng là má trái của Phạm Văn có vết sẹo to tướng, kỳ cũng khó nhìn. Ta nhìn rồi : “Đeo lên .” Dừng lại rồi tiếp: “Nghe y thuật của ngươi tệ.”

      Phạm Văn cúi đầu : “Chỉ… chỉ là đồn đãi… phố phường…”

      Ta xoa cằm, “Ở đây có người bệnh, sốt hơn ngày đêm vẫn chưa hạ, ngươi xem .”

      Phạm Văn run rẩy vâng dạ, sau đó theo thị nữ ra ngoài. Ta với Ngô Tung: “Tiếp tục điều tra, nhất định phải bắt được người nọ!” Ngô Tung lĩnh mệnh xuống.

      Lúc này ta đưa mắt nhìn Vân Vũ, hai mắt của nàng khóc đến nỗi giống quả hạch đào. Rất ràng, đối với chuyện của Phạm Văn, Vân Vũ thấy áy náy bất an. Kỳ cũng thể trách nàng, nha đầu Vân Vũ kia cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.

      May mà thị nữ kia cẩn thận làm đổ chén thuốc, bằng giờ phút này nhất định Liễu Dự chầu Diêm Vương rồi.

      Qua nén nhang, Phạm Văn tiến vào bẩm báo bệnh tình của Liễu Dự với ta, Liễu Dự chính là tâm bệnh, bởi vì tâm bệnh mà dẫn tới bệnh cũ, nhưng sao cả, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể bình phục.

      Tâm bệnh?

      Ta nhíu mày, Liễu Dự có tâm bệnh gì đây?

      Phạm Văn quả là đại phu giỏi, Liễu Dự sau khi uống thuốc, chỉ trong vòng mấy khắc, tỉnh lại. Vân Vũ lại hai mắt lưng tròng với ta: “Công chúa, người xem Liễu công tử .”

      Ta đến phòng của Liễu Dự, do bệnh nặng hồi, sắc mặt của còn trắng hơn ta, lúc nhìn thấy ta hai mắt sáng rực lên, chỉ nghe thấy khàn khàn: “Nương tử, dường như ta nhớ ra chuyện.”
      Linh Nguyễn thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 21

      Editor: Qin Zồ

      Lúc này ta định nhắc nhở Liễu Dự gì nữa, toàn bộ chú ý của ta đều đặt vào nửa câu sau của , ta hỏi: “Ngươi nhớ ra gì rồi?”

      “Ta…” Liễu Dự bỗng ho lên, ho đến chảy cả nước mắt, vừa hay bàn có chén nước ấm, ta liền đưa cho Liễu Dự, “Ngươi uống nước trước rồi từ từ .”

      Hai tay Liễu Dự nắm chặt chén sứ, ngơ ngẩn hỏi ta: “Nương tử… nương tử quan tâm ta sao?”

      Ta nghĩ thầm thể tính toán với người bệnh, bèn : “Ngươi uống nước trước .”

      Liễu Dự nghe lời uống nước, nhưng ánh mắt hề rời khỏi ta, ta chợt thấy càng lúc Liễu Dự càng giống Tiểu Sư Tử, đặc biệt là đôi mắt nâu kia.

      Ta khẽ ho tiếng, “Ngươi nhớ ra gì rồi?”

      Liễu Dự suy nghĩ rồi nhíu mày lại: “Ta nhớ ta từng tới ngọn núi này, khi đấy trời mưa rất to, sơn đạo cũng rất trơn, ta muốn tìm chỗ nào đó để tránh mưa bỗng gặp được nam tử quái dị, gã đeo mặt nạ quỷ, biết là cãi nhau kịch liệt với ai…”

      “Sau đó sao?”

      Liễu Dự nhíu mày, giống như vắt hết óc nhớ lại, lúc sau chán nản : “Ta nhớ ra.”

      Nam tử đeo mặt nạ quỷ, gã Phạm Văn hôm nay cũng đeo mặt nạ, liệu hai người này có phải là ? Sở dĩ Liễu Dự bị thương nặng, có phải là do nhìn thấy điều nên nhìn, nên bị người ta hành hung diệt khẩu?

      Ta suy đoán bỗng nhiên Liễu Dự cảm khái : “Nếu hôm đó ta bị thương, đến nhà của Chu bà bà tránh mưa thìcó lẽ người nương tử gặp được phải là Yến Thanh mà là ta.:

      Nghe Liễu Dự thế, ta cũng cảm khái theo. Luận tướng mạo luận tài hoa, Yến Thanh có vẻ ngang ngửa ald, năm đó nếu Liễu Dự gặp ta trước, có lẽ phò mã của ta là Liễu Dự, nhưng thời gian lại có chữ nếu.

      Ta nhớ lại lúc nãy đại phu Liễu Dự có tâm bệnh, rồi lại nhớ đến bùi ngùi của Liễu Dự, trong lòng khỏi suy nghĩ: nam tử hán yên lành, cả ngày biết suy nghĩ những gì.

      Ta với Liễu Dự: “Đại phu là ngươi vì tâm bệnh mà gợi ra bệnh cũ.”

      Liễu Dự cầm chén trà im lặng, qua lúc sau, cúi đầu : “Nương tử, sau này ta cố để bị bệnh nữa, ta đem lại phiền toái thêm cho nương tử đâu.”

      Bộ dạng này bây giờ của Liễu Dự, nhìn thế nào cũng giống như là ta ăn hiếp , ta buông tiếng thở dài, “Ngươi có tâm bệnh gì?”

      ngẩng đầu nhìn ta cái rồi lại cúi đầu, : “Lúc trước nương tử hỏi ta, nếu khiến nàng thích ta, nhưng có ngày ta nhớ lại mọi chuyện phát ra kỳ mình thích nương tử đến vậy, đến lúc đó nàng nên làm thế nào. Ta suy nghĩ, nương tử nàng đúng, ta là kẻ đến cả trí nhớ cũng có gì, dựa vào cái gì mà cầu nương tử nàng phải thích ta.” Liễu Dự dừng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn ta, “Vậy nếu đến ngày ta khôi phục trí nhớ, nương tử thích ta chứ?”

      Ta đáp lại.

      Liễu Dự lại : “Nương tử, ta phải là Yến Thanh.”

      Trong lòng ta run lên, cuối cùng lạnh nhạt : “Ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe .”

      Liễu Dự vội la lên: “Nương tử, nàng hãy khoan , ta… ta…” Ta xoay người lại nhìn , “Ngươi còn muốn gì?”

      Liễu Dự ấp úng hồi lâu, bỗng dưng giống như nghĩ đến thứ gì đó, hai mắt sáng lên, gật đầu cái rụp, “Có, ta còn có chuyện muốn .”

      Lúc này quý thủy ở bên dưới tuôn ra ít, ta lập tức cứng đờ.

      Liễu Dự hỏi: “Ngày hôm đó tại sao nương tử lại đột nhiên muốn xuống núi?”

      Ta trầm ngâm chốc lát, trong lòng bách chuyển thiên hồi, cuối cùng vẫn là đem chuyện Ôn Diễn biết thiên mệnh ra với Liễu Dự, nhưng ra cái lương duyên giữa ta và Liễu Dự.

      Thần sắc Liễu Dự ngưng trọng lại, : “Ta nghe cuốn sách tên là “Lan Liên Kinh”, trong sách đề cập đến rất nhiều người tài ba dị sĩ. Nếu lúc này chúng ta có thể tìm được cuốn sách này, có lẽ có thể biết được Ôn tiên sinh là người phương nào.”

      Ta : “Tàng Thư các trong cung sách nhiều vô số, có lẽ có “Lan Liên Kinh” mà ngươi .”

      “Chẳng qua Tàng Thư các trong cung, thường nhân há có thể ra vào?”

      Ta đưa mắt nhìn rồi bảo: “ phải là ngươi sau ngày đêm sốt cao quên mất ta là ai sao?” Nơi quan trọng nào ở trong cung ta cũng có thể nhàng ra vào như thường, huống gì chỉ là Tàng Thư các nhoi. Ta “ừm” tiếng rồi : “Như vậy , chờ ngươi khỏi bệnh xong, ta giao ngươi hai lệnh bài, lệnh bài tiến cung, lệnh bài vào Tàng Thư các.”

      Liễu Dự sửng sốt, tiếp đó phô ra dáng vẻ thể tin được, “Ta… ta có thể vào Tàng Thư các?”

      Ta thầm nghĩ Liễu Dự quả đúng là mọt sách, “Đúng thế.”

      Liễu Dự vui sướng : “Nương tử, nàng tốt.”

      Ta nặng nề ho tiếng, Liễu Dự biến sắc, cẩn thận đưa mắt nhìn ta rồi tự nguyên : “Công chúa.”

      Ta hài lòng bảo: “Trước tiên ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt .”

      Khách quý của ta ngày thứ tư cũng rời , Liễu Dự dưỡng thân cũng tốt hơn. nhiều ngày, ta ở với Liễu Dự có chút hòa hợp, Liễu Dự hề gọi nương tử, tảng đá trong lòng ta cũng rơi xuống đất.

      Có đôi lúc ta nhìn Liễu Dự, cảm thấy như Tiểu Sư Tử vậy, luôn tha thiết nhìn ta đắm đuối, ta nhìn , vui mừng cả nửa ngày. Rồi có khi ta lại cảm thấy Liễu Dự mới giống Thừa Văn, trước khi Quán Quán chưa tiến cung, người mà Thừa Văn quấn lấy nhiều nhất chính là a tỷ ta đây, sau này lên làm hoàng đế, nhất cử nhất động đều thể được phong thái của thiên tử, thậm chí ta còn sinh ra ảo giác là Thừa Văn mới chính là huynh trưởng.

      Kỳ nếu Liễu Dự đồng ý, ta nhận làm nghĩa đệ, cũng hẳn là thể.

      Lúc ta rời khỏi Tùng Đào tiểu xá, chuẩn bị đến chỗ Ôn Diễn thần sắc Liễu Dự có chút phức tạp, ta biết nghĩ cái gì. Liễu Dự phải là người có thể giấu được tâm tư, thẳng thắn quá mức, luôn đem những lời trong lòng ra ràng, cũng như nhiều ngày nay cứ mực lải nhải: Ôn Diễn phải là người tốt gì, công chúa nên thích , ngàn ngàn vạn vạn lần nên thích .

      Lúc ta lên xe ngựa, Liễu Dự đứng bên cửa sổ mở miệng : “Ôn tiên sinh gần nữ sắc, hơn nữa lại có dị năng, là nhân vật giống thần tiên, mặc dù công chúa là nữ tử tôn quý nhất đời này, nhưng…”
      Ta liếc mắt nhìn , Liễu Dự thức thời ngậm miệng lại.

      Ta khẽ ho tiếng, mở miệng bảo: “Lần này ngươi đến Tàng Thư các, nhất định phải nhớ kỹ trong cung có rất nhiều nơi thể vào bậy bạ, bằng đến lúc đó chưa chắc ta có thể cứu được ngươi.”
      Liễu Dự gật đầu, “Ta biết rồi.”

      Ta lại dắn dò: “Nhất định được đến Phúc cung.”

      Phúc cung chính là cung điện của Quán Quán, sau khi Quán Quán dùng mồi lửa đem đốt cung điện , Thừa Văn vẫn cố chấp cho người xây dựng lại, bây giờ tuy người còn, nhưng ta biết Thừa Văn vẫn thường xuyên đến Phúc cung vừa xây để qua đêm, hơn nữa cũng cho phép cung nhân tiến vào.

      Hai mắt Liễu Dự lấp lánh lên, : “Công chúa ngày càng quan tâm ta hơn.”

      Miệng ta khẽ giật mấy cái, cười khan vài tiếng. ra ta chỉ là nghĩ con người Liễu Dự giống như làm từ nước vậy, động chút là lại nóng lên, khi lên cơn sốt cũng là hai ba ngay, nếu bị nhốt vào đại lao, biết có thể chịu được qua đêm hay . Đến lúc đó Liễu Dự còn, rất nhiều manh mối cũng bị chặt đứt.

      Ta buông màn xuông, bảo mã phu đánh xe , nhưng mới được đoạn đường ngắn, ta nghe thấy thanh của Liễu Dự vang dội ở đỉnh núi —— “ được thích Ôn tiên sinh… Ôn tiên sinh… tiên sinh… sinh, ta sớm trở về thôi… trở về thôi… thôi…”

      Ta dở khóc dở cười.

      Nhưng khi yên tĩnh lại ta lại có chút lo âu. Từ sau khi Ôn Diễn trở thành tiên sinh của ta, ta đối với dường như có cảm giác , cho đến cái ngày pha Khổ Đinh trà cho ta ta mới biết là ta có thiện cảm với Ôn Diễn người này.

      Ta cũng bài xích , ở chung với cũng vui vẻ, trong mắt luôn hàm chứa ý cười dịu dàng, khiến ta có thể quên những chuyện khó có thể quên.

      Có đôi khi ta cũng khó mà tin được rằng chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủn, tại sao mình lại có thể nhanh như vậy đem tất cả những vết thương lòng mà Yến Thanh gây ra xóa hết? ra phải, từ năm thứ hai chuyện của Yến Thanh tìm Đỗ Tịch Tịch khiến ta bắt đầu sa sút tinh thần, trong bốn năm tình cảm của ta với Yến Thanh, có ba năm là sống trong tuyệt vọng, khi đứa con ta chết cũng là lúc ta hoàn toàn đặt dấu chấm hết cho hi vọng này.

      Ở trong tiểu xá Ôn Diễn học vẽ tranh ta rất dễ tĩnh hạ tâm lại, chỉ cần vẽ lung tung những vật những việc ra, dần dần quên tổn thương mà ta và Yến Thanh ngừng gây ra cho nhau.

      Ôn Diễn quả người tệ.

      Mặc dù trước đây là muốn đề phòng , cảm giác như Ôn Diễn dựa vào sắc đẹp để lên ngôi vị quốc sư này. Nhưng ở chung lâu với , ta mới phát ra Ôn Diễn phải là người màng danh lợi, có vẻ hơi quá, nhưng dù là đem ngôi vua ra để trước mặt , ta tin cũng thèm ngó đến.

      Thừa Văn ngoại trừ Ôn Diễn, trong thiên hạ này ta muốn ai làm phò mã cũng được. Ta nghĩ bây giờ ta có thể hiểu được đại khái ý này, trước đây là ta hiểu lầm Tv với Ôn Diễn. Thừa Văn hiểu ta như vậy, đích thị là biết nếu ta ở chung lâu ngày với Ôn Diễn, sinh ra những tình cảm nên có. Mà bộ dáng Ôn Diễn lại giống người phàm1 như vậy, có lẽ so với Yến Thanh ở cùng chỗ còn gian khổ hơn.

      (1 nguyên văn là ‘bất thực nhân gian yên hỏa’ – 不食人间烟火: nghĩa là ko phải khói bếp nhân gian, ko phải bình thường)

      Mà a đệ tốt của ta lại muốn chứng kiến ta đau khổ, nên mới ra câu kia.

      Nhưng ta nghĩ Thừa Văn lo lắng quá rồi, tuy ta có thiện cảm với Ôn Diễn, nhưng “ lần bị rắn cắn ba năm sợ giây thừng”, bị Yến Thanh làm khổ, Liễu Dự cũng thế mà Ôn Diễn cũng vậy, ta muốn chuyện tình cảm với họ.

      Sợi dây tình cảm với Ôn Diễn kia, cứ nằm ở trong lòng là được rồi.

      Chỉ là, thiên nhân giống như Ôn tiên sinh, cũng là thú vị.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 22

      Editor: Qin Zồ

      Ta trở lại chỗ của Ôn Diễn mà sai người thông báo gì, nhưng khi xuống xe bất ngờ trông thấy A Man. Ôn Diễn biết thiên mệnh, như vậy hôm nay ta muốn tới học vẽ, nhất định cũng đoán ra được.

      A Man cung kính gọi ta tiếng “công chúa điện hạ”, ta híp mắt cười khoát tay hỏi: “Khách quý của tiên sinh chưa?”

      ngờ hai bên tai A Man bỗng đỏ lên, giọng : “Công chúa điện hạ, công tử nhà ta chờ ngươi.” Lời còn chưa dứt, vội vàng xoay người vào rừng cây.

      Ta hiểu tại sao A Man lại đỏ mặt, chỉ cảm thấy chẳng ra sao cả, tuy vậy cũng để trong lòng, nhún vai rồi đuổi theo cước bộ của A Man.

      Sau khi ta vào nhà gỗ, thấy Ôn Diễn pha trà, có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của ta, giương mắt cười ôn hòa với ta, “Công chúa đến đây.”

      Ta vốn nghĩ quay về với cây trâm gỗ của mình, ngờ rằng lại đội Bạch Ngọc quan ta tặng , ta lập tức cười rạng rỡ, chuyện vui của ta với Ôn Diễn hôm đó biến mất còn bóng dáng, “Ừ, ta đến đây.”

      Ôn Diễn đưa ta ly trà, “Nhiều ngày nay công chúa có luyện tập thêm chứ?”

      Ta nuốt xuống miếng trà, hương trà lan tỏa trong miệng, tâm tình ta lúc này tương đối vui mừng, “Tiên sinh chỉ dạy, đệ tử chưa từng quên.” Ta lấy họa quyển ra, mấy ngày nay ở Tùng Đào tiểu xá ta có được chút rảnh rỗi, vẽ Ôn Diễn vô số lần, cuối cùng cũng vẽ ra bức khiến ta hơi thỏa mãn.

      Nhưng khi ta chuẩn bị đem họa quyển đặt lên thư án bỗng đưa mắt nhìn Ôn Diễn cái, so sánh với Ôn Diễn dưới ngòi bút của ta, ta khỏi cảm thấy chán nản vô cùng.

      Bức vẽ này của ta tuy cũng có hình có dáng, nhưng cái thần giống được. Ta sợ Ôn Diễn giống như lần trước chút khách khí xé , thế là lập tức lấy lại họa quyển, dấu ở phía sau, “Tiên sinh, ta…”

      Ôn Diễn nhìn ta, “Sao thế?”

      Ta mím chặt môi rồi bảo: “Ngươi được xé tranh của ta.”

      Ôn Diễn sửng sốt, sau đó lập tức mỉm cười, “Lần trước là ta nghiêm khắc quá mức, sau này ta xé tranh của ngươi nữa, đưa ta xem mấy ngày nay ngươi tiến bộ được bao nhiêu rồi.”

      Tròng mắt ta chuyển mấy hồi, lại : “Ngươi được cười ta.”

      Thần sắc Ôn Diễn cực kỳ dịu dàng, “Ta cười đâu.”

      Nghe vậy, ta mới an tâm đưa họa quyển dấu sau lưng đặt vào tay Ôn Diễn. Ta thấp thảm nhìn Ôn Diễn mở họa quyển của ta ra, sau đó, ánh mắt dừng lại ở bức họa.

      lâu sau Ôn Diễn vẫn gì, điều này khiến ta càng thấp thỏm hơn.

      Ta mở miệng : “Tiên sinh, ta vẽ như thế nào?”

      Lúc này Ôn Diễn như hoàn hồn lại, liền với ta: “Vẽ tệ, công chúa là người có thiên phú.” Đột nhiên nhàng , “Bức tranh này, ta rất thích.”

      Ta nghĩ là Ôn Diễn như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, bèn đáp: “Nếu tiên sinh ưa thích như thế, bức họa này giao cho tiên sinh vậy. Có thể được tiên sinh thích, ta rất vui mừng.”

      Lời ta nó dường như khiến Ôn Diễn giật mình ngẩn ra, dùng ánh mắt vừa rồi nhìn bức tranh để nhìn ta, qua lúc lâu sau mới mở miệng : “Công chúa tặng ta tranh, ta cũng phải đáp lễ.”

      Ôn Diễn lấy ra cái lọ tinh xảo từ bên người, “Trong này có ít đan dược bổ thân, công chúa có thể vì Liễu công tử mà bồi bổ.”

      Vừa nghe thế, trong lòng ta khó chịu.

      Ta là người đôi lúc rất thẳng tính, liền sầm mặt lại, “Ta cần.” Ta cắn môi tiếp: “Mặc kệ tiên sinh biết trong tương lai ta và LD thế nào, nhưng ta tin rằng thế gian này có số mệnh được an bài tốt, cho dù là có, con người ta cũng có thể thay đổi được. Sau này tiên sinh chớ nhắc đến chuyện ta và LD, ta muốn mình lại nổi nóng với tiên sinh.”

      Thần sắc Ôn Diễn thay đổi, vẫn dịu dàng như cũ, thu hồi cái lọ rồi “được”.

      Lúc sau ta lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, tiếp tục cúi đầu ngồi ở bên kia thư án vẽ tranh. Ôn Diễn để mặc ta vẽ gì tùy ý, chờ sau khi ta vẽ xong, lại đến chỉ ra những điểm thiếu sót của ta.

      Lần này ta vẽ chậu mẫu đơn, những thanh sĩ cao nhã đều cúc trúc liên, còn công chúa thích những vật lóng lánh ánh kim ta đây lại chỉ thích mỗi mẫu đơn giữa trăm ngàn loài hoa, ta cực kỳ thích vẻ đẹp khoan thai hoa lệ của nó.

      Lúc này, ta vẽ tranh mạch gặp vấn đề gì, đến lúc sắp xong bên ngoài chợt có tiếng sấm vang lên, ta đưa mắt nhìn, vừa rồi vẫn là trời quang mây tạnh mà chỉ trong nháy mắt mây đen dày đặc, tiếng sấm ùng ùng nổi lên rồi mưa to như trút nước.

      Ta đột nhiên hỏi: “Tiên sinh, mưa này bao giờ tạnh?”

      Ôn Diễn sửng sốt.

      Ta chớp chớp mắt: “ phải tiên sinh biết được thiên mệnh sao? biết kế tiếp xảy ra chuyện gì, như vậy hẳn cũng nên biết cơn mưa này rơi bao lâu chứ?”

      Ôn Diễn dở khóc dở cười, ngoài mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ. nhấc bút lên, bắt đầu vẽ tranh giấy. Trong lòng ta cũng tò mò, liền đặt bút trong tay xuống, đến bên Ôn Diễn muốn xem vẽ gì.

      Chỉ thấy Ôn Diễn vung bút lên, lưu loát vẽ bức tranh trăng treo ngọn liễu.

      Ôn Diễn cười : “Nhìn có vẻ như đến canh ba mới ngừng.”

      Trong lòng ta vô cùng tò mò, hỏi tiếp: “Ngày mai trời nắng chứ?”

      Ôn Diễn lại nhấc bút lên, vung mấy nét giấy, trong tích tắc, bức nắng rọi cao xuất . Ôn Diễn nhìn ta, lần này ta cũng hiểu được ý của trong bức tranh này.

      Đôi mắt ta mở tròn xoe, chỉ cảm thấy thế gian quả nhiên có đủ chuyện lạ, Ôn Diễn cũng quả là thần kỳ.

      Ta vô cùng thích thú, “A đệ ta đời này có lấy vợ ?”

      Vẻ mặt Ôn Diễn có phần do dự, ta nghĩ người tài ba dị sĩ phần lớn kiêng kị những chuyện đó, bèn : “Tiên sinh xin cứ yên tâm, ta tuyệt đối để lộ nửa phần với bệ hạ, tiên sinh lén cho ta biết là được rồi.”

      Ôn Diễn đưa mắt nhìn ta, bất đắc dĩ lại nhấc bút lên.

      Lúc này Ôn Diễn vẽ bức tranh quái lạ, trong khuê các của nữ tử, Thừa Văm thân mũ phượng khăn quàng vai, ngồi thẳng ở mép giường. Ta suýt nữa muốn rớt tròng mắt ra, ta lại gần nhìn kỹ, Thừa Văn giống như bị ép buộc, trong thần sắc dường như còn hàm chứa ý cười dịu dàng.

      Trong nháy mắt ta ngẩn cả người, quay đầu nhìn Ôn Diễn, “Đây là ý gì?”

      Ôn Diễn từ tốn : “Thiên cơ bất khả tiết lộ.”

      Ta chán nản, “Tiên sinh, ngươi đến vẽ tranh cũng vẽ ra rồi, lại còn chịu giải thích cho ta biết.”

      Ôn Diễn mỉm cười nhìn ta gì.

      Tâm tư ta lại xoay chuyển, liền : “Hoàng hậu của a đệ ta trông như thế nào?”

      “Thiên cơ bất khả tiết lộ.”

      Sau đó bất kể ta có hỏi gì, Ôn Diễn cũng đều “thiên cơ bất khả tiết lộ”. Cuối cùng ta hỏi đến mệt mới chịu dừng. Lúc này Ôn Diễn đưa ta chén trà thơm, “Công chúa nhiều như vậy, cũng khát rồi.”

      Miệng ta run rẩy mấy cái, nghĩ thầm Ôn Diễn quả là chọc người ta chết mà cần đền mạng.

      Ta thực khách khí nhận lấy, ngửa cổ uống hết chén trà như uống rượu, mới đặt chén trà xuống A Man vào, “a” tiếng rồi với vẻ mặt đau khổ: “Công chúa điện hạ, chén trà này ngàn vàng khó có được, làm sao ngươi lại uống như uống nước lã vậy chứ.”

      Ta nhíu mày, “Cái gì ngàn vàng khó có được?”

      Ôn Diễn khẽ mắng A Man tiếng rồi với ta: “Chỉ là trà thơm thôi, công chúa cần phải để ý.”

      Ta nghe thế cũng để trong lòng, chỉ là A Man có vẻ ngạc nhiên. Ta nhìn A Man cái, thấy bên tai có chút đỏ hồng, chỉ nghe với Ôn Diễn: “Công tử, sớm đến giờ thìn rồi, Như Ý nương nàng… nàng…”

      Ôn Diễn : “Nếu ngươi lo lắng thế cứ ra ngoài tìm nàng .”

      Hai tai A Man đỏ bừng lên, “Ta… ta có lo lắng cho nàng ta.”

      Ôn Diễn cười cười.

      A Man cầm lấy chiếc ô trúc, đỏ mặt chạy nhanh ra ngoài.

      Ta nhíu mày, “Như Ý nương là…”

      Ôn Diễn : “Là đồ nhi của ta, mấy hôm trước nàng đến thăm ta.”

      ra quả nhiên A Man có khách, mà vị khách này chính là đồ nhi của , ta hỏi: “A Man thích nàng ta?”

      Ôn Diễn gật đầu.

      Chẳng trách vừa nãy A Man nhắc đến vị Như Ý nương này, mặt đỏ lên như đít khỉ. Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng sấm chớp lớn, trời càng lúc càng mưa to, ta bước đến cửa sổ nhìn, cả bầu trời như giăng màn mưa.

      “Công chúa đóng cửa sổ lại , mưa lớn dễ cảm lạnh.”

      Sau khi ta đóng cửa sổ lại, đột nhiên ý thức được bây giờ ta với Ôn Diễn có thể được gọi là nam quả nữ sống chung phòng. Ngay tức khắc trong lòng ta cảm thấy hồi hộp, tay chân cũng biết nên làm gì.

      biết tại sao, ràng trường hợp này ta nên bình tĩnh mới phải, chỉ là khi gặp Ôn Diễn, hết lần này đến lần khác ta lại biết nên làm thế nào cho phải, cảm giác như ánh mắt của Ôn Diễn cũng có thể nhìn thấu ta.

      “Công chúa.”

      Ta đưa mắt, “Ừm?”

      Ôn Diễn : “Tối nay ở lại đây .”

      Cả người ta run lên, lại : “Mưa phải đến canh ba mới hết, nếu lúc này công chúa quay về, chắc chắn ướt cả người. Đêm nay đồ nhi của ta cũng chưa về, công chúa cứ ở trong phòng nàng tá túc đêm.”

      Ta suy nghĩ, cảm thấy ở lại chỗ Ôn Diễn đêm là cách tốt nhất, thế là bèn đồng ý.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 23
      Editor: Qin Zồ


      sắp đến giờ cơm tối mà A Man vẫn chưa về.

      Ta lo biết bữa tối nên lo liệu thế nào Ôn Diễn di chuyển xe lăn đến bên lò bếp, : “Tối nay A Man về được, công chúa chờ lát, ta chấu chút thức ăn.”

      Ôn Diễn quả là người tài ba, ta vốn tưởng cũng giống ta mười đầu ngón tay nhúng nước, ngờ đúng là biết nấu ăn. Lúc ta còn nghẹn họng nhìn trân trối Ôn Diễn dọn xong bàn thức ăn chay.

      cười ôn hòa với ta: “Xin công chúa thứ lỗi, ta ăn đồ mặn.”

      Ta vội xua tay : “Ta cũng ăn được món chay mà.” Rồi nhìn ba đĩa thức ăn chay bàn, ta cười : “Tiên sinh quả lợi hại, ngay cả món ăn ta thích cũng có thể biết.”

      Ta gắp vài sợi măng đưa vào miệng, hương vị tệ chút nào.

      Ta lại : “Ta ngờ rằng tiên sinh lại có thể nấu ngon như thế này.”

      Ôn Diễn nhạt: “Chỉ cần nguyện ý học, có gì là thể.”

      Ta tò mò hỏi: “Tiên sinh còn biết những gì nữa?” Ôn Diễn vừa định mở miệng, ta lại cười híp mắt : “Tiên sinh được thiên cơ bất khả tiết lộ nữa.”

      Ôn Diễn khẽ cười tiếng, “Công chúa cảm thấy ta còn biết những gì?”

      Ta chống cằm nhìn Ôn Diễn, trong mắt trỗi lên ý cười, “Tiên sinh có thể thổi tiêu?”

      Ôn Diễn : “Hơi hơi.”

      Ôn Diễn là người khiêm tốn, miệng hơi hơi chính là tinh thông, ta : “Trong phủ ta có cây ngọc tiêu thượng hạng, nếu tiên sinh đồng ý, ngày khác đến trong phủ ta thổi khúc có được ?”

      Ôn Diễn gật đầu.

      Trong lòng ta vô cùng vui sướng, “Quyết như vậy , tiên sinh nợ đệ tử khúc.”

      Ôn Diễn : “Ừ, ta nhớ rồi.”

      Bên ngoài trời vẫn mưa rào rào, ta ở trong căn nhà gỗ mặt mày hớn hở, bàn thức ăn chay hơn phân nửa tiến vào bụng ta. Dùng bữa với Ôn Diễn vô cùng vui vẻ, kể rất nhiều chuyện thú vị, ta nghe cũng thấy thích, khiến ta phải cảm thán kiến thức uyên bác của Ôn Diễn.

      Tiếp đó đến thích thú, ta cũng hăng hái rất nhiều chuyện với Ôn Diễn.

      “Tiên sinh ngươi tới kinh thành nếu chưa từng ghé đến thuyết thư lâu, có thể ngươi chuyến uổng công rồi. Trong thuyết thư lâu là nhân tài xuất lớp lớp. Chuyện lớn gì cũng có thể kể được cách xuất thần nhập hóa. Ưm, ta ấy à, chính là người mà được bọn kể nhiều nhất. ra bọn cũng nên cám ơn Thừa Văn, Thừa Văn là hoàng đế dễ tính, nếu đổi thành phụ hoàng ta, người trong thuyết thư lâu sớm…” Ta làm động tác cắt cổ, rồi nuốt vào miếng đậu hủ.

      Trong mắt Ôn Diễn hàm chứa ý cười dịu dàng, ánh mắt chuyên chú lắng nghe, ta thấy trong người ngứa ngáy, lại mở miệng : “Nhưng mà thuyết thư lâu cũng là nơi tốt, ta ở trong đó mở mang ít kiểu người muôn hình muôn vẻ. A, đúng rồi, Vân Vũ chính là ta tìm thấy trong thuyết thư lâu. Ừm, ngươi có biết Vân Vũ là ai ? Chính là nha đầu thường xuyên bên cạnh ta đó. Lúc ấy mọi người trong thuyết thư lâu xấu ta, nàng liền đứng lên vì ta mà ra mặt. Lúc ấy nàng đến nỗi mưa xuân tứ phía, thú vị cực kỳ.”

      Ôn Diễn lại cười : “Ta biết.”

      Ta chớp mắt mấy cái, “Đương nhiên tiên sinh biết, tiên sinh biết, chút chuyện nhoi tiên sinh cũng biết.”

      Ôn Diễn lại cười mà gì. Ta giật mình ngẩn ra, cảm giác nụ cười lúc này của Ôn Diễn có chút mờ ảo. Thấy ta gì, Ôn Diễn liền mở miệng: “Công chúa là người có phúc.”

      Ta đặt đũa xuống, buông tiếng thở dài: “Lời này của tiên sinh sai rồi, nếu quả có phúc, ta với Yến Thanh đến nước này… Còn cả…” Nhớ tới đứa con vừa mới ra đời chết, ta chợt thấy trong lòng như bị người ta nhéo, khó chịu cực kỳ.

      Ta vội vàng cúi đầu, thầm mắng mình vô dụng. Lúc trước Yến Thanh đối xử tệ với ta ta cũng chưa từng khóc, vậy mà chỉ vì câu vu vơ của Ôn Diễn mà mắt ngân ngấn nước.

      Ta chớp mắt mấy cái, đem ý nghĩ sướt mướt đó bỏ , vừa ngẩng đầu lên trông thấy Ôn Diễn nhìn ta với vẻ phức tạp.

      Ta chưa bao giờ trông thấy Ôn Diễn dùng vẻ mặt như vậy để nhìn ta, trong lúc nhất thời khỏi giật mình.

      “Làm… làm sao thế?”

      Thần sắc Ôn Diễn dịu dàng, nhàng sờ đầu ta, “Ông trời thiếu của ngươi, rồi cũng trả cho ngươi. Sau này công chúa nhất định hạnh phúc.”

      Ta nhìn , “Ta muốn cái gì cũng có được sao?”

      Ôn Diễn chậm rãi gật đầu.

      “Con cái?”

      có.”

      “Phu quân thương ta chiều chuộng ta?”

      có.”

      “Là người ta thích?”

      “Cũng có.”

      Mấy lời này của Ôn Diễn khiến thương cảm trong tim lúc nãy dần dần biến mất, khi ta nằm giường của đồ nhi Ôn Diễn vô cùng an tâm, cho dù bên ngoài sấm sét vang dội, tâm tình ta cũng yên lặng cực kỳ.

      Nửa đêm chợt nghe tiếng sấm rền vang, ta cả kinh bật dậy giường.

      Tuy ta sợ sét đánh, nhưng bây giờ xung quanh tối đen, cũng phải là nơi ta quen thuộc, trong lòng khó tránh có chút đâu vào đâu. Ta mặc giày, lần tìm trong bóng tối chuẩn bị thắp đèn, ngờ mới được vài bước hiểu giẫm lên thứ gì, cả người nhất thời mất thăng bằng, ngã sõng soài mặt đất.

      Ta chỉ thấy thái dương tê rần, còn chưa kịp đứng dậy nghe thấy bên ngoài tiếng ầm vang lên, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, ta thấy vẻ mặt lo lắng của Ôn Diễn xuất ở trước cửa.

      Trong tay cầm ngọn đèn, dưới ánh sáng màu cam, mặt Ôn Diễn như toát lên vẻ ấm áp.

      Bộ dáng chật vật của mình bị Ôn Diễn nhìn thấy, ta nhất thời cảm thấy xấu hổ cực kỳ.

      “Công chúa có thể đứng lên được ?”

      Ta “ừm” tiếng rồi bò dậy từ mặt đất, ta phủi phủi tay áo, tự nhiên : “Chỉ là cẩn thận vấp ngã thôi, cần lo lắng, tiên sinh cứ quay về nghỉ ngơi .”

      Ánh mắt Ôn Diễn dừng lại mặt ta, buông tiếng thở dài, “Đợi chút.” di chuyển xe lăn, bóng dáng ấy chợt biến mất, lâu sau lại xuất trước mặt ta, trong tay có thêm bình sứ .

      vẫy tay với ta, chỉ vào ghế đẩu ở bên cạnh . Ta hiểu Ôn Diễn tính làm gì, nhưng vẫn nghe lời bước đến, ngồi xuống ghế đẩu, “Ngẩng đầu lên.”

      Ta ngẩng đầu lên, còn nghi ngờ ngón tay mang theo ấm áp của Ôn Diễn dán lên trán ta, ta ngửi thấy thứ mùi gắt mũi, khỏi co rúm lại, lúc này mới phát vừa nãy ta đụng phải bức hoành.

      Ôn Diễn lời nào giúp ta xoa thái dương, động tác nhàng.

      Ta hỏi: “Ngươi bôi thứ gì vậy?”

      “Là loại thuốc trị thương, do đồ nhi ta điều chế, đến mai sao nữa.” Dừng lại, ngữ khí của trở nên hơn, “Đừng lo lắng, để lại sẹo đâu.”

      Ta thấy động tác của Ôn Diễn rất thuần thục, bèn hỏi: “Ngươi thường hay thoa thuốc giúp người ta?”

      Tay Ôn Diễn dừng lại, “Trước kia có giúp Như Ý thoa thuốc mấy lần, nhưng nàng cứ luôn chê ta làm mạnh quá, giờ cũng đồng ý để ta thoa thuốc nữa.”

      Động tác mạnh ư? Bản thân ta lại cảm thấy động tác của Ôn Diễn đến độ thể hơn được nữa, thậm chí còn cho ta cảm giác như hết sức che chở ta. Tay Ôn Diễn dừng lại ở trán ta lúc lâu, ta hiểu là do đầu ngón tay nóng, hay là thuốc trị thương nóng, mà cảm giác như mình cũng bắt đầu nóng lên.

      chuyên chú giúp ta thoa thuốc, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.

      Trong lòng ta đập dữ dội, chỉ là vừa nghĩ đến gần nữ sắc, lập tức như có chậu nước lạnh giội tắt khí nóng trong người. Ta cụp mắt xuống, nhìn Ôn Diễn nữa.

      Qua lát sau, cuối cùng Ôn Diễn cũng thu tay về.

      Ta hỏi: “Ta đụng phải bức hoành, trước đó ngươi có thể biết ?”
      Ôn Diễn nhìn ta, “ thể.”

      Ta sửng sốt, lại : “Công chúa nghỉ sớm , có thể ngày mai có chút bận rộn.”

      “Bận? Bận cái gì cơ?”

      Ôn Diễn cười : “Nếu mọi chuyền đều có thể biết trước, con người sinh ra làm gì có niềm vui?” di chuyển xe lăn ra ngoài, lúc thay ta đóng cửa lại lại : “Công chúa yên tâm ngủ .”

      Sau khi Ôn Diễn đóng cửa lại, trong phòng ta còn lưu lại ngọn đèn vừa rồi thắp sáng, ta nghĩ đến những lời Ôn Diễn vừa , nếu mọi chuyện đều có thể đoán trước, người ta sinh ra lấy gì làm niềm vui?

      Ôn Diễn đích là biết được thiên mệnh, thậm chí có thể biết chính xác ngay sau đó xảy ra chuyện gì. Cuộc sống như thế theo Ôn Diễn mà , thú vị biết bao.

      Ta thổi ngọn đèn, lần nữa nằm ở giường, thuốc nơi thái dương sau khi tỏa nhiệt hết cũng bắt đầu trở nên mát lạnh, khiến ta cảm thấy hết sức thoải mái. Sấm rền vang bên ngoài vẫn ngừng, ta trở người nằm nghiêng, ánh mắt nhìn khe hở ở cánh cửa truyền đến ánh sáng, nhìn lâu chớp mắt.

      Ta biết Ôn Diễn ở bên ngoài, bởi vì ta nghe thấy thanh pha trà của Ôn Diễn, tiếng nước rót vào cốc trà, tại trong đêm đen xuyên thẳng vào tai ta.

      Ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, nghĩ thầm dưới sấm sét vang dội thế này, lại có người đốt đèn ở bên ngoài im lặng bồi ta, để cho ta yên tâm, bất kể có phải thiên mệnh hay , ít nhất giờ phút này ta cũng cảm động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :