1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Họa Trung Hoan - Đạm Anh (62c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 14

      Editor: Qin Zồ

      Miệng Ôn Diễn liên tục đóng mở, nhưng đến câu ta cũng nghe lọt.

      Ta cũng biết tại sao, từ sau khi Ôn Diễn phải rời khỏi đây, ta bắt đầu cảm thấy thoải mái. Nhưng chính ta cũng hiểu là cảm giác này từ đâu mà đến.

      Bỗng dưng, Ôn Diễn đặt bút vẽ xuống, lời nào nhìn ta.

      Cuối cùng ta cũng lấy lại tinh thần, kéo ra nụ cười, “Tiên sinh, sao tiếp?”

      Tròng mắt Ôn Diễn lóe lên tia khác thường, mặt Ôn Diễn còn vẻ dịu dàng nữa, nhớ lại vừa nãy ta mất hồn lâu như thế, trong lòng khỏi cảm thấy căng thẳng.

      Ta ho tiếng, chủ động nhận lỗi: “Tiên sinh, vừa rồi ta cẩn thận mà thất thần.”

      Ôn Diễn mở miệng : “Hôm nay nhìn công chúa có vẻ tập trung cho lắm, vẽ tranh là phải coi trọng chữ tâm, nếu lúc này công chúa để ý, cho dù ta có nhiều hơn nữa cũng uổng công mà thôi.”
      xong, tay Ôn Diễn đặt lên bánh xe, quay xe lăn, vòng qua người ta.

      Ta nghĩ là Ôn Diễn giận ta, trong lòng khỏi nôn nóng, nhanh chóng nắm lấy tay Ôn Diễn, “Tiên sinh, từ giờ trở ta học chăm chỉ.”

      Ôn Diễn chậm rãi đưa mắt, đầu tiên ánh mắt dừng cánh tay ta, rồi sau đó chậm rãi di chuyển lên . Thấy trong ánh mắt của có vẻ khác thường, ta mới phát ra là lúc này ta nắm chặt tay Ôn Diễn.

      Ôn Diễn : “Xin công chúa đợi lát, ta lấy vài thứ.”

      Ta ngượng ngùng buông tay ra.

      Căn nhà gỗ của Ôn Diễn, mình ta ngồi nhuyễn y, hai má nóng bừng lên. Ta nghĩ hôm nay quả nhiên thích hợp, ngày thường ta thích đụng chạm với nam tử, khi đụng trong lòng chắc chắn thoải mái, mà vừa nãy trong lúc vô ý ta lại nắm lấy tay Ôn Diễn, thậm chí còn cảm thấy tay như được hơi ấm ở lồng ngực ấp ủ.

      Khi Ôn Diễn quay lại, trong lòng quả trứng gà.

      Ta hơi kinh ngạc, Ôn Diễn : “Nếu công chúa tĩnh tâm được, trước hết ta cũng chỉ có thể để công chúa tĩnh tâm .” đem trứng gà trong lòng đặt lên bên, rồi cười : “Hôm nay ta giao cho công chúa phải vẽ năm trăm quả trứng gà.”

      Ta lập tức hoa mắt.

      Ôn Diễn tiếp: “Vạn vật thế gian này đều giống hệt nhau, nếu công chúa nhắm hai mắt mà có thể vẽ trứng gà giống như , tương lai lâu sau công chúa nhất định có thể trò hỏi hơn thầy.”

      Ta lặp lại, “Năm trăm quả?”

      Ôn Diễn nghiêm túc : “Đúng thế, hơn nữa phải là năm trăm quả trứng giống nhau, được có sai khác nào.”

      Ta nhận Ôn Diễn là tiên sinh, như vậy cầu của tiên sinh ta phải tuân theo. Đành vậy thôi, ta cắn chặt răng, “được”. Bởi vì trước đây ta cũng từng học vẽ, tuy quá am hiểu, nhưng cũng có nền tảng. Chỉ là năm trăm quả trứng gà thôi mà, làm khó được ta đâu.

      Ta hít sâu hơi, chỉnh lại tư thế ngồi, nhấc bút lên bắt đầu vẽ trứng.

      thể , Ôn Diễn để ta vẽ trứng gà quả khiến ta phải tĩnh tâm nhiều. Ta đây chỉ mới vẽ bức thứ nhất mà bắt đầu hết sức chăm chú, mãn tâm mãn nhãn vẽ quả trứng gà màu vàng tròn vo vo khoảng ba thước.

      Trứng gà trứng gà trứng gà…

      Ta cũng biết ta vẽ được bao lâu rồi, ta chỉ biết là khi ta vẽ tranh tròng mắt mình cũng sắp biến thành trứng gà đến độ ta chịu nổi nữa rồi. Cổ có chút đau nhức, cổ tay cũng run run, thắt lưng đau ê ẩm tê dại.

      Ta lén lút giương mắt lên nhìn Ôn Diễn.

      ngồi trước thư án cách ta khoảng thước, đầu hơi cúi, trâm gỗ chỉ cài có nửa, vài lọn tóc rũ xuống bả vai, bộ dáng rất tuấn lãng. Ta thầm nghĩ, người mặt mày như ngọc thế này nên đội mũ ngọc mới phải.

      Lúc này Ôn Diễn cũng đưa mắt lên, đón nhận ánh mắt ta, trong lòng ta chợt giật mình.

      nhàng : “Công chúa vẽ tranh xong rồi?”

      Ta cúi đầu : “Mới xong nửa.”
      tiếp: “Dục tốc tắc bất đạt1, công chúa cứ thong thả.”

      (1 Dục tốc tắc bất đạt 欲速则不达: nóng vội thành công)

      Ta đáp tiếng rồi gác bút xuống, đến bên cạnh Ôn Diễn, tò mò : “Tiên sinh vẽ gì vậy?” Vừa rồi trông thấy Ôn Diễn chăm chú vẽ tranh, cũng biết vẽ gì. Ta đối với bức họa của Ôn Diễn rất là hứng thú, bức chân dung trước kia của khiến ta cảm nhận sâu sắc về cao siêu, bức tranh núi Vu Ngọc hôm qua lại càng làm cho ta rung động mãnh liệt.

      “Vẽ mây.”

      Ta hăng hái tràn trề đưa đầu sang nhìn, vốn tưởng rằng thấy lại tác phẩm kinh hoàng đời người, ngờ chỉ là bức tranh bình thường.

      ta thất vọng.

      “Trời xanh quang đãng, sao tiên sinh lại vẽ đám mây đen lớn như vậy?”

      Lúc này Ôn Diễn vung bút lên, chỉ với mấy nét sổ ít ỏi, mưa to như trút nước nhảy lên giấy. Ta : “Chẳng lẽ tâm tình tiên sinh tốt?”

      Ôn Diễn hạ bút xuống, từ từ : “Thiên cơ bất khả tiết lộ.”

      Da mặt của ta bắt đầu co giật.

      Ôn Diễn cười cười, “Công chúa, để ta nhìn bức họa của người.”

      Ta nghe thế, trong lòng khó tránh khỏi chút yên. Kỳ trứng gà mới nhìn vẽ rất dễ, nhưng muốn vẽ năm trăm bức giống nhau như đúc là khó khăn. Ta cân nhắc phen, : “Tiên sinh, bằng cứ chờ ta vẽ xong năm trăm bức rồi đưa cho ngươi xem hết cũng được.”

      Ôn Diễn : “Cho ta xem.”

      Ta thở dài, đáp tiếng rồi đưa tranh vẽ qua. Lúc này, trong đầu ta định là bị Ôn Diễn giảng lí lẽ đạo lí, chuẩn bị tâm lý bức tranh của mình nhất định là lọt nổi vào mắt Ôn Diễn.

      Nhưng ta cũng ngờ đến là lọt vào nổi mắt Ôn Diễn như thế, Ôn Diễn chỉ nhìn thoáng qua, rồi lập tức đem hai trăm năm mươi quả trứng của ta xé hết.

      : “Vẽ lại.”

      “Ngươi…”

      Ôn Diễn ngước mặt lên : “Công chúa nhận ta làm tiên sinh, chẳng lẽ nên nghe theo lời ta?”

      Trong lòng ta mấy vui vẻ, phản bác : “Đệ tử quả nên nghe theo lời tiên sinh, nhưng tiên sinh cũng chưa từng cho ta biết, rốt cuộc là ta vẽ tốt ở chỗ nào?” Ta nhặt lên ít mảnh giấy vụn, chỉ vào trứng gà bàn, cả giận : “ ràng vẽ rất giống.”

      “Lúc trước ta là phải năm trăm bức giống nhau như .”

      Ôn Diễn nhặt hai mảnh giấy lên, “Công chúa cho rằng hai bức tranh này giống nhau?”

      Ta đưa mắt, cãi bướng: “ khác nhau lắm.”

      Ôn Diễn sầm mặt: “Nếu công chúa muốn học vẽ, phải nghiêm túc. Tốt xấu của việc vẽ tranh, chính là từ những lỗi đó, nếu công chúa nghĩ thông suốt, cho dù học vài chục năm nữa cũng chỉ là hiểu sơ sơ, chỉ vẽ được những bức họa hạng ba. Hơn nữa thái độ này của công chúa, cho dù là hạng ba cũng chưa chắc có thể xưng.”

      nặng lời như thế, ta nghe mà bóc khói. Mặt ta lập tức đen lại, “Ôn Diễn!”

      lạnh nhạt : “Nếu công chúa điện hạ chịu nỗi, xin hãy tìm cao minh khác.”

      Ta chau mày, trong đầu chỉ cảm thấy tức giận lan tràn. Trong cơn tức giận, ta đập mạnh tay xuống bàn, quay người rời . Ra khỏi căn nhà gỗ, ta thấy Liễu Dự dựa vào cây cười với A Man.

      Ta bước đến, mặt chút thay đổi : “Chúng ta về.”

      Liễu Dự ngoan ngoãn đáp “được”, điều này làm cho tức giận trong lòng ta giảm xuống. A Man nhìn ta cái, gì, xoay người dẫn ta ra khỏi rừng cây.

      được quãng đường ngắn, Liễu Dự giọng hỏi ta: “Nương tử, nàng vừa cãi nhau với Ôn tiên sinh sao?”

      Ta trầm mặc lời nào.

      A Man từ nãy giờ im lặng gì đột nhiên lên tiếng: “Cho đến bây giờ công tử nhà ta chưa bao giờ cãi nhau với người khác.”

      Ta hừ tiếng.

      Sau khi A Man tiễn chúng ta ra khỏi cánh rừng, bỗng dưng với ta: “Công chúa điện hạ quả nhiên có bản lĩnh, có thể khiến công tử nhà ta nổi giận, công chúa điện hạ chính là người đầu tiên.”

      Dứt lời, A Man quay đầu lại thẳng vào rừng cây.

      Ta nghĩ thầm, có thể khiến ta tức giận đến thế, Ôn Diễn cũng là người thứ nhất, bản lĩnh của .

      Ta lên xe ngựa, Liễu Dự im lặng ngồi đối diện với ta, ánh mắt vẫn cứ như cũ len lén nhìn ta. Chẳng qua bây giờ ta có tâm tư để suy tính với Liễu Dự, ta quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu trống rỗng chẳng có gì.

      Liễu Dự : “Dường như đây là lần đầu tiên ta thấy nương tử tức giận đến vậy.”

      Ta quay đầu lại, miễn cưỡng : “Ngươi cũng chỉ mới biết ta có nửa tháng.”

      “Nương tử cũng biết Ôn tiên sinh chưa lâu.”

      Ta híp mắt, “Ngươi muốn cái gì.”

      Nét đau khổ lên mặt Liễu Dự, : “Ta cũng muốn nương tử nổi giận với ta. Ta biết nương tử là kiểu người gì, bình thường nương tử nhìn hiền lành tùy tiện, thực tế là bởi vì quan tâm đến chúng. Nương tử tức giận với Ôn tiên sinh, chính xác là vì Ôn tiên sinh ở trong lòng nương tử.”

      Ta : “Đừng bậy.”

      Bỗng nhiên, ở chân trời nổi lên tiếng sấm, trong lòng ta thất kinh, vén rèm nhìn ra bên ngoài. Mới vừa rồi vẫn là trời xanh mây trắng, nhưng chỉ trong chớp mắt biến thành mây đen cuồn cuộn. *Qin: /khiếp/ /đứng hình/ bạn Ôn là người phương nào :-ss*

      Chỉ nghe bên ngoài roi vụt chan chát, xe ngựa chạy với tốc độ nhanh hơn. May mà cho đến lúc ta trở lại Tùng Đào tiểu xá mưa mới bắt đầu rơi, ta đứng dưới mái hiên nhìn lên bức rèm mưa, bức họa hôm nay của Ôn Diễn bỗng nhảy ra trước mắt ta.

      Ta nhất thời sửng sốt.

      Chẳng lẽ Ôn Diễn quả nhiên là thần toán tử? Hay chỉ là lần này gặp may? Ta thầm nghĩ, vẫn cứ là vế sau có lý hơn. Bây giờ chính là mùa mưa, trời mưa cũng là chuyện thường.

      Ước chừng qua khoảng canh giờ, tức giận trong ta lúc này cũng sắp tiêu tan hết.

      Ta tỉnh táo nghĩ ngợi, cảm thấy ta cần phải nổi giận với Ôn Diễn. dám nặng lời với ta hiếm thấy rồi, thế gian này cũng chẳng mấy người dám làm thế với ta, ta nên khen ngợi mới phải. Huống hồ, Ôn Diễn là tiên sinh của ta, làm tròn phận của mình như vậy ta cũng nên vui mừng. Trước kia thái phó tiên sinh dạy ta, ngoại trừ thái phó ra, mọi người ai cũng đều sợ ta, thế nên kỹ năng vẽ tranh của ta mới có thể mười năm như ngày. Lại , ta nhận Ôn Diễn làm thầy ngoài việc học vẽ ra còn có mục đích khác.

      Nghĩ như thế, khuôn mặt xám xịt của ta lập tức giãn ra, vui tươi hớn hở chơi đùa với Tiểu Sư Tử hồi, sau đó sai hạ nhân chuẩn bị trứng gà luộc cho bữa tối. Bởi vì cái gọi là tính toán trước mới thành kỳ , trứng chim cũng cùng đạo lý, để ta ăn nhiều lần, nhìn nhiều lần, nhớ nhiều lần, vẽ nhiều lần, ta cũng có thể có ‘lòng’ trứng chim. Ôn Diễn muốn làm nghiêm sư, ta cũng có thể làm cao đồ, nghĩ đến lúc ta vẽ năm trăm quả trứng chim giống hệt nhau, Ôn Diễn chắc chắn kinh ngạc ra mặt, trong lòng ta đầy ắp chờ mong.

      ( qua đoạn , như phía bạn Ôn chân què muốn chị Ninh vẽ trứng để tĩnh tâm, thế nên lòng trứng chim của chị ý chính là tĩnh tâm tập trung cao độ đó; nghiêm sư là thầy giáo nghiêm khắc, cao đồ là học sinh giỏi)

      Sau khi dùng bữa tối, ta phủ phục trước bàn án, tĩnh tâm vẽ trứng.

      Cho đến tận đêm khuya, khi cả người đau nhức ta mới ngừng lại. Ta đứng lên, chuẩn bị thả lỏng gân cốt. ngờ vừa ngẩng đầu thấy Liễu Dự im lặng ngồi ghế đẩu bên kia.

      Ta kinh ngạc : “Ngươi đến đây lúc nào?”

      Liễu Dự cách thê lương: “Lúc nương tử bắt đầu vẽ ta có mặt ở đây rồi.”

      Chính ta cũng chẳng để ý đến điều này, lúc ấy trong mắt ta chỉ toàn là trứng gà, làm sao để tâm đến Liễu Dự nổi. Ta hỏi: “Sao ngươi chưa ngủ?”

      “Nương tử chưa ngủ, ta cũng muốn ngủ.” Dừng lại, tiếp:

      “Ta còn có vài lời muốn với nương tử.”

      Ta đưa mắt liếc cái, “Có chuyện gì cứ thẳng.”

      Liễu Dự mím môi : “Hôm nay ta moi ra từ miệng A Man chút chuyện.”

      Nhất thời tinh thần ta lập tức tỉnh táo hẳn, “Hả? Chuyện gì?”

      “A Man mấy năm trước từng ở núi này trông thấy ta.”

      “Mấy năm trước? Là năm nào?”

      Liễu Dự : “Năm Hữu Bình đầu tiên.”
      tart_trung thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 15

      Editor: Qin Zồ

      Ta giật mình, tại sao lại là năm Hữu Bình đầu tiên? A Man gặp qua Liễu Dự ở ngọn núi này…. Nếu A Man ở đây, như vậy Ôn Diễn cũng ở đây. Chẳng lẽ năm Hữu Bình đầu tiên Liễu Dự thi khoa cử là bởi vì Ôn Diễn?

      Ta trầm ngâm lát rồi : “A Man còn ?”

      Liễu Dự thở dài: “Dường như A Man biết cũng nhiều lắm, hôm nay ta chỉ những lời này.”

      Sau đó ta để Liễu Dự quay về phòng ngủ, ta đứng bên cửa sổ nhìn lên mặt trăng tròn như quả trứng gà, trong đầu đầy phiền muộn. Nhưng phiền muộn cái gì, ta cũng hiểu được.

      Sau khi chìm vào giấc ngủ, ta nằm mơ. Trong giấc mơ có vô vàn quả trứng gà xếp chồng chất thành ngọn núi , ta kiễng chân nhìn phong cảnh đỉnh núi trứng gà bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, từng quả từng quả trứng vỡ nát, biến thành con sông trứng gà, Ôn Diễn ngồi xe lăn từ từ từ giữa dòng sông bay lên, sầm mặt với ta: “Vẽ lại.”

      Ta lập tức tỉnh lại từ trong giấc mơ, mồ hôi lạnh lưng chảy ròng ròng. Ta dụi mắt nhìn ra bên ngoài, trời còn chưa sáng. Ta nhắm mắt chuẩn bị ngủ lần nữa nhưng rốt cuộc ngủ được.

      Ta đứng lên, gọi thị nữ, tự mình rửa mặt chải đầu. Sau khi ra, ta ngạc nhiên khi gặp phải Liễu Dự.

      Lúc này nơi chân trời lên sắc xanh, vầng trăng hình lưỡi liềm vẫn còn treo ngọn cành cây, biết Liễu Dự cả đêm ngủ hay là dậy sớm như ta đây. Liễu Dự nhìn thấy ta sắc mặt có chút kinh ngạc. đặt cuốn sách trong tay xuống, vội vàng bước đến.

      Ta hỏi: “Giờ nào rồi?”

      “Vừa xong giờ Dần.”

      Đúng là còn sớm, ta : “Sao mới giờ này mà ngươi còn ở đây?”

      Liễu Dự cười : “Ta ngủ được nên dậy đọc sách. Nương tử ăn mặc như thế này, định ra ngoài sao?” Dừng lại, tiếp: “Hãy còn khuya, nương tử muốn đâu?”

      “Phủ công chúa.”

      Giấc mơ vừa rồi khiến ta chảy ít mồ hôi lạnh, nghĩ đến hôm qua cãi nhau với Ôn Diễn, cũng là ngày đầu tiên Ôn Diễn làm tiên sinh của ta, ta lại đối xử như vậy với , đúng. Muốn nhận lỗi, tất nhiên thể thiếu lễ vật. Mà Thường Ninh ta đây muốn dâng lễ, lẽ đương nhiên phải là tốt nhất. Mấy năm trước ta từng được tặng khối bạch ngọc cao khoảng nửa người, bề mặt nhẵn mịn trong suốt, ta để cho thợ thủ công tốt nhất kinh thành đem khối bạch ngọc này mài ra ít đồ bằng ngọc, như cây cải trắng bằng ngọc của Quán Quán, ngọc bội của Yến Thanh, cùng với vô số trang sức bằng ngọc khác, sau cùng vẫn còn dư rất nhiều, ta liền để thợ thủ công làm thành chiếc bạch ngọc quan. Vốn định đưa cho Yến Thanh, nhưng lúc đó chuyện của với Đỗ Tịch Tịch bị ta phá hư, thế là bạch ngọc quan liền bị gác sang bên.

      Bây giờ nhớ lại, nếu như bạch ngọc quan kia có thể buộc ở mái tóc đen của Ôn Diễn, thêm gương mặt như quan ngọc kia, hẳn là rất đáng giá.

      “Nương tử, ta với nàng.”

      Ta từ chối, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa. Ta chỉ dẫn theo Liễu Dự cùng với phu xe chạy vào trong kinh thành. Liễu Dự ngồi trong xe có vẻ hơi im lặng, ta cũng để tâm đến. Xe ngựa tới trước cửa thành dừng lại lúc, ta xuất lệnh bài mà Thừa Văn cho ta ra, vậy là dễ dàng mở cửa thành.

      Lúc này trời vẫn chưa sáng, đường thi thoảng bắt gặp Ngự Lâm quân tuần tra hay người gõ mõ, còn lại phần lớn dân chúng vẫn ngủ, ta muốn quấy rầy giấc ngủ của người khác nên bảo phu xe chậm lại.

      Trong mắt Liễu Dự bỗng nhiên nổi lên ý cười, : “Tuy nghe phố đồn rằng nương tử hống hách lộng hành, nhưng phải, nương tử bây giờ vô cùng lương thiện, có thể nghĩ cho dân, quả là phúc của Đại Vinh.”

      Ta nghịch ngợm chiếc vòng tay, : “Chẳng qua là ngươi chưa thấy ta hống hách lộng hành thôi.”

      Liễu Dự cúi đầu, vừa cười vừa : “Mặc dù nương tử hống hách lộng hành, cũng là hống hách lộng hành cách lương thiện.”

      Nghe thế, đột nhiên ta có chút dở khóc dở cười, giương mắt nhìn , chỉ thấy nghiêm túc nhìn ta, “Nương tử là công chúa lương thiện.”

      Ta chỉ cười , sống với Liễu Dự cũng nhiều ngày, ta cũng rút ra được những lời , phàm gì ta thể tiếp lời được, thế nên cũng để ý đến.

      Ta quay đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, ngờ ta muốn ngắm trăng, lại gặp phải Đỗ Tịch Tịch.

      ra, số lần ta gặp Đỗ Tịch Tịch nhiều, tính ra cũng vượt quá năm ngón tay. Có nhiều lúc ta nghi ngờ mùi vị của Yến Thanh, luận bề ngoài luận địa vị luận thân phận, Đỗ Tịch Tịch thể nào so được với ta, nhưng ta lại hiểu được vì sao hết lần này đến lần khác Yến Thanh muốn tình hữu độc chung với ả ta? Sau khi ta rời xa Yến Thanh, cuối cùng cũng được điều này.

      Bất kể nam nhân nào cũng đều mến nữ tử yếu đuối, tuy Đỗ Tịch Tịch bì được với ta, nhưng ả ta yếu đuối, ánh mắt rưng rưng ôm đàn tỳ bà hát khúc ca với ngữ điệu ai oán, liền khiến trái tim Yến Thanh run rẩy. khi rung động, rời bỏ ả ta. Còn ta thích tỳ bà thích ca hát cũng thích rơi lệ, thêm vẻ ngoài hời hợt, Yến Thanh nhìn vào càng cảm thấy chán ghét.

      Ta miễn cưỡng chống má, nhìn Đỗ Tịch Tịch ngồi xổm bên ngoài.

      Gió đêm thổi qua, cơ thể ả ta run lên, búi tóc lay động trong gió, giống như nếu gió thổi thêm nhiều lần nữa ả ta sắp ngã ra vậy. Chỉ tiếc, Yến Thanh biết ở đâu, mình ả ta ngã ở đây, đoán rằng chẳng có ai chịu đỡ nàng ta dậy cả.

      Lần trước Đỗ Tịch Tịch ở đài khiêu khích với ta, sau đó, ta mọn sai người ta phá sân khấu của Đỗ Tịch Tịch, nàng ta hát khúc nào, ta liền phá đến đó. Kỳ ta cũng hiểu được, nếu như Yến Thanh cưng chiều Đỗ Tịch Tịch như thế, tại sao sau khi hòa ly với ta lại rước ả ta về?

      Ta nghĩ mãi ra, mà cũng định tìm hiểu. Bây giờ Yến Thanh còn liên quan đến ta nữa.

      Chẳng biết từ lúc nào Liễu Dự bước lên, “Nương tử, đó phải là Yến Thanh sao?”

      Ta nhíu mày, nhìn theo hướng Liễu Dự chỉ, quả là Yến Thanh. Mặc dù đứng cách ta khá xa, nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ mệt nhọc của . Bỗng dưng ta sửng sốt, người chính là bộ quan phục của Thị Lang.

      Ta nghĩ, có lẽ Thừa Văn giáng chức quan của , nguyên nhân là gì ta , có lẽ là Thừa Văn muốn bênh vực ta. Giờ phút này thấy , ta đoán có lẽ bận rộn cả ngày, đến tận nửa đêm mới có thể hồi phủ nghỉ ngơi lúc.

      Sau khi hòa ly với ta, Yến Thanh sống tốt, ta lấy làm vui vẻ.

      Nghĩ đến Yến Thanh cùng với Đỗ Tịch Tịch sắp chạm mặt, trong lòng ta có chút cảm xúc , ta bảo phu xe dừng xe ngựa lại ở nơi bí mật gần đó, Liễu Dự sững sờ : “Nương tử, nàng còn thích Yến Thanh?”

      thích.” Ta liếc nhìn cái, “Chớ ầm ĩ, có kịch hay để xem rồi.”

      Cuối cùng Liễu Dự cũng im lặng.

      Trước kia ta chưa bao giờ trông thấy cảnh Yến Thanh ở chung với Đỗ Tịch Tịch, biết có nhu tình như nước như trong tưởng tượng của ta hay ? Giống như lúc ta gặp Yến Thanh dưới chân núi vậy, chỉ cần nhìn cái, tình ý quanh quẩn trong lòng.

      Ta đưa mắt nhìn hai kẻ đó.

      Chỉ thấy Đỗ Tịch Tịch như có giác quan thứ sáu, trong bước chân tiếng động của Yến Thanh, ả ta ngẩng đầu mạnh, giờ ta mới biết nước mắt là sinh ra như thế nào, ta bất giác nuốt nước bọt, Đỗ Tịch Tịch khóc như hoa lê trong mưa, thê thảm hét lên tiếng – Yến lang.

      Ta lập tức run lên.

      Yến Thanh đứng trước người Đỗ Tịch Tịch, ta cố gắng nhìn xung quanh, chỉ tiếc Yến Thanh đứng quay lưng về phía ta, cho dù nhãn cầu ta sắp rơi ra ngoài ta vẫn thể nhìn thấy được biểu cảm của Yến Thanh.

      Ta có chút thất vọng.

      Yến Thanh vươn tay kéo Đỗ Tịch Tịch vào, ngoài sở liệu của ta, Đỗ Tịch Tịch yếu đuối nhào vào lòng Yến Thanh. Nếu là trước kia, chắc chắn ta đau lòng đến ngạt thở. Nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy thú vị, chỉ cảm thấy cuộc đời con người ta như vở kịch.

      Ta nghĩ, quả ta hoàn toàn từ bỏ Yến Thanh rồi.

      Đỗ Tịch Tịch khóc rất thảm thương, nương theo những đợt gió đêm, giống như ai hát khúc nhạc ai oán.

      Yến Thanh biết gì, ta nghe , nhưng ta đoán là mấy lời an ủi. Nhớ năm đó mấy lời âu yếm của Yến Thanh khiến ta ngay cả bản thân tên họ là gì cũng quên mất, bây giờ dỗ Đỗ Tịch Tịch tất nhiên là dễ như trở vàn tay.

      Nhưng việc tiếp theo lại ngoài dự kiến của ta, Đỗ Tịch Tịch đẩy Yến Thanh ra, bàn tay bé vung khăn lên, vừa khóc vừa chạy.

      Còn Yến Thanh hề đuổi theo.

      Ta sửng sốt sững sờ, lấy làm khó hiểu: “Diễn xuất có hơi quá phải.” Chẳng lẽ mấy lời âu yếm của Yến Thanh dỗ được Đỗ Tịch Tịch sao? Hay là năm đó ta dễ dụ quá mức, Yến Thanh chỉ mấy câu khiến cho ta ngừng được?

      Bỗng dưng Liễu Dự : “Nương tử, nếu Yến Thanh muốn thành thân với nàng, nàng có đồng ý ?”

      Ta hề suy nghĩ mà luôn: “ muốn đâu.”

      Liễu Dự lại : “Làm sao nương tử biết Yến Thanh muốn?”

      Ta cười : “Khó mà được ta đồng ý buông tay, bây giờ trời cao biển rộng, làm sao có thể đồng ý chứ?”

      Liễu Dự chớp mắt, ta lại : “ nóid dến việc có đồng ý hay , bây giờ ta muốn.”

      “Đúng thế, bây giờ nương tử chỉ là nương tử của ta, cho dù Yến Thanh muốn, cũng phải xem ta có đồng ý hay .” Liễu Dự cụp mắt, “Huống hồ…”

      thanh của Liễu Dự càng lúc càng , ta nghe câu sau gì, bèn hỏi: “Huống hồ cái gì?”

      cười cười, “ có gì.”

      Ta cũng để ý đến , bảo phu xe tiếp tục đánh xe đến phủ công chúa.
      tart_trung thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 16

      Editor: Qin Zồ

      Trong phủ ta có Tàng Bảo các, bên trong có vô số vật báu. Ta nhớ lờ mờ cái năm mà sau khi ta biết được chuyện của Yến Thanh và Đỗ Tịch Tịch, ta tâm tàn ý lạnh, lập tức sai người đem Bạch Ngọc quan cất vào trong Tàng Bảo các.

      Vừa xuống xe ngựa, ta lập tức thẳng đến Tàng Bảo các. Ta tìm đông tìm tây mà vẫn thấy bóng dáng của Bạch Ngọc quan đâu, sau lại sai người đem sách sổ quản lý trân bảo ra xem, đúng là phát bên thấy có Bạch Ngọc quan.

      qua mấy năm, ta cũng chẳng muốn truy cứu xem là kẻ nào làm tròn bổn phận. Ta lại nhìn lướt qua tập sổ tay, chuẩn bị tìm lễ vật khác thay cho Bạch Ngọc quan. Nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn thấy chỉ có Bạch Ngọc quan mới hợp với Ôn Diễn nhất.

      Ta cảm thấy buồn bã.

      Liễu Dự vẫn luôn hầu ở bên ngoài Tàng Bảo các, thấy ta ra liền hỏi: “Sao nương tử lại buồn thế kia?”

      Ta : “Ta muốn tìm món đồ, chỉ tiếc là lục tung toàn bộ cũng thấy đâu.”

      Liễu Dự hỏi: “Đó là vật gì?”

      Ta giấu diếm Liễu Dự, thẳng: “Bạch Ngọc quan.”

      Liễu Dự trầm ngâm lát rồi : “Cửa hàng trong kinh thành có rất nhiều, muốn tìm Bạch Ngọc quan cũng phải khó.”

      Ta cũng từng nghĩ qua cách này, nhưng mà trân bảo trong cửa hàng đều chẳng thể nào lọt nổi vào mắt ta, huống hồ ta lại cảm thấy chỉ có bạch ngọc quan tốt nhất mới có thể xứng với Ôn Diễn. Bỗng dưng, trong đầu ta chợt lóe lên.

      Bạch Ngọc quan tốt nhất, thế gian này đồ tốt nhất phải đều ở trong cung hay sao? Thừa Văn thích ngọc, lại là nam tử, chắc chắn có ít ngọc quan. Ta vội vàng sai bảo: “Người đâu, chuẩn bị xe vào cung.”

      Sau khi ta vào cung, chân trước mời vừa bước vào tẩm cung của Thừa Văn Thừa Văn tỉnh lại. Đệ ấy giựa vào giường ngáp cái, “Có chuyện gì xảy ra thế? Dường như lâu rồi đệ thấy a tỷ vội vã như thế này.”

      Ta : “ phải chuyện lớn gì, chỉ là muốn xin thứ từ đệ.”

      Thừa Văn cười : “A tỷ nhìn trúng tuấn lang quân nhà ai sao?”

      phải vậy.” Ta : “Thừa Văn, đệ có nhớ mấy năm trước ta có khối bạch ngọc cao cỡ nửa người , ta còn đánh ra thanh ngọc như ý cho đệ.” Thấy Thừa Văn có vẻ gì là nhớ ra, ta tiếp: “Tỷ còn đánh cây ngọc cải trắng cho Quán Quán, lúc ấy đệ còn …”

      Trong lòng ta cả kinh, vội vàng dừng lại. Ta nhất thời nóng vội quên mất Quán Quán là khối u trong lòng Thừa Văn.

      Nhưng dường như Thừa Văn cũng để tâm đến mấy câu lỡ lời vừa rồi của ta, nhíu mày : “Ta nhớ rồi, chuôi ngọc như ý này bây giờ còn đặt trong ngự thư phòng.”

      Ta thở ra, hỏi: “Đệ còn có món đồ bằng ngọc nào tốt như bạch ngọc quan kia ?”

      Thừa Văn trầm ngâm lúc rồi đáp: “Có.”

      Lập tức ta vui vẻ lên, Thừa Văn sai nội thị lấy bạch ngọc quan. Ta cười : “Ta biết Thừa Văn đệ thích ngọc như vậy, chắc chắn cất ít bạch ngọc quan.”

      Thừa Văn híp mắt, “Gần đây a tỷ nhìn trúng lang quân nhà ai thế? biết là hạng tài hoa nào mà khiến a tỷ trời còn chưa sáng vào cung đòi bạch ngọc quan của đệ?”

      Ta biết thừa Thừa Văn giễu cợt ta, liền mở to hai mắt trợn , “Thừa Văn chớ có bậy, ta chỉ là…” Ta đem những chuyện trong mấy ngày nay ra kể với Thừa Văn.

      Đợi ta xong nội thị cũng bước vào trình lên hộp gỗ đàn hương tinh xảo, ta mở ra, bạch ngọc quan lóng lánh trong suốt nằm bên trong, phối thêm vải gấm màu xanh, nhìn giống như vầng trăng tròn giữa hồ nước.

      Trong lòng ta lấy làm vui mừng, mới ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thừa Văn.

      Ta sửng sốt.

      Thừa Văn chậm rãi: “A tỷ, trong thiên hạ này tỷ muốn lấy ai làm phò mã cũng được, riêng Ôn Diễn .”

      Ta ngây người ra, lúc sau mới dở khóc dở cười : “Thừa Văn, ta chỉ với đệ là ta nhận Ôn Diễn làm tiên sinh, chứ phải là ta nhận Ôn Diễn làm phò mã.” Ta hiểu được vì sao Liễu Dự Ôn Diễn hợp với ta, Thừa Văn cũng là Ôn Diễn có khả năng làm phò mã của ta, rốt cuộc là bọn họ thấy ta có ý với cái kẻ cả ngày đều thiên cơ bất khả tiết lộ đấy ở chỗ nào?

      Thừa Văn nhìn ta, “Vậy là tốt rồi.”

      Ta có thể nghe ra trong lời Thừa Văn như là thở phào, này khiến ta khỏi kinh ngjac. Thừa Văn nghiêm túc những lời này với ta, chẳng lẽ quả nhiên đệ ấy thích Ôn Diễn, thích đến nỗi ngay cả a tỷ ta cũng muốn nhường?

      Sau khi ra khỏi hoàng cung, trong lòng ta rối tung rối mù, câu cuối cùng Thừa Văn với ta là: “A tỷ, Cảnh Nhuận học rộng tài cao, tỷ ở bên y nhiều vào, dù sao cũng có ích.” Nếu Thừa Văn sợ ta thích Ôn Diễn, vì sao lại bảo ta ở chung với Ôn Diễn?

      Ta nghĩ mãi ra, còn Thừa Văn cứ ở cạnh Ôn Diễn lâu như thế, cũng trở thành kiểu thiên cơ bất khả tiết lộ rồi, tuyệt chịu nó cho a tỷ biết nguyên nhân vì sao.

      Ta nghĩ đến độ đau cả đầu đành phải dừng lại.

      Lúc này sắc trời sáng hơn, ta lo đến kịp tiểu xá của Ôn Diễn liền bảo phu xe nhanh hơn. Ta sờ chiếc hộp gỗ đàn hương chứa bạch ngọc quan, trong lòng lấy làm thỏa mãn.

      Liễu Dự biết từ đâu lấy ra lồng bánh bao hấp, “Vừa rồi lúc nương tử tiến cung ta ở bên ngoài mua nó, mấy canh giờ rồi nương tử chưa ăn gì, chắc cũng đói bụng rồi.”

      Liễu Dự vừa thế, ta liền cảm thấy đói bụng . Liễu Dự tìm đôi đũa gỗ trong xe ngựa đưa cho ta, ta cũng khách khí, nhận lấy rồi kẹp chiếc bánh bao hấp, cắn miếng, hơi nóng lập tức tỏa ra, ta hút hết chỗ nước canh trong đó, lâu sau chiếc bánh xẹp , ta đưa thẳng nó vào trong miệng, nhai năm sáu lần rồi nuốt xuống.

      Vừa ngẩng đầu bắt gặp Liễu Dự với vẻ mặt hài lòng nhìn ta, nhất thời ta cảm thấy bánh bao trong bụng quay cuồng.

      Liễu Dự : “Nương tử tìm được bạch ngọc quan rồi?”

      Ta gật đầu.

      Liễu Dự hỏi: “Sao nửa đêm đột nhiên nương tử muốn tìm bạch ngọc quan?”

      Ta cười cười, với Liễu Dự. Nghe xong, Liễu Dự cúi đầu trầm mặc . Ta chẳng quan tâm lắm về cái người được vui cứ nhìn ta chăm chú, ta nhàn nhã ăn hết sạch toàn bộ bánh bao.

      Cho đến khi gần đến tiểu xá của Ôn Diễn Liễu Dự đột nhiên hỏi ta: “Nếu ta cãi nhau với nương tử, nương tử cũng tặng ta Bạch Ngọc quan chứ?”

      Ta tỉnh ngộ, ra đường Liễu Dự cứ khó chịu là vì vấn đề này. Nhưng cái chuyện này Liễu Dự hỏi đúng, đầu tiên ta chắc chắn cãi nhau với Liễu Dự, ta và Liễu Dự cãi nhau nổi, hơn nữa khi ta tặng quà tặng trùng quà, ta tặng Ôn Diễn Bạch Ngọc quan, nhất định lại tặng Bạch Ngọc quan cho Liễu Dự nữa.

      Thế là ta liền : “Ta tặng người vật khác.”

      Liễu Dự thoạt nhìn hơi mất mát. Nhưng mà ta cũng rảnh quản tâm tình của , ta suy nghĩ phải biểu đạt khéo léo thế nào với Ôn Diễn ngày về việc ngày hôm qua là ta đúng.

      Xe ngựa rất nhanh dừng lại, ta bước xuống thềm đá mà tự mình nhảy xuống, vô cùng gọn gàng. Ta nghĩ Ôn Diễn giận ta, hôm nay có lẽ để A Man dẫn ta vào. Nhưng Ôn Diễn so với trong tưởng tượng của ta khí phách hơn nhiều, A Man vẫn đứng ở trước rừng cây như cũ đợi ta.

      A Man dẫn ta và Liễu Dự vào, lúc sắp đến, A Man với ta: “Công chúa điện hạ, hôm nay ngươi nên cãi nhau với công tử nhà ta nữa.”

      Ta gượng cười tiếng, “ đâu.”

      Khi ta đứng trước cửa phòng Ôn Diễn trong lòng cảm thấy yên. Nhưng ta vẫn nhấc chân bước vào. Cứ ngỡ bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Diễn, nhưng khi ta bước vào Ôn Diễn ngồi trước bàn án vẽ tranh, thần sắc dịu dàng như ban đầu.

      Ta khẽ bước, lén lút đến, vừa mới thò đầu ra nhìn ta khỏi kinh hãi, giấy vẽ là chi chít những quả trứng gà giống nhau như đúc, đến chút sai khác cũng tìm ra.

      Ta hít hơi sâu.

      Lúc này Ôn Diễn đặt bút xuống, cười với ta: “Công chúa lại đây.”

      Ta khẽ ho, chuẩn bị đem những lời chuẩn bị ra Ôn Diễn giành trước, “Hôm qua là ta nghiêm khắc quá mức, mong công chúa độ lượng.”

      Ta vội đáp: “Ôn tiên sinh sai rồi. Chính vì cái gọi là nghiêm sư xuất cao đồ, tiên sinh lại sẵn lòng nghiêm khắc với ta, ta vui còn kịp ấy chứ, làm sao dám trách cứ tiên sinh? Hơn nữa hôm qua ta hành cũng quá lỗ mãng rồi.” Ta lấy hộp gỗ đàn hương cất trong ngực đưa lên trước mặt Ôn Diễn, ta khẽ ho, “Ta tâm muốn tiên sinh dạy vẽ, lễ vật này là đáp lễ cho lỗ mãng ngày hôm qua.”

      Ôn Diễn sửng sốt, ta sợ Ôn Diễn chịu nhận nên lại : “Nếu tiên sinh nhận, chính là chịu tha cho đệ tử.”

      Lúc này thần sắc Ôn Diễn có chút phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy. Trong lòng ta vui vẻ, “Tiên sinh mở ra xem cái gì sao?”

      đưa mắt nhìn ta rồi duỗi ngón tay mở hộp gỗ ra.

      Ta cười híp mắt hỏi: “Tiên sinh thích ?”

      Ôn Diễn chậm rãi : “… Thích.”

      Nghe được lời này, trong nháy mắt ta rất mừng, ta hớn hở ngồi xuống bên cạnh bàn, “Tiên sinh, hôm nay ta tiếp tục vẽ trứng gà, ta chắc chắn vẽ ra năm quả trứng giống nhau như đúc.”

      Dứt lời, ta liền nhấc bút, bắt đầu vẽ trứng gà.

      Ôn Diễn ở bên cạnh ta : “ vội. Công chúa có biết ta có thể vẽ ra nhiều quả trứng giống nhau như vậy mất bao lâu ?”

      Ta buông bút, nghi ngờ hỏi: “ tháng?”

      Ôn Diễn lắc đầu.

      Ta lại đoán: “Mười ngày?”

      Ôn Diễn cười : “Mười năm.”

      Ta kinh hãi, Ôn Diễn từ tốn : “Mới đầu học vẽ ta vẽ trứng gà còn thua xa mấy bức hôm qua công chúa vẽ. Thế gian này có kỳ tài, ta cũng phải kiểu người thông minh như công chúa nghĩ, chỉ là thời gian ta học so với người khác lâu hơn thôi.”

      Chẳng biết tại sao, ta cảm thấy khi đến phần sau, dường như Ôn Diễn rất cảm khái.

      Ôn Diễn học lâu như thế khiến ta kinh ngạc, nhưng có thể kiên trì lâu như vậy càng làm cho ta bái phục hơn, ta thầm nghĩ, Thừa Văn để ý đến Ôn Diễn, xem ra cũng phải có lý do
      tart_trungLinh Nguyễn thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 17

      Editor: Qin Zồ

      Ôn Diễn đích tiên sinh tốt, khi dạy ta vô cùng kiên nhẫn, ta học rất thoải mái. Ôn Diễn luôn khen ta có thiên phú, để vẽ năm trăm quả trứng gà giống nhau như ta mất mười ngày, đương nhiên thể bì với Ôn Diễn được, chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủn vẽ xong, còn ta lại mất đến mười ngày.

      Ta học vẽ cùng Ôn Diễn mười ngày rồi, ta ở chung với cũng vô cùng hòa hợp, nhưng mà manh mối hề tiến triển chút nào. Đồng thời ta cũng cảm thấy có gì đó mất mát, bởi vì Ôn Diễn chưa từng dùng Bạch Ngọc quan ta tặng.

      Cũng biết có phải vì ban ngày suy nghĩ nhiều quá hay mà đêm lại nằm mơ, mấy ngày nay đêm nào ta cũng mơ thấy Ôn Diễn, đội Bạch Ngọc quan ta tặng, ngồi xe lăn mỉm cười với ta, ta nhìn chớp mắt, đêm nào cũng như vậy.

      Đêm thứ mười hai, ta lại tiếp tục nằm mơ, hôm sau tỉnh lại ta mở to mắt run rẩy nhìn đôi phượng vờn nhau màn trướng trong giường, tận lúc lâu sau ta vẫn thể phục hồi tinh thần.

      Cho đến khi Vân Vũ bên ngoài hô to lên “Công chúa”, ta mới ngồi dậy giường.

      Ta để Vân Vũ tiến vào, hỏi nàng có chuyện gì.

      Hai mắt Vân Vũ sưng lên đáp: “Công chúa, thấy Tiểu Sư Tử đâu nữa.”

      Ta nghe thế khỏi cảm thấy lo lắng, liền lập tức sai bảo: “ tìm thấy với ta làm gì, còn mau phái người tìm. Sau này gặp những việc tương tự, cũng cần bẩm báo với ta, mau tìm .”

      Vân Vũ gật đầu rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

      Ta day day ấn đường, nhớ đến giấc mộng lúc nãy, đầu bỗng nhiên thấy đau. Lúc ăn sáng, dường như đầu ta còn đau hơn, ta chịu được nữa đặt thìa xuống, hai tay đè lên huyệt thái dương.

      Liễu Dự lập tức hỏi: “Nương tử thoải mái sao?”

      Ta : “Chỉ là đau đầu chút thôi, có gì đáng ngại.”

      Liễu Dự lo lắng, “Nương tử, để ta giúp nàng xoa bóp.”

      Ta từ chối, “ cần, bảo người chuẩn bị xe ngựa cho ta là được.” Sáng nay dậy trễ canh giờ, biết bây giờ có đến tiểu xá của Ôn Diễn kịp hay .

      Liễu Dự lo lắng : “Nương tử thoải mái hôm nay đừng đến chỗ Ôn tiên sinh nữa. bằng để ta tiếng với Ôn tiên sinh…”

      Ta nhíu mày, “ có gì đáng ngại.”

      Thần sắc Liễu Dự ảm đạm hẳn, ta biết ngữ khí vừa rồi có nặng nề, ta định mở miệng mấy lời dễ nghe nhưng cuối cùng vẫn thốt nên lời. Mấy ngày ta, Liễu Dự đối với ta thế nào, ta đều nhìn ra. Nhưng bất luận có đối tốt với ta nhiều chăng nữa ta vẫn hề có cảm giác nào. Nếu thích , ta đây cũng cho hi vọng nào.

      Nếu ta gặp Liễu Dự trước khi biết Yến Thanh, có lẽ ta thích người như . Chỉ tiếc ta lại gặp Yến Thanh trước, lại bây giờ tuy Liễu Dự luôn nghe lời ta, nhưng ai có thể đoán trước sau này có trở nên giống Yến Thanh ?

      Ta lạnh nhạt : “Nếu ngươi muốn đến chỗ Ôn Diễn cứ ở lại tiểu xá Tùng Đào .”

      Liễu Dự : “Ta ! Nương tử, ta , đừng để ta lại mình.”

      Lúc này đầu ta càng đau hơn.

      Trong xe ngựa, Liễu Dự luôn lo lắng nhìn ta, ta khẽ chạm phải ánh mắt , trong người cảm thấy có lỗi. Lúc đến tiểu xá của Ôn Diễn Liễu Dự theo ta vào trong phòng, với Ôn Diễn: “Ôn tiên sinh, nương tử ta hôm nay hơi đau đầu, nếu có xuất tình huống gì xin Ôn tiên sinh kêu ta tiếng.”

      Ôn Diễn khẽ cười : “Nếu Liễu công tử lo lắng như thế cứ ở lại trong phòng bồi công chúa.”

      Hai mắt Liễu Dự sáng lên, ta chờ mở miệng chặn lời: “ được.” Ta nhấn mạnh: “Nhiều người quá ta thể tập trung được.” kiên trì của ta khiến Liễu Dự phải lui ra, chờ sau khi Liễu Dự rời khỏi phòng ta mới đưa mắt về người Ôn Diễn.

      Hôm nay Ôn Diễn vẫn cài trâm gỗ như cũ, ánh mắt của ta ngưng đọng, trong lòng thấy mất mát đến cực điểm. Nhưng ta biểu ra ngoài, chỉ mỉm cười : “Hôm nay tiên sinh tính dạy ta gì đây?”

      “Công chúa ham học như vậy khiến ta vui mừng. Nhưng công chúa cần vội, để ta nấu ấm trà rồi bắt đầu cũng muộn.” Ôn Diễn cười cười, “Công chúa cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi .”

      Ta đáp “được”, sau đó Ôn Diễn tao nhã chọn lá trà, nấu nước, pha trà, ta nhìn chớp mắt. Cũng biết trải qua bao lâu, Ôn Diễn bưng ly trà đưa cho ta.

      “Hơi nóng đấy, công chúa uống chậm chút.”

      Ta “ừm” tiếng, cúi đầu thổi rồi hớp chút, trà vừa vào miệng lập tức ngũ quan mặt ta chen nhau dồn về chỗ, “Đắng quá.”

      Trong mắt Ôn Diễn mang theo ý cười, “Đây là Khổ Đinh trà, có thể giải khát, sáng mắt, chữa đau đầu, sạch phổi, thanh giọng. Khổ qua mặc dù đắng, nhưng chịu chút đầu đau nữa.”

      Ta lại uống ngụm, đúng là đắng tận đáy lòng. Nhưng khi nhìn lên bắt gặp ý cười trong mắt Ôn Diễn, đột nhiên ta cảm giác ra Khổ Đinh trà cũng đắng như vậy, thậm chí còn có chút ngọt.

      Dưới cái nhìn chăm chú của Ôn Diễn, ta liền uống hết ly trà Khổ Đinh.

      Ôn Diễn hỏi: “Có thấy tốt hơn ?”

      Ta gật đầu.

      Ôn Diễn cười, di chuyển xe lăn về trước bàn án, nhanh chậm : “Thiên phú của công chúa rất tốt, trước kia cũng có cơ sở, sở dĩ vẽ tranh tốt là do công chúa chuyện tâm. Hôm nay công chúa hãy vẽ bức tranh mà mình muốn vẽ, sau đó ta đưa ra bức tranh của mình cho công chúa, nếu bằng chỉ đạo thêm.”

      “Bức tranh mà ta muốn vẽ?”

      “Được rồi, công chúa có gì muốn vẽ ?”

      Tròng mắt ta dạo quanh phòng Ôn Diễn vòng, cuối cùng dừng lại người Ôn Diễn, “Có.”

      Ôn Diễn nhìn ta, “Là gì?”

      Ta cười híp mắt : “Phải có người mẫu.”

      Ôn Diễn cười : “Được, để ta gọi Liễu công tử vào.”

      Ta sửng sốt, “ phải, ta muốn vẽ Liễu Dự, ta… ta muốn vẽ tiên sinh.” Cuối cùng, sợ Ôn Diễn hiểu lầm, ta vội : “ phải lúc trước tiên sinh tặng bức tự họa cho ta sao? Nếu ta vẽ tiên sinh, vậy có thể lấy bức tranh của tiên sinh ra để so sánh rồi.”

      Lúc này Ôn Diễn gì, nhìn ta rồi đồng ý.

      Sau đó ta để Ôn Diễn ngồi trước thư án vẽ tranh, ta ở đầu kia thư án đề bút vẽ . Ta chuyên chú nhìn Ôn Diễn, chuẩn bị đưa vào tâm trí rồi vẽ ra giấy cảm thấy cây trâm gỗ tóc vừa mắt chút nào.

      Ta xoắn xuýt hồi, nhịn được mở miệng : “Tiên sinh.”

      Ôn Diễn đưa mắt, “Ừm?”

      Ta : “Vài ngày trước phải ta tặng tiên sinh Bạch Ngọc quan sao? biết tiên sinh có thể đội Bạch Ngọc quan để ta vẽ được ? Ta… ta nhìn trâm gỗ dễ thất thần…”

      Ôn Diễn dễ dàng phối hợp, lúc sau Ôn Diễn thay Bạch Ngọc quan ta tặng .

      Lúc này ta như mở cờ trong bụng.

      Ôn Diễn tiếp tục mải miết vẽ, ta nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc quan đầu , trong lòng vô cùng hớn hở, chỉ cảm thấy lúc trước ta tốn sức tiến cung tìm Thừa Văn đòi Bạch Ngọc quan này hề lãng phí chút nào, Bạch Ngọc qua xứng với Ôn Diễn, là cực kỳ xứng.

      Ôn Diễn bây giờ, vô cùng giống với Ôn Diễn trong mơ của ta.

      Ta hồi tưởng lại giấc mơ đêm đó, ở trong “mơ” đến quên cả giờ giấc, cho đến khi Ôn Diễn mở miệng gọi ta, ta mới hồi phục thần trí. Ôn Diễn : “Công chúa vẽ xong rồi sao?”

      Ta cúi đầu nhìn trang giấy trống , trong lòng cảm thấy trống rỗng. Ta chậm rãi hạ bút, “… Chưa.” Sau đó ta lại chậm rãi đưa tay đè chặt trán, mặt đổi sắc : “Đầu lại bắt đầu đau rồi.”

      Ta xoa huyệt thái dương, cúi đầu buông tiếng thở dài.

      Ôn Diễn : “Ta từng tập qua phương pháp bấm huyệt, công chúa bấm như vậy có hiệu quả đâu.”

      Ta mở mắt nhìn, “Vậy tiên sinh thay ta bấm nhé?”

      Ôn Diễn sửng sốt, rồi sau đó cười thành tiếng, “Được.”

      Ta : “Để tử cảm tạ tiên sinh trước.” Dứt lời, ta theo án thư đứng dậy, ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh Ôn Diễn, “Tiên sinh, mời.”

      Quả nhiên Ôn Diễn vươn tay ra, hai tay đặt huyệt đạo của ta bấm cách chậm rãi mà có lựuc, ngón tay của cực kỳ ấm áp. Ta thầm nghĩ ra bàn tay có thể vẽ ra tác phẩm tuyệt vời kinh ngạc kia lại ấm áp như thế, ấm đến nỗi khiến lòng ta cũng ấm lên theo.

      Lúc Ôn Diễn thay ta bấm, lúc mới bắt đầu có chút ngượng ngập, nhưng vàng về sau càng tự nhiên hơn. Ta nhớ lại mấy lời trước đây Ôn Diễn gần nữ sắc, liền mở miệng : “Lúc trước tiên sinh gần nữ sắc là ư?”

      .”

      Ta hơi tò mò hỏi: “Nam nhân đều có nhu cầu, tiên sinh có mình hai mươi có bảy, vậy nhu cầu trong hai mươi bảy năm này tiên sinh giải quyết như thế nào?”

      Ngón tay Ôn Diễn chợt cứng đờ, ta quay đầu nhìn, ngờ lại nhìn thấy bên tau Ôn Diễn bắt đầu nhuốm đỏ. Nhưng rất nhanh, lại dịu dàng : “… Tiên cơ bất khả tiết lộ.”

      Khóe miệng ta lập tức run run mấy cái.
      Linh Nguyễn thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 18

      Editor: Qin Zồ

      Do ở chung với Ôn Diễn lâu, thiên cơ bất khả tiết lộ ta cũng tương đối bình tĩnh, cũng giống như lúc trước xúc động muốn đánh cho trận. Ta cười khan tiếng nhắc lại.

      Nhất thời trong phòng hết sức yên tĩnh.

      Ôn Diễn bấm cho ta rất thoải mái, toàn thân dưới chậm rãi dãn ra, ánh mắt của ta bắt đầu có chút phiêu phiêu, nhìn lên bức vẽ tường, nhìn sang chén sứ bàn, nhìn nghiên mực cách đó xa, cuối cùng dừng lại ở bức họa trước mắt.

      Lần này Ôn Diễn vẽ gian nhà , cửa nhà mở rộng ra, bà lão trùm khăn đầu ngồi ghế đẩu, vẻ mặt bình thản nhìn mấy con gà vịt rượt đuổi nhau, mà cách đó xa trong bụi cỏ dường như có vật gì đó nằm, chẳng qua Ôn Diễn chưa vẽ xong nên ta cũng biết rốt cuộc là vật gì.

      Lúc này ta khỏi có chút giật mình.

      Căn nhà trong bức tranh đối ta mà , có thể là quen thuộc đến nỗi thể quen thuộc hơn được nữa, lúc trước chính chỗ này ta gặp Yến Thanh. Nhắc tới cũng khéo, hôm đó trời mưa to, Yến Thanh vào kinh thi vừa lúc qua gian phòng liền vào tránh mưa, mà ta cũng từ núi ngã xuống đó. Sau này Yến Thanh cho ta biết, hôm đó cả người ta toàn thân dính đầy máu, suýt nữa dọa chết .

      Chủ nhân của căn nhà này chính là bà lão trong tranh, vị bà lão này họ Chu, là người hiền lành, bà cho Yến Thanh tránh mưa, cũng chứa chấp ta người đầy là máu, cũng chính bởi vì Chu bà bà giúp đỡ, mới có chuyện ta và Yến Thanh lâu ngày sinh tình.

      Ta sững sờ nhìn bức tranh trước mắt, trăm tư khó giải, muốn hỏi vì sao Ôn Diễn lại vẽ bức tranh này Ôn Diễn rút tay về, cảm xúac ấm áp cũng biến mất, trong lòng ta nhất thời trống rỗng.

      Ta vịn vào án thư đứng lên, khó hiểu : “Đây phải là căn nhà ở chân núi sao?”

      Ôn Diễn lại cười : “Đúng thế, vài ngày trước đây tình cờ ngang qua, bà lão trong tranh tay cầm quạt hương bồ, ngồi ghế đẩu đung đưa tự nhiên, thế là nổi hứng muốn vẽ ra.”

      ra là thế…

      Ta lại xem xét bức tranh bàn, nghi hoặc : “Thế ở kia là vật gì?”

      Ôn Diễn : “Chính là con mèo.”

      Ta cười: “Ta cứ nghĩ tiên sinh định vẽ con rắn đói, đối diện với đoàn gà vịt đó như hổ rình mồi.”

      Ôn Diễn cũng cười : “Đó là con mèo, con mèo từ núi trượt xuống.”

      Trong lòng ta chấn động, nhớ lại Tiểu Sư Tử, nhớ lại bức tranh mây đen mưa to của Ôn Diễn lúc trước. Ta cụp mắt suy nghĩ, rồi lại giương mắt nhìn Ôn Diễn, ánh mắt vẫn ôn hào thanh nhuận, giống như tuyết thủy núi cao.

      Sau lại ta hai ba câu với Ôn Diễn rồi đứng dậy cáo từ. Ta chuẩn bị bước ra khỏi nhà gỗ Liễu Dự vào, vừa bước tới vừa cao hứng : “Nương tử, ta tìm được ít thảo dược có thể trị đau đầu.”

      Ta nhìn đống thảo dược trong tay : “Vừa rồi tiên sinh tay ta bấm huyệt rồi, bây giờ còn đau nữa.”

      Liễu Dự có chút mất mát, “À, ra vậy, thế để ta đưa về, đến lần sau nương tử đau đầu lại dùng.”

      Bỗng dưng, ánh mắt Liễu Dự rơi người Ôn Diễn, ta ràng nhìn thấy trong nháy mắt mặt thẳng băng, trong mắt có vẻ phức tạp vạn phần, dường như có hàng vạn hàng nghìn mây đen quay cuồng.

      Liễu Dự bĩu môi rồi xoay người chạy ra ngoài.

      Ta có chút giật mình, Ôn Diễn mở miệng : “Công chúa, có vẻ như Liễu công tử tức giận rồi, ngươi mau đuổi theo .”

      Ta vừa nghe, trong lòng có chút mơ hồ, “Mong tiên sinh chỉ giáo?”

      Ôn Diễn : “Liễu công tử là người tệ, nếu công chúa có thể cùng Liễu công tử kết thành lương duyên, cuộc đời này nhất định uổng phí.”

      Ta lạnh lùng : “Tiên sinh phải ta, làm sao biết ta có thể uổng?” Ta thấy Ôn Diễn mở miệng chuẩn bị cướp lời trước, “Đừng có với ta là thiên cơ bất khả tiết lộ, ngươi thay bệ hạ tính mệnh, bệ hạ tin ngươi là bản lĩnh của ngươi, nhưng ta hề tin. Trước ngươi cái gì mà lương duyên trời cho, đôi tự nhiên, ta toàn bộ đều tin, phải ta nghĩ, phải ta muốn, thứ mà trời cao đưa cho ta, chính là nghiệt duyên!”

      Ngữ khí của ta có nặng nề, nhưng Ôn Diễn tức giận, vẫn tao nhã như cũ, lúc này chỉ bốn chữ, “Mệnh do trời định.”

      Ta gằn từng tiếng, “Con người có thể thắng ý trời.”

      Ôn Diễn nở nụ cười bất đắc dĩ.

      Ta quen vẻ mặt này của , chuẩn bị châm chọc mấy câu đột nhiên thanh của Liễu Dự vang lên sau lưng ta, “Nương tử.”

      Ta sửng sốt quay đầu nhìn, lúc này Liễu Dự khôi phục bộ dáng bình thường, nhãn cầu trong sáng như trước, nhưng lại có sợi tơ lo lắng, giọng : “Nương tử, vừa rồi là ta tốt, ta nên nổi giận, nàng đừng giận ta, sau này ta vậy nữa.”

      Vừa nhìn Liễu Dự, lập tức nhớ đến cái lương duyên Ôn Diễn .

      Giờ phút này trong lòng ta vô cùng phiền, cũng bất chấp tâm tư của Liễu Dự, vung ống tay áo lên, hùng hổ rời khỏi tiểu xá của Ôn Diễn. Liễu Dự theo ta khỏi, nhắc lại chuyện ban nãy. Cho đến lúc lên xe ngựa, mới dè dặt mở miệng: “Nương tử giận ta sao?”

      Ta nhìn thẳng vào .

      “Liễu Dự, ngươi thích ta điều gì?”

      Liễu Dự chút suy nghĩ ngay: “Ta thích toàn bộ của nương tử, toàn bộ của nương tử cái gì ta cũng thích.”

      Những lời này, Yến Thanh cũng từng với ta. Nhưng đến cuối cùng, ta có được gì ? Ta lạnh nhạt : “Liễu Dự, sau này ngươi chớ có gọi ta là nương tử của ta nữa.” Dừng lại, ta tiếp: “Ngươi bây giờ nhớ điều gì, chỉ nhớ mỗi việc thích ta. Ta ngại với ngươi, trước đây vài ngày ta sai người điều tra ngươi, quê quán của ngươi ở Thanh Tây, từng là tú tài năm Hữu Bình thứ nhất, giữa chúng ta căn bản có khả năng gặp mặt, càng đừng đến hai chữ thích. Ta từng nghe ở Nam Cương có loại vu cổ thuật, có thể điều khiển trí nhớ người trúng độc. Liễu Dự, ngươi có từng nghĩ đến, ngươi muốn ta thích ngươi, nhưng nếu có ngày ngươi nhớ lại chuyện cũ, phát ra kì ngươi hề thích ta. Đến lúc đó ta nên làm thế nào?”

      Thần sắc Liễu Dự ngơ ngác, ta thấy có lời nào để , nghĩ thầm những lời này của ta có hiệu quả, thế là thầm thở phào. Ta vén mành lên, phân phó phu xe xuống núi.

      Bức tranh mây đen mưa to trước kia ta cho là trùng hợp, như vậy bức tranh của Ôn Diễn hôm nay, bản thân ta muốn xem có phải trùng hợp hay .

      Liễu Dự đột nhiên : “Nương tử hồi phủ sao?”

      Ta đưa mắt nhìn , hơi nhếch môi, cam lòng : “Công chúa muốn hồi phủ sao?”

      phải, ta muốn đến nơi.”

      Khi chuyện, xe ngựa dừng lại, phu xe cho ta hay, phía trước xe ngựa được. Ta im lặng lát rồi dặn phu xe đợi ở chỗ này. Ta xuống xe với Liễu Dự, chuẩn bị đến.

      May mà nơi này cách gian nhà dưới chân núi xa, cũng mất nhiều thời gian lắm.

      Liễu Dự trước mặt ta, được lúc, bỗng nhiên quay đầu lại, vươn tay ra với ta: “Nương tử… Công chúa, nơi này hơi trơn, để ta đỡ nàng.”

      Ta nghĩ thầm kỳ Liễu Dự đối xử với ta rất tốt, chỉ tiếc…

      Ta lắc đầu, “Trước kia ta thường lên núi du ngoạn, ta hề mảnh mai như ngươi nghĩ đâu.” Theo ta đoán, chừng Liễu Dự còn yếu hơn cả ta.

      Thần sắc Liễu Dự ảm đạm , “Công chúa nguyện ý để Ôn tiên sinh thay nàng bấm huyệt, cũng muốn để ta đỡ ngươi.”

      Ta khỏi run rẩy, “Ngươi bậy gì đó, hai chuyện này căn bản giống nhau.” Ta vòng qua Liễu Dự, thẳng, “Mau .”

      Rốt cuộc Liễu Dự vẫn theo ta , ta cũng nhàng thở ra.

      Lúc tới chân núi căn nhà từng khiến ta và Yến Thanh lâu ngày sinh tình cũng ra trước mắt, cước bộ hơi dừn lại, trong đầu ta có cảm giác hiểu ra sao.

      Ước chừng được năm sau bước, ta đến gần gian nhà này.

      Giống như trong bức tranh của Ôn Diễn, trước hàng rào có mấy con gà con vịt rượt đuổi nhau, nhưng thấy bóng dáng của bà lão đâu. Trái tim treo của ta nhất thời buông lỏng xuống.

      Ta vừa thở ra hơi nghe thấy két tiếng, cửa nhà mở ra, Chu bà bà đem theo ghế đẩu ra đặt trước cửa, bà ngồi ở ghế, tay trái cầm chiếc quạt hương bồ, vừa quạt vừa nhìn lũ gà vịt chơi đùa.

      Ta cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn về phía bụi cỏ, làn gió thổi qua, những ngọn cỏ xanh mướt đong đưa thân mình.

      Lúc này, Chu bà bà bỗng kêu lên, “ nương? Mộc nương?”

      cách bốn năm, ta nghĩ là Chu bà bà còn nhớ ta, lúc ấy ta ra tên của mình, chỉ đem họ của mình bỏ nửa, thành chữ “Mộc”.

      Ta đến, tươi cười : “ ra Chu bà bà còn nhớ ta.”

      Chu bà bà phe phẩy quạt hương bồ, cười ha ha : “ nhiều năm như vậy rồi ta chưa thấy nương nào đẹp hơn ngươi, tự nhiên nhớ thôi. Nào, lại đây, để Chu bà bà nhìn xem, có phải so với trước kia càng đẹp hơn ?”

      Ta dở khóc dở cười bước vài bước đến gần Chu bà bà.

      Chu bà bà nheo mắt nhìn ta hồi lâu rồi hớn hở : “Quả nhiên càng ngày càng đẹp ra, cả thiên hạ này mỗi ngươi dễ nhìn nhất.” Lúc này ánh mắt Chu bà bà dừng lại người Liễu Dự, Chu bà bà lại híp mắt, “Tiểu Yến Tử, cũng tới đây để Chu bà bà nhìn cái nào.”

      Ta có chút xấu hổ nhìn Liễu Dự, gượng cười : “Chu bà bà, phải là Tiểu Yến Tử.”

      Liễu Dự di đến, Chu bà bà nheo mắt thành đường chỉ, lúc sau Chu bà bà mới cười : “Bà bà già rồi, mắt còn tốt nữa, quả phải là Tiểu Yến Tử.”

      Ta mỉm cười : “Chu bà bà, tên là Liễu Dự.”

      Ánh mắt Chu bà bà vẫn dừng lại người Liễu Dự, đột nhiên bà : “Tiểu Liễu Tử, ta nhìn thấy ngươi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :