1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Họa Trung Hoan - Đạm Anh (62c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 4
      Editor: Qin Zồ


      Ta vừa nghe mà khỏi cảm thấy hoảng sợ, lập tức đưa mắt nhìn Ôn Diễn cười , cũng chẳng lời nào, nâng chén trà tử sa lên, hớp chút Bích Loa Xuân.

      Vân Vũ vội vàng : “Công chúa, mau trở về , tân phò mã gia chờ người đó.”

      Ta liếc Vân Vũ cái, bảo nàng bình tĩnh chớ nóng nảy. Vân Vũ há mồm định gì đó, ta liền nhăn mày, nàng lập tức câm nín.

      Ta trăm lần tin hạt giống có thể nở ra người, cho dù lúc này trong phủ công chúa có hàng nghìn hàng vạn phò mã chờ ta, ta cũng trở về ngay tức khắc.

      Hạt giống là Ôn Diễn cho, giống phò mã cũng là , toàn bộ việc kỳ lạ đều sau khi Ôn Diễn xuất mới xảy ra. Bây giờ việc cấp bách trước mắt là ta muốn làm Ôn Diễn diễn trò gì.

      đài diễn rất là oanh liệt, ta nghe mà thấy phiền lòng, ta gọi đầu tử của gánh hát đến bảo dừng diễn lại. Sướng Hí viên nhất thời yên tĩnh trở lại, ta nhìn Ôn Diễn, híp mắt hỏi: “Quốc sư nợ ta lời giải thích.”

      Ôn Diễn hờ hững : “Bây giờ tin hay tin cũng vô dụng, cuối cùng có ngày công chúa tin.”

      Bên ngoài sấm lại nổi, ta nghĩ giờ phút này thể moi ra từ miệng Ôn Diễn điều gì được nữa, vậy là bèn : “Lời của quốc sư là mơ hồ. tháng trước quốc sư vì xem số cho bệ hạ mà được bệ hạ xem trọng, biết quốc sư cũng có thể xem số cho ta ?”

      Ôn Diễn đưa mắt nhìn ta, giữa lông mày vẫn là thần sắc dịu dàng như cũ.

      “Công chúa muốn xem cái gì?”

      Ta : “Nhân duyên.”

      Ôn Diễn im lặng nhìn ta, chẳng biết tại sao, ta chợt thấy cả người được tự nhiên, khuôn mặt kia trước sau vẫn như muốn quấy nhiễu lấy mạng ta vậy. Ta dời mắt sang chỗ khác, tầm nhìn rơi vào hư .

      Ôn Diễn : “Lương duyên trời cho, đôi tự nhiên.”

      Ta cười lạnh: “Có lẽ quốc sư cũng biết chuyện tháng trước ta vừa hòa ly với tiền phò mã, quốc sư là lương duyên trời cho, vậy ta với tiền phò mã là nghiệt duyên sao? Vả lại nếu như những lời quốc sư lúc trước là , thế chưa đến ba tháng tân phò mã, chuyện này quốc sư cần giải thích thế nào?”

      Ôn Diễn vẫn im lặng nhìn ta, bất kể ta có châm biếm cỡ nào vẫn dịu dàng như lúc ban đầu, chỉ khẽ mở đôi môi mỏng, nhàn nhạt : “Thiên cơ bất khả lộ.”

      Miệng ta giật giật, “Câu này hình như gã thầy tướng nào cũng thích cả.”

      Ôn Diễn: “Công chúa quá rồi.”

      Ta thể tranh cãi với Ôn Diễn nổi, con người như dòng suối trong núi, thanh lãnh ôn hòa, bất kể ta có thêm mắm thêm muối thế nào vẫn tức giận. Ta xem như là bỏ qua, “Thôi thôi, Vân Vũ, chúng ta hồi phủ thôi.”

      Vân Vũ vui vẻ đỡ lấy cánh tay ta : “Công chúa, bộ dạng của tân phò mã gia có thể rất đẹp.”

      Khóe miệng ta lại run rẩy.

      Sau khi gặp gỡ Ôn Diễn kinh vi thiên nhân, có lẽ thế gian này chẳng có nam tử nào tuấn tú đến độ làm cho ta khó có thể rời mắt được nữa. đường hồi phủ, Vân Vũ như chú chim non tíu tít ngừng, lời nào cũng đều là ca ngợi hạt giống phò mã.

      “Ôi chao, công chúa, người thấy là đáng tiếc. Lúc ấy tia chớp đánh bổ xuống, vừa đúng mảnh đất mà tân phò mã gia nằm, em lo lắng tân phò mã gia ở dưới đất liệu có bị phá hủy , thế là cứ mặc kệ sấm chớp lao ra đào tân phò mã gia lên xem chút, ngờ em còn chưa đến gần, sấm sét liên tục nổ vang, em vừa mới định thân mình lại lại tia chớp nữa đánh xuống, tiếng ầm vang lên, sau đó tân phò mã gia liền từ dưới lòng đất chui lên. Lúc ấy cả người tân phò mã gia đều là bùn đất, cho dù người đầy bụi bặm, nhưng tân phò mã gia rất xứng với câu thơ, mọc từ bùn lầy mà nhiễm1! Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, quả chính là phò mã vì công chúa mà sinh ra!”

      (1 Xuất ứ nê nhi bất nhiễm [出淤泥而不染] trích trong bài thơ Ái Liên Thuyết của Chu Đôn Di)

      Ta có lòng tốt nhắc nhở Vân Vũ, “Bùn đất đầy người bụi bặm đầy người, đều là từ nước bùn làm bẩn.”

      Vân Vũ vội vàng : “ phải, tân phò mã gia chỉ cần thùng nước dội xuống, bùn đất đều bay hết.”

      Lại có người từ dưới đất chui lên, ta tin. hạt giống lại có thể sinh ra người, ta càng tin. Chẳng qua hôm đó đúng là nhàm chán , bổn công chúa muốn chơi đùa với quốc sư cũng được.

      Từ dưới đất chui lên tân phò mã, thú vị thú vị là thú vị, bản thân ta cũng muốn mở mang kiến thức.

      Vì do tân phò mã là từ dưới đất chui lên, cái cách gặp mặt cũng tương đối đặc biệt chút. Ta vừa xuống kiệu, còn chưa kịp nhìn tấm bảng phủ công chúa bóng đen nhảy bổ tới.

      Ta lập tức tránh , bóng đen kia ngã dưới chân ta.

      Vân Vũ chạy đến, hai mắt lưng trùng, “Phò mã gia!”

      Ta sửng sốt, thị vệ rút đao ra cũng sững sốt, bóng đen kia bò lên từ mặt đất, sờ soạng tà váy của ta, cuối cùng hai tay dừng lại bên hông ta. Ta nhìn , mở đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm ta, nở nụ cười sáng lạn.

      “Nương tử.”

      Ta run run, tân phò mã ôm chặt ta, “Nương từ, trời sắp mưa rồi, coi chừng bị lạnh, chúng ta vào nhà .”

      Ta tiếp tục run run, Vân Vũ : “Các ngươi làm gì thế hả? Còn mau bỏ đao xuống, đây chính là tân phò mã gia của chúng ta!”

      Ta run rẩy đến ba cái, tân phò mã gia kéo ta vào nhà.

      Ta ngồi nhuyễn y, tân phò mã rất ân cần đưa ta chén trà nóng, rồi sau đó ngồi xuống bên trái ta, dựa sát vào ta. Ta vừa uống trà vừa đánh giá . Tân phò mã cũng rất tuấn tú, môi hồng răng trắng, ánh mắt trong suốt nhất mà ta từng thấy.

      Có lẽ là cái nhìn của ta quá thẳng thừng nên hai bên tai tân phò mã đỏ ửng.

      giọng : “Vì sao nương tử cứ nhìn ta thế?”

      Ta đặt chén trà xuống, nhìn hỏi: “Ngươi là từ trong đất chui ra sao?”

      Vẻ mặt tân phò mã ngu ngơ, “Nương tử gì ta hiểu lắm.”

      Chậc chậc, xem ra tân phò mã này giả ngu rất tốt. Nhưng ta phải người dễ dàng như thế, ta híp mắt hỏi: “Ngươi…” Còn chưa xong, tân phò mã bỗng nhiên cầm lấy tay ta, thành khẩn : “Nương tử, ta họ Liễu, tên chữ Dự, tự là Cẩn Minh.”

      Ta hơi giật mình, tân phò mã tự xưng là Liễu Dự lại : “Nương tử, sau này ta đối tốt với nàng.”

      Vân Vũ tiếp tục mở lớn mắt, “Công chúa, người nhìn , chủng loại phò mã này hơn người.”

      Ta rút tay ra, lấy khăn ra lau, “Liễu… Dự phải ? Ôn Diễn cho ngươi biết ta thích bị người ta chạm vào sao? Nếu ngươi biết mà dám chạm vào ta có biết kết quả thế nào ? Vân Vũ, mau cho hạt giống phò mã này biết.”

      Vân Vũ : “Công chúa, nam nhân trong kinh thành nhìn thấy người đều sợ đến mức tè ra quần, nào có người nào dám chạm vào người?”

      Nha hoàn này chẳng hiểu ý ta tẹo nào, vừa nhìn thấy sắc đẹp của hạt giống phò mã mà quên ăn ý của hai người chủ tớ bọn ta. Nhưng mà sao, bổn công chúa là người có khí phách, tính toán với nàng.

      Liễu Dự tha thiết nhìn vào bàn tay ta, bỗng nhiên : “Nương tử yên tâm, sau này ai dám động vào nàng, ta đạp mạnh!”

      Hạt giống phò mã này quả nhiên lại giả vờ, ta lạnh giọng : “Liễu Dự, ngươi với Ôn Diễn có quan hệ như thế nào?”

      Liễu Dự nghi hoặc hỏi, “Ôn Diễn là ai?”

      Ta suy nghĩ lát rồi đáp, “Ừm, chính là nam nhân đem ngươi nhét vào trong hạt giống.”

      biết.” Vẻ mặt Liễu Dự trông rất nghiêm túc, “Nương tử, nàng cần đuổi ta , nàng bảo ta làm gì ta cũng làm, việc nặng nhọc đến mấy ta cũng làm được, ta còn có thể làm ấm giường, bảy mươi hai kiểu xuân cung, nương tử thích kiểu nào, ta cũng có thể phụng bồi.”

      Ầy, Ôn Diễn cho ta hạt giống chẳng thuần khiết tí nào.

      Ta cười híp mắt , “Bảy mươi hai kiểu long dương, ngươi phụng bồi được ?”

      Liễu Dự biến sắc, nhưng trong nháy mắt lại như làm quyết định trọng đại, thề : “ ra nương tử có việc khó , nhưng nương tử chớ lo lắng, chỉ cần là nương tử, dù nam hay nữ ta vẫn có thể phụng bồi, chắc chắn khiến nương tử vui vẻ đến dục tiên dục tử.”

      Mắt thấy đám hạ nhân xung quanh muốn cười nhưng dám người, ta liền sai người kêu Ngô Tung vào.

      Lúc Ngô Tung tiến vào, ta vẫn cười híp mắt nhìn Liễu Dự.

      biết công chúa có gì sai bảo?”

      Ta chậm rãi hớp trà, “Đem nam nhân họ Liễu tên Dự này ném ra khỏi phủ cho bổn công chúa.” Bộ dạng của Liễu Dự quả tệ, đúng hơn chính là mẫu ta thích, nhưng ta thể nào hiểu nổi ý tứ của Ôn Diễn.

      Ta muốn vất bỏ Liễu Dự, để xem tiếp theo Ôn Diễn muốn làm những gì.

      Lập tức Ngô Tung lên tiếng “vâng”.

      Vân Vũ hoảng sợ : “Công chúa, nhưng mà…”

      Ta liếc nàng cái, lạnh nhạt : “ nhưng nhị gì hết, Vân Vũ, mấy ngày vừa qua em càn quấy cũng đủ rồi. Phủ công chúa làm sao có thể chứa chấp người thân phận ?”

      Vân Vũ cúi thấp đầu xuống gì.

      Liễu Dự đáng thương nhìn ta, “Nương tử, ta phải thân phận . Ta họ Liễu, tên chữ Dự, tự là…”

      Ta ngắt lời , “Ồ? Thế quê quán của ngươi ở đâu? Người nhà ngươi ở đâu?”

      Liễu Dự luống cuống, “Nương tử, ta… ta… ta nhớ . Ta chỉ nhớ ta họ Liễu, tên chữ…”

      Ta khoát tay, “Ngô Tung, còn mau làm việc?”

      Chỉ giây sau, trong phòng ta lại yên tĩnh trở lại. Vân Vũ im lặng đứng bên cạnh ta, xem chừng là giận dỗi ta. Sau khi ta dùng hai chiếc bánh điểm tâm, Vân Vũ đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta, nàng : “Công chúa, cho em được ra suy nghĩ của mình.”

      .”

      “Phò mã gia đúng là bước ra từ trong đất, là em tận mắt chứng kiến. Quốc sư đại nhân chắc chắn là thần tiên phải người, nếu bệ hạ xưa nay cẩn thận như thế đâu dễ dàng để người dân thường trở thành quốc sư? Quốc sư đại nhân đưa công chúa hạt giống này nhất định là đơn giản, biết công chúa có để ý , nhãn cầu của tân phò mã gia có màu nâu, giống y màu của hạt giống. Hơn nữa khi tân phò mã gia thấy em lần đầu, tân phò mã gia cứ luôn miệng hỏi em, công chúa người ở đâu? Hơn nữa tân phò mã gia còn biết được rất nhiều thói quen của công chúa, thậm chí có việc ngay cả em hầu hạ công chúa ba năm vẫn chú ý.”

      Ta nhíu mày, “Ồ? nghe chút nào.”

      Vân Vũ : “Tân phò mã gia công chúa hễ việc buồn gì đều đặt trong lòng, lúc mất hứng lăn từ đầu giường đến cuối giường…”

      Trong lòng ta cả kinh, bí mật này đích thị chỉ có mình ta biết, đừng đến Vân Vũ, ngay cả tri kỷ của ta là Quán Quán cũng biết, Liễu Dự làm sao có thể biết?

      Vân Vũ lại : “Công chúa, em tin rằng Liễu công tử là phò mã ông trời ban cho công chúa, là để bù đắp cho tổn thương mà trước kia Yến thượng thư gây ra. Công chúa, người nhìn , bên ngoài trời mưa rất to, người để Ngô tổng quán ném phò mã gia ra ngoài, chắc chắn phò mã gia sinh bệnh.”

      “Công chúa, phò mã gia ở bên ngoài chắc chắn chịu nổi. Đến lúc đó biết trong thuyết thư lâu lại gì công chúa đây…”

      “Công chúa, ngoài phủ công chúa của chúng ta núp ít thuyết thư tiên sinh đâu…”

      Lúc này, chợt có hạ nhân vội vàng chạy vào, hành lễ xong rồi : “Bẩm báo công chúa, có người bảo tiểu nhân đem gói đồ này giao cho người.”

      Nha hoàn phía sau ta bước lên nhận lấy, mở gói đồ ra.

      Ta vừa nhìn, nhất thời choáng váng.

      ngờ chính là bộ ấm tử sa kia!

      Ta khó khăn dời ánh mắt khỏi bộ ấm trà quý báu, dè dặt mở bức họa cuộn tròn bên cạnh bộ ấm trà ra…. vừa nhìn, ta lại choáng váng.

      Ta chợt tới trước đó lâu Ôn Diễn với ta: “Muốn cầu được công chúa, cuối cùng ngày có thể tu thành chín quả.”

      Ôn Diễn này là lợi hại, ta muốn bộ ấm tử sa, đưa tới cho ta, ta muốn bức họa của , cũng đưa tới cho ta, hơn nữa bức tranh này vẽ rất giống phong vận của .

      Ta liền vội hỏi: “Là ai đưa gói đồ này cho ngươi?”

      Hạ nhân đáp: “Bẩm công chúa, là nam tử áo lam.”

      Ta hỏi: “?”

      Hạ nhân : “Bẩm công chúa, có.”

      Ta đưa mắt nhìn bộ ấm tử sa bàn, với Vân Vũ: “Ngươi dẫn Liễu Dự về đây, cứ sắp xếp cho ở chỗ trống nào trong sân là được.”
      tart_trungLinh Nguyễn thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 5

      Editor: Qin Zồ

      Ta tự mình đem bức tranh của Ôn Diễn dán lên vách tường ở cạnh giường, trước khi ngủ ta nằm nghiêng giường, tay chống cằm, với tư thế này ta có thể nhìn thấy bức tranh ở rất gần.

      Ta thầm nghĩ nếu bị người biết chuyện nhìn thấy, chắc chắn cho là ta Ôn Diễn đến chết sống lại, thậm chí còn tiếc khoản tiền để lấy bức tranh, chỉ vì để cho ngày đêm vừa mở mắt liền trông thấy.

      Ta thở dài tiếng, người đời nào biết ta đây là lo buồn vì nước vì dân? Vì Đại Vinh, vì Thừa Văn, vì con dân thiên hạ, ta để ý đến thanh danh cũng phải đánh trận với Ôn Diễn.

      Liễu Dự đích thị là người của Ôn Diễn, còn Ôn Diễn trăm phương ngàn kế đưa Liễu Dự vào phủ công chúa ta biết là có ý gì? Vả lại Ôn Diễn kia nhìn dọc nhìn ngang thế nào cũng ra dáng vẻ vô dục vô cầu chuẩn bị thăng tiên, căn bản giống với người mưu cầu danh lợi.

      Ta lại nhìn sang bức họa, suy nghĩ lại phen, vẫn nghĩ ra nên làm gì, thế là quyết định nhắm mắt ngủ. Hôm sau tìm Thửa Văn hỏi ràng mới được.

      Ta nhắm mắt lại, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, dần dần rơi vào giấc ngủ. Lúc nửa đêm, ta ngủ say, chợt có tiếng sấm vang lên, đánh thức ta từ trong giấc ngủ. ra sấm chớp cũng chẳng quan trọng, ta còn , chớp có giáng xuống ta cũng sợ. Nhưng vấn đề là ta vừa mở mắt sợ đến chút nữa lục phủ ngũ tàng đều rơi ra.

      Trong màn đêm tối đen, có người ngồi xổm trước giường ta, người nọ chỉ mặc bộ y phục, tóc tai bù xù, nhìn ta hết sức chăm chú.

      Ta vỗ ngực, tức giận : “Liễu Dự, ngươi ngồi xổm trước giường ta làm gì? Ngươi vào đây bằng cách nào!”

      Liễu Dự mở to mắt nhìn ta, “Bên ngoài sét đánh, ta lo nương tử sợ hãi, cho nên nhảy từ cửa sổ vào.”

      Khóe miệng ta run lên, “Ta sợ sét đánh.”

      Liễu Dự : “, nương tử sợ. Trước đây vì sét đánh bên ngoài mà nương tử sợ đến nỗi ngủ được, bây giờ có ta ở đây, nương tử cần sợ nữa.”

      Ta cắn răng : “Đó là trước đây!” Bỗng dưng, ta sửng sốt, ta kéo vạt áo Liễu Dự, “Làm sao ngươi biết được những chuyện trước đây của ta?” Những chuyện năm xưa, ngoại trừ bà mẹ tuổi tác cao của ta, thế gian này người thứ hai biết.

      Liễu Dự toét miệng cười, “Chuyện của nương tử, ta đều toàn bộ.”

      Ta lặp lại lần, “Rốt cuộc làm thế nào ngươi biết được?”

      Liễu Dự nghiêng đầu nhìn ta, ra vẻ trầm tư suy nghĩ, ta nhẫn nại đợi hồi lâu, mới cau mày : “Ta cũng biết vì sao ta biết nữa, giống như lúc ta tỉnh lại trong đầu biết việc này rồi.”

      Ngữ khí của Liễu Dự có vẻ thành , nghe giống như là dối.

      Chẳng lẽ chính là hạt giống vì ta mà sinh ra sao?

      Ta hỏi: “Tỉnh lại? Tỉnh lại cái gì?”

      Liễu Dự đáp: “Chẳng nhẽ nương tử bị sấm sét dọa sợ rồi sao? Tỉnh lại chính là mở mắt ra…”

      “Ta có ý này. Ý của ta là trước khi ngươi tỉnh lại làm những gì?”

      Liễu Dự bắt đầu vắt hết óc nghĩ, : “ làm gì cả, ta chỉ mực nhớ thương nương tử, bây giờ cuối cùng cũng gặp được nương tử, ta rất vui.”

      Ta nhìn Liễu Dự, càng nhìn càng cảm thấy Liễu Dự như bị mất trí, chỉ biết tên của mình, ngay cả những việc mình từng làm đều nhớ được. Nhưng nếu như Liễu Dự đúng là bị mất trí, tại sao lại nhớ kỹ toàn bộ chuyện trước kia của ta? Tuy ta từng hoang đường, đến trai bao cũng từng nuôi, cũng đến tiểu quan lâu, nhưng ta dám thề, ta tuyệt đối trêu chọc Liễu Dự, lại càng biết . Chiều hôm nay mới là lần đầu gặp .

      Ta rút tay về, : “Liễu Dự…”

      Liễu Dự nhút nhát : “Vì sao nương tử phải xa lạ như thế? Nương tử, tự của ta là Cẩn Minh, nàng gọi ta là Cẩn Minh cũng được.”

      Ta cười, “ cần.”

      Liễu Dự vẻ mặt đau khổ : “Vì sao?”

      Ta , “ vì gì cả, ngươi thắp đèn lên .” Tuy ta là người hiền lành, nhưng lại là người đứng đắn, tên tự chỉ có thể là người cực kỳ thân mật mới có thể gọi. Ta chỉ mới quen biết Liễu Dự có ngày, cho dù luôn mồm gọi nương tử nương tử nghe dễ chịu, nhưng ta muốn thuận theo ý của .

      Liễu Dự mở to hai mắt nhìn ta.

      Ta nhàng “hừm” tiếng, tỏ vẻ là kẻ bề , lập tức : “Tương lai vẫn còn dài, có ngày nương tử đồng ý gọi tên tự của ta. Nương tử bảo ta thắp đèn, ta thắp đây.”

      Liễu Dự nhanh chóng thắp sáng ngọn đèn bàn tròn lên, trong phòng tối đen trong nháy mắt liền bừng sáng. Ta ngoắc ngoắc ngón tay, bảo Liễu Dự tới đây. Ta chìa ngón tay ra, chỉ vào bức họa của Ôn Diễn hỏi: “Ngươi gặp qua chưa.”

      Liễu Dự im lặng lúc lâu rồi : “Nương tử, ta vẫn có chân, ta có thể làm rất nhiều việc làm được. Nương tử, nàng đừng thích . thoạt nhìn đúng là rất tuấn tú, nhưng người như , nương tử mà thích rất vất vả.”

      Ta nhíu mày, “Hả? Tại sao lại thế?”

      Liễu Dự : “Nương tử, nàng nhìn , nhìn qua có vẻ giống người thường. Mặc dù nương tử là công chúa, nếu thích thần tiên, cuộc đời nương tử chắc chắn rất mệt mỏi đau khổ. Thần tiên có cảm xúc nhớ thương cõi trần. Nương tử dán bức họa của ở đây, chưa chắc ta thích nàng.” nặng nề gật đầu, “Vì thế, nương tử nàng nên dán bức họa của ta .”

      Ta dở khóc dở cười, ta vốn muốn để Liễu Dự nhìn bức họa của Ôn Diễn, rồi quan sát thần sắc của xem có gì ổn . ngờ lại ra những lời thế.

      Cho dù diện mạo của OD có kinh vi thiên nhân đến đâu, ta cũng thích được.

      Ta với Yến Thanh thành hôn bốn năm, tuy có ngọt nhưng cũng có đắng, hơn nữa thường là mới nếm được tí mật ngọt, cái đắng cứ ùn ùn kéo đến. Bốn mùa xuân thu, ta vì Yến Thanh, dường như đánh mất tính khí của bản thân, lấy niềm vui của Yến Thanh làm niềm vui của mình, lấy nỗi buồn của Yến Thanh làm nỗi buồn của mình, mỗi lần biết được qua đêm chỗ Đỗ Tịch Tịch ta như lá rụng trong gió, mất hết sinh lực.

      Chuyện đương, quá mức vất vả. Ta chịu khổ cực ở chỗ Yến Thanh rồi, cuộc đời này bao giờ nếm thử nữa, cũng như ta khi Yến Thanh thích nhất là uống nước nho, bây giờ nước nho có đổi vị, ta cũng thề chạm đến giọt.

      giờ trong kinh thành, lấy danh nghĩa công chúa tác oai tác quái, thi thoảng trêu ghẹo mỹ nam tử, thi thoảng quậy phá lung tung, hay thi thoảng lại chạy tìm quốc sư chơi đùa, tự tìm thú vui, cả đời này ta nên như thế.

      có tổn thương, bất kỳ gã nam nhân nào có thể làm tổn thương ta, đúng là tốt.

      Cuối cùng Liễu Dự vẫn bị ta đuổi ra ngoài, bên ngoài mưa rơi vẫn như trước, ta nằm giường trở mình vài lần, cuối cùng cũng ngủ được, Hôm sau, ta tỉnh lại từ khi sớm. Vân Vũ bước vào hầu ta rửa mặt ta trừng mắt với nàng ta, lạnh giọng : “Đừng cho là ta hiểu tâm tư của em, cho dù ta với Liễu Dự gạo nấu thành cơm, ta cũng để làm phò mã của ta đâu.”

      Vân Vũ đáng thương , “Công chúa, đêm qua em thấy phò mã gia cứ nhìn chằm chằm vào phòng của người lâu như thế, bên ngoài trời lại mưa rất to, em nhất thời động lòng trắc nên mới để phò mã gia vào.”

      Ta hừ hừ.

      Vân Vũ liền , “Công chúa, lần tới em dám nữa.”

      ra ta đối với nha hoàn từ trước đến nay đều rất khoan dung, bằng Vân Vũ sao có thể chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi vì thói quen của ta mà nuôi dưỡng tính khí như vậy, ta lại hừ hừ, “ có lần sau đâu.”

      Ta để Vân Vũ thay bộ thường phục trong cung cho ta, ta chuẩn bị tiến cung gặp Thừa Văn, nhân tiện dùng bữa sáng với đệ ấy luôn. Hai tỷ đệ bọn ta từ có cảm tình rất tốt, so với tỷ đệ bình thường khác còn tốt hơn nhiều. A nương của chúng ta ra từ sớm, may mà tình cảm của phụ hoàng đối với a nương rất đậm sâu, để ý đến chúng thần phản đối mà lập Thừa Văn làm thái tử. Mấy năm Thừa Văn làm thái tử, là nguy hiểm liên tục, phụ nữ độc ác trông cung rất nhiều, biết có bao nhiêu người muốn lấy mạng Thừa Văn. Còn ta với Thừa Văn, sau này lại thêm Quán Quán tiến cung, ba người chúng ta tương trợ lẫn nhau, cuối cùng cũng qua khó khăn. Vả lại thể chính là, phụ hoàng quả có mắt nhìn, Thừa Văn đăng cơ năm mười hai tuổi, đến bây giờ là năm năm, dưới thống trị của Thừa Văn, Đại Vinh quốc thái dân an, đúng là thời hoàng kim.

      Trước khi ra khỏi phủ công chúa, ta tránh mặt Vân Vũ, tự tìm Ngô Tung bảo điều tra Liễu Dự.

      Bất kể như thế nào, ta vẫn còn lo lắng với Liễu Dự.

      Vân Vũ đỡ ta bước lên thềm đá vẻ mặt có chút kỳ quái, ta cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ là sau khi ta ngồi vào xe ngựa, cuối cùng cũng biết cái kỳ quái của Vân Vũ đó là do đâu.

      Ta bất đắc dĩ với Liễu Dự: “Ngươi ở đây làm gì?”

      Liễu Dự : “Ta sợ nương tử chạy mất…”

      Ta xoa trán, “Ta muốn tiến cung, ở trong phủ công chúa của ta, làm sao ta chạy được.”

      Liễu Dự nhìn ta, “Ta muốn theo nương tử vào cung.”

      Ta thẳng: “Ngươi thể vào cung, cho phép của bệ hạ, ngươi được vào cung.”

      “Ta ở ngoài cung chờ nàng.”

      Ta chán nản. Lúc này Vân Vũ cũng lên xe ngựa rồi, nàng nhìn ta lại nhìn Liễu Dự, “Ầy, công chúa, phò mã gia mới từ dưới đất chui lên, bây giờ muốn tiếp người rất nhiều, người đồng ý với .”

      Liễu Dự vội vàng : “Nương tử, ta tuyệt đối gây chuyện cho nàng.”

      Ta lên tiếng, chỉ bảo phu xe bên ngoài đánh xe .
      Linh Nguyễn thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 6

      Editor: Qin Zồ

      Dọc đường , ánh mắt của Liễu Dự hề rời khỏi ta, nhìn rất chuyên chú. Ta bị nhìn đến mất tử nhiên, nếu phải do trước đó Ôn Diễn lấy lòng ta, dâng lên vật mà ta mong muốn bấy lâu, lúc này nhất định ta để cho nhìn cách càn rỡ như vậy đâu.

      Ta nhịn suốt đường , cuối cùng cũng đến cửa cung.

      Liễu Dự cứ nhìn ta mãi thôi, ta cứ thế làm lơ trước ánh mắt , trực tiếp giẫm lên thềm đá bước xuống xe. Ta chưa được mấy bước, thanh của Liễu Dự truyền đến.

      “Nương tử, ta ở đây chờ nàng.”

      Ta hề quay đầu lại, chẳng chút lưu luyến thẳng vào cung. Lúc Vân Vũ đỡ ta , nàng nhăn mặt : “Công chúa, lúc nãy người thấy vẻ mặt của phò mã gia đâu, là rất đáng thương. Ánh mắt đáng thương kia cứ tha thiết nhìn theo bóng lưng của công chúa. Nếu vừa nãy công chúa chịu xoay người lại, chắc chắn phò mã gia vui đến nỗi cần dùng cơm đâu.”

      Kỳ ta chẳng biết vì sao Vân Vũ cứ làm mối cho ta với Liễu Dự, ràng Vân Vũ cũng chỉ quen Liễu Dự có ngày mà thôi. Ta suy nghĩ, rồi đem vấn đề này ra.

      Hai mắt Vân Vũ lóe sáng, nàng : “Công chúa, đây là chuyện dĩ nhiên rồi. Người nghĩ , phò mã gia là do em gieo xuống, là do em cẩn thận chăm sóc mới có thể chui từ dưới đất lên. Tình cảm này khác gì mười tháng hoài thai. Bây giờ, ở phương diện nào đó mà , phò mã gia cũng xem như là con của em. Trong thiên hạ này, có người nào làm mẹ mà hi vọng con mình được hạnh phúc?” Cuối cùng, Vân Vũ còn đưa tay ra lau khóe mắt. “Công chúa là nương tốt nhất trong thiên hạ, còn phò mã gia cũng là nam tử tốt nhất trong thiên hạ, hai người đều là người mà em quý nhất, thử hỏi em hi vọng hai người hạnh phúc còn mong ai hạnh phúc được đây?”

      Ta gì, gần đây nha đầu này càng lúc càng có suy nghĩ cổ quái.

      Ta , “Vân Vũ, ta phải là do em gieo ra.”

      Vân Vũ gật đầu : “Công chúa, phò mã gia cũng là thích người lòng.”

      Mắt thấy càng lúc càng đến gần cung điện của Thừa Văn, ta : “Đợi ở trước mặt bệ hạ, nhớ đừng có trái phò mã gia phải phò mã gia, mấy ngày nay bệ hạ đủ ưu sầu rồi, ta muốn bệ hạ lại vì ta mà rước thêm chuyện phiền não.”

      Vân Vũ lập tức che dấu toàn bộ thần sắc, “Vâng, công chúa.”

      Ta vừa lòng gật đầu. Tuy ngày thường Vân Vũ có chút điên khùng, nhưng nô bộc trong phủ quá mức lặng lẽ, có Vân Vũ sôi nổi như vật cũng tệ, vả lại Vân Vũ cũng biết chừng mực, ở trong cung nàng tuyệt đối là nương giữ bổn phận tốt.

      Lúc này kém khắc mới đến giờ mão bốn khắc, dựa theo thói quen ngày thường của Thừa Văn, cứ đúng giờ mão là đệ ấy lại dậy rửa mặt, rồi sau đó đọc sách nửa canh giờ. Đến giờ mão bốn khắc mới bắt đầu dùng bữa sáng, ăn sáng xong, đệ ấy lại vào điện Thừa Càn lên triều sớm.

      Vân Vũ đỡ ta , lúc ta vào vừa đúng giờ mão bốn khắc, Thừa Văn bắt đầu ăn sáng. Hôm nay ta tiến cung hề báo trước cho Thừa Văn, lúc này đây đệ ấy nhìn thấy ta có vẻ kinh ngạc.

      Mấy cung nhân hầu hạ Thừa Văn cũng rất có mắt, ta còn chưa gì bọn họ sắp thêm bát đũa cho ta, sau đó im lặng cùng Vân Vũ lui ra ngoài. Mỗi lần ta tiến cung dùng bữa với Thừa Văn đều thích có người ở ngoài.

      Ta ngồi xuống, Thừa Văn hỏi: “A tỷ, sao hôm nay đột nhiên lại vào cung?”

      Ta cười : “Lâu rồi gặp đệ, muốn vào cung thăm đệ, thuận tiện hỏi đệ mấy việc.”

      Thừa Văn múc cho ta bát cháo lá sen, hỏi: “A tỷ muốn hỏi tình của Cảnh Nhuận?”

      Ta ngẩn người, lúc sau mới kịp phản ứng Cảnh Nhuận là ai. Ta khỏi kinh hãi, chỉ trong vòng tháng, Thừa Văn với Ôn Diễn thân mật đến mức gọi tên tự rồi sao? Ta vô cùng đau lòng : “Thừa Văn, đây là lần đầu ta thấy đệ dùng người quả quyết như vậy…”

      Thừa Văn cười híp mắt : “Người như Cảnh Nhuận, trăm năm khó gặp.”

      Trăm năm khó gặp, cũng cần cất nhắc như thế… Chức vị quốc sư, bao nhiêu người ở trong triều giành giật nhau cả nửa đời mới có được. Còn Ôn Diễn chỉ là người xem mệnh cho Thừa Văn, lại dễ dàng có được chức vị này.

      Khi xưa có mỹ sắc ngộ quốc, ta ngờ là ngày nay lại có nam sắc ngộ quân! Còn vị quân vương kia, chính là a đệ thân nhất của ta!

      Ta tiếp tục đau lòng : “Thừa Văn, đệ cũng biết…”

      Ta còn chưa xong, Thừa Văn ngắt lời ta, đệ ấy vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm như cũ, “A tỷ, tỷ nếm thử xem món cháo này vị thế nào?”
      Ta nhìn đệ ấy, đành phải cúi đầu húp vài ngụm cháo lá sen.

      “Ừm, vị tệ.”

      Thừa Văn cười : “A tỷ, tỷ nên biết thứ tỷ vừa ăn phải cháo…”

      Ta sững sờ.

      Đệ ấy bảp: “Thứ tỷ ăn chính là tĩnh tâm.”

      Ta lại sững sờ.

      Thừa Văn : “Bây giờ tính khí a tỷ nóng nảy, có số việc bất luận đệ thế nào, a tỷ chắc chắn tin đệ. là như thế, còn chẳng bằng ăn vài miếng cháo lá sen, cháo này cực kỳ nhạt, mùi vị lại quá đậm, hơn nữa còn bỏ thêm thảo dược an thần, sau khi a tỷ ăn, có thể cảm giác trong đầu bình tĩnh rất nhiều.”

      Ta bình tĩnh chậm rãi nếm vài thìa cháo, vị quả nhiên rất tốt. Ta đặt bát cháo xuống, đưa mắt nhìn Thừa Văn, đệ ấy thanh thản ăn bánh bao hấp.Ta hiểu tính tình của a đệ mình nhất, nếu đệ ấy muốn thế gian này cũng chẳng có ai khiến đệ ấy mở miệng được, trước kia có lẽ còn có Quán Quán ở bên người giúp khuyên dỗ, nhưng hôm nay Quán Quán trở thành vết thương trong lòng Thừa Văn, thế nên lại càng có người có thể cạy mở miệng đệ ấy được.

      Nghĩ đến Quán Quán, lại nghĩ đến những ngày tháng trước kia ba người chúng ta ở trong cung, trong lòng ta khó tránh khỏi có chút đa cảm.

      Thấy ta im lặng, Thừa Văn đột nhiên : “Nghe mấy ngày trước a tỷ đuổi mấy gã trai trong phủ rồi?”

      Ta gật đầu, “Sau khi hòa ly với Yến Thanh, ta nghĩ nên có cuộc sống mới. Trai bao cũng chỉ là quá khứ, nhìn thấy bọn họ ta nhớ đến những chuyện trước kia, thế nên để bọn họ xuất phủ.”

      “Cũng tốt.” Thừa Văn gác đũa xuống, bưng chén trà lên chậm rãi nhấm nháp rồi : “A tỷ có định khi nào tìm phò mã ? Trong triều ít nam nhi tuấn lãng, a tỷ có thích ai ?”

      Ta khỏi bật cười: “Cho dù ta có thích, chỉ e bọn họ muốn.”

      Thừa Văn thản nhiên : “Có thích cứ để đệ ra thánh chỉ, chắc chắn khiến a tỷ người vừa lòng đẹp ý.”

      Ta ăn chiếc bánh bao hấp,mới miễn cưỡng : “Cũng cần thiết đâu, trong triều chẳng có ai để ta thích.”

      Thừa Văn lại : “Ồ? Trong triều cũng quan trọng, nam nhi của Đại Vinh đến hàng vạn người, chắc chắn trúng ý a tỷ. Nếu a tỷ muốn để đệ bảo bên lễ bộ chọn nam tử vừa tuổi, khoảng đầu tháng sáu đưa đưa vào kinh.”

      Ta : “Thừa Văn đệ mà làm hư thế, nhất định bị người ta trêu cười.”
      Thừa Văn nhíu mày : “Ai dám chê cười? A tỷ của trẫm tất nhiên phải xứng với nam tử tốt nhất thế gian này. Nếu phải lần trước a tỷ khuyên đệ, gã Yến Thanh kia bây giờ đâu có thể tiêu dao vui vẻ như thế, quan tước của chẳng biết bị lấy xuống khi nào rồi.”

      Ta cảm thấy vô cùng may mắn, cuộc đời này sinh ra ở nơi hoàng thất, vốn nên bất đắc dĩ mấy phần, nhưng may mà gặp được đệ đệ cưng chiều ta như thế. Ta thầm nghĩ: thôi thôi, cho dù Thừa Văn lưu luyến sắc đẹp của Ôn Diễn, dù muốn đoạn tụ với , ta cũng nên can thiệp. Đệ ấy đối đãi với ta như thế, ta tất nhiên cũng phải ủng hộ đệ.

      Ta mỉm cười : “ cần phải tốn công tốn sức như thế, bây giờ tỷ muốn tìm phò mã, chuyện tình cảm, có lẽ… đệ cũng biết đấy. Đợi ba năm sau hẵng tính.”

      “Cũng tốt, a tỷ thích thế nào theo thế ấy, chỉ cần a tỷ biết, bất kể là thế nào, mọi chuyện đều có hoàng đệ đây.”

      “Ừm.”

      Sau đó bọn ta ngồi chuyện lát, cho đến lúc sắp vào triều mới dừng lại. Thừa Văn sửa lại chuẩn bị ngồi lên ngữ liễn đến điện Thừa Càn ta chợt nhớ ra việc, vội vàng gọi Thừa Văn lại.

      “À, lần trước là Ôn Diễn xem gì cho đệ?”

      Thừa Văn dừng lại, đệ ấy chậm rãi xoay người nhìn ta, hạ giọng : “A tỷ, thiên cơ bất khả tiết lộ.”

      Da mặt ta giật giật mấy cái.

      Lúc ra khỏi cung, ta cứ liên tục nghiến răng nghiến lợi.

      Cái kẻ Ôn Diễn này, là…

      Hồng thủy!

      Hồng thủy!

      Đại hồng thủy!

      A đệ ta từ sau khi tiếp xúc với Ôn Diễn cứ làm ra vẻ thần toán tử. Cái gì mà thiên cơ bất khả lộ chứ, ta thấy chính là đoạn tụ bất khả tiết lộ có!
      tart_trungLinh Nguyễn thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 7
      Editor: Qin Zồ


      Ta định bụng xuất cung, nhưng vừa nghĩ đến Liễu Dự còn ở bên ngoài, ta lập tức rẽ ngoặt vào sâu trong cung. Ta ưa Liễu Dự lắm, việc xuất chẳng ra làm sao, dường như còn có liên quan gì đó với Ôn Diễn, cũng biết mục đích cuối cùng của bọn họ là gì.

      Sở dĩ ta đồng ý để Liễu Dự ở lại phủ công chúa, thứ nhất là vì để xem Liễu Dự có thể làm được chuyện gì, thứ hai là để xem cái kẻ Ôn Diễn này muốn rắp tâm làm gì. Thừa Văn bị mê hoặc quan trọng, vẫn còn có a tỷ ta đây giữ vững trận địa. Nếu Ôn Diễn mưu toan non sông này ta chắc chắn tha cho !

      Cũng biết có phải do bị ảnh hưởng của Thẩm Khinh Ngôn hay , ta luôn luôn cho rằng ngoài mặt tao nhã nho nhã bao nhiêu bên trong lại là lòng muông dạ thú bấy nhiêu. Thẩm Khinh Ngôn vốn là tướng quốc Đại Vinh, có chức vị cao, trong tay lại cầm trọng quyền, lại tuấn nhã vô song, mấy năm trước vẫn là ý trung nhan của đông đảo khuê các nữ tử trong kinh thành. Chỉ tiếc dã tâm của quá lớn, năm trước đem binh ép vua thoái vị, cuối cùng vẫn chẳng địch lại Thừa Văn.

      Ta dừng bước bên Hàm Quang hồ, Vân Vũ đỡ ta bước xuống ngự liễn,ta nhìn hồ quang sơn sắc này, ánh mặt trời rực rỡ, chiếu lên mặt hồ là đẹp. Ta vui vẻ thưởng cảnh hồ, đột nhiên Vân Vũ : “Hôm nay đầu bếp nữ làm vài món ăn mới, công chúa có muốn về nếm thử ?”

      Ta uể oải đáp: “Vẫn còn sớm.”

      Vân Vũ liền : “ sớm sớm nữa.”

      Ta quay đầu nhìn nàng, chậm rãi : “Có muộn cũng chẳng sao, dù sao sớm hay muộn cũng về, đồ ăn vẫn ở trong phủ công chúa, chạy đâu.”

      Vân Vũ dậm chân cái, “Ây da, công chúa, là em , phò mã gia còn ở bên ngoài chờ người mà. Người xem , mặt trời to như vậy rồi, phò mã gia lại từ lòng đất ra, đứng đấy phơi nắng mất!”

      may, Vân Vũ vừa dứt lời, lập tức mây đen kéo đến che. Chỉ trong nháy mắt mưa liền trút xuống. May mà cung điện trước kia của ta cách Hàm Quang hồ xa, ta vội vàng bước lên xe kéo, chỉ chưa đến nén nhang, đám cung nhân đưa ta đến trước điện.

      Ta sai người ngâm trà Bích Loa Xuân, khoan thai nâng chén trà lên, nhàng thổi vài ngụm. Ta nhìn cơn mưa bất thình lình bên ngoài cửa sổ, tâm tình trong nháy mắt lại vui lên. Mưa lớn như thế, ta lại để Liễu Dự chờ thêm hai canh giờ rồi, có lẽ ảo não quay về rồi.

      Vân Vũ thay quần áo ướt xong, nhìn thấy bên ngoài mưa như trút nước, khuôn mặt còn nhăn hơn trái khổ qua.

      Ta nhàng nếm Bích Loa Xuân, khỏi nhíu mày. Trà này so với Bích Loa Xuân lần trước Ôn Diễn đưa ta, còn kém chút đỉnh. Tuy ta hiểu thưởng trà cho lắm, nhưng chút mùi vị này vẫn rất ràng.

      Ta gọi người pha trà đến, “Như Ca mỹ nhân, trà này là ngươi pha?”

      Nàng : “Bẩm công chúa, đúng thế ạ.”

      Ta lai hỏi: “Trước kia cũng là ngươi pha trà thế này cho Quán Quán?”

      Nàng tiếp: “Bẩm công chúa, đúng thế ạ, trước kia đều là Như Thi pha trà cho thái hậu nương nương.”

      Ồ, ra ta lại lầm người. Nhưng mà chẳng sao, dù sao tên cũng khác nhau lắm, kêu đại cũng được. Ta lại cúi đầu nhấp hớp Bích Loa Xuân, hương vị so ra còn kém với Ôn Diễn. Trước kia ta thích uống trà lắm, nhưng do ảnh hưởng của Quán Quán nên ta dần dần trở nên thích uống trà. Trước kia Quán Quán thích nhất là Bích Loa Xuân, ngày nào mà uống chắc chắn ăn ngủ khó chịu. Xem ra hôm khác nhất định ta phải đưa Ôn Diễn đến Giang Nam, để pha Bích Loa Xuân cho Quán Quán.

      Bên ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, xem chừng có vẻ chịu ngớt. Ta sai cung nhân đem mã điếu đến chuẩn bị chơi. Vì tâm tình của ta rất tốt, nên lúc chơi mã điếu cũng thuận buồm xuôi gió. Chơi mấy ván liền ta đều thắng, ngược lại Vân Vũ yên lòng nên toàn thua, ngay cả Như Ca Như Họa Như Thi hay Như Vũ chẳng biết cố tình hay mà cũng cứu vãn nổi ván bài.

      Mưa trút xuống lâu, cho đến khi ta dùng bữa tối với Thừa Văn xong mới chịu thôi. Sắc mặt Vân Vũ lúc ấy như là ngàn cây vạn cây hoa lê rộ nở*, vui sướng vô cùng, “Công chúa, hết mưa rồi.”

      (* nguyên văn là “thiên thụ vạn thụ lê hoa khai” được trích trong bài “Bạch tuyết ca tống Vũ Phán quan quy kinh” của Sầm Than)

      Ta thuận theo ý của Vân Vũ, cười híp mắt : “Được rồi, hết mưa rồi.”

      Vân Vũ tràn đầy chờ mong hỏi: “Thế… Công chúa có muốn hồi phủ?”

      Ta miễn cưỡng ngáp cái, “Cũng tốt, ta mệt rồi, chuẩn bị ngự liễn .”
      Vân Vũ cao hứng cực kỳ, chạy nhanh ra ngoài mà cứ như là đầu thai bằng, sai người bên ngoài chuẩn bị ngự liễn cho ta, ta thầm nghĩ nha đầu kia đối với Liễu Dự tầm thường, đợi thêm hai năm nữa, đem nàng cho Liễu Dự, nhìn qua vẫn có thể xem là chuyện tốt.

      Xe ngựa của phủ công chúa còn đợi ở bên ngoài cửa cung, tính ra ta vào cung có bảy canh giờ, lúc này ta vô cùng chắc chắn Liễu Dự chờ ta. ngờ ta tính sai rồi, ta khoan khoái giậm chân bước ra khỏi cửa cung, vừa mới định thần lại hình ảnh đầu tiên đập vào mắt ta là Liễu Dự.

      Lúc này đèn sáng, hai ngọn đèn bên ngoài cửa cung chói lọi làm ta thấy Liễu Dự cả người ướt sũng, sắc mặt tái nhợt, tóc dính chặt vào da đầu, thậm chí ta còn nhìn thấy mất giọt nước xuống nơi đuôi tóc .

      Ta ngẩn cả người.

      Vân Vũ cả kinh kêu lên: “Phò mã gia, sao người vào xe ngựa tránh mưa.”

      sợ hãi nhìn ta, giọng : “Ta sợ nương tử lúc ra thấy ta, ta đồng ý với nương tử đứng đây đợi nàng ấy.” Dừng lúc, im lặng nhìn ta, lại là cái nhìn chằm chằm như lúc sáng, khóe môi giắt đầy ý cười, “May mà nương tử nàng ra, mưa lớn như thế, nếu khiến nương tử lâm bệnh, vậy cũng tốt.”

      Trong lúc nhất thời ta biết nên cái gì.

      Liễu Dự như vậy dường như đem ta trở thành bảo bối của , nếu người ta thích là Liễu Dự, lúc này đích thị ta như rơi vào hũ mật. Nhưng mà… ta thích Liễu Dự, đối tốt với ta, trong lòng ta thoải mái.

      Huống hồ bây giờ thân phận Liễu Dự còn , ta càng thể nào thích được.

      Liễu Dự vẫn nhìn ta như cũ, ở đuôi tóc vẫn còn mấy giọt nước xuống. Ta nghĩ Liễu Dự lúc này hẳn là đợi ta trả lời, nhưng ta biết gì với .

      Huống gì, người muốn theo là , người đứng ở đây chờ ta cũng là , dầm mưa cũng là , tất cả chuyện này đều chẳng liên quan gì đến ta. Nghĩ như vậy, ta yên tâm thu lại ánh mắt.

      Ta chuẩn bị vòng qua Liễu Dự lên xe ngựa phía sau truyền đến giọng .

      “Vi thần bái kiến công chúa.”

      Ta xoay người lại nhìn, có năm người, trong đó có hai người mặt lạ hoắc, trong ba người còn lại có hai đại thần từng tiến cử phò mã với ta, còn người cuối cùng chính là kẻ từng quen thuộc với ta nhất, đến mức dù ta có nhắm mắt cũng hình dung ra được dáng người của , đó chính là tiền phò mã của ta, Yến Thanh.

      Ta chỉ ngớ người trong chốc lát, rồi sau đó mỉm cười bảo bọn họ đứng lên.

      Hai người mặt lạ kia cứ nhìn ta tò mò, nhưng lại dám càn rỡ quá mức, ánh mắt chỉ vội vàng xẹt qua ta rồi sau đó rũ xuống. lâu sau khi rũ xuống lại giương mắt xem xét ta.

      Ta : “Hai vị khanh gia này trông lạ quá.”

      cựu thần đáp: “Bẩm công chúa, hai vị này là Trạng nguyên và Thám hoa của khoa cử năm nay.”

      Sau khi nghe xong, ta khỏi đánh giá bọn họ vài phần. vì cái gì khác, chỉ là cảm khái cho thời gian qua. Khoa thi của Đại Vinh tổ chức hai năm lành, lúc Yến Thanh đỗ Trạng nguyên là chuyện của lần trước, bây giờ ta với Yến Thanh hòa ly, Trạng nguyên mới lại đến.

      Ta hỏi: “Vị nào là Trạng nguyên?”

      nam tử bước lên, cúi đầu với ta: “Bẩm công chúa, là vi thần.”

      Ta cười : “Trạng nguyên tướng mạo đường đường, quả nhiên bất phàm.”

      Trạng nguyên : “Cám ơn công chúa tán thưởng.”

      Chẳng biết từ lúc nào Liễu Dự xuất ở sau người ta, giọng : “Nương tử, nàng muốn nhận kẻ Trạng nguyên này làm diện thủ?”

      Ta ngẩn ra, sắc mặt của vị Trạng nguyên kia lập tức biến đổi, Vân Vũ : “Ấy, phò mã gia, người lung tung gì thế?”

      Vân Vũ vừa dứt lời, sắc mặt của năm vị đại thần trước mặt ta lập tức biến đổi, vẻ mặt Yến Thanh còn cổ quái hơn nữa. Ta trách Vân Vũ câu, “ bậy gì thế!” rồi lại mắng Liễu Dự tiếng. “ được gọi lung tung.”

      Cái gã Liễu Dự này cũng là kỳ quái, ràng bị ta mắng mà lại có vẻ vui mừng, “Nương tử đồng ý chuyện với ta rồi.”

      Ta rất là bất đắc dĩ, lại nhìn mấy vị đại thần trước mặt, bỏ qua sắc mặt của Yến Thanh có chút quái lạ, còn lại đều là vẻ mặt trong lòng biết . Ta nghĩ thầm thanh danh của ta lại bị phá hủy lần nữa rồi.

      như thế, ta cũng lười giải thích.

      “Trời tối rồi, bổn cung chuyện với các ngươi nữa. Vân Vũ, hồi phủ thôi.”

      Vân Vũ đáp “Vâng, thưa công chúa.” Dưới mấy tiếng cung tiễn của các đại thần, Vân Vũ đỡ ta giẫm lên thềm đá, ta định ngồi vào xe ngựa nghe thấy Yến Thanh .

      “Công chúa.”

      Cơ thể ta dừng lại trong giây lát, rồi sau đó chậm rãi nghiêng đầu, nhìn từ cao.

      Ánh mắt của Yến Thanh cực kỳ phức tạp, hai mắt nhìn ta chăm chú, dường như có chuyện hết. Nhưng lại chịu mở miệng, trước kia ta có rất nhiều kiên nhẫn để chờ , nhưng mà bây giờ còn thế.

      mặt của ta là thần sắc kiên nhẫn.

      Vẻ mặt của Yến Thanh dần dần ảm đạm, : “Vi thần cung tiễn công chúa.”

      Người này quả là chẳng hiểu ra sao cả, ta giơ tay bước vào trong xe ngựa. đường quay về phủ công chúa, ta nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Yến Thanh, trong đầu chợt cảm thấy thoải mái.

      Liễu Dự dè dặt : “Nương tử, Trạng nguyên vừa nãy dễ nhìn bằng ta.”

      Vân Vũ phụ họa: “Tiền phò mã gia cũng dễ nhìn như phò mã gia bây giờ.”

      Liễu Dự lại : “Cái người Yến gì đó, phải người tốt.”

      Vân Vũ tiếp: “Đúng thế, tiền phò mã phải là người tốt.”

      Ta nhìn hai người bọn họ hát đôi, da mặt run lên, cười như cười : “Các ngươi thêm câu nữa, tối nay ta để hai người các ngươi lập tức động phòng.”

      Hai người biến sắc, Vân Vũ lập tức im lặng.

      Ngược lại Liễu Dự vội vàng : “Nương tử, ta thích Vân Vũ, ta chỉ thích nàng.”

      Ta liếc mắt nhìn , mới chịu im lặng.

      Ta vén rèm lên nhìn bầu trời đầy sao, trong đầu là phiền muộn.

      Ta với Yến Thanh hòa ly hơn tháng, tuy ta thích nữa, nhưng dường như mỗi lần nhìn , tâm tình ta lại thể bình lặng được.
      tart_trungLinh Nguyễn thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 8

      Editor: Qin Zồ

      Cơ thể Liễu Dự là yếu, ngày kế sau khi hồi phủ liền ngã bệnh. Vân Vũ rầy rà khiến cả phủ công chúa đều biết Liễu Dự vì ta mà đổ bệnh. Tuy những lời này sai, nhưng ta càng có khuynh hướng nghĩ rằng Liễu Dự vì ngớ ngẩn mà sinh bệnh.

      Mưa lớn như thế, lại trú mưa mà cứ ngang ngạnh đứng đó dầm mưa, đây phải ngớ ngẩn là cái gì?

      Sau lại Vân Vũ mời đại phu quen biết đến, ta biết Liễu Dự vẫn còn hôn mê liền đến thăm. Đại phu bắt mạch, cứ liên tục lắc đầu, lại nghe thấy Vân Vũ Liễu Dự dầm mưa suốt mấy canh giờ liền vô cùng phẫn nộ : “Vị công tử này vốn bị thương nặng, cơ thể sợ lạnh, còn dầm mưa mấy canh giờ, mạng này muốn nữa sao?”

      Vân Vũ vội la lên: “Xin Chu đại phu bày châm cứu giúp.”

      Ta ngờ chỉ đứng dưới mưa mà lại biến thành tình cảnh như thế, ta đưa mắt nhìn Liễu Dự nằm ở giường, bờ môi nứt nẻ, hai má ửng hồng. Ta nghĩ thầm Liễu Dự này chắc biết quý trọng bản thân mình, biết cơ thể còn yếu lại còn làm chuyện ngu ngốc. Rốt cuộc Ôn Diễn cho thứ gì mà ngay cả mạng sống cũng muốn.

      Người mà ngay đến tính mạng của bản thân mà chịu quý trọng, từ trước đến nay ta đều có cảm tình tốt.

      Ta trực tiếp đứng dậy rời khỏi tiểu viện của Liễu Dự.

      Ta thong thả dạo xung quanh phủ, phủ đệ của ta quá nhiều, sân viện cũng nhiều, đình nghỉ mát hòn non bộ ao sen cũng xây ít, rắc rối phức tạp, năm đầu tiên ta đến đây thường biết đâu là đâu, chút cũng lần mò ra. Chẳng qua bây giờ ở nhiều năm, dù có nhắm mắt lại ta cũng có thể đến nơi mình muốn cách chính xác.

      Ta dùng bữa trưa trong đình nghỉ mát cạnh ao sen, sau đó gọi thị nữ chuyên pha trà, để nàng pha ấm Bích Loa Xuân. Từ lúc uống chén Bích Loa Xuân của Ôn Diễn, ta luôn nhớ mãi quên. Ta nếm thử ngụm, trong lòng có chút thất vọng. Bất kể là Như Thi ở trong cung hay là thị nữ ở trước mắt, tài pha trà Bích Loa Xuân đều kém xa Ôn Diễn.

      Ta lấy làm buồn rầu.

      Ta nhìn nụ hoa sen ở trong hồ, đột nhiên nhớ đến bức họa của Ôn Diễn mà lúc trước ta mong muốn, chỉ sau vài ngày đưa đến cho ta. Ta đặt chén trà tử sa xuống, sai người gọi Ngô Tung lại đây.

      Lúc Ngô Tung đến, cũng là lúc Vân Vũ tới.

      Ta biết nàng muốn với ta chuyện của Liễu Dự, thế là liền đánh phủ đầu, với nàng: “Nếu là chuyện có quan hệ với Liễu Dự, em cần phải . Ta muốn nghe.”

      Vân Vũ phẫn nộ bỏ .

      Ngô Tung với ta: “Công chúa, lão nô có câu này biết nên hay .”

      Ta miễn cưỡng ngáp cái, “Có chuyện gì cứ nới thẳng.”

      Ngô Tung : “Vân Vũ có vẻ như ỷ vào nuông chiều của công chúa mà kiêu căng.”

      sao, ta có chừng mực.” Tuy Vân Vũ thường ngày có chút điên điên, nhưng ở thời khắc quan trọng vẫn rất quy củ rất biết bổn phận. So với những thị nữ có nề nếp hay luôn sợ hãi ở trong phủ mà , Vân Vũ còn tốt hơn nhiều. Huống chi, từ sau khi Quán Quán gả cho Ninh Hằng, người có thể chuyện với ta lại ít , thế mới bảo chuyện ta thu nạp Vân Vũ cũng là chuyện dễ hiểu.

      Ta lại : “Ngô Tung, dán thông báo ở ngoài phủ công chúa, ai có thể pha Bích Loa Xuân mà khiến ta hài lòng, nhất định lấy ngàn lượng bạc trắng trả công.”

      Ngô Tung đáp tiếng.

      Sau đó, ta ở trong phủ chờ Ôn Diễn hoặc là người của Ôn Diễn đến xé thông báo. Nhưng ta chờ mấy ngày, Ôn Diễn trước sau vẫn đến, ngược lại tìm đến lại rất nhiều kẻ chẳng biết trời cao đất dày. May mà ta còn sắp xếp quy định, nếu pha trà bằng thị nữ Bích Hoàn ở trong phủ cần xé thông báo.

      Kỳ tài pha trà của Bích Hoàn rất tốt, nhưng bằng Ôn Diễn. Từ sau khi ta nếm qua vị trà tuyệt mỹ của Ôn Diễn, những chén trà của người khác pha đều thỏa mãn được miệng ta.

      Ta tiếp tục kiên nhẫn đợi, đợi thứ có giá trị.

      Huống hồ Liễu Dự đổ bệnh nhiều ngày, thiếu ánh mắt cứ dán chặt vào ta từng giây từng phút, trong lòng ta vui vẻ biết bao. Ngược lại Vân Vũ lại là người vất vả. Bởi vì ta chẳng gì, người trong phủ cũng biết nên xưng hô thế nào với Liễu Dự, Ngô Tung biết tâm ý của ta, cũng phái thị nữ sai vặt nào đến hầu hạ Liễu Dự, chỉ chịu trách nhiệm đưa đồ ăn hàng ngày. Vân Vũ ban ngày hầu hạ ta, đến đêm lại chăm sóc Liễu Dự, mấy ngày liền như thế, nàng gầy trông thấy.

      Ta thỉnh thoảng cảm thấy bản thân có hơi hà khắc, nhưng đối với người lai lịch còn chưa , ta rất khó thả lỏng đề phòng trong người để đối tốt với .

      Qua ngày thứ tư, Liễu Dự cũng khỏi bệnh, lúc ta ở trong sân luyện kiếm, mới bắt đầu vung kiếm lên, xoay người múa kiếm trông thấy Liễu Dự. lại bắt đầu nhìn ta chăm chú.

      Ta chẳng thèm để ý đến , tiếp tục luyện kiếm thức cho xong.

      Ta là người từ thích múa đao vung kiếm, ngược lại hứng thú với cầm kỳ thi họa rất ít, nhưng thân là công chúa của nước, những thứ đó tất nhiên phải cần biết. Ta chẳng có tí thiên phú nào trong việc cầm kỳ thi họa, trước đây học rất là vất vả, thái phó dạy ta thường bị ta chọc tức đến nỗi râu đều dựng đứng cả lên. Câu cửa miệng của phụ hoàng là, nếu ta thân là nam nhi, nhất định có thể quan bái tướng quân.

      Nhưng bản thân ta cũng khá kỳ quái, nguyên nhân khiến ta tinh thông được mấy thứ văn nhã đó là, từ ta rất thích quan văn, thường nhân dịp lúc hạ triều núp ở trong đình lén nhìn bộ dạng tuấn tú của vị quan văn nào đó, gặp kiểu người hoàn mỹ, hai mắt lại càng phát sáng. Sau này gặp Yến Thanh, khi đó vẫn chỉ là học trò, nhưng có tài đánh đàn rất hay. Ta động lòng với Yến Thanh, ngoại trừ biết ta là công chúa ra luôn chăm sóc ta theo ý, khúc “Phượng cầu hoàng” hoàn toàn làm lung lay trái tim ta.

      Sau khi ta luyện kiếm xong, mồ hôi chảy ròng ròng từ trán, thị nữ bước đến dâng khăn lên, thị nữ khác bắt đầu phe phẩy quạt tròn, đỡ ta ngồi xuống ghế dựa, tự rót chén nước nóng cho mình, rồi mắt đối mắt với Liễu Dự.

      Trong mắt của lên tia vui mừng, vội vàng tới, nhưng được nửa bước lại dừng lại, ánh mắt nhìn ta bỗng cụp xuống, rồi sau đó tiếp tục đến, cách ta thước dừng hẳn.

      : “Nương tử, ta hết bệnh rồi.”

      Ánh mắt của ta dừng lại bồn hoa cách đó xa, đáp lại Liễu Dự.

      lại : “Nương tử, sau này ta cố gắng để mình sinh bệnh, ta chăm sóc nàng tốt.”

      Ta cũng đếm xỉa gì đến .

      lát sau, lại : “Nương tử, ta pha trà cho nàng, nhất là Bích Loa Xuân, ta ra bên ngoài xé thông báo có được ?”

      Ta nhíu mày, ánh mắt chuyển sang nhìn . vạn phần chờ mong nhìn ta, dường như đợi ta gật đầu.

      Ta hỏi: “Ngươi pha trà tốt hơn Bích Hoàn sao?”

      Liễu Dự : “Vừa nãy ta pha Bích Loa Xuân cho Bích Hoàn nướng thử, Bích Hoàn nương ta pha trà còn ngon hơn nàng.”

      Ta chớp mắt, trầm ngâm trong chốc lát rồi với : “Ngươi cứ pha cho ta ấm trà trước .”

      Liễu Dự vui vẻ, nụ cười rạng rỡ mặt, “Ta nhất định pha ấm trà Bích Loa Xuân khiến nương tử thỏa mãn.”

      Lúc Liễu Dự pha Bích Loa Xuân, ta gọi Bích Hoàn đến, hỏi những lời Liễu Dự có phải hay , Bích Hoàn Liễu Dự công tử rất tinh thông trà nghệ, sau khi Bích Hoàn lui ra lâu, Liễu Dự liền đem trà pha đến cho ta.

      Dưới ánh mắt chờ mong của Liễu Dự, ta nhấp hớp.

      Quả nhiên so với Bích Hoàn đúng là ngon hơn, nhưng mà vẫn bằng Ôn Diễn.

      Liễu Dự sốt ruột hỏi: “Nương tử, uống có ngon ? Có hài lòng ? Ta có thể ra ngoài xé thông báo rồi chứ?”

      Ta với : “Ngon đúng là ngon, nhưng vẫn còn kém chút, phải là Bích Loa Xuân mà ta muốn. Thông báo bên ngoài, ngươi thể xé.”

      Sau đó, dường như Liễu Dự đem chuyện thông báo đó làm trong những chuyện quan trọng, ngày nào cũng pha Bích Loa Xuân cho ta, uống đến mức ta gần biến thành Bích Loa Xuân luôn rồi. Cuối cùng đến lúc ta nhịn được nữa, ta mở miệng tính làm hòa với : “Liễu Dự…”

      “Nương tử, gọi là Cẩn Minh.”

      Da mặt ta run rẩy mấy cái, “Liễu Dự.”

      phẫn nộ gục đầu xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên : “Nương tử, gọi là A Dự cũng được.”

      Khóe miệng ta run rẩy, “Liễu Dự.”

      chớp mắt mấy cái, “Dự lang.”

      Ta hít sâu hơi, “Liễu Dự, ngươi đừng có được voi đòi tiên.”

      Liễu Dự thất vọng : “Chỉ cần là nương tử gọi ta đều thích.”

      Ta đè nén ý muốn muốn đá ra ngoài, “Thông báo bên ngoài ngươi thể xé, cho dù ngươi có pha trà vừa lòng ta, cũng thể xé!”
      Liễu Dự khó hiểu : “Vì sao?”

      Ta lẳng lặng nhìn , rồi đột nhiên nở nụ cười, “Ta đợi người.”

      “Ai?”

      Ta cười híp mắt : “Ngươi đoán xem?”

      Liễu Dự suy nghĩ rồi : “Ta có quen?”

      Ta gật đầu.

      “Nam?”

      Ta tiếp tục gật đầu.

      Liễu Dự sung sướng : “Là người nương tử quen, mà ta cũng quen, lại là nam. Người phù hợp với những điều kiện , nương tử ta sao?”

      Ta suýt nữa thổ huyết! Ta tin Liễu Dự biết Ôn Diễn! Ta tình nguyện tin giờ phút này Yến Thanh hồi tâm chuyển ý, cũng tin Liễu Dự với Ôn Diễn có chút quan hệ nào.

      Ta lạnh lùng : “Liễu Dự, đừng có giả vờ với ta.”

      Vẻ mặt ngờ vực của Liễu Dự trông rất thực, “Nương tử gì?”

      Ta híp mắt, bản thân ta muốn xem Liễu Dự giả ngốc đến khi nào!

      Lúc này, chợt có người vội vàng xông vào, sắc mặt của tiểu tư kia thoạt nhìn vô cùng bối rối, : “Công… công chúa, có… có người xé thông báo…”

      Ta vui vẻ , còn chưa kịp hỏi người đó là ai, ta lại tiếp: “Người xé là… là… tiền phò mã.”
      tart_trungLinh Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :