1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Họa Trung Hoan - Đạm Anh (62c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 53

      Editor: Qin Zồ

      Ngày hôm sau xuất phát về kinh gã tiểu tư hầu hạ Yến Thanh vội bẩm báo với ta, Yến Thanh đêm qua khởi hành trước. Ta nghe xong cũng chẳng để tâm, để mặc trước, chuyện cho đến bây giờ, ta muốn có bất kỳ dính dáng nào đến Yến Thanh.

      đường trở về, ta với Liễu Dự và Minh Nhuận cùng ngồi trong xe ngựa, ta lo là Liễu Dự lại cạnh khóe với Minh Nhuận, nhưng bây giờ nhìn thấy ta nghĩ nhiều rồi, hai người bọn họ chuyện vui vẻ, rất hòa hợp. Ta thấy thế cũng an lòng, mỉm cười nghe hai người họ chuyện trò, thỉnh thoảng cũng chen vào vài câu.

      Lúc đến Huy Châu vừa đúng lúc Khất Xảo tiết (ngày ngưu lang chức nữ), đường qua lại vô cùng náo nhiệt, bầu khí ngày lễ vô cùng nồng hậu, nghe nửa đêm ở ngoài thành Huy Châu đốt đèn hoa sông Huy, lòng ta khỏi ham vui, bèn bảo mọi người dừng lại, nghỉ chân ở Huy Châu đêm.

      Sau khi thu xếp khách điếm xong, thời gian vẫn còn sớm, ánh mặt trời vẫn còn chói lọi, nhìn có vẻ rất lâu nữa mới đến đêm. Liễu Dự đề nghị ra ngoài dạo, ta suy nghĩ rồi đáp được.

      Ánh mắt Liễu Dự đảo qua người Minh Nhuận, rồi đột nhiên lên tiếng: “Minh Nhuận công tử cũng cùng , nhiều người vui hơn.”
      Ta kinh ngạc, ngờ chỉ trong lộ trình mấy ngày ngắn ngủn đẩy quan hệ giữa Liễu Dự và Minh Nhuận tiến bộ lớn như thế, xem ra lời ta đêm đó rất có hiệu quả.

      Ta cũng cười : “ , chúng ta xem Huy Châu thế nào. Ta vừa nghe thằng nhóc trong khách điếm , đến Huy Châu nhất định phải đến hai chỗ, là Thiên Vận các, hai là miếu Tơ Hồng.”

      Minh Nhuận cười : “Bánh chữ thiên1 của Thiên Vận các đúng là nổi tiếng thiên hạ.”

      (1天字糕点: bánh điểm tâm chữ Thiên, chắc kiểu bánh VIP :v bánh ngon nhất ý :)))

      Ta gật đầu, “Vậy chúng ta có thể đến đó nếm thử, nếu còn dư thời gian đến miếu Tơ Hồng xem sao, nghe cầu duyên trong miếu Tơ Hồng rất linh, có thể ta xin dây tơ hồng cho a đệ.”

      Liễu Dự cũng : “Nương tử, chúng ta cũng xin tơ hồng .”

      Ta gật đầu đáp được, kết quả ba người chúng ta hỏi người đường đường đến Thiên Vận các, chọn bàn lầu hai gần cửa sổ, tiểu nhị vồn vã châm trà rót nước cho chúng ta, “Ba vị khách quan muốn ăn những gì?”

      Ta nhìn xung quanh rồi hỏi, “Điểm tâm chữ thiên của các ngươi có loại gì?”

      Tiểu nhị chậc chậc hai tiếng, “ nương khách quan ngài hỏi cái này là đúng rồi, nhìn các ngươi giống như là người nơi khác tới, trong Thiên Vận các của chúng ta nổi danh nhất đúng là bánh điểm tâm chữ thiên, điểm tâm ngọt chua đắng cay đều có, và nổi tiếng nhất chính là bánh bơ Thiên Vận và bánh ngọt Thiên …”

      Tiểu nhị thao thao bất tuyệt tràng, ta vừa nghe vừa nhìn Liễu Dự.

      Từ sau khi Liễu Dự vào Thiên Vận các bắt đầu ổn, dáng vẻ thất thần, ta nhìn xung quanh vòng nhưng thấy có gì đáng để khiến người ta nhìn chăm chú như thế, ta bèn hỏi: “Cẩn Minh, chàng nhìn gì thế?”

      Liễu Dự chớp mắt cái, sờ mũi : “Có lẽ vừa nãy uống nhiều nước quá…”

      Ta chợt tỉnh, “ ta chàng tìm nhà xí…”

      Tiểu nhị nhanh mồm vào, “Nhà xí ở bên kia, thẳng rẻ trái rồi rẽ phải, vào trong sân là có thể thấy.”

      Liễu Dự lại sờ mũi, câu cám ơn với tiểu nhị.

      Sau khi Liễu Dự đứng dậy rời , Minh Nhuận lại với ta: “Hôm nay phò mã chưa từng chạm qua giọt nước nào cả.”

      Ta im lặng, “Ta biết.”

      Liễu Dự biết dối, mỗi lần dối đều thích sờ mũi. Nhưng muốn làm gì, ta cũng chẳng có lý do can thiệp, giống như khi trước khi chúng ta thành thân, mặc dù là phu thê, đối phương cũng có việc riêng của mình.

      Lúc này tiểu nhị lại hỏi: “Hai vị khách quan muốn bánh bơ Thiên Vận hay bánh ngọt Thiên ?”

      Ta cười hỏi: “Hai món điểm tâm này dùng gì để làm thế?”

      Tiểu nhị sửng sốt, ta : “Có thịt thà ở trong ?”

      Tiểu nhị đáp: “ có.”

      Ta : “Thế lấy hai thứ này, thêm bình chè xuân Long Tĩnh với chút thứ ăn, được làm món mặn.” Lời vừa dứt, Minh Nhuận nhìn ta cách thâm thúy, trong lòng ta bỗng đập tiếng, vội vàng giải thích: “Dạo… dạo này ta thích ăn đồ mặn.”

      Được rồi, lời này chính là giả đấy. Ta thích nhất là ăn món mặn, có thể thiếu mặn mất vui. Nhưng Ôn Diễn kiêng măn, mặc dù thay đổi cơ thể, nhưng có lẽ trong lòng vẫn thể tiếp nhận món mặn. Ta thấy bộ dáng khi ăn phải đồ mặn, nôn ọe đến tối tăm trời đất, sắc mặt trắng bệch, khiến ta cực kỳ đau lòng.

      Bỗng Minh Nhuận với tiểu nhi: “Nơi này của các người có món thịt cá nào ngon ?”

      Tiểu nhị lập tức giới thiệu mấy món, Minh Nhuận : “Mỗi thứ lấy phần, thanh đạm chút, đừng cho hành vào.” Ta sửng sốt, cười : “Dạo này ta thích ăn đồ chay.”

      Mấy món Ôn Diễn chọn đều là món ta thích, tuy đáng để nhắc đến, nhưng được nhớ như thế, trong lòng chợt nở hoa, khóe môi kìm được cũng tạo thành độ cong.

      Ôn Diễn hòa nhã như thế săn sóc như thế, khiến người ta khó mà động tâm.

      Đồ ăn được dọn lên Liễu Dự mới quay về. Sắc mặt hơi tái, ta hỏi: “Cẩn Minh, nhìn chàng được khỏe lắm, chàng thoải mái sao?”

      Liễu Dự lắc đầu, “Có lẽ nhà xí lâu quá nên hơi choáng.” [Chắc ý là chê hôi :))]

      Ta : “Có cần quay về khách điếm để Triệu thái y xem sao ?”

      Liễu Dự sờ mũi, “ cần đâu, ngồi chút là ổn thôi. Đây chính là bánh bơ Thiên Vận với bánh ngọt Thiên sao?”

      “Đúng thế.” Ta gắp miếng bánh Thiên đưa vào miệng, vừa vào tan ra như ngậm bông, mùi vị cực ngọt cực ngon, “Bánh Thiên này tệ, Cẩn Minh, Minh Nhuận, hai người nếm thử .”

      Được chốc lát, ta giả bộ ăn ít điểm tâm vào bụng, ta cực muốn ăn thịt cá, nhưng nghĩ đến mấy lời mình vừa , ta lại thể cầm đũa lên, chỉ có thể nhìn cách thèm thuồng.

      Có lẽ Minh Nhuận cũng giống ta, vừa ăn đồ mặn lại xen lẫn món chay, ta thấy ăn chút nhíu mày, cuối cùng đặt đũa xuống, uống trà.

      Ta cười trộm trong lòng.

      Minh Nhuận đưa mắt nhìn ta, ánh mắt cũng tràn đầy ý cười.

      Ta kìm được vui vẻ ra mặt, cái ngọt của điểm tâm trong bụng thấm đẫm vào lòng.

      Sau khi ra khỏi Thiên Vận các, ta thấy thời gian còn sớm bèn cùng Minh Nhuận Liễu Dự đến miếu Tơ Hồng. khoảng nửa canh giờ là đến nơi, miếu Tơ Hồng này xây bên hồ, trong miếu sương khói lượn lờ, người người tấp nập.

      Muốn vào trong miếu, nhất định phải lên thềm đá cao, ta ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy miếu Tơ Hồng trong màn sương khói như như . Bỗng ta có dự cảm ổn, cảm giác lên đó xảy ra chuyện.

      Trực giác của ta bình thường đều rất chuẩn, ta cũng có cảm giác thế này khi bị hắc y nhân đuổi giết núi Yên, rồi lại là chuyện của Yến Thanh với Đỗ Tịch Tịch trước đó, còn lần này lại chẳng biết chuyện gì.

      Ta bỗng thấy sợ, Liễu Dự lại kéo tay của ta , “Nương tử, chúng ta lên .”

      Đột nhiên Minh Nhuận : “Các ngươi lên , ta ở dưới này chờ hai người.” cười , “Ta cũng có nhân duyên để cầu.”

      Ta hơi ngây người, “Nhưng phải lần trước huynh …”

      Minh Nhuận cụp mắt khẽ : “Nàng ấy sống tốt là ta vui rồi.”

      Trong lòng ta chua xót, miễn cưỡng mỉm cười rồi cùng Liễu Dự lên miếu Tơ Hồng. được nửa đường đột nhiên Liễu Dự ho dữ dội, lúc này ta mới nhớ cơ thể Liễu Dự làm sao có thể lên được thềm đá cao thế này, “Chàng đứng đây chờ ta, ta gọi kiệu đến.”

      Liễu Dự nắm lấy tay ta, cắn môi : “Nương tử, ta có thể leo lên mà.”

      Ta nhíu mày: “Đừng có ra vẻ.”

      “Ta ra vẻ. Nương tử, tuy cơ thể ta yếu, nhưng đến nỗi thể leo lên thềm đá được.” Ánh mắt Liễu Dự rất kiên định, ta nhìn mấy lần liền phát giữa lông mày thấp thoáng hận ý.

      Ta khẽ sững sờ, trải qua chuyện với Yến Thanh, ta học được có nghi ngờ hỏi: “Cẩn Minh, chàng…” Dừng lát, ta tiếp: “Chàng hận ta ư?”

      Liễu Dự cũng sửng sốt, “Hận cái gì?”

      Ta do dự lúc rồi : “Có phải chàng hận ta hay ?”

      “Quả nhiên nương tử quan sát tỉ mỉ.” Liễu Dự cười khổ đáp: “Ta chỉ hận cơ thể gầy yếu của mình, đến lên thềm đá mà cũng thở hổn hển. Nương tử là nữ tử, nhưng lại chẳng thở gấp, cứ như đất bằng phẳng vậy.”

      Ta : “Ta từng tập võ, tất nhiên thể so với nữ tử bình thường.”

      Đột nhiên Liễu Dự : “Nếu năm đó ta cứu Ôn Diễn, có lẽ cơ thể ta cũng như thế này.”

      Trong lòng ta cả kinh, vừa nãy Liễu Dự nhắc đến Ôn Diễn hai chữ thù hận lại trán, chẳng lẽ người cuối cùng ta hận nhất chính là Ôn Diễn? Ta tất nhiên muốn thấy chuyện đó xảy ra, huống hồ năm đó là Liễu Dự chủ động, bất kể là thế nào cũng trách được Ôn Diễn, nếu như muốn trách, phải là tên đầu sỏ Ôn Phàm.

      Trong lòng ta nổi lên phen, “Việc gì cũng có số, nếu như làm, chàng cần tự trách mình cũng chớ oán trách người khác. Ta còn nhớ lần đầu gặp chàng mắt chàng trong veo, như dòng suối mát trong rừng sâu núi thẳm vậy, lúc đó ta nghĩ, chàng đích thị là người lương thiện, chỉ có người lương thiện mới có đôi mắt như thế.”

      Liễu Dự vui sướng : “Nương tử thích người lương thiện.”

      Ta gật đầu, nhìn hận ý giữa hàng lông mày Liễu Dự biến mất, trong lòng ta nhàng thở ra. Sau đó ta đỡ Liễu Dự lên miếu Tơ Hồng. Hai chúng ta quỳ gối trêm đệm cói, ta nghe Liễu Dự giọng cầu: “Mong rằng ta và nương tử nhân duyên dài lâu, mãi mãi.”

      Ta nhìn tượng nguyệt lão, trong đáy lòng chẳng thốt lên được lời nào.

      Ôn Diễn phải, Liễu Dự cũng phải, do dự hồi lâu chỉ có thể im lặng nhìn nguyệt lão. Cho đến lúc Liễu Dự gọi ta tiếng, ta mới lấy lại tinh thần.

      “Nương tử gì với nguyệt lão thế?”

      Ta cười, “ ra mất linh.”

      Sau khi ra khỏi miếu Tơ Hồng, Liễu Dự khó lên được đây nên muốn thăm thú xung quanh, thế là ta đành phải theo . Cách đó xa có tiểu quán bán túi hương, bên ngoài chật ních nương các nhà, Liễu Dự thấy thế liền muốn mua túi hương cho ta.

      xong, Liễu Dự liền chen vào giữa các nương, ta nhìn mình Liễu Dự áo bào xanh ngọc cùng với đám nương màu sắc rực rỡ tranh nhau mua túi hương mà khỏi bật cười.

      Lúc Liễu Dự ra ngọc quan đầu bị lệch sang bên, đờ đẫn đưa cho ta túi hương thêu mấy đóa hoa sen xanh nhạt, : “Nương tử, ta hỏi lão bản rồi, y bên trong là Tô Hợp hương.”

      Ta cầm lấy ngửi, hề giống Tô Hợp hương, nhưng rồi lại nghĩ, Tô Hợp hương trong dân gian tất nhiên kém hơn nhiều so với trong cung, mua ở tiểu quán nên thể đòi hỏi nhiều được.

      Liễu Dự nhìn ta mong chờ, “Nương tử có muốn đeo lên thắt lưng ?”

      thế, ta há có thể đeo sao? Ta cười cười rồi đem túi hương cài lên.

      Liễu Dự nhìn hồi, ánh mắt ngưng đọng, ta hỏi: “Sao thế?”

      Liễu Dự cụp mắt : “ có, nhìn được lắm, bất kể là vật gì người nương tử đều nhìn rất được.”

      Ta lại cười, xoay người : “Chúng ta xuống , Minh Nhuận chờ chúng ta dưới đó lâu rồi.” Ta đảo mắt nhìn xung quanh, vừa nhìn cái, cảm giác ổn của ta lúc nãy còn thành hơn.

      Trong đám người tấp nập bên ngoài miếu, ta nhìn thấy thân ảnh Ôn Phàm.

      vẫn dùng mặt nạ Ôn Diễn như trước, mặc áo bào trắng, khuôn mặt kinh thiên vi nhân này của Ôn Diễn ta được lĩnh giáo rồi, lúc này giữa bể người cần để ý ta cũng rất dễ dàng nhận ra .

      Còn lại cười tít mắt với ta.

      Trong lòng ta kinh hãi, ngắt lời : “Cẩn Minh, ta nhìn thấy Ôn Phàm, chúng ta mau xuống .” xong nhưng thấy Liễu Dự đáp ta, ta quay đầu nhìn, bên cạnh còn thân ảnh Liễu Dự nữa, giờ phút này ta kinh hãi vô cùng, quay đầu nhìn, bóng dáng Ôn Phàm cũng chẳng thấy đâu.

      Cơ thể Liễu Dự vốn yếu, nếu rơi vào tay Ôn Phàm, có cứu về cũng chỉ còn giữ được nửa mạng. Ta sốt ruột vô cùng, nhìn trái ngó phải cũng thấy Liễu Dự đâu.

      Ta nghĩ nghĩ lại chỉ thấy có thể xuống cầu cứu Minh Nhuận.

      Ta vội vàng chạy xuống, chân vừa chạm mặt đất bằng phẳng ta nhìn thấy Minh Nhuận, đứng dưới bóng cây, vẻ mặt buồn bã, nhìn thấy ta. Ta lúc này chẳng buồn tự hỏi vẻ mặt đó của là từ nơi nào đến, vội vàng kéo tay : “Cẩn Minh bị Ôn Phàm bắt rồi.”

      Cả người Minh Nhuận run lên, rồi sau đó bỗng cơ thể trở nên cứng ngắc, đến thanh cũng vô cùng.

      “Mùi hương người nàng…”

      Ta còn chưa dứt lời, cả người Minh Nhuận ngã vào người ta, mặt ta trắng bệch, vội vàng hét: “Minh Nhuận huynh làm sao thế?”

      Lúc này Minh Nhuận hôn mê bất tỉnh.

      Ta vội vàng đỡ ngồi dưới đất, lấy tay vỗ lên má , “Huynh đừng làm ta sợ, huynh làm sao thế?”

      “Tiên sinh.”

      “Minh Nhuận!”

      “Ôn Diễn, ngươi tỉnh lại .”

      Ta chưa từng cảm thấy hoảng loạn như bây giờ, ta hề biết Ôn Diễn bị làm sao, ta cố để cho bản thân mình bình tĩnh lại, bèn hít sâu hơi.

      Câu trước khi Ôn Diễn ngất xỉu là “mùi hương người nàng”, quần áo của ta bình thường đều có huân hương, có mùi cũng chẳng kỳ lạ. Đột nhiên ta thất kinh, lẽ hương mà là chỉ túi Tô Hợp hương thắt lưng ta?

      Ta cúi đầu, định tháo túi hương ra chợt nghe thấy thanh mình ghét nhất vang lên bên tai.

      “Ôi, ta cứ cho rằng có thể thấy tiết mục sinh ly tử biệt của ngươi, ngờ lại chán như thế…”

      Lại là tên Ôn Phàm nghiệt này!

      Nếu bảo bây giờ ta người mình ghét nhất là ai ta chắc chắn chút do dự mà ra tên Ôn Phàm, lúc trước bắt lấy ta nên vì Ôn Diễn mà mềm lòng, tai họa như thế vốn phải bị róc xương lóc thịt!

      Ta quay đầu tức giận trừng mắt với , còn chưa kịp mắng ngửi thấy mùi hương lạ, ngay sau đó trước mắt tối sầm , nhất thời mất ý thức.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 54

      Editor: Qin Zồ

      Khi ta mở mắt ra phát mình ở trong sơn động. Ta định đứng dậy nhưng cả người lại chẳng thể nào động đậy nổi, có lẽ Ôn Phàm điểm ma huyệt của ta.

      Trong lòng ta lo lắng, nhưng ta biết trong hoàn cảnh này quan trọng nhất là được lo lắng, chỉ có thể tỉnh táo lại, vội vàng suy xét.

      Trong túi hương Liễu Dự tặng ta nhất định bị Ôn Phàm động tay động chân, “Tô Hợp hương” trong túi hương có mùi giống với trong cung, đoán có lẽ là bỏ thêm mấy thứ thiên nhân sợ.

      Ôn Phàm ghét huynh trưởng mình nhưu thế, bây giờ khó mà bắt được , có lẽ bỏ qua cho Ôn Diễn.

      Nghĩ đến đây, ta cũng thể tỉnh táo nổi, trái tim run rẩy liên hồi. Ta bất chấp tất cả, rướn cổ hét to: “Ôn Phàm, ngươi ra đây!”

      Vừa dứt lời, Ôn Phàm từ từ xuất trước mắt ta.

      nhìn ta từ cao xuống, nơi khóe môi lộ ra nụ cười quỷ dị, “Công chúa điện hạ gọi ta?”

      Tình huống bây giờ khiến ta khó chịu, có người đừng cao cúi đầu nhìn ta, hơn nữa lại còn dùng thần thái như thế. Nhưng dù bản thân ở thế yếu, ta cũng để thua, ta nhìn thẳng vào mắt , dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh : “Ôn Phàm, chúng ta hãy giao dịch.”

      “Ồ? Giao dịch gì? nghe coi.” Ôn Phàm ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm ta, cười cợt , “Nếu có thể khiến ta động tâm, ta thả ngươi về.”

      Ta : “Ta biết ngươi muốn cái gì, ta có cách giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.” Từ cái ngày Ôn Phàm bắt đầu xuất , ta ngừng suy đoán rốt cuộc Ôn Phàm muốn gì. Mới đầu ta nghĩ muốn đối chọi với Ôn Diễn, muốn hủy diệt Ôn Diễn. Nhưng trực giác mách cho ta hay, Ôn Phàm chỉ muốn có thế.

      Ta cũng phải người ngồi chờ chết, năm này ta xem rất nhiều sách ghi chép đến thiên nhân cũng như cổ thuật của Nam Cương, chỉ tiếc ghi chép đến thiên nhân lại nhiều, nhưng bây giờ ta hiểu biết chút ít về cổ thuận Nam Cương.

      Ôn Diễn là thiên nhân, cho nên có thể sống thọ cùng trời. Nhưng Ôn Phàm thể nào, thế nhưng lại có thể sống đến tận bây giờ, ta biết điều này cùng với việc khuôn mặt bị phá hủy và hai tai mất thính giác có liên quan rất lớn. Trong cổ thuật Nam Cương, có môn tên là tục mệnh thuật (thuật kéo dài tính mạng), muốn sống thêm mạng cần phải lấy người mình thứ để trao đổi. Thuật này là tà môn ma đạo, theo ta được biết, phàm những người dùng thuật này đều xưng là trùng nhân, cứ đến ngày mười lăm khi vào đêm, bọn họ đều phải chịu nỗi đau vạn trùng phệ tâm. (nghìn vạn con trùng cắn nát tim)

      Thế gian này thiên nhân là độc nhất vô nhị, nếu Ôn Phàm muốn tiếp tục bị vạn trùng phệ tâm giày vò chỉ có thể giết chết Ôn Diễn rồi cướp lấy. Khi là thiên nhân có thể trường thọ muôn đời. Nhưng thiên nhân phải muốn giết là có thể giết, Ôn Phàm mực tìm kiếm cách có thể giết chết Ôn Diễn.

      Ta gằn từng tiếng: “Ngươi muốn làm thiên nhân, còn ta biết cách.”

      Ta nghĩ hẳn là mình đoán đúng tâm tư Ôn Phàm, khi ta vừa dứt lời sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt trở nên u ám cực kỳ. Đến thậm chí che dấu sắc mặt cũng thèm mà hỏi ta lập tức: “Là cách gì.”

      Ta : “Ngươi thả ba chúng ta ra, ta cho ngươi hay.”

      Tròng mắt Ôn Phàm hơi híp, nhìn chằm chằm ta hồi lâu mới : “Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?” Dừng lát, bỗng nở nụ cười, “Công chúa điện hạ, ta dễ bị lừa như thế đâu, tuy ta hiểu ngươi, nhưng ta biết vì huynh trưởng ta ngươi sẵn lòng làm tất cả, càng khỏi đến việc ngươi cho ta biết cách giết chết huynh trưởng ta. Ngươi có thể đoán ra ý đồ của ta khiến ta kinh ngạc, nhưng điều này có nghĩa là ta tin ngươi. Thời gian ta sống còn dài hơn ngươi, người nào mà ta chưa từng gặp qua chứ.”

      Trong lòng ta chán nản, lúc nãy ta mới nghĩ ra hai cách, là bịa chuyện lừa Ôn Phàm, hai là kéo dài thời gian, hơn hai ngày nữa là đến ngày mười lăm, chờ khi Ôn Phàm chịu vạn trùng phệ tâm ta có thể nhân cơ hội đó cứu Minh Nhuận và Liễu Dự.

      Xem ra giờ Ôn Phàm hạ quyết tâm tin ta, lúc này ta chỉ có thể đợi.

      Ta ngậm miệng thèm gì.

      Ôn Phàm buông lỏng tay ra, : “Công chúa điện hạ, ngươi còn lời gì muốn ?”

      Ta cụp mắt xuống, để ý đến nữa.

      lại : “Ngươi có muốn gặp huynh trưởng của ta , à, bây giờ chính là Minh Nhuận.”

      Ta giương mắt, cười mỉm : “Công chúa điện hạ cũng biết tại sao Minh Nhuận lại đột nhiên ngất xỉu rồi chứ?” nhìn ta hăng hái, “Đương nhiên công lao của Thiên Thương hương của ta thể nào bỏ qua, nhưng nếu trợ giúp của phò mã, sao ta có thể hoàn thành việc này chứ.”

      Ta ngẩn ra, lạnh lùng : “Ngươi đừng hòng ly gián tình cảm phu thê chúng ta, ta hòa ly với Liễu Dự, ngươi bỏ cái ý nghĩ đó .”
      Ôn Phàm : “Ngươi tin sao? Lần trước cũng là phò mã thả ta ra, lúc này cũng là giúp ta, công chúa có tình với huynh trưởng ta, ngươi nhìn ra phò mã ư? Lúc này hận nhất chính là huynh trưởng ta, mỗi giây mỗi phút đều hận thể lập tức chết . Chậc chậc, huynh trưởng ta làm chuyện tốt lại thành chuyện xấu, cả ngày ở trong cơ thể Minh Nhuận xuất dưới mắt công chúa phò mã, chủ ý là muốn che chở công chúa phò mã, nhưung ngờ lại khiến hai người bất hòa.”

      Ta : “Bớt sàm ngôn , muốn giết muốn thịt cứ tùy ngươi.”

      “Công chúa điện hạ cứ yên tâm, ta giết ngươi cũng thịt ngươi, khuôn mặt chim sa cá lặn này của ngươi, ta sao lại nỡ giết ngươi chứ. Cho dù ta nỡ huynh trưởng của ta cũng nỡ.” tiến đến gần, ngón tay trượt mặt ta, sau đó hai ngón tay nắm lấy gương mặt ta, “Công chúa điện hạ muốn gặp Minh Nhuận ? Chỉ cần ngươi gật đầu, ta cho người dẫn vào. A, thiếu chút quên, ngươi nhúc nhích được, ngươi chỉ cần tiếng được ta sai người mang người trong tim ngươi vào.”

      Ta có ý định đáp lời Ôn Phàm, tin ta, ta cũng tin , chỉ toàn dối mà thôi.

      Bỗng Ôn Phàm kéo ta đứng dây, dựa vào thạch bích, “Thôi, ngươi thôi. Bổn công tử hôm nay tâm tình rất tốt, dù ngươi ta cũng làm thỏa mãn ý ngươi.” xong, Ôn Phàm liền vỗ tay, chỉ nghe hai tiếng bước chân từ xa vang đến, trong lòng ta run lên, lập tức đưa mắt nhìn.

      Quả nhiên là Minh Nhuận, còn người phía sau , có lẽ là người của Ôn Diễn.

      Minh Nhuận nhìn ta với ánh mắt an tâm, từ khi nhìn thấy , cơ thể ta luôn căng thẳng lập tức buông lỏng. Ta tin Ôn Diễn, có ở đây, ta cũng cảm thấy an tâm cực kỳ.

      Ôn Phàm cười : “Ca ca, huynh thay đổi cơ thể, ta chẳng quen tí nào. Huynh công chúa điện hạ thích khuôn mặt này của ta? Hay là khuôn mặt tại của huynh?”

      Minh Nhuận lạnh lùng : “Đệ phải biết, Thiên Thương hương thể khống chế ta được bao lâu đâu.”

      Ôn Phàm vẫn cười tủm tỉm: “Ta nhớ mấy trăm năm trước ta dùng Thiên Hương thương ca ca phải dùng tròn ngày mới khôi phục lại. Bây giờ cơ thể huynh cũng chỉ là cơ thể người trần, có muốn cũng lâu hơn chút. Ta sống lâu như thế rồi, thích nhất là việc nhìn thấy bộ dạng đau muốn chết của ca ca, huynh càng đau ta càng vui. lâu ta chưa thấy lại, hôm nay đúng là nghĩ cái được ngay.”
      Ta nghĩ có lẽ Ôn Phàm sống quá lâu nên đến cả tâm tính cũng bị bóp méo.

      Vẻ mặt Minh Nhuận đổi, : “A Phàm, thả công chúa ra, ta cho đệ cơ hội.”

      Ôn Phàm : “Ca ca, ngay lúc này mà huynh còn bình tĩnh như thế, khiến ta kỉnh nể.” Đột nhiên sầm mặt xuống, trong tay chẳng biết lúc nào xuất con dao găm, “Nếu ta vẽ lên mặt công chúa điện hạ, biết ca ca còn có thể bình tĩnh như thế ?”

      Minh Nhuận biến sắc, Ôn Phàm đắc ý : “Chậc chậc, ta còn chưa vẽ mà. Ca ca chớ nên rối loạn thế chứ, nương trong tim huynh còn ở trong tay ta, lưỡi dao lại có mắt…”

      Mũi dao cách mặt ta xa, ta còn có thể cảm nhận được hơi lạnh của kim loại. Ta khẽ : “Ôn Phàm, ngươi sai rồi. Người trong lòng Ôn Diễn là người khác. Ta chỉ là đệ tử của , cho dù ngươi có rạch mặt ta, tiên sinh cũng chỉ cảm thấy áy náy thôi.”

      “Huynh trưởng huynh cũng quá vô dụng rồi, mấy trăm năm khó mà thích được nương, mà nương kia lại…”

      “Im mồm!”

      Đây là lần đầu tiên ta thấy vẻ mặt hề ôn hòa của Minh Nhuận, mang theo cảm xúc mà ta hiểu nổi, trong giọng cũng xen lẫn thù hận.

      Ôn Phàm tuyệt nhiên hề sợ hãi, “Ta thích vẻ mặt này của ca ca, cả ngày cứ nho nhã, ta nhìn buồn thấy chết.” Rồi chuyển lời : “A Lục, bắt nó vào đây.”

      Chỉ thấy nam tử phía sau Minh Nhuận nhanh chóng rời khỏi động, nhưng chỉ chốc lát sau đẩy xe gỗ vào, ta ngửi thấy có mùi máu tanh, nhìn kỹ, xe có rất nhiều thịt lợn sống, từng khối từng khối chồng chất lên thành núi, thậm chí vẫn còn máu chảy đầm đìa.

      Ta thấy buồn nôn cực.

      Ôn Phàm : “Làm thiên nhân tốt, nhiều năm qua như vậy mà ca ca chưa từng nếm qua đồ mặn tuyệt vời, hôm nay ta dạy cho huynh biết thế nào vị mặn, cũng cho huynh biết cả đời.” Dừng lát, tiếp: “Đương nhiên, ca ca cũng có thể chọn ăn, chỉ là từ nay về sau công chúa còn là đệ nhất mỹ nhân Đại Vinh nữa.”

      Ta chấn động, tức giận : “Ôn Phàm, ngươi phải là người!”

      Ta thể nào tưởng tượng nổi Ôn Diễn chỉ mới chạm chút đồ mặn nôn đến chết sống lại phải ăn hết đống thịt tươi ghê tởm này, “Ôn Phàm, ngươi có bản lĩnh đánh nhau cách đường đường chính chính , ngươi như thế này mà nhìn được hả!”

      Ôn Phàm thèm để ý đến ta, mũi dao lại gần mặt ta hơn, lạnh lùng hỏi: “Ngươi có ăn hay ?”

      Minh Nhuận mặt thay đổi nhìn Ôn Phàm.

      Ta : “Ôn Phàm, ngươi rạch mặt ta .”

      Ánh mắt Minh Nhuận chuyển đến người ta, mũi dao Ôn Phàm dí sát vào mặt ta, ta chỉ thấy má lành lạnh, có chút đau, dường như có giọt máu chảy xuống, vẻ mặt Minh Nhuận lập tức trở nên hoảng sợ.

      Ôn Phàm lại hỏi: “Huynh có ăn hả?”

      Minh Nhuận năng gì, đáp án cho Ôn Phàm đó là trực tiếp cầm lấy miếng thịt tươi to cỡ bàn tay nhét vào miệng, ngay sau đó liền nằm rạp người nôn liên tục, Ôn Phàm lạnh lùng : “Ăn tiếp , còn cả xe đấy.”

      Ta phẫn nộ hét lên: “Ôn Phàm, là huynh trưởng của ngươi!”

      Ôn Phàm chớp mắt, “Công chúa, nhìn huynh trưởng của ta như thế, trong lòng ngươi có cảm động ?”

      Ta phỉ nhổ .

      Minh Nhuận nôn đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố nhét vào miệng đống thịt tươi kia, mùi ghê tởm đến nỗi ngay cả ta thích ăn đồ mặn cũng tài nào chịu nổi, huống gì tiên sinh ăn được thịt cá?

      Lòng ta đau đến nỗi nước mắt thi nhau rơi xuống, “Tiên sinh đừng ăn nữa, thích rạch cứ rạch, ta cần.”

      Bỗng Minh Nhuận dừng lại, sắc mặt cực kỳ khó coi, dùng tay áo lau khô vết bẩn ngoài miệng, ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng với ta, “Công chúa nhắm mắt lại, đừng nhìn nữa.”

      Nước mắt ta càng rơi nhiều hơn.

      lại : “Thiên nhân giống người trần, nôn mửa cũng là cách lên tình cảm với thức ăn thích.”

      Ta khóc đến nỗi trước mắt mơ hồ, nghe những lời này của Ôn Diễn nước mắt càng thêm ngăn cản được. đến nước này, Ôn Diễn còn có tâm tư dỗ ta, ta…ta…ta nếu đoán ra vị nương lập gia thất mà là ai ta sống cũng vô dụng rồi.

      Nhưng lúc này ta chẳng thể nào vui nổi, ta chỉ muốn Ôn Diễn thôi ăn thịt tươi nữa.

      Nghe tiếng nôn mửa, lòng ta đau như dao cắt.

      Ôn Phàm lạnh nhạt : “Chậc, là cảm động quá. Công chúa điện hạ, ngươi nhìn xem, huynh trưởng ta thích ngươi bao nhiêu.”

      Ta nhắm hai mắt lại.

      Ta vận nội công trong người, muốn phá giải ma huyệt của Ôn Phàm. Ta biết giải huyệt đạo cần phải có thời gian nhất định, nhưng lúc này ta chỉ có thể bất chấp làm thế. Bên tai càng ngừng truyền đến thanh nôn mửa của Ôn Diễn, tâm tư ta rối loạn.

      Đột nhiên, ta thấy có luồng khí trong người xông lên, nơi yết hầu thấy tanh tanh.

      Huyệt đạo giải.

      Trong lòng ta vui mừng, nhanh chóng tóm lấy dao găm trong tay Ôn Phàm, dùng hết sức cắm vào lồng ngực . Ôn Phàm kịp phản ứng né , thế nên tuy ta đâm trúng tim , nhưng tốt xấu gì cũng làm bị thương.

      Nhìn thấy máu chảy ra từ người , ta vô cùng hả giận.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 55

      Editor: Qin Zồ

      Minh Nhuận chỉ cách ta có mười bước, ta do dự vội vàng chạy tới bên , thấy Minh Nhuận nôn đến nỗi hai mắt đỏ lên, trong lòng ta đau vô cùng, hốc mắt kìm được lại ửng đỏ.

      Minh Nhuận đưa tay áo lau vệt máu tươi nơi khóe miệng, sau đó ngẩng đầu cười với ta, “Ta sao.”

      “Chậc chậc, đúng là tiết mục tình chàng ý thiếp hay.” Ôn Phàm mặt đổi sắc rút dao găm nơi lồng ngực ra, thậm chí còn mang theo vẻ mặt cười cợt, giống như thứ rút ra phải là dao găm mà là củ cải vạy. Năm ngón tay nhàng mở ra, dao găm rơi mặt đất, Ôn Phàm dựa vào thạch bích, máu càng ngừng chảy ra từ lồng ngực , nhưng chỉ nhìn ta mà : “Công chúa điện hạ, bản thân ta coi thường ngươi rồi, có thể phá giải được huyệt ta điệm, ngươi là người đầu tiên.”

      Ta chưa bao giờ trông thấy quái nhân như thế, ràng máu chảy như thác đổ thế mà vẫn làm như chẳng có chuyện gì.

      Minh Nhuận tiến lên bước che trước mặt ta, hoàn toàn chặn ánh mắt Ôn Phàm lại, chỉ nghe thấy : “Phò mã ở đâu? Đem y giao ra đây, ta tha cho ngươi con đường sống.”

      Ôn Phàm lạnh nhạt : “Ca ca, con người có làm như thế. Phò mã lấy oán trả ơn, huynh cần để tâm đến .”

      Ta ló đầu ra, liếc nhìn Ôn Phàm cái, duỗi lưng, ngón tay điểm lên mấy huyệt vị người, lập tức máu ngừng chảy, lại còn ngáp cái : “Giờ còn sớm, huynh trưởng huynh với công chúa điện hạ cứ chờ ở đây . nam quả nữ ở chung nơi, nếu xảy ra chuyện củi lửa cũng oan cho cái sơn động này của ta quá.” vẫy tay, “A Lục, lại đây, ngươi thấy bổn công tử bị thương sao? Còn mau đỡ ta chữa thương? Ầy, nữ nhân tàn nhận quả khiến người ta phiền muộn.”

      Rồi Ôn Phàm với ta: “Công chúa điện hạ à, hàng ngàn quân côn trùng của ta ở bên ngoài như hổ rình mồi, thế nên đừng có ý định chạy thoát khỏi đây. Ngộ nhỡ ngươi bước ra khỏi sơn động này, đám trùng của ta biết thương hoa tiếc ngọc như ta đâu.”

      Cơ thể ta hơi nghiêng về phía trước, Minh Nhuận nhàng lắc đầu với ta.

      Ta chỉ có thể cắn môi nhìn vẻ mặt tự mãn của Ôn Phàm rời khỏi sơn động.

      , ta hiểu rốt cuộc Ôn Phàm có chủ ý gì, nhìn như muốn giết Ôn Diễn cũng muốn giết ta, nhưng cuối cùng lại để hai người chúng ta ở lại trong sơn động, hơn nữa tuy bắt ta nhưng lại chẳng làm tổn thương ta. Ta có thể nhìn ra, có sát ý với gia, với Ôn Diễn cũng thế, dường như chỉ muốn thấy bộ dạng đau khổ của Ôn Diễn mà thôi.

      Ta nghĩ hoài mà ra.

      Đột nhiên nghe rầm tiếng, cả sơn động lập tức tối , xung quanh cũng mảnh tối đen, đưa tay ra chẳng thấy năm ngón. Xem ra Ôn Phàm lấp kín sơn động này lại rồi.

      Ta cắn môi, lúc này trong lòng được tự nhiên cho lắm. Trước đó ta luôn giả vờ như biết Minh Nhuận chính là Ôn Diễn, nhưng hôm nay biết, hơn nữa còn biết vị nương mà là ta, trong lòng vừa buồn vừa vui, nhất thời chẳng biết gì hơn, đành im lặng mở miệng.

      Minh Nhuận cũng im lặng theo.

      Trong sơn động cực kỳ im lặng.

      Qua lúc lâu sau, hai chúng ta hẹn mà cùng mở miệng.

      “Ta…”

      “Nàng…”

      “Tiên sinh trước .”

      “Nàng trước .”

      Ta lại im lặng, Minh Nhuận mở miệng trước, “ phải ta cố ý giấu diếm, hoán đổi linh hồn đối với mấy người mà là chuyện quá mức hoang đường, hơn nữa…”

      Ta : “Tiên sinh cần giải thích, tiên sinh là có lý do của mình, ta chưa bao giờ trách tiên sinh.” Ta chẳng bao giờ trách Ôn Diễn, mặc dù làm hỏng số mệnh của ta, để cho ta năm năm bi thương vô cớ, ta cũng chưa bao giờ trách . Ta thậm chí còn thấy may mắn, nếu làm hỏng số mệnh của ta, cả đời này sao ta gặp được chứ.

      Có thể gặp được , ta đột nhiên cảm thấy chịu vài năm đau thương cũng chẳng có gì to tát.

      Minh Nhuận gì nữa, trong sơn động tối đen ta cũng nhìn thấy được vẻ mặt hắ, chỉ nghe tiếng tay áo phơ phất, rồi sau đó hai mắt ta phát sáng lên, Minh Nhuận dùng đá lửa nhóm đống lửa.

      Cuối cùng ta cũng nhìn được nét mặt của Minh Nhuận, sắc mặt vẫn cứ tái nhợt, nhưng mà đỡ hơn ban nãy nhiều rồi.

      Minh Nhuận cởi áo bào đặt lên mặt đất, khẽ : “Công chúa, qua bên này ngồi , ở đây sạch hơn.”

      Ta nghe lời đứng lên, cùng ngồi sát vào Minh Nhuận.

      Trong lòng ta có rất nhiều nghi ngờ muốn với Ôn Diễn, nhưng đến lúc này ta lại chẳng biết gì, bình thường mồm miệng lạnh lợi biết chạy đâu, sau khi biết Ôn Diễn thích mình, ở trong sơn động này, ta cảm thấy hai má có chút khô nóng.

      Đốm lửa tí tách vang lên, hai má ta càng lúc càng đỏ.

      “Công chúa…”

      “Hả?” Ta khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng ánh mắt nhàng nhìn . Ta nghĩ có lẽ mình suy nghĩ nhiều rồi, dường như sau khi ta biết nương thích là ta, ta cảm giác ánh mắt dịu mềm như nước, vừa như đống lửa, đem ta hòa tan ra.

      Trong lồng ngực đập dữ dội, thể , cho dù ta rất ghét Ôn Phàm, nhưng tại khắc này, ta lại cảm kích Ôn Phàm, ít nhất cũng cho ta và Ôn Diễn cơ hội ở chung với nhau mình.

      “Công chúa muốn hỏi gì cứ hỏi?”

      “A?” Ta sửng sốt.

      Minh Nhuận khẽ cười : “Trong lòng công chúa lúc này chắc chắn có rất nhiều nghi vấn, phải sao?”

      Ta gật đầu.

      lại : “Bất kể công chúa hỏi cái gì, ta cũng trả lời thành .”

      Ta nuốt nước bọt, là ta có rất nhiều chuyện muốn với Ôn Diễn, là chuyện hoán đổi linh hồn, còn cả hình phạt của trời mà Ôn Phàm , nhưng bây giờ ta muốn biết nhất chỉ có chuyện, Ôn Diễn, chàng thích ta sao?

      Nhưng ta ra miệng được, ra lời này, có vẻ ta rất mất tự nhiên. Hơn nữa… Cho dù Ôn Diễn có thùa nhận cũng chẳng thể thay đổi được gì. Phu quân cả đời này của ta chỉ có thể là Liễu Dự, ta muốn khiến Ôn Diễn bị phạt nữa.

      Tâm tình ta trong chớp mắt liền suy sụp.

      ràng ta thích , cũng thích ta, nhưng giữa chúng ta lại cách nhau tầng tầng lớp lớp. Nghĩ đến đó, trong lòng ta thấy mất mát cực kỳ. Ta đoán có lẽ Ôn Diễn cũng nghĩ vậy, bằng cũng im lặng ở bên ta, còn để cho ta có ý nghĩ sai trái như thế.

      Ta muốn để Ôn Diễn phát ra ta ổn, bèn ra vẻ thoải mái cười : “Lúc này tiên sinh là thiên cơ bất khả tiết lộ chứ?”

      Minh Nhuận cười : “ đâu.”

      Ta đảo tròng mắt : “Thiên Thương hương là gì?”

      “Phía nam chân trời có loại hoa, tên là Thiên Thương, ba trăm năm ra hoa lần, mùi hương có thể ức chế năng lực của thiên nhân, mùi của nó có chút tương tự với Tô Hợp hương.”

      Ta cắn môi : “Đều là ta tốt, ta…”

      Minh Nhuận dịu dàng : “ liên quan đến nàng, nàng cần tự trách mình.”

      “Cẩn Minh …” Dừng lát, ta nghiêm túc : “Nếu Cẩn Minh giúp Ôn Phàm, ta xin lỗi tiên sinh.”

      Mặc kệ việc này là Ôn Phàm làm hay Liễu Dự giúp Ôn Phàm, chỉ cần Liễu Dự phủ nhận ta tin . Từ trước đến nay ta muốn tin người có đôi mắt trong suốt như thế lại làm ra chuyện này.

      Minh Nhuận : “Việc này ta cũng có trách nhiệm, công chúa cần vì ta mà làm tổn hại đến hòa khí phu thê hai người. Hơn nữa nhiều nhất hai ngày cơ thể ta khôi phục lại, đến lúc đó côn trùng Ôn Phàm bố trí bên ngoài cũng có thể bỏ , chúng ta cũng có thể rời khỏi nơi này, công chúa chớ nghĩ nhiều.”

      Tim ta đập loạn nhìn, ta nhìn .

      Từ khi ta biết Ôn Diễn đến nat, luôn Liễu Dự là người tốt. Ta biết với thân phận của nhưng lời này là nên, nhưng trong lòng ta lại cảm thấy thoải mái.

      Lúc chưa biết thích ta, thế trong lòng ta chỉ biết bất đắc dĩ. Nhưng khi biết thích ta, trong lòng ta ngoài bất đắc dĩ ra còn có chua xót. ràng là gần trong gang tấc nhưng thể làm được gì.

      Ngay khi ở trước mắt ta, ta cũng ở trước mắt , nhưng hai chúng ta chỉ có thể cư xử như bằng hữu.

      Ta cố đè ném tâm tình của mình xuống, thầm với mình: Thường Ninh, ngươi thể tham lam như thế được, biết được nương trong lòng tiên sinh là ngươi cũng đủ rồi, lẽ ngươi muốn hại tiên sinh bị trừng phạt? Thường Ninh, ngươi thể ích kỉ như thế!

      Ta cụp mắt khẽ : “Trước kia Ôn Phàm có với ta hình phạt lửa trời, là sao?”

      Nét mặt Minh Nhuận có chút kì quái, ta lại bồi thêm câu, “Tiên sinh, hồi nãy ngươi mới với ta xong, bất kể ta hỏi gì tiên sinh cũng đáp tỉ mỉ mà.”

      trầm ngâm lúc rồi mới : “Nửa nửa giả.”

      Trong lòng ta căng thẳng, vội hỏi: “Lửa trời là sao?”

      Minh Nhuận : “Là , nhưng chỉ là có khoa trương như Ôn Phàm , tuy thiên hỏa lợi hại , nhưng vốn dĩ cơ thể thiên nhân chịu phạt cũng đau đớn lắm, chỉ như ruồi muỗi đốt thôi.”

      Ta biết Ôn Diễn sợ ta lo lắng mới thế, cơ thể thiên nhân thế nào, hình phạt lửa trời có tên là lửa trời, dĩ nhiên chỉ có thể đánh thiên nhân. người bị lửa thiêu trong năm rưỡi, là đau đến chẳng còn cảm giác.

      Lửa cháy trước mắt sáng rực, ta cắn môi giơ tay ra, trong phút chốc ngọn lửa liếm đến, ta theo bản năng rụt tay lại, thế nhưng vẫn thấy đau tận tim. Minh Nhuận nắm lấy ngón tay ta, cau mày : “Nàng làm gì thế?”

      Trong lòng ta đau xót, giọng đắng chát: “Tiên sinh tội gì phải gạt ta? Lửa bình thường đau thấu tim, huống hồ còn là lửa trời?”

      Minh Nhuận than tiếng, “Đó là trừng phạt của ta, mặc dù khổ nhưng rồi cũng qua .”

      Trong lòng ta lại càng thêm chua xót, Minh Nhuận buông tay ta ra, nhất thời hai chúng ta im lặng đối mặt với đống lửa cháy tí tách này, đến khí trong sơn động cũng chua xót.

      Qua lúc lâu, ta chợ nhớ đến hôm này là Khất Xảo tiết, vốn muốn thả đèn hoa, kết quả lại lâm vào tình cảnh này. Hơn nữa biết bây giờ là giờ nào, là đêm hay ngày.

      Ta lén nhìn Minh Nhuận cái, vừa nhìn cái chạm phải tầm mắt Minh Nhuận, hai mắt giao nhau, đón lấy dịu dàng của Ôn Diên, trong lòng phút chốc vui sướng lên.

      Ánh mắt Minh Nhuận bỗng dừng mặt ta, ta theo bản năng đưa tay lên sờ, khi chạm vào vết thương Ôn Phàm rạch khỏi kêu á tiếng, cau mày lại.

      người nàng có mang theo thuốc ?”

      Ta lắc đầu : “Vết rạch này của Ôn Phàm sâu, đợi sau khi ra khỏi đây để Triệu thái y xem là được rồi.”

      Minh Nhuận cũng chau mày.

      Ta lại : “Miệng vết thương , sao, tiên sinh cần lo lắng.”

      Minh Nhuận vẫn cứ chau mày, : “ lấy hết của ta rồi.” Ta sửng sốt, lập tức phản ứng lại ‘’ trong lời Ôn Diễn chính là chỉ Ôn Phàm, “Công chúa nàng nhịn chút, chúng ta sớm thoát khỏi đây thôi.” Dừng lại, bỗng nắm lấy cổ tay ta, hai ngón tay đặt mạch, lát sau mặt liền biến sắc, “Lúc nãy nàng nên cố phá huyệt đạo điểm, giờ nàng có cảm thấy tức ngực ?”

      Ta cảm nhận, “ có.”

      “Đầu có thấy nặng ?”

      có.”

      “Còn chỗ nào thoải mái nữa?”

      có.” Ta chớp mắt, “Tiên sinh, sao trước kia ta phát ra tiên sinh cũng nhiều lời như thế?”

      Trong mắt Minh Nhuận chứa đầy ý cười, “Trước kia là tiên sinh của nàng, bây giờ ta là bạn của nàng, thân phận giống nhau, đương nhiên cách cũng giống trước.”

      Ta theo bản năng thốt ra lời trong lòng, “Thế tiên sinh đối với thê tử của mình cũng giống sao?”

      Lời vừa ra khỏi miệng, hai má ta nóng ran.

      Ôi, Thường Ninh ơi là Thường Ninh, ngươi cũng thành thân rồi, sao cứ vướng tới Ôn Diễn ngươi lại giống nương khuê phòng thế? Nghĩ lại mà xem trước kia ngươi khí phách càn quét Tướng Công lâu với Quán Quán bao nhiêu, còn nhớ mình rất bình tĩnh với diện thủ trong phủ hả!

      Ánh mắt Minh Nhuận cực kỳ thâm thúy, nhìn ta khẽ : “Ta luôn đối tốt với nàng hết sức có thể, nàng như bảo bối trong bàn tay ta, ta muốn chều nàng bảo vệ nàng, để nàng phải chịu bất cử khổ đau nào.”

      Trong lòng ta run lên, ánh mắt như nam châm, ta vừa nhìn chẳng thể nào dứt ra nổi.

      Rồi đột nhiên : “Chỉ tiếc ta là thiên nhân, người người đều có nhân duyên, chỉ riêng thiên nhân là có. Ta thể làm hỏng nhân duyên của nàng, thiên mệnh thể làm sai, ta nguyện ý chịu phạt, nhưng ta càng muốn nàng ấy cũng bị phạt.”

      Ta nghĩ có lẽ Ôn Diễn muốn ra tất cả, lúc này muốn toạc ra, thế ta cũng xuôi theo . Nếu Ôn Diễn là phàm nhân, ta chắc chắn trách chịu tranh thủ với ta. Nhưng mà phải, cho nên ta hiểu và bỏ qua cho . Ta khẽ : “Đúng là nàng muốn chịu phạt vì tiên sinh, nhưng vì nàng… có tình ý sâu đậm với tiên sinh, nên nàng cũng trơ mắt nhìn tiên sinh bị phạt. Chỉ cần tiên sinh sống tốt, nàng cũng sống tốt thôi.”
      Trong mắt Minh Nhuận chứa đựng dịu dàng, “Tình cảm của ta đối với nàng sâu như biển.”

      Trong lòng ta khẽ động, có những lời này của Ôn Diễn, cho dù cả đời này ta thể cùng với , nhưng ta cũng bằng lòng rồi.

      Sau đó ta với Ôn Diễn rất nhiều, ra ngẫm lại cũng có hơi thú, ràng cả hai đều biết “nàng” là ai nhưng lại cố tình ra. câu ta câu, ta câu câu, dường như chúng ta hết chuyện được, ta nghe đến nỗi trong lòng ngập tràn ngọt ngòa. Nhưng ta với Ôn Diễn cũng biết, khi rời khỏi sơn động này, toàn bộ lời đường mật toàn bộ tình ý đều chỉ có thể chôn dưới đáy lòng.

      Sơn động này bây giờ như bức bình phong, đem toàn bộ những gì nên có ở bên ngoài ngăn cách, trong này có công chúa khởi giá, cũng có thiên nhân Ôn Diễn, chỉ có Thường Ninh cùng Minh Nhuận.

      Ta mình ngủ thiếp thế nào, ta chỉ nhớ mình nằm mơ thấy ác mộng, trong giấc mộng ta ngừng giãy dụa gào thét, lúc ở trong đống lửa lúc ở giữa những câu lạnh lẽo, vất vả vô cùng.

      Dường như ta cảm nhận được có người thăm dò trán ta, có người dùng cơ thể ấm áp ôm lấy ta, có người ở bên tai ta sốt ruột mà dịu dàng gọi tên ta.

      Ta mở mắt ra đập vào mắt là lồng ngực của Minh Nhuận, hai tay giữa eo ấm áp cực kỳ. Ta khẽ cựa quậy, thanh Minh Nhuận lập tức vang lên ở đỉnh đầu, “Đau đầu sao?”

      Ta sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Minh Nhuận.

      thở dài tiếng, “Có lẽ hôm qua do nàng cố phá huyệt đạo của Ôn Phàm cho nên bị nội thương, khiến đêm qua sốt cả đêm. Cả người nàng lúc lạnh lúc nóng, may mà giờ hạ nhiệt rồi.”

      Ta lại sửng sốt, “Đêm qua… ta sốt sao?”

      Minh Nhuận gật đầu.

      “Cho nên tiên sinh mới ôm ta… để hạ nhiệt?”

      Lời này vốn chẳng có gì ổn, chỉ là biết sao mặt Minh Nhuận lại ửng hồng, ta nhìn mà thấy trong đầu vui mừng, tiên sinh là thiên nhân mà lại xấu hổ, lập tức khoảng cách được rút gần.

      Ta cười tiếng, mặt Minh Nhuận càng đỏ hơn, nhưng hề buông tay mà cứ ôm lấy ta, với tư thế rất thân mật.

      Ta nhịn được nhàng dựa đầu vào ngực , dùng thanh vui vẻ khẽ : “Tiên sinh, nàng cũng thích cái cách mà tiên sinh hạ nhiệt cho nàng.”

      Trong lồng ngực Minh Nhuận phát ra rung động vui mừng.

      Ta im lặng nằm trong lòng , im lặng nghe, trong lòng có im lặng yên tĩnh trước nay chưa từng có, nếu sau này ngày ngày đều có thể như thế, ta tình nguyện giảm thọ mười năm.

      Chỉ tiếc thế gian này có chữ nếu, mà ông trời cũng chẳng toại lòng người, lúc ta còn chìm đắm trong sơn động bên ngoài truyền đến tiếng nổ ầm, trong lòng ta giật thót, Minh Nhuận đỡ lấy ta, đứng che trước mặt ta.

      Lửa tắt , trong nháy mắt sơn động liền trở nên sáng chói, ta khỏi nheo mắt, chỉ thấy bóng người bước đến, ta khẽ hí mắt để nhìn người, là phò mã của ta, Liễu Dự.

      Ánh sáng bên ngoài sơn động chiếu rọi làm dịu dàng thắm thiết giữa ta với Ôn Diễn đêm qua biến mất thấy tăm hơi, ta lui về sau từng bước, Minh Nhuận lại bước lên trước mấy bước, hai ta kéo dãn khoảng cách ra, tình ý chỉ có thể vùi lấp dưới đáy lòng.

      Trông thấy Liễu Dự, trong lòng ta bỗng xấu hổ, chỉ cảm thấy bản thân trong lúc vô thức trở thành Yến Thanh, làm tổn thương .

      Liễu Dự vội vàng chạy đến, cầm lấy tay ta hỏi: “Nương tử, ta dẫn người tới cứu nàng đây. Ôn Phàm có làm thương gì nàng ?”

      Ta lắc đầu rồi lại gật đầu, “ có gì, chỉ bị đau chút thôi, trở về rồi để Triệu thái y xem là được.” Dừng lát, ta lại hỏi: “Ôn Phàm có làm gì chàng ?”

      Liễu Dự sờ mũi : “ có…”

      Ta vốn định hỏi chuyện Tô Hợp hương, ta muốn nghe Liễu Dự tự mình phủ định tội danh mà Ôn Phàm định cho , nhưng thấy động tác này của Liễu Dự, ta nghĩ có lẽ mình cần hỏi nữa.

      Ngay lúc ta mất hết ý chí bỗng Liễu Dự buông lơi tay ra, cúi đầu khẽ : “Nương tử, ta… ta…” Trong giọng mang theo áy náy, “Ta làm chuyện có lỗi với nàng và Minh Nhuận, nương tử, là ta hồ đồ, phải chủ ý của ta, ta… ta chỉ là bị hận thù che mất, ta cũng muốn làm ra chuyện như thế.”

      ngẩng đầu nhìn ta.

      “Vài ngày trước, Ôn Phàm tới tìm ta, có thể giúp ta đạt được tâm nguyện, ta nhất thời hồ đồ tin , cho nên mới liên thủ với …” đến đây, đưa mắt nhìn Minh Nhuận rồi lại tiếp tục : “Ta ngờ cũng bắt nương tử . Hôm qua khi nương tử thích người lương thiện ta liền dừng tay, sau đó ta với Ôn Phàm ta thể làm hại Minh Nhuận, Minh Nhuận là tri kỷ của nương tử, nếu ta mượn tay Ôn Phàm để làm hại Minh Nhuận, chắc chắn nương tử quan tâm đến ta nữa, ta vốn định lấy túi hương bình thường đưa cho nương tử, ràng ta lấy túi hương khác rồi, nhưng hiểu sao đến cuối cùng lại cầm túi hương kia. Sau đó Ôn Phàm nhốt ta trong miếu Tơ Hồng, đợi khi ta thoát ra mới biết bắt nương tử và Minh Nhuận .”

      Nghe Liễu Dự thế, cảm xúc trong lòng ta lẫn lộn, ta biết nên cảm khái việc Liễu Dự có sát tâm với Minh Nhuận, hay là cảm khái Liễu Dự thành khẩn như thế. Trước đó ta nghĩ qua, chỉ cần Liễu Dự chính miệng ra ta tin , ta vốn nghĩ đáp án nhiều nhất chẳng qua chỉ là có hay mà thôi, nhưng hôm nay lại cho ta đáp án tiến thoái lưỡng nan, đáp án để tha thứ cho hay cũng khó mà quyết định.

      “Nương tử, nàng chớ giận ta… ta cam đoan có lần sau nữa.”

      Lúc này Minh Nhuận mở miệng : “Phò mã có lòng hối cải, công chúa nàng tha thứ cho y .”

      Ta : “Cẩn Minh, người bị hại phải ta mà là tiên sinh, chàng nên xin lỗi tiên sinh .”

      Cả người Liễu Dự run lên, dám tin nhìn ta, “Tiên… tiên sinh?”

      Ta sững sờ, “ phải chàng sớm biết Minh Nhuận chính là tiên sinh sao?”

      Liễu Dự hỏi ngược lại: “Nương tử biết khi nào?”

      Ta nhìn Minh Nhuận cái, rồi lại thấy đôi mắt sáng ngời của Liễu Dự, trong lòng muốn trả lời vấn đề này, chỉ : “Ta biết được khi nào quan trọng, lúc này là Cẩn Minh chàng làm sai, chàng nên tạ lỗi với tiên sinh.”

      Liễu Dự nhìn thẳng vào ta, “Nương tử từng với ta, nàng với Minh Nhuận chỉ là bằng hữu, ta vốn tin nàng, nhưng hôm nay ta mới biết là mình sai rồi. Nương tử thích Ôn Diễn như thế, sao có thể cư xử với như bằng hữu chứ.” cười thê lương, “ ra từ đầu đến cuối ta chỉ là thằng ngốc, nàng chẳng thể nòa thích ta được, trong mắt nàng chỉ có Ôn Diễn, cho đến bây giờ đều có ta, dù ta cố gắng đối tốt với nàng thế nào nàng cũng chẳng bao giờ nhìn ta cái.”

      Ta bình tĩnh : “Chàng sai rồi, ta với chàng ta xem Minh Nhuận là bằng hữu là , lúc đó ta còn chưa biết là tiên sinh, mỗi câu ta với chàng đều là , chàng là phò mã của ta, ta lòng muốn thích chàng.” Dừng lại, ta tiếp: “Cẩn Minh, chàng bình tĩnh lại , đừng có cố tình gây như thế.”

      Bỗng thanh Liễu Dự trở nên cao vút, “Ta xin lỗi Ôn Diễn, là hại ta, là khiến hạnh phúc mỹ mãn đáng nhẽ có của ta biến thành như thế này, là cướp nương tử của ta, mọi chuyện đều là sai.”

      Ta nhíu mày, bỗng mặt Liễu Dự dí sát vào ta, miệng của cũng ép xuống, ta theo bản năng tránh .

      Liễu Dự : “Nàng xem, nàng là muốn thích ta, chứ phải thích ta. có thể hôn nàng còn ta , ràng ta mới là phò mã của nàng, phu quân của nàng, nhưng nàng lại tránh ta như rắn. nực cười, lúc nào nàng cũng gạt ta, cho dù nàng thừa nhận, nhưng cơ thể nàng là chân thực nhất. Nàng với Ôn Diễn đợi tròn đêm trong sơn động này, nam quả nữ, có lẽ đêm qua trong này xuân tình kiều diễm lắm nhỉ.”

      Ta lạnh lùng : “Liễu Dự, chàng ngậm miệng .”

      Liễu Dự cười lạnh: “Nếu nàng làm, vì sao muốn thừa nhận? Dù sao trước đây nàng cũng Yến Thanh, ta cũng chẳng để ý khi có thêm Ôn Diễn đâu…”

      Ta giơ tay lên, bỗng Minh Nhuận kêu tiếng.

      “Công chúa.”

      Ta lập tức tỉnh táo lại, Liễu Dự phẫn uất nhìn Minh Nhuận, “Ta cần ngươi vờ vĩnh, đây là chuyện phu thê chúng ta, ngươi chỉ là người ngoài, chẳng có quan hệ gì với ngươi cả.”

      Ta hạ tay xuống, Liễu Dự lại u ám nhìn ta, “ phải vừa rồi nương tử muốn động thủ với ta đấy chứ? Vì Ôn Diễn, nương tử gì cũng làm, còn ta tại sao chỉ bị ăn tát?”

      Trong lòng ta buồn bực vô cùng, ta chẳng biết tình hình bây giờ phát sinh như thế nào, ràng lúc nãy còn tốt, chẳng biết Liễu Dự ăn nhầm gì mà lại trở nên như thế.

      Bất kể ta thế nào, cũng có thể suy đến Ôn Diễn.

      Cảm giác áy náy trong ta vừa rồi giờ đây chẳng còn lại gì, ta lạnh nhạt : “Liễu Dự, chàng bình tĩnh lại . Đợi khi chàng bình tĩnh lại, hai ta chuyện sau.”

      “Đợi khi ta bình tĩnh xong, Ôn Diễn với nàng cũng xong xuôi rồi.”

      Ta rất bất đắc dĩ, cũng chẳng muốn nhiều lời, ta xoa ấn đường, “Giờ ta thấy thoải mái, Cẩn Minh, chàng bình tĩnh lại , được ?”

      “Nàng hôn ta trước mặt cái, việc này coi như xong.”
      Ta nhíu mày, “Liễu Dự, ta rồi, giờ ta rất thoải mái, chúng ta bình tĩnh lại , được ?”

      Vẻ mặt Liễu Dự lại bắt đầu thê lương, “Căn bản là nàng làm được.”

      Đầu của ta đau cực kỳ, biết là nội thương tái phát hay gì nữa, ta muốn chuyện với Liễu Dự nữa, trực tiếp vòng qua ra ngoài sơn động.

      Bây giờ ta cũng đoán ra được lúc này Ôn Phàm muốn gì.

      giết Ôn Diễn cũng giết ta, cũng động đến Liễu Dự, điều cần chính là ly gián ta và Liễu Dự, để hai ta bất hòa. muốn thấy ta và Liễu Dự hòa ly, con đường ngược lại với số mệnh, do đó để Ôn Diễn chịu phạt nhiều hơn.

      Bằng với năng lực của Ôn Phàm, Liễu Dự thể nào tìm ra nơi ta và Minh Nhuận bị bắt, cũng thể bước vào sơn động này, trừ phi là Ôn Phàm cố ý để vào.

      Quả nhiên Ôn Phàm là tai họa, phá nát cuộc sống của ta.

      Ta dừng bước : “Cẩn Minh, đợi khi chàng cảm thấy mình ổn lại rồi hãy tới tìm ta chuyện. Bằng ta thêm câu gì với chàng nừa.”

      Dứt lời, ta rời khỏi sơn động, lên xe ngựa chờ sẵn bên ngoài.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 56

      Editor: Qin Zồ

      đường hồi kinh, ta với Minh Nhuận và cả Liễu Dự chẳng thoải mái tí nào. Từ khi Liễu Dự cãi nhau với ta ngay trước mặt Minh Nhuận để tránh hiềm nghi, ngồi chung xe ngựa với ta, mà Liễu Dự ở xe cũng im lặng gì.

      Có thể suốt dọc đường đến kinh thành ta với Liễu Dự chiến tranh lạnh.

      Khi quay về kinh đến đầu thu, cây ngô đồng ngoài cửa thanh cũng bắt đầu rụng lá. Minh Nhuận xuống xe từ biệt, để tránh cho tâm tình của Liễu Dự lại xúc động, ta chỉ có thể cách cửa sổ khẽ cười : “Tiên sinh bảo trọng.”

      Minh Nhuận cũng nhìn ta cái, “Công chúa bảo trọng.”

      Ta hơi phiền muộn, lần từ biệt này chẳng biết bao giờ có thể gặp lại. Với tính khí của Liễu Dự, nếu biết ta lén gặp Minh Nhuận sau lưng , nhất định lại làm ầm lên.

      Ta khẽ thở dài tiếng trong lòng.

      Sau khi hồi phủ, Liễu Dự thay đổi triều phục tiến cung bẩm báo vụ án Tĩnh Tây, ta đường xá xa xôi, hơn nữa còn chiến tranh lạnh với Liễu Dự nên cả người mệt mỏi, thay y phục rồi nằm giường nghỉ ngơi. ngờ mới nghỉ lát lại đổ bệnh, hôm sau tỉnh lại, đầu óc mê man, cổ họng ngứa ngáy, lúc chuyện cũng mang theo mũi.

      Triệu thái y ta nhiễm phòng hàn.

      Ta ấm ức nằm giường, lâu chưa đổ bệnh, lần này bị bệnh khiến ta vất vả vô cùng, biết uống bao nhiêu bát thuốc, nước thuốc màu đen kia bây giờ ta nhìn thôi cũng thấy buồn nôn rồi.

      Thừa Văn biết ta bị bệnh cũng đến thăm ta, lâu gặp Thừa Văn, Thừa Văn rất chững chạc, dáng vẻ cực kỳ tuấn lãng.

      lo lắng nhìn ta.

      Ta khàn khàn : “Thừa Văn, ánh mắt này của đệ cứ làm ta cảm thấy mình sống chẳng được bao lâu nữa ấy, ta chỉ là nhiễm phong hàn thôi mà, Triệu thái y cũng uống thuốc nhiều ngày nữa khỏi hẳn, đệ cần lo lắng như thế.”

      “A tỷ, tỷ phải nhanh khỏe lên.”

      Tuy tâm tư đế vương khó suy đoán, nhưng trước sau gì Thừa Văn cũng là a đệ ta, ta với làm tỷ đệ nhiều năm như thế, lúc này có tâm ta có thể nhìn ra, ta ho khan vài tiếng rồi hỏi: “Thừa Văn, đệ có chuyện muốn với ta sao?”

      Ánh mắt Thừa Văn ngưng đọng, “Đợi tỷ khỏe lại rồi hẵng hay.”

      Thấy thế, ta cũng ép Thừa Văn nữa.

      Sau khi Thừa Văn rời , ta lại nhắm mắt dưỡng thần lúc, khi mở mắt ra thấy Liễu Dự. ngồi bên giường ta, ánh mắt chứa ưu sầu, thấy ta tỉnh lại, lập tức : “Nương tử, là ta sai rồi.”

      Ta sững sờ.

      lại : “Đều là ta tốt, toàn bộ đều là lỗi của ta. Ta nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cũng nên nghi ngờ tình tri kỷ của nương tử với Minh Nhuận, lại càng nên ra những câu khiến nương tử đau lòng. Nương tử, nàng đừng giận ta nữa có được ?”
      Từ lúc chiến tranh lạnh đến nay, lần này là chủ động mở miệng chuyện với ta. Có lẽ do đổ bệnh mà đầu óc ta phản ứng kịp, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn .

      Thần sắc Liễu Dự kích động: “Cho đến nay đều là ta tốt, là ta cầu quá cao, nương tử đồng ý thành thân với ta là phúc của ta rồi, ta nên đòi hỏi nhiều như thế.” Dừng lúc, giống như hạ quyết tâm lớn, “Chỉ cần nương tử chiến tranh lạnh với ta nữa, sau này nương tử qua lại với Minh Nhuận, ta cũng phản đối.”

      Ta than tiếng, vừa định Liễu Dự cần làm như thế lại : “Ta làm thế phải vì nương tử là công chúa, mà bởi vì ta rất nương tử. Tâm nguyện lớn nhất đời này của ta chính là nương tử có thể hạnh phúc vui vẻ, cho nên chỉ cần nương tử giận ta nữa, bất luận bảo ta làm gì ta cũng đồng ý.”

      cẩn thận nhìn ta, “Bây giờ nương tử chịu chuyện với ta chứ?”

      “Cẩn Minh, ta…”

      Còn chưa xong, Liễu Dự vui vẻ ra mặt, “Nương tử cần gì cả, ta rồi.”

      Bỗng bên ngoài cửa truyền đến thanh của thị nữ, “Phò mã gia, Minh Nhuận công tử của Thúy Minh Sơn Trang đến.”

      Ta ngẩn ra, Liễu Dự đứng dậy khẽ : “Ta vừa mới sai người đến Thúy Minh Sơn Trang mời Minh Nhuận công tử đến, nếu đến… bệnh của nương tử có lẽ đỡ hơn. Nương tử chờ lát, ta gọi Minh Nhuận công tử vào.”

      Cũng chẳng biết Liễu Dự sợ điều gì, từ đầu đến cuối hề để ta xen vào câu.

      lát sau, cửa phòng bị đẩy ra. Ta giương mắt nhìn thấy Minh Nhuận. Thần sắc ngơ ngác, nhìn có vẻ như cũng tình huống trước mắt lắm. Liễu Dự bước từ sau người Minh Nhuận ra, với Minh Nhuận: “Nương tử ta đổ bệnh mấy ngày nay rồi, uống nhiều thuốc cũng đỡ lên, ta nhớ là Minh Nhuận công tử am hiểu y thuật, xin huynh xem bệnh cho nương tử giùm.”

      Rồi với ta: “Ta dặn hạ nhân được tới gần, có ai đến quấy rối… nương tử với Minh Nhuận công tử đâu.”

      Dứt lời, nhanh chóng xoay người bước ra khỏi cửa. Chỉ nghe két tiếng, cửa phòng đóng kín lại. Ta thấy bóng của Liễu Dự in lên cánh cửa, lúc sau biến mất tiếng động.

      Trong lúc nhất thời, ta cảm thấy mình như kẻ xấu.

      Liễu Dự làm như thế, ta càng thể thanh thản chuyện với Ôn Diễn nổi.

      Nghĩ đến đó, cổ họng bắt đầu ngứa, ta cúi đầu ho khan vài tiếng. Minh Nhuận bước đến, đưa tay đặt lên trán ta, vẻ mặt lo lắng : “Trước đó ta nghe nàng bị nhiễm phong hàn, ngờ lại nghiêm trọng thế này. Đưa tay ra để ta bắt mạch cho nàng.”

      Ta cười thành tiếng, vươn tay ra từ dưới áo ngủ bằng gấm, “Tiên sinh biết bắt mạch sao…”

      : “Có biết chút.”

      Tay đặt lên mạch của ta, lúc sau mới : “Xem ra là chứng bệnh còn sót lại do lần trước nàng giải huyệt đạo mà Ôn Phàm điểm, ta muốn xem phương thuốc Triệu thái y cho nàng uống.”

      Ta gọi “Vân Vũ”, kết quả thấy ai đáp, ta lại gọi người đâu, cũng có ai trả lời ta.

      Ta nhìn Minh Nhuận cái rồi : “Xem ra Cẩn Minh đúng là đem mọi người hết cả rồi…”

      Trong lòng ta rối rắm bất đắc dĩ, bây giờ ba người chúng ta rơi vào tình cảnh thế này, cũng biết rốt cuộc ông trời muốn làm gì. Ta xoa ấn đường : “Việc này vội, trước mắt có chuyện quan trọng hơn.”

      Minh Nhuận im lặng nhìn ta.

      “Tiên sinh, độc tình trong người Cẩn Minh có thể lấy ra ?”

      Ta muốn lại mệt mỏi như thế này nữa. Sở dĩ Liễu Dự trở nên như thế hoàn toàn là bởi vì con cổ trùng trong người mà ta. ta phải là ở bản thân Liễu Dự, mà là độc tình đó.

      Minh Nhuận lắc đầu, “Bây giờ cổ trùng hòa làm với cơ thể phò mã, nếu cổ trùng biến mất, phò mã nguy mất thôi.”

      Ta im lặng.

      Ta từng hi vọng có người ta cả đời, hơn nữa mãi thay lòng. Nhưng chuyện cho đến nước này, ta mới phát ra nếu người nọ phải là người ta thích, cả đời này ngoài gánh nặng ra vẫn là gánh nặng.

      Đột nhiên Minh Nhuận : “Còn ba tháng nữa, ba tháng sau ta giải quyết những chuyện này.”

      Ta nhíu mày, “Có ý gì?”

      Minh Nhuận dịu dàng : “Công chúa chỉ cần chờ ba tháng là được rồi.”

      Ba tháng…

      Ta hỏi: “Tiên sinh, ngươi định làm gì?”

      Ánh mắt Minh Nhuận tràn đầy dịu dàng và kiên định, “Công chúa tin ta chứ?”

      Ta gật đầu.

      khẽ : “Công chúa cứ tin ta là được.”

      Ta nghĩ hoài ra, chỉ cảm thấy hôm nay ai cũng có gì đó ổn, đầu tiên là Thừa Văn rồi đến Cẩn Minh, giờ lại là Ôn Diễn. Trước khi , Minh Nhuận thay ta nhét chăn vào, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.

      Sau khi Minh Nhuận rời , ta nằm giường chờ Liễu Dự đến tìm ta. Quả nhiên, chân trước Minh Nhuận vừa mới , chân sau Liễu Dự bước vào. Ánh mắt dừng mặt ta hồi lâu mới : “Quả nhiên Minh Nhuận là phương thuốc hay của nương tử, sắc mặt nương tử giờ nhìn tốt hơn nhiều rồi.”

      Miệng ta giật giật.

      Ôn Diễn có phải là phương thuốc hay của ta hay ta biết, nhưng ta biết bệnh này của ta tuyệt đối chẳng phải tâm bệnh. Nhưng hôm nay Liễu Dự lại hoàn toàn cho rằng bởi vì ta gặp Ôn Diễn mà đổ bệnh.

      lại : “Vừa nãy khi Minh Nhuận công tử rời , ta còn hẹn mai đến phủ chúng ta thưởng trà. Ta nhớ trước kia y có tặng cho nương tử bộ ấm Tử Sa, ngày mai nương tử có thể cùng Minh Nhuận dùng bộ trà kia để thưởng trà.”

      Ta ngồi dậy, tựa lưng vào gối mềm.

      Ta mở miệng : “Cẩn Minh…”

      Liễu Dự định ngắt lời ta, nhưng lần này ta quyết để chen lời: “Chàng đừng trốn tránh nữa, chàng nghe ta đây. Cẩn Minh, chàng cần làm như thế, ta nổi giận với chàng, ta cũng đồng ý chuyện lại với chàng. Chàng cần làm những chuyện thế này, chàng việc gì phải ép dạ cầu toàn như thế.”

      Liễu Dự cụp mắt xuống.

      Ta im lặng chờ mở miệng.

      lúc sau với ta: “Ta luôn cho rằng nương tử thích y, bây giờ cũng còn thích , ta muốn nương tử vui, cho nên mới muốn tác thành cho nương tử với . Ta cũng biết sở dĩ nương tử đồng ý thành thân với ta, là vì có lý do để thu hồi thánh chỉ, hai là nương tử muốn y chịu phạt.”

      Ánh mắt rất , “ ra ta luôn cho rằng nương tử là kiểu người khi trong lòng có người chứa nổi ai khác nữa, nhưng ta luôn lừa mình dối người, vả lại suýt nữa còn bị thù hận che hai mắt. Hai ta chiến tranh lạnh lâu như thế, ta nghĩ thông rồi.” Dừng lúc, nở nụ cười nhợt nhạt, “Trong thoại bản, những đôi nhau sắp thành thân đều cần có bà mối, mà nương tử với Ôn tiên sinh thích nhau, ta đây ngại làm người nọ. Nương tử có thể lén đem Ôn tiên sinh vào phủ, còn ta tiếp tục làm phò mã danh nghĩa của nương tử. Như thế thiên mệnh vẫn là thiên mệnh, mà nương tử cũng có thể trở thành gia quyến với Ôn tiên sinh.”

      Cách đó có vẻ ổn, nhưng ta làm được.

      Ta cũng thành ra.

      Liễu Dự mở to hai mắt, “Sao lại được? Nương tử cần phải kiêng dè ta, ta muốn làm thế. Chỉ cần nương tử hạnh phúc, ta có gì mà muốn làm. Sau khi nương tử sống chung với Ôn Diễn, chỉ cần thỉnh thoảng đến thăm ta là đủ rồi. Mạng của ta là do Ôn Diễn cứu về, ta làm như thế coi như là báo ân. Nếu có thể báo ân lại vừa có thể khiến nương tử vui vẻ, thế có gì tốt chứ?”

      Nếu ta làm như lời Liễu Dự cả đời này của ta có lẽ thể nào vui vẻ mà sống với Ôn Diễn được.

      Ta : “Cẩn Minh, chàng chớ lung tung, chàng cần phải làm thế.”

      Liễu Dự cố chấp : “Nương tử, ta là vì muốn tốt cho nàng.” Lời chưa xong đứng lên, “Đợi sau khi nương tử sống với Ôn Diễn, nương tử nàng chắc chắn cảm kích ta.”

      Ta kịp phản bác lại điều Liễu Dự rời khỏi phòng ta.

      Từ sau ngày đó, ngày nào Liễu Dự cũng dùng các cách khác nhau mời Minh Nhuận đến đây, hôm đầu tiên là thưởng trà, hôm thứ hai lại là vẽ tranh, hôm thứ ba đến nghe kịch… Ngày nào cũng làm trò. Mỗi lần đưa Minh Nhuận đến trước mặt ta ảm đạm rời , để lại hai người ta với Minh Nhuận. Thế cho nên đến cuối cùng, ta có thể thấy trong lòng Minh Nhuận có cảm giác áy náy.

      Ta cảm nhận sâu sắc mình là người xấu tội ác tày trời.

      Ta nghĩ chắc tổ tiên ta với tổ tiên Liễu Dự thiếu nợ hai bên, bằng sao lại tra tấn nhau thế này? Tra tấn lại, ta cảm thấy giờ khắc này so với những đêm chờ Yến Thanh hồi phủ còn mệt hơn.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 57

      Editor: Qin Zồ

      Cũng biết kể từ khi nào mà trong phủ ta thường khó thấy được bóng dáng Liễu Dự. Mỗi lần ta hỏi đều được trả lời là phò mã ra ngoài làm việc, phò mã ở trong cung… Mà cũng kệ Liễu Dự có bao nhiêu vội, chuyện ta với Minh Nhuận gặp nhau luôn sắp xếp vô cùng thỏa đãng, đến nỗi khiến ta thể cự tuyệt.

      Ta từng với Minh Nhuận cần phải đồng ý lời mời của Liễu Dự nữa, nhưng Minh Nhuận cho ta hay cũng có cách nào từ chối, là nợ Liễu Dự. ra đến chữ “thiếu”, ta sao có cảm giác thiếu Liễu Dự được chứ? Chính là bởi vì thế, nên ta với Minh Nhuận cứ gặp nhau liên tục.

      Đặc biệt là khi Liễu Dự ngầm thừa nhận chuyện đó, ánh mắt của đám hạ nhân trong phủ công chúa bây giờ nhìn Minh Nhuận khác , ta biết các nàng có ý gì, gì ngoài cho rằng ta đem đại công tử của Thúy Minh Sơn Trang thu làm diện thủ.

      Gần đây Vân Vũ rất thích dùng ánh mắt u oán nhìn ta, nàng luôn lại bên tai ta rằng Liễu Dự rất tốt, nâng Liễu Dự lên tận trời cao, lại còn biết vô tình hay cố ý mà đem Minh Nhuận so sánh như cỏ dại ngoài tường.

      Ta nghe thấy thế cũng chẳng tức giận, dù sao trong phủ công chúa to thế này thị nữ có thể chuyện với ta chỉ có mình Vân Vũ, ta khẽ thở dài tiếng : “Vân Vũ, em hiểu đâu.”

      Vân Vũ bất bình : “Em chỉ biết là hạt giống phò mã đối tốt với công chúa lòng.”

      Nghe thấy từ hạt giống phò mã này, ta khỏi cảm thấy hốt hoảng. Sở dĩ ta biết Liễu Dự là bởi vì hạt giống này, hạt giống có thể gieo ra phò mã. ràng đây chỉ là chuyện của năm trước, nhưng hôm nay nghĩ lại ta lại có cảm giác như chuyện xa xưa lắm rồi.

      Vân Vũ kín đáo : “Hạt giống phò mã là đáng thương, thành thân với công chúa lâu như thế rồi mà kết quả lại bị người tướng mạo bình thường cướp , hơn nữa còn là cái gì Minh công tử trong giang hồ cướp. Công chúa biết đâu, sắc mặt của phò mã gia mấy ngày nay chẳng tốt tí nào.”

      Ta thở dài ca thán, mấy ngày này Liễu Dự cố ý tránh ta, ta chẳng thể nào thấy được .

      Ta nghĩ cứ tiếp tục thế này phải là cách hay, ta phải chuyện với Liễu Dự, thể cứ thế này được, nếu ta mệt, Minh Nhuận mệt, cả Liễu Dự cũng mệt, rồi rơi vào kết cục ‘tam’ bại câu thương.

      (Vốn là ‘lưỡng bại câu thương’, hai bên đều bại đều bị thương, nhưng ở đây có 3 người nên tác giả mới là tam bại :)))

      Sau khi quyết, ta liền ở trong sảnh đường chờ Liễu Dự hồi phủ. ngờ chờ đến canh ba cũng chẳng thấy Liễu Dự đâu. Ta phái người vào cung hỏi mới hay Liễu Dự lại Thái Phong làm việc.

      Ta khỏi kinh ngạc.

      Sáng sớm hôm sau ta vội vã vào cung, hỏi Thừa Văn vì sao phải cử Liễu Dự Thái Phong. Sau khi trở về từ Tĩnh Tây, ta cũng qua với Thừa Văn, cơ thể Liễu Dự tốt, sau này đừng bao giờ điều chỗ khác nữa. Thừa Văn cũng kinh ngạc với ta: “A tỷ đúng là biết việc này ư? Liễu khanh việc này là nàng cho phép.”

      Xem ra Liễu Dự rất có bản lĩnh, lại có thể giấu được chuyện lớn thế này.

      Sau khi hồi phủ, ta lập tức cho người gọi Triệu thái y đến, để y suốt đêm đến Thái Phong. Dù sao giờ cũng sắp cuối thu, thời tiết còn tệ hơn khi ở Tĩnh Tây, với cơ thể của Liễu Dự, khi đến mùa đông chắc chắn phát bệnh, hơn nữa Thái Phong ở rất xa, biết khi quay về thành gì đây nữa.

      Lòng ta cực kỳ lo lắng, Ôn Phàm lâu xuất , nếu lúc này Thái Phong tìm Liễu Dự phiền phức, hậu quả khó lường.

      Ta chuyện này với Minh Nhuận, sau khi nghe xong Minh Nhuận chỉ : “Phò mã sao cả.”

      Ta nhớ lại ba tháng mà trước đó, bèn thuận miệng hỏi: “Bây giờ chỉ còn hơn tháng nữa, rốt cuộc cách giải quyết mà tiên sinh là gì?”

      Vẻ mặt dịu dàng: “Lúc đó nàng biết.”

      Ta hơi nhíu mày, Minh Nhuận giơ tay ra dường như muốn chạm vào lông mày ta, nhưng đến giữa chừng lại rút tay về.

      Ta biết tại sao giữa chừng Mn lại dừng lại, trong lòng khó tránh chút chua xót.

      Trải qua mấy ngày dưới khuyến khích của Liễu Dự, ta với Minh Nhuận có thời gian ở chung nhiều hơn, nhưng hai chúng ta rất ít chạm vào nhau, đều dừng lại ở lễ nghi.

      Ngăn cách ta với Ôn Diễn ngoài thiên nhân ra, còn có Liễu Dự.

      Cái cách mà Liễu Dự thoạt nhìn có vẻ ổn, song ta làm được. Ta thể cao hứng vui mừng sống với người đàn ông khác khi Liễu Dự còn là phu quân của ta. Mặc dù có ở với nhau, nhưng cả đời này ta cũng thể nào vui được, áy náy trong lòng chắc chắn tra tấn ta đến chết.

      Minh Nhuận thở dài tiếng, trong chốc lát hai ta với nhau câu gì. Qua lúc lâu mới : “Chuyện của phò mã, nàng đừng lo, ta sai người thầm theo y, Ôn Phàm làm hại y đâu.”

      Ta cụp mắt đáp lại tiếng.

      Khi Liễu Dự trở về từ Thái Phong là chuyện của nửa tháng sau, hôm đó mưa đông mãi ngớt, ta vừa mới bước ra cửa cảm thấy hơi lạnh đánh úp lại, khỏi rùng mình cái. Vân Vũ vội vàng lấy áo bào gấm vàng tơ choàng lên ta, ta khép mình trong áo, sai người chuẩn bị xe ngựa.

      Ta muốn làm chuyện.

      Theo ta được biết, hôm nay Liễu Dự về kinh thành, ta muốn trước khi tiến cung báo cáo chặn lại. Ta đánh tiếng với Thừa Văn trước rồi, lần này bất kể thế nào nữa ta cũng phải với Liễu Dự.

      Mặc dù trời lạnh, nhưng ta vẫn thuận lợi đợi được Liễu Dự.

      Tính ra cũng gần tháng ta chưa gặp Liễu Dự, hôm nay vừa nhìn trong lòng ta run rẩy ghê gớm. Chỉ tháng ngắn ngủn, Liễu Dự gầy rất nhiều, lúc về phía ta ta nghĩ nếu như gió lớn hơn chút nữa bị gió thổi bay mất. Đợi lúc đến gần ta lại càng run càng thêm kinh hãi, mắt lún sâu vào trong, môi chút huyết sắc nào, sắc mặt giống như lá khô rơi xuống đất, chẳng chút sinh khí.

      Dường như già mười tuổi!

      Ta vội vàng cởi áo bào khoác lên người Liễu Dự, vẻ mặt Liễu Dự thê lương nhìn ta.

      Trong lòng ta khó tránh khỏi tức giận, “Triệu thái y.”

      Hai tai Triệu thái y run lên, phịch tiếng quỳ trước mặt ta, “Công chúa điện hạ, phải vi thần săn sóc, mà là phò mã gia bị bệnh cũng chịu uống thuốc, vi thần dùng hết cách mà phò mã gia vẫn chịu mở miệng.”

      Ta nhíu mày, Liễu Dự hơi nghiêng về phía ta, bàn tay mang theo hơi lạnh khẽ cầm tay ta, “Nương tử, chúng ta hồi phủ được chứ?”

      Vân Vũ cũng vội vàng : “Đúng thế đúng thế, bây giờ mưa lớn, có gì quan trọng đợi hồi phủ rồi sau. Công chúa, cơ thể phò mã quan trọng hơn.”

      Ta lo Liễu Dự chịu nổi mưa đông này, bèn sai người nhanh chóng hồi phủ.

      Liễu Dự luôn nắm tay ta cho đến khi hồi phủ, ta cau mày hỏi Triệu thái y rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Triệu thái y rơi nước mắt : “Vi thần vừa đến Thái Phong phò mã gia nhiễm phong hàn, nửa đêm ho gay gắt. Vi thần kê đơn thuốc, vốn đây chỉ là bệnh , uống thuốc năm sáu ngày là bình phục. Nhưng năm sáu ngày sau bệnh của phò mã gia lại càng nặng hơn, cũng chịu để vi thần bắt mạch. Cho nên hôm trước vi thần mới phát ra là phò mã gia đều đổ hết thuốc …” đến đây Triệu thái y dừng lại, giương mắt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Liễu Dự, miệng mở ra nhưng lại thốt ra được từ nào, ngược lại lại do dự nhìn ta.

      Ta hiểu được ý của y, liền lạnh: “Có gì cứ .”

      Triệu thái y chần chừ lúc lâu mới : “Nếu tiếp tục như thế, cho dù là thần tiên cũng khó điều trị. Công chúa điện hạ, lúc này phò mã gia lại bị thêm tâm bệnh, nếu nhanh chóng chữa trị, quá nửa năm…”

      Lúc này Liễu Dự mở miệng, giọng có chút yếu ớt, “ cần nữa, cơ thể của ta tự ta biết. Ngươi lui .”

      Triệu thái y nhìn ta cái, ta khẽ gật đầu y mới lui ra. Ta cũng đưa mắt nhìn thị nữ tôi tớ xung quanh, bọn họ cũng im lặng nối đuôi nhau ra.

      Ta thầm than tiếng trong lòng, với Liễu Dự: “Cẩn Minh, sao chàng phải khổ thế chứ?”

      Đột nhiên Liễu Dự ho vài tiếng, ta vội vàng vỗ lưng , đưa ly nước ấm. Sau khi uống hết, ta : “Để Triệu thái y bắt mạch cho chàng, ta nhìn chàng uống hết thuốc. Lần này thể đổ thuốc được.”

      Liễu Dự yếu ớt : “Nếu ta chết , nương tự liệu có đau lòng?”

      Trong lòng ta thất kinh, vội hỏi: “Cẩn Minh, chàng bậy gì thế. Có Triệu thái y ở đây, kinh thành cũng nhiều đại phu như thế, trong cung cũng ít dược liệu quý, sao chàng có thể chết được?”

      Liễu Dự cười giễu tiếng, “Nương tử đúng, nương tử chắc chắn để ta chết, cho dù phải là vì ta, mà vì Ôn Diễn thể chịu phạt, nương tử cũng để ta chết được.”

      Ta nghiêm mặt : “Cẩn Minh, ta phải với chàng. Ta và…”

      Bỗng Liễu Dự đặt chén xuống, phát ra tiếng lớn. Hai chữ “Minh Nhuận” nhất thời bị ta nuốt vào. Liễu Dự khẩn cầu: “Nương tử, hôm nay chúng ta nhắc đến y được chứ?”

      Nếu là trước kia khi nhìn thấy vẻ mặt này của Liễu Dự, ta chắc chắn mềm lòng mà dừng lại. Nhưng hôm nay được, nếu với Liễu Dự, chỉ sợ sau này ta có cơ hội .

      Ta cương quyết : “Cẩn Minh, chàng đừng trốn tránh nữa, im lặng nghe ta đây.”

      Vẻ mặt Liễu Dự đau khổ: “Ta vốn nghĩ chỉ cần nương tử vui ta vui, nhưng khi thấy nương tử qua lại với ta hết sức ghen tị. Ta thể cười chúc phúc nương tử, nhưng nương tử thể ở bên rất đau lòng mà miễn cưỡng cười. Ta biết phải làm như thế nào, cuối cùng đành tránh . Nhưng thấy nương tử đâu, trong lòng ta rất khó chịu. Mấy ngày đến nay, ta ăn được miếng nào, ban đêm cũng bị mất ngủ. Ta biết tình hình của cơ thể mình, phải ta muốn uống thuốc, chỉ là vừa uống vào nôn ra. Ta thử rất nhiều cách nhưng chẳng được.”

      Giữa lúc hoảng hốt, ta cảm thấy Liễu Dự như già mười tuổi.

      Có lẽ nhanh quá, Liễu Dự lại ho liên miên ngớt, ho đến tê tâm liệt phế, ta nghe mà kinh hồn bạt vía. Liễu Dự cười yếu ớt, “Nương tử, ta nghĩ ta sống được lâu nữa đâu.”

      “Chàng sống đến trăm tuổi!”

      Liễu Dự lại : “Ta…”

      Ta vội quát: “Liễu Dự! Ta cho phép chàng nhắc lại chữ chết nữa.”

      Liễu Dự lại bắt đầu ho gê gớm, ngoài việc vỗ lưng cho , ta chri có thể biết đứng đấy mà nhìn. Bỗng Liễu Dự đưa hai tay bịt miệng, ta nhìn có sợi tơ máu chảy ra giữa ngón tay .

      buông tay ra, trong lòng bàn tay toàn là máu. Lập tức sắc mặt ta trắng bệch ra, thanh đều thay đổi. “Giờ chàng ngồi đây cho ta, ta sai người tìm Triệu thái y… , gọi thái y trong cung lại đây.”

      Liễu Dự nhàng cười, “Nương tử vội vã như thế, là có bao nhiêu phần vì ta đây?”

      Dáng vẻ bây giờ của Liễu Dự chỉ là hề tức giận mà lại còn giống người sắp chết, ta nghĩ đời này đến bây giờ ta chưa từng sợ hãi như thế này, ta dường như bật khóc.

      “Từ hôm nay trở ta gặp Minh Nhuận nữa, cả đời này gặp lại .”

      Ánh mắt Liễu Dự lóe lên, dùng khăn tay lau vết máu trong tay, cúi đầu : “Sao nàng lại phải khổ thế chứ?” ho ra tiếng rồi : “Nương tử, mấy hôm nay ta nghĩ rất nhiều, ta vốn định nhìn nương tử và y vui vẻ qua ngày. Nhưng sau đó ta phát ra mình làm được, cho nên ta suy nghĩ đến cách khác. Cơ thể mình ta biết nhất, có lẽ ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian, mấy ngày nay xin nương tử hãy ở bên ta, đến khi ta trút hơi thở cuối cùng. Ta biết trong cung có ít dược liệu quý hiếm có thể bảo toàn mạng sống, đến lúc đó có thể nương tử để cho ta ăn nhân sâm ngàn năm, rồi phái người tới chăm sóc ta – cái kẻ bước chân vào Quỷ Môn quan rồi… Như thế , mạng của ta coi như là được bảo vệ, mà y cũng bị phạt, còn ta khi đó bị đau ốm giày vò đến nỗi thể nhớ về nương tử… Cho nên, trước khi ta còn lại hơi cuối cùng, xin hãy ở bên ta, đừng gặp nữa… Nương tử đồng ý ta có được ?”

      Liễu Dự vừa vừa ho.

      Dáng vẻ lúc này giống như ta hay, nếu ta đồng ý với , giờ phút này mang theo tiếc nuối chết trước mặt ta… Ta thể đồng ý, giọng run lên: “Cái gì ta cũng đồng ý với chàng.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :