1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Họa Trung Hoan - Đạm Anh (62c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 44

      Editor: Qin Zồ

      Tĩnh Tây nằm ở thượng lưu con sông, khá xa kinh thành. Lần này Liễu Dự đến Tĩnh Tây, hơn hai ba tháng cũng về, đường xá lại xa xôi xóc nảy như thế, với cơ thể của Liễu Dự, khi về có lẽ chỉ còn lại nửa cái mạng.

      Ta thấy khó hiểu, chờ cho sau khi Liễu Dự hồi phủ, ta thẳng vào vấn đề: “Cẩn Minh, chàng thể Tĩnh Tây được, bàn tới chuyện thân thể chàng thế nào, nhưng đây là chuyện rất cực khổ, nếu điều khiển tốt, cho dù chàng có là phò mã của ta, bệ hạ cũng thể bao che thêm được nữa.”

      Liễu Dự thả lỏng người, nhàng : “Nếu làm tốt có thể thăng quan tiến chức.”

      “Bây giờ chàng là Hình bộ tả thị lang, là quan hàng nhị phẩm, chàng còn chưa mãn nguyện sao?” Bỗng dưng ta nhớ đến mấy năm trước Yến Thanh cũng như thế, liều mạng lên, vì để chứng minh phải vì ta mà làm việc thuận lợi trong triều. Ta nhíu mày, “Ai ở trong triều huyên thuyên với chàng đấy?”

      có ai.” Liễu Dự lắc đầu, “Ta chỉ muốn đến nơi cao nhất.”

      So với Yến Thanh, Liễu Dự thành ít. Trước kia bất kể như thế nào Yến Thanh cũng chịu thừa nhận bởi vì sợ lời ra tiếng vào của người khác mới cố gắng lên. Ta : “Chàng muốn đến nơi cao nhất là chuyện tốt, cũng là chuyện bình thường, ta cũng biết thế, phàm là chốn quan trường, có ai mà muốn lên. Nhưng mà…” Ta dừng lại, “Cẩn Minh, chàng thể , muốn thăng quan tiến chức còn nhiều cách khác lắm, chàng cần điều tra vụ tham ô ở Tĩnh Tây.”

      Cuối cùng, ta nhấn mạnh ngữ khí. Liễu Dự chưa bao giờ từ chối cầu của ta, thế nhưng lần này lại từ chối, cứ cố chấp muốn Tĩnh Tây. Sau đó ta vừa đấm vừa xoa khuyên , nhưng vẫn có kết quả. Chuyện có tình có nghĩa, ta đều làm đủ, tiếp tục tranh cãi nữa chỉ phá vỡ hòa khí giữa ta với Liễu Dự, thế là ta bèn bỏ qua. Hai ngày sau Liễu Dự khởi hành, ta để Triệu thái y với nhiều thị nữ thị vệ theo. Hôm khởi hành, ta đưa Liễu Dự tới tận ngoài thành.

      Ngoài cửa thành có hai chiếc xe ngựa dừng ở đó, chiếc là của Yến Thanh, chiếc kia là của Liễu Dự.

      Ta có chút cảm khái, đời người kỳ diệu, nếu phải trải qua, ta quả quyết tin có ngày ta tiễn phò mã của ta ra ngoài thành cách đó xa là tiền phò mã, người mới người cũ tề tựu chỗ, là náo nhiệt.

      Ta dặn Liễu Dự, “Giữ gìn thân thể, làm việc phải biết lượng sức mình.”
      Liễu Dự cầm lấy tay ta, “Nương tử, ta nhanh chóng quay về.”

      Tuy trong lòng ta có mâu thuẫn, nhưng hề biểu ra ngoài, chỉ khẽ chau mày rồi sau đó mới mỉm cười : “Được, đường cẩn thận.”

      Khi Liễu Dự lên xe ngựa rồi ta vẫn còn dặn dò mãi, những chuyện mà thê tử nên làm ta đều làm đủ, sau đó ta đứng nguyên tại chỗ mỉm cười, nhìn Liễu Dự rời .

      Sau khi Liễu Dự còn đưa đầu ra cửa sổ nhìn theo, ta mới tắt nụ cười .

      Lúc này Yến Thanh vén rèm lên, ánh mắt rơi người ta, tuy khoảng cách hơi xa, nhưng ta vẫn có thể nhận được thâm ý bên trong. Ta lấy làm khó hiểu, nhưng rảnh mà suy nghĩ, Liễu Dự làm ta đau đầu rồi, ta muốn thêm Yến Thanh nữa.

      Ta chán nản với Vân Vũ: “Chúng ta hồi phủ thôi.”

      Ánh mắt Vân Vũ sáng ngời, ý cười khá , “Công chúa, nếu phải phượng giá dừng ở ngoài thành, có lẽ bây giờ người trong kinh thành đều đổ xô ra ngoài đường.”

      “Hả?! Sao lại thế?”

      Vân Vũ che miệng cười khanh khách : “Là mọi người muốn đến xem náo nhiệt đó, công chúa tiễn phò mã gia ở ngoài thành, mà tiền phò mã lại cùng đường với phò mã gia, trong kinh biết có bao nhiêu người suy đoán hôm nay chuyện này đến đâu. Thậm chí còn có người còn đường đến Tĩnh Tây, phò mã gia với tiền phò mã nhất định nhàm chán, vì bọn họ có chung đề tài.”

      Với người ngoài mà là náo nhiệt, còn với ta là chua xót, tân phò mã cũng thế mà cựu phò mã cũng vậy, biết trong lòng ta cần gì. Chẳng qua người ngoài thế nào cũng là chuyện của họ, ta quan tâm.

      Ta nhướn mày : “Nhìn ánh mắt vừa rồi của em, xem ra em xem náo nhiệt cũng vui lắm rồi.”

      Vân Vũ sờ mũi, cười vài tiếng.

      Lúc này xe ngựa của Liễu Dự với Yến Thanh biến mất khỏi tầm mắt ta, ta nhìn hoa cỏ xung quanh được ánh sáng chiếu lên cứ như tấm đệm, ta lập tức cho lui xe, chuẩn bị bộ về phủ. Vân Vũ cùng với các thị nữ khác theo sau ta, ta ngại nhiều người chướng mắt nên để các nàng về trước, cuối cùng chỉ còn lại mình ta, với các ám vệ biết núp ở đâu.

      Ta thong thả bước chân vào cửa thành, nhìn mọi người lui tới xung quanh, ngửi mùi hoa biết từ chỗ nào bay đến, thi thoảng ngắm nhìn tiểu mỹ nhân ở đâu đó nơi ngã tư, tâm tình bỗng dưng trở nên tốt hơn, dường như gánh nặng bị phá vỡ thành từng mảnh , bây giờ ta cảm thấy rất thoải mái, đến ánh nắng chiếu rọi xuống cũng toát lên vẻ vui tươi.

      Ta ngắm hoa ngắm cảnh ngắm mỹ nhân, thỉnh thoảng chọn vài thứ đồ ở tiểu quán trước mặt, thời gian cứ thế qua. Đến giữa trưa, ta tìm tiệm ăn để vào ăn trưa, ngờ chỉ mời nhìn lướt qua trông thấy bóng lưng quen thuộc.

      Ngọc quan tóc áo bào trắng ngồi xe lăn, ngoại trừ có hơi gầy ra, thể nghi ngờ gì nữa đó là bóng lưng của Ôn Diễn.

      Trong chớp mắt ta liền ngừng thở, tay chân kìm được bước về phía Ôn Diễn, khe khẽ theo sau . mình Ôn Diễn thong thả đẩy xe lăn đường lớn, thỉnh thoảng dừng lại, mua hai món đồ, rồi sau đó lại đưa cho đám trẻ xung quanh . Ta biết lúc này Ôn Diễn đến kinh thành làm gì, nhưng giờ khắc này tâm tình ta rất mừng rỡ.

      Ta cứ tưởng rằng đời này còn được gặp nữa, nhưng quay về, hơn nữa lại còn trước mắt ta, ta chỉ cần bước lên vài bước nữa là có thể chạm tay vào .

      Đột nhiên Ôn Diễn rẽ vào trong hẻm . Ta sợ mất bóng người nên cũng vội vàng chạy theo. Trong con hẻm càng lúc càng tối càng lúc càng sâu, ánh sáng bên ngoài thể chiếu vào, ngõ hẻm sâu vô cùng, cũng may Ôn Diễn mặc áo bào trắng, ở trong con hẻm tương đối nhìn .

      Ta tự hỏi lòng mình rốt cuộc Ôn Diễn muốn đến đâu dừng lại.

      Trong lòng ta cả kinh, theo bản năng áp người vào tường. Nhưng ngay sau đó ta cảm thấy mình ngốc, với công lực của Ôn Diễn, sao biết có người theo cơ chứ. rẽ vào con hẻm này, có lẽ là muốn dụ ta vào đây.

      “Tiên sinh, là ta.”

      Ôn Diễn chẳng chẳng rằng, ta nhìn vẻ mặt của , trong lòng có chút sốt ruột, ta lấy trong túi gấm ra viên dạ minh châu, ánh sáng xanh mờ mờ để cho ta nhìn biểu cảm của Ôn Diễn, nhìn ta chăm chú, dường như muốn đem ta khắc vào đáy lòng.

      Trong lòng ta khẽ động, khỏi bước lên trước vài bước, cách càng lúc càng gần, ta mở miệng : “Tiên sinh…”

      Ôn Diễn cũng đưa tay ra, mỉm cười nhìn ta.

      Ta sững sờ.

      lại cười như thế nhìn ta, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng, giống như thế gian này có vật gì có thể bì kịp thùy mị trong mắt . Ta mỉm cười, cũng đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay Ôn Diễn.

      Ngay lúc Ôn Diễn chuẩn bị cầm lấy tay ta ta tỉnh bơ bắn ngân châm từ trong tay áo ra, nhanh chóng cắm người .

      Ta đưa tay trở về, lạnh lùng nhìn .

      “Ôn Phàm, làm sao ngươi thoát ra khỏi đây?”

      Khuôn mặt Ôn Diễn của Ôn Phàm thoạt nhìn hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh nhếch môi lên, để lộ ra nụ cười ngả ngớn, “Ngươi phát từ khi nào? ràng ta đóng giả giống như thế kia mà, là bởi vì ta gì sao?”

      phải.” Dừng chút, ta : “Tiên sinh biết dùng ánh mắt như thế nhìn ta.”

      Mới đầu ta còn tưởng là Ôn Diễn, nếu phải nhìn ta như thế, ta nghĩ ta bị lừa triệt để rồi.

      “Là ánh mắt như thế nào?”

      Ta lại phóng cây ngân châm từ trong ống tay áo ra, “Ngươi có tư cách hỏi vấn đề này, cho ta biết, ngươi thoát ra bằng cách nàp. Thành trả lời cho ta, bằng đừng trách ngân châm ta có mắt.”

      Ôn Phàm nhíu mày : “ năm gặp, công phu của công chúa điện hạ tăng ít nhỉ, cây ngân châm này suýt chút giết ta rồi.”
      Ta lạnh lùng : “Ngươi trốn ra như thế nào?”

      Ôn Phàm cười híp mắt : “Nếu ta là phò mã của ngươi thả ta ra, ngươi tin ?”

      tin.”

      “Được, ta cho ngươi hay, chính là phò mã của ngươi thả ta ra.”

      Ta : “Ngươi đừng hòng châm ngòi ly gián.”

      Ôn Phàm : “Vừa rồi ngươi ánh mắt như thế nào nhỉ?” Lời vừa dứt, lập tức nhìn ta bằng ánh mắt thâm tình, “Là thế này?” Rồi bỗng dưng thấp giọng : “Thú vị thú vị.”

      Nghĩ đến là Ôn Phàm chứ phải Ôn Diễn, cả người ta khỏi dựng da gà, tức giận : “Xé mặt nạ huynh trưởng của ngươi ra.”
      Ôn Phàm vô tội nháy mắt mấy cái, “Công chúa điện hạ điểm huyệt đạo của ta, ta thể nhúc nhích được, muốn xé ngươi tự đến đây mà xé. Dĩ nhiên nếu công chúa điện hạ muốn hôn cái hay kiểm tra này nọ cũng được thôi, đằng nào ta cũng biết trong lòng công chúa điện hạ cực kỳ khát mong.”

      “Im mồm.” Ta bước lại gần, đưa tay sờ cằm Ôn Phàm nhưng biết xé như thế nào. Ngược lại Ôn Phàm lại nhàn nhã nhìn ta, nhìn đến nỗi lòng ta nổi nóng.

      Ta nắm lấy ngân châm, chuẩn bị tặng thêm cú nữa.

      Nhưng đúng lúc này, Ôn Phàm đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, hung hăng dùng sức, ta đau đến nỗi nhăn mặt mũi lại, “Ngươi…”

      Ôn Phàm vẫn cứ cái điệu cười ngả ngớn, “Công chúa điện hạ năm nay võ công tăng ít, nhưng ngươi cũng đừng xem thường ta.” Bỗng dưng lạnh giọng, “Ta biết ám vệ của ngươi ở gần đây, nhưng mà vừa rồi chúng ta mới nhìn nhau ‘tình cảm đậm sâu’ bọn xa rồi. Ám vệ của công chúa thức thời, uổng công ta dẫn ngươi vào nơi này.”

      Ta thể vùng tay thoát khỏi Ôn Phàm, chỉ có thể trừng mắt nhìn .

      “Ngươi muốn gì?”

      Ôn Phàm dùng khuôn mặt của Ôn Diễn mỉm cười, nụ cười tao nhã, “Dẫn ngươi gặp người ngươi muốn gặp.”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 45

      Editor: Qin Zồ

      Ôn Phàm dùng lực đưa ta lên xe ngựa, cơ bản là ta thể phản kháng đươc. Trong lòng cực kỳ chán nản, nhẽ ra vừa nãy ta nên sơ ý như thế, biết Ôn Phàm là dị nhân mà chỉ vì nhất thời khinh thường nên xảy ra sơ sót như thế, lần này rơi vào bẫy ta chẳng oán hận được ai.

      Ta bình tĩnh ngồi ở góc sáng trong xe ngựa, cụp mắt vắt hết óc nghĩ cách thoát khỏi Ôn Phàm.

      lúc lâu sau, đột nhiên Ôn Phàm mở miệng: “Công chúa điện hạ hiểu biết bao nhiêu về huynh trưởng ta?”

      Ta đưa mắt nhìn , Ôn Phàm nằm nghiêng lười nhác ngáp lên ngáp xuống, ta thể chấp nhận được việc Ôn Phàm mang khuôn mặt Ôn Diễn, ta nhanh chóng đưa mắt sang nơi khác : “Ngươi muốn dẫn ta gặp ai?”

      Bỗng Ôn Phàm “ồ” tiếng, lời còn chưa dứt ta nghe thấy gió xoẹt tiếng, trước mắt liền xuất đến mấy khuôn mặt, ngoại trừ có tai ra ràng đó chính là Ôn Diễn.

      thú vị, bây giờ chắc công chúa điện hạ nghĩ đến khi nào ta mới chịu lột mặt nạ huynh trưởng ta xuống nhỉ.” tay nâng cằm ta lên, cười : “Đáng tiếc cho ngươi hay, trước khi đến nơi, ta xé nó .”

      Ta vùng vẫy thoát khỏi tay , xì tiếng khinh miệt, “Cách xa ta ra .”

      Ôn Phàm : “Uầy, chút nữa ta quên mất, công chúa thích người khác chạm vào mình, ta thấy hôm nay công chúa cũng phản cảm với đụng chạm của phò mã. Chậc chậc, nhưng hôm ở ngoài Cúc trấn đó, huynh trưởng ta ôm công chúa sao công chúa lại có dáng vẻ thiếu nữ thế kia.” sờ cằm, “Quả nhiên người mình thích với người mình thích lại có khác biệt lớn như thế.”

      hơn năm trôi qua, ta cứ tưởng rằng chuyện ngày đó ta quên, nhưng khi Ôn Phàm nhắc đến nó lại ràng từng chút .

      Ôn Phàm lại : “Công chúa điện hạ hiểu bao nhiêu về thiên nhân?”

      Ta trả lời câu hỏi của Ôn Phàm, rũ mắt làm như nghe thấy gì. Sau đó Ôn Phàm có vẻ khá hơn, quấy nhiễu ta nhiều nữa, nếu là những chuyện liên quan đến Ôn Diễn, ta đều đáp.

      Ôn Phàm với Ôn Diễn luôn làm khó nhau, cũng biết tâm tư bây giờ của Ôn Phàm ra sao, im miệng đáp là lựa chọn tốt nhất của ta.

      “Công chúa điện hạ, thiên nhân thay đổi phàm nhân cũng có cách thức. Ngươi có muốn biết ?”

      Ta sửng sốt, lập tức mở to mắt.

      Ôn Phàm cười ra tiếng, “Nhưng mà ta cho ngươi biết, chúng ta chuyện với huynh trưởng của ta.”

      Ta hỏi: “Ôn Phàm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Phá hoại tình cảm giữa ta và Liễu Dự sao?”

      Ôn Phàm nhíu mày : “Các ngươi có tình cảm với nhau sao?”

      Ta bị nhìn như thế, nhất thời biết nên phản bác như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn là cắn môi : “Có, ngươi phải bọn ta, làm sao ngươi biết có? Huống hồ ta với Cẩn Minh thành thân hơn năm, dưới kinh thành đều biết chúng ta tương kính như tân, phu thê tình thâm.”

      Ôn Phàm cười khinh bỉ: “Ta thấy là tương kính như băng có, phu thê tình thẩm chẳng qua là ngụy trang thôi. với ngươi, lần này ta tới phải là phá hoại tình cảm phu thê như ngươi , mà ta chỉ tới để làm mối đoạn nhân duyên mà thôi.”

      “Nhân duyên gì cơ?”

      Lần này đến lượt Ôn Phàm trả lời câu hỏi của ta, ta cũng truy vấn nữa, dù thế nào nữa nếu đáp ta, dù ta hỏi thế nào chăng nữa cũng có kết quả.

      Lúc này xe ngựa chợt dừng lại. Bên ngoài truyền đến tiếng hò hét, ta biết tới cửa thành, thị vệ muốn kiểm tra xe ngựa. Trong lòng ta khẽ động, biết đây là cơ hội tốt thoát khỏi Ôn Phàm.

      Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Ôn Phàm điểm hai huyệt đạo của ta, hai tay nhanh chóng chẳng biết bôi trát gì lên mặt ta, ta chỉ cảm thấy hai má bỗng lạnh , cả người bị Ôn Phàm ôm vào lòng.

      Ta thể động đậy cũng thể thốt ra lời nào, ngoài việc nhìn Ôn Phàm thuận lợi ra khỏi cửa thành ta chẳng làm gì được.

      Ôn Phàm giải huyệt câm cho ta, cũng buông ta ra, ta tức giận nhìn .

      lại cợt nhả nhìn ta, “Công chúa điện hạ chớ nóng giận, chờ sau khi ngươi nhìn thấy huynh trưởng của ta ngươi vui vẻ lại thôi.”

      Ta làm mặt lạnh.

      Ôn Phàm lại : “Bây giờ huynh trưởng của ta nhận hình phạt lửa trời, công chúa cũng nên xem, người trong tim ngươi bị lửa trời dày vò, là vô cùng đẹp.”

      Trong lòng ta cả kinh, “Hình phạt lửa trời gì cơ?”

      Ôn Phàm khẽ cười tiếng, “ ra công chúa điện hạ chẳng biết gì. Lẽ nào công chúa nghĩ rằng sau khi thiên nhân làm rối loạn số mệnh người trần cần bị trừng phạt sao?”

      Ta vội vàng hét lên: “Nhưng y đưa mọi chuyện về cũ rồi kia mà.”

      Ôn Phàm cười nhạo : “Công chúa cũng đại lượng đấy, phải công chúa quên ngươi từng sinh ra thai chết sao? ra công chúa ngươi nên hận phò mã của mình. Lúc trước nên có lòng tốt mà nhảy ra cứu Ôn Diễn, cũng bởi vì lòng tốt của mà tất cả đều thay đổi.”

      Ta : “Việc này xét cho cùng là lỗi của ngươi, nếu ngươi có ác ý với tiên sinh chẳng xảy ra mấy chuyện đó cả.”

      “Ta sãi, mãi mãi sai.” Ôn Phàm ngáp cái, “ phải công chúa muốn biết cái gì là hình phạt lửa trời sao? Để ta cho biết thế nào là hình phạt lửa trời nhé. Hình phạt lửa trời chỉ đặc biệt dùng để đối phó với thiên nhân, nhưng từ trước đến nay chỉ mới xuất vị thiên nhân nhận nó, cũng chính là huynh trưởng ta, hễ thiên nhân quấy nhiễu số mệnh người trần đều phải nhận hình phạt này, nếu càng làm thái quá thời gian nhận càng dài. Nhưng kể ra cũng thông minh, biết đem thiên mệnh trở về vị trí cũ, làm giảm thời gian trừng phạt, nhiều cũng năm rưỡi, tính ra bây giờ cũng qua năm, còn lại nửa năm nữa.”

      Ta run rẩy hỏi: “Lửa trời… phạt thế nào?”

      Ôn Phàm : “Lửa trời dĩ nhiên là phóng ra lửa, nhưng mà lửa này chỉ có thể đốt thiên nhân, công chúa điện hạ có thể tưởng tượng ra huynh trưởng của ta năm này ngày đêm gắng gượng vượt qua đống lửa đó ? Đợi đến khi thân thể hoàn toàn đốt thành tro khôi phục nguyên dạng cách thần kỳ, rồi lại đốt tiệp, mãi dừng được đau đớn đó.” nhìn ta chằm chằm, dột nhiên lấy ra cây đốt lửa, đánh lửa ra, rồi chụp lấy cổ tay ta, ngọn lửa chạm đến mu bàn tay ta, ta đau đớn kêu lên.

      Ôn Phàm trầm : “Bây giờ công chúa nên biết thế nào hình phạt lửa trời.”

      Mu bàn tay ta đau rát, vừa nãy khi ngọn lửa liếm lên như có hàng ngàn con kiến cắn phá tim ta. Nghĩ đến bây giờ Ôn Diễn nhận hình phạt này, nhận lấy đau đớn người thường khó có thể chịu nổi, trong lòng ta như ngạt thở.

      Ta mặc kệ cơn đau nơi mu bàn tay, hỏi thẳng: “Tiên sinh ở đâu?”

      Ôn Phàm : “Đừng vội, ta đưa ngươi đến đây. Chẳng qua ngươi phải đồng ý cầu của ta.”

      cầu gì?”

      “Nếu Minh Nhuận tìm thấy chúng ta, ngươi phải cản thay ta.”

      Ta : “Ngươi cho ta biết tiên sinh ở đâu, ta mới đồng ý với ngươi.”

      “Núi Bất Già.”

      Ta cụp mắt : “Được.”

      Sau đó ta với Ôn Phàm hai người ở trong xe ngựa tương đối yên ổn, cũng mở miệng gì nữa, còn trong đầu ta lúc này nghĩ đến Ôn Diễn, trong lòng rối tung lên.

      Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, ta thấy sắc mặt Ôn Phàm bỗng nhiên thay đổi, ngay sau đó nghe thấy tiếng gió vù vù thổi qua, Ôn Phàm với ta: “Minh Nhuận đến.” Dừng lại, tiếp: “Núi Bất Già ở nơi nào chỉ có ta mới biết.”

      “Tất nhiên ta biết nặng thế nào, ta khuyên Minh Nhuận.”

      Ôn Phàm giải huyệt đạo cho ta, lúc này ta nghe thấy thanh của Minh Nhuận, “Công chúa, ngươi ở trong đó sao?”

      Ta biết Ôn Phàm nghe thấy, liền với : “Y ở bên ngoài, ta ra khuyên y rút lui.”

      Ôn Phàm nhìn ta, sắc mặt khác thường, nhưng cuối cùng cũng so được với nỗi sợ của với Minh Nhuận, gật đầu đồng ý. Ta xuống xe ngựa, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên bắt gặp Minh Nhuận.

      Minh Nhuận mình đứng cách ta vài thước, ánh mắt dịu dàng nhìn ta.

      Trong đầu ta bỗng trở nên thấy ấm áp, ta bước đến bên Minh Nhuận, khẽ với : “Ôn Phàm ở bên trong.”

      Ôn Phàm nguy hiểm quá mức, ta thể tin . Vừa rồi ta thế chẳng qua cũng chỉ khiến cho tin. Còn về núi Bất Già, ta tin thế gian lớn thế này, mà tìm ra nơi đó sao.

      Minh Nhuận giọng : “Công chúa, xin hãy nhắm mắt lại.”

      Ta khẽ nhíu mày.

      Y : “Công chúa tin ta ?”

      Ta nhìn ánh mắt y, tự chủ được gật đầu, “Minh Nhuận, ta tin huynh.”

      Y mỉm cười dịu dàng, “Vậy nhắm mắt lại .”

      Trước mắt ta bỗng nhiên tối sầm, ta chỉ có thể nghe tiếng gió rung động xung quanh cùng với gió núi va chạm cát đá, cho đến lúc lâu sau, ta nghe thấy giọng Ôn Phàm.

      “Ngươi gạt ta!”

      Ta mở mắt ra, hai tay Ôn Phàm bị tơ vàng trói chặt, Minh Nhuận đè bả vai xuống, mở mắt to trừng ta, đứng cách ta năm bước.

      Minh Nhuận với ta: “Để cho thoát khỏi Thúy Minh Sơn Trang là sơ sẩy của ta, có lần sau đâu.”

      Ta hỏi Ôn Phàm: “Núi Bất Già ở đâu?”

      Vừa dứt lời, Ôn Phàm hừ tiếng, sắc mặt Minh Nhuận trở nên kỳ lạ, nhưng ta để ý, lại hỏi lần nữa. Ôn Phàm lại quay về dáng vẻ ngản ngớn, : “Công chúa điện hạ, nàng có cảm thấy mu bàn tay mình có gì khác thường ?”

      Theo bản năng ta cúi đầu nhìn, ngoại trừ chút đau đớn vừa nãy có gì lạ, chỉ là Minh Nhuận thấp giọng : “Ngươi làm gì?”

      Ôn Phàm nhanh chậm : “Minh Nhuận công tử, ngươi nhìn thế mà biết sao? Đừng ta báo trước cho ngươi, nếu cứ trì hoãn kịp đâu, tiểu mỹ nhân công chúa như hoa như ngọc có lẽ…”

      còn chưa xong, Minh Nhuận kích động cầm lấy tay ta, vẻ mặt sốt ruột.

      Ta : “ sao đâu, chỉ là…”

      Đột nhiên ta nghe “sì” tiếng, Ôn Phàm thoát khỏi tơ vàng, nhìn ta cười, tiếng cười cực kỳ u, “Công chúa điện hạ, bây giờ ngươi đắc tội với ta, ta bỏ qua cho ngươi, có vẻ bệnh của phò mã ngươi là bắt đầu từ ngươi đấy.”

      Còn chưa xong nhanh chóng rời , đến nỗi ta kịp phản ứng.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 46

      Editor: Qin Zồ

      “Minh Nhuận, ta…” Câu sau bị ta nuốt vào bụng, bỗng dưng ta có chút kinh sợ. Lúc này Minh Nhuận cầm lấy tay ta, vẻ căng thẳng giữa lông mày, cho dù ta với Minh Nhuận giao tình tệ, nhưng vẻ lo lắng này giống tình bằng hữu.

      Minh Nhuận trong lòng y có người thương, nhưng sắc mặt hôm nay là thế nào?

      Ta theo bản năng rút tay về, giấu trong tay áo, khẽ : “ sao đâu, chỉ hơi nóng thôi, lát nữa hồi phủ ta tìm thuốc bôi là được rồi.” Ta ho mấy tiếng, “Chỉ tiếc để Ôn Phàm chạy thoát.”

      Minh Nhuận : “Xin công chúa yên tâm, ta chắc chắn bắt quay về.”

      Ta mất tự nhiên đáp tiếng.

      Sau đó Minh Nhuận cùng lên xe ngựa với ta, có lẽ vì lí do vừa nãy mà trong lòng ta thấy xấu hổ, nên ngồi xe ngựa nhìn Minh Nhuận được, mà nhìn y cũng được, cuối cùng gục mặt xuống lời nào.

      Minh Nhuận hỏi ta: “Có đau lắm ?”

      Ta lắc đầu, “ có.”

      Minh Nhuận lại : “Trong Thúy Minh Sơn Trang có ít thuốc trị thương tốt nhất, đợi khi đến Thúy Minh Sơn Trang ta sai người đem đến cho công chúa nhé?”

      “Trong phủ công chúa cũng có ít thuốc tốt, cần phiền thế đâu.”

      Ta chuyện vô cùng khách sáo với Minh Nhuận, , ta hi vọng vừa rồi là mình nhìn nhầm, ta khó gặp được bằng hữu có thể chơi thân như thế, ta muốn vì tình cảm dư thừa mà phá hoại chúng ta.

      Minh Nhuận là người thông minh, y rất nhanh phát ra ta ổn.

      “Công chúa làm sao thế?”

      Ta ấp úng lúc rồi thấp giọng : “Những lời đêm đó huynh với ta là sao?”

      Minh Nhuận đáp ngay: “Là .”

      Ta hỏi: “Vậy bây giờ huynh còn thích nương đó ?”

      Minh Nhuận : “Thích, ngoài nàng ra, cả đời này ta thích ai nữa.”

      Ta mở to mắt, “ sao?”

      Minh Nhuận nhìn ta chân thành, “Là .”

      Ta nhàng thở ra, Minh Nhuận thế khiến ta yên tâm, đích thị vừa nãy ta nhìn nhầm rồi, may mà ta hỏi Minh Nhuận, nếu ta nghẹn trong lòng mất.

      Minh Nhuận nhìn ta, “Sao đột nhiên công chúa hỏi thế?”

      có gì, chỉ là ta đột nhiên nhớ đến mà thôi.” Ta cười đổi đề tài,

      “Huynh biết núi Bất Già ở đâu ?”

      Minh Nhuận nhíu mày.

      Ta đem những lời Ôn Phàm với ta ra hết cho Minh Nhuận, Minh Nhuận nghe xong, thần sắc hơi ngưng đọng, y : “Ôn Phàm với Ôn Diễn xưa nay hợp, những lời Ôn Phàm chưa chắc có thể tin.”

      Ta : “Nhưng ngộ nhỡ là sao?”

      Minh Nhuận hỏi ta: “Dù là nàng có cách gì ?”

      Trong lòng ta bỗng thấy lạnh , Minh Nhuận đúng, cho dù là , ta cũng có cách nào tìm ra. Thiên nhân bị phạt, người phàm như ta có khả năng giúp được gì. Nhưng mà…

      Ta cắn môi : “Có lẽ ta có thể làm gì đó, để giảm bớt đau đớn cho tiên sinh.”

      Minh Nhuận trầm ngâm hồi rồi : “Giờ chỉ có cách, đấy là phải công chúa tìm núi Bất Già, mà là phải ngăn Ôn Phàm làm hại phò mã, để Ôn Phàm làm rối loạn số mệnh, coi như giúp được Ôn Diễn.”

      Ta khẽ mím môi im lặng.

      Đêm đến, ta nằm mơ thấy ác mộng, ta thấy lửa cuộn ngập trời, Ôn Diễn ở trong lửa rên rỉ, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, con rắn lửa cuốn lấy cả người Ôn Diễn, gương mặt từ từ biến thành màu đen, cuối cùng trở thành tro bụi, chỉ còn lại hai mắt dịu dàng như ngọc vẫn nhìn ta, trong trung đầy đốm lửa đau khổ nhìn ta.

      Khi ta tỉnh lại mồ hôi đầy đầu, trái tim nhảy dựng lên. Xung quanh màu đen, ta cuộn tròn thân mình ngừng run rẩy. Qua lúc lâu, ta cảm thấy sợ hãi nữa, đưa tay véo hai má, xác định mình nằm mơ mới nhàng thở ra.

      Hôm sau gà còn chưa gáy ta dậy, gọi người đến dọn dẹp đồ nữ trang, dẫn theo hơn mười người xuất phát từ kinh thành đến Tĩnh Tây.

      Sau cơn ác mộng đêm qua, ta chẳng hề ngủ tiếp được, bèn tìm toàn bộ sách cổ trong tàng thư của phủ công chúa, nhưng tìm cả đêm cũng thấy sách cổ nào ghi về núi Bất Già.

      Ta cảm thấy mất mát, mình người ngồi ở trong Tàng thư suy nghĩ hồi, cuối cùng chỉ có thể thuận theo cách của Minh Nhuận. Bây giờ ta chỉ có thể bảo hộ Liễu Dự, để cho Ôn Phàm có bất kỳ cơ hội nào làm tổn thương , rồi liên lụy đến Ôn Diễn.

      Sau khi ra khỏi cửa thành, bỗng xe ngựa dừng lại.

      Phu xe với ta, Minh Nhuận công tử của Thúy Minh Sơn Trang đến.

      Ta lấy làm kinh ngạc, ta muốn đến Tĩnh Tây ngoài việc cho người báo cho Thừa Văn chẳng ai biết, nhưng Minh Nhuận thân áo xanh thẫm đứng ngoài cửa thành.

      Ta ngẩn ra, Minh Nhuận cười với ta: “ khéo quá, ta cũng định Tĩnh Tây.”

      Ta hoàn hồn, vui vẻ cười : “Chúng ta là hiểu nhau, lên đây , có huynh ở đây, như thế Ôn Phàm cũng phải kiêng dè mấy phần.”
      Minh Nhuận cười rồi nhảy lên xe ngựa.

      Kết quả là, ta Tĩnh Tây lại dẫn thêm người.

      Lần này ta xuất hành gọn , mang theo thứ gì quý trọng, thị nữ chỉ dẫn theo mình Vân Vũ, còn lại đều là thị vệ thân thủ phi thường, thế nên chúng ta rất nhanh, hơn nữa dọc đường cũng có gì bất trắc, quá ba ngày chúng ta đuổi kịp Liễu Dự và Yến Thanh.

      Lúc ấy, Liễu Dự với Yến Thanh dừng ở trạm dịch dùng cơm trưa, ta với Minh Nhuận bước vào đập vào mắt đầu tiên là hình ảnh hai người bọn họ. Xem ra hai bọn họ hòa hợp lắm, hai người ngồi ở hai đầu bàn mặt chút thay đổi ăn cơm.

      Người đầu tiên thấy ta là Yến Thanh, cơ hồ là ta mới bước vào cửa, ánh mắt Yến Thanh quét đến đây, cả người kiềm chế được đứng bật dậy, nhìn có vẻ khá kinh ngạc, khẽ động mình, dường như muốn bước sang chỗ ta, nhưng rồi lại do dự, cuối cùng hề nhúc nhích, cụp mắt xuống.

      Liễu Dự là người thứ hai nhìn thấy ta, nhìn cũng có vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó sợ hãi lẫn vui mừng tràn đầy gương mặt , nhanh chóng bước về phía ta, giữa lông mày ngập tràn ý cười, “Sao nương tử lại đến đây?”

      Lời vừa dứt, ánh mắt rơi lên người Minh Nhuận đứng bên cạnh ta, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.

      Ta biết thích Minh Nhuận, sợ để ý đến mặt mũi ta mà phát cáu tại chỗ nên vội vàng : “Ta ở trong phủ chán quá, hơn nữa cũng chưa đến Tĩnh Tây lần nào, thế là muốn với chàng.”

      Ta kéo Liễu Dự vào trong, “Từ sớm đến giờ ta chưa ăn gì cả, trong trạm dịch này có món gì ngón ?”

      “Đầu bếp trong trạm dịch làm món bánh bao cua tệ, nương tử có thể nếm thử.” Liễu Dự ngồi xuống trước bàn với ta, Minh Nhuận cũng ngồi xuống ở bên cạnh ta.

      Ta cười : “Được, để ta nếm thử.”

      Liễu Dự thấp giọng : “Sao Minh Nhuận công tử lại đến đây?”
      Ta đưa mắt nhìn Minh Nhuận rồi thấp giọng trả lời: “Ôn Phàm trốn ra rồi.”

      Thần sắc Liễu Dự biến đổi, vẻ mặt có chút phức tạp, ta lại : “Ta lại lo Ôn Phàm gây khó dễ cho chàng nên mới tìm Minh Nhuận cùng đến đây.” Dừng lại, ta giải thích tiếp: “Dừ sao bây giờ có thể đối phó với Ôn Phàm cũng chỉ có mình y.”

      Liễu Dự đáp tiếng, liếc nhìn Minh Nhuận, gượng gạo rót chén trà cho Minh Nhuận, “Đa tạ Minh Nhuận công tử theo nương tử ta đường, thái y trong phủ cho phép ta uống rượu, lúc này ta chỉ có thể dùng trà thay rượu tạ ơn Minh Nhuận công tử.”

      Cuối cùng ta nhàng thở ra, tuy bầu khí vẫn có chút hòa hợp nhưng tốt xấu cũng xuất cảnh hai người khắc khẩu nhau. Lúc nãy ta với Minh Nhuận bước vào ta lo Liễu Dự gây gấn với Minh Nhuận, đến lúc đó ta giúp ai cũng phải.

      Ta gắp miếng bánh bao cua, cắn cái, mùi vị tệ.

      Lúc này Yến Thanh bước đến gật đầu với ta, xem như hành lễ xong, sau đó ngồi xuống đối diện ta. Liễu Dự nhìn có vẻ thích Yến Thanh, Yến Thanh vừa ngồi xuống, mặt Liễu Dự sầm lại.

      Yến Thanh mở miệng : “Sao công chúa lại đến đây?”

      Ta : “Kinh thành cách Tĩnh Tây đường xá xa xôi, ta lo cho phò mã nên đến xem thế nào.” Ta lại cắn miếng bánh bao cua, nhân trong bao chảy vào cổ họng có chút ngọt, Minh Nhuận lập tức đưa cho ta chén trà.

      Ta cong mi cười với , uống hết trà xóa vị ngọt đọng lại, ta : “Hơn nữa nghe phong cảnh ở Tĩnh Tây thanh tú, nhất là Kinh Hồng tháp, có thể được xưng tụng là tuyệt tác thiên hạ.”

      Liễu Dự cũng : “Ta cũng nghe qua Kinh Hồng tháp, ít vân nhân thi sĩ đến đó. Theo ta nhớ Kinh Hồng tháp hình như xây sáu năm trước phải.”

      Yến Thanh trầm giọng : “Là mồng sáu tháng tư tám năm trước.”

      Ta với Yến Thanh thành thân năm năm, với hiểu biết của ta về , giọng vừa rồi của ta có thể nghe ra giờ phút này tâm tình được tốt. Nhưng Liễu Dự chỉ là sai thời gian, cần phải làm quá như thế sao?

      Ta lên tiếng: “Yến khanh nhớ đấy.”

      Yến Thanh nhìn ta sâu, có lẽ là ảo giác, ta thấy ánh mắt kia mang theo vài tia tức giận, “Kinh Hồng tháp đối với người Tĩnh Tây mà có tầm quan trọng giống bình thường, tất nhiên phải nhớ .”

      lâu ta chưa từng thấy vẻ mặt này của Yến Thanh, khỏi có chút giật mình. Vẻ mặt Yến Thanh như thế ta cũng xa lạ gì, trước mấy tháng Đỗ Tịch Tịch xuất , Yến Thanh thường dùng vẻ mặt này nhìn ta, trong ánh mắt xen lẫn tức giận, có khi thậm chí là hận ý, nhưng thường thường đều chỉ là chợt lóe lên, nhanh đến nỗi khiến người ta bắt kịp.

      Khi đó ta cảm thấy Yến Thanh có lý do gì hận ta nên ta chỉ coi đó là ảo giác, bây giờ nhớ lại, nếu đây phải là ảo giác, như vậy dương như trong lúc đó ta với Yến Thanh chôn hạt giống hòa ly xuống, còn Đỗ Tịch Tịch chẳng qua chỉ là phân bón mà thôi.

      Nhưng mà… hận ý của Yến Thanh là xuất phát từ đâu?

      Ta lấy làm khó hiểu.

      Yến Thanh lúc này cũng như mấy năm trước, tức giận trong mắt chỉ chợt lóe lên, cười với Minh Nhuận: “ vậy vị này chính là đại công tử Minh Nhuận của Thúy Minh Sơn Trang rồi.”

      Minh Nhuận gật đầu, “Trong kinh thường nghe thấy đại danh của Yến thị lang, bây giờ gặp đến quả nhiên danh bất hư truyền.”

      “Đâu có đâu có, ta cũng thường xuyên nghe đại danh của Minh Nhuận công tử, hôm nay vừa thấy, quả nhiên xứng với cái tên.”

      Hai người họ lời khách sáo nhưng ta để tâm, trong đầu ta chỉ nghĩ đến khác thường năm đó của Yến Thanh. Tuy bây giờ chúng ta hòa ly, cho dù tìm ra nguyên nhân cũng là làm việc mất công, tuy vậy ta cũng muốn biết lý do.

      Ta cảm giác lúc trước đột nhiên Yến Thanh đối với ta tốt, phải vì Đỗ Tịch Tịch, mà là vì nguyên nhân khác.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 47

      Editor: Qin Zồ

      Ta cứ ngỡ đường đến Tĩnh Tây xảy ra chuyện tốt, ví dụ như Liễu Dự với Minh Nhuận nảy sinh mâu thuẫn, hoặc là Yến Thanh với Liễu Dự bất hòa, hoặc Ôn Phàm tìm đến gây , ngờ lại gió yên biển lặng, bốn người chúng ta ở chung vô cùng hòa hợp.

      Hạ tuần tháng sáu chúng ta đến Tĩnh Tây.

      Liễu Dự với Yến Thanh cũng muốn rút dây động rừng nên chúng ta làm kinh động đến ai, ngược lại lén lút vào Tĩnh Tây, tìm khách điếm nghỉ chân. Ngày hôm sau, Liễu Dự với Yến Thanh bắt đầu điều tra.

      Ta với Minh Nhuận lo Ôn Phàm động thủ sau lưng nên cũng vội vàng theo.

      phong thư nặc danh lúc trước trong kinh nhận được viết sáu chữ, Tĩnh Tây, Hàn Sinh, tham ô. Theo như sáu chữ này, có thể dễ dàng lý giải, có ý gì ngoài việc quan huyện của Tĩnh Tây là Hàn Sinh tham ô.

      Chỉ là chúng ta tra xét mấy ngày nay kết quả lại hoàn toàn trái ngược.

      Khoa trương mà , mỗi dân chúng đều cảm động rơi nước mắt tán dương Hàn Sinh là ân nhân cứu mạng của bọn họ, nhắc đến Hàn Sinh chó chỗ nào mà cảm kích biết ơn, ánh mắt cũng vô cùng chân thành tha thiết.

      Tĩnh Tây tuy là huyện xa xôi, nhưng cai quản tương đối ổn.

      Chỉ là quay nhiều ngày, ta có chút nghi hoặc. Hàn Sinh làm quan ở Tĩnh Tây nhiều năm, bình thường quan huyện có công lao thành tích như thế, phần lớn đều có thể được thăng quan tiến chức, nhưng sao mười năm nay lại vẫn làm vị quan cửu phẩm tép riu ở cái huyện này?

      Liễu Dự với Yến Thanh cũng thấy việc này kì quặc, việc tốt đến vô cùng, trong đó nhất định có chỗ đúng.

      Nhưng đúng ở đâu, bây giờ chúng ta điều tra ra được.

      Lúc dùng bữa tối trong khách điếm ta với ba người họ ngồi chung bàn. Đợi sau khi ta ăn no nê, nghĩ đến điều tra lâu ngày như vậy mà vẫn có kết quả khó tránh cảm thấy uể oải, có chút nhụt chí : “Người gửi thư nặc danh có nhiều lời, chỉ có sáu chữ đó, điều tra cũng ra gì. Phong thư kia bây giờ là hay giả cũng khó .”

      Liễu Dự : “Tin đồn vô căn cứ tất có nguyên nhân, ta cho người giám sát Hàn Sinh, nếu có hành động gì, chúng ta nhất định có thể biết được.”

      Ta đưa mắt nhìn Yến Thanh, rũ mắt im lặng dùng bữa, dường như từ sau khi vào Tĩnh Tây, bắt đầu có dáng vẻ như vậy, trước kia tuy khác thường nhưng tuyệt đối hề lời nào như vây giờ, bình thường Liễu Dự còn chưa tiếp lời ta tiếp rồi, sau đó còn tỉnh bơ so chiêu với Liễu Dự.

      Ta thầm nghĩ có lẽ Yến Thanh đối với vụ án Tĩnh Tây này biết chút ít mà chúng ta biết, nhưng muốn .

      Ta nghĩ đến mức nhập thần, nên thời gian ta nhìn Yến Thanh có hơi lâu, cho đến khi Minh Nhuận ho tiếng, ta mới phản ứng lại. Yến Thanh đưa mắt nhìn ta, thần sắc cực kỳ phức tạp.

      Ta lấy làm ngượng ngùng, nhưng may da mặt đủ dày nên nhìn sang chỗ khác xem như có gì.

      Sắc mặt Liễu Dự được tốt, tự ta biết mình vừa nãy đúng, bèn nở nụ cười đưa bát canh cho Liễu Dự, nhàng : “Gần đây trời nóng, chàng uống nhiều canh chút, có thể giải nhiệt.”

      Sắc mặt Liễu Dự lúc này mới dãn ra, cũng múc cho ta bát canh, “Nương tử cũng uống .”

      Ta há có thể uống sao, mỉm cười uống hết bát canh mặc dù bụng ta no đến mức thể no hơn được. Ta ợ cái, lúc này Liễu Dự mới mở miệng : “ Minh Nhuận công tử có cao kiến gì ?”

      Minh Nhuận : “Lúc trước tuy ta ở ngoại ô kinh thành nhưng chuyện thư nặc danh Tĩnh Tây cũng có nghe qua, nhưng lần này đến Tĩnh Tây chỉ để du ngoạn nên mấy ngày qua có chú ý nhiều lắm.”

      Liễu Dự : “Trước kia thường nghe Minh Nhuận công tử của Thúy Minh Sơn Trang chỉ có đọc nhiều sách vở mà tâm tư còn tinh tế, nhiều ngày nay Minh Nhuận công tử đều ở cùng bọn ta, nhiều hay ít cũng có phát gì mới. Hay là Minh Nhuận công tử biết gì đó, nhưng muốn với chúng ta chăng?”

      Vốn lời này chẳng có chuyện gì, nhưng phối thêm ngữ khí của Liễu Dự, ta dễ àng cảm thấy bên trong mang theo địch ý với khiêu khích.

      Nhưng Minh Nhuận chẳng để ý lắm, vẫn hòa nhã đáp: “Nếu ta biết gì chắc chắn với công chúa và phò mã.”

      Liễu Dự lại : “Ta còn nghe Minh Nhuận công tử ra khỏi cửa cũng có thể biết mọi chuyện, biết lần này Minh Nhuận công tử đối với chuyện thư nặc danh Tĩnh Tây thấy thế nào?”

      Ngữ khí của Liễu Dự cực kỳ hùng hổ, khiến ánh mắt Yến Thanh nhịn được dạo qua vòng hai người bọn họ, cuối cùng là rơi xuống người ta, ánh mắt giống như trước đó, chứa thâm ý mà ta nhìn hiểu.

      Ta hơi đau đầu, vì Liễu Dự với Minh Nhuận bất hòa, vì Yến Thanh chẳng hiểu ra làm sao, hơn nữa còn vì hình phạt của Ôn Diễn theo lời Ôn Phàm.

      đợi Minh Nhuận trả lời, ta xoa trán đứng dậy.

      “Ta ăn no rồi, ta ra ngoài lát.”

      Liễu Dự cũng đứng lên theo ta, “Nương tử, ta với nàng.”

      Liễu Dự là phò mã với ta, trước mặt Yt với Minh Nhuận, ta nghĩ ra cớ gì để từ chối, chỉ có thể im lặng ra ngoài, Liễu Dự cũng theo ta, phía sau chúng ta còn mấy thị vệ.

      Sau khi được đoạn, Liễu Dự bỗng nhiên giọng : “Nương tử, có phải vừa rồi ta chọc giận nàng hay ?”

      Ta lên tiếng.

      lại : “Nàng giận ta vì chuyện vừa nãy với Minh Nhuận công tử sao?”

      Ta dừng bước nhìn , buông tiếng thở dài, “Cẩn Minh, ta với chàng rồi, ta với Minh Nhuận phải như chàng nghĩ.”

      “Thế tới đây làm gì?”

      Ta : “Y đến bảo vệ chàng, biết Ôn Phàm làm sao thoát ra được khỏi mật thất, trước mắt chri có Minh Nhuận mới có năng lực đối phó . Chàng muốn lại bị thương vì Ôn Phàm đấy chứ? Vậy phải ở chung với Minh Nhuận.”

      Có lẽ do tức giận mặt ta nên có vẻ rụt rè, lấy lòng : “Nương tử, ta ở chung với Minh Nhuận công tử tốt. Nương tử đừng tức giận nữa.”

      Ta đưa mắt nhìn .

      lại , “ đấy, ta đâm chọc Minh Nhuận nữa.”

      ?”

      “Chỉ cần nương tử giận ta nữa, ta ở chung với Minh Nhuận công tử tốt.”

      Ta thấy có chuyển biến tốt bèn : “Được, ta giận chàng nữa.”

      còn chuyện, đột nhiên ta nghe thấy tiếng nữ nhân khóc, khóc vô cùng thê lương, trong đêm tối này vang dội cực kỳ. Ta sững sờ : “Cẩn Minh, chàng có nghe thấy tiếng khóc ?”

      Liễu Dự ngưng thần lắng nghe, sau đó gật đầu, “Có, ở bên kia.”

      Ta trầm ngâm lát rồi : “Chúng ta qua bên kia xem.”

      được lát bỗng tiếng khóc im bặt, thị vệ soi đèn chiếu xung quanh nhưng phát ra người. Lúc này Liễu Dự : “Có lẽ là trong nhà bất hòa.”

      Ta khẽ mím môi, “Thôi, quay về khách điếm .”

      Ta được vài bước quay đầu lại nhìn, cách đó xa có mấy gian phòng ốc sơ sài, sâu trong đêm đen, giống như cái động đáy. Gió đêm thổi tới đây có chút lạnh, ta run rẩy nhanh chóng cất bước quay về.

      ngờ khi quay lại khách điếm thấy bên ngoài khách điếm có rất nhiều tùy tùng đứng ngay ngắn ràng, đều mặc thống nhất trang phục. Ta với Liễu Dự: “Xem ra tung tích của chúng ta bị lộ rồi.”

      Lời vừa dứt, trong khách điếm lập tức có nam tử mặc quan phục cửu phẩm vội vàng ra, cung kính cúi đầu với Liễu Dự, “Hạ quan biết Liễu thị lang và Yến thị lang đến Tĩnh Tây, thể đón tiếp từ xa, là sai sót của hạ quan.”

      “Đứng dậy , cần phải hành đại lễ như thế, đây thể coi là lỗi của người.”

      Lúc này Hàn Sinh mới đứng thẳng người, ta nhìn tướng mạo của , dáng vẻ có chút trung thực, giống người tham ô, nhưng mà nhìn tướng mạo thể chính xác được.

      Hàn Sinh : “Hạ quan chuẩn bị tốt chỗ ở cho Liễu thị lang và Yến thị lang, biết hai vị thị lang có cần đến đó bây giờ ?”

      Liễu Dự đưa mắt nhìn ta.

      Rất ràng, Hàn Sinh cũng theo Liễu Dự nhìn ta cái, Liễu Dự đợi ta đáp lời, còn Hàn Sinh lại đợi câu trả lời của Liễu Dự. Ta muốn để lô thân phận này bèn hờn dỗi nhìn Liễu Dự cái, thấp giọng : “Ở trong khách điếm này thiếp khó chịu chết được, chúng ta thôi.”

      Xem biểu vừa rồi của Hàn Sinh, biết ta là công chúa, có lẽ bây giờ cho ta là tình nhân giữa đường của Liễu Dự. Quả nhiên, Hàn Sinh lập tức dùng ánh mắt sâu xa nhìn Liễu Dự với ta rồi : “Hạ quan an bài ngay tức khắc.”

      Sau khi Hàn Sinh rời , ta với đám người Liễu Dự Yến Thanh Minh Nhuận dẫn theo từ trong kinh thành: “ được làm lộ thân phận của ta, từ giờ cứ gọi ta là…” Ta suy nghĩ rồi , “Ừm, gọi là Mộc nương .”

      Sau đó chúng ta đều vào phủ đệ của Hàn Sinh.

      Phủ đệ của Hàn Sinh chiếm diện tích khá lớn, nhưng bên trong cũng rất mộc mạc, hạ nhân nhiều chỉ có mấy người, Hàn Sinh có ba vị phu nhân, mỗi người ai nấy đều ăn mặc cực kỳ bình thường, búi tóc cũng rất í trang sức, nhiều nhất là hai trâm gỗ, hoặc là mấy bông hoa vừa mới ngắt.

      Ngay cả thức ăn Hàn Sinh chuẩn bị thiết đãi Liễu Dự với Yến Thanh cũng rất đỗi bình thường, chỉ có món mặn, còn lại đều là đồ chay.

      Ta thầm nghĩ, Hàn Sinh này nhìn từ xuống dưới giống như người tham ô, cũng biết người viết thư nặc danh kia rốt cuộc là đụng chạm gì với Hàn Sinh mà lại đổ oan cho .

      Ta vừa nghĩ vậy ngay sau đó phu nhân của Hàn Sinh khiến ta kinh hãi.

      Lúc ấy ta ngồi ở bên nữ quyến, vốn tiết trời hơi nóng, ta ăn đồ nóng càng nóng thêm, thế là bèn lấy khăn lau ra lau mồ hôi trán, lúc này vị phu nhân của Hàn Sinh đột nhiên : “Liễu thị lang đối với Mộc nương tốt đấy, chiếc vòng Minh Ngọc này là đẹp quá .”

      Ta sửng sốt, rồi lập tức che miệng cười.

      Theo lý mà , nếu cả nhà Hàn Sinh tiết kiệm như vậy phu nhân Hàn Sinh có lý do gì mà mới liếc mắt cái có thể nhận ra vòng của ta, hơn nữa còn có thể chính xác gọi tên.

      Chiếc vòng này là ta mua trong cửa hàng châu báu trong kinh thành, mua biết bao nhiêu bạc ta , nhưng ta khẳng định chiếc vòng này người bình thường nào có thể mua nổi, mà vị phu nhân của quan chức cửu phẩm ở Tĩnh Tây xa xôi làm sao biết được?

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 48

      Editor: Qin Zồ

      Vị phu nhân nọ họ Trương, là thiếp thị thứ hai của Hàn Sinh. Ta lén lút cởi vòng Minh Ngọc ra đưa nàng, thoạt đầu nàng có vẻ khách khí từ chối, nhưng vẻ mừng trộm trong mắt bán rẻ nàng, cuối cùng nàng cũng nhận lấy chiếc vòng đó.

      Chiếc vòng vừa giao, hai người chúng ta rất nhanh còn gì giấu nhau.

      Cũng từ Hàn Trương Thị này ta mới biết cuộc sống của nàng được tốt, tuy trong nhà Hàn Sinh có ba nữ nhân, nhưng mà nữ nhân đấu đá nhau gay gắt đến nỗi khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, mà Hàn Trương Thị bây giờ hơi bị thất sủng, bù với tình cảm mấy chục năm phu thê giữa Hàn Sinh với chính thất, hai là tướng mạo cũng bằng tiểu thiếp vừa nạp, càng ngày càng khổ sở.

      Ta hiểu nhất là việc lời khách sáo, bèn lôi mấy lời ra an ủi nàng, còn vì nàng mà bày mưu tính kế, nàng ta lòng đầy cảm kích cám ơn ta, hơn nữa còn nắm tay ta mà : “Tuy thân phận công chúa ở cao kia, nhưng ta nghe trong kinh thành công chúa thích nuôi diện thủ tính tình phóng túng, huống hồ trong thiên hạ có nam nhân nào có thể chịu nổi thê tử của mình làm chuyện như thế, cho nên Mộc nương muội cần lo lắng, với huệ chất lan tâm cùng dung mạo khuynh thành của muội, ngày muội hết khốn khổ.”

      Da mặt ta run lên, lập tức ho , “Ực… đa tạ cát ngôn của tỷ.”

      Sau khi tiệc rượu kết thúc, tiểu tư liền dẫn ta đến phòng của mình, đợi đến đêm khuya ta lén lút vào phòng Liễu Dự. Trước đó ta với Liễu Dự Yến Thanh Minh Nhuận, đợi đến giờ hợi bốn khắc, đến phòng Liễu Dự bàn bạc đối sách.

      Quả nhiên, sau khi ta chân tay đóng cửa, quay người lại thấy ba người họ. Vẻ mặt họ khác nhau, Liễu Dự vẫn như ngày thường nhìn ta chăm chú, Minh Nhuận hàm chứa ý cười dịu dàng, còn sắc mặt Yến Thanh càng lúc càng đen, giống như có người nợ bạc của vậy.

      Ta sững sờ, nhưng để ý lắm.

      Ta ngồi xuống, cùng bọn họ chia sẻ chuyện mà ta nghe được, bọn họ cũng phát ra tối nay có gì đó đúng.

      Ta trầm ngâm lát rồi : “Vị Hàn Trương Thị kia tuy giờ kết giao với ta, nhưng lại chưa để lộ ra chuyện quan trọng gì, có điều những chuyện liên quan đến Hàn Sinh nàng có chút kiêng dè, từ đó có thể thấy được manh mối, hơn nữa hứng thú với trân báu trong kinh của Hàn Trương Thị này , có thể kém gì ta. Mà theo điều tra lúc trước, Hàn Trương Thị chính là con nhà nông trong Tĩnh Tây. Theo ý ta, Hàn Sinh cũng phải thanh liêm như bề ngoài, xem ra phong thư nặc danh kia là . Chỉ là qua nhiều ngày nay, chúng ta chỉ thấy dân chúng Tĩnh Tây rất kính trọng vị quan phụ mẫu của bọn họ.”

      Liễu Dự : “Bây giờ chúng ta cần tìm ra chứng cứ Hàn Sinh tham ô là được.”

      Ta gật đầu.

      Đêm nay Yến Thanh chỉ mấy câu, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, lúc này càng quái lạ hơn: “Chứng cứ ấy tìm như thế nào? Cho dù tìm được cũng chưa chắc hữu dụng.”

      Liễu Dự phản bác: “Chỉ cần có chứng cớ, chúng ta có thể đưa Hàn Sinh ra công lý.”

      Yến Thanh cười khẩy tiếng.

      Ta đột nhiên nhớ đến Hàn Sinh làm quan mười năm ở đây, như vậy trước khi Yến Thanh thi trạng nguyên, hẳn là cũng biết vị quan huyện này. Lại tiểu huyện như Tĩnh Tây này có trạng nguyên, với Tĩnh Tây mà đó là việc vui, Hàn Sinh với Yến Thanh cũng nên quen nhau mới phải. Chỉ là hôm nay nhìn, dường như Yến Thanh chẳng chảo đón vị quan huyện này, sắc mặt cứ trầm, cho nên Hàn Sinh ngoài việc thấp thỏm chiêu đãi cũng dám nhiều lời với .

      Tóm lại, từ sau khi Yến Thanh đến Tĩnh Tây khác thường.

      Ta nhìn Minh Nhuận, nhìn y có vẻ thất thần, ta nhìn lâu mà cũng phát giá, biết suy nghĩ mà ánh mắt cực kỳ dịu dàng. Ta nghĩ có lẽ nhớ đến vị nương gả chồng kia.

      Ta ho tiếng, : “Thời điểm còn sớm, tất cả mọi người nghỉ thôi.”

      Minh Nhuận phục hồi tinh thần, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ, y đứng dậy cáo từ trước, mỉm cười với ta rồi rời . Lúc này ta có chút cảm kích Minh Nhuận, chúng ta thân thích, thế nhưng y lại đồng ý ngàn giặm xa xôi giúp ta, khi lòng ta rối loạn lại nở nụ cười hòa nhã với ta, giống như cho ta biết, tất cả đều cần phải lo lắng, y thay ta giải quyết chúng.

      Ôn Diễn từng Minh gia từng là mạch với Ôn gia, cách khác nhiều ít gì bọn họ cũng có quan hệ huyết thống, có lẽ vì quan hệ đó mà ta thường xuyên cảm thấy Ôn Diễn hề rời mà vẫn luôn ở bên ta.

      Ngày hôm sau, Liễu Dự nhận được manh mối mới, từ sáng sớm rời khỏi phủ đệ của Hàn Sinh, Minh Nhuận cũng theo, tuy Liễu Dự mấy vui vẻ. Từ sáng sớm thấy tăm hơi bóng người Yến Thanh đâu, ta nghe tiểu tư hầu hạ , đêm qua Yến Thanh uống nhiều rượu, còn lung tung lộn xộn, cho đến đầu hôm mới ngủ, nhưng khi sau khi gà gáy lâu ra ngoài, đâu , Yến Thanh chịu để người theo.

      Ta nghe xong thấy tò mò: “ lung tung lộn xộn?”

      Tiểu tư gãi đầu : “Ta cũng , thị lang rất nhiều, ta chỉ nghe ra ba chữ Kinh Hồng tháp mà thôi.”

      Ta suy nghĩ lúc. Vừa đúng lúc Hàn Trương Thị mời ta xem Kinh Hồng tháp, ta lập tức đồng ý, chỉ dẫn theo thị nữ cùng ám vệ bất ly thân.

      Hàn Trương Thị vô cùng nhiệt tình, dọc đường giới thiệu phong tục dân tình nơi đây, xem ra vòng Minh Ngọc hôm qua đem lại tác dụng tốt. Lúc tới Kinh Hồng tháp qua nửa canh giờ. Ta đứng trước Kinh Hồng tháp, ngẩng đầu lên nhìn, cao đến nỗi nhìn thấu đỉnh tháp, đành xem mà thầm than.

      Chỉ là than độ cao này mà thôi, trong mắt ta, ngoài việc Kinh Hồng tháp cao ngất ngưởng chỉ là hào nhoáng bề ngoài mà thôi, cái tên tuyệt tác thiên hạ, Kinh Hồng tháp xứng lấy, là dân chúng phố quá lên rồi.

      Hàn Trương Thị với ta: “Lần đầu tiên tỷ thấy Kinh Hồng tháp ngoài rung động ra vẫn là rung động, tỷ chưa bao giờ thấy tòa tháp nào lại cao như thế. Trước kia tỷ từng muốn đến hết xem sao, nhưng mà cao quá, tỷ chỉ có thể được nửa thôi.”

      Ta cười, “Hôm nay rảnh rỗi, có lẽ chúng ta thử lên tầng cao nhất xem sao.”

      Hàn Trương Thị tiếc nuối : “Lão gia từng với tỷ, cho phép tỷ vào Kinh Hồng tháp nữa.”

      Ta ngẩn ra, “Vì sao?”

      Hàn Trương Thị che miệng cười, “Có lẽ vì cái lần tỷ ngã cầu thang từ Kinh Hồng tháp xuống, lúc đó lão gia vẫn còn rất sủng ái tỷ.”

      Ta : “Chuyện đó đáng tiếc.”

      Hàn Trương Thị khoát tay: “ sao, nếu Mộc nương muốn lên, để tỷ bảo nha hoàn cùng với muội, tỷ đứng đây chờ muội.”

      Ta : “ mình tỷ ở đây chán lắm, để thị nữ của muội cùng là được rồi, nha hoàn của tỷ cứ ở đây chuyện với tỷ. Nếu tỷ có thể về trước , đường vừa muội nhớ rồi.”

      Hàn Trương Thị vội vàng : “Mộc nương là khách, sao tỷ có thể để khách nhân mình ở đây? sao đâu, tỷ ở đây chờ muội.”

      Ta thấy thế bèn gật đầu, cùng thị nữ bước vào Kinh Hồng tháp.

      Trong Kinh Hồng tháp rất ít người, ta với thị nữ cũng dễ dàng, biết được bao lâu rồi, ta nhìn xuống mới hay mình được nửa, thấy bộ dáng của mọi người ở dưới, chỉ có thể nhận ra màu sắc y phục.

      Thị nữ của ta hơi chậm, nàng thở hồng hộc theo sau ta, ta biết do mình tập võ nên thể lực khá tốt, thế nên cũng ép thị nữ theo ta nữa, liền bảo nàng xuống trước.

      Còn mình tiếp tục lên.

      Lúc ta rời khỏi phủ đệ Hàn Sinh là giờ thìn, đợi khi ta leo lên Kinh Hồng tháp mặt trời lên cao, có lẽ đến buổi trưa rồi. Ta nhìn từ xuống có cảm giác như mây, người bên dưới như kiến, nhà như đá, bé đến nỗi như tồn tại.

      Ta còn muốn cảm khái với trời đất chợt nghe cạch tiếng, hũ rượu lăn đến chân ta, ta cúi đầu nhìn, lúc này phát Yến Thanh đầy mùi rượu ngồi trong góc tối, nếu phát ra bất kỳ thanh gì, có lẽ ta cũng phát ra .

      Ánh mặt trời từ đỉnh tháp chiếu xuống, ta bước về phía Yến Thanh, cả người vùi trong góc, uống đến say khướt, mặc kệ râu ria mặt, dáng vẻ vô cùng chán nản. nheo mắt nhìn ta, thần sắc ngày càng đen.

      Ta gọi tiếng, “Yến Thanh.”

      nấc cái, thất tha thất thiểu đứng lên, cho đến khi đứng vững mới chậm rãi lại gần ta, rồi lại nấc cái, sau dó dừng lại, lúc này ta thấy cảm xúc trong mắt , có giận có thù cũng có .

      “Thường Ninh.”

      Ta chợt nhớ ra, cho tới bây giờ Yến Thanh chưa từng gọi tên ta, trước khi thành thân, gọi tên giả của ta, sau khi thành thân, gọi là nương tử mà cũng gọi cái tên của ta lúc còn trong căn nhà gỗ đó, nhưng nhiều nhất vẫn là hai chữ công chúa quy củ.

      Ta bình tĩnh nhìn , hỏi ra vấn đề ta nghi hoặc từ trước đến nay, “Rốt cuộc ngươi ghét cái gì ở ta? Cho đến bây giờ ta chưa làm chuyện có hại gì với ngươi.”

      Khi Yến Thanh chưa qua lại với Đỗ Tịch Tịch ta tự vấn lòng mình, ta đối tốt với Yến Thanh chăng, lúc đó ta , hận thể đem bao nhiêu đồ tốt nhất thế gian này cho , bao giờ cũng thuận theo , vì mà thu lại tính nết buông thả của mình.

      Nhưng kết quả là lại hận ta.

      Ta khó hiểu, rất khó hiểu.

      Đột nhiên nắm lấy hai vai ta, ta hề vùng vẫy, vẫn cứ bình tĩnh nhìn , vẻ mặt vừa đau khổ lại vừa mênh mông, “Ta hi vọng biết bao nhiêu nàng phải là công chúa, nhưng mà… lại là nàng. Nàng là Thường Ninh, là công chúa Đại Vinh, mãi mãi đều như thế.”

      Ta cau mày, “Có ý gì đây?”

      buông ta ra, nở nụ cười tự giễu, “Ta nghĩ rượu có thể khiến người ta quên mọi thứ, nhưng những năm gần đây, ta phát ra chỉ là gạt người. Cho dù ta có uống say đến mấy vẫn chẳng thể quên được.”

      “Ngươi muốn quên cái gì?”

      nấc cái, hơi thở mang theo vị rượu phả vào mặt ta, “Quên nàng, quên nàng là Thường Ninh.”

      Ta vẫn hiểu ý của Yến Thanh, “Ta là Thường Ninh, liên quan gì đến chuyện ngươi hận ta?”

      Vẻ mặt trong chốc lát như bị bóp méo, bỗng nhặt hũ rượu mặt đất lên, dùng hết sức ném ra xa. Ta hét lên tiếng, “Yến Thanh, ngươi điên rồi, ném xuống đè chết người đấy.”

      “Ngươi là công chúa ngồi tít xa, ngươi để ý đến người ta chết sao?”
      Ta : “Dĩ nhiên có, vì sao lại ?”

      Yến Thanh cười nhạo : “Ngươi hề có, chúng ta chỉ là con kiến mà thôi, tùy tiện giết con kiến làm sao ngươi nhớ được.”

      Ta nổi giận rồi, trước kia dù dân chúng phố có sao ta cũng giận, nhưng Yến Thanh lại dám vu tội cho ta. Ta sống nhiều năm như thế, cho đến bây giờ chưa bao giờ giết người vô tội, càng xem mạng người như kiến như .

      Ta lạnh lùng : “Yến Thanh, ngươi có gì cứ , đừng có ngậm máu phun người.”

      cũng cười lạnh: “Có làm hay lòng ngươi tự biết.”

      Ta giận dữ trừng mắt với .

      cũng trợn mắt với ta.

      Nơi đỉnh Kinh Hồng tháp tràn ngập mùi thuốc súng vô hình, lúc ấy ta cho rằng mình có thể kiên trì đến cùng, nhưng Yến Thanh giữa đường quên mất, luôn tục đánh nấc, sau đó nở nụ cười ảm đạm, thất tha thất thểu rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :