1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Họa Quốc Yêu Cơ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 11:

      Edit : Bảo Vy 197



      lâu sau đó, vị Thái Tử phân biệt được lục súc giá lâm.


      thân trường bào huyền sắc ánh kim bó gọn gàng ở vòng eo của làm lộ ra vai rộng chân dài.


      Diện mạo của Phượng Ly Ngô giống mẫu hậu , bản thân lại có vẻ đẹp tuấn sang trọng mà còn mang chút ngạo mạn, nhưng là vẻ đẹp nghiệt, vì vẻ mặt lạnh lùng khiến người dám nghĩ đến.


      Từ giây phút mà Hoàng Thái Tử tiến vào gương mặt Điền Oánh từ từ ửng hồng, vì chỉ nghĩ đến nam tử tuấn như vậy là người phụ vương muốn gả nàng, trong lòng liền khó có thể bình tĩnh.


      Đáng tiếc lanh nhiều thịt ít, nhớ nhung miếng thịt tươi ngon này còn có người khác.


      Tào Khê người đối đầu với nàng ở dịch quán nhưng nàng ta lại làm bạn với phu nhân của quan Lễ Giám, cũng tới Kính Hầu phủ.


      Kính Hầu phu nhân nghe qua cháu của trượng phu và Tào Khê có bất hòa, lại biết hôm nay Tào Khê muốn tới nên sáng sớm ân cần khuyên dạy kêu nàng mượn cơ hội này để xin lỗi và hóa giải hiềm khích với Tào Khê.


      Chung quy người sau lưng Tào Khê là Hoàng Hậu, nàng ta lại là người con dâu được chọn mà Hoàng Hậu vừa ý, có lẽ sau này hai người đều phải cùng sống trong phủ Thái Tử, thể nào sống quá ngượng gạo được.


      Mà Tào Khê cũng từ giây phút mà Phượng Ly Ngô tiến vào cũng e lệ ngượng ngùng mà nhìn cùng mọi khách mời thi lễ với .


      Tề triều cũng kiêng dè nam nữ chưa lập gia đình mà gần gũi. Cái gọi là lễ tiết ở Đại Tề cũng chỉ là chuyện của năm sáu năm gần đây, đến nỗi lễ tiết ở vùng quê của tiểu quốc lại càng thành quy luật, thiếu gì những thanh niên thiếu nữ cõng phụ mẫu mà gả chồng lấy vợ. Chỉ cần đừng khiến bụng to đa số các bậc phụ mẫu đều mắt nhắm mắt mở cho qua.


      Mà trong những việc nam nữ này Điền Oánh cũng rất chủ động, lúc kính rượu Phượng Ly Ngô, đầu ngón út cố ý xẹt qua mu bàn tay của Phượng Ly Ngô, môi đỏ hơi hé, răng cắn môi dưới, trưng ra bức tranh hoa hải đường e lệ hoài xuân.


      Tào Khê ở bên nhìn thấy ràng, tức đến nỗi cái cằm căng chặt hơi run run.


      Bởi vì lần trước ở trước mặt hoàng thượng Điền Oánh cố ý giả ngất xỉu, Tào Khê bị mọi người truyền là kẻ bụng dạ hẹp hòi, còn bị dì của mình là Hoàng Hậu thuyết giáo buổi.


      Lần này hội, cũng là cố tình sửa sang thanh danh của mình trước mặt người khác, và duy trì quan hệ khách khí ngoài mặt với Điền Oánh kia.


      Chung quy là gần đây Hoàng Thái Tử mượn sức của Hàn Quốc mà trong tương lai cơ thiếp trong phủ của phải ngừng ở mức người, nếu lộ vẻ mặt ghen tuông, đâu phải phong phạm của chính thất chứ?


      Chờ nàng ngồi vào vị trí Thái Tử Phi rồi, đóng môn phủ rồi dạy bảo tiện nữ đó cũng ko muộn!


      Nhưng cứ rụt rè như vậy cũng giành được quan tâm của Thái Tử mà trong lòng Tào Khê lại gấp quá liền làm như vô tình vòng qua chỗ của Phượng Ly Ngô, muốn biểu ca nhìn mình cái.


      Vậy mà Phượng Ly Ngô lại rất thong dong, bởi vì địa vị cao quý và tướng mạo tuấn mỹ, sớm quen với việc nữ nhân chủ động thể hành động ngỏ ý, mà Điền Oánh trong thầm tay ngọc chạm , liếc mắt đưa tình đều thong dong nhận lấy nhưng lại có chút biểu gì của việc đáp lại.


      Trong mắt của , Điền Oánh này cũng được, Tào Khê cũng chỉ là thủ đoạn của để mượn sức chư quốc.


      Nữ nhân đều là động vật ngu xuẩn, sống dựa vào nam nhân, vì chút lợi mà chí chóe ầm ĩ, được sủng ái cậy sủng mà sinh kiêu, thất sủng khóc lóc than trời oán đất, nếu phải có thể sinh con nối dõi trăm cũng bằng vô dụng!


      Thịt chủ động đưa tới tận cửa cần gì hao phí tâm tư, chỉ đợi các nàng nhập phủ xong coi như xong, chỉ cùng các nàng diễn vài trò xiếc nhàm chán, chi bằng nhân cơ hội này kết giao với vài dị nhân đại tài.


      Này đây sau khi cùng nhị vị nương thành ý mà chỉ cho có lệ được lúc, vừa lúc đó nhóm quan lớn có tuổi và mấy vị chất tử nổi bật chính kiện bắt đầu bàn luận.


      Điền Oánh thấy nhóm quan lớn bàn chuyện mà mình thể xen vào được liền có chút nhụt chí, khi ngẩng đầu lên thấy thiếu niên Ba Quốc kia vừa uống rượu vừa trông sang bên này.


      Nên cảm giác chịu nhục vừa rồi, tức khắc vơi vài phần. Nghĩ đến thiếu niên này mới vừa rồi vẫn cứ nhìn mình, chắc chắn là nhìn trúng mỹ mạo của mình, tâm sinh ra ái mộ! Nhân lúc nhàn rỗi, chi bằng thuận tay thu về dưới chướng kẻ ái mộ mình.


      Nghĩ vậy nàng liền bước đến chỗ vị lang thiếu niên tuấn dật kia.

      Khương Hòa Nhuận thế với trời là nàng chỉ xem diễn thôi.


      Vào lúc này ở kiếp trước, nàng ở trong phòng giặt áo quần se lạnh vì gió mà giặt đồ, mỗi tối ôm tay khóc thút thít. Nào có cơ hội xem trò nhị vị nương tranh nhau nịnh nọt chứ?


      Vì thế chọn góc người, bưng rượu ngon cùng dĩa hoa quả tươi, mình vừa uống rượu vừa xem trò.


      Phượng Ly Ngô nhìn có vẻ như rành chuyện tình cảm, lại có thể thong dong ứng phó với hai nữ tử nịnh nọt cùng lúc, cũng là thân mang tuyệt học.


      Náo nhiệt đến mức này, người ngoài cuộc như nàng, hận thể thế họ dựng lều trại, rồi xé cho cái chăn lớn, sau đó dùng lửa của thiên lôi câu xuống từ trời mới tốt.


      Nào biết nàng xem đến mức thích thú Hoàng Thái Tử liền bỏ giữa chừng mà Điền Oánh lại về phía nàng, ngồi xuống bàn bên cạnh, khóe mắt hơi nghiêng, khóe miệng câu lên :”Quân chính là Tiểu Khương công tử cách đây vài ngày biện luận với nhóm nho sinh ở thư viện đúng ?”


      Khương Tú Nhuận nhắm chút rượu rồi ôm quyền : "Công chúa quá khen, đúng là tại hạ"


      “Ca ca của ta cũng là người tôn sùng nho học, đáng tiếc lại ở Lạc An thành, cách nào cùng quân lãnh giáo, có ngày nào rảnh, có thể thỉnh quân đến phủ để giảng kinh cho ta, ta cũng thay ca ca lãnh hội tài học của quân.”


      Khương Tú Nhuận nhìn Điền Oánh liên tục đưa mắt nhìn, hận bản thân mình phải nam nhi, bằng nhất định cắn câu rồi, cho Thái Tử thêm cái mũ xanh.


      hận kiếp trước tên tuổi Cơ ngất trời của mình, rốt cuộc lại học được kiểu phóng đãng đầy tự nhiên như Điền Oánh đây, chứng nhận là thịt mỡ, xoay người còn có thể làm như có gì chuyện với người khác.


      Nhưng mỹ nhân mức này, nàng khó có thể đối phó liền hơi mỉm cười muốn từ chối lời mời.


      Nhưng nụ cười này lại thu vào mắt kẻ lưu tâm.


      Khi Tần Chiếu theo Hoàng Thái Tử tiến vào điện, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tiểu tử “thưởng” vàng mấy hôm trước.


      lần lưu ý quả nhiên nhìn thấy được động tĩnh. Tiểu tử kia lại dám xum xoe với nữ nhân Hàn Quốc tiến hiến cho Thái Tử!


      là to gan lớn mật, biết phía dưới lông dài bao nhiêu? Mà khẩu vị lại ! đây là muốn đem thể diện của Thái Tử để nơi nào chứ?


      Nghĩ vậy, liền bước đến, rồi ngồi vào bàn bên cạnh Tiểu Khương công tử, mặt cười tâm : "Công tử có nhã hứng, ngồi đây chuyện với Điền Cơ, vậy là ngưỡng mộ vẻ xinh đẹp tao nhã của Điền Cơ ư?”


      Điền Oánh biết Tần Chiếu là tâm phúc của Thái Tử, vốn nghĩ rằng mình chỉ là trêu chọc Tiểu Khương công tử vài câu cũng đáng ngại, nhưng nếu truyền đến tai Thái Tử hay, lập tức cười rồi chào qua loa vài câu liền đứng dậy chạy mất.


      Đợi khi Điền Oánh rồi mới lạnh lùng trừng mắt nhìn Khương Tú Nhuận rồi thấp giọng : ”Thỉnh công tử giữ ý tứ, phải nữ nhân nào quân cũng có thể trêu chọc!”


      Khương Tú Nhuận chuyện với , tuy Tần Chiếu diện mạo đoan chính, thậm chí có thể là mày rậm mắt to, rất là tuấn. Nhưng kiếp trước lại cho nàng quá nhiều hồi ức thống khổ, nếu ai tới quá gần cũng khiến nàng cảm thấy khỏe.


      Khi Tần Chiếu tra hỏi, Khương Hòa Nhuận đến cũng cảm thấy lười nên chỉ đứng dậy ý muốn .


      Tần Chiếu nào có thể chịu đựng mình năm lần bảy lượt bị chất tử Ba Quốc này làm lơ? Thấy muốn , liền duỗi tay cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tiểu Khương công tử.


      Cái nắm này quá chặt, nam tử ở Ba Quốc đều mềm mịn như vậy sao? Đoạn cổ tay này là mềm yếu xương, làn da trắng tuyết so với nữ nhân còn muốn mượt mà hơn...


      Khương Tú Nhuận muốn đẩy ra mà Tần Chiếu lại nắm chặt bỏ, ngón cái của còn di qua di lại ở cổ tay của nàng.


      Kiếp trước ở cửa phòng giặt quần áo Tần Chiếu cũng vô ý đụng ngã nàng, rồi lúc duỗi tay kéo nàng lên, cũng nắm chặt cổ tay nàng như vậy buông...


      Nhưng nàng đẩy được Tần Chiếu ra, bên cạnh lại có người xem được, mà Thiển Nhi bên người Tiểu Khương công tử lại phải là người ăn chay.


      Thấy người này nắm tay công tử bỏ, Thiển Nhi vươn cánh tay nắm lấy cánh tay còn lại của Tần Chiếu, sau đó run lên như bao cát rồi dùng chút sức quật Chiếu võ đại tướng quân của Đại Tề ngã sóng soài mặt đất.


      Theo lý thuyết, người tập võ có cảnh giác, chỉ là vừa rồi Tần Chiếu sa vào da thịt mềm mại của Khương Hòa Nhuận, thể tự thoát ra được, thêm vào nữa có quan tâm đến người thị nữ xấu bên cạnh vị tiểu công tử này, nhất thời chưa xem xét kỹ, liền quăng cả nam nhân ngã sóng soài.


      Tần Chiếu thân hình cao lớn, nên lần này bị nện nền đá xanh tiếng cực vang, xung quanh đều biết mới vừa rồi sảy ra chuyện gì, trong lúc đó cả phòng yên tĩnh, toàn bộ khách khứa đều nhìn về phía họ.


      Tần Chiếu ngã xuống bằng mông, nhất thời phản ứng kịp, quỳ rạp mặt đất có chút dám tin mà nhìn Bạch Thiển đứng bên cạnh mình.


      Khương Tú Nhuận vừa dùng khăn lụa chà lau cổ tay, vừa chậm rãi : "Mới vừa nhắc qua Tần tướng quân, mặt đất có nước rất trơn, vậy mà tướng quân vẫn té ngã?”


      Tần Chiếu nhìn bộ dáng giả vờ đức hạnh của Khương Tú Nhuận, cũng phản ứng lại, chỉ là bị nữ nhân quật ngã quả thực vô cùng nhục nhã, liền tính là Tiểu Khương công tử cho đường lui, cũng thể cảm kích.


      Chỉ lần bấp bênh để đứng dậy, mắt giận trừng to, vọt qua chỗ của Bạch Thiển.


      Bạch Thiển giúp chủ nhân, người chút khách khí cũng mặc kệ việc mình mặc váy, bàn chân dài tám tấc giơ lên cao, đá vào mặt Tần Chiếu.


      Bàn chân kia là đường tự nhiên đơn giản, có bất cứ thủ thuật nào, chỉ toàn dựa vào lực đạo và tốc độ.


      Lần này tuy Tần Chiếu cảm thấy cũng khó khăn lắm mới nghiêng đầu tránh được, nhưng làm sao liệu được nữ nhân mặc váy lại có thể nâng chân lên cao như vậy được, tốc độ lại quá nhanh, rốt cuộc vẫn bị đá trúng bên mặt, đầu hơi quay quay, cộp cộp cộp liên tục lui về sau vài bước lại lần nữa chắc nịch ngồi xuống đất.


      Nhưng lần này, mọi người đều thấy được toàn bộ quá trình Tần tướng quân bị đá vào mặt và ai ai cũng kinh ngạc đến mức miệng há to.


      Thể diện của chí khí nam nhi cứ như vậy tan tành? Lần này hỏa khí của Tần Chiếu thực bị kích phát lên rồi, liền vọt đến bên thị vệ của đình viện ở bên, xoảng tiếng rút ra bội đao chuẩn bị đao làm thịt người đàn bà xấu xí cả gan làm loạn.


      Đúng lúc này, trong phòng truyền đến tiếng thanh lãnh:” Dừng tay!”


      Tuy rằng biết nguyên nhân là gì, nhưng trong lòng Phượng Ly Ngô biết thủ hạ Tần Chiếu của mình và thủ hạ mới tới Tiểu Khương công tử kia khồng hợp nhau cho lắm.


      Thủ hạ thần tử tranh sủng tới mức này, nhìn nhau thuận mắt, cũng phải là chuyện lạ lẫm gì.


      Chỉ là giống nữ nhân tranh sủng, thuộc hạ bên trong đấu đá thể mặc kệ. Chỉ là theo Phượng Ly Ngô, tuy rằng thuộc hạ căm thù cản bước nhau, mới là cách dùng và khiển người đúng nhất.


      Chính là trước mặt công chúng mà hạ động khởi đao, liền quá đáng!

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Hóng chương mới!
      :yoyo44::yoyo26::hi::050::038::037::012::055::on thi::th_81::th_57::th_3:[Mặt chờ mong]
      Liệu sau này tần chiếu và bạch thiển có về 1 đội k nhỉ?
      Last edited: 29/5/19
      Bảo Vy197 thích bài này.

    3. Dang Tap Te

      Dang Tap Te Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      34
      Hóng mãi mới có chương mới, huhu
      Bảo Vy197 thích bài này.

    4. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Tối nay đền bù nhiều chương mới cho mn nha. Mn thông cảm giúp e. Ủng hộ truyện nha mn
      Dung Nguyễn 1995, levuong, daovan2102 others thích bài này.

    5. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      thêm vào chương 8 rồi nha mọi người. Hôm nay đến cuối tuần đền bù cho mn 2 chương mỗi ngày. Mong mn tiếp tục ủng hộ truyện.

      Chương 12:

      Edit : Bảo Vy 197

      Chương 12


      Phượng Ly Ngô vừa lên tiếng, tức khắc ra lệnh cho Tần Chiếu.


      Chỉ thấy Tần Chiếu tức giận nhưng vẫn ném trường đao trong tay xuống, trong lòng cũng biết hôm nay mình nhất thời tức giận mà mất tự chủ, liền ôm quyền quay sang Thái Tử mới vừa rồi mình uống nhiều rượu rồi có xảy ra xung đột với thị nữ của Tiểu Khương công tử nên thỉnh Thái Tử trách phạt.


      Kỳ thân là tướng quân, cứ cho là chém chết thị nữ của chất tử nhược quốc có sao đâu?


      Nhưng làm sao được khi Phượng Ly Ngô mới chiêu mời được Khương Hòa Nhuận kia, lại còn được Thái Tử quyến sủng, Tần Chiếu cũng ngốc, tự nhiên chạy theo Thái Tử như trẻ con kể tội, rồi để Thái Tử làm chủ trừng trị thị nữ xấu xí chân to kia.


      Ngược lại Phượng Ly Ngô phải cho Tần Chiếu chút mặt mũi, Tần Chiếu chính là cháu đích tôn của Tần gia, năm đó thân là hoàng tử bị phế ở lãnh cung, đúng là do võ tướng thế gia Tần gia bồi dưỡng, mới có thể lần nữa lấy lại vị thế ở Đông Cung.


      Vì thế lãnh đạm với Khương Tú Nhuận:” Quân ở Ba quốc cũng dung túng gia nô như vậy?”


      Trong lòng Khương Tú Nhuận biết nếu mình có biểu tình gì rất có khả năng Phượng Ly Ngô vì muốn giữ thể diện chu toàn cho Tần Chiếu mà hạ lệnh giết Bạch Thiển.


      chờ Phượng Ly Ngô mở miệng lần nữa, liền cắn răng hướng về phía Tần Chiếu vén vạt áo hành đại lễ rồi :”Là tại hạ quản giáo chặt, chỉ là nô tì này đầu óc đần độn, vốn ta nên mang nàng tới nơi tụ họp của các bậc danh gia như vầy, vẫn mong Tần tướng quân thông cảm.”


      Lời ra khiêm tốn như vậy, nếu Tần Chiếu buông tha, lại là làm mất mặt Thái Tử, cố ý chèn ép Thái Tử trừng phạt thị nữ của nhân tài mới chiêu mời được.


      Khương Tú Nhuận cũng là tính chắc điểm này nên tư thái hành lễ cực kỳ khiêm tốn, chỉ nhìn thấy người người xung quanh mà thầm cười trộm.


      Ngược lại Phượng Ly Ngô lại nhìn thị nữ sau lưng Khương Tú Nhuận vài lần rồi lãnh đạm với Khương Tú Nhuận rằng hy vọng công tử Ba Quốc quản thúc hạ nhân của mình cẩn thận, sau đó liền phân phó Tần Chiếu người mất tự chủ khi uống rượu nên hồi phủ nghỉ ngơi .


      Chuyện lớn như vậy hóa , cách xử lý chuyện đó ra vừa khiêm tốn vừa khoan dung, tức thể được khí độ cao thượng của Đại Tề trữ quân.

      Nhưng những người xung quanh tự giác xem xong liền hiểu : Tiểu Khương công tử này dung túng ác nô làm nhục hộ vệ tướng quân của Hoàng Thái Tử, biết điều!


      Có mấy môn sinh bình thường chơi khá thân cũng có mặt, tức khắc vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy tiểu tử họ Khương đạo đức thấp kém, quá hách dịch, ở trước mặt Thái Tử cũng biết kiềm chế bản thân.


      Tắc tắc , đánh chó cũng phải nhìn xem chủ nhân chứ?


      tại đừng nhìn Hoàng Thái Tử khiêm hậu nhân từ, kỳ cũng là người có thù tất báo, là kiểu chủ nhân lần theo dấu vết để mai phục đường dài.



      Nghĩ đến thủ đoạn năm đó dùng để đối đãi với Tề Vương và vương đệ đệ, liền khiến người rét mà run.


      Mà nay vị chất tử Ba Quốc này đắc tội với Thái Tử, nghĩ đến cũng giống như chất tử Yến Quốc mới chết kia, chừng ngày nào đó phải mất đầu.


      Việc đến nước này lưu lại nơi này có chút tự chuốc lấy chuyện vui.


      Khi Khương Tú Nhuận mang Thiển Nhi ra khỏi Kính Hầu phủ, Bạch Thiển trong lòng áy náy, nên lên xe ngựa, chỉ quỳ đất để Khương Tú Nhuận trách phạt.


      Khương Tú Nhuận lại cười, :”Chủ nhân gặp nạn, ngươi kịp thời ra tay tương trợ vì sao ta phải trách phạt kẻ tôi trung chứ? Chỉ là về sau đánh chó cũng phải kiêng kị chút, đừng đánh trước mặt người khác, tránh bị người nắm lấy nhược điểm......”


      Lời đến nửa thấy Tần Chiếu mặt tái mét cưỡi ngựa từ phía tới.


      Kỳ mới vừa rồi thấy thiếu niên này khiêm tốn xin lỗi, cảnh bả vai gầy ốm buông xuống xin lỗi, lửa giận trong lòng giảm phân nửa.


      Suy cho cùng trong tương lai đều là cộng dưới tay của Thái Tử, nếu như chịu sửa lại thái độ lạnh băng đối với mình, biết hành động đúng mực, vậy sao mình rộng lượng chút, tha thứ cho thiếu niên này!


      Cho nên khi ra phủ, sau khi lên ngựa cũng vội vã, trong lòng đoán là Tiểu Khương công tử hẳn là ở lâu, chỉ chờ ra tới, hai người lập tức có chuyện để .


      Nhưng ngờ, chờ hoài lại chờ được câu “Đánh chó phải tránh người”!


      Chuyện này khiến Tần Chiếu tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, hận thể xông lên phía trước giáo huấn tốt tên chất tử biết trời cao đất dày này.


      Chỉ là tại xông lên phát sinh xung đột, khó tránh khỏi bị mọi người hiểu lầm mình là kẻ bụng dạ hẹp hòi, cố ý chờ ở đây để trả thù.


      Nghĩ vậy, sau cùng hướng về phía Khương Tú Nhuận bí còn gặp lại” rồi xoay người rời .


      Mà Khương Tú Nhuận cảm thấy lần này tỏ thái độ với như vậy cũng tốt, kiếp trước ký ức khó phai, nếu như có thể gặp lại nữa, mới là tốt nhất.


      Chỉ là lần này ở Kính Hầu phủ làm ra trận trò khôi hài, làm tân tài mới chạm bỏng tay của Lạc An thành, chớp mắt cái người người lạnh nhạt, còn nhìn thấy thiệp mời nhiều như hoa tuyết nữa.


      Nhưng thế này làm cho Khương Tú Nhuận trong lòng thầm thở ra, như vậy rất tốt, miễn cho uống rượu nhiều khiến mình bị lộ.


      Mà sau yến hội, nàng cũng cố ý duy trì khoảng cách với Hoàng Thái Tử, cũng chưa mặt dày tới phủ Thái Tử lãnh tiền.


      Nhưng Khương Tú Nhuận lại thầm cho thương gia trong Lạc An thành vay tiền làm vốn lưu động, bởi vì lợi nhuận ít, đặt tiền rất thoải mái ngược lại cũng lo về nguồn của tiền cứ như vậy lặp lại vòng quay, lợi nhuận của mỗi tháng cũng ít, ngày qua ngày cũng mấy gian nan.


      khu đất trống cách phủ con phố, mái ngói phòng học của thư viện mới lợp xong. Chỉ là vì trong đô thành thư viện san sát, nên hoàn toàn có cơ sở nào làm người xem trọng thư viện mới xây.


      Nhưng trong lòng Khương Tú Nhuận biết, chờ thư viện xây xong, có đại nho thực có học thức tới truyền nghiệp, này sáng sớm liền hỏi thăm cho huynh trưởng báo danh.


      Nghe tin khi vào thư viện phải thi viết, sau khi hỏi về phạm vi thi xong, Khương Tú Nhuận quyết định mua nhiều sách vở về cho ca ca ôn tập, cầu cho khi thi có thể nắm chắc đầu vào.


      Chỉ là khi ra phủ, tới xe ngựa chờ ở cổng phủ lại thấy thị vệ tới chờ lệnh.


      Qua hồi lâu, mới có thị vệ lại.


      Ngay cả Khương Chi tính tình dễ chịu cũng có chút tức giận : "Các ngươi đều đâu vậy, tại sao thấy tùy tùng hầu hạ?”


      Người nọ chỉ thấp giọng là hôm qua mọi người tham ăn, nên ra phố mua thịt chó về ăn, ăn xong lại đau bụng.


      Khương Tú Nhuận vừa thấy, đúng là thị vệ lúc trước ở khách điếm giúp nàng nấu nước, thị vệ này gọi là Triệu Quả, là thị vệ tương đối trẻ tuổi từ Ba Quốc, cũng chưa được hai mươi cái xuân.


      Bởi vì khá cần mẫn và hiền lành, Khương Tú Nhuận cũng rất xem trọng liếc cái, trước đó vài ngày, thấy thầm rơi lệ, gặng hỏi mới biết nhà có mẹ sinh bệnh, mà làm sao được khi có công thể về nhà, nên mới gấp đến độ rơi lệ.


      Khương Tú Nhuận lập tức cho ba thỏi vàng, làm đuổi theo người đưa thư tới từ Ba Quốc lúc cuối tháng, rồi người cùng thư trở về báo hiếu.


      Lúc ấy Triệu Quả cảm động đến rơi nước mắt, nhưng biết hôm nay vì sao, tựa như muốn rồi lại thôi.


      Chỉ chốc lát, hai ba thị vệ cũng ra tới, những người khác là bệnh đến nỗi dậy nổi, ngay cả Bạch Thiển cũng bị trúng chiêu, nghe hôm qua cũng theo ăn khối thịt lớn, hôm nay tả liên tục, kéo đến chân mềm ra, thể ra cửa.


      Vì thế Khương Tú Nhuận phân phó Bạch Thiển ở nhà nghỉ ngơi, chỉ dẫn theo thị nữ Bạch cùng đoàn người của huynh trưởng thư cục lớn nhất ở Lạc An thành.


      Kỳ Khương Chi cũng là người sách, trước kia ở Ba Quốc nào có thư cục có đầy đủ loại sách như vậy? Đây có tay cuốn bằng thẻ tre, chữ viết quyên tú, thẻ tre dùng da trâu cố định cũng là chất lượng thượng thừa. Cho là mời chuyên gia đến sao chép, giá cả tự nhiên đắt đỏ, cho nên đương thời người có thể mua được sách, trừ bỏ người theo đuổi kiến thức, nhất định cũng là tiền bạc dư dả.


      cách khác, riêng bộ sách liền chiếm gần nửa xe, toàn bộ phí tiêu cũng đủ cho gia đình giàu có và đông đúc ăn trong năm.


      Mà Khương Tú Nhuận lại ra tay rộng rãi, mua liên tiếp ba bộ. Khương Chi nhìn muội muội tiêu tiền như vậy, tức khắc có chút kinh hãi, lo lắng đủ phí sinh hoạt.


      Chỉ là Khương Tú Nhuận lại , quyển sách đó đến nơi khác mua được, về sau đọc xong, truyền tay lạigiá trị càng cao.


      Chính là mua sách xong rồi, nhưng chuyển về như thế nào đây lại là vấn đề. Cuối cùng, Khương Tú Nhuận quyết định ca ca hộ tống xe sách về trước, còn nàng mang theo Nhi cùng thị vệ khác ra chợ ngựa thuê chiếc xe vận chuyển số sách còn lại về phủ.


      Hôm nay là mùa đông khó có được tiết trời ôn nhuận, nàng mang theo Nhi và Triệu Quả thong thả về hướng chợ ngựa.


      Chỉ là trong lúc vô ý, nàng nhìn thấy thần sắc của Triệu Quả phía sau càng bình thường, luôn nhìn ngó xung quanh, liền cười hỏi là bụng lại đau sao, đâu cũng tìm chỗ để ngoài vậy?


      mặt Triệu Quả kia lóe lên thần sắc áy náy, liền canh lúc Khương Tú Nhuận chuẩn bị tắt qua hẻm , liền tiến vài bước đến bên nàng giọng :” Xin công tử đường lớn cho ổn thỏa......”


      mặt Khương Tú Nhuận biểu gì, nhưng trong lòng lại lộp bộp chút, Nhất thời trong đầu ra rất nhiều ý niệm.


      Ngày hôm trước, Ba Quốc phái người đưa tin, ngoài thư của phụ vương viết cho huynh trưởng, mặt khác nhóm thị vệ đều lần lượt nhận được thư gởi từ nhà.


      Tựa hồ từ khi nhận được thư xong, các thị vệ đó thường xuyên thấy bóng dáng, mà chỉ gom lại trong phòng bàn bạc cái gì đó.Chỉ là khi nàng hỏi, các thị vệ đó lại ngượng ngùng mà bài bạc, sợ công tử biết trách phạt, vân vân,...


      tại nghĩ tới cực kỳ quái lạ.


      Triệu Quả này kêu mình đừng đường là có ý gì? Chẳng lẽ......sợ mai phục thành chăng?


      Trong đầu lên ý niệm này xong, Khương Tú Nhuận dừng bước, quay lại xem Triệu Quả.


      mặt Triệu Quả kia biểu hơi ảo não và thoải mái đan xen, đủ thấy có chút hối hận khi nhắc nhở, đồng thời cũng vì lời lòng, đổi được chút thoải mái trong lương tâm.


      Nếu như mấy thị vệ đó có ý định thực ám sát, khả năng lớn nhất là Thân Ung kẻ về nước thầm hạ lệnh.


      Mục tiêu của Thân Ung là mình, chỉ khi mình chết, chuyện đủ sức giữ gìn quốc thư, hay chuyện lừa bịp Tề Đế mới có thể được giấu kín. Cho nên bọn thị vệ khai là huynh trưởng cùng với Bạch Thiển võ nghệ cao cường tại hẻm tối này mưu hại nàng, nếu nàng đoán sai nhất định ngụy trang thành mưu tài hại mệnh, dẫn tới cái chết có nhân chứng để đối chất!


      Nên làm gì bây giờ, lúc này đường có thể tránh được nhất thời, mà thân là chất tử nghĩa là có quyền đổi mới thị vệ bên người.


      Bởi vì thị vệ này coi sóc an toàn của chất tử, đồng thời cũng là thay quốc quân quản lý thu chi của chất tử, cứ cho là giết sạch bọn họ Ba Quốc vẫn phái thị vệ mới sang......


      Đúng lúc này, đột nhiên Khương Tú Nhuận thấy xe ngựa của phủ Thái Tử qua liền chạy nhanh qua, vội vàng cản xe ngựa lại.


      Hộ vệ xe ngựa Tần Chiếu sắc mặt lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Khương Tú Nhuận khinh thường :” Công tử biết đây là xe ngựa của Thái Tử sao? Theo luật Đại Tề, kẻ dám tự tiện ngăn trở xe ngựa, chịu phạt đánh năm mươi bản!”


      xong cánh tay giơ lên muốn đánh.


      Đúng lúc này, thanh lạnh lẽo của Phượng Ly Ngô truyền ra:” Mời Tiểu Khương công tử lên xe ngựa.”


      Khương Tú Nhuận cũng thèm nhìn đến Tần tay sai, chỉ vén trường bào của mình trèo vào xe ngựa, đợi vào xe ngựa rồi, liền quỳ gối trước mặt Phượng Ly Ngô :” Xin Thái Tử cứu ta mạng!”


      Phượng Ly Ngô nhìn cái :” Người nào muốn hại ngươi?”


      Khương Tú Nhuận cắn chặt răng :” Ta với huynh trưởng sống tại Lạc An thành, nhưng tân hậu vẫn an tâm, liền phái huynh trưởng của nàng là Thân Ung cầu mưu hại tính mạng hai huynh đệ chúng thần, để bảo đảm con trai nàng có thể kế thừa Ba Quốc vương vị.”


      Từ lần xung đột ở yến hội, có vài lần Phượng Ly Ngô kêu nàng tới phủ Thái Tử nghị , Khương Tú Nhuận đều tuân mệnh và vấn đề chính là chuyện ăn uống miễn phí, chỉ lo tán thành lời của Phượng Ly Ngô, nhưng có mưu lược nào có thể dùng được.


      Lặp lại vài lần, Phượng Ly Ngô cũng gọi nàng đến phủ nữa, mà Khương Tú Nhuận cũng là có tự giác hề tới phủ Thái tử lãnh tiền, chớp mắt cái qua ba tháng rồi.


      Nhunge hôm nay nàng gấp đến độ mà xông lên thỉnh Thái Tử cứu mạng, hiển nhiên có chút ôm chân Phật lâm thời, chỉ sợ Phật Tổ này ghét bỏ nàng đủ thành kính, chịu thương bảo hộ .


      Quả nhiên Thái Tử nghe xong cũng tiếp, chỉ mặc cho Tiểu Khương công tử quỳ gối trước mặt, lúc sau mới vừa xem sách trong tay vừa : "Hoàng tử Lương Quốcmở tiệc chiêu đãi uống rượu ở Lộc Minh đài, ngươi cũng cùng .”


      Chờ tới Lộc Minh đài rồi, Khương Tú Nhuận tiến vào noãn các, lại có chút ngạc nhiên đến há hốc mồm -- chỉ thấy khắp nơi là các thiếu nữ mỹ diễm mặc sa mỏng nửa thân, chu du ở chỗ cái chiếu ngồi của các công tử.

      Tuy nàng sống hai đời, nhưng đây là cuộc đời đầu tiên uống hoa tửu.


      Lưu Bội kia quần áo nửa mở, lộ ra ngực rộng lớn, hai thị nữ trong ngực thấy Tiểu Khương công tử cũng theo tới, lại là bộ dáng bộ áo bông dày cộm, liền cười đẩy đẩy hai nữ nhân trong lòng : "Trong phòng cực nóng, các ngươi mau tới giúp Thái Tử và Tiểu Khương công tử cởi áo!”
      Last edited: 5/6/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :