1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Họa Quốc Yêu Cơ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 7:

      Edit : Bảo Vy 197



      Thiển Nhi chờ câu đó của công tử, đem lu nước to như vậy hất thành bảo vật thu quái, nước trong lu ào ạt bay về hướng Phàm tiên sinh.

      Phàm Sinh bị Khương Tú Nhuận đến nghẹn họng thể đối đáp lại câu nào, ngừng suy nghĩ và lục lọi trong kho kiến thức đầy ắp từ ngữ như châu ngọc của mình để tìm từ ngữ đối ứng, nhưng ngờ hoàng tử con tin của quốc gia yếu lại dám đối xử vô lễ với khách quý như thế, để thị nữ có dung mạo xấu xí tạt nước làm mình ướt lạnh đến thấu tim.

      Tóc ướt đẫm xổ tung giống như quỷ nước, đứng tại chỗ dậm chân, chỉ vào Khương Tú Nhuận rống cổ hét to rằng dám sỉ nhục đại nho như .

      Sắc mặt của Khương Tú Nhuận chút biến đổi, Phàm Sinh tại tuy có chút tiếng tăm, nhưng thanh danh chưa được lan rộng như kiếp trước. Hoàng tử con tin Ba Quốc tuy vinh hiển như hoàng tử của cường quốc nhưng cũng là con cháu vua nước chư hầu, há lại để tên cuồng vọng ở thành Lạc An tùy ý nhục mạ sao?

      “Người đâu, tiễn khách!” Nàng lớn tiếng ra lệnh.

      Phàm Sinh kia cũng muốn giữ thể diện, việc đến nước này có ở lại cũng vô ích, thế nên mang thân ướt đẫm, dắt thư đồng hùng hổ phất áo bỏ , để lại mọi người với bầu khí ngượng ngùng.

      Chủ trì buổi tụ họp là Lưu Bội ngờ rằng công tử Tiểu Khương kiệm lời kia lại dùng nước để đuổi đại nho sinh nổi tiếng ở kinh thành. Mà Phàm Sinh là lại là khách mời của Hoàng Thái Tử Phượng Ly Ngô, nên cũng tiện lên tiếng, đợi ý kiến của Hoàng Thái Tử.

      Bởi vì lần này là tụ hội tại tư gia, Phượng Ly Ngô cũng giống như mọi người đều ngồi chiếu. Suốt từ đầu đến giờ ngón tay dài của chỉ gõ mặt bàn. Chờ khi Phàm Sinh rồi, mọi người nhìn về phía , thấy ngón tay kia vẫn đều đều gõ lên mặt bàn.

      Lúc này Khương Tú Nhuận trút được giận, nhưng khi đối diện với bầu khí tĩnh lặng trong giạn phòng trong lòng cũng có chút hối hận. Mới vừa rồi nên làm chuyện quá đáng như vậy, đánh chó ít ra cũng phải nhìn mặt chủ, đúng ?

      Có thể thấy, dù sống hết kiếp, nhưng ở phương diện tu tâm dưỡng tánh nàng còn phải rèn luyện thêm để trở nên cứng cáp hơn. Chỉ là tên Hoàng Thái Tử quái gở kia làm khó dễ nàng như thế nào, nàng đoán ra được.

      Nghĩ vậy nàng cũng chẳng để ý đến Phượng Ly Ngô, ủ rũ định là cùng lắm đập nồi dìm thuyền thôi, bưng chén rượu trước mặt lên uống hơi cạn sạch.

      “Đạo đãi khách của Ba Quốc là chủ nhân ăn no uống say, mà màng đến bàn cơm trống trước mặt khách sao?”

      thanh lạnh lẽo mang ý nhắc nhở đột nhiên vang lên, người chính là Phượng Ly Ngô.

      Khương Tú Nhuận đặt chén rượu xuống, đứng dậy tới trước mặt Phượng Ly Ngô hành lễ, : “Là tại hạ đãi khách chu đáo, lập tức mang thức ăn lên ngay.”

      xong, liền cho người dời bàn rượu sang thiên thính bên cạnh, cho người hâm nóng lại thức ăn rồi mọi người cùng ngồi vào dùng bữa.

      Bởi vì Hoàng Thái Tử vẫn chưa tính toán chuyện nhiễu loạn vừa rồi, mọi người cũng xem như có chuyện gì. Đợi khi mọi người dùng bữa xong, Lưu Bội gợi chuyện trước, dẫn dắt mọi người cùng bàn luận thân thiện, ai ai cũng tận hưởng hết mình trong bữa tiệc rượu.

      Chỉ là khi di chuyển chỗ ngồi biết bằng cách nào mà Hoàng Thái Tử lại ngồi xuống bên cạnh Khương Tú Nhuận.

      Phòng ăn hơi nên hai người ngồi rất gần nhau, thậm chí Khương Tú Nhuận còn có thể ngửi thấy hương bạc hà mát lạnh người Phượng Ly Ngô.

      Hai người đều ngồi xếp bằng nên đầu gối cũng thường chạm vào nhau.

      Khương Tú Nhuận ngừng nhắc nhở tại mình là nam tử, đừng chú ý những đụng chạm cơ thể này.

      Nhưng nàng cũng bình tĩnh lại đột nhiên có thể hiểu được lý do Thái Tử làm khó dễ mình – Bởi vì những lời nàng ban nãy chạm đến tận tâm khảm của Phượng Ly Ngô.

      Phượng Ly Ngô tuy là đích trưởng tử của Đại Tề, nhưng con đường thừa kế ngôi vị cũng bằng phẳng. Mẫu thân của tuy là hoàng hậu có đia vị cao quý nhưng lại thất sủng triền miên, khiến cho Phượng Ly Ngô từ có được tình thương của phụ vương.

      Phượng Ly Ngô, cái tên này nghe là sau khi hoàng hậu sinh con xong, sau mười ngày đau khổ chờ đợi mới thấy hoàng thượng ban thưởng tên.

      Thần điểu phượng hoàng nếu rời khỏi đỉnh cây ngô đồng cao vút chỉ có thể phủ phục trước núi rừng hoang dã, làm con chim hoang tầm thường mà thôi.

      Mà con của cơ lại được Đoan Khánh Đế cưng chiều, hưởng tôn quý và tự hào đến tột đỉnh, đến cả tên cũng được đặt là “Phượng Vũ”, đích thứ chỉ cách nhau ba tháng, cả tên họ cũng mang chứa ý nghĩa thâm sâu đến thế.

      Đó là ám chỉ hoàng hậu nếu thực là nữ nhân hiền đức phải mang theo nhi tử vào lãnh cung an phận trong đó, nhường lại vị trí tốt hơn.

      Nếu hoàng hậu chỉ sinh gà rừng, có lẽ trữ quân của Đại Tề là Hoàng Thái Tử Phượng Vũ bay lên chín tầng mây làm phượng hoàng.

      Đáng tiếc, tuy hoàng hậu trời sinh ương ngạnh, tính tình hề hiền lương thục đức nên được Tề đế sủng ái. Nhưng nàng lại rất biết cách sinh, và sinh ra chân long thực thụ, dù bị bức khỏi cây ngô đồng, lại lẻn vào vực sâu nấp chờ ngày lột xác, rồi ngày tích đủ năng lực có thể bước sải cánh bay lên trời cao thẳm.

      nam nhân từ bị thất sủng, làm thế nào từng bước ra khỏi lãnh cung, tích lũy lực lượng lại là huyền thoại khác.

      rất biết nắm chắc thời cơ, thừa dịp Đoan Khánh Đế đà thắng trận, đích thân dẫn binh chinh phạt nước láng giềng. Dựa vào ủng hộ của các lão trung thần, lấy danh nghĩa quét sạch cơ mê hoặc phụ vương, vào cung giết chết nàng ta, giam luôn đệ đệ Phượng Vũ của mình lại.

      Khi Đoan Khánh Đế lâm trận gặp bất lợi, cấp bách cầu triều đình Đại Tề phái binh chi viện, Phượng Ly Ngô nhân cơ hội này“Thỉnh” phụ vương thu hồi mệnh lệnh ban, đem mẫu hậu của ra khỏi lãnh cung, hủy bỏ hành động bất nghĩa bỏ đích lập thứ.

      Đoan Khánh Đế bị quân địch vây quanh, còn thiếu chút nữa là chết đói trong thành còn được gì? Dĩ nhiên là phải đồng ý.

      Đến sau này chuyện Phượng Vũ mắc bệnh cấp tính mà chết số mà dưới Đại Tề ai được nhắc đến.

      Tóm lại, Phượng Ly Ngô giết cha đoạt vị, là người con rất hiếu thảo.

      ai có thể soi ra bất cứ sai lầm nào của Phượng Ly Ngô, thậm chí chỉ còn thiếu việc xếp vào hàng thứ hai mươi lăm của nhị thập tứ hiếu nữa mà thôi.

      Tuy rằng giờ Tề vương vẫn tại vị, nhưng lại bệnh triền miên vực dậy nổi tinh thần, bị con trai áp chế, hề có hoàng quyền trong tay, nghe ngay cả ngọc tỷ cũng ở trong tay Hoàng Thái Tử.

      Kiếp trước Khương Tú Nhuận từng tò mò hỏi Tần Chiếu, sao Phượng Ly Ngô cứ chậm chạp kế thừa vương vị?

      Tần Chiếu vậy mà trầm mặc hồi mới :”Hoàng Thái Tử là người có hiếu......Ngoài ra......Nhìn thấy ràng lại thể ăn được, đấy mới chính là điều thống khổ nhất đời này.”

      Khương Tú Nhuận tỉ mỉ cân nhắc lâu mới hiểu ra: Tề Vương mấy năm gần đây quyền thế, cơ thiếp trong hậu cung ai ai cũng tuổi già sức yếu. Còn những nương trẻ đẹp bị Hoàng Thái Tử cho là nghiệt cũng bị tổng quản trong hậu cung nhận định đủ phẩm hạnh, thể nhập cung,...

      Thử nghĩ xem, kẻ háo sắc, ngồi vị trí hiển hách nhất thiên hạ, lại bị đám nữ nhân mặt mũi nhăn nheo, đầu bạc trắng vây quanh, thể tận hứng làm càn, có khác gì con rối. Tra tấn thể xác và tinh thần đến bực này, khác gì chết?”

      Mà kiếp trước bị Phượng Ly Ngô làm nhục ở trước điện, cũng vì cố ý làm khó cha , khiến lão già háo sắc nhìn thấy được mà ăn được...

      Đây chính là Phượng Ly Ngô, người trong lòng chỉ có quyền lực, người có thù tất báo, là tên tẻ nhạt. Ngày thường thích đẹp cũng thích rượu chè, yến tiệc, chỉ say mê quyền mưu, thu nạp nhân tài khắp nơi.

      Vị trí Tề Vương đó nào thỏa mãn được người như chứ? Tâm tưởng của chính là thống trị thiên hạ, trở thành đế vương của thời đại có biên cương trải dài rộng điểm dừng…

      Nghĩ vậy, Khương Tú Nhuận nhàng thở hắt. Đối với Phượng Ly Ngô nàng tuy có hận nhưng lại muốn va chạm gì với . Kiếp này nàng chỉ muốn cùng ca ca sống cuộc sống an ổn, ai là bá chủ thiên hạ này, nàng có hứng thú.

      Mọi người trong sảnh đều hàn huyên cười , chỉ có hai người ngồi cực gần có lời nào để .

      Nhưng vừa rồi, bởi những lời lên án mạnh mẽ đoạn văn ngu hiếu của Vệ Tử, lại rất đúng với khẩu vị của Hoàng Thái Tử này, cho nên vị Thái Tử mặt lạnh này tại ràng có dáng vẻ muốn chiêu hiền đãi sĩ, muốn cùng nàng trở nên thâm giao hơn.

      Chỉ là hai người chưa bao giờ trò chuyện cũng cần vài câu mở lời, thế là Phượng Ly Ngô vừa nhấm nháp miếng thịt trong miệng, vừa thuận miệng :” Đầu bếp của tiểu công tử Khương phủ tồi, thịt heo này rất tươi ngon.”

      Khi nghe Phượng Ly Ngô khi tìm lời để khen nàng Khương Tú Nhuận quyết định cắt đứt ý niệm chiêu mời hiền tài của vị Thái Tử này, đáp thẳng thừng nể mặt: “Thưa Thái Tử, đây là thịt dê núi, tất nhiên phải tươi ngon rồi.”

      Cuộc đời của Phượng Ly Ngô chưa bao giờ quan tâm đến thức ăn ngon hay dở, lúc ở lãnh cung ngay cả miếng thịt vụn cũng có, nên cũng thích ăn thịt cho lắm. Thêm nữa là, những lúc ăn cơm, hầu như đều chìm trong mưu tính, nên từ trước tới giờ chẳng bao giờ phân biệt lục súc (*) ra sao.

      (lục súc; gia súc (heo, bò, dê, ngựa, gà, chó)

      Nhưng hoàng tử con tin Ba Quốc miệng lưỡi sắc bén này lại hề nể mặt, thẳng vào mặt làm lời nào để đáp trả. Câu mở lời bị ngắt quãng, Khương Tú Nhuận cũng có ý định gợi lên câu chuyện, nên tán gẫu bị ngừng ngay ở đó.

      Vì thế sau đó, Hoàng Thái Tử cũng tìm lời để bắt chuyện nữa mà cũng hề động đũa, chỉ cầm chén rượu lên uống.

      Khương Tú Nhuận cứng đầu cứng miệng như vậy, ngoài làm cho huynh trưởng Khương Chi toàn thân toát mồ hôi lạnh, cũng khiến cho Tần Chiếu ngồi kế bên Thái Tử liên tục nhìn về phía nàng.

      Nghĩ thầm, thấy tiểu tử này vài lần, mỗi lần đều là bộ mặt khác nhau. Đầu tiên là tên nhóc nghịch ngợm tham ăn vịt quay, sau đó là bộ dạng ngốc nghếch ngờ nghệch trong đại điện, rồi hôm nay lại là bộ dáng tiểu tử cộc tính, tỉ mỉ suy nghĩ, có thể thấy được đây phải hạng người tầm thường!

      Khương Tú Nhuận vốn để ý đến mãng phu kia mà chỉ lén nhìn xem bóng mặt trời ở đình viện nghiêng tới đâu rồi, cuối cùng cũng gần tới lúc giải tán khách nhân, liền đem nhóm khách tiễn .

      Lưu Bội vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Khương Tú Nhuận, nhìn thấy tình hình căng thẳng, nên thân thiện cất tiếng để Khương Tú Nhuận bớt ngượng hơn, là hôm nay quấy rầy nhiều, hôm khác gặp lại.

      Hoàng Thái Tử ngược lại dứt khoát, thẳng lên xe ngựa hề quay đầu lại.

      Có lẽ cảm thấy Khương thị tiểu công tử là người thú vị, lúc gần Lưu Bội vẫn chưa thấy đủ, muốn định ra ngày hẹn với nàng cũng bị Khương Tú Nhuận cự tuyệt chút khách sáo.

      Ngược lại Lưu Bội lại rất rộng lượng cũng tỏ ra bực dọc mà chỉ cười :” Đành chờ công tử thu xếp xong, nếu có thời gian lại gặp.”

      Tiễn được cả nhóm oan gia kiếp trước , Khương Tú Nhuận chỉ cảm thấy bả vai đau nhức chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

      Ca ca chỉ nhàng trách nàng nên đắc tội với Thái Tử Đại Tề, nàng cũng tỏ ý gì mà chỉ cười.

      Trải qua ngày hôm nay, cái danh hoàng tử con tin Ba Quốc là kẻ ngôn ngữ chanh chua, tính tình cổ quái lan truyền khắp nơi. Tuy rằng có thể bị người ta truyền thành quái nhân nhưng chí ít cũng đỡ hơn bị người ta là yếu đuối dễ bức hiếp.

      Còn Phượng Ly Ngô kia tuy phải là người cực kỳ độ lượng, nhưng trong lòng lại có quá nhiều đại cần lao tâm khổ tứ. Thứ nhất mình có thông đồng với cha , sinh ra tiểu đệ đệ chướng mắt , thứ hai có ý đồ gì với giang sơn vạn dặm của . Có lẽ mình trong mắt Hoàng Thái Tử chỉ là kẻ bướng bỉnh thức thời mà thôi.

      Lúc này Đại Tề cầu lượng vàng lớn của Ba Quốc để duy trì, hai bên duy trì được thể có là tốt rồi.

      Khương Tú Nhuận dứt khoát bỏ cái ý niệm giao tiếp với đám con cưng của trời này, mà suy tính làm thế nào để vàng trong tay nhiều hơn, bằng lại phải tiết kiệm mà làm vậy sớm muộn gì tài sản cũng cạn kiệt.

      Vì bản thân là hoàng tử con tin, ngoài việc an phận ở phủ Hoàng tử con tin cho phép sắm thêm đồng ruộng hay phòng xá gì. Khương Tú Nhuận bị thân phận hoàng tử con tin chi phối, con đường phát tài cực kì chật hẹp.

      Trong lòng còn khổ sở tính toán tiền tài lại đưa tới cửa.

      Sáng sớm hai ngày sau, Khương Tú Nhuận còn chưa rời giường nghe thấy trước phủ có tiếng la hét ầm ĩ.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      k bít lại vụ j hot đây :yoyo57::yoyo57::yoyo57:
      Tăm BôngBảo Vy197 thích bài này.

    3. Dang Tap Te

      Dang Tap Te Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      34
      Hóng a hong a, cảm editor ạ
      Bảo Vy197 thích bài này.

    4. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Mong mọi người ủng hộ dài dài...

      Chương 8:

      Edit : Bảo Vy 197


      Những thị vệ ở thành đô của nước láng giềng, trong lòng đều có kiêng kị nên cũng dám lập tức mở cửa ra xem.


      Dù sao trong thời loạn thế, quan hệ giữa hai quốc gia biết đâu thay đổi trong nháy mắt. Hôm nay là liên bang nhưng ngày mai lại trở mặt thành thù muốn giết chết vật thế chấp là hoàng tử con tin, lấy đầu làm thư khiêu chiến. Ai mà biết được bên ngoài có phải là do Tề Vương sai đến để giết hoàng tử con tin hay ?


      Nhìn mấy tên thị vệ co cổ rụt đầu lén lút ngó nghiêng, Thiển Nhi trông đến bực mình, nàng chỉ dùng tay nhấn mạnh trèo lên bờ tường đưa mắt nhìn, nhìn thấy mười mấy nho sinh chen chúc ở cửa chửi mắng.


      Nàng trợn mắt :”Các ngươi muốn làm gì? Phá giấc ngủ của người khác? Nếu còn , coi chừng ta mang thùng phân ra tạt các ngươi!”


      Thiển Nhi nhô đầu lên la mắng làm nhóm thư sinh dưới kia sợ đến mức ngẩng mặt lên nhìn, tưởng gặp ma giữa ban ngày lập tức nín thinh.


      Nhưng chỉ dừng chốc lát, lại mở miệng chửi hăng hơn:” là nữ tử tướng mạo như dạ xoa này, dùng nước hất vào ân sư của chúng ta.”!


      “Tướng từ tâm sinh! Xấu chịu nổi! Làm nhục văn nhã!


      “Tát nước ân sư giống như tát nước phụ mẫu ta! Nếu chuyện này mà nhịn làm sao có thể ngẩng mặt lên nhìn người nữa!”


      Khương Tú Nhuận khoác áo choàng giữ ấm xong, đứng trong tiền đường nghe mọi thứ, trông thấy Thiển Nhi quay người trèo xuống muốn lấy thùng phân liền :” Thiển Nhi được, hỏi bọn muốn thế nào?”


      Thiển Nhi xoay người trèo lên, cao giọng hỏi:”Các ngươi muốn thế nào? Nếu muốn đánh nhau với ta, có mang cáng, thuốc trị thương và nẹp tre sẵn chưa?”


      Mấy tên thư sinh gầy yếu nhìn thấy bộ dáng cao lớn thô kệch của Thiển Nhi, đầu lắc như trống bỏi:” Ai muốn động thủ chứ! Tên Tiểu Khương công tử kia chê lời dạy cao siêu của Vệ Tử như rác rưởi, bọn ta đến đây là muốn cùng hùng biện, giải nghĩa cẩn thận từng ý văn, chứng minh danh tiếng của ân sư bọn ta!”


      thời thịnh hành hùng biện, nếu hai người bất đồng ý kiến cùng bước lên đài cao, người người phản biện, là cuộc đấu khẩu gay gắt, thương tiếc.


      Xem ra hôm qua sau khi trở về, tên Phàm Sinh này vẫn phục, nên mới xúi giục chúng đệ tử đến đây làm loạn.


      Bọn thị vệ vừa nghe chỉ là đám thư sinh vô dụng, tinh thần liền tỉnh táo hẳn, lại còn rống lên đuổi chúng . Nhưng bị Khương Tú Nhuận ngăn lại, chỉ cho ra ngoài truyền lời:” Tiểu công tử Ba Quốc thân thể yếu ớt, thể ngồi lâu, cần có nhân sâm thượng đẳng tẩm bổ để làm nhuận hầu cố nguyên*, để tránh vài kẻ thô tục bất tài lãng phí nguyên thần của công tử, nếu thành thực đến biện giải trả năm lượng để tỏ thành ý rồi mới được bắt đầu.


      Lời này vừa truyền xong, đám thư sinh bên ngoài rất tức giận, thảo nào là hoàng tử con tin của đất nước thương gia, toàn thân đều là mùi tiền!


      Nhưng kẻ nuốt trôi được cục tức này là Phàm Sinh, mà vừa lúc xuất thân của tồi, của cải dư dả phải là kẻ thiếu tiền. Cứ ngỡ rằng là Khương Hòa Nhuận cố ý làm khó dễ, nên gã sẵn sàng Thần Tài chi tiền phát bạc. Chỉ cần gã đưa tiền trợ giúp cho chúng đệ tử rồi tới thư viện lớn nhất trong thành lập nên đài biện luận kinh văn, làm cho Khương tiểu công tử còn cớ để thoái thác, nhất định làm cho tiểu tử đó phải xấu mặt.


      Đối với Khương Tú Nhuận mà , kiểu động khẩu này lại là kiểu kiếm tiền rất nhàn hạ, hà cớ gì lại làm?


      Nàng lập tức nhận lời, ngày thứ hai bắt đầu cuộc tranh luận điêu luyện giữa các nhà nho.


      Nhưng Khương Tú Nhuận cũng tự biết vốn kiến thức mình nông cạn nên quy định phạm vi hùng biện chỉ là bốn quyển sách kia của Vệ Tử, còn các vấn đề biện luận khác tính.


      Ngày hùng biện tới, Khương Tú Nhuận đầu đội ngọc quan, người mặc trường bào lụa màu nguyệt bạch, khoác ngoài áo choàng lông chồn đen, cổ quấn khăn làm từ lông cáo xám, làm cho khuôn mặt nhắn tăng thêm quý khí bức người.


      Áo quần này là do hôm qua nàng đặt được ở tiệm y phục nổi danh của thành Lạc An với giá rất cao. Do quần áo là phải đo mới may được, nhưng may thay trong tiệm lại có sẵn do khách đặt trước nhưng lấy vội mà kích cỡ lại sêm sêm với nàng, nàng liền ra giá cao gấp hai lần để mua được bộ y phục này.


      Nếu mở miệng ra là tiền trang điểm thể để lộ ra vẻ bủn xỉn, bằng khiến người ta chê là thiếu tiền mới là kẻ tham lam.


      giờ, nàng chính là muốn người toát ra vẻ nho sĩ cao quý ai có thể với tới, càng cho người khác cảm thấy nàng muốn dùng tiền doạ lui đám tục nhân đó.


      Tuy giả dạng nam nhi, nhưng dung mạo của Khương Tú Nhuận vốn khiến cho người ta kinh diễm, vì vậy trang điểm cẩn thận mà chưa tính đến việc vẽ mắt cũng làm cho người khó rời mắt được. Chỉ cảm thấy tiểu tử rất là tuấn dật, nếu là nữ nhi còn đẹp đến mức nào nữa!


      Khi nàng tới thư viện rồi chậm rãi ngồi xuống liền đưa mắt quét qua tứ phía chút.


      Phàm Sinh đúng là ra đủ tiền vốn, đến chỗ ngồi cho khách quan ai khác ngoài đại đệ tử của , sau đó là các vị danh sĩ trong thành cũng tới rất nhiều.


      Nếu là thiếu niên mười sáu tuổi tha hương, mở miệng hùng biện ở trước mặt rất nhiều người như thế này, quả là thiếu chút dũng khí.


      Nhưng Khương Tú Nhuận lại là người sống lại từ kiếp trước, kiếp trước là Khương Cơ tài trí hơn người, danh xưng là khéo ăn khéo , sao lại sợ đám thư sinh như thế này được.


      Cho nên mọi người thấy quý công tử mặt mày trắng trẻo, cằm nhọn đặt lên khăn lông cáo quấn ở cổ, thẳng eo nhanh lên kinh đàn cao.


      Đợi lên kinh đàn xong, thiếu niên liền vén trường bào, ngồi sang bên đệm lót, sau đó mắt đảo tứ phía lên tiếng:” Ai lên trước?”


      Kỳ ai lên trước cũng vậy thôi, đây là những người Phàm Sinh sắp xếp, những từ họ dùng để hùng biện đều là do Phàm Sinh nghiên cứu sách cổ nhiều ngày mới có, có sách mách có chứng vung bút viết xuống.


      Chỉ là tài học tại của ở kiếp này sao có thể so sánh với bát đại uyên thâm lâu năm ở kiếp trước, cách suy nghĩ cũng chênh lệch khác biệt, làm sao so được với Khương Cơ là kẻ cố tình gây hấn, khổ cực nghiên cứu điểm yếu của truyện đó.


      Thế là suốt buổi sáng, tổng cộng có ba vị thư sinh thay ân sư ứng chiến, dẫu cho họ chuẩn bị đầy đủ lời của thánh nhân dựa vào luận cứ nhưng lại bị thiếu niên lang có giọng mang hưởng quê hương tìm ra sơ hở và phản bác dễ như trở bàn tay.


      Hơn nữa thiếu niên này dường như nhàng như tiên nhưng miệng lưỡi kia dường như mọc đầy gai nhọn. Lúc hùng biện, ngôn từ lưu loát, có sách mách có chứng, cay độc mà mang đầy trào phúng, thường làm cho khách quan ngồi nghe nhịn được cười lớn; ngoại trừ cười lớn còn cảm thấy lời của thiếu niên này nghe có vẻ hoang đường nhưng lại cực kỳ có lý, và khiến cho vài nhân vật nổi tiếng trong thành Lạc An ngừng gật đầu tán thưởng.


      Phàm Sinh ở dưới đài cũng rất nóng nảy, nếu phải bị người giữ lại cũng muốn tự mình lên đài biện giải.


      Họ Khương kia lại thêm mấy câu châm chọc khiêu khích, trông thấy muốn lên đài, thế mà lại ngạo mạn duỗi eo mà :” Nửa ngày ngồi nghe mấy lời cổ hủ cứng nhắc này là hao tổn tinh thần, mỗ mệt rồi, phải về nhà nghỉ trưa, tiện phụng bồi.”


      Mà Phàm Sinh lại bực tức mà dậm chân:” Tiền thu rồi, sao dám bỏ lại quan khách ngủ trưa?”


      Đáng tiếc thiếu niên kia bước lên kinh đàn trước, liền cho thị nữ xấu xí của thu đủ ngân lượng rồi nên có gì phải kiêng kỵ cả. Nên cứ tự nhiên xuống đài rồi rời .


      Tuyệt mỹ thiếu niên mặc trường bào rộng rãi nhàng rời , làm những người khác nhìn theo bóng lưng của tập trung đến mất hồn.


      Ở trà lâu bên cạnh thư viện, có vài vị quý công tử ngồi ngay cửa sổ chính đem những lời mà Khương Tú Nhuận đầy đĩnh đạc thu vào trong tai.


      Mấy vị này vừa đúng là những vị khách hôm trước tới phủ hoàng tử con tin Ba Quốc để làm khách.


      Lần này Phàm Sinh dốc hết sức lực để lấy lại thể diện, há có thể bỏ qua những người có liên quan? Nên sáng sớm mời bọn họ đến dự thính.


      Nhưng do ngoài trời giá rét nên mấy người bọn họ liền lập tức tìm thấy phòng ở trà lâu bên cạnh; vừa uống trà, vừa xem thiếu niên kia đấu khẩu với nhóm nho sinh.


      Đợi khi Khương Hòa Nhuận kia rời , vài vị chẳng lời nào mà chỉ nhìn theo thiếu niên kia lên xe ngựa đợi ngoài thư viện rồi mới thu hồi tầm mắt.


      ngờ thành Lạc An lại có nhiều nhân vật kiệt xuất đến vậy, chúng ta có hy vọng rồi!” với vẻ kích động chính là cháu đích tôn của Dương Gia ở thành Lạc An Dương Giản.


      là tài tử tuổi nhất của giới Vương hầu thành Lạc an này, từ trước tới nay thích kết giao bạn học, thêm nữa thích kết giao với những thiếu niên tuấn mỹ. Lần trước nhìn thấy Khương Hòa Nhuận lập tức có hảo cảm, lần này gặp lại phong thái xinh đẹp kia (风姿), lại hận thể lập tức cùng Khương Hoà Nhuận kết tình bạn thâm sâu, đến lúc đó hai người có thể vai kề vai, đầu tựa đầu nằm chung gối mà hàn huyên suốt đêm dài, chẳng phải cực kỳ thú vị sao?


      Lưu Bội tuy hứng thú với nam nhân, nhưng phải thừa nhận, mới vừa rồi thực bị phong thái rạng rỡ tự tin vừa rồi của vị thiếu niên kia mê hoặc, cảm thấy vị công tử Tiểu Khương này ngày càng thú vị, tuy rằng tính tình có hơi cổ quái nhưng lại khiến cho người ta rời mắt được.


      ngờ tên loạn thần soán ngai ở Ba Quốc kia lại có đứa con trai xuất sắc như vậy!


      Nếu tương lai có ngày có thể về nước kế thừa vương vị, như vậy đối với Lương Quốc mà ...... phải là chuyện đáng mừng.


      Lưu Bội lại nghĩ tiếp, dù sao từ trước đến nay hoàng tử con tin quốc gia yếu hồi quốc là chuyện dễ, hơn nữa Tiểu Khương công tử còn có ca ca, dựa vào vai vế cũng tới lượt kế vị.


      Nghĩ vậy, Lưu Bội ngẩng đầu nhìn quanh vòng, kinh ngạc hỏi:” Sao thấy Hoàng Thái Tử?”


      Mới vừa rồi Phượng Ly Ngô ngồi bên cạnh , chỉ là biết khi nào ghế dựa trống trơn mà người cũng thấy đâu......



      Lại đến Khương Tú Nhuận, sau khi lên ngựa liền gấp gáp giũ tay nải mà Thiển Nhi vừa mới đưa cho nàng.


      Sau mở ra bọc nặng trĩu, bên trong đều là vàng ròng nguyên chất. Buổi sáng nay hùng biện liên tục với bốn người thu được hai mươi lượng, thành quả rất nổi bật. Hơn nữa vàng của Tề Quốc nặng hơn vàng của Ba Quốc chút, hình dạng kéo dài có lên có xuống giống như bướu của lạc đà ở sa mạc, mê người vô cùng!


      Lần đầu tiên trong cuộc đời Khương Tú Nhuận dựa vào khả năng của mình để kiếm tiền, cảm xúc hỗn độn nhất thời cầm tay đầy tiền đều nở nụ cười.


      Ý cười mặt còn chưa phai màn xe đột nhiên bị người xốc lên, gương mặt lạnh tanh của Phượng Ly Ngô xuất ngay trước mắt.


      Đại Tề Hoàng Thái Tử tuy thể phân biệt lục súc, nhưng thể thừa nhận, màu của ngân lượng tôn lên màu da.


      chỉ thấy thiếu niên trong xe ngựa khăn quàng cổ nửa mở, tay kéo lên ngay cùi chỏ, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt đống vàng. Buổi trưa ánh mặt trời rực rỡ, nửa hắt vào trong kiệu khiến kim sắc bị mờ còn người tựa bạch ngọc trong suốt. Từ trước đến nay người chú ý đến tướng mạo như , nhất thời bắt bẻ, cũng bị nụ cười lòng của thiếu niên kia làm cho lóa mắt chút.


      Khương Tú Nhuận vốn liệu tới việc Hoàng Thái Tử từ nơi nào bước ra, đột nhiên xuất bên cạnh xe ngựa, sau chút sửng sốt nàng mới thu lại ý cười, lập tức trong xe ngựa hành lễ:” biết Thái Tử có gì muốn chỉ bảo?”


      xong mới nhận ra trong tay mình vẫn cầm ngân lượng, ra thể thống gì, vội vàng đặt qua bên, lại cẩn thận hành lễ lần nữa.


      Phượng Ly Ngô lại liếc cái, ý cười mặt nàng hoàn toàn biến mất, :”Vừa lúc cùng đường, công tử theo ta vào phủ hàn lhuyên chút chuyện.”


      Khương Tú Nhuận vội vàng từ chối:” may, trong phủ có việc gấp, cần thần hồi phủ giải quyết.”


      Phượng Ly Ngô lên tiếng nhưng Tần Chiếu ở sau lại cực kỳ oai nghiêm :” Thái Tử mời mà là ra lệnh ngươi nhập phủ, ngươi dám chối từ sao?”


      Khương Tú Nhuận lén nhìn sắc mặt Thái Tử quả nhiên phải là bộ dạng đến thương lượng.


      Trong lòng nàng thầm mắng Tần Chiếu: quả nhiên cẩu đổi vẫn ăn phân! Trải qua hai kiếp vẫn là con chó săn trung thành!


      Chương 9 :

      Edit : Bảo Vy 197

      Tuy rằng vừa rồi nàng ở kinh đàn toát ra thần thái đầy kiêu hãnh nhưng loại vẻ mặt tự tìm chết đó tuyệt đối thể thể trước mặt Phượng Ly Ngô.

      Lần này Hoàng Thái Tử tự mình ra mặt, thái độ rất cứng rắn, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười, cúc cung tuân mệnh.

      Có lẽ có kiêng kị đối với vị Hoàng Thái Tử này trong tiềm thức từ kiếp trước, thêm vào nữa nàng là ngoại thất danh phận của Tần Chiếu, tuy yến hội lớn nào cũng được mời nhưng trước giờ chưa bao giờ tới phủ Thái Tử.

      Trong ấn tượng của nàng, Thái Tử thậm chí từng chủ động sắp xếp mấy cái yến hội này, kẻ vô vị như thế nếu phải đúng lúc nắm hoàng quyền trong tay, dù chó cũng lười sủa .

      Hôm nay Phượng Ly Ngô cưỡi ngựa, sau khi ngỏ “lời mời” xong, liền cưỡi ngựa dẫn đầu mang theo mấy thị vệ hồi phủ trước.

      Tần Chiếu hộ tống khách đến phủ, nên cùng với đoàn xe của hoàng tử con tin, kìm cương ngựa để bên xe ngựa tìm lời mở chuyện.

      “Mới vừa rồi ở trà lâu, nghe công tử hùng biện mà ngờ rằng công tử lại có vốn hiểu biết sâu rộng như vậy, biết sư phụ ở Ba quốc của ngài là ai?”

      Khương Tú Nhuận tuy sợ Phượng Ly Ngô, nhưng khi đối diện với Tần Chiếu hoàn toàn là tức giận. Tên này kiếp trước, thừa lúc nàng gặp khó khăn liền ép buộc nàng làm thiếp và sau đó là người gián tiếp hại chết nàng, cho nên trước giờ nàng có chút ấn tượng đáng đến; nghe Tần Chiếu hỏi chuyện, nàng chỉ nhắm mắt dưỡng thần, cao ngạo để ý đến .

      Nếu người khác mà như vậy, Tần Chiếu nhất định rất bực. Nhưng vừa rồi bộ dáng ương ngạnh cao ngạo của thiếu niên trong xe ngựa này khiến người ta khó quên, nên lúc này để ý đến người khác, có vẻ rất hợp tình hợp lý.

      Tần Chiếu cảm thấy thằng nhóc này đúng là thiếu ăn đòn, nghé con mới sinh nên ngừng vuốt râu cọp già, nhưng loại kiêu căng ngạo mạn trẻ con đó lại làm tức giận chút nào.

      Sau khi hỏi han vài câu mà kết quả liền thúc ngựa tới trước đoàn xe, trong lòng suy nghĩ làm cách nào để hạ nhuệ khí của thiếu niên kia.

      Trong chốc lát xe ngựa tới trước phủ Thái Tử, Khương Tú Nhuận theo dẫn dắt của tổng quản đến thư phòng của Thái Tử.

      Lúc này Phượng Ly Ngô chưa thành hôn, lại chẳng có cơ thiếp gì. Chủ nhân lại là người mặn mà với chuyện chăn gối nên trong phủ thiếu hương vị của nữ chủ nhân.

      Khương Tú Nhuận thẳng vào liền phát phủ Thái Tử tuy rằng kiến trúc tinh xảo, đình viện sân vườn đều quét tước sạch gọn gàng, nhưng đâu đâu cũng là cảm giác trống trải.

      Đợi khi vào thư phòng còn cảm giác trống trải đó nữa thay vào đó là văn thư thành núi, rơi rải rác khắp nơi.

      Khương Tú Nhuận bình thường thích ngăn nắp, chịu được cảnh bừa bãi lôi thôi như thế này. Bây giờ lại thấy cảnh tượng sách vương vãi gần như che lấp luôn đệm ngồi, ngứa tay ngứa mắt.

      Nhưng Thái Tử lại hề để ý nên cúc lễ xong chỉ có thể đứng tại đó.

      Phượng Ly Ngô biết có phải bị mù hay , dường như thấy nàng thi lễ, qua lúc lâu mới khẽ gật đầu tỏ ý cho nàng ngồi.

      Nàng muốn ngồi xuống nhưng chiếu kia làm nàng phát cáu!

      Nhất thời nhịn được, nàng liền thuận tay cầm mấy cuốn văn thư rơi rớt sau đó cuộn thành từng cuộn, rồi xếp thành chồng ở bên, chiếu ngồi này lập tức gọn gàng trông thấy.

      Lúc này nàng mới thở phào hơi rồi vén vạt áo lên quỳ ngồi chiếu.

      Lúc này Phượng Ly Ngô ngồi ở sau bàn bị sách vở chôn vùi, vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh chỉ nhìn vào văn thư trong tay.

      Tiểu công tử Ba Quốc này bị gọi vào phủ cách đột ngột như thế , tất nhiên câu nệ thấp thỏm, vốn hạ quyết tâm thờ ơ với tiểu tử này, hạ bớt nhuệ khí của Tiểu Khương công tử.

      Nhưng nghĩ tới, tên hoàng tử con tin to gan lớn mật này vừa bước vào thư phòng, mặt chứa đầy ghét bỏ. Bảo nàng ngồi xuống, nàng lại thu dọn gọn gàng quanh chỗ ngồi, đây chính là ngấm ngầm chê thư phòng của quá bừa bộn...

      Nghĩ vậy, sắc mặt của Phượng Ly Ngô lại càng trầm hơn.

      Nhưng trời sinh ra người nhiệt tâm, ưa thích sạch ngăn nắp, cùng loại người thể hiểu được. Khương Tú Nhuận vừa thu dọn chiếu xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy bàn đầy ắp sách vở lộn xộn còn chỗ trống, đơn giản là muốn nhịn cũng nhịn được nữa!

      Nếu phải kiêng kỵ mặt kia có văn kiện mới được phê và ghi chú, bực thể nhào lên kiên quyết thu dọn lại mặt bàn.

      Có lẽ là do ánh mắt của nàng quá tha thiết, khi lơ đễnh trả lời mấy câu hỏi của Thái Tử xong, đột nhiên Phượng Ly Ngô trầm mặc lát, giơ tay thu gọn nửa văn kiện viết xong ở bàn, :” Làm phiền quân, thu dọn giúp vương.”

      *quân: là cách vua gọi các thần dân là sĩ tử

      ** vương: Cách tự xưng của kẻ có chức quyền thời xưa, thường là thái tử, hoặc phiên vương mới xưng hô như thế này.

      Khương Tú Nhuận chờ câu này, lập tức dùng đầu gối mà di chuyển đến trước bàn nhanh chóng thu dọn lại.

      Cho đến khi đem văn thư đặt hết lên kệ sách bên cạnh và rương sách, bức điêu khắc “Vạn Lý Sơn Hà” mặt bàn cũng dần ra.

      Dưới bầu trời cao, các nước giữa gian sông nước cùng tồn tại, trong đó bao gồm cả Ba Quốc - quê hương của nàng.

      Mà Phượng Ly Ngô mỗi ngày đều đối diện với mặt bàn này, trong lòng nghĩ gì, đơn giản đến nỗi cũng biết.

      Khương Tú Nhuận thu lại tầm mắt, cố để ý đến phong cảnh vạn dặm chúng quốc kia nữa, sau đó quay người về chỗ ngồi.

      Nhưng Phượng Ly Ngô lại biết tại trong lòng nàng nghĩ gì. Theo cách nhìn của , thiếu niên yếu nhược kia tuy tuổi nhưng đầu óc thông minh, tư duy nhanh nhạy, là nhân tài xuất chúng!

      Tiểu Khương công tử tuy phải là người Tề Quốc, nhưng Ba Quốc yếu nhược, ăn bữa hôm lo bữa mai, huynh đệ bọn họ lại được phụ thân ưu ái, nghe quốc vương Ba Quốc muốn lập con trai của tân hậu làm trữ quân. kẻ được định phải rời xa quê hương lưu lạc quê người lại phải là trưởng tử quốc gia lẽ dĩ nhiên là đời như bèo trôi dạt (无根飘萍), nếu chịu quy phục về , có thể dùng được.

      Nên biết thế đạo nay rất thịnh hành chuyện thu nhận con nhà dòng dõi có đạo đức tốt, thu nhận ba ngàn môn hạ làm thực khách (门下食客三千), cũng phải là chuyện lạ lùng gì.

      Môn hạ của Phượng Ly Ngô cũng hội tụ các sĩ tử tài năng của các nước. Theo cách nhìn của , thu nạp kẻ tuấn tài là việc gây nghiện hơn cả thu nạp mỹ nhân, nghiệp lớn lâu dài trong tương lai, thể chỉ dựa vào vài ba nhân tài của Đại Tề mà hoàn tất được.

      Cho nên điểm ngón tay mặt bàn rồi hỏi:” Quân cảm thấy mặt bàn của vương, chạm trổ như thế nào?”

      Khương Tú Nhuận mím miệng :” Họa sĩ tồi, điêu khắc rất tinh xảo.”

      Lúc này Phượng Ly Ngô cúi đầu nhìn thiếu niên, hình dáng cổ của tuyệt đẹp, từ chỗ cổ áo hơi rộng kéo lên, lại khiến người có cảm giác hấp dẫn mà thương tiếc thể ra, nếu phải trước kia nhìn thấy bộ dáng ương ngạnh của , cho đây là mỹ thiếu niên yếu đuối ngoan ngoãn!

      :” Mặt bàn chưa điêu khắc xong làm sao tinh xảo được? biết Quân có nguyện cùng vương chung tay để hoàn thành mặt bàn này, lập kỳ công nghiệp lớn vang danh sử sách ?”

      Khương Tú Nhuận hiểu thâm ý trong lời của Phượng Ly Ngô, tuy là lúc này thái độ của Hoàng Thái Tử mấy thân thiện nhưng cũng xem là bình dị gần gũi, nếu như mình mực từ chối, khó tránh khỏi làm buồn bực, thứ khác sợ, chỉ sợ điều tra tỉ mỉ các tình tiết về mình, nếu là thân phận nữ nhi bại lộ hậu quả khó lường.

      Môn hạ của Phượng Ly Ngô rất nhiều, thêm người nữa chắc cũng ai để ý đâu, có lẽ do vừa rồi thấy mình hùng biện trôi chảy, phải là tài năng lắm nhưng vẫn dùng được.

      Phượng Ly Ngô muốn làm Tề Vương nàng làm Nam Quách tiên sinh để tăng thêm quân số có hại gì đâu?

      *Nam Quách tiên sinh: chỉ những người có thực tài đứng giữa những tài giỏi khác, những người này chỉ vô để tăng thêm số người chứ làm được gì.

      Nếu có thể dựa vào Hoàng Thái Tử lừa được chút chi phí cần thiết, phải lo cái ăn cái mặc, tội gì làm như vậy?

      Nhưng Phượng Ly Ngô cũng ngờ thiếu niên kiêu căng này lại đồng ý nhanh đến thế, khiến khỏi nhìn nàng thêm lần nữa. Nhưng cũng thêm gì khác, mà chỉ :” Ba Quốc xa xôi, nghe lúc trước huynh đệ các ngươi ở ngoài phố, từng vì chuyện ngân lượng mà đại náo trận với hộ tống tướng quân...... Tài học của quân tử, giống như lưỡi dao, đừng dễ dàng tuốt ra khỏi vỏ. Cũng giống như hôm nay, vì kiếm mấy thỏi vàng mà phải xuất đầu lộ diện, được làm như vậy nữa, nếu như lúc này thiếu thốn, mỗi tháng có thể tới phủ của ta tìm quản châm trước.

      Khương Tú Nhuận chờ chính là câu này. Nàng phải là loại người chỉ cần sĩ diện mà cần lương thực.

      Chắc chắn lúc trước nàng ôm vàng cười quá đỗi si mê mà Phượng Ly Ngô cũng nhìn ra là nàng là kẻ ham tiền vì tiền mà làm đủ mọi cách, nên mới thẳng ra là nàng có thể đến phủ để lãnh tiền.

      Cuộc chuyện lần này có thể coi là vui vẻ, trong lúc Phượng Ly Ngô dò hỏi về tình hình Ba Quốc, và tình hình xung quanh nước của Khương Tú Nhuận cũng hề dấu diếm gì mà trả lời từng cái .

      Nàng đoán khi Phượng Ly Ngô hỏi những thứ này, hầu như đều nắm rất trong lòng bàn tay, giờ hỏi lại nàng cũng chỉ xem thử nàng có thành hay mà thôi.

      Nhưng về vấn đề của Lương Quốc, nàng lại giảng giải rất kĩ càng, và nhắc tới con kênh mới làm lại ở Lương Quốc.

      đến chuyện đó, lúc trước Lương Quốc vì xây dựng kênh đào, hao tốn của cải, làm hại thần dân Lương Quốc phải tiết kiệm, năm ăn rau muối, trở thành trò cười của các quốc gia.

      Nhưng sau này, khi đại hạn quét qua các nước chư hầu, Lương Quốc lại nhờ có kênh đào này mà cây lúa được mùa, kho thóc tràn đầy.

      Cuối cùng nhân lúc cháy nhà mà hôi của, bán gạo với giá cao cho các chư quốc, mà kiếm được bộn tiền (钵满瓢平). Và nguyên nhân cũng từ đây, tài lực của Lương Quốc lộ , càng muốn thôn tính các nước xung quanh, có địa vị ngang bằng với Đại Tề.

      Kiếp trước Lương Quốc làm nhục Ba Quốc, hại ca ca nàng tự sát hi sinh cho Tổ Quốc, nỗi hận này khó nguôi ngoai được. Lúc này là cơ hội hiếm có, cũng là lúc để cho ‘ông nội’ của nàng thêm chút rắc rối.

      Nghĩ vậy, nàng đĩnh đạc :” Gần đây láng giềng toàn cười nhạo thần dân Lương Quốc làm chuyện nhảm nhí tốn công tốn của, bị mấy kẻ lừa đảo nơi khác lừa gạt, xây cất cái kênh đào vô dụng; là công trình to lớn nên tiêu tốn rất nhiều, nghe thần dân cả năm biết đến mùi vị miếng thịt. Nhưng tại hạ nghĩ mãi vẫn hiểu, nước cờ thông minh như thế, tại sao lại bị mọi người cười nhạo?”

      Phượng Ly Ngô nhướng mày, ý bảo nàng tiếp.

      Khương Tú Nhuận:” Nếu như quốc quân xây cất ao rượu rừng thịt, mực hưởng lạc đó mới là cách làm của hôn quân đáng bị người khác cười nhạo. Nhưng quốc vương Lương Quốc lại biết là xây cất kênh đào là vô ích đối với các quan lại nhưng có thể hưởng thụ lợi ích từ kênh đào chỉ có bá tánh làm nghề trồng trọt. chịu vứt bỏ hưởng thụ riêng mình , cùng nhân dân xây cất kênh đào có ích này. Xét về việc nhìn xa trông rộng khiến người khâm phục, nhưng thế nhân ngu muội chỉ thấy được cái lợi trước mắt lại cười nhạo hành động của đấng quân chủ hiền đức. Điều này thực khiến tại hạ nghĩ trăm lần cũng ra......”

      Vừa xong, sắc mặt Phượng Ly Ngô khẽ biến, hiển nhiên những lời đó khiến quan tâm.

      Lương Quốc lúc này, tài lực tính là suy yếu, nhưng cũng thể có địa vị ngang hàng với Đại Tề. Quốc vương Lương Quốc kia, vẫn luôn mang danh ngu dốt cả tin, nghe chuyện lớn chuyện toàn bộ đều thể tự mình làm chủ, hai đều nghe đám quần thần, thậm chí là ý kiến phi tần trong hậu cung.

      Nhưng nếu giống như vị thiếu niên này phân tích quốc vương Lương Quốc chẳng phải là vẫn luôn che giấu hào quang, giấu giếm tài năng sao?

      Phượng Ly Ngô lại đưa ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn về phía Khương Tú Nhuận, trực giác cho biết, đào được viên ngọc quý.

      Lập tức phá thông lệ của ngày thường là giữ khách ở lại phủ Hoàng Thái Tử dùng cơm, nhưng lại giữ Tiểu Khương công tử lại dùng bữa.

      Nhưng Khương Tú Nhuận mới ăn miếng đầu tiên, than khổ mà được -- ai tới cứu nàng mau? Cơm canh này khó ăn đến chết được!

      Last edited: 30/5/19
      minhminhanhngoc, Cá bơi ngửa, 101225 others thích bài này.

    5. Dang Tap Te

      Dang Tap Te Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      34
      Haha, chết cười vs hai chị nhà này
      Bảo Vy197 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :