1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Họa Quốc Yêu Cơ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 5:

      Edit : Bảo Vy 197


      Nghĩ vậy, Khương Tú Nhuận liền cướp lời : “Mới vừa rồi ca ca từ chối phủ trạch mà Lễ Tư sắp xếp rồi, lát nữa bọn ta muốn chọn và mua phủ trạch, nhờ Thân tướng quân hãy mang chìa khóa rương tiền đến đây.

      Thân Ung hoàn toàn ngờ mình chỉ ở đây lúc mà hai huynh muội kia tự chủ trương trả lại phủ đệ mà Lễ Bộ của Đại Tề sắp xếp.

      là hai đứa nhóc hiểu chuyện!

      Mặt liền sa sầm xuống : “Vì cớ gì hai vị công tử lại hỏi ta trước? đường xa chắc chắn phải ăn xài, phải tiêu bạc rồi? Quốc quân vì chuẩn bị triều cống cho Đại Tề phải lấy toàn bộ quốc khố, khiến cho quốc khố gần như cạn kiệt nên là bạc cấp cho nhị vị hoàng tử nhiều, phần còn dư lại nào đủ mua phủ trạch nữa? là ý tưởng hão huyền!”

      Lời của Thân Ung vừa dứt liền khiến cho Khương Chi áy náy thôi, tự ngẫm lại vừa rồi mình nên làm theo lời muội muội. Nếu quốc khố đủ mà còn viết thư xin tiền chẳng khác nào thêm gánh nặng cho phụ vương.

      Lời vừa rồi gạt được Khương Chi nhưng lại qua được mắt của Khương Tú Nhuận.

      Nàng đứng bất động nghe Thân Ung khóc nghèo xong, chậm rãi lên tiếng:” Nếu ta nhớ lầm, khi phụ vương rời ban thưởng cho huynh muội bọn ta trăm thỏi vàng ròng. Mà chúng ta đường dừng chân ở Lương Quốc, Yên Quốc và Trần Quốc và vật giá các nơi đó lại xấp xỉ với Ba Quốc chúng ta. Bởi vì chịu được thức ăn dọc đường nên thức ăn chủ yếu là thịt bò khô và bánh nướng mang theo. Thân tướng quân ngài hơi chú ý chút, mỗi khi dừng chân lại phái thị vệ mua nguyên con dê để dùng bữa, suốt chặng đường như vậy nhiều lắm chỉ chừng năm con mà thôi, nếu quy đổi thành ngân lượng chưa tới thỏi. Huống hồ lúc ngài nhận lệnh xứ cũng có lộ phí rồi, hà cớ gì lại tiêu hơn nửa ngân lượng mua nhà của chúng ta?”

      Cách tính toán chi li như thế có chỗ nào giống tiểu hoàng nữ được chiều chuộng nơi cung cấm. Ngược lại giống như thương nhân keo kiệt lõi đời, tay cầm bàn tính, chậm rãi tính toán.


      Thân Ung ngờ rằng tiểu hoàng nữ được nuôi dưỡng trong cung cấm lại tinh thông thế đến thế khiến nhất thời nghẹn lời, nhưng ỷ vào lúc này cách xa Ba Quốc, hai huynh muội hoàng thân kia cũng chẳng có ai để dựa vào nên ngang ngược :” Hoàng tử ngài ở trong cung từ nào biết tính toán vật giá như thế nào? Ta dùng ra sao nên như vậy!”

      Lúc này Khương Tú Nhuận chỉ cười nhạt rồi lau sạch hàng chân mày kẻ cách thô kệch của nàng và khôi phục lại thần thái của thiếu niên hùng, kiêu ngạo và biếng nhác thể diễn tả của nàng được thoát lên qua cái nhấc cằm nhè , nàng tiếp lời Thân Ung:” Thân tướng quân, ông vẫn cho rằng thân ở Tề Quốc cách xa Ba Quốc, ông liền trở thành hoàng đế, ai dám hai hay sao? tại trong tửu quán sau lưng ta có vài vị đặc phái viên của các nước ở đó. Nếu ông cứ cương quyết khăng khăng như thế, có tin ta ôm đùi ông khóc giữa phố, cầu xin ông đừng cắt xén ngân lượng của huynh muội ta ?

      Thân Ung bị chọc tức đến mức trừng mắt quát:” Tiểu công tử, ngài làm thế là có ý gì?

      “Ngài nên biết rằng Ba Quốc chúng ta là nơi các quốc gia thường lui tới để buôn bán, huynh muội bọn ta sống ở kinh thành rất khổ cực rồi vậy mà đến bạc để xây phủ cũng bị tướng quân hộ tống lấy làm của riêng. Nếu hôm nay ông đưa đủ cho ta số bạc đó ngày mai huynh đệ bọn ta liền ngồi ở nơi phồn hoa nhất của thành Lạc An treo bảng xin ăn! Trò cười động trời như vậy ông thử nghĩ xem thể truyền đến tai của phụ vương bọn ta chắc? Phụ vương là người trọng thể diện, liệu người tin tưởng lời dối trá rằng ông mua năm con dê với giá trăm lượng vàng!”

      xong, Khương Tú Nhuận đột nhiên nhào tới ôm lấy đùi của Thân Ung liền khóc to.

      Thân Ung nghĩ rằng con quỷ này da mặt dày như vậy, đến cả lễ nghi hoàng gia cũng buông bỏ, giống cach cư xử của dân đen vô lại! sợ đến mức vội vàng quát lên :”Hoàng tử người hà tất phải như vậy, bạc đúng là dùng rồi cùng lắm ta lấy ngân lượng của mình ra đền bù cho huynh đệ các người!”

      Đúng lúc này từ phía sau Khương Tú Nhuận có tiếng vang lên:” Nếu như vậy ta đây làm chứng giúp hai vị hoàng tử Ba Quốc, mong vị tướng quân này nhớ đừng nuốt lời!”

      Huynh đệ Khương thị cùng quay đầu lại nhìn hóa ra là hoàng tử Lương Quốc Lưu Bội.

      ra cũng tới nơi này để dùng cơm, biết xem trò cười này bao lâu.


      Thân Ung cũng nhận ra đây là hoàng tử của nước láng giềng- Lương Quốc, lời ra thể rút lại, giống như nước đổ khó hốt. Sau hồi cũng đành ngoan ngoãn giao chìa khóa, đem trăm thỏi vàng đưa lại cho huynh muội Khương thị.

      Trong lòng ngừng thóa mạ: Cứ ngỡ là chuyến công hái ra vàng nhưng lại đổ vỡ hết cả! Đầu tiên là xảy ra chuyện con quỷ này bóp méo nội dung quốc thư, tiếp tới là chuyện thay đổi giới tính chẳng ra gì, rồi tiền kiếm được từ việc sứ này bỏ túi riêng cũng đều đổ sông đổ biển. tại rất muốn trở lại Ba Quốc sớm chút, sau đó thầm phái người giết nữ nhân kia diệt khẩu cho hả giận!

      Thân Ung vừa tính kế độc vừa hậm hực bỏ .

      Mà Khương Chi lúc này mới phản ứng do bài ca than vãn vừa rồi của Thân tướng quân quá . Lúc này biên giới hai nước Ba Quốc và Lương Quốc trong cảnh thái bình, cũng có thể coi là hàng xóm, nên đợi Thân Ung rồi liền xoay sang lời cảm tạ với Lưu Bội.

      Lưu Bội mỉm cười chắp tay :” Với chuyện nhặt tốn sức này cần đa lễ. Nhưng dũng cảm của Khương công tử khiến người ta khâm phục.”

      Khương Tú Nhuận giương mắt nhìn Lưu Bội phát mắt “Ông nội nuôi trong tương lai” nhìn chằm chằm vào chân mày của nàng và khóe miệng mang ý cười.

      Lưu Bội thân hình cao lớn, diện mạo văn nhã, tuy bằng vẻ tuấn tú hào hoa đầy nghiệt của Phượng Ly Ngô, nhưng cũng cực kỳ xuất sắc. Nếu chỉ xét về bề ngoài tuyệt đối là người công tử nho nhã, hoàn toàn có chút xảo trá thâu gom các nước láng giềng, và thực lực tương đương với Tề quốc ở kiếp trước.


      ra nàng biết ý trong ánh mắt của , ràng cười diện mạo của nàng biến hóa quá lớn. Nhưng chẳng lẽ nữ nhân có thể tô mi họa mày còn nam nhân trước khi diện kiến quân vương thể trang điểm sao?

      Khương Tú Nhuận cực kì có hảo cảm với người biến nàng trở thành người có quốc gia ở kiếp trước, nên chỉ chắp tay thi lễ để tỏ lòng biết ơn.

      Nhưng Khương Chi và Lưu Bội vừa gặp thân nên khi Lưu Bội đề nghị qua vài ngày họ sắp xếp xong hẹn bằng hữu tới Khương phủ chơi, Khương Chi cũng vui vẻ đồng ý.

      Khương Tú Nhuận ngồi bên cạnh nghe liền nhăn mày nhưng chưa cản trở.

      Kiếp trước, cuộc sống của ca ca túng quẫn đến nỗi ăn mặt đủ, thân mình ở thành Lạc An cũng ai đến hỏi thăm, cũng tiếp xúc nhiều với nhữngvị hoàng tử con tin này.


      Phần lớn những con tin này đều có thể trở về nước để kế thừa vương vị, tới thành Lạc An với danh nghĩa là con tin để kết đồng minh, bằng là đến đây để học hỏi mở mang kiến thức.


      Thí dụ như tên Lưu Bội này, mẫu thân của là Hoa Thược công chúa của Tề Quốc là em ruột của đương kim quốc vương Tề Quốc, cho nên lần này tới Tề Quốc làm con tin, nhưng với giống như về nhà ông ngoại làm khách.

      Mà do mẫu thân của có nhân mạch

      rộng rãi nên cùng với giới quý tộc ở thành đô Tề Quốc có quen biết, những năm sau đó, yến hội khách khứa tấp nập ngừng.

      Kiếp trước ca ca nào có cơ hội kết giao với nhân vật tầm cỡ như Lưu Bội chứ?

      Khương Tú Nhuận hy vọng kiếp này ca ca có thể thay đổi, đừng cổ hủ như kiếp trước. Tuy rằng biết sau này Lưu Bội chính là sói dữ thâu tóm Ba Quốc, nhưng lúc này sói dữ chưa có vuốt dài nanh nhọn, nêú ca ca có thể thông qua mà nhận thức được những nhân vật lớn khác cũng là chuyện tốt.

      Vì vậy sau khi cùng Lưu Bội hẹn ngày xong, hai huynh muội liền đến chỗ của Thân Ung lấy rương vàng về.


      Thân Ung cố ý để lại vài thân tín để bảo vệ hoàng tử con tin, thầm dặn dò những thị vệ kia vài câu, bảo họ sau này dựa theo thư mà gởi hành , sau đó liền hậm hực mà khởi hành về nước.

      Trước khi quay sang nhìn Khương Tú Nhuận với ánh mắt hung tợn khiến cho nàng sinh lòng cảnh giác.

      Kẻ bụng dạ hẹp hòi như Thân Ung dễ dàng bỏ qua như vậy. Thị vệ mà lưu lại cũng đáng tin cậy cho lắm, sớm muộn gì cũng phải thay người.

      Nghĩ vậy, trước tiên Khương Tú Nhuận cùng ca ca xem phủ trạch được định sẵn từ trước.

      Đó là tòa trạch viện cũ nằm trong ngõ , đình viện lớn nhưng phòng ốc được bảo trì tốt, bên trong nội thất bài trí cũng rất đầy đủ.

      Sở dĩ Khương Tú Nhuận chọn nơi này là vì nửa năm sau bên cạnh ngõ này xây cất thư viện. Đại nho danh chấn thiên hạ Lý phu tử dạy học ở đây.

      Đến lúc đó giá cả những trạch viện trong các ngõ này đua nhau tăng cao, các nhóm thư sinh cầu học từ các nước khác ở đầy nơi này.

      Tựa cửa sổ lặng yên nghe đọc sách, dựa vách tường ngâm nga sách thánh hiền.

      Loại phủ trạch tràn đầy khí chất thư hương môn đệ như thế này, cho dù Mạnh Mẫu có dời nhà ba bận (*) cũng tìm thấy.

      (*) Đọc thêm ở đây https://m.tinhhoa.net/manh-mau-ba-lan-chuyen-nha.html


      Ca ca cùng lắm chỉ lớn hơn nàng hai tuổi nên cũng khát khao học. Nếu có thể theo Đại nho học tập đạo lý đối nhân xử thế, chắc chắn thay đổi rất nhiều.

      Tòa trạch viện này giá cao lấm, trước có nhà sau là tạp viện, ngoài ra còn có hoa viên và phía Tây có chuồng ngựa, nhiều lắm chỉ là hai mươi lượng vàng.

      Nhưng cái giá đó sau này có thể cao gấp năm sáu lần. Khương Tú Nhuận thậm chí mặc cả mà hào sảng cùng chủ nhà cũ lập chứng từ, rồi đến chỗ quan địa phương sang tên khế đất, đóng quan ấn.


      Làm xong thủ tục khế đất, Khương Tú Nhuận sai thi vệ đem rương quần áo của mình và ca ca vào phòng riêng của mỗi người.

      An bài đồ dùng xong, nàng cho gọi người mua bán nha hoàn địa phương đó tới, chuẩn bị chọn mua hai thị nữ.

      Bà ta sai người dẫn bọn họ vào cho nàng đích thân tuyển chọn.

      Chỉ là nàng bỏ qua tất cả những nương có diện mạo thanh tú và nhìn trúng đôi tỷ muội tướng mạo to lớn thô kệch. Người tỷ tỷ trông còn dễ nhìn, còn muội muội diện mạo quá thô thiển thậm chí có hẳn cái bớt màu đỏ tím che hết bên mặt.

      Khương Tú Nhuận nhìn chăm chăm hai tỷ muội này hồi lâu, rồi lên tiếng hỏi nha bà về tình cảnh của cặp tỷ muội.

      Nha bà này vốn cũng trông cậy vào việc bán hai tỷ muội này nên khi thấy vị tiểu công tử này hỏi liền ngừng.

      Nghe hai tỷ muội này là từ quốc gia láng giềng- Huệ Quốc- mà chạy nạn tới đây, cha mẹ đều chết do bệnh tật và đói khát, các nàng chính là bán mình để chôn cất cha mẹ, chỉ cần bỏ ra năm lượng bạc cho cả hai người liền có thể kí khế ước bán thân.

      chờ nha bà giới thiệu xong, Khương Tú Nhuận liền :” Chính là hai người đó.”

      Lời này khiến cho hai tỷ muội kia vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng khách quý mặc quần áo hoa lệ kia muốn chọn mua thị nữ. Thôn nữ chạy nạn như các nàng đa phần đều được nhận, cùng lắm là nha hoàn gánh nước mà thôi.

      Khương Tú Nhuận trả tiền xong liền dẫn hai nương quần áo tả tơi trở về phủ.

      Sai Bạch là tỷ tỷ tới hầu hạ cuộc sống hàng ngày của ca ca, còn nương tên Bạch Thiển là muội muội để lại bên cạnh mình.

      So với tỷ tỷ, Bạch Thiển nương ngay thẳng lớn mật, đợi khi thay xiêm y xong, bộ dáng kiêu ngạo siểm nịnh bước tới hành lễ hỏi:” Xin hỏi vì sao công tử lại chọn kẻ xấu xí như nô tì làm thị nữ, chẳng lẽ công tử thân là con nhà vương hầu sợ bị người khác cười chê hay sao?

      Khương Tú Nhuận lại thầm nghĩ: Cứ cho là mỗi ngày dạo chợ tìm mua người cũng chưa chắc có thể mua được người cực phẩm như ngươi!

      Hai người nhưng lại chỉ bỏ ra năm lượng bạc lại có thể mua được nữ tướng quân Vô Diệm danh chấn các nước - Bạch Thiển - đây là điều mà Khương Tú Nhuận trước khi mua người cũng thể tưởng tượng được.

      Trong tương lai vị này là phụ tá đắc lực của Thái tử Tề Quốc, sát thần với lưỡi dao sắc bén quét bay các nước.


      Chỉ là Bạch Thiển lúc này còn quá nghèo túng, nếu vì vết bớt đỏ mặt nàng Khương Tú Nhuận thiếu chút nữa nhận ra nàng.

      Đương nhiên Khương Tú Nhuận , sau này ngươi với thân nữ nhi tham gia tỉ võ rồi đem đám nam nhân đánh đến tè ra quần sau đó giành vị trí thứ nhất trở thành tướng quân danh chấn cả nước.


      Vì vậy nàng chỉ mỉm cười :”Ta tin tưởng vào con mắt nhìn người của ta.”

      Bạch Thiển cũng hề hỏi thêm chỉ nhanh nhẹn dọn dẹp phòng ốc, sửa sang lại áo quần. Đến giờ Tý dọn dẹp hoa viên trông thấy đường mòn có mấy con chuột chạy qua chạy lại, nàng chờ thị vệ ra tay liền nhấc chân to lên dẫm chết tụi nó.

      Mấy thị vệ khi nhìn thấy cảnh đó đều nhìn nhau thầm nghĩ nương này đáng sợ.
      minhminhanhngoc, Cá bơi ngửa, 101230 others thích bài này.

    2. cá cơm

      cá cơm Active Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      155
      nam 9 lướt qua và lặn mất tăm :))
      Hóng trở lại :v
      Cảm ơn bạn editor nhiều nhiều nha ♡
      Bảo Vy197 thích bài này.

    3. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Mong mọi người ủng hộ để editor có động lực hơn

      Chương 6:

      Edit : bảo vy 197



      Nhưng Khương Tú Nhuận đứng ở cổng hoa viên lại rất hài lòng với sức lực bàn chân của thị nữ của mình.

      Kiếp trước nàng quen biết vị nữ tướng quân này, nhưng cũng nghe nhiều về nàng, biết nàng là người ngay thẳng phải hạng gian thần nịnh hót.

      người có sức mạnh khác lạ như vậy mà khi lâm cảnh nguy nan cũng đắm mình làm giặc cỏ để cướp bóc của người, mà lại bán mình táng cha còn tự mình nhận thức được giới hạn của đạo lý làm người, có người chính trực như vậy ở bên người bên cạnh nàng cũng cảm thấy an tâm.

      Bài trí phòng ốc xong còn phải lo tiếp đãi khách quý. Khương Tú Nhuận nhớ rằng hẹn với Lưu Bội, tuy biết có phải là thuận miệng mà đề nghị hay , nhưng đồng ý tiếp đãi thể thất ước được.

      Vì thế trước ngày hẹn, nàng cho người đến Chất Tử phủ ở Lương Quốc để lấy bảng đồng viết địa chỉ của phủ mới, lại cho người mua heo sữa rượu ngon, các loại thịt và rau nấu thành cao lương mỹ vị để đãi khách.

      *Chất Tử phủ: nơi ở của các hoàng tử hoặc công chúa nước chư hầu tại chính quốc

      Với tài nấu nướng thành thạo của Bạch , thịt heo sữa hầm được dát lên màu nâu đều đẹp mắt trông rất ngon miệng, phần thịt còn lại theo chỉ dẫn của Khương Tú Nhuận chế biến ra món nướng đặc sắc của Ba Quốc. những đĩa lớn kết hợp về hương vị của cả Ba Quốc và Huệ Quốc, cũng có thể xem là rất thượng hạng.

      Ngày hẹn với Lưu Bội tới. Trước cửa ngõ có tiếng ồn ào của xe ngựa truyền đến. Khương Chi trở thành người chủ hiếu khách, mang theo Khương Tú Nhuận tự mình đứng trước cửa nghênh đón khách quý.

      Chỉ là phải chỉ có chiếc xe ngựa, Lưu Bội cònmang theo bằng hữu tới, ở sau xe ngựa của còn có thêm ba bốn chiếc xe nữa.

      Sau khi Lưu Bội từ xe ngựa bước xuống, liền mỉm cười với huynh đệ Khương thị chào đón mình và : “Vốn hôm nay có hẹn với vài vị bằng hữu giải thích mấy quyển cổ thư ngẫu nhiên hôm qua thu được khi danh giám, lại nghĩ đến buổi hẹn với hai huynh đệ các ngươi, lập tức đem sách đến quý phủ, vừa đúng lúc thay ngươi giới thiệu vài vị trưởng bối lỗi lạc, kiến thức sâu rộng.”

      Khương Chi nghe xong, cười : “Khách quý đến cửa, tràn đầy thư hương, ta cầu còn được còn phải nhờ công tử thay ta dẫn khách quý vào.”

      Nhưng Khương Tú Nhuận đứng bên cạnh lại hiểu ra rằng, Lưu Bội này vốn quên lời hẹn ngày hôm nay với huynh trưởng của nàng, hôm nay có lời hẹn khác chỉ là khi thu được danh giám mới nhớ ra, để phải thất hứa với cả hai bên mới đem hai cái hẹn hợp làm .

      Nàng cũng lên tiếng, con tin của quốc gia như Ba Quốc ở thành Lạc An rộng lớn này được người ta xem trọng. Lưu Bội thân là hoàng tử Lương Quốc lại coi trọng hiền tài và kẻ sĩ, nay chịu cùng con tin của nước kết giao, ở trong mất người khác là biểu của người hiền đức màng danh lợi, nếu lúc này làm khó dễ khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy hoàng tử Ba Quốc bụng dạ hẹp hòi.

      Nhưng sau khi người ở chiếc xe ngựa phía sau bước xuống, rốt cuộc Khương Tú Nhuận có thể thấy toàn bộ khách khứa liền hối hận thôi, nếu sớm biết khách hôm nay có hai kẻ kia, thất tín có hại gì đâu?

      Hóa ra trong vài vị thanh niên xuống ngựa bất ngờ có đương kim Thái Tử Phượng Ly Ngô của Đại Tề!

      Mà bên cạnh Phượng Ly Ngô, chính là Tần Chiếu.

      Nhưng cũng có gì lạ, Lưu Bội với Phượng Ly Ngô vốn là em họ, cả hai đều con đường riêng của chính mình. Trước khi cuộc chiến tranh đoạt vương vị diễn hai người huynh đệ tình thâm, là hai huynh đệ tốt cũng có gì lạ.

      Vì thế khi bọn đến gần, Khương Tú Nhuận với vẻ mặt chết lặng theo sau ca ca, vấn an Hoàng thái tử và cung thỉnh nhóm khách quý vào phủ.

      Phượng Ly Ngô từ trước đến nay luôn là người lạnh lẽo khó gần, khuôn mặt tuấn tú,hại nước hại dân đó quanh năm suốt tháng đều vẻ lạnh giá, khiến người ta đoán được tâm tình như thế nào.

      Nhưng khi ngang qua người Khương Tú Nhuận, lại liếc mắt cái để nhìn nàng.

      Suy cho cùng lúc ấy ở đại điện, hiền tài theo lệnh của phụ vương tự nguyện phục vụ cho quốc gia cũng nhiều. Cứ cho là con tin của nước đáng để tâm đến, cũng khó tránh khỏi để lại chút ấn tượng.

      Chẳng qua ngày ấy ràng thấy đôi chân mày giống như quạ đen giương cánh khiến người kinh hãi còn hôm nay lại là mi thanh mục tú, chính là mỹ thiếu niên nhanh nhẹn.

      Cứ nhìn như vậy, ngược lại cảm thấy con tin này của Ba Quốc có thể giống kẻ ngốc ở trước mặt .

      Khi ánh mắt thẳng tắp của Phượng Ly Ngô quét tới, trong lòng Khương Tú Nhuận muốn bóp chết tên dẫn sói vào nhà Lưu Bội kia, nếu sớm biết có Thái Tử đến, chắc chắn dùng bút than tô mi, tránh bị gán cho cái danh “ Nghiệt”.

      Ngoài Thái Tử ra, các vị khách còn lại đều là những học giả nổi danh trong thành Lạc An. Trong đó đa số Khương Tú Nhuận đều quen biết.

      Rốt cuộc sau khi ở đây vài năm, nàng chính là người có quan hệ rất rộng rãi nhất trong cả yến hội ở thành Lạc An, từng cùng các vị kia uống rượu ngâm thơ, đàm luận thơ từ ca phú.

      Lúc trước vì mở rộng mối giao hảo, nàng lao tâm học tập, tuy chỉ là học hành cách nông cạn, mấy chuyên sâu, nhưng so với đa số nữ tử cùng thời đến mặt chữ cũng nhận được cũng tính là học đủ sách thánh hiền rồi, khiến cho rất nhiều nam nhân lúc đó cảm thán kinh ngạc.

      Nhưng trong lòng Khương Tú Nhuận hiểu , kiến thức của mình nếu so với các đấng nam nhi ở đây căn bản có chút nông cạn. Khi mọi người an tọa và cùng uống trà bàn chuyện nàng chỉ ở bên im lặng lắng nghe, tránh việc múa rìu qua mắt thợ rồi biến thành trò cười.

      Mà ca ca cũng vậy chỉ phụ họa vài câu, lúc sau liền phát mình lúc trước ở Ba Quốc chuyên tâm học hành nên căn bản cách nào cùng các học giả so sánh, dần dà cũng chẳng tiếng nào chỉ im lặng ngồi nghe, lâu lâu lại sai người đưa nước bưng trà, tránh khỏi ngượng ngùng.

      Trong nhóm học giả này có người tên là Phàm Sinh, là đại nho sĩ của thành Lạc An, tự cho mình là học rộng tài cao, xem thường những người ít học.

      Hôm nay vốn muốn tới phủ của Lưu Bội chơi, nhưng vô tình lại bị chuyển đến nơi ngõ hẹp phòng cũ này, trong lòng rất vui.

      Lại nhìn đến chủ nhà là huynh đệ Khương thị, giọng mang hưởng quê hương, đệ đệ từ nãy đến giờ chỉ thấy cúi đầu làm thinh, còn đại ca chỉ được vài lần rồi cũng thôi, nhìn có vẻ co ro cúm rúm của tên quê mùa mới đặt chân lên thành thịliền tỏ ý coi thường.

      Trước kia cũng từng nghe trò cười từ bức quốc thư của Ba Quốc, có thể viết ra được giấy cống nạp nhi tử, lại khiến càng khinh thường Ba Quốc hơn.

      giờ chủ nhân của trò hề kia ở ngay trước mắt, mà hai huynh đệ lại mang cái dáng vẻ khúm núm sợ sệt này có thể nhìn ra tin đồn sai.

      Trong lòng càng xem thường, liền cảm thấy trong phòng chật chội này chỗ nào cũng tràn đầy tục khí.

      Trong lúc Lưu Bội đề nghị để mang sách cổ mới triển lãm cho mọi người cùng xem liền hừ tiếng : “Lúc ta có được quyển sách này như có được chí bảo liền tắm gội thay xiêm y rồi dâng hương, ngồi thiền canh giờ làm cho trực giác và tâm hồn hết tạp niệm mới dám mở sách ra xem. Vừa xem vừa sợ mình làm ô uế những tư tưởng tuyệt vời tao nhã của thánh nhân. Nhưng công tử lại bảo ta mở sách trong căn phòng ngõ hẹp này, bàn luận với những tên quê mùa thô tục ở biên cương, thứ cho tại hạ khó lòng tuân mệnh!”

      Tuy rằng Thái Tử tôn quý ở đây, nhưng nhà nho lớn thời này đều nóng nảy, trong trường hợp này tại nơi tư gia như vậy, nếu là người có ý chí thanh cao kiêu ngạo, phải loại người xu nịnh thích hùa theo, ngược lại càng được mọi người kính ngưỡng. Cho nên lúc xong liền cho thư đồng thu sách đặt khay lại sau đó muốn cất vào trong tay áo mà .

      Khương Tú Nhuận nãy giờ im lặng khi nghe “Tên quê mùa thô tục ở biên cương” liền ngẩng đầu lên và thầm nghĩ: Người này nếu là chán ghét, nếu vậy từ đầu đến chân đều khiến người khác ưa nổi.

      Lại đến tên Phàm Sinh này kiếp trước hòa thuận lắm với Khương Cơ. Kẻ tự xưng là người thanh cao như nào có thể coi trọng hoàng nữ con tin xuất thân từ phòng giặt đồ chứ.

      ràng y xuất sắc hơn người, nên ít lần cười thẳng vào mặt Khương Tú Nhuận, ngay cả ca ca của nàng cũng bị sỉ nhục trước mặt mọi người.

      Hôm nay Khương Tú Nhuận thấy trong đám khách nhân, vốn định nhịn chút, dù sao kiếp này với kiếp trước có khởi điểm khác rất xa. Nàng chỉ cầu được cùng ca ca sống an nhàn, muốn gây thù chuốc oán.

      Nhưng tên Phàm Sinh này đúng là kẻ cực kỳ phiền phức giống y hệt chó điên, chọc tới , cũng muốn tới cắn người. Nếu hôm nay vung tay áo bỏ có tin đồn là huynh đệ Khương thị của Ba Quốc bị các nhân sĩ thanh cao chán ghét và tin này lan ra khắp kinh thành.

      Đến lúc đó ca ca giống như kiếp trước, trở thành trò đùa nơi cửa miệng của các quý tộc, chẳng còn chút tiền đồ nào đáng tới.

      Nghĩ vậy nàng liền nhìn những quyển sách đó rồi lạnh lùng lên tiếng: “ Chẳng qua chỉ là mấy quyển sách về ý tưởng phóng đãng của các sĩ đời trước, đáng để cho người học sách thánh hiền như ngươi đối đãi cách thận trọng kính cẩn như vậy ư? Nếu muốn mang cũng được, miễn là đừng để cho mùi của mấy thứ tục tằng đó làm bẩn nhà của ta......Thiển Nhi, gánh chút nước giếng tới đây, hễ là miếng gạch nào tên thư đồng bê sách kia bước lên, đều tạt nước lau qua ba lần kĩ cho ta!”

      Bạch Thiển vẫn luôn canh giữ bên ngoài nghe lệnh, lập tức trả lời dứt khoát và chỉ vài bước tới bên kia, dứt khoát xách tới thùng đầy nước canh giữ ở cửa. mặt bớt đỏ trông dữ tợn, ánh mắt quắc lên nhìn chằm chằm vào thư đồng kia, nhìn tư thế giống chuẩn bị lau rửa mà giống như chuẩn bị dùng thùng nước dìm chết người.

      Mọi người trong phòng đều bị cảnh Thiển Nhi chợt xuất với thùng nước làm cho giật mình.

      Mà tên Phàm Sinh cuồng vọng kia bị Khương Tú Nhuận đến mức tức run người liền quay người lại chỉ vào nàng : “ Kẻ vô học nhà ngươi! Sách của đại sĩ tiền triều ngươi cũng dám làm bẩn!”

      Đương nhiên Khương Tú Nhuận biết đó là sách Vệ tử, chung kiếp trước Phàm Sinh ít lần đem chúng ra khoe, thậm chí viết hơn mười quyển sách giải thích về lời dạy của vị đại sĩ kia.

      Bởi vì ưa , Khương Tú Nhuận cũng ra sức chuyên tâm tra tìm, thậm chí ra giá cao, mời những học giả kiến thức uyên thâm đến thay nàng biên soạn sách để bác bỏ, đợi sau khi nàng học xong, chọn nơi đông người khiến ngóc mặt lên được.

      tại hẳn là lúc Phàm Sinh mới thấy quyển sách này, luận về hiểu biết nội dung bên trong quyển sách đó làm bì được với người trọng sinh như nàng.

      Khi nghe Phàm Sinh tức giận mắng xong, nàng dứt khoát đổi từ nửa ngồi nửa quỳ sang tư thế ngồi bắt chéo chân, tay cầm chén rượu, ngả ngớn : “ Tuy chưa xem qua, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua những chữ bìa quyển sách đó, còn phải là lý luận ngôn ngữ về tu thân mà Vệ Tử tự ngộ ra hay sao? Hạng người mua danh chuộc tiếng, trong lúc quốc gia nguy nan, lại buông tay quan tâm, lòng nhượng hiền (*) cho đệ đệ thứ xuất, chui vào núi rừng để mong được tiếng thơm như , có gì đáng để người đời kính trọng chứ?”

      (Nhượng hiền hay nhường hiền: Là trưởng tử, người kế thừa nghiệp của tổ tông, nhưng tự cảm thấy khả năng gánh vác nổi, hoặc vì lí do nào đó mà nhường lại cho em kế được gọi là nhượng hiền.)

      Năm đó Thân Tử là hoàng tử của tiền triều Đại Ngụy, lại nhường hiền cho đệ đệ cùng cha khác mẹ, cho dù đệ đệ phóng hỏa đốt rừng để mời ra kế thừa vương vị nhưng vẫn chịu ra, bực hiền đức đó vẫn luôn được thế nhân tôn sùng.

      Mà giờ đây vị hoàng tử Ba Quốc Khương Hòa Nhuận này lại đưa ra luận điểm giống người bình thường, khỏi làm ánh mắt mọi người ở đây bừng sang.

      Hoàng Thái Tử cũng kiềm được nhìn về phía vị công tử Tiểu Khương này.

      Tính tình nhã nhặn của Phàm Sinh hoàn toàn bị đứa hoàng tử con tin quê mùa này chọc giận, nên quay về chỗ ngồi lần nữa, duỗi tay lấy quyển sách, cũng quan tâm bên trong căn nhà này có tục khí hay sạch hay , liền mở sách cao giọng lên mà đọc diễn cảm.

      Đợi đến khi đọc xong, trừng mắt nhìn Khương Tú Nhuận: “Nghe qua lời Quân vừa luận, cho rằng tài học của mình cao hơn Vệ Tử, vậy Quân thử xem, đoạn ta vừa mới đọc, nên giải thích như thế nào?

      Nghe lời này cả người Khương Chi đều toát mồ hôi lạnh.

      Cách tiền triều Đại Ngụy dùng từ viết câu, chính là cách của vùng đất phía nam của Trung Nguyên, so với cách dùng từ của thời đại này khác trời vực. Mà ở Ba Quốc tuy rằng học xong sách thánh hiền nhưng đối với văn thơ Đại Ngụy lại rành cho lắm.

      Đoạn vừa rồi Phàm Sinh mới đọc xong, đọc và cách dùng từ đều tối nghĩa khó hiểu, nghe được cái biết cái , chỉ biết viết mấy chữ như muội muội làm sao có thể hiểu được?

      tính mở miệng thay muội muội giải vây và xin lỗi Phàm Sinh Khương Tú Nhuận lại ung dung mở miệng: “ Đoạn này , phụ mẫu là ân nhân sinh dưỡng nên mình, cho nên phải xem khổ cực của phụ mẫu là của chính mình, phải dốc hết sức lực làm cho phụ mẫu thấy vui, nếu phụ mẫu ghét bỏ mình, được tự xót thương bản thân, nên trở thành rắn chuột trong hang tự giác bỏ trốn, ban ngày được cho người khác nhìn thấy, tận lực đừng chắn trước mắt của phụ mẫu...”

      đến đây nàng dừng chút, hơi nghiêng mắt phượng khinh miệt : “ Đây ràng là lời tự thương tự xót của đứa con có được tình thương của cha. Phụ thân thất đức chỉ chuyên sủng con của ái thiếp, mà thân là con trai trưởng, khuyên nhủ phụ thân đức hạnh nên có. Ngược lại tự biến mình thành chuột chui vào rừng núi…Thúi như phân chó, hôi thối chịu được! Thiển Nhi, tạt nước!”

    4. cá cơm

      cá cơm Active Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      155
      Ới Thiển nhi ơi, lau từ ngoài cổng tới trong nhà những 3 lần chắc em vất vả lắm. Thương em ... Cơ mà bọn đáng :v
      Bảo Vy197 thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Khương Tua Nhuận mị cứ thể tài năng như vậy hỏi sao thái tử k để ý chứ.:yoyo36:
      Bảo Vy197 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :