1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Họa Quốc Yêu Cơ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dang Tap Te

      Dang Tap Te Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      34
      Sao tự nhiên lại có cơm tây lại có bạch khởi la ạ. :yoyo49::yoyo49::yoyo49:
      Bảo Vy197 thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Lát editor up lại, Hằng gửi nhầm :yoyo66:
      levuong thích bài này.

    3. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 14:

      Edit : Bảo Vy 197



      Khương Tú Nhuận kinh ngạc ngẩng đầu nhìn .


      Tần Chiếu giương giọng :” Xé rách áo của quân, đền cho ngươi cái là được!”


      Khương Tú Nhuận nhận lấy áo của nhanh chóng phủ lên, kinh ngạc nhìn , nhất thời nắm bắt được tính toán của .


      Tần Chiếu từ cung phòng bước ra trước, thấy Phượng Ly Ngô rũ mắt đứng ở trong đình viện, lập tức quỳ xuống, hơi ngập ngừng chút mới mở miệng :” Vừa rồi thuộc hạ và.....Tiểu Khương công tử trong cung phòng có chút cãi vã, nhưng giải quyết xong rồi...”


      Khương Tú Nhuận nghe lời của xong khỏi sửng sốt -- gọi mình “Công tử”, chính là muốn vạch trần thân phận của nàng, mà lại dấu diếm báo với chủ tử là có ý gì đây?


      Đầu óc nhanh chóng suy xét, tay nàng cũng rảnh rỗi, vừa khép lại cổ áo bị xé toang ra, vừa lấy y phục của Tần Chiếu phủ thêm bên ngoài rồi ra.


      Vừa rồi nàng bị Tần Chiếu túm trúng tóc, lúc này có mấy chùm tóc rũ ở bên má, thêm y phục cực đại của Tần Chiếu, thân mình dường như lại càng nhắn hơn, lại mang cảm giác suy nhược đáng thương thể ra được.


      Phượng Ly Ngô đứng ngoài cung phòng lúc, đương nhiên nghe được thanh Tần Chiếu đánh Tiểu Khương công tử, nhưng lúc hai người này ra ngoài, y phục của Tần Chiếu lại ở người Khương Tú Nhuận!


      Xem tình hình kia, có lẽ là y phục bên trong là y phục rách, liền khiến người nghi ngờ lúc nãy phải chăng nghe nhầm...... Có lẽ Tần Chiếu đánh Tiểu Khương công tử mà muốn chiếm tiện nghi của mỹ thiếu niên này?


      Nghĩ đến đây, Phượng Ly Ngô hơi nhíu mày, nhìn về phía vị tướng mà mình mến chuộng ánh mắt có chút sâu xa.


      Tần Chiếu quỳ mặt đất mà lại nghe Hoàng Thái Tử lên tiếng, trong lòng co chút thấp thỏm.


      Kỳ cũng biết mình vì cái gì muốn cố gắng dấu diếm bí mật thân phận của Khương Tú Nhuận, chỉ là theo bản năng ra.


      Từ trước tới nay Tần Chiếu luôn tận trung trong nhiệm vụ vì Phượng Ly Ngô, đây cũng là lần đầu tiên trong đời dối trước mặt chủ tử, trong lúc đó cũng có chút hoảng hốt, cũng dám ngẩng đầu lên, chỉ chờ Phượng Ly Ngô xử lý.


      Phượng Ly Ngô rũ mắt nhìn hai người, coi bộ dạng chật vật Tiểu Khương công tử kia, lại càng cảm thấy thiếu mất khí thế của nam tử, cũng biết thiếu niên này lớn thêm chút nữa có thể mất đí vài phần nữ tính ....


      Nhưng cũng coi như là hôm nay tiểu công tử Ba Quốc này được thử qua giáo huấn, làm giảm tính khí ngông cuồng của , tránh về sau lại như trước làm việc qua loa.


      Đương nhiên nếu thiếu niên này vẫn chịu lĩnh giáo, thể dùng được nữa, như vậy...Phượng Ly Ngô rũ mắt xuống, ngược lại cần động thủ, Thần Ung ở Ba Quốc kia có thể làm cho Tiểu Khương công tử chết có chỗ chôn.


      Đúng lúc này, có thị vệ đến phía sau Phượng Ly Ngô giọng :” Nhóm khách quý lầu đều uống say, các thương khách của vị Lương Quốc công tử kia cũng bị nương được chuộng nhất cuốn lấy rồi......”


      Thái Tử gật đầu rồi nhìn thiếu niên kia vài lần, cảm thấy nên ở nơi nam nữ ái muội cuốn lấy nhau.


      cũng nhìn đến Tần Chiếu kia, mà chỉ với Khương Tú Nhuận:” Ở trong cung phòng hàn thuyên lâu như vậy, nhất định cũng khát nước rồi, mời công tử theo ta uống ly trà nào.”


      xong, liền về phía xe ngựa mà Khương Tú Nhuận cũng suy nghĩ chỉ bước theo rồi cùng lên xe ngựa.


      Chỉ thương cho Tần Chiếu kia, áo ngoài đưa cho Tiểu Khương công tử, cũng vì Thái Tử vẫn chưa mở lời cho đứng lên, nên vẫn quỳ trong trời gió lạnh thấu xương với mỗi bộ áo trong.


      Trong lòng Tần Chiếu biết, tuy rằng ở trước mặt người khác Thái Tử xem thể diện của Tần gia mà giữ lại thể diện cho . Nhưng trong nội bộ trước giờ chưa bao giờ làm như vậy.


      Hôm nay cũng tính là phạm vào kiêng kị của Hoàng Thái Tử, tuy Khương Tú Nhuận là môn hạ sắp hết được sủng ái, nhưng người được coi trọng nữa, cũng thể quản mà lại gọi người đến để đánh.


      Thái Tử cho đứng lên, chỉ có thể quỳ ở đây.


      Nhưng trước sau ánh mắt của vẫn nhìn chằm chằm theo Khương Tú Nhuận phía sau Thái Tử, trong gió lạnh hầu kết ở cổ hơi run lên......


      đến xe ngựa, trận đấu xé mới vừa rồi làm cho toàn bộ rượu mà Khương Tú Nhuận uống lúc trước biến thành mồ hôi lạnh mà toát ra hết. Trong lúc xe ngựa chạy về phía xưởng đóng tàu ở đông thành, tim trong ngực nàng gõ trống ngừng, chỉ là biết Phượng Ly Ngô muốn như thế nào.


      Sau khi xe ngựa dừng ở cổng của xưởng đóng tàu, Phượng Ly Ngô tự mình xuống xe trước.


      Khương Tú Nhuận vốn nên theo sát sau đó, nhưng làm sao được khi vừa rồi quyền của Tần Chiếu, dùng gần như toàn lực, bụng nàng lại mỗi lúc đau hơn, chỉ hơi cử động duỗi ra đột ngột hít vào luồng khí lạnh.


      Phượng Ly Ngô xoay người thấy bộ dạng bò nằm đệm đứng dậy nổi của thiếu niên kia, nhất thời hiểu được thiếu niên này rốt cuộc bị Tần Chiếu làm gì vậy, chỉ nhìn nàng vì chịu đau mà cắn chặt môi, liền lạnh giọng hỏi:”Phải cần đỡ ngươi xuống xe?”


      Khương Tú Nhuận nào dám cảm phiền tôn giá, chịu đau chậm rãi ngồi dậy, xuống xe ngựa.


      Lúc này hoàng hôn ngả bóng, Phượng Ly Ngô thân khoác ào choàng da đen đứng bản cặp bằng gỗ ở xưởng đóng tàu.


      Mấy người phụ tá và cố vấn của phủ Thái Tử tới trước, cũng sớm chờ ở bên của xưởng đóng tàu.


      Môi mỏng của Phượng Ly Ngô khẽ mở rồi :” nuôi kẻ vô dụng, tài hoa của quân ngoại trừ đấu võ mồm với vài vị thư sinh ra, có vẻ như chỉ dùng được ở ăn uống chi đạo. Hôm nay ngươi cầu , liền muốn xem ngươi có đáng để cứu mạng.”


      xong, chỉ vào bến đầy thuyền kia :” Gần đây Lương Quốc phái rất nhiều thương nhân tới Đại Tề chọn mua lương thực, nhưng nhận được tin báo, là có người bí mật muốn mấy thương nhân Lương Quốc này lén lút mua nhập tinh thiết của nước mà Đại Tề có lệnh cấm bán. Lương Quốc và Đại Tề có mối giao hảo lâu dài, mấy nhóm thương nhân mua lương đều cầm thuyền bài của Lương Quốc vương thất cung cấp. Nếu tin báo là bịa đặt, có bằng chứng mà tùy tiện điều tra, nhất định là có người tạo tin đồn, phá hoại hiệp ước giữa hai nước, nhưng nếu để cho bọn chúng làm vậy, khi tinh thiết bị lọt ra ngoài toàn bộ ưu thế trong việc chế tạo binh khí của Đại Tề ta....”


      đến đây, Phượng Ly Ngô dừng chút, cũng nhìn Khương Tú Nhuận, chỉ tiếp:” Nếu là do công tử chủ quản việc này, nên xử trí như thế nào?”


      Khương Tú Nhuận nắm chặt y phục người, để tránh cổ áo trong gió to bị mở ra, lòng mắng lần lượt tám đời tổ tông Phượng gia ở Đại Tề.


      Lúc trước là họ Phượng này chủ động muốn mời chào nàng, cũng ghét bỏ nàng chỉ nghiên cứu ăn uống, nàng nào có khoe khoang ra là chính mình còn có tài gì khác đâu?


      Trạm kiểm tra của lần cứu mạng này tới rồi, Hoàng Thái Tử đại nhân lại ung dung thong thả lập ra đề kiểm tra.


      Khương Tú Nhuận cắn chặt răng, cảm thấy chính mình cần phải kéo dài thời gian, liền giương giọng với Thái Tử:” Trong bữa tiệc vừa rồi chỉ uống rượu, lại chuyện hồi lâu với Tần tướng quân trong cung phòng, tại rất là đói, có thể cho phép tại hạ ăn chút đồ ăn nóng làm ấm dạ dày, mới hiến kế cho bệ hạ được?”


      Phượng Ly Ngô cảm thấy thiếu niên này khi nghe mình xong, ràng là bản mặt biết xấu hổ, mà còn cố tình cố trưng ra bộ dạng bình tĩnh, cũng là thú vị.


      Thường ngày ít khi có tâm trí trêu đùa người khác, nhìn ai thuận mắt cũng chỉ là phân phó tiếng, tay nhấc đao hạ mà thôi. Nhưng thiếu niên này ngày thường mặt mày hớn hở, giờ phút này lại là bộ dạng hoàn toàn chán nản, khó cho Phượng Ly Ngô để sinh ra chút lòng thương xót -- muốn chết, cũng thể khiến người làm quỷ chết đói được đúng ?


      Chỉ là bến tàu này đâu ra quán ăn? Vẫn có thị vệ gọi bà tử nấu ăn cho người chèo thuyền ở bến tàu, để bà nấu chút cơm cho vị công tử này.


      Bà tử ra nhanh chân lẹ tay, rất nhanh nấu nước cắt gừng thêm muối, mang miếng bánh mì lớn lúc sáng mấy người chèo thuyền ăn còn dư cắt nát ra làm chén canh bánh.


      Nước ở ngay bến tàu cực kỳ lạnh, áo choàng người Khương Tú Nhuận lại to, đường viền ngay cổ áo đều chứa gió lạnh, hai tay cùng nắm cổ tay áo, cóng đến mức bắt đầu chảy nước mũi.


      Lúc nhận chén canh kia, Khương Tú Nhuận chỉ cảm thấy nóng hôi hổi, lúc húp canh mang theo hương vị của canh gừng nóng, cảm thấy dễ chịu cực kỳ.


      Lúc này, miệng ăn phú quý của nàng cũng bắt bẻ, chỉ xì xụp uống canh, sau đó bắt đầu ăn bánh mì nấu đến mềm tan ở trong canh, vừa ăn lại vừa chuyện phiếm với bà tử nấu canh cho nàng.


      Những chuyện phiếm ra rất vụn vặt, thí dụ như thường ngày bến tàu này tuy bận rộn, đa phần vận chuyển hàng hóa gì, thuyền phí nên chi trả như thế nào, những người chèo thuyền còn làm những công việc gì vân vân.


      Chờ đến khi lò sưởi trong tay Phượng Ly Ngô dần dần hóa lạnh, chén canh của công tử tiểu giang mới coi như là ăn xong.


      Trong người mang khăn lụa nên nàng dùng ống tay áo lau miệng, hỏi bà tử cho mượn bàn tính của phòng thu chi dùng để tính toán, lại muốn giấy bút, thuận tiện nhìn qua sổ sách của tiên sinh trong phòng thu chi, sau đó bắt đầu gẩy bàn tính.


      Tính bằng bàn tính này chính là thủ nghệ mà nàng ở kiếp trước lúc rảnh rỗi có việc gì liền tập tành, khi đó nàng chính là tay kỳ cựu cho vay tiền trong thế giới ngầm ở kinh thành, trong thương vụ tiền sinh tiền này rời được bàn tính.


      Nàng chỉ gẩy ngón tay liền làm cho vài vị cố vấn theo Phượng Ly Ngô phải nhíu mày.


      Đương thời xem thường thương nhân, tầng lớp làm quan bằng tiền tài con cái đều bị liên lụy, ba đời được vào triều làm quan.


      Nhưng vị Tiểu Khương công tử này gẩy bàn tính thành thạo như vậy, là làm nhục thân phận vương tử của !


      Trong đó có vị cố vấn chịu nổi bộ dạng giả vờ kia của Tiểu Khương công tử, chỉ giơ tay :” Vẫn thỉnh điện hạ hạ lệnh, điều tra mấy thuyền hàng của Lương Quốc, chuyện tinh thiết này liên quan đến vận mệnh quốc gia, thà rằng để oan uổng thương nhân Lương Quốc, cũng thể để thuyền dễ dàng ra khỏi bến tàu!”


      Các cố vấn khác lần lượt gật đầu đồng ý.


      Nhưng vào đúng lúc này, Khương Tú Nhuận lại cất cao giọng :” Những thỏi tinh thiết đó có ở mấy thuyền lương thực này, thỉnh điện hạ minh xét, hạ lệnh chặn ba chiếc thuyền chở gỗ xuất bến cùng ngày, thuyền kia thấm nước nên nặng, liệu được là bây giờ vẫn chưa quá xa. Nếu ngựa mau truyền tin, đương nhiên có thể chặn lại được.”


      Lời này vừa xong, các cố vấn khác lần lượt trừng mắt:” Công tử hôm nay mới đến, làm sao có thể biết tinh thiết sớm chuyển rồi chứ?”


      Còn có người cười lạnh :” Chẳng lẽ công tử gấp gáp muốn bám víu lấy điện hạ, liền ba hoa tùy tiện như vậy? Ngươi biết, điện hạ đối với hạng người dối quen miệng như ngươi, chính là thể khoan dung!”


      Lúc này Khương Tú Nhuận dùng nửa khí lực ở mũi, nếu chú ý, nước mũi chảy xuống mất!


      Nàng luôn luôn đoan trang tao nhã thành quen, có từng chật vật như vậy trước mặt người khác ?


      Này đây Khương Tú Nhuận cũng ra điểm mấu chốt, mà chỉ nhanh chóng :” Mấy cái thuyền hàng bị thấm nước của Lương Quốc xếp ử kia, các ngươi lại xem cái thuyền hàng bình thường ở bên kia sai biệt lớn lắm, dựa theo ghi chép của người thu chi tính cho người chèo thuyền theo đầu sản phẩm, trang phục lộng lẫy có cùng số túi ngô với thuyền hàng của Lương Quốc, mà thuyền này với thuyền ăn nước trọng lượng sai biệt lắm, đủ thấy thuyền hàng của Lương Quốc bí mật mang theo hàng lậu.”


      đến đây, nàng lại hít mạnh cái ở mũi:” Nhưng hôm trước số thuyền vận chuyển gỗ giống nhau. Hễ là người khuân vác gỗ mỗi người đều tức giận thôi, lòng nghi ngờ bó củi bị ẩm, nên mơ hồ nặng hơn. Ngày thường có người có thể chuyển hai mươi bó củi trong nửa ngày, chỉ là ngày đó, nửa ngày chỉ chuyển được tới mười bó, kết quả cả ngày bọn họ đều chuyển gỗ, thiếu rất nhiều việc làm. Người chèo thuyền dựa vào số hàng vận chuyển để tính, nhưng mấy đầu gỗ bị ẩm kia hại bọn họ ngày hôm ấy tiền công chỉ còn nửa......Chư vị đều là người tài giỏi, các vị xem, đầu gỗ kia rất khả nghi có phải hay ?


      Tiểu Khương công tử vừa xong, vài vị cố vấn lần lượt ra phía trước xem, giơ đèn lên xem mực nước thuyền bị ngấm, quả thực như lời Tiểu Khương công tử , có sai biệt.


      Phượng Ly Ngô lại giống như mấy người cố vấn đó ra trước để xem, mà chỉ an ổn ngồi ở căn lều đơn sơ của bến tàu, tiếp nhận thị vệ thêm than vào lò sưởi, ngón tay dài vuốt ve hoa văn phía , đôi mắt phượng kia luôn có thể quan sát nàng liên tục.


      Với ngữ điệu đều đều :” Những lời ngươi mới vừa rồi, kỳ là khi chuyện phiếm với bà tử kia thu hoạch được, lại có thể từ đó suy đoán ra tinh thiết ở nơi nào, cũng coi như là cơ trí......Chỉ là nghĩ ra, ngươi cuối cùng dùng bàn tính để tính cái gì? Chẳng lẽ là thủy trình mà thuyền ?”


      Khương Tú Nhuận nghĩ tới Thái Tử điện hạ hỏi nàng chuyện này, liền thành :” Cũng có tính toán gì, chẳng qua là biểu diễn kiểu chỉ pháp, mà bản thân có thể làm hết mình vì điện hạ phô diễn kỹ năng của thần, cũng biết điện hạ có thể kham mà dùng chút?”


      Phượng Ly Ngô lúc nào cũng lạnh lùng, bình thường khó khăn bị nàng chọc cười rồi.


      Nam nhân diện mạo nghiệt, mặt mày giãn ra lộ răng khi cười, cái phong thái khiến người ta nhìn đến có chút sững sờ.

    4. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      CHƯƠNG 15:

      Edit : Bảo Vy 197


      Khương Tú Nhuận dĩ nhiên tự mình hiểu lấy; những lời loạn ngôn vừa rồi của nàng cũng chẳng có tác dụng gì nhiều trong việc giải quyết khó khăn của Hoàng Thái Tử.

      Lúc nàng ra suy đoán về trang thiết bị của thuyền, thái độ của Phượng Ly Ngô cũng có mảy may lộ ra bất ngờ, như vậy có thể thấy được sớm đoán được.

      Nếu nàng đoán sai. Thuyền lương bên kia của Lương Quốc, bị Phượng Ly Ngô bày mưu tính kế an bài sẵn, nên rút dây động rừng.

      Đến cả việc khi truy binh đuổi đến, trong lòng vị thái tử này có lẽ cũng hiểu , nên sớm an bài.

      Cho nên lần này tới bến tàu, trừ bỏ làm cho nàng cảm thấy lạnh ra, chính là cuộc khảo sát của đối với các mưu sĩ ngoại môn, còn lại đều vô dụng.

      Tổng kết lại, làm môn khách của Hoàng thái tử cũng phải là việc dễ dàng.

      Đáng thương nhất là mấy vị mưu sĩ kia, trong lúc cẩn thận lộ hết ra yếu đuối của bản thân, biết sau hôm nay vị thái tử này có còn trọng dụng bọn họ.

      Bất quá, tự nhiên Thái tử nhe răng cười, làm Khương Tú Nhuận giật mình chết khiếp.

      Có lẽ cảm thấy hứng đủ gió lạnh ở bến tàu rồi, Phượng Ly Ngô hướng Khương Tú Nhuận :” Ngươi hôm nay cần hồi phủ, tạm thời ở trong phủ thái tử , đợi phủ trạch thanh tĩnh hẵng trở về.”

      Khương Tú Nhuận cũng biết Thái tử làm như thế nào để phủ trạch của mình thanh tĩnh, do dự mở miệng : ”Trong phủ còn có huynh trưởng cùng vài vị trung phó, biết có làm ảnh hưởng đến bọn họ.”

      Phượng Ly ngô cũng lười phải quản những vụ việc phiền toái này, chỉ đứng dậy :” Việc này Tần Chiếu phụ trách, ngươi nếu có gì yên tâm bàn bạc cùng .”

      ràng biết mình cùng họ Tần bất hòa, mà vẫn giao sinh tử đại của mình cho , nàng đoán được trong hồ lô của vị thái tử này chứa gì.

      Phượng Ly Ngô tỏ vẻ là bảo hộ cho mình, nhưng nguy cơ của Khương Tú Nhuận lại vẫn được hóa giải.

      Tần Chiếu biết bản thân mình là nữ nhân, nhưng lại giữ kín ra, liền khác gì có con dao treo đỉnh đầu, làm cuộc sống mỗi bước đều khó khăn.

      Phủ thái tử cực lớn, Quản liền an bài cho nàng ở tây trạch, còn phái gã sai vặt qua hầu hạ cuộc sống hàng ngày của nàng.

      Nàng cũng phải là nam tử; làm sao dám để gã sai vặt lại gần để sai bảo?

      Cho nên sau khi để bưng lên nước ấm, liền phất tay cho quay về nghỉ ngơi.

      Ở bên tay có lò sưởi tay, nên tại tay nàng có chút tê dại. Khiếp trước, bởi vì từng giặt quần áo ở y cục, tay bị tổn thương là có nguyên nhân, sau đó dù có cẩn thận nghỉ ngơi đến mùa đông vẫn bị lại.

      tại, đôi tay của nàng vẫn trắng nõn như cũ, nhưng hôm nay bị hàn khí kích thích làm cho ký ức kiếp trước trở lại,

      Khương Tú Nhuân chậm rãi đem tay ngâm vào bồn, yên lặng nhắc nhở chính mình, khiếp trước đủ chuyện đau khổ, nhưng khiếp này như thế….

      Đúng lúc này, nàng nghe thấy bên ngoài viện trước cửa phòng mình có động tĩnh.

      tốn chút công phu, Tần Chiếu liều đẩy cửa ra vào.

      Nguyên bản, căn phòng lớn, nên sau khi vào, liền cảm giác có chút chật chội.

      Tần Chiếu tiến vào vẫn lời, chỉ là ánh mắt sáng ngời trừng mắt nhìn Khương Tú Nhuận.

      màn này, cùng với kiếp trước y chang nhau.

      Hai tay Khương Tú Nhuận hơi run lên, Khiếp trước nàng vẫn luôn được huynh trưởng bảo hộ, nên bản thân yếu đuối. Đêm khuya Tần Chiếu đột nhập vào căn nhà gỗ của nàng, lúc đó nàng cũng chỉ biết sợ hãi mà khóc lên.

      tại, nàng yên lặng nhắc nhở chính mình, nàng còn là thiếu nữ yếu đuối kia, cho nên im lặng lúc, thẳng đến khi Tần Chiếu tiến lên phía trước, mới chậm rãi dùng khăn lau tay :” Hạ nhân nấu nước, trong phòng có nước nóng, nếu ngại, ngài uống tạm chút trà lạnh .”

      Lời này ra rất khách khí, đồng thời cũng là nhắc nhở Tần Chiếu đây là phủ Thái tử, hồi nữa hạ nhân tiến vào, nên đừng có cố tình làm bậy.

      Lúc Tần Chiếu nghe KHương Tú Nhuận ở tạm trong phủ thái tử, liền lập tức tìm cớ đến đây gặp nàng.

      Chính là khi vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ ngồi ngay ngắn rửa tay của tiểu vương nữ Ba Quốc ở chính phòng, thêm nữa biết có phải do ban đêm dưới ánh đèn mê ly, làm cho dáng vẻ kia càng thêm nhắn gầy yếu, trong lòng liền dâng lên cỗ cảm giác khác thường.

      Bất quá, kịp để nắm chắc được cảm giác kia là gì, tiểu nữ tử kia thản nhiên lên tiếng.

      tiếng này thản nhiên muốn ở đây uống trà lạnh/

      Trong lòng sớm cảnh giác, lau tay xong, nhưng tay cũng có rời khỏi phần tay áo, bởi trong đó nàng giấu sẵn chủy thủ, chỉ cần Tần Chiếu có ý gây rối, nàng liền mạng cũng cần, tuyệt đối để thực được mục đích,

      Tần Chiếu xoa xoa hai chân, thoải mái ngồi xuống, ánh mắt đánh giá nàng từ xuống dưới. Cuối cùng :” Vì sao phải như thế?”

      Khương Tú Nhuận biết muốn hỏi chính mình là vì sao nữ giả nam trang, nàng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, cũng có nhìn , mở miệng muốn làm theo tâm nguyện của phụ vương,”

      Tần Chiếu nhìn chằm chằm nàng hỏi:” Kia, quốc thư…..”

      Khương Tú Nhuận sợ Thái tử nơi nơi phái người dò xét, sợ tai vách mạch rừng, đoạn đối thoại này mà truyền đến tai thái tử ổn.

      Nên lập tức ngắn cản Tần Chiếu, chỉ tiếng “ Ân” ý bảo là nàng động tay động chân.

      Tần Chiếu lúc này đối mặt với nàng lại thiếu chút dương quái khí như mọi khi, chỉ ý vị thâm trường mà tinh tế đánh giá nàng :” Lá gan của ngươi cũng a”

      Khương Tú Nhuận gì, nhưng trong lòng dâng lên cỗ bất an. giờ, nhược điểm lớn nhất của mình ở tay Tần Chiếu, mà lại cũng phải là chính nhân quân tử, mà là dạng háo sắc………..

      báo cho thái tử, nhưng chính mình bị nắm trong tay, như vậy, đời này của nàng cũng thể được sống quá tự tại.

      Khi Tần Chiếu thấy Khương Tú Nhuận lâu cũng lời nào, lông mi nhàng rũ xuống, đầu hạ thấp chút, làm tâm lại dâng lên cỗ ngứa ngáy, muốn dựa gần lại phía nàng để chuyện.

      Đúng lúc này, thị vệ của thái tử lại qua đây tìm Tần Chiếu.

      Tần chiếu qua đây vốn có chút giấu thái tử, nên cảm thấy chột dạ, thấy thái tử cố ý cho người qua tìm, cũng dám ở lại lâu, liền đứng lên theo thị vệ ra khỏi phòng Khương Tú Nhuận.

      Khi vào trong phòng Hoàng thái tử, Phượng Ly Ngô cúi đầu phê duyệt tấu chương. Phụ hoàng thân thể “ khỏe’ tại đại bộ phận quốc đều do đích thân xử lý, việc thức đêm đôi khi là tránh khỏi.

      Thấy Tần Chiếu tiến vào, Phượng Ly ngô mới buông bút xuống, vuôt theo dọc sườn mũi, sau đó nhìn ” Nghe Tần thái sư vì ngươi mà tìm mối lương duyên, là nữ nhi của Từ gia ở Giang Tây, thủ lễ đoan trang, hẳn là lương thê, trước là chúc mừng ngươi. ”

      Tần thái sư trong lời Phượng Ly Ngô là phụ thân của Tần Chiếu.

      Bản thân Tần Chiếu căn bản cũng quan tâm bản thân lấy người nào, dù sao phụ thân lựa chọn tuyệt đối kém. Chính là tại bản thân lại tự chủ mà bắt bẻ, phụ thân vì mà tuyển nữ nhân kia nhưng lại là nữ nhân béo…..

      Phượng Ly Ngô thấy ánh mắt lóe lên, cũng đoán được tâm tư , nhưng cũng chỉ đạm nhiên :” Ngươi cùng với cũng qua lại khá lâu, trong lòng , ngươi khác gì huynh đệ. Nếu chỉ là tiêu khiển, ngươi liền trêu chọc chút cũng sao….., nhưng nếu để truyền ra ngoài ổn. Từ gia kia bản thân gia tộc chú trọng nho lễ; phụ thân ngươi khổ tâm mới kết được mối lương duyên này, tự nhiên ngươi phải biết quý trọng.”

      Buổi chiều hôm nay, khác thường của 2 người này cũng để vào trong mắt. Nhưng chính là tối nay, Tần Chiếu việc lo, lại cố tình nhằm đúng lúc Khương Tú Nhuận kia thay y phục mà đến….

      Này nào giống với trả thù, mà có chút giống với thiếu niên lang với thiếu nữ….

      Nếu như hai người đều cùng giuộc, cũng lười quản, nhưng xem thái độ Khương Tú Nhuận kia ràng là cực sợ hãi Tần Chiếu. Làm nhớ tới khoảng thời gian sống trong lãnh cung cùng mẫu hậu, cũng nhìn đến những thủ đoạn bị ổi của bọn thái giám, tự nhiên đối với Khương tiểu công tử mang theo vào phần đồng tình.

      Nếu như tại Ba Quốc tiểu vương tử này vẫn còn dùng được, cho chút che chở cũng sao. Vì thế, mới cố ý sai hạ nhân đến gọi Tần Chiếu, uyển chuyển với chút, lần sau đừng có vây quanh Khương Tú Nhuận như kia nữa.

      Tần Chiếu lúc đầu như lọt vào sương mù, sau rồi mới bừng tỉnh, nguyên lai Thái Tử thế nhưng hiểu lầm đam mê nam sắc…..Đây là như thế nào.

      vội vàng muốn biện giải, Phương Ly Ngô cảm giác chính bản thân mình bị cuốn vào những truyện tục trần, vì thế cũng thích nên muốn bàn lại.

      Kế tiếp liền hạ lệnh cho Tần Chiếu quét sạch những mầm tai họa náu trong phủ đệ của Ba Quốc, sau khi phân phó xong, liền phất tay cho Tần Chiếu lui xuống.

      .....

      Khương Tú Nhuận ở tạm trong phủ thái tử hai đêm, phủ trạch của cũng bị đạo tặc viếng thăm, ngoại trừ Khương Chi thăm bạn bên ngoài chưa về, cùng với hai thị nữ và thị vệ họ Triệu theo may mắn thoát nạn ra, còn lại tất cả thị vệ trong phủ đều chết thảm,

      Việc này vừa công bố ra, toàn bộ ngõ lớn đều bị phong bế. Hàng xóm xung quanh đều nhìn thấy sai dịch dùng cáng vận chuyển thi thể ra ngoài.

      Ai cũng nghĩ trị an của Lạc An thành luôn luôn rất tốt, lại có đạo tặc tàn bạo như này hoành hành ngang ngược.

      Tư thái kia, chừng là quý nhân trong kinh thành thanh trừng phe đối lập, thủ pháp đẫm máu, quả thực thể tưởng tượng.

      Khương Chi nghe thị vệ trong phủ của mình bị ám sát hết, sợ tới mức chân mềm nhũn, chỉ có thể bang hoàng tạm ở lại lữ quán phụ cận, sau đó hạ lệnh cho Triệu thị vệ tìm hiểu tin tức của muội muội.

      Lúc trước, khi nghe thái tử mời muội muội ở lại trong phủ mấy ngày liền có cảm giác ổn, tại phát sinh thảm cảnh, tự nhiên trong lòng nảy sinh nghi ngờ có phải muội muội bị bại lộ thân phận, chọc tức đến vị thái tử kia .

      Nghĩ thế liền cảm thấy nóng nảy, muốn phủ thái tử tìm muội muội, chính là Tần Chiếu tướng quân lại phái người trông giữ bọn họ, nơi nào cũng cho .

      Bạch Thiển thấp giọng an ủi Khương Chi, đợi ban đêm, mình lựa thời cơ trốn ra ngoài, xem có thể hay nghe ngóng chút tin tức của tiểu công tử.

      Đúng lúc này, Khương Tú Nhuân lại ngồi xe ngựa đến thăm bọn họ.

      Khương Tú Nhuận cũng quá nhiều cho ca ca, cũng chỉ đơn giản là Thân Ung muốn diệt khẩu nàng.

      Lúc này, sau khi may mắn sống sót triệu thị về nào còn muốn dấu diếm? Tự nhiên năm mười hết ra mệnh lệnh của Thân Ung hạ sau lưng bọn họ.

      Khương Chi nghe được liền hoảng sợ, tức giận muốn viết thư tố cáo với phụ hoàng. Khương Tú Nhuận liền ngăn cản lại. Ca ca chẳng lẽ còn hiểu, khắc khi phụ hoàng đưa huynh muội bọn họ tiễn , xứng đáng làm cha,

      Huynh muội bọn họ tai coi như chết, nơi nào còn quan trọng như tân đại cữu cữu?

      Khương Tú Nhuận lại cho Triệu thị vệ đủ ngân lượng, mặt khác còn làm giả thân phận, dăn dò mai danh tích, sau đó trốn về quê nhà dẫn mẫu thân nơi khác sống.

      danh sách của quan phủ nha dịch trong những người chết có Triệu thị vệ, cũng chỉ có làm cho giả chết, Thân Ung mới nghi ngờ phản bội báo tin, mà tìm đến người nhà gây phiền toái.

      Số ngân lượng kia cũng đủ nhiều, dù cả đời Triệu thị vệ làm thị vệ cũng kiếm đủ được bằng đó. tự nhiên thiên ân vạn tạ, sau đó mới vội vàng rời .

      Sau khi an trí hết thảy, Khương Tú Nhuận nhìn theo hướng gia trạch của chính mình, thở dài hơi, nguyên lai nàng trông cậy tương lai sau khi bán ,có thể bán được giá cao chút, ai ngờ chỉ trong đêm liền trở thành hung trạch.

      Khương Tú Nhuận còn chưa kịp đau lòng, đầu sổ gây tội liền chạy tới lĩnh công.


      Tác giả có lời muốn : Mị thỉnh hữu ái xem văn a ~~ hoan nghênh thân thân nhóm mỗi người phát biểu ý kiến của mình, cũng thỉnh lưu cùng tồn dị, cần phải phục người khác đồng ý chính mình quan điểm. Cuồng tử tử chính mình xem văn khi, kỳ chưa bao giờ quá mức đầu óc, có khi cũng get đến văn văn sảo điểm ở nơi nào oa, nhưng là xem văn là vì vui sướng, cho nên ôm cái đại gia.

      Mặt khác trời lạnh, dưa chua nồi long trọng lên sân khấu, ăn lần liền ái béo như thế nào phá??
      minhminhanhngoc, Cá bơi ngửa, 101211 others thích bài này.

    5. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      CHƯƠNG 16:

      Edit : Bảo Vy 197


      Tần Chiếu đẩy gã sai vặt ra, tự mình nâng Khương Tú Nhuận lên xe ngựa, bên thấp giọng hỏi “Ta thay ngươi giải quyết việc, ngươi cảm tạ ta như thế nào?”

      Khương Tú Nhuận nơi nào muốn đỡ lên xe, liền tránh khỏi tay , cũng thấp giọng ” Ngài căn bản có thể làm nhàng chút, tội gì phải rùm beng cho ai ai cũng biết như vậy? làm ảnh hưởng đến phủ đệ của ta.”

      Tần Chiếu nguyên bản tưởng được nữ tử này cảm tạ, ai ngờ ngược lại còn bị khiển trách.

      mới nhướng lông mày lên, Khương Tú Nhuận vội vàng chui vào xe ngựa hướng phủ trạch thái tử .

      Nàng tại sống nhờ trong phủ thái tử, chính là ăn uống , thêm nữa vị thái tử này luôn luôn bao giờ lộ sắc mặt, kỳ cũng thích nuôi dưỡng kẻ rảnh rỗi ăn ngồi đúng ko? Vì thế sau khi hồi phủ trong lòng nàng liền thấp thỏm.

      Bên này vừa gặp qua ca ca biết bình an việc gì, nàng liền dẫn Bạch Thiển mau chóng hồi phủ, hướng thái tử xin chỉ thị,…..

      Hôm nay là ngày nghỉ trong triều, thái tử ở lại trong phủ cũng rảnh rỗi có việc gì làm, cũng có ăn mặc nghiêm túc, chỉ đơn giản dùng cây ngọc trâm cố định mái tóc đen dài lên, người khoác áo bào màu đen, phê duyệt xong công văn liền ngồi trong thư phòng nhìn mặt hồ đóng băng đến phát ngốc.

      Kiếp trước vị thái tử này cũng là thú vị như vậy.

      Bất quá sau đó ngẫu nhiên vẫn tham gia yến hội – ít nhất từ sau khi nàng giúp Tần Chiếu xử lý yến hội, hầu như sai biệt lắm lần nào cũng tới.

      Chỉ là trong yến hội, rượu cũng ham, càng cùng người khác chuyện phiếm, ngẫu nhiên cũng cùng nàng vài câu, tại nhớ tới cũng nhớ đến là chuyện gì.

      Tóm lại, dù có muốn hướng Phượng Ly Ngô lấy lòng, với người thanh tâm quả dục như cũng biết xuống tay từ đâu.

      Nàng cũng thể lôi ra cái bản đồ, từng cái vẽ vòng lên, rồi với ” Tương lai tất cả đều là của điện hạ”, để làm niềm vui cho đúng .

      Phượng Ly Ngô thấy tiểu công tử Khương tới, liền mở miệng hỏi” Ngươi an trí thỏa đáng cho huynh trưởng của ngươi?”

      Khương Tú Nhuận dám đem oán giận về việc làm giảm giá trị phủ đệ nhà mình hướng đến vị thái tử kia, chỉ thấy nàng kính cẩn cảm tạ thái tử thay nàng giải ưu. Đồng thời, thử hỏi” Tuy rằng ý muốn mưu hại tại hạ được giải trừ, nhưng Thân Ung kia ………”

      Phương Ly ngô hướng mắt nhìn thấy con chim bắt cá hướng đến mặt hồ đóng bang gõ gõ, hòa hoãn ” Nga, thế nhưng chấp nhất? Lo lắng ngươi với Khương Chi về nước kế thừa vương vị?”

      Khương Tú Nhuận cân nhắc trong lòng, nàng lo lắng biết Tần Chiếu có ra bí mất của mình , chỉ thấp giọng ” Ta khi ở Ba Quốc, cũng luôn là quan hệ bất hòa với Thân Ung….”

      Phượng Ly Ngô sau đó cũng có hỏi thêm. Rốt cuộc, vị Khương tiểu công tử này làm người kiêu ngạo ai ai cũng biết. nhân duyên tốt, ra cũng là có nguyên nhân.

      Khương Tú Nhuận sợ lại hỏi tiếp, liền nịnh nọt :” nghe thái tử chưa dùng bữa sáng, mắt thây cũng sắp đến trưa, nếu lại ăn, chỉ sợ tốt cho dạ dày.”

      Phượng Ly Ngô biết vị thiếu niên này cũng luôn được ăn ngon, bất quá ở bến tàu hôm qua cũng chỉ được cấp mọt chén cháo, sáng cũng chưa kịp ăn vội vàng chạy ra cửa tìm ca ca .

      tuy rằng cũng thích mở tiệc chiêu hiền đãi, nhưng nên có tư thái chút, vì thế liền mời Khương Tú Nhuân cùng ăn cơm, nàng muốn ăn cái gì liền phân phó xuống, kêu đầu bếp an bài.

      Khương Tú Nhuận biết về mặt ăn uống vị thái tử này cũng có nhiều chú ý gì.

      Mà thái tử phủ lại thiếu tiền tài, nguyên liệu nấu ăn đều là thượng đẳng, nàng cũng cần ủy khuất chính mình. Vì thế liền viết thực đơn, lại thêm số cầu khi nấu nướng cho quản , kêu đưa cho đầu bếp.

      Đầu bếp sau khi biết vị Ba Quốc tiểu vương tử kia cùng Thái tử dùng bữa, liền nâng cao tinh thần, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

      Bời vì quá lạnh, Khương Tú Nhuận muốn đuổi hàn khí . Liền đem cách làm thịt dê từ Ba Quốc tới, đem thịt dê thái mỏng, trong nồi bỏ thêm hương liệu phải có ớt cay, sau đó nước chấm bỏ thêm gừng, ……, đuổi hàn khí mà lại tăng thêm mỹ vị.

      Phượng Ly Ngô cũng chưa từng ăn lẩu, vừa mới bắt đầu thấy bàn thịt tươi lại biết hạ đũa như thế nào.

      Khương Tú Nhuân tự nhiên vén tay áo lên, vì thái tử mà nhúng thịt chấm tiêu, còn dùng lá tô diệp vì thái tử mà cuốn thịt lại.

      Từ cũng có ai dạy Phượng Ly Ngô hưởng thụ phương diện ăn uống, trước kia tuy rằng hay nhập các loại tiếc rượu. Nhưng toàn là những trường hợp, đồ ăn sau khi đặt lên bàn đều lạnh, hương vị suy giảm.

      giờ, ở trong phủ trạch của mình, được người chỉ dẫn ăn ngon, vui sướng hưởng thụ mỹ vị đầu lưỡi, đối với Phượng Ly Ngô là cảm thụ xa lạ .

      Khương Tú Nhuân giờ là lập trí….; đối với tân chủ tử mới lập tức cẩn thận tỉ mỉ, mỗi miếng thịt đều lấy chỗ tươi mới nhất, hảo hảo mà phục vụ Phượng Ly Ngô.

      Sau khi hạ đũa, Phượng Ly Ngô cảm thấy đây là lần đầu tiên trong cuộc đời được cảm thụ cảm giác vẫn chưa hết thèm,

      Khương Tú Nhuân ở trước mặt vị thái tử này vốn cũng dám ăn uống quá nhiều, nhưng mà từ đêm qua vẫn luôn đói đến giờ, lại thêm nồi thịt dê trước mắt làm nàng kiềm chế được, kết quả cũng ăn đến no ách

      Vì thế, nàng vội vàng phân phó quản gia bưng tra tới để thanh khẩu.

      Phượng Ly Ngô tự nhiên cũng giống nàng, cùng nhau thưởng thức mạch trà, mà trước kia chưa từng dùng qua, nhưng sau đó liền cảm thấy thực khát.

      Trong lúc nhất thời, sau khi dùng ngọ thiện cũng có ai chuyện, hai người đều im lặng thưởng trà, giữa làn nhiệt khí tỏa lên đều xuất thần.

      Bất quá chỉ lúc, Phượng Ly Ngô rốt cuộc cũng lười biếng lên tiếng” Ngươi càn phải lo lắng Thân Ung dây dưa, từ nay về sau, ngươi cứ ở tạm trong phủ, lãnh chức thiếu phó phủ thái tử

      Thiếu phó phủ thái tử, danh như nghĩa, đó là phu tử….Tuy rằng, bằng với thái phó thái tử, nhưng chính là trở thành thiếu niên….. tương lai cũng vô cùng hiển quý.

      Mặc dù Khương Tú Nhuận phải là người của nước tề, theo lý là được giữ chức quan trong triều, nhưng thiếu phó cùng thái phó bất đồng, bổng lộc đều phải do triều đình phát ra, mà nó thực chất chỉ là loại giáo tập, cũng coi như là thiếu phó thái tử, ……..

      Bất quá cứ như vậy, so với môn khách phụ tá chức thiếu phó này dễ nghe hơn nhiều.

      Khương Tú Nhuân cũng phải là loại người biết tốt xấu, vì thế nàng liền chạy nhanh tới cảm tạ ân sủng của thái tử.

      tại, Tần Chiếu biết bí mật của mình, hôm nay xem ra khá mạnh, về sau chắc chắn thiếu được việc quấy rầy đến nàng, nếu như có thể ở bên thái tử tránh chút, hẳn làm cho Tần Chiếu kiêng kị chút, nghĩ vậy, nàng thoáng thở phào hơi.

      Lúc này, Phượng Ly Ngô lại tiếp” Ngươi dùng bàn tính thành thạo, tự nhiên liền làm chút việc , Lương Quốc với triều ta cũng thường xuyên có giao dịch qua lại về lương thực…làm phiền ngươi xem qua lại chút sổ sách xem có sai sót gì .

      Khương Tú Nhuận dĩ nhiên là nhanh chóng lĩnh mệnh.

      Nếu như được thăng làm thiếu phó thái tử, công tử Khương tự nhiên để mình chịu thiệt ở thiên viện, quản cố ý thu thập bên phía đông hoa viên, đấy làm nơi cư ngụ của Tú Nhuận. Trừ bỏ Bạch Thiển theo bên người nàng, Phượng Ly Ngô còn cho nàng thêm gã sai vặt cùng gã thị vệ, cũng coi như cho nàng chút mặt mũi.

      Sau đó mấy cái rương lớn đựng thẻ tre được vận chuyển đến nơi nàng ở, tay bàn tính tuyệt song ở bến tàu kia cũng coi như có đất dụng võ.

      Kế tiếp sau đó chính là đầu nâng, mắt mở to ngồi yên tính sổ.

      Kỳ sổ sách trướng mục này còn đơn giản, chính là Khương Tú Nhuận cũng minh bạch, Phượng Ly Ngô cũng phải là kẻ bủn xỉn, sợ bị chiếm tiện nghi, mà muốn bới lông tìm vết, tìm kiếm chứng cớ, để xuống tay với Lương Quốc.

      Ở kiếp trước, hai nước này vẫn tự coi nhau là huynh đệ,……..

      Chính là đời này, chính bởi vì mình phen " Lương Quốc kia luôn hồi bụng dạ khó lường ”, nên Phượng Ly Ngô mới sớm mang theo cảnh giác đối với Lương Quốc.

      Cho nên tinh thiết án cũng hảo, tại kiểm toán vốn cũng bãi, đều biểu thị nàng làm tổ phụ đời này chỉ sợ khó có thể giống đời trước như vậy thuận lợi mà về nước kế vị.

      Cũng biết như vậy, đối với vận mệnh của Ba Quốc tạo thành ảnh hưởng gì ….Khương Tú Nhuân đối với hành động vô tâm cắm liễu của mình cũng rất thổn thức.

      tại, mỗi ngày nàng phải tính đến chóng mặt nhức đầu, điều an ủi duy nhất chính là ba bữa cơm mỗi ngày.

      Phương Ly Ngô dường như cũng cảm giác được chính mình trước đây sống uống phí thời gian, bỏ qua mỹ thực nhân gian. Nên giờ mỗi khi ở trong phủ, quản đến xin chỉ thị ăn cơm, đều vẩy tay hỏi tiểu công tử Khương.”

      Mà Khương Tú Nhuận cũng khách khí, luôn luôn biến đổi đa dạng thực đơn.

      Có lẽ thái tử cũng ngại mình ăn cơm, nên mỗi khi rảnh, cũng đều dùng cơm với nàng.

      Bất quá Khương Tú Nhuận cho rằng thái tử thực ra là thích nghe nàng về lai lịch của các loại món ăn, nên mới cùng nàng dùng cơm.

      Nhưng thực ra, nàng rất bội phục vị thái tử đại tề ở điểm này – vật tẫn kì dụng, có nửa điểm lãng phí.

      Chính là khi vào trong mắt Tần Chiếu, sắc mặt liền có chút vi diệu.

      từng lén lút dặn dò Khương Tú Nhuận, bí mật của nàng ra, đại biểu là để cho nàng làm bậy, mưu toan câu dẫn thái tử.

      Khương Tú Nhuận nghiêm mặt , chỉ cần bí mật của nàng ra, nàng trong mắt thái tử, chính là vị công tử, thử hỏi có chuyện thái tử thích nam sắc?

      Chỉ sợ có là tuyệt sắc giai nhân, trong mắt vị thái tử kia, cũng bằng mâm thịt dê mê người kia .

      Tần chiếu nghe xong lời này, sắc mặt mới hòa hoãn lại, bắt được thời cơ, liền đem nàng đến sau hoa viên, mời nàng rảnh rối cùng cưỡi ngựa săn thú, giải sầu chút.

      Khương Tú Nhuận như thế nào đồng ý? Nhưng tại, nhược điểm của nàng ở trong tay Tần Chiếu, nên nàng cũng dám làm quá mức. Chỉ có thể vụ thái tử giao phó rườm rà, nhất thời chưa lo liệu được mọi việc, đợi đến ngày sau hãy .

      Tần Chiếu "……."

      Nhưng nhìn biểu tình hờ hững của Khương Tú Nhuận, lại trận tâm ngứa, chỉ nghĩ chính mình trước đó như thế nào nhìn ra nàng là nữ tử?

      Ngay cả bộ dáng như kia, cũng rất đẹp.

      Như vậy vừa thấy, tay liền ngứa ngáy, muốn sờ mặt nàng.

      “ Khương khanh….”

      Đúng lúc này, giọng nhanh chậm của Phương Ly Ngô giải vây giúp Khương Tú Nhuân.

      Hai người vừa ngẩng đầu, liền thấy Phượng Ly Ngô đứng lầu cách đó xa, rũ mắt nhìn hai người bọn họ.

      Khương Tú Nhuận nhanh chóng đẩy Tần Chiếu ra, bước nhanh lên lầu, nếu nhìn kỹ, có thể thấy được bước chân kia uyển chuyển mang theo bao nhiêu vui sướng.

      Tần Chiếu vô pháp, chỉ có thể ngượng ngùng rời .

      Chờ lên tới lầu, Phượng Ly Ngô mặt biểu tình nhìn khắp lượt Khương Tú Nhuân đánh giá.

      Khương Tú Nhuân đứng đó chỉ có thể thi lễ hỏi thái tử có chuyện gì phân phó?

      Phượng Ly Ngô ngồi tịch thượng, nhìn Khương Tú Nhuận quỳ trước mặt, nghĩ đến lúc trước Tần Chiếu đem nàng gắt gao giữ lại trong góc viện, trong lòng có chút tò mò.

      Tần Chiếu trước kia chưa từng có dính dáng gì tới nam sắc, nhưng lại từng ngủ với rất nhiều mỹ nhân, vị Khương tiểu công tử này tột cùng làm gì mà trêu chọc đến tâm Tần Chiếu, làm tự thoát ra được, mỗi ngày đều tìm cách hướng đến hoa viên tản bộ?

      Nghĩ vậy, lại nhớ tới Tần Chiếu vừa rồi muốn sờ mặt nàng, bỗng nhiên dơ tay ra sờ khuôn mặt của Khương tiểu công tử.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :