Bộ Thứ Ba: Loạn Khởi
Trưởng thành chính là tràn đầy sức sống trong từng ngày, từng khoảnh khắc , tựa như dây leo vươn lên khỏi mặt nước, quấn quanh, gắn chặt, vươn dài...
Hóa ra, người đó mới là ta.
Là ta - chân nhất - hoàn chỉnh nhất.
Hồi Thứ Bảy: Loạn Ở Trình Quốc
11.1
Bình rượu từ mái hiên lăn lông lốc, rớt xuống đất kêu "choang" tiếng, vỡ tan tành.
Vì tiếng động này, Khương Trầm Ngư dừng tay, bóng râm nhàn nhạt phủ xuống, nàng ngẩng đầu, phát Phan Phương biết nhảy xuống từ lúc nào, y đứng trước mặt nàng.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa trung, Phan Phương chợt đưa tay ấn lên dây đàn, trầm giọng : "Đủ rồi".
Khương Trầm Ngư cười: "Tướng quân cảm thấy khá hơn chưa?"
Phan Phương chăm chú nhìn nàng, trong đáy mắt sâu thẳm có cảm xúc khó có thể phân giải: "Có phải nếu ta bảo dừng, nàng đàn mãi?".
Khương Trầm Ngư nghiêng đầu, cố ý giả bộ trầm ngâm, lại thấy ánh mắt áy náy của Phan Phương, nhịn được bật cười, đứng dậy chậm rãi : "Ta dừng vì tướng quân vẫn chưa tỉnh ngộ, nay tướng quân lệnh cho ta dừng đàn, phải chăng thực ngộ ra?".
tia dị sắc thoáng lướt qua mặt Phan Phương, tựa như gợn sóng lăn tăn, nhàn nhạt nhấp nhô, từ từ biến mất, cuối cùng cười như tự giễu: "Ta là người thô lỗ, sao biết được ngộ với ngộ, có điều ta biết rất hai điều".
Khương Trầm Ngư nhướn mày.
"Thứ nhất Di Thù phải là Tần nương". Phan Phương nhìn bầu trời phía xa, bình minh bắt đầu ló dạng, dưới ánh sáng, gương mặt của y cực kỳ nét, cặp lông mày hơi nhướn, hốc mắt hơi sâu, sống mũi thẳng tắp, khóe môi kiên nghị, vẻ mặt trang nghiêm, nhưng ánh mắt lại dịu dàng, trước đây Khương Trầm Ngư chưa từng thấy nam tử nào có thể kết hợp hai đặc tính khác biệt hoàn toàn như kiên nghị và dịu dàng cách hoàn mỹ đến thế.
Phan Phương quay người, ánh mắt chiếu thẳng vào nàng, từng tiếng rành rọt: "Ta tuyệt đối lẫn lộn hai người, cũng tuyệt đối lấy ai để thay thế ai. Cho nên, nàng cần lo lắng ta vì thế mà làm loạn trận tuyến, quên mất mục đích của chuyến này".
Khương Trầm Ngư cắn môi, y thẳng thắn, thành như thế, ngược lại khiến nàng xấu hổ. Kỳ thực, đêm qua sở dĩ nàng giải thích với bọn Di Thù vì sao y lại rơi lệ, có phần nguyên nhân là hy vọng cử chỉ kinh động này dẫn tới hiệu quả bất ngờ - Dù gì, phải nam nhân nào cũng dám khóc trước mặt người khác, huống hồ là vì nguyên nhân cảm động lòng người như thế. Di Thù tuy giờ vẫn chưa biết, nhưng sau này có ngày biết, mà ngày nàng ta biết, có lẽ cũng chính là khi nàng ta rơi vào bẫy tình. Thế nhưng, giờ đây Phan Phương lại với nàng rằng y vì Di Thù giống Tân nương mà nảy sinh tình cảm đặc biệt nào với Di Thù. Như thế, bỗng khiến Khương Trầm Ngư cảm thấy mình hành động như kẻ tiểu nhân.
"Thứ hai, Tần nương nàng...", Phan Phương đặt tay lên tim mình: "Ở nơi đây, hơn nữa, luôn ở đây, cho đến lúc chết cùng ta".
Mắt Trầm Ngư trở nên mông lung - Đây thực là lời thương đẹp nhất thế gian. Đẹp đến nỗi khiến nàng thể gì.
Bởi vì, cho dù nàng gì đều là làm vấy bẩn nó. Nàng chỉ có thể cúi đầu. Chợt nghe Phan Phương : "Đưa tay ra".
Nàng sững người, vô thức giơ hai tay ra. Cảm thấy ngón tay lành lạnh, nàng ngước mắt, hóa ra là Phan Phương lấy thuốc thoa lên tay cho nàng.
Nàng đàn suốt đêm, mười ngón tay đau chịu nổi, có chỗ còn rách da, đau buốt như lửa đốt. Nhưng trước đó gắng gượng nén đau, ngờ Phan Phương lại tinh tế đến vậy, đến chuyện này cũng chú ý tới.
Tay Phan Phương cực kỳ khéo léo, gần như chạm vào da nàng, đầu tiên là tay trái, sau là tay phải, cảm giác mát lạnh dần thay thế đau đớn bỏng rát, Khương Trầm Ngư cảm kích: "Đa tạ".
Phan Phương cất thuốc , nhìn nàng chăm chú, thấp giọng : "Nàng là nương tốt. Thiên tư băng tuyết, lại thiện lương".
Khương Trầm Ngư sững sờ, có chút kinh ngạc vì y bỗng ra lời này, định vài lời khiêm nhường, lại thấy ánh mắt Phan Phương chùng xuống vài phần, đáy mắt tựa như ngậm ngùi: "Đời này công tử... và nàng có duyên, đó là tôn thất của ngài".
Trong khoảnh khắc đó, Khương Trầm Ngư gần như ngừng thở.
Y biết!
Hóa ra y biết!
Hóa ra y biết thân phận của nàng, biết nàng là ai, càng biết mối quan hệ giữa nàng và Cơ !
Khương Trầm Ngư bất giác lùi về phía sau nửa bước, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, nàng từng phỏng đoán Giang Vãn Y có nhớ ra nàng , nàng từng phỏng đoán hai trăm tám mươi người thuyền có biết nàng , nhưng lại chưa từng nghĩ tới Phan Phương!
Ngày đó, khi cùng Chiêu Loan công chúa đến trà quán, từ đầu đến cuối nàng đều nép vào bên, lại giả nam trang, Phan Phương đáng nhẽ chú ý đến nàng mới phải, sau này lại càng có cơ hội gặp mặt, tại sao y lại nhận ra nàng?
Nhìn gương mặt đột nhiên trắng bệch của nàng, Phan Phương : "Ta ra đâu".
Khương Trầm Ngư cắn môi, hồi lâu, mới gượng cười: "Chúng ta đúng là có duyên, phải ?".
Hai người họ, người là môn khách của Cơ , người từng là vị hôn thê của Cơ , mà nay cùng làm sứ thần Trình quốc, phải hoàn thành nhiệm vụ chung - hoàn cảnh như thế, ban đầu làm sao có thể ngờ tới được? Thế an bài, quả nhiên khiến người ta dở khóc dở cười, ngậm ngùi khôn xiết.
Nàng cũng sợ Phan Phương tiết lộ bí mật của nàng, chỉ là, chuyện cũ nhuốm bụi, lại bị người có liên quan cố ý nhắc lại, kinh ngạc kịp đề phòng đó và khốn đốn đó vẫn khiến nàng chua xót trong lòng.
Đặc biệt là, đối phương dùng những lời như thể ngợi khen nàng - "Đời này công tử và nàng có duyên".
Rất muốn bịt tai lại là có thể giả vờ mình nghe thấy.
Rất muốn nhắm mắt lại là có thể giả vờ mình nhìn thấy.
Rất muốn rất muốn như thế, nhưng cuối cùng, vẫn chỉ có thể im lặng đứng đó, nhìn thẳng vào thực, trốn được, cũng bỏ được. Có lẽ đời này, hai chữ Cơ , vĩnh viễn trở thành nỗi kỵ húy của nàng: Khơi ra, vết sẹo đậm sâu; che lại, thầm nhức nhối.
Đó là tồn tại vừa bối rối, đau khổ mà nỡ từ bỏ.
Bầu khí xung quanh trong phút chốc trở nên gượng gạo, để xóa bỏ gượng gạo này, Khương Trầm Ngư ép mình ngẩng đầu, nhìn trả Phan Phương, nhướng mày, nhếch môi, cố gắng mỉm cười: "Thực ra...".
Mới được hai tiếng, liền nghe thấy tiếng gọi chói tai, cùng với tiếng đập cửa ầm ầm, người xông vào dịch trạm, chạy rất gấp, bước chân ghìm được, ngã bịch xuống, lăn vài vòng đất, mãi mới dừng lại được, lão cũng chẳng buồn lau bụi mặt, gào lên với Khương Trầm Ngư: "Ngu nương, Phan tướng quân! hay rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!".
Khương Trầm Ngư vội lên trước đỡ lão dậy: "Lý quản , xảy ra chuyện gì? Đừng cuống, từ từ ...".
" xong rồi, xong rồi... xảy ra chuyện lớn rồi!". Lý Khánh mặt xám noàn thân run lẩy bẩy, "Vừa nãy trong cung truyền tin ra, , hầu gia, hầu gia ngài...".
Khương Trầm Ngư trong lòng chấn động, cả kinh: "Sư huynh làm sao? Lẽ nào sư huynh chữa bệnh... hỏng cho Trình vương sao?". Nàng muốn là "làm chết", nhưng lời đến miệng lại thấy ổn, bèn lập tức sửa lại.
"Như thế vẫn còn tốt chán, hầu gia, hầu gia... Nghe đêm qua ngài mượn danh chẩn bệnh chơ Trình vương, ở lại trong cung, nửa đêm Trình vương đột nhiên nôn mửa, cung nhân chạy tìm hầu gia, ai ngờ, ai ngờ...", Lý quản gia đến đây liền giậm chân, căng thẳng đến nỗi đầu mướt mồ hôi, "ai ngờ ngài ở trong phòng mình! Mà là, mà là...".
Khương Trầm Ngư hơi nheo mắt. Người khác hoảng loạn, ngược lại nàng càng trấn tĩnh, đáy mắt tựa hồ có băng sương ngưng đọng, lạnh lùng tiếp lời: "Mà là giường của người khác đúng ?".
Lý Khánh sửng sốt: "Ngu nương biết rồi ư?".
"Người kia có phải là La quý phi được Trình vương sủng ái nhất?"
Lý Khánh giậm chân đáp: "Chính là ta! nương xem, đây, đây chẳng phải là... to gan tày trời, hoàn toàn đếm xỉa đến thể diện của Bích quốc và tính mạng của chúng ta sao!".
Khương Trầm Ngư quay đầu, nhìn Phan Phương: "Tướng quân thấy thế nào".
Phan Phương trả lời rất ngắn gọn: " mưu".
"Vậy chúng ta còn đợi gì nữa". Khương Trầm Ngư cười mỉa mai, quay người, cao giọng: "Người đâu, chuẩn bị xe".
Lý Khánh hỏi: "Ngu nương định vào hoàng cung?". "Ừ".
Lý Khánh mừng rỡ: "Ngu nương nghĩ ra kế sách cứu hầu gia?".
"".
"Hả?".
Khương Trầm Ngư trông tầng mây nơi chân trời, sắc mây dày đặc, tầng tầng chồng lên nhau, có thể coi là rực rỡ, cũng có thể là lành. Nàng thu lại ánh nhìn, nén giọng : "Nếu hầu gia bị oan, ta đương nhiên tận lực nghĩ cách để cứu ngài. Nhưng...".
"Nhưng gì?".
"Nhưng, nếu chuyện này là , sắc làm mờ trí, mạo phạm phi tử, làm nhục quốc thể, làm mất mặt nước ta, chết vạn lần cũng đáng tiếc".
Lý Khánh ngần ra.
Khương Trầm Ngư nhìn lão, lại cười, tiếp: "Có điều, cho dù có chết, cũng phải đưa về Bích quốc, do quốc chủ đích thân ban cho cái chết, kẻ khác được quyết định. Cho nên, chúng ta ".
Cùng với tiếng "" này, bánh xe nghiền nát cỏ xanh, ràng phút trước còn là ban mai tươi sáng, mà phút này, tầng mây nơi chân trời ập xuống, đem sắc đen nhuộm tối nhân gian.
Sau tiếng sấm trời bắt đầu mưa như trút nước.
Khi xe ngựa đến hoàng cung, mây đen che kín bầu trời, cung đăng chiếu mặt đất ướt sũng, ánh lên vài tia lân quang lờ mờ, hai chân chạm xuống mặt đất, gấu váy liền bị ướt.
Lý Khánh vội vàng xòe ô, che đầu Khương Trầm Ngư, còn nàng có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào thị vệ gác cổng, gằn giọng nhắc lại lời của : " cho gặp?".
Thị vệ cười lễ độ, thái độ cung kính, nhưng lời vẫn lạnh băng như trước: "Đúng thế, tam hoàng tử có dặn, ngài nay có việc, hẹn gặp các vị khách quý".
"Ai chúng ta muốn cầu kiến tam điện hạ? Chúng ta muốn cầu kiến Trình vương bệ hạ".
"Hoàng thượng bệnh nặng, nếu người tuyên triệu, ai được bái kiến".
Khương Trầm Ngư nheo mắt: "Vậy ngươi cho ta biết, bây giờ chúng ta còn có thể gặp ai?".
Thị vệ khom lưng: " ngại quá, các vị, bây giờ e rằng ai các vị cũng gặp được".
Khương Trầm Ngư cau mày, nàng đoán đối phương thể nào cũng ra chiêu này, nhưng, tình cấp bách, họđợi ngoài cung thêm khắc, là Giang Vãn Y có thể phải chịu khổ thêm khắc, mà tội danh cũng nặng thêm phần, cho nên, nhất định phải gặp được tam hoàng tử hoặc công chúa.
Nàng mím môi, trầm giọng: " như vậy thôi. Có điều, lúc này Đông Bích hầu vẫn ở trong cung, chúng ta muốn gặp hầu gia. Chúng ta muốn gặp hầu chủ của nước mình, Trình vương cũng ngăn cản sao?".
Thị vệ cười mờám: "Đông Bích hầu tại... tiện gặp các người". Khương Trầm Ngư hỏi thẳng: "Tại sao tiện?".
Thị vệ hơi bối rối lát, sau : " nương đến gấp như thế, đương nhiên cũng biết là có chuyện gì. Đông Bích hầu phạm phải sai lầm lớn, sợ là... ha ha, có số chuyện làm ắt phải biết có hậu quả thế nào, mình đành, còn liên lụy đến các người".
cười nham nhở, Khương Trầm Ngư sầm mặt, quát lớn: "Câm miệng! Hầu chủ nước ta há có thể cho ngươi cuồng ngôn bình luận? Chưa nguồn cơn ra sao còn chưa biết, chúng ta là sứ thần của Bích quốc, có phạm phải lỗi gì, cũng cho phép các ngươi lén lút tra xét! Mau báo cho chủ tử của ngươi, hôm nay chúng ta nhất định phải gặp được hầu gia!".
Thị vệ mặt biến sắc, lạnh lùng : "Các ngươi làm loạn cũng ích gìđâu, điện hạ ra lệnh, hôm nay ai cũng được gặp...".
Vừa tới đây, có tiếng bánh xe rầm rập xuyên qua màn mưa, mau chóng tiến lại gần, đó là cỗ xe ngựa.
Phu xe dừng ngựa, khẽ quát: "Mở cửa, cho qua!".
Thị vệ nhướng mắt lên, : "Tam điện hạ có lệnh, ai cũng...", chợt im bặt, trợn mắt, nhìn cánh tay thò ra từ trong xe ngựa.
Đó là cánh tay được chăm chút kỹ lưỡng, vô cùng thanh tú.
Ngón cái và ngón trỏ cong cong, cầm lệnh bài màu tím, hoa văn lệnh bài vì xoay lưng với Trầm Ngư nên nàng nhìn thấy.
Nhưng vẻ mặt của thị vệ thoắt đổi, nửa lời, lập tức cung cung kính kính xua tay, chỉ huy những tên gác cổng khác mở cửa cung.
Xe ngựa chầm chậm chạy qua Khương Trầm Ngư, khi nàng nhìn bức rèm hạ thấp đó, đương đoán xem người nào có thể có quyền lực lớn đến vậy, đến mệnh lệnh của Di Phi cũng vô hiệu với y, giọng trong xe đột nhiên vang lên: "Các ngươi theo ta vào".
Thị vệ cuống quýt: "Tam điện hạ dặn, cho bọn họ..." liền bị phu xe lườm, càng càng , cuối cùng nghẹn lại, cúi đầu xuống.
Khương Trầm Ngư mừng rỡ, liền về xe ngựa của mình, vậy là hai cỗ xe ngựa tiến vào hoàng cung, mất chừng nửa tuần trà mới dừng lại.
Khương Trầm Ngư xuống xe, thấy phu xe trước mặt cũng nhảy xuống, quay lại đỡ người trong xe.
Tháng sáu chính là lúc chớm hạ, thời tiết khá nóng, tuy mưa to làm giảm nhiệt độ, nhưng mặcáo mỏng là đủ ấm. Thế nhưng, người từ trong xe bước ra lại mặc rất nhiều áo, vừa nhìn biết có khoảng ba, bốn lớp áo, cả người đều cuộn trong quần áo, có vẻ rất sợ lạnh.
Phu xe khoác chiếc áo choàng da cáo lên mình y, y giữ chặt áo, vừa hung hắng ho khẽ, vừa cất bước vào trong nhà.
Khương Trầm Ngư dặn Lý Khánh đợi bên ngoài, ra hiệu Phan Phương cùng theo.
Đám thị vệ canh cửa nhìn thấy người đó quả nhiên dám ngăn cản, ngoan ngoãn cho qua.
Cửa phòng mở ra, bên trong là đại sảnh khá rộng rãi, Di Phi dựa lưng chiếc trường ỷ chạm hoa, nở nụ cười giễu cợt, nhìn hai người giữa đại sảnh, bỗng thấy cửa mở, bao nhiêu người vào, nhất thời kinh ngạc, vội vàng đứng dậy.
Mà hai người giữa sảnh, người đứng im nhúc nhích, tựa như tượng gỗ, người ngồi bệt dưới đất, bưng mặt khóc lóc. phải ai khác, đó chính là Giang Vãn Y và La quý phi.
Khương Trầm Ngư thấy dùng hình, trong lòng liền thở phào nhõm.
Còn Di Phi lại trừng mắt nhìn người đó, vẻ mặt cực kỳ vui, sau đó lại liếc đám Khương Trầm Ngư sau lưng y, trầm giọng: " phải huynh Tuyết Nhai xin thuốc sao?".
Trong sảnh ấm áp, người đó cởi áo khoác, thuận tay đưa cho phu xe đứng cạnh, ánh đèn trong sảnh liền soi tỏ diện mạo y, đó là gương mặt trắng bệch chút huyết sắc, lông mày rất đậm, giống như dùng mực vẽ ra, lông mi rất dài, đôi mắt mang ba phần mềm mại tự nhiên, giống nhưđôi tay y, có vẻ tú mỹđặc biệt.
mặt y có biểu cảm gì, thẳng sang bên, tìm chiếc ghế ngồi xuống, đoạn mới lên tiếng: "Xảy ra chuyện lớn thế này, ta thấy ta nên có mặt. Đệ cần để ý đến ta, tiếp tục ". Ánh mắt lạnh lẽo như nước suối nhìn Khương Trầm Ngư, "Các ngươi cũng đừng đứng nữa, ngồi cả ", Khương Trầm Ngư ngẫm nghĩ, nghe lời qua đó, ngồi xuống cạnh y. Phan Phương ngồi, nhưng lại đến đứng phía sau Khương Trầm Ngư, biết tại sao, những cử chỉ nhặt này lại khiến Khương Trầm Ngư cảm thấy an tâm, tựa như chỉ cần có người như thế đứng sau lưng mình, cho dù phía trước phải đối mặt với bao mưa gió, đều cần sợ hãi.
Đôi mắt Di Phi nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, nhìn họ lát cuối cùng so vai, uể oải : "Rất tốt, chuyện này là do huynh nhất quyết đòi ở lại xem, cũng là huynh dẫn bọn họ vào, sau này phụ vương trách tội, đừng trách kẻ làm đệ đệ nể tình, chỉ có thể bẩm báo với phụ hoàng về đại ca".
Rèm mi Trầm Ngư run run - tuy lờ mờ đoán được thân phận người này, nhưng nghe người khác ra, nàng vẫn có chút ngạc nhiên. ngờ, nam tử hình dung tiều tụy mà thần trí minh mẫn, mi thanh mục tứ trước mắt lại là thái tử Trình quốc - "ngu tối vô năng, nhu nhược có chủ trương" mà phụ thân nhắc tới - Lân Tố.
Tướng mạo như thế, thần thái như thế, tại sao lại được Minh Cung quý?
Nếu như y thực ngu tối vô năng, đám thị vệ ban nãy sao lại sợ y đến thế? Nếu như y thực có chủ trương, lúc này Di Phi thẩm tra, y đâu nhất thiết phải chen vào mớ rắc rối này, càng cần dẫn bọn nàng vào cùng...
Rất nhiều mâu thuẫn nghĩ mãi mà thông đều nhất loạt dâng lên trong đầu, cuối cùng lại hóa thành vẻ điềm tĩnh thể lay chuyển gương mặt nàng, Khương Trầm Ngư ngồi im lặng, chăm chú nhìn La quý phi khóc lóc thổn thức và Giang Vãn Y mặt mày tái nhợt nhưng im như thóc giữa đại sảnh.
Di Phi lại cười hì hì liếc mọi người, thong thả : "Khách nhân đến đủ rồi, vở kịch này chúng ta phải hát tiếp thôi".
La quý phi run rẩy, ngước đôi mắt đỏ hoe, vô cùng căng thẳng nhìn gã.
Gã lại quay sang Lân Tố: "Thế nào, thái tử ca ca, có cần La phi nương nương thuật lại câu chuyện từđầu đến cuối lần nữa cho huynh ?".
Lân Tố lãnh đạm nhìn La quý phi : "Có oan khuất gì?".
La quý phi cắn chặt môi, toàn thân run rẩy, nhưng câu nào.
Lân Tố lại nhìn sang Giang Vãn Y. "Quý phi , vậy còn ngươi?".
Giang Vãn Y sắc mặt nghiêm lạnh, ánh mắt thâm trầm, tựa như khối bạch ngọc chìm trong nước, khiến Khương Trầm Ngư nhớ lại ngày đầu gặp - Khi bức màn màu vàng nhạt vén ra, vị "thần y" ra trong tầm mắt lại là nam tử trẻ tuổi, ôn hậu tú mỹ như nước, lúc đó nàng cảm thấy, hoàn toàn hợp với hoàng cung, mà nay, việc liên quan đến danh dự hai người, bang giao hai nước, thời khắc trọng đại như tên dây, chỉ hành động có thểảnh hưởng toàn đại cục như thế này, nhìn Giang Vãn Y đứng ở dưới sảnh đường, thân hình mảnh khảnh như thư sinh, cùng với bi thương chất chứa toát ra từ ánh mắt, đều gợi ra cảm giác hoang đường là "nhân vật tựa thần tiên siêu phàm thoát tục như thế này, tại sao lại đứng ở nơi đây?".
Mà lại cũng lên tiếng.
Di Phi cười hì hì: " , đương nhiên là ngầm thừa nhận rồi. Thực ra, hay cũng quan trọng, nhiều cặp mắt như vậy đều thấy... đúng , Đông Bích hầu, Giang thần y của ta?".
Ánh mắt Giang Vãn Y lướt qua mặt Khương Trầm Ngư và Phan Phương, rồi chầm chậm cúi đầu xuống, Khương Trầm Ngư chú ý đến đôi tay từ từ nắm chặt ở bên hông, ràng tâm can giằng xé, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Tại sao phản ứng của lại khó xử như thế? Chẳng lẽ cóẩn tình sâu xa trong đó mới có thể khiến thà chịu nguy hiểm cũng chịu chân tướng?
Lân Tố thong thả : "Ta cần biết người khác thấy gì bây giờ ta chỉ muốn nghe đương câu".
"Vậy , đệ tường thuật lại cho thái tử điện hạ lần nữa". Di Phi về phía La quý phi mấy bước, tươi cười liếc nàng ta, giọng mềm mảnh như tơ gấm, "Quý phi nương nương và Đông Bích hầu từ duyên sâu, cửu biệt trùng phùng, khó mà kìm nén, hai bên lại uống vài chén rượu, nam hoan nữ ái, hoàn toàn quên mất thân phận của nhau, cho nên phạm phải lỗi lớn tày trời, nay bị phát giác, chứng cứ rành rành, trăm miệng khó chối, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận tội...".
Khương Trầm Ngư thấy gã càng càng chẳng ra sao, vừa mới cau mày, lại nghe ngữ điệu của gã đột nhiên thay đổi: "Câu chuyện như thế - đừng ta tin, thái tử ca ca tin, phụ hoàng tin, e rằng, hết thảy người trong thiên hạ đều tin".
Câu này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, nàng bất giác mở to mắt nhìn.
**********************