1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Họa quốc - Thập Tứ Khuyết(Full 2 Tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Năm Lê Yến thứ năm, thừa tướng Tiết Thái nhận đế mệnh đến bảy thành trì xử lý dịch bệnh, may nhiễm bệnh, chết ở Hàn Cừ. Hoàng đế nghe tin chảy nước mắt, lệnh hỏa táng di thể thừa tướng, đưa tro cốt về kinh.

      Ngày mùng tháng mười hai, hoàng đế đích thân chủ trì tang lễ cho thừa tướng.

      Ngày thừa tướng nhập thổ, tuyết rơi nhiều như khóc, cả nước đau buồn.

      Hoàng đế mất cánh tay phải, bệnh nặng, ba tháng sau băng hà, truyền ngôi cho thái tử Tân Dã, lệnh cho tiền thừa tướng Khương Trọng, tiền quý tần Cơ Hốt phò tá thái tử, đổi quốc hiệu thành Bích, niên hiệu Tân Bích.

      Người đời sau để phần biệt, gọi giai đoạn trước triều Lê là Tiền Bích, sau triều Lê là Tân Bích.

      Bức tranh mỹ nhân treo tường, xiêm áo bị gió thổi phấp phới, tựa như sắp bước từ trong tranh ra.

      Nhưng vì ngày ngày dãi gió dầm mưa, nên có những chỗ bắt đầu ố vàng, khiến nàng vừa cao ngạo, cách biệt nhân thế, lại vừa thêm vài phần tịch liêu thê tả xiêt.

      Bức tranh này treo tửu lâu hai tầng có tên là “Long Phượng lâu”, tọa lạc con phố phồn hoa nhất Nghi quốc. Còn ông chủ của tửu lâu này phải ai khác chính là Nghi vương.

      Từ hai năm trước, sau khi chàng treo bức tranh này lên, chặn đứng tâm tư muốn mai mối của số đại thần, cũng thu hút được vô số văn nhân tao khách đến đây, bọn họ người muốn đến xem Hy Hòa phu nhân trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào, người muốn đến so sánh nàng ta với nữ quyến trong nhà mình... Người người đều nghe về bức tranh như thế, người người đều chạy đến đó ăn cơm. Tóm lại, hành động này của Hách Dịch những thành công trong việc từ chối hôn của mình, còn kiếm được bộn tiền.

      Nhưng cũng hoàn toàn trì hoãn hôn của chàng. Đến nỗi khi người Nghi quốc nhắc đến hoàng đế của mình, đều tỏ vẻ lo lắng: “Ngươi xem hoàng đế của chúng ta tuổi có còn đâu mà vẫn còn kén cá chọn canh như thế. Sao chịu tìm nữ nhân để ổn định chứ?”.

      “Ngươi biết gì, bây giờ hoàng đế ngài muốn đâu đấy, muốn làm gì làm nấy, có ai quản tốt biết bao nhiêu. Hơn nữa tuy ngài lấy vợ, nhưng hồng nhan trí kỷ, đêm phong lưu chắc chắn là vô số, hi hi, đây mới là cảnh giới cao nhất của nam nhân: Có quyền, có tiền, có nữ nhân, còn có tự do!”.

      “Nhưng có con cái nối dõi vẫn ổn”.

      “Sợ cái gì chứ, chúng ta còn có tiểu công tử. Dù sao hoàng thượng quanh năm suốt tháng cũng ở đế đô, nếu có tiểu công tử, ngài có thể thoải mái như thế ?”.

      “Cũng đúng. Tiểu công tử rất lợi hại... Đúng rồi, năm nay ngài cũng mười sáu tuổi rồi đúng ? Cũng có thể thành gia rồi nhỉ? Ngươi xem, ở Nghi quốc chúng ta, thiên kim tiểu thư của nhà nào có thể xứng với tiểu công tử?”.

      “Ồ, cái này ấy mà, phải suy nghĩ cho kỹ...”.

      Những cuộc thảo luận kiểu này có khắp trong các tửu lâu, lọt vào tai người nào đó, y liền nhịn được mỉm cười?

      Người này thân khoác áo khoác màu đen, lên cầu thang vội vã lên tầng hai, đến trước bức tranh.

      Nữ tử trong tranh đứng trước chiếc gương đồng, dáng người cực kỳ thướt tha yểu điệu, mái tóc như mây bay lãng đãng, còn trong gương đồng lại có thể nhìn thấy gương mặt của nàng - mày đậm môi son, phải là nhan sắc của nhân gian.

      Bức tranh này truyền từ Tiết Thái đến Hách Dịch, giúp hai nam tử xuất sắc từ chối hôn , vì thế có thể thấy nó được vẽ đẹp đến nhường nào.

      Thế nhưng, người thân khoác áo choàng đen đó đứng trước bức tranh, nhìn thần thoại do tự tay mình vẽ ra, lại hiểu cách sâu sắc rằng, thứ nàng vẽ ra chẳng được đến bảy phần của Hy Hòa phu nhân.

      Có lẽ do nàng đứng nhìn chăm chú trước bức tranh quá lâu, cho nên thu hút chú ý của vài người khách:

      “A? Ngươi xem, lại có người ngơ ngẩn trước bức tranh đó”.

      “Đừng nhìn nữa, năm nào chẳng có bao nhiêu thằng ngốc như thế, có phải hiếm thấy đâu...”.

      “A! Nhìn kìa!”.

      “Có cái gì hay mà nhìn...”.

      “Mau nhìn mà xem! Người đó gỡ bức tranh xuống rồi!”.

      “Cái gì? Giữa thanh thiên bạch nhật, lại có người dám trộm tranh!”.

      Khách khứa trong tửu lâu nhốn nháo cả lên, nhìn lên tiêu điểm của tầng hai, đoán xem kẻ nào sợ chết dám lấy bức tranh đó xuống.

      Nhưng từ góc nhìn của bọn họ, chỉ thấy người áo choàng đen đó kín mít từ đầu đến chân, hở ra chút da thịt.

      Ngay tức khắc có tiểu nhị xông lên lầu chuẩn bị bắt giữ y. Nhưng lúc này, người áo đen câu: “Nghe , muốn gả cho Nghi vương bệ hạ, phải đẹp hơn người trong tranh, đúng ?”.

      Giọng dịu dàng, linh động như khói, triền miên như nước, lại ngân vang như chuông.

      Nữ nhân?

      Tất cả mọi người có mặt đều ngẩn ra, tiểu nhị cũng đứng yên tại chỗ.

      Sau đó, người áo đen lại câu thứ hai: “Thế ta đến ứng cử, hãy đưa ta yết kiến Nghi vương bệ hạ”.

      Sau hồi im lặng chết chóc, cả tửu lâu bùng lên náo loạn.

      Trong tiếng huyên náo của mọi người, chưởng quầy của tửu lâu lên cầu thang, chắp tay hành lễ: “Mời tiểu thư theo ta”.

      Hai người rất mau chóng biến mất ở góc rẽ cầu thang.

      “Người đó là nữ nhân? Nữ nhân? Nàng ta còn đẹp hơn cả người trong tranh?”.

      dám hạ bức tranh đó xuống, chắc chắn là như vậy. Nếu là khi quân, bị chém đầu đó...”.

      “Trời ơi, vừa nãy sao kéo áo choàng của nàng ta xuống? Muốn biết nàng ta trông thế nào quá!”.

      “Đừng có ngốc thế! Nếu người đó quả thực xinh đẹp hơn cả Hy Hòa phu nhân, hơn nữa thực trở thành hoàng hậu của Nghi quốc, dung mạo của nàng ta có thể dễ dàng cho ngươi nhìn thấy sao?”.

      “Tuy như vậy, nhưng vẫn muốn biết quá á á á á á...”. Tiếng than thở, tiếng ngạc nhiên, tiếng tò mò và đủ mọi giọng hòa lẫn với nhau, khiến tửu lâu càng lúc càng náo nhiệt hơn bình thường.

      Mà lúc này, người áo đen được chưởng quầy của tửu lâu dẫn dắt, bước vào căn phòng ở tầng hai.

      Hai tên thị vệ tiến lên phía trước chuẩn bị lục soát người, Hách Dịch ở trong phòng xua tay: “ được làm mỹ nhân kinh sợ. Các ngươi lui ra, để nàng vào trong”.

      Người áo đen chậm rãi đến trước mặt chàng, dừng lại cách chàng khoảng trượng.

      Hách Dịch dò xét nàng từ đầu đến chân lượt, cười : “Nàng may mắn, hôm nay trẫm lại ở đây”.

      “Đừng có coi thường thế lực của ta ở Nghi quốc”.

      “Ha ha”. Hách Dịch cười vui vẻ: “Ta đương nhiên biết thế lực của nàng, chỉ có điều ta lại ngờ đến bây giờ nàng vẫn còn có thể sử dụng những thế lực này”.

      Đám thị vệ nghe đến đây, cuối cùng hiểu hóa ra vị nương này là chốn quen biết cũ với hoàng thượng!

      Người áo đen cầm bức tranh lên, từ tốn : “Ta nghe , muốn gả cho ngài, cần phải đẹp hơn nàng ta!”.

      Hách Dịch tươi cười nhìn năng.

      Người áo đen bỏ bức tranh xuống: “Nhưng ta đẹp bằng nàng ta, còn có thể gả cho ngài ?”.

      Ánh mắt của Hách Dịch liền trở nên sâu thẳm: “Cởi áo choàng ra”.

      Người áo đen từ từ cởi bỏ chiếc đai, thả hai tay ra, chiếc áo choàng trùm từ đầu đến chân tụt xuống đất như nước chảy.

      Các thị vệ nhìn thấy dung mạo của nàng xong, hai mắt trợn tròn.

      Hách Dịch nhìn phản ứng của mọi người lát rồi mỉm cười: “Nếu như nàng nhìn phản ứng của những người này xong còn cảm thấy chưa đủ tự tin...”. Chàng đứng dậy, thêm khoảng trượng, dừng trước mặt người khách, giơ tay lên, nhàng kéo lấy tay nàng: “Vậy để ta cho nàng hay, trong mắt ta, Hy Hòa phu nhân căn bản bằng phần vạn của nàng”.

      Người đó run rẩy, giọng run run: “Cái hẹn ba năm qua... lại thêm hai năm nữa, còn có hiệu lực ?”.

      Hách Dịch chăm chú nhìn nàng cách dịu dàng vô hạn: “Đối với nàng... ta nghĩ hẳn là có hiệu lực vĩnh viễn...”.

      Ngừng lại lát, gọi tên nàng:

      “Tiểu Ngu”.

      Năm Tân Bình thứ nhất, có nữ tử lấy bức tranh Hy Hòa Long Phượng lâu xuống, tự xưng dung nhan mình còn đẹp hơn nàng ta. Nghi vương gặp xong, quả nhiên cả mừng, bèn cưới nàng, giấu trong thâm cung ai được gặp.

      Năm Tân Bìch thứ hai, Nghi vương truyền ngôi cho người cháu, tức Hiền vương mà người Nghi quốc gọi thân mật là “tiểu công tử” Dạ Thượng.

      Nghi vương cùng vợ thoái vị cư, làm ăn trong bốn bể, vô cùng thích ý.

      Năm Tân Bìch thứ ba, có sử quan khẩn cầu biên lại Bích sử, khi hạ bút đến đoạn Khương Trầm Ngư, lời lẽ phần nhiều miệt thị, là họa quốc (gây họa cho đất nước).

      Bích vương Tân Dã mới chín tuổi đọc xong, sai người phạt trượng.

      Sử quan hoảng sợ, định sửa lại, Bích vương giữa triều đường lại : “Cứ như thế , cần sửa”.

      Thế nên, Bích sử ghi rằng:

      Lê vương Khương Trầm Ngư, con út của hữu tướng của triều Tiền Bích Khương Trọng, dung mạo xinh đẹp, được Bích vương Chiêu Doãn thích, cưới về trong cung, phong làm Thục phi, sau lại tấn phong hoàng hậu. Người này giỏi về quyền thuật, lòng dạ độc ác thủ đoạn sâu xa, kiêm cả văn sử, tài năng ngút trời. Vào đêm được phong hậu, đầu độc giết Bích vương, khiến ngài bệnh mãi khỏi, nhân cơ hội lâm triều xử lý chính , nắm chính quyền trong tay. Năm Đồ Bích thứ sáu, Bích vương băng hà, tỉ muội họ Khương tranh quyền, thị được thừa tướng Tiết Thái hỗ trợ, giết tỉ tỉ của mình, từ đây lên ngôi, tự xưng Duệ đế, đổi quốc hiệu thành Lê.

      Năm Lê Yến thứ năm, Tiết tướng bệnh chết, lâu sau Khương thị cũng qua đời.

      Phía dưới bình luận:

      Trong thời gian tại vị tuy Lê vương làm được rất nhiều việc tốt, nhưng trước thị giết chồng sau lại giết chị, ngay đến cha mình cũng tha, vì ý kiến bất đồng với Khương tướng nên bãi miễn ông, khiến ông nhiều năm được quay về kinh, vì thế người này có thể là bạc tình lạnh lùng đến cực độ. Đồ Bích mênh mông, thiếu chút nữa là bị hủy hoại trong tay người phụ nữ này, buồn thay đau thay! Hy vọng người đời sau lấy đây làm gương...

      “Thanh sơn viễn cận đái Hoàng Châu, Tễ cảnh Trùng Dương thướng bắc lâu. Vũ yết đình cao tiến cúc nhuận, Sương phi thiên uyển ngự lê thu. Thù du sáp mấn hoa nghi thọ, phỉ thúy hoàng thoa vũ tác sầu. Mạn thuyết Đào Tiềm ly hạ túy, Hà tằng đắc kiến thử phong lưu...”(2)

      Ngữ điệu chậm rãi, nhàng vang vọng giữa những tán bách xanh tươi, nam tử ăn vận thoải mái vừa vừa ngâm nga, có vẻ vô cùng thoải mái.

      Sau lưng chàng, người dáng vẻ như a hoàn dìu nữ tử, nữ tử này nghe xong liền cười: “Nhìn chàng vui vẻ như thế, tiết Trùng Dương sắp đến, lẽ nào chàng có chút ưu sầu ‘biên sáp thù du thiểu nhất nhân’(3) nào sao”.

      Nam tử lập tức quay người lại, ra hiệu cho a hoàn lui ra, tự mình đỡ tay nữ tử, : “Ta có ái thê xinh đeo ở bên cạnh, lại còn có con trai chưa chào đời chờ đợi, có gì mà phải ưu sầu?”.

      Nữ tử chớp chớp mắt: “Sao chàng khẳng định là con trai?”.

      “Con càng tốt, xinh đẹp giống như nàng, có tố chất gây họa cho nước nhà”.

      Nữ tử định cười phía trước có mười mấy người đến, nhìn dáng vẻ cũng là leo núi vãn cảnh, những người đó ăn vận theo kiểu văn sĩ, vừa vừa bàn luận:

      “Này, huynh có nghe Bích vương sai người soạn lại sử sách Tiền Bích, trong đó viết về Lê vương rất tệ !”.

      “Ả vốn gây họa cho nước cho dân, theo ta thấy, viết như thế vẫn còn đấy”.

      “Chẳng trách ả chết rồi trước mộ chẳng có lấy tấm bia. giống như Võ hậu thời Đường cho mình tấm bia chữ”.

      “Võ Tắc Thiên dù có thế nào chăng nữa, cũng hạ độc chồng mình, so với Khương Trầm Ngư, còn nhân từ hơn nhiều”.

      “Nhưng ta nghe , người hạ độc phải là Lê vương, mà là đệ nhất mỹ nhân của bốn nước - Hy Hòa phu nhân”.

      “Thôi . Làm gì có ai hạ độc cả bản thân mình. Đừng quên cuối cùng Hy Hòa chết thảm nhường nào... Chắc chắn là Khương Trầm Ngư đố kỵ với dung nhan kiều diễm của nàng, Bích vương vừa bị bệnh, ả liền lập tức ban cái chết cho Hy Hòa, còn tung tin với bên ngoài là bệnh chết, ai tin chứ!”.

      “Thế xem ra Khương Trầm Ngư này quả nhiên là mầm họa lớn!”.

      “May mà ông trời có mắt, làm cho ả bị bệnh mà chết. Tạo nghiệt quá nhiều có kết cục này”.

      “Ta cảm thấy, để cho ả chết vẫn là dễ dàng cho ả, loại đàn bà độc ác này, đáng nhẽ phải lôi ra giễu phố lăng trì mới có thể giải hết hận!”.

      “Được rồi, ai bảo hoàng đế của chúng ta nhân từ nương tay, thế nào chăng nữa, ngài cũng do tay nữ nhân kia nuôi lớn, giống như là mẹ vậy... Đổi lại là ta, ta cũng thấy khó xử. Hoàng thượng đáng thương, mới chín tuổi mà phải đối mặt với những chuyện này... May mà ngài vẫn còn ông ngoại và Cơ thái hậu thương ngài...”.

      Tiếng bàn luận của đám văn nhân này càng lúc càng xa, chẳng ai buồn đưa mắt liếc về phía bên này cái.

      Đợi khi họ khuất tầm mắt, a hoàn mới “phì” tiếng, căm hận : “Những kẻ đọc sách này là đáng ghét nhất, nhăng cuội, bàn luận vớ vẩn!”.

      Nam tử cười hi hi: “Thế theo Hoài Cẩn, phải trừng phạt bọn họ như thế nào?”.

      “Ừm... bắt bọn họ làm ruộng hết ! Xem bọn họ còn nhàn rỗi như thế ?”.

      Nam tử lộ vẻ kinh ngạc, quay sang với nữ tử: “A đầu này của nàng là ghê gớm đấy!”.

      Nữ tử mỉm cười.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Hoài Cẩn bất mãn : “Tiểu thư, bọn chúng tiểu thư như thế, tiểu thư tức giận sao? Còn nữa, hoàng thượng sao lại đồng ý cho sử sách viết về tiểu thư như thế? Còn cả lão gia nữa, sao lão gia cũng đồng ý...?”.

      Nữ tử dịu dàng ngắt lời nàng ta, : “Thiên tử thay đổi thần tử cũng thay đổi, để củng cố chính quyền, đẩy hết lỗi lầm cho triều đại trước là hành động sáng suốt”.

      “Nhưng mà...”.

      sao. Dẫu sao... Khương Trầm Ngư chết rồi, người đời sau bình luận về nàng thế nào, nàng cũng có ý kiến gì”.

      “Đúng đấy đúng đấy!”. Nam tử ghé sát lại, trong ánh mắt tràn ngập tán thưởng: “Tiểu Ngu nhà ta nghĩ thông suốt nhất, cho nên mỗi ngày mới hạnh phúc như thế”.

      Tiểu Ngu ngẩng đầu lên, nhìn nam tử cao hơn mình nửa cái đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, có chút cảm khái, lại có chút cảm ơn: “Hạnh phúc của thiếp... lẽ nào phải do phu quân ban cho sao?”.

      Hai người dù thành hôn nhiều năm, nhưng phút này nhìn vào mắt nhau, tình ý vẫn triền miên như cũ.

      Hoài Cẩn ở bên cạnh quen, nên quay đầu làm bộ thấy.

      Nữ tử bỗng kêu tiếng rất khẽ.

      Nam tử đột nhiên biến sắc, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”.

      “Con... đạp thiếp...”.

      nào, ta bảo bọn Tiểu Chu đánh xe đến, chúng ta mau về thôi”. Nam tử đoạn rồi gọi người.

      “Đừng... đừng gấp gáp như thế... chỉ là đạp thiếp cái thôi, phải sắp lâm bồn đâu...”. Nữ tử bị phản ứng của nam tử chọc cười, lườm chàng cái: “Chàng luôn cho thiếp ra khỏi cửa, làm cho thiếp chán chết được. Hôm nay khó khăn lắm mới dẫn thiếp leo núi, gì gì thiếp cũng phải leo đến đỉnh núi mới thôi”.

      “Ta đâu có cho nàng ra khỏi cửa”. Nam tử mặt đầy vẻ oan uổng, cười khổ : “Trước đây nàng ngôi thai thuận, động chút là nôn ọe, sư huynh nàng nàng khí hư thể nhược, nên hoạt động nhiều”.

      “Sư huynh sư huynh sư huynh, rốt cuộc chàng nghe huynh ấy hay là nghe thiếp?”.

      “Ta đương nhiên là...”. Nam tử đến đây, mắt đảo vòng, bỗng cúi xuống: “Nghe ‘Song Hoàng Liên’ nhà chúng ta!”.

      Hoài Cẩn ở bên cạnh bật cười thành tiếng, che miệng : “ gia quá đáng, sao lại đặt cho tiểu thiếu gia tương lai cái tên khó nghe như thế!”.

      “Tuy khó nghe, nhưng lại gần gũi, độc nhất vô nhị. Ngươi nghĩ xem, ta từng là hoàng đế, còn phu nhân của ta cũng từng là hoàng đế, hai hoàng đế kết hợp lại mới có đứa trẻ này, thế chẳng phải là ‘Song Hoàng Liên’ sao?”.

      “Sao chàng gọi là ‘Song Đản Hoàng’ (trứng hai lòng) ?”. Nữ tử lườm chàng cái, quay người lên phía trước.

      Nam tử vẫn rất nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Song Đản Hoàng... hình như cũng tồi đâu...”.

      “Này, thiếp chỉ tùy tiện ra thôi! Nếu chàng dám đặt tên như thế, thiếp chịu đâu”.

      “Ha ha ha ha...”. Ba người tiếp tục lên núi, lại gặp đám văn nhân đó xuống núi, tiếng bàn luận của họ vẫn chưa dứt, lại đổi sang chủ đề khác.

      “Nghe Trình vương tháng trước bị ám sát chết rồi?”.

      “Ừ, hơn nữa, nghe là huynh trưởng của nàng ta làm”.

      “Huynh trưởng của nàng ta chẳng phải chết cả rồi sao?”.

      “Còn người bỏ trốn. Đó chính là kẻ hại chết Kỳ Úc hầu của chúng ta!”.

      “Ồ... hình như tên là Di gì đó, Di Phi phải”.

      “Đúng. quả là giỏi nhẫn nhịn, mười năm đằng đẵng, cuối cùng phục quốc thành công!”.

      “Quả nhiên là nam nhân như lạng sói...”.

      Tiếng bàn luận xa dần.

      Hoài Cẩn nhớ đến diện mạo thực của nam nhân bị bình luận là như “lang sói”, kìm được lại cười “phì” tiếng nữa: “Nào có giống lang sói, ràng là con công!”.

      “Mười năm...”. Trong mắt của nam tử lại ngập tràn cảm khái: “Hóa ra mười năm rồi...”.

      “Đúng thế, mười năm phong vân biến ảo của thiếp, cũng là mười năm nếm mật nằm gai của Di Phi”. Nữ tử đến đây, cũng bộc lộ vẻ mặt đầy phức tạp: “ tuy bề ngoài cười cợt nghiêm túc, nhưng thực nam nhân rất giỏi. Cũng may, cũng phải kẻ địch của thiếp”.

      Nam tử mỉm cười rất kỳ dị.

      Nữ tử kìm được hỏi: “Chàng cười cái gì?”.

      Nam tử thong thả : “Di Phi thể là kẻ địch của nàng được”.

      “Tại sao chàng lại khẳng định như vậy? Nếu như năm đó thiếp chịu đồng ý thu nhận ...”.

      Nam tử ngắt lời nàng: “Nàng nhất định thu nhận. Bởi vì, nàng từng thề phải báo thù cho Sư Tẩu, tuyệt đối thể tha thứ cho Di Thù. Thế còn có cách gì tốt hơn là thu nhận cái gai trong mắt của Di Thù?”.

      Nữ tử nhìn chằm chằm chàng lúc xong cười rạng rỡ: “Chàng quả thực rất hiểu thiếp”.

      “Sở dĩ ta Di Phi thể trở thành kẻ địch của nàng, ngoài việc hai người có chung kẻ địch ra, còn có nguyên nhân, đó là...”.

      “Là gì?”.

      Nam tử bỗng nín thinh, chịu .

      “Mau ! Mau mau ...”.

      ”.

      “Hách Dịch!”.

      “Đại trượng phu , tức là . Nàng gọi tên của ta cũng vô dụng”.

      Hoài Cẩn bên cạnh đưa mắt liếc qua liếc lại hai người, sau đó cũng cười. Kỳ thực, nguyên nhân đó nàng cũng biết, chỉ có điều tiểu thư... dường như biết...

      Tiểu thư quả thực là người rất chậm hiểu.

      Năm đó trong mắt chỉ có mình Cơ . Tâm tư của những người khác đối với nàng thế nào, nàng hoàn toàn hay biết. Nếu phải gia là người đầu tiên dũng cảm bày tỏ với nàng, có lẽ người bên cạnh tiểu thư hôm nay chưa chắc gia.

      ra, đáng thương nhất vẫn là thừa tướng, sớm chút tốt rồi, nhưng lại đến lúc gần chết mới , hại cho tiểu thư khóc đến suýt mù cả đôi mắt...

      Vừa nghĩ đến muôn vàn chuyện năm xưa, nàng bỗng hắt xì hơi cái, lại nhìn thấy hai người - người vẫn truy hỏi thôi và người cười kỳ lạ trước mắt, cảm xúc từ từ trào dâng, mềm mại lan tỏa khắp toàn thân.

      Tên của loại cảm xúc này chính là hạnh phúc.

      Ngàn năm trôi qua, đời sau bình luận.

      Hạnh phúc vui sướng lại ở hôm nay.

      Mùa đông năm Tân Bình thứ hai, Trình quốc Di Phi xưng đế. Lịch sử bốn nước, lần nữa sang trang.

      Chú thích: (1) Hai câu trong bài từ “Hoán khê sa - Nhất khúc tân từ tửu nhất bôi” của nhà thơ đời Tống Yến Thù (991 - 1055).

      (2) Bài “Cửu nhật đăng cao” của Vương Xương Linh (thời Đường). Nhà thơ kể lại tình cảnh đăng cao vào tết Trùng Dương theo phong tục, leo lên Bắc lâu, cảnh núi non trùng điệp từ xa tới gần thu vào tầm mắt. Tạm dịch nghĩa như sau: Núi xanh từ xa tới gần trải dài đến kinh đô, sau cơn mưa leo lên lầu Bắc vào tiết Trùng Dương. Mưa tạnh đình cao hoa cúc tươi tốt, sương giăng vườn ngự uyển hoa lê vào thu. Cành thù du gài tóc, hoa trường thọ, trâm phỉ thúy cài ngang dáng như mỹ nhân âu sầu nhảy múa. Chẳng trách Đào Tiềm uống say mèm dưới hàng rào, đời người có được mấy lần phong lưu như thế này...

      (3) câu trong bài “Cửu nhật cửu nguyệt ức Sơn Đông huynh đệ” của Vương Duy, nghĩa là vào tiết Trùng Dương nhớ người thân nơi phương xa hôm nay đều đăng cao, cài thù du lên tóc, duy chỉ thiếu có mình.

      HẾT CHÍNH VĂN

      Ngoại truyện: Giấc mộng nhiều năm

      Sương trắng như khói.

      Lại lờ mờ như tuyết, cứ giăng lả tả lả tả, bao phủ lên cơ thể nhưng cảm thấy lạnh.

      Khương Trầm Ngư nghĩ: Cảnh tượng này, tựa hồ gặp ở đâu rồi.

      Nhưng cuối cùng vẫn nhớ ra.

      Thế là nàng về phía trước.

      Đường dài tít tắp, quanh co, mềm và xốp, hai chân giẫm mặt đất, giống như bị sương mù bao trùm. sức mạnh nào đó ngăn cản nàng tiến về phía trước, lại có sức mạnh nào đó thôi thúc nàng tiến về phía trước. Nàng bị hai loại sức mạnh này lôi kéo, thoát thân nổi và cũng muốn thoát thân.

      Bởi vì, sâu thẳm trong ý thức, tựa như biết rằng, phía trước có thứ rất quan trọng, rất quan trọng.

      Sau đó nàng nhìn thấy con thuyền, thoắt thoắt xuyên qua làn sương mù, từ từ tiến lại gần.

      Người đứng ở mũi thuyền, xiêm áo phấp phới, phiêu diêu như tiên.

      Đến khi lại gần, có thể thấy người ấy quay người về phía nàng, giơ tay, khuỵu gối, khom lưng, vái lạy nàng.

      Tựa như còn câu gì đó, nhưng nàng nghe .

      Trong nháy mắt mắt Khương Trầm Ngư đẫm lệ. nỗi bi thương vô hình, nguyên nhân, nỗi thê lương giống như ấm ức giống như cam lòng giống như vĩnh viễn muốn nhớ lại bỗng trỗi dậy.

      “Nương nương? Nương nương?”. Hơi ấm truyền đến từ cánh tay đánh thức nàng dậy.

      Trong nháy mắt, sương mù biến mất, người đó cũng thấy đâu, chiếc thuyền cũng biến mất, tất cả đều biến mất...

      Khương Trầm Ngư bỗng tỉnh giấc! Lọt vào tầm mắt là khuôn mặt lo lắng sốt ruột của Hoài Cẩn: “Nương nương, người lại nằm mơ thấy ác mộng”.

      Khương Trầm Ngư đưa tay lên theo bản năng, sờ lên mặt, nước mắt ướt đẫm.

      Cảm giác bi thương trong mộng đó vẫn chưa tan , vẫn còn quanh quẩn ở nơi sâu thẳm của cơ thể, , nhưng thực tồn tại. Nàng nhớ đến người đứng ở mũi thuyền vái nàng, trái tim lại run rẩy chặp.

      “Nương nương”. Hoài Cẩn lấy chiếc khăn ướt còn ấm lau mặt cho nàng, dịu dàng : “Nương nương có muốn ngồi dậy ?”.

      “Mấy giờ rồi?”.

      “Giờ Thân hai khắc rồi”.

      “Giờ Thân?”. Khương Trầm Ngư ngạc nhiên, còn tưởng là mình nghe lầm.

      Hoài Cẩn gật đầu: “Vâng. Nương nương ngủ liền mười hai canh giờ, trong lúc đó còn sốt , may mà hết sốt rồi. Thái y , nương nương do mệt mỏi quá độ, lại gặp tiết trời lạnh đột ngột gần đây, hàn khí xâm nhập cơ thể, cho nên mới bị hôn mê. May mà cuối cùng tỉnh lại, vẫn kịp tham dự đại lễ vào giờ Tí”.

      Khương Trầm Ngư vừa nghe đến hai chữ “đại lễ”, liền vội vàng hất chăn xuống giường: “Ta ngủ say quá, cũng biết những thứ đó được bố trí ổn thỏa chưa...”. Vừa vừa hớt hơ hớt hải ra cửa, vừa mở cửa phòng ra, nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, giọng liền ngưng bặt.

      Sắc trời u, hoa tuyết bay lất phất, hành lang sáng trưng trải dài, đèn cung đỏ rực. Thực ra rất nhiều năm trước, nàng nhìn thấy cảnh tượng này, nàng của khi đó ngồi trong kiệu vào cung thăm tỉ tỉ, vẫn còn bốc đồng bình luận long phượng điêu khắc tường, chê chúng thô tục, nhưng sau đó, Chiêu Loan công chúa xuất , nhiệt tình thân thiết gọi nàng, đưa nàng xem trò hay, cũng chính ngày hôm đó, nàng nhìn thấy Hy Hòa phu nhân...

      Chuyện cũ còn ngay trước mắt, ràng như mới xảy ra ngày hôm qua, sao nháy mắt cái, biến thành năm đó?

      Phía xa, có người đốt pháo hoa, bầu trời bị pháo hoa chiếu sáng, tỏa ra những tia sáng ngũ sắc.

      Khương Trầm Ngư ngây ngốc chăm chú nhìn những tia sáng đó.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Hoài Cẩn đứng bên cạnh cười : “Bất ngờ ? Đại lễ buổi tối cần nương nương quá lo lắng, có người bố trí ổn thỏa đâu ra đấy từ lâu rồi. Nghe năm nay pháo hoa dùng trong cung đều phải là của Bích quốc tự sản xuất, mà mua từ Nghi quốc về đó. Trong đó còn có hòm, là Nghi vương chỉ tặng riêng cho nương nương, đợi lúc nữa nương nương tham dự đại lễ đốt”.

      Đại lễ kỳ thực là loại tập tục từ thời Bích quốc dựng nước đến nay: Đêm trừ tịch mỗi năm, hoàng đế đều dẫn theo phi tử quan trọng lên thành lâu, đích thân đốt Trường Minh đăng, cùng vui đón giao thừa với bách tính, và cầu cho năm mới mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

      Vì thế, có thể đây là nghi thức rất long trọng.

      Năm Đồ Bích thứ nhất, Chiêu Doãn dẫn Tiết Mính châm đèn; năm Đồ Bích thứ hai, Chiêu Doãn dẫn tỉ tỉ; năm Đồ Bích thứ ba, thứ tư, Chiêu Doãn dẫn Hy Hòa phu nhân, mà nay... cuối cùng đến lượt nàng.

      Cuối cùng đến lượt Khương Trầm Ngư lên thành lâu, tỏ với thiên hạ bách tính, ở Bích quốc nay, nữ tử quan trọng nhất là ai.

      Nhưng... kết cục như thế này lại thể khiến nàng vui vẻ chút nào.

      Trước mắt dường như lại lên cảnh tượng trong giấc mộng: Mũi thuyền quẩn sương trắng, người ấy vái lạy về phía nàng, vái lạy khiến trái tim nàng tan nát.

      Đồ Bích... bảy năm rồi.

      Bảy năm mưa gió điên đảo, quốc gia này mấy phen động loạn, đầu tiên là Vương thị ép thái tử phản nghịch, rồi bị trấn áp; sau Chiêu Doãn bức Tiết thị tạo phản, lại trấn áp; lại đến Cơ gia suy thoái, Khương gia nổi lên... Suốt chặng đường, là máu tanh lầy đất, nhẫn tâm nhìn. Phong thủy luân hồi, mỗi năm mỗi khác, vào năm Đồ Bích thứ tư, văn võ trong triều có mấy người có thể ngờ rằng, phồn hoa tan hết, cuối cùng hoa rụng vào Khương gia.

      Rụng trúng đầu Khương Trầm Ngư nàng?

      Đứng trước chiếc gương đồng Bách Quỹ Triều Dương cao ngang người, Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn bóng mình trong gương: mái tóc đen nhánh là chiếc vương miện tuyệt thế chạm trổ bằng bạch ngọc Lam Điền, khảm chín mươi chín viên hồng châu Nam Hải; khoác hai bờ vai nhắn là chiếc áo choàng lông phượng dệt bằng lông bạch hồ Thiên Sơn; rủ sau đuôi váy là lụa Thiên Vũ Cung dệt bằng tơ bảy mươi hai màu... Phải tôn quý nhường nào, mới có thể hội tụ bảo vật thiên hạ lên người? Lại phải tôn quý bao nhiêu, mới có thể xứng với thứ phục trang long trọng này?

      Nhưng vì sao nàng nhìn vào trong gương, lại chỉ nhìn thấy tai trái của mình?

      tai trái, viên Trường Tương Thủ đung đưa đung đưa, đơn đơn.

      Khương Trầm Ngư đành lòng nhìn tiếp, quay người bỏ . Hai nữ quan tiến lên dìu nàng, lại có hai mươi tám nữ quan khác cấp tập theo gót phía sau.

      Ngoài điện, đội quân nghi thức trang phục trang trọng đứng nghiêm, uy nghiêm đế vương ập vào tầm mắt.

      Trước cung nghênh của các nữ quan, Khương Trầm Ngư bước lên bảo xa, hai bên chiêng trống tưng bừng, sau tràng tù và rúc dài, phu xe bắt đầu thúc tuấn mã, từ từ về phía thành lâu.

      Những dải tua màu vàng kim và hoa tuyết bay lả tả hòa vào nhau, chập chờn trước mắt nàng.

      Xe ngựa qua Đoan Tắc cung đầu tiên.

      Cung điện này xây dựng hồ, bốn bên là nước, thẳng ra đây là hòn đảo độc.

      Muốn vào cung, chỉ có thể chèo thuyền từ bến phía chính Đông, từ bờ hồ đến cửa cung, nhanh nhất cũng phải mất thời gian khắc.

      Nghe vì Cơ Hốt tính tình cổ quái, lại ghét lễ tiết cung đình, cố ý xây dựng cho mình tòa cung điện cách biệt thế gian như vậy. Nàng ta thích người khác thăm hỏi, cũng muốn thăm hỏi người khác. Vì thế, đại bộ phận người trong cung đều chỉ nghe tên nàng ta mà chưa từng gặp mặt.

      Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn Đoan Tắc cung ngói xanh tường đỏ, nàng bao giờ nghĩ rằng chân tướng đằng sau nhân vật được coi là thần thoại đó, tài nữ văn thái tinh tuyệt khiến văn nhân bốn nước đều phải thẹn chẳng bằng đó, tỉ tỉ của nam tử mà mình ngưỡng mộ suốt đời đó hóa ra là như thế này.

      Thế mỉa mai, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.

      qua cầu Động Đạt là đến Bảo Hoa cung. Lưu ly vẫn sáng lấp lánh trong tuyết đêm như xưa, ánh đèn giống như nước chảy róc rách ngói, đẹp đến tận cùng, cũng linh động đến tận cùng.

      Giống như chủ nhân cũ của nó, đẹp đến mức tì vết.

      Thế nhưng, hết thảy ánh sáng đều đến từ thế giới bên ngoài, cửa sổ giấy u, bên trong tối đen như mực.

      Bên trong còn ai nữa.

      Bảo Hoa cung từng ca vũ thái bình, đêm đêm yến tiệc, nay thành tòa cung điện chết chóc.

      Gió thốc nắng táp, xuân thu đến, nơi đây bị thời gian mài mòn, biến thành hoang phế.

      còn có phi tử thứ hai đến sống ở nơi này nữa.

      Bởi vì, Khương Trầm Ngư cho phép có phi tử thứ hai vào sống ở cung này.

      Thế gian này cũng còn phi tử thứ hai xứng đáng sống tại cung này nữa.

      qua Bảo Hoa cung chừng ba khắc mới đến Gia Ninh cung

      Nàng từng quen thuộc với nơi này biết bao.

      Ở nơi đây, nàng lần đầu tiên hành lễ vái lạy tỉ tỉ là quý nhân, vái xong, Khương Họa Nguyệt tay ôm eo nàng đỡ nàng đứng dậy, tươi cười : “Muội muội cần đa lễ, về sau ở đây cứ thoải mái như ở nhà chúng ta”.

      Nàng tin rằng tỉ tỉ lòng ý khi câu này.

      Nhưng, tỉ tỉ ngây thơ, nàng cũng ngây thơ.

      Thâm cung nội viện, phi tử đến vận mệnh của mình cũng có cách gì khống chế, đến tương lai của bản thân cũng thể biết được, làm sao có thể coi nơi đây là nhà?

      Cây mai vàng trước sân chết khô. Hai cung nữ mặc đồ trắng quỳ trước sân vái lạy nàng từ phía xa.

      Khương Trầm Ngư kìm được giơ tay lên sờ hạt minh châu tai trái của mình, nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó, tỉ tỉ lấy hạt châu từ trong hộp ra, dịu dàng đưa cho nàng, trong lòng chua xót, vội vàng hạ rèm xuống, đành nhìn tiếp.

      Xe ngựa qua Ngọc Hoa môn, Cảnh Dương điện, đến Thiên Đoan thập nhị giai.

      Cái gọi là Thiên Đoan thập nhị giai là bậc thang lấy Cảnh Dương điện làm trung tâm, phương vị được triển khai chia đều theo mười hai canh giờ, lần lượt là Tí bệ, Sửu bệ, Dần bệ, Mão bệ, Thìn bệ, Tị bệ, Ngọ bệ, Mùi bệ, Thân bệ, Dậu bệ, Tuất bệ và Hợi bệ.

      Mà xe ngựa của Khương Trầm Ngư dừng trước Ngọ giai hướng về phía Nam, tương đối rộng rãi so với mười bậc thang còn lại.

      tên tiểu thái giám sải bước tiến lên phía trước, đặt viên đá kê chân khảm ngọc xuống, Khương Trầm Ngư giẫm lên đá bước xuống xe, vịn vào tay đại thái giám La Hoành, nâng gấu váy, bước lên bậc thang.

      Tuyết vẫn bay lất phất trong trung, nhưng mặt đất có lấy vệt tuyết nào, hoa tuyết rơi xuống bậc đá hình cửu long tranh châu, lập tức tan chảy. Nghe , chỗ này đều lát ngọc ấm Bình Khê, có độ ấm vĩnh cửu tự nhiên, đông ấm hạ mát. Người bình thường khó mà gặp lần, còn hoàng gia xa xỉ, lại dùng nó để lát đường.

      Khương Trầm Ngư khe khẽ thở dài trong lòng.

      hết mười hai bậc thang, văn võ bách quan quỳ kín tại thành lâu phía trước.

      Bách quan đồng loạt vái lạy: “Trời phù hộ Đồ Bích, triều ta phồn vinh hưng thịnh”.

      Khương Trầm Ngư đón lấy ngọn Trường Minh đăng từ trong tay thị quan, từ từ lên thành lâu. Bên ngoài lầu tiếng huyên náo nổi lên, giống như làn sóng càng lan càng rộng, tụ thành mảng.

      Xuyên qua hàng rào, Khương Trầm Ngư nhìn thấy sông hộ thành, dân chúng đứng thành hàng chờ đợi khoảng đất trống bên bờ sông, nhìn thấy nàng, hưng phấn cao giọng hò hét.

      Nàng giơ cánh tay, khẽ gạt xuống, tiếng hò hét lập tức nín bặt.

      Tất cả mọi người đều im lặng nhìn nàng, vô số cặp mắt xuyên qua hoa tuyết bay phất phơ dán chặt lên người nàng.

      Cái gọi là “vạn mắt đổ dồn”, cũng chẳng qua là như thế thôi.

      La Hoành đưa quyển trục màu vàng cao quá đầu, trình lên trước nàng, Khương Trầm Ngư lại lắc đầu, đẩy quyển trục ra, bước lên phía trước bước, giơ Trường Minh đăng lên, để bách tính phía dưới có thể nhìn hơn.

      Sau đó, nhìn thẳng phía trước, mở miệng ngâm:

      Đại minh chi thần,

      Dạ minh chi thần,

      Ngũ tinh liệt tú chu thiên tinh thần chi thần,

      Vân vũ phong lôi chi thần,

      Chu thiên liệt

      Ngũ nhạc ngũ sơn chi thần,

      Ngũ trấn ngũ sơn chi thần,

      Cơ vận tưởng thánh thần Liệt Thiên Thọ Nạp Đức ngũ sơn chi thần,

      Tứ hải chi thần,

      Tứ tân chi thản,

      Tế địa liệt chức chi linh,

      Thiên hạ chư thần,

      Thiên hạ chư chi,

      Phiền vi ngô vận nhĩ thần hóa, cung suất thần dân, tí hựu lai niên, phong điều vũ thuận, quốc thái dân an, chính thông nhân hòa, bách phế câu hưng. Phong niên tường triệu, thử đăng trường minh.

      Đặc thử thượng tôn, vọng thần nghi tất tri, cẩn cáo(1).

      Dâng phụng ở đây, mong chư thần thấu tỏ, cẩn cáo.

      xong, châm đèn, chỉ nghe thấy mấy tiếng xèo xèo, Trường Minh đăng từ từ bay lên, dân chúng phía dưới thấy vậy hoan hô vang dội.

      Đồng thời khi ấy, pháo hoa bùng lên bốn phía, mà ở hướng chính Bắc, ngọn lửa màu xanh cực lớn bay vọt lên bầu trời, nở bùng giữa trung, biến thành con cá khổng lồ.

      “Oa...”. Đến đám thị vệ thành lâu đều ngẩng đầu lên há hốc mồm kinh ngạc.

      Con cá màu xanh lam lượn vài cái, nổ bùng lên lần nữa, biến thành mấy chục đóa hoa lê to khác nhau, chầm chậm rớt xuống.

      Khương Trầm Ngư thầm biết đây chính là pháo hoa Nghi vương tặng riêng nàng mà Hoài Cẩn nhắc đến, vừa kinh ngạc vì khéo léo kỳ công, trong lòng lại thoáng dấy lên nỗi buồn.

      Tình cảnh ngày đó vẫn còn lên mồn trước mắt, đến nếp áo, vẻ tịch liêu nơi đôi mày của đối phương cũng đều ràng...

      Hách Dịch : “Ta đợi nàng ba năm. Trong ba năm, cho dù nàng thay đổi chủ ý bất cứ khi nào, đều có thể đến tìm ta”.

      Nàng đáp: “Nếu ta thay đổi chủ ý sao?”.

      Hách Dịch cười cười, nam tử trong sáng tiêu sái như thế, khi cười ánh mắt lại ưu sầu vô cùng: “Vậy , ta phải kết hôn”.

      Chàng tiếp nữa, nhưng nàng làm sao mà biết được?

      Ba năm sau, Hách Dịch ba mươi tuổi. vị quân vương ba mươi tuổi mà còn chưa kết hôn, còn có con cái nối dõi, biết phải ăn với con dân thế nào.

      Cả nước gây áp lực nặng nề, dù cho Hách Dịch luôn tùy ý phóng túng, cũng thể gánh đỡ nổi.

      Hách Dịch gánh đỡ nổi.

      Khương Trầm Ngư nàng càng gánh đỡ nổi.

      Cho nên, cái gọi là ước hẹn ba năm, cũng chẳng qua là ý niệm si mê cuối cùng như hoa trong gương như trăng dưới nước mà thôi.

      Hách Dịch. Hách Dịch. Hách Dịch à...

      Hóa ra thế gian này, thực loại ân tình trả nổi, trả được và dám trả.

      Trường Minh đăng lượn vòng bay lên, bầu trời rộng lớn, giống như chỉ còn lại ngọn đèn như thế, cháy giữa đất trời, cháy trong càn khôn, cháy trong tim mỗi người.

      Tăng lữ hoàng gia khác mình áo cà sa vung tay, chuông đồng kêu vang.

      Boong...

      Boong...

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Boong...

      Chuông đồng vang mười hai tiếng, tiếng nhạc nổi lên tứ phía, pháo hoa sáng lòa, dân chúng vốn chỉ đứng xem, bỗng ồn ào hẳn lên, trong tay mỗi người đều cầm cây đèn, thắp sáng xong, giơ lên cao, nhìn từ thành lâu, xếp thành tám chữ “Phương thần vĩnh hảo, thọ ngang trời đất”.

      Khương Trầm Ngư cả kinh.

      sai, ngày mùng tháng Giêng ngoài là ngày bắt đầu năm mới ra, còn là sinh nhật của nàng.

      Nháy mắt, nàng mười tám rồi.

      Lại nhớ về cái năm nàng vào tuổi cập kê đó, như thể cách đời.

      La Hoành đứng bên cạnh khẽ : “Việc này đều do Tiết công tử sắp xếp”.

      Khương Trầm Ngư khỏi quay đầu, thấy Tiết Thái cùng bách quan đứng dưới bậc thềm, cúi đầu chẳng tỏ thái độ gì. Còn lúc này, La Hoành quỳ dưới đất, cao giọng hô: “Cung chúc hoàng thượng sinh nhật an lành, thọ ngang trời đất, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.

      Cung chúc hoàng thượng sinh nhật an lành, thọ ngang trời đất, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...

      Cung chúc hoàng thượng sinh nhật an lành, thọ ngang trời đất, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.. .

      Từng tiếng từng tiếng lần lượt truyền tới.

      Khương Trầm Ngư đột ngột quay người, nhìn thấy tất cả mọi người có mặt đồng loạt quỳ gối, vái lạy dưới đất, đất trời như liền dải, trong chớp mắt, có ai khác đứng cao hơn nàng.

      Cuối cùng Khương Trầm Ngư nhớ đến mộng cảnh, câu mà người ấy khi vái lạy nàng, người ấy là: “Tạm biệt, hoàng thượng”.

      Giấc mộng nhiều năm. Lệ đổ như mưa.

      , có phải chàng sớm tính được số mệnh của ta ? Cho nên trong giấc mộng khi từ biệt ta, chàng ra kết cục của ta.

      , thế nhân chàng là Bạch Trạch luân hồi, đầu thai vì phù trợ Chiêu Doãn. Hóa ra, quân vương mà chàng muốn phù trợ phải là Chiêu Doãn, mà là... ta.

      Là ta!

      Chàng rèn giũa ta, hướng dẫn ta, ép buộc ta, từng bước từng bước, đến ngày hôm nay.

      đến ngai vàng đế vương này, trở thành chủ tể của càn khôn này.

      Thế nhưng... thế nhưng... thế nhưng...

      Có cả thiên hạ sở nguyện, mơ ước phu thê hóa hão huyền.

      Thứ Khương Trầm Ngư ta tâm tâm niệm niệm, chẳng qua là có thể được chàng thích. Giống nữ tử được nam tử thích...

      Tất cả trước mắt, mơ hồ trùng khít với cảnh tượng trong giấc mộng.

      trung, pháo hoa mà Nghi vương tặng nở rộ.

      Dưới mặt đất, Tiết Thái đương tuổi thiếu niên nhìn nàng từ xa.

      Năm Đồ Bích thứ bảy chầm chậm đến trong cảnh tuyết bay đầy trời, pháo hoa dệt gấm.

      Năm nay là tròn ba năm sau khi Khương Trầm Ngư nhiếp chính, là năm đầu tiên nàng đăng cơ trước tình thế quần thần nhiều lần dâng thư của vạn dân khẩn cầu nàng xưng đế.

      Mùng bảy tháng Giêng, nữ đế tự xưng là Duệ đế, định Nguyên Đô đời đời là Thần Đô, đổi quốc hiệu là Lê.

      Lịch sử bốn nước, lại lần nữa được viết lại, mà lần này...

      đến thời đại của Khương Lê.

      Chú thích: (1) Đoạn là bài tế, tạm dịch như sau: Thưa các vị: Thần mặt trời/ thần mặt trăng/ Các vị thần sao/ Thần mây mưa gió sấm/ Các thần coi các sao trời/ Thần coi sóc Ngũ nhạc ngũ sơn/ Thần soi sóc Ngũ trấn ngũ sơn/ Thánh thần Cơ Vận Tường, thần của năm ngọn núi Liệt - Thiên - Thọ - Nạp - Đức/ Thần bốn biển/ Thần bốn bờ/ Thần đất các nơi/ Chư vị thiên thần trong thiên hạ/ Chư vị thần đất trong thiên hạ. Xin các vị vì ta mà ban phép thần, dẫn dắt thần dân, phù hộ năm tới, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, chính hanh thông người người hòa hảo, trăm phế đều hưng. Mùa màng bội thu, điềm lành dồi dào, đèn này sáng mãi.

      Hậu ký

      “Họa quốc” được bắt đầu viết từ mùa đông năm 2007 đến cuối tháng 2 năm 2010 hoàn thành.

      Trong khoảng thời gian đó trải qua rất nhiều biến đổi: Lúc viết được sáu vạn chữ phải viết lại toàn bộ; dạo viết mà có hứng thú muốn từ bỏ; lúc mới bắt đầu đăng tải lên mạng dùng nick ảo “A nào đó”, chứ phải là “Thập Tứ Khuyết”...

      Có thể thế này, nếu như phải trong thời gian đăng tải lên mạng và tạp chí “Nam Diệp - Cinderella” luôn có nhóm độc giả ủng hộ tôi, khích lệ tôi, rất có thể câu chuyện này bị bỏ dở ngay từ khi kết thúc bộ thứ nhất.

      Như thế, có trải nghiệm Trình quốc phong phú đặc sắc của Khương Trầm Ngư về sau, cũng có cái chết khắc cốt ghi tâm của Cơ , càng có nữ đế thiên hạ của sau này...

      Tôi luôn muốn mang đến kết cục đoàn viên, hy vọng những nhân vật sống động như có linh hồn đó đều có thể giành được hạnh phúc, thế nhưng, cuối cùng của cuối cùng, tâm nguyện này vẫn thể thực được.

      Khi tôi hết lần này đến lần khác , nhất định mang đến HAPPY ENDING cho độc giả, từng nhân vật lại lần lượt buộc phải chết dưới ngòi bút của tôi: Khương Họa Nguyệt, Khương mẫu, Tiết Mính... thậm chí cả Tiết Thái mà tôi quý nhất.

      Nếu như có thời gian, tôi quyết định viết thêm số ngoại truyện để bổ sung vào tuyến nhân vật phụ mà tôi chưa thể viết ra trong phần chính. Để tinh giản tuyến nhân vật chính, trong nửa phần sau của câu chuyện tôi gần như mạnh tay cắt bỏ số chi tiết: Ví dụ như Phan Phương thành thân, ví dụ như lần gặp gỡ cuối cùng của Tiết Mính và Tiết Thái trước khi Tiết Mính qua đời, ví như tại sao Điền Cửu thể tha thứ cho Khương Trầm Ngư, ví như số đoạn mà số độc giả muốn biết nhưng tôi lại viết lướt qua...

      Những đoạn đó thấp thoáng trong đầu tôi, và tôi biết, tuy viết xong nhưng câu chuyện của “Họa quốc” còn chưa kết thúc...

      Vì thế, về sau tôi tiếp tục bổ sung số ngoại truyện của “Họa quốc” để làm đầy đủ tuyến nhân vật phụ mà tôi chưa viết ra trong phần chính văn. Tôi đăng tạp san “Tiên Tiên”, mong được mọi người ủng hộ.

      Phía dưới là vài dòng cảm nhận trong quá trình sáng tác câu chuyện này của tôi, xin được chia sẻ cùng với quý độc giả:

      1. Về nhân vật nam chính

      Khi đăng tải “Tiên Tiên”, vấn đề mà độc giả hỏi nhiều nhất chính là: Ai là nam chính?

      Câu trả lời của tôi là:

      Nếu nam chính là vai diễn có thời lượng diễn lớn nhất, số lần xuất nhiều nhất, hẳn là Tiết Thái.

      “Họa quốc” bắt đầu từ mâu thuẫn của Tiết Thái và Hy Hòa và kết thúc khi Tiết Thái qua đời. Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, Tiết Thái đều xuyên suốt câu chuyện, tỏa sáng rực rỡ. Tôi thích thiếu niên thiên tài này, thích đến mức tôi muốn cho tuổi tác của cậu ta tăng lên. Nếu có thể có Khổng Dung bốn tuổi, Trương Nguyên sáu tuổi, Hà Thỏa tám tuổi, Từ Nhụ Tử chín tuổi, Cam La mười hai tuổi... sao thể có Tiết Thái bảy tuổi?

      Thế là, Tiết Thái xuất cách hoa lệ như thế, bảy tuổi, cái tuổi còn non nớt hơn cả Khương Trầm Ngư. Còn khi Tiết Thái chết, vừa tròn mười lăm tuổi, đúng bằng tuổi Khương Trầm Ngư khi bắt đầu câu chuyện.

      Sắp đặt như thế khiến cho người là tác giả là tôi, tự tận đáy lòng cảm thấy cảm giác số mệnh luân hồi, còn người đọc câu chuyện là các bạn, có cảm giác này ?

      Nhưng dù cho Tiết Thái có xuất chúng thế nào, cậu ta cũng phải là lý do tôi viết “Họa quôc”.

      Cho nên nếu như nhân vật linh hồn của câu chuyện mới là vai chính, mới là vai chính thực . Qua cặp mắt của Khương Trầm Ngư, tôi miêu tả người đàn ông như thế, ta nhìn có vẻ chẳng thiếu sót thứ gì, mọi mặt hoàn mĩ, nhưng lại có cái tôi.

      Các nhân vật khác trong “Họa quốc” hoặc ít hoặc nhiều đều giữ được “cái tôi”. Khí chất cao ngạo của Tiết Thái trước sau vì biến cố của gia tộc mà thay đổi; Hách Dịch chưa từng bị đế vị bó buộc; Chương Hoa cả đời xuôi chèo mát mái; Chiêu Doãn giẫm đạp cả gia tộc dưới gót chân; vai nữ chính của chúng ta là Khương Trầm Ngư, dưới bảo vệ của những người bên cạnh, trước sau vẫn giữ được “thuần khiết lương thiện” ban đầu... Chỉ có Cơ , khi bước ra từ từ đường của mẫu thân, chuẩn bị màng tất cả, vứt bỏ tất cả để bỏ chạy cùng người tình, thứ nhìn thấy lại là đuốc sáng đầy trời và người cha già khuỵu gối quỳ sụp...

      Từ ngày đó trở , Cơ “chết” rồi.

      từ sau ngày hôm đó, là Bạch Trạch, là Kỳ Úc hầu, chỉ còn là Cơ nữa.

      Cho nên, nếu lại hỏi tôi: “14, 14, nam chính trong lòng bạn là ai?”.

      Tôi trả lời: Cơ . Chỉ có Cơ . Vĩnh viễn là Cơ .

      2. Về kết cục

      Rất nhiều năm về sau, tôi biết “hạnh phúc” và “tốt đẹp” kỳ thực là hai loại định nghĩa.

      đơn phương là “tốt đẹp”. Nhưng “hai lòng cùng ” mới là “hạnh phúc”.

      Khương Trầm Ngư đối với Cơ là “ đơn phương”, cho dù có cảm động biết bao, nhưng đương lại quan tâm, đó chỉ là “tốt đẹp”, chứ phải là “hạnh phúc”.

      đơn phương là gặp gỡ tốt đẹp, mơ mộng, nó chỉ dẫn chúng ta phải đối diện với trưởng thành trong thử thách tình cảm như thế nào!

      Sau đó, giành lấy tình bằng tư thế trưởng thành!

      Cho nên, Khương Trầm Ngư trưởng thành nhờ và sau khi trưởng thành, trở nên hoàn mỹ hơn, ấy gặp được tình thực .

      Chỉ có tình thực mới là hạnh phúc.

      Hạnh phúc là khi bạn độc, có người bên bạn; khi bạn đau buồn, có người an ủi bạn; khi bạn bỏ , có người nhớ đến bạn; khi bạn bận rộn, có người đợi chờ bạn...

      Mà những thứ này, Cơ đều thể cho Trầm Ngư.

      mang đến cho Trầm Ngư thế giới rộng lớn khác, để Trầm Ngư học được cách kiên cường, thậm chí có thể có Cơ , có Trầm Ngư hóa phượng hoàng niết bàn sau này, nhưng... người đàn ông như thế, vĩnh viễn chỉ là đóa tuyết liên đỉnh núi cao, có thể ngắm từ xa mà thể chơi đùa, có thể ngưỡng mộ mà thể sở hữu. Cho nên, đó phải là hạnh phúc.

      Còn hạnh phúc Trầm Ngư muốn phải là được ở bên người nàng , người đó cũng nàng, quan tâm đến nàng, phàm chuyện gì cũng đều nhớ đến nàng, có thể giúp đỡ nàng…

      Điều quan trọng nhất là khi ở bên người ấy, lúc nàng vui nhiều hơn lúc nàng buồn. Xét cho cùng, tình là để hưởng thụ, chứ phải để nếm trải cay đắng.

      Như vậy chẳng phải có câu trả lời rồi sao?

      3. Tác phẩm tiếp theo của tôi...

      “Họa quốc” khiến tôi hao tổn rất nhiều tâm huyết, tôi cảm thấy toàn thân như đắm chìm trong mộng cảnh vừa đau thương vừa căng thẳng lâu, khi tỉnh dậy từ giấc mộng này, tôi được giải thoát.

      Thế giới thực trở lại trong tầm nhìn của tôi, khi đó, tôi nhìn thấy tuyết trắng xóa, cây cối khẳng khiu chờ mùa xuân đến.

      Khi mùa hè ấm áp tới, có lẽ cây cối quanh khu nhà tôi ở um tùm tươi tốt chăng?

      Mùa đông qua , cho nên “Họa quốc” cũng qua .

      Trong quá trình đăng tải “Họa quốc”, có tên là “Ngu Thiến” từng viết thư hỏi tôi có thể viết câu chuyện về nữ chính bị điếc hay ? Tôi đồng ý.

      Cho nên, nếu có gì bất ngờ, cuốn sách tiếp theo của tôi, hẳn là câu chuyện liên quan đến bị điếc tìm hạnh phúc và cuối cùng có được hạnh phúc như thế nào ^0^. Đến lúc đó vẫn mong mọi người tích cực ủng hộ “Tiên Tiên”, tích cực ủng hộ 14, ha ha~.

      Bộ tác phẩm tiếp theo, có lẽ nhàng và đáng nhỉ.

      Cho dù thế nào, thế giới đẹp đẽ nhường này, tôi phải cố gắng theo đuổi hạnh phúc.

      Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.

      4. Xin cho tôi chút riêng tư...

      Kính tặng cuốn sách này cho Triệu Minh Diễm nữ sĩ mà tôi kính .

      Chúc mạnh khỏe, bình an, hạnh phúc.

      Cũng xin được cảm ơn các bạn độc giả đọc đến đây.

      Hẹn gặp lại các bạn ở cuốn sách sau.

      Mùa xuân năm 2010, Thập Tứ Khuyết.

      --------------Hoàn-----------

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :