1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Họa quốc - Thập Tứ Khuyết(Full 2 Tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      32.3

      Hoài Cẩn cười cười, trong nụ cười hàm chứa thấu hiểu trong vắt như nước: “Nương nương và thừa tướng giận dỗi mấy ngày nay, cũng đến lúc làm hòa rồi. Nương nương nỡ rời xa thừa tướng như thế, thế hãy dẹp tự ái làm lành . Nô tì nghĩ, thừa tướng có lẽ cũng đợi nương nương đó”.

      Khương Trầm Ngư “A” tiếng, rồi sững người ra.

      “Nương nương, thừa tướng tuy có tài năng lớn, là thần đồng trăm năm mới gặp, nhưng ngài chung quy vẫn còn quá , cũng có chỗ ngài làm tốt lắm, nhưng có chỗ ngài lại làm rất tốt, đó là vì có ai dạy ngài. Nương nương, thử nghĩ mà xem, thừa tướng bảy tuổi cả nhà diệt vong, ông bà cha mẹ, họ hàng thân thích đều chết hết cả. Bây giờ đến nương nương cũng bỏ mặc ngài, nương nương cảm thấy, giờ mình ngài ở nhà, trong phủ đệ quạnh như thế, lẽ nào đáng thương sao? Cho nên...”.

      Hoài Cẩn còn chưa hết câu, Khương Trầm Ngư bật dậy xông ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Chuẩn bị xe! Chuẩn bị xe! Ta phải đến phủ thừa tướng...”.

      Hoài Cẩn rất đúng.

      Kỳ thực Tiết Thái còn đáng thương hơn nàng. Chí ít, nàng còn có cha mẹ tỉ tỉ, nhưng Tiết Thái ngoài Tiết Mính vẫn ở trong lãnh cung, đâu còn người thân nào nữa.

      Nếu mình quan tâm , nỡ xa , nên cố gắng giữ lại, biện pháp tích cực này mới giống phong cách hành xử vốn có của Khương Trầm Ngư.

      Tiết Thái, thế gian này nhất định có phương pháp vẹn cả đôi đường. Ta làm hoàng đế, nhưng ngươi cũng được , có được ? Có được ?

      Khương Trầm Ngư vô thức túm lấy tay áo mình, giống như túm lấy hy vọng chân thực nhất, nỡ buông tay.

      ngọn đèn lẻ chiếu lên khung cửa sổ lạnh giá.

      Những cành trúc đung đưa nhè trong cơn gió đêm, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, càng làm nổi bật u tịch của gian.

      Bóng người màu đen hắt lên giấy dán cửa sổ màu trắng dường như cũng ngừng cử động

      Khi Khương Trầm Ngư đặt chân lên Cơ phủ, được Thôi quản gia dẫn vào sân trong, từ xa nhìn thư phòng, thứ nàng thấy chính là cảnh tượng này.

      Trước sau Tiết Thái vẫn dọn ra khỏi Cơ phủ, sau khi trở thành thừa tướng, vốn dĩ có thể có phủ đệ riêng, nhưng lại từ chối. Về điểm này, Khương Trầm Ngư hiểu rất , nếu đổi lại là nàng, nàng cũng chọn ở lại Cơ phủ. chỉ vì nơi này còn lưu giữ hơi hướm của công tử, điều quan trọng hơn là, phủ đệ của Cơ thực rất tiện lợi, rất gần hoàng cung, giao thông thuận tiện, hơn nữa đồ đạc trong phủ đều đầy đủ, cần gì có nấy, thiết kế hợp lý, cho dù làm chuyện gì, đều có thể mất thời gian ngắn nhất để đạt hiệu suất cao nhất.

      Nhưng bây giờ, khi nàng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tiết Thái ở trong Cơ phủ, nàng lại cảm thấy mình sai. Bởi vì, mọi thứ lên trước mắt nàng đều thê lương như thế, sống ở đây, sao có thể vui vẻ được?

      Thôi quản gia theo sau nàng : “Từ khi Tiết tướng tiếp nhận nơi này, giải tán toàn bộ người hầu, chỉ giữ lại lão nô và trù nương nấu cơm. Bình thường lão nô chỉ giúp dọn dẹp nhà cửa, còn những việc khác được mó tay vào”.

      Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn bóng người cúi đầu đọc sách bên bàn hắt giấy dán cửa sổ, khẽ hỏi: “Thừa tướng vẫn luôn mình thế à?”.

      “Tiết tướng tính cách khá độc, hàng ngày chỉ có bọn thuộc hạ của ngài đến nghị , họa hoằn mới có người đến thăm, hơn nữa...”. Thôi quản gia đến đây, lại thở dài, biết là thương cảm hay là gì khác: “Ngài ấy biết vì sao tín nhiệm ai, ngài ấy gọi, bọn lão nô cũng được tự tiện vào thư phòng của ngài”.

      Trái tim của Khương Trầm Ngư nặng nề thêm mấy phần, nàng xua xua tay, ra hiệu cho Thôi quản gia lui xuống, sau đó mình tiến lên đẩy cửa thư phòng ra.

      Đúng như nàng nhìn qua cửa sổ giấy, Tiết Thái đọc sách, nghe thấy tiếng động cũng ngẩng đầu, vẫn vùi đầu trong đống sách như cũ.

      chào hỏi nàng, nàng cũng lên tiếng, đầu tiên nàng dạo vòng quanh thư phòng. Thư phòng gần như có bất kỳ thay đổi nào so với lần trước nàng thấy, xem ra, Tiết Thái cũng cố ý giữ nguyên trạng. Cây cung treo tường cũng được gỡ xuống, Tiết Thái chưa chuẩn bị xong sao?

      Khương Trầm Ngư im lặng quan sát lúc, sau đó đến cạnh bàn, ngó đầu qua nhìn, Tiết Thái dọc “Lục Tổ đàn kinh”, bèn chậm rãi đọc thuộc đoạn trong đó: “Tâm bình hà lao trì giới? Hành trực hà dụng tu thiền? n tắc thân dưỡng phụ mẫu, nghĩa tắc thượng hạ tương lân. Nhượng tắc tôn ti hòa mục, nhẫn tắc chúng ác vô huyên. Nhược năng toàn mộc xuất hỏa, ứ nê định sinh hồng liên. Khổ khẩu đích thị lương dược, nghịch nhĩ tất thị trung ngôn...”(2)

      Quả nhiên, đọc đến đây, Tiết Thái cười phì tiếng, ánh mắt vẫn đặt cuốn sách như cũ, chịu nhìn nàng.

      Khương Trầm Ngư dứt khoát đưa tay chặn lên cuốn sách đó, : “Ngươi thấy ta đến đây, cho nên cố ý đọc cuốn sách này để châm chích ta phải ? Có gì sao thẳng trước mặt ta?”.

      “Ta và thái hậu chẳng có gì để cả”. Tiết Thái rút cuốn sách trong tay nàng ra, quay sang hướng khác tiếp tục đọc.

      uổng cho ngươi là thừa tướng của Bích quốc, ăn càn rỡ như vậy, đáng bị chém đầu”.

      “Thế chém ”. Tiết Thái tỏ vẻ coi lời nàng ra gì: “Dù sao hai năm trước đầu của ta cũng nên bị chém rồi”.

      “Tiết Thái!”. Khương Trầm Ngư giật cuốn sách trong tay , giận dữ : “Nhìn ta đây!”.

      Tiết Thái ngước mắt lên, lườm nàng: “Thái hậu có gì căn dặn à?”.

      cho phép ngươi với ta lạnh nhạt như thế nữa”. Lại thấy Tiết Thái cười nhạt, Khương Trầm Ngư theo bản năng giơ tay ra nhéo tai Tiết Thái.

      E là Tiết Thái cả đời này cũng chưa bị người khác đối xử như thế, bất giác sững người.

      Còn Khương Trầm Ngư bây giờ mới ý thức rốt cuộc mình làm chuyện thất thố như thế nào, nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn tai Tiết Thái, cứ thế đứng như phỗng.

      Hai người mắt to mắt nhìn nhau im lặng lúc.

      Cuối cùng vẫn là Khương Trầm Ngư tự tỉnh ra trước, hoang mang thu tay lại, bối rối giấu sau lưng, hắng giọng mấy tiếng :

      “Tóm lại, ta cố ý tới đây thăm ngươi, ngươi... được phép bày bộ mặt thần giữ cửa đó ra với ta”.

      Tiết Thái im lặng nhìn nàng, đồng tử đen láy sâu thẳm, giống như chút biểu cảm, lại giống như vì chất chứa quá nhiều biểu cảm nên thể nhìn ra nổi.

      Trái tim Khương Trầm Ngư bỗng nhiên mềm nhũn, nàng dịu giọng : “Tiết Thái, ngươi luôn hiểu lý lẽ, thế hôm nay ta đến đây để lý với ngươi. Nếu ngươi có thể thuyết phục ta, ta nghe theo ngươi, nhưng nếu ta thuyết phục được ngươi, ngươi phải nghe theo ta, ngoan ngoãn quay lại lên triều cùng ta. Ngươi... đồng ý chứ?”.

      Tiết Thái chăm chăm nhìn nàng lúc lâu, rồi nhìn sang chỗ khác. Theo hiểu biết của Khương Trầm Ngư về , biết rằng như vậy là đồng ý. Thế nên nàng hít hơi sâu, nghiêm mặt : “Vậy ta trước. Tiết Thái, ta muốn xưng đế, có ba nguyên nhân. là, nữ tử làm hoàng đế, đối với đất nước là tai họa. Tuy bây giờ vị nữ đế của Trình quốc là Di Thù, nhưng, mọi người ta như thế nào, nhìn ta như thế nào, chúng ta đều rất . Khương Trầm Ngư ta có dũng khí thách thức truyền thống lễ pháp cả mấy nghìn năm”.

      Tiết Thái có bất cứ phản ứng nào.

      Khương Trầm Ngư lại : “Thứ hai, nếu như ta xưng đế, ngươi để Tân Dã sau này dùng thân phận gì để kế thừa Bích quốc đây? Nếu ta là hoàng đế, giang sơn tất đổi, từ đây hoàng tộc họ Khương còn là họ Lý, thế chiếu theo luật pháp, trừ phi giữa chừng có người tranh quyền đoạt vị, nếu quân vương đời sau phải mang họ Khương. Ta thể để Khương tộc đến bước này, gánh lấy tội danh soán quyền đổi nước. Cho dù ta có thể nhất thời dùng thủ đoạn cứng rắn để khống chế thời cuộc, nhưng trăm năm sau, sử sách viết về ta như thế nào? Viết về Khương thị như thế nào? Lại viết về Tân Dã như thế nào? Việc này đối với nó, thực quá tàn nhẫn. Tiết Thái, bao nhiêu năm qua, bởi vì chuyện kế vị mà những đứa trẻ bị hủy hoại còn chưa đủ nhiều sao? Nếu Chiêu Doãn bị đưa vào cung, đâu có hình thành tính cách méo mó như thế, công tử và Hy Hòa đâu có bị chia lìa; Di Phi nếu mồ côi mẹ từ , quái gở, điên điên cuồng cuồng; Di Thù nếu bị cha mình cưỡng bức, đâu có nham hiểm buông thả, máu lạnh như vậy; thậm chí... cả ngươi. Tiết Thái, đối với con người, tuổi thơ yên lành quan trọng biết bao, ngươi đáng lẽ phải biết điều này hơn ai hết. Chúng ta thể cứu vãn được, thế nhưng, chí ít chúng ta có thể để lại hạnh phúc và niềm vui cho đời sau, phải sao? Ta thể ích kỷ, chỉ nghĩ cho riêng mình như thế, ta phải nghĩ cho Tân Dã, ta phải nghĩ cho an cư lạc nghiệp của bách tính thiên hạ”.

      Ánh mắt Tiết Thái sáng rỡ lên mấy hồi, dường như có chút bị thuyết phục.

      Khương Trầm Ngư chầm chầm đặt cuốn kinh thư trong tay xuống mặt bàn: “Thứ ba, Tiết Thái, ngươi biết ? Lúc sinh thời Chiêu Doãn với ta, nếu như ta thực muốn tốt cho Tân Dã, vậy hãy nhận nó làm con, biến nó thành con trai của ta, tự tay nuôi dưỡng nó. Đương nhiên, khi đó tình hình khác bây giờ, Chiêu Doãn vẫn còn sống, có lẽ phi tử khác cũng có con cái, cho nên muốn lập Tân Dã làm thái tử, người duy nhất kế vị hoàng vị, được hoàng hậu nuôi dưỡng là danh chính ngôn thuận nhất. Tân Dã bây giờ phải lo lắng chuyện này nữa. Nhưng khi đó, ta nghe Chiêu Doãn xong, trong lòng rất khó chịu, tối hôm đó, ta nằm mơ. Ta mơ thấy rất nhiều cung nữ thái giám xông vào Gia Ninh cung, bế Tân Dã , là phải giao cho hoàng hậu cũng chính là ta nuôi nấng. Lúc đó tỉ tỉ ngã mặt đất, vừa khóc vừa bò lên phía trước, đòi trả con lại cho tỉ ấy, nhưng đều vô dụng cả. Sau đó, tỉ tỉ bị điên, bị nhốt sau hàng rào, đầu tóc xõa xượi, mặt đầy máu và nước mắt kêu gào: ‘Trả con lại cho ta, trả con lại cho ta...’. Ta tỉnh mộng, toàn thân run rẩy”.

      Bờ môi Tiết Thái mấp máy mấy cái, sau đó lại mím chặt hơn.

      “Tiết Thái, khi tỉnh lại ta tự với mình, người sau hàng rào đó là tỉ tỉ của ta, tuy có máu mủ ruột rà nhưng tình như chân tay, ta thể đẩy tỉ tỉ của mình vào hoàn cảnh đó được, ta thể hủy hoại đời của tỉ ấy. Chiêu Doãn có thể vô tình với Cơ , Di Thù có thể ép các ca ca của mình chết, nhưng ta thể. Nếu ta cũng làm như thế, ta so với bọn họ - những kẻ ta coi thường - có gì là khác biệt đâu? Cho nên, Chiêu Doãn chết rồi, hoàng vị này là của Tân Dã, thể, cũng cho phép bất cứ rắc rối nào phát sinh. Ngươi có thể hiểu ?”.

      Tiết Thái lặng im cầm cuốn kinh thư lên, quay người nhét nó vào lại giá sách, sau đó, vẫn giữ tư thế quay lưng với nàng, nhàng, ngập ngừng, cực kỳ khó mở lời, : “Ta chỉ là... muốn... ngươi lấy chồng mà thôi...”.

      Mắt Khương Trầm Ngư đột nhiên trợn tròn, thể , nàng từng nghĩ vô số khả năng, nhưng lại chưa hề nghĩ qua, lý do Tiết Thái cố chấp lại là điều này.

      Ánh đèn chiếu lên lưng Tiết Thái, cũng kéo bóng của trùm lên giá sách, nhìn như thể có hai người. Còn xoay lưng lại với Khương Trầm Ngư, trước sau vẫn quay người lại, thấp giọng : “Chiêu Doãn chết rồi, ngươi chính là thái hậu, nghĩa là số phận định chết già trong cung, độc cả đời. Nhưng ngươi mới mười bảy tuổi, con đường tương lai còn rất dài rất dài, tuy... Cơ chết rồi, nhưng ngươi gặp những người khác biết trân trọng ngươi, đối tốt với ngươỉ - chỉ cần ngươi có cơ hội đó. Mà xưng đế, chính là cơ hội tốt nhất cũng là duy nhất của ngươi. Sau khi làm nữ hoàng, ngươi có thể mở hậu cung, ngươi có thể tùy ý lựa chọn trượng phu mà mình thích, ngươi... có thể có hạnh phúc...”.

      Giọng càng càng , cuối cùng lý nhí đến mức gần nghe ra.

      Sống mũi Khương Trầm Ngư cay cay, kìm chế được tiến lên phía trước, ôm Tiết Thái từ đằng sau.

      Tiết Thái thấp hơn nàng cái đầu, nàng ôm , giống như ôm đứa trẻ - mà thực tế, cũng thực đứa trẻ.

      “Đồ ngốc... đồ ngốc...”. Nước mắt của nàng lăn xuống, vừa cảm động vừa chua xót: “Sao ngươi có thể nghĩ đến lý do này? Lại còn vì lý do này mà giận dỗi với ta, thèm để ý ta, để ta buồn mất mấy ngày... đồ ngốc...”.

      Tiết Thái đứng bất động, để mặc cho nàng ôm, khuôn mặt giấu vào bóng tối, dù là ai cũng thể nhìn biểu cảm của lúc này.

      “Ta...”. Khương Trầm Ngư ngắt quãng: “Ta muốn lấy chồng, đó. Có lẽ ngươi và tất cả mọi người đều thấy, ta là nữ nhân mệnh khổ, người ta muốn lấy thích ta, lại còn chết rồi. Người cưới ta cũng thích ta, cũng chết. Là quốc mẫu, ta còn chưa thực trưởng thành bắt đầu già nua; sau này làm thái hậu tức là cả đời tàn úa sớm như thế này. Nhưng đồ ngốc ạ, tại sao ngươi biết? Ở đây của ta, ở chỗ này...”. Nàng sờ lên lồng ngực của mình: “Bởi vì từng có người, người hoàn mỹ như thế, cho nên, tuy ta độc, nhưng thấy trống vắng”.

      Nàng xoay người Tiết Thái lại, nâng mặt lên, dùng ánh mắt dịu dàng vô hạn cũng bi thương vô hạn, nhìn thẳng vào : “Đúng như lời ngươi , chỉ có người đẹp hơn cả Hy Hòa phu nhân mới có thể trở thành thê tử của ngươi...”.

      Hàng mi Tiết Thái rung lên cái, lên tiếng phản bác: “Ta chỉ cố ý gây khó dễ...”.

      Khương Trầm Ngư mỉm cười: “Nhưng đổi lại là ta, thực là cảm giác ‘tằng kinh thương hải nan vi thủy’(3)”.

      Tiết Thái lại trầm ngâm, hàng mi dài cụp xuống, che phủ đôi mắt.

      “Cho nên, Tiết Thái...”. Khương Trầm Ngư kéo tay , cứ thế bốn bàn tay nắm lấy nhau, truyền hơi ấm cho nhau: “Chúng ta làm lành nhé. Có được ?”.

      Bàn tay Tiết Thái run lên rệt.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      32.3

      Hoài Cẩn cười cười, trong nụ cười hàm chứa thấu hiểu trong vắt như nước: “Nương nương và thừa tướng giận dỗi mấy ngày nay, cũng đến lúc làm hòa rồi. Nương nương nỡ rời xa thừa tướng như thế, thế hãy dẹp tự ái làm lành . Nô tì nghĩ, thừa tướng có lẽ cũng đợi nương nương đó”.

      Khương Trầm Ngư “A” tiếng, rồi sững người ra.

      “Nương nương, thừa tướng tuy có tài năng lớn, là thần đồng trăm năm mới gặp, nhưng ngài chung quy vẫn còn quá , cũng có chỗ ngài làm tốt lắm, nhưng có chỗ ngài lại làm rất tốt, đó là vì có ai dạy ngài. Nương nương, thử nghĩ mà xem, thừa tướng bảy tuổi cả nhà diệt vong, ông bà cha mẹ, họ hàng thân thích đều chết hết cả. Bây giờ đến nương nương cũng bỏ mặc ngài, nương nương cảm thấy, giờ mình ngài ở nhà, trong phủ đệ quạnh như thế, lẽ nào đáng thương sao? Cho nên...”.

      Hoài Cẩn còn chưa hết câu, Khương Trầm Ngư bật dậy xông ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Chuẩn bị xe! Chuẩn bị xe! Ta phải đến phủ thừa tướng...”.

      Hoài Cẩn rất đúng.

      Kỳ thực Tiết Thái còn đáng thương hơn nàng. Chí ít, nàng còn có cha mẹ tỉ tỉ, nhưng Tiết Thái ngoài Tiết Mính vẫn ở trong lãnh cung, đâu còn người thân nào nữa.

      Nếu mình quan tâm , nỡ xa , nên cố gắng giữ lại, biện pháp tích cực này mới giống phong cách hành xử vốn có của Khương Trầm Ngư.

      Tiết Thái, thế gian này nhất định có phương pháp vẹn cả đôi đường. Ta làm hoàng đế, nhưng ngươi cũng được , có được ? Có được ?

      Khương Trầm Ngư vô thức túm lấy tay áo mình, giống như túm lấy hy vọng chân thực nhất, nỡ buông tay.

      ngọn đèn lẻ chiếu lên khung cửa sổ lạnh giá.

      Những cành trúc đung đưa nhè trong cơn gió đêm, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, càng làm nổi bật u tịch của gian.

      Bóng người màu đen hắt lên giấy dán cửa sổ màu trắng dường như cũng ngừng cử động

      Khi Khương Trầm Ngư đặt chân lên Cơ phủ, được Thôi quản gia dẫn vào sân trong, từ xa nhìn thư phòng, thứ nàng thấy chính là cảnh tượng này.

      Trước sau Tiết Thái vẫn dọn ra khỏi Cơ phủ, sau khi trở thành thừa tướng, vốn dĩ có thể có phủ đệ riêng, nhưng lại từ chối. Về điểm này, Khương Trầm Ngư hiểu rất , nếu đổi lại là nàng, nàng cũng chọn ở lại Cơ phủ. chỉ vì nơi này còn lưu giữ hơi hướm của công tử, điều quan trọng hơn là, phủ đệ của Cơ thực rất tiện lợi, rất gần hoàng cung, giao thông thuận tiện, hơn nữa đồ đạc trong phủ đều đầy đủ, cần gì có nấy, thiết kế hợp lý, cho dù làm chuyện gì, đều có thể mất thời gian ngắn nhất để đạt hiệu suất cao nhất.

      Nhưng bây giờ, khi nàng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tiết Thái ở trong Cơ phủ, nàng lại cảm thấy mình sai. Bởi vì, mọi thứ lên trước mắt nàng đều thê lương như thế, sống ở đây, sao có thể vui vẻ được?

      Thôi quản gia theo sau nàng : “Từ khi Tiết tướng tiếp nhận nơi này, giải tán toàn bộ người hầu, chỉ giữ lại lão nô và trù nương nấu cơm. Bình thường lão nô chỉ giúp dọn dẹp nhà cửa, còn những việc khác được mó tay vào”.

      Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn bóng người cúi đầu đọc sách bên bàn hắt giấy dán cửa sổ, khẽ hỏi: “Thừa tướng vẫn luôn mình thế à?”.

      “Tiết tướng tính cách khá độc, hàng ngày chỉ có bọn thuộc hạ của ngài đến nghị , họa hoằn mới có người đến thăm, hơn nữa...”. Thôi quản gia đến đây, lại thở dài, biết là thương cảm hay là gì khác: “Ngài ấy biết vì sao tín nhiệm ai, ngài ấy gọi, bọn lão nô cũng được tự tiện vào thư phòng của ngài”.

      Trái tim của Khương Trầm Ngư nặng nề thêm mấy phần, nàng xua xua tay, ra hiệu cho Thôi quản gia lui xuống, sau đó mình tiến lên đẩy cửa thư phòng ra.

      Đúng như nàng nhìn qua cửa sổ giấy, Tiết Thái đọc sách, nghe thấy tiếng động cũng ngẩng đầu, vẫn vùi đầu trong đống sách như cũ.

      chào hỏi nàng, nàng cũng lên tiếng, đầu tiên nàng dạo vòng quanh thư phòng. Thư phòng gần như có bất kỳ thay đổi nào so với lần trước nàng thấy, xem ra, Tiết Thái cũng cố ý giữ nguyên trạng. Cây cung treo tường cũng được gỡ xuống, Tiết Thái chưa chuẩn bị xong sao?

      Khương Trầm Ngư im lặng quan sát lúc, sau đó đến cạnh bàn, ngó đầu qua nhìn, Tiết Thái dọc “Lục Tổ đàn kinh”, bèn chậm rãi đọc thuộc đoạn trong đó: “Tâm bình hà lao trì giới? Hành trực hà dụng tu thiền? n tắc thân dưỡng phụ mẫu, nghĩa tắc thượng hạ tương lân. Nhượng tắc tôn ti hòa mục, nhẫn tắc chúng ác vô huyên. Nhược năng toàn mộc xuất hỏa, ứ nê định sinh hồng liên. Khổ khẩu đích thị lương dược, nghịch nhĩ tất thị trung ngôn...”(2)

      Quả nhiên, đọc đến đây, Tiết Thái cười phì tiếng, ánh mắt vẫn đặt cuốn sách như cũ, chịu nhìn nàng.

      Khương Trầm Ngư dứt khoát đưa tay chặn lên cuốn sách đó, : “Ngươi thấy ta đến đây, cho nên cố ý đọc cuốn sách này để châm chích ta phải ? Có gì sao thẳng trước mặt ta?”.

      “Ta và thái hậu chẳng có gì để cả”. Tiết Thái rút cuốn sách trong tay nàng ra, quay sang hướng khác tiếp tục đọc.

      uổng cho ngươi là thừa tướng của Bích quốc, ăn càn rỡ như vậy, đáng bị chém đầu”.

      “Thế chém ”. Tiết Thái tỏ vẻ coi lời nàng ra gì: “Dù sao hai năm trước đầu của ta cũng nên bị chém rồi”.

      “Tiết Thái!”. Khương Trầm Ngư giật cuốn sách trong tay , giận dữ : “Nhìn ta đây!”.

      Tiết Thái ngước mắt lên, lườm nàng: “Thái hậu có gì căn dặn à?”.

      cho phép ngươi với ta lạnh nhạt như thế nữa”. Lại thấy Tiết Thái cười nhạt, Khương Trầm Ngư theo bản năng giơ tay ra nhéo tai Tiết Thái.

      E là Tiết Thái cả đời này cũng chưa bị người khác đối xử như thế, bất giác sững người.

      Còn Khương Trầm Ngư bây giờ mới ý thức rốt cuộc mình làm chuyện thất thố như thế nào, nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn tai Tiết Thái, cứ thế đứng như phỗng.

      Hai người mắt to mắt nhìn nhau im lặng lúc.

      Cuối cùng vẫn là Khương Trầm Ngư tự tỉnh ra trước, hoang mang thu tay lại, bối rối giấu sau lưng, hắng giọng mấy tiếng :

      “Tóm lại, ta cố ý tới đây thăm ngươi, ngươi... được phép bày bộ mặt thần giữ cửa đó ra với ta”.

      Tiết Thái im lặng nhìn nàng, đồng tử đen láy sâu thẳm, giống như chút biểu cảm, lại giống như vì chất chứa quá nhiều biểu cảm nên thể nhìn ra nổi.

      Trái tim Khương Trầm Ngư bỗng nhiên mềm nhũn, nàng dịu giọng : “Tiết Thái, ngươi luôn hiểu lý lẽ, thế hôm nay ta đến đây để lý với ngươi. Nếu ngươi có thể thuyết phục ta, ta nghe theo ngươi, nhưng nếu ta thuyết phục được ngươi, ngươi phải nghe theo ta, ngoan ngoãn quay lại lên triều cùng ta. Ngươi... đồng ý chứ?”.

      Tiết Thái chăm chăm nhìn nàng lúc lâu, rồi nhìn sang chỗ khác. Theo hiểu biết của Khương Trầm Ngư về , biết rằng như vậy là đồng ý. Thế nên nàng hít hơi sâu, nghiêm mặt : “Vậy ta trước. Tiết Thái, ta muốn xưng đế, có ba nguyên nhân. là, nữ tử làm hoàng đế, đối với đất nước là tai họa. Tuy bây giờ vị nữ đế của Trình quốc là Di Thù, nhưng, mọi người ta như thế nào, nhìn ta như thế nào, chúng ta đều rất . Khương Trầm Ngư ta có dũng khí thách thức truyền thống lễ pháp cả mấy nghìn năm”.

      Tiết Thái có bất cứ phản ứng nào.

      Khương Trầm Ngư lại : “Thứ hai, nếu như ta xưng đế, ngươi để Tân Dã sau này dùng thân phận gì để kế thừa Bích quốc đây? Nếu ta là hoàng đế, giang sơn tất đổi, từ đây hoàng tộc họ Khương còn là họ Lý, thế chiếu theo luật pháp, trừ phi giữa chừng có người tranh quyền đoạt vị, nếu quân vương đời sau phải mang họ Khương. Ta thể để Khương tộc đến bước này, gánh lấy tội danh soán quyền đổi nước. Cho dù ta có thể nhất thời dùng thủ đoạn cứng rắn để khống chế thời cuộc, nhưng trăm năm sau, sử sách viết về ta như thế nào? Viết về Khương thị như thế nào? Lại viết về Tân Dã như thế nào? Việc này đối với nó, thực quá tàn nhẫn. Tiết Thái, bao nhiêu năm qua, bởi vì chuyện kế vị mà những đứa trẻ bị hủy hoại còn chưa đủ nhiều sao? Nếu Chiêu Doãn bị đưa vào cung, đâu có hình thành tính cách méo mó như thế, công tử và Hy Hòa đâu có bị chia lìa; Di Phi nếu mồ côi mẹ từ , quái gở, điên điên cuồng cuồng; Di Thù nếu bị cha mình cưỡng bức, đâu có nham hiểm buông thả, máu lạnh như vậy; thậm chí... cả ngươi. Tiết Thái, đối với con người, tuổi thơ yên lành quan trọng biết bao, ngươi đáng lẽ phải biết điều này hơn ai hết. Chúng ta thể cứu vãn được, thế nhưng, chí ít chúng ta có thể để lại hạnh phúc và niềm vui cho đời sau, phải sao? Ta thể ích kỷ, chỉ nghĩ cho riêng mình như thế, ta phải nghĩ cho Tân Dã, ta phải nghĩ cho an cư lạc nghiệp của bách tính thiên hạ”.

      Ánh mắt Tiết Thái sáng rỡ lên mấy hồi, dường như có chút bị thuyết phục.

      Khương Trầm Ngư chầm chầm đặt cuốn kinh thư trong tay xuống mặt bàn: “Thứ ba, Tiết Thái, ngươi biết ? Lúc sinh thời Chiêu Doãn với ta, nếu như ta thực muốn tốt cho Tân Dã, vậy hãy nhận nó làm con, biến nó thành con trai của ta, tự tay nuôi dưỡng nó. Đương nhiên, khi đó tình hình khác bây giờ, Chiêu Doãn vẫn còn sống, có lẽ phi tử khác cũng có con cái, cho nên muốn lập Tân Dã làm thái tử, người duy nhất kế vị hoàng vị, được hoàng hậu nuôi dưỡng là danh chính ngôn thuận nhất. Tân Dã bây giờ phải lo lắng chuyện này nữa. Nhưng khi đó, ta nghe Chiêu Doãn xong, trong lòng rất khó chịu, tối hôm đó, ta nằm mơ. Ta mơ thấy rất nhiều cung nữ thái giám xông vào Gia Ninh cung, bế Tân Dã , là phải giao cho hoàng hậu cũng chính là ta nuôi nấng. Lúc đó tỉ tỉ ngã mặt đất, vừa khóc vừa bò lên phía trước, đòi trả con lại cho tỉ ấy, nhưng đều vô dụng cả. Sau đó, tỉ tỉ bị điên, bị nhốt sau hàng rào, đầu tóc xõa xượi, mặt đầy máu và nước mắt kêu gào: ‘Trả con lại cho ta, trả con lại cho ta...’. Ta tỉnh mộng, toàn thân run rẩy”.

      Bờ môi Tiết Thái mấp máy mấy cái, sau đó lại mím chặt hơn.

      “Tiết Thái, khi tỉnh lại ta tự với mình, người sau hàng rào đó là tỉ tỉ của ta, tuy có máu mủ ruột rà nhưng tình như chân tay, ta thể đẩy tỉ tỉ của mình vào hoàn cảnh đó được, ta thể hủy hoại đời của tỉ ấy. Chiêu Doãn có thể vô tình với Cơ , Di Thù có thể ép các ca ca của mình chết, nhưng ta thể. Nếu ta cũng làm như thế, ta so với bọn họ - những kẻ ta coi thường - có gì là khác biệt đâu? Cho nên, Chiêu Doãn chết rồi, hoàng vị này là của Tân Dã, thể, cũng cho phép bất cứ rắc rối nào phát sinh. Ngươi có thể hiểu ?”.

      Tiết Thái lặng im cầm cuốn kinh thư lên, quay người nhét nó vào lại giá sách, sau đó, vẫn giữ tư thế quay lưng với nàng, nhàng, ngập ngừng, cực kỳ khó mở lời, : “Ta chỉ là... muốn... ngươi lấy chồng mà thôi...”.

      Mắt Khương Trầm Ngư đột nhiên trợn tròn, thể , nàng từng nghĩ vô số khả năng, nhưng lại chưa hề nghĩ qua, lý do Tiết Thái cố chấp lại là điều này.

      Ánh đèn chiếu lên lưng Tiết Thái, cũng kéo bóng của trùm lên giá sách, nhìn như thể có hai người. Còn xoay lưng lại với Khương Trầm Ngư, trước sau vẫn quay người lại, thấp giọng : “Chiêu Doãn chết rồi, ngươi chính là thái hậu, nghĩa là số phận định chết già trong cung, độc cả đời. Nhưng ngươi mới mười bảy tuổi, con đường tương lai còn rất dài rất dài, tuy... Cơ chết rồi, nhưng ngươi gặp những người khác biết trân trọng ngươi, đối tốt với ngươỉ - chỉ cần ngươi có cơ hội đó. Mà xưng đế, chính là cơ hội tốt nhất cũng là duy nhất của ngươi. Sau khi làm nữ hoàng, ngươi có thể mở hậu cung, ngươi có thể tùy ý lựa chọn trượng phu mà mình thích, ngươi... có thể có hạnh phúc...”.

      Giọng càng càng , cuối cùng lý nhí đến mức gần nghe ra.

      Sống mũi Khương Trầm Ngư cay cay, kìm chế được tiến lên phía trước, ôm Tiết Thái từ đằng sau.

      Tiết Thái thấp hơn nàng cái đầu, nàng ôm , giống như ôm đứa trẻ - mà thực tế, cũng thực đứa trẻ.

      “Đồ ngốc... đồ ngốc...”. Nước mắt của nàng lăn xuống, vừa cảm động vừa chua xót: “Sao ngươi có thể nghĩ đến lý do này? Lại còn vì lý do này mà giận dỗi với ta, thèm để ý ta, để ta buồn mất mấy ngày... đồ ngốc...”.

      Tiết Thái đứng bất động, để mặc cho nàng ôm, khuôn mặt giấu vào bóng tối, dù là ai cũng thể nhìn biểu cảm của lúc này.

      “Ta...”. Khương Trầm Ngư ngắt quãng: “Ta muốn lấy chồng, đó. Có lẽ ngươi và tất cả mọi người đều thấy, ta là nữ nhân mệnh khổ, người ta muốn lấy thích ta, lại còn chết rồi. Người cưới ta cũng thích ta, cũng chết. Là quốc mẫu, ta còn chưa thực trưởng thành bắt đầu già nua; sau này làm thái hậu tức là cả đời tàn úa sớm như thế này. Nhưng đồ ngốc ạ, tại sao ngươi biết? Ở đây của ta, ở chỗ này...”. Nàng sờ lên lồng ngực của mình: “Bởi vì từng có người, người hoàn mỹ như thế, cho nên, tuy ta độc, nhưng thấy trống vắng”.

      Nàng xoay người Tiết Thái lại, nâng mặt lên, dùng ánh mắt dịu dàng vô hạn cũng bi thương vô hạn, nhìn thẳng vào : “Đúng như lời ngươi , chỉ có người đẹp hơn cả Hy Hòa phu nhân mới có thể trở thành thê tử của ngươi...”.

      Hàng mi Tiết Thái rung lên cái, lên tiếng phản bác: “Ta chỉ cố ý gây khó dễ...”.

      Khương Trầm Ngư mỉm cười: “Nhưng đổi lại là ta, thực là cảm giác ‘tằng kinh thương hải nan vi thủy’(3)”.

      Tiết Thái lại trầm ngâm, hàng mi dài cụp xuống, che phủ đôi mắt.

      “Cho nên, Tiết Thái...”. Khương Trầm Ngư kéo tay , cứ thế bốn bàn tay nắm lấy nhau, truyền hơi ấm cho nhau: “Chúng ta làm lành nhé. Có được ?”.

      Bàn tay Tiết Thái run lên rệt.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      32.4

      Bấy giờ Khương Trầm Ngư mới để lộ chút biểu cảm ấm ức, hạ thấp giọng : “Ta có thể coi chuyện trước đây của chúng ta là cãi nhau ? Nếu như có thể, ta có thể đề nghị cãi nhau nữa ? Tiết Thái, nếu bây giờ hỏi ta người ta muốn mất đời này nhất là ai... câu trả lời của ta chính là ngươi”.

      Hơi thở của Tiết Thái loạn nhịp rệt.

      “Nếu ta mất mẫu thân, bởi vì trong tiềm thức luôn biết ngày như thế, cho nên ta chuẩn bị đủ dũng khí để tiếp; nếu ta mất tỉ tỉ, tuy đau thương nhưng ta cố gắng nuôi nấng Tân Dã, để tỉ ấy phải vương vấn; nếu ta mất những người khác, ta đều có đủ mọi phương thức để bù đắp và cắt bỏ; nhưng... nếu ta mất ngươi... Tiết Thái, ngươi có biết , đối với ta, ngươi chỉ là ngươi đâu. Ngươi là lý do ta công tử năm mười ba tuổi; ngươi là thanh kiếm báo thù cho công tử của ta; ngươi còn là cánh tay thứ ba từ sau khi ta lên ngôi hoàng hậu Bích quốc...”. đến đây, Khương Trầm Ngư úp hai bàn tay vào nhau, bao bọc tay Tiết Thái bên trong, ánh mắt chăm chú nhìn , rành rọt từng chữ từng chữ : “Số mệnh định đời này ta và ngươi kết duyên, thế , tuyệt đối cho phép những chuyện ngoài thiên mệnh phá hỏng. Chúng ta làm lành nhé”.

      Tiết Thái nhìn chằm chằm hai đôi bàn tay giao nhau rất lâu, cuối cùng, gượng gạo gật đầu cái, coi như đồng ý.

      Nụ cười lập tức thắp sáng gương mặt Khương Trầm Ngư: “Thế là chắc rồi nhé, ngày mai ngươi phải lên triều đấy”.

      Tiết Thái khẽ “ừm” tiếng.

      Khương Trầm Ngư nhìn đăm đăm, thở dài buồn bã : “Ngươi... có lúc giống ca ca của ta...”.

      Khóe mắt Tiết Thái bắt đầu co giật.

      Khương Trầm Ngư cười phì: “Nhưng nhiều lúc ngươi lại giống tiểu đệ đệ hiểu chuyện hơn”.

      Tiết Thái lập tức rút tay từ trong lòng bàn tay nàng ra, sau đó cau mày, trừng mắt lườm nàng.

      Khương Trầm Ngư chớp chớp mắt, cố ý chọc ghẹo: “Thực ra, ngươi biết ? Tuy làm thái hậu thể gả cho người khác cách quang minh chính đại, nhưng kỳ thực cũng có thể có hậu cung, thu thập đống nam sủng. Ví như Triệu Cơ và Lao Ái đời Tần; ví như Phùng thái hậu va các thần tử

      Vương Duệ Lý Xung Lý Dịch thời Bắc Ngụy, lại ví như...”.

      Tiết Thái lập tức quay trở lại bên cạnh thư án, vừa lấy giấy viết thư bắt đầu viết hồi , vừa lạnh lùng : “Nếu nương nương có chuyện gì khác mời về . Vi thần rất bận”.

      Khương Trầm Ngư thấy đạt được mục đích, bèn mím môi cười quay người chuẩn bị rời . Vừa đến cửa, sau lưng vang lên tiếng của Tiết Thái: “Đợi ”.

      Nàng quay đầu, ánh mắt lưu chuyển: “Chuyện gì? Tiết đệ đệ?”.

      Tiết Thái có phản ứng gì với cách xưng hô này của nàng, khuôn mặt nhắn, nghiêm túc lên thương xót kỳ lạ: “Những lời ngươi hôm nay, từng chữ ta đều ghi nhớ”.

      “Cho nên”. Thấy nghiêm trang như thế, nàng lại cảm thấy bất an.

      “Cho nên, nếu sau này xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ cần nhớ đêm nay, ngươi những lời này là đủ”.

      “Hả?”. Nàng càng lúc càng hiểu.

      có chuyện gì. Ngươi ”. Tiết Thái xong, cúi đầu bắt đầu viết thư.

      Khương Trầm Ngư ngơ ngác nhìn lúc, lòng biết nếu muốn , dù nàng tiếp tục truy hỏi cũng chẳng ích gì, thôi bỏ , sớm muộn gì cũng biết thôi. Cứ nghĩ đến nàng và Tiết Thái giảng hòa, lòng kìm được vui vẻ, suốt dọc đường cứ tủm tỉm cười ra khỏi phủ. Nàng lên xe ngựa, ngồi trong xe nhớ đến loạt phản ứng của Tiết Thái ban nãy, nhớ đến câu của - “Ta... chỉ là... muốn ngươi lấy chồng mà thôi...”. Trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót.

      Ngọt ngào đương nhiên là vì Tiết Thái lại nghĩ cho nàng đến mức này, đứa trẻ cao ngạo, coi ai ra gì như thế, lại có thể lòng dạ nghĩ cho nàng, ấm áp biết bao, cảm động biết bao.

      Chua xót là vì đúng như , trở thành nữ đế nàng mới có cơ hội có được mái ấm và hạnh phúc về tình cảm. Còn làm thái hậu... cái gọi là nam sủng chẳng qua chỉ là giỡn mà thôi. Nàng phải là người như thế. Về điểm này, nàng biết và Tiết Thái cũng hiểu rất .

      Mẫu thân, xin lỗi người... cả đời này của con , xem ra vô duyên với việc sinh con đẻ cái, cử án tề mi rồi... Vừa nghĩ tới đây, xe ngựa đột ngột dừng lại, va đập bất ngờ khiến nàng nhất thời ngồi vững nổi, ngã sang bên. màng tới cánh tay đau nhức, nàng vội vàng vén rèm cửa sổ lên, thò đầu ra hỏi: “Xảy ra chuyện...”.

      Mới ba tiếng, thanh ngưng bặt.

      mũi tên xé gió bay tới, cơ hồ sát sàn sạt má nàng, cắm phập vào thành xe.

      Khương Trầm Ngư lập tức rụt vào trong xe, sau đó, bên ngoài vang lên tiếng hò hét của thị vệ và tiếng leng keng của binh khí va vào nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng rên đau đớn vì bị thương, hỗn loạn vô cùng...

      Khương Trầm Ngư co mình trong xe, túm chặt vạt áo của mình, kìm được run bần bật. Lần này xuất cung chỉ là ý muốn tức thời của nàng, vì thế mang theo nhiều hộ vệ, hơn nữa phủ Kỳ Úc hầu rất gần, cứ nghĩ là thể xảy ra chuyện gì, chưa từng nghĩ lại bị phục kích như thế này.

      Là ai?

      Là ai muốn ám sát nàng?

      Nhất thời, trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ, nhưng mỗi suy nghĩ đều tàn nhẫn đến mức khiến người ta sợ hãi.

      “Phập” tiếng vang lớn, lưỡi đao chém vào thành xe, rồi kéo mạnh cái, cả thùng xe liền vỡ toác ra như chiếc hộp giấy. Thành xe đổ xuống, cuối cùng Khương Trầm Ngư cũng nhìn thấy tình hình bên ngoài - Hai mươi thị vệ nàng mang theo đều ngã mặt đất, chết trong bộ dạng vô cùng đáng sợ.

      Tiếng gió thổn thức con phố dài vắng vẻmười mấy tên áo đen bịt mặt bao vây nàng ở giữa.

      Đây là lần thứ hai trong đời Khương Tram Ngư gặp phục kích.

      Lần trước là ở Trình quốc. Lần đó chí ít vẫn còn có Sư Tẩu ở bên cạnh nàng, vì thế tuy thê thảm, nhưng cũng cảm thấy quá sợ hãi, còn lần này, lại thực chỉ còn lại mình nàng.

      Những người này muốn làm gì? Bọn chúng muốn có thứ gì? Nếu như có thể thương lượng, có lẽ vẫn còn cơ hội sống... Nhưng tên áo đen trong đó giơ tay lên làm hiệu “giết”, trái tim Khương Trầm Ngư đột ngột chìm xuống tận đáy vực sâu - Thứ chúng muốn chính là tính mạng của nàng! Cho nên hoàn toàn cho nàng bất cứ cơ hội nào!

      Nhìn thấy những tên sát thủ lao vào nàng từ bốn phương tám hướng, Khương Trầm Ngư khỏi nhắm mắt lại cách tuyệt vọng. Nhưng, chính trong chớp mắt nàng nhắm mắt đó, bên tai tiếng gió rít vang lên, vô số thanh hỗn loạn đột nhiên trỗi dậy, nỗi đau ập đến như trong tưởng tượng, Khương Trầm Ngư ngây ra lúc rồi mới chầm chậm mở mắt, chỉ thấy mười tên áo đen bịt mặt đó vẫn giữ nguyên tư thế lao tới, hề nhúc nhích, nhưng trong đôi mắt để lộ ra ngoài khăn bịt mặt lại tràn ngập sợ hãi, cho thấy bọn chúng vẫn chưa chết.

      Chuyện gì vậy?

      Xảy ra chuyện gì?

      Khương Trầm Ngư vội vàng quay người lại, liền thấy Chu Long.

      Ngón tay của Chu Long thong thả rút về từ lồng ngực của tên áo đen, sau đỏ nghiêng người chắp tay bái kiến nàng: “Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin nương nương thứ tội”.

      “Ngươi... ngươi, ngươi từ đâu ra?”. Trước khi nàng nhắm mắt, bốn bề chẳng có ai, cứ cho là Chu Long khinh công giỏi hơn chăng nữa, cũng thể chỉ trong nháy mắt có thể bay mười mấy trượng để xuất ở đây, những thế còn điểm huyệt, khống chế liền mười mấy người.

      Chu Long vẫn cung kính như cũ, : “Bẩm nương nương, thuộc hạ vẫn mình phía dưới xe ngựa của nương nương”.

      Khương Trầm Ngư kinh hãi nhìn chiếc xe ngựa bị tan nát thành bốn năm mảnh, duy chỉ có sàn xe là vẫn còn nguyên vẹn nằm bánh xe, cũng có nghĩa là, trước đó Chu Long nấp dưới sàn xe?

      “Tại sao ngươi lại nấp dưới xe ngựa của ta? Còn nữa, bọn chúng là ai? Tại sao bọn chúng lại muốn giết ta...”.

      “Những vấn đề này, để chủ nhân với nương nương”.

      “Hả?”. Khương Trầm Ngư sửng sốt, kế đó quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Chu Long, liền thấy cuối phố, đội người ngựa từ từ tới, thuần sắc bạch y hiên ngang mạnh mẽ, áo khoác thêu đồ đằng.

      Bạch Trạch.

      Là Bạch Trạch.

      Trái tim Khương Trầm Ngư thít chặt lại, sau đó nhìn thấy bóng người nhắn, sau đoàn người ngựa, về phía nàng cách từ từ, khoan thai, bằng khí độ ung dung thong thả.

      “Tiết Thái...”. Là .

      ... cũng... đến rồi...

      Tiết Thái đến trước mặt nàng, khua khua tay, mười hai thiết kỵ bạch y lập tức xuống ngựa, trói gô những tên áo đen kia lại, lột khăn bịt mặt của chúng ra, để lộ dung mạo thực .

      Tiết Thái đến trước mặt tên, lạnh lùng cười: “La đại nhân, lâu gặp”.

      Người này ước chừng ngoài ba chục tuổi, thân hình vừa gầy vừa , mặt còn có nốt ruồi to bằng đồng tiền, dáng vẻ nhìn rất quen, nhưng nhất thời Khương Trầm Ngư nhớ ra lai lịch của .

      Người đó giận dữ trừng mắt, mắt như sắp tóe ra lửa, nhưng khổ nỗi huyệt vị bị khống chế, thể , vì thế đành căm hận lườm Tiết Thái.

      Tiết Thái quay người, bình tĩnh câu: “Giết”.

      Thiết kỵ vâng tiếng, tay giơ lên đao hạ xuống, đầu liền lìa khỏi cổ, dòng máu vọt ra, bắn hết lên chiếc cột đằng sau lưng .

      Khương Trầm Ngư thất kinh, ngờ Tiết Thái thèm hỏi gì mà hạ thủ giết người. Còn những người áo đen khác hiển nhiên cũng bị kinh sợ trước cảnh tượng vừa rồi, mặt mày trắng bệch.

      Tiết Thái chắp hai tay sau lưng, nhẩn nha qua trước mặt từng tên áo đen , vừa vừa : “Trương Đại Đông, biểu muội của ngươi vẫn còn trong kỹ viện đợi ngươi đem tiền đến chuộc ta à? Lục Tiểu Chu, theo La Dữ Hải mười năm, cuối cùng cũng chịu đề bạt ngươi, chỉ tiếc võ công của ngươi chẳng tiến bộ được chút nào. Giả Tiểu Cửu, cưới con của Tiêu tướng quân cũng thể giúp ngươi bước lên trời sao? Sao còn phải tự mình đích thân giết người hả...”. Mỗi khi bước qua mặt người, đều ra thân phận lai lịch của đối phương, đến mức đối phương vốn mặt cắt còn giọt máu, nay lại càng mặt xám xịt như người chết.

      Tiết Thái xong, quay người cười lạnh : “Các ngươi tưởng ta dùng hình tra khảo để ép các ngươi khai ra kẻ sai khiến là ai sao? Các ngươi tưởng có thể ỷ vào bí mật này để ép ta sao? Mỗi người các ngươi, ta đều như lòng bàn tay, chỗ dựa sau lưng các ngươi là ai, mục đích muốn đạt được là gì, ta cũng như lòng bàn tay... cho nên, ta căn bản cần bức cung các ngươi, cũng cần chứng cớ gì hết. Có điều...”. đến dây cố ý liếc Khương Trầm Ngư vẫn ngẩn người đứng nguyên tại chỗ cái, trong ánh mắt lóe lên thần sắc phức tạp, khi nhìn lại bọn áo đen, có thêm vài phần tà ác: “Hôm nay tâm trạng ta khá vui vẻ, cho nên quyết định tha cho ba người trong bọn ngươi. Ba kẻ nào trong bọn ngươi lớn tiếng trước, kể lại lượt chân tướng việc cho hoàng hậu nương nương của chúng ta nghe, ta tha cho ba kẻ đó. Những người khác, hừ”. Tuy những người khác làm sao, nhưng nhìn cái đầu be bét máu tươi còn lăn lóc mặt đất, kết cục ra sao rất ràng.

      Vì thế, bọn áo đen nhìn nhau, sợ hãi tranh nhau kêu lên: “Nương nương! Là La Dữ Hải đại nhân chỉ thị bọn thuộc hạ đến ám sát nương nương!”.

      “La Dữ Hải nhận lợi lộc của Tiêu tướng quân, xong việc thăng cho làm quan nhị phẩm...”.

      “Khương quý nhân cấu kết với Tiêu tướng quân, chỉ cần trừ bỏ nương nương, phù trợ tiểu thái tử đăng cơ, Khương quý nhân dùng bọn thuộc hạ...”.

      “Thuộc hạ chỉ muốn kiếm chút tiền cứu biểu muội mà thôi, hu hu hu hu hu...”.

      Từng giọng vô cùng hỗn loạn trộn lẫn với nhau. Khương Trầm Ngư ngẩn ngơ đứng nguyên chỗ cũ, chỉ cảm thấy giữa trời đất rộng lớn nhường này, bỗng nhiên chỉ còn lại mình nàng, còn tồn tại ai khác. Nàng nhìn thấy gì, cũng nghe thấy gì.

      Tại sao?

      Tại sao tại sao tại sao tại sao?

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      32.5

      Bọn áo đen mồm năm miệng mười, càng càng loạn, càng càng rối, cuối cùng Tiết Thái hét tiếng: “Dừng!”.

      Những thanh bát nháo bấy giờ mới ngừng lại.

      Tiết Thái xua xua tay, đám thiết kỵ giải những kẻ áo đen đó .

      Bây giờ mới đến trước mặt Khương Trầm Ngư, im lặng nhìn nàng lúc, sau đó giơ tay về phía nàng.

      Rèm mi Khương Trầm Ngư run run, ánh mắt di chuyển từ bàn tay lên đôi mắt , rồi sau đó, đẩy tay ra.

      Tiết Thái để lộ biểu cảm đoán được trước nàng như vậy, hề tức giận, chỉ nhìn nàng, lạnh nhạt : “La Dữ Hải câu kết với Tiêu Thanh xúi giục Khương quý nhân mưu ám sát ngươi, vốn dự định vào ngày mười lăm tháng tám tiến hành lúc ngươi về nhà thăm người thân. Nhưng ngày đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ngươi vì chấn động do hoàng thượng qua đời nên hôn mê, sau đó đóng cửa ra ngoài, La Dữ Hải hết cách, đành nằm im chờ đợi. Mà trước lúc đó, và Khương quý nhân ngầm mua chuộc cung nữ hầu hạ thiết thân của hoàng thượng, cho hoàng thượng uống loại độc dược khác để y chết trước thời hạn. Cũng có nghĩa là, bắt đầu từ nửa năm trước chúng lên kế hoạch cho tất cả. Sau khi ta nhận được tin này, để tránh đánh rắn động cỏ, ta đành im lặng quan sát, thầm bố trí, vạch trần chúng ra”.

      “Sau đó ngươi cố ý cho họ cơ hội”. Cuối cùng Khương Trầm Ngư có thể lên tiếng, nhưng giọng khô khốc đến mức đáng sợ: “Ngươi thông đồng với thị nữ Hoài Cẩn của ta? Để nàng ta thuyết phục ta đến thăm ngươi và loan tin tức này ra ngoài, khiến những người kia cho rằng đến thời cơ, cho nên mai phục ở đây chờ ám sát ta? Có phải ngươi cảm thấy ta nên cảm ơn ngươi? Cảm ơn ngươi cứu ta?”.

      “Ta chỉ là thực cho ngươi biết, có rất nhiều lang sói ngấm ngầm dòm ngó trong bóng tối, đợi chờ để cấu xé ngươi. Mà con sói lớn nhất tên là Khương Họa...”.

      “Đủ rồi!”. Khương Trầm Ngư xé giọng hét lên.

      Tiết Thái lần nữa biểu lộ ánh mắt thương xót đó, mấp máy môi, nhưng nữa.

      Khương Trầm Ngư bưng mặt, chỉ cảm thấy trong cơ thể dường như có ngọn lửa thiêu đốt, bỏng cháy đến mức sắp phát nổ, buộc phải làm chuyện gì đó mới có thể phát tiết hết ra ngoài. Thế nên nàng quay sang Chu Long, trầm giọng : “Ngươi đưa ta về cung!”. Lại đến trước mặt thiết kỵ: “Đưa ngựa của ngươi cho ta!”.

      Thiết kỵ lập tức đưa dây cương. Khương Trầm Ngư cầm lấy, quay người lên ngựa, sau đó thúc roi cái, con ngựa trắng kêu lên đau đớn, tung vó phi điên cuồng.

      Chu Long nhìn sang Tiết Thái, Tiết Thái gật đầu với , Chu Long bấy giờ mới trở người lên ngựa, đuổi theo nàng.

      con phố dài hun hút, hai con ngựa trắng trước sau phi như bay, tiếng vó ngựa vang lên cộc cộc, như thể giẫm nát trái tim của con người.

      Tiết Thái nhìn theo bóng hai người, ánh mắt sâu thẳm, có chút mong chờ, lại có chút bi thương.

      Khương Trầm Ngư tóm chặt dây cương, để ý tới gió táp vào mặt, thổi tung vô số lọn tóc của nàng, mái tóc dài xòa ra, bay sang tứ phía. Nàng chỉ đỏ mắt vung roi, thúc giục bạch mã phi nhanh hơn, nước mắt trào ra theo nhịp lên xuống lưng ngựa, mau chóng bị gió thổi khô.

      Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng thực ra giỏi, nhưng lúc này rạp người lưng ngựa lại vững vàng đến lạ thường, đến Chu Long phóng ngựa phía sau cũng có vài phần kinh ngạc.

      Qua thời gian chừng tuần trà hai người đến cửa cung.

      Đám thị vệ trước cửa cung định ngăn cản, Khương Trầm Ngư vung roi ngựa: “Bọn nô tài mắt mù, đến ai gia cũng nhận ra sao?”.

      Thị vệ cả kinh thất sắc, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

      Khương Trầm Ngư xuống ngựa, vừa rảo bước vào trong vừa hét lên: “Tất cả quỳ xuống cho ta! Quỳ tại chỗ được nhúc nhích!”.

      Mấy tên thị vệ định lén lút quay người chuồn lập tức sợ đến mức quỳ phịch xuống.

      “Kẻ nào dám ngông cuồng cử động, chém! Dám mật báo, chém! Dám lên tiếng cảnh báo, chém!”. Nàng bản tính dịu dàng, hiếm khi nghiêm khắc như lúc này, bây giờ, ba tiếng “chém” liên tiếp vang lên, tất cả bọn người quỳ đều cảm thấy sát khí đằng đằng ập thẳng vào mặt chúng.

      Khương Trầm Ngư nhìn bọn người quỳ đất, mà tự mình sải bước tiến về phía trước. La Hoành nghe tin vội vã chạy đến, vừa kêu tiếng nương nương, bị roi của nàng làm cho sợ mất mật, lập tức quỳ xuống.

      “Ta lại lần nữa”. Khương Trầm Ngư lạnh lùng nhìn quanh, từng tiếng rành rọt: “Trừ Chu Long ra, tất cả kẻ khác, kẻ nào dám cử động, chém! Dám mật báo, chém! Dám lên tiếng cảnh báo, chém!”.

      Mọi người nhìn thấy ngay đến La Hoành là người có quyền thế lớn nhất trong cung cũng quỳ xuống, nhất thời sợ đến mức dám thở, toàn thân run bần bật, cúi gằm mặt dám ngẩng lên.

      Khương Trầm Ngư như bay đến Gia Ninh cung.

      Hai cung nữ trước điện nhìn thấy nàng, định mở miệng, nàng vung roi quất mạnh vào khoảng bên cạnh hai cung nữ, khiến chúng nhất thời phù dung thất sắc, quỳ sụp xuống.

      Khương Trầm Ngư nhấc bước, đẩy cửa điện, trong nhà, Khương Họa Nguyệt đắp chăn cho Tân Dã, nghe tiếng động ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng, sắc mặt ràng trắng bệch, nhưng rất mau lộ nụ cười, : “Muội muội... sao lại đến... giờ này?”.

      Khương Trầm Ngư sầm mặt vào trong, quét mắt nhìn bọn cung nhân khác trong phòng lượt, lạnh lùng hạ lệnh: “Tất cả các ngươi lui ra, quỳ hết ở bên ngoài, ta gọi, được phép vào”.

      Đám cung nhân liền nhìn Khương Họa Nguyệt, Khương Trầm Ngư nhăn mày cái, gọi tiếng: “Chu Long”.

      Chu Long lập tức tiến lên trước, mỗi tay người, hai tiếng vèo vèo vang lên, cung nhân bị ném ra khỏi cung, chúng rên lên thảm thiết, cũng biết là bị văng đến đâu. Những người còn lại thấy cảnh này nào còn dám do dự, bèn lần lượt lui hết. Chỉ có vú nuôi bế Tân Dã vẫn còn chần chừ. Khương Trầm Ngư lập tức liếc nàng ta cái lạnh như băng: “Ngươi cũng cút ra”.

      “Vâng...”. Vú nuôi run lập cập bồng Tân Dã ra ngoài. Khi qua nàng, Khương Trầm Ngư bỗng giơ tay chặn lại: “Bỏ thái tử xuống”.

      “Cái, cái gì ạ?”. Vú nuôi vẫn còn chấn động, kinh hãi, Chu Long ẵm Tân Dã ra khỏi lòng nàng ta trong nháy mắt, động tác nhanh chóng nhàng, Tân Dã vẫn say ngủ hề tỉnh giấc.

      “Trả con lại cho ta!”. Khương Họa Nguyệt lập tức cuống lên, xông lên phía trước muốn ngăn cản, Khương Trầm Ngư lại tóm lấy cánh tay nàng ta, miệng : “Các ngươi lui hết ra”.

      Chu Long tay bế Tân Dã, tay tóm vú nuôi, lôi vú nuôi ra khỏi cung, sau đó “cạch” tiếng, cửa cung nặng nề đóng lại.

      Khương Họa Nguyệt giãy giụa thét lên: “Trả con lại cho ta! Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi to gan đấy, dám động thủ với cả thái tử!”.

      Khương Trầm Ngư bỗng buông tay, Khương Họa Nguyệt kịp thu lực về, trong nháy mắt lao về phía trước, ngã lăn ra đất, khi quay đầu lại nhìn nàng, trong ánh mắt đầy sợ hãi: “Trầm Ngư! Muội muốn làm gì? Muội muốn làm gì hả?”.

      “Muội muốn làm gì à?”. gương mặt trắng trẻo của Khương Trầm Ngư bộc lộ chút biểu cảm nào, nhìn tỉ tỉ mà mình trân trọng nhất cũng bảo vệ nhất, trong lòng tràn ngập lạnh lẽo: “Trái lại muội muốn hỏi tỉ tỉ, tỉ muốn làm gì?”.

      “Cái, cái gì?”. Khương Họa Nguyệt thoáng chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng : “Ta, ta biết muội gì! Tối đến mà muội điên cái gì thế, mau trả Tân Dã lại cho ta...”.

      “Tỉ tỉ cũng biết là trời tối, trăng mờ gió lặng đêm đen, thích hợp để phát điên, cũng thích hợp để giết người, có phải ?”.

      Khương Họa Nguyệt tiếp tục giả ngốc: “Ta chuyện phiếm với muội, ta phải tìm Tân Dã...”. đoạn ra cửa.

      Khương Trầm Ngư lạnh lùng : “Người tỉ muốn tìm bây giờ phải là Tân Dã, mà là bọn Trương Đại Đông, Lục Tiểu Chu, Giả Tiểu Cửu đúng ?”.

      Toàn thân Khương Họa Nguyệt run bắn, bước chân dừng lại.

      “Ồ, đúng, đó chỉ là bọn tiểu tốt thôi, có lẽ tỉ chưa từng nghe tên, thế hai cái tên sau chắc chắn tỉ biết: La Dữ Hải, Tiêu Thanh”.

      Mỗi lần Khương Trầm Ngư ra cái tên, mí mắt Khương Họa Nguyệt liền giật giật, ngón tay cũng tự chủ được run lên bần bật.

      Khương Trầm Ngư quan sát phản ứng này của nàng ta, trong lòng càng thất vọng, sau khi thất vọng lại là đau lòng đến cùng cực. Trong sâu thẳm nội tâm có nơi nào đó nứt ra kẽ hở, bắt đầu rỏ máu ròng ròng. Còn nàng chỉ có thể cố gắng chịu đựng, thể kêu đau, cũng thể chữa trị.

      “Tại sao?”. Khương Trầm Ngư lên tiếng, từng từ đều như thấm đẫm máu tươi: “Tại sao phải đối xử với muội như thế? Tỉ tỉ?”.

      Khương Họa Nguyệt đứng yên nhúc nhích, trầm ngâm lúc lâu, sau đó bắt đầu cười lạnh: “Tại sao? Muội thử xem?”.

      “Muội biết, cho nên muội mới phải hỏi tỉ! Muội chuẩn bị để đưa Tân Dã lên ngôi, nó sắp trở thành hoàng đế Bích quốc, còn tỉ, mẹ đẻ của nó, cùng muội chia sẻ vinh quang này...”.

      “Rất tốt, cuối cùng muội đến mấu chốt của vấn đề!”. Khương Họa Nguyệt ngắt lời nàng, mày mắt thanh tú, khi thâm trầm là trở nên tàn nhẫn thể hết được: “ thực căn bản ta muốn chia sẻ với muội. Hay cách khác muội dựa vào cái gì mà đòi chia sẻ cùng ta?”.

      “Tỉ tỉ...”.

      “Đừng gọi ta như thế!”. Khương Họa Nguyệt cắn môi cười gằn: “Mỗi lần nghe muội gọi ta dịu dàng như thế, tỏ vẻ thân thiết như thế, ta đều thấy buồn nôn! Từ lâu ta ghê tởm muội rồi, Khương Trầm Ngư ạ!”.

      Lông mi Khương Trầm Ngư rung rung, thực bắt đầu trồi lên mặt nước: Họa Nguyệt, nàng ta biết rồi...

      “Căn bản ta phải tỉ tỉ của ngươi! phải sao? Ngươi biết điều này từ lâu rồi!”. Khương Họa Nguyệt cuối cùng câu này ra.

      Thế nên, loạt kiện mờ mịt trong đầu Khương Trầm Ngư trở nên ràng trong nháy mắt, từng chuyện từng chuyện đều xếp hàng cạnh nhau theo trình tự lớp lang, có thể nhìn thấy rệt.

      Nàng ra sức đè nén muôn vàn cảm xúc rối ren trong lòng, hỏi: “Làm sao tỉ biết được? Là Đỗ Quyên cho tỉ sao?”. Ngẫm ngẫm lại, cũng chỉ có Đỗ Quyên có thể tiết lộ tin này cho nàng ta. Khi ấy, Đỗ Quyên quả nhiên dối, nàng ta lưu lại đế đô là vì có mưu đồ khác, nàng ta muốn báo thù cho cha mẹ nuôi, tuyệt đối thể buông tha cho Khương gia, mà trong tình hình đại cục ổn định, cách duy nhất có thể báo thù Khương gia chỉ có Họa Nguyệt.

      Đúng rồi, nàng ta thực cho Họa Nguyệt. Thế nên, Họa Nguyệt sụp đổ lại bị người khác xúi giục, liền làm chuyện ngu xuẩn này.

      Quá ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, quá quá ngu xuẩn!

      Cơ thể Khương Trầm Ngư vì quá thất vọng và phẫn nộ mà bắt đầu run rẩy.

      Còn Khương Họa Nguyệt bên cạnh hiển nhiên nhận ra phản ứng của nàng, căm giận : “Là ai cho ta quan trọng! Quan trọng là bao nhiêu năm qua, bao nhiêu năm như thế! Cuộc đời ta là cái gì? Ngươi cho ta biết, rốt cuộc là cái gì đây? Tại sao trong ba huynh muội ta được chiều nhất! Tại sao phải đưa ta tiến cung! Tại sao tiến cung rồi ta lại được phép có thai, hóa ra chính cha ngươi bỏ thuốc vào đồ ăn của ta! Muốn ta thể có thai! Khương Trọng, ông ta có còn là con người ? Ngươi cho ta biết, ông ta có phải là con người ?”.

      Trái tim Khương Trầm Ngư đau như bị ai bóp chặt, nhất thời nên lời, còn Khương Họa Nguyệt lại coi đó là thừa nhận, cười càng bi thảm thê lương hơn: “Nhưng ông trời có mắt để Họa Nguyệt ta vẫn có giống rồng trong muôn vàn hãm hại như thế! Hừ, ha ha, ha ha ha ha ha. Cả đời lão cáo già Khương Trọng cũng có lúc tính sai! Mà sai lầm lớn nhất của ông ta chính là ta phúc lớn mạng lớn, bị khó sinh mà chết, trái lại còn sinh hạ thái tử cách thuận lợi!”.

      Khương Trầm Ngư nhớ đến cái ngày đó, cuối cùng Họa Nguyệt sinh Tân Dã cách bình an, khi ấy nàng vào thăm nàng ta, nàng ta ôm nàng khóc xin lỗi, khi đó nàng tưởng rằng khổ tận cam lai, tưởng rằng có thể hòa thuận với tỉ tỉ như thuở ban đầu, thực tưởng rằng từ đây mặt trời ló khỏi làn mây, còn vướng mắc gì nữa...

      Ngây thơ làm sao.

      Mình ngây thơ làm sao...

      Khương Họa Nguyệt nhìn nàng, bỗng từ bi thương chuyển thành cay nghiệt: “Khương Trầm Ngư, ngươi tưởng rằng ngươi đưa Tân Dã lên ngôi là ta cảm kích ngươi sao? nực cười, lẽ nào đây chẳng phải là chuyện chính đáng sao? Tân Dã là huyết mạch duy nhất của hoàng thượng, hoàng thượng chết rồi, ngôi báu vốn là của nó, chẳng phải sao? Còn ngươi, nữ nhân còn chưa từng gần gũi với hoàng thượng, dựa vào cái gì mà đòi sánh ngang với ta? Ngươi biến hoàng thượng thành bộ dạng người ra người quỷ ra quỷ, uy hiếp thiên tử để sai khiến chư hầu bao nhiêu năm qua, đủ rồi. Ngươi còn muốn bá chiếm vị trí đó đến già sao?”.

      “Cho nên tỉ giết hoàng đế, sau đó còn muốn giết muội?”. Khương Trầm Ngư nhàng hỏi.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      32.6

      Trong mắt Khương Họa Nguyệt nổi lên chột dạ trong tích tắc, nhưng nhanh chóng biến thành lạnh lùng: “Đúng thế. Dù sao hoàng thượng cũng thành ra thế, chẳng thà cho hoàng thượng sớm chút hơn. Tình nghĩa phu thê, cũng coi như là ta xử tệ với người”.

      Giọng của Khương Trầm Ngư càng trầm thấp, mơ hồ: “Thế còn muội sao? Tỉ có đối tốt với muội ? Khương gia dẫu phải với tỉ như thế nào, nhưng tỉ tự hỏi lòng mình xem, Khương Trầm Ngư muội đối với tỉ ra sao?”.

      Khương Họa Nguyệt nhìn nàng chòng chọc, sau đó lắc đầu: “Khương Trầm Ngư à Khương Trầm Ngư, xem ra ngươi vẫn biết mình rốt cuộc làm sai điều gì... Ồ , phải là ngươi luôn luôn vô tội như thế, luôn luôn lương thiện, xưa nay chỉ có người khác có lỗi với ngươi, có chuyện ngươi có lỗi với người khác... nực cười! Ngươi làm những gì tự ngươi là người nhất! Cái khác , chỉ việc ngươi và ả Hy Hòa liên kết với nhau hạ độc hoàng thượng đủ cho ngươi bị chém muôn đao rồi!”.

      Khương Trầm Ngư bất giác lùi lại bước.

      Ngũ quan của Khương Họa Nguyệt bắt đầu rúm ró, đầy vé oán hận: “Ngươi vì tên nam nhân ngươi Cơ lại dám hạ độc thiên tử đương triều; là thần tử, ngươi tội thể tha! Ngươi lại vì nam nhân khác mà hạ độc chồng của mình, là vợ, ngươi đáng bị thả rọ trôi sông! Ngươi vì người ngoài, lại dám giết chết tỉ phu của mình, là muội muội, ngươi còn có mặt mũi nào gặp ta! Còn mạnh miệng có lỗi với ta! Ngươi giết chồng ta cũng có nghĩa là hủy hoại đời của ta!”.

      Khương Trầm Ngư lại lùi ra sau bước nữa.

      “Ngươi nhìn xem, chậc chậc, vẻ mặt vô tội, ngươi có biết ? Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt này của ngươi là ta cảm thấy buồn nôn, ta buồn nôn chết được, rất rất buồn nôn!”. Khương Họa Nguyệt vừa , vừa làm điệu bộ nôn ọe.

      Khương Trầm Ngư run run : “Cho nên, tỉ liên kết với người ngoài để giết muội?”.

      “Người ngoài? Thế nào là người ngoài? Nếu như ngươi chỉ người có cùng huyết thống, chẳng phải ngươi cũng là người ngoài sao? Khương Trầm Ngư”. Khương Họa Nguyệt cố ý gọi ba tiếng này rất nặng nề, trong giọng tràn ngập mỉa mai.

      “Thế , muội có thể hỏi tỉ câu, muội chết rồi, tỉ thu dọn tàn cuộc như thế nào?”.

      Khương Họa Nguyệt sững người ra lát, sau đó tỏ vẻ cứng cỏi, lớn: “Tàn cuộc cái gì? Ngươi chết rồi, đương nhiên ta phù trợ Tân Dã làm hoàng đế...”.

      Giọng của Khương Trầm Ngư trong chốc lát át giọng nàng ta: “Sau đó tỉ danh chính ngôn thuận được tấn phong làm thái hậu lâm triều xử lý chính , đợi đến khi Tân Dã trưởng thành có thể mình cáng đáng, trả lại quyền lực cho nó. Tỉ cho rằng là như thế sao?”.

      “Ngươi có ý gì?”. Khương Họa Nguyệt trừng mắt nhìn nàng đầy cảnh giác.

      Lần này đến Khương Trầm Ngư cười giễu cợt.

      “Ngươi cười cái gì?”.

      Khương Trầm Ngư lại cười tiếng.

      “Rốt cuộc ngươi cười cái gì?”. Khương Họa Nguyệt nổi giận.

      “Muội cười tỉ quả nhiên là nữ nhân ngu xuẩn. Hơn nữa, thể là nữ nhân ngu xuẩn nhất mà muội gặp trong đời”.

      “Ngươi cái gì?”. Khương Họa Nguyệt tức đến nỗi lao đến muốn đánh nàng, nhưng Khương Trầm Ngư nhàng tránh ra, nàng ta liền bị hẫng, ngã lăn ra đất.

      Khương Trầm Ngư cứ thế từ cao nhìn xuống nàng ta, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng lại có sức mạnh sát thương hơn bất cứ khinh bỉ, châm biếm nào: “Tỉ tưởng rằng chuyện trong cung đơn giản giống như chuyện nhà tỉ sao? Đánh chửi mấy tên người hầu, quản giáo thần tử chút là có thể khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, làm theo mệnh lệnh của tỉ sao? Tỉ tưởng rằng La Dữ Hải và Tiêu Thanh nghe theo tỉ, chỉ cần tỉ hứa cho chúng vinh hoa phú quý là chúng trở thành chó ngựa của tỉ sao? Tỉ tưởng rằng nữ nhân vừa bồng con vừa xử lý quốc , có thể bao quát hết sao?”.

      Nàng còn chưa hết, Khương Họa Nguyệt hét lên: “Khương Trầm Ngư, ngươi đừng coi thường ta, chuyện ngươi có thể làm được, ta cũng có thể!”.

      “Muội có Tiết Thái. Tỉ có ?”. câu lạnh lùng của Khương Trầm Ngư khiến Khương Họa Nguyệt chấn động nặng nề: “Tỉ thực cho rằng cỡ bọn La Dữ Hải và Tiêu Thanh có thể sánh với Tiết Thái đấy chứ? Tiết Thái là tân chủ nhân của Bạch Trạch, còn Bạch Trạch nghĩa là gì ở Bích quốc, hẳn tỉ cũng hiểu ”.

      Khương Họa Nguyệt “hừ” tiếng, rất lâu sau mới : “Ngươi cho rằng Tiết Thái luôn nghe theo ngươi sao? Nếu như ta thả của nó ra khỏi lãnh cung, cho dù nó giúp ta, nhưng chí ít cũng có thể đối địch với ta”.

      “Được, cứ cho là như thế . Nhưng muội còn cả Khương gia làm chỗ dựa, tỉ có ?”.

      “Ngươi!”.

      “Muội văn có Tiết Thái, võ có Phan Phương, triều dã còn có Khương thị, ngoài triều dã còn có Giang Vãn Y, những người này... tỉ đều có chứ?”.

      “Ngươi! Những kẻ đó có gì ghê gớm, ta cũng có thể dần dần mua chuộc!”.

      “Muội còn có giao tình với Nghi vương, Yên vương, tỉ có chứ?”.

      “Ngươi...”.

      “Điểm cuối cùng...”. Khương Trầm Ngư về phía nàng ta bước, mắt chằm chằm nhìn nàng ta chớp, lạnh lùng : “Toàn bộ những người tỉ sai giết muội đều chết cả rồi. Còn muội, vẫn đứng yên lành ở đây, hạ lệnh cho tất cả mọi người trong cung đều quỳ xuống, có lệnh được phép đứng lên, còn bế con trai của tỉ, hoàng đế tương lai của Bích quốc ... Đây chính là khoảng cách giữa hai chúng ta”.

      “Ngươi!”. Khương Họa Nguyệt lanh lảnh thét lên, lại nhào tới lần nữa.

      Lần này, Khương Trầm Ngư tránh, mà vung tay tóm cánh tay của nàng ta chặt.

      Tuy Khương Trầm Ngư biết võ công, nhưng chuyến Trình quốc trước đó rèn luyện cho nàng nhãn quang tinh chuẩn, xúc cảm nhanh nhạy, người ở lâu trong cung như Khương Họa Nguyệt làm sao có thể bì được, vì thế bị Khương Trầm Ngư tóm chặt cánh tay, Khương Họa Nguyệt thể nào cựa quậy nổi.

      “Để muội cho tỉ hay, nếu như muội chết xảy ra chuyện gì”. Khương Trầm Ngư áp sát nàng ta, giữ khoảng cách có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, chậm rãi bằng giọng cực kỳ kiên định: “ tình là: Muội chết rồi. Tân Dã đích thực trở thành hoàng đế của Bích quốc, còn tỉ cũng đích thực đươc tấn phong thành thái hậu, nhưng, hai người nhi quả phụ, cần người có người, cần quyền có quyền, khắp triều văn võ bá quan ai là thuộc hạ của muội, căn bản nghe theo mệnh lệnh của tỉ. Mà hai kẻ La Tiê tỉ dựa vào, nhân thế mà sách nhiễu, đòi tỉ chức vụ cao hơn nữa, quyền lực nhiều hơn nữa, nếu tỉ ngoan ngoãn nghe lời còn tốt, khi tỉ kháng cự, chúng hoàn toàn có thể giam cầm tỉ, sau đó, lấy danh nghĩa của tỉ, thích làm gì làm. Chúng tranh quyền đoạt vị với những thần tử khác, nếu thắng, tỉ là con rối trong tay chúng, nếu thua, tỉ và Tân Dã đều biến thành đồ bồi táng, khiến thiên hạ đại loạn...”.

      “Ngươi, ngươi, ngươi...”. Khương Họa Nguyệt thét ầm lên: “Ngươi bậy!”.

      “Muội có bậy , trong lòng tỉ rất ”. Khương Trầm Ngư đẩy mạnh cái, Khương Họa Nguyệt lại ngã lăn ra đất. Khương Trầm Ngư nhìn nàng ta nằm sóng soài mặt đất, nhớ đến mình từng tranh cãi với phụ thân giữ mẹ hay giữ con đến mức mặt đỏ tía tai; nhớ đến trước lúc Trình quốc mình từng ôm nàng ta vừa tuyệt vọng lại tràn đầy dịu dàng; nhớ đến hết thảy hết thảy chuyện thời thiếu nữ... Dường như tất cả như cách cả cuộc đời.

      “Tỉ coi thiên hạ là cái gì? Tỉ coi thời thái bình thịnh thế khó khăn lắm mới có được này là cái gì? Thậm chí... tỉ coi Tân Dã là cái gì? Tỉ vì lòng riêng của bản thân, đặt nó vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế, để bọn tặc tử La, Tiêu thao túng tiền đồ của nó, khiến nó trở thành trò cười của bốn nước! Khương Họa Nguyệt, tỉ có phải con heo ? , đến heo cũng thông minh hơn tỉ, căn bản tỉ làm gì có chút đầu óc nào! Mà kẻ vô trí, vô năng, vô đức, vô sỉ, thuốc chữa như tỉ, cũng dám tranh với ta, thực là sỉ nhục ta!”. Khi thốt ra câu cuối cùng, nước mắt Khương Trầm Ngư bất giác lăn xuống, nhưng phải vì bản thân, mà là vì Tân Dã, còn vì Khương Họa Nguyệt, thậm chí là vì... giang sơn Bích quốc này.

      Nàng hít hơi sâu, tiến lên mở cửa cung.

      Gió đêm lập tức tràn vào, Khương Trầm Ngư cứ im lặng đứng ở bậu cửa như thế, nhìn đám cung nữ thái giám vẫn quỳ bên ngoài, dám cử động, ánh mắt lạnh băng, từ tốn : “Truyền ý chỉ của ai gia: Khương quý nhân thiếu đức hạnh, đảm đương việc giáo dục thái tử. Từ ngày hôm nay, thái tử do ai gia tự chăm sóc, chưa được cho phép của ai gia, cho phép Khương quý nhân gặp thái tử, càng cho phép quý nhân ra khỏi cửa bước!”.

      “Tuân chỉ...”.

      “Tuân chỉ...”.

      “Tuân chỉ...”.

      Tiếng “tuân chỉ” lần lượt truyền vang, cùng với tiếng kêu thất thanh hoảng loạn của Khương Họa Nguyệt trong điện, lồng khít cách kỳ dị với mộng cảnh mà Khương Trầm Ngư từng mơ trước đó...

      Ta mơ thấy rất nhiều cung nữ thái giám xông vào Gia Ninh cung ôm Tân Dã , là phải giao cho hoàng hậu, cũng chính là ta nuôi dưỡng. Khi đó tỉ tỉ ngã dưới đất, vừa khóc vừa bò lên phía trước, muốn đòi lại con của tỉ ấy, nhưng vô ích. Sau đó, tỉ ấy phát điên, bị nhốt sau hàng rào, đầu tóc xõa xượi, mặt mày đẫm lệ gào: “Trả lại con cho ta, trả lại con cho ta...”.

      Mệnh trời... thể trái.

      Khoảnh khắc này, trong lòng Khương Trầm Ngư bỗng dâng trào nỗi sợ hãi trước vận mệnh.

      Rất nhiều chuyện, cho dù ngươi có tình nguyện thế nào, cam tâm thế nào, thậm chí nỡ thế nào vẫn từng bước từng bước, bị ép đến cảnh khốn cùng, ép đến mức ngươi thể phản kháng, thể từ bỏ, thể sắt đá, biến thành người hoàn toàn khác.

      người cực kỳ lạnh lùng tàn khốc, nhưng lại là người thành công sau cùng.

      Khương Trầm Ngư để ý tới tiếng kêu gào thảm thiết của Khương Họa Nguyệt nữa, mà trở về n Phái cung với vẻ mặt nặng nề như thể cái chết cũng thể khiến nàng sợ hãi, sau đó với cung nhân: “Các ngươi lui cả cho ta”.

      Cung nhân lần lượt lui ra.

      Hoài Cẩn trước khi còn nhìn nàng cái, tựa như muốn biện bạch điều gì, nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm của nàng, nàng ta lựa chọn im lặng, ngoan ngoãn cúi đầu ra.

      Cánh cửa nặng nề từ từ được đóng lại.

      Ánh đèn chiếu từ bốn phương tám hướng, soi sáng toàn bộ căn phòng, có góc tối nào. Còn Khương Trầm Ngư tắm trong ánh đèn sáng trưng như ban ngày, im lặng ngồi lúc, sau đó đến trước bình hoa, tóm lấy, ném mạnh về phía tường cái, “choang choang”, chiếc bình hoa vỡ tan.

      Nàng lại đến bên những chiếc bình hoa khác, nhấc lên, ném cái; nhấc lên, ném cái; nhấc lên... choang choang, choang choang, choang choang... lâu sau, mặt đất toàn mảnh gốm vỡ. Còn nàng vẫn ngừng nghỉ, xông đến kéo ghì bức rèm trướng, dùng sức xé toang.

      Xoẹt xoẹt xoẹt... đủ! đủ! Như thế còn lâu mới đủ!

      Những thanh này hoàn toàn thể làm tiêu tan nỗi thống khổ trong lòng nàng! Còn có gì nữa! Còn có gì nữa?

      Khương Trầm Ngư nhìn quanh, những thứ có thể ném ném hết, những thứ có thể xé xé hết, những thứ có thể đập đập hết, đập đến mức còn gì để đập như thế, xé đến mức còn gì để xé như thế, phá đến mức cả gian nhà ngổn ngang vỡ vụn xong, nàng cũng thể chịu đựng được, vật ra đất mà khóc thất thanh.

      ràng tất cả đều có thể ổn thỏa!

      ràng vốn có thể rất hạnh phúc!

      Thậm chí nàng lựa chọn từ bỏ tương lai của mình để chuẩn bị trút mọi tâm huyết vào Tân Dã, bảo vệ nó, bảo vệ giang sơn Bích quốc, cùng tỉ tỉ sống tiếp cuộc sống tương thân tương ái...

      Tại sao phải ép nàng?

      Tại sao phải đích thân đập vỡ giấc mộng tươi đẹp nhất của nàng trước mặt nàng, để nàng nhìn thấy thực trần trụi, máu me, mỗi chi tiết đều thấm đẫm bẩn thỉu và xấu xí!

      Tại sao?

      Tại sao tại sao?

      Tại sao tại sao tại sao?

      Bấy giờ lời Tiết Thái lại vang lên, cuối cùng nàng hiểu tại sao lại gọi nàng lại, sau đó với nàng: “Nếu sau này xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ cần nhớ đêm nay, ngươi những lời này là đủ”.

      cho nàng uống thuốc trước để nàng có chút sức đề kháng khi cơn đau ập đến, nhưng lại biết rằng liều thuốc đó căn bản vô hiệu, nàng vẫn đau đớn đến mức xé gan xé phổi, đau đến mức ruột gan đứt đoạn, đau đến mức hận thể ngàn lần, vạn lần, chết như thế này!

      Bởi vì quá đau khổ, suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu, nàng nhàng hỏi: “Ta có thể lại tha thứ cho Họa Nguyệt lần nữa hay ?”.

      Lại tha thứ lần nữa, sau đó, tất cả đều bước tiếp theo viễn cảnh mà nàng tính toán lúc đầu...

      Tân Dã vẫn là hoàng đế.

      Nàng và Họa Nguyệt vẫn là thái hậu.

      Thiên hạ thái bình, triều thần hòa thuận, tất cả đều thuận lợi.

      Chỉ cần nàng chịu quên chuyện xảy ra trong đêm nay, lại tha thứ cho Họa Nguyệt lần nữa.

      Khương Trầm Ngư bắt đầu bò lên phía trước, dùng cánh tay nhích cơ thể cứng đơ của mình lên trước từng chút từng chút , nhích qua mặt đất đầy những mảnh vỡ, quan tâm đến bản thân máu me be bét.

      Nếu như đau đớn như thế này, thế , tha thứ cho Họa Nguyệt chẳng phải tốt hơn sao?

      Tha thứ cho nàng ta, oán hận nàng ta muốn giết mình, tính toán chuyện nàng ta ích kỷ như thế, để ý nàng ta ngu xuẩn như thế... tha thứ cho nàng ta!

      Khương Trầm Ngư thét lên chói tai, tròng mắt cũng chịu nổi thứ áp lực thít chặt nàng này, nàng bắt đầu lớn tiếng gào thét khóc lóc.

      Khóc đến mức muốn nôn cả trái tim ra ngoài.

      Khóc đến mức muốn phun toàn bộ máu huyết ra ngoài.

      Khóc đến mức dường như đau thương hết nỗi đau thương của mười kiếp, hề kiềm chế.

      Mà trong tiếng khóc đau đớn tột cùng đó của nàng, cửa cung nhàng mở ra, người xuất trước cửa dưới ánh đèn.

      Khương Trầm Ngư ngẩng đầu, cũng ngừng khóc, tiếp tục kêu gào.

      Người đó đóng cửa cung lại, sau đó bước từng bước , rất chậm nhưng rất vững chãi tiến về phía nàng, cuối cùng dừng trước mặt nàng.

      Khương Trầm Ngư nhìn thấy hài của người ấy, đôi hài trắng , mũi hài còn thêu đồ đằng, nhưng phải là Bạch Trạch, mà là phượng hoàng. Phượng hoàng màu vàng kim, lửa đỏ rực rỡ, dường như thiêu đốt cả mắt nàng.

      Nàng chật vật, gắng gượng, yếu ớt ngẩng đầu lên.

      Trong tầm mắt là khuôn mặt dịu dàng lạ lùng của Tiết Thái: nhìn nàng, ánh mắt long lanh như thủy tinh, cuối cùng giơ tay ra, đỡ lấy đầu nàng.

      “Xưng đế ”.

      Tiết Thái như thế.

      Khương Trầm Ngư phát ra tiếng kêu rên dài.

      “Chỉ khi ngươi thực có đủ sức mạnh áp chế tất cả, mới có thể đích thân tạo ra hạnh phúc mà ngươi muốn”. Tiết Thái đoạn nước mắt chầm chậm trào ra khỏi hốc mắt: “Xưng đế ”.

      Nước mắt của xuống gương mặt của Khương Trầm Ngư, thế nên, Khương Trầm Ngư khóc thảm thiết nín cách lạ kỳ.

      có gió mà cung đăng lắc lư chao đảo, trong nháy mắt, trong n Phái cung, quang ảnh trùng trùng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :