1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Họa quốc - Thập Tứ Khuyết(Full 2 Tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      31.2

      “À, cái này...”. Giọng người áo vàng sẫm dần : “Là Tiết tướng hoàng hậu bộn bề công việc, được đem chuyện vặt này đến quấy nhiễu nương nương, tướng gia tự mình xử lý ổn thỏa...”.

      “Thế có xử lý ổn thỏa ?”.

      Lời vừa thốt ra, bảy người nhìn nhau, rồi lại cười kỳ quặc như trước.

      Bọn họ phản ứng như vậy, chắc chắn là tình được giải quyết, nếu thần tình nhõm sảng khoái như thế. Khương Trầm Ngư thấy vậy trong lòng hiểu, nhưng mặt lại sầm xuống: “ thế nào làm thế ấy, rốt cuộc là chủ tử của các ngươi, hay ta là chủ tử của các ngươi?”.

      Thất tử vội vàng lũ lượt đứng dậy khỏi ghế quỳ xuống, đồng thanh : “Hoàng hậu xin thứ tội!”.

      Khương Trầm Ngư cảnh cáo xong, thấy thế liền thôi: “Đứng dậy . cho ai gia nghe, rốt cuộc là chuyện gì? Hoa Tử, ngươi ”.

      Đối tượng bị gọi tên vốn luôn ngồi ghế, ngủ gật gà gật gù, bị gọi đột ngột, cả người giật bắn, cực kỳ hoang mang đứng dậy: “A? Cái gì?”.

      Khương Trầm Ngư nhịn được, bật cười tiếng.

      Thấy nàng cười, bọn Thất tử cũng trút được tảng đá đè trong lòng, cùng cười ầm lên.

      Di Phi thấy mọi người cười, càng hiểu, nhìn mọi người với vẻ cực kỳ nhếch nhác lẫn vô tội, thử thăm dò hỏi câu: “Đến giờ ăn cơm rồi à?”.

      Cả sảnh đường cười vang.

      Khương Trầm Ngư mỉm cười : “Được rồi, ngươi ngồi xuống . Tử Tử (người áo tím), ngươi giỏi ăn nhất, ngươi kể ”.

      “Vâng”. Người áo tím khom lưng hành lễ, cũng rề rà: “Sau khi Tiết tướng hay chuyện, liền cải trang trà trộn vào giữa đám người nghe bọn Ngô Thuần, Trần Long đó buổi. Ngày hôm sau, khi Ngô Thuần, Trần Long vừa mới dựng sân khấu định chuyện tiếp, mười hai thiết kỵ đột ngột xuất , tất cả đều mặc áo trắng, hơn nữa, dây cương ngựa đều thêu đồ đằng Bạch Trạch. Bách tính xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lũ lượt tản ra quỳ vái. Mười hai thiết kỵ đến trước sân khấu, xếp hàng như cánh quạt xòe ra, sau họ, chính là Tiết tướng cưỡi con Hãn Huyết bào mã”.

      “Lớn tiếng phủ đầu, chiêu ra oai này quả tồi”. Khương Trầm Ngư cười, tên tiểu tử Tiết Thái lại dám đem đồ đằng của công tử giễu khắp nơi, là ngày càng vô sỉ! Có điều, Bạch Trạch có địa vị rất cao trong lòng dân chúng Bích quốc, dùng nó để ra mắt, hiệu quả đúng thực rất tốt. Nàng hỏi tiếp: “Sau đó sao?”.

      “Tiết tướng quét mắt nhìn sân khấu của bọn Ngô Thuần Trần Long lượt, cười lạnh lùng, rút quyển trục từ trong lòng ra, thúc ngựa đến trước tửu lâu bên đường, vỗ cổ ngựa cái tung thân bay lên, mở quyển trục kia ra, treo lên tấm biển hiệu, rồi nhàng hạ xuống, đứng vững mặt đất. Động tác như nước chảy mây trôi, tư thế linh động, chân tay nhanh nhạy, khiến người ta phải tấm tắc khen hay...”.

      Người áo tím còn định tán thưởng tiếp, Khương Trầm Ngư dở khóc dở cười : “Đủ rồi đủ rồi, ai gia khen ngươi giỏi ăn , ngươi lại thêm tràng mỹ từ bóng bẩy, đâu phải bảo ngươi thuyết thư... Mau vào vấn đề chính !”.

      “Vâng vâng vâng. Vi thần lỡ lời. Vi thần xin sửa”. Người áo tím cười cười khổ não: “Tất cả mọi người có mặt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy quyển trục đó viết bốn chữ lớn ‘Đỉnh phanh thuyết thang’”.

      “Gì?”. Khương Trầm Ngư kinh ngạc, sau đó lại thở dài: “Lẽ nào muốn làm vậy ?”.

      “Tiết tướng treo xong quyển trục đó, quay người lại, lạnh lùng quét mắt nhìn lượt, cao giọng : “Xưa Doãn tướng dùng cái vạc cái thớt nấu ăn cho vua Thang, lấy việc nấu ăn, ngũ vị để phân tích cục diện thiên hạ và đạo làm chính trị. Thang vương nhờ thế mà biết được ông có tài kinh thiên vĩ địa, xóa bỏ thân phận nô lệ, cất nhắc làm hữu tướng, từ đó khai sáng nên thịnh thế phồn hoa của triều Thương. Tiết Thái bất tài, mượn điển cố của cổ nhân, để làm chuyện ngày nay: Tại đây dựng lôi đài, trong bảy ngày, cho dù là ai, chỉ cần người đó cảm thấy có thực lực hơn ta, có thể làm thừa tướng của Bích quốc, đến đây khiêu chiến với ta, đánh bại ta, ta nguyện dâng tướng vị cho người đó, quyết nuốt lời!”.

      Khương Trầm Ngư nghe những lời này, trong lòng biết là buồn cười hay là chấn động. Tiết Thái năm sáu tuổi dám với Yên vương “Yên là ngọc trong các nước, còn ta là ngọc trong loài người, hai thứ hợp nhau, có gì thỏa đáng”. Tiết Thái năm bảy tuổi dám quát sủng phi của hoàng đế “Chim sẻ nhoi, sao dám cản phượng giá”; Tiết Thái của hôm nay lại công khai tiếp nhận thư sinh thách đấu và dựng lôi đài phố, tự ví mình với Y Doãn... cho dù trải qua bao nhiêu trắc trở, Băng Ly vẫn là Băng Ly, ngạo cốt vẫn còn, hề thay đổi chút nào...

      Người áo tím đến đây, mặt lộ vẻ khâm phục, cảm khái : “Hành động lần này của Tiết tướng mau chóng lan truyền ra ngoài, văn nhân các vùng lũ lượt đến đế đô, có người to gan lên thách đấu. Tiết tướng tuổi còn nhưng kiến thức sâu rộng, trí nhớ tuyệt đỉnh, giỏi hùng biện, khẩu chiến nho sinh, đối diện với lời cật vấn của nhiều người vẫn ung dung ứng đối, thong thả đáp lời, khiến cho mọi người ai nếu đều thất sắc, đặc biệt là hai người Ngô Thuần Trần Long, đến phút cuối, phải hổ thẹn : “Cho dù ngươi tài hoa cái thế, kinh lược ngút trời sao? Chớ quên, cha ngươi và gia gia ngươi đều là nghịch thần! Là phản tặc! Là loạn thần tặc tử phạm thượng làm loạn! Là tội nhân thiên cổ mưu đồ lật đỠgiang sơn Bích quốc! Ngươi thân là con cháu của họ, lại có thể đảm nhiệm chức thừa tướng của Bích quốc, há chẳng phải là cổ vũ người trong thiên hạ đều có thể thả sức tạo phản sao? Dẫu cho tạo phản thành, con cháu của mình cũng vẫn có thể làm quan. Để mặc cho ngươi làm tướng, luật pháp thiên thu để vào đâu? Thể diện của hoàng tộc để vào đâu? Giang sơn xã tắc để vào đâu?”.

      Tràng chất vấn này đến Khương Trầm Ngư nghe xong mặt cũng biến sắc. Chiêu này quả thực quá độc, phơi bày ra chuyện cũ, lại dùng hai chữ “tạo phản” để chèn ép. Phải biết rằng đế vương từ thiên cổ đều kỵ nhất là tạo phản, thể khoan dung nhất cũng là tạo phản, vì thế, đối với hậu quả của việc mưu nghịch làm loạn, cũng là cánh cáo kẻ khác: Kẻ làm phản, tru di cửu tộc, tất phải chết! Thế mới có thể cảnh cáo thiên hạ, phải ngoan ngoãn nghe lời, được ngông cuồng dấy lòng mưu phản.

      Có điều... tuy nàng kinh ngạc, nhưng cảm thấy lo lắng. Bởi vì, nếu là Tiết Thái, chắc chắn có thể giải quyết vấn đề khó này... Trong lòng nàng đầy tin tưởng như thế.

      Quả nhiên, câu tiếp theo của người áo tím chứng thực điểm này: “Tiết tướng nghe xong, mặt đổi sắc, lạnh lùng cười : ‘Việc sai lầm cha ta và gia gia ta làm, có liên can gì đến ta?’. Trần Long : ‘Lẽ nào ngươi biết cha nợ con trả sao?’. Tiết tướng : ‘Nếu ngươi như thế, vậy tổ tiên của các ngươi cũng tạo phản, các ngươi sao có mặt mũi mà sống đời này?’“.

      Khương Trầm Ngư cả kinh: “Cái gì? Bọn họ cũng là con cái của phản tặc sao?”.

      “Hồi bẩm nương nương, lời này của Tiết tướng vừa ra, hết thảy người nghe đều ngạc nhiên, phản ứng đều giống như nương nương. Mà tên Trần Long đó lập tức nhảy dựng lên, giận dữ đùng đùng : ‘Ngươi bậy! Tổ tiên ta ba đời đều là người đọc sách thanh bạch, làm gì có tạo phản? Đừng có ngậm máu phun người!’. Tiết tướng cười lạnh : ‘Tổ tiên ba đời có? Thế mười đời? Hai mươi đời sao? Đừng quên Trần Thắng Ngô Quảng năm xưa, Đại Tần chính là diệt vong trong tay bọn họ’”.

      Khương Trầm Ngư nhắm mắt - Nàng biết ngay mà... đến Trần Thắng Ngô Quảng cũng lôi ra được...

      “Trần Long nghe đoạn càng nổi giận: ‘Cái, cái gì? Trần Thắng Ngô Quảng với, với với bọn ta có liên quan gì?’. Tiết tướng đáp: ‘Các ngươi cùng họ, truy ngược lên nghìn đời, tất là cùng gốc rễ mà ra’. Trần Long : ‘Cho dù, dù là tổ tiên của bọn ta, họ họ đều là thay trời hành đạo! Tần Nhị Thế thi hành bạo chính, hình phạt hà khắc, khiến muôn dân được yên ổn...’. Tiết tướng ngắt lời : ‘Ồ? Lúc này lại đếm xỉa gì đến luật pháp thiên thu, thể diện hoàng tộc với giang sơn xã tắc nữa sao?’. Trần Long : ‘Ngươi, ngươi, ngươi...’”.

      Trần thuật đến đây, Khương Trầm Ngư thở dài khe khẽ: “Tử Tử, ngươi cứ mạch là được, cần bắt chước cả điệu bộ lắp của họ đâu”.

      Cả Bách Ngôn đường lại vang lên trận cười.

      Có lẽ bình thường họ quen với việc chế nhạo nhau, cho nên người áo tím tuy lúng túng, nhưng thấy xấu hổ, vẫn cười vui vẻ như trước, : “Vâng. Vi thần xin sửa. Tóm lại bọn Trần Long lại Tiết tướng, tức muốn chết, cuối cùng Tiết tướng nhìn đám đông lượt, chậm rãi : ‘Trải qua nghìn năm, triều đại nào chẳng có phản thần, chẳng sinh nghịch tử, họ làm sai họ phải chịu phạt, nhưng vì thế mà tước đoạt công lao của con cháu họ, thực quá nực cười! sai, cha ta ông ta làm chuyện sai trái, nhưng rốt cuộc vì sao mà họ sai, trong lòng mọi người đều . Trong triều đình, có thiên tử sao thần tử vậy, nếu phải Tiết gia nhà ta có tội, Tiết tộc nhà ta nợ Bích quốc, thế , để ta làm tướng quốc, há chẳng phải chính là cách chuộc tội tốt nhất sao? Nếu các ngươi cho rằng Tiết Thái ta năng lực đủ, thể làm tướng quốc, hãy dùng thực để chứng minh điểm này, chớ viện lý do nông cạn như xuất thân, tuổi tác gì đó, ta tuyệt đối phục! Bảy ngày hết, các người thua. Nhưng ta biết các ngươi vẫn phục, sao cả, ta lại cho các ngươi thêm cơ hội, ngày này hàng năm, ta đều đến đây dựng lôi đài, người trong thiên hạ đều có thể đến thử. Nhưng, chỉ là bảy ngày. Bất cứ thời gian bất cứ địa điểm khác nếu ta nghe thấy có người bàn láo chuyện triều chính, bôi nhọ danh dự của ta, chém!’. Tiếng chém cuối cùng chắc nịch đanh thép, lầu lầu dưới, có ai dám ho he nữa, đều lặng ngắt như tờ”.

      Khương Trầm Ngư tưởng tượng khung cảnh khi đó, kìm được : “Giá như ta cũng có mặt hay biết mấy, muốn xem phong thái áp đảo quần hùng của Tiết Thái khi ấy”.

      Người áo tím thở dài : “Trong Thất tử chỉ có vi thần hôm qua đích thân , nhìn thấy cảnh tượng quan trọng nhất đó, là cảm thấy... triều ta có thể có Tiết tướng, đúng là ông trời ban phúc”.

      Khương Trầm Ngư nhớ ra vấn đề: “Đợi ! Ngươi hôm qua đích thân ngươi xem, cũng tức là thời hạn bảy ngày đến ngày hôm qua kết thúc. Vậy tại sao hôm nay Tiết Thái đến?”.

      Người áo xanh lục ở bên cạnh cười “phì” tiếng, những người khác lại nở nụ cười kỳ quặc.

      Nghe đến đây, Khương Trầm Ngư hiểu ra, bọn họ cười, phải vì Tiết Thái khẩu chiến thắng bọn nho sinh, mà là phát sinh chuyện khác, hơn nữa, hẳn là chuyện này khiến Tiết Thái gặp xui xẻo. Nghĩ đến đây, khỏi càng lúc càng tò mò: “Mau ! làm sao?”.

      Người áo tím : “Hồi bẩm nương nương, là như thế này, khi dựng sân khấu Tiết tướng quy định là từ giờ Ngọ đến giờ Tuất. Ngày hôm qua đến giờ Tuất, vốn dĩ tất cả kết thúc, bọn Trần Long cũng á khẩu biết gì, tên ngọc diện thư sinh đột nhiên ôm cây đàn tiến vào tửu lâu, ngang nhiên đòi thi đàn với Tiết tướng”.

      “Cái gì?”. Khương Trầm Ngư ngẩn ra lúc, nhớ ra vấn đề: Tiết Thái có biết chơi đàn ?

      Tuy Tiết Thái là thần đồng, văn võ song toàn, nhưng cũng phải cái gì cũng tinh thông, ví như chơi đàn, nàng chưa bao giờ nhìn thấy chơi.

      “Tiết tướng ngài... biết chơi đàn”. Người áo tím ra đáp án.

      Quả nhiên là thế... Khương Trầm Ngư lờ mờ đoán ra vì sao mọi người lại cười như thế.

      “Vì vậy, thư sinh đó thi gảy đàn với ngài, chỉ Tiết tướng ngẩn ra, mà những người xung quanh nghe thấy đều sững người. Tiết tướng chau mày ; ‘Ngươi cái gì?’. Thư sinh đáp: ‘Ta muốn thi đánh đàn với ngài. Thừa tướng phải , trong bảy ngày này bất luận là ai cũng có thể đến khiêu chiến ngài hay sao? Ta chính là đến khiêu chiến cầm nghệ của thừa tướng’”.

      Di Phi sau khi bị gọi dậy còn gật gù nữa, vẫn đứng bên cạnh, nghe đến đây, mắt đảo vòng, “ồ” lên tiếng, cười trộm : “Hay, hay, cái này hay! Đường đường là thừa tướng Bích quốc mà đến đàn cũng biết gảy, đúng là quá mất phong nhã...”.

      Khương Trầm Ngư lườm gã cái: “Thứ lý lẽ ngụy biện này mà ngươi cũng ra được à? Ai gia muốn có thừa tướng có thể xử lý chính chứ cần nhạc sư”.

      Người áo tím : “ thực tế, khi ấy mọi người đều nghĩ như thế, đều cảm thấy thư sinh đó kỳ quặc, lại nghĩ ra được cầu vớ vẩn như thế, chắc chắn Tiết tướng biết chơi đàn, nhưng Tiết tướng nhìn thư sinh đó cái, cười lạnh : ‘Được’”.

      đồng ý à?”. Điều này thực khiến Khương Trầm Ngư bất ngờ.

      “Vâng. Tiết tướng nhận lời, chỉ như thế, ngài còn : ‘Ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì, nếu ta nhận lời ngươi, ngươi chắc chắn rêu rao với bên ngoài là lôi đài mà ta dựng có lỗ hổng, quy định thi đấu có lỗ hổng, cũng chỉ là hình thức, nếu có thi cũng chính xác, từ đó mà tiến bước xóa sạch toàn bộ thành tích huy hoàng trong bảy ngày qua của ta, đúng ?’. Thư sinh đó mỉm cười, thừa nhận cũng chẳng phủ nhận. Tiết tướng tiếp tục : ‘Cho nên, ta tuyệt đối để ngươi được thỏa nguyện. Ngươi muốn thi đàn à? Đến đây! Thi thi!’”.

      Khương Trầm Ngư tuy biết sau cùng chắc chắn Tiết Thái thắng nhưng nghe đến đây, trong lòng cũng khỏi lo lắng.

      phải biết chơi đàn sao?”.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      31.3

      “Hồi bẩm nương nương, Tiết tướng đích thực là biết chơi đàn, đối phương chắc chắn cũng tìm hiểu về điểm này, cho nên mới dám đến khiêu khích hề e sợ như thế. Thế là, thư sinh đó ngồi xuống, đặt cây cổ cầm xuống : ‘Trước tiên phải cho , kỹ thuật đánh đàn, cao thấp khác biệt nếu như rất lớn, tự nhiên dễ phán đoán, nhưng nếu trình độ ngang ngang nhau, khó mà đoán định. Ta và ngươi phải phân giới hạn ràng như thế nào?’. Tiết tướng đáp: ‘Ngươi ’. Thư sinh : ‘Được. Ý của ta là, có mặt ở đây tổng cộng bảy mươi chín người, chúng ta đàn ra sao, hãy để bảy mươi chín người này chấm điểm, cuối cùng ai được ủng hộ nhiều nhất, người đó thắng. Thế nào?’. Tiết tướng : ‘Được’”.

      Khương Trầm Ngư thở dài: “ là làm khó rồi. Thế mà cũng nhận lời. Ai chẳng biết những người xem đó, kỳ thực đều là những người muốn nhìn thấy thua cuộc, cho dù có thể đàn hay như thư sinh kia, e là mọi người cũng mang tâm lý xấu xa muốn coi trò hay nên vẫn bỏ phiếu cho thua thôi”.

      “Vâng, vi thần cũng nghĩ như vậy, vì thế vi thần đứng bên nhìn mà lo lắng hết đỗi, thần tiến lên phía trước khuyên can, trái lại Tiết tướng căn bản để ý đến thần, bước tới ngồi đối diện với thư sinh, : ‘Ở đây có đàn, ta dùng đàn của ngươi có được ?’. Thư sinh : ‘Được’. Tiết tướng : ‘Thế ngươi là khách, ngươi đàn trước’. Thư sinh đồng ý, liền bắt đầu gảy đàn...”.

      “Chắc đàn rất giỏi”. Khương Trầm Ngư đoán.

      Người áo tím lại lắc đầu.

      “Sao? Lẽ nào đàn cũng dở?”.

      Người áo tím vẫn lắc đầu.

      Khương Trầm Ngư cảm thấy kỳ quái, người áo tím chân tướng: “Kỳ thực ... căn bản đàn nổi. vừa mới gảy hai , dây đàn đứt. Cho nên, đành phải thay dây đàn, nhưng gảy thêm được mấy , dây đàn lại đứt. lại thay dây, dây đàn lại đứt nữa... Tóm lại cứ đàn được ba bốn tiếng, lại bị đứt dây, cuối cùng, đập bàn đứng dậy quát: ‘Tiết Thái, ngươi giở trò gì với đàn của ta phải ?’. Tiết tướng : ‘Đây là đàn của ngươi, dây cũng là ngươi tự tay mang theo’. Thư sinh : ‘Nhưng lúc ta gảy đàn ngươi lén lút dùng nội lực làm đứt dây đàn, đúng ?’. Tiết tướng mỉm cười: ‘Tỉ thí thôi mà. Nếu ngươi phục, khi ta gảy đàn ngươi cũng thoải mái làm đứt dây đàn của ta’. Thư sinh giận dữ : ‘Ta biết võ công!’. Tiết tướng : ‘Rất tốt, ta cũng biết chơi đàn’. Thư sinh : ‘Thế ngươi thua rồi!’. Tiết tướng : ‘Dựa vào cái gì? Cầm nghệ đến đàn cũng đàn nổi của ngươi cũng có thể coi là thắng sao?’. Thư sinh : ‘Đó là vì ngươi đứng bên cạnh phá hoại!’. Tiết tướng : ‘Ta có thể khiến ngươi đàn nổi, ta thắng’. Thư sinh kêu lên: ‘Thế mà gọi là thắng à?’. Tiết tướng bỗng chậm, từng tiếng từng tiếng rành rọt: ‘Đây chính là chiến thắng của sức mạnh’. Thư sinh sững ra, gì nữa”.

      Khương Trầm Ngư nhắc lại: “Chiến thắng của sức mạnh?”.

      “Vâng. Tiết tướng : ‘ thế giới này có rất nhiều kỹ nghệ, duy chỉ có sức mạnh là có thể trấn áp tất cả. Cầm nghệ của ngươi có cao hơn nữa, nhưng ta có thể khiến ngươi đàn nổi, đây chính là biểu của việc ta vượt trội hơn ngươi’. đến đây, ngài xoay người, nhìn mọi người, cất cao giọng : ‘Các ngươi nghe cho ta, những người khác muốn lợi dụng kiếm chác, muốn xuyên tạc lời ta, cũng phóng ngựa đến hết cả đây, nhưng trước khi đến, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt - Có lẽ các ngươi có thể thắng ta về kỹ năng nào đó, nhưng, nếu võ công thể thắng ta, đều là vô ích. Nếu võ công hơn ra, chớ quên sau lưng ta còn có mười hai thiết kỵ, ba vạn binh mã, quyền hành cả nước, các ngươi cứ khiêu chiến thử xem!’. Thư sinh thét lên: ‘Thế thi đấu còn gì là công bằng?’. Tiết tướng nhìn khinh miệt, lạnh lùng cười: ‘Quyền thế cũng là loại thực lực. Nếu ngươi có thực lực vượt hơn ta, dựa vào cái gì mà đòi thay thế ta?’”.

      Khương Trầm Ngư ngẫm nghĩ câu “Quyền thế cũng là loại thực lực”, khỏi có phần ngây ngốc.

      Tiết Thái... Tiết Thái... xuất sắc như thế, kiêu ngạo như thế, lại bá đạo như thế!

      Có lúc khỏi hoài nghi có thực là con người ? đứa trẻ tám tuổi, sao có thể có trí tuệ như thế? Hơn nữa, ngoài trí tuệ ra, còn xuất thân cao quý, vì thế bồi dưỡng nên tính cách cao ngạo ngút trời, cậy tài khinh người, ngoài tính cách ra, lại trải qua chuyển biến lớn kinh thiên động địa của đời người - từ trời cao rớt bùn lầy, lại từ bùn lầy trở lại trời cao như thế, khiến ngoài ngạo mạn, còn rèn luyện được tính thận trọng và chu toàn hơn người thường. Hành vi nhìn có vẻ như huênh hoang to gan, được ăn cả ngã về của vừa hay là biểu của việc chuẩn bị đầy đủ, hề sơ sót.

      Người bình thường, cho dù có được khả năng bẩm sinh như cũng thể có tính cách như ; cho dù có tính cách giống như , cũng thể có cảnh ngộ giống ... Hàng loạt các loại yếu tố này tạo thành thái độ ngang ngược coi thường hết thảy của lúc này, mà thái độ ngang ngược ấy chính là điều thể thiếu của người làm chính trị thành công.

      Có lẽ bản thân may mắn, may mà đứng về phía nàng.

      Nếu có đối thủ như thế này, thực quá đáng sợ…

      Mắt Khương Trầm Ngư hơi trầm xuống, trong lòng quyết: Cả đời này, tuyệt đối thể cho Tiết Thái bất cứ cơ hội nào trở thành kẻ địch của nàng.

      Người áo tím : “Tiết tướng xong những lời này, hết thảy mọi người có mặt tại chỗ đều im lặng, còn thư sinh đó đứng yên mà toàn thân run rẩy, mặt lúc trắng lúc đỏ, chính lúc mọi người tưởng chắc chắn sắp tức đến chết, đột nhiên lấy vật từ trong chiếc hộp bên cạnh ra, ném vào người Tiết tướng. Đám thị vệ cả kinh, tưởng là ám khí, định xông lên phía trước hộ vệ, Tiết tướng giơ tay lên, tự mình dùng tay áo cuốn vật đó lại...”.

      Bảy người còn lại nghe đến đây, lại bắt đầu cười khùng khục. Thế nên Khương Trầm Ngư biết cuối cùng kể đến đoạn mấu chốt, bèn hỏi: “Là thứ gì?”.

      “Là tú cầu”.

      Khương Trầm Ngư gần như hoài nghi câu mình nghe thấy, nhịn được nhắc lại lần nữa: “Là thứ gì?”.

      “Tú cầu”. Người áo tím nghiêm trang trả lời: “Chính là loại tú cầu thêu bằng chỉ màu, dùng để các thiếu nữ chưa chồng kết duyên...”.

      “Ta biết cái gì là tú cầu”. Trầm Ngư ngắt lời y: “Ta chỉ muốn hỏi tại sao thư sinh đó lại ném tú cầu cho Tiết Thái?”.

      “Khi đó, bọn thần nhìn thấy quả tú cầu đó, tất cả đều ngẩn người ra, nghi ngờ mắt mình bị làm sao. Thư sinh đó cười khúc khích, giọng đột ngột biến đổi, nếu ban đầu giọng eo éo, khoảnh khắc đó lại biến thành giọng nữ nhi, hơn nữa còn giơ tay chỉ vào Tiết tướng : ‘Được, quả nhiên hổ là tiểu Băng Ly nổi danh thiên hạ! Ta phục rồi. Cho nên, ta quyết định lấy ngươi! Quả tú cầu này chính là tín vật định tình của ta, ta biết tuổi ngươi còn , có điều sao, ta có thể chờ ngươi. Bản nương chính là con của Hồ Cửu Tiên, tiểu danh là Sành Nương. Ngươi chớ có quên, ngày sau phải đến nhà xin cưới ta nhé’!’. đoạn, ôm đàn thướt tha rời ...”.

      “Hồ Cửu Tiên?”. Cái tên này rất quen, dường như nghe thấy ở đâu rồi.

      “Ông ta là người Nghi quốc, được mệnh danh là đệ nhất thương gia của bốn nước, giàu nhất thiên hạ, nơi nào cũng có sản nghiệp của ông ta. Mà Hồng viên nổi tiếng nhất đế đô chính là của ông ta”.

      Khương Trầm Ngư “a” tiếng, chẳng trách nàng cảm thấy quen tai, hóa ra là chủ nhân của Hồng viên.

      “Ha ha ha ha ha, hay cho nương to gan!”. Di Phi nghe xong đập bàn kêu tuyệt: “Hay cho mối nhân duyên tuyệt diệu! Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, hữu tướng của nương nương sắp thành gia lập nghiệp rồi, ha ha ha ha ha...”.

      Người áo tím cố gắng nhịn cười, tiếp tục : “Hồ tiểu thư đó bỗng nhiên bỏ , làm mọi người bất ngờ, vẻ mặt của Tiết tướng khi ấy là... cả đời này vi thần cũng thể quên. Chuyện này lập tức đồn ra ngoài, vì thế, hôm nay Tiết tướng vốn dĩ muốn lên triều, nhưng kiệu của ngài vừa mới ra khỏi hầu phủ, liền phát bên ngoài có đám người đông đúc vây quanh, đều là những nương tuổi thanh xuân đứng chờ bên ngoài cả đêm, ngài vừa mới vén rèm kiệu lên thò đầu ra ngoài nhìn, liền có vô số tú cầu bay về phía ngài... Những nương đó vừa ném vừa hét: ‘Thừa tướng đại nhân, chúng ta cũng muốn lấy ngài...’. Họ đứng đông nghịt cả đường, chiếc kiệu căn bản thể nổi, đành quay đầu về phủ, cho nên, hôm nay Tiết tướng thể lên triều...”.

      Lời của người áo tím còn chưa dứt, mọi người trong sảnh cười nghiêng cười ngả.

      Chỉ có người cười, đó chính là Khương Trầm Ngư.

      Mọi người cười xong lúc, mới phát hoàng hậu cười, liền vội vàng thu lại nụ cười, lo lắng bất an nhìn nàng.

      Khương Trầm Ngư cụp mắt, trầm mặc lát, sau đó đẩy đống tấu sớ ra, : “Hôm nay đến đây thôi, các ngươi về cả . Ai gia cũng mệt rồi, về cung nghỉ ngơi ”. rồi, đứng dậy rời ghế.

      Nàng bình tĩnh ra khỏi Bách Ngôn đường, rất bình tĩnh ra khỏi thư phòng, rất bình tĩnh vào trong n Bái cung, với cung nữ: “Ai gia muốn ở mình lúc, các ngươi lui cả ra ”.

      Bọn cung nữ vâng dạ rồi ra, đóng cửa phòng lại.

      Khương Trầm Ngư đến bên giường, ôm chăn trùm kín đầu, bấy giờ mới cười to, cười đến nỗi chiếc giường rung lên bần bật, cười đến nỗi trào cả nước mắt: “Ha ha ha ha ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha ha...”.

      Tiết Thái... lấy vợ...

      Ha ha ha ha ha...

      Tiết Thái à Tiết Thái, ngươi cũng có ngày này!

      Ha ha ha ha ha...

      Tiếng cười của nàng loáng thoáng truyền ra ngoài điện, Ác Du nghe thấy tò mò: “Hoài Cẩn tỉ tỉ, nương nương sao thế? Có chuyện gì vui à?”.

      Hoài Cẩn mỉm cười nhàn nhạt: “Chúng ta làm nô tài, chỉ cần vui thay nương nương là được rồi. Tiểu thư... lâu lắm rồi mới được vui vẻ như thế...”.

      Đúng thế, kể từ sau khi Kỳ Úc hầu chết, ngoài lần thái tử Tân Dã chào đời, tiểu thư, chưa từng vui vẻ như thế…

      Có thể cười như thế này, là chuyện tốt biết bao...

      Ngày hôm sau trong buổi chầu sớm, Tiết Thái vẫn xuất . Nhưng khi Khương Trầm Ngư chuẩn bị vào thư phòng nghị cùng với Thất tử, lại xuất , hơn nữa còn mặc quan phục, chỉ mặc chiếc áo khoác màu đen, quấn kín từ đầu đến chân.

      Khương Trầm Ngư thấy nai nịt như thế, kìm được mỉm cười: “Thừa tướng từ đâu đến, định đâu đấy?”.

      Tiết Thái sầm khuôn mặt trắng trẻo xuống, trả lời, tự vào Bách Ngôn đường, cởi áo khoác rồi ngồi lên ghế tựa, cất tiếng hỏi: “Hôm qua và hôm nay có chuyện gì lớn xảy ra ?”.

      Khương Trầm Ngư khoan thai vào trong, từ tốn : “Có đấy, chuyện lớn nhất chính là thừa tướng của Bích quốc sắp thành thân. Chuyện này có lớn ?”.

      Khóe mắt Tiết Thái quả nhiên bắt đầu co giật.

      Bọn Thất tử cũng mím môi nén cười, người áo vàng sẫm bật cười thành tiếng đầu tiên : “Nghe từ ngày hôm qua, tất cả các nương chưa lấy chồng ở đế đô đều xếp hàng dài trước cửa hầu phủ, chuẩn bị chặn thừa tướng đại nhân của chúng ta, bầy oanh oanh yến yến, bao vây hầu phủ đến giọt nước cũng lọt. Tình hình này, thừa tướng vẫn có thể thoát thân khỏi, là lợi hại, là lợi hại”.

      Tiết Thái “hừ” tiếng.

      Người áo xanh lục bên cạnh cười : “Ta biết rồi, hôm nay thừa tướng dùng kế kim thiền thoát xác, sai nô tì ngồi vào kiệu của mình ra cổng trước, còn mình cải trang thầm cổng sau, nhưng vì muốn tránh tai mắt của người ta, cho nên đến muộn canh giờ, kịp lên buổi chầu sáng”.

      Khương Trầm Ngư cười híp mắt : “Sao thế, thừa tướng đại nhân, có cần ai gia ban hôn cho ngươi ?”.

      Tiết Thái rít qua kẽ răng: “ phiền nương nương nhọc lòng”.

      “A, thừa tướng gì thế? Thừa tướng là rường cột của nước nhà, trọng thần của triều đình, hôn của thừa tướng là đại quốc gia. Cái Hồ Sảnh Nương đó cũng phải nhân vật tầm thường, thừa tướng lấy ta, có thể gọi là được cả danh lẫn lợi, song kiếm hợp bích, vui lại thêm vui...”. Khương Trầm Ngư thong thả : “Điều quan trọng nhất là, nếu như thế, những thiếu nữ trước cửa nhà thừa tướng kia, hết hy vọng. Nếu , ngày ngày thừa tướng đau đầu vì việc ra ngoài, lần nào cũng đến trễ, ai gia thể cho phép như vậy được”.

      Mí mắt Tiết Thái giật giật, biết là giận hay là buồn, nghiến răng : “Xin nương nương an tâm, tiểu thần nghĩ ra cách giải quyết, đầy nửa ngày, đám nữ nhân vô vị đó tản hết”.

      Khương Trầm Ngư nghe xong lại càng cảm thấy hứng thú: “Ồ, biết cách của thừa tướng là gì?”.

      Tiết Thái còn chưa trả lời, tiếng cười lớn từ bên ngoài truyền vào, tiếp theo, cửa mật thất mở ra, La Hoành dẫn theo Di Phi vào.

      Di Phi nhìn thấy Tiết Thái mắt sáng rỡ lên, vừa cười lớn vừa đến bên cạnh , vỗ vỗ lên vai Tiết Thái : “Hóa ra là như thế! Hóa ra là như thế! ngờ lớn thừa tướng Tiết Thái của chúng ta lại là kẻ si tình. Ha ha ha ha!”.

      Mọi người đều nhìn Di Phi bằng ánh mắt hiếu kỳ.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      31.4

      Di Phi che miệng cười, cuối cùng nhìn, sang Khương Trầm Ngư: “Nương nương, nương nương có biết Tiết tiểu thừa tướng nhà ta hôm nay làm chuyện kinh thiên động địa đến nhường nào ?”.

      Khương Trầm Ngư cười cười : “Theo như ta biết, Tiết ái khanh ngày nào cũng làm những chuyện kinh thiên động địa”.

      “Cũng đúng. Chỉ có điều, hôm nay là đặc biệt nhất mà thôi”. Di Phi lại vỗ vào vai Tiết Thái, thở dài : “Ngươi dù thích những đó, cũng ít nhiều phải giữ chút thể diện cho họ chứ, sao có thể đòn quét sạch như thế? Nếu ngày mai bọn họ treo cổ tự vẫn làm thế nào?”.

      Người áo vàng sẫm nghe thấy hai mắt liền phát sáng, nhanh: “Tam hoàng tử muốn gì, mau nhanh nhanh, thừa tướng rốt cuộc làm gì?”.

      “Thừa tướng... sai người treo bức tranh bên ngoài cửa lớn của phủ Kỳ Úc hầu, và tuyên bố: Tiết Thái là nhân vật kiệt xuất trăm năm khó gặp, đương nhiên phải lấy mỹ nhân tuyệt thế có thể xứng với . Vì thế, nếu vị nương nào xinh đẹp bằng người trong bức tranh, hãy bỏ ý nghĩ lấy ...”.

      Khương Trầm Ngư cảm thấy có gì là lạ: “Đợi ! Ngươi treo bức tranh? Lẽ nào là...”.

      Tiết Thái bấy giờ ngẩng đầu lên, biểu tình u ám gương mặt biến mất, khóe môi cong lên, mang theo nét cười có chút gian trá: “ ra vẫn phải đa tạ nương nương. Nếu phải là nét vẽ tuyệt diệu của nương nương, vi thần vẫn còn phải khổ não tìm đâu được bức tranh như thế?”.

      “Ngươi! Lẽ nào ngươi treo bức tranh ai gia vẽ cho Hy Hòa?”. Lời vừa thốt ra, Thất tử cũng thất kinh, hóa ra Tiết Thái lại treo tranh của Hy Hòa?

      Tiết Thái “Ừ” tiếng.

      Khương Trầm Ngư lập tức đứng dậy: “Ngươi dám ăn trộm tranh của ai gia!”.

      “Tiểu thần chỉ mượn dùng mấy ngày thôi, đợi việc qua tự giác đem trả”. Tiết Thái rất ngang nhiên đường hoàng: “Đúng như nương nương , tiểu thần là rường cột của nước nhà, trọng thần của triều đình, nếu ngày nào cũng bị người ta vây kín dẫn đến thể lên buổi chầu sớm, tổn thất này to lớn quá. Cho nên, nghĩ cho giang sơn xã tắc Bích quốc, nương nương cũng nên hẹp hòi, tiếc bức tranh cỏn con, đúng ?”.

      Đến lượt Khương Trầm Ngư nên lời.

      Cứ như thế, Tiết Thái dùng tranh vẽ Hy Hòa phu nhân, thành công ép những tú nữ muốn gả cho phải thối lui. Nhưng hành động này cũng để lại ảnh hưởng rất xấu, đó chính là...

      “A, ngươi nghe chưa? Thừa tướng của chúng ta có ý trung nhân rồi đấy!”.

      mới mấy tuổi mà có ý trung nhân?”.

      “Ngươi biết cái gì, phàm chuyện gì mà gắn với Băng Ly công tử thể suy luận theo lẽ thường được. Tóm lại là thế này, sớm có ý trung nhân rồi, mà người phải ai khác, chính là tiền phu nhân của triều ta”.

      “Ngươi là... Hy Hòa phu nhân?”,

      “Ngoài nàng ta ra còn có ai nữa! Đệ nhất mỹ nhân của bốn nước năm xưa, chậc chậc, đáng tiếc là chết sớm quá”.

      “Lá gan của cũng to nhỉ? Đến phi tử của hoàng đế mà cũng thầm thương trộm nhớ. May mà Hy Hòa phu nhân chết, nếu thành tin xấu rồi!”.

      “Luôn làm chuyện bình thường, hành động cả thiên hạ kinh ngạc. hổ là Băng Ly công tử...”.

      “Đúng thế đúng thế...”.

      Chuyện này càng đồn càng rộng, phiên bản cuối cùng chính là...

      Thừa tướng của Bích quốc Tiết Thái, từ thuở còn bé tí thầm Hy Hòa phu nhân, thậm chí miếng mỹ ngọc Băng Ly tuyệt thế mà Yên vương tặng cũng đem tặng lại cho Hy Hòa phu nhân. Nào ngờ Hy Hòa phu nhân hồng nhan bạc mệnh, chẳng đợi làm nên nghiệp ngọc nát hương tan.

      Cho nên, Tiết Thái rất đau lòng, tuyên bố với bên ngoài rằng nhất định phải lấy nữ tử có tướng mạo giống Hy Hòa làm vợ. cầu này quá cao, vì vậy, chuyện chung thân đại đành phải gác lại.

      Đến đây, Tiết Thái còn bị ai quấy nhiễu nữa.

      Ngày tháng cứ trôi qua thi thoảng vội vàng, thi thoảng vui đùa cười , thi thoảng nguy hiểm, thi thoảng bận rộn như thế. biết bắt đầu từ khi nào, Tiết Thái càng ngày càng bận, thường xuyên nghị xong là mất tăm mất tích, mà chịu về nhà giống như trước đây, cho dù có chuyện gì cũng ở trong cung. Có lúc Khương Trầm Ngư hỏi , cũng trả lời, lâu ngày, Khương Trầm Ngư cũng hỏi nữa.

      Dịp khai xuân năm Đồ Bích thứ sáu, xảy ra chuyện vui.

      là chuyện vui, kỳ thực cũng hẳn, có người lại cho là xúi quẩy, có người cho là đương thấy vui là được. Mà kiện gây nên chú ý và bàn tán rộng rãi ở Bích quốc này chính là - đại tướng quân Phan Phương lấy vợ.

      Mọi người đều biết, đại tướng quân vốn có người vợ chưa cưới mà y chân thành, nhưng lại bị Tiết Túc gọi đến phủ để thuyết thư rồi làm nhục, chịu nhục, nàng tự vẫn. Sau này đại tướng quân tuy đích thân dẫn binh đánh bại Tiết Hoài khiến cả Tiết gia sụp đổ, coi như báo được thù, nhưng người chết, thể vãn hồi. Sau đó lại phụng chỉ đến Trình quốc chuẩn bị hỏi cưới công chúa, cũng ra đâu vào đâu... Tóm lại, đến vị đại tướng quân Phan Phương này, trừ việc kiêu dũng thiện chiến ra, điều khiến người ta có thể bàn luận say sưa nhất chính là si tình của .

      Mọi người đều cho rằng thể thành thân lần nữa, ngờ, bất ngờ cưới vợ mà hề báo trước. Vì thế, chuyện này đồn ra ngoài, cả nước kinh ngạc.

      Mà điều khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là vị thê tử kia của ...

      Về việc này, Khương Trầm Ngư được biết thông qua báo cáo của Thất tử. Khi đó, người áo tím như thế này: “Nương nương, Phan tướng quân xảy ra chuyện rồi”.

      Làm cho Khương Trầm Ngư sợ đến mức cuống lên: “Xảy ra chuyện gì?”. Phan Phương có thể là thần tử mà nàng yên tâm nhất, luôn an phận thủ thường, chưa từng kéo bè kết đảng, cũng thích thể bản thân, sinh hoạt càng cực kỳ đơn giản, ngày ngày làm việc đóng cửa luyện tập võ công, uống rượu, rất hiếm khi ra ngoài. người như thế có thể xảy ra chuyện gì được? Nếu là người khác còn có khả năng mắc bệnh, còn Phan Phương, nếu đến cũng đổ bệnh, đời này có lẽ chẳng có người nào khỏe mạnh nữa?

      Người áo tím thở dài, sáu người còn lại lần lượt biểu lộ vẻ buồn rầu.

      Vì thế, Khương Trầm Ngư càng lo lắng hơn: “ làm sao?”.

      bị người ta hãm hại”.

      “Ai dám to gan thế? Dám hãm hại cả Phan ái khanh?”.

      “Là như thế này, ngoại ô kinh thành có ông lão câu cá, ông có con tên là Phương , xấu xí thể tả nổi, lại còn bị điếc hai tai, vì thế, năm nay hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa gả được, ông lão rất buồn rầu, trăn trở mãi phải làm sao, cuối cùng nương nương đoán thế nào?”.

      “Có liên quan đến Phan ái khanh?”.

      “Tháng trước phải có trận tuyết lớn sao? Ông lão liền lừa Phương đến trước cổng Phan phủ, vứt ta ở đó. Khi Phan tướng quân mở cửa, nhìn thấy người nằm ngất lạnh cóng trong tuyết, bèn tốt bụng cứu ta về, cứ thế qua đêm. Sang ngày hôm sau, tướng quân đưa Phương tỉnh về nhà, ông lão lại họ trai đơn chiếc ở chung với nhau đêm, thanh bạch của con ông bị hủy hoại, gả chồng được, bắt tướng quân phải chịu trách nhiệm. Phương đó thoạt đầu biết là chuyện gì, sau biết rồi khóc ầm lên chạy nhảy xuống hồ. Nước hồ đóng băng, ta nhảy xuống hố băng, Phan tướng quân vội vàng cứu ta lên, khi cứu người đương nhiên tránh được ôm ôm ấp ấp, thế là ông lão bám chặt lấy tướng quân... Thế nên, Phan tướng quân cưới ta”.

      Thất tử lũ lượt thở dài: “Quá thảm!”. “Đúng thế đúng thế, chỉ có Phan tướng quân mới vậy, chứ người khác mặc xác ngươi chết hay là người…”. “Ông lão kia chắc chắn tìm hiểu tướng quân là người thế nào, biết tướng quân dùng thế ép người, cho nên mới vu vạ cho tướng quân”. “Cái này gọi là ở hiền gặp ác mà...”. “Thực ra cũng chẳng có gì, coi như lấy người thiếp, vấn đề là đó thực quá xấu xí ấy!”. “A, đại nhân cũng thấy rồi à? Mấy ngày trước quá hiếu kỳ nên ta cũng liếc cái, kết quả là...”. “Đại trượng phu sống ở đời, những chuyện thảm nhất Phan tướng quân đều gặp cả, là đáng thương, đáng thương...”.

      Lời Thất tử thể tâm lý nam nhân cách rệt nhưng Khương Trầm Ngư nghe được, trong lòng cũng vui.

      Ngày hôm sau, nàng triệu Phan Phương vào trong cung, với : “Phan tướng quân, nếu có chuyện gì khanh ngại tự mình ra mặt từ chối, ai gia có thể giúp khanh từ chối”.

      Phan Phương nhìn nàng với vẻ hơi ngạc nhiên, lát sau đáp: “Hồi bẩm nương nương, vi thần có chuyện gì khó xử cả”.

      “Khanh cần giấu ai gia, ai gia nghe rồi, vị phu nhân đó của khanh...”.

      Phan Phương cúi đầu.

      Khương Trầm Ngư thấy điệu bộ này của y, lòng càng thương hơn, bèn giận dữ : “Dưới càn khôn rộng lớn, trời cao vời vợi này, lại có tên điêu dân ép hôn, hơn nữa còn ép đại tướng của triều ta, chuyện này tuyệt đối thể tha được, người đâu! Truyền ý chỉ của ai gia...”.

      Nàng còn chưa dứt câu, Phan Phương quỳ sụp xuống.

      Khương Trầm Ngư kinh ngạc : “Phan ái khanh, khanh làm gì vậy?”.

      Phan Phương cung kính dập đầu, khi ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rỡ mà kiên định: “Vi thần tạ ơn nương nương quan tâm đến vi thần, nhưng chuyện cưới vợ là vi thần tự nguyện, phải ép gạt, cho nên xin nương nương nguôi giận”.

      “Nhưng... họ ràng là ông lão đó cố ý vứt con trước cửa nhà khanh...”.

      Phan Phương cụp mắt, thấp giọng : “Cho dù chuyện trước đó như thế nào, thực là vi thần đúng là ôm nương đó”.

      “Phan ái khanh!”. Khương Trầm Ngư cũng biết vì sao mình để ý chuyện này như thế, có lẽ là vì nàng từng tận mắt chứng kiến bi kịch của Phan Phương và Tần nương, trong lòng luôn cảm thấy hổ thẹn với y, vì thế, bây giờ đột nhiên có người nhét nữ nhân cho Phan Phương, giống như tay hủy diệt mối tình duyên bi thương đến cực điểm và cũng đẹp đẽ đến cực điểm ấy.

      Ở nơi sâu thẳm nội tâm của nàng, sao có thể tiếp nhận nổi, vì thế nàng hít hơi sâu, trầm giọng : “Tóm lại, hôn này ai gia chấp nhận! Ai gia thể trơ mắt nhìn khanh nhảy vào hố lửa!”.

      Phan Phương ngẩng mặt lên, nhìn nàng chằm chằm, sau đó, bỗng nhiên bật cười.

      “Khanh cười cái gì?”.

      có gì...”. Phan Phương khẽ thở dài, trong ánh mắt chất chứa vài phần hoài niệm: “Chỉ là cảm thấy, nương nương vẫn là nương nương của thuở ban đầu, vi thần... rất cảm động, cũng rất vui”.

      Mặt Khương Trầm Ngư đỏ bừng biết ám chỉ bản thân mình lúc sứ Trình quốc năm nào. Cơn xấu hổ qua , nàng lại càng thận trọng.

      “Chuyện này khanh nghe ta, được chứ?”.

      “Nương nương... nếu, vi thần thực lòng muốn cưới Phương sao?”.

      “Cái, cái gì?”. Khương Trầm Ngư cả kinh. Phan Phương đối với Tần nương như thế, nàng tận mắt chứng kiến, nam nhân như thế sao có thể thay lòng đổi dạ? Được thôi, cứ cho là có thể thay lòng đổi dạ, nhưng Phương đó, theo như Thất tử miêu tả là xấu xí vô cùng! Sao có thể?

      Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, Phan Phương cười cười, : “Phương tốt. Vi thần biết có lẽ nương nương cũng nghe rồi, nàng ta... bị điếc. Tướng mạo cũng được ưa nhìn. Nhưng ngoài hai điểm kia ra, nàng , rất tốt”.

      “Phan tướng quân...”. Nhất thời, Khương Trầm Ngư biết phải thế nào.

      “Vi thần biết trong con mắt người ngoài, đều cảm thấy ấy xứng với thần, nhưng, tự vi thần lại cảm thấy thành thân với vi thần mới là thiệt thòi cho Phương ... Tóm lại, vi thần lòng thành tâm muốn cưới ấy, xin nương nương tác thành”.

      Khương Trầm Ngư nhìn Phan Phương đăm đăm, lúc lâu sau cũng được gì, cuối cùng đành để cho Phan Phương ra về.

      Mấy ngày sau, nàng mặc thường phục xuất cung, cùng với Tiết Thái bí mật đến Phan phủ chuyến. Phủ đệ của Phan Phương cực kỳ đơn sơ, là căn nhà nằm ở mảnh đất vắng vẻ, qua tường rào, Khương Trầm Ngư nhìn thấy quét sân.

      Dấu tuyết mặt đất còn chưa tan, nàng ta quét từng li từng tí , quét rất cẩn thận.

      lúc sau, Phan Phương từ trong nhà bước ra, khoác áo khoác lên người nàng ta, nàng ta ngẩng đầu, cười ngọt ngào với Phan Phương...

      Khương Trầm Ngư nhìn đến đây, hạ lệnh cho phu xe quay về hoàng cung.

      Trong xe ngựa đường về cung, nàng hỏi Tiết Thái câu: “Ngươi xem Phan tướng quân lấy cái Phương đó, nuối tiếc chứ?”.

      Tiết Thái trầm ngâm rất lâu, mới trả lời nàng: “Tiếc hay ta biết, nhưng hẳn là rất hạnh phúc”. rồi, liếc xéo nàng cái: “Lẽ nào nương nương hy vọng độc đến cuối đời? Đừng có ác độc quá thế”.

      “Đợi , ta ác độc ở chỗ nào?”.

      “Đừng tưởng ta biết trong lòng nương nương nghĩ gì, nương nương cảm thấy Phan Phương Tần nương, thế cả đời này phải vì Tần nương mà giữ thân như ngọc, quyết lấy vợ...”.

      “Ta đâu có nghĩ như thế!”.

      “Tốt nhất là đừng nghĩ như thế. Bản thân nương nương như thế này, đừng có mong người khác cũng phải giống mình”.

      “Đợi , cái gì mà bản thân ta như thế này? Lẽ nào ngươi ta đố kỵ Phan Phương? Đố kỵ vì cuối cùng được giải thoát khỏi chấp niệm với Tần nương, còn ta vẫn chìm trong bùn lầy?”.

      “Là tự nương nương , ta ”.

      “Ngươi...”. Khương Trầm Ngư tức chết được, nhưng lại có cách nào lại Tiết Thái, cuối cùng đành ra đòn sở trường lần thứ ngàn lẻ : “Ai gia chấp trẻ con”.

      “Ta chín tuổi rồi”.

      “Vẫn là trẻ con”.

      “Hứ”.

      “Hứ...”.

      ***********

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Hồi thứ hai mươi mốt: Gấm rách

      32.1

      Trung thu năm Đồ Bích thứ sáu chầm chậm đến trong cảnh tượng bừng bừng khí thế.

      Trưa ngày mười bốn tháng Tám, khi Khương Trầm Ngư đút cho Chiêu Doãn ăn, La Hoành thông báo: “Nương nương, quý nhân cầu kiến”.

      Khương Trầm Ngư đặt chén cháo thuốc xuống, vừa ra lệnh cho người hầu buông rèm, Khương Họa Nguyệt liền theo sau cung nữ dẫn đường bước vào bên trong: “Thần thiếp tham kiến hoàng hậu”.

      “Tỉ tỉ chớ đa lễ, mau mời ngồi. Người đâu, dọn chỗ”. Khương Trầm Ngư bước ra, mời Họa Nguyệt ngồi xuống bên bàn ở sảnh ngoài, nhìn tỉ tỉ hai má phinh phính, kìm được vui mừng : “Sau khi sinh tỉ tỉ hồi phục khá nhanh, khí sắc nhìn tốt lắm”.

      “Từ sau khi ta nghe lời muội, uống loại thuốc đó nữa, liền cảm thấy cơ thể mình mỗi ngày khỏe hơn”. Khương Họa Nguyệt vừa , vừa cố tình liếc vào màn trướng ở gian trong cái, mới : “Ta vừa nhận được lá thư, hóa ra mẫu thân và phụ thân đường về kinh, nếu có gì thay đổi, khoảng giờ Thân ngày mai là đến nhà. Cho nên ta đến hỏi muội, ngày mai có muốn về nhà chuyến ?”.

      “Đương nhiên muốn. Muội cũng nhận được thư, chuẩn bị kiếm tỉ tỉ để bàn việc này. Vừa khéo tỉ tỉ tới đây”. Từ khi nhận được thư của mẫu thân, biết nay bà vẫn khỏe, Khương Trầm Ngư rất vui, vì thế liền sắp xếp chuyện về nhà thăm người thân, cứ nghĩ đến ngày mai là có thể gặp mẫu thân, trong lòng nàng khó có thể bình tĩnh được. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng tranh cãi, Khương Họa Nguyệt vội : “A, là vú nuôi của ta”.

      Khương Trầm Ngư hạ lệnh: “Cho vú nuôi vào”.

      nữ tử có dáng vẻ vú nuôi ôm đứa trẻ khóc oa oa vào trong. Khương Họa Nguyệt tiến lên phía trước đón đứa trẻ: “Tân Nhi, sao thế con? phải bảo con ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ sao? Sao lại khóc thế?”.

      Vú nuôi lo lắng : “Lão nô cũng biết có chuyện gì, thái tử điện hạ đột nhiên khóc toáng lên, sao dỗ được, đành phải đưa đến tìm nương nương”.

      Khương Trầm Ngư đứng bên cạnh nhìn đứa trẻ đó trắng trẻo bụ bẫm, rất đáng , kìm được : “Có thể cho muội bế chút ?”.

      “Đương nhiên”. Khương Họa Nguyệt quay người đưa đứa trẻ qua.

      Khương Trầm Ngư cẩn thận đón lấy, khẽ đu đưa, đứa trẻ nín khóc, nhìn nàng cái, miệng nhệch ra, lại khóc òa.

      “Ô ô, ngoan, đừng khóc đừng khóc, hoàng di ở đây... tỉ tỉ, có phải nó đói ?”.

      đâu, nó vừa mới ăn mà”. Khương Họa Nguyệt thấy nàng bế cũng có tác dụng, bèn đón lấy Tân Dã, dịu dàng dỗ lát, : “Muội muội, ta có thỉnh cầu hơi quá đáng...”.

      “Tỉ tỉ cứ ”.

      Ánh mắt Khương Họa Nguyệt hướng về phía gian trong, : “Là thế này, từ khi Tân Nhi ra đời còn chưa được gặp hoàng thượng. Muội có thể để nó gặp phụ thân được ? Tỉ biết bây giờ hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, vốn nên đưa ra cầu kiểu này, nhưng...”.

      Khương Trầm Ngư hơi do dự, nhưng nhìn thấy Tân Dã khóc thôi, lại mềm lòng bèn gật đầu : “Được, tới đây nào”. đoạn, đứng dậy dẫn đường.

      Hai người cùng vào gian trong, Khương Trầm Ngư ra hiệu cho cung nữ kéo rèm lên, rèm kéo lên rồi, khuôn mặt say ngủ bình thản của Chiêu Doãn xuất trong tầm mắt Khương Họa Nguyệt. Y nằm ở đó, mái tóc, gương mặt đều vô cùng sạch , nhìn cũng biết là được chăm sóc rất cẩn thận.

      Thấy nét mặt y hiền hòa, nhõm, khó mà tưởng tượng, người này nằm ngủ suốt năm ròng.

      Nhớ đến cảnh ân ái ngày xưa, mắt Khương Họa Nguyệt hoe đỏ, cúi đầu với đứa con trong lòng: “Tân Nhi, đừng khóc nữa, nhìn này, đây là phụ vương của con. Phụ vương con ngủ, ngủ rất lâu rất lâu, cho nên thể chuyện với Tân Nhi, nhưng sao, đợi con lớn hơn chút nữa, phụ vương con tỉnh, đến lúc đó dẫn con chơi ở rất nhiều nơi... được ?”. Vừa vừa bế Tân Dã đến sát mặt Chiêu Doãn.

      Đứa trẻ dường nghe hiểu lời nàng ta, bỗng ngừng khóc, giương đôi mắt to đen trắng ràng, nhìn chăm chăm vào Chiêu Doãn nằm giường.

      Khương Họa Nguyệt nhìn thấy nó có phản ứng, kìm được vui mừng : “Muội muội xem kìa, đúng là có tác dụng. Tân Nhi nín rồi đó!”.

      Khương Trầm Ngư đứng bên cạnh nhìn thấy thần kỳ ấy, trong lòng khỏi ngậm ngùi, huyết thống quả nhiên là thứ rất kỳ diệu, đứa trẻ như vậy, lẽ nào cũng cảm nhận được hơi hướm của phụ thân mà trở nên bình tĩnh hơn?

      Khương Họa Nguyệt vỗ nhè vào Tân Dã : “Tân Nhi ngoan, phải hay ăn chóng lớn khỏe mạnh, để có thể chuyện với phụ vương nhé. Phụ vương thích Tân Nhi nhất, ngoan nhé...”.

      Mắt Tân Dã nhìn Chiêu Doãn chớp lúc, bỗng nhệch miệng khóc nức nở.

      Khương Họa Nguyệt hoảng lên: “Ôi ôi sao thế? Đừng khóc đừng khóc... được rồi, ta nên đưa nó về cung hơn, có lẽ đến chỗ quen thuộc nó đỡ hơn..”. Vừa vừa vội vàng ra ngoài.

      Chính lúc này vật nặng loảng xoảng rơi xuống đất.

      Khương Trầm Ngư quay đầu, hóa ra là cung nữ đứng hầu bên cạnh đánh rơi chậu rửa mặt kê cạnh giường. Cung nữ tự biết gây ra họa, cuống quýt quỳ xuống bằng vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ: “Nương nương! Hoàng thượng... hoàng thượng...”.

      “Hoàng thượng sao?”. Khương Trầm Ngư thuận theo ánh mắt của nàng ta nhìn qua, liền phát mặt Chiêu Doãn, hai hàng lệ trong vắt từ từ chảy xuống.

      Y... tỉnh rồi!

      Khoảnh khắc đó, nỗi lo sợ vô bờ bến cuộn trào từ chân lên đỉnh đầu, Khương Trầm Ngư gần như kinh sợ đến suýt kêu lên, nhưng cuối cùng nàng khống chế được bản thân, trợn trừng mắt nhìn hàng lệ chậm rãi lăn gò má Chiêu Doãn rơi xuống gối. Còn các bộ phận khác của Chiêu Doãn vẫn bất động như cũ.

      Nàng tiến lên bước, nắm tay y bắt đầu bắt mạch, chỉ cảm thấy mạch tượng lúc nhanh lúc chậm cực kỳ kỳ quái, với trình độ của bản thân thể nhìn ra nguyên nhân, bèn trầm giọng : “Truyền thái y!”.

      Đám cung nữ vội vàng gọi người.

      Khương Họa Nguyệt bên cạnh lo lắng : “Muội muội, hoàng thượng sắp tỉnh phải ?”.

      biết”.

      “Nhưng hoàng thượng chảy nước mắt kìa, hoàng thượng có phản ứng!”.

      biết”.

      “Hoàng thượng? Hoàng thượng?”. Khương Họa Nguyệt kìm được tiến lên mấy bước, đưa tay vuốt ve mặt Chiêu Doãn: “Hoàng thượng? Hoàng thượng có cảm thấy ? Thiếp là Họa Nguyệt... Thiếp đưa thái tử đến thăm người, nó tên là Tân Dã, vừa tròn bảy tháng tuổi, vẫn còn chưa biết ...”.

      Tân Dã khóc oa oa, Khương Họa Nguyệt lòng tràn đầy hy vọng và Chiêu Doãn nằm giường tuy chảy nước mắt song vẫn tỉnh, hình thành nên cảnh tượng kỳ lạ.

      Khương Trầm Ngư nhìn cảnh tượng ấy, chỉ cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc, cách tầng lụa cúi nhìn xuống mọi người. Nhưng thực tế, bất cứ cử động nào của Chiêu Doãn, là sống hay là chết đều có thể khiến nàng tan xương nát thịt.

      Khương Trầm Ngư hít hơi sâu, trầm giọng mệnh lệnh thứ hai: “Truyền Tiết tướng”.

      Lại toán cung nhân vâng dạ rồi rời .

      lâu sau, Giang Hoài dẫn theo hai thái y hốt hoảng chạy đến, định hành lễ, Khương Trầm Ngư liền : “Đừng quỳ, mau xem hoàng thượng sao rồi?”.

      Bọn Giang Hoài vội vàng vào khám, nhưng định bấm ngón tay bắt mạch cho Chiêu Doãn, mặt lộ biểu cảm vô cùng cổ quái, sững sờ.

      Khương Họa Nguyệt thúc giục: “Thái y? Sao thế?”.

      Giang Hoài loạng chà loạng choạng lùi ra sau nửa bước, quỳ sụp xuống, run rẩy : “Vi thần đến trễ bước, hoàng thượng ... ... băng hà rồi...”.

      Khương Trầm Ngư chỉ cảm thấy tai mình “bùng” tiếng, câu tiếp theo còn nghe thấy nữa, đồng thời, tầm nhìn của nàng cũng tối sầm, loáng thoáng nghe thấy có người kinh sợ hét: “Nương nương! Nương nương sao vậy?”. Nhưng bóng tối vô bờ bến bao trùm đất trời ụp xuống, nàng đột ngột mất tri giác.

      Trong bóng tối, rất nhiều giọng mông lung bồng bềnh trôi nổi.

      “Nương nương? Nương nương...”.

      “Muội muội? Muội muội...”.

      “Trầm Ngư? Trầm Ngư...”.

      Nhưng mà, có thứ nàng muốn, hay cách khác, có thứ nàng mong chờ. Nàng muốn điều gì? Rốt cuộc muốn điều gì?

      “Tiểu thư của Khương gia?”. Là cái này sao? Là cái này sao?

      “Trời còn sớm nữa, đưa tiểu thư về phủ nhé”. Là ai? Là ai?

      “Tiểu thư hẹn tới, tất có việc, có việc, là ai hẹn có quan hệ gì đâu?”. Là lúc nào? Là lúc nào?

      “Là hành đường đột, vội vàng truyền tin, hy vọng quấy rầy chính của tiểu thư…”. , cần câu này, cần câu này. Cái nàng cần phải câu này, phải, chưa bao giờ là câu này!

      Nhưng người đó chưa bao giờ gọi nàng bằng phương thức nàng hy vọng, từ tiểu thư lúc ban đầu, đến sau này, khi thân mật nhất cũng chỉ gọi tiếng “Trầm Ngư”.

      Người ấy là “Tiểu Hồng” của người khác, nhưng vĩnh viễn chỉ là “công tử” của nàng...

      Khương Trầm Ngư cảm thấy đầu mình mù mịt nặng trịch, biết mình nằm mơ hay là tỉnh nữa. Sau đó, bóng tối dần dần tan , loáng thoáng xuất những bóng hình mờ nhạt: đứa trẻ vô cùng gầy yếu, kéo thứ gì đó, cực kỳ vất vả về phía trước.

      Bốn bề im ắng tiếng động.

      Đứa trẻ đó nghiêng nghiêng ngả ngả, thứ kia quả thực quá nặng, mà nó quả thực quá gầy quá , vì thế mỗi lần được hai bước lại phải dừng lại nghỉ lát.

      Cảnh tượng dần dần thu lại gần hơn, thứ mặt đất dần dần nét, hóa ra là nữ nhân nằm nhúc nhích, biết là chết hay vẫn còn sống. Linh cảm trỗi dậy, trong nháy mắt, dường như nàng biết mình nhìn thấy gì, hơi hướm quen thuộc nào đó gần trong gang tấc, nàng nghiêng đầu nhìn, thất kinh phát - Chiêu Doãn đứng cách nàng bước, đứng ngang vai với nàng, im lặng nhìn cảnh tượng đó, nhìn đứa trẻ ngừng lôi lôi kéo kéo chịu buông tay đó.

      “Hoàng thượng...”. Nàng nghe thấy mình run rẩy lên tiếng, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, cũng hỗn loạn đến cực điểm.

      Nhưng dường như Chiêu Doãn phát ra nàng, chỉ im lặng nhìn thiếu niên phía xa đó, hai hàng lệ từ hốc mắt y lăn xuống, bộ dạng cười của y nhìn càng đau thương khôn tà.

      “Hoàng thượng...”. Nàng kìm được giơ tay hướng về phía Chiêu Doãn, muốn kéo tay áo y, nhưng trong chớp mắt sau đó lại phát mình tóm tay đứa trẻ đó, gầy guộc trơ xương, lạnh giá như băng. Còn đứa trẻ đó ngẩng đầu lên nhìn nàng, các nét gương mặt mờ mờ, duy chỉ có đôi mắt đen lay láy.

      “Giúp ta với...”. Đứa trẻ khóc nấc: “Giúp ta với... Mẹ ta uống rượu say ngã xuống hồ... giúp ta với...”.

      Nàng cảm thấy rất buồn vì câu này, định nhận lời giúp nó, đứa trẻ đột nhiên trở nên hung hăng, nhìn nàng gào lớn: “Tại sao phải hại ta? Tại sao phải hại trẫm? Khương Trầm Ngư, nàng dám hạ độc trẫm! Nàng dám tước đoạt giang sơn của trẫm! Nàng được chết tử tế! Nàng phải nhận báo ứng!”.

      Báo ứng...

      Báo ứng...

      Báo ứng...

      Tiếng thét thảm thiết dường như có sức mạnh vô song, giống như cánh tay lạnh ngắt, thò tới, hung hãn thít chặt cổ nàng.

      Ai đến cứu nàng? Cứu nàng! Chỉ có câu ! câu chính xác là nàng có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng này! Mau , mau câu chính xác đó ...

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      32.2

      Chính trong lúc nàng giãy giụa, giọng trong trẻo có phần hơi hà khắc lại có chút lạnh lùng đột nhiên phá vỡ tầng tầng mây mù, đánh xuống như luồng sét: “Chiêu Doãn chết rồi. Ngươi còn tỉnh? Muốn trốn tránh đến bao giờ?”.

      Mây mù tan biến trong chớp mắt, Khương Trầm Ngư lập tức mở mắt ra.

      Lọt vào mắt là gương mặt hớn hở của Hoài cẩn: “Nương nương! Nương nương tỉnh rồi! Nương nương tỉnh rồi!”.

      Khương Trầm Ngư hơi đờ đẫn đảo mắt nhìn lượt, bên cạnh màn trướng màu đỏ thẫm là người toàn thân áo trắng như tuyết, vẫn biểu cảm thâm trầm, pha chút lạnh lùng như cũ, người tuổi vẫn còn , nhưng chỉ cần ở đây là nàng cảm thấy an tâm đến lạ lùng.

      Nàng gắng ngồi dậy, cất tiếng , giọng lào khào: “Tiết Thái... ngươi, vừa nãy ngươi gì?”.

      Tiết Thái mặt biểu cảm đáp: “Cuối cùng nương nương chịu tỉnh rồi. Nếu nương nương tỉnh, hoàng thượng được hạ táng”.

      Khương Trầm Ngư chỉ cảm thấy tràng sấm dậy ầm ầm trong đầu, nhịn được bưng chặt đầu mình. Đúng rồi, trước khi nàng ngất, thái y là Chiêu Doãn chết rồi... Đó phải là giấc mộng... Nhưng tại sao?

      ràng nghe thấy tiếng khóc của Tân Dã cho nên mới rơi nước mắt;

      ràng bắt đầu có phản ứng với thế giới bên ngoài...

      Tại sao đột nhiên lại chết?

      Y chết quá cam lòng, cho nên mới tìm đến chất vấn nàng, đòi báo thù nàng trong giấc mộng chăng?

      Đầu Khương Trầm Ngư đau như muốn nứt toác, nhịn được rên rỉ thành tiếng.

      Tiết Thái bên cạnh bỗng lên phía trước, bưng bát canh đến trước mặt nàng, ra lệnh: “Uống ”.

      Khương Trầm Ngư nhìn bát canh giống như nước lọc nhưng lại tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng đó, mày cau lại, nhưng hỏi gì hết, chỉ ngoan ngoãn uống. ra cũng kỳ lạ, vừa uống xong bát canh đó, cảm giác thanh mát lập tức lan tỏa khắp cơ thể, đến cơn đau đầu cũng giảm rất nhiều.

      Nàng kìm được hỏi: “Đây là cái gì?”.

      “Thuốc độc”.

      à?”.

      “Giả đấy”. Tiết Thái trừng mắt nhìn nàng: “Để xem lần sau ngươi còn dám hỏi là thứ gì mà uống ”.

      “Nhưng chẳng phải là ngươi cho ta uống sao?”.

      Tiết Thái sững người, có chút cảm động, nhưng tức khắc lộ vẻ khinh thường : “Cứ cho là ta đưa, cũng thể uống bừa được”.

      “Hóa ra ngươi đa nghi đến mức nghi ngờ cả bản thân mình…”.

      “Đó là bởi vì…”. Trong mắt Tiết Thái lóe lên tia dị sắc, sau đó vô cùng nghiêm túc nén giọng xuống, : “Ngươi sắp trở thành đế vương nước rồi, xung quanh có rất nhiều lang sói dòm ngó ngươi, chực xông lên để cấu xé nhai nuốt ngươi”.

      Khương Trầm Ngư choáng váng, bàn tay vén tóc liền khựng lại giữa trung, lúc lâu sau, mới chậm chạp phản ứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tiết Thái, khẽ hỏi: “Ngươi gì?”.

      “Có rất nhiều lang sói dòm ngó ngươi, chực...”.

      phải câu này, câu trước cơ”.

      Tiết Thái hít sâu, trầm giọng : “Ngươi sắp trở thành đế vương nước rồi”.

      Tuy toàn thân Khương Trầm Ngư vô cùng yếu ớt, nhưng nghe đến câu này cũng kinh sợ đến mức nhảy dựng lên: “Ngươi cái gì? Ai thành đế vương?”.

      “Ngươi đó”. Giọng Tiết Thái gần trong gang tấc, nghe mồn đến mức gần như đáng sợ: “Chính là ngươi, Khương Trầm Ngư”.

      “Ngươi đùa cái gì thế?”.

      Tiết Thái tiến sát, nhìn thẳng vào mắt nàng, lạnh lùng : “Ta đùa. Chiêu Doãn chết rồi, ngươi chính là đế vương kế nhiệm”.

      “Đùa... đùa cái gì thế!”. Cuối cùng Khương Trầm Ngư nổi giận, hất chăn nhảy xuống đất, cũng thèm để ý mình chân trần, nhanh: “Trong khoảng thời gian ta hôn mê xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại nảy sinh suy nghĩ điên cuồng như thế? Hoàng thượng đâu? Di thể của hoàng thượng bây giờ ở đâu? , đúng... hôm nay là ngày mười lăm à? Mẫu thân về nhà rồi ư, ta phải gặp bà...”. Đầu nàng đột nhiên co giật, đau đến mức ngã ra đất, nàng bị sao vậy? Rốt cuộc nàng bị sao vậy?

      Tiết Thái tay bấu lấy tay của nàng, mạnh đến nỗi nàng suýt hét lên, nhưng cái đau thấu xương cốt như thế, kỳ lạ thay đẩy lui, làm tan biến cơn đau đầu, nàng run rẩy ngước mắt lên nhìn , thấy biểu cảm của là vẻ đau thương chưa từng có.

      “Tiết Thái”.

      bước cuối cùng”. Tiết Thái bằng giọng điệu dịu dàng mà nàng chưa bao giờ nghe, hoặc là chưa bao giờ : “Chỉ kém bước cuối cùng, qua là được. Khương Trầm Ngư, ngươi lâu như thế, bỏ ra nhiều thứ như thế, lẽ nào, chỉ đến đây thôi sao?”.

      “Nhưng... ta... ta... muốn làm hoàng đế...”. Có lẽ vì giọng của quá dịu dàng, có lẽ là vì ánh mắt của quá thân thiết, Khương Trầm Ngư bỗng òa khóc: “Ta chưa bao giờ muốn thay thế Chiêu Doãn. Ta chỉ muốn đòi lại công bằng, nhưng vì quá quá đáng, đem tuổi thơ bất hạnh của mình ra để quy mọi tội lỗi lên người công tử, còn làm công tử tổn thương sâu sắc, thậm chí cuối cùng vứt bỏ công tử... Mất công tử, ta quá đau khổ, ta phải tìm chút việc để làm, mới có thể xóa bỏ nỗi đau khổ kia. Cho nên ta lựa chọn khoác lên mình chiếc áo giả tạo ‘thay trời hành đạo’ đó, lao vào vòng xoáy chính trị xấu xa bẩn thỉu, cướp thứ quyền thế mà người trong thiên hạ đều muốn có... Ta căn bản hề thích việc mỗi ngày phải thiết triều, ta cũng thích phê duyệt tấu chương, ta càng thích mở miệng khép miệng đều phải ai gia này ái khanh kia... người như thế phải là ta, phải là Khương Trầm Ngư!”.

      “Nhưng ngươi làm rất tốt. phải sao?”. Trong ánh mắt Tiết Thái chất chứa bi thương rất sâu đậm, sâu đậm đến vô cùng vô tận, khiến nhìn lại yếu mềm hơn bao giờ hết.

      “Tiết Thái, vừa nãy ta nằm mơ gặp Chiêu Doãn, ta mơ thấy biến thành đứa trẻ, đáng thương lắm, thực rất đáng thương... Ta rất hối hận, ta hối hận ta cho chút cơ hội nào biến thành kẻ dở sống dở chết, ta hối hận mình thể cho cơ hội tự sửa đổi bản thân, kỳ thực làm đế vương phù hợp hơn ta, xuất sắc hơn ta, ta, ta nên cướp của ... Tiết Thái, chết rồi, bây giờ chết rồi, ta có cắn rứt thế nào cũng cứu vãn được, ta hối hận lắm, ta thực thực rất hối hận... Ta muốn làm nữa, ta muốn gì nữa”.

      “Ngươi chỉ cảm thấy tội lỗi mà thôi. Chiêu Doãn chết rồi, cho nên ngươi cảm thấy hổ thẹn với , cho nên chịu đăng cơ, nhưng nghe ta đây: Ngươi nhất định phải đăng cơ”. Khẩu khí của Tiết Thái nghe rất nghiêm túc.

      Nhưng lúc này Khương Trầm Ngư căn bản nghe được gì nữa, chỉ lắc đầu nguầy nguậy: “Ta cần, ta cần. Ta muốn về nhà, ta muốn gặp mẫu thân... Đúng rồi, ta làm gì cả, quản gì cả, ta muốn về nhà sống với mẫu thân, ta muốn cùng mẫu thân ta sống phần đời còn lại của bà, ta muốn là đứa con ngoan...”. đến đây, nàng loạng choạng bò dậy, lảo đảo ra ngoài.

      Tiết Thái khẽ gầm lên: “Thế giang sơn này phải làm thế nào?”.

      “Chiếu theo lịch pháp của triều ta, truyền cho Tân Dã”.

      “Nó mới có tuổi”.

      “Có các ngươi phò tá nó, có thể mà”.

      “Ngươi cảm thấy chuyện này có thể sao? Khắp triều đình ai nghe theo nó?”.

      Bước chân Khương Trầm Ngư khựng lại, đờ đẫn lúc lâu, sau đó mới chậm rãi quay đầu : “Ngươi đúng... được, thế ta và tỉ tỉ cùng lâm triều quản chính , tiếp tục thay nó cai quản giang sơn này, đợi nó từ từ lớn lên. tóm lại, ta tuyệt muốn tự mình xưng đế. Đây là triều đình của Chiêu Doãn, ta phải trả nó cho con trai của ”.

      Tiết Thái lộ biểu cảm cực kỳ thất vọng.

      Hai người cứ nhìn nhau chằm chằm như thế, gì trong suốt quãng thời gian dài.

      Qua thời gian chừng nửa tuần trà, Tiết Thái cụp mắt xuống, cuối cùng lên tiếng, giọng u đến mức đáng sợ: “Thế , xin thứ tội cho thần thể ở cạnh thái hậu được”.

      Trái tim Khương Trầm Ngư chùng xuống, cuống quýt hỏi: “Cái gì?”.

      “Tạm biệt. Thái hậu của Bích quốc”. Tiết Thái lạnh lùng nốt rồi quay người bỏ .

      Ebook: Mèo

      Nguồn: Ebook Fun&Free

      “Đợi ! Ta cho phép ngươi ”.

      Tiết Thái dừng chân, nhếch môi cười chế giễu: “Chỉ có vương giả mạnh nhất mới có thể ra lệnh cho ta. Còn ngươi, nữ nhân nhu nhược như thế, cứ ôm đứa trẻ tiếp tục mơ giấc mơ cả nhà hòa thuận ”.

      Khương Trầm Ngư vội vàng kéo lại, nhưng chỉ tóm được ống tay áo của Tiết Thái, sau đó nghe tiếng “soạt”, tay áo rách toạc. Tiết Thái buồn liếc mảnh tay áo bị kéo rách lấy cái, cứ thế sải bước ra khỏi n Phái cung.

      Chỉ còn lại Khương Trầm Ngư, thẫn thờ nhìn nửa ống tay áo trong tay mình, ràng mới vào đầu thu khí hậu mát mẻ dễ chịu mà phút này sao giá buốt như băng.

      Tiết Thái xuất nữa.

      Mới đầu Khương Trầm Ngư còn cảm thấy chỉ là giận dỗi với mình, nhưng ngày tiếp ngày trôi qua, Tiết Thái vẫn thấy đâu, nàng mới biết lần này làm .

      Đại tang của Chiêu Doãn do tay Khương Họa Nguyệt tổ chức, bấy giờ nàng mới phát kỳ thực tỉ tỉ của mình rất có năng lực, những chuyện vụn vặt phức tạp như thế, nàng ta đều xử lý ổn thỏa tỉ mỉ cẩn thận, có lớp lang, thuận lợi. Vì thế, mặt ý định nhường vị trao quyền trong lòng càng kiên định, mặt khác lại bị chuyện Tiết Thái làm cho bứt rứt chẳng yên, sao chuyên tâm xử lý triều chính được.

      Cỏ lúc nàng nghĩ, bản thân cũng cảm thấy mình rất nực cười: Mình lại giận dỗi với đứa trẻ lên chín. Nhưng Tiết Thái... đối với nàng mà , chưa bao giờ chỉ đơn giản là đứa trẻ... Thậm chí có lúc Khương Trầm Ngư cảm thấy, vì tồn tại của Tiết Thái mà khiến nàng cảm thấy công tử chưa thực ra , vẫn còn phần nào đó vĩnh viễn ở lại đời, ở lại bên cạnh nàng.

      Nhưng bây giờ... đến Tiết Thái cũng rồi... mấy ngày liền Khương Trầm Ngư ăn ngon, ngủ yên, ngủ mơ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, luôn cảm thấy Tiết Thái quay về rồi, nhưng đến lúc mở mắt ra, lại tràn đầy thất vọng.

      Bộ dạng lo lắng yên của nàng, cuối cùng đến Ác Du cũng nhận ra, nàng ta : “Nương nương, tại sao nương nương phải quan tâm đến Tiểu Tiết Thái đó như thế nhỉ. Tên nhóc già đời, cao ngạo, coi ai ra gì đó, dám cãi lại nương nương, hề có vẻ gì là thần tử. Loại nô tài này, bớt đứa cũng chẳng sao, tránh cho mọi người học theo, còn tưởng là nương nương dễ bị bắt nạt”.

      Nàng trả lời. Ác Du thể hiểu, thể biết nếu đời này có người, từng cùng mình qua giai đoạn đau khổ nhất, người ấy trở thành phần thể thiếu của mình.

      Đối với nàng mà , Tiết Thái chính là người thể thiếu ấy.

      Thế thần kỳ biết bao, bao năm nay, loạng choạng, lảo đảo được đến hôm nay, biết bao người hợp rồi tan, tan rồi hợp, đến vội vã, biến mất dấu vết.

      Chỉ có , từng bước từng bước bên cạnh nàng.

      Bây giờ, quay người bỏ , cạnh nàng liền trống khoảng, thể bù đắp được.

      Phải làm sao... phải làm sao...

      Hoài Cẩn rót chén trà, bưng đến bên nàng, dịu dàng : “Nương nương, uống trà ”.

      Khương Trầm Ngư cúi đầu, lại là trà cúc Đại Khê, trong lòng càng thêm rối bời. Người giống như mình thích loại trà là uống mãi loại trà đó, nếu quen với người, nay đột nhiên người ấy biến mất, sao có thể chịu nổi...

      “Nương nương, nếu ... nương nương thăm thừa tướng ”.

      Khương Trầm Ngư run run hỏi: “Cái gì?”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :