1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Họa quốc - Thập Tứ Khuyết(Full 2 Tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      30.4

      Tuy lúc này Hy Hòa còn tri giác, khác gì người chết, nhưng chỉ cần Hy Hòa còn nằm trong Bảo Hoa cung là giống như trong chốn thâm cung này vẫn còn người quen cũ của nàng, vẫn còn chiến hữu chứng kiến nàng tay đẫm máu tanh như thế nào mới đến bước đường này.

      Bảo nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn người quan trọng như thế biến mất?

      Đặc biệt là sau khi nàng để mất Cơ .

      Vì thế, Khương Trầm Ngư do dự tới lui, nhưng vẫn lắc đầu: “... được. Huynh phải cứu nàng ấy! Vãn Y, huynh nhất định phải cứu nàng ấy!”.

      Giang Vãn Y quỳ vái dưới đất, trầm giọng : “Nương nương, nếu nương nương lòng nghĩ tốt cho phu nhân, hãy để nàng ấy ra ”.

      được! được!”. Khương Trầm Ngư cố chấp từ bên cạnh chiếc bàn ở gian ngoài nhảy lên, xông đến trước mặt Giang Vãn Y, tóm chặt cổ áo : “Sư huynh, sư huynh, muội cầu xin huynh, đừng buông tay, đừng để Hy Hòa chết có được ? Sư huynh...”.

      Nàng lúc này vẫn là hoàng hậu tôn quý, lại dùng hai tiếng “sư huynh” để gọi thảo dân tầm thường, ràng là muốn dùng tình xưa nghĩa cũ để làm Giang Vãn Y động lòng, nhưng Giang Vãn Y nghe xong, ánh mắt lại càng đậm nét bi ai hơn: “Sớm biết có ngày hôm nay... hà tất phải có buổi ban đầu?”.

      Sắc mặt Khương Trầm Ngư hơi trắng bệch. sai, ban đầu khi rời đế đô, từng khuyên nàng dừng tay, nhưng khi ấy nàng bị hận thù che mắt, cố chấp phải báo thù cho Cơ , đến nay biến thành như thế này, xem ra nàng cũng khó tránh được tội, nàng vốn nên làm khó , nhưng cứ nghĩ đến người nằm giường, rữa nát từng chút từng chút phải ai khác, mà chính là Hy Hòa!

      Là Hy Hòa đệ nhất mỹ nhân của bốn nước!

      Là Hy Hòa mà công tử nhất khi còn sống!

      Là Hy Hòa tự mình gánh tất cả tội nghiệt để lại cho nàng tiền đồ như gấm thêu!

      Nàng có cách nào chấp nhận này. Làm sao có thể chấp nhận nổi.

      “Sư huynh! Sư huynh...”. Nàng vừa khóc vừa kéo tay áo của Giang Vãn Y giống như năm đó, sau khi biết bệnh tình của Cơ . Hai cảnh tượng lồng vào nhau trong trí óc của Giang Vãn Y nhìn nữ tử tuy phải sư muội của , nhưng cùng trải qua rất nhiều việc, hít hơi rất sâu.

      Khương Trầm Ngư ngỡ là bị mình thuyết phục, ngước gương mặt đầy mong chờ lên nhìn .

      Nhưng Giang Vãn Y lại chầm chậm rút tay áo ra khỏi tay nàng, giọng điệu ôn hòa, nhưng lại kiên quyết chậm rãi : “Nương nương, Hy Hòa phu nhân ra thế này, sao nương nương từ bỏ chút lòng riêng đó của mình, thực nghĩ cho nàng ấy chút?”.

      Khương Trầm Ngư choáng váng nặng nề: “Cái, cái, cái gì?”.

      Giang Vãn Y quay người, kéo tấm rèm ra: “Nàng ấy thối rữa, nương nương xem ! Mức độ thối rữa mỗi ngày mỗi nghiêm trọng, dịch mủ chảy ra từ người nàng ấy ngấm vào giường chiếu chăn đệm, thậm chí có cả giòi bọ lúc nhúc bò người nàng ấy... Nàng nhìn , nương nương! Nếu như nàng thực thích nàng ấy, sao nỡ để thân thể nàng ấy chịu đựng giày vò đến nhường này? Chỉ bởi vì nàng ấy có tri giác thể cử động, cho nên nàng cảm thấy nàng ấy biết đau đớn, thể đau đớn hơn nàng sao?”.

      Mùi hôi thối tỏa ra từ người Hy Hòa và mùi thuốc nồng nặc trong phòng quyện lại với nhau, nhìn Hy Hòa gần như còn hình người nằm giường, Khương Trầm Ngư thể chịu đựng thêm, nhảy dựng lên: “Ý của ngươi là ta cố ý hại nàng ấy phải ? Cố ý để nàng ấy thối rữa, cố ý hủy hoại dung nhan xinh đẹp của nàng ấy phải ? GiangVãn Y ngươi to gan, ngươi dám như thế với bản cung! Ngươi ngông cuồng quá đấy!”.

      Giang Vãn Y nhìn thẳng vào mặt nàng, câu sau cùng: “Thế xin thứ cho thảo dân bất tài, thảo dân cáo lui”. rồi, quay người chầm chậm bỏ .

      Hành động này thực vô cùng lạnh lùng, đặc biệt là đối với Khương Trầm Ngư lúc này, nàng há miệng đứng như trời trồng bên giường, mãi phản ứng lại được.

      Giang Vãn Y đóng cửa, gió thổi vào ù ù, Khương Trầm Ngư bỗng nhiên quay người, bên đầu giường có đặt chậu nước và khăn bông, nàng lấy khăn bông thấm nước, rồi vắt khô, sau đó lau những vết mủ mặt Hy Hòa, cắn răng : “Hy Hòa, bọn họ đều bỏ rơi nàng, nhưng sao cả, ta tuyệt đối tuyệt đối bỏ rơi phu nhân, họ chê phu nhân bẩn chê phu nhân hôi, sao, ta tắm cho phu nhân, ngày nào ta cũng tắm cho phu nhân, phu nhân khỏe lên, phu nhân nhất định, nhất định khỏe lên... Phu nhân xem này, mạch của phu nhân vẫn đập, mũi phu nhân vẫn hít thở, ràng phu nhân vẫn còn sống, làm sao có thể để phu nhân chết được? Đó là mưu sát! Mưu sát!”.

      Nàng ra sức lau, nhưng càng lau mủ lại càng chảy ra nhiều, sao lau hết được, cuối cùng khiến cả gương mặt đều nhoe nhoét, Khương Trầm Ngư sững sờ nhìn khuôn mặt mà ngũ quan bị biến dạng đó, lại nhìn nước mủ tím đen tay mình, “Hy Hòa thể cứu được rồi”, thực này bây giờ mới chậm chạp truyền đến đại não Khương Trầm Ngư, chiếc khăn bông rơi xuống đất, nàng bưng mặt mình bằng đôi tay đầy mủ, sau đó quỳ xuống, khóc thất thanh.

      Tại sao lần, hai lần, nhiều lần như thế, luôn là thế này?

      Càng muốn giữ lại thứ gì, càng thể giữ được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ đó biến mất. Hoàn toàn vô phương cứu chữa. Cả cuộc đời này của mình, rốt cuộc còn có thể có được những gì? Giữ được những gì? Bản thân chẳng giữ được thứ gì, chẳng giải quyết được gì, cho dù có được cả thiên hạ, cũng để làm gì đâu?

      Hy Hòa, Hy Hòa, nàng có biết hay , nàng nằm ở đây, chết . Giống như lần nữa ta nhìn thấy công tử chết trước mắt ta!

      Trong tiếng khóc của Khương Trầm Ngư, bóng người từ từ tiến sát lại. Thoạt đầu nàng còn tưởng là Giang Vãn Y quay lại, sau ngẩng lên nhìn ra là Tiết Thái.

      Trong khoảnh khắc này, Khương Trầm Ngư quên mất mình là hoàng hậu Bích quốc, quên mất tuổi tác mình lớn hơn thiếu niên trước mặt này, nàng cứ thế quỳ mặt đất, ngửa đầu lên, nhìn bằng ánh mắt vô cùng tuyệt vọng và gương mặt giàn giụa nước mắt.

      Tiết Thái vẫn im lặng, đứng nhìn nàng lúc, gương mặt nhắn trắng trẻo của bộc lộ bất cứ biểu cảm nào, sau đó, đến bên giường, nhìn gương mặt bị “lau chùi” đến mức thảm hại nỡ nhìn của Hy Hòa, trong mắt lóe lên tia tình cảm phức tạp.

      Khương Trầm Ngư còn lau nước mắt.

      Tiết Thái quay lại nhìn nàng cái, nhanh như chớp kéo tấm chăn mỏng giường, phủ kín đầu Khương Trầm Ngư.

      “Đừng nhìn”. .

      Tấm chăn mỏng chụp xuống đầu nàng, rồi lại từ từ trượt xuống, bóng tối vụt qua, cảnh tượng trong căn phòng dần dần ra trong tầm nhìn: Tấm rèm bị gió thổi ngừng đung đưa, chiếc chăn màu tím hoa lệ mềm mại, Hy Hòa nằm giường giống như ngủ... Trái tim Khương Trầm Ngư thắt lại, chợt hiểu ra hành động vừa nãy của Tiết Thái là gì, nàng nhào tới phía trước tóm lấy cổ tay Hy Hòa, hồi lâu sau, cứng đờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng mình trong mắt Tiết Thái.

      Ngày mùng bảy tháng năm năm Đồ Bích thứ năm, Hy Hòa phu nhân qua đời.

      Tiết Thái quyết định thay cho Khương Trầm Ngư do dự thiếu quyết đoán.

      Khoảnh khắc chiếc chăn che lấp tầm nhìn của nàng đó, ấn vào tử huyệt của Hy Hòa, đặt dấu chấm hết cho kiếp người đau khổ thê thảm của mỹ nhân vì quá đẹp mà vốn nên có mặt nhân thế này.

      Sau khi Hy Hòa chết, Khương Trầm Ngư từ lâu động bút tự tay vẽ bức tranh cho nàng ta.

      Hy Hòa trong tranh mỉm cười đứng giữa hoa hạnh bạt ngàn trời đất.

      Khi nàng vẽ bức tranh ấy, Tiết Thái im lặng đứng sau lưng nàng quan sát, lúc sau giống như nhớ ra điều gì mới : “Giang Vãn Y vừa rời nửa canh giờ trước rồi”.

      Khương Trầm Ngư “ừ” tiếng.

      “Lần này ngươi tiễn sao?”.

      Khương Trầm Ngư cười thê lương. Sau khi xảy ra cuộc tranh cãi như thế, nàng còn mặt mũi nào mà gặp ?

      “Tiểu Thái...”. Nàng dừng bút, giọng mơ màng: “Có phải ta thay đổi rồi ?”.

      “Hử?”.

      “Ta cảm thấy... từ sau khi ta trở thành hoàng hậu, , từ sau khi ta quyết tâm báo thù cho công tử, ta dần dần thay đổi. Quen với việc ra lệnh cho người khác, quen với việc hất hàm sai khiến người khác, quen với việc chịu nghe lời khuyên của người khác... Trước đây ta tuyệt đối với sư huynh như thế, thế giới này những người ta kính trọng có thể đếm được đầu ngón tay, mà sư huynh là trong số đó. Thế nhưng... hôm đó ta cưỡng cầu, làm khó huynh ấy như ma xui quỷ khiến, huynh ấy làm ta còn nổi giận... Giờ nhớ lại, ta cảm thấy là đáng sợ”. Khương Trầm Ngư run rẩy quay người lại, nhìn Tiết Thái: “Ta cảm thấy mình đáng sợ, ta, ta sao có thể biến thành thế này? ràng, ràng Hy Hòa bắt đầu rữa nát, ta còn cố chấp chịu để nàng ấy chết. Sư huynh đúng, ta... ta quá ích kỷ... Giây phút ấy, ta chỉ nghĩ nếu có nàng ấy ta đau khổ biết bao, nhưng nghĩ rằng, sống mới là giày vò lớn nhất đối với Hy Hòa...”.

      Tiết Thái gì chỉ lặng lẽ nhìn nàng, trong đôi đồng tử đen láy đó, trước sau chỉ mang sắc thái lạnh lừng khó hiểu, vì thế trông như hoàn toàn động lòng trước hoang mang đau khổ của nàng.

      Nhưng có lẽ, phản ứng lạnh nhạt vừa khéo như thế mới là thứ Khương Trầm Ngư cần, bởi vì, nàng thực chỉ muốn dốc bầu tâm , chứ mong được an ủi.

      “Ta cảm thấy ta thay đổi, thay đổi nhanh đến mức nhận ra nổi chính mình. Cả đời ta chưa bao giờ hại bất cứ ai, nhưng lại từng bước biến Chiêu Doãn thành kẻ dở sống dở chết, còn cướp thiên hạ của ... Tại sao lại như thế này? Có phải là quyền lực làm con người ta sa đọa ? Ta sợ lắm, sợ ngày nào đó khi soi gương, phát người trong gương hoàn toàn thay đổi... Đây có phải là trưởng thành ? Thế , rốt cuộc ta trưởng thành đến mức nào rồi? Tiết Thái, ta...”.

      Tiết Thái ngắt lời nàng: “Ngươi chỉ là làm nũng”.

      Khương Trầm Ngư ngẩn người: “Làm nũng?”.

      “Con đường này ban đầu là ngươi tự chọn lấy, nhưng bây giờ ngươi lại bắt đầu sợ hãi khổ sở, ngươi muốn lười biếng trốn tránh, hy vọng có ai đó đến giúp đỡ ngươi, giải quyết triệt để hết thảy những việc mà ngươi chán ghét, lát bằng con đường ngươi , để ngươi có thể trong rực rỡ vinh quang, lại có thể hai tay dính máu tanh...”. Giọng non nớt còn chưa vỡ giọng của Tiết Thái, trong khí như thế này, nghe lanh lảnh đến mức có chút đáng sợ: “Giống như Hy Hòa giúp ngươi giải quyết Chiêu Doãn, giống như ta giúp ngươi giải quyết Hy Hòa... Như thế, lương tâm của ngươi thanh thản hơn chút, có thể lấy cái cớ ‘chí ít phải ta đích thân hạ thủ’ để làm tê liệt bản thân an ủi bản thân, cảm thấy mình vẫn là thiếu nữ khuê các rành đời lúc ban đầu, bị gió mưa ăn mòn, bị thế giới bên ngoài vấy bẩn, có thể tiếp tục nhìn thế bằng tâm thế hồn nhiên, khoan dung...”.

      Khương Trầm Ngư hoàn toàn sững sờ, nổi đến nửa chữ.

      “Ngươi muốn trở nên lạnh lùng tàn khốc giống như Chiêu Doãn và vô số đế vương khác, nhưng nếu như lạnh lùng tàn khốc thể làm chuyện lớn, đây chính là điểm vướng mắc nhất nay của ngươi. Nhưng đừng quên, tiêu vong của Chiêu Doãn bắt nguồn từ lạnh lùng tàn khốc của , những đế vương độc ác khác cũng đâu cười được đến phút cuối. Cho nên, điều then chốt nhất nằm ở việc muốn giành thắng lợi nhất định phải trở nên xấu xa, mà là cho dù xấu hay tốt, cuối cùng đều phải thắng”.

      Tiết Thái đến đây, ánh mắt lạnh nhạt có chút thay đổi, để che giấu thay đổi đó, quay lưng lại với nàng, nửa câu cuối bằng giọng điệu bình thản đều đều:

      “Khương Trầm Ngư, ngươi có thể cười đến phút chót hay ? Hãy để thời gian chứng minh ”.

      Nếu cách an ủi của Hách Dịch khiến người ta ấm áp như ánh mặt trời tháng tư, có thể gạt mọi phiền não sang bên, nghĩ tới nữa; cách an ủi của Tiết Thái lại là lưỡi dao lạnh và sắc bén, chớp nhoáng cắt bỏ chỗ thịt thối khiến vết thương mau chóng lên da non.

      Khương Trầm Ngư biết hai cách thức này nàng thích cách nào hơn, nhưng trong giây phút này, từ tận đáy lòng nàng cảm thấy - tốt.

      Khi cả thế giới vỡ vụn trước mắt rồi lại ghép lại thành diện mạo hoàn toàn xa lạ, khi những người nàng quan tâm và coi trọng trong cuộc đời lần lượt rời xa nàng, ít nhất vận mệnh cũng để lại cho nàng hai con người này.

      Đa tạ... thế này thực ... là quá tốt rồi.

      Khương Trầm Ngư cụp mắt, bình ổn tâm tư rối bời, định cảm ơn với Tiết Thái, bỗng cánh cửa thư phòng bị đẩy ra, mà , bị người khác xô bật ra mới đúng.

      Cung nhân đó loạng choạng xông vào, hoảng loạn mà vui mừng như điên, hò hét lảm nhảm.

      Khương Trầm Ngư bỏ qua vô lễ của ta, vì ta hét rằng: “Nương nương! Nương nương! Quý nhân sắp sinh rồi! Sắp sinh rồi!”.

      đợi ta hét xong, Khương Trầm Ngư xông ra ngoài như cơn gió.

      Tiết Thái cau mày, đành chạy theo ra ngoài, nhìn Khương Trầm Ngư ở phía xa chạy nhanh như bay, đến tóc mai lòa xòa cũng để mặc, hoặc là nàng căn bản chẳng chú ý tới, cứ thế giữ hình tượng xông thẳng vào Gia Ninh cung.

      Tiết Thái dừng bước, vịn lan can thở hổn hển, biểu tình mặt càng nghiêm nghị, giống như dự cảm được điều gì đó chẳng lành, lại giống như nhìn thấy việc gì đó muốn xảy ra, nhưng cuối cũng vẫn xảy ra...

      Nhưng, Khương Trầm Ngư đương nhiên lưu ý đến biểu cảm của , cái tin “tỉ tỉ sắp lâm bồn” làm nàng vui mừng khôn xiết. Vì thế, khi nàng chạy tới Gia Ninh cung, cảnh tượng nhìn thấy lại là bọn cung nữ thái giám mặt đầy lo âu, thái y mặt chau mày khổ, nhất thời ngẩn ra, sau đó, nhìn sang Giang Hoài cách đầy cảnh giác: “Sao vậy?”.

      Giang Hoài quỳ xuống: “Hồi bẩm nương nương, quý nhân khó sinh, e là... tính mạng nguy kịch”.

      Câu này, giống như chậu nước lạnh dội ào ào từ trời xuống, khiến nàng ướt như chuột lột từ đầu đến chân, lạnh cóng. Khương Trầm Ngư chớp mắt, nén giọng hỏi: “Ông gì? lại xem nào?”.

      “Quý nhân ngôi thai thuận, lại dùng sức quá sớm dẫn đến kinh sợ, hơi thở yếu, cho nên...”.

      Câu tiếp theo Khương Trầm Ngư còn nghe lọt vào tai nữa, nàng bước lên phía trước mấy bước, cách tấm bình phong và màn trướng, nhìn thấy bóng người đó, Khương Họa Nguyệt rên rỉ yếu ớt, bà đỡ lo lắng thúc giục và đám cung nữ ra ra vào vào... Tất cả giao hòa với nhau cách hỗn loạn, khiến tầm nhìn của nàng đột nhiên nhòa .

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      30.4

      Tuy lúc này Hy Hòa còn tri giác, khác gì người chết, nhưng chỉ cần Hy Hòa còn nằm trong Bảo Hoa cung là giống như trong chốn thâm cung này vẫn còn người quen cũ của nàng, vẫn còn chiến hữu chứng kiến nàng tay đẫm máu tanh như thế nào mới đến bước đường này.

      Bảo nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn người quan trọng như thế biến mất?

      Đặc biệt là sau khi nàng để mất Cơ .

      Vì thế, Khương Trầm Ngư do dự tới lui, nhưng vẫn lắc đầu: “... được. Huynh phải cứu nàng ấy! Vãn Y, huynh nhất định phải cứu nàng ấy!”.

      Giang Vãn Y quỳ vái dưới đất, trầm giọng : “Nương nương, nếu nương nương lòng nghĩ tốt cho phu nhân, hãy để nàng ấy ra ”.

      được! được!”. Khương Trầm Ngư cố chấp từ bên cạnh chiếc bàn ở gian ngoài nhảy lên, xông đến trước mặt Giang Vãn Y, tóm chặt cổ áo : “Sư huynh, sư huynh, muội cầu xin huynh, đừng buông tay, đừng để Hy Hòa chết có được ? Sư huynh...”.

      Nàng lúc này vẫn là hoàng hậu tôn quý, lại dùng hai tiếng “sư huynh” để gọi thảo dân tầm thường, ràng là muốn dùng tình xưa nghĩa cũ để làm Giang Vãn Y động lòng, nhưng Giang Vãn Y nghe xong, ánh mắt lại càng đậm nét bi ai hơn: “Sớm biết có ngày hôm nay... hà tất phải có buổi ban đầu?”.

      Sắc mặt Khương Trầm Ngư hơi trắng bệch. sai, ban đầu khi rời đế đô, từng khuyên nàng dừng tay, nhưng khi ấy nàng bị hận thù che mắt, cố chấp phải báo thù cho Cơ , đến nay biến thành như thế này, xem ra nàng cũng khó tránh được tội, nàng vốn nên làm khó , nhưng cứ nghĩ đến người nằm giường, rữa nát từng chút từng chút phải ai khác, mà chính là Hy Hòa!

      Là Hy Hòa đệ nhất mỹ nhân của bốn nước!

      Là Hy Hòa mà công tử nhất khi còn sống!

      Là Hy Hòa tự mình gánh tất cả tội nghiệt để lại cho nàng tiền đồ như gấm thêu!

      Nàng có cách nào chấp nhận này. Làm sao có thể chấp nhận nổi.

      “Sư huynh! Sư huynh...”. Nàng vừa khóc vừa kéo tay áo của Giang Vãn Y giống như năm đó, sau khi biết bệnh tình của Cơ . Hai cảnh tượng lồng vào nhau trong trí óc của Giang Vãn Y nhìn nữ tử tuy phải sư muội của , nhưng cùng trải qua rất nhiều việc, hít hơi rất sâu.

      Khương Trầm Ngư ngỡ là bị mình thuyết phục, ngước gương mặt đầy mong chờ lên nhìn .

      Nhưng Giang Vãn Y lại chầm chậm rút tay áo ra khỏi tay nàng, giọng điệu ôn hòa, nhưng lại kiên quyết chậm rãi : “Nương nương, Hy Hòa phu nhân ra thế này, sao nương nương từ bỏ chút lòng riêng đó của mình, thực nghĩ cho nàng ấy chút?”.

      Khương Trầm Ngư choáng váng nặng nề: “Cái, cái, cái gì?”.

      Giang Vãn Y quay người, kéo tấm rèm ra: “Nàng ấy thối rữa, nương nương xem ! Mức độ thối rữa mỗi ngày mỗi nghiêm trọng, dịch mủ chảy ra từ người nàng ấy ngấm vào giường chiếu chăn đệm, thậm chí có cả giòi bọ lúc nhúc bò người nàng ấy... Nàng nhìn , nương nương! Nếu như nàng thực thích nàng ấy, sao nỡ để thân thể nàng ấy chịu đựng giày vò đến nhường này? Chỉ bởi vì nàng ấy có tri giác thể cử động, cho nên nàng cảm thấy nàng ấy biết đau đớn, thể đau đớn hơn nàng sao?”.

      Mùi hôi thối tỏa ra từ người Hy Hòa và mùi thuốc nồng nặc trong phòng quyện lại với nhau, nhìn Hy Hòa gần như còn hình người nằm giường, Khương Trầm Ngư thể chịu đựng thêm, nhảy dựng lên: “Ý của ngươi là ta cố ý hại nàng ấy phải ? Cố ý để nàng ấy thối rữa, cố ý hủy hoại dung nhan xinh đẹp của nàng ấy phải ? GiangVãn Y ngươi to gan, ngươi dám như thế với bản cung! Ngươi ngông cuồng quá đấy!”.

      Giang Vãn Y nhìn thẳng vào mặt nàng, câu sau cùng: “Thế xin thứ cho thảo dân bất tài, thảo dân cáo lui”. rồi, quay người chầm chậm bỏ .

      Hành động này thực vô cùng lạnh lùng, đặc biệt là đối với Khương Trầm Ngư lúc này, nàng há miệng đứng như trời trồng bên giường, mãi phản ứng lại được.

      Giang Vãn Y đóng cửa, gió thổi vào ù ù, Khương Trầm Ngư bỗng nhiên quay người, bên đầu giường có đặt chậu nước và khăn bông, nàng lấy khăn bông thấm nước, rồi vắt khô, sau đó lau những vết mủ mặt Hy Hòa, cắn răng : “Hy Hòa, bọn họ đều bỏ rơi nàng, nhưng sao cả, ta tuyệt đối tuyệt đối bỏ rơi phu nhân, họ chê phu nhân bẩn chê phu nhân hôi, sao, ta tắm cho phu nhân, ngày nào ta cũng tắm cho phu nhân, phu nhân khỏe lên, phu nhân nhất định, nhất định khỏe lên... Phu nhân xem này, mạch của phu nhân vẫn đập, mũi phu nhân vẫn hít thở, ràng phu nhân vẫn còn sống, làm sao có thể để phu nhân chết được? Đó là mưu sát! Mưu sát!”.

      Nàng ra sức lau, nhưng càng lau mủ lại càng chảy ra nhiều, sao lau hết được, cuối cùng khiến cả gương mặt đều nhoe nhoét, Khương Trầm Ngư sững sờ nhìn khuôn mặt mà ngũ quan bị biến dạng đó, lại nhìn nước mủ tím đen tay mình, “Hy Hòa thể cứu được rồi”, thực này bây giờ mới chậm chạp truyền đến đại não Khương Trầm Ngư, chiếc khăn bông rơi xuống đất, nàng bưng mặt mình bằng đôi tay đầy mủ, sau đó quỳ xuống, khóc thất thanh.

      Tại sao lần, hai lần, nhiều lần như thế, luôn là thế này?

      Càng muốn giữ lại thứ gì, càng thể giữ được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ đó biến mất. Hoàn toàn vô phương cứu chữa. Cả cuộc đời này của mình, rốt cuộc còn có thể có được những gì? Giữ được những gì? Bản thân chẳng giữ được thứ gì, chẳng giải quyết được gì, cho dù có được cả thiên hạ, cũng để làm gì đâu?

      Hy Hòa, Hy Hòa, nàng có biết hay , nàng nằm ở đây, chết . Giống như lần nữa ta nhìn thấy công tử chết trước mắt ta!

      Trong tiếng khóc của Khương Trầm Ngư, bóng người từ từ tiến sát lại. Thoạt đầu nàng còn tưởng là Giang Vãn Y quay lại, sau ngẩng lên nhìn ra là Tiết Thái.

      Trong khoảnh khắc này, Khương Trầm Ngư quên mất mình là hoàng hậu Bích quốc, quên mất tuổi tác mình lớn hơn thiếu niên trước mặt này, nàng cứ thế quỳ mặt đất, ngửa đầu lên, nhìn bằng ánh mắt vô cùng tuyệt vọng và gương mặt giàn giụa nước mắt.

      Tiết Thái vẫn im lặng, đứng nhìn nàng lúc, gương mặt nhắn trắng trẻo của bộc lộ bất cứ biểu cảm nào, sau đó, đến bên giường, nhìn gương mặt bị “lau chùi” đến mức thảm hại nỡ nhìn của Hy Hòa, trong mắt lóe lên tia tình cảm phức tạp.

      Khương Trầm Ngư còn lau nước mắt.

      Tiết Thái quay lại nhìn nàng cái, nhanh như chớp kéo tấm chăn mỏng giường, phủ kín đầu Khương Trầm Ngư.

      “Đừng nhìn”. .

      Tấm chăn mỏng chụp xuống đầu nàng, rồi lại từ từ trượt xuống, bóng tối vụt qua, cảnh tượng trong căn phòng dần dần ra trong tầm nhìn: Tấm rèm bị gió thổi ngừng đung đưa, chiếc chăn màu tím hoa lệ mềm mại, Hy Hòa nằm giường giống như ngủ... Trái tim Khương Trầm Ngư thắt lại, chợt hiểu ra hành động vừa nãy của Tiết Thái là gì, nàng nhào tới phía trước tóm lấy cổ tay Hy Hòa, hồi lâu sau, cứng đờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng mình trong mắt Tiết Thái.

      Ngày mùng bảy tháng năm năm Đồ Bích thứ năm, Hy Hòa phu nhân qua đời.

      Tiết Thái quyết định thay cho Khương Trầm Ngư do dự thiếu quyết đoán.

      Khoảnh khắc chiếc chăn che lấp tầm nhìn của nàng đó, ấn vào tử huyệt của Hy Hòa, đặt dấu chấm hết cho kiếp người đau khổ thê thảm của mỹ nhân vì quá đẹp mà vốn nên có mặt nhân thế này.

      Sau khi Hy Hòa chết, Khương Trầm Ngư từ lâu động bút tự tay vẽ bức tranh cho nàng ta.

      Hy Hòa trong tranh mỉm cười đứng giữa hoa hạnh bạt ngàn trời đất.

      Khi nàng vẽ bức tranh ấy, Tiết Thái im lặng đứng sau lưng nàng quan sát, lúc sau giống như nhớ ra điều gì mới : “Giang Vãn Y vừa rời nửa canh giờ trước rồi”.

      Khương Trầm Ngư “ừ” tiếng.

      “Lần này ngươi tiễn sao?”.

      Khương Trầm Ngư cười thê lương. Sau khi xảy ra cuộc tranh cãi như thế, nàng còn mặt mũi nào mà gặp ?

      “Tiểu Thái...”. Nàng dừng bút, giọng mơ màng: “Có phải ta thay đổi rồi ?”.

      “Hử?”.

      “Ta cảm thấy... từ sau khi ta trở thành hoàng hậu, , từ sau khi ta quyết tâm báo thù cho công tử, ta dần dần thay đổi. Quen với việc ra lệnh cho người khác, quen với việc hất hàm sai khiến người khác, quen với việc chịu nghe lời khuyên của người khác... Trước đây ta tuyệt đối với sư huynh như thế, thế giới này những người ta kính trọng có thể đếm được đầu ngón tay, mà sư huynh là trong số đó. Thế nhưng... hôm đó ta cưỡng cầu, làm khó huynh ấy như ma xui quỷ khiến, huynh ấy làm ta còn nổi giận... Giờ nhớ lại, ta cảm thấy là đáng sợ”. Khương Trầm Ngư run rẩy quay người lại, nhìn Tiết Thái: “Ta cảm thấy mình đáng sợ, ta, ta sao có thể biến thành thế này? ràng, ràng Hy Hòa bắt đầu rữa nát, ta còn cố chấp chịu để nàng ấy chết. Sư huynh đúng, ta... ta quá ích kỷ... Giây phút ấy, ta chỉ nghĩ nếu có nàng ấy ta đau khổ biết bao, nhưng nghĩ rằng, sống mới là giày vò lớn nhất đối với Hy Hòa...”.

      Tiết Thái gì chỉ lặng lẽ nhìn nàng, trong đôi đồng tử đen láy đó, trước sau chỉ mang sắc thái lạnh lừng khó hiểu, vì thế trông như hoàn toàn động lòng trước hoang mang đau khổ của nàng.

      Nhưng có lẽ, phản ứng lạnh nhạt vừa khéo như thế mới là thứ Khương Trầm Ngư cần, bởi vì, nàng thực chỉ muốn dốc bầu tâm , chứ mong được an ủi.

      “Ta cảm thấy ta thay đổi, thay đổi nhanh đến mức nhận ra nổi chính mình. Cả đời ta chưa bao giờ hại bất cứ ai, nhưng lại từng bước biến Chiêu Doãn thành kẻ dở sống dở chết, còn cướp thiên hạ của ... Tại sao lại như thế này? Có phải là quyền lực làm con người ta sa đọa ? Ta sợ lắm, sợ ngày nào đó khi soi gương, phát người trong gương hoàn toàn thay đổi... Đây có phải là trưởng thành ? Thế , rốt cuộc ta trưởng thành đến mức nào rồi? Tiết Thái, ta...”.

      Tiết Thái ngắt lời nàng: “Ngươi chỉ là làm nũng”.

      Khương Trầm Ngư ngẩn người: “Làm nũng?”.

      “Con đường này ban đầu là ngươi tự chọn lấy, nhưng bây giờ ngươi lại bắt đầu sợ hãi khổ sở, ngươi muốn lười biếng trốn tránh, hy vọng có ai đó đến giúp đỡ ngươi, giải quyết triệt để hết thảy những việc mà ngươi chán ghét, lát bằng con đường ngươi , để ngươi có thể trong rực rỡ vinh quang, lại có thể hai tay dính máu tanh...”. Giọng non nớt còn chưa vỡ giọng của Tiết Thái, trong khí như thế này, nghe lanh lảnh đến mức có chút đáng sợ: “Giống như Hy Hòa giúp ngươi giải quyết Chiêu Doãn, giống như ta giúp ngươi giải quyết Hy Hòa... Như thế, lương tâm của ngươi thanh thản hơn chút, có thể lấy cái cớ ‘chí ít phải ta đích thân hạ thủ’ để làm tê liệt bản thân an ủi bản thân, cảm thấy mình vẫn là thiếu nữ khuê các rành đời lúc ban đầu, bị gió mưa ăn mòn, bị thế giới bên ngoài vấy bẩn, có thể tiếp tục nhìn thế bằng tâm thế hồn nhiên, khoan dung...”.

      Khương Trầm Ngư hoàn toàn sững sờ, nổi đến nửa chữ.

      “Ngươi muốn trở nên lạnh lùng tàn khốc giống như Chiêu Doãn và vô số đế vương khác, nhưng nếu như lạnh lùng tàn khốc thể làm chuyện lớn, đây chính là điểm vướng mắc nhất nay của ngươi. Nhưng đừng quên, tiêu vong của Chiêu Doãn bắt nguồn từ lạnh lùng tàn khốc của , những đế vương độc ác khác cũng đâu cười được đến phút cuối. Cho nên, điều then chốt nhất nằm ở việc muốn giành thắng lợi nhất định phải trở nên xấu xa, mà là cho dù xấu hay tốt, cuối cùng đều phải thắng”.

      Tiết Thái đến đây, ánh mắt lạnh nhạt có chút thay đổi, để che giấu thay đổi đó, quay lưng lại với nàng, nửa câu cuối bằng giọng điệu bình thản đều đều:

      “Khương Trầm Ngư, ngươi có thể cười đến phút chót hay ? Hãy để thời gian chứng minh ”.

      Nếu cách an ủi của Hách Dịch khiến người ta ấm áp như ánh mặt trời tháng tư, có thể gạt mọi phiền não sang bên, nghĩ tới nữa; cách an ủi của Tiết Thái lại là lưỡi dao lạnh và sắc bén, chớp nhoáng cắt bỏ chỗ thịt thối khiến vết thương mau chóng lên da non.

      Khương Trầm Ngư biết hai cách thức này nàng thích cách nào hơn, nhưng trong giây phút này, từ tận đáy lòng nàng cảm thấy - tốt.

      Khi cả thế giới vỡ vụn trước mắt rồi lại ghép lại thành diện mạo hoàn toàn xa lạ, khi những người nàng quan tâm và coi trọng trong cuộc đời lần lượt rời xa nàng, ít nhất vận mệnh cũng để lại cho nàng hai con người này.

      Đa tạ... thế này thực ... là quá tốt rồi.

      Khương Trầm Ngư cụp mắt, bình ổn tâm tư rối bời, định cảm ơn với Tiết Thái, bỗng cánh cửa thư phòng bị đẩy ra, mà , bị người khác xô bật ra mới đúng.

      Cung nhân đó loạng choạng xông vào, hoảng loạn mà vui mừng như điên, hò hét lảm nhảm.

      Khương Trầm Ngư bỏ qua vô lễ của ta, vì ta hét rằng: “Nương nương! Nương nương! Quý nhân sắp sinh rồi! Sắp sinh rồi!”.

      đợi ta hét xong, Khương Trầm Ngư xông ra ngoài như cơn gió.

      Tiết Thái cau mày, đành chạy theo ra ngoài, nhìn Khương Trầm Ngư ở phía xa chạy nhanh như bay, đến tóc mai lòa xòa cũng để mặc, hoặc là nàng căn bản chẳng chú ý tới, cứ thế giữ hình tượng xông thẳng vào Gia Ninh cung.

      Tiết Thái dừng bước, vịn lan can thở hổn hển, biểu tình mặt càng nghiêm nghị, giống như dự cảm được điều gì đó chẳng lành, lại giống như nhìn thấy việc gì đó muốn xảy ra, nhưng cuối cũng vẫn xảy ra...

      Nhưng, Khương Trầm Ngư đương nhiên lưu ý đến biểu cảm của , cái tin “tỉ tỉ sắp lâm bồn” làm nàng vui mừng khôn xiết. Vì thế, khi nàng chạy tới Gia Ninh cung, cảnh tượng nhìn thấy lại là bọn cung nữ thái giám mặt đầy lo âu, thái y mặt chau mày khổ, nhất thời ngẩn ra, sau đó, nhìn sang Giang Hoài cách đầy cảnh giác: “Sao vậy?”.

      Giang Hoài quỳ xuống: “Hồi bẩm nương nương, quý nhân khó sinh, e là... tính mạng nguy kịch”.

      Câu này, giống như chậu nước lạnh dội ào ào từ trời xuống, khiến nàng ướt như chuột lột từ đầu đến chân, lạnh cóng. Khương Trầm Ngư chớp mắt, nén giọng hỏi: “Ông gì? lại xem nào?”.

      “Quý nhân ngôi thai thuận, lại dùng sức quá sớm dẫn đến kinh sợ, hơi thở yếu, cho nên...”.

      Câu tiếp theo Khương Trầm Ngư còn nghe lọt vào tai nữa, nàng bước lên phía trước mấy bước, cách tấm bình phong và màn trướng, nhìn thấy bóng người đó, Khương Họa Nguyệt rên rỉ yếu ớt, bà đỡ lo lắng thúc giục và đám cung nữ ra ra vào vào... Tất cả giao hòa với nhau cách hỗn loạn, khiến tầm nhìn của nàng đột nhiên nhòa .

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      30.4

      Tuy lúc này Hy Hòa còn tri giác, khác gì người chết, nhưng chỉ cần Hy Hòa còn nằm trong Bảo Hoa cung là giống như trong chốn thâm cung này vẫn còn người quen cũ của nàng, vẫn còn chiến hữu chứng kiến nàng tay đẫm máu tanh như thế nào mới đến bước đường này.

      Bảo nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn người quan trọng như thế biến mất?

      Đặc biệt là sau khi nàng để mất Cơ .

      Vì thế, Khương Trầm Ngư do dự tới lui, nhưng vẫn lắc đầu: “... được. Huynh phải cứu nàng ấy! Vãn Y, huynh nhất định phải cứu nàng ấy!”.

      Giang Vãn Y quỳ vái dưới đất, trầm giọng : “Nương nương, nếu nương nương lòng nghĩ tốt cho phu nhân, hãy để nàng ấy ra ”.

      được! được!”. Khương Trầm Ngư cố chấp từ bên cạnh chiếc bàn ở gian ngoài nhảy lên, xông đến trước mặt Giang Vãn Y, tóm chặt cổ áo : “Sư huynh, sư huynh, muội cầu xin huynh, đừng buông tay, đừng để Hy Hòa chết có được ? Sư huynh...”.

      Nàng lúc này vẫn là hoàng hậu tôn quý, lại dùng hai tiếng “sư huynh” để gọi thảo dân tầm thường, ràng là muốn dùng tình xưa nghĩa cũ để làm Giang Vãn Y động lòng, nhưng Giang Vãn Y nghe xong, ánh mắt lại càng đậm nét bi ai hơn: “Sớm biết có ngày hôm nay... hà tất phải có buổi ban đầu?”.

      Sắc mặt Khương Trầm Ngư hơi trắng bệch. sai, ban đầu khi rời đế đô, từng khuyên nàng dừng tay, nhưng khi ấy nàng bị hận thù che mắt, cố chấp phải báo thù cho Cơ , đến nay biến thành như thế này, xem ra nàng cũng khó tránh được tội, nàng vốn nên làm khó , nhưng cứ nghĩ đến người nằm giường, rữa nát từng chút từng chút phải ai khác, mà chính là Hy Hòa!

      Là Hy Hòa đệ nhất mỹ nhân của bốn nước!

      Là Hy Hòa mà công tử nhất khi còn sống!

      Là Hy Hòa tự mình gánh tất cả tội nghiệt để lại cho nàng tiền đồ như gấm thêu!

      Nàng có cách nào chấp nhận này. Làm sao có thể chấp nhận nổi.

      “Sư huynh! Sư huynh...”. Nàng vừa khóc vừa kéo tay áo của Giang Vãn Y giống như năm đó, sau khi biết bệnh tình của Cơ . Hai cảnh tượng lồng vào nhau trong trí óc của Giang Vãn Y nhìn nữ tử tuy phải sư muội của , nhưng cùng trải qua rất nhiều việc, hít hơi rất sâu.

      Khương Trầm Ngư ngỡ là bị mình thuyết phục, ngước gương mặt đầy mong chờ lên nhìn .

      Nhưng Giang Vãn Y lại chầm chậm rút tay áo ra khỏi tay nàng, giọng điệu ôn hòa, nhưng lại kiên quyết chậm rãi : “Nương nương, Hy Hòa phu nhân ra thế này, sao nương nương từ bỏ chút lòng riêng đó của mình, thực nghĩ cho nàng ấy chút?”.

      Khương Trầm Ngư choáng váng nặng nề: “Cái, cái, cái gì?”.

      Giang Vãn Y quay người, kéo tấm rèm ra: “Nàng ấy thối rữa, nương nương xem ! Mức độ thối rữa mỗi ngày mỗi nghiêm trọng, dịch mủ chảy ra từ người nàng ấy ngấm vào giường chiếu chăn đệm, thậm chí có cả giòi bọ lúc nhúc bò người nàng ấy... Nàng nhìn , nương nương! Nếu như nàng thực thích nàng ấy, sao nỡ để thân thể nàng ấy chịu đựng giày vò đến nhường này? Chỉ bởi vì nàng ấy có tri giác thể cử động, cho nên nàng cảm thấy nàng ấy biết đau đớn, thể đau đớn hơn nàng sao?”.

      Mùi hôi thối tỏa ra từ người Hy Hòa và mùi thuốc nồng nặc trong phòng quyện lại với nhau, nhìn Hy Hòa gần như còn hình người nằm giường, Khương Trầm Ngư thể chịu đựng thêm, nhảy dựng lên: “Ý của ngươi là ta cố ý hại nàng ấy phải ? Cố ý để nàng ấy thối rữa, cố ý hủy hoại dung nhan xinh đẹp của nàng ấy phải ? GiangVãn Y ngươi to gan, ngươi dám như thế với bản cung! Ngươi ngông cuồng quá đấy!”.

      Giang Vãn Y nhìn thẳng vào mặt nàng, câu sau cùng: “Thế xin thứ cho thảo dân bất tài, thảo dân cáo lui”. rồi, quay người chầm chậm bỏ .

      Hành động này thực vô cùng lạnh lùng, đặc biệt là đối với Khương Trầm Ngư lúc này, nàng há miệng đứng như trời trồng bên giường, mãi phản ứng lại được.

      Giang Vãn Y đóng cửa, gió thổi vào ù ù, Khương Trầm Ngư bỗng nhiên quay người, bên đầu giường có đặt chậu nước và khăn bông, nàng lấy khăn bông thấm nước, rồi vắt khô, sau đó lau những vết mủ mặt Hy Hòa, cắn răng : “Hy Hòa, bọn họ đều bỏ rơi nàng, nhưng sao cả, ta tuyệt đối tuyệt đối bỏ rơi phu nhân, họ chê phu nhân bẩn chê phu nhân hôi, sao, ta tắm cho phu nhân, ngày nào ta cũng tắm cho phu nhân, phu nhân khỏe lên, phu nhân nhất định, nhất định khỏe lên... Phu nhân xem này, mạch của phu nhân vẫn đập, mũi phu nhân vẫn hít thở, ràng phu nhân vẫn còn sống, làm sao có thể để phu nhân chết được? Đó là mưu sát! Mưu sát!”.

      Nàng ra sức lau, nhưng càng lau mủ lại càng chảy ra nhiều, sao lau hết được, cuối cùng khiến cả gương mặt đều nhoe nhoét, Khương Trầm Ngư sững sờ nhìn khuôn mặt mà ngũ quan bị biến dạng đó, lại nhìn nước mủ tím đen tay mình, “Hy Hòa thể cứu được rồi”, thực này bây giờ mới chậm chạp truyền đến đại não Khương Trầm Ngư, chiếc khăn bông rơi xuống đất, nàng bưng mặt mình bằng đôi tay đầy mủ, sau đó quỳ xuống, khóc thất thanh.

      Tại sao lần, hai lần, nhiều lần như thế, luôn là thế này?

      Càng muốn giữ lại thứ gì, càng thể giữ được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ đó biến mất. Hoàn toàn vô phương cứu chữa. Cả cuộc đời này của mình, rốt cuộc còn có thể có được những gì? Giữ được những gì? Bản thân chẳng giữ được thứ gì, chẳng giải quyết được gì, cho dù có được cả thiên hạ, cũng để làm gì đâu?

      Hy Hòa, Hy Hòa, nàng có biết hay , nàng nằm ở đây, chết . Giống như lần nữa ta nhìn thấy công tử chết trước mắt ta!

      Trong tiếng khóc của Khương Trầm Ngư, bóng người từ từ tiến sát lại. Thoạt đầu nàng còn tưởng là Giang Vãn Y quay lại, sau ngẩng lên nhìn ra là Tiết Thái.

      Trong khoảnh khắc này, Khương Trầm Ngư quên mất mình là hoàng hậu Bích quốc, quên mất tuổi tác mình lớn hơn thiếu niên trước mặt này, nàng cứ thế quỳ mặt đất, ngửa đầu lên, nhìn bằng ánh mắt vô cùng tuyệt vọng và gương mặt giàn giụa nước mắt.

      Tiết Thái vẫn im lặng, đứng nhìn nàng lúc, gương mặt nhắn trắng trẻo của bộc lộ bất cứ biểu cảm nào, sau đó, đến bên giường, nhìn gương mặt bị “lau chùi” đến mức thảm hại nỡ nhìn của Hy Hòa, trong mắt lóe lên tia tình cảm phức tạp.

      Khương Trầm Ngư còn lau nước mắt.

      Tiết Thái quay lại nhìn nàng cái, nhanh như chớp kéo tấm chăn mỏng giường, phủ kín đầu Khương Trầm Ngư.

      “Đừng nhìn”. .

      Tấm chăn mỏng chụp xuống đầu nàng, rồi lại từ từ trượt xuống, bóng tối vụt qua, cảnh tượng trong căn phòng dần dần ra trong tầm nhìn: Tấm rèm bị gió thổi ngừng đung đưa, chiếc chăn màu tím hoa lệ mềm mại, Hy Hòa nằm giường giống như ngủ... Trái tim Khương Trầm Ngư thắt lại, chợt hiểu ra hành động vừa nãy của Tiết Thái là gì, nàng nhào tới phía trước tóm lấy cổ tay Hy Hòa, hồi lâu sau, cứng đờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng mình trong mắt Tiết Thái.

      Ngày mùng bảy tháng năm năm Đồ Bích thứ năm, Hy Hòa phu nhân qua đời.

      Tiết Thái quyết định thay cho Khương Trầm Ngư do dự thiếu quyết đoán.

      Khoảnh khắc chiếc chăn che lấp tầm nhìn của nàng đó, ấn vào tử huyệt của Hy Hòa, đặt dấu chấm hết cho kiếp người đau khổ thê thảm của mỹ nhân vì quá đẹp mà vốn nên có mặt nhân thế này.

      Sau khi Hy Hòa chết, Khương Trầm Ngư từ lâu động bút tự tay vẽ bức tranh cho nàng ta.

      Hy Hòa trong tranh mỉm cười đứng giữa hoa hạnh bạt ngàn trời đất.

      Khi nàng vẽ bức tranh ấy, Tiết Thái im lặng đứng sau lưng nàng quan sát, lúc sau giống như nhớ ra điều gì mới : “Giang Vãn Y vừa rời nửa canh giờ trước rồi”.

      Khương Trầm Ngư “ừ” tiếng.

      “Lần này ngươi tiễn sao?”.

      Khương Trầm Ngư cười thê lương. Sau khi xảy ra cuộc tranh cãi như thế, nàng còn mặt mũi nào mà gặp ?

      “Tiểu Thái...”. Nàng dừng bút, giọng mơ màng: “Có phải ta thay đổi rồi ?”.

      “Hử?”.

      “Ta cảm thấy... từ sau khi ta trở thành hoàng hậu, , từ sau khi ta quyết tâm báo thù cho công tử, ta dần dần thay đổi. Quen với việc ra lệnh cho người khác, quen với việc hất hàm sai khiến người khác, quen với việc chịu nghe lời khuyên của người khác... Trước đây ta tuyệt đối với sư huynh như thế, thế giới này những người ta kính trọng có thể đếm được đầu ngón tay, mà sư huynh là trong số đó. Thế nhưng... hôm đó ta cưỡng cầu, làm khó huynh ấy như ma xui quỷ khiến, huynh ấy làm ta còn nổi giận... Giờ nhớ lại, ta cảm thấy là đáng sợ”. Khương Trầm Ngư run rẩy quay người lại, nhìn Tiết Thái: “Ta cảm thấy mình đáng sợ, ta, ta sao có thể biến thành thế này? ràng, ràng Hy Hòa bắt đầu rữa nát, ta còn cố chấp chịu để nàng ấy chết. Sư huynh đúng, ta... ta quá ích kỷ... Giây phút ấy, ta chỉ nghĩ nếu có nàng ấy ta đau khổ biết bao, nhưng nghĩ rằng, sống mới là giày vò lớn nhất đối với Hy Hòa...”.

      Tiết Thái gì chỉ lặng lẽ nhìn nàng, trong đôi đồng tử đen láy đó, trước sau chỉ mang sắc thái lạnh lừng khó hiểu, vì thế trông như hoàn toàn động lòng trước hoang mang đau khổ của nàng.

      Nhưng có lẽ, phản ứng lạnh nhạt vừa khéo như thế mới là thứ Khương Trầm Ngư cần, bởi vì, nàng thực chỉ muốn dốc bầu tâm , chứ mong được an ủi.

      “Ta cảm thấy ta thay đổi, thay đổi nhanh đến mức nhận ra nổi chính mình. Cả đời ta chưa bao giờ hại bất cứ ai, nhưng lại từng bước biến Chiêu Doãn thành kẻ dở sống dở chết, còn cướp thiên hạ của ... Tại sao lại như thế này? Có phải là quyền lực làm con người ta sa đọa ? Ta sợ lắm, sợ ngày nào đó khi soi gương, phát người trong gương hoàn toàn thay đổi... Đây có phải là trưởng thành ? Thế , rốt cuộc ta trưởng thành đến mức nào rồi? Tiết Thái, ta...”.

      Tiết Thái ngắt lời nàng: “Ngươi chỉ là làm nũng”.

      Khương Trầm Ngư ngẩn người: “Làm nũng?”.

      “Con đường này ban đầu là ngươi tự chọn lấy, nhưng bây giờ ngươi lại bắt đầu sợ hãi khổ sở, ngươi muốn lười biếng trốn tránh, hy vọng có ai đó đến giúp đỡ ngươi, giải quyết triệt để hết thảy những việc mà ngươi chán ghét, lát bằng con đường ngươi , để ngươi có thể trong rực rỡ vinh quang, lại có thể hai tay dính máu tanh...”. Giọng non nớt còn chưa vỡ giọng của Tiết Thái, trong khí như thế này, nghe lanh lảnh đến mức có chút đáng sợ: “Giống như Hy Hòa giúp ngươi giải quyết Chiêu Doãn, giống như ta giúp ngươi giải quyết Hy Hòa... Như thế, lương tâm của ngươi thanh thản hơn chút, có thể lấy cái cớ ‘chí ít phải ta đích thân hạ thủ’ để làm tê liệt bản thân an ủi bản thân, cảm thấy mình vẫn là thiếu nữ khuê các rành đời lúc ban đầu, bị gió mưa ăn mòn, bị thế giới bên ngoài vấy bẩn, có thể tiếp tục nhìn thế bằng tâm thế hồn nhiên, khoan dung...”.

      Khương Trầm Ngư hoàn toàn sững sờ, nổi đến nửa chữ.

      “Ngươi muốn trở nên lạnh lùng tàn khốc giống như Chiêu Doãn và vô số đế vương khác, nhưng nếu như lạnh lùng tàn khốc thể làm chuyện lớn, đây chính là điểm vướng mắc nhất nay của ngươi. Nhưng đừng quên, tiêu vong của Chiêu Doãn bắt nguồn từ lạnh lùng tàn khốc của , những đế vương độc ác khác cũng đâu cười được đến phút cuối. Cho nên, điều then chốt nhất nằm ở việc muốn giành thắng lợi nhất định phải trở nên xấu xa, mà là cho dù xấu hay tốt, cuối cùng đều phải thắng”.

      Tiết Thái đến đây, ánh mắt lạnh nhạt có chút thay đổi, để che giấu thay đổi đó, quay lưng lại với nàng, nửa câu cuối bằng giọng điệu bình thản đều đều:

      “Khương Trầm Ngư, ngươi có thể cười đến phút chót hay ? Hãy để thời gian chứng minh ”.

      Nếu cách an ủi của Hách Dịch khiến người ta ấm áp như ánh mặt trời tháng tư, có thể gạt mọi phiền não sang bên, nghĩ tới nữa; cách an ủi của Tiết Thái lại là lưỡi dao lạnh và sắc bén, chớp nhoáng cắt bỏ chỗ thịt thối khiến vết thương mau chóng lên da non.

      Khương Trầm Ngư biết hai cách thức này nàng thích cách nào hơn, nhưng trong giây phút này, từ tận đáy lòng nàng cảm thấy - tốt.

      Khi cả thế giới vỡ vụn trước mắt rồi lại ghép lại thành diện mạo hoàn toàn xa lạ, khi những người nàng quan tâm và coi trọng trong cuộc đời lần lượt rời xa nàng, ít nhất vận mệnh cũng để lại cho nàng hai con người này.

      Đa tạ... thế này thực ... là quá tốt rồi.

      Khương Trầm Ngư cụp mắt, bình ổn tâm tư rối bời, định cảm ơn với Tiết Thái, bỗng cánh cửa thư phòng bị đẩy ra, mà , bị người khác xô bật ra mới đúng.

      Cung nhân đó loạng choạng xông vào, hoảng loạn mà vui mừng như điên, hò hét lảm nhảm.

      Khương Trầm Ngư bỏ qua vô lễ của ta, vì ta hét rằng: “Nương nương! Nương nương! Quý nhân sắp sinh rồi! Sắp sinh rồi!”.

      đợi ta hét xong, Khương Trầm Ngư xông ra ngoài như cơn gió.

      Tiết Thái cau mày, đành chạy theo ra ngoài, nhìn Khương Trầm Ngư ở phía xa chạy nhanh như bay, đến tóc mai lòa xòa cũng để mặc, hoặc là nàng căn bản chẳng chú ý tới, cứ thế giữ hình tượng xông thẳng vào Gia Ninh cung.

      Tiết Thái dừng bước, vịn lan can thở hổn hển, biểu tình mặt càng nghiêm nghị, giống như dự cảm được điều gì đó chẳng lành, lại giống như nhìn thấy việc gì đó muốn xảy ra, nhưng cuối cũng vẫn xảy ra...

      Nhưng, Khương Trầm Ngư đương nhiên lưu ý đến biểu cảm của , cái tin “tỉ tỉ sắp lâm bồn” làm nàng vui mừng khôn xiết. Vì thế, khi nàng chạy tới Gia Ninh cung, cảnh tượng nhìn thấy lại là bọn cung nữ thái giám mặt đầy lo âu, thái y mặt chau mày khổ, nhất thời ngẩn ra, sau đó, nhìn sang Giang Hoài cách đầy cảnh giác: “Sao vậy?”.

      Giang Hoài quỳ xuống: “Hồi bẩm nương nương, quý nhân khó sinh, e là... tính mạng nguy kịch”.

      Câu này, giống như chậu nước lạnh dội ào ào từ trời xuống, khiến nàng ướt như chuột lột từ đầu đến chân, lạnh cóng. Khương Trầm Ngư chớp mắt, nén giọng hỏi: “Ông gì? lại xem nào?”.

      “Quý nhân ngôi thai thuận, lại dùng sức quá sớm dẫn đến kinh sợ, hơi thở yếu, cho nên...”.

      Câu tiếp theo Khương Trầm Ngư còn nghe lọt vào tai nữa, nàng bước lên phía trước mấy bước, cách tấm bình phong và màn trướng, nhìn thấy bóng người đó, Khương Họa Nguyệt rên rỉ yếu ớt, bà đỡ lo lắng thúc giục và đám cung nữ ra ra vào vào... Tất cả giao hòa với nhau cách hỗn loạn, khiến tầm nhìn của nàng đột nhiên nhòa .

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      30.5

      Khương Trầm Ngư lắc đầu mấy cái, đưa tay dụi mắt.

      Giang Hoài nhận ra khác lạ của nàng, vội vàng chạy lên đỡ nàng, kinh sợ lớn: “Nương nương, nương nương sao chứ? Nương nương vẫn nên về cung nghỉ ngơi chút ... Bệnh mắt của nương nương lại phát tác phải ? Người đâu, mau lấy thuốc”.

      Trước đó mắt nàng thỉnh thoảng bị mờ, Giang Hoài điều chế ra loại thuốc nước, bây giờ đem ra dùng, vội vàng lấy ra mắt cho nàng. Sau khi thuốc xong, KhươngTrầm Ngư nhắm mắt ngồi tựa ghế nghỉ ngơi lát, khi mở mắt, mọi vật hơn chút.

      Giang Hoài bấy giờ mới yên tâm: “Nương nương sao là tốt rồi, đừng đến mức đến nương nương cũng xảy ra chuyện...”.

      Khương Trầm Ngư nắm chặt tay ông ta: “Thái y, ông nhất định phải cứu tỉ tỉ của ta”.

      “Nương nương yên tâm, lão thần đương nhiên dốc toàn lực... Có điều, bây giờ tình hình nguy kịch, thai nhi vẫn kẹt bên trong chưa ra, cứ kéo dài, sợ là... nếu chỉ có thể giữ được mạng trong hai người, nương nương hãy chọn...”.

      “Giữ mẹ!”.

      “Giữ hoàng tử!”

      Hai giọng đồng thời vang lên.

      Khương Trầm Ngư hét lên câu “Giữ mẹ”, mới nghe thấy còn có giọng , liền quay đầu lại nhìn thấy Khương Trọng vội vã chạy tới.

      Khương Trọng vào trong điện, đến áo choàng cũng kịp cởi, dặn dò Giang Hoài lượt: “Giữ hoàng tử! Giang thái y, cho dù ông phải dùng cách gì, đứa trẻ nhất định phải được sinh ra bình an!”.

      “Phụ thân!”. Khương Trầm Ngư kinh ngạc thét lên: “Cha gì thế? Lẽ nào đứa trẻ quan trọng hơn Họa Nguyệt sao?”.

      “Đương nhiên quan trọng hơn Họa Nguyệt!”. Biểu cảm của Khương Trọng cực kỳ nghiêm túc, quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm, gằn từng tiếng: “Đứa trẻ là thai phượng giống rồng, là huyết mạch duy nhất của đương kim thánh thượng, là người thừa kế giang sơn Bích quốc tương lai, nó quan trọng hơn Họa Nguyệt rất nhiều!”.

      Khương Trầm Ngư từ lâu biết phụ thân máu lạnh, nhưng trong lúc này mà ông còn đến chen chân vào, thực khiến người ta ớn lạnh tâm can đến tột độ, nhưng việc nguy cấp, nàng còn lòng dạ nào mà tranh chấp với ông, bèn quay đầu sang hạ lệnh cho Giang Hoài: “Ai gia là hoàng hậu, nghe ý chỉ của ai gia - giữ mẹ!”.

      “Ta là quốc trượng, nghe mệnh lệnh của ta - giữ hoàng tử!”.

      “Giữ mẹ!”

      “Giữ hoàng tử!”.

      “Phụ thân!”. Khương Trầm Ngư cuối cùng nhịn được, thét lên: “Cho dù cha coi Họa Nguyệt là con của mình, nhưng tỉ ấy vĩnh viễn là tỉ tỉ thân thiết nhất của con!”.

      “Ta là nghĩ cho con đấy! Trầm Ngư!”. Khương Trọng tóm chặt tay nàng, nhanh: “Thời gian con vào cung ngắn ngủi, tuổi lại còn như thế mà làm hoàng hậu, đây vốn là phúc của con, nhưng bây giờ hoàng thượng bệnh thành ra thế này mà con lại có con cái để nương tựa, tại tuy có lâm triều nghe chính , nhưng còn sau này sao? Ngộ nhỡ hoàng thượng có gì bất trắc, con phải làm thế nào? Trầm Ngư! Đứa trẻ này chỉ quan trọng đối với Bích quốc, mà đối với con, nó cũng rất quan trọng!”.

      Trái tim Khương Trầm Ngư nhói lên từng chặp, kỳ thực những điều phụ thân sao nàng lại biết, tuy bây giờ nàng có thể dựa vào việc Chiêu Doãn thành kẻ dở sống dở chết mà muốn gì làm nấy, nhưng vẫn phải là kế lâu dài. Hy Hòa chết, đủ chứng minh loại thuốc độc đó có thể giết người, khi Chiêu Doãn chết , địa vị hoàng hậu của nàng cũng thể giữ được, cho nên, nếu có đứa trẻ bên cạnh, tất cả đều có thể giải quyết ổn thỏa. Thế nhưng... nhưng...

      “Nhưng phụ thân... tương lai của con, có thể xảy ra vô số khả năng, vô số cơ hội, còn vô số cách để bù đắp và bổ cứu, còn Họa Nguyệt... chỉ có thôi...”.

      Đây chính là nguyên nhân vì sao nàng lại kiên trì muốn giữ tính mạng người mẹ.

      Đừng Chiêu Doãn giờ vẫn chưa chết, cho dù nếu ngày y đột ngột chết , việc là ở người, nàng tin dựa vào năng lực và thế lực của nàng, mà thể khống chế nổi thời cuộc, phải đến đường cùng.

      Nhưng nếu Họa Nguyệt chết bây giờ, tức là hoàn toàn biến mất.

      Nàng trơ mắt nhìn biết bao người ra như thế, những người đó là được lựa chọn, nhưng người này có thể lựa chọn, nàng nhất định phải tranh giành phen!

      “Giữ mẹ!”. Nàng rốt cuộc ra mệnh lệnh cuối cùng với Giang Hoài.

      Giang Hoài nhìn Khương Trọng mặt như đổ chàm nhưng gì thêm, quay người, vào phòng sinh.

      Thời gian tiếp theo biến thành cuộc hành hình cực kỳ tàn khốc.

      Tiếng rên rỉ đau đớn của Họa Nguyệt vang lên ngắt quãng, yếu ớt đến độ như thể phút sau thể phát ra nữa, mà đám cung nữ ra ra vào vào càng lúc càng nhiều càng gấp, cảnh tượng hỗn loạn kinh khủng, khiến trái tim người ta càng rối bời hơn.

      Cứ như thế, qua hai canh giờ, tiếng khóc oa oa của trẻ sơ sinh tuyên bố tất cả kết thúc.

      Giang Hoài đầu ướt đẫm mồ hôi, áo quần ướt đẫm bước ra, run giọng : “May mà nhục mệnh...”.

      Khương Trầm Ngư và Khương Trọng đồng thanh hỏi:”Giữ mẹ hay giữ con?”.

      “Hồi bẩm nương nương, hồi bẩm quốc trượng gia, quý phi sinh hạ hoàng tử, mẹ con bình an”.

      Khương Trầm Ngư đột nhiên cảm thấy toàn thân bủn rủn, hai chân mềm nhũn, ngã vật ra ghế.

      Những giọt nước mắt long lanh, vui mừng lăn xuống, hóa ra lần này, ông trời tàn nhẫn với nàng.

      Quá ổn rồi... Tỉ tỉ... quá ổn rồi.

      Nửa canh giờ sau, các cung nữ dọn dẹp phòng sinh xong, dẫn Khương Trầm Ngư vào bên trong. Khi nhìn thấy Khương Họa Nguyệt sắc mặt trắng bệch như giấy nhưng ràng vẫn còn “sống”, Khương Trầm Ngư cười tự đáy lòng, khẽ gọi tiếng: “Tỉ tỉ...”. Còn chưa kịp lời chúc mừng thấy Khương Họa Nguyệt run run giơ tay về phía nàng, nàng vội vàng tiến đến nắm lấy, ngồi xuống bên đầu giường.

      ràng vô cùng yếu ớt, ràng đến cũng rất vất vả, nhưng biết lấy sức lực từ đâu, Khương Họa Nguyệt bỗng ôm lấy nàng, ôm chặt.

      Khương Trầm Ngư ngẩn người: “Tỉ tỉ?”.

      “Trầm Ngư...”. Khương Họa Nguyệt bằng giọng rất khẽ rất khẽ. “Cảm ơn”.

      “Tỉ tỉ...”.

      “Cảm ơn! Trầm Ngư! Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn...”. Khương Họa Nguyệt liền mấy tiếng cảm ơn, thanh lần sau lớn hơn lần trước, đến cuối cùng, cơ hồ như hét: “Ta... nghe thấy rồi... cảm ơn...”.

      Tỉ tỉ... nghe thấy rồi.

      Tuy biết vì sao trong lúc nguy cấp như thế Khương Họa Nguyệt vẫn có thể nghe thấy nàng và phụ thân tranh cãi, nhưng nghi ngờ gì nữa, cuộc tranh chấp này khiến Họa Nguyệt rốt cuộc trở lại là tỉ tỉ mà nàng quen thuộc. Tỉ tỉ thích nàng, thương nàng, lúc nào cũng nghĩ cho nàng.

      Hết thảy đều có thể trở lại điểm xuất phát.

      Trở lại trạng thái nàng mong chờ nhất.

      Khi Khương Trầm Ngư ra khỏi Gia Ninh cung là giờ Hợi, trời tối.

      Trăng mờ sao thưa gió mát, có lẽ vì lòng người vui vẻ, phong cảnh trong hoàng cung nhìn cũng đẹp đẽ vô cùng. Nàng hít hơi, xoa chiếc cổ tay hơi đau, vừa định quay về tẩm cung gặp Tiết Thái ở bên ngoài Gia Ninh cung.

      Tiết Thái đứng dưới cây bách bên đường, giống như chờ nàng từ lâu.

      “Sao ngươi lại ở đây?”. Khương Trầm Ngư hơi ngạc nhiên: “ về nhà à?”. muộn thế này rồi.

      Tiết Thái vẫn nhìn nàng chăm chăm, mặt biếu cảm như cũ. Người bình thường khi nhìn vào mắt người khác thường là chuẩn bị lên tiếng chuyện. Còn ngược lại khi nhìn vào mắt người khác, là để khiến đối phương chủ động lên tiếng.

      Nhưng Khương Trầm Ngư quá quen với điều này, trả lời, nàng tự chọn chủ đề: “Đúng rồi, tỉ tỉ của ta sinh hạ được nam...”.

      “Ta biết rồi”. Tiết Thái ngắt lời nàng.

      Cũng đúng, đứng chờ bên ngoài lâu như thế, cũng biết tin từ lâu rồi. “Ta nghĩ cái tên cho đứa trẻ, gọi là Tân Dã, ngụ ý là ‘Cách cố đỉnh tân, ốc dã thiên lý’(5), ngươi cảm thấy thế nào? Là thái tử của Bích quốc, hy vọng sau này nó có thể lãnh đạo Bích quốc ngày càng phồn vinh thịnh vượng...”.

      Tiết Thái nhíu mày: “Thái tử?”.

      “Đương nhiên. Ta sai người chọn ngày lành...”. Đối lập với vẻ hứng chí của Khương Trầm Ngư, Tiết Thái lại càng thâm trầm thấy , há miệng, giống như muốn gì đó, nhưng nhìn thấy Khương Trầm Ngư rất hăng hái, cuối cùng lại lựa chọn im lặng.

      “... Tóm lại, nhất định phải làm hoành tráng, náo nhiệt!”. Khương Trầm Ngư miêu tả xong cảnh tượng trong đầu, nhìn thấy Tiết Thái vẫn giữ dáng vẻ việc chẳng liên quan đến mình, cảm thấy hơi mất hứng, đành đổi sang chủ đề khác: “Tại sao ngươi về nhà?”.

      Tiết Thái lạnh nhạt đáp: “ muốn về”.

      Khương Trầm Ngư nhận ra mình hỏi câu nên hỏi, lập tức nín thinh.

      Trước khi Cơ chết, ngoài việc trao thế lực của mình cho Tiết Thái, cũng đem cả phủ đệ của mình cho Tiết Thái.

      Tiết Thái sống trong phủ Kỳ Úc hầu. Nhìn vật nhớ người, Cơ phủ có Cơ , đối với chẳng phải chỉ là chỗ để ăn cơm ngủ nghỉ thôi sao?

      “Tiết Thái, ngày ngươi có được thứ ngươi muốn”. Khương Trầm Ngư nhìn chằm chằm, chân thành : “Tin ta ”.

      Tiết Thái đáp lại câu này của nàng.

      Khương Trầm Ngư ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo bầu trời đêm, chậm rãi : “Mấy canh giờ trước, ta còn than phiền với ngươi, than phiền vận mệnh hà khắc với ta, ta rất tủi thân, cảm thấy công bằng. Nhưng ngươi rất đúng, sở dĩ ta ấm ức, bất bình, là vì ta tham lam. Ta muốn có số thứ, nhưng ta chịu trả cái giá tương ứng. Cho nên ta làm nũng, ta muốn trốn tránh, ta luôn làm liên lụy đến người xung quanh. Nếu như ban đầu phải vì cứu ta, Sư Tẩu tàn phế; nếu như ta chịu dứt khoát chút, Hy Hòa cần dùng bản thân làm đồ bồi táng để đạt được mục đích; nếu như ta có thể chịu đựng đau khổ, nên đưa Hy Hòa sớm hơn... Tất cả của tất cả, đều là vì ta làm tốt, ta chịu trả giá bằng chính mình. Nhưng ban nãy, khi tỉ tỉ khó sinh, khoảnh khắc Giang thái y hỏi ta cần đứa trẻ hay cần tỉ tỉ, ta ngộ ra...”.

      Ánh mắt nàng trong phút chốc sáng bừng lên, quay đầu sang nhìn Tiết Thái, mắt sáng long lanh.

      “Tiểu Thái! Ta ngộ ra rồi! Phụ thân với ta, đối với ta Tân Dã cực kỳ cực kỳ quan trọng, có thể khiến con đường của ta sau này trở nên bằng phẳng, nhưng, tại sao ta nhất định phải con đường bằng phẳng? Nếu như gặp vấn đề dũng cảm đối mặt, nghĩ cách để xử lý; nếu như sợ hoàng thượng băng hà, tìm kiếm giải pháp, để chết; nếu như sợ triều thần làm khó mình, làm cho họ thể chỉ trích... Có ai là đời xuôi chèo mát mái, từng bước từng bước khổ sở, nỗ lực tiếp đây? Dù sao cũng thể tồi tệ hơn bây giờ, cho nên, phải chờ đợi ngày mai tốt hơn. Ta hiểu ra rồi”.

      gương mặt buồn rầu của Tiết Thái, cuối cùng cũnghé lộ chút biểu cảm hiền hòa, nhếch khóe môi, dường như muốn cười, nhưng ánh mắt vẫn thâm trầm như cũ.

      Khương Trầm Ngư liền nở nụ cười trước , khẽ : “Cho nên, ngươi cũng cần lo lắng Tân Dã ra đời tạo ra những ảnh hưởng tốt với ta, nếu ngươi lo có thần tử lấy nó ra để uy hiếp địa vị của ta, thế tìm ra những triều thần đó, trừ bỏ họ; nếu ngươi lo lắng Tân Dã biết được về phụ vương rồi hận ta, thế , giáo dục nó từ ... Cho dù ngươi lo lắng điều gì, đối mặt với nó, thách thức nó, đập nát nó - việc là do con người làm ra”.

      Cuối cùng Tiết Thái cười, ánh mắt lay động, môi đỏ răng trắng, mày kiếm mắt sao, ngũ quan đẹp tả xiết.

      Khương Trầm Ngư nhìn đến ngây ngẩn, khẽ than : “Nhóc con như ngươi, sau này lớn lên biết làm bao nhiêu thiếu nữ đau lòng đây...”.

      Nụ cười mới chớm nở của Tiết Thái trong nháy mắt sầm xuống, trợn mắt nhìn nàng cái: “Chẳng liên quan gì đến ngươi”.

      “Là ta lo lắng thôi”.

      “Ngươi lo lắng cho mình trước ”.

      “Ta có gì mà phải lo lắng. Ta lấy chồng rồi”.

      “Cả đời làm quả phụ có gì đáng tự hào hả?”.

      “Tuy đây là thực, nhưng ngươi toạc ra như thế, khiến ta bỗng cảm thấy cuộc đời mình rất bất hạnh...”.

      “Ngươi vốn dĩ bất hạnh!”.

      “Nhưng hôm nay ta rất may mắn, ông trời nghe thấy lời thỉnh cầu của ta, cứu tỉ tỉ của ta, cũng cứu cháu của ta...”.

      “Ngươi phiền chết được!”.

      “Bản cung chấp trẻ con...”.

      “Hứ...”.

      “Hứ...”.

      Ngày mùng mười tháng năm năm Đồ Bích thứ năm, Khương quý nhân sinh hạ hoàng tử, hoàng hậu vui mừng, đích thân ban tên Tân Dã, phong làm thái từ. Đại xá thiên hạ, cả nước chúc mừng.

      Chú thích:

      (1) Nghĩa là con đường ngoằn ngoèo yên tĩnh.

      (2) Đề cử ti là chức quan quản lý lĩnh vực nào đó trong thời cổ. Thị bạc là cách gọi các thuyền bè buôn bán trong và ngoài nước, ở đây có ý nhắc đến điều khoản có lợi cho Bích quốc khi ký bản khế ước với Di Phi, Bích quốc có quyền kiểm soát, quản lý các thuyền buôn với Trình quốc.

      (3) Hoa tử tức người mặc áo hoa (bát trí mỗi người mặc màu áo)

      (4) Nghĩa là “Đông Bích hầu hay mặc áo xanh, mặt đẹp như ngọc”.

      (5) Cách cố đỉnh tân, ốc dã thiên lý: Nghĩa là bỏ cũ lập mới, rộng đồng màu mỡ nghìn dặm.

      ************************

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Hồi Thứ Hai Mươi: Tân tướng

      31.1

      thế gian này có cụm từ, gọi là “Thiên đạo nhân ”.

      Thiên đạo nhân thể trái lại, tức là phải thuận theo đại thế.

      Nhìn lại quá khứ, chẳng qua cũng chỉ là câu thành ngữ bình thường, hiểu nó rồi liền gác qua bên. Có rất nhiều rất nhiều câu thành ngữ đời, nhưng trong đờỉ con người có thể thực trải nghiệm, kỳ thực lại rất ít rất ít.

      Nhưng khi Khương Trầm Ngư đọc được sớ từ quan đề tên “Khương Trọng” đó, thứ đầu tiên bật ra trong đầu là cụm từ - thiên đạo nhân .

      Sau khi Họa Nguyệt thuận lợi sinh hạ Tân Dã, mẹ tròn con vuông, lại có việc khó từng làm khó nàng từ lâu bỗng tự động được giải quyết, còn tồn tại nữa.

      Nhưng so với Họa Nguyệt, thực tế, Khương Trọng mới là vướng mắc của nàng. Bởi vì, đối với Khương Họa Nguyệt, Khương Trầm Ngư chỉ có thương xót và trân trọng, cho dù Họa Nguyệt có đố kỵ nàng, oán hận nàng đến đâu, đó đều là tình cảm của mình Họa Nguyệt, Khương Trọng lại giống vậy. Đối với phụ thân sinh ra nàng nuôi nấng nàng dạy dỗ nàng, dốc vô số tâm huyết cũng gửi gắm rất nhiều hy vọng vào nàng, tình cảm của Khương Trầm Ngư cực kỳ phức tạp.

      mặt, nàng chán ghét nhân cách của ông, chính là “đạo bất đồng bất tương vi mưu”(1), Khương Trầm Ngư nàng thể mù quáng nghe theo, tức định họ thể là người chung đường.

      Nhưng mặt khác, cốt nhục chí thân, rốt cuộc thể cắt đứt là cắt đứt, mỗi người ngả là có thể mỗi người ngả được.

      Vì thế, xử lý cha của mình như thế nào trở thành việc khiến nàng đau đầu nhất. Tuy nàng cũng từng hết thảy đều làm theo phép công, nhưng thực khi bắt tay vào, lại vô cùng khó khăn, huống hồ có số chuyện phải xảy ra rồi có thể bỏ qua hoàn toàn, ví dụ như Đỗ Quyên.

      Chuyện ở Hồi thành kết thúc, tuy Khương Trọng tìm được cơ hội để triệu Vệ Ngọc Hành về đế đô và Đỗ Quyên cũng cùng quay về, nhưng Khương Trọng vẫn nhận đứa con này, thân phận của Đỗ Quyên vẫn được thừa nhận. Khương Trầm Ngư vỗn dĩ còn phiền não vì chuyện này, nhưng khi nàng đến Vệ phủ thăm Đỗ Quyên, lại phát đương là Đỗ Quyên trái lại nghĩ rất thoáng, lý do là “Chuyện đau khổ như thế, thêm người biết là thêm người chịu tội. Tỉ rất bất hạnh rồi, nhưng chí ít tỉ còn có thể giúp mẫu thân, người bị che mắt bịt tai, hề có lỗi lầm gì trong chuyện này có thể tránh được đau khổ này. Cho nên, tỉ thể nhận tổ quy tông được, tỉ cũng muốn nhận tổ quy tông”.

      “Thế sau này tỉ định thế nào? Lẽ nào cứ sống thế này?”.

      Đôi mắt có chút ánh sáng của Đỗ Quyên chiếu thẳng nàng, cuối cùng mỉm cười: “Tỉ ngừng báo thù. Tỉ ở đây, đâu cả, sau đó, tìm từng cơ hội có thể để lật đổ Khương Trọng. Cho dù báo được thù, tỉ cũng phải căm ghét ông ta, để ông ta cắn rứt, để ông ta đau đầu, để ông ta lúc nào cũng nhớ - ông ta từng làm bao nhiêu chuyện bỉ ổi như thế”.

      Đó chính là lựa chọn của Đỗ Quyên.

      Khương Trầm Ngư cảm thấy kỳ thực Đỗ Quyên thực lòng, nhưng hỏi thêm cũng ra được nguyên cớ, nên đành từ bỏ.

      Có lẽ, so với bản thân nàng, tình cảm Đỗ Quyên dành cho phụ thân còn phức tạp hơn nhiều.

      Bây giờ, Khương Trầm Ngư ngồi dưới đèn, cầm quyển tấu sớ này, đọc rất lâu rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu, hạ lệnh:

      “Tuyên hữu tướng”.

      La Hoành lập tức ra tuyên chỉ: “Hoàng hậu tuyên hữu tướng yết kiến”.

      Lát sau, Khương Trọng chậm rãi vào thư phòng: “Lão thần tham kiến hoàng hậu, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.

      “Thừa tướng có thể lý do từ quan ?”. Khương Trầm Ngư đưa quyển tấu sớ lại cho ông.

      Khương Trọng đưa tay ra nhận, vẫn khom lưng : “Tất cả đều trong tấu sớ”.

      “Thừa tướng tuổi tráng niên, lại là lúc cống hiến tốt nhất cho đất nước, sao có thể là chán ghét phân tranh, xin được quy chứ?”.

      Khương Trọng ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng, lúc sau, nhàng mỉm cười: “Hoàng hậu hoài nghi lão thần? Hoàng hậu cảm thấy lão thần lùi để tiến? Hoặc là có mưu đồ khác?”.

      Khương Trầm Ngư gì, chỉ là ánh mắt trở nên sâu thẳm.

      Khương Trọng ngưng cười, gương mặt vẻ đơn, thở dài tiếng: “Hoàng hậu, có thể cho người bên cạnh lui ra hết ?”.

      Khương Trầm Ngư im lặng lát, hạ lệnh: “Ta và hữu tướng có chuyện cần bàn, các ngươi lui hết cả ”.

      Cung nhân vâng dạ lui ra. Thư phòng rộng lớn, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Ánh sáng của cung đăng cũng còn sáng rỡ như bình thường, nhìn chỉ cảm thấy u tối tăm.

      Mà trong bóng tối trùng trùng ấy, tấm thân cao gầy của Khương Trọng nhìn hơi còng xuống, nhìn kỹ lại, tóc mai cũng bạc ít.

      Phụ thân già rồi...

      Khương Trầm Ngư bỗng phát ra, trong khoảng thời gian nàng đối xử lạnh nhạt với ông, phụ thân mau chóng già , mới chưa đầy năm, mà dường như già mười tuổi.

      “Trầm Ngư...”. Trong lúc nàng im lặng dò xét, Khương Trọng từ tốn : “Mẫu thân của con, bà ấy... sắp ổn rồi”.

      “Cái gì?”. Khương Trầm Ngư chấn động đến mức lập tức đứng bật dậy.

      “Con đừng vội, ngồi xuống, từ từ nghe ta ”.

      Khương Trầm Ngư lại chầm chậm ngồi xuống, cánh tay kìm được ôm ngực, cảm thấy trái tim của mình, chịu nghe lời, đập lên điên cuồng.

      “Mẫu thân con vốn khỏe mạnh. Từ năm ngoái, thường xuyên cảm thấy đau đầu, nhưng nghỉ ngơi lúc là khỏi, vì thế quá bận tâm. Nhưng tháng trước, bệnh đau đầu của bà ấy lại tái phát, rồi rơi vào trạng thái hôn mê, ta mời danh y ở kinh thành đến chữa trị cho bà ấy, họ đều bệnh đau đầu của bà ấy rất nghiêm trọng, cần phải uống thuốc gây mê, lại dùng dao sắc mổ đầu ra lấy máu đọng bên trong ra mới có thể chữa khỏi. Nhưng cách này cực kỳ mạo hiểm, nếu có chút sai sót là chết ngay tức khắc. Cho nên, mẫu thân con sao có thể chịu chữa trị”.

      việc nghiêm trọng như thế, tại sao giờ cha mới ”. Khương Trầm Ngư lại đứng bật dậy lần nữa.

      Khương Trọng cười cười, trong nụ cười ấy chứa đựng chua xót, bối rối, ngậm ngùi, còn có cả bao dung: “Con nắm quyền chưa lâu, căn cơ chưa ổn định, ngày phải xử lý trăm việc, mẫu thân sợ con phân tâm, cho nên, chịu cho ta với con”.

      Lại là... lỗi của mình ư?

      Khoảng thời gian này, nàng có quá nhiều việc, quá nhiều quyết sách, quá nhiều hành động... nhưng, nhiều việc như vậy, nhiều quyết sách như vậy, nhiều hành động như vậy đều liên quan đến mẫu thân.

      Hay cách khác, nàng chỉ để ý đến bản thân để ý đến tỉ tỉ để ý đến người trong lòng thậm chí để ý đến thiên hạ, nhưng lại bỏ sót mẫu thân của mình.

      Trời ơi... trời ơi... trời ơi... cú sốc này quả thực , khiến cho toàn thân Khương Trầm Ngư run lên bần bật, buộc nàng phải bấu chặt vào thư án mới có thể chống đỡ cơ thể gắng gượng mà đứng được.

      Mắt Khương Trọng loang loáng ánh lệ, ông thấp giọng : “Trầm Ngư, cha con đích thực phải là người tốt, cả đời mê đắm quyền thế, vì lợi ích của cả gia tộc mà hy sinh cả con dứt ruột đẻ ra, nhưng., ta ... mẫu thân của con. Quyền thế có thể quan trọng hơn tất cả mọi thứ của ta; nhưng mẫu thân của con... lại là sinh mệnh của ta. Con có thể hiểu ?”.

      Khương Trầm Ngư ra sức lắc đầu nguầy nguậy. Đúng thế, cả đời của phụ thân làm sai rất nhiều rất nhiều việc, nhưng duy chỉ đối với mẫu thân là chung thủy nặng tình.

      “Cho nên... chúng ta đều sai rồi, chẳng phải sao? Nếu sớm biết mẫu thân con gặp đại hạn, cùng lắm chỉ có thể sống thêm ba năm, trước đây ta huấn luyện tử sĩ, triệt hạ đối thủ, tranh đoạt lợi ích để làm gì? Tốn bao thời gian để làm những chuyện vô dụng đó, mà ở nhà với bà ấy, còn nổi giận với con của mình, khiến mẫu thân con kẹt ở giữa khó xử, bạc thêm bao nhiêu tóc...”.

      Nước mắt Khương Trầm Ngư bỗng chốc lăn trào, xấu hổ bưng mặt.

      “Cho nên, ta quyết định từ bỏ tất cả, ba năm còn lại đều ở bên cạnh mẫu thân con. Bình sinh chuyện bà ấy tiếc nuối nhất chính là vì thân phận nên được ra ngoài, thể ngao du danh sơn trong thiên hạ, nếm hết mỹ thực của nhân gian. Ta quyết định trong ba năm này bù đắp hết những điều bà ấy nuối tiếc”.

      Khương Trầm Ngư run giọng : “Phụ thân... cha muốn xa?”.

      “Ừ”.

      “Cha... muốn đưa mẫu thân cùng ? liền ba năm?”. Khương Trầm Ngư cuống lên: “Phụ thân đưa mẫu thân , thế con, con phải làm thế nào?”.

      “Chúng ta thỉnh thoảng về thăm các con”.

      “Nhưng...”.

      Khương Trọng ngắt lời nàng: “Trầm Ngư, con... còn là đứa trẻ nữa”.

      Khương Trầm Ngư chấn động.

      Khương Trọng chăm chú nhìn nàng, giọng dịu dàng mà đau buồn: “ người con mặc phượng bào của hoàng hậu; bàn con bày ngọc tỉ của Bích quốc... Con còn là đứa trẻ nữa”.

      “Cho nên, con có quyền ở bên cạnh mẫu thân phải ?”. Khương Trầm Ngư giàn giụa nước mắt hỏi.

      “Trầm Ngư, hãy để mẫu thân con vui vẻ chút . Bà ấy bên cạnh con mười lăm năm rồi, chẳng phải sao?”.

      Trái tim Khương Trầm Ngư chìm xuống. Cùng với đó là cảm giác bi thương sâu thăm thẳm ùa đến, là cảm giác chán ghét quen thuộc - chán ghét bản thân mình - Nàng... lại bắt đầu ích kỷ rồi. Vĩnh viễn chỉ nghĩ đến cảm giác của bản thân, cho nên, khi phụ thân muốn đưa mẫu thân du ngoạn, phản ứng đầu tiên chính là được, như thế chẳng phải mình được gặp mẫu thân sao, nhưng hề đứng ở lập trường của mẫu thân mà suy nghĩ: Bà mong muốn có thể ngao du sơn thủy, mong muốn suốt cả đời. Đến phụ thân, người chỉ chăm chăm đến quyền thế đến mức có thể hy sinh con của mình, quan tâm đến hạnh phúc của cốt nhục, cũng bằng lòng từ bỏ quyền lực mà ông khổ tâm lăn lộn đời mới có được vì mẫu thân, lẽ nào mình, kẻ được gọi là đứa con ngoan nhất, hiếu thuận nhất, chưa từng khiến mẫu thân phải nổi giận dù chỉ lần, còn bằng phụ thân sao?

      Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, nhìn phụ thân đứng cách nàng trượng, biết gì, chỉ cầm chiếc ấn ngọc tỉ thư án lên, chậm rãi, nặng nề, đóng lên tấu chương.

      Bụi trần lắng đọng.

      Vương ấn đỏ thắm.

      Mùa thu năm Đồ Bích thứ sáu, hữu tướng cáo lão, từ quan về quê. Hoàng hậu khóc phê chuẩn.

      Ngày hôm sau, tân tướng được lập, là Băng Ly công tử - Tiết Thái.

      “Thư sinh gần đây rất chịu an phận”.

      Trong Bách Ngôn đường, người áo xanh lục phe phẩy quạt thong thả .

      Sáu người còn lại vừa nghe thấy đều bật cười, cười rất kỳ lạ.

      Khương Trầm Ngư phê duyệt tấu chương nghe tiếng ngẩng đầu, hiểu, hỏi: “Có chuyện gì?”.

      Người áo xanh lục cuối cùng gây được chú ý của hoàng hậu, liền vội vàng gấp quạt lại hồi bẩm: “Hoàng hậu nương nương có biết vì sao mấy ngày nay Tiết tướng đều đến tham gia nghị với chúng ta ?”.

      Y thế, Khương Trầm Ngư mới nhớ ra. Tiết Thái bảy ngày liền đến thư phòng, mỗi ngày chỉ vội vàng đến buổi chầu sớm, sau đó biến mất tăm mất tích, mà hôm nay lại càng quá đáng, đến chầu sớm cũng xuất .

      bận gì à? Có liên quan gì với thư sinh chịu an phận? “.

      “Hồi bẩm nương nương, là như thế này”. Người áo vàng sẫm đáp: “Tiết tướng tuy thành danh từ sớm, bốn bể đều hay, nhưng trước đây trong nhà xảy ra biến cố lớn, sau lại bị biếm thành nô lệ. Đến nay được khôi phục quan tịch, nhưng tuổi hãy còn quá làm thừa tướng dưới người vạn người, dân gian nghị luận xôn xao, có hai thư sinh là Ngô Thuần và Trần Long công khai phản đối, dựng sân khấu phố phê phán chính , kích động bách tính, càng làm càng loạn, đến nay ngày ngày đều có hơn trăm người tụ tập đến nghe”.

      Đầu mày của Khương Trầm Ngư hơi nhíu lại; “Lại có chuyện này à? Tại sao thông báo cho ta sớm?”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :