1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Họa quốc - Thập Tứ Khuyết(Full 2 Tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      28.6

      Khương Trầm Ngư nắm chặt hai tay, cảm thấy trái tim đập thình thịch thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.

      Đây, đây... đây rốt cuộc là chuyện gì?.

      "Nhưng... quốc khố trống rỗng". Hàng ngày nàng lên triều bãi triều cùng Chiêu Doãn, quốc khố có rỗng tuếch hay đọc số liệu là biết liền thể làm giả, Chiêu Doãn cũng có lý do gì để dối.

      Tiết Thái im lặng nhìn nàng lúc, bỗng hỏi: "Ngươi cảm thấy, so với những ám vệ mà phụ thân ngươi huấn luyện Sư Tẩu thế nào?".

      Khương Trầm Ngư vốn là người thông minh, vừa gợi ý là hiểu, nghe câu này xong, lập tức trầm ngâm, lúc sau mới trả lời: "Nếu luận về thuật gián điệp, Sư Tẩu bằng, nhưng nếu luận về võ công, ám vệ của ta phải là đối thủ của ".

      "Thế , bọn Sư Tẩu từ đâu mà ra?". Tiết Thái vừa vừa nở nụ cười mai mỉa: "Đừng có với ta họ đều đường đường chính chính được huấn luyện từ trong ngự lâm quân ra nhé".

      Khương Trầm Ngư nhìn xuống đất. Đúng thế, võ công của Sư Tẩu cao cường như thế, phải dăm tháng nửa năm mà có thể luyện thành, chắc chắn cũng giống như ám vệ của phụ thân, được huấn luyện từ . Từ việc Chiêu Doãn đồng ý cấp cho nàng hai tên ám vệ nữa có thể thấy, những người này hoàng đế có rất nhiều, thế là ai thay y bí mật huấn luyện ra những tử sĩ đó? Là ai ngừng nghỉ cung cấp những người này cho Chiêu Doãn? Cho dù là ai, có điểm rất ràng, đó chính là: tiền.

      Làm việc này, cần phải có số tiền khổng lồ.

      Còn số tiền này, đương nhiên lại thể ghi chép cách minh bạch sổ sách được.

      Tiết Thái tiếp tục nhắc nhở: "Huấn luyện ra Sư Tẩu rất khó khăn, vậy để huấn luyện ra Điền Cửu, cần bao nhiêu tiền?".

      Điền Cửu chính là thị vệ theo sát Chiêu Doãn. có bất cứ địa vị danh phận nào, thậm chí rất nhiều người biết đến tồn tại của . Nhưng, so với thái giám La Hoành cực kỳ vinh quang, hay vị hữu tướng đứng đầu quần thần Khương Trọng, mới là tâm phúc thực cũng là duy nhất của Chiêu Doãn.

      "ý của ngươi là, tiền của quốc khố thực ra phải bị ai tham ô hết, mà nó được dùng để huấn luyện ám vệ và những khoản chi phí thể cho người khác biết, cũng chính là hoàng đế tiêu hết hen?". Cuối cùng Khương Trầm Ngư cũng nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.

      Tiết Thái do dự gật đầu: "Phải".

      "Vậy hẳn là hoàng thượng biết nhất số tiền đó đâu?".

      "Phải".

      Nhưng khi Hàn lâm bát trí chỉ trích Cơ , hoàng thượng ràng biết chân tướng việc mà lại hề biện giải cho Cơ , những thế lại còn té nước theo mưa ngầm cho phép ám sát Cơ ?".

      Tiết Thái nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt lên vài phần thương xót. Tuy thốt ra tiếng "phải" lần nữa, nhưng trái tim Khương Trầm Ngư trong phút chốc vỡ nát.

      Nàng lảo đảo đứng vững.

      Tiết Thái theo bản năng đỡ lấy nàng: "Ngươi sao chứ?".

      Khương Trầm Ngư vịn vào lan can bên bờ hồ, cố gắng chống đỡ cơ thể mình, gió từ hồ thổi tới rất lạnh, nàng cảm thấy vô cùng buốt giá.Tiết Thái dò xét nàng, lại hỏi lần nữa: "Ngươi vẫn ổn chứ?".

      Thoạt đầu, Khương Trầm Ngư lắc đầu, rồi lại gật đầu, hai tay nắm chặt phần điêu khắc bằng đá lan can, dường như sắp bấu chặt đến bật cả máu, nàng mở miệng, gằn giọng nhả từng chữ như đầm đìa máu rơi: "Tại sao? Hoàng thượng... tại sao nhất định phải muốn Cơ chết? Tại sao?".

      Tiết Thái đăm đăm nhìn nàng, chậm rãi rành rọt tiếng: "Câu trả lời này phải do ngươi lại cho ta hay".

      Trước mắt Khương Trầm Ngư mờ mịt, nàng vội vì nhắm chặt hai mắt. được, được, đại phu nhất định phải giữ cho tâm trạng bình ổn, nếu , hai mắt hỏng mất.

      Hai mắt hỏng rồi cũng chẳng sao, dủ có điều nó thể hỏng vào lúc này.

      Bây giờ, còn có đống việc đợi nàng xử lý, đống bí mật đợi nàng điều tra, nàng tuyệt đối thể gục ngã trong thời khắc quan trọng này.

      Tuyệt đối thể!

      Khương Trầm Ngư từ từ mở hai mắt ra, thứ lọt vào mắt nàng là biểu cảm lo âu hiếm có khó gặp của Tiết Thái, nhìn lo âu đó lập tức biến mất thay vào đó là lạnh nhạt: "Tóm lại, đây chính là chuyện phải điều tra bây giờ, nếu còn có tin tức khác, ta báo cho ngươi".

      Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, còn chưa kịp tiếng gọi từ xa vẳng lại, phá vỡ tĩnh mịch nơi này: "tiểu Tiết Thái!".

      Quay đầu nhìn thấy Chiêu Loan từ xa chạy tới. Kỳ thực từ khi nàng ở Trình quốc về đến nay vẫn chưa từng gặp Chiêu Loan, nghe nàng ta cùng thái hậu đến tự viện hoàng gia bái Phật hơn nửa năm nay, ngờ lại đột ngột xuất trong đêm nay.

      xảy ra chuyện gì?

      "Khương tỉ tỉ... hóa ra tỉ cũng ở đây!". Chiêu Loan tóm lấy Khương Trầm Ngư, thở hổn hà hổn hển ra hơi.

      "Khương Trầm Ngư vội hỏi: "Công chúa sao thế? Có gì từ từ , đừng vội".

      "Thái hậu bệnh nặng sắp chết rồi, muội có thể gấp sao?".

      lời kinh Động cả thiên hạ.

      Khương Trầm Ngư thất kinh. Chiêu Loan vừa lau nước mắt vừa giậm chân : "Lão hòa thượng trong miếu để thái hậu quay về gặp người thân lần cuối, bệnh của thái hậu cứu được nữa, cho nên muội phải phóng xe ngựa suốt đêm đưa thái hậu quay về. Hỏi bọn thái giám mới biết hoàng huynh thiết yến ở đại điện, cho nên muội vội vội vàng vàng tới đây".

      "Bây giờ thái hậu ở đâu?".

      "Thái hậu vẫn ở trong xe ngựa trước cửa, muội vội tìm hoàng huynh, nên chưa kịp sắp xếp cho người...". Chiêu Loan tuổi vẫn còn , lần đầu gặp phải chuyện lớn như thế này, nên hoảng loạn biết phải làm sao.

      Khương Trầm Ngư lập tức quyết định thay nàng ta: "Thế này , Tiết Thái ngươi đưa công chúa tìm hoàng thượng, tuyên ngự y mau tới, ta sắp xếp cho thái hậu, chút nữa chúng ta gặp lại nhau trong tẩm cung của thái hậu".

      Tiết Thái "ừ" tiếng coi như đồng ý. Chiêu Loan theo , vừa vừa khóc lóc: "Khương tỉ tỉ, tất cả đều nhờ tỉ...".

      Việc thể chậm trễ, Khương Trầm Ngư vội vàng gọi cung nhân, trước tiên đánh xe ngựa của thái hậu đến Ý Thanh cung, lại lệnh cho hai thái giám lực lưỡng khiêng thái hậu từ xe ngựa đặt lên giường.

      Thái hậu ràng yếu như cây đèn cạn dầu, hôn mê tỉnh. Khương Trầm Ngư bắt mạch cho bà, phát mạch tượng vô cùng hư nhược, có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.

      "Các ngươi mau đun ít nước nóng. Các ngươi mau đến ngự trù phòng chọn ra loại nhân sâm tốt nhất nấu bát canh bưng tới đây. Các ngươi đứng ngoài cửa đợi hoàng thượng, hễ thấy ngự y là lập tức dẫn vào trong... Nhanh lên! Đừng có đứng như phỗng thế!". tiếng lệnh xuống, các cung nữ ở ý Thanh cung ai nấy đều vâng lệnh tản hết.

      Khương Trầm Ngư ngẫm nghĩ lát, mình ở đây hình như cũng có tác dụng gì định quay người làm việc khác nghe thấy thái hậu thều thào tiếng, từ từ tỉnh lại, đôi mắt he hé mở.

      Khương Trầm Ngư vui mừng kêu lên: "Thái hậu? Người tỉnh rồi! Con gọi người...".

      định , cổ tay lại bị thái hậu tóm lại: "Lang Gia, Lang Gia, ta... ta xin lỗi...".

      Lang Gia? Khương Trầm Ngư sững người, gọi : Thái hậu?".

      "Lang Gia, bà tha thứ cho ta , tha thứ cho ta... đừng tới tìm ta nữa, ta cố ý, ta cũng bất lực, Lang Gia...". Thái hậu ràng lẫn, nhầm nàng thành người khác, khóc thành tiếng.

      Còn Khương Trầm Ngư biết bà gì, cũng biết người bà đến là ai, muốn cũng được, muốn ở cũng chẳng xong, cuối cùng đành nhàng an ủi: "Ta, ta giận bà đâu, cho nên bà đừng khóc. Đừng khóc, đừng khóc".

      Thái hậu khóc càng đữ hơn, câu.

      Sắc máu mặt Khương Trầm Ngư mau chóng biến mất, nàng lảo đảo đứng dậy lùi về phía sau mấy bước, quay đầu nhìn tứ phía, may mà đám cung nữ đều bị nàng sai làm việc này việc nọ hết, trong tẩm cung rộng lớn này, chỉ có nàng và thái hậu.

      trận gió thổi từ ngoài cửa sổ vào phòng khiến tầng tầng rèm sa lay động, khiến mái tóc dài của nàng tung bay, chiếc bóng rớt mặt đất cũng như nhe nanh múa vuốt, giống như ma quỷ bám chặt, bám chặt, bám rất chặt... Khương Trầm Ngư kêu lên tiếng thất thanh, ôm chặt đầu, ngồi thụp xuống đất.

      Khi Chiêu Đoãn dẫn thái y hớt hải tới, thấy cửa ý Thanh cung mở rộng, gió thổi vù vù vào trong, Khương Trầm Ngư run rẩy lấy chiếc khăn trắng phủ lên mặt thái hậu, sau đó quay người nhìn họ, vừa đau đớn nặng nề lại vừa bình tĩnh chậm rãi : "Thái hậu... rồi". Chiêu Doãn lập tức ra lệnh cho thái y tiến lên kiểm tra thái y buôn bã : "Hoàng thượng, thái hậu qua đời Chiêu Đoãn im lặng lúc, đến trước giường thái hậu trầm giọng : "Thái hậu về cõi tiên, cả nước cùng thương xót Truyền lệnh xuống, để tang ba mươi sáu ngày, thời gian này mọi hoạt động thi cử vui chơi đều tạm hoãn".

      "Tuân chỉ".

      Vì mệnh lệnh này, Bích quốc bước vào thời kỳ quốc tang Mà chuyện phong hậu vốn được định vào ngày mùng tháng mười cũng vì thế tạm gác lại, đẩy lùi đến ngày mùng tháng mười hai.

      Khương Trầm Ngư về cung, tối hôm đó liền đổ bệnh, cao liên miên, hôn mê liền ba ngày ba đêm.

      Trong giấc mơ, nàng nắm lấy tay người, ngừng gọi, ngừng khóc, người đó rất dịu dàng trả lời nàng lau nước mắt cho nàng. Đến khi nàng tỉnh lại, hỏi Hoài Cẩn và ác Du, bọn họ đều kinh ngạc bảo rằng hoàn toàn có người nào như thế.

      Ngày mười tám tháng mười, khi bệnh tình Khương Trầm Ngư khó khăn lắm mới có chuyển biến tốt, Hy Hòa lại lâm bệnh, liên tục nôn ra máu. Các thái y đều tìm ra nguyên nhân căn bệnh, hết thảy đều bó tay hết cách. Khi ấy Hy Hòa dường như tỉnh táo hơn chút, những kháng cự Chiêu Doãn lại gần, mà còn đặc biệt bám lấy y, tất cả thuốc thang đều đòi y đích thân đút cho mới chịu uống.

      chiêu Doãn đương nhiên vừa mừng vừa ngạc nhiên, hàng ngày ngoài thời gian lên buổi chầu sáng ra, y đều đến bảo hoa cung quan tâm chăm sóc Hy Hòa. Hàng ngày Khương trầm Ngư phụ trách họp cùng với bảy người, rồi báo kết quả của cuộc họp lên Chiêu Doãn, rồi lại thông báo quyết định của chiêu Doãn cho bảy người.

      Cùng lúc bụng của Khương Họa Nguyệt bắt đầu lùm lùm, nàng ta nghén rất nghiêm trọng, Khương Trầm Ngư coi trọng việc gì hơn việc này, đích thân quan tâm đến mọi việc ăn ở của tỉ tỉ, cứ như thế, bận rộn đến bù đầu bù óc, hôm nào cũng phải qua giờ Tí mới xong để về Dao Quang nghỉ ngơi.

      Thời gian bận rộn cứ ngày tiếp ngày trôi như thế, cuối cùng tới ngày mùng tháng mười hai.

      Bích quốc có tân hậu.

      Chú thích: (1) Con ly: loài gần giống với rồng, màu vàng, có sừng.

      *******************

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Hồi Thứ Mười Tám: Người Tính

      29.1

      Trường phục màu đỏ thắm, chín con phượng hoàng thêu bằng kim tuyến, khi ánh đèn chiếu vào lại càng diễm lệ lạ thường phần đầu phượng thêu vai càng khiến tư thế người mặc nó thêm cao ngạo, cùng với chiếc mũ mười hai con rồng chín con phượng đầu tô điểm nổi bật lẫn nhau. Tua ngọc dài gồm hơn ba nghìn viên trân châu buông rủ, từng cử chỉ đều tỏa ra ánh sáng lung linh. Khắp nhà màu đỏ thẫm, nhưng át nổi nàng toàn thân hoa lệ quý phái.

      Khương Trầm Ngư ngồi ngay ngắn giữa Ân Phái cung, từ ngày hôm nay trở , nàng trở thành chủ nhân của cung này, người đứng đầu của hậu cung. Nhưng nàng lại vui mừng thích thú chút nào, mà chỉ chăm chú nhìn ngọn nến lớn hình rồng uốn lượn bàn đợi thời gian chậm chạp trôi qua.

      Tuy là ngày lành, nhưng đáng tiếc ông trời cũng chẳng tác thành cho chuyện tốt, từ sáng tới giờ chưa thấy mặt trời ló rạng. Trước đó mọi người còn lo lắng đổ mưa, đại lễ thể tiến hành, nhưng ông trời cũng còn tử tế, mây chồng tầng tầng lớp lớp, càng lúc càng dầy, nhưng mưa vẫn rơi.

      Chắc là đến nửa đêm mưa thôi... Khương Trâm Ngư hờ hững nghĩ đến vấn đề liên quan này.

      Tiếng cười của Hoài Cẩn và Ác Du từ ngoài cửa vọng vào, tiếp đó cánh cửa phòng bật mở, Ác Du cười giòn tan như chuông kêu, : "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đến rồi!".

      Khương Trầm Ngư ngẩng đầu lên ,liền nhìn thấy Chiêu Doãn.

      Khác với vẻ chỉnh trang của nàng, Chiêu Doãn vẫn mặc bộ đồ thường ngày như cũ, ràng rất tùy ý.

      Ác Du len lén đánh mắt với nàng, rồi vừa cười vừa lui ra ngoài.

      Chiêu Doãn đến trước giường, ngắm nàng lượt từ đầu xuống chân, cười nhạt : "Đẹp".

      Khương Trầm Ngư ngước mắt lên, im lặng nhìn y.

      Chiêu Doãn tiện tay nhấc bình rượu bàn lên, tự rót cho mình chén, ngồi xuống, : "Ôi chao, hoàng hậu của trẫm, hôm nay nàng quả rất xinh đẹp... Có điều sao mặt mày lại ủ dột thế kia. Là giận trẫm tới muộn sao? Trẫm đền cho nàng là được chứ gì, đến đây, chén rượu này coi như là lễ tạ của trẫm với nàng. Những ngày này vất vả cho nàng quá". rồi đưa rượu cho nàng.

      Khương Trầm Ngư nhận lấy, lặng lẽ uống cạn.

      Chiêu Doãn mắt cong cong, cười càng lúc càng thân mật: "Thế mới đúng chứ, uống chút rượu mặt nàng hồng hào.

      Trong hậu cung của trẫm toàn là mỹ nhân, nhưng chỉ có mình hoàng hậu nàng là người thông minh nhất, ở bên nàng như được tắm gió xuân, là dễ chịu". Vừa y vừa tiến về phía nàng, đưa tay ra nhàng ve vuốt gò má nàng, ý đượm tình nồng vô hạn. Còn giọng của y cũng càng lúc càng dịu dàng hơn: "Từ khi nàng vào cung đến nay, trẫm vẫn chưa từng ân sủng nàng, đêm nay giờ lành cảnh đẹp, chúng ta... nên bỏ phí...".

      Hàng mi của Khương Trầm Ngư run rẩy như cánh bướm.

      Chiêu Doãn nhìn thấy phản ứng của nàng cười càng vui hơn: "Hoàng hậu căng thẳng à? Đừng căng thẳng, trẫm nhàng với nàng...".

      Khương Trầm Ngư đặt chén rượu xuống, chậm rãi lên tiếng: "Hoàng thượng... thần thiếp có thể hỏi người câu được ?".

      "Đợi lúc nữa rồi hỏi được sao? Bây giờ... nên làm những chuyện khác...". Chiêu Doãn vừa vừa giơ tay cởi đai áo của nàng ra. Khương Trầm Ngư ngăn động tác của y, mà chỉ trừng đôi mắt sáng như sao sớm lên nhìn y chằm chằm chớp.

      Chiêu Doãn bị đôi mắt đó nhìn nên mất tự nhiên, đành khe khẽ thở dài, : "Được rồi, được rồi, ta nghe nào".

      "Tại sao... hoàng thượng phong thiếp làm hoàng hậu?".

      Chiêu Doãn nhướn mày, lại cười, y lùi lại mấy bước, thuận tay rót cho mình chén rượu, vừa chầm chậm nhấp rượu vừa chú tâ : " phải trẫm rồi sao, là trẫm ban thưởng cho nàng".

      "Tại sao hoàng thượng phải ban thưởng cho thần thiếp?".

      tràng truy vấn liên tiếp cuối cùng khiến Chiêu Doãn cảm thấy lạ, y dừng lại, nhìn thái độ nghiêm túc lạ thường của nàng, hắng giọng ho mấy tiếng : "Được, vậy trẫm cho nàng nghe. Thẳng thắn mà , lần đầu tin trẫm gặp nữ tử như nàng - chủ động xin làm mưu sĩ cho trẫm, thể trong chuyến Trình quốc của nàng cũng rất xuất sắc, cơ trí hơn người, nhưng, những điều này đều đủ khiến trẫm cảm động. Nàng có biết vì sao ?".

      Khương Trầm Ngư lắc đầu.

      "Bởi vì nàng có vốn liếng vượt xa người bên cạnh. Cho nên, trẫm cảm động". Nhìn gương mặt Khương Trầm Ngư lộ vẻ mơ hồ khó hiểu, Chiêu Doãn cười cười: "Hay cách khác, vì nàng là con của Khương Trọng. Nàng vừa chào đời có điều kiện ưu việt hơn người thường, quyền thế và quan hệ của phụ thân nàng có thể giúp nàng dễ dàng làm được rất nhiều việc, cho nên trẫm cảm động. Thế nhưng người sinh ra trong danh môn, lớn lên trong phú quý, tất cả mọi thứ đều có được nhờ vào gia tộc như nàng lại dám cắt đứt với phụ thân, đây mới thực là chỗ khiến trẫm động lòng".

      Ánh mắt Khương Trầm Ngư lóe sáng.

      Chiêu Doãn thở dài nhè , giọng trở nên dịu dàng: "Nàng ấy... ràng nàng biết, rời khỏi phụ thân nàng, rời khỏi gia tộc của nàng, trong hậu cung này, nàng thực đơn thương độc mã chiến đấu, có chỗ nào để dựa dẫm, có ai để bấu víu, thậm chí có tình thân nào để nhớ nhung... Với thông tuệ của nàng, nàng biết hậu quả nghiêm trọng thế nào. Cho đù là thế, nàng vẫn từ bỏ. Cho nên từ khoảnh khắc biết nàng từ bỏ gia tộc đó, trẫm tụ với ình, trẫm phải ban thưởng cho nàng, ban thưởng cho nữ tử làm được chuyện phi thường nhất thế gian".

      Khương Trầm Ngư mím môi, mắt hơi hoe đỏ: "Thế hoàng thượng... tại sao lại coi trọng hành động từ bỏ gia tộc này?".

      Đầu mày Chiêu Doãn chau lại: "Trầm Ngư, rốt cuộc nàng muốn hỏi gì?".

      "Có phải là vì bản thân hoàng thượng cũng là người chịu khổ cho nên cảm thấy đồng bệnh tương lân?".

      "Choang" tiếng, bình rượu bị hất đổ. Chiêu Doãn đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Khương Trầm Ngư, nét mặt nghiêm nghị.

      Còn Khương Trầm Ngư vẫn ngồi giường, đến lông mi cũng chẳng rung, tiếp tục : "Hoàng thượng thấy lạ? Hay sợ hãi? nghĩ tại sao thần thiếp có thể biết chuyện này? Đúng ?".

      Chiêu Doãn sầm mặt : "Khương Trầm Ngư, chuyện gì cũng phải có chừng mực!".

      KhươngTrầm Ngư mở to đôi mắt trong veo như thủy tinh, sáng lấp lánh nhìn y, sau đó bỗng nhiên nhoẻn cười. Nàng ngũ quan dịu dàng, vì thế hiếm có biểu cảm quá sắc sảo, nhưng bây giờ khóe miệng khẽ nhếch lên, mí mắt hơi nhướn lên, đó nụ cười lạnh lùng đến kỳ lạ. Mà trong nụ cười lạnh lùng đó, đôi môi đỏ diễm lệ như hoa xuân tạo nên đường cong hoàn mỹ, từng tiếng từng tiếng đều lạnh như băng: "Hoàng thượng, Lang Gia là ai?".

      Cả gương mặt Chiêu Doãn biến sắc: "Nàng... nàng gì?".

      "Cái tên này rất hiếm gặp, triều ta từ thuở khai quốc đến nay, tổng cộng có mười ba người mang cái tên này, mà trong mười ba người đó, duy nhất chỉ có người có liên hệ với cung đình, hơn nữa còn là người rất giỏi giang. Hoàng thượng biết đó là ai chứ?".

      Trong mắt Chiêu Doãn lóe lên tia hung quang, lạnh lùng đáp: "Khương Trầm Ngư, rốt cuộc nàng muốn làm gì?".

      "Làm gì à?". Hai chân Khương Trầm Ngư chạm đất, khoan thai đứng dậy, chiếc váy dài trong phút chốc phủ kín mặt đất, nàng khẽ đan hai tay vào nhau, từng bước , bằng tư thế của hoàng hậu, nhìn thẳng vào quân vương tôn quý nhất Bích quốc nay, cao ngạo cũng hèn mọn: "Hoàng thượng, hôm nay là ngày hoàng đạo, cho nên hoàng thượng chọn làm ngày tấn phong cho thần thiếp, còn thần thiếp cũng chọn ngày hôm nay để xin hoàng thượng thứ".

      Thứ gì?" Đối diện với Khương Trầm Ngư lời lời bức người như thế, Chiêu Doãn bất giác run lên.

      "Công bằng".

      "Cái gì?". Chiêu Doãn cơ hồ tưởng mình nghe nhầm.

      Thế nên Khương Trầm Ngư lại nhắc lại lần nữa: "Công - bằng, thần thiếp là công bằng. Hoàng thượng biết nó là cái gì sao? Cũng đúng, hoàng thượng xưa nay tùy ý làm càn, duy ngã độc tôn, vĩnh viễn chỉ nhìn thấy vết thương của mình, làm sao cảm nhận được nỗi oan khuất của người khác?".

      tia giận dữ lóe lên khuôn mặt Chiêu Doãn, nhưng rất nhanh sau đó bị nén xuống, giận dữ nữa mà trái lại cười : "Đựợc. tiếp .

      Trẫm lắng nghe đây, rốt cuộc trẫm phụ hai chữ 'công bằng' như thế nào!".

      Khương Trầm Ngư sợ sệt trước khí thế của y, mỉm cười : "Được, thế chúng ta từ Hy Hòa phu nhân . Hy Hòa phu nhân quả rất đẹp, nhờ vào phúc của hoàng thượng, thần thiếp được xuất ngoại du lãm, gặp đủ mọi loại mỹ nhân. Nhưng cộng tất cả bọn họ lại cũng sánh được với mình Hy Hòa phu nhân".

      Chiêu Doãn "hừ" tiếng.

      " nữ tử xinh đẹp như thế, đương nhiên phải thuộc về hoàng đế. Cho nên, hoàng đế sai người giở trò, khiến phụ thân của nàng là Diệp Nhiễm thua bạc khoản lớn, cuối cùng phải gán con cho bọn buôn người, rồi bị bán vào trong cung, cứ như thế trở thành phi tử của hoàng thượng". Việc xong rồi, hoàng thượng sợ việc lộ ra ngoài, liền giết chết Diệp Nhiễm, từ đó, Hy Hòa phu nhân trở thành nhi chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào mình hoàng thượng".

      Chiêu Doãn nhẫn nhịn, rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nén được : "Trẫm và Hy Hòa... hoàn toàn giống như nàng ".

      " phải như thần thiếp , là thế nào? Lẽ nào hoàng thượng muốn hai người thực nhau?". Khương Trầm Ngư nhìn Chiêu Doãn đứng bên cạnh đèn, trong lòng thất vọng về y đến cực điểm: "Hoàng thượng nhìn Hy Hòa mà xem, nhìn xem nay nàng ta thành bộ dạng thế nào? Thực lòng thích người, sao có thể nhẫn tâm thấy nàng ta biến thành như thế? Khoảnh khắc nàng ta nhìn thấy đầu của công tử, hoàng thượng có nhìn thấy biểu cảm mặt nàng ta ? Hoàng thượng cảm thấy tại sao nàng ta phát điên? Là hoàng thượng hủy hoại nàng ta! Là hoàng thượng: hủy hoại nàng ta và công tử!".

      "Thế sao!". Chiêu Doãn nhảy dựng lên, thèm để ý đến hình tượng, thét lớn: "Trẫm là đế vương! Đế vương là gì? Chính là dưới gầm trời đâu phải là đất của nhà vua, nội trong bốn bể, ai phải là thần tử của nhà vua, toàn thiên hạ đều là của trẫm! Huống hồ chỉ là nữ nhân! Nàng ta là nữ nhân của Cơ sao nào? Ai bảo Cơ phải là hoàng đế?".

      Tại sao Cơ phải là hoàng đế mà là hoàng thượng hoàng thượng phải là người nhất sao?". câu nhàng của Khương Trầm Ngư khiến cho Chiêu Doãn toàn thân run bắn, sau đó, im lặng trở lại.

      Chiêu Doãn thở dốc, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, trừng mắt nhìn nàng, bình tĩnh lại rất lâu rồi mới : "Nàng quả nhiên là chuẩn bị rất kỹ... Được, trẫm xem xem rốt cuộc nàng chuẩn bị đến trình độ nào, có thể cho mấy điểm. , !".

      "Cơ phải là hoàng đế, lý do rất đơn giản: Chàng bị bệnh tim bẩm sinh, lại thêm chứng hen suyễn, chàng đủ khỏe mạnh, cho nên, Cơ gia rất thất vọng với đứa trẻ này, liền lùi toàn bộ kế hoạch thêm năm, đợi hoàng thượng ra đời!".

      Ánh nến nhảy nhót chiếu lên gương mặt Chiêu Doãn, lúc mờ lúc tỏ.

      Khương Trầm Ngư hít sâu hơi, : "Quá trình này cần kỹ...".

      Chính vào lúc này, giọng bỗng lặng lẽ vang lên, tựa như oan hồn đến từ địa ngục, mang th chấp niệm thấu tận xương cốt: "Tại sao kỹ? Ta cũng muốn nghe".

      "Cạch" tiếng, cửa phòng bật mở bóng người che khuất ánh đèn, xuất trong tầm mắt.

      Mái tóc trắng xóa như tuyết, thân hình cao gầy yểu điệu, nàng ta ngước mắt, ánh sao cũng phải kém sắc, nàng ta nhếch môi vạn vật cũng phải nhạt màu.

      Nàng ta chính là đệ nhất mỹ nhân của bốn nước - Hy Hòa.

      Trước xuất của Hy Hòa, Chiêu Doãn đương nhiên vô cùng chấn động, nhảy khỏi ghế lần nữa: "Hy Hòa, nàng, sao có thể...".

      "Sao ta có thể đến đây?". Hy Hòa cười rạng rỡ, bước vào cửa, sau đó đóng cửa lại: "Đương nhiên trong vở kịch lớn đêm nay là trong những vai chính ta thể đến".

      "Nàng phải... bị điên sao?". Chiêu Doãn nhìn nàng ta với vẻ khó mà tin nổi, chỉ trong canh giờ trước, Hy Hòa lộ giương đôi mắt mờ mịt với biểu cảm của đứa trẻ con dụi vào lòng y uống thuốc, nhưng phút này, nàng ta lại thong thả, cực kỳ phong nhã bước vào, thần sắc bình thản, nụ cười lay động lòng người, đúng là tuyệt thế.

      Biểu cảm của Chiêu Doãn trong nháy mắt biến thành Phẫn nộ: "Nàng khi quân! Nàng dám giả điên lừa trẫm! Nàng, nàng, nàng và nàng ta liên thủ...".

      Khương Trầm Ngư thở dài tiếng khe khẽ: "Hoàng thượng, hoàng thượng sai rồi".

      "Trẫm sai cái gì? Lẽ nào bây giờ Hy Hòa vẫn bị điên?".

      "Đúng là phu nhân bây giờ điên. Nhưng trước đó, nàng ta điên ...".

      Khương Trầm Ngư vẫn chưa tiếp, Hy Hòa qua, nhàng đặt tay lên vai nàng, mỉm cười : " cần giải thích, giả giả, là điên là ngốc, đối với ta bây giờ mà căn bản còn quan trọng nữa. Ta chỉ muốn nghe... chân tướng của Cơ gia".

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      29.2

      câu nhàng lại mang trở lại thâm trầm nghiêm trang vốn có của căn phòng.

      Trong đáy mắt Chiêu Doãn lóe lên tia dị sắc, sau đó y chầm chậm, thâm hiểm nở nụ cười: " thể có Chân tướng. Nàng ra được đâu". Y chỉ Khương Trầm Ngư trước tiên, rồi sau đó chỉ Hy Hòa: "Còn nàng cũng nghe thấy gì hết".

      Khương Trầm Ngư và Hy Hòa đều im lặng nhìn y.

      "Còn đợi cái gì nữa? Điền Cửu!". Chiêu Doãn sầm mặt xuống.

      Thế nhưng, căn phòng vẫn lặng phắc như tờ, ngoài ánh nến thi thoảng cháy bùng lên, phát ra tiếng xèo xèo ra, còn gì khác.

      Chiêu Doãn hoảng hốt: "Điền Cửu? Điền Cửu? Điền...".

      "Đừng gọi nữa, có ai đến đâu. Điền Cửu đến, La Hoành đến, thị vệ bên ngoài cũng vào đâu".

      Khương Trầm Ngư lạnh nhạt .

      Chiêu Doãn run giọng: "Nàng, nàng đưa Điền Cửu đâu rồi". "Điền Cửu thăm người thân". "Cái gì? Thăm người thân nào?".

      "Lẽ nào hoàng thượng biết, Điền Cửu còn có người em. em ruột. Hơn nữa người em ruột này của vừa khéo cũng thành ám vệ, cuối cùng còn được hoàng thượng cấp cho thần thiếp".

      Chiêu Doãn sắc mặt u : "ý nàng Sư Tẩu?".

      Khương Trầm Ngư vỗ tay: "Hoàng thượng có trí nhớ tốt vẫn nhớ ra tên của ".

      " phải chết rồi sao?".

      Khương Trầm Ngư cười tươi rói: "Hoàng thượng là tin thần thiếp, thần thiếp thế nào tin thế ấy sao?".

      Nhưng ràng ta nhận được mật báo Sư Tẩu chết...".

      Khương Trầm Ngư thu lại nụ cười, nghiêm mặt : "Đó là thiếp cố ý sắp đặt".

      "Cái gì?".

      "Sư Tẩu vì cứu thiếp thành tàn tật, người như nếu có về cung kết cục chỉ có cái chết, bởi quá vô dụng lại biết quá nhiều bí mật. Vì thế, thiếp cầu xin sư huynh cố ý tạo cho đáng vẻ bị trọng thương thể cứu chữa, lừa hết thảy mọi người, đưa đến nơi an toàn để tĩnh dưỡng". Khương Trầm Ngư đến đây, lại cười: "Mà canh giờ trước, thiếp sai người vờ như vô tình để lộ địa điểm đó cho Điền Cửu biết, cho nên bây giờ có lẽ đến thăm người thân đuy nhất cõi đời này của mình rồi".

      " nhăng cuội! Người thân cái gì chứ! Ám vệ có người thân!

      Họ chỉ có người thân duy nhất chính là trẫm!". Chiêu Doãn nhảy dựng lên.

      "Đó là hoàng thượng tưởng vậy thôi". Khương Trầm Ngư phản bác kịch liệt, thất vọng trong mắt lại càng sâu đậm hơn: "Chính vì hoàng thượng chưa bao giờ nghĩ cho người khác, nên nghĩ người khác cũng máu lạnh vô tình như hoàng thượng, đến tình cảm em máu chảy ruột mềm cũng chẳng màng, thậm chí trái lại còn sát hại chính ca ca có chung huyết mạch với mình!".

      Chiêu Doãn bị đả kích nặng nề, hai chân mềm nhũn, toàn thân tê liệt ngã xuống ghế.

      Ánh mắt y đờ đẫn nhìn về phía xa, miệng lẩm nhẩm câu: Ca ca?".

      Đúng thế. Ca ca. Cơ , chính là ca ca của hoàng thượng". Tiếng sấm đùng đoàng như thể đặc biệt vang lên để hưởng ứng câu này, tiếp theo đó là cơn mưa như trút nước giữa đêm cuối thu lạnh lẽo.

      Nước mắt Hy Hòa cũng cùng lúc lăn xuống, thân hình yếu mềm lảo đảo rồi loạng choạng ngồi phịch xuống chiếc giường gấm...

      Có lẽ, người duy nhất có thể trấn tĩnh chỉ có Khương Trầm Ngư, nhưng ngón tay cuộn trong tay áo của nàng cũng chịu nghe lời mà run lên bần bật.

      Sau cùng, điều nàng chính là bí mật lớn nhất của Bích quốc, liên quan rộng lớn, can hệ nặng nề, có thể là chưa từng có từ xưa tới nay. khi bị tiết lộ hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

      Trong tiếng mưa rào rào, giọng của nàng giống như đóa hoa quẩn quanh dưới đáy nước nhiều năm, giãy giụa, xoáy tròn, cuối cùng ngoi lên khỏi mặt nước: "Rất lâu rất - lâu về trước lưu truyền bí mật như thế này về gia tộc Cơ thị Cơ gia có 'Liên thành bích' và 'Tứ quốc phổ' hai vật này có thể giúp gia tộc vĩnh viễn chiếm vị trí đứng đầu . Triều đường, đứng ở vị thế bất bại. Nhưng rất lâu rất lâu rồi, ai có thế nhìn thấy hai vật này. Cha ta từ khi trở thành hữu tướng luôn tìm kiếm hai vật này hòng lật đổ Cơ thị, nhưng lãng phí biết bao tài lực nhân lực mà vẫn thu hoạch được gì. Đến năm Đồ Bích thứ tư, ông cảm thấy vạn chuẩn bị đầy đủ, thể nhẫn nại thêm, bắt đầu... xuống tay đối với Cơ ".

      Trong phòng im lặng như tờ, hai người lắng nghe cố nhiên đều im lặng, còn người tâm thân đều tan nát. Có lúc Khương Trầm Ngư cảm thấy mình còn ở nhân thế từ lâu, giờ người điều khiển cái xác của nàng là người nào khác. Nếu , làm sao giải thích được nàng có thể kể về câu chuyện đáng sợ như thế cách bình tĩnh đến vậy? Bình tĩnh đến mức như chết rồi.

      " mặt cha thiếp thầm mua chuộc trọng thần trong triều đặc biệt là Hàn lâm bát trí, thực tốn tâm cơ để bọn họ ra mặt chỉ trích Cơ , mặt khác lại cùng Vệ Ngọc Hành giăng bẫy chờ Cơ chui đầu vào rọ. Cuối cùng, ông thành công, ông dùng cái cách rất hạ lưu nhưng rất trực tiếp, rất hiệu quả, giết chết danh thần đời. Mà điều khiến thiếp kinh ngạc là tại sao hoàng thượng lại dung túng cho ông làm chuyện này! Dung túng cho ông chặt đứt cánh tay mạnh nhất của mình! Cơ chẳng phải là thần tử được sủng ái nhất, được tín nhiệm nhất của hoàng thượng sao?". Khương Trầm Ngư đến đây, ánh mắt từ người Chiêu Doãn chuyền đến người Hy Hòa nằm sóng soài giường mà nổi lời nào: "Bây giờ thiếp lại biết được chuyện, đó chính là Hy Hòa phu nhân từng là tình nhân Cơ . Hy Hòa bị hoàng thượng cố ý cướp tay Cơ giống như năm đó từng cưỡng ép thiếp vào cung vậy".

      Hy Hòa gượng cười, nhưng khóe môi chưa nhếch lên biến thành tiếng thở dài thành tiếng.

      "Tại sao? Tại sao hoàng thượng mặt trọng dụng Cơ , mặt lại cướp nữ nhân của chàng? Tại sao Cơ ràng có thể thể thiếu đối với Bích quốc, nhưng hoàng thượng lại đồng ý cho giết chàng? Trong suốt thời gian dài, chuỗi câu hỏi này khiến thiếp mất ăn mất ngủ, suy nghĩ muôn vàn. May mà... thiếp phải chờ đợi lâu, rất mau chóng, ông trời cho thiếp câu trả lời. Chính là tối thái hậu qua đời...".

      "Thái hậu? Là thái hậu cho nàng biết?". Trong phút chốc Chiêu Doãn kích động hẳn lên.

      "Trước khi thái hậu từ trần, chỉ có mình thiếp ở cạnh giường, bà nhận nhầm thiếp thành người khác, người có tên là Lang Gia. Mà vị Lang Gia này chính là mẫu thân của Cơ ". ầm ầm, lại tia sét nữa đánh xuống, khiến khung cửa sổ sáng bừng lên.

      Khương Trầm Ngư nhìn Hy Hòa, nhàng : "Ngày hai mươi chín tháng ba năm Đồ Bích thứ ba, phu nhân còn ấn tượng với ngày này chứ?".

      Hy Hòa dường như bị gợi nhớ đến ký ức gì rất đáng sợ, toàn thân run lẩy bẩy, trong phút chốc hơi thở trở nên dồn dập.

      gương mặt Khương Trầm Ngư lên thương khó diễn tả thành lời: "Chắc chắn phu nhân có ấn tượng. Bởi vì ngày hôm đó, phu nhân ở trong rừng hạnh, đợi Cơ suốt đêm. Mà chàng đến".

      "Tại... tại sao ngươi lại biết?". Giọng của Hy Hòa nghèn nghẹt, mỗi tiếng đều phải lách qua kẽ răng để phát ra.

      "Sở dĩ chàng đến, là vì... chàng bị người ta bán đứng, thể đến được". Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, chậm rãi : "Mà tất cả việc này đều bắt đầu từ ngày mùng mười tháng hai, ngày mẫu thân của công tử qua đời...".

      Ầm ầm đùng đùng, sấm vang chớp giật, ánh sáng lóe lên chiếu xuyên qua giấy dán cửa sổ, tựa như đến tường vách cũng bị xé nát.

      Cũng đưa câu chuyện về mùng mười tháng hai của năm Đỗ Bích thứ ba.

      Đêm đó, Lang Gia bệnh nặng, tất cả người của Cơ thị đều tụ tập trong nhà để đợi tin tức, nhưng bà gặp ai, chỉ gọi mình Cơ vào trong...

      vào trong gian tầm thấtbên trong chỉ thắp cây đèn duy nhất, thắp phòng nồng mùi thuốc, đù tính tình chàng luôn trầm ổn hướng nội, cũng nén nổi khóe mắt cay cay.

      định thắp đèn, Lang Gia giường bệnh lên tiếng: "Đừng, đừng thắp đèn... ta sợ sáng".

      liền dừng tay, đến bên giường, nắm lấy đôi tay khô gầy của mẫu thân, khẽ gọi tiếng: "Mẹ".

      " Nhi... con đến rồi".

      "Vâng, mẹ, con từ Hoa Hà trở về". Mười ngày trước chàng bị Chiêu Doãn phái sửa, đê phòng lũ, vừa đến Hoa Hà liền nhận được tin xấu, lại vối vã trở về, vì thế người đầy bụi bặm, mặt cũng chưa rửa áo quần cũng chưa kịp thay cực kỳ tiều tụy.

      Nhưng Lang Gia nhìn chàng giống như nhìn thứ quý nhất đời, giơ hai tay ra ôm lấy mặt chàng, gọi mộ cách tràn đầy tình cảm: ' Nhi... của mẹ, Nhi ngoan..."

      "Mẹ, con ở đây, con vẫn luôn ở đây"

      "Con đồng ý với mẹ chuyện".

      "Mười việc, trăm việc, con đều đồng ý".

      Nhận được đảm bảo của con trai, Lang Gia mỉm cười trong nụ cười ấy chất chứa rất nhiều nỗi tiếc nuối và xót xa khó diễn tả thành lời: "Con có biết tại sao ta muốn con dốc hết sức lực phò tá Chiêu Doãn ?".

      ngây người đáp: "Là vì... y lấy tỉ tỉ".

      Lang Gia lắc đầu.

      lại : "Là vì y là hoàng đế tốt".

      Lang Gia khẽ thở dài: "Là vì... nó là đệ đệ của con".

      Ầm ầm, mưa rơi như trút nước, mặc ý rửa sạch vạn vật thế gian.

      Rèm mi Cơ nhướng lên rồi lại cụp xuống, rồi lại nhướng lên, trong con ngươi bấy giờ mới biểu lộ chút bóng dáng của chấn động ngạc nhiên. Lang Gia nhìn những biến hóa biểu cảm rất đó, hài lòng gật đầu: "Rất tốt, quả nhiên học được cách xử dù núi Thái Sơn có sụp trước mắt cũng cũng biến sắc... Mẹ rất hài lòng".

      im lặng lúc lâu rồi mới : "Con... có thể hỏi... tại sao ?".

      "Đương nhiên có thể, vì ta nhất định cho con. Bởi Vì...Đồ Bích... Vốn là thiên hạ của Cơ gia chúng ta!".

      Ầm ầm.

      Ánh nến yếu ớt chiếu sáng Lang Gia trong cơn nguy kịch, năm tháng ăn mòn hết sạch, ăn mòn triệt để nhan sắc và sức khỏe của bà, nhưng lại bù đắp cho bà đôi mắt trí tuệ.

      Lang Gia, con của Chung thượng thư, thời thiếu nữ đẹp nhất kinh đô được gả làm vợ của Lộc Đỉnh hầu Cơ Tịch, phu thê tình thâm, bên nhau trọn đời. Nếu dùng tộc phả để ghi chép về người này, có thể chỉ có câu nhự vậy, nhưng đối với toàn thể Cơ gia mà , bà mới là công thần thực .

      Khi bà được gả cho Cơ Tịch, Cơ Tịch chẳng qua chỉ là hầu gia hữu danh vô thực, có gì xuất chúng, nội bộ gia tộc Cơ thị hỗn loạn, đấu đá lẫn nhau. Địa vi đệ nhất sĩ tộc vốn có cũng dần dần bị tranh giành, bị ba tộc Khương, Tiết, Vương thay thế.

      Sau khi bước chân vào Cơ gia, bà dùng mười năm chính sách cứng rắn để trị gia mới khiến Cơ gia phân tán tập trung trở lại, cuối cùng đạt được thế cân bằng tứ đại sĩ. Vì thế, mọi người trong tộc đều phục tùng mình bà, lòng bội phục vị chủ mẫu của gia tộc này. Đến nay, tính mạng bà nguy kịch, tất cả mọi người đều đến thăm hỏi, đợi lời trăn trối lúc lâm chung của bà, mà màng tới chủ nhân thực là Cơ Tịch.

      Từ , Cơ được mẹ dạy dỗ, tuy được dạy là phải độc lập tự chủ phàm chuyện gì cũng phải tự mình quyết định, nhưng đối với mẫu thân, vẫn là bảo gì nghe nấy. Cũng vì thế cho dù mẫu thân nữa, chàng cũng ngạc nhiên.

      Cho nên, khi Lang Gia ra câu đủ để khiến triều dã xáo động, cực kỳ đại nghịch bất đạo đó, CơAnh cũng chỉ ánh mắt hơi lóe lên, đầu mày khẽ chau, nhìn bà chăm chú.

      "Lúc còn chắc chắn con từng nghe đến chuyện Liên thành bích và tứ quốc phổ".

      "vâng".

      "Thế , con cảm thấy Cơ gia chúng ta có hai vật này ?".

      lắc đầu.

      " thực tế, chúng ta có".

      Mắt Cơ trong tích tắc mở rất to.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      29.3

      "Thái Tổ hoàng đế Quý Vũ khi dựng nước cùng ông tổ của chúng ta kết nghĩa huynh đệ, vì thế cho phép Cơ gia đời đời hưởng tước hầu, nhưng thực còn hơn cả như thế - Thái Tổ vô sinh, có con nối dõi, người xuất thân từ lều cỏ cuối cùng làm nên bá nghiệp như ông cũng còn người thân thích nào khác. Cho nên, sau khi bàn bạc với ông tổ của con bỗng đứa trẻ vừa mới chào đời ở Cơ gia , đứa trẻ đó trở thành Tuệ đế sau này. Tuy chuyện này giữ bí mật với bên ngoài, nhưng khi Thái Tổ lâm chung kể lại chân tướng cho Tuệ đế, từ đó về sau, Tuệ đế trọng dụng thần tử họ Cơ khiến cho Cơ gia thời vẻ vang ai sánh kịp".

      Trong tiếng sấm, bà Lang Gia chậm rãi kể, giọng tuy yếu ớt, nhưng ngữ điệu vẫn trầm ổn, cực kỳ có sức thuyết phục.

      "Trước lúc băng hà, Tuệ đế cũng truyền lại bí mật này cho Hiếu đế. Hiếu đế lại truyền lại cho Đàn đế. Đàn đế truyền lại cho tiên đế. Vì thế, hoàng tộc vẫn luôn biết bí mật này. Cái gọi là Liên thành bích kỳ thực để chỉ huyết mạch hoàng gia, chỉ cần Bích quốc vẫn còn có chuyện Cơ thị chúng ta diệt vong. Nhưng, tiên đế... lại phản bội lại lời hứa".

      tới đây, bà Lang Gia cười lạnh lùng, nụ cười cực kỳ làn khốc.

      "Bởi vì, ngài quá thích con của Vương gia đó, thích đến độ quên mất mình vốn họ Cơ!".

      Sau khi Hành Xu đăng cơ, định niên hiệu là Gia Bình. Năm Gia Bình thứ sáu, con út của Vương thị là Trăn Cơ vào cung, vốn chỉ là tiểu mỹ nhân. Nhưng Hành Xu lại lòng say đắm nàng ta, ân sủng hết mực, từng bước từng bước từ mỹ nhân được phong lên làm quý nhân, rồi lại phong làm hoàng hậu vào năm Gia Bình thứ chín, Vương thị sinh được hoàng tử, chính là thái tử Chiêu Thuyên sau này.

      "Khi Vương thị đắc sủng, cả Vương gia đều phất lên đặc biệt là Vương phụ, nắm trong tay đến bảy phần quyền lực của Bích quốc, bắt đầu tiến hành chèn ép Cơ gia. Cha con nhu nhược, có chủ ý, khi suy sụp nhất ngoài cái phong hiệu hầu gia ra, có bất cứ thực quyền nào. Mắt ta nhìn thấy Cơ thị sa sút, cảm thấy thể tiếp tục như thế nữa. Vì thế chọn người từ Cơ gia để đưa lên ngôi vị người thừa kế, trở thành việc vô cùng cấp thiết. Khi đó ta vừa hay mang thai con, cho nên dự định ban đầu của ta là đưa con vào cung nhưng chẳng ngờ con vừa chào đời mang bệnh tim, suýt nữa chết yểu. Đại phu nếu, thể điều dưỡng cẩn thận, sống được đến ba tuổi. Ta nhất thời mềm lòng nỡ đưa con , huống hồ dưới chuyên quyền của Vương thị, nếu trong cung có hoàng tử khác ra đời, chắc chắn hoàng tử đó phải chịu khổ. Như thế, ta lại đợi thêm năm nữa. Năm Gia Bình thứ mười , ta có Chiêu Doãn".

      kìm được hỏi: "Cho nên mẹ tiến hành buộc tiên đế, để ngài thể nhận đứa con này?".

      " phải. Sao mẹ dám uy hiếp -tiên đế? Mẹ chỉ mua chuộc thái giám ở bên ngài, sắp xếp tiên đế có cuộc gặp gỡ mỹ nhân nghe hát bên hồ mà thôi. Nhưng khi đó tất cả tâm tư của Hành Xu đều dồn vào Trăn phi, tuy lâm hạnh cung nữ đó, nhưng quay đầu là quên. Có điều cũng sao, mười năm sau, mẹ nhắc ngài nhớ ra. Vì thế, ta hứa với Vân phi được sủng ái khi đó, cũng tức là thái hậu nay, chỉ cần bà nhận nuôi Doãn Nhi, bà là hoàng kế nhiệm. Ta sắp xếp tất cả ổn thỏa, rồi đợi Doãn Nhi ra đời, nhưng thương thay nó vừa mới ra đời, mẹ còn chưa kịp ôm nó được lâu, phải vội vã đưa nó vào hoàng cung, chịu hơn mười năm khổ ải...". Lang Gia đến đây, nước mắt lã chã: "Ta có lỗi với nó... nhưng ta cũng còn cách nào khác. Nhà ta khi ấy, chẳng có lấy người có thể rạng rỡ tổ tông, văn thành võ tựu, khoa cử thi trượt cũng đành, ra ngoài đánh trận, bình định phản loạn cũng đều là Vương gia ... Cho nên, con bài duy nhất trong tay ta chỉ có chút huyết mạch đó của Tuệ đế, ta chỉ có thể dùng cách này".

      Lòng Cơ buồn bã, nhưng mặt vẫn bình tĩnh như cũ giơ tay vuốt mái tóc của mẫu thân, động tác cực kỳ diu dàng.

      Bà Lang Gia nắm chặt tay chàng, mỉm cười vui vẻ: "May mà, sau này con dần lớn lên. Mẹ dùng hết tâm huyết để bồi dưỡng dạy dỗ con, còn con cũng hoàn toàn phụ kỳ vọng của mẹ, còn xuất sắc hơn cả tưởng tượng của mẹ, người làm mẹ như mẹ, , ... cảm thấy tự hào vì con. Nhưng, con càng xuất sắc càng nhận được nhiều lời khen mẹ lại càng thấy áy náy với Doãn Nhi. Vì sợ Vương gia phát giác, cho nên trong suốt mười năm đó, mẹ giúp đỡ nó dù chỉ lần, mà mười năm sau khi thời cơ chín muồi, mẹ chỉ thị cho thái giám đưa nó đến trước mặt Hành Xu, nghe đến chữ nó cũng biết, trái tim của mẹ giống như bị vô số lưỡi dao cứa nát, đau đến mức thể đau hơn... Cho nên, Nhi, mẹ muốn con đồng ý với mẹ việc duy nhất chính là: Đời này của con, cho dù xảy ra chuyện gì,cho dù thế biến đổi ra sao, con đều phải bảo vệ đệ đệ của con. Phải toàn tâm toàn ý giúp đỡ nó, phò tá nó, bù đắp hết thảy những gì mẹ và Cơ gia nợ nó!".

      Bà Lang Gia chăm chăm nhìn đứa con trai được bên ngoài gọi là Bạch Trạch chuyển thế, văn tài võ công kiến thức mưu trí cái gì cũng siêu phàm thoát tục, hiếu thuận khiêm cung chưa bao giờ trái lời bà, dù cho đáp án nằm trong dự liệu, nhưng nó vẫn vô cùng nghiêm túc hỏi: "Con... có thể đồng ý ?".

      Đúng thế. Là cái đêm mưa bão của bao nhiêu năm về trước. Chàng ân cần chăm sóc bên giường của mẫu thân, nhìn bà hơi thở yếu ớt, sinh mệnh dần tàn, đau lòng khôn tả, mà trước lúc lâm chung, những lời bà với chàng giống như mũi dao nhọn cắt lìa gân cốt, giống như máu thịt lần nữa nhào nặn, trong nháy mắt, trời đất sụp đổ, vạn kiếp bất phục.

      Chiêu Doãn... lại là... đệ đệ của chàng... đệ đệ ruột...

      Mà cái gọi là Liên thành bích lại phải tiền tài vàng bạc châu báu, mà là huyết mạch hoàng gia...

      Nếu phải chàng là người trong cuộc buộc phải biết chân tướng, nếu dù cho có suy nghĩ hoang đường ly kỳ đến thế nào, e rằng cũng ngờ tới, đời lại có chuyện như thế này...

      Đối mặt với mẫu thân hấp hối, đối mặt với bí mật liên quan đến toàn gia tộc thậm chí toàn quốc gia, Cơ ... khuất phục.

      Chàng chỉ có thể lựa chọn khuất phục.

      "Hài nhi... nhớ kỹ lời mẫu thân dạy, trọn cuộc đời con, phải toàn tâm toàn ý phù tá hoàng thượng, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi".

      "Tốt". Bà Lang Gia sau khi nhận được lời câu trả lời khẳng định, hơi tàn đó cũng từ từ tan .

      bỗng nhớ ra chuyện, nắm chặt tay bà gấp gáp hỏi: "Đợi , mẹ ơi! Hoàng thượng là đệ đệ của con, làm sao đệ đệ của con có thế lấy tỉ tỉ làm v ợ ".

      "Tỉ tỉ của con... ...". Con ngươi của bà Lang Gia bắt đầu mờ đục, câu tiếp theo, thể nghe ra nổi "... rồi".

      "Cái gì? Mẹ? Mẹ cái gì? Tỉ tỉ làm sao? Rốt cuộc tỉ tỉ làm sao? Mẹ! Mẹ tỉnh lại ! Mẹ tỉnh lại ! Mẹ! Mẹ!...". Cơ trước sau luôn ghi nhớ lời dạy thể tình cảm ra mặt cuối cùng sụp đổ, khẩn thiết ôm chặt mẫu thân, muốn biết thêm vài điều từ bà, nhưng tất cả quá muộn rồi, bàn tay bà Lang Gia buông thõng, hơi thở ngừng lại.

      Ngày mùng mười tháng hai, mưa to, chủ mẫu Cơ thị Lang Gia qua đời.

      "Cơ Hốt làm sao?". Hy Hòa nghe đến đây cũng kìm nổi thất kinh, từ giường nhảy dựng lên.

      "Cơ Hốt làm sao à...". Khương Trầm Ngư kể lại đến đây, quay đầu lại nhìn Chiêu Doãn cái: "Thiếp nghĩ, hoàng thượng mới là người biết nhất. Đúng ? Hoàng thượng".

      Chiêu Doãn khi nghe Khương Trầm Ngư thuật lại trăn trối của bà Lang Gia trước lúc lâm chung lời, dường như toàn thân tê liệt, bấy giờ nghe thấy Khương Trầm Ngư hỏi cũng chỉ lạnh lùng cười: " phải cái gì nàng cũng biết sao? Hà tất phải để ta ".

      "Được. Thế để thiếp . Nếu như thiếp sai xin hoàng thượng cải chính".

      Chiêu Doãn hừ lạnh tiếng.

      Khương Trầm Ngư quay sang Hy Hòa: "Phu nhân, phu nhân từng gặp Cơ Hốt chưa?".

      Hy Hòa lắc đầu: "Khi ta quen biết Tiểu Hồng... Cơ , Cơ Hốt xuất giá rồi".

      "Thế còn sau khi phu nhân vào cung sao?".

      Hy Hòa mỉm cười châm biếm trả lời: "Sau khi vào cung, đến bản thân ta còn chẳng buồn nhìn, huống hồ là gặp người khác". Câu này tuy rất mỉa mai, nhưng đúng thực. Từ sau khi vào cung, Hy Hòa cả ngày ca hát tìm vui, sống mơ mơ màng màng, e là đến bản thân mình cũng lãng quên.

      "Giống như phu nhân, ta cũng chưa từng gặp Cơ Hốt". Khương Trầm Ngư lại chuyển ánh mắt sang phía Chiêu Doãn: "Vị phi tần nổi danh thiên hạ này trước sau luôn sống trong lời đồn thổi của người khác, ta điều tra, kết quả là ai trong cung này thực gặp nàng ta. Hoàng thượng, hoàng thượng xem có lạ hay ? hoàng phi, nhưng chưa có ai từng gặp. hoàng phi lại có thể cần thỉnh an thái hậu, tham kiến hoàng hậu. Cho dù Cơ bọn họ quyền thế lớn đến đâu chăng nữa, hành vi như thế chẳng phải cũng quá là kỳ lạ sao?".

      Chiêu Doãn mặt biểu cảm nhìn xuống đất, căn bản có bất kỳ phản ứng nào.

      Khương Trầm Ngư lại cười nhạt: "Thế nên thiếp phái người bắt đầu điều tra kể từ khi nàng ta vào cung. Cơ Hốt là trưởng nữ của Cơ gia, tướng mạo bình thường, nhưng trời sinh thông tuệ là tài nữ giỏi văn chương. Bài 'Quốc sắc thiên hương phú đó', thiếp cũng đọc rồi, đúng là tuyệt khiến người ta kinh ngạc mà hồn xiêu phách tán, cũng khó trách hoàng thượng vừa đọc si mê, lập tức đến Cơ phủ cầu thân. Nhưng bây giờ nhìn lại, trái lại nó giống như màn kịch hơn, để hoàng tử thân chỗ dựa, xuất thân hèn kém, có thể có được quyền thế cách nhanh nhất, còn gì nhanh hơn là lấy con của đại thần? Từ sau khi gả cho hoàng thượng, Cơ Hốt chưa từng lộ diện trước mặt người ngoài. Thậm chí... ngày hai mươi lăm tháng chín, đến lễ tang của Kỳ Úc hầu, nàng ta là tỉ tỉ ruột, là người thân thiết nhất đời của Kỳ Úc hầu, nhưng cũng có mặt".

      "Đúng thế, tại sao vậy?". Hy Hòa nén được truy vấn.

      "Tại sao ư... thiếp cũng biết tại sao. có cách nào khác, người đến thiếp chỉ có thể tìm người. Nhưng thiếp dám đến Đoan Tắc cung, thứ nhất có thuyền, thứ hai quá lộ liễu, trong cung tai mắt như rừng, ngộ nhỡ bị hoàng thượng biết được chẳng phải công sức trước đây của thiếp đều đổ xuống sông xuống biển sao? Cho nên, thiếp đành phải nhờ Tiết Thái thay thiếp đến Cơ gia chuyến, tới khuê phòng Cơ Hốt từng ở, mang về số thi cảo của nàng ta cho thiếp. Đọc xong sơ đó, thiếp kinh ngạc phát , bài 'Trường Ương ca' được là Cơ Hốt cuồng thảo viết ra sau khi uống say vào ngày mùng hai tháng tám, lạc khoản lại là vào năm Gia Bình thứ hai mươi sáu".

      "ý của ngươi là bài văn đó nàng ta viết từ năm trước?".

      "Đúng thế"

      "Sao, sao có thể... như thế?". Hy Hòa sửng sốt.

      "Tài danh của Cơ Hốt trở nên khó ai bì kịp là do nó kèm với truyền kỳ hoàn mỹ gì sánh kịp. Nhưngthực tế, nếu đến thiên hạ đệ nhất thực còn có nhiều người tài hơn nàng ta. Nàng ta giỏi ở chỗ có thể khiến đế vương khuynh đảo vì mình. Sở trường mạnh nhất của ngưới đời là a dua, hoàng thượng hay, bọn họ có thể hay sao? Cho nên, phàm những bản thảo thơ văn của nàng ta lưu truyền ra ngoài, đều được tranh nhau sao chép. Nhưng nghiên cứu kỹ số bản thảo thơ văn lưu truyền ra ngoài của nàng ta quá nhiều, tổng cộng cũng đến mười bài. Trước khi xuất giá, ngoại trừ 'Quốc sắc thiên hương phú' có bài nào khác. Nhưng những thi cảo mà Tiết Thái mang về chứng minh thực: Những bài văn lưu truyền ra ngoài sau khi nàng ta kết hôn đó, đều được viết trước lúc xuất giá. Cũng tức là sau khi xuất giá, nàng ta còn viết gì nữa. Kết hợp với những tượng kỳ lạ kể , thiếp rút ra. kết luận". Khương Trầm Ngư hít hơi sâu, chậm rãi ra đáp án: "Cơ Hốt chết rồi".

      Hy Hòa kinh ngạc kêu lên: "Cái gì?".

      Cơ Hốt là tỉ tỉ ruột của hoàng thượng, nàng ta thể thực được gả cho hoàng thượng, hơn nữa, nếu Vệ Ngọc Hành dối và Cơ Hốt vốn là đôi. Cơ gia vì muốn giành lại huy hoàng trong quá khứ, để tác thành cho vị đế vương mới lên ngôi, cho nên hy sinh con của mình".

      Ầm ầm.

      Mưa gió bện ngoài cửa sổ cứ thỏa sức trút xuống, như thể có ngày mai, những hạt mưa tơ như hạt đậu gõ lên giấy dán cửa mỏng manh, khiến người ta cảm thấy khoảnh khắc tiếp theo nó xé rách giấy mà chui vào.

      Đêm lạnh thấu xương như thế, còn ba người trong phòng im lặng hồi lâu.

      Đột nhiên, tràng cười khẽ vang lên, sau đó biến thành cười lạnh cười giễu cợt, cuối cùng thành cười lớn.

      Khương Trầm Ngư và Hy Hòa cùng ngước mắt nhìn sang, thấy Chiêu Doãn ngồi bên cạnh bàn cười đến mức ngũ quan méo mó, cực kỳ đáng sợ.

      Hy Hòa kìm được hỏi: "Hoàng thượng cười cái gì?".

      "Ta cười các nàng kẻ ngu xuẩn vô tri, kẻ tự coi mình là đúng, cho nên diễn ra màn kịch ép vua thoái vị vụng về hoang đường, là nực cười, nực cười".

      Hy Hòa mặt hơi biến sắc, có chút hoảng loạn: "Hoàng thượng gì?".

      Chiêu Doãn căn bản buồn nhìn nàng ta, mà trừng mắt nhìn chòng chọc vào Khương Trầm Ngư, cười nham hiểm, : "Cơ Hốt chết à? ngờ nàng có thể nghĩ ra tình tiết hoang đường quái gở như thế, là nực cười. Thực coi tất cả người trong cung đều là người chết? Thực coi người trong thiên hạ đều chết cả phải ?".

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      29.4

      Khương Trầm Ngư hề rối trí, thần sắc vẫn trấn tĩnh như cũ, ánh mắt sáng ngời, lạnh nhạt mở miệng: "Thế hoàng thượng cho thiếp biết, Cơ Hốt ở đâu?".

      "Tại sao ta phải cho nàng biết? Nếu nàng có bản lĩnh tự điều tra !

      Nàng phải rất lợi hại sao? Đến bí mật Liên thành bích cũng moi ra được, thế Tứ quốc...'. Chiêu Doãn đột ngột ngậm miệng lại.

      Nhưng Khương Trầm Ngư bỏ qua câu lỡ miệng trong thoáng chốc này của y, lập tức hỏi: "Tứ quốc phổ? Lẽ nào Cơ Hốt có liên quan đến Tứ quốc phổ?".

      Chiêu Đoãn im lặng.

      Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn ánh nến nhảy nhót, im lặng thất thần lúc, sau đó mới than tiếng, : "Thiếp rồi".

      Hy Hòa nhìn Chiêu Doãn rồi lại nhìn nàng: " cái gì?".

      "Ta có điều nghi ngờ vẫn chưa được giải đáp, bây giờ cuối cùng rồi". Khương Trầm Ngư vừa vừa liếc Chiêu Doãn, nhếch môi mỉm cười: "Đa tạ hoàng thượng nhắc nhở".

      Mặt Chiêu Doãn trở nên cực kỳ khó coi.

      Hy Hòa hỏi tiếp: "Rốt cuộc ngươi hiểu ra cái gì?".

      Khương Trầm Ngư đứng thẳng dậy, lấy ánh nến tươi sáng làm phông nền, lấy mưa gió bên ngoài cửa sổ làm nhạc đệm, giương cao tay áo và làn váy như vàng ngọc sóng sánh, cười rạng rỡ: "Ta hiểu ra được thực: Nếu Liên thành bích có thể là người, vậy Tứ quốc phổ tại sao nhất định phải là sách?".

      Câu nới cuối cùng, vang vọng trong tẩm cung trống trải của hoàng hậu, rồi ánh chớp xẹt qua, chiếu sáng khuôn mặt Chiêu Doãn hoàn tơàn trắng bệch.

      "Khi cha ta mua chuộc Hàn lâm bát trí lại biết bí mật Cơ và hoàng thượng là em ruột. Vì ông chỉ có thể vu cho Cơ thị tham ô gây họa cho nước và thu thập đống chứng cứ quốc khố tiền tài biết đâu mất, ông tưởng dựa vào những chứng cứ hùng hồn đó để lung lạc hoàng thượng. Nhưng thực có phải như thế ?".

      Đáy mắt Khương Trầm Ngư sáng lấp lánh, giọng bỗng chốc cũng trở nên đau buồn.

      "Khi Tiết Thái được phái cứu nạn Giang Đô, vì tiền có thể là nghĩ đến nát óc, mục tiêu ban đầu của chỉ là lừa Quan Đông Sơn mà là lấy tiền từ Cơ gia về. Thế nhưn thực là Cơ gia có tiền. chỉ như thế, họ cũng có quyền. Chẳng phải là rất bất ngờ sao? Rỡ ràng hai tộc Vương, Tiết tiêu vong, Khương gia thu mình chờ thời cơ, mình Cơ thị phô bày xuất chúng, bọn họ sao lại tiền quyền? Sao có thể như vậy? Sau phen điều tra triệt để mới biết, hóa ra tất cả đều là công tử cố ý làm. Chàng giống với bà Lang Gia, Lang Gia vì muốn phục hưng Cơ gia nên từ thủ đoạn nào, thậm chí dung túng cho người trong gia tộc lạm quyền bẻ cong vương pháp cuối cùng tuy khiến cho Cơ gia lần nữa huy hoàng, nhưng nội bộ muôn vàn thối nát, dơ bẩn hết đỗi. Còn công tử kể từ sau khi tiếp quản Cơ gia, bắt đầu từng bước chỉnh đốn môn hộ, bởi vì chàng làm rất tốt, rất hiệu quả, nên bề ngoài nhìn như sóng êm biển lặng, có ai cảm nhận được, nhưng đến khi mọi người phát ra lần lượt bị tước bỏ quan chức đánh mất quyền lực. Đây chính là Cơ "

      Chiêu Dơãn phát ra tiếng cười "hừ".

      Khương Trầm Ngư vẫn luôn nhìn chăm chú vào mắt, nhàng : "Hoàng thượng, hoàng thượng mình cực kỳ cảm động trước việc thiếp cắt đứt với gia tộc, đó là vì hoàng thượng tìm thấy bóng dáng của mình người thiếp. Vào cái ngày mà hoàng thượng dung túng cho cha thiếp loại trừ Cơ , đồng nghĩa với việc hoàng thượng cũng triệt để cắt đứt với Cơ gia".

      "Tại sao ta thể cắt đứt với bọn họ?". Trong ánh mắt Chiêu Đoãn lên căm hận tột độ, khóe mắt giật giật : "Chỉ dựa vào dòng máu Cơ gia chảy trong cơ thể ta sao? nực cười! Lang Gia chủ mẫu vĩ đại, vì gia tộc lại hy sinh chính con trai mình! Mười năm! Ta sống suốt mười năm khổ cực trong căn nhà hoang tàn bên cạnh hồ Phượng Thê! Cơm đủ no áo đủ mặc, chịu đủ mọi tủi nhục! Là ai biến ta thành như thế, là ai an bài vận mệnh của ta trước cả khi ta ra đời? Được, họ đẩy ta lên ngôi báu cửu ngũ chi tôn, cũng chính họ phải chịu hậu quả này. Họ cho rằng ta biết ơn, báo đáp họ? Nằm mơ! Trước kia ta chưa đủ lông cánh, cho nên phải dựa vào Cơ , nhưng bây giờ khác rồi, thiên hạ đều là của ta! Quyền thế cũng đều là của ta! Những khổ sở mà ta phải chịu, ta đều trả lại từng chút từng chút ! Chỉ gia tộc cỏn con có là gì? Cha mẹ sinh ra ta nhưng nuôi dưỡng ta có là gì? Ca ca vỗn dĩ phải con đường của ta nhưng vì may mắn mà tránh được có là gì? Tất cả có là gì? Có là gì?".

      Là nhiều năm về trước, ngọn đèn lẻ chiếu sáng trong mật thất, chiếu sáng người đó gương mặt cuồng dại, xông đến trước mặt chàng gào lên, nợ ta, nợ ta, đời này kiếp này ngươi đều nợ ta!

      Khương Trầm Ngư nhìn Chiêu Doãn gào thét, cũng khuyên can, mà chỉ lạnh nhạt đứng nhìn.

      Chiêu Đoãn... năm đó phải cũng với Cơ những lời giống thế này sao? Khi y quyết ý cướp Hy Hòa, khi Cơ biết tin xông vào hoàng cung tìm y đối chất, cũng chính những lời này của y cuối cùng khiến Cơ lòng như tro tàn?

      Người và người, quả nhiên là... giống nhau.

      Có công tử như thế này.

      Cũng có đế vương như thế này.

      Khương Trầm Ngư nhịn được mỉm cười chua chát, thấp giọng : "Đúng thế. Là vì quá đau khổ, là vì quá trầm trọng, cũng là vì quan điểm khác nhau, đạo chẳng cùng đường.. Chúng ta đều vì những nguyên nhân như thế này như thế kia mà vứt bỏ gia tộc, chỉ có công tử, ràng rất coi thường hành vi tư lợi làm rối loạn kỷ cương, rất ghét thói xấu tham tiền hám sắc, nhưng vì những người đó đều là người thân, cho nên, chàng lặng lẽ gánh chịu, kiên trì, từ bỏ, mà dùng phương thức nhu hòa nhất của bản thân để thay đổi gia tộc... Đây chính là điểm khác biệt giữa hoàng thượng, thiếp và công tử".

      Khóe mắt Chiêu Doãn co giật, giống như bị câu cuối cùng đâm trúng.

      "Cơ gia tham ô, thế tiền trong quốc khố đâu?" Khương Trầm Ngư chuyển chủ đề: "Ngày hai mươi mốt tháng chín, ở hồ Phượng Thê thiếp bỗng nhìn thấy chiếc thuyền chèo từ trong Đoan Tắc cung ra, thuyền có hai người, là Suy Ông Ngôn Duệ danh tiếng lẫy lừng".

      "Cái gì? Ông Lão tới hoàng cung". Hy Hòa ngạc nhiên.

      "Khi ấy ta cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Ngôn Duệ lại kèn trống vào cung? Tại sao sau khi vào cung Ngôn Duệ tìm người quen cũ là phu nhân mà lại đến. Đoan Tắc cung? Tại sao Ngôn Duệ sớm về muộn về lại trở về đúng ngày làm lễ cho công tử... Ta nghĩ kiểu gì cũng ra. Bây giờ ngẫm lại, khi đó ta quá chú ý đến Ngôn Duệ, nhưng lại bỏ qua việc khác gần ngay trong gang tấc, đó là người thứ hai".

      "Người thứ hai?".

      "Đúng thế. Khi đó chiếc thuyền còn có người thứ hai. Nhưng vì khi ấy người đó chèo thuyền, thân hình lại thó dung mạo bình thường, cho nên ta cứ tưởng là cung nữ của Đoan Tắc Cung, nên để tâm, bây giờ mới biết, ta cực kỳ sai lầm, người đó chính là Cơ Hốt". Khương Trầm Ngư quay sang Chiêu Doãn : "Thiếp có đúng ? Hoàng thượng".

      Chiêu Doãn cười lạnh lùng, thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.

      Khương Trầm Ngư lại tiếp: "Đúng như những gì ta , nếu Liên thành bích có thể là người, tại sao Tứ quốc phổ nhất định phải là sách? Số tiền trong quốc khố đó đâu? Số ám vệ giống như Điền Cửu bên cạnh hoàng thượng ít, là ai thay hoàng thượng huấn luyện tử sĩ? Là ai giăng mạng lưới tình báo khắp nơi, để chuyện phát sinh vào ngày mười chín tháng chín ở Giang Đô, hai ngày sau được truyền đến đế đô? Xâu chuỗi tất cả những điều này với nhau, câu trả lời trở nên vô cùng ràng...".

      Hy Hòa giọng run run tiếp: "Là Cơ Hốt... Cơ Hốt là Tứ quốc phổ?".

      " chính xác là Ngôn Duệ. Cơ Hốt có lẽ là đệ tử của ông ta, cũng có thể là tình nhân của ông ta... Điều này bây giờ vẫn chưa thể khẳng định".

      Chiêu Doãn cười lạnh : "Sao? đời này còn có chuyện mà hoàng hậu chưa thể khẳng định ư? Hoàng hậu phải điều gì cũng biết sao?".

      Khương Trầm Ngư bị y khích bác, vẫn rất bình tĩnh trả lời: "Chỉ cần cho thiếp thêm chút thời gian, thiếp nhất định có thể tra ra".

      Lại lần nữa Chiêu Doãn ngậm miệng.

      Khương Trầm Ngư thèm đếm xỉa đến y nữa mà quay sang nhìn Hy Hòa: "Để ta tiếp, cho phu nhân biết vì sao cái ngày hai mươi chín tháng ba đó, công tử đến theo hẹn được".

      Cuối cùng nàng đến vấn đề Hy Hòa quan tâm nhất mắt của Hy Hòa bỗng chỗc đỏ hoe, túm chặt vạt áo trước ngực cả người hơi run run.

      Thấy dáng vẻ Hy Hòa như thế, trong lòng Khương Trầm Ngư thầm thở dài tiếng, chẳng phân được là bản thân thương tiếc hơn hay là đau đớn hơn. Chỉ có thể khẳng định điều, tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh thường luôn tàn khốc, cho dù là với nàng, với Hy Hòa... hay là với Cơ .

      ngày tháng ba, Chiêu Doãn ra khỏi cung nhìn thấy phu nhân, sau đó, quyết định muốn có được phu nhân".

      Hy Hòa cắn chặt môi, lúc này lời Chiêu Doãn hôm ấy tái trong đầu, trùng khớp với lời của Khương Trầm Ngư, chút sai lệch.

      "Đó là tháng ba tiết trời se lạnh, nàng giặt quần áo bên hồ, ăn vận rất mỏng manh, mũi và tay đều bị lạnh cóng đỏ ửng cả lên, sau đó móc ra bình rượu từ phía sau, uống mấy ngụm, rồi lại giặt tiếp... Khi ấy, nàng mải giặt quần áo, hoàn toàn nhìn thấy ta trong chiếc xe ngựa bên đường, nhưng cách khung cửa xe ta vẫn luôn nhìn nàng, nhìn mãi, từ lúc đó trở ta tự với mình, nhất định phải có được nàng".

      "Nhưng đồng thời Chiêu Doãn cũng biết mối quan hệ giữa phu nhân và Cơ , cho nên, cố ý báo chuyện này cho Cơ Tịch".

      "...Cho nên, vài ngày sau, trẫm triệu Cơ Tịch vào cung, với lão thất phu rằng trẫm muốn có tình nhân của con trai lão".

      "Cơ Tịch quay về với công tử, đương nhiên công tử cả kinh thất sắc, kiên quyết chịu. Vì thế, ngay trong đêm đó chàng viết lá thư sai Thôi quản gia mang đến cho phu nhân hẹn phu nhân vào ngày hai mươi chín tháng ba, đợi chàng trong rừng hạnh".

      Trong phút chốc, tầm nhìn của Hy Hòa bỗng nhòe nhoẹt, nước mắt trào ra, che lấp tất cả mọi thứ.

      Trong lòng Khương Trầm Ngư cũng cực kỳ buồn bã, vẻ mặt của Thôi quản gia khi quỳ trước mặt nàng thú nhận chuyện năm xưa, nàng vẫn hề quên dù chỉ là chút, bà lão như ngọn nến tàn trước gió ấy quỳ gối nền đất, lạnh giá, hết lần này đến lần khác tự vả vào mặt mình, khóc đến mức đau đớn thiết sống...

      "Lão nô có lỗi với công tử! Nương nương, lão nô có lỗi với công tử!". Thôi quản gia vừa đấm ngực mình vừa khóc thảm thiết: "Công tử tin tuởng lão nô, sai lão nô đưa thư cho Hy Hòa nương. Lão nô cũng đưa , nhưng đường trở về, càng nghĩ lại càng sợ hãi, sợ công tử đưa Hy Hòa nương cao chạy xa bay, bỏ mặc tất cả người nhà chúng ta... Thế nên, sau khi về phủ lão nô liền ngấm ngầm giám sát công tử, lén thấy quả nhiên công tử thu dọn hành lý, lòng lão nô bỗng chốc trở nên lạnh lùng... Lão nô phải là người nữa! Lúc ấy lão nô bị ma sai quỷ khiến rồi! Lão nô liền, liền, liền , mách lão hầu gia! Hu hu hu...".

      Khương Trầm Ngư nghe thấy tin này lòng tuy chấn động khôn xiết, nhưng vẫn giơ tay về phía Thôi quản gia: "Bà đứng: "bà đứng dậy trước , có gì từ từ ...".

      "Lão nô đứng! Lão nô đứng! Lão nô làm những chuyện như thế, phản bội tín nhiệm của công tử với mình, clùa cắt công tử và Hy Hòa nương, lão nô phải là người là người...".

      "Thế sau đó... chuyện gì xảy ra?".

      Thơi quản gia ngước khuôn mặt già nua chan chứa nước mắt lên, nghẹn ngào : "Già mách hầu gia xong, hầu gia bảo già tìm tất cả các chi các nhà trong kinh thành, họ mở cuộc họp thâu đêm. Trong khi họ họp bàn công tử lại quỳ trong từ đường, nhìn bài vị của lão phu nhân, hề nhúc nhích, cứ thế quỳ suốt đêm. Đến giờ Mão, cuối cùng công tử cũng đứng dậy, lão nô biết công từ sắp , liền vội vàng thông báo cho bọn hầu gia. Cho nên, khi công tử từ trong từ đường bước ra...".

      Khi Cơ từ trong từ đường bước ra, trước tiên là nhìn thấy điểm sáng, đó là bó đuốc được cầm chắc trong tay người. Gió rất to, ánh lửa bập bùng, trong thoáng chốc chàng nhìn gương mặt người ấy.

      Sau đó, đốm lừa thứ hai, đốm lừa thứ ba... vô số đốm lửa lần lượt xuất .

      Nguồn sáng tụ lại chiếu sáng cả màn đêm, cuối cùng chiếu sáng khuôn mặt của người cầm ngọn đuốc.

      kinh hoảng đờ người ra, chàng kìm được lùi về phía sau bước nhìn từng người từng người lần lượt tới' ai cũng cầm bó đuốc trong tay, im lặng nhìn chàng, mỗi đôi mắt đường như đều trách móc chàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :