1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Họa quốc - Thập Tứ Khuyết(Full 2 Tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      17.3

      Lân Tố cuối cùng mở mắt ra, nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, từng tiếng: "Di Thù, nếu thời gian có thể quay ngược lại mười năm trước, ta nhất định cứu muội, nhất định ...".

      Di Thù im lặng hồi lâu, chầm chậm đứng lên, từ cao nhìn xuống y, khẽ : "Nhưng thời gian thể quay ngược lại".

      Trong nháy mắt, gương mặt Lân Tố xám ngoét màu chết chóc.

      Di Thù quay người, mái tóc và chiếc váy đều bị gió thổi tung, nàng bước theo tiết tấu giống như lúc đến, từng bước từng bước rời .

      Thân thể Lân Tố chầm chậm đổ xuống, hai dòng máu chảy ra từ mũi y, rỏ xuống chiếc áo trắng của y.

      Chân trời hé những tia nắng ban mai đầu tiên. Khương Trầm Ngư lại đêm mất ngủ.

      Nàng ngồi trực cả đêm bên giường của Sư Tẩu.

      Đêm qua, từ khi Di Thù công chúa xuất đến cuối cùng khi công tử và Yên vương, Nghi vương thỏa thuận xong, nàng và Sư Tẩu liền được sắp xếp ở trong gian phòng của khu nhà này.

      Có lẽ đối với Lô Loan mà , đây cũng là nơi duy nhất an toàn.

      Sau đó Giang Vãn Y và Phan Phương cũng xuất , đêm đó sau khi khởi lát Phan Phương liên lạc được với người của Cơ , sau đó y đưa Giang Vãn Y cùng tới đây.

      Giang Vãn Y băng bó lại vết thương cho Sư Tẩu, tuy chân tay bị chặt đứt thể nối liền, nhưng ít nhất còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

      Khương Trầm Ngư bây giờ mới hơi an tâm, tựa bên giường mà ngủ thiếp .

      Nhưng bên ngoài lại vọng tới đủ mọi loại thanh, nàng nghe , nhưng thực tồn tại, lại thêm ở nơi lạ lẫm, chiếc giường lạ lẫm, chiếc chăn mới mang theo cảm giác thô nháp, cọ xát da, khó chịu đến mức khiến người ta bồn chồn.

      Vì thế, khi đồng hồ cát chảy đến vạch giờ Dần, nàng chịu nổi nữa, đứng dậy chải đầu qua loa, đẩy cửa, khoác áo ra ngoài.

      Bên ngoài sương giăng dày đặc.

      Mọi thứ trong màn sương đều mờ mờ mịt mịt, mông lung như mộng cảnh.

      Trong sân, ven chân tường trồng rất nhiều hoa, giữa bụi hoa thấp thoáng bóng người.

      Nàng đến gần nhận ra, hóa ra là Tiết Thái. Lẽ nào cũng cả đêm ngủ?

      Chỉ thấy Tiết Thái ngồi xổm trước cây hoa rất đặc biệt, sắc hoa đỏ như máu, cánh hoa dài khum khum như móng rồng, Trầm Ngư chưa từng nhìn thấy bao giờ, kìm được tò mò hỏi: "Đây là hoa gì?".

      Tiết Thái nghe thấy giọng , quay đầu lại nhìn nàng cái rồi mới đáp: "Mạn Châu Sa Hoa".

      A, đây chính là hoa Bỉ Ngạn được nhắc đến trong 'Đại Thừa Diệu Pháp Liên Hoa kinh' sao?". Khương Trầm Ngư cũng ngồi xuống, vừa ngắm vừa : "Hoa Bỉ Ngạn, nghìn năm hoa nở, nghìn năm hoa tàn, hoa và lá chẳng bao giờ gặp nhau. Tình vì nhân quả, duyên định sống chết. Đúng là loại hoa đau thương...".

      "Phật bờ bên kia (Bỉ Ngạn), sống chết, khổ sầu, muốn cầu - là như thế, sao còn bi ai?". Tiết Thái khẽ nhếch khóe môi, có vẻ đồng ý.

      Khương Trầm Ngư nhìn , bật cười.

      Tiết Thái lạnh nhạt : "Ngươi cười cái gì?".

      "Ta nghĩ thực ra chúng ta rất có duyên phận, chẳng phải sao? Thân ở dị quốc xa xôi ngàn dặm vẫn có thể gặp nhau".

      "Có lẽ người thực có duyên với ngươi là người khác mà phải là ta?".

      Khương Trầm Ngư cau mày, đứa trẻ này đúng là đáng chút nào, nàng tìm gợi chuyện cũ, lại chuyên chọc ngoáy vào nỗi đau của nàng.

      Thấy nàng thần sắc ủ rũ, Tiết Thái bỏ vẻ châm chích lạnh lùng, ánh mắt lướt qua gian phòng khách mà nàng vừa mới bước ra kia: "Người đó chết chưa?"

      "Ngươi Sư Tẩu?". Khương Trầm Ngư lắc đầu, thần sắc lại rầu rĩ thêm mấy phần, "Tuy chết, nhưng mà... đến khi tỉnh lại, ta biết phải đối diện với như thế nào".

      "Con kiến còn ham sống, huống hồ con người. Cho dù thế nào, sống được vẫn tốt hơn là chết".

      Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn , chậm rãi : "Đối với ngươi cũng như thế phải ?".

      Tiết Thái lại cười lạnh lùng, ánh mắt lóe sáng ngừng, cuối cùng nghiêng đầu, liếc nàng : "Chẳng phải ngươi rất thương hại ta sao?".

      Khương Trầm Ngư sững sờ.

      "Đừng chối, mỗi lần ngươi nhìn thấy ta, trong ánh mắt đều ngập tràn thương xót, để lộ biểu cảm từ bi như Bồ Tát, lần trong hoàng cung Bích quốc và cả đêm qua cũng thế".

      Khương Trầm Ngư : "Đêm qua tối như thế, ngươi cũng có thể nhìn thấy biểu cảm của ta?"

      "Là ta biết". Tiết Thái hơi ngẩng đầu, ánh mắt đảo vòng bầu trời, rồi lại rớt xuống gương mặt nàng, "Thế nhưng, ta cảm thấy so với người vì còn gì để mất, cho nên cũng sợ hãi thứ gì như ta, người nào đó càng đáng thương hơn, càng nên cảm thấy đau buồn cho bản thân mình".

      "Người nào đó mà ngươi là ta?". "Nếu còn ai vào đây?".

      Khương Trầm Ngư cảm thấy hứng thú, cười hỏi: "Sao ta lại đáng thương?".

      "Thiên kim của tể tướng, lá ngọc cành vàng, nhưng thể gả được cho người mình , vì lợi ích gia tộc mà buộc phải tiến cung, từ bỏ đứng đầu quần phi, phải chạy đến đảo quốc xa xôi ngàn dặm làm gián điệp, dọc đường nguy hiểm trùng trùng, phiền phức liên miên, đêm qua còn suýt mất cả cái mạng . Ngươi xem, lẽ nào ngươi đáng thương?".

      Khương Trầm Ngư nghe ra ý, lập tức ngưng cười, nghiêm mặt : "Ngươi biết đêm qua ai phát sát thủ truy sát ta?".

      Tiết Thái chớp chớp mắt, "Ngươi đoán xem".

      Cùng là chớp mắt, khi Hách Dịch chớp mắt luôn mang theo vẻ dịu dàng, Di Phi lại có vẻ giảo hoạt đặc thù, nhưng ở Tiết Thái lại biến thành linh hoạt và thanh tú khó tả thành lời có chút xấu tính, lại có chút trẻ con.

      Là ai chăng nữa cũng thể nổi giận với đứa trẻ như thế, hơn nữa còn là đứa trẻ xinh đẹp đến vậy, đáng thương đến vậy.

      Khương Trầm Ngư cũng thể, vì thế nàng chỉ có thể : "Ta đoán ra".

      "Vậy ta tốt bụng dẫn ngươi xem nhé". Tiết Thái quay người dẫn đường, " theo ta".

      Khương Trầm Ngư đành theo. vòng vèo quanh co hơi lâu, nhìn thấy cổng vòm, Tiết Thái thẳng qua cửa, mà sang bức tường thấp bên cạnh, dưới chân tường có chất mấy tảng đá, giẫm lên , sau đó vẫy tay gọi nàng.

      Tuy cảm thấy hành động này có hơi thất thố, nhưng nén nổi tò mò, Khương Trầm Ngư cũng giẫm lên tảng đá, nhòm qua bên kia tường, vừa nhìn cái, liền thở hắt ra hơi lạnh.

      Bên kia tường là cái sân.

      Trong sân có gì đặc biệt, thứ đặc biệt chính là chiếc bàn đá bày la liệt sơn hào hải vị, sơn hào hải vị cũng có gì đặc biệt, thứ đặc biệt chính là hai người ngồi bên bàn.

      người áo xống xênh xang, như tiên trong núi; người mày mắt thanh tú như hoa trong nước.

      phải ai khác, chính là Cơ và... Di Thù.

      Hai người bọn họ tại sao lại ở cùng nhau? Hơn nữa còn vào lúc này?

      Tiết Thái giật giật tay áo nàng, ra hiệu giữ im lặng. Khương Trầm Ngư cho dù có bụng nghi hoặc cũng chỉ có thể kìm nén, im lặng quan sát.

      Chỉ thấy Di Thù tự tay múc bát canh, đưa đến trước mặt Cơ , ngọt ngào cười : "Đây là canh Kim Phong Ngọc Lộ nổi tiếng nhất nước ta, đều dùng sương hoa buổi sớm, cùng với bảy bảy bốn mươi chín nguyên liệu quý hiếm nấu thành, ngọt mà ngấy, tan liền trong miệng, lưỡi răng thơm lừng, dư vị đậm sâu. Hơn nữa, tốt nhất nên ăn vào buổi sáng, có thể giữ cho tinh thần sảng khoái cả ngày. Ngài nếm thử xem?".

      đưa tay nhận lấy, lịch nhã nhặn đáp: " nghe danh từ lâu, vậy khách sáo nữa". đoạn cầm thìa nếm ngụm.

      Di Thù hỏi: "Thế nào?"

      mỉm cười: "Công chúa nấu khéo".

      Di Thù "ha" tiếng, vuốt tóc : "Sao ngài biết là ta nấu?".

      buông bát canh xuống, "Công chúa muốn đáp tạ ta, đương nhiên dùng món quà quý trọng nhất, canh Kim Phong Ngọc Lộ lại là bí mật của hoàng thất Trình quốc, người khác xưa nay có phúc được hưởng, huống hồ còn là canh do công chúa đích thân nấu".

      Di Thù che miệng cười: "Từ lâu nghe tài ăn của công tử thiên hạ vô song, khi sắc bén như dao sắc, khi vi diệu lại như thổi khói giữa sương, mà khi dịu dàng, càng say đắm lòng người hơn cả gió xuân...".

      cười nhạt.

      Di Thù bỗng dựa sát chàng thêm, giọng buông khẽ ngọt ngào: "Thế nhưng, sở dĩ ta nấu món canh này cho công tử, thực ra còn có ý tứ khác nữa...".

      nhướn mày.

      "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số"

      (Gió vàng móc ngọc gặp nhau, Hơn biết mấy người đời gần gụi) (3) . Di Thù vừa thân mật vừa khẽ chọc ngón tay lên ngực Cơ .

      Đầu óc Khương Trầm Ngư lập tức trở nên trống rỗng.

      Nàng làm sao có thể ngờ rằng mình nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng trách khi Tiết Thái chớp mắt, lộ vẻ cổ quái xấu xa. cố ý! biết ở đây diễn ra màn kịch như thế nào, cũng biết màn kịch này làm tổn thương nàng nhất, cho nên cố ý dẫn nàng đến!

      Quá... quá... quá đáng...

      Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, định quay người bỏ , liền bị Tiết Thái giữ chặt lại, nàng trợn mắt gườm Tiết Thái, Tiết Thái lắc đầu với nàng, ánh mắt bảo nàng đừng nóng vội.

      Khương Trầm Ngư vừa giận vừa tức, lại sợ gây ra tiếng động khiến đối phương phát giác, đành tiếp tục đứng xem. Trong lòng như bị thứ gì đó lăn qua, vì thể vỡ hẳn ra, cho nên dính với nhau nhơm nhớp.

      Mà bên kia, Cơ hề đẩy Di Thù ra, chỉ nhìn xuống vạt áo của mình theo ngón tay nàng ta, lát sau mới nhướn mày, cười hỏi: "Công chúa biết câu này, đương nhiên cũng nên biết câu khác".

      " câu khác gì?".

      "Nhân các hữu ngẫu, Tề đại, phi ngô ngẫu dã"(4).

      Di Thù giận dỗi : "Hóa ra công tử chê người ta, ta chịu, ta chịu...", rồi, giơ nắm tay trắng trẻo lên khẽ đập lên người chàng.

      nắm lấy tay Di Thù, thở dài : "Ngày mai công chúa là quân vương Trình quốc, e là còn thời gian mà hờn giận như thế nữa".

      Di Thù ngưng cười, nhìn chàng chằm chằm, ánh mắt thâm trầm, "Công tử...

      thực cần ta báo đáp?".

      nghiêm mặt đáp: "Những điều công chúa báo đáp ta viết đủ nhiều quốc thư rồi".

      Di Thù cắn môi, hạ giọng : "Chàng... thích ta sao?".

      "Ta rất thích công chúa", Cơ , từ nắm tay đổi thành dắt tay nàng ta, "giống như thích đứa trẻ kiên cường đứng dậy bước tiếp trong gian khó, mất mát rất nhiều, từ bỏ rất nhiều, phản bội rất nhiều, nhưng trước sau vẫn hối hận".

      Di Thù im lặng, rất lâu sau mới chầm chậm rút tay khỏi tay chàng, đồng thời cũng tách ra khỏi chàng. Khương Trầm Ngư xem đến đây, tảng đá nặng trịch trong lồng ngực mới miễn cưỡng hạ xuống và cảm giác rất vi diệu theo đó dâng trào.

      Trước đó, khi Di Thù khêu gợi Cơ , nàng chỉ cảm thấy giận dữ, nhưng nhìn thấy Di Thù bị Cơ cự tuyệt xong, giận dữ đó liền chuyển thành cảm khái - Công tử khi từ chối người khác vẫn luôn dịu dàng như thế.

      Dịu dàng đến mức khiến người ta đau lòng.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      17.3

      Lân Tố cuối cùng mở mắt ra, nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, từng tiếng: "Di Thù, nếu thời gian có thể quay ngược lại mười năm trước, ta nhất định cứu muội, nhất định ...".

      Di Thù im lặng hồi lâu, chầm chậm đứng lên, từ cao nhìn xuống y, khẽ : "Nhưng thời gian thể quay ngược lại".

      Trong nháy mắt, gương mặt Lân Tố xám ngoét màu chết chóc.

      Di Thù quay người, mái tóc và chiếc váy đều bị gió thổi tung, nàng bước theo tiết tấu giống như lúc đến, từng bước từng bước rời .

      Thân thể Lân Tố chầm chậm đổ xuống, hai dòng máu chảy ra từ mũi y, rỏ xuống chiếc áo trắng của y.

      Chân trời hé những tia nắng ban mai đầu tiên. Khương Trầm Ngư lại đêm mất ngủ.

      Nàng ngồi trực cả đêm bên giường của Sư Tẩu.

      Đêm qua, từ khi Di Thù công chúa xuất đến cuối cùng khi công tử và Yên vương, Nghi vương thỏa thuận xong, nàng và Sư Tẩu liền được sắp xếp ở trong gian phòng của khu nhà này.

      Có lẽ đối với Lô Loan mà , đây cũng là nơi duy nhất an toàn.

      Sau đó Giang Vãn Y và Phan Phương cũng xuất , đêm đó sau khi khởi lát Phan Phương liên lạc được với người của Cơ , sau đó y đưa Giang Vãn Y cùng tới đây.

      Giang Vãn Y băng bó lại vết thương cho Sư Tẩu, tuy chân tay bị chặt đứt thể nối liền, nhưng ít nhất còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

      Khương Trầm Ngư bây giờ mới hơi an tâm, tựa bên giường mà ngủ thiếp .

      Nhưng bên ngoài lại vọng tới đủ mọi loại thanh, nàng nghe , nhưng thực tồn tại, lại thêm ở nơi lạ lẫm, chiếc giường lạ lẫm, chiếc chăn mới mang theo cảm giác thô nháp, cọ xát da, khó chịu đến mức khiến người ta bồn chồn.

      Vì thế, khi đồng hồ cát chảy đến vạch giờ Dần, nàng chịu nổi nữa, đứng dậy chải đầu qua loa, đẩy cửa, khoác áo ra ngoài.

      Bên ngoài sương giăng dày đặc.

      Mọi thứ trong màn sương đều mờ mờ mịt mịt, mông lung như mộng cảnh.

      Trong sân, ven chân tường trồng rất nhiều hoa, giữa bụi hoa thấp thoáng bóng người.

      Nàng đến gần nhận ra, hóa ra là Tiết Thái. Lẽ nào cũng cả đêm ngủ?

      Chỉ thấy Tiết Thái ngồi xổm trước cây hoa rất đặc biệt, sắc hoa đỏ như máu, cánh hoa dài khum khum như móng rồng, Trầm Ngư chưa từng nhìn thấy bao giờ, kìm được tò mò hỏi: "Đây là hoa gì?".

      Tiết Thái nghe thấy giọng , quay đầu lại nhìn nàng cái rồi mới đáp: "Mạn Châu Sa Hoa".

      A, đây chính là hoa Bỉ Ngạn được nhắc đến trong 'Đại Thừa Diệu Pháp Liên Hoa kinh' sao?". Khương Trầm Ngư cũng ngồi xuống, vừa ngắm vừa : "Hoa Bỉ Ngạn, nghìn năm hoa nở, nghìn năm hoa tàn, hoa và lá chẳng bao giờ gặp nhau. Tình vì nhân quả, duyên định sống chết. Đúng là loại hoa đau thương...".

      "Phật bờ bên kia (Bỉ Ngạn), sống chết, khổ sầu, muốn cầu - là như thế, sao còn bi ai?". Tiết Thái khẽ nhếch khóe môi, có vẻ đồng ý.

      Khương Trầm Ngư nhìn , bật cười.

      Tiết Thái lạnh nhạt : "Ngươi cười cái gì?".

      "Ta nghĩ thực ra chúng ta rất có duyên phận, chẳng phải sao? Thân ở dị quốc xa xôi ngàn dặm vẫn có thể gặp nhau".

      "Có lẽ người thực có duyên với ngươi là người khác mà phải là ta?".

      Khương Trầm Ngư cau mày, đứa trẻ này đúng là đáng chút nào, nàng tìm gợi chuyện cũ, lại chuyên chọc ngoáy vào nỗi đau của nàng.

      Thấy nàng thần sắc ủ rũ, Tiết Thái bỏ vẻ châm chích lạnh lùng, ánh mắt lướt qua gian phòng khách mà nàng vừa mới bước ra kia: "Người đó chết chưa?"

      "Ngươi Sư Tẩu?". Khương Trầm Ngư lắc đầu, thần sắc lại rầu rĩ thêm mấy phần, "Tuy chết, nhưng mà... đến khi tỉnh lại, ta biết phải đối diện với như thế nào".

      "Con kiến còn ham sống, huống hồ con người. Cho dù thế nào, sống được vẫn tốt hơn là chết".

      Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn , chậm rãi : "Đối với ngươi cũng như thế phải ?".

      Tiết Thái lại cười lạnh lùng, ánh mắt lóe sáng ngừng, cuối cùng nghiêng đầu, liếc nàng : "Chẳng phải ngươi rất thương hại ta sao?".

      Khương Trầm Ngư sững sờ.

      "Đừng chối, mỗi lần ngươi nhìn thấy ta, trong ánh mắt đều ngập tràn thương xót, để lộ biểu cảm từ bi như Bồ Tát, lần trong hoàng cung Bích quốc và cả đêm qua cũng thế".

      Khương Trầm Ngư : "Đêm qua tối như thế, ngươi cũng có thể nhìn thấy biểu cảm của ta?"

      "Là ta biết". Tiết Thái hơi ngẩng đầu, ánh mắt đảo vòng bầu trời, rồi lại rớt xuống gương mặt nàng, "Thế nhưng, ta cảm thấy so với người vì còn gì để mất, cho nên cũng sợ hãi thứ gì như ta, người nào đó càng đáng thương hơn, càng nên cảm thấy đau buồn cho bản thân mình".

      "Người nào đó mà ngươi là ta?". "Nếu còn ai vào đây?".

      Khương Trầm Ngư cảm thấy hứng thú, cười hỏi: "Sao ta lại đáng thương?".

      "Thiên kim của tể tướng, lá ngọc cành vàng, nhưng thể gả được cho người mình , vì lợi ích gia tộc mà buộc phải tiến cung, từ bỏ đứng đầu quần phi, phải chạy đến đảo quốc xa xôi ngàn dặm làm gián điệp, dọc đường nguy hiểm trùng trùng, phiền phức liên miên, đêm qua còn suýt mất cả cái mạng . Ngươi xem, lẽ nào ngươi đáng thương?".

      Khương Trầm Ngư nghe ra ý, lập tức ngưng cười, nghiêm mặt : "Ngươi biết đêm qua ai phát sát thủ truy sát ta?".

      Tiết Thái chớp chớp mắt, "Ngươi đoán xem".

      Cùng là chớp mắt, khi Hách Dịch chớp mắt luôn mang theo vẻ dịu dàng, Di Phi lại có vẻ giảo hoạt đặc thù, nhưng ở Tiết Thái lại biến thành linh hoạt và thanh tú khó tả thành lời có chút xấu tính, lại có chút trẻ con.

      Là ai chăng nữa cũng thể nổi giận với đứa trẻ như thế, hơn nữa còn là đứa trẻ xinh đẹp đến vậy, đáng thương đến vậy.

      Khương Trầm Ngư cũng thể, vì thế nàng chỉ có thể : "Ta đoán ra".

      "Vậy ta tốt bụng dẫn ngươi xem nhé". Tiết Thái quay người dẫn đường, " theo ta".

      Khương Trầm Ngư đành theo. vòng vèo quanh co hơi lâu, nhìn thấy cổng vòm, Tiết Thái thẳng qua cửa, mà sang bức tường thấp bên cạnh, dưới chân tường có chất mấy tảng đá, giẫm lên , sau đó vẫy tay gọi nàng.

      Tuy cảm thấy hành động này có hơi thất thố, nhưng nén nổi tò mò, Khương Trầm Ngư cũng giẫm lên tảng đá, nhòm qua bên kia tường, vừa nhìn cái, liền thở hắt ra hơi lạnh.

      Bên kia tường là cái sân.

      Trong sân có gì đặc biệt, thứ đặc biệt chính là chiếc bàn đá bày la liệt sơn hào hải vị, sơn hào hải vị cũng có gì đặc biệt, thứ đặc biệt chính là hai người ngồi bên bàn.

      người áo xống xênh xang, như tiên trong núi; người mày mắt thanh tú như hoa trong nước.

      phải ai khác, chính là Cơ và... Di Thù.

      Hai người bọn họ tại sao lại ở cùng nhau? Hơn nữa còn vào lúc này?

      Tiết Thái giật giật tay áo nàng, ra hiệu giữ im lặng. Khương Trầm Ngư cho dù có bụng nghi hoặc cũng chỉ có thể kìm nén, im lặng quan sát.

      Chỉ thấy Di Thù tự tay múc bát canh, đưa đến trước mặt Cơ , ngọt ngào cười : "Đây là canh Kim Phong Ngọc Lộ nổi tiếng nhất nước ta, đều dùng sương hoa buổi sớm, cùng với bảy bảy bốn mươi chín nguyên liệu quý hiếm nấu thành, ngọt mà ngấy, tan liền trong miệng, lưỡi răng thơm lừng, dư vị đậm sâu. Hơn nữa, tốt nhất nên ăn vào buổi sáng, có thể giữ cho tinh thần sảng khoái cả ngày. Ngài nếm thử xem?".

      đưa tay nhận lấy, lịch nhã nhặn đáp: " nghe danh từ lâu, vậy khách sáo nữa". đoạn cầm thìa nếm ngụm.

      Di Thù hỏi: "Thế nào?"

      mỉm cười: "Công chúa nấu khéo".

      Di Thù "ha" tiếng, vuốt tóc : "Sao ngài biết là ta nấu?".

      buông bát canh xuống, "Công chúa muốn đáp tạ ta, đương nhiên dùng món quà quý trọng nhất, canh Kim Phong Ngọc Lộ lại là bí mật của hoàng thất Trình quốc, người khác xưa nay có phúc được hưởng, huống hồ còn là canh do công chúa đích thân nấu".

      Di Thù che miệng cười: "Từ lâu nghe tài ăn của công tử thiên hạ vô song, khi sắc bén như dao sắc, khi vi diệu lại như thổi khói giữa sương, mà khi dịu dàng, càng say đắm lòng người hơn cả gió xuân...".

      cười nhạt.

      Di Thù bỗng dựa sát chàng thêm, giọng buông khẽ ngọt ngào: "Thế nhưng, sở dĩ ta nấu món canh này cho công tử, thực ra còn có ý tứ khác nữa...".

      nhướn mày.

      "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số"

      (Gió vàng móc ngọc gặp nhau, Hơn biết mấy người đời gần gụi) (3) . Di Thù vừa thân mật vừa khẽ chọc ngón tay lên ngực Cơ .

      Đầu óc Khương Trầm Ngư lập tức trở nên trống rỗng.

      Nàng làm sao có thể ngờ rằng mình nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng trách khi Tiết Thái chớp mắt, lộ vẻ cổ quái xấu xa. cố ý! biết ở đây diễn ra màn kịch như thế nào, cũng biết màn kịch này làm tổn thương nàng nhất, cho nên cố ý dẫn nàng đến!

      Quá... quá... quá đáng...

      Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, định quay người bỏ , liền bị Tiết Thái giữ chặt lại, nàng trợn mắt gườm Tiết Thái, Tiết Thái lắc đầu với nàng, ánh mắt bảo nàng đừng nóng vội.

      Khương Trầm Ngư vừa giận vừa tức, lại sợ gây ra tiếng động khiến đối phương phát giác, đành tiếp tục đứng xem. Trong lòng như bị thứ gì đó lăn qua, vì thể vỡ hẳn ra, cho nên dính với nhau nhơm nhớp.

      Mà bên kia, Cơ hề đẩy Di Thù ra, chỉ nhìn xuống vạt áo của mình theo ngón tay nàng ta, lát sau mới nhướn mày, cười hỏi: "Công chúa biết câu này, đương nhiên cũng nên biết câu khác".

      " câu khác gì?".

      "Nhân các hữu ngẫu, Tề đại, phi ngô ngẫu dã"(4).

      Di Thù giận dỗi : "Hóa ra công tử chê người ta, ta chịu, ta chịu...", rồi, giơ nắm tay trắng trẻo lên khẽ đập lên người chàng.

      nắm lấy tay Di Thù, thở dài : "Ngày mai công chúa là quân vương Trình quốc, e là còn thời gian mà hờn giận như thế nữa".

      Di Thù ngưng cười, nhìn chàng chằm chằm, ánh mắt thâm trầm, "Công tử...

      thực cần ta báo đáp?".

      nghiêm mặt đáp: "Những điều công chúa báo đáp ta viết đủ nhiều quốc thư rồi".

      Di Thù cắn môi, hạ giọng : "Chàng... thích ta sao?".

      "Ta rất thích công chúa", Cơ , từ nắm tay đổi thành dắt tay nàng ta, "giống như thích đứa trẻ kiên cường đứng dậy bước tiếp trong gian khó, mất mát rất nhiều, từ bỏ rất nhiều, phản bội rất nhiều, nhưng trước sau vẫn hối hận".

      Di Thù im lặng, rất lâu sau mới chầm chậm rút tay khỏi tay chàng, đồng thời cũng tách ra khỏi chàng. Khương Trầm Ngư xem đến đây, tảng đá nặng trịch trong lồng ngực mới miễn cưỡng hạ xuống và cảm giác rất vi diệu theo đó dâng trào.

      Trước đó, khi Di Thù khêu gợi Cơ , nàng chỉ cảm thấy giận dữ, nhưng nhìn thấy Di Thù bị Cơ cự tuyệt xong, giận dữ đó liền chuyển thành cảm khái - Công tử khi từ chối người khác vẫn luôn dịu dàng như thế.

      Dịu dàng đến mức khiến người ta đau lòng.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      17.4

      Di Thù quay người lại, chăm chú nhìn ánh mặt trời mỏng manh xuyên qua màn sương trắng, chậm rãi : "Ta cũng thích công tử. Bởi vì, công tử là nam nhân duy nhất giúp ta, nhưng hề nhân cơ hội lợi dụng ta, cho dù ta thực cam tâm tình nguyện".

      dịu dàng đáp: "Công chúa sắp là Trình vương, chỉ cần nàng muốn, có nam nhân nào có thể lợi dụng nàng".

      Di Thù buồn bã mỉm cười: "Kéo nam nhân lên giường dễ, nhưng muốn đuổi họ xuống quá khó".

      im lặng hồi, mới : "Nàng là Trình vương".

      Vì bốn chữ này, đôi mắt Di Thù lại lần nữa tỏa sáng, nhắc lại lần chậm, chậm: "Ta - là - Trình - vương".

      Di Thù hít hơi sâu, cao giọng : " sai! Công tử đúng, từ ngày hôm nay trở , ở Trình quốc, ta chính là người đứng vạn người, ở dưới ai, ai có thể tùy ý trêu đùa tôn nghiêm của ta, nắm giữ vận mệnh của ta! Ta là Trình vương".

      mỉm cười với Di Thù. Nụ cười đó còn ấm áp hơn cả ánh dương.

      Ánh mắt Di Thù trầm xuống, lại nhìn chàng chằm chằm hồi lâu, rồi nhướn mày : "Công tử thực muốn ta báo đáp công tử giường?".

      Khóe mắt Cơ run run.

      Thế là Di Thù bắt đầu cười ha ha(5): "Đùa công tử thôi, công tử chính là Liễu Hạ Huệ chính nhân quân tử của ta! Được rồi, ta lại giới thiệu với công tử mấy món ăn nữa nhé? Qua thôn này, còn quán này nữa(6) đâu, sau này còn cơ hội bắt quân vương Trình quốc xuống bếp vì ngài đâu...". đoạn, cầm chiếc thìa lên bắt đầu xúc những món ăn khác.

      Khương Trầm Ngư nhìn đến đây, nhõm thở hơi.

      Tiết Thái lập tức quay đầu lại, nhìn nàng bằng đôi mắt đen lay láy, lạnh lùng : "Tật xấu của ngươi lại bắt đầu rồi đấy".

      "Hả?". Thế là có ý gì?

      " thương hại của ngươi lại bắt đầu dâng trào phải ? Ngươi rất thương hại ả công chúa kia sao?".

      " ta bị phụ vương mình... lại nhập nhèm với mấy vị ca ca, kỳ thực rất đáng thương...".

      "Xem kìa, lại bắt đầu diễn vai Bồ Tát rồi", Tiết Thái tặc lưỡi .

      Khương Trầm Ngư khỏi xấu hổ, hỏi: "Tại sao ngươi lại cười ta? Lẽ nào ta thể thương hại ta?".

      "Đương nhiên thể". Tiết Thái nghiêm mặt, ánh mắt trở nên vừa thâm trầm vừa lạnh lùng, "Bởi vì, kẻ sai sát thủ giết ngươi chính là vị công chúa Trình quốc đáng thương đáng được đồng tình này".

      Sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng vào trái tim Khương Trầm Ngư như thế.

      Giả sơn, bàn đá, sơn hào hải vị... hết thảy trước mắt bỗng nhòa , chỉ còn lại áo trắng tóc đen của công tử là ràng biết mấy.

      Là Di Thù sai người giết nàng?

      Là Di Thù sai người giết nàng?

      Phút giây này, điều Khương Trầm Ngư nghĩ phải là tại sao Di Thù phải sai người giết nàng, mà là - Di Thù muốn giết nàng, công tử lại giúp Di Thù!

      Công tử biết !

      Đến Tiết Thái cũng biết, làm sao công tử có thể hay?

      Chàng biết, chàng biết, chàng biết!

      Mà chàng, bây giờ, nhàn nhã ngồi bên bàn, dịu dàng nhìn Di Thù, chuyện với ả, mỉm cười với ả.

      Thậm chí chàng còn giúp ả trở thành nữ đế của Trình quốc!

      Làm sao nàng chịu nổi?

      Những chữ này lờ mờ nổi lên trong đầu Khương Trầm Ngư, trong nháy mắt, lệ sa từng hàng, nguyên nhân, có lý do, đáng sợ mà chua xót.

      "Ta... thực là kẻ quan trọng đến vậy...". Khương Trầm Ngư lẩm nhẩm, muốn cười nhưng sao cười nổi.

      Đúng lúc đó, tên thị vệ vội vã bước vào, ghé tai Di Thù gì đó, Di Thù gật đầu, quay người cười : "Ta phải rồi".

      đứng dậy, đáp: "Nội loạn mới yên, công chúa đương nhiên có nhiều việc cần xử lý, là quấy rầy. Công chúa cứ tự nhiên".

      Di Thù nhìn chàng đăm đăm, "Đại ân lời nào cảm tạ hết được".

      gì thêm nữa, chỉ chắp tay hành lễ.

      Di Thù theo sau tên thị vệ kia rảo bước rời .

      bấy giờ mới chầm chậm ngồi xuống chiếc đôn đá, khẽ thở dài, : "Các ngươi có thể ra được rồi".

      Tiết Thái kéo tay Khương Trầm Ngư, nàng vẫn bàng hoàng, đờ đẫn theo bước qua cửa vòm.

      Ánh mắt Cơ tựa như cơn gió mát lướt qua mặt hồ đậu lại gương mặt nàng.

      Khuôn mặt của Khương Trầm Ngư trắng bệch như tuyết.

      nhìn Tiết Thái thoáng vẻ trách móc, cất tiếng: "Khương tiểu thư...".

      Khương Trầm Ngư đột ngột ngắt lời chàng: "Tại sao Di Thù muốn giết tiểu nữ?".

      Làn môi Cơ run run giây lát, nhưng chàng trả lời.

      Tiết Thái đáp thay chàng: "Rất đơn giản. Bởi vì nữ nhân đó chịu được nữ nhân khác được thích hơn mình mà thôi".

      Khương Trầm Ngư nhìn , chỉ dán mắt vào Cơ , khẽ hỏi: "Là như thế sao?".

      Tiết Thái lại trả lời thay: "Ngươi có biết, nửa tháng nay, nữ nhân nổi bật nhất ở Trình quốc là ai ?". đợi Khương Trầm Ngư trả lời, tự tiếp: "Là ngươi, chính là ngươi. A Ngu nương. Ngươi là sư muội của Đông Bích hầu, ngươi xin cái gì liền được cái nấy, ngươi cứu tính mệnh của Nghi vương, khiến Nghi vương thần hồn điên đảo vì ngươi; ngươi còn chỉ dùng khúc nhạc mà khiến Yên vương cảm phục, vì thế có được danh cầm và cầm phổ tuyệt thế; ngươi bị hôn mê, quan viên khắp triều lũ lượt tặng quà; đêm ngươi về, Nghi vương đích thân đến vương phủ đòi người; chỉ như thế, ngươi còn khiến ba vị hoàng tử hoặc nhiều hoặc ít đều đối xử với ngươi khác người bình thường... Mà những nam nhân này đều là người mà Di Thù lợi dụng, hoặc là có ý đồ muốn lợi dụng, ngươi cảm thấy ta có lý do gì để giết ngươi sao?".

      Khương Trầm Ngư vẫn đứng bất động, gương mặt chút biểu cảm, nhưng rèm mi nhướn dần lên, để lộ đôi đồng tử bên trong, sâu thẳm như ngọc đen huyền, "Đó... đều phải là lỗi của ta".

      Nụ cười của Tiết Thái vì câu này mà biến mất trong nháy mắt.

      Khương Trầm Ngư nhìn thẳng Cơ , từng chữ rành rọt: "Đây phải là lỗi của ta... phải! phải là lỗi của ta!". Nàng bỗng giơ tay, gạt đám bát đĩa mặt bàn xuống đất, loảng xoảng loảng xoảng, hết thảy đều vỡ vụn. Đến bát canh Kim Phong Ngọc Lộ đó cũng chảy lênh láng ra đất.

      Tiết Thái chưa bao giờ thấy nàng kích động như thế, khỏi biến sắc, có chút bất ngờ, cũng có chút chấn động.

      Ánh mắt Trầm Ngư sắc lẹm như lưỡi dao, nhìn mọi thứ ngổn ngang mặt đất, cười nhạt, : " nực cười! Lý do này! Vì lý do này, sai sát thủ đến lấy mạng ta, khiến ta suýt chút nữa chết nơi đất khách, thể gặp lại người thân, còn hại Sư Tẩu tàn phế suốt đời, vĩnh viễn mất cánh tay, con mắt và đôi chân, nực cười! nực cười!".

      "Trầm Ngư". Cơ khẽ gọi tiếng.

      Cả người Khương Trầm Ngư run bắn, sau đó bình tĩnh trở lại. Nhưng đôi mắt trở nên bi thương khôn xiết. Nàng chăm chú nhìn chàng, dùng giọng còn nhạt hơn gió thoảng hỏi: "Công tử, tại sao ngài giúp ả?... Tại sao?".

      Tại sao phải giúp Di Thù.

      Thực ra, vấn đề này đêm qua Cơ rồi.

      Khi chiếc ghế nhô cao, Di Thù từ trong cơ quan bước ra, Nghi vương và Yên vương đều ngạc nhiên, mà chính lúc đó, Cơ lên tiếng, ra câu then chốt nhất: "Ta xin các vị lên tiếng ủng hộ công chúa xưng đế vì ba lý do".

      "Thứ nhất loạn ở Trình quốc, đối với ba nước phải là may mắn, mà là tai họa. Cuộc hỗn chiến bốn nước mười năm về trước mang lại tổn thất vô cùng to lớn cho các nước, mười năm nay, chúng ta nghỉ ngơi an dưỡng, khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, giờ nên là giai đoạn chấn hưng tiếp tục lên, đối với các nước mà , đều yên tĩnh nên động. Nghi vương bệ hạ, nếu Trình quốc cứ chiến loạn mãi thế này, con dân của ngài tiếp tục buôn bán làm sao? Phải biết rằng, trong thời gian chiến loạn, chỉ có thứ có thể hái ra tiền, đó chính là vũ khí. Nhưng vô cùng may là vũ khí phải là sở trường của Nghi quốc, mà là sở trường của Trình quốc. Đối với vương bệ hạ, khi Trình loạn bắt đầu, bách tính tha phương cầu thực, tất ồ ạt di dời, đến lúc đó, nạn dân đàn bà trẻ con người già kẻ tàn tật hết thảy đều chạy đến Yên quốc, đuổi thất đức, giữ lại sinh hậu họa, đối với ngài mà , cũng là phiền phức to lớn, đúng ?".

      "Thứ hai, Trình quốc tại, ai là người lòng quân hướng về? Hàm Kỳ?

      sai, y là danh tướng. Nhưng đồng thời y cũng là hoàng tử cao ngạo, tính tình nóng vội bạo ngược, người sùng bái nhiều, nhưng người bất mãn y còn nhiều hơn. Y cay nghiệt thiếu đức, lại tự cho là mình giỏi, coi những tướng sĩ xuất thân nghèo hèn ra gì, vì thế, quân đội của y tuy quân kỷ nghiêm minh, nhưng cũng bị người ta căm ghét. Còn Di Phi? Y là kẻ thông minh, đáng tiếc có chút mưu lược nhưng có tài năng của đại tướng quân Lân Tố? Đối với đất nước sùng võ như Trình quốc mà , y hoàn toàn là kẻ bỏ ! Cho nên, ai là người lòng quân hướng về? Đáp án chỉ có - công chúa.

      Công chúa xuất thân cao quý, lễ hiền đãi sĩ, binh phân quý tiện, đối xử công bằng, hơn nữa, văn tài võ học thứ nào cũng là cao thủ. Có thể , ở Trình quốc, nàng là độc nhất vô nhị".

      "Thứ ba, Trình quốc giờ, ai là người lòng dân hướng về?

      Mọi người đều biết, người Trình vương sủng ái là công chúa, người bách quan thần phục là công chúa, người con dân mến là công chúa. Là công chúa, chứ phải các huynh trưởng của nàng".

      Khi Cơ xong, căn phòng chìm trong im lặng.

      Rất lâu sau, Hách Dịch mới lên tiếng phá vỡ yên tĩnh: "Những gì ngài đều rất lọt tai, nhưng chớ có quên, Di Thù xưng đế, có khiếm khuyết lớn nhất, mà khiếm khuyết này đủ để xóa tan hết thảy ưu điểm của nàng".

      Chương Hoa tiếp lời: "Bởi vì nàng là nữ nhi".

      Hách Dịch : " sai. Nữ nhi xưng đế, có tiền lệ. Cứ coi như ngài có thể thuyết phục hai người bọn ta, nhưng làm thế nào để thuyết phục thiên hạ?".

      khẽ cười: "Nữ nhi xưng đế, có tiên lệ. Vậy giải thích thế nào về truyền thuyết Nữ Oa tạo người? Tại sao lại có thuyết Cung Công thị và Nữ Oa tranh ngôi đế? Tại sao lại có truyền thuyết Nữ Oa vá trời?".

      "Đó là truyền thuyết".

      " sai, đó là truyền thuyết". Cơ trầm giọng : "Thế nhưng ai có thể , bây giờ thể lại dựng lên truyền thuyết nữa? Nếu nữ tử là huyết mạch hoàng tộc duy nhất còn sót lại, năng lực tài hoa đều cao hơn người khác, tại sao nàng thể xưng đế? Điều quan trọng nhất là có được ủng hộ của ba vị quân chủ, sao nàng thể xưng đế được đây? Chớ quên rằng, ba vị bệ hạ mới là chủ tể của thiên hạ nay".

      Căn phòng lại lần nữa chìm trong im lặng.

      Hồi lâu Hách Dịch và Chương Hoa đều gì, ràng là đấu tranh tâm lý hết sức phức tạp.

      Lúc này, nếu thể thúc đẩy, rất có thể thuyền lội ngược dòng, tiến mà lùi.

      Thế là Cơ thở dài, khẽ : "Công chúa, hãy cho hai vị bệ hạ, tại sao nàng buộc phải xưng đế?".

      Di Thù trước sau vẫn giữ nụ cười mỉm, nửa lời , sau khi nghe thấy câu này, liền về trước mấy bước. Mấy tên thị vệ bước vào, khiêng tấm bình phong trước mặt Nghi vương và Yên vương , sau đó lui ra, đóng kín toàn bộ cửa ra vào, cửa sổ.

      Trong phòng vẫn chỉ có ngọn đèn lẻ, bóng sáng loang lổ chiếu sáng cả phòng. Mà trong quầng sáng đó, người sáng nhất chính là Di Thù, nàng ta tắm mình trong ánh sáng vàng vọt, đưa tay ra, nhàng cởi thắt lưng, trút bỏ chiếc áo khoác ngoài.

      Hách Dịch và Chương Hoa đều biến sắc.

      Điều khiến họ kinh ngạc phải là hành vi to gan dám cởi áo trước mặt mọi người của Di Thù, mà là sau khi nàng ta trút xiêm y, bờ vai và bầu ngực để trần đều chi chít những vết sẹo.

      Tròn có, méo có, dài có, ngắn có, sâu có, nông có, từng đường từng vết giống như những con côn trùng bò lổm ngổm người nàng ta, lại thêm nước da trắng nõn nà, cho nên trông càng chấn động.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      17.5

      Hách Dịch đứng lên trước tiên, kinh ngạc hỏi: "Là ai làm?".

      Di Thù mặt lạnh lùng, đáp: "Phụ vương".

      "Cái gì? Trình vương", bấy giờ, đến Chương Hoa cũng ngồi yên nổi nữa. Như Ý sửng sốt kêu lên: "Công chúa phải là con được sủng ái nhất của ông ta sao?".

      Di Thù nhếch mép cười nhạt: " sai, chính là ta. Hơn nữa, những vết sẹo này đều là bằng chứng cho sủng ái của ông ta với ta".

      Hách Dịch và Chương Hoa nhìn nhau, thần sắc phức tạp.

      : "Con người Minh Cung bằng loài cầm thú, đến con ruột của mình cũng tha, công chúa bị lăng nhục từ năm bảy tuổi đến tận bây giờ, thể nào tỏ bày với người ngoài. Chư vị, cho dù vì thời cuộc chỉnh , đối với yếu đuối như thế này, hai vị thân là nam tử, lẽ nào khoanh tay bàng quan?".

      Khi ấy Khương Trầm Ngư đứng ở bên, quan sát từ đầu đến cuối, trong lòng rúng động, lời nào tả xiết.

      thể , chiêu này thực quá tuyệt diệu. Đặc biệt là trước đó Di Thù luôn nấp, khi nàng ta xuất , việc đầu tiên nàng ta làm chính là thoát y. Hai tầng kích thích thị giác và tư duy, khiến bầu khí trong phòng hoàn toàn biến đổi. Nàng dường như có thể cảm thấy thứ gọi là "thương xót" bắt đầu lan tỏa ra xung quanh, nữ nhân như nàng nhìn thấy như vậy, huống hồ là những nam nhân này, những nam nhân nắm trọng quyền trong tay, có khả năng tối thượng, vì thế cũng luôn có ý thức mình gánh vác sứ mệnh và trách nhiệm.

      Ánh đèn chiếu người Di Thù, đôi mắt cụp xuống, tư thế yểu điệu của nàng ta đều làm nổi bật vẻ đẹp rực rỡ của nàng ta, mà nàng ta càng đẹp, những vết sẹo cơ thể lại càng ràng, lại càng đáng thương.

      Khương Trầm Ngư nghĩ ra được, còn có thứ gì có thể chống đỡ được sức mạnh to của vẻ đẹp và yếu đuối này cộng sinh ra.

      Và kết quả cũng đúng như suy đoán, Chương Hoa và Hách Dịch sau hồi lâu chấn động, cuối cùng đồng ý với cầu của Cơ - dùng thế lực ba nước, phù trợ Di Thù xưng đế.

      sai, đó chính là toàn bộ quá trình việc xảy ra trong căn phòng tối hôm qua. Cơ lợi dụng vốn liếng nguyên thủy nhất của nữ nhân, lay động hai vị đế vương, giành được thắng lợi.

      Thế nhưng, tất cả thực như những lời chàng tối qua sao?

      Khương Trầm Ngư nhìn nam tử quan trọng nhất đời mình, nhắc lại câu hỏi lần nữa bằng giọng tuyệt vọng, bi ai khôn xiết: "Công tử, tại sao công tử phải giúp ả...?".

      im lặng, Tiết Thái nhìn Khương Trầm Ngư rồi lại nhìn chàng, tiến lên phía trước bước định , Cơ lắc đầu với , Tiết Thái lại lùi xuống.

      Bấy giờ Cơ mới ngước mắt, nhìn trả Khương Trầm Ngư, giọng nhàng: "Trầm Ngư".

      Đây là lần thứ hai chàng trực tiếp gọi tên nàng mà giống như trước đó, luôn chỉ là "tiểu thư".

      Khương Trầm Ngư kìm được đau đớn nghĩ, công tử giảo hoạt, làng biết nàng có sức kháng cự với cách gọi này, cho nên luôn sử dụng trong những thời khắc then chốt như bây giờ để nàng thể giận dữ, thể tức tối, thể oán hận. Quá giảo hoạt, công tử quá giảo hoạt...

      Thế nhưng, tại sao rành rành biết là công tử giảo hoạt như thế, nhưng chỉ cần nghe thấy chàng dùng giọng điệu dịu dàng đó ra hai từ này, tất cả những cảm xúc tiêu cực đều tan chảy, đều biến mất như mây khói, thể kiên cường tiếp được?

      Tình hèn mọn đến vậy, khiến lòng tự tôn của nàng khó mà chấp nhận nổi.

      Thế nhưng cho dù khó chịu như thế, vẫn nỡ từ bỏ.

      Khương Trầm Ngư bất giác hít sâu hơi rồi lại thở ra, sau đó nhìn Cơ , thấp giọng : "Tiểu nữ nghe".

      đứng dậy, từ từ đến trước mặt nàng, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc. Chàng giữ khoảng cách gần như vậy, hơi cúi đầu xuống, nhìn nàng, hai từ: "Năm năm".

      Khương Trầm Ngư ngẩn người.

      Cho ta thời gian năm năm, cho Di Thù thời gian năm năm, cũng cho bản thân thời gian năm năm. Nếu như nàng thực phẫn nộ, oán hận, vậy , hãy dùng thời gian năm năm để mưu tính đòn phản kích của nàng ".

      Khương Trầm Ngư mở to mắt, lúc này, nàng hoàn toàn bị chấn động.

      đưa tay ra, khẽ nắm lấy tay nàng, cùng với bàn tay trở nên ấm áp, trái tim dường như cũng ấm lên Khương Trầm Ngư làm được hỏi: "Ý của công tử là?".

      "Di Thù người này, tuy phận mỏng duyên ôi, gặp phải cảnh bất hạnh mà những người bình thường thể nào tưởng tượng nổi, từ mặt nào đó mà , nàng ta quả thực đáng thương, nhưng từ mặt khác, nàng ta lòng dạ sâu xa, thâm hiểm buông thả, để đạt được mục đích mà từ thủ đoạn thêm kiêng dè bất cứ đạo đức pháp luật nào. Nàng ta hề nợ nần gì ta, cho nên xét về lợi ích của Bích quốc nâng đỡ nàng ta xưng đế là lựa chọn tốt nhất của ta; nhưng nàng ta lại thực có thâm thù đại hận với nàng, nàng muốn báo thù cũng có gì đáng trách".

      Khương Trầm Ngư vẫn nhìn chàng chớp mắt.

      nhìn dáng vẻ này của nàng, đành ràng hơn chút: " thế này , sở dĩ ta chọn lựa nàng ta làm Trình vương, ngoài ba nguyên nhân lớn tối qua, còn có lý do lớn nhất: Nàng ta là nữ nhân".

      Khương Trầm Ngư khẽ nghiêng đầu.

      "Nữ nhân xưng đế, trách nhiệm cần gánh vác càng nặng nề hơn, dĩ nhiên, độ khó cũng càng lớn hơn, nếu có thể thái bình xảy ra chuyện gì, đó là vạn hạnh, nhưng, khi xảy ra chút sai sót, đủ để nghìn người bàn tán, vạn người phỉ nhổ. Trình quốc tuy là đảo giữa biển, đất đai nghèo nàn, vật chất thiếu thốn, nhưng họ có kỹ thuật hạng nhất, mà những thứ bảo bối có thể quyết định thắng bại trong thời chiến loạn cũng có thể tạo được lợi nhuận vô cùng lớn trong thời bình mới là thứ thánh thượng thực muốn có được. Cho nên, nếu ta đoán nhầm, năm năm, năm năm nữa, đợi đến khi Bích quốc chuẩn bị chu toàn, thánh thượng tất khai đao với Trình quốc, mà đến khi đó, đối với chúng ta mà , còn có lý do nào tiện lợi hơn lý do nữ tử chấp chính?". Cơ đến đây, cười cười, nụ cười vô cùng phức tạp, rất khó rốt cuộc chàng nhìn nhận và xử lý việc này với tâm trạng nào, duy nhất có điều ràng là đó tuyệt đối phải vui vẻ, "Hơn nữa, có quá nhiều, quá nhiều điều có thể chỉ trích và thóa mạ nữ nhân này...".

      Khương Trầm Ngư cảm thấy trái tim mình tựa như cụm bèo trôi dạt mặt nước, vì thể chìm xuống, cũng thể lên bờ, cho nên vô cùng bấp bênh. Thực ra nàng phải biết đạo lý bên trong, kinh qua nhiều ngày rèn rũa như vậy, nàng còn đơn thuần cho rằng chính trị có thể trong sạch, phía dưới bất kỳ ngọn cờ huy hoàng "trừ bạo giúp yếu" nào, khó có thể ghi chép được hết những hành vi xấu xa dơ bẩn. Thế nhưng, lờ mờ đoán được và thực nghe thấy lại là hai việc khác nhau hoàn toàn.

      Lúc biết người phái sát thủ truy sát mình, người hại Sư Tẩu thê thảm đến thế chính là Di Thù, nàng rất phẫn nộ, nhưng bây giờ nghe Cơ nguyên nhân thực chàng giúp Di Thù, nàng cũng vui nổi. Nàng biết mình buồn vì điều gì, có lẽ là vì Di Thù, có lẽ là vì Cơ , càng có lẽ là vì chính mình.

      Tại sao đời người lại thể sống đơn thuần chút?

      Tại sao phải tính tính toán toán, đối xử lòng với ai như vậy?

      Giống như Cơ lúc này, chàng nắm tay nàng, vô cùng thành khẩn giải thích mọi chuyện với nàng, có lẽ nguyên nhân lớn nhất phải vì chàng thích nàng, thương xót nàng, mà là vì họ đứng cùng chiến tuyến.

      Vậy , có phải nếu ngày nào đó, khi nàng và chàng cùng chiến tuyến, công tử dùng toàn bộ trí tuệ của chàng, trí tuệ khiến nàng vừa sùng bái vừa cảm thấy sợ hãi đó để đối phó nàng hay ?

      Khương Trầm Ngư biết, thực đến ngày đó, mình có thể dũng cảm đối mặt hay .

      "Trầm Ngư". Lần thứ ba, Cơ gọi tên nàng, "Nàng là nương thông minh nhất mà ta từng gặp, cho nên, nàng hoàn toàn biết mình nên làm gì, chẳng phải sao?".

      "Tiểu nữ là đồ ngốc...". Khương Trầm Ngư lý nhí.

      mỉm cười, nắm tay nàng chặt hơn chút: "Nàng chỉ là quá lương thiện. Rất nhiều chuyện, thực ra nàng biết phải làm thế nào, nhưng nàng nhẫn tâm".

      Khương Trầm Ngư ngước mắt, "Cho nên, người như tiểu nữ có phải chắc chắn thể sinh tồn trong cái vòng luẩn quẩn này ?".

      trầm ngâm giây lát, lắc đầu : " đâu".

      Khương Trầm Ngư nở nụ cười thê lương: "Đến bây giờ công tử vẫn muốn an ủi tiểu nữ ư?".

      "Điều ta thực". Cơ chăm chú nhìn nàng, với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Trầm Ngư, nàng mềm lòng, dễ bị cảm động bởi số chuyện, lại hay giúp đỡ người khác, đây đều là ưu điểm của nàng. Nhưng những ưu điểm này tuy rất mềm mỏng nhưng tuyệt đối yếu đuối".

      Khương Trầm Ngư lặng thinh lắng nghe.

      thông minh của nàng phải ở chỗ nhìn nhận việc sâu sắc hơn, lý giải việc thấu triệt hơn người khác, mà là ở chỗ nàng cực kỳ biết giữ chừng mực. Nàng có trực giác kinh người bẩm sinh về phương diện này, khi thể tranh đoạt tuyệt đối tranh, nhưng khi tranh, có thể lên tới Cửu Trùng Thiên. Cho nên, ta tin rằng, chỉ cần nàng hạ quyết tâm đối phó với ai, nhất định có thể tìm được cách chu toàn nhất, liên lụy đến người vô tội, tổn thương đến gốc rễ, vứt bỏ nguyên tắc; mà nàng khi quyết tâm giúp đỡ ai cũng mạnh mẽ và đáng tin cậy như thế. Trầm Ngư, đây là ưu điểm của nàng". Cơ đến đây, nheo mắt cười, "Ưu điểm này là độc nhất vô nhị, khiến cho ta cực kỳ hâm mộ. Bởi vì, ta phải học rất nhiều năm mới có thể nắm được chừng mực, còn nàng bẩm sinh có".

      Giọng Khương Trầm Ngư bắt đầu run rẩy: "Công tử...".

      "Cho nên, bây giờ điều duy nhất ta có thể khuyên nàng, chỉ có hai chữ - chờ đợi".

      Sương trắng lờ mờ quẩn quanh sau lưng chàng, đôi mắt Cơ sáng bừng, tựa như ánh dưới pha lê, có thể chiếu rọi nhân gian.

      Thế là trái tim của Khương Trầm Ngư hoàn toàn tan chảy, còn băn khoăn, còn kìm nén nữa, nàng rơi lệ, : "Tiểu nữ từng thề...".

      nắm chặt tay nàng, hề buông lơi.

      "Tiểu nữ từng thề... khi những tên sát thủ đó dùng thủ đoạn tàn nhẫn giày vò Sư Tẩu, tiểu nữ từng thề với bản thân - Ta phải ghi nhớ cảnh tượng máu thịt bầy nhầy tứ chi đứt đoạn đó ta phải ghi nhớ giọng tuyệt vọng, đau đớn, nhục nhã, thảm thiết đó của Sư Tẩu, ta phải ghi nhớ tất cả mọi thứ, sau đó, nếu như ta may mắn chết, ta phải báo thù! Ta nhất định phải báo thù!". Khương Trầm Ngư hít vào hơi sâu, chắc nịch như chém đinh chặt sắt: "Tiểu nữ thể tha thứ cho Di Thù, cho dù ả từng đáng thương... đến đâu, giờ ả quan trọng với thiên hạ đến đâu! Tiểu nữ càng thể tha thứ, khi ả muốn giết tiểu nữ vì lý do hết sức nực cười và hoang đường! Cho nên, tiểu nữ tuyệt đối tha thứ!".

      nhìn nàng dịu dàng, tiếp lời nàng, : "Vậy , hãy bắt đầu suy nghĩ kỹ, làm thế nào mới có thể báo thù cách hiệu quả nhất, nhanh nhất, mà lại liên lụy đến người vô tội nhất!".

      Khương Trầm Ngư ngước rèm mi ướt đẫm, nghẹn ngào : "Có phải tiểu nữ rất bướng bỉnh ?".

      "Nàng có quyền bướng bỉnh - sau khi tính mạng của nàng bị uy hiếp đến thế". Dường như có thứ gì đó tan ra trong mắt Cơ , khiến chàng trở nên dịu dàng hơn, đồng thời cũng trở nên đau thương cách lạ lùng, "Kỳ thực, ta có chút ngưỡng mộ nàng".

      "Tại sao?"

      "Bởi vì, đợi đến khi nàng đến được vị trí của ta, nàng phát ...", Cơ buông tay nàng, quay người, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa, hững hờ : "Bướng bỉnh, thứ này thực quá xa xỉ, xa xỉ đến mức căn bản thể có được, cũng được phép có".

      Ngọn gió sớm thổi phe phất chiếc áo bào trắng của chàng, mái tóc đen của chàng vẫn tung bay phía sau lưng, rơi vào tầm mắt Trầm Ngư lại hóa thành nỗi tịch liêu, tựa như bất cứ lúc nào chàng cũng có thể tan vào trong màn sương, còn tồn tại nữa.

      Nàng bỗng cảm thấy mong ước cháy bỏng bỗng trào dâng khắp toàn thân - Nàng muốn ôm chặt, ôm chặt lấy công tử, để xác thực chàng thực tồn tại, biến mất, chàng thực thuộc về mình, triệt để hoàn toàn thuộc về mình. Tựa như người trong sa mạc khát khao nước, khát khao đến mức liều mạng, gấp gáp, sốt ruột, thể khống chế được!

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      18.1

      Thế là Khương Trầm Ngư đột nhiên tiến lên phía trước ôm lấy cánh tay của chàng.

      hơi ngạc nhiên, quay đầu lại, ánh mắt hai người giao nhau giữa trung, khoảnh khắc đó, chàng dường như biết nàng muốn gì: "Đợi! Thế nhưng, khát vọng đó quá mãnh liệt, đến nỗi cho dù Cơ định ngăn cản, nhưng nàng vẫn tính đến hậu quả: "Tiểu nữ ngưỡng mộ công tử." Nét mặt Cơ đột nhiên trở nên vô cùng vô cùng cổ quái vì đan xen quá nhiều cảm xúc, khó mà hiểu hết được.

      Tiết Thái lộ vẻ bối rối hiếm có, lặng lẽ quay người, dường như muốn bỏ , nhưng rón ra rón rén bước được mấy bước rồi lại dừng lại, quay đầu tiếp tục quan sát.

      Khương Trầm Ngư căn bản đoái hoài đến tồn tại của người bên cạnh, lấy dũng khí hết tất cả: "Tiểu nữ ngưỡng mộ công tử. Giống như đứa trẻ sợ hãi bóng tối ngưỡng mộ tia nắng bình minh đầu tiên; giống như kiếm khách ngưỡng mộ thanh danh kiếm tuyệt thế; giống như nông phu vất vả ba mùa, ngưỡng mộ mùa thu hoạch bội thu; giống như thiếu nữ mới lớn ngưỡng mộ hộp phấn đầu tiên trong đời, giống như người thợ trồng hoa kinh qua sương gió, ngưỡng mộ đóa hoa hé nở, giống như chủ nhân đơn ngưỡng mộ cố nhân quay về... Tiểu nữ dùng tất cả tình cảm tốt đẹp nhất, ấm áp nhất, khao khát nhất thế gian này để ngưỡng mộ công tử".

      lẳng lặng nghe xong, nhìn nàng chăm chú hồi lâu, sau cùng mới chậm rãi : "Đa tạ".

      Khương Trầm Ngư cụp mắt, cảm thấy dũng khí và nhiệt tình của mình theo những lời thổ lộ đó dần dần nguội lạnh và tan biến, khi bình tĩnh lại, nỗi hối hận liền dâng tràn. Nhất là hai tiếng "đa tạ" của Cơ chẳng khác nào đạo thánh chỉ, dịu dàng nhưng triệt để tuyên bố lần bày tỏ này thất bại.

      Ban nãy tại sao lại bồng bột những lời này ra mà nghĩ đến hậu quả?

      ràng biết có bất cứ kết quả, bất cứ khả năng nào.

      câu "đa tạ" là câu trả lời tốt nhất mà nàng có thể có được.

      Nhưng, nàng ra rồi.

      Vậy , rồi được hối hận.

      Phải ôm trong lòng giác ngộ rằng ngày mai ta chết, cho nên, hôm nay được phép để lại bất cứ tiếc nuối nào, được phép kiêng dè bất cứ kỵ húy nào, sau đó, tuyệt đối hối hận.

      Khương Trầm Ngư gắng gượng kìm nén nỗi buồn, ép bản thân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Cơ , nhếch môi mỉm cười: "Cho nên, vì công tử có ngưỡng mộ tươi đẹp và ấm áp đến thế, xin công tử đừng cảm thấy độc nữa. Công tử là người tốt đẹp nhất thế gian này. Tốt đẹp nhất, tốt đẹp nhất, tốt đẹp nhất". Nàng liền ba lần từ tốt đẹp nhất, tiếng sau hơn tiếng trước, nhưng tiếng sau kiên định hơ tiếng trước.

      Gương mặt luôn bình tĩnh, hiếm khi biến đổi của Cơ bỗng nhiên như bị thứ gì đập nát, để lộ loạt cảm xúc bi thương, cảm động, tự trách... xúc động, cơ thể chàng đột nhiên chấn động, chàng giơ tay ôm ngực, cúi gập xuống.

      Khương Trầm Ngư giật mình vì biến cố đột ngột này, vội vàng đỡ lấy chàng: "Công tử? Công tử làm sao vậy?".

      túm chặt vạt áo của mình, sắc mặt trắng bệch như giấy, mồ hôi túa ra như mưa, hơi thở gấp gáp, tựa như thở nổi, đồng tử cũng bắt đầu mờ đục.

      Khương Trầm Ngư kinh hãi kêu lên: "Công tử! Công tử làm sao vậy? Công tử đừng dọa ta! Lẽ nào! Lẽ nào bát canh đó có độc?" Phản ứng đầu tiên của nàng chính là Di Thù hạ độc! định quay người tìm Di Thù, Tiết Thái bước đến, đẩy nàng ra, đưa tay móc ra chiếc bình trong áo Cơ , nhấc nút bình ra, chẳng đếm bao nhiêu viên mà dốc hết vào miệng chàng.

      uống thuốc xong, hơi thở đều hơn, nhưng mặt vẫn xám ngắt, đau đớn nổi nên lời, chỉ có thể mệt mỏi nhìn Tiết Thái cái. Tiết Thái hiểu ý gật đầu: "Thuộc hạ tìm hầu gia ngay!". rồi vội vã chạy .

      bao lâu sau, Giang Vãn Y lập tức xuất , sau lưng còn dẫn theo hai tên thị vệ. Khương Trầm Ngư còn chưa kịp hỏi bất cứ câu nào, ra lệnh cho thị vệ khiêng Cơ vào trong phòng rồi đuổi tất cả mọi người ra, đóng chặt cửa phòng.

      Khương Trầm Ngư túm chặt Tiết Thái chất vấn: "Rốt cuộc là chuyện gì? Công tử bị làm sao?".

      Tiết Thái trả lời thể ngắn gọn hơn: "Bị bệnh".

      Trái tim Khương Trầm Ngư vì thế mà chùng xuống: "Bệnh gì? Bắt đầu từ lúc nào? Công tử bệnh bao lâu rồi?".

      Tiết Thái trầm ngâm giây lát, lắc đầu đáp: "Ta biết".

      "Ngươi cả ngày ở bên cạnh công tử, sao lại biết?".

      Có lẽ giọng nàng quá lo lắng, nên Tiết Thái tỏ ra mất kiên nhẫn, hất tay nàng ra, lạnh lùng : "Ta đâu phải là đại phu, làm sao biết được? Hơn nữa, bệnh của ngài có từ trước khi ta theo ngài. Chẳng qua là luôn giấu giếm, để bất cứ ai hay biết thôi...".

      Sau đó còn những gì, Khương Trầm Ngư hoàn toàn nghe , đầu óc nàng trống rỗng, còn nghe thấy, nhìn thấy gì nữa, chỉ có việc bồng bềnh trong đầu nàng, vô cùng rệt...

      Công tử...

      Vẫn luôn vẫn luôn bị bệnh.

      Mà nàng vẫn luôn vẫn luôn mảy may hay biết.

      Khương Trầm Ngư biết mình đứng ngoài phòng bao lâu, sương mù dày đặc giăng kín, ánh dương trong mong đợi vẫn ló rạng, hôm nay là ngày cực kỳ u.

      Gió se lạnh, trước đó ngờ ra ngoài lâu như thế, thế nên lúc nàng chỉ khoác tấm áo đơn mỏng manh, nàng khép chặt vạt áo, cảm thấy hai chân tê cứng, tay chân lạnh cóng.

      Tiết Thái nhìn nàng cái, vào gian phòng khác lấy chiếc áo khoác ra, vứt lên người nàng.

      Lúc Khương Trầm Ngư còn sửng sốt, quay mặt , giả bộ như xảy ra chuyện gì, : "Đây là áo khoác của công tử, cho ngươi hưởng lợi đấy".

      Trong áo khoác quả nhiên còn mang theo mùi hương Phật Thủ Cam quen thuộc, Khương Trầm Ngư cầm nó tay, nhớ đến chủ nhân của chiếc áo biết chịu giày vò đến nhường nào trong căn phòng kia, nỗi xót xa kìm được dâng trào trong tim.

      Rất hoang mang, rất sốt ruột, rất lo lắng, rất bi thương... dường như hết thảy cảm xúc tiêu cực thế gian đều đè lên thân thể nàng, đau đớn đến gần như tê dại.

      Mà chính vào lúc đó, cửa phòng cọt kẹt mở ra, Giang Vãn Y bước ra ngoài, dặn dò hai tên thị vệ vài câu, định quay người vào, Khương Trầm Ngư nhẫn nhịn được nữa, chạy lên trước hỏi: "Công tử bị làm sao? Công tử làm sao vậy? Rốt cuộc chàng bị làm sao?".

      Giang Vãn Y do dự lát, thận trọng đáp: "Ngài đỡ hơn rồi, muội đừng quá lo lắng...".

      "Rốt cuộc công tử mắc bệnh gì? Tại sao lại đột ngột thành như thế? Công tử bệnh bao lâu rồi? Nghiêm trọng ? Trong chiếc bình kia là thuốc phải ? Tại sao uống thuốc rồi mà vẫn đỡ". Nàng càng càng sốt ruột, cuối cùng dường như càng càng loạn, " liên quan đến Di Thù sao? Có phải có người hạ độc chàng ? Có người muốn uy hiếp chàng phải ? Là hoàng thượng...".

      Giang Vãn Y lập tức ngắt lời nàng: "Thục phi nương nương!".

      Khương Trầm Ngư cả kinh, cách gọi này tựa như chiếc chùy nặng, nện mạnh vào trái tim nàng, đồng thời cũng nện bay hết mọi cảm xúc của nàng.

      Nàng co rúm lại, lộ vẻ đau đớn.

      áy náy thoáng lóe lên trong mắt Giang Vãn Y, quay người định vào phòng, tay áo lại bị giữ chặt. bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt e dè của Khương Trầm Ngư, ánh mắt ấy mềm yếu đến khó tả, nhưng lại như vô số sợi tơ, đủ để bó chặt bất cứ người nào.

      Khương Trầm Ngư cứ nhìn cách khổ sở đáng thương như thế, túm tay áo , ngón tay ngừng run lật bật, bằng thanh rất khẽ rất khẽ: "Hãy... hãy cho muội ...", ngừng lại lát, lại gọi: "Sư huynh... cầu xin huynh".

      Sắc mặt Giang Vãn Y hơi biến đổi, thể cự tuyệt được nữa. Bởi vì nước mắt của Khương Trầm Ngư lăn xuống.

      Những giọt lệ to tròn, đọng lại bờ mi như dùng mực đen vẽ phác, sau đó mau chóng lăn xuống, khiến đôi mắt nàng càng sâu thêm, đen thêm, làn da nàng càng nhợt nhạt thêm. Hai thứ tương phản, càng nổi bật vẻ đẹp yếu đuối đến kinh người.

      "Sư huynh, xin hãy cho muội, muội thực , thực rất lo lắng, cầu xin huynh, cầu xin huynh đấy, sư huynh...".

      Nàng khóc thành tiếng.

      Mặt Giang Vãn Y hết trắng lại xanh, hết xanh lại trắng, cuối cùng thở dài, thấp giọng than: "Công tử mắc bệnh tim".

      "Bệnh tim?". Khương Trầm Ngư trợn trừng mắt.

      Giang Vãn Y ừ tiếng, "Di truyền bẩm sinh. Mẫu thân của ngài cũng bị bệnh này mà qua đời".

      Khương Trầm Ngư nghĩ đến những chuyện về Cơ mà nàng được nghe trong thọ yến của phụ thân hai năm về trước, mẫu thân chàng qua đời trong dịp ấy, lẽ nào bây giờ lại đến lượt công tử?

      "Vậy công tử?".

      Giang Vãn Y cụp mắt, thần sắc ủ rũ, Khương Trầm Ngư vội vã nắm tay , cuống quýt gọi: "Sư huynh".

      Giang Vãn Y ngần ngừ mãi, cuối cùng mới trả lời: "Công tử mắc bệnh lâu, lại thêm mệt mỏi tích tụ, lao lực quá độ, khí huyết ngưng trệ, hỏa tâm thiêu đốt, thể trị tận gốc, bây giờ điều duy nhất có thể làm là ôn dương bổ khí, lấy tả phù chính...".

      "Muội nghe hiểu...". Khương Trầm Ngư thầm, "Sư huynh, những lời huynh , muội đều hiểu...".

      Trong mắt Giang Vãn Y lộ vẻ đau thương, chậm rãi : "Có nghĩa là nếu công tử có thể quan tâm đến bất cứ ngoại nào, chỉ tĩnh tâm điều dưỡng, có lẽ còn có thể có năm năm tuổi thọ".

      "Còn nếu thể?".

      "Cùng lắm chỉ năm".

      Khương Trầm Ngư bỗng cảm thấy sức mạnh to lớn ập tới, sau đó, hung hăng xé toạc nàng từ đầu đến chân.

      Nàng chớp mắt, ngã ra đằng sau, Tiết Thái bên cạnh bất giác đưa tay đỡ, kết quả là cũng ngã lăn ra đất.

      Giang Vãn Y vội vàng bước lên sờ mũi nàng, liền thở phào với Tiết Thái: "Nàng ấy chỉ là kinh hãi quá độ, bị ngất thôi".

      Tiết Thái nằm dưới người Khương Trầm Ngư, nghiến răng : "Mau nhấc nàng ta ra khỏi người ta! Trông gầy mà nặng quá, ta sắp bị đè chết rồi".

      Giang Vãn Y sai thị vệ đỡ nàng về phòng, khi quay lại phòng Cơ , thấy Cơ ngồi tựa giường, tuy sắc mặt còn xám xịt, nhưng mắt sáng trong trở lại.

      "Tại sao công tử ngủ lát?".

      nhìn , khẽ thở dài: "Ngươi nên cho nàng ấy biết".

      Giang Vãn Y cười khổ: "Thuộc hạ biết". Ngừng lát, lại : "Nhưng, khi nàng ấy dùng ánh mắt đó nhìn thuộc hạ, gọi thuộc hạ là sư huynh, thuộc hạ có cách nào từ chối nàng ấy, khước từ bất cứ cầu nào của nàng ấy... Xin lỗi...".

      cúi xuống nhìn lồng ngực của mình, hỏi sang chuyện khác: "Ta thực chỉ còn có thế sống năm năm nữa?".

      Giang Vãn Y xòe tay bất lực: "Như thế đòi hỏi công tử phải tịnh tâm tu dưỡng...".

      "Vậy coi như có năm năm ". Cơ mỉm cười, " nghìn tám trăm hai mươi lăm ngày, có thể làm được rất nhiều chuyện".

      Giang Vãn Y nổi giận: "Công tử!".

      giơ tay ra, ngăn tiếp: "Ta biết, Vãn Y, những gì ngươi muốn , ta đều biết cả, cơ thể của mình thế nào, ta là người nhất. Ta quá , đúng thế, tất cả những chuyện này, ta đều quá ...". đến sau cùng, giọng càng lúc càng , cơ hồ nghe thấy.

      Giang Vãn Y tới, đặt chiếc bình vào tay chàng: "Đây là loại thuốc Hộ Tâm Hoàn tốt nhất mà thuộc hạ có thể chế ra, có thể giải cơn đau đớn nhất thời khi ngài phát bệnh. Nhưng loại thuốc này thể chữa bệnh tận gốc... Nghe thuộc hạ câu, công tử, núi xanh còn đó(7)...".

      nhìn chằm chằm chiếc bình thủy tinh trong suốt đó ánh mắt lúc sáng lúc tối, "Thế nhưng, mười trượng hồng trần, đời này của ta, ngày tháng ngắn ngủi mà vướng bận... lại quá nhiều...".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :