1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Họa quốc Hoàng thượng, danh hiệu của bổn cung là Tuyệt Sát - Giang Hồ Dao (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 54.2: Ai là kẻ đứng sau mọi chuyện (2)
      Edit: cereniti


      "Thuộc hạ vô năng!"

      Ám ảnh chưa từng cảm thấy xấu hổ đến vậy.

      "Vô năng? Ngươi đúng quả vô năng! Bất quá bây giờ phải là lúc so đo chuyện này." Đôi mắt Lãnh Vô Tâm như là điểm tụ tập của các đợt gió xoáy lớn: ", tất cả mọi chuyện ngươi biết, cũng như mọi suy luận của ngươi cho Bổn cung. Hôm nay, là cơ hội duy nhất cũng như cuối cùng Bổn cung cho ngươi. Nếu lần này, các ngươi vẫn khiến Bổn cung hài lòng, vậy ta ngại đổi hai ám ảnh* mới."

      (*): gián điệp trong đêm

      "Vâng"

      "Vâng"

      Hai thanh từ hai nơi khác nhau truyền đến. là từ người quỳ gối trước Lãnh Vô Tâm, đến từ trong bóng tối. văn võ, là bảo vệ, là quân sư.

      "Thuộc hạ tra được, tin tức được lan truyền từ năm ngày trước, là do người tên Vương Hán, rất lỗ mãng giang hồ. Nhưng, người người nọ cũng có gì đáng phải hoài nghi, cũng giống kẻ có thể tạo nên đợt bạo động đến vậy."

      Năm ngày trước?

      Thiếu nữ cười lạnh, công tử đứng bên cạnh nàng hệt như hoa sen, nhàng cầm lấy cánh tay thiếu nữ rủ xuống ở eo bên, yên lặng được lời nào.

      Thiếu nữ tựa như biết ý, nhàng cúi đầu, khóe miệng như mỉm cười.

      Thiếu nữ cực đẹp, cực thanh lệ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sát khí rất nặng, giờ nàng cười, song lại toát ra sát khí, càng tuyệt đỉnh thanh nhã đến cực hạn.

      Nếu phải thiếu nữ khẽ nhăn chân mày, biểu nàng tại rất phiền muộn, người nào có thể đoán được, nàng tại đối mặt với tình huống nguy hiểm tột cùng.

      "Bổn cung muốn nghe những lời thừa thải này. Tinh giản lời của mình, tiếp cho Bổn cung."

      Giọng ám ảnh khẽ nấc, chốc lát lại tiếp tục: "Thuộc hạ nghĩ, tình cảnh tại điện hạ tương đối nguy hiểm. Cách điện hạ tròn mười tám tuổi còn kém ba tháng, nếu là điện hạ gặp chuyện may, như vậy ••••••"

      Câu kế tiếp chợt dừng lại, rồi lại được tiếp tục: "Cho nên, thuộc hạ hoài nghi người đó là Đại hoàng tử. Trong chuyện này Đại hoàng tử là người được lợi nhất."

      Lãnh Vô Tâm nhăn mày.

      Ám ảnh phân tích có thể là khá đúng. Nhưng trực giác nhiều năm cho nàng biết đó phải là Đại hoàng tử. Hơn nữa, theo quy định của đế quốc, người hoàng tộc được phép ra ngoài. Thời gian của khớp. Nhưng phải thể làm được, trừ phi có người khác giúp .

      Nhưng, đó là ai?


      CHƯƠNG 54.3: Ai là kẻ đứng sau mọi chuyện (3)
      Edit: cereniti


      "Đây chính là lời ngươi nên ư? phân tích thay cho bổn cung sao?"

      Ngữ khí của Lãnh Vô Tâm vô cùng hung bạo.

      Đây chính là phân tích ư? Quá mức vô dụng! Đại hoàng tử đương nhiên phải hoài nghi, nhưng nàng tin, khả năng của ám ảnh cũng chỉ đến mức này.

      Giọng điệu của Lãnh Vô Tâm chút thiện cảm, cái cúi đầu của ám ảnh thấp càng thêm thấp.

      tự nhiên biết mình những điều thừa thải, nhưng có chút chuyện cùng tin tức, thể xác định có nên cho điện hạ biết hay . hoặc , chọn lựa nào cũng khiến điện hạ lâm vào hoàn cảnh khó khăn. là ám ảnh, chức trách quan trọng nhất là diệt trừ tất cả chướng ngại đường của điện hạ. Nếu theo quy củ, kẻ dính dáng đến chuyện này đều bị ám sát. Nhưng, trong đó có người bọn họ biết có nên “đụng tới” hay .

      "Điện hạ, trừ Đại hoàng tử, ra {ám vệ} còn phát được người." Trong giọng có chứa chút e ngại, muốn cho Lãnh Vô Tâm biết.

      Đôi mắt Lãnh Vô Tâm chợt lóe.

      Bàn tay nàng vô ý thức siết chặt tay Nam Cung Vô Thương.

      lưng bàn tay trắng như ngọc thạch của Nam Cung Vô Thương liền lưu lại dấu ngấn của năm ngón tay, màu đỏ cùng màu trắng giao hòa, hết sức đẹp đẽ.

      "Là Mộ Dung Triệt?"

      phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.

      Có thể khiến {ám vệ} do dự như thế, tuyệt đối phải Đại hoàng tử. Ngay từ trước, ám ảnh bên cạnh điện hạ được hưởng quyền lợi cao nhất. Chỉ cần có chứng cớ, bọn họ có thể trực tiếp ám sát người cản trở đường của đế vương. Bất kể đó là hoàng tử hay trọng thần. Nếu phải Đại hoàng tử, người duy nhất có thể làm cho bọn họ do dự, trừ Mộ Dung Triệt, nàng nghĩ còn có ai.

      Dù sao, vì Mộ Dung Triệt. Mà nàng từng đến Phủ Công chúa, và bật ra những lời khó nghe nhất ngay nơi đó. Trước đó, cũng huyên náo trận ngay triều đình. Cho nên, điều bọn họ do dự, phải là thân phận của kẻ đứng sau mọi chuyện, mà là việc nàng có dính líu mật thiết gì tới người đó hay .

      "Điện hạ thánh minh."

      Ám ảnh nhàng dập đầu, chờ đợi được Lãnh Vô Tâm phân phó.

      hồi lâu sau, đáp lại chỉ có đợt gió dịu .

      Sống lưng Lãnh Vô Tâm đông cứng, nhúc nhích.

      Cho dù biết, Mộ Dung Triệt có thể là kẻ đứng sau mọi chuyện, nhưng khi nó được chứng thực, thất vọng ngập tràn tâm trí nàng.

      Thất vọng, liệu có nên đó là nỗi thất vọng về tình của Mộ Dung Triệt hay . Đôi lúc trong khoảnh khắc nàng được chút bình yên, nàng có nghĩ đến , Mộ Dung Triệt, nàng, có hay , đúng hay sai? Đáp án, tại, nàng rốt cục có đáp án.


      CHƯƠNG 54.4: Ai là kẻ đứng sau mọi chuyện (4)
      Edit: cereniti


      Mộ Dung Triệt có lẽ Lãnh Vô Tâm. Nhưng là Lãnh Vô Tâm “kia” chứ phải nàng, Mộ Dung Triệt từ đầu đến cuối chính là Lãnh Vô Tâm “kia”, là bình yên ngoan hiền hệt như Thiên Sứ, dịu dàng ngồi và cười ở bên cạnh . Là mặc váy dài, vĩnh viễn đứng đợi bên ngoài sân khấu. Là luôn nghe theo , chẳng bao giờ ” trước mặt .

      đó, là nàng, nhưng cũng phải là nàng.

      Lãnh Vô Tâm chân chính có thể cười như Thiên Sứ, nhưng cũng có thể tại lúc mỉm cười, xuống tay giết người chút do dự. Lãnh Vô Tâm chân chính có thể ngoan ngoãn chờ đợi ai đó, nhưng thể trở thành ghen ghét những “hoa bướm” luôn vây quanh . Lãnh Vô Tâm chân chính vĩnh viễn thể nào ”.

      Cho nên, tại thời đó, khi Mộ Dung Triệt hiểu nàng còn là Lãnh Vô Tâm trong lòng , ra quyết định cuối cùng, lựa chọn cách giữ lại “nàng” duy nhất trong lòng .

      Mộ Dung Triệt bây giờ, cũng chỉ lặp lại chuyện từng làm thôi.

      Chỉ vì, nàng còn là “nàng” tại thế kỷ hai mươi mốt, cho nên muốn hủy diệt sao?

      Cảm giác bị nước vây quanh, hít thở thông, toàn thân như bị đè nặng, Lãnh Vô Tâm lặng lẽ rùng mình.

      Nếu hỏi nhược điểm lớn nhất của nàng là gì, có lẽ chính là nước?

      Song, cách Mộ Dung Triệt trước đây chọn, là để cho nàng sợ hãi chìm dần trong nước, nhưng còn lần này? Vì cái gì mà quyết định giết chết nàng? Như thế có thể để ôm nàng ư, thổ lộ tình với nàng nếu có ư?

      Chân mày của nữ tử áo đen nhíu lại càng thêm chặc, bàn tay Nam Cung Vô Thương bị Lãnh Vô Tâm nắm, móng tay đâm sâu vào trong da thịt . Máu tươi dần chảy dọc theo nơi hai bàn tay kết hợp.

      "Vô Tâm, chúng ta trở về thôi •••••• đứng đây truy cứu cũng có ý nghĩa. Chuyện xảy ra, điều chân chính phải làm, là lựa chọn cách giải quyết nó, phải sao?"

      Thanh thanh nhã có chút mê mị đột ngột vang lên.

      Là của Nam Cung Vô Thương.

      Ám ảnh dĩ nhiên biết nên làm gì, nhàng dập đầu: "Điện hạ, chuyện xảy ra, Phò mã sai. Thuộc hạ cũng cảm thấy, chuyện quan trọng tại là nên giải quyết nó như thế nào."

      Lãnh Vô Tâm chấn động, mạnh mẽ đè nén nhịp tim loạn.

      Thứ chờ đợi bọn họ, chính là tương lai thể đoán trước •••••

      Gương mặt dường như đóng băng: "Bổn cung biết, bổn cung có chuyện phải rời ngay. Khi các ngươi ở lại đây, Bổn cung hy vọng bên ngoài lại lần nữa phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nếu •••••• có người làm loạn, như vậy •••••• cách sát vật luận*!"

      (*): tùy ý giết chết, cần truy lý do.

      Cách sát vật luận!

      Bốn chữ vừa rơi xuống, Lãnh Vô Tâm cùng Nam Cung Vô Thương liền cầm tay nhau rời .



      CHƯƠNG 55.1: Đệ nhất danh kỹ (1)
      Edit: cereniti


      Lời đồn thổi ở bên ngoài, dần lan truyền với tốc độ khá nhanh vào trong đế quốc.

      Trước khi Nam Cung Vô Thương cùng Lãnh Vô Tâm rời , Lãnh Hạo ra gặp riêng họ, biết những gì, mà khi Lãnh Vô Tâm gặp lại Lãnh Hạo, thân thiện hơn chút ít. Chắc Nam Cung Vô Thương ra ít chuyện mà Dao Cơ đến chết vẫn thể thốt ra với

      Xe ngựa nhanh, bốn con Hãn Huyết Bảo Mã kéo xe, tuyệt đối khiêm tốn cùng xa hoa.

      Trong xe ngựa, Lãnh Vô Tâm cùng Nam Cung Vô Thương tự tìm vị trí riêng, nhắm mắt yên lặng gì. Trong thâm tâm, hai người biết rất , khi Lãnh Vô Tâm lộ diện, tạo nên đợt sóng to gió lớn thế nào.

      Cho nên, việc đầu tiên cần làm chính là bình ổn tâm trí bản thân, sau mới có thể đủ năng lực đối mặt với sóng gió sắp đến.

      "Ta cần tìm người."

      Nam Cung Vô Thương đột nhiên mở mắt, : "Người đó rất quan trọng."

      Thiếu nữ thay đổi màu váy áo quen thuộc thành màu lam, nàng ngồi yên chút dao động.

      "Đến Duyệt Châu."

      giọng phân phó.

      Duyệt Châu, ở tại phía nam Hợp Quốc, cũng là trong những thành trì nổi tiếng nhất thiên hạ, phải bởi vì tòa thành trì này có chế độ quân gì đặc biệt hơn người. Càng phải vì tòa thành trì này có những thứ mà nơi khác có.

      Duyệt Châu nổi tiếng khắp thiên hạ, là nhờ vị nữ tử. Xác thực mà , là nhờ vị giai nhân, tuyệt đại hồng nhan.

      Đệ nhất danh kỹ được cả thiên hạ công nhận —— Thần Nguyệt.

      Thần Nguyệt, e thẹn thiên thành, khuê tú gấp trăm lần Bách Lưu Ly, lại tuyệt đại phong hoa. Mà điều khiến cho người đời trầm mê, phải là ở vẻ đẹp của nàng, mà là ở tài cầm kỳ thư họa tuyệt diệu.

      Quả nhiên là nữ tử tài sắc vẹn toàn hiếm thấy.

      Thần Nguyệt còn là nữ tử bán nghệ bán thân, nàng mặc dù lưu lạc phong trần, nhưng tuyệt đối bán thân, cho dù là kẻ có nhiều địa vị, nhưng khi tới Thần Nguyệt Quán, cũng phải tuân theo quy tắc của nàng.

      Nàng chỉ là đệ nhất danh kỹ, còn là thiên hạ đệ nhất kinh doanh Thanh Lâu.

      Thần Nguyệt ••••••

      Tin đồn về Thần Nguyệt quá nhiều, e rằng mấy ngày mấy đêm cũng hết. Lãnh Vô Tâm cũng nghe qua, cho nên, tại lúc Bách Lưu Ly khiêu khích, mới có thể về Thân Nguyệt để châm chọc nàng.


    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 55.2: Đệ nhất danh kỹ (2)
      Edit: cerreniti


      Khi tới Duyệt Châu là hoàng hôn, đèn lồng treo đầy cao, hổ là Duyệt Châu, chốn phồn vinh, tửu lâu lộng lẫy, tốp năm tốp ba. năm bước thấy được lầu, ba bước liền thấy được biển. Đại để chính là hình dung tình cảnh này?

      Khoảng chừng giờ Thân, mọi người tụ tập nhiều hơn, phần nhiều là các nam tử. Từ bình dân đến quý tộc, đủ mọi dạng người. Hầu như tụ tập đủ các nam tử thiên hạ.

      Đây là tòa thành có phân biệt đêm ngày, ngựa xe luôn chạy ập như nước.

      Người dân hối hả, nhưng lại tự động nhượng đường cho xe ngựa Lãnh Vô Tâm. Cũng phải vì bọn họ biết Lãnh Vô Tâm tới, mà là do mảnh ngọc bội Nam Cung Vô Thương treo xe ngựa trước khi vào thành.

      ngọc bội có khắc chữ Nguyệt, phồn chữ cố tình cong lại tựa như ánh trăng tròn, trong trẻo lạnh lùng trong đêm tối.

      Ở Duyệt Châu, vô luận ngươi thuộc tầng lớp nào, dù có là đại nhân, tại đây người người đều ngang hàng. Vậy nên, căn bản nhường đường chỉ vì cỗ xe ngựa đẹp đẽ.

      Lãnh Vô Tâm lời nào, nhưng người nàng lại toát ra luồng khí lạnh băng.

      Miếng ngọc bội, nàng biết, nàng vốn phải kẻ ngốc. ràng đó là vật của Thần Nguyệt. Có thể làm cho người dân tại Duyệt Châu nhường đường, cũng chỉ có Thần Nguyệt. Xem ra, Nam Cung Vô Thương từng là khách quen của Thần Nguyệt.

      Bởi vì có người nhường đường, xe ngựa rất nhanh liền tới lầu các bật nhất tại Duyệt Châu, kiến trúc tại lầu các này phải quá hoa lệ, căn bản chỉ lấy trúc làm chủ, cả lầu đều chỉ có tông màu xanh biếc.

      Cùng màu với tấm lụa mỏng đón gió tung bay.

      Ở tại nơi xa hoa trụy lạc như Duyệt Châu, nơi này thể hấp dẫn ánh mắt của người qua đường. Đây chính là điểm thông minh của Thần Nguyệt chăng, nếu làm nó đẹp đẽ hoa lệ như những tửu lâu khác, đây cũng chỉ là nơi tầm thường. Cho dù có phồn hoa nhưng lại lưu danh vạn trạng.

      Khi đó, đến cuối cùng, vẫn làm rung động lòng người. Mà Thần Nguyệt, khi làm điều ngược lại, bắt mọi người lòng để ý tới nơi này, lựa chọn cách thức tự nhiên lại mất tao nhã, thanh cao, tòa trúc lâu, chỉ thỏa mãn thú tìm kiếm cái lạ của những kẻ có tiền, còn cả đam mê học hỏi văn vẽ của những nho sĩ.

      Xe ngựa thong thả dừng lại, phu xe nhàng vén bức rèm che trước kiệu của Lãnh Vô Tâm. Cung kính cúi đầu: "Điện hạ, Phò mã. Duyệt châu - Thần Nguyệt lâu đến."

      Lãnh Vô Tâm vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần, làm như nghe thấy, mà Nam Cung Vô Thương vẫn chỉ cười , ý bảo phu xe hạ bức rèm xuống ••••••

      "Vô Tâm, cùng chứ?"

      Gió lướt qua, mang theo quyến rũ lạnh mát đến rợn người.

      Lần này Nam Cung Vô Thương ra ngoài hề có ý định mang mặt nạ da người, để lộ ra bộ mắt nghiệt, da thịt chút tỳ vết.

      CHƯƠNG 55.3: Đệ nhất danh kỹ (3)
      Edit: cereniti



      Lãnh Vô Tâm trả lời, càng cử động, nàng tựa như ngủ thiếp . Nhưng, Nam Cung Vô Thương biết phải vậy, có cơ sở, chỉ là trục giác cho biết, Lãnh Vô Tâm hề ngủ.

      "Nguyên nhân."

      Hồi lâu sau, thiếu nữ đột nhiên mở miệng.

      "Bởi vì nơi này là nơi có thông tin nhanh nhất, hơn nữa, Thần Nguyệt là nữ tử dũng cảm hiếm có."

      Lý do đầu tiên, nàng tự nghĩ ra được. Còn về lý do thứ hai, Lãnh Vô Tâm có chút kinh ngạc.

      Cũng phải bởi vì ghen ... thứ nguyên nhân nhàm chán, mà là vì Nam Cung Vô Thương thế nhưng lại khen ngợi người, hơn nữa đối phương còn là . thể phủ nhận, Thần Nguyệt là nữ tử thông minh, nhưng là, thông minh cùng dũng cảm có liên quan tới nhau ư?

      "Ta là nữ nhân."

      Ý tại ngôn ngoại*, Nam Cung Vô Thương đương nhiên hiểu. Đây là ăn ý giữa hai người. Lãnh Vô Tâm nữ nhân, mà Thần Nguyệt Lâu hiển nhiên phải là địa phương mà nữ tử nên vào. Nhưng, thừa hiểu nàng, chỉ cần Lãnh Vô Tâm muốn vào, tất nhiên là có cách vào.

      (*): lời sao ý vậy.

      Chỉ e rằng, Lãnh Vô Tâm căn bản muốn vào.

      "Vào thôi, trong thiên hạ còn có nơi nào ngươi vào được ư?"

      chút vòng vo, Nam Cung Vô Thương dẫn đầu, bước xuống xe, vươn tay, chờ đợi Lãnh Vô Tâm.

      Lãnh Vô Tâm tuyệt đối vào, rất đơn giản, nơi có được tin tức nhanh nhất vốn chính là kỹ viện, mà nơi có được tin tuyệt mật và thần tốc nhất, đương nhiên là kỹ viện tốt nhất. Bởi vì loại kỹ viện này, người vào phải quan viên chính là hộ giáp. Người bình thường định thể nào tiến vào.

      Cho nên.

      Vươn tay, nhàng đặt nó vào trong tay Nam Cung Vô Thương, tùy đường dẫn dắt, tiến vào Thần Nguyệt Lâu.

      Nội thất bên trong Thần Nguyệt Lâu khá tương xứng và liên quan nhiều với phong cách bên ngoài, mang theo xúc cảm phong trần, đại sảnh hình vòng tròn, xung quanh là những tấm nệm ngồi êm. Trung tâm là vũ đài lớn

      Tạo hình vũ đài rất đặc biệt, phía là lụa mỏng tung bay, làm con người ta thể nhìn bóng hình uyển chuyển chiến đấu bên trong? Hơn nữa ánh đèn quá mức sáng, mơ mơ hồ hồ mới có thể phân biệt người nào với người nào. Vậy mà lại khiến con người ta có cảm giác như được thoải mái nghỉ ngơi, lay động lòng người.

      Khi Nam Cung Vô Thương cùng Lãnh Vô Tâm bước vào trong đến màn biểu diễn cao triều, người ngồi xung quanh vũ đài như ngừng thở, thế nhưng nhìn thấy đôi nam nữ đột ngột bước vào.


      CHƯƠNG 56.2: Người của Thần Nguyệt (2)
      Edit: cereniti


      Sau hồi chuyện vui, người quan trọng trong cuộc tới.

      "Thần Nguyệt!"

      "Trời ạ! Quả nhiên là Thần Nguyệt!"

      " là Thần Nguyệt!"

      "Thần Nguyệt nương!"

      Người người điên cuồng di chuyển quanh chỗ ngồi.

      Lãnh Vô Tâm chợt ngửng đầu lên ••••••

      Khi đó, hai nữ tử đều biết, cái nhìn đối mặt nhau này, số phận về sau của họ nhất định ngừng dây dưa lẫn nhau. Nam Cung Vô Thương càng ngờ, lần gặp mặt này, thiếu chút nữa phá hủy cuộc đời của .

      hồi tình cảm phong hoa tuyết nguyệt, cũng hoàn toàn vinh dự trở thành đợt phong hoa đại loạn khắp thiên hạ. Sư quan đời sau có dùng hết văn chương, cũng thể thể cách trau chuốt câu chuyện tình cảm này.

      Cất bước xuống lầu, dáng dấp thiếu nữ rất bình thường, ngũ quan nhìn kỹ cũng có phần nào đặc biết. Y phục bằng vải thô, căn bản cũng có bất kỳ vật phẩm trang sức, trừ cây mộc trâm làn tóc đen. Vậy mà, quanh người nàng lại có làn khí chất thánh khiết khiến ai dám nhìn thẳng, phải gọi cái khí chất thánh khiết này bằng cái tên gì?

      Khuynh tâm!

      Cho dù hồng nhan vạn thiên, cũng so được nụ cười của giai nhân.

      Nhìn vườn hồng nghìn hoa, nhìn sắc thái của hàng trăm , rồi lại quay đầu nhìn Thần Nguyệt, quả như ánh trăng bạc trời cao chỉ có thể ước ao ngắm nhìn chứ thể chạm vì sợ ô uế.

      Thần Nguyệt kỳ nhân, mỗi động tác, mỗi phần nụ cười, đều là vừa vẹn ưu mỹ. Lãnh Vô Tâm phải thừa nhận, đây là nữ tử đẹp nhất nàng từng gặp. Ngoài vẻ đẹp, khí chất của nàng càng thêm làm cho người ta mất hồn.

      "Nhanh đến kinh hồn, uyển như du long. Hoa cỏ thu tắm mình dưới nắng, hoa tốt xuân tùng. Phảng phất nhàng như ánh trăng, tuyết bay phấp phới trong gió. Mong ngóng chi, ánh bình minh; vội vả mà xét chi, hoa sen dưới đầm. Dịu dàng vừa phải, dài ngắn hảo hợp. Bờ vai như được gọt thành, eo thon . Dung mạo thể hơn, rực rỡ sáng ngời. Búi tóc đơn giản. Môi mọng nước, răng trắng tinh, đôi mắt sáng, má lúm đồng tiền •••••"

      Trích - “ lá thư ngây ngô” - Lạc Thần Phú .

      57.1 Vào màn làm khách (1)


      Tại đại lục này,《Lạc Thần Phú 》 được xưng là tác phẩm của Thánh Nhân Lan Tâm công tử Cố Lan sáng tác vì nữ tử mến. Dĩ nhiên, đây chẳng qua là phần lớn người đều nghĩ thế, như người dân bình thường của đế quốc đều biết, bài thơ ca này là Cố Lan làm vì đế vương khai quốc Thượng Quan Nhận. Mà mấy ai biết được, bài thơ ca này là đế vương khai quốc Thượng Quan Nhận làm, do Cố Lan ghi chép lại mà thôi. Chỉ có Lãnh Vô Tâm ràng nhất, bài thơ ca này chỉ lưu truyền nơi gọi là Trung Quốc đại lục. Nhưng mà, ra cũng có ai tin, đương nhiên, cũng cần thiết phải ra.

      Mỗi người có cách sống khác nhau, cẩn thận xem qua điển tích, đối với nữ tử kiêu ngạo như Thượng Quan Nhận, nàng dĩ nhiên là người đầu tiên đồng ý kèm thêm《Lạc Thần Phú 》này lên tên mình rồi.

      Điểm này, ở trong điển tích cũng có ghi lại. Khai quốc ba năm, sử quan (quan chép sử) sửa sang lại Ngôn ngữ Đế Vương nhật hành, câu thứ nhất《Lạc Thần Phú 》, Đế vương viết: phải ta làm, vậy là thần tích .

      Tại mặt sau của sử ký thứ nhất, là cảm nghĩ của phần đông Đế vương nối nghiệp. Đại khái đều là cảm khái khiêm tốn của Thượng Quan Nhận. Lại biết được, căn bản Thượng Quan Nhận dối, càng có ý khiêm tốn. Những câu Thượng Quan Nhận từ đầu đến cuối đều là , chỉ là bọn họ tin mà thôi, bọn họ cần vị thần, cho nên cho dù Thượng Quan Nhận phải là thần, cũng bị thần hóa.

      ‘’Tiểu nữ tử trong《Lạc Thần Phú 》 quá mức mến Lan Tâm công tử: Nhanh đến kinh hồn, oai phong như du long (rồng cuốn). Vẫn hoảng sợ biết, ngày đó khi Lan Tâm công tử sáng tác ra phú thi này nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc như thế nào? ‘’

      Quanh co luẩn quẩn, nữ tử bước từng bước như sen nở, mở miệng thanh tự có ý tứ hàm xúc nhàng.

      Lúc này Lãnh Vô Tâm mới chú ý tới, tuy rằng Thần Nguyệt có dung mạo kinh thế, nhưng lại xem như có thân da thịt trắng nõn mà mỹ nhân cần có. Vả lại dáng người vô cùng cân xứng, lại kèm theo nhu nhược. Mỗi bước đều nhàng , giống như khiêu vũ. chỉ như vậy, càng làm cho người khác ngạc nhiên là, trong mắt người bình thường, da thịt của Thần Nguyệt chỉ trắng, mà còn thoáng màu sắc trong suốt. Băng cơ ngọc cốt (thanh cao thoát tục), đại khái chính là loại cảm giác này đây.

      Biết phát huy sở trường của chính mình đến tối đa, dùng sở trường của mình để che dấu khuyết điểm, nữ tử như vậy, khó trách có thể làm cho nam tử trong thiên hạ đều trầm mê, vì nàng xua như xua vịt…..


      57.2 Vào màn làm khách (2)


      Mặc dù Thần Nguyệt là hướng về chỗ ngồi của đám thư sinh , nhưng mà đôi mắt sáng như nước mùa thu lại hề chớp nhìn Nam Cung Vô Thương đứng bên cạnh Lãnh Vô Tâm, chợt lóe lên bi thương.

      ‘’Mỹ nhân như họa, giang sơn như họa, tại hạ cảm thấy, nữ tử mà Lan Tâm công tử từng gặp nhất định phải tốt đẹp nhất như mọi người suy đoán, cũng giống như nữ tử thần trì. Nhưng mà, ngay lúc ấy, trong lòng công tử nhất định là tồn tại tốt đẹp nhất, cho nên, nhanh đến kinh hồn, oai phong như du long (rồng cuốn).’’ Nam Cung Vô Thương vẫn đứng bên cạnh Lãnh Vô Tâm nhàn nhạt tiếp lời.

      Đôi mắt Thần Nguyệt sáng lên, cả buổi tối là lần đầu tiên mỉm cười : ‘’Công tử giải thích luôn làm cho Thần Nguyệt tin phục. Tất cả mọi người đều biết, cả đời Lan Tâm công tử thành thân, mà cư tại ngôi nhà trong rừng trúc ở Ung Châu. Nhanh đến kinh hồn, oai phong như du long, tình , mặc dù cuối cùng thể viên mãn, nhưng cũng làm cho công tử hoài niệm mà hối tiếc nhỉ?‘’

      Thần Nguyệt chưa dứt lời, mọi người ở phía dưới thấp giọng hưởng ứng. Có người lòng hòa cùng, có người vì Thần Nguyệt là kỳ nhân. Nhưng vô luận là loại nào, ánh mắt bọn họ nhìn Thần Nguyệt so với khi nhìn vũ cơ tên Mị Nhi sạch hơn gần như có tạp chất.

      ‘’Ngươi phải Lan Tâm công tử, làm sao biết Lan Tâm công tử có ý hối hận?’’

      Trong đại sảnh, giọng lạnh nhạt của nữ tử đột ngột vang lên, áp chế phòng kiều diễm. Vốn là tiêu điểm của đám đông xung quanh, sắc mặt Thần Nguyệt lập tức tái nhợt, điềm đạm đáng , mang theo chút lúng túng.

      ‘’Ngươi phải Lan Tâm công tử, dựa vào cái gì mà bình luận có hối hận hay ?’’

      Thần Nguyệt sắc mặt trắng xanh trắng bệch.

      Đây nhất định là chất vấn, cho dù ả có né tránh, cũng thoát khỏi. Ả thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải Lãnh Vô Tâm đến Thần Nguyệt lâu là muốn gây phiền toái hay ? Đương nhiên, khi Lãnh Vô Tâm ra lời này, tất cả mọi người ở trong đại sảnh đều cảm thấy nàng là đến để khiêu khích.

      Thực ra bọn họ đều hiểu lầm, Lãnh Vô Tâm có ý khiêu khích gì cả, chẳng qua là cảm thấy trong lời của Thần Nguyệt có sơ hở, cho nên mới chế giễu lại. Vì Lãnh Vô Tâm quá ngạo mạn, nên tuyệt đối cố tình khiêu khích bất kỳ kẻ nào. Nàng là xà, chỉ cần đụng đến giới hạn của nàng, nàng chủ động xuất kích. Nếu đụng đến giới hạn, nàng tuyệt đối bỏ qua.

      khí, bắt đầu cứng ngắc, rơi vào cục diện bế tắc… Lãnh Vô Tâm hề mở miệng, Thần Nguyệt cũng đáp lời.


    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      58.1 Nam Cung Vô Thương, ngươi đáng chết! (1)

      ‘’Nếu Thần Nguyệt thể bình luận Lan Tâm công tử có hối hận hay , như vậy Vô Tâm ngươi phải là cũng thể bình luận?’’ Hồng y công tử đột nhiên mở miệng Trong lúc đó cái nhăn mày nụ cười, dĩ nhiên là phong hoa tuyệt đại. khí lần nữa dừng lại. tại mọi người thể phân tích đây là tình huống gì. thể đoán được hồng y công tử đến tột cùng là ở bên nào.

      là thiếu niên đứng bên Thần Nguyệt , sao lại mang nữ tử khác vào Thần Nguyệt lâu, ràng là cho Thần Nguyệt khó chịu. Mà cho là vậy , lúc Thần Nguyệt khó xử tại thời khắc mấu chốt, lại lên tiếng giúp. Làm cho nữ tử bên cạnh khó chịu. đứng về phía thiếu nữ áo lam bên cạnh , lại còn khăng khăng ra lời này.

      Con ngươi Lãnh Vô Tâm chợt lóe, từng chút đảo qua mọi người trong ánh mắt thoáng ra đùa giỡn cùng ý cười tàn ác với bộ dáng biểu tình của Thần Nguyệt. Cứng nhắc rút tay từ trong tay Nam Cung Vô Thương ra. Nam Cung Vô Thương cả kinh, lần này , dĩ nhiên biết làm tổn thương đến Lãnh Vô Tâm, nhưng lần này nhất định phải . Lát nữa còn cần Thần Nguyệt hỗ trợ, nếu là tại trở mặt làm ầm lên, tình phía sau chỉ sợ dễ làm.

      Nhưng ngờ Lãnh Vô Tâm lại có phản ứng lớn như vậy. Ở trong trí nhớ , Lãnh Vô Tâm người cũng như tên, lãnh mạc(thờ ơ, hờ hững) đến cực điểm, đối với người nàng quan tâm, hoàn toàn đếm xỉa đến.

      Nhưng mà, cho dù Nam Cung Vô Thương khôn ngoan đến đâu, cũng lường đến, câu , đụng đến giới hạn của Lãnh Vô Tâm. Cho dù nàng lãnh mạc, nhưng cũng có kiêu ngạo cùng nguyên tắc của chính mình. Nàng tuyệt đối dễ dàng tha thứ cho nam nhân của mình giúp nữ nhân khác, làm cho nàng khó xử! Mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì!

      cần là vì muốn bảo hộ, những tình tiết cẩu huyết(máu chó) như vậy nàng xem đủ và nghe đủ rồi. Cho là bảo vệ, so với trực tiếp tổn thương còn nghiêm trọng hơn. Nàng phải thần, phải thánh nhân, thể có cảm xúc. Bởi vì rất quan tâm, cho nên có cách nào thờ ơ được.

      Trong nhắt mắt, đôi mắt thiếu nữ áo lam lãnh như băng, cư nhiên làm cho người ta cao nhìn xuống, cảm giác như quan sát chúng sinh. Mãnh liệt uy áp, cơ hồ khiến mọi người thể thở gấp… Thần Nguyệt giật mình, mọi người khác ngây ngẩn cả người.

      Thiếu nữ áo lam bỗng nhiên cười, ý cười xinh đẹp như hàm chứa thánh khiết: ’’Nam Cung Vô Thương, ngươi đáng chết!’’ Đáng chết!


      58.2 Nam Cung Vô Thương, ngươi đáng chết!(2)


      đáng chết! Đáng chết ngàn lần!

      Lạnh lùng phất tay áo, nội lực khiến cho kình phong quét mặt mọi người chung quanh, cứng rắn, như lưỡi đao. số người đứng gần thân thể thậm chí còn lưu lại vài vệt máu, hết sức dữ tợn.

      Mọi người ai dám , cũng có dũng khí tỏ ra phẫn nộ. tại thiếu nữ lam y(áo lam) rất lãnh rất kinh khủng. Tuy rằng ngay từ đầu, Lãnh Vô Tâm cũng rất lạnh, nhưng mà giống như cái lãnh tại, cái lãnh tại hàm chứa sát ý ràng. Sát ý phân biệt bất luận kẻ nào.

      Sau khi kình phòng quét qua, mọi người còn chưa kịp phản ứng, huyết tiêu xuất thủ, tốc độ cực nhanh đánh úp về phía thư sinh. Lúc nãy nàng nhìn ràng là, sâu trong mắt của tên thư sinh kia có chứa nồng đậm khinh thường. Xem nàng là trò cười, phải trả giá đại giới! Thân ảnh quỷ mị, cùng với tốc độ huyết tiêu, bàn tay trắng nõn loạn động, tiếp theo thực hạ sát chiêu.

      ‘’Vô Tâm!’’ Nam Cung Vô Thương ra tay cùng lúc. Ngọc phiến(quạt bằng ngọc) trong tay ngăn kích trí mạng, nhưng có cách nào cản được bóng dáng quỷ mị của Lãnh Vô Tâm, điện quang hỏa thạch, thế nhưng cứng nhắc đẩy thư sinh kia ra khỏi phạm vi công kích của Lãnh Vô Tâm, bản thân ngăn trước mặt. Đôi mắt thiếu nữ lam y chợt lóe, cười quỷ mị, chậm rãi nhắm mắt lại. Tuyệt chiêu tàn nhẫn tạm ngưng.

      ‘’A!’’

      ‘’ Là Lãnh Vô Tâm!’’

      ‘’Trời ạ! Lãnh Vô Tâm xuất ở Thần Nguyệt lâu! Lại là minh chủ võ lâm!’’

      ‘’………’’

      Tiếng thét chói tai, thanh hưng phấn, tiếng gào sợ hãi. Các loại thanh lẫn lộn, Thần Nguyệt lâu luôn luôn an tĩnh lần đầu tiên nổ tung!

      Khi huyết tiêu xuất thủ, tất nhiên Nam Cung Vô Thương liền lường được thân phận của Lãnh Vô Tâm bại lộ. Nhưng mà chưa từng nghĩ đến, Lãnh Vô Tâm cư nhiên coi như thấy, phảng phất như liên quan đến nàng.

      ‘’Nam Cung Vô Thương, ngươi đáng chết!’’ Đây là lần thứ hai Lãnh Vô Tâm lặp lại những lời này, hàn ý thấu xương, đơn giản có thể đóng băng người.

      Người khác biết, nhưng Nam Cung Vô Thương làm sao biết, lần này, Lãnh Vô Tâm nỗi giận. Lúc nãy đáng chết, có lẽ chỉ là hơi tức giận, nhưng bây giờ nổi trận lôi đình rồi. từng ở trong sơn cốc bám dính nàng sáu năm. Đối với thủ pháp giết người khi giận dữ của nàng vẫn hiểu được ít…

      Nếu như Lãnh Vô Tâm tức giận ,muốn giết đối phương đó là như vậy, nhắm hai mắt lại, khóe miệng cười như hoa.

      58.3 Nam Cung Vô Thương, ngươi đáng chết!(3)


      Tiếng hét chói tai liên tiếp, nhưng Lãnh Vô Tâm thành công làm bọn họ câm miệng. Huyết tiêu chuẩn xác xuất thủ, lúc này, Lãnh vô Tâm trao cơ hội cho Nam Cung Vô Thương nữa, huyết tiêu tập kích trong nháy mắt, tung người nhảy cái về phía trước, hai tay xuất chưởng, mũi chân điểm cái, đồng thời nghiêng người đá. Hướng vào tử huyệt của Nam Cung Vô Thương.

      Chiêu thức này, ép Nam Cung Vô Thương phải tránh sang bên. Nếu tránh ra, như vậy huyệt đạo toàn thân bị chiêu thức của Lãnh Vô Tâm đánh trúng, vậy là phải chết thể nghi ngờ. Nếu tránh ra bên cạnh, thư sinh giấu phía sau bị bại lộ, huyết tiêu ngoan tuyệt, được thấy qua, thư sinh kia tuyệt đối có khả năng né tránh kích toàn lực của Lãnh Vô Tâm.

      Khóe môi ra tia cười khổ, nàng là ép . Chưởng phong sắp đập vào mặt, phải do lo lắng quá nhiều. Nam Cung Vô Thương đứng vững vàng bất động, dĩ nhiên là có chuẩn bị cho chiêu kia. Dùng chính mình đỡ công kích của Lãnh Vô Tâm.

      Đây là đánh cuộc. trận đánh cuộc hào sảng. Phần còn lại là dựa vào phân lượng, cũng như lần trước Lãnh Vô Tâm ra trong lúc giận dữ, cũng chỉ ỷ lại vào tình cảm của Lãnh Vô Tâm với .

      Kỳ , nếu phải bảo vệ thư sinh kia, võ công của Nam Cung Vô Thương tuyệt đối có thể ngang hàng với Lãnh Vô Tâm, thậm chí có cơ hội thắng. Dù sao, ở trong chính thống võ công, tại thời điểm Lãnh Vô Tâm bảy tuổi mới tiếp thu, còn Nam Cung Vô Thương thân là người trong hoàng tộc Nam Quốc, hơn nữa thân thể lão hoàng đế Nam Quốc lúc đó tốt. Cho nên sớm tiếp xúc với võ học. Vì vậy, nội lực so với Lãnh Vô Tâm thâm hậu hơn nhiều, vả lại bản thân Nam Cung Vô Thương là thiên tài võ học, nếu cũng vừa bận việc chính , vừa nắm tình hình thiên hạ trong tay, còn có thể làm thiên hạ đệ nhất cao thủ.

      Nhưng mà, ở phương diện nào đó, lại bằng Lãnh Vô Tâm. Lãnh Vô Tâm trải qua sinh tử trong hai thế giới, trong đó kinh nghiệm giết người cùng thủ đoạn so với cao minh hơn rất nhiều. Cho nên, nếu có ngày, hai người đối đầu với nhau, ai thắng ai bại còn chưa biết.

      ''Cùng phương pháp, lần là đủ rồi, hai lần… chết người…’’

      Thế nhưng tốc độ của thiếu nữ đổi, thậm chí còn nhanh hơn. Đôi mắt nhắm chặt, làm cho người ta càng thêm cảm thấy sợ hãi. Thiếu nữ cái gì cũng nhìn thấy mới đúng, nhưng mà, nghe khẩu khí của nàng, ràng là có thể nhìn thấy tất cả, thậm chí thấy hơn so với ai khác.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      59.1 Nếu ta muốn, ai cũng ngăn được!(1)

      ''Nếu ta muốn giết ngươi, ai cũng ngăn được!’’ Lời còn chưa dứt, ra tay rồi.

      Tay trái chưởng đánh trúng ngực trái của Nam Cung Vô Thương, nghĩ tới Lãnh Vô Tâm động thủ, chút đề phòng bị chưởng phong mãnh liệt quét tới lui ba bước.

      bước, hai bước, ba bước…ngừng lát, máu tươi trào ra. Lúc này, quả nhiên Lãnh Vô Tâm làm như lời , xuống tay chút lưu tình. Dĩ nhiên, đây chỉ là mọi người thấy.

      Nam Cung Vô Thương là người ràng nhất, chưởng này của Lãnh Vô Tâm đại khái chỉ dùng bốn phần công lực, đánh vào ngực trái của nhưng vẫn lệch sang bên phải ba phần. Khống chế Lực đạo cực kỳ thỏa đáng, nếu lệch hướng ba phần, chưởng kia, chắc chắn làm tổn thương lục phủ ngũ tạng của . Cho dù có nội lực hộ thể, nhưng mà thể tránh khỏi tổn hại. Nhưng mà, nếu lệch hướng 3 phần, kết quả khác.

      Tránh được tim vị trí quan trọng nhất, đánh trúng tiểu huyết quản gần tim, gây tình trạng huyết áp ổn định, tiếp theo hộc máu. Làm cho người ta tưởng bản thân bị trọng thương, căn bản thực tế bị sao cả. Tăng phần lại rất giả, thiếu phần quá ác.

      Nam Cung Vô Thương thối lui, vừa vặn lộ ra thư sinh ở phía sau , lần này Lãnh Vô Tâm bỏ qua cơ hội nữa, bàn tay trắng nõn khẽ động, thu hồi huyết tiêu, trong giây, đôi tay trắng sứ tinh xảo đặt ở dưới cổ rồi.

      ‘’ Chê cười bổn cung, há lại để cho các ngươi tùy tiện sống?’’

      trực tiếp bóp chết , mà chậm rãi làm cho ngạt thở. Sắc mặt thư sinh dần dần trở nên đỏ rực. Mơ hồ có dấu hiệu chuyển sang màu xanh. Mắt thấy, hít thở thông, tay thiếu nữ lam y nhàng buông ra trong nháy mắt, đủ để thở xíu, sau đó lại lần nữa tiếp nhận nỗi sợ hãi cận kề với tử vong.

      Tất cả mọi người bất động. có tiếng thét chói tai, thanh cảm khái, thậm chí ngay cả ánh mắt khi nhìn người khác gặp họa cũng có. Tất cả mọi người cảm thấy bất an, sợ chiến hỏa lan đến người mình.

      ‘’ Thần Nguyệt lâu quả nhiên rất tốt, dựa vào Duyệt Châu nho , là có thể để bổn cung vào mắt? Ở Hợp Quốc Duyệt Châu cùng lắm chỉ là cái tiểu châu, nếu như bổn cung muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể làm Duyệt Châu biến mất khỏi tầm mắt của ta, nơi này nhất tịch phồn hoa, chốc lát chính là rác rưỡi!’’
      59.2 Nếu ta muốn, ai cũng cản được!(2)

      Xách thư sinh như món hàng đến trước mặt mình, bởi vì ngạt thở nên mặt của thư sinh phình ra đỏ bừng. Thiếu nữ lam y cười như thiên sứ, gian xảo : ‘’Muốn chết sao?’’ Nghe thế, đôi mắt ảm đạm của thư sinh đột nhiên sáng bừng lên, mạnh mẽ gật đầu. Nhưng vì cỗ bị Lãnh Vô Tâm chế ngụ, phần lớn thể cử động, cảnh tượng hết sức khôi hài.

      Từ lâu để ý những chuyện này, cảm giác hít thở thông, cảm giác liên tục bị ngạt thở, sắp bức điên rồi, chỉ cần trải qua cảm giác này nữa, chết là cái quái gì? Chết chẳng qua chỉ là thống khổ trong nháy mắt, mà liên tục chịu cận kề với tử vong mới là thống khổ nhất. chỉ muốn chết….

      Lãnh Vô Tâm nhếch môi, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, thấy bên trong con ngươi là hàn ý vô cùng.

      ‘’Hôm nay nếu phải công tử mang bổn cung đến, bổn cung cũng biết được, Duyệt Châu là muốn thoát khỏi hoàng quyền rồi? Bổn cung giá lâm, cái kỹ nữ nho cũng muốn cho bổn cung xem sắc mặt?!Hừ! Quả Duyệt Châu nên đổi thành Thần Nguyệt rồi?’’

      ‘’ Hoàng hậu nương nương, ta có ý đó…’’ Thần Nguyệt là người thông minh, biết nhìn sắc mặt người khác. Thận phận của Lãnh Vô Tâm người như ả thể trêu vào, khoan đến thân phận hoàng hậu Hợp Quốc, y còn có thân phận võ lâm minh chủ. Nếu bàn về thân phận, các đế vương mỗi nước đều phải kính nễ nàng ba phần. Ả là kỹ nữ, cho dù được phong làm đệ nhất thiên hạ danh kỹ, cũng là phận kỹ nữ. Dù là lợi hại, nhưng cũng là cậy vào thân phận kỹ nữ.

      đến dạ khách, bọn họ có thể vì ả mà vung tiền như rác, vì ả mà thần hồn điên đảo, nhưng đến cuối cùng, chắc chắn vì ả mà tìm chết, càng vì ả mà đắc tội với người có thể tay che trời. Cho nên, ả phải nhận lỗi trước. Ở trước mặt cường giả, nếu có thực lực đánh bại, phải phục huyễn(nhận thua).

      ‘’Ta?’’ Lãnh Vô Tâm nhàng lặp lại. Tâm của mỗi người cũng vì lời nàng lặp lại mà bất ổn, kỳ trong giọng của thiếu nữ cũng có gì đáng ngại, thậm chí thể nghe ra hỉ nộ, nhưng mà, cũng chính vì chưa định được là hỉ hay nộ, mới khiến cho người ta dám khinh thường.

      ‘’Ở trước mặt bổn cung, ngươi cũng xứng xưng ta? Thiên hạ này, trừ bỏ các đế vương mỗi quốc gia, dường như, có ai ở trước mặt bổn cung xưng là ta? Rốt cuộc ngươi là cái gì vậy?’’

      Lãnh Vô Tâm, ta phải mực bên cạnh ngươi…Thần Nguyệt chưa từng chịu qua sỉ nhục như vậy, cho dù trước kia từng có người ỷ vào thân phận của mình tìm ả gây phiền toái, nhưng cuối cùng cũng phải hèn mọn rời . Sắc mặt ả càng thêm trắng, cộng với da thịt trắng nõn, dường như có thể nhìn thấy gân xanh. Gắt gao bấm chặt hai tay, đầu ngón tay đâm vào trong da thịt. Cưỡng ép chính mình nặn ra nụ cười:
      ‘’Dạ, tiện tỳ đáng chết!’’

      59.3

      Tiện tỳ! Tiện tỳ! tiện tỳ! Thần Nguyệt luôn luôn kiêu ngạo, cộng thêm bản thân có khí chất xuất trần, mới khiến cho người ta có loại cảm giác dám đến gần. Nhưng lại bởi vì khí chất đó của ả, làm cho người ta chạy theo như xua vịt. Cho nên, dù thân phận ả là kỹ nữ, cũng bị người ta khi dễ. Nam tử bên cạnh luôn lấy lòng ả, chớ đừng chi đến những người khác ở Duyệt Châu. Sỉ nhục như thế_____ Sát khí chợt lóe lên trong ánh mắt. mặt vẫn là ôn nhu yếu ớt, chọc người mến.

      Hết thảy động tác của ả, dĩ nhiên đều rơi vào trong mắt Lãnh Vô Tâm, hừ lạnh tiếng. mặt dạt dào ý cười. Lãnh Vô Tâm như những nữ tử khác, cho dù nàng lãnh mạc như băng, tính khí thể đoán được, nhưng cực kỳ am hiếu nét mặt ngụy trang. Vĩnh viễn đều là bộ dạng mĩm cười, như thiên sứ, ngươi vĩnh viễn cũng có cơ hội biết nàng khi nào ra tay, cho ngươi kích chí mạng.

      ''Bộ dạng này vô ích với bản cung.’’

      Ánh mắt lãnh mạc, vẻ mặt cười yếu ớt. Hai loại cực kỳ mâu thuẫn thể dung hợp, quái lạ lại dung hợp cùng chỗ….. Mặt Thần Nguyệt cứng đờ, thân thể chậm rãi quỳ xuống. ''Kịch'' Tiếng đầu gối va chạm vào nền nhà, phá lệ thanh thúy, nhịn xuống sỉ nhục trong lòng, chậm rãi cuối mình lạy:

      ''Hoàng hậu nương, là tiện tỳ có mắt tròng, đắc tội nương nương, mong nương nương nể tình dân chúng Duyệt Châu vô tội, buông tha tiện tỳ con đường sống.’’

      Mọi người im lặng, đáy mắt đều lên thương xót, mà ngay cả vẻ mặt Nam Cung Vô Thương cũng có chút đành lòng. Thần Nguyệt là nữ tử phong hoa tuyệt đại, gặp qua. Kim mã hồ cừu (+.+), ba nghìn công tử vì cầu nàng nhoẻn miệng cười, mà hao hết tâm ý. Bờ sông Duyệt Châu, Đào Yểu mười dặm, mở tạn vì ai đó, nữ tử thân bạch y, đứng sừng sững ở bờ sông, bốn phía phồn hoa, thế nhưng lại vì điều đó mà dừng lại.

      Tài hoa phong nhã như vậy, có ai ngờ hôm nay lưu lạc đến nỗi phải nằm rạp mặt đất? Quả nhiên sai lầm rồi sao? Nếu phải muốn theo Thần Nguệt đến nơi này nhận tin tức, nếu phải như thế… Thần Nguyệt làm sao phải ra nông nỗi này? Lãnh Vô Tâm, ta vẫn đứng ở bên cạnh ngươi….

      ''Có mắt tròng, vậy còn muốn cặp mắt kia làm gì?’’ Cười thuần mỹ, trong lời tàn nhẫn: ‘’Nếu Thần Nguyệt nhiệt tình mến dân chúng Duyệt Châu như vậy, bổn cung liền cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi tự khoét mắt của mình ra, bổn cung bỏ qua Duyệt Châu, nếu , bổn cung giận dữ, tất nhiên khiến Duyệt Châu tuyệt còn người sống!’’

      Tuyệt người sống! Bốn chữ vừa ra, mọi người hít vào ngụm khí lạnh. Mà ngay cả Nam Cung Vô Thương cũng thể tin nhìn Lãnh Vô Tâm, phảng phất giống như lần đầu tiên gặp nàng. Cho dù Lãnh Vô Tâm tức giận, cũng chỉ giáo huấn người chọc giận nàng, chưa từng làm quá như vậy, động sát khí, còn chỉ là vì lời vô ý. Lãnh Vô Tâm như vậy…


      59.4

      Đương nhiên Lãnh Vô Tâm nhìn thấu phản ứng của mọi người, cười càng thêm lãnh. Sở dĩ nàng như vậy, phải bởi vì nàng hạ thủ với dân chúng Duyệt Châu, nàng là dong binh, phải đồ tể. Sở dĩ nàng ra lời tàn nhẫn như vậy, chỉ là vì muốn giáo huấn Thần Nguyệt phen. Thần Nguyệt người này, làm sao có thể vì người khác mà thương tổn đến bản thân mình? Nàng đoán chừng ả dám khoét hai mắt của mình ra, nên mới cố ý nhục nhã thôi.

      Đại sảnh quá yên tĩnh, như loại yên tĩnh về đêm. Bên ngoài vẫn là ngựa xe như nước ồn ào náo nhiệt, trong này tĩnh mịch, đủ để làm cho người ta sụp đỗ. Lãnh Vô Tâm cười lạnh, nhìn Thần Nguyệt có động tác gì. Tay phải khẽ ngắt cái.‘‘Răng rắc__” Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, thư sinh bị kinh hách triệt để nhắm hai mắt lại. Đá thi thể thư sinh mặt đất, thiếu nữ lấy khăn tay ra nhàng lau sạch ngón tay:

      ''Ngươi dám làm? Nếu dám cần gì phải làm bộ như dáng vẻ thánh mẫu? Các ngươi coi là cái gì?’’

      Câu lúc trước đúng là Thần Nguyệt, câu tiếp theo, còn lại là lần lượt lướt qua mọi người. Ánh mằt dừng lại người của Nam Cung Vô Thương.

      ''Bất luận kẻ nào cũng thể uy hiếp bổn cung, càng có bất luận kẻ nào càn rỡ ở trước mặt bổn cung! Hôm nay các ngươi dám can đảm làm càn, muốn xem bổn cung thành trò cười phải ? Chờ các ngươi có bản lĩnh kia rồi hãy !’’

      nhàng đến bên hồng y công tử, vòng thân ôm lấy, mị hoặc vạn phần, nghiêng người dựa vào trong ngực nam tử.

      ‘’ Nam Cung Vô Thương, hôm nay, ngươi có thể vì thư sinh mà bức ta như thế, kế tiếp, ngươi phải cũng có thể vì nữ tử khác lấy cái chết bức bách?’’

      Tư thế hai người qua mức mập mờ, hơn nữa, giống như là ôm. Thanh thiếu nữ cực kỳ khẽ, hô hấp phả vào vành tai tinh xảo của Nam Cung Vô Thương, lộ ra chút đỏ ửng.

      ''Ba lượt cơ hội. Người người đều ''quá tam ba bận’’, Nam Cung Vô Thương ngươi bức ta ba lượt. Còn có cảm giác, ta nhớ lúc trước qua, ngươi chỉ là ỷ vào ta thích mà thôi.’’ thanh thiếu nữ chợt biến đổi: ‘’… Ngươi chính là ỷ vào tình cảm của ta đối với ngươi mà thôi, nhưng mà,.. Tình cảm của ta cũng có mức độ, ta phải nhất định thể bỏ ngươi. Nếu ngươi cho ta chỉ toàn là thương tổn, ta lựa chọn rời , triệt để, bảo vệ mình!’’

      Bởi vì phải đến mù quáng, cho nên đến lúc nguy hiểm, có thể xoay người hề do dự. Nếu ngày như vậy, nàng cũng biết mình làm được đến đâu? Ba lượt, cứ bức nàng như vậy, bởi vì biết nàng thể hạ thủ được? Nếu đúng như , nàm thích chẳng qua là dựa vào, nàng thích chút nào.

      ‘’Nam Cung Vô Thương, ta và ngươi đều cùng loại người, quên ngươi, loại người chúng ta, nếu phải đến bước đường cùng. Nếu chắc là biết vì người khác mà đánh mất chính mình. Loại người chúng ta, chỉ đối với người khác tàn nhẫn, mà với chính mình cũng như vậy. Nếu ta đối với chính mình tàn nhẫn, ta lựa chọn buông tha ngươi!’’

      Thần sắc Nam Cung Vô Thương cực kỳ phức tạp. tự nhiên hiểu Lãnh Vô Tâm đâu là thực, đâu là giả.

      ‘’Ta…”

      ''Ngươi cái gì cũng cần , trước tiên chúng ta tách ra lúc .’’ Đánh gãy lời của Nam Cung Vô Thương, Lãnh Vô Tâm chợt nghiêng người, phất áo rời .

      Mà ở ngoài cửa Thần Nguyệt lâu, thiếu niên tử y vội vàng chạy tới cái trán ứa ra mồ hôi tinh tế, trong mắt to màu tím vui sướng bất luận kẻ nào cũng nhận ra được. Lạc Hàn Y chính là nhận được tin tức chạy tới. Chẳng qua ngờ tới lại thấy màn thảm liệt như vậy. Trong đại sảnh của Thần Nguyệt lâu, thi thể thư sinh vứt bỏ bên, mặt đất đều là máu tươi, mà sắc mặt hồng y nam tử tuyệt mỹ xa lạ trắng bệch, ánh mắt phức tạp, quay đầu lại trực tiếp nhìn Lãnh Vô Tâm rời . Vẻ mặt kia, ràng là muốn giữ lại, nhưng biết vì cái gì, cuối cùng vẫn mở miệng giữ lại.

      ____________________________________

      60.1 Lãnh Vô tâm, ta nhất định đứng bên cạnh ngươi!(1)

      ''Sư tỷ.’’

      Lạc Hàn Y kinh ngạc nhìn nam tử hồng y thất hồn lạc phách vài lần, trực tiếp về phía bên cạnh Lãnh Vô Tâm.

      ''Sư tỷ.’’ Vừa tiếng, muốn lại thôi.

      Lãnh Vô Tâm ngẩn người, nàng lường trước được Lạc Hàn Y đến tìm nàng nhanh như vậy. Ngay từ lúc sử dụng huyết tiêu, suy nghĩ xác định bị tìm được. Lãnh Vô Tâm phải người bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, sớm nghĩ tới sử dụng huyết tiêu có hậu quả gì. Sở dĩ còn sử dụng, là cảm thấy trốn tránh cũng vô dụng.

      Rất đơn giản, nàng giống Nam Cung Vô Thương đâu cũng mang theo dụng cụ chuẩn bị bên ngoài, tuy ban đầu nàng có mang theo chiếc khăn che mặt. Nhưng tại trận cuối của võ lâm đại hội, nàng quá mức trương cuồng(liều lĩnh), làm ít người thấy được khuôn mặt của nàng rồi. Tuy rằng khi đó nàng thực ngờ phát sinh tình huống tại, nhưng mà dù sao cũng xảy ra, hay là giải quyết. Có điều trốn tránh tuyệt đối phải là biện pháp giải quyết. Cho nên, lúc nãy nàng nhân cơ hội sử dụng huyết tiêu để bại lộ thân phận, chính là muốn ở nơi này pha cảnh đánh trống khua chiêng hoành tráng xuất , mới có thể làm đế quốc kia thể tìm được nàng mà chột dạ đánh tan lời đồn.

      ''Chuyện gì?’’ Rốt cuộc Lãnh Vô Tâm cũng đáp lại lời của .

      ''Sư tỷ, chuyện lần này, ngươi định giải quyết như thế nào?’’

      Đối với Lạc Hàn Y, Lãnh Vô Tâm luôn luôn dễ dàng tha thứ, thậm chí còn hàm chứa chút khoan dung. Cho nên mới cho phép Lạc Hàn Y có cơ hội làm đủ loại động tác thân thiết. Song, Lạc Hàn Y cũng làm cho nàng thất vọng, Ám Ảnh thu thập tin tức, thuận tiện thủ hộ tình ở Đào Yểu. Nếu Đào Yểu bị người xâm nhập, vậy Lãnh Vô Tâm muốn tự bào chữa trở nên khó khăn. tại cũng quan trọng, quan trọng là phải giải quyết người như hổ rình mồi ở học viện Lưu Nguyệt!

      ''Trực tiếp giải quyết, chỉ là đám ô hợp, ta muốn xem, ai dám làm càn ở trước mặt ta!’’ Lãnh ngạo vô cùng.

      Trong đôi mắt to màu tím của Lạc Hàn y có chút lo lắng: ''Sư tỷ, ta hoài nghi lần này là có người ở phía sau thiết kế, nếu như trực tiếp giải quyết, chỉ sợ dễ làm.’’

      Đương nhiên là dễ dàng, nhưng mà sau lưng bị ngăn chặn, lần này Ám Ảnh làm nàng thất vọng, tuyệt đối ứng phó toàn lực. Cho nên, sau lưng còn mờ ám nữa, về phần các tiểu lâu la phía trước, tuyệt đối có thể giải quyết được.

      ''Phía sau có người là đương nhiên, mấy ngày nay, ta chính là giải quyết chuyện này.’’ câu , vừa giải thích vì sao phải đột nhiên biến mất, lại giải trừ nghi ngờ.



      60.2


      ''Sư tỷ.’’ Muốn lại thôi.

      Chống lại ánh mắt hàm chứa nghi hoặc của Lãnh Vô Tâm, tử mâu nam tử như đưa ra quyết định cuối cùng, nhắm mắt lại: ''Lãnh Vô Tâm, ta mực ở bên cạnh ngươi!’’

      Ta nhất định mực ở bên cạnh nàng!

      Những lời này, thực lâu trước kia, là những lời trong lòng Lạc Hàn Y muốn ra, nhưng ngày hôm sau, Lãnh Vô Tâm biến mất ở Đào Uyển. Mà lũ lượt kéo đến tình Lãnh Vô Tâm mắt xám, vẫn làm cho có cơ hội thoát ra tìm Lãnh Vô Tâm. Mặc dù Lãnh Vô Tâm đối với khoan dung, nhưng biết được loại tình cảm này, phải là tình .

      ‘’Lãnh Vô Tâm, ta nhất định ở cùng bên cạnh nàng! phải sư đệ, là Lạc Hàn Y, chính là ta Lạc Hàn Y!’’

      Lãnh Vô Tâm im lặng. Vẻ mặt mọi người trong Thần Nguyệt lâu cũng rất quái dị, trong đó vẻ mặt khó coi nhất thuộc về Nam Cung Vô Thương. Cho dù Lạc Hàn Y thể nhận ra , cũng cảm thấy có ý tưởng liều lĩnh xông lên. Nhưng mà lý trí cảnh cáo , tại chưa phải là thời cơ tốt để xông lên. tại có mang theo người, Nam Cung vô Thương trong mắt mọi người, chỉ là nam tử xa lạ mà thôi. hơn kém.

      ''Ừ, ngươi là Lạc Hàn Y.’’ Ngừng chút: ''Trong lòng ta, ngươi vẫn là Lạc Hàn Y, phải là sư đệ.’’ Mơ mơ hồ hồ trả lời, vừa có trực tiếp đáp lại vấn đề, cũng có cự tuyệt(từ chối).

      Mắt to màu tím đột nhiên mở ra, tất cả đều là tràn đầy quật cường: ''Ta muốn bồi ở bên cạnh ngươi!’’

      ''……..''

      Đáp lại trầm mặc, Lãnh Vô Tâm khoanh tay đứng, lưng cứng ngắc thẳng tắp.

      ''Cả đời!’’

      Rốt cuộc là thiếu niên, dù nổi danh thiên hạ, cũng chỉ là thiếu niên. Trong lời thiếu niên ra, có khi làm người ta rung động, bởi vì rất chân thành tha thiết.

      Lần đầu tiên Lãnh Vô Tâm nhìn thẳng vào Lạc Hàn Y, nhìn về phía thân tím sam, thiếu niên đỉnh thiên lập địa. Chỉ là tuổi của thân thể thiếu niên này, ở thế kỷ 21, bằng tuổi của sinh viên đại học? Tới đây, có thể tạo cho mình mảng trời riêng. Cả đời… là lời mê người.
      Last edited: 28/9/16

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :