1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Họa quốc Hoàng thượng, danh hiệu của bổn cung là Tuyệt Sát - Giang Hồ Dao (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 45.2 : Cực hạn nam sủng thịnh yến (2)
      Edit : cereniti


      Nàng vào hoàng cung, trực tiếp bảo ám ảnh dẫn đến phủ công chúa.

      Đầu thu, tiết trời có chút se lạnh, hậu viện phủ công chúa đầy những lãng hoa cúc hồng to xinh đẹp nở rộ, tựa hồ tất cả hoa thế gian đều tập trung tại đây.

      Mà hậu viện ngày thường yên tĩnh bóng người chốc lát lại bỗng ồn áo, thiếu nữ đứng trước mặt thoạt nhìn ước chừng khoảng mười bảy tám tuổi, mái tóc đen như thác mượt mà khoác đầu vai, thân hình có chút yếu đuối, đầu chân mày khẽ nhíu tâm tình nàng lúc này rất vui. Thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, chỉ tiếc sát khí giữ hai hàng chân mày lại khiến vẻ xinh đẹp của nàng có thêm phần uy nghi thâm sâu lường được.

      Nàng đưa lưng về phía mọi người, sau lưng là đám người mặc những bộ quần áo hoa lệ quỳ rạp, hàng hàng lớp lớp. Phần lớn đều là những nam tử, thiếu niên, bé trai dung mạo tuyệt trần.

      Xem ra thọc gậy bánh xe buổi tiệc ngắm hoa của công chúa Yên Lạc rồi.

      Lãnh Vô Tâm khẽ nhăn mày.

      Nữ tữ như vậy khiến con người ta ghê tởm. phải bởi vì nàng có chừng ấy nam sủng, càng phải bởi vì nàng biết kiềm nén phóng túng bản thân, mà là bở vì dáng vẻ khó lường của nàng, dáng vẻ cứ như cả thế gian đều thiếu nợ nàng vậy.

      Đôi mắt Yên Lạc cũng mang màu xám tro, chẳng qua là màu xám tro hơi nhạt, hơn nữa lại có phần đen.

      So với màu mắt xám tro của Lãnh Vô Tâm, lại càng có vẻ nhạt nhẽo.

      Thời điểm Lãnh Vô Tâm quan sát Yên Lạc, Yên Lạc đồng thời cũng quan sát Lãnh Vô Tâm. Khi nhìn thấy ám ảnh sau lưng Lãnh Vô Tâm thân thể hơi chấn động chút, trong nháy mắt lại che giấu thần sắc “toạc móng heo” của mình.

      "Muội muội."

      thanh , uyển chuyển động lòng người.

      Nếu Lãnh Vô Tâm biết lai lịch của ưu nhã trước mắt, chắc hẳn cũng bị nàng lừa gạt chăng?

      Từ trong tròng mắt phát ra vẻ nhã nhặn ung dung, phải chỉ đơn thuần là bộ mặt lừa gạt.

      "Công chúa Yên Lạc có dùng sai xưng hô ?"

      Lãnh Vô Tâm phản bác.

      "Bổn cung nhớ, trừ đế vương, tất cả mọi người nhất định phải quỳ xuống trước mặt bổn cung? Cho dù là hoàng hậu cũng phải vậy. Thế nào? Công chúa Yên Lạc muốn làm đế vương? Hay là người •••••"

      Chuẩn bị mưu triều soán vị.

      Lãnh Vô Tâm còn chưa hết lời với kẻ xa lạ kia.

      Song, công chúa Yên Lạc công chúa làm sao biết đoạn thoại chưa bật ra đó.

      Bỗng nhiên quỳ xuống, tiếp theo sau đó, nam sủng sau lưng nàng cũng quỳ xuống.

      "Tham kiến điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"


      Tờ mờ sáng, gió lớn nổi lên, báo hiệu cơn giông tố sắp đến ••••••


      CHƯƠNG 46.1 : Quá khứ kinh hoàng của Mộ Dung Triệt (1)
      Edit : cereniti


      "Ta phải quỳ xuống sao."

      Độc tình? Hừ! Quả nhiên đáng chết!

      "Phải"

      phản kháng, Yên Lạc cũng là hiểu Lãnh Vô Tâm tới đây để làm gì. Người có thể khiến Điện hạ phá bỏ quy củ trở về đây, còn có thể ra uy tới vậy, trừ Mộ Dung Triệt còn có thể là ai?

      Huống chi, bản thân Yên Lạc vẫn có “ám vệ*” của riêng mình, cho dù thể so sánh với “ám ảnh”, nhưng cũng có thể thám thính được vài tin tức cơ mật.

      (*) : nhiệm vụ của “ám vệ” cũng giống như “ám ảnh” nhưng “ám ảnh” chỉ có thể dành riêng cho “điện hạ”

      Về mối quan hệ bình thường giữa điện hạ Lãnh Vô Tâm cùng Mộ Dung Triệt, nàng biết được từ hôm qua. Nếu nàng biết, vậy, căn bản những người tại hoàng tộc cũng biết.

      "Biết Bổn cung tới tìm ngươi để làm gì sao?" Hơi sững giọng, Lãnh Vô Tâm có chút nhịn được: "Bổn cung thích người thông minh, nếu là tỷ muội, vậy Bổn cung cũng muốn vòng vo với ngươi. Rất đơn giản, nếu ngươi có thể giao ra thứ đồ ấy, ta bỏ qua cho ngươi, giao ra, ta để ngươi sống bằng chết!"

      Khẽ nở nụ cười mê ly.

      thể , Lãnh Vô Tâm mang đôi mắt màu xám, càng quyến rũ thập phần so với việc mang đôi mắt mang đen thuần túy.

      Tuyệt đỉnh lạnh lùng, cộng thêm phong lưu cùng khí phách.

      Đôi mắt Yên Lạc bỗng nhiên toát ra ý hận, nàng bỗng dưng ngẩng đầu, sợ chết, đắc ý : "Điện hạ quan tâm Mộ Dung Triệt như vậy, chẳng lẽ muốn biết chuyện trước đây sao? muốn biết tại sao Mộ Dung Triệt trúng độc tình? Tại sao cổ họng của bị thương?"

      Hấp dẫn, tuyệt đối hấp dẫn.

      Lần đầu tiên, Lãnh Vô Tâm cắt đứt lời của ả.

      Muốn biết, rất muốn biết tại sao.

      Nhiều lần “tại sao” như vậy, đâm trúng chỗ sâu nhất trong tim nàng.

      Nàng là người, phải là thần. Bởi vì là người, cho nên có quan tâm. Bởi vì là người, cho nên •••• muốn biết. Nhưng, nàng trả lời, bởi vì cho dù nàng trả lời, cho dù nàng ngăn cản, Yên Lạc cũng .

      "Mùi vị của Mộ Dung Triệt rất mất hồn nha, nam sủng tại phủ công chúa nhiều như vậy, nhưng cũng thể so được với Mộ Dung Triệt. Vì có thể độc chiếm được , hủy đời có làm sao?"

      "Chát——"

      thanh chói tai vang dội cả phủ công chúa.

      Thiếu nữ khi nãy còn ưu nhã, vô song tuyệt trần, búi tóc nàng giờ đây tán loạn, dấu ấn bị tát tay hằn bên má trái.

      Sát khí, phủ đầy cả phủ công chúa, ngay cả khí, dường như cũng bị đông cứng.

      Đây tuyệt đối là tức giận, đừng là được chết, khi thốt ra lời này, Yên Lạc chắc cũng nghĩ rằng, bắt đầu từ thời khắc này, chết cũng vọng tưởng xa xôi đạt được!

      CHƯƠNG 46.2: Quá khứ kinh hoàng của Mộ Dung Triệt (2)
      Edit: cereniti


      "Thế nào? Điện hạ muốn biết nhưng lại nghe nổi sao?"

      Nhổ ra ngụm máu, Yên Lạc tựa như muốn khiêu khích, tiếp tục : "Năm đó, khi ta vô tình tới nhà Mô Dung, gặp được Mộ Dung Triệt, lòng có tính toán. Đáng thương cho đám ngu ngốc gia tộc Mộ Dung, cho dù hoài nghi ta có mưu bất chính, vẫn có cách nào ngăn cản ta đến gần Mộ Dung Triệt. Bởi vì là hoàng tộc —— bởi vì là quyền cao nhất —— về sau chắc điện hạ cũng có thể đoán ra được? Cho dù ta là vì làm rất nhiều, vẫn coi ta ra gì. Mộ Dung Triệt, người kiêu ngạo như vậy, cho nên ta hạ xuân dược với . Ha ha ••••• điện hạ, thế nào?"

      “Chát”

      Lại thêm bạt tai.

      Mộ Dung Triệt là người kiêu ngạo cỡ nào, này sao có thể chà đạp niềm kiêu ngạo của như thế? Sao có thể?

      Lãnh Vô Tâm tức giận.

      "Tốt! Tốt lắm! Công chúa Yên Lạc, con mẹ nó, ngươi rất giỏi! Thích xuân dược đúng ? Thích nam nhân đúng ? Bổn cung liền cho ngươi cơ hội! Để ngươi dùng đủ trong lần!"

      Vung tay áo cái.

      hồi kình phong bốc lên, ném công chúa Yên Lạc cùng đám người quỳ chờ xuống đất.

      Đây đại khái là ngày xui xẻo nhất đời của công chúa tôn quý này, xui xẻo đến độ nàng vô tình gánh phải hậu quả khi chọc giận Lãnh Vô Tâm

      "Ám ảnh, truyền lệnh của Bổn cung. Cho phép dân chúng trong thành, tất tần tật mọi người tới xem trường công chúa Yên Lạc công chúa cùng tất cả nam sủng phấn khích biểu diễn!"

      Khiếp sợ!

      chỉ là ám ảnh khiếp sợ!

      Tất cả mọi người tại dây8 đều kinh hãi!

      Ý tứ trong lời của Hắc y thiếu nữ rất ràng. Cho dù rất ràng, nhưng khiến con người ta dám tin.

      "Thế nào? Bổn cung , ngươi cũng muốn chất vấn sao?"

      Gây ư.

      Ám ảnh khom người: "Vâng, thưa điện hạ."

      Xoay người, thành thi truyền lệnh.

      Công chúa Yên Lạc rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại, mặt mũi vặn vẹo: "Lãnh Vô Tâm, ngươi điên rồi? Ta là công chúa nước, dù ngươi là điện hạ, cũng có tư cách làm vậy với ta! Phụ hoàng tuyệt đối đồng ý! Ha ha ta biết, ngươi điên rồi! Ngươi thích Mộ Dung Triệt đúng ? Ta sớm biết, lúc Đại Tế Ti ngươi và Mộ Dung Triệt có tình cảm với nhau ta sớm biết! Ta chính là muốn chọc giận chết ngươi! Thế nào! Chỉ có tên ngu ngốc chỉ có tên ngốc tên ngốc mới giúp ngươi."

      CHƯƠNG 47.1: Nếu như ta nhất định phải làm như vậy (1)
      Edit: cereniti


      "Chỉ có tên ngốc mới vì các ngươi hao tổn hơi sức cho đôi câu nam nữ này."

      Yên Lạc vẫn tự lẩm bẩm, từ bắt đầu lớn tiếng điên cuồng, về sau càng tuyệt vọng, càng bình tĩnh.

      Nhưng, Lãnh Vô Tâm biết , loại cảm giác tuyệt vọng tuyệt đối liên quan tới trừng phạt nàng dành cho nàng ta. Loại tuyệt vọng này, ràng là khi mất mọi hi vọng. Mà theo điệu đứt quãng của Yên Lạc, tên ngốc kia tựa hồ ở bên người nàng, hơn nữa phải là Mộ Dung Triệt.

      Như vậy, cái tên ngốc kia là ai? Là loại người nào?

      "Điện hạ, nếu như ta hi vọng người bỏ qua cho công chúa Yên Lạc lần này, người có thể đồng ý chú?"

      Y phục màu đỏ khuynh thành, mi mục Nam Cung Vô Thương trong vắt, mặc dù thỉnh cầu, nhưng ý tứ trong câu ra hoàn toàn có chút ti tiện nào.

      Lãnh Vô Tâm kinh ngạc quay đầu lại nhìn . Cong lên khóe miệng, hàng lông mi dài. Mỗi phần đều là tác phẩm hoàn mĩ của Thượng Đế.

      Vậy mà •••••

      Vì sao phải vì Yên Lạc cầu cạnh?

      " làm được."

      Lãnh Vô Tâm lời cự tuyệt, sau nhìn vào ánh mắt của .

      làm được, làm được. Cho dù nàng tại còn thích Mộ Dung Triệt, cũng làm được. Đó là người nàng từng , từng giao trái tim mình. Người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể làm sao có thể?

      Cho nên làm được.

      Vĩnh viễn làm được.

      "Như vậy Lãnh Vô Tâm, nếu như ta cầu xin ngươi?"

      gọi nàng là Lãnh Vô Tâm, phải là điện hạ, có thể thấy được biến chuyển trong giọng điệu Nam Cung Vô Thương.

      “Cộp”

      Tiếng đầu gối chạm xuống đất.

      Nam Cung Vô Thương lạnh nhạt mở miệng lần nữa: "Lãnh Vô Tâm, ta cầu xin ngươi."

      Sống lưng của thiếu nữ áo đen rất thẳng, thẳng đến thể cúi người.

      Gió mát đập vào thân thể, ánh mặt trời rất dịu, đình viện lớn như vậy, hoa thơm vẫn trải đầy bốn phía. Vậy mà, Lãnh Vô Tâm lại cảm thấy lạnh lẽo đến hít thở thông. Xoa buồng tim bên trái mình, trống rỗng, hoàn toàn có dấu hiệu nhảy lên.

      "Ha ha ha ha "

      Chợt cười điên cuồng , phóng khoáng.

      Ánh mắt Yên Lạc phức tạp, nàng bò lổm ngổm mặt đất, lần đầu tiên nàng hoàn toàn có ý định ngẩng đầu lên.

      Tên ngốc kia

      Tên ngốc Nam Cung Vô Thương làm đến bước này, cũng chỉ vì muốn giữ được Lãnh Vô Tâm sao? Vì bảo vệ nên có thể chịu hiểu lầm? Vì bảo vệ, nên có thể quỳ xuống?


      CHƯƠNG 47.2: Nếu như ta nhất định phải làm như vậy (2)
      Edit: cereniti


      "Nam Cung Vô Thương, ngươi giỏi!" Lãnh Vô Tâm đột nhiên ngừng cười, lạnh lùng : " phải vì ngươi ỷ vào việc ta ngươi chứ? Nếu như ta thương ngươi, phải chăng ngươi chẳng còn gì? Thượng cùng Bích Lạc xuống hoàng tuyền ••••• cái gì là thượng cùng Bích Lạc xuống hoàng tuyền chứ ••••• đều là cái rắm! Hai người các ngươi, con mẹ nó cút cho ta! Lập tức cút! Thừa dịp ta còn chưa đổi ý”.

      Đây là lần đầu tiên Lãnh Vô Tâm luống cuống như thế, cũng là lần đầu tiên Lãnh Vô Tâm thừa nhận tình . Ở thế kỷ hai mươi mốt, Lãnh Vô Tâm từng thích Mộ Dung Triệt, nhưng chưa hề thừa nhận qua.

      Lần này, Lãnh Vô Tâm thừa nhận. Thừa nhận từ trong đáy lòng là thương Nam Cung Vô Thương.

      Thượng cùng Bích Lạc xuống Hoàng Tuyền. Lãnh Vô Tâm vốn phải là người chỉ biết suông, coi như khi đó nàng quả từng có suy nghĩ muốn đổi Phò mã, mặc dù nó có chút lợi cho nàng. Nhưng lời nàng ra, cũng là .

      Mộ Dung Triệt quá hiểu Lãnh Vô Tâm, biết đó là , nên mới phát bệnh ngay khi đó.

      Sáu năm làm bạn, Lãnh Vô Tâm dù muốn thừa nhận nhưng lại thể thừa nhận, Nam Cung Vô Thương là người trong lòng nàng.

      Nam Cung Vô Thương đứng dậy, từ đầu đến cuối đều nhìn công chúa Yên Lạc.

      " ."

      Tiếng vừa dứt, xoay người rời .

      Bóng lưng đơn, dung nhập vào ánh mặt trời.

      Đợi đến khi Nam Cung Vô Thương hoàn toàn biến mất ở phủ công chúa, Yên Lạc vẫn nằm sấp mặt đất, nàng cười. Cười đến mức nước mắt ngừng chảy.

      "Lãnh Vô Tâm, ngươi quả nhiên có tâm. Tên ngốc kia ngốc, ngốc quá đỗi ——"

      "Cút!"

      chút lưu tình, thiếu nữ phất tay áo, bạt tai đáp ngay mặt Yên Lạc

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 48.1: Ta công tử Vô Thương (1)
      Edit: cereniti


      "Mộ Dung Triệt căn bản là gì với ta!"

      bạt tai qua, Yên Lạc đột nhiên mở miệng.

      Sát khí của Lãnh Vô Tâm còn chưa biến mất, vẫn trong trẻo lạnh lùng, song, nàng vẫn cố áp bức nó xuống.

      Chờ đợi Yên Lạc hết.

      Nam Cung Vô Thương quả nhiên hiểu Lãnh Vô Tâm, chỉ cần là chuyện Lãnh Vô Tâm đáp ứng, cho dù giận dữ, nàng cũng chân chính ra tay giết người. Cho nên, chút do dự.

      Thần sắc Yên Lạc rất phức tạp, thở dài: "Ta gặp công tử Vô Thương là vào năm mười tuổi, khi đó công tử mới mười tuổi. Cũng chính là lúc được gia tộc Nam Cung tìm về được. Khi đó, công tử Vô Thương là nhân vật truyện kỳ tại đế quốc. Đế vương mười tuổi, khi ấy chắc điện hạ cũng nghe qua?"

      Quả nghe qua.

      Mặc dù là ở trong cốc, nhưng quả có nghe qua.

      Phiền não qua , nàng đột nhiên an tĩnh lại, đôi mắt Lãnh Vô Tâm dần tối , lẳng lặng đợi nghe hết.

      "Khi đó ta đây, núp tại góc hoàng cung, nhìn thấy Vô Thương. con người khiến người ta thấy hoàn mỹ đến kinh ngạc, ngươi hiểu chứ? Ta thích công tử Vô Thương, vậy mà phụ hoàng lại chọn làm Phò mã ngươi. Rất nhanh, rời khỏi đế quốc, đến cốc ở cùng ngươi. Cũng là vì ngươi mà ở tận sáu năm, chịu mọi thua thiệt. Mười tuổi có thể kinh tài tuyệt diễm, thời gian sáu năm ắt đủ cho thống trị mọi thứ bên ngoài? Nước Nam quốc nào chỉ có thể là cường quốc như bây giờ?"

      Yên Lạc thở dài.

      Vốn nàng biết, nàng nên điều này, những thứ này đối với nàng, tốt chút nào.

      Vậy mà, nàng vẫn . Coi như cái quỳ của Nam Cung Vô Thương chân nghĩa là vì muốn cứu nàng, nhưng nàng tình nguyện coi như nó chính là vì cứu nàng.

      Cho nên, lời này, coi như đền ơn.

      "Thời gian sáu năm, ta chưa từng quên . Vẫn phái {ám vệ} thu thập mọi tin tức về . Bên trong tin thu được, lẽ tự nhiên có ngươi. con người thẳng trực ngạo mạn! Về phần Mộ Dung Triệt, ta chẳng qua là tình cờ đến gia tộc Mộ Dung, nghe được lời với đại tư tế, mới hiểu được, đoạn tình dây dưa giữa hai người. Dĩ nhiên, ta có chút hiểu được ý bên trong, là Mộ Dung Triệt thích ngươi. Mà ngươi tựa hồ cũng có chút ý với . Vì vậy ••••"

      Câu kế tiếp còn chưa thốt ra, Lãnh Vô Tâm đột nhiên cắt lời.

      Chương 48.2: Ta công tử Vô Thương
      Edit: cereniti


      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]


      Chương 49.1: Lời cam kết nhất sinh nhất thế nhất song nhân (1)
      Edit: cereniti


      Nam Cung Vô Thương đáng giá hơn hết thảy?. khờ. Nam Cung Vô Thương chẳng qua là tên ngốc thôi.

      Phải hình dung tâm trạng này như thế nào đây? Vị chát nồng đậm khắp lồng ngực, có thứ gì đó, tựa hồ như muốn chảy ra khỏi hốc mắt. Nhưng thể! thể!

      Kiêu ngạo như nàng, Lãnh Vô Tâm sao có thể dễ dàng làm trò vui như chảy nước mắt trước mắt kẻ khác?

      "Nhưng, làm những điều này cho thế nào? Ta biết rất , ta và vĩnh viễn thể ở bên nhau. ở nơi quá cao, cho dù bị bẻ gãy cánh, vẫn ngự ở nơi ta thể với tới. Người cần, là nữ tử có thể đứng bên cạnh . Nữ nhân kia tuyệt đối phải là ta! Ta thể đến nơi cao như vậy, nhưng, ngươi là đế vương, tình của đế vương. có thể “độc nhất vô nhị” sao?"

      Yên Lạc đến lúc này, vẫn như cũ quên hỏi vấn đề chính, nhất định phải nghe được lời cam kết của Lãnh Vô Tâm.

      Lời cam kết của Lãnh Vô Tâm, chỉ cần được bật ra khỏi miệng nàng, cho dù trời đất có bị đảo ngược, nàng vẫn giữ lời.

      "Ngôi vị đế vương là của ta, Nam Cung Vô Thương cũng là người của ta. Mà ta, chỉ “nhất sinh nhất thế nhất song nhân*”."

      (*): đời, kiếp, đôi uyên ương.

      Lãnh Vô Tâm đột nhiên vươn tay về phía nữ tử rơi lệ nguôi.

      "Thỉnh đưa cho ta giải dược của độc tình."

      Yên Lạc cười, lòng vẫn còn nghẹn ngào: "Giải dược của độc tình, ta tự tay đưa cho Mộ Dung Triệt, tội nghiệt do ta tạo ra, theo lý vẫn nên để cho ta bồi tội. Còn ngươi cùng Nam Cung Vô Thương, ta hi vọng vĩnh viễn gặp lại."

      Bởi vì thể nhau, cho nên hi vọng vĩnh viễn gặp lại nhau.

      Tình vốn chính là như vậy, chứ như câu , nếu như ngươi thương ta, chúng ta còn có thể làm bằng hữu. Nếu như thể nhau, như vậy thà liền làm người xa lạ. Ít nhất còn có thể giữ cho mình phần tôn nghiêm cuối cùng.

      "Ngươi •••••••"

      Lãnh Vô Tâm bi bết nên những gì.

      Mặt trời lên tới đỉnh, chói mắt đến sáng loáng.

      Sáng chói xa hoa như gấm lụa, nhưng vẫn sáng chói bằng nữ tử quỳ rạp người mặt đất.

      "Điện hạ, đế vương vừa nghe được lệnh ngài ban xuống, liền giận tím mặt, muốn trừng phạt Phò mã."

      Ám ảnh biết bước ra từ nơi nào, phá vỡ yên lặng cùng ấm áp chỉ mới vừa xuất .


      Chương 49.2: Lời cam kết nhất sinh nhất thế nhất song nhân (2)
      Edit: cereniti


      thêm lời với Yên Lạc, Lãnh Vô Tâm dường như dùng khinh công bậc cao nhất, vội vã chạy tới hoàng cung.

      Phủ công chúa cũng cách hoàng cung quá xa, cộng thêm tốc độ là cực nhanh của Lãnh Vô Tâm, chưa tới thời gian dùng tách trà, nàng tới hoàng cung.

      Hoàng cung đế quốc là thành trì trang nghiêm nhất kinh đô, có bất kì tường thành nào xung quanh. Hoàn toàn là tòa thành “rộng mở”. Nếu như dân chúng dám đến gần hoàng cung, Lãnh Vô Tâm liền thể tin được, đó là hoàng cung.

      Lại lần nữa cảm thán kỷ luật nghiêm minh nơi đây, Lãnh Vô Tâm tiến vào.


      Thứ đầu tiên khắc sâu vào mi mắt chính là rừng cây dầy đặc.

      Tựa như rừng rậm nguyên thủy.

      Do năm xưa từng học “Ngũ hành bát quái” cùng “Kỳ môn độn giáp thuật” cùng Hàn Phi, Lãnh Vô Tâm có thể xem hiểu. Những thứ này rừng cây dầy đặc thoạt nhìn có tác dụng này chính là trận pháp lợi hại đến dường nào.

      Chỉ sợ nhầm bước, liền bị vây chết trong trận pháp.

      Ám ảnh nghĩ Lãnh Vô Tâm chưa từng đến đế quốc, tự động dẫn đường trước cho nàng.

      "Điện hạ, từ giờ trở , xin ngài theo cước bộ của thuộc hạ."

      Lãnh Vô Tâm đáp lời bằng điệu thấp.

      Ý vị nôn nóng muốn đến nhanh hàm xúc bên trong. Ám ảnh tự nhiên hiểu Lãnh Vô Tâm lo lắng điều gì, tăng nhanh tốc độ về phía trước.

      Mọi thứ đột nhiên bừng sáng, thứ sau khu rừng rậm chính là tòa cung điện thanh lịch tao nhã khí phách.

      Ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi vạn vật, màu vàng kim sáng rọi mái hiên, phản xạ ra luồng sáng hoa lệ, làm cho người ta cảm thấy chói mắt. Trụ nơi bốn góc cung điện là những cột đá cẩm thạch màu trắng, trầm ỗn yên tĩnh. Ở giữa các thạch trụ là bậc thềm đá, phía được trải bởi tấm lụa tơ tằm mỏng, cơn gió thổi nghịch hướng qua, lớp sa mỏng được nâng lên, màu bạc hòa lẫn cùng ánh mặt trời, tọa nên sắc thái rực rỡ.

      Cách đó xa, con suối xanh tươi ào ạt chảy, như sợi dây lưng màu ngọc bích vây lượn vòng quanh hoàng cung, rồi chảy về sâu trong rừng cây. Suối nước như phát ra những ánh sao sáng làm cho con người ta cảm thấy thoải mái, hết thảy mọi thứ bình yên.

      Trong cung điện người, bước chân quỷ dị của ám ảnh chợt dừng ngay cửa cung điện, giọng như chứa nội lực.

      "Điện hạ vào cung ——"

      Mọi thứ vẫn yên lặng •••••••

      tiếng động đáp lại ••••••

      Vậy mà, nhanh sau đó, hàng ngàn giọng bất đồng đồng thời vang lên.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 50.1: Phò mã tuyệt đối thay đổi (1)
      Edit: cereniti


      "Điện hạ hồi cung ——"

      "Điện hạ hồi cung ——"

      "Điện hạ hồi cung ——"

      "••••••"

      Xa xa gần gần, cao dưới thấp. Bốn phương tám hướng đều có tiếng đồng thời vang lên, ngay cả Lãnh Vô Tâm cũng hoảng hồn dưới tinh tế tuyệt diệu này.

      “”

      Lớp lụa mỏng phiêu dật giữa cung diện bỗng tách rời, phảng phất như xé nát gian bốn phía. luồng sáng chói mắt chợt phát ra, Lãnh Vô Tâm nhịn được nheo lại đôi mắt mình. Lát sau, nàng mở mắt.

      Khiếp sợ ——

      Đúng vậy, khiếp sợ ——

      Thần điện hình vuông, sàn trạm khắc hình rồng phun nước, mái nhà khảm ngọc lục; cột cung điện hình tròn được trạm khắc hai hình rồng bay ngược phía, đầu rồng lộ ra bên ngoài, đuôi rồng thẳng vào trong điện, tăng thêm khí phách đế vương.

      Người vào trong, bất kỳ ai đều có cảm giác hai đầu gối như mềm nhũng, phảng phất trong bóng tối có người đè ép họ bắt họ phải quỳ xuống ••••••

      Bốn phía là các đại thần quỳ thành hàng theo chức vị. Phía trước là nam nhân ngồi nghiêm chỉnh long vị, khí thái hiên ngang. Ngay cả Lãnh Vô Tâm cũng bị uy nghiêm của làm cho chấn động.

      Đây là lần đầu tiên Lãnh Vô Tâm thấy vị phụ hoàng danh nghĩa của nàng. Mặc dù bọn họ là cha con, nhưng do nàng từ bị trưởng công chúa Hợp Quốc ôm về nuôi nấng. Sau đó lại được Hàn Phi dạy dỗ, làm bạn với Nam Cung Vô Thương.

      Cho nên trong lòng nàng, phụ hoàng, nhiều lắm cũng chỉ là lão già mang chức danh đế vương thôi.

      " cần tìm, Nam Cung Vô Thương có ở đây."


      CHƯƠNG 50.2: Phò mã tuyệt đối thay đổi (2)
      Edit: cereniti


      Người phía lạnh lùng mở miệng.

      Thành công khiến đôi mắt Lãnh Vô Tâm chuyển lạnh, khóe miệng nàng mang theo nụ cười mê ly lừa gạt người đời.

      "Nhi thần tham kiến đế vương, đế vương vạn thọ vô cương!"

      Khẽ khuỵu gối, nàng thế nhưng quỳ xuống.

      Quần thần im lặng, bọn họ sớm nghe về tính cách tùy tiện của nàng, nhưng nghĩ nàng ngông cuồng tới mức này. Ở đế quốc, ai cũng biết, trong hoàng thất tồn tại thân tình. Nếu có cũng chẳng qua là vì quyền lợi.

      Cho nên, tình thân, tồn tại, hai người chỉ là kẻ xa lạ, phải lễ nghi với nhau.

      ngờ, Lãnh Vô Tâm lại dám nể mặt đế vương.

      "Trẫm lại thấy điện hạ tựa hồ muốn trẫm sống lâu muôn tuổi."

      Lão già hừ tiếng , biểu tình mặt cứng đơ, tựa như pho tượng, suốt mấy thập niên đều có bất kì biến hóa nào. Làm cho người ta có cảm giác biết thế nào là biểu lộ.

      "Nhi thần hi vọng đế vương sống lâu muôn tuổi."

      Lãnh Vô Tâm lần nữa trả lời, nụ cười mê ly mang theo khiêu khích.

      "Càn rỡ!"

      Đế vương giận dữ, quần thần phía dưới nhất thời co rúm người.

      "Đế vương bớt giận ——"

      "Đế vương bớt giận ——"

      "Đế vương bớt giận ——"

      "••••••"

      Mọi người bắt đầu hô vạn tuế.

      Mà Lãnh Vô Tâm chỉ ngạo nghễ đứng nghiêm ở giữa cung điện rộng lớn, tất cả đại thần bên cạnh nàng đều quỳ xuống.

      "Quả là càn rỡ. Đế vương chẳng lẽ muốn ta càn rỡ ư? Hay nên , đế vương chỉ muốn kẻ yếu đuối biết điều ngồi lên ngôi vị tại của ngươi? Nếu ta quỳ xuống, phải chăng ngươi lấy cớ trừng trị ta, khiến ngôi vị "diện hạ*" tại của ta lập tức bị kẻ khác thay thế?"

      (*): chức danh "điện hạ" còn ám chỉ là kẻ thừa kế ngôi vị

      An tĩnh ——

      Tuyệt đối yên tĩnh ——

      Đây chỉ mới là va chạm giữa hai đời hoàng tộc, bọn họ cũng muốn chen lời vào. Nếu muốn chết, tốt nhất đừng nên xen vào.

      Bọn họ đều là người thông minh, nên mới sống sót tới tận bây giờ, cho nên, lập trường rất vững chắc. Ép thân thể rạp người đất càng thêm thấp, để mình bị tàn tích của trận chiến làm tổn hại.

      Người ngồi tại ghế rốt cục cũng cười.

      Đây lần đầu tiên cười.

      Lần đầu tiên, cười từ khi lên ngôi suốt hai mươi năm.

      "Được! Được! Được lắm!"

      Ba từ “được” lên tiếp.

      Nụ cười Lãnh Vô Tâm càng thêm sâu.

      " hổ là kẻ thừa kế của ta, kẻ ta lựa chọn, quả nhiên có năng lực thống lĩnh đế quốc."

      phải “nữ nhi”, mà là “kẻ thừa kế”.

      Đây chính là điều bi ai nhất tại hoàng tộc.

      Chương 50.3: Phò mã là tuyệt đối thay đổi (3)
      Edit: cereniti


      "Tạ đế vương khen ngợi."

      Lãnh Vô Tâm khẽ quỳ gối, nhưng đó thể tính như lễ nghi.

      Vị vua ngự tại ngai vàng cười lớn. Nhưng sau nụ cười tươi chính là nụ cười hiểm, che giấu bộ mặt

      "Đáng tiếc, điện hạ tài giỏi như vậy, lại có khuyết điểm. Việc có yếu điểm, trẫm tuyệt thể tha!"

      Lãnh Vô Tâm cũng cười, tao nhã hơn bất cứ ai: " có khuyết điểm, thể gọi là người, mà là thần!"

      Ánh mắt già trẻ nhìn thẳng vào đối phương.

      "Trẫm lại muốn biến ngươi thành thần!"

      " thể nào! có ai có thể khống chế cuộc sống của Bổn cung!"

      Hai người ai nhường ai.

      Vị hoàng đế nheo lại tròng mắt, thần thái này, rất giống Lãnh Vô Tâm.

      "Ngươi nên biết! Nếu trẫm giúp ngươi tiệt trừ khuyết điểm! Vương quốc của trẫm, càng cường đại hơn trong tay ngươi, vì tư tình nữ nhi mà suy tàn! Ngươi vốn là kẻ ngự đỉnh núi cao, trẫm tin tưởng ngươi biết đủ mọi loại thủ đoạn, càng có thể thực nó! Nếu có thể làm được, vậy nhất định, nhất định phải làm!"

      Từng câu từng chữ, khỏi lên quyết tâm.

      Quyết tâm của đế vương, thể rung chuyển.

      Lãnh Vô Tâm vẫn đứng cách ngạo nghễ, chống lại ánh mắt của , hề lui bước.

      "Buồn cười! Ngươi cho rằng nam nhân Bổn cung thích, cần Bổn cung bảo vệ sao? Nếu như cần Bổn cung bảo vệ, cũng xứng làm nam nhân của Bổn cung! Đồng dạng, Bổn cung cũng là nữ nhân đứng bên cạnh ! chỉ bởi vì thân phận mà đứng ở bên cạnh ! Dù có chuyện gì, ta vẫn đứng bên cạnh , đối địch với mọi chướng ngại cùng ! Mà Nam Cung Vô Thương là hạng người nào? Đế vương hẳn biết rất . Nếu vì sao lại trực tiếp bắt , trực tiếp ám sát . Như vậy phải càng tiết kiệm thời gian ngươi thuyết phục Bổn cung sao?" Đôi mắt nàng thay đổi, mơ hồ chuyển thành màu xám tro xen lẫn chút ánh bạc: "Còn nữa, ngươi ngoại trừ thực được, còn có cả nỡ!"

      Ý nghĩa của từ “ nỡ” cũng rất dễ hiểu. Mọi thần dân hơi lớn tuổi đều biết, câu chuyện giữa Lãnh Hạo và mẫu thân Nam Cung Vô Thương. nỡ, là bởi vì đó chính hài tử của người kia. phải sao? Bằng , lưu lạc rất lâu bên ngoài, Nam Cung Vô Thương sao vẫn được gia tộc Nam Cung tìm về? Coi như là vì Nam Cung Vô Thương tài hoa, cường hãn nữa, nhưng cũng đâu cần cực khổ tới mức ấy.

      Lý do chính, chính là vì gia tộc Nam Cung e dè nể mặt dám đụng tới mẫu thân của cùng Đế vương mà thôi.

      CHƯƠNG 50.4: Phò mã tuyệt đối thay đổi (4)
      Edit: cereniti


      Nếu như đồng ý ngầm, gia tộc Nam Cung có mười lá gan, cũng dám tìm Nam Cung Vô Thương về, lại còn quang minh chính đại, đến nỗi Nam Cung Vô Thương còn có thể trở thành phò mã nàng.

      Nhưng về phương diện nào đó, chỉ sợ cũng có kẻ dùng ít thủ đoạn?

      ràng nhớ mãi quên người ấy, thế làm sao có thể bảo nàng vứt bỏ tình ? Chỉ cần là người, bất kể là kẻ lạnh lùng đến đâu, sâu thẳm bên trong vẫn có chỗ yếu mềm.

      Chẳng qua là chưa bị ai phát được.

      bị phát đồng nghĩa với việc có điểm yếu.

      "Đúng! Trẫm làm được! Cũng bỏ được! Nhưng, chính bởi vì trẫm làm được, cho nên, trẫm mới thể khiến vương quốc cường thịnh nhất có thể, trẫm hi vọng ngươi làm được, như vậy cũng có lỗi sao?" Bộ mặt quanh năm thay đổi của , rốt cuộc biểu lộ ra vẻ quyết liệt.

      làm được, cho nên thời điểm là thái tử, chỉ có thể đón nhận an bài của phụ hoàng, cưới vị tiểu thư gia tộc khác. Cũng chính bởi vì làm được, cho nên mới khiến Dao Cơ chán nản rời . Cũng khiến cho nàng sau khi rời dương thế, phải trở thành kẻ họa thủy trong lịch sử đế quốc. Là lỗi của Dao Cơ sao? biết phải, nhưng thể ra mặt, thể ra mặt, thể giải thích giùm nàng, thậm chí ngay cả sau khi nàng chết, hài tử của nàng, thừa kế chính quyền năm ba tuổi, chịu đủ mọi khó khăn khi giáp mặt địch thù, cũng thể trợ giúp.

      là đế vương, là người chân chính nắm trong tay mọi quyền trong thiên hạ, song, lại chẳng thực được bất kì điều gì mình muốn. trơ mắt nhìn mình nữ nhân mình mến đau buồn chết , chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi •••••

      là đế vương, vì đế quốc mà vứt bỏ tình . vứt bỏ được tình , nhưng lại có cách nào vong tình. cả đời này, thể thực được khát vọng thời tuổi trẻ. Càng thể làm được bất kì điều gì, trừ duy trì cường đại sẵn có của đế quốc, song, lại thể dẫn dắt đế quốc đến bến bờ cường thịnh nhất.

      cả đời này, đến rốt cuộc làm được điều gì?

      Mười tám tuổi, tình của nở rộ, hai mươi tuổi, lại khiến nó chết trong tuyệt vọng. Về sau, chấp chưởng chính quyền trong bốn mươi năm, phần còn lại chỉ dùng để hoài niệm.

      Hoài niệm cùng với hối hận.

      Cả đời này, bỏ qua thứ, sau lại chẳng hoàn thành được điều gì. đời tầm thường vô vị.

      "Trẫm làm được, hi vọng ngươi có thể làm được, trẫm có lỗi gì? Trẫm rốt cuộc có lỗi gì?!"

      Cứ thế, và cứ thế, tâm trí vẫn cứ mãi rối loạn.


      CHƯƠNG 50.5: Phò mã tuyệt đối thay đổi (5)
      Edit: cereniti


      Lãnh Vô Tâm thở dài, lại người đau khổ vì tình. Hết Yên Lạc, tới Lãnh Hạo. Đến cuối cùng, Nam Cung Vô Thương và nàng liệu cũng như thế?

      !

      !

      Nàng phải là Dao Cơ, Nam Cung Vô Thương phải Lãnh Hạo. Kết cục của bọn họ, tuyệt đối như Dao Cơ.

      Kiên định với lối suy nghĩ này, rồi lại nhìn vào trong ánh mắt Lãnh Hạo, Lãnh Vô Tâm thấy được, trong ánh mắt đó, có vài phần muốn khuyên răn nàng lòng.

      "Được rồi, coi như ta có thể “vong tình”, vứt bỏ tình , cuối cùng cũng dẫn dắt đế quốc đến bến bờ cường thịnh nhất. Nhưng, đế vương, ngài có tình nghe qua câu: “thịnh vô cùng tất phải suy, vật cực tất phản!”. Đế quốc bây giờ đủ cường đại, cường đại đến mức có thể khống chế toàn bộ thiên hạ, cường đại đến mức chỉ cần vung tay lên, thiên hạ liền biến đổi. Cho hỏi, như thế nào mới có thể gọi là “cường đại” theo suy nghĩ của đế vương?"

      Các đại thần quỳ rạp mặt đất cũng bắt đầu nghiêm túc nghe.

      Lãnh Vô Tâm tiếp tục : "Mọi người nghĩ như vậy phải là cường đại ư? Tổ tiên dặn, chúng ta tuyệt đối được lộ mặt nơi ánh sáng. Ở trong bóng tối, chúng ta khống chế thiên hạ, còn muốn như thế nào? Hơn nữa “thịnh cực tất phải suy”, coi như “tất suy” xảy ra, chúng ta cũng lại phải phí công sức lớn để hoàn thành thứ gọi là “cực thịnh” gì đó nhưng nó có thể chẳng có chút ích lợi nào, mọi người ngu đến vậy à?"

      Lãnh Vô Tâm biết điều, chẳng ai ngu ngốc cả.

      Nhưng, bọn họ biết điều. điều ai nguyện ý biết.

      ai hiểu được buồn chán của kẻ đứng ở chỗ quá cao. “Cao xử bất thắng hàn*”, huống chi còn đứng tại chỗ hơn nghìn năm. Bọn họ chẳng qua là quá buồn chán, buồn chán đến mức thể tìm chút chuyện gì đó để làm, vì mình mà tìm lý do, sống tiếp!

      (*): đứng ở chỗ cao ắt phải chịu lạnh, thể chống cự.

      Vì vậy, mỗi thời đại, đế vương đều khích lệ đời sau, với đề sau: đế quốc cường đại ở trong tay con.

      Mỗi thời đại, triều thần đều với hạ thần đời sau: chúng ta phải cùng nhau tạo nên triều đại bật nhất!

      Hai cách truyền bá cùng ý niệm, vòng tuần hoàn, sau cùng, tiềm thức tự sinh ra vài hiểm nguy tổn hại cho chính nó.

      Vì vậy ••••• bi kịch Lãnh Hạo cùng Dao Cơ xuất ,

      Dĩ nhiên, Lãnh Vô Tâm cũng đồng tình bọn họ.

      Rất đơn giản, bọn họ cuối cùng vẫn có dũng khí theo đuổi tình . Loại tình này, vốn duy trì lâu. Có lẽ ban đầu Dao Cơ muốn gả cho Lãnh Hạo, nhưng rồi lại đủ dũng khí ở bên Lãnh Hạo cả đời.

      Bây giờ, nàng ta vĩnh viễn tồn tại trong lòng người đó, để người đó ôm tiếc nuối cùng hoài niệm cả đời, thể , Dao Cơ may mắn.

      CHƯƠNG 51.1: Ngươi biết lịch sử (1)
      Edit: cereniti


      Lãnh Vô Tâm chuyện xong, cũng có ý định ở lại làm khách, cáo từ với Lãnh Hạo, trực tiếp rời .

      Vội vã chạy tới phủ nhà Nam Cung. Phủ viện rất lớn, nhưng nàng biết đâu là nơi ở của Nam Cung Vô Thương. tồn tại của nam tử hay người thiếu niên này cho tới bây giờ đều luôn nổi bật như vậy, cho dù bị bao phủ bởi hàng ngàn bụi cỏ rừng cây hoa, cũng ngăn cản được vẻ đẹp hoa lệ bên trong của .

      Lãnh Vô Tâm vẫn biết Nam Cung Vô Thương là nam tử tuyệt đại, cần tới dung nhan hoa lệ khác người kia. người chân chính xuất sắc, song nhờ vẻ ngoài trời ban,cùng hoàn cảnh đặc thù, trở thành con người ai sánh kịp.

      Lãnh Vô Tâm đột nhiên cười, đứng giữa muôn hoa, Nam Cung Vô Thương cũng quay đầu cười tiếng.

      Bắc Phương có giai nhân

      Tuyệt thế mà đơn độc

      Nhất cố khuynh nhân thành

      Tái cố khuynh nhân quốc

      Ninh bất tri khuynh thành cùng khuynh quốc

      Giai nhân khó tái đắc

      người nào có thể thích hợp với bài thơ này hơn Nam Cung Vô Thương?

      Nghiêng nước nghiêng thành, Liên* tuyệt thế!

      (*): tinh hoa sen

      Mỹ nhân họa quốc, ắt chính là người này? ngờ, từ mỹ nhân họa quốc, giờ khắc này, lại được dùng người , có phần thích hợp người nữ tử.

      Chẳng qua, cũng chỉ là mỹ nhân họa quốc, mà mỹ nhân cũng chỉ là đồ chơi cho quốc gia cùng thiên hạ thôi.

      "Ngươi chắc chắc ta tới tìm ngươi đến vậy ư?"

      Lãnh Vô Tâm dừng lại cước bộ, được tự nhiên lại có phần e ngại. Nàng phải kẻ ngu, Nam Cung Vô Thương ở đây giờ này, tất nhiên là chờ ai đó. Mà người có thể khiến Nam Cung Vô Thương, nam nhân tùy thời có thể gây khó cho đế vương, phải đứng chờ, trừ nàng còn ai đây?

      Trong lòng hiểu, nhưng vẻ mặt lại có chút biểu lộ.

      Người muốn bất cứ ai đọc được suy nghĩ, cố làm ra vẻ mặt lạnh lùng cách bất tự nhiên, nhưng khóe miệng lại cứ cố giương lại ép xuống.

      Đây ••••• chính là tình trong lời đồn?

      Nam Cung Vô Thương cười , bình tĩnh là bởi vì quá hiểu Lãnh Vô Tâm, cũng bởi vì quá hiểu Yên Lạc.

      Hoặc là , là người thấu hiểu được tính cách của đối phương cách nhất.

      Tình cảm Yên Lạc, hiểu. Mà người Yên Lạc phái đến theo dõi , cũng biết. Nhưng lại làm bộ như phát giác ra, bất quá, đó cũng chỉ là loại thủ đoạn mà thôi. Yên lạc dùng ám vệ nắm bắt trong tay hành tung của . Mà Nam Cung Vô Thương lại thông qua ám vệ của Yên Lạc, nắm trong tay cử động của đế quốc. Đây là loại kí sinh hỗ trợ lẫn nhau, cho nên có thể dễ dàng tha thứ.

      Mà cái quỳ gối đó, cũng đúng là vì Lãnh Vô Tâm.


    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 51.2: Ngươi biết lịch sử (2)
      Edit: cereniti


      Ngàn vạn lần phải vì Yên Lạc, Lãnh Vô Tâm trừng phạt nàng cũng quá mức hung ác. Lãnh Vô Tâm mặc dù là điện hạ, cũng có thế lực hùng mạnh, nhưng dù gì cũng bằng thế lực của cả đế quốc, lại càng biết, ngoài mặt đế quốc tuy sóng êm biển lặng, nhưng lặng yên bên dưới là hàng ngàn xúc tu hắc ám. Nếu Lãnh Vô Tâm tùy tiện ra tay, cho người khác có cơ hội thừa dịp ám hại, nào là Lãnh Vô Tâm ỷ mạnh, tuân thủ lễ giáo, dụng tâm hiểm ác, hoặc ngược đãi chính người thân của mình.

      Mặc dù lúc đầu đế vương hoặc Lãnh Vô Tâm có thể đè ép xuống những lời đồn đãi này, nhưng về sau thế nào?

      Miệng lưỡi thế gian ghê gớm lặng thầm như dòng suối độc, ai có thể bảo đảm? Nếu chỉ hai người , quả có gì, nhưng ba, bốn, năm, ngày càng nhiều. Dần dần ai cũng nghĩ đó là .

      Bởi vì người người đều , cho nên điều đó là đúng, là .

      Dân chúng có đôi khi chính là vũ khí mạnh nhất để diệt quốc gia.

      tuyệt đối cho Lãnh Vô Tâm từng bước về chỗ diệt vong!

      Cho nên, có thể •••• quỳ. E rằng, đó là lần quỳ đầu tiên của , chưa từng quỳ trước ai, ngay cả cha mẹ •••••• chỉ vì người nọ ••••••

      "Dao Cơ là mẫu thân của ta."

      Nam Cung Vô Thương trả lời câu hỏi khi nãy của Lãnh Vô Tâm, chỉ đứng xa cầm cành đào, hệt như tranh vẽ.

      "Ta biết."

      Lãnh Vô Tâm cũng im lặng.

      Nàng biết, Nam Cung Vô Thương có lời muốn với nàng.

      "Mẫu thân thích phụ hoàng ta, nhưng tuyệt đối ở bên đế vương. đoạn ghi chép mất trong lịch sử. Hai tờ mở đầu điển tích lúc khai quốc bị chính tay mẫu thân ta xé."

      Lãnh Vô Tâm chấn động.

      Nàng biết chuyện tình này, Hàn Phi từng cho nàng, chẳng qua chỉ hàm hồ suy đoán, vì hai tờ giấy bị mất kia, dám . Bây giờ nghĩ lại, Lãnh Vô Tâm hiểu được Hàn Phi vì sao nguyên nhân.

      Hàn Phi , là vì lúng túng?

      "Hai tờ giấy đó, là ghi chép về đế vương khai quốc, kỳ nữ tử tên là Thượng Quan Nhận. Đây là mẫu thân cho ta biết. Về phần hoàng tộc tại sao mang họ Thượng Quan? Là . Chỉ biết là lúc Thượng Quan Nhận lên ngôi, đổi quốc hiệu thành Lãnh, mà cả hoàng tộc cũng theo họ Lãnh."


      CHƯƠNG 52.1: Đế vương khai quốc – Thượng Quan Nhận (1)
      Edit: cereniti


      "Thượng Quan Nhận•••••"

      Lãnh Vô Tâm đột nhiên cảm thấy kì lạ, lẩm bẩm tự mấy lần.

      "Gia tộc Nam Cung và Mộ Dung, lý do hai đại gia tộc này tồn tại ngay từ thời lập quốc, cũng bởi vì này. ra , theo lời mẫu thân ta thuật lại, càng cảm thấy nó chính xác, hai tờ giấy đó ghi về đoạn tình của đế vương. Ba nam tử có tình ý với Thượng Quan Nhận khi ấy đều rất mực tài hoa. người được gọi là Nhàn Nguyệt công tử - Nam Cung Tàn Ca, cũng là tổ tiên của dòng họ Nam Cung, vị là Mộ Dung Lưu Nguyệt, là nam nhân chân chính được đứng bên cạnh đế vương, cũng là tổ tiên của gia tộc Mộ Dung. Người cuối cùng, chính là Lan Tâm công tử - Cố Lan Chi, cũng là người cùng đế vương thuở chu du giang hồ."

      Nam Cung Vô Thương dừng chút, ánh mắt vô định, có chút cảm thán: "Ở bên nhau trong lúc hoạn nạn bằng cùng chu du giang hồ, quên mọi ân oán đời, chính là những lời mà Thượng Quan Nhận để lại cho Cố Lan Chi."

      Ở bên nhau lúc hoạn nạn bằng cùng chu du giang hồ, quên mọi ân oán đời ——

      Ở bên nhau lúc hoạn nạn bằng cùng chu du giang hồ, quên mọi ân oán đời ——

      Ở bên nhau lúc hoạn nạn bằng cùng chu du giang hồ, quên mọi ân oán đời ——

      Lời này ràng đến từ thế kỷ hai mươi mốt, là đến từ Trung Quốc! Ngay từ khi nghe cảm thấy có chút mang hơi hướm Trung Quốc cổ đại, có khi nào . . . . Lãnh Vô Tâm là lính đánh thuê, phải giáo sư, ở phương diện thơ từ, trừ những câu thường gặp, nàng biết cũng nhiều. Nhưng câu thơ này, là quá mức nổi danh, nàng nhớ rất .

      Chẳng lẽ ••••••

      Vị nữ tử đó cũng là người xuyên qua?

      Trong khi nàng còn suy nghĩ, Nam Cung Vô Thương tiếp: "Lúc mới bắt đầu, thiên hạ dường như nằm trong tay gia tộc Nam Cung, mà Nam Cung Tàn Ca đương nhiên lên ngôi đế vương. Ngay sau khi đó, Thượng Quan Nhận là hoàng hậu của Nam Cung Tàn Ca. Những điều mà Nam Cung Tàn Ca làm cho Thượng Quan Nhận hầu như chẳng mấy ai làm được, tuy khi ấy Thượng Quan Nhận rất cảm động. Song, Nam Cung Tàn Ca làm sai chuyện, chuyện khiến cho nàng nhất quyết cắt đứt đoạn tình. lập bẫy, để Thượng Quan Nhận tự tay giết Cố Lan Chi. Thượng Quan Nhận sau khi biết chân tướng, hoàn toàn nổi giận, biến mất ba năm. Xảy ra chuyện gì, lịch sử ghi lại. Rồi sau đó, vì báo thù, Thượng Quan Nhận khởi binh. Thế đánh như chẻ tre. Vương triều hoàn toàn lâm vào chiến loạn, mà Thượng Quan Nhận trong lúc chiến loạn dâng tới hồi cao nhất. Lại biến mất, lần biến mất này những mười năm."



      Chương 52.2: Đế vương khai quốc - Thượng Quan Nhận (2)
      Edit: cereniti


      Mười năm.

      khoảng thời gian quá đủ

      Lãnh Vô Tâm khẽ ngẩng mặt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến khó đoán của Nam Cung Vô Thương.

      "Mười năm ấy, ra cũng kỳ quái, kẻ tên Nam Cung Tàn Ca vốn có ý định lập phi thế nhưng lại lập, nhưng vẫn có có ý định triệt tiêu vị trí hoàng hậu dành riêng cho Thượng Quan Nhận dù nàng ta có vô cớ biến mất. Càng làm cho người kỳ quái, chính là việc Nam Cung Tàn Ca chẳng có chút quan tâm đến chuyện đó. quan tâm, càng bằng quên mất, quên mất tồn tại của Thượng Quan Nhận." Nam Cung Vô Thương tựa hồ lại nhớ về hình ảnh bên trong cung điện Nam Quốc, mẫu thân nhàng lôi kéo tay , lần lại lần bình thản kể về những dòng điển tích này: "Vậy mà, đế quốc nào biết chuyện? Nam Cung Tàn Ca bắt đầu cưng chìu vị phi tử cực kỳ phách lối, đến nỗi tạo thành vệt đen đậm thể cứu vãn được trong hoàng cung. Khi đó, Thượng Quan Nhận rốt cục cũng xuất . Song, ai nấy đều phát điều, vị phi tử được Nam Cung Tàn Ca cưng chìu đến tận trời cao ấy lại có gương mặt cùng dáng dấp giống tám chin phần Thượng Quan Nhận."

      Thiếu nữ áo đen lắc đầu cái, bày tỏ thở dài.

      "Biết tại sao mẫu phi ta cứ kể mãi điển tích này cho ta ?" Nam Cung Vô Thương đột nhiên dừng lại, nở nụ cười , mê ly cùng bất an.

      Tình huống giờ của và Lãnh Vô Tâm, giống chuyện tình của Dao Cơ và đế vương khi ấy.

      Có phải hay ngay lúc đó mẫu thân cũng đoán được gặp phải Lãnh Vô Tâm, vì Lãnh Vô Tâm mà động lòng? Cho nên mới bất đắc dĩ xé tang hai tờ điển tích trong lịch sử, mai tang tất cả tội nghiệt.

      "Bởi vì từ bản chất mà , mẫu thân ta cùng phụ hoàng cha ngươi, là huynh muội!"

      Là huynh muội!

      Là huynh muội!

      Là huynh muội!

      Lãnh Vô Tâm khiếp sợ!

      Dao Cơ cùng Lãnh Hạo lại là huynh muội, vậy tình của vị đế vương điên cuồng ngu ngốc khổ sở đến cỡ nào đây? Nếu như, Dao Cơ cùng Lãnh Hạo là huynh muội, nàng •••••• cùng Nam Cung Vô Thương •••••• phải chăng cũng chính là huynh muội?

      Chuyện này ….. quá cẩu huyết*?

      (*): cẩu huyết: tình tiết được lặp lại nhiều đến phát chán dường như xuất trong tất cả bộ phim.

      Nhất định là . . .!

      "Chẳng lẽ Thượng Quan Nhận cùng Nam Cung Tàn Ca thế nhưng lại thành thân? Hay là nàng ta•••••?"

      Câu kế tiếp được bật ra, nhưng là ý tứ rất ràng.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 53.1: Quyết tâm của Mộ Dung Triệt (1)
      Edit: cereniti


      "Nam Cung Vô Thương, nếu chỉ vì lý do chẳng ra sao này mà ngươi lựa chọn buông tay, vậy ta cả đời cũng bỏ qua cho ngươi! Ngươi là nam nhân được Lãnh Vô Tâm ta coi trọng! Nếu ngươi tầm thường đến thế, ta tình nguyện chưa từng gặp ngươi!"

      Thấy Nam Cung Vô Thương vẫn im lặng như cũ, Lãnh Vô Tâm rốt cục nhịn được mà nổi giận.

      Tựa hồ chỉ vì muốn được ở bên Nam Cung Vô Thương, mà nàng rất dễ dàng nổi giận.

      Nổi giận!

      là nổi giận!

      Chẳng qua chỉ là huyết thống từ ngàn năm trước, xem như Thượng Quan Nhận và Nam Cung Tàn Ca từng có qua đứa con, cũng là chuyện hàng trăm đời trước rồi, chuyện của tiền nhân, hậu nhân vì sao phải để ý?

      Lại chưa đến việc nàng là người xuyên qua, linh hồn cùng máu mủ trong thân thể hoàn toàn liên quan, coi như nàng phải là người xuyên qua, điều này cũng qua ba đời rồi?

      "Thượng Quan Nhận là nữ tử rất mực kiêu ngạo, khi nàng ra quyết định, quyết đổi ý. khi nàng bỏ qua Nam Cung Tàn Ca, nhất định quay đầu lại. Huống chi, ở bên cạnh nàng, còn có nam tử tên Mộ Dung Lưu Nguyệt? Nguyện ý buông tha cho hết thảy thân phận địa vị để được ở bên cạnh nàng, sao cho phép loại chuyện như vậy phát sinh. Người khiến cho huyết thống hỗn loạn, là nữ nhi của Thượng Quan Nhận cùng nam nhi của Nam Cung Tàn Ca, bọn họ cùng chung sinh hạ đôi long phượng thai. Thượng Quan Nhận có lẽ vì muốn bù đắp cho Nam Cung Tàn Ca, cũng có thể vì những nguyên nhân khác, tóm lại, đôi long phượng thai ấy, nữ nhi ở lại bên gia tộc Nam Cung, mà nam nhi thừa kế ngôi vị hoàng đế."

      Nam Cung Vô Thương nhếch miệng.

      nhàng vuốt ve mái tóc dài của Lãnh Vô Tâm.

      Trong mắt đều là ánh nhìn cưng chìu.

      "Ta muốn cho ngươi biết đoạn chuyện xưa này, phải là vì muốn buông tay, càng phải là vì muốn ngươi lo lắng. Ta chỉ là muốn cho ngươi biết mà thôi, ta muốn chuyện tình giữa phụ hoàng ngươi và mẫu hậu ta phát sinh lần nữa người chúng ta. Ngươi thích ta, ta thích ngươi, vậy là được. Nhưng, ta là nam nhân, có trách nhiệm phải bảo vệ ngươi chu toàn, chỉ sợ ngươi cần ta bảo vệ cũng có thể ngao du khắp trời đất, nhớ, ta muốn bảo vệ ngươi."

      Những lời tình tứ khó ..., khiến cho bầu khí giữa hai người bỗng trở nên ấm áp.

      Lãnh Vô Tâm nhàng gục đầu, tựa vào đầu vai Nam Cung Vô Thương.

      Khu vườn tràn đầy hoa, chợt cùng nhau nở rộ ••••

      CHƯƠNG 53.2: Quyết tâm của Mộ Dung Triệt (2)
      Edit: cereniti
      Đế quốc xem như vẫn vậy, song, tại bên ngoài, mọi thứ gần như đảo ngược hoàn toàn.

      Tân minh chủ võ lâm xem như được chọn, mặc dù phương pháp có chút khiến cho người ta mấy hài lòng, nhưng thực lực Lãnh Vô Tâm được chứng tỏ ràng, khiến ai dám hé miệng chỉ trích. Vấn đề chân chính khiến dân chúng thảo luận, là bí mật về tân minh chủ.

      biết có tất cả bao nhiêu phiên bản.

      Lãnh Vô Tâm, cái tên này trong đêm là từ có tần số xuất cao nhất trong lời bàn tán của dân chúng. Sau khi danh tiếng nàng được vang xa, hành tung Lãnh Vô Tâm lại hoàn toàn biến mất, điều này thu hút ít trí tò mò của nhiều người.

      Tại Đào Yểu uyển, vầng trán bạch ngọc của công tử áo tím toát ra nhiều mồ hôi hột, luồng thở của gấp gáp. Trong đôi mắt màu tím đầy tia máu, màu tím cùng màu đỏ hòa vào nhau, tạo nên loại mỹ cảm mấy ai dám nhìn thẳng.

      "Công tử Hàn Y, vị hùng như ngài, lẽ dĩ nhiên chúng tôi dám làm phiền, nhưng ngài cũng thể ỷ mình võ công cao cường, mà ngăn trở chúng tôi yết kiến tân Minh Chủ?"

      nhóm người vây quanh Hàn Lạc Y, mặt đất ít những thi thể lạnh tanh bởi những đường kiếm sáng loáng, điểm xuyết xung quanh là những cành cây bị chém đứt thương tiếc, khó nhìn ra cảnh tượng ác chiến vừa diễn ra tại nơi đây.

      Hàn Lạc Y nhịn được cười lạnh.

      Bọn họ quả làm phiền , nhưng so với làm phiền càng vô sỉ hơn.

      biết từ nơi nào truyền ra tin tức Lãnh Vô Tâm mất tích, khiến từ sáng đến tối, số người tới Đào Yểu uyển, dường như đủ mặt mọi người giang hồ.

      Nếu như phải Lưu Nguyệt học viện dốc mọi sức lực bảo vệ nơi này, chỉ sợ bọn họ sớm xông vào. Thứ bọn họ muốn bất quá là nhược điểm, nhược điểm có thể phế bỏ Lãnh Vô Tâm.

      Ba ngày trước, viện trưởng cũng cho biết chuyện này.

      Mà từ khi đó bắt đầu, liền kiếm thủ bảo vệ nơi đây. Ba ngày rồi, ba ngày, coi như là tuyệt thế cao thủ, cũng bị mất sức mà bỏ mạng. Diệt rồi lại tới , tuy phải đều là cao thủ, đúng hơn chỉ toàn là kẻ yếu. Nhưng, sức có hạn.

      Khi vừa bắt đầu, dùng thủ pháp hung tợn giết người thị uy, đám người kia rất mực kinh sợ, nhưng cũng chỉ được vài canh giờ. Qua nửa ngày, càng thêm điên cuồng sợ chết nhào tới.

      , sắp còn sức chống cự .

      CHƯƠNG 53.3: Quyết tâm của Mộ Dung Triệt (3)
      Edit: cereniti


      "Nếu các ngươi muốn gặp Minh Chủ, ta dĩ nhiên can ngăn, chỉ sợ, có vài người muốn viện cái cớ chẳng ra sao này, đến để gây chuyện mới là !"

      Lạc Hàn Y dù sao cũng người thông minh, đương nhiên hiểu được, nếu cứ đánh đấm mãi như vậy, càng bất lợi với . Nếu bọn muốn thẳng vào chuyện chính, đành phải phụng bồi

      thể cứ mãi kéo dài thời gian, cũng chẳng có biện pháp nào để trì hoãn thêm thời gian.

      "Công tử có ý gì? Ngài là vu cáo chúng tôi?" tráng hán nhịn được cau mày.

      Lạc Hàn Y là trong Tam công tử Lưu Nguyệt học viện, tài năng của khiến con người ta kính nể. Ba ngày chiến đấu liên tục, nếu là ai khác, chắc chịu được. Nhưng lại có thể.

      vậy còn khiến họ có cảm giác mình hèn kém

      Tựa hồ, từ đầu đến giờ, mục đích của bọn họ chẳng tốt đẹp gì. Bọn họ lại càng có cách nào để phản bác.

      "Vu cáo hay vu cáo, tất cả mọi người đều ràng. Bên ngoài có lời đồn gì, Lưu Nguyệt học viện cũng biết. Hành động của mọi người lần này là xem thường mặt mũi Lưu Nguyệt học viện sao, muốn quyết tâm đối nghịch với Lưu Nguyệt học viện sao?"

      Đối nghịch với Lưu Nguyệt học viện. Là chuyện mà ai nấy giang hồ đều phải suy tính kĩ. Lưu Nguyệt học viện tạo nên thần thoại bất bại giang hồ, đệ tử đều là những cao thủ có danh thiên hạ, nếu như Lưu Nguyệt học viện hạ lệnh, vậy giữa hai lựa chọn trốn và đối đầu, còn là vấn đề đáng để đắng đo.

      Bọn họ hôm nay dám lớn lối như vậy, cũng vì có người ở sau lưng giựt giây, nếu như có người nọ bảo đảm, coi như cho bọn có mười lá gan cũng dám càn rỡ đến thế!

      Lạc Hàn Y để cho bọn họ đắc tội nổi, huống chi cả Lưu Nguyệt học viện?

      Chuyện đến mức này, nếu như cứ cố chấp đợi đến khi Lãnh Vô Tâm trở về, bọn họ tất nhiên biết mình chết thảm hại hơn.

      Nhưng . .. .

      tại biết người nọ có bao nhiêu “quạt gió thổi lửa*”, coi bọn họ như súng gươm mặc cho chủ sai khiến, bọn họ cũng còn biện pháp quay đầu lại. “Tên lắp vào cung, phát được”, đoán chừng, là để hình dung tình huống này?


      (*): đại ý là "thêm dầu vào lửa", khiến chuyện vốn tồi tệ lại càng thêm tồi tệ.


      "Kẻ sáng mắt đương nhiên chuyện vòng vo, công tử nếu người muốn vậy. Như vậy các huynh đệ tôi đây cũng vòng vèo thêm. Hôm nay, nếu như công tử có thể cho giải thích cho bọn tôi ít chuyện, vậy chúng tôi đương nhiên nhận lỗi, cam nguyện chịu phạt!"

      Đại hán cất cao giọng .

      "Công tử chắc cũng nghe tới tin đồn, Tân Minh Chủ ở Lưu Nguyệt học viện. Nhưng, hôm nay các huynh đệ tôi tới, phải là vì chuyện này, mà là —— về chuyện Vương tôn có đôi mắt màu xám!"


      CHƯƠNG 53.4: Quyết tâm của Mộ Dung Triệt (4)
      Edit: cereniti


      Vương tôn có đôi mắt màu xám!

      Sắc mặt Lạc Hàn Y chợt thay đổi.

      "Các huynh đệ chúng tôi chính xác nghe được tin Tân Minh Chủ có đôi mắt màu xám tro. Mà người phao tin cho chúng tôi bao giờ láo, người đó cũng có tư cách chứng thực tin này. Các huynh đệ chúng tôi đều là mãng hán tử*, chẳng phải là người có tri thức gì. Nhưng đều biết đôi mắt màu xám tro ấy mang ý nghĩa thế nào. Cho nên mới cưỡi ngựa biết mỏi mệt chạy đến nơi này, mong nghe được lời giải thích từ Tân Minh Chủ."

      (*): ý chỉ những nam tử hán tính cách hay mau nổi nóng, chữ “mãng” trong “mãng hán tử” cũng có nghĩ là những lùm cỏ cây, tức người có địa vị thấp

      chuyện mạch lạc, câu chữ ràng. Náo có nửa điểm của mãng hán tử?

      Đôi mắt Lạc Hàn Y chợt léo, ánh mắt dường như mang theo những tia nhìn bén nhọn thể giải thích.

      Trường kiếm trong tay được rút ra, ngọn gió mát bỗng dưng phất lên, tước mất đoạn tóc của nam tử.

      Những đoạn tóc đen tung bay, hoàn toàn trấn trụ lại vẻ phách lối của mọi người.

      Đây là lần thứ ba Lạc Hàn Y xuất kiếm.

      Bọn họ mặc dù dùng chiêu “diệt tới ”, nhưng cũng rất ít có thể ép kiếm trong tay Lạc Hàn Y ra khỏi vỏ. Kiếm của Lạc Hàn Y là binh kiếm Thu Thủy xếp thứ ba trong bảng danh sách bảo kiếm giang hồ.

      Bóng loáng như thu thủy, chém sắt như chém bùn.

      Tiểu hài tử ba tuổi cũng biết đến danh kiếm này.

      tại trong lúc bất chợt xuất kiếm, là vì chuyện gì đây?

      "Chuyện này, Minh Chủ tự nhiên giải thích cho các đại gia. Nếu mọi người muốn nghe lời giải thích, ngài tất nhiên giải thích trước thanh thiên bạch nhật. Các ngươi tự tiện xông vào như vậy, quả nhiên coi Minh Chủ chẳng ra gì! Thế nào? Mọi người là nghi ngờ tính công bình của đại hội võ lâm sao?"

      Lý luận sắc bén, dễ dàng chuyển đổi đề tài.

      "Công tử minh giám!"

      "Tôi chỉ bị bọn họ kéo tới!"

      "Công tử, chúng tôi khờ dại đâu biết gì."

      "Công tử, là bọn họ lừa gạt tôi, “có tới ắt có danh”. Tôi tuyệt đối có bất kì suy nghĩ bất kính nào về đại hội võ lâm."

      "••••••"

      Vẻ mặt mọi người đều hốt hoảng.

      Xem thường Minh Chủ là tội lớn rồi, huống chi còn đắc tội với Lưu Nguyệt học viện? Nếu như bọn họ dám có suy nghĩ hoài nghi về tính công chính của đại hội võ lâm, đó phải là tội danh nặng nhất à, đụng chạm với mọi hảo hán thiên hạ à?

      Bọn họ đại đa số đều bị lôi kéo tới đây, trong đáy lòng căn bản có tính toán gì.

      Nếu như phải thấy được rằng kiếm được món hời nếu thành công, bọn họ tuyệt đối bán mạng .

      tại coi như trắng tay kiếm được gì, vậy, mạng liệu có giữ được ?


      CHƯƠNG 53.5: Quyết tâm của Mộ Dung Triệt (5)
      Edit: cereniti


      "Mọi người đừng có bị dọa sợ! Mọi người quên mắt truyền thuyết về đôi mắt màu xám rồi sao? Người mang nó, nam là vương, nữ là tôn! Lãnh Vô Tâm nếu mang đôi mắt xám, vậy thiên hạ chẳng phải đại loạn ư? Mọi người đừng vì chút e ngại mà bỏ qua mục đích chính!"

      Tên mãng hán tử bị cắt mất tóc thấy tình huống ổn, lớn tiếng : "Làm người giang hồ, quan trọng nhất là cái gì? Là hiệp khách nghĩa! Nếu lần này chúng ta có thể vạch trần được mưu của Tân Minh Chủ, tên tuổi chúng ta lưu danh thiên cổ! Đến lúc đó, con cháu của chúng ta, có công danh vang dội!"

      thể , những lời này kích thích thêm rất nhiều động lực. Những kẻ vừa bị Lạc Hàn Y làm cho lung lang ý chí từ từ bình ổn trở lại. Chỉ trong giây lát, thế cục gần như lưu chuyển.

      "Ngươi đó chỉ là truyền thuyết, đồng nghĩa với việc có căn cứ! Ngươi khi nãy kẻ cho ngươi biết chuyện này là người cực kì có phân lượng, nhưng hết lần này tới lần khác lại chịu ra tên người đó. Ngược lại, chỉ biết kích động các đại gia đây bán mạng vì ngươi, hề hứa hẹn hay chắc chắn về chuyện sau này, ngươi đến tột cùng muốn gì?"

      Từng chữ Lạc Hàn Y như đều mang mũi nhọn.

      Hô hấp của mỗi lúc khó khăn.

      tại chính là cơ hội, nếu như thể đâm nát tim đối phương chỉ bằng đao, mọi chuyện về sau, coi như có giải thích cũng chỉ vô dụng.

      "Người nọ •••••• người nọ •••••" tên mãng hán tử ấp úng hơn nửa ngày vẫn thể cãi lại.

      ra cũng hiểu ở tình thế này nếu như ra, mọi người càng hoài nghi nhiều hơn. Nhưng •••••• nếu như tên người đó ra, cả nhà còn an toàn.

      cũng hiểu loại chuyện mình làm táng tận lương tâm đến cỡ nào, nhưng tại thể làm gì hơn. Mặc kệ cái gì thiên băng địa liệt, máu chảy thành sông, chỉ cần bảo vệ được người nhà của mình là tốt rồi.

      "Ta thể tên người nọ. Xin các đại gia tin tưởng ta, những câu ta đều là , ta có thể thề với Trời!"

      Cực kì lỗ mãng.

      Ngược lại càng khiến mọi người thêm hoài nghi.

      "Thề với Trời? Trời ở cao, thế gian ngày xảy ra bao nhiêu chuyện, Trời có thể quản hết sao? câu thề với Trời, khiến cho các đại gia đây bán mạng vì ngươi, ngươi nghĩ mình có sức ảnh hưởng lắm à?" Lạc Hàn Y tiếp tục : "Ngươi nếu ra tên người nọ, ràng chính là có tật giật mình."

      CHƯƠNG 53.6: Quyết tâm của Mộ Dung Triệt (6)
      Edit: cereniti

      Lòng người hoàn toàn tan rả, hầu như ai nấy đều đưa ánh mắt nghi ngờ về tên mãng hán tử.

      Gió lạnh xào xạc, nâng cao làn áo của nam nhân áo tím, lá vàng bay tán loạn, hệt như đây là nơi ở của thần linh ••••••

      Tại bên này Lạc Hàn Y miễn cưỡng trấn trụ người gây chuyện, mà đâu đó bên kia, trong đế quốc, Lãnh Vô Tâm phảng phất như biết điều đó, dựa vào đầu vai Nam Cung Vô Thương, nghiêng mắt nhìn những ngôi sao bầu trời đêm, khung cảnh giống như bức tranh tình thơ ý họa.

      Cho đến khi ••••• bóng đen xuất , hoàn toàn phá vỡ khung cảnh yên bình này.

      "Điện hạ, bên ngoài xảy ra chuyện."

      Là Ám Ảnh*.

      (*): mình đây là tên người hay tên chức vụ, vì trong tiếng Trung Quốc, Ám Ảnh vừa có thể là tên, vừa có thể là từ chỉ nghề nghiệp điệp viên trong bóng tối, trong convert lúc in hoa lúc , thôi, mọi người cứ nghĩ đó là tên nha.

      Lãnh Vô Tâm thu hồi lại khí tức ôn hòa của mình, lạnh nhạt nhìn và xung quanh.

      Làm đế vương, có thể dịu dàng và ấm áp, nhưng những thứ đó chỉ có biểu trước mặt đúng người đúng tình, nếu , biểu ra nhược điểm trước thuộc hạ thậm chí là kẻ ở phía , yếu điểm rồi trở thành nhược điểm chết người.

      Cho nên, nàng thể. Nàng có thể có tâm, nhưng chỉ có thể ở trước mặt Nam Cung Vô Thương. Nàng nhất định phải Vô Tâm, bởi vì nàng phải sinh tồn.

      Có lúc, người vốn là như vậy, muốn sinh tồn, phải học được cách ngụy trang mình. Nếu thể ngụy trang, thể khiến mình gặp phải tổn thương. Lãnh Vô Tâm nàng chẳng qua chỉ là người muốn mình bị thương mà thôi.

      "Chuyện gì?"

      Câu đối đáp quan tâm, nụ cười nhạt, Lãnh Vô Tâm hỏi cách thờ ơ.

      "Điện hạ, bên ngoài xảy ra chuyện." Ám Ảnh dừng chút, thanh khó che giấu nóng nảy.

      có thể nóng nảy sao?

      Lúc đầu nhận được tin tức, như sắp trở thành kẻ điên. Gấp gáp đến hoàng cung gặp điện hạ nhưng thấy ngài đâu, Đế vương lại thất hồn lạc phách. Cho đến khi gặp được Mộ Dung Triệt, mới tìm được điện hạ.

      "Điện hạ, bên ngoài biết có người nào thả ra tin tức rằng người mang đôi mắt màu xám tro, giờ cả thiên hạ đều biết. Võ lâm đại loạn, tất cả mọi người tìm điện hạ, nhưng ngài vẫn xuất . Người người mỗi lúc hoài nghi, nếu ngài vẫn xuất , như vậy •••••• hậu quả dám tưởng tượng."

      "Cái gì? !"

      Lãnh Vô Tâm cùng Nam Cung Vô Thương nhất thời biến sắc.

      Chuyện nghiêm trọng đến cỡ nào, bọn họ đều hiểu.

      CHƯƠNG 54.1: Ai là kẻ đứng sau mọi chuyện (1)
      Edit: cereniti


      Mặt Nam Cung Vô Thương biến sắc, tình này ràng ra mệnh lệnh ai nấy biết đều phải câm miệng, nhưng giờ nó bị lộ ra ngoài ngay tại thời điểm mấu chốt. Huống chi, chính cũng biết điều này diễn ra, riêng chuyện này thôi, cũng thể tin được.

      Mà nguyên nhân do gì Lãnh Vô Tâm thừa biết, kể từ khi nàng xuyên qua. Nguyên nhân đơn giản chính là do truyền thuyết về con mắt màu xám tro này. Mặc dù truyền thuyết có , nhưng thiên hạ cực kỳ kiêng kỵ khi về nó. Bọn họ muốn tiếp nhận, hai muốn bưng bít. Vì có biện pháp phản kháng, nên dẵ chọn cách đơn giản nhất. Kẻ mang đôi mắt màu xám mà lên ngôi đế vương, liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Bọn họ dùng cái cớ vì chính nghĩa để tiến hành đuổi giết.

      Ở trong lịch sử đế quốc, phải chỉ có vị đế vương bị đuổi giết đến chết.

      Đây là gọi ganh tỵ đến phát điên.

      Mà Lãnh Vô Tâm cũng có cách để phản kháng.

      Cho nên ban đầu nàng mới có thể dễ dàng đáp ứng Hàn Phi đến ở trong cốc. Hàn Phi có biện pháp để che giấu màu sắc đôi mắt này. Cho dù phải lâu dài, nhưng có thể bảo vệ Lãnh Vô Tâm đến trước năm 18 tuổi.

      "Bên ngoài rất nhốn nháo, ngươi đến bây giờ mới biết ư?"

      Trong lòng ràng rất chấn động.

      Nhưng khuôn mặt Lãnh Vô Tâm vẫn lạnh nhạt.

      Nàng nên biểu lộ cảm xúc gì đây? tại nàng chẳng biết.

      Bởi vì nàng thủy chung vẫn chưa biết thế nào là lệ thuộc. Dù nàng ra cảm xúc của mình dành cho Nam Cung Vô Thương, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến lệ thuộc cả.

      Bởi vì nàng là Lãnh Vô Tâm, cho nên thể nào giao hoàn toàn sinh mạng mình cho kẻ khác. Tình có thể tốt đẹp, là dựa việc tính mạng mình có thể an toàn.

      "Thuộc hạ đáng chết!"

      Lãnh Vô Tâm chẳng qua chỉ là nổi giận, nếu là , chỉ sợ giết người.

      Nhưng, mọi chuyện kì lạ, với mạng lưới điều tra của , tin tức tuyệt đối thể đến chậm vậy, giải thích duy nhất —— là có gián điệp!

      "Ngươi quả đáng chết! Hơn nữa rất đáng chết! Bổn cung tại cực hoài nghi về thực lực đế quốc này. Bổn cung nghĩ hai ngươi là kẻ có thực lực, dù phải đứng đầu, cũng là cao thủ. Nếu đây thực là năng lực của đế quốc, vậy có phải hay , đế quốc suy sụp?"


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :