1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Họ Tiêu, anh cởi hay là tôi cởi - Tiểu Quyến Rũ (45)Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38

      Ngày huấn luyện cuối cùng

      Tảng sáng ngày thứ năm, Thượng Hảo Giai lăn lộn giường, tại sao lại vậy?

      Bởi vì tối qua uống rượu, vì sao lại uống? Bởi vì thất bại ở bờ biển.

      Hôm qua Thượng Hảo Giai luôn cho rằng xảy ra gì đó với Tiêu Minh Tuấn, nhân cơ hội để Lương Thiến Thiến xem, vừa được chồng lại đuổi được ong bướm, nhất cử lưỡng tiện.

      Thế nhưng hoàn toàn ngược lại, còn bị Tiêu Minh Tuấn mắng chầu, con mẹ nó mình làm vậy là vì ai hả? Vì ai?

      Còn phải vì sao Tiêu Minh Tuấn, thế mà còn bị mắng, thiên lý ở đâu, ở đâu rồi...

      Hôm qua, Thượng Hảo Giai hùng dũng hiên ngang uốn éo mông ra biển, chắc trong đầu lúc ấy chỉ chú ý biểu diễn mà quên mất việc mình là cái đứa biết bơi để rồi khiến rất buồn bực, cũng làm Tiêu Minh Tuấn buồn bực.

      Khiến Thượng Hảo Giai thấy Tiêu Minh Tuấn là đứa bé ngoan, vậy Tiêu Minh Tuấn rốt cuộc làm gì?

      Thượng Hảo Giai lúc đó còn nghiên cứu, khi mình thướt tha qua bên cạnh Tiêu Minh Tuấn, khẳng định bị mình hấp dẫn, nhất định thay đồ bơi.

      Đến khi thay xong, mình giả vờ hoa mắt, nhu mì điềm đạm, rồi Thượng Hảo Giai dựa vào lưng Tiêu Minh Tuấn, hai người quấn quít dạo chơi, em em, là gió em là cát, triền triền miên miên đến chân trời.

      Buổi tối được, hoặc làm làm cho xong, giả mềm yếu chui vào phòng Tiêu Minh Tuấn...

      Nếu thân hình thướt tha của mình cám dỗ được Tiêu Minh Tuấn, cũng sao, với hiểu biết về Tiêu Minh Tuấn, xuống biển rồi còn cách thứ hai.

      Đó là gì?

      Rất đơn giản, đó chính là Lý Sinh Thư. Đúng, Lý Sinh Thư.

      Do có Tiêu Minh Tuấn ở đây, Lý Sinh Thư căn bản có cơ hội tiếp cận mình.

      Tất nhiên, Thượng Hảo Giai biết Lý Sinh Thư có ý với , tại sao?

      Bởi vì thấy những lúc rảnh rỗi Lý Sinh Thư lại loanh quanh ngoài phòng mình, biểu vậy là gì? Là gì? Thầm mến đó.

      Đúng, chính là thầm mến.

      Chắc chắn ta chờ , sau đó xử lý mình, rồi bọn họ có thể có cuộc sống là gió em là cát, vậy tốt biết bao.

      Nhưng ngẫm lại xem, cam tâm tình nguyện, chứ Thượng Hảo Giai tiểu thư của chúng tôi đâu muốn.

      Tình huống cũng gần như Thượng Hảo Giai hòa Tiêu Minh Tuấn.

      Thượng Hảo Giai cam tâm tình nguyện, Tiêu Minh Tuấn người ta bằng lòng... Mẹ kiếp.

      Lúc ấy Thượng Hảo Giai nghĩ, nếu Tiêu Minh Tuấn có hành động gì, tự xuống biển, giả vờ yếu đuối với Lý Sinh Thư rồi xảy ra gì đó, tin là Tiêu Minh Tuấn ghen.

      cũng tin Tiêu Minh Tuấn thay đồ xuống dạo chơi với .

      Thế nhưng tất cả đều là suy nghĩ sai lầm, rất buồn bực...

      Ngay lúc Thượng Hảo Giai sắp ra đến biển, Tiêu Minh Tuấn liền gọi .

      Khi đó Thượng Hảo Giai có xoay người, nhưng Đa Đa , nhìn vóc dáng Thượng Hảo Giai từ mặt bên khiến nước bọt chảy ra, cười rất bỉ ổi.

      Kết quả, khi câu của Tiêu Minh Tuấn thốt ra, theo cách của Đa Đa, gương mặt Thượng Hảo Giai chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung, đó là cứng đờ trong gió...

      Tiêu Minh Tuấn : "Em biết bơi, mua cái phao ."

      Thế là, Thượng Hảo Giai cực kỳ buồn bực vòng phao quanh người lướt trong biển, vô cùng nhàng...

      Sáng hôm nay được nghỉ là do khóa huấn luyện kết thúc, buổi chiều kiểm tra lần cuối.

      Tiêu Minh Tuấn công chuyện, Thượng Hảo Giai vì đả kích tối hôm qua nên uống quá nhiều, sáng nay đầu bắt đầu nhức. Buổi chiều còn bài thi viết cho nên chỉ có thể cố gắng.

      Mấy người Ngải Khải buồn chán quyết định ra sân bóng rổ làm trận ba đấu ba để giết thời gian.

      Tống Hàn, chị Mễ, Lôi Hạo Hiên tổ. Thượng Hảo Giai, Ngải Khải, Lý Sinh Thư tổ. Những người còn lại làm cổ động viên.

      Hơn nửa hiệp thi đấu kết thúc, Thượng Hảo Giai nhìn bảng điểm 20:0 mà hai hàng nước mắt lăn dài.

      Lúc chơi toàn bị chị Mễ lôi kéo rất khó chịu, hơn nữa còn cả cơn đau bụng do kinh nguyệt cũng như muốn mạng .

      Nó cứ đến rồi , bây giờ còn đau hơn, kết quả khiến tên Lôi Hạo Hiên chế giễu phen, muốn khóc.

      Thượng Hảo Giai cúi gập người ôm bụng, nhe răng nhếch miệng vì đau.

      "Đau chết mất."

      Lôi Hạo Hiên đến trước mặt , khẽ cười: "Đồ bỏ ."

      Thượng Hảo Giai nghe xong, dựng thẳng lưng chỉ vào mũi Lôi Hạo Hiên, cắn răng nghiến lợi : " chờ đó."

      Giữa giờ nghỉ giải lao, hai người Ngải Khải thua mù quáng thương lượng cả buổi, quyết định để Thượng Hảo Giai cuốn lấy Lôi Hạo Hiên và tên ngốc Tống Hàn. Ngải Khải chặn chị Mễ còn Lý Sinh Thư là chủ lực ném bóng.

      Nửa hiệp sau bắt đầu, hai người Ngải Khải rất ra sức, biểu phi thường dũng mãnh.

      Thượng Hảo Giai cũng dám chậm trễ, dùng mọi cách chặn Lôi Hạo Hiên, cướp lấy bóng trong tay ta.

      Lôi Hạo Hiên nhàng tránh thoát, cười giễu cợt : "Sao hả? Muốn cướp bóng từ tay bố con à?"

      Thượng Hảo Giai nghe xong mắt trợn trừng, Lôi Hạo Hiên nở nụ cười mê người, trúng rổ, ba điểm.

      Thượng Hảo Giai xấu hổ nhìn hai đồng đội lườm mình, hít thở sâu tiếp tục ra sức cuốn lấy Lôi Hạo Hiên.

      Lôi Hạo Hiên dùng ánh mắt như nhìn người bị bệnh thần kinh nhìn người trước mặt, Thượng Hảo Giai giương nanh múa vuốt giơ cao hai tay ngăn cản tầm mắt ta.

      ta nhịn nổi cười: " khiêu vũ hả?"

      Thượng Hảo Giai biết hình tượng mình bây giờ rất mẫu mực, trông như con khỉ đầu chó múa may hai tay.

      Nhưng thua đến mức mù quáng rồi, đau còn đắn đo nhiều như vậy.

      " quản được sao."

      xong, Thượng Hảo Giai đột nhiên nhớ đến, nếu như bây giờ có đoạn nhạc "Bầu trời màu lam" vang lên, người quen biết nhìn vào chắc chắn tưởng là bà điên nhảy điệu múa Mông Cổ sân bóng rổ, tuyệt đối cho rằng chơi bóng.

      Nghĩ thế nhịn được bật cười, trong đầu phát sáng, thầm hét trong lòng: Bà liều mạng với .

      Thượng Hảo Giai nhắm mắt lại, kéo dài giọng điệu lớn tiếng hét: "Chết này!" Tứ chi linh hoạt biến đổi ra mấy tư thế trước mặt Lôi Hạo Hiên.

      Ngải Khải sau lưng đập bóng sang, kịp dừng lại liền va chạm.

      Thượng Hảo Giai mất trọng tâm lao bổ về phía trước. Tức khắc, bên ngoài sân như phát nổ.

      Tiêu Minh Tuấn thu dọn xong hành lý cầm lấy thuốc giảm đau, thấy màn như thế giọng hỏi Đa Đa bên cạnh: "Sao lại xảy ra chuyện này?"

      Đa Đa bất đắc dĩ thở dài: "Chắc là lúc đầu muốn giả điên cướp bóng, kết quả... Em biết trong đầu ấy có cái gì." Tay xoa lên trán, trong lòng dễ chịu chút nào.

      Ngải Khải đứng ở bên cạnh Thượng Hảo Giai há to miệng, chọt Lý Sinh Thư, giọng : "Làm sao bây giờ?"

      Lý Sinh Thư há miệng lắp bắp trả lời: "... ... ... ... biết..."

      Lôi Hạo Hiên nhìn Thượng Hảo Giai đè ở người mình, cắn răng nghiến lợi từng từ: "Sữa - bố - uống - ngon - ?"

      Thượng Hảo Giai nằm đè lên ngực Lôi Hạo Hiên, ngậm lấy đầu ti cách lớp áo của Lôi Hạo Hiên, chậm rãi gật đầu: "Cũng... cũng... cũng... được..."

      Tiêu Minh Tuấn tức giận đến đỡ dậy rồi ôm . quay ra với mấy người còn ngây ngô ở sân, giọng điệu có chút giận dữ: "Quay về thay quần áo, chuẩn bị cho bài kiểm tra vào buổi chiều ."

      Thượng Hảo Giai nằm trong lòng Tiêu Minh Tuấn, nhìn khuôn mặt tức giận của có chút khó hiểu.

      "Sao phải giận thế?"

      Tiêu Minh Tuấn phớt lờ, ôm thẳng.

      Thượng Hảo Giai có hơi sợ, từ đến lớn Tiêu Minh Tuấn chưa giận dữ bao giờ, dù có cũng biểu ra, vĩnh viễn chỉ có nụ cười bên ngoài.

      "Tiêu Minh Tuấn, em đau bụng."

      Tiêu Minh Tuấn hừ lạnh, đóng cửa ném lên giường.

      "Đau mà còn chạy? Nếu đến, có phải em vẫn còn nằm người người ta ? Há miệng." nhét thuốc và đút nước cho uống, sau đó gõ vào trán nghiêm phạt.

      Thượng Hảo Giai vừa uống nước vừa mơ hồ: " phải, là do Ngải Khải đụng vào em, phải em tự lao đến."

      Tiêu Minh Tuấn bỏ cốc nước xuống rồi lên giường nằm cùng , kéo ôm vào lòng, nhàng xoa bụng cho .

      "Hừ, đâu quản được nhiều vậy."

      Thượng Hảo Giai nằm trong ngực Tiêu Minh Tuấn, từ bé mỗi khi đau bụng đều săn sóc như thế, cho nên cũng phát Tiêu Minh Tuấn nằm giường có gì ổn.

      "Sao còn chưa ?"

      Tiêu Minh Tuấn vừa xoa bụng cho vừa ôm chặt lấy : " phải là sợ em đau đến mức chết sống lại mà có ai chăm sóc sao, cho nên cố ý mua thuốc mang về cho em rồi trưa mới . Tối em về nhà trước, biết mấy giờ mới về được."

      Thượng Hảo Giai cảm thấy bụng rất thoải mái, mệt mỏi cọ cọ trong lòng Tiêu Minh Tuấn: "Vâng, em biết rồi, em muốn ngủ, cho phép dừng."

      Tiêu Minh Tuấn cười cười, đáp tiếng liền thấy Thượng Hảo Giai ngủ say.

      Sau khi tỉnh lại, Thượng Hảo Giai biết Tiêu Minh Tuấn rồi, trong lòng cứ trống rỗng.

      Nhìn tờ giấy Tiêu Minh Tuấn để lại bàn, dặn uống thuốc, về nhà cẩn thận, khỏi vui vẻ.

      Trong phòng học, tất cả mọi người đều làm bài.

      Lôi Hạo Hiên là giám khảo, lại lại, dám nhìn đến Lương Thiến Thiến dùng mỹ nhân kế để hỏi đáp án.

      giám khảo khác là chị Mễ lấm la lấm lét nhìn chằm chằm Lôi Hạo Hiên.

      Mấy người bên cạnh Thượng Hảo Giai lo vị giám khảo đứng đầu công chính nghiêm minh này thấy thế liền buông lỏng, thoải mái ghi chép, sau khi viết xong cả bọn nhe răng toét miệng cười với chị Mễ.

      Lúc này, Lôi Hạo Hiên bỗng nhiên lớn tiếng với Tống Hàn bên cạnh: "Làm gì hả."

      Tống Hàn cầm cái thẻ, giật mình đứng lên, thiếu chút nữa là ngã ra bàn.

      "... ... có... làm gì hết."

      Lôi Hạo Hiên đến bên cạnh Tống Hàn : "Đưa thứ trong tay cho tôi." xong chìa tay ra cướp, Tống Hàn quá khẩn trương, cầm cái thẻ nhé vào trong miệng như muôn nuốt chửng nó.

      Thượng Hảo Giai lập tức tỏ ra vui vẻ, cứ như Tống Hàn ăn giấy là chiếm được tiện nghi lớn.

      tay chỉ Tống Hàn, tay vỗ chị Mễ, kích động : "Chị nhìn kìa, siêu nhân ATM đó."

      Chị Mễ tỏ ra chán ghét, nhìn Tống Hàn ăn giấy, bình tĩnh hỏi Thượng Hảo Giai: " ta xem nhiều Hoàn Châu quá à?"

      Thượng Hảo Giai rất vui vẻ, gật đầu : "Vâng vâng. ta chắc coi mình là Tiểu Yến Tử đây mà."

      Nhìn trong mắt Tống Hàn kích động kia ràng viết mấy chữ lớn: Ăn nhiều chút, ăn xong chính là hùng.

      Tống Hàn cực kỳ đáng thương bị Lôi Hạo Hiên mang nghiêm hình bức cung.

      Về sau Thượng Hảo Giai nghe chị Mễ , Tống Hàn quá đáng thương thú nhận tội lỗi.
      Last edited: 23/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39

      Ngày huấn luyện kết thúc

      Chiều thi xong, mọi người thu dọn hành lý, tạm biệt làng du lịch trở về thành phố.

      Bầu trời giờ này xám xịt, trời tối thế này, Thượng Hảo Giai chỉ có thể đơn về nhà mình.

      Do lúc sáng Tiêu Minh Tuấn ô tô cho nên cầm cả cái va li hành lý của theo, lúc này cả người nhàng, chỉ cầm theo túi xách lên xe.

      Màn đêm đêm nay dọa người, đèn đường hai bên phố ảm đạm.

      Thượng Hảo Giai đợi lúc lâu, nhịn được nhìn đồng hồ mười giờ.

      Vì xe buýt đỗ ở con chợ thương mại phồn hoa nên tối có rất nhiều người, do đó để đón được xe cũng rất mất sức.

      ra Thượng Hảo Giai cần mất sức như thế, vừa rồi xe buýt có dừng ở công ty, đúng lúc Tiêu Minh Tuấn họp lầu nên liền nhìn thoáng qua.

      Hôm nay có lẽ do kinh nguyệt đến nên tính tình được tốt, lúc mình sắp , Tiêu Minh Tuấn ngay cả câu đưa tiễn cũng có, vẫn là Tằng Nhã Nhu , đến khi Tiêu Minh Tuấn phản ứng tức giận, về sau liền tỏ thái độ mình.

      Dưa hái xanh ngọt, cũng cưỡng cầu.

      tiễn thôi, tự được à?

      Thượng Hảo Giai mất nửa ngày mới bắt được xe, đến khi xe về tiểu khu giờ sáng.

      Dọc đường bóng người, im lặng đến mức có chút thanh nào.

      Từng cơn gió thổi qua khiến rùng mình, bước nhanh hơn.

      Phía sau vang lên tiếng bước chân, Thượng Hảo Giai lấy làm lạ liền quay lại, hai cậu con trai trông như học sinh trung học lén lút sau lưng , thấy quay đầu liền chạy vọt đến.

      Thượng Hảo Giai cảm thấy bất thường, liều mạng chạy .

      Tiếng bước chân dồn dập càng ràng phía sau, Thượng Hảo Giai biết hai thằng con trai đó áp sát .

      Phía trước con đường hình chữ thập (+), liều mạng chạy sang phía bên trái đen kịt.

      vừa chạy điên cuồng vừa la hét cầu cứu, Thượng Hảo Giai nghe thấy tiếng cười khinh thường phía sau cũng dám quay đầu lại.

      "Rầm", ngã nhào xuống đất, lý trí cố gắng chống đỡ bị đánh tan hoàn toàn.

      Thượng Hảo Giai bị hai tên kèm giữ hai bên, con dao để lưng .

      Trong đầu loạnh toát, xong rồi, lần này phiền phức lớn đây.

      tên khẽ bên tai : "Đem tiền giao ra đây, nếu đâm chết ."

      Áo phía sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, biết bây giờ tuyệt đối được để lộ ra chút sợ hãi nào, cố gắng duy trì bình tĩnh.

      "Được."

      xong, xoay tay nắm lấy con dao phía sau, lộn người đẩy ngã hai tên cướp, khuôn mặt Thượng Hảo Giai trong nháy mắt trở nên dữ tợn...

      Tiểu khu vẫn trong bầu khí bình thản, ai có thể biết vừa mới dạo quỷ môn quan vòng?

      Thượng Hảo Giai lau sạch mồ hôi lạnh trán, nhờ ánh đèn đường chầm chậm bước , trong đầu nhớ lại cảnh vừa rồi, tay trái khẽ vuốt ngực để bình ổn lại.

      Gió thổi bay sợi tóc bên tai như tiếng thở dài của ông trời.

      Di động nằm trong túi xách vang lên, Thượng Hảo Giai lấy ra, trái tim như bị bóp chặt.

      Thượng Hảo Giai ấn nút trả lời, cố gắng khống chế giọng của mình.

      "Alo"

      Tiêu Minh Tuấn cầm điện thoại dựa vào xe, thả lỏng hỏi.

      "Em về nhà an toàn chứ?"

      Thượng Hảo Giai nghe được ràng tiếng bước chân phía sau, cả người phát hoảng để ý tới việc trả lời.

      chưa bao giờ biết mình cũng có ngày sợ đến mức này, giờ đây mới có cảm giác mình chỉ có thân mình, dám quay đầu lại, điên cuồng hét lên vào trong điện thoại.

      "Tiêu Minh Tuấn, ở đâu?"

      con đường tối đen phía trước xuất người, Thượng Hảo Giai ngẩng đầu nhìn về phía người nọ.

      Tiêu Minh Tuấn đến phía trước mặt , cười cợt nhả : "Thượng Hảo Giai tiểu thư, Tiêu Minh Tuấn tiên sinh ở bên cạnh đó."

      Toàn thân căng thẳng của Thượng Hảo Giai liền thả lỏng.

      " là tên khốn kiếp."

      chẳng màng đến đồ trong tay rơi xuống đất, cắm đầu lao đến trong ngực Tiêu Minh Tuấn thút thít.

      Mười giờ sáng, Thượng Hảo Giai, Tiêu Minh Tuấn, Tằng Nhã Nhu, Vương Đào ngồi salon chuyện phiếm.

      Cửa phòng bị đụng cái "rầm", người trong phòng đều giật mình đứng lên.

      Điềm Điềm cầm trong tay kiếm gỗ đào, miệng hét "Có khí. Có khí. Có khí..."

      Tay bảo vệ phía sau đến thấy Thượng Hảo Giai hét to: "Báo cảnh sát."

      Gượng mặt Ngô Hiểu Phong thấy có lỗi và lúng túng nhìn , Đa Đa kêu Thượng Hảo Giai giải thích với bảo vệ.

      Thượng Hảo Giai lấy lại tinh thần, quay ra mắng Điềm Điềm: "Cái con này, lại điên rồi hả?" Xoay người đến trước mặt tay bảo vệ, cười : "Đại ca, sao. ấy là bạn tôi, vừa ra viện lại phát bệnh. Lát nữa tôi trói ấy lại, cần lo."

      Tay bảo vệ nghe xong chết lặng, lưỡi như dính vào nhau ho khan: "Vậy còn thả ra nữa ?"

      Điềm Điềm la hét om nhà: "Có khí. Có khí..."

      Thượng Hảo Giai cười càng rực rỡ: "Tất nhiên là có, nếu sao có thể gặp được ấy. Nhưng vẫn nên trước hơn. Trước khi con bé này biết gì cắn tai người khác."

      Tay bảo vệ nghe xong nhanh chân bỏ chạy, Tằng Nhã Nhu nhìn theo bóng ta, nhịn được cười.

      "Hẳn ta rất thất vọng, chắc mất tinh thần đây."

      Ngô Hiểu Phong lắc đầu, quay lại với Thượng Hảo Giai: "Em chuẩn bị tâm lý tốt , hôm nay rất nóng đấy."

      Trong đầu Thượng Hảo Giai thầm kêu tốt. Kể từ khi Tiêu Minh Tuấn dọn đến vẫn giấu diếm, là giấu diếm còn bằng là lừa gạt Điềm Điềm, bây giờ lửa bốc cháy ngùn ngụt, có qua nổi ?

      Thượng Hảo Giai nhớ lại thân tuyệt học của Điềm Điềm, cả người lạnh run, vội vàng quay ra cười khúc khích lấy lòng: "Chị Điềm Điềm, phải vì em sợ chị bận quá nên mới cho chị biết thôi mà."

      xong nhìn sang Tiêu Minh Tuấn nhe răng toét miệng xoa cánh tay.

      Thượng Hảo Giai biết mình bây giờ giãy chết, hơn nữa còn là giãy chết trong vô vọng, ôm hi vọng cuối cùng, nhanh chân bỏ chạy.

      Điềm Điềm cầm cây gậy xông đến Thượng Hảo Giai, hét còn to hơn: "Hôm nay bà thay trời hành đạo, bắt lấy con nghiệt nhà mày. Đừng có hòng chạy, đứng lại cho bà..."

      Ngô Hiểu Phong ngồi xuống cạnh Vương Đào, thở dài: "Đừng ngạc nhiên. Bọn Ngải Khải hôm qua uống rượu chỗ tôi hết chuyện Tiêu Minh Tuấn dọn đến. Điềm Điềm nghe xong tối qua muốn giết người, bị tôi giữ ở nhà. Vì trảm trừ ma mà sáng sớm lục tung nhà. Cứ đợi lát nữa, xong sớm được đâu, đằng sau còn có người chưa lên sân khấu mà."

      Vương Đào nghe xong cười to, với Ngô Hiểu Phong: "Thảo nào. Xem ra đánh nhau đây, hai em ta cứ hút thuốc chờ xem thôi."

      Hai người vừa xong, cánh cửa lại bị đá văng.

      Mọi người trong phòng lại giật mình. đám đàn ông dáng vẻ lưu manh, miệng ngậm tăm, tay cầm gậy chửi Tam tự kinh vào.

      Ngải Khải cầm đầu múa gậy, mắng: " muốn sống nữa rồi, dám bắt nạt chị cả của tôi." Mấy người Lý Sinh Thư sau lưng Ngải Khải lớn tiếng phụ họa: "Làm thịt ta."

      Chẳng biết Lý Sinh Thư và Ngải Khải có chuyện gì. Từ sau khóa huấn luyện, quan hệ giữa hai người trở nên vô cùng tốt, khiến Thượng Hảo Giai vừa vui mừng vừa buồn bực. Nhưng cũng sao cả, bây giờ thoát khỏi Điềm Điềm rồi .

      Thượng Hảo Giai thấy bảo vệ phía sau bọn họ, quả thực muốn đụng đầu vào đó chết luôn. đứng lên đến chỗ tay bảo vệ, run rẩy : "Đại ca, cần lo..."

      Tay bảo vệ còn run hơn , lắp bắp : " em à, em, em, em, em cho đại, đại cặ . Cái đám này phải là xã, xã, xã, xã hội đến hay là người bị bệnh thần, thần, thần, thần kinh..."

      Thượng Hảo Giai nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc : "Đại đại đại ca, đừng khẩn trương, em cam đoan đây là nhóm cuối cùng. Những người này là thành viên của câu lạc bộ kịch ở trường bọn em, hôm nay đến để diễn kịch bản "Xã hội đen" ấy mà. Mọi người đùa giỡn tí thôi, mau ." Tay bảo vệ run rẩy bỏ .

      Thượng Hảo Giai ngồi xuống bàn xoa ngực, thấy mọi người chăm chú nhìn mình.

      Ngải Khải giơ gậy chỉ vào Thượng Hảo Giai, cắn răng : " mau, là ai ."

      Thượng Hảo Giai mặt như đưa đám đẩy cây gậy của Ngải Khải sang mtoj bên, giọng : "Được rồi, tôi thực muốn , tôi bị cướp."

      Tằng Nhã Nhu do biết nên cảm thấy hết sức ngạc nhiên, vội khẩn trương hỏi Thượng Hảo Giai: "Có chuyện gì vậy? Là ai làm? Cậu có bị thương ?"

      Thượng Hảo Giai đánh cây gậy chỉ vào mình, thở dài, giọng : "Bị thương, tôn nghiêm bị sỉ nhục. Hai đứa nhóc cướp tiền."

      Tằng Nhã Nhu vỗ bàn, hung dữ : " cụ thể nghe."

      Thượng Hảo Giai nầm sấp xuống bàn, gật đầu tỏ ý biết, tiếp theo hữu khí vô lực kể: "Ngày đó phải tớ là khó chịu nên về trước sao? Đến tiểu khu rồi có hai đứa bé đuổi theo phía sau tớ, ôm lấy tớ, còn chĩa đao vào người tớ. Sau đó thần bí , đưa tiền. Trời tối, muộn như thế la hét cũng chẳng có ai. Tớ sợ muốn chết, mọi người đoán sau đó thế nào?"

      Ai nấy đều tập trung lắng nghe, vội hỏi: "Thế nào?"

      Thượng Hảo Giai giơ hai tay vẽ vòng, ra vẻ thiên hạ thống nhất, sử dụng giọng điệu cực kỳ kinh ngạc : "Siêu nhân điện quang xuất ."

      Mọi người cùng tức giận phi thường , , phải là hét lên với Thượng Hảo Giai: "Cút ~~"

      Thượng Hảo Giai cười cười lúng túng: "Hì hì, đùa chút mà, làm dịu bầu khí."

      "Sau đó tớ sợ quá, nhưng càng sợ hơn là tớ lại có tiền, vì thế đầu tớ xoay nhanh như gió. Đầu tớ nghĩ thằng nhóc đó đâm chết tớ tớ đánh nó chết. Nếu hai thằng lỏi muốn cái mạng này dù thế nào tớ cũng phải kéo thằng theo. Với lại tớ cảm giác vật chọc vào lưng lớn, cùng lắm là đứt tay như khi còn bé. Sau đó đầu tớ nóng lên liền quay lại, đẩy hai thằng lỏi. Lúc ấy thằng lao đến, tớ liền nắm lấy dao của nó. Mọi người đoán nó là gì?"

      "Nhựa?"

      "Nhựa cái rắm, là nhựa chẳng , đó là cái chìa khóa phòng bảo vệ... Sau đó tớ giận điên lên, cầm túi ném, hét lớn, đkm tổ tông bọn mày, bà chỉ đáng giá cái chìa khóa phòng bảo vệ thôi hả? Tớ thấy có cục gạch dưới đất liền nhặt lên ném chúng, hai thằng liền chạy , đại ca bảo tớ để cục gạch lại. Sau đó tớ gặp Tiêu Minh Tuấn."

      Mấy người Vương Đào nghe xong sửng sốt, tiếp đó quay ra ca thán: "Đúng là nàng hung mãnh."

      Tằng Nhã Nhu có chút tức giận nhìn Tiêu Minh Tuấn, trách móc: " phải tiễn cậu ấy về à? Sao lại để xảy ra chuyện này?"

      Tiêu Minh Tuấn hô to: "Oan quá , em cũng phải biết tính ấy mà. Nếu để ấy lên xe, chừng ấy còn chửi . Ai lái xe theo sau ấy, sau đó cũng thấy bọn tiểu lưu manh đó. chỉ muốn dạy dỗ ấy, nếu xảy ra chuyện xông lên ngay. Bằng sao dám để ấy đêm mình. Tiếp đó dừng xe, trốn sang góc chuẩn bị, hai thằng lỏi kia vừa bắt được ấy liền chuẩn bị ra. Kết quả nào biết hai thằng bất lực như thế, bị chị này của chúng ta hung hãn đẩy ngã, lúc đó nghĩ mà sợ. mà lao ra chắc mọi người cũng cần mà tất cả đến bệnh viện thăm ."

      Tằng Nhã Nhu bị Tiêu Minh Tuấn chọc cười, quay sang hỏi Thượng Hảo Giai: "Cậu có chuyện này cho mẹ cậu biết ?"

      Khuôn mặt Thượng Hảo Giai nhăn lại: " chứ, tớ còn định thừa cơ lừa thêm chút tiền phí tổn thất tinh thần kìa. Kết quả cậu biết bà ấy ?"

      " gì?"

      "Quý bà nhà tớ nghe xong thở dài, tiếp đó rất tức giận hét lên với tớ. Con có đầu hả? Sao lại đánh lên đầu, con dữ quá nhỉ? Vạn nhất đầu người ta có chuyện, mẹ còn phải bồi thường tiền, con có phải bị lừa đá rồi ? Tớ nghe xong choáng váng, liền với bà, con này mẹ, là con mẹ bị bọn đó cướp. Mẹ hay, an ủi con ngược lại còn mắng chửi, có người mẹ nào như mẹ sao? Cậu đoán quý bà gì? Bà còn hét với tớ, tiền đồ trước kia con đánh lộn đâu? Con bảo hai thằng ranh đó cướp mình, con còn mặt mũi để tố khổ với mẹ. Mẹ với con, con có bị cướp tiền, con mà để bị cướp mẹ lột da con."

      Nghe Thượng Hảo Giai xong, mọi người cười ầm, trong lòng bọn họ rất khâm phục hai mẹ con nhà này.
      Last edited: 23/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40

      Ác ma đến

      Cái áo nịt này là của ai?

      Chính là của đồng chí Thượng Hảo Giai, bởi vì tôi rất muốn làm cái giò heo lần...

      Được rồi, xin tiếp tục xem mị viết vở kịch này cho mọi người.

      Thượng Hảo Giai muốn khóc, tại sao? Chuyện này phải là từ rất lâu, rất rất lâu, ra vô cùng dài dòng.

      Chuyện là, còn nhớ lần trước mẹ Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn đột nhiên xuất ở công ty ?

      Đúng, chính là lần đó, do lần đó mới dẫn đến lần này, lần này là gì?

      ra cũng dài dòng lắm.

      ra nếu ngắn gọn là bà Thượng và bà Tiếu do rảnh rỗi đem mấy đứa cháu của mấy người bạn đến chơi, cho ăn cho ở, bảo mẫu miễn phí, nhân tiện giải quyết nỗi đơn, vót vét lại chút tuổi xuân.

      Được dịp hai người bạn già ra nước ngoài du lịch liền đưa cháu đến, nào biết hai bà trông được mấy ngày chán, cho nên quyết định ra nước ngoài chơi, như thế trẻ con ai trông, cho nên mới đưa đến chỗ Thượng Hảo Giai.

      Theo như lời bà Tiếu, dù sao bọn trẻ con có thể ăn có thể uống, tự lực cánh sinh, cần quản nhiều, đúng giờ cho ăn, rảnh rỗi chơi với chúng, nhân tiện xúc tiến tình cảm, làm quen với nỗi khổ khi làm mẹ, điều này rất tốt.

      Thượng Hảo Giai xin thề, nếu phải do mẹ ruột , xông lên mắng ngay.

      Nếu chuyện này đơn giản thế, bà cứ thuê bảo mẫu , tội gì hành hạ tôi, cùng lắm là tiền lương bảo mẫu do tôi trả được sao?

      Nhưng đó là chuyện sau này.

      ra Thượng Hảo Giai rất thích trẻ con, Tiêu Minh Tuấn lại càng thích, cho nên khi mấy đứa bé còn chưa đến, hai người rất mong đợi.

      Đêm đó sau khi bọn Vương Đào rồi, có mấy đứa trẻ trung bình sáu tuổi được giáo viên ở nhà trẻ lái xe đưa đến nhà Thượng Hảo Giai, là rất phô trương. Nhưng nữ lưu manh chẳng coi là chuyện gì cả, với đồng chí Thượng Hảo Giai phô trương gì gì đó đều vô nghĩa.

      Ngay lúc đó Thượng Hảo Giai gặp mấy đứa bé còn rất vui, bởi vì cảm thấy chúng chỉ là trẻ con, liệu có thể làm gì được , cùng lắm là tiêu tiền nhiều thêm ít.
      d~dafnleequysdoon
      Trẻ con thôi mà.

      thích ăn cái này mua cái khác, chặn miệng chúng lại, rồi ném Tiêu Minh Tuấn và Tuấn Tuấn cho chúng thỏa sức hành hạ, chơi đùa miễn phí, như thế mình có thể tranh thủ thời gian làm biếng, sống phóng túng trong phòng, thế giới phải được thống nhất sao?

      chuyện đơn giản cỡ nào, hoàn hảo biết bao.

      Nhưng chuyện xảy ra sau đó làm cho Thượng Hảo Giai biết mình sai, vô cùng sai lầm.

      thấy mình nên nghĩ như thế, nghĩ như thế đúng là ngu hết chỗ .

      Theo như lời , trong xã hội nay, có việc nào mà lại kết thúc cách mù quáng.

      Cái người mà khi việc tối qua còn chưa kết thúc tranh thủ cười thầm, tự cho là thông minh, lén dùng mánh khóe gian trá ấy quá là ngu ngốc, cực kỳ ngu ngốc.

      Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm lắm.

      Chúng có rất nhiều ý nghĩ, tám chữ "dữ câu tiến, khai khoát sang tân" [1] thể người chúng.

      [1] có ý chỉ thời đại phát triển trẻ con cũng phát triển nhanh hơn. (nguồn dict.cn)

      Bọn trẻ con ở bốn ngày hai ngày đầu xảy ra chuyện khiến Thượng Hảo Giai sụp đổ.

      Kế hoạch định của Thượng Hảo Giai là thế nào?

      Kế hoạch của là như vậy. Tối ngày đầu tiên khi chúng đến năng gì cả, áp đảo chúng về khí thế, khiến chúng tưởng mình là chị dễ chuyện, vậy bọn chúng dám ầm ĩ. Cho dù muốn cố tình gây với khí thế của mình cũng có biện pháp hù dọa chúng, khiến chúng phải tìm Tiêu Minh Tuấn, sau đó để Tiêu Minh Tuấn chơi với chúng, thế phải tốt sao?

      Nhưng Thượng Hảo Giai ngờ, ngờ là mình quá xui xẻo. Từ luôn tính toán người khác, nhưng vì sao đến khi trưởng thành, hai mươi năm sau càng ngày càng thụt lùi, đến mức để mấy đứa trẻ chọc phá còn hình dạng con người. Mẹ kiếp.

      Trước khi xảy ra việc hãy để đồng chí Thượng Hảo Giai than khóc chút .

      Bọn trẻ con này chỉnh chết người cần mạng nữa mà.

      là chỉnh chết người cần mạng đó. Cái bọn phá phách, phá hoại...

      Đầu tiên giới thiệu với mọi người mấy đứa "phá phách" này tên gì, là ai, có bộ dáng ác quỷ thế nào để mọi người có chuẩn bị tâm lý trước, cũng để mọi người có thể tìm hiểu xem trong thời đại này, giá cả thị trường của nghề nghiệp liên quan đến trẻ em và tâm lý trẻ em thế nào, trạng ra sao, tiếp đó là dự đoán đến triển vọng nghề nghiệp tương lai sau này.

      Lão đại, biệt hiệu Đại Bạch, nữ, 7 tuổi, đầu búp bê, ánh mắt có linh khí, thỉnh thoảng chuyện lộ ra cảm giác thành thục khiến người ta hoài nghi độ tuổi của đứa bé này.

      Nhưng đấy chưa phải điểm vượt trội nhất, chỉ chữ để miêu tả điểm vượt trội nhất đó là, lười. Lười đến mức khiến người ta thán phục, khiến người ta bái phục, lười đến cực hạn, đến cả cảnh giới, lười có trình độ... Đồng thời là đứa lớn tuổi nhất ( ra là già nhất, còn rỗ hoa rồi), suy nghĩ nhanh nhẹn, thỉnh thoảng leo tường (về sau Thượng Hảo Giai theo dõi mới biết, đưa ví dụ cho mọi người sau).

      Am hiểu tám chuyện, tám internet (Thượng Hảo Giai cảm thấy, nếu bạn học Đại Bạch khi mở mắt ra mà trong tay cầm netbook [2] đồng chí ấy phát điên, trống rỗng. Đồng chí Đại Bạch vì trống rỗng, vì điên cuồng nên cảm thấy thế giới còn ánh sáng, như tự nhiên mất hết khí, như cá có nước, như Thượng Hảo Giai có thịt và sô--la, do đó thế giới này biến mất, 2012 đến. Được rồi, Thượng Hảo Giai xin thề, hề khoa trương, chuyện này là đấy).

      [2] Thuật ngữ này được đưa ra bởi Intel vào tháng hai năm 2008, để chỉ loại máy tính có kích thước , giá rẻ, , tối ưu hóa cho việc truy cập Internet và các chức năng tính toán cơ bản khác như xử lí văn bản. Cho nên có thể : Netbook là "những laptop được thiết kế cho truyền thông và truy cập Internet dây.” (nguồn: thongtincongnghe.com)

      Rảnh rỗi Đại Bạch dạo khắp các diễn đàn, biết vì sao, con bé luôn tạo ra thần khí làm người ta cảm thấy nó rất nhàng.

      Để rồi khiến Thượng Hảo Giai vất vả lắm mới có bốn ngày nghỉ rất hâm mộ thèm muốn. Rất ghen ghét đố kị.

      Lão nhị, biệt hiệu Bao Tay, nữ, 6 tuổi, tóc dài, mặt trứng ngỗng, đôi mắt to (bạn học Thượng Hảo Giai rất thích đọ mắt với con bé xem mắt ai to người đó thắng).

      lần công viên chụp ảnh mới phát , con bé này cũng như mình, chỉ cần chụp ảnh lập tức thành mắt ti hí, bạn học Thượng Hảo Giai cảm thấy chuyện này ra rất 囧.

      Trong đám trẻ con, nó là bé khéo léo nhất, ít , có tự chủ, thỉnh thoảng động kinh nhưng ra lại là đứa đồng nhất, thực ra là biểu giả dối, phải nó có cấp bậc bà thím, trưởng thành sớm giống hệt như đồng chí Đại Bạch.

      Hơn nữa con bé còn rất lắm mồm, vô cùng lắm mồm, cực độ lắm mồm, việc này, ví dụ thể tùy tiện, lời cũng thể mò được, nhưng hãy cứ để bạn học Thượng Hảo Giai câu .

      Bạn học Bao Tay mới sáu tuổi thôi, tại sao có thể tập trung tinh thần, vui mừng phấn chấn vậy hả? xong còn , kể đến người thứ hai vẫn tiếp tục , đồng chí Bao Tay, chúng ta cười chút . Còn nữa...

      Xem bộ dạng em và đồng chí Đại Bạch tám chuyện xem, đâu có điểm nào giống trẻ con 6 tuổi?

      Theo như lời Thượng Hảo Giai, hoàn toàn là mấy đứa trẻ con 26 tuổi, hết việc vỗ vai Thượng Hảo Giai hoặc sau lưng , cứ theo tình huống này, nếu Thượng Hảo Giai ngồi, Bao Tay vỗ vai, Thượng Hảo Giai đứng, Bao Tay vỗ lưng, chỗ khác với tới. (Cho Thượng Hảo Giai cười chút . Thượng Hảo Giai cho rằng, bây giờ cho dù bạn có ấy bắt nạt trẻ con, ấy cũng nhận, hết cách rồi, đôi khi, chúng ta lại tìm kiếm tự tin khi cao hơn bọn trẻ con).

      Lão tam, biệt hiệu Mạn Mạn, nữ, 6 tuổi, tóc dài, mặt trứng ngỗng, đeo kính, là người theo chủ nghĩa diện thực (đồ ăn làm bằng bột mì), có văn hóa, thạo nghịch ngợm phá phách, am hiểu "đả tương du" [3], thỉnh thoảng nhảy ra trước mặt mọi người để chứng minh tồn tại của mình, sau đó lại chơi máy tính.

      [3] ám chỉ việc quan tâm, hỏi đến bất cứ chuyện gì. (nguồn: baike)

      Ừ, mọi người phải tin, Mạn Mạn có tồn tại... Tuy xuất , nhưng xuất rất được hoan nghênh, như thế nào đây, Mạn Mạn là người thích kẹo và ngồi trong góc chơi máy tính.

      Nhưng mọi người nên xem nó, nó là đả tương du có tác dụng rất lớn. (Mị : Mạn Mạn à. Vị trí nhân vật này tôi chỉ có thể để như vậy, ai bảo lão đại muốn tôi viết người xì dầu (tương du) có cũng được mà có cũng được chứ?)

      Lão tứ, biệt hiệu Tiểu Cẩm, nữ, sắp được 5 tuổi, bây giờ là 4 tuổi lẻ 10 tháng, bé dịu dàng ít , thích vuốt tóc đuôi ngựa, đeo kính ra vẻ lịch . Nhưng ra hoàn toàn phải, con bé này đừng coi nó , nó chính là con điên khùng nhất. Hơn thế còn là chính thái khống [4], ừm... bổ sung thêm câu, là phúc hắc chính thái khống.

      [4] người có thích mãnh liệt với những cậu bé trai (nguồn: baike)

      Mỗi sáng thức dậy, chỉ cần người nào đó có ở đây, nó lớn tiếng la hét thầm mến ai đó, mỗi tình cảnh là người khác, khi mà cái người đó quay lại, nó giả vờ rất nhu mì xấu hổ che mặt lời.

      khiến Thượng Hảo Giai khỏi suy nghĩ, ôi chu choa, tiểu Cẩm à. Em tuy mới 4 tuổi nhưng lòng can đảm với tình rất... rất... rất... dũng mãnh, rất muộn tao [5]. Thay các vị làm tấm gương của trẻ con thời nay, là người đầu, rất gan dạ, rất dũng mãnh, You Are No.1.

      [5] ám chỉ người bề ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm điên cuồng. (nguồn: baike)

      Đồng chí Tiểu Cẩm thuộc về loại giả quân tử, chân tiểu nhân mượn đao giết người vô hình vô sắc, nó chính là con bé rất thông minh. Nếu nó muốn "giết người", yên tâm, nó tuyệt đối nhằm mục tiêu vào Đại Bạch và Bao Tay, chỉ có mục tiêu, ai? Đúng, bạn đoán sai rồi.

      Chính là lão Tiểu, đồng chí Tiểu Nguyệt. (Thượng Hảo Giai giọng, ha ha ha, Tiểu Nguyệt à, sao em lại bị bắt nạt chứ?)
      Last edited by a moderator: 30/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41
      Ác ma đến (2)

      Lão tiểu, biệt hiệu Tiểu Nguyệt, nữ (giới tính chỉ là mây bay, chỉ là mây bay. Thượng Hảo Giai nghĩ câu này rất là mông lung), bốn tuổi, tóc ngắn rất đáng , mắt , mặt trái xoan, thích dùng thân hình thấp bé của mình đụng ngã lão đại để nghiên cứu.

      Tiểu Nguyệt à, tuy đàn ông... có hứng thú với cháu, nhưng cháu cũng cần nghiên cứu tiểu Đại Bạch chứ. Đại Bạch là người có chủ, có chủ rồi đó biết ?

      Đồng chí Tiểu Nguyệt ngoại trừ ngày ngày nghiên cứu đụng ngã Đại Bạch ra còn thích xem tiểu thuyết. Nghe người nào đó còn thích em thoát tuyến [1] bạch mục [2] này, làm Thượng Hảo Giai thấy lạ.

      [1] thoát tuyến: ở Hương Cảng, Ma Cao từ này được dùng để hình dung những người điên cuồng, tinh thần rối loạn, từ chuyện này bất chợt nhảy sang chuyện khác. (nguồn: baike.baidu.com)

      [2] bạch mục: được sử dụng nhiều trong các chương trình giải trí ở Đài Loan, dùng để hình dung những người nghĩ, hay ra làm tổn thương người bên cạnh. Do những người như thế thường bị xem thường (bạch nhãn) nên về sau được gọi là "bạch mục". (nguồn: baike.baidu.com)


      Thượng Hảo Giai phát tuy bé hiền lành có lúc điên cuồng nhưng lại là bé đơn thuần nhất, tại sao lại vậy?

      Phát này khiến Thượng Hảo Giai rất giật mình, ha ha ha. Bởi vì Tiểu Nguyệt còn , cộng thêm bạch mục, chuyện lại thoát tuyến cho nên mấy đứa Đại Bạch dưới dẫn dắt của nghiệt nào đó thường hay bắt nạt đồng chí tiểu Nguyệt Nguyệt.

      là bắt nạt còn bằng thích của chị với em , nếu cực kỳ phiến tình [3], đây chính là thể "tình " lớn lao đó ~~~

      [3] phiến tình: là tình cảm tràn ngập cảm xúc mạnh mẽ được thổi phồng, cái nhìn của người khác thế nào cũng quan trọng, chỉ cần làm tốt mục đích của mình. (nguồn: baike.baidu.com)

      Giờ đến đồng chí Hiểu Húc, nam đồng chí duy nhất, đồng chí, đáng , bé trai đáng , Hiểu Húc đáng , Hiểu Húc đáng ... Vì sao lại là đáng ? Bởi vì Thượng Hảo Giai rất thích cậu bé.

      Cậu bé phúc hắc này chính là phiên bản của Tiêu Minh Tuấn. Lần đầu tiên gặp mặt, nếu Thượng Hảo Giai phải người ngày ngày ở cạnh Tiêu Minh Tuấn nhất định nghĩ đứa bé này là do tên súc sinh Tiêu Minh Tuấn trong đêm cùng người đàn bà nào đó xảy ra vận động kịch liệt tạo nên...

      Thằng bé này rất giống Tiêu Minh Tuấn. Trong bụng đầy ý nghĩ xấu xa, mưu quỷ kế, tuy có chiều sâu gì nhưng các đồng chí à, xin mọi người hãy nghĩ xem, giờ nó mới 5 tuổi, mới 5 tuổi, thằng nhóc mới 5 tuổi thôi... Sau này, tiền đồ thể đo lường đâu ~~

      Song về sau Thượng Hảo Giai lại nghĩ, nếu có Hiểu Húc, và Tiêu Minh Tuấn thành đôi nhanh như thế, rất cám ơn đứa bé tiểu Húc phúc hắc này...

      Được rồi, bây giờ mối quan hệ của bọn nhóc là thế này. Trong sáu đứa bé, 3 cái góc tam giác được hình thành: tiểu Cẩm thích Hiểu Húc, Hiểu Húc thích Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt thích Đại Bạch.

      Thượng Hảo Giai muốn , đây rốt cuộc là góc tình gì thế hả? Nó còn loạn hơn cả chuyện của và Tiêu Minh Tuấn nữa, ôi trời ơi, đau đầu.

      Chuyện giữa và Tiêu Minh Tuấn còn chưa xong, giờ lại phải xử lý chuyện cỏn con của bọn nhóc, có phải quá rảnh hay ?

      Ngày đầu tiên bọn nhóc ở chỗ , Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn đều ở nhà, lớn bé ngồi trong phòng trừng mắt nhìn nhau.

      Đại Bạch ngồi giường chơi netbook quý của , chắc lại chạy đến diễn đàn nào dụ dỗ ai rồi.

      Mạn Mạn chạy đến góc phòng chơi quái vật cương thi, đứa bé này, đơn thuần.

      Hiểu Húc đọc sách, sách gì vậy, "Tư Trị Thông Giám [4]" đứa bé này khiến người ta thán phục.

      [4] Tư trị thông giám là cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, với tổng cộng 294 thiên và khoảng 3 triệu chữ. (nguồn: wiki)

      Tiểu Cẩm cứ đứng lắc qua lắc lại, lại lắc qua lắc lại bên cạnh Hiểu Húc. Lắc hơn mười phút nó mới đỏ mặt, rất xấu hổ làm con lắc bên cạnh Hiểu Húc.

      Tiểu Nguyệt nằm mặt đất ôm Tuấn Tuấn lăn qua lăn lại, miệng kêu đói quá, đói quá.

      Thượng Hảo Giai thấy khó hiểu, con bé này phải vừa ăn xong à? Sao đói rồi? Ban nãy nó còn ăn hết ba bát lớn, đủ cho Thượng Hảo Giai ăn sáu ngày, ăn được ghê. Nhưng vì sao, vì sao trông nó vẫn gầy như thế?

      Tiểu Nguyệt à, cháu đừng nhìn Tuấn Tuấn rồi mắt tỏa ra lục quang (như mắt con sói khi thấy mồi) thế chứ, Tuấn Tuấn ăn được đâu, ăn được đâu... Cháu bỏ Tuấn Tuấn xuống , xem Đại Bạch kìa, cháu ăn chẳng bõ, , , ăn .

      Thượng Hảo Giai nằm tựa vào Tiêu Minh Tuấn phẩy tay bảo Tiểu Nguyệt ra ngoài.

      nhìn dáng vẻ tiểu Cẩm, đột nhiên nhớ đến chính mình, nằm trong ngực Tiêu Minh Tuấn cười khà, đừng kinh ngạc vậy, phải hôm nay mới thân mật đâu, cũng phải hai người bọn họ xảy ra chuyện gì mà báo cho mọi người biết mà là Thượng Hảo Giai khó chịu.

      ra cũng phải khó chịu gì, nếu ăn phình cả bụng cũng coi là thoải mái Thượng Hảo Giai thoải mái.

      Thượng Hảo Giai cũng biết vì sao, từ lúc trở về gặp chị cả, và Tiêu Minh Tuấn chạy rất nhiều. Sáng dậy quả còn chút sức, đó là bởi vì tối qua ăn gì, sáng nay liền đói.

      Tiêu Minh Tuấn cúi xuống xoa bụng cho Thượng Hảo Giai, khẽ hỏi: "Vẫn còn thoải mái à? mua gì cho em nhé?"

      Trong đôi mắt Thượng Hảo Giai xẹt qua tia tinh quang, nhìn Tiêu Minh Tuấn đáp lại: "Ừm, em muốn ăn sô--la."

      Tiêu Minh Tuấn nghe xong, nhàng nhấc đầu Thượng Hảo Giai lên, sau đó từ từ thả xuống ghế, đứng dậy, xoay người về phòng, khóa cửa, ngủ...

      Thượng Hảo Giai nhìn biết là coi mình là đứa bé để lừa mà, cũng biết tên này chẳng có lòng tốt như thế.

      Chẳng còn chuyện gì, quên , tự mình dỗ mình thôi.

      Bạn Bao Tay muốn học, ánh mắt đồng chí Hiểu Húc nhìn mình lóe lên lục quang, được, xem ra sắp bắt đầu cuộc chơi rồi đây.

      Thượng Hảo Giai đứng lên nhìn mọi người, ngay cả Đại Bạch ôm netbook ngồi giường cũng chạy đến, gương mặt mong đợi nhìn Thượng Hảo Giai.

      Thượng Hảo Giai lấy hết dũng khí nhìn bọn nhóc, tốt, xem ra hôm nay chạy thoát rồi, tên khốn kiếp Tiêu Minh Tuấn nhất định cố ý, nhất định cố ý... Thượng Hảo Giai trông thấy ánh mắt mong chờ của bọn nhóc, liền : "Đến đây, đưa các cháu chơi, muốn chơi gì?"

      Bọn nhóc nhìn Thượng Hảo Giai, chẳng lời, bỗng đột nhiên Đại Bạch gào lên: "Mẹ kiếp. Tôi bị ức hiếp."

      Thượng Hảo Giai là ai? Thượng Hảo Giai là nữ lưu manh, là nữ lưu manh bá đạo. Nếu ở chỗ khác bị ức hiếp , nhưng lại ở nơi này, mẹ giao phó bọn nhóc này cho chăm sóc, phải trông chúng tốt, quyết để chúng bị ức hiếp.

      Thượng Hảo Giai nên làm gì lúc này? Đúng, mở rộng chính nghĩa.

      Thượng Hảo Giai đến bên cạnh Đại Bạch dịu dàng : "Ai ức hiếp cháu?"

      Đại Bạch cực kỳ khinh thường liếc xéo Thượng Hảo Giai, nghĩ thầm, chị giả bộ cái gì chứ, phản bác: "Hỏi, giải quyết được ?"

      Thượng Hảo Giai cảm giác mình bị coi thường nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa với Đại Bạch: "Cháu sao biết giải quyết được?"

      Đại Bạch nửa tin nửa ngờ lại với Thượng Hảo Giai.

      Hóa ra lúc nhàm chán Đại Bạch lên diễn đàn tìm chồng cãi lộn (bằng tay), rèn luyện mồm mép lúc rảnh rỗi, chỉ là vui đùa nhưng cái đối tượng bị mắng nhiếc rất lợi hại, như chó điên cắn người, gặp ai cắn người đó, vì vậy Thượng Hảo Giai liền dẫn quần chúng ra tay... cuối cùng giành thắng lợi mà về.

      Hơn bảy giờ tối, đến giờ ăn tối, Tiêu Minh Tuấn mới rời giường, ra khỏi phòng nhìn đám người ngủ lăn lóc dưới đất lại càng hết hồn, nhưng tạo ra thanh, lặng lẽ đến bên cạnh Thượng Hảo Giai.

      Sau khi hôn lên trán Thượng Hảo Giai liền vào bếp nấu cơm cho mọi người.

      Tiêu Minh Tuấn vừa , Thượng Hảo Giai liền mở mắt. căn bản có ngủ, cùng lúc đó, Hiểu Húc bên kia cũng mở mắt, nhưng cậu để Thượng Hảo Giai thấy...

      Từ cái ngày Thượng Hảo Giai dẫn người đến cãi lộn (bằng tay), quan hệ giữa và bọn nhóc cũng dần tốt hơn. Tốt đến mức nào? Tốt đến mức hoàn toàn hiểu bọn nó, cũng để bọn nó hiểu được và Tiêu Minh Tuấn.

      Ngày đó Tiêu Minh Tuấn và bị tên nhóc xấu xa Hiểu Húc nhìn thấy liền làm hại .

      Trách thôi, ai lại đưa ra đề nghị chơi trò lòng vào buổi tối chứ.

      Ai hỏi Hiểu Húc thích Tiểu Nguyệt hay tiểu Cẩm, ai lại sống chết muốn dối, để bị đánh đòn chỉ đành kể câu chuyện của mình và Tiêu Minh Tuấn ra.

      Thượng Hảo Giai phát , chỉ số thông minh của mấy đứa này cao hơn , vì sao? Câu hỏi là thích ai dễ rồi, nhưng câu hỏi của là gì?

      Câu hỏi của chúng cho là đồng chí Thượng Hảo Giai, từ khi nào thích Tiêu Minh Tuấn? Chuyện xảy ra thế nào. Câu hỏi này rất hay đúng ?

      Thượng Hảo Giai tìm cơ hội để hai người chuyện này, tình hình tại của và Tiêu Minh Tuấn là thế nào, thế nào chính cũng biết.

      cũng rất khổ não, muốn thổ lộ hết ra, có can đảm với Tiêu Minh Tuấn, thích , rất khó chịu. Nhưng vì sao Tiêu Minh Tuấn với mình? Vì sao?

      Lần này hay rồi, có người thay, vừa ra rất tốt, hết cả đêm, mạo hiểm ra những lời lòng.

      , có lẽ tối nay phải chơi trò mạo hiểm ra những lời lòng, mà là gì? Mà là nghe Thượng Hảo Giai kể chuyện...

      Tất nhiên khi đó Tiêu Minh Tuấn có mặt, nghe ngủ, chỉ là nghe thôi.
      Last edited by a moderator: 30/11/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 42 Ác ma đến (3)

      Tôi có đưa ví dụ ra mà chưa đưa, bây giờ chúng ta xem ví dụ đầu tiên.

      việc xảy ra vào sáng ngày thứ hai, Thượng Hảo Giai ăn sáng xong ngồi salon xem ti vi, tìm mãi mà chẳng kênh nào xem được.

      Hôm nay Tiêu Minh Tuấn dẫn Tuấn Tuấn tiêm, và mấy đứa nhóc ở nhà.

      ra cũng tốt, mỗi ngày đều có việc làm, trừ việc sáng dậy kiểm tra xem có đứa nào đái ra giường những cái khác phải kiểm tra.

      Tối qua nghe Thượng Hảo Giai kể chuyện xong bọn nhóc đều ngủ. Sáng còn chưa dậy liền nghe Tiêu Minh Tuấn gào lên "Hiểu Húc, cháu lại dám đái dầm..."

      Trẻ con mới năm tuổi đái dầm cũng là rất bình thường.

      Thế nhưng nên biết, Thượng Hảo Giai và năm bé ngủ trong phòng lớn, cũng chính là phòng Tiêu Minh Tuấn, còn Tiêu Minh Tuấn và Hiểu Húc ngủ ở phòng . cách khác là hai người ngủ giường , lại cách khác nữa là Hiểu Húc đái dầm giường ...

      Thượng Hảo Giai nghe xong rớt nước mắt.

      Bây giờ trong phòng lớn hỗn loạn, tiểu Cẩm nghe thấy đái dầm, gào khóc hô lớn: "Đừng kéo em, em muốn đập đầu vào tường, em muốn chết, em muốn đập đầu vào tường chết..."

      Mọi người bị tiếng hét của tiểu Cẩm làm giật mình, chỉ có Bao Tay phản ứng nhanh, chạy đến kéo tiểu Cẩm, khuyên: "Tiểu Cẩm, em bình tĩnh lại, bình tĩnh lại nào..."

      Nhưng tiểu Cẩm cảm thấy thần tượng của con bé đái dầm mà con bé có, con bé liền mất mặt, cho nên, tiểu Cẩm vẫn giùng giằng: "Vì sao em đái dầm? Vì sao Tiểu Nguyệt đái dầm được? Vì sao? Vì sao? Đừng kéo em, em vô năng, em chết đây, đừng có kéo em..."

      Thấy tiểu Cẩm kích động như vậy, Đại Bạch vội chạy đến, kéo tiểu Cẩm rồi đẩy vào tường.

      Thượng Hảo Giai cảm thấy, nếu có Bao Tay, khẳng định bây giờ tiểu Cẩm bị đụng chết, giọng điệu Đại Bạch tràn đầy an ủi với tiểu Cẩm: "Tiểu Cẩm, em đừng như vậy, hôm nay em uống nhiều nước trái cây vào là đái dầm ngay."

      Đại Bạch xong, hung hăng quay lại với Tiểu Nguyệt: "Hôm nay em được uống nước trái cây, xem em làm chị em muốn đập đầu vào tường đây này, tối nay em được đái dầm..."

      Tiểu Nguyệt nghe xong cái hiểu cái chạy đến trước cửa phòng Tiêu Minh Tuấn, cười khúc khích nhìn Hiểu Húc cắn móng tay.

      Con bé lén xử lý xong cái chăn ướt nước tiểu tối qua, nó... đổi cho Đại Bạch.

      Mười phút sau, tiểu Cẩm khóc còn sức, Tiểu Nguyệt vẫn đứng trước cửa phòng nhìn Tiêu Minh Tuấn và Hiểu Húc cắn móng tay giường cười, chỉ có Mạn Mạn vừa ăn kẹo đứng cạnh Tiểu Nguyệt cười theo.

      Trong phòng lớn, Thượng Hảo Giai nhìn cảnh tượng trước mắt biết là khóc hay cười.

      Bao Tay gấp chăn đệm của mình, tiểu Cẩm và Đại Bạch lại cãi nhau.

      Đại Bạch thấy giường mình nằm ướt, thể nào tin nổi, gào khóc với Thượng Hảo Giai rằng phải mình.

      Tiểu Cẩm thấy giường ướt mà ai nhận, cướp lời giường đó của mình. Nhưng Đại Bạch bảo ra giường là Hello Kitty cho nên tuyệt đối là của con bé, nhưng nước tiểu phải của nó. Mà cái ra giường của tiểu Cẩm phải Hello Kitty cho nên chất lỏng đó khẳng định cũng phải của tiểu Cẩm. Kẻ phạm tội là người khác, cho nên phải lập hồ sơ điều tra.

      Thế là, Đại Bạch cố chấp tìm ra hung thủ và tiểu Cẩm cố chấp mình đái dầm cãi nhau...

      Bây giờ là mười hai giờ trưa, Thượng Hảo Giai ở cùng bọn nhóc, Tiêu Minh Tuấn dẫn Hiểu Húc đái dầm cho Tuấn Tuấn tiêm.

      Thượng Hảo Giai xem bọn nhóc diễn trò, phải chúng như ngôi sao màn ảnh.

      Nguồn gốc câu chuyện là thế này, ti vi chiếu Hoàn Châu Cách Cách, phiên bản mới, đột nhiên Đại Bạch nhớ đến FQY rất nóng mạng, đề tài này được tiểu Cẩm và Tiểu Nguyệt nhiệt liệt hưởng ứng. Vì vậy bọn nhóc tuổi tác bình quân 6 tuổi bắt đầu bàn về FQY.

      Đại Bạch rất tò mò : “Lão tử là người hoa, lục bình, tại sao? Bởi vì người đó xinh đẹp”. Hay lắm, xem , Đại Bạch là người rất tốt, Đại Bạch là con bé háo sắc.



      Thế là Tiểu Cẩm và Tiểu Nguyệt cũng phát biểu ý kiến, Thượng Hảo Giai do thể xem ti vi, vừa rồi cũng cẩn thận tham gia cái này, nghe hiểu.



      Quả nhiên già, nên lời, cũng có gì để . (Bao Tay và Mạn Mạn ngủ). Nhưng Thượng Hảo Giai cũng phải người quan tâm. Có bát quái, bát quái là Thượng Hảo Giai rất thích.



      Vì vậy, Thượng Hảo Giai hét lên với bọn nhóc: “Lão tử muốn ăn bánh rán”



      Thế là... Thượng Hảo Giai bị lờ ...



      Bốn người ngồi ghế salon, chị lời. Khi con nhàm chán thích làm gì? Có vè như khi rất nhàm chán, bọn họ lại bắt đầu bát quái.



      Tiểu Nguyệt: em lâu rồi xem phim, xem truyện tranh rất thích.



      Thượng Hảo Giai bỗng nhiên nhớ đến hôm nay khi hỏi Hiểu Húc thích ai, Hiểu Húc thích Tiểu Nguyệt. Ai cha, tại sao mình lại quên mất chuyện bát quái này.



      “Tiểu Nguyệt à, ... hay cháu tìm cậu bạn trai nào đó ”.



      Tiểu Nguyệt rất bất đắc dĩ lắc đầu, ủ rũ : có bạn trai nào muốn em cả, mấy cậu bạn ở nhà trẻ đều vây quanh Bao Tay, ai để ý đến em, cho nên em thích bọn con trai.



      Đại Bạch nghe Tiểu Nguyệt , bỗng nhiên kích động lấy tay chỉ Tiểu Nguyệt cắn răng nghiến lợi : em đúng là con bé ra hồn. Bố em năm đó ngọc thụ lâm phong, tuấn kiệt xuất để đời là thế, bao thương nhau nhớ, cuối cùng lại thua trong tay mẹ em. Đến chị còn giơ tay hoan nghênh, còn cách nào, vẻ đẹp khiến người ta khó mà từ chối.



      Thượng Hảo Giai thấy náo nhiệt liền góp vui, giẫm lên tường chỉ Tiểu Nguyệt : phải vậy chứ, cháu đúng là con bé ra hồn. Mẹ cháu thời đó cũng đẹp khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp có hai, cuối cùng vẫn la cho bố cháu.



      Tiểu Nguyệt nhìn Đại Bạch, rất phối hợp hỏi: Chị sợ em giận hả?



      Đại Bạch ra vẻ sao hết với Tiểu Nguyệt: Mẹ em quen rồi.



      Tiểu Nguyệt gật đầu, với Đại Bạch: Hóa ra là vậy, thích bố em leo tường.



      Thượng Hảo Giai nhất thời ngẩn ra, Đại Bạch chọt Thượng Hảo Giai: Gì kia, phu nhân, thím chút gì ...



      Thượng Hảo Giai ngược lại cũng phối hợp, thế nhưng nhập vai rất chậm, có biện pháp, đành giao cho Đại Bạch: Cái đó, lát nữa, phu nhân, cháu trước . còn nghiên cứu leo tường là công hay thụ đấy? Phu nhân, mời cháu tiếp tục.



      Đại Bạch liếc mắt, chịu nổi với Thượng Hảo Giai: Thím... quả nhiên là thụ, vĩnh viễn là thụ.



      xong quay ra với Tiểu Nguyệt: Tiểu Nguyệt, cháu còn tiếp tục vậy ai lấy đâu.



      Tiểu Nguyệt biết làm sao: Xin thím.



      Đại Bạch cắt ngang Tiểu Nguyệt, tiếp: Rau quả quá hạn, lạnh rồi, ăn ngon.



      Thượng Hảo Giai vội vàng tiếp tục: Tiểu Nguyệt à Tiểu Nguyệt, bây giờ theo sau mẹ cháu có đống đàn ông, cháu sao học được chút vậy?



      Tiểu Nguyệt rất bất đắc dĩ hét lớn: Em mới bao nhiêu tuổi chứ.



      Thượng Hảo Giai đột nhiên nghĩ đến, nếu có sính lễ ... vội vàng hỏi Đại Bạch: Vậy, phải nuôi rồi?



      Đại Bạch có thời gian với Thượng Hảo Giai, hăng say trêu chọc Tiểu Nguyệt, em còn biết cãi hả?



      Tiểu Cẩm xem náo nhiệt rốt cuộc cười đủ, dính vào : Bà thím, Đại Bạch, hai người sao giống như... gả con thế?



      Đại Bạch: Em xem Lý Đại Hoa nhà bên , mới sáu tuổi nhưng là hai mẹ con rồi đó. Em xem em, chẳng có chút tiền đồ gì cả.



      Thượng Hảo Giai mới nghe được Tiểu Nguyệt Bao Tay được hoan nghên, liền chuyển sang đề tài về Bao Tay: Ôi trời, xem chị Bao Tay của cháu đó.



      Tiểu Nguyệt...



      Tiểu Nguyệt lệ rơi đầy mặt với Đại Bạch và Thượng Hảo Giai: Em nên thế nào đây. Các chị, cứu mạng.



      Tiểu Cẩm im lặng thay cho việc bó tay, Nguyệt Nguyệt đáng thương, em hãy yên nghỉ .



      Tiểu Cẩm à em đừng đá người ta xuống thế chứ. Việc tốt cùng chia sẻ với nhau, vội chuyển trọng tâm câu chuyện: Cháu hãy nhìn chị Tiểu Cẩm của cháu.



      Tiểu Cẩm cảnh giác với Thượng Hạo Giai: Đâu có chuyện gì liên quan đến cháu?



      Tiểu Nguyệt thấy gió liền đổi tay lái với Đại Bạch: Mấy chị còn chưa lấy chồng mà.



      Đại Bạch chỉ Tiểu Nguyệt, chỉ hận rèn sắt thể thành thép: Em... cái đứa ra hồn kia, em còn muốn trốn tránh.



      Thượng Hạo Giai tiếp tục rút đề tài: Chị Tiểu Cẩm của cháu ai thèm lấy, ngày ngày đến bên bờ sông Bích Thủy nghiên cứu người nhảy sông, cháu cũng muốn thế sao?



      Tiểu Cẩm:...



      Đại Bạch: Hở?



      Tiểu Nguyệt: Em tìm người nào đó rồi lấy.



      Đại Bạch phục: Vậy em tìm (Đại Bạch, ra vì em lớn hơn mà chưa có bạn trai nên em ghen ghét đố kị chứ gì)



      Thượng Hảo Giai: Khi nào?



      Tiểu Cẩm:...



      Tiểu Nguyệt:...



      Tiểu Nguyệt thể nhịn được nữa, gầm lên: sớm chiều em biết di đâu mà tìm?



      Đại Bạch rất trục lợi với Tiểu Nguyệt: Em phải tìm được người gia tài bạc triệu, nếu được phép bước vào cửa.



      Đại Bạch vừa với Tiểu Nguyệt xong, chợt nhớ đến Tiểu Cẩm: Tiểu Cẩm, em còn lớn hơn Tiểu Nguyệt, còn chưa lấy chồng, càng mất mặt hơn...



      Tiể Cẩm oan ức : Đại Bạch, bà thím, liên quan gì đến em?



      Tiểu Nguyêt:...



      Đại Bạch: Bà thím, đừng ngừng, tiếp tục, phu quân vui vẻ.



      Thượng Hảo Giai:...



      Tiểu Cẩm: Nè, ai muốn tìm bạn trai hả? Em mới là đóa hoa hai chín, sao phải vội lập gia đình hả?



      Tiểu Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ: Các chị là cố ý.



      Tiểu Cẩm: Đại Bạc, chị lấy chồng chứ? Còn bà thím nữa, phải bà thím chưa ga cho chú Tiêu đấy sao.



      Thượng Hảo Giai bị nhắc đến nỗi đau liền im miệng nhưng vẫn...



      Đại Bạch: Mới hai chín?



      Tiểu Nguyệt sợ chết hiểu sai ý,, vội vàng : 18 tuổi.



      Đại Bạch trợn to mắt, nhìn Tiểu Cẩm: Chị biết. Người ta hai tám sinh con. Mẹ em? phải bà ấy gả cho chị à? Bố em là khí hả?



      Thượng Hảo Giai cỏ vũ: thể như vậy/



      Tiểu Cẩm:...



      Tiểu Nguyệt:...



      Đại Bạch vỗ bàn hét: Mọi người hợp tác chút . Chúng ta diễn kịch trẻ chống lại việc ép hôn của cha mẹ trong xã hội phong kiến cổ đại đó.



      Tiểu Nguyệt giọng với Tiểu Cẩm: Cha mẹ kiểu này, thực là tự chịu tội.



      Tiểu Cẩm nhìn Đại Bạch gật đầu, với Tiểu Nguyệt: mầm mọc đầu.



      Thượng Hảo Giai rất oan ức vói Tiểu Cẩm và Tiểu Nguyệt: còn chưa làm bà mẹ thời phong kiến... Này sao ngưng rồi? Nữa ...



      Đâị Bạch vội phụ họa: Tiếp tục, chị có cảm giác



      Tiểu Cẩm bất đắc dĩ liếc trắng mắt với hai người: Được rồi, em trốn theo trai, Đại Bạch, chị tiếp tục .



      Tiểu Nguyệt cũng bắt chước Tiểu Cẩm: Em bỏ nhà ...



      Đại Bạch vỗ bàn: được



      Tiểu Nguyệt giộng : Lưu lạc mình



      Đại Bạch trợn to mắt hỏi Tiểu Nguyệt: Chẳng lẽ em muốn làm nữ giả nam? Nhân tiên còn làm thiếu hiệp giang hồ à? cho em biết, trò này xưa rồi. Cẩu huyết, cổ lỗ sĩ. Đến bố em chị cũng viết ra được mấy chương rồi.



      Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ nhờ Thượng Hảo Giai giúp đỡ: Giúp cháu...



      Thượng Hảo Giai đếm xỉa đến Tiểu Nguyệt, với Đại Bạch tiếp tục.



      Đại Bạch tiếp: Bỏ nhà ấy à, trong tiểu thuyết rất tốt đẹp trong thực tế rất bi ai.



      Tiểu Cẩm mở kim khẩu: Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt đáng thương.



      Đại BẠch tiếp tục: Cho nên em nên mong đợi bỏ nhà được là lừa được Vương gia, Hoàng đế gì đó, chỉ là YY mà thôi.
      Last edited: 30/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :