1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Họ Tiêu, anh cởi hay là tôi cởi - Tiểu Quyến Rũ (45)Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 33

      Vậy bố chơi cái gì?

      Thượng Hảo Giai và mọi người khi đến nơi liền bị cảnh tượng ở đây làm cho choáng ngợp.

      là làng du lịch nhưng ra lại giống khu biệt thự nằm giữa sườn núi, bao quanh là biển, phóng mắt ra xa quả thực đẹp sao tả xiết ~~~

      Sau khi Lôi Hạo Hiên phân chia phòng liền bảo mọi người giải tán. Thượng Hảo Giai thở phào nhõm. Do đợt tập huấn lần này Vương Đào thuê căn biệt thự ba tầng cho nên có rất nhiều phòng. phải ở cùng phòng với Lương Thiến Thiến tốt.

      và Đa Đa phòng, Lương Thiến Thiến và Tống Tư phòng, Lý Sinh Thư và Ngải Khải phòng, sáu người ở tầng hai. Còn nhân vật truyện kỳ lão Tống giống với Tiêu Minh Tuấn, Lôi Hạo Hiên, chị Mễ (sau khi Thượng Hảo Giai chuyện với Mễ Á liền đổi giọng gọi chị Mễ, ai bảo chị Mễ lại hợp tính với như thế) được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất, đó là mình phòng. Thượng Hảo Giai cảm thấy, hay cách khác, Tiêu Minh Tuấn và Lôi Hạo Hiên, còn cả chị Mễ đều cùng đẳng cấp với đồng chí lão Tống. Đẳng cấp là gì còn cần tôi ? Chắc cần đâu nhỉ, tôi biết là các bạn hiểu mà.

      Mọi người sắp xếp đồ đạc xong, Thượng Hảo Giai liền làm đầu tàu chạy đến phòng Ngải Khải, ngồi giường chờ mọi người đến đông đủ để chơi mạt chược, tâm hồn khi cờ bạc của Thượng Hảo Giai vô cùng hăng hái...

      chiếc giường lớn, Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn em em "liếc mắt đưa tình", véo em cái em đấm lại quyền.

      Đa Đa và Ngải Khải, Lý Sinh Thư, chị Mễ ngồi cách hai người khoảng nhất định, thỉnh thoảng châm ngòi thổi gió, khiêu khích chiến tranh.

      Thượng Hảo Giai cắn vào cánh tay Tiêu Minh Tuấn còn Tiêu Minh Tuấn véo mặt Thượng Hảo Giai Lôi Hạo Hiên cùng Lương Thiến Thiến và Tống Tư vào. Lương Thiến Thiến thấy cảnh tượng này liền trừng mắt hầm hừ về phía Thượng Hảo Giai, còn ánh mắt của tiểu lâu la Tống Tư có đầu óc như lên dây cót, chớp nháy liên hồi về phía hai Toàn thạch Vương lão ngũ [1] Lôi Hạo Hiên và Tiêu Minh Tuấn.

      [1] Toàn thạch Vương lão ngũ: câu tục ngữ dân gian chỉ người đàn ông qua tuổi 35, rất có tiền nhưng còn độc thân (Nguồn baike)

      Trong lòng Thượng Hảo Giai hơi khó chịu nhưng tốt khi biểu ra trước mặt mọi người nên làm bộ phát ba người mới vào. Để bị xấu hổ, ánh mắt nhìn Đa Đa bên cạnh lại phát Đa Đa cúi thấp đầu khiến Thượng Hảo Giai có chút nghi hoặc.

      Chị Mễ ngồi cạnh hai người, thấy hai người như vậy khẽ cười ra tiếng, lén vỗ cả hai, nghịch ngợm nháy mắt, giọng : "Xem chị này."

      Thượng Hảo Giai và Đa Đa đều hiểu cho nên ngẩng lên nhìn chị ấy, chị Mễ nghiêng đầu đứng lên về phía ba người Lôi Hạo Hiên.

      Khi sát bên cạnh Tống Tư, Chị Mễ cực kỳ tự nhiên trẹo chân cái, sau đó chị ấy kinh hô lao vào Tống Tư. Nếu vừa rồi chị Mễ cho Thượng Hảo Giai và Đa Đa hai người nhất định bị động tác trôi chảy này của chị ấy lừa rồi, tưởng rằng chị Mễ cẩn thận nên mới ngã.

      "Rầm"

      Tống Tư và Lương Thiến Thiến sau lưng liền bị chị Mễ đẩy ngã nhào xuống đất, tất cả mọi người đều sững sờ.

      Tư thế ba người chồng lên nhau quả thực giống như khe hở chỉ thấy được giữa giường và tường.

      Chị Mễ ngồi người Tống Tư, luôn miệng áy náy với Tống Tư bên dưới.

      "Ấy chết, tôi xin lỗi, xin lỗi nhé. Vừa rồi tôi đứng vững, rất xin lỗi." Hai tay chị ấy chống lên, cố tình dùng đầu gối đè vào bụng Tống Tư.

      Tống Tư thở hổn hển, xua xua tay với chị Mễ tỏ ý sao. Lương Thiến Thiến dưới cùng thấy chị Mễ dậy rồi liền vội hét lên với Tống Tư: "Tống Tư, mau đứng dậy. Ai u ~ tôi thở nổi nữa, sắp bị đè chết rồi."

      Tống Tư nghe thế vội vàng đứng lên. Thế nhưng ấy quá béo, vụng về vô cùng, có cách nào nên chỉ có thể đặt tay lên vai Lương Thiến Thiến mượn lực đứng lên. Lần này, Lương Thiến Thiến bị đè , nước mắt cũng chảy ra, nức nở : " đừng có đè nữa, đau muốn chết. Sao lại béo thế hả?"

      Do có Tiêu Minh Tuấn và Lôi Hạo Hiên ở đây nên Tống Tư cảm thấy Lương Thiến Thiến ấy béo ảnh hưởng đến vị trí của ấy trong lòng Lôi Hạo Hiên và Tiêu Minh Tuấn, thế là ấy thẹn quá hóa giận, cực kỳ tức giận với Lương Thiến Thiến: "Tôi đè sao đứng lên được hả?" xong, ấy tiếp tục chống người dậy, lặp lại rất nhiều lần.

      Tống Tư mặt đưa đám với chị Mễ: "Chị Mễ, chị kéo em với, em dậy được." Lương Thiến Thiến ở dưới cùng bị Tống Tư đè cho nổi, nước mắt lã chã, kêu lên oai oái.

      Thượng Hảo Giai thấy Lương Thiến Thiến như thế, tuy trong lòng thương xót ta nhưng nghĩ đến việc ta từng nguyền rủa mình chết liền cực kỳ ác cảm, cho nên chỉ đứng xem bên cạnh Tiêu Minh Tuấn, hứng thú quan sát... Còn Lôi Hạo Hiên sao? Phù... Lôi Hạo Hiên cũng vậy...

      Chị Mễ lấy tay che miệng, nét mặt hoang mang, Thượng Hảo Giai cảm thấy chị Mễ nên làm Ảnh Đế, chị ấy lớn tiếng : "Cái gì? đứng dậy nổi?" Tống Tư đỏ mặt gật đầu, chị Mễ chìa tay về phía ấy, làm bộ túm lấy, quay lại với mấy người Thượng Hảo Giai đứng bên cạnh: "Mau qua đây hỗ trợ, chị yếu thế này làm sao kéo nổi hả? Mấy cái đứa kia còn đứng đó chụp hình nữa, mau qua đây."

      Mọi người mất nửa ngày mới tách được cả hai người ra.

      Tống Tư cũng bởi do lực kéo mạnh nên ngã nhào về phía Lôi Hạo Hiên. Lôi Hạo Hiên nhanh nhẹn tránh sang bên, Tống Tư liền đụng vào tường. Còn Lương Thiến Thiến sắp tắt thở lập tức được mấy người Ngải Khải đỡ dậy, ỏn ẻn giận dữ gọi "Minh Tuấn" rồi cố tình học Tống Tư ngã nhào vào lòng Tiêu Minh Tuấn.

      Thượng Hảo Giai đứng bên cạnh Tiêu Minh Tuấn, thầm kêu tốt, nếu để ả thành công tối nay mình cũng cần ngủ nữa. Mẹ kiếp, Tiêu Minh Tuấn này sao còn cười tí tởn với người khác mà né tránh ? Tên sắc lang, tiểu khốn khiếp.

      Chị Mễ đứng bên cạnh Thượng Hảo Giai khẽ đẩy cái, Thượng Hảo Giai liền nhào vào ngực Tiêu Minh Tuấn. Lương Thiến Thiến ngờ nửa đường lại có Trình Giảo Kim nhảy ra nên liền ngã úp sấp như con chó dưới đất, ngẩng lên trợn trừng nhìn Thượng Hảo Giai.

      Thượng Hảo Giai cảm thấy mình hạ thủ lưu tình, nếu còn nhanh hơn chút nữa hai cái răng cửa của Lương Thiến Thiến khẳng định hi sinh sàn nhà.

      Tiêu Minh Tuấn kinh hoảng, khẩn trương hỏi Thượng Hảo Giai: "Giai Giai, em sao thế?"

      Thượng Hảo Giai nhất thời phản ứng kịp, thấy cực kỳ bình thường, Tiêu Minh Tuấn từ khi nào đối tốt với như thế?

      gật gật đầu ấp úng : "Hả? À... là... à... em hơi choáng đầu... mắt liền... liền... tối sầm... sau đó ngã xuống..."

      Tiêu Minh Tuấn ôm Thượng Hảo Giai, lén cười xấu xa với : "Ồ, thế bây giờ em ổn chưa?"

      Thượng Hảo Giai ngẩng lên nhìn, thằng cha này từ khi nào đẹp trai đến thế? Thoáng chốc liền thất thần, gật đầu trả lời: "À, ổn rồi... ổn rồi" xong quay lại nhìn Lương Thiến Thiến liền thấy ta lườm mình, bất chợt có ngọn lửa vọt lên. " thả lỏng tay đây, em đứng yên nhé." Tiêu Minh Tuấn rồi buông lỏng tay.

      Thượng Hảo Giai nghe thế, nghĩ thầm, tiểu tinh, tôi mà làm tức chết tôi là bố . Nghĩ vậy, hai tay Thượng Hảo Giai vòng lên cổ Tiêu Minh Tuấn, bám dính lấy như con bạch tuộc.

      " được." Thấy Tiêu Minh Tuấn bị mình làm cho sợ hết hồn, Thượng Hảo Giai vội giả bộ suy yếu, dịu dàng với Tiêu Minh Tuấn: "Ừ... phải... Em muốn em vẫn... em vẫn chưa đứng vững được, có hơi... hơi choáng váng. Minh Tuấn à ~"

      Tiêu Minh Tuấn và người xung quanh nghe được bốn từ phía sau, toàn thân sợ hãi, da gà nổi lên khắp người. Tiêu Minh Tuấn tưởng mình nghe lầm, lắp bắp trả lời: "Hả... hả. Hả. Hả?"

      Thượng Hảo Giai lén liếc mắt, tiếp tục dịu dàng : "Người ta yếu quá , ôm người ta về phòng nằm nhé." ả kia muốn ôm ? Cửa cũng chẳng có đâu, phải có câu rằng: là người phải biết thỏa mãn, đừng cướp người đàn ông của người khác. Nếu muốn cướp hãy bước qua vợ người ta , như thế mới xem là lợi hại.

      Tiêu Minh Tuấn cố chịu đựng sợ hãi, liền bốn từ ừ, tiếp theo ôm Thượng Hảo Giai ra ngoài.

      Thượng Hảo Giai tựa đầu lên vai Tiêu Minh Tuấn, nháy mắt cho mấy người Đa Đa giải quyết tốt hậu quả, tiếp đó le lưỡi làm mặt quỷ với Lương Thiến Thiến.

      Nếu phải Tiêu Minh Tuấn ở bên cạnh, Thượng Hảo Giai rất muốn học dáng vẻ lừ mắt hầm hừ vừa rồi của Lương Thiến Thiến.

      Thượng Hảo Giai nằm giường trong phòng Tiêu Minh Tuấn.

      Tiêu Minh Tuấn ngồi ghế nhìn Thượng Hảo Giai mới rồi còn rất yếu ớt giờ lăn qua lăn lại cái giường sạch của . Sau khi trải qua chà đạp ấy của biến thành bà già mặt đầy nếp nhăn.

      Tiêu Minh Tuấn khẽ cười hỏi Thượng Hảo Giai quằn quại: "Em hết mệt rồi hả?"

      Thượng Hảo Giai ngước mắt lên, nghiêm túc gật đầu, ngây thơ trả lời: "Phải. còn mệt nữa."

      Tiêu Minh Tuấn nhếch môi cười xấu xa, hỏi: "Em hề mệt hay bây giờ mới khỏe lên?"

      Thượng Hảo Giai quay cái mặt quyến rũ ra cười ranh mãnh với Tiêu Minh Tuấn. cảm thấy lúc này người thông minh sang chuyện khác, : "Hì hì, được rồi, nghe bài hát này chưa? Hình như tên là "Vậy bố chơi cái gì"."

      Tiêu Minh Tuấn nghĩ lúc, lắc đầu trả lời : "Hoàn toàn chưa từng nghe."

      Thượng Hảo Giai tiếc hận nhìn : "Thiệt cho còn trẻ như vậy, tên tiếng hình như là "Yesterday once more", có thời gian nghe thử ."

      Tiêu Minh Tuấn phức tạp nhìn Thượng Hảo Giai, từ miệng phát ra từng câu từng chữ: "Em - cút - về - phòng - cho - ..."

      Dưới chân Thượng Hảo Giai như bôi mỡ, chạy như bay về phòng.

      Thượng Hảo Giai về phòng liền phát khùng với Đa Đa nằm giường, : "Đa Đa, cậu xem tớ có béo ?"

      Đa Đa trở mình, sau khi phun ra câu công kích Thượng Hảo Giai liền ngủ, ấy : "Nhàm chán."

      Đừng kinh ngạc, tôi biết tại sao các bạn thắc mắc, phải bây giờ giải thích cho các bạn sao?

      Thượng Hảo Giai vốn là đứa bé mập, có việc gì liền ăn uống điều độ, ăn ít cơm , uống thuốc giảm cân, dù sao cũng rất khổ, nghe Thượng Hảo Giai làm vậy là vì súc sinh Tiêu Minh Tuấn. Bởi vì ấy phát , Tiêu Minh Tuấn hay chuyện với Lương Thiến Thiến... ngừng là mầm tai họa còn ta là hồng nhan tri kỷ, có dáng của người vợ, người mẹ.

      Cho nên Thượng Hảo Giai liền bắt đầu để bụng đói, khi đói trong đầu nghĩ, cũng chưa muộn, phải lưng lá liễu sao? phải cánh tay mảnh mai đôi chân thon dài sao?

      Thượng Hảo Giai béo mấy năm qua, ngại quá, sai rồi, là mấy chục năm qua, tự bỏ ra số tiền lớn mua thịt mỡ làm đấu tranh, lần này cái gì cũng ăn, chết đói cũng muốn gầy như cây gậy Lương Thiến Thiến, mình đẹp hơn ta. Đến lúc đó xem tên khốn kiếp Tiêu Minh Tuấn còn "buốn dưa" với ta .

      Mấy tháng sau, rốt cuộc Thượng Hảo Giai cũng gầy như Lương Thiến Thiến, cuối cùng cảm giác mình thắng lợi. Về sau, Thượng Hảo Giai liền có thói quen, có việc gì lại hỏi Đa Đa, Điềm Điềm và cả Tằng Nhã Nhu: "Bạn à, cậu... ... tớ còn béo ?"

      Tằng Nhã Nhu và Điềm Điềm còn tốt, vóc dáng tồi, dáng người cao khỏe, ba chiều ràng... Nhưng Đa Đa lại khác, là ngực nên liền hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, ấy lúc nào cũng cắn răng nghiến lợi với Thượng Hảo Giai: "Cậu xem, lợn có hỏi bản thân mình béo ?"

      "..." Thượng Hảo Giai muốn tắt đèn... ngủ...
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 34

      Ngày đầu huấn luyện

      Hôm nay là ngày đầu tiên của buổi huấn luyện.

      Thượng Hảo Giai dậy từ sớm tinh mơ, bỗng có những cảm giác vui mừng khẩn trương khó hiểu, có thể do lâu phải học gì đó, đột nhiên có cơ hội ôn lại cho nên tâm tình mới khác thường như thế.

      Huấn luyện đợt này, mỗi ngày chỉ có hai tiết vào buổi sáng, tiết đầu tiên là học tiếng .

      Mấy người Ngải Khải do rất nước cho nên đều chẳng biết gì, ngay cả Đa Đa luôn hào phóng dịu dàng ít cũng là thanh niên nước. Chỉ có bạn học Thượng Hảo Giai từ bé dưới sức mạnh từ cây roi da của mẹ mà tiếng có thể tốt, điều này khiến Thượng Hảo Giai có thể đắc ý phen trước mặt mấy người Đa Đa. Dù kết thúc là mấy người Đa Đa dựng ngón giữa lên với nhưng Thượng Hảo Giai vẫn đắc ý, rất đắc ý, cực kỳ đắc ý, vô cùng phấn khởi.

      Tiết học đầu tiên.

      Giáo viên là quốc tịch Mỹ xinh đẹp, nghe ấy là con lai.

      Mái tóc ấy để xõa, trang điểm, trông giống như Harry Potter. Thượng Hảo Giai , như thế vì sao lại mặc đồ xuyên thấu chứ? Vóc dáng tốt thế kia lại mặc bộ đồ đen, mặc đồ đen thôi lại còn mặc cái áo khoác đen lớn, ừ áo khoác đen cũng được, bên trong còn mặc cái váy ngắn đen, khiến Thượng Hảo Giai thể cảm thán, thể bội phục khái niệm thẩm mỹ quan của giáo người Mỹ này.

      giáo Mỹ chờ đám Thượng Hảo Giai vào học xong liền vui tươi giới thiệu bản thân: "Good morning, boys and girls. My name is Lily, nice to meet you..."

      Thanh niên nước Ngải Khải nghe hiểu, nhưng thấy vóc dáng giáo Mỹ quá hấp dẫn, khuôn mặt lại rất đẹp nên liền chỉ vào thân hình 1m75 của ta, ngồi tại chỗ giơ hai tay vung vẩy, giọng điệu kéo dài: "I'm too, too too you. Good morning, f**k you ~ thank you..."

      Ngải Khải tuyệt đối biết đây chính là lúc cơn ác mộng của ta bắt đầu. Tên sắc quỷ Ngải Khải tưởng này biết tiếng Trung, cố ý bắt nạt ấy, kết quả ngược lại bị tính nóng như lửa ấy đùa giỡn.

      Thượng Hảo Giai nghe Ngải Khải xong ngốc ngay tại trận, Đa Đa ngồi đằng trước quay lại nhìn Thượng Hảo Giai : " phải Ngải Khải biết tiếng sao? Kỳ lạ ... Giai Giai à, ta này gì thế?"

      Thượng Hảo Giai bị những lời của Ngải Khải làm cho đờ người, lắc đầu, rất bất đắc dĩ với Đa Đa: "Lát nữa cậu biết, đoán chừng ta cũng ra hết."

      đầu tiên là khẽ mỉm cười với Ngải Khải, tiếp tục dùng giọng điệu hết sức khêu gợi trả lời: "Me too. F**k you."

      Ngải Khải tưởng là khích lệ ta, trong lòng vui mừng nở hoa, thầm tính toán trong lòng xem có thể tạo ra cuộc tình xuyên biên giới được .

      để mọi người tự giới thiệu tên mình, đầu tiên là Lý Sinh Thư, cũng là người rất nước.

      Lý Sinh Thư đứng lên mỉm cười với , tự nhận là tiêu sái nhưng ngữ điệu lại cứng ngắc: "Tôi là người đầu tiên, tôi tên Lý Sinh Thư."

      nghe xong bảo ta dùng tiếng giới thiệu tên mình. bất hạnh, này hình như biết tiếng Trung, công việc phiên dịch tự nhiên rơi vào người Thượng Hảo Giai.

      Lý Sinh Thư nghe Thượng Hảo Giai phiên dịch liền nở nụ cười nhõm gật đầu với , hết sức tự tin với ấy: " thành vấn đề." ta tạm dừng lúc rồi : "Tôi là No. Lý, Lý ~ Sinh ~ Thư ~."

      nghe xong biết gì, tự động bỏ qua Lý Sinh Thư, đến trước mặt Ngải Khải.

      Ngải Khải rất tự nhiên thoải mái xoa tay, nhún vài, vừa hạ lưu ném mị nhãn vừa hôn gió với . Thấy phản ứng, im lặng lúc, vô cùng thâm tình : "I ~ love ~ you ~ chụttttt ~"

      tiếp tục thèm để ý, đến bên cạnh Thượng Hảo Giai.

      Thượng Hảo Giai vừa đứng lên nghe Ngải Khải với Lý Sinh Thư: "Này, Lý Sinh Thư, cậu mau nhìn kìa. Lông chân ấy dài, hơn nữa lại còn màu vàng đấy." Do nghĩ Mỹ hiểu tiếng Trung cho nên câu này của Ngải Khải cực kỳ suồng sã.

      giáo Mỹ bất chợt xoay người lại, dùng tiếng Trung chính gốc lớn tiếng với Ngải Khải: "Có mà lông chân ngắn ấy."

      Cả lớp sửng sốt...

      Ngải Khải lắp ba lắp bắp chỉ vào Mỹ : "... ... biết... biết... tiếng... tiếng... tiếng Trung?"

      giáo Mỹ vô cùng bình tĩnh với Ngải Khải: "Con mẹ nó bị ngu hả? thấy bà là người Mỹ sao? Con mẹ nó làm sao tôi biết tiếng Trung hả? Đầu bị đụng vào cửa rồi phải ."

      Cả lớp ngơ ngác... đến khi hết giờ...

      Tiết học đầu tiên đúng là vô cùng hài hòa êm ái...

      Sau khi giáo Mỹ rồi, trong mấy phút nghỉ giải lao, Thượng Hảo Giai nhìn ra ngoài cửa sổ nhớ đến Tiêu Minh Tuấn. Tên này sáng nay cũng thấy đâu, dạo gần đây lại làm cái miệng kén ăn rồi, bữa sáng làm thế nào cũng ăn nổi, đến giờ còn đói bụng đây.

      Thượng Hảo Giai nhớ món cháo trứng muối thịt mà Tiêu Minh Tuấn làm.

      Lớp thứ hai là lớp của chị Mễ, môn mà chị ấy dạy là "Quan hệ xã hội".

      Khi vào lớp, chị Mễ ghi chép gì đó lên bảng.

      Ngải Khải nhàm chán vừa chép vừa hỏi Đa Đa: "Đa Đa, xem phòng chúng ta có nên phát động hoạt động gì đó . Ví dụ như bảng xếp hạng mỹ nam mỹ nữ chẳng hạn để chúng ta cùng thi đua? Vứt Tiêu Minh Tuấn , thế nào tôi cũng đứng thứ hai được chứ hả?"

      Đa Đa nghe xong liền trợn mắt lườm ta. Lúc này Tiêu Minh Tuấn từ cửa sau nhàng đến phía sau Ngải Khải, khẽ: "Xếp thứ hai và hạng có tiếng tăm cơ bản là như nhau."

      Ngải Khải quay lại trông thấy Tiêu Minh Tuấn, đầu tiên là nhảy lên tượng trưng cho việc giật mình, sau đó thấy Tiêu Minh Tuấn phớt lờ ta quay lại tiếp tục yên lặng chép bài.

      Thượng Hảo Giai thấy Tiêu Minh Tuấn thân, môi trề ra. Thực ra Thượng Hảo Giai rất oán hận, cảm thấy Tiêu Minh Tuấn rất khốn kiếp, đến tận trưa cũng thấy bóng dáng, nhưng tại sao mình lại vui biết.

      Tiêu Minh Tuấn đến bên Thượng Hảo Giai giọng : "Sáng nay họp, núi rất lạnh nên nhân tiện về nhà lấy cho em hai bộ quần áo đều để trong phòng rồi."

      Trong lòng Thượng Hảo Giai rất ấm áp, , nếu phải là người có tính cách muộn tao [1] rất muốn ôm lấy Tiêu Minh Tuấn, chụt chụt hai cái vào miệng . Nhưng Thượng Hảo Giai là muộn tao, vì thế chỉ : " Ừ."

      [1] muộn tao: chỉ những người bề ngoài lãnh tĩnh bên trong cuồng nhiệt. (nguồn: baike)

      Tiêu Minh Tuấn cười vui vẻ hơn, lấy từ phía sau cái túi ra cho : "Còn có cái này, đây là bữa sáng, với chị Mễ rồi, em ăn , đây."

      xoay người để lại Thượng Hảo Giai điềm đạm ngây người cùng ánh mắt bốc hỏa của Lương Thiến Thiến. cần suy nghĩ, nhất định là vì ngày hôm trước hại ta nằm được trong lồng ngực ấm áp của Tiêu Minh Tuấn mà hôm nay lại còn phải xem màn như thế. Thượng Hảo Giai nghĩ đến cảnh ta quỳ rạp xuống đất nhịn được cười khúc khích.

      Tất nhiên thể thiếu việc Chị Mễ nhìn Thượng Hảo Giai cười trộm.

      Ghi xong xuôi, chị Mễ giơ giáo án lên, tất cả đều là thủ đoạn giao tiếp và phương pháp trao đổi, mọi người đều có hơi sợ chị Mễ cho nên đều cực kỳ nghiêm túc nghe giảng.

      Chỉ có tên ngốc Tống Hàn ngu ngốc cố tình quấy rối, chị Mễ vừa bắt đầu liền giả vờ để ý tới ta. Tống Hàn thấy chị Mễ phớt lờ mình, da mặt càng dày, rất có nghị lực tiếp tục khiêu chiến ranh giới lý trí của chị Mễ.

      Lúc chị Mễ mở máy chiếu cho mọi người rồi bảo tên ngốc Tống Hàn hỗ trợ ...

      USB của chị Mễ cắm vào máy tính nhưng lại chưa thấy có gì, lo lắng với tên ngốc Tống Hàn: "Tống Hàn, ra phía sau xem thử ."

      Tống Hàn hạ lưu câu: "Chị Mễ, khó vào lắm, cần có dầu bôi trơn."

      Chị Mễ nghe xong nóng máu, xoay lại đạp vào mông Tống Hàn, mắng to: "Nếu biết làm người để tôi dạy làm người."

      Cái đầu Tống Hàn vốn được sáng sủa, quay lại rất tức giận với chị Mễ: "Nếu chị làm lợn được để lão tử dạy chị làm lợn."

      Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn chị Mễ trừng trị ta thế nào.

      Những lời này hoàn toàn chọc giận chị Mễ, chị Mễ liền tặng cho Tống Hàn cái tát. Tống Hàn bị đánh ngã ngồi xuống đất, chị Mễ lại cho thêm cước, mắng to Tống Hàn: "Cút về chỗ ngồi." Tống Hàn ngoan ngoãn về chỗ khóc.

      Tiêu Minh Tuấn và Thượng Hảo Giai ngồi đó nhìn tên ngốc Tống Hàn lắc đầu... Trong lòng nghi ngờ, thằng này ngốc hay giả thế?

      Cứ như vậy, hai tiết học của ngày đầu tiên liền trôi qua...

      Sau khi hết giờ học, Thượng Hảo Giai chạy đến phòng Tiêu Minh Tuấn xem. Kết quả vừa bước vào phòng liền thấy được cảnh tượng khiến vô cùng tức giạn.

      Cảnh đó chính là, Lương Thiến Thiến và Tiêu Minh Tuấn đứng trước cửa, hai người mặt đối mặt, liếc mắt đưa tình, em em, theo như lời Thượng Hảo Giai chính là đôi cẩu nam nữ.

      Khí huyết Thượng Hảo Giai dâng lên, Tiêu Minh Tuấn này lại dám quá giới hạn.

      Khụ khụ, hình như hai vị còn chưa ở chung mà.

      hai người chưa ở chung. Nhưng hôn cũng hôn, ôm cũng ôm, giờ cũng khác nhau mấy. Bản thân mình thể trước được, nhất định phải chờ Tiêu Minh Tuấn . Vì sao?

      Bởi vì là con , là con , con nên rụt rè, nên xấu hổ, nên để Tiêu Minh Tuấn bày tỏ. Còn nữa, bây giờ Tiêu Minh Tuấn làm gì thế? ta biết Lương Thiến Thiến hận thể ăn khô cả ta mà ta còn lý tới ta, ta có ý gì, có ý gì. Nghĩ vậy, Thượng Hảo Giai càng tức giận, vì vậy...

      Thượng Hảo Giai quyết định rất muộn tao là về phòng mình, dù sao bây giờ có xông ra giết cũng vô ích, đâu có lập trường gì lên tiếng đâu.

      Thượng Hảo Giai vừa quay lại phòng liền thấy được dáng người thướt tha, chín mọng của Đa Đa, bởi vì Đa Đa thay quần áo.

      Thượng Hảo Giai lặng lẽ đến phía sau Đa Đa, tóc che kín mặt, u : "Tôi là Trinh Tử ~ Tôi muốn giết ~ xoay lại nhìn tôi xem ~~"

      Đa Đa mặc áo lót dừng lại xoay người nhìn Thượng Hảo Giai. Sau đó, ấy vừa đến gần Thượng Hảo Giai vừa chỉ vào ngực mình, cực kỳ kích động với Thượng Hảo Giai: "Chị Trinh Tử, chị xem, chị xem. Tôi có ngực, chị xem." xong, ấy vô cùng bình tĩnh xoay người lại tiếp tục mặc quần áo, để ý đến biểu cảm xốc xếch của Thượng Hảo Giai phía sau...
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 35

      Ngày huấn luyện thứ hai

      Sáng sớm ngày thứ hai, Thượng Hảo Giai bị Đa Đa đánh thức.

      Thượng Hảo Giai mở cửa sổ, hít sâu hơi, run lẩy bẩy : " con mẹ nó lạnh ghê."

      Đa Đa bình tĩnh liếc sang Thượng Hảo Giai, : "Ngu ngốc."

      Trong tiết học tiếng , giáo Mỹ vì có việc nên nhờ bạn đến dạy thay.

      Cân nhắc đến tình huống của những người như Ngải Khải, người dạy lần này là người đàn ông Đức biết tiếng Trung.

      Đôi mắt có màu xanh lam vừa vào cửa phát sáng về phía Thượng Hảo Giai và Lương Thiến Thiến.

      Thượng Hảo Giai tự giới thiệu bản thân xong, lão sắc quỷ liền ôm cái, qua vai lão Thượng Hảo Giai thấy Lương Thiến Thiến lom lom lườm mình.

      Thượng Hảo Giai vốn tức giận bừng bừng, con ranh này hôm qua quyến rũ người đàn ông của mình, hôm nay còn lý luận?

      Ném cho Lương Thiến Thiến ánh mắt hung tợn, Thượng Hảo Giai quay thèm để ý đến ta. đột nhiên nhớ đến Tiêu Minh Tuấn, hôm nay ta lại vắng mặt, biết nơi nào rồi.

      Lão sắc quỷ đến trước mặt Lương Thiến Thiến, Lương Thiến Thiến giới thiệu bản thân xong, thấy lão sắc quỷ chuẩn bị ôm mình liền đẩy ông ta, dương quái khí lớn tiếng : "Ai u ~ ông đừng ôm tôi. Tôi là rất bảo thủ đấy, giống như bạn Thượng Hảo Giai đâu."

      Lão sắc quỷ nghe hiểu Lương Thiến Thiến gì liền quay lại nhìn Thượng Hảo Giai, chờ giải nghĩa cho ông ta.
      d!đ!l!q!đ
      Thượng Hảo Giai nghe Lương Thiến Thiến xong, thầm mắng trong lòng: Bà tìm mày, mày còn dám trêu bà.

      dùng tiếng giải nghĩa cho lão sắc quỷ: Lương Thiến Thiến gọi là Coco Lương mà là Kê Kê Lương, rồi quay lại khiêu khích nhìn Lương Thiến Thiến, dương quái khí : "Lương Thiến Thiến à, đừng có lấy cái tên gì mà Coco, nhiều đất quá. Chị tặng cho cái tên tiếng đấy, thế nào?"

      Lương Thiến Thiến cũng nằm trong số những thanh niên nước, có chết cũng biết cái tên Lương Thiến Thiến của mình thế nào, nghe ban nãy Thượng Hảo Giai với thầy dạy ngoại ngữ lắm, ngu dốt câu: "Tên gì?"

      Thượng Hảo Giai cười khinh miệt, với ta: "Đơn giản lắm. JJ Lương, nghe thế nào? nên vui vì tên tiếng Hoa của mình cũng có thể sửa được, gọi Lương Kê Kê hoặc Lương Tiện Tiện, tôi thấy chúng còn thu hút hơn cái tên tại của đấy."

      Lương Thiến Thiến thấy Thượng Hảo Giai có chút quá đáng, vỗ bàn lớn tiếng: "Thượng Hảo Giai, tôi cho biết, đừng có quá đáng."

      Thượng Hảo Giai khinh bỉ nhìn ta, dịu dàng : "Sao hả? Muốn đánh nhau chứ gì?" xắn tay áo lên chuẩn bị, trong đầu tính xem đánh cho Lương Thiến Thiến liệt nửa người.

      Lương Thiến Thiến biết lúc Thượng Hảo Giai ở trường học ra sao nên có hơi sợ sệt, giọng thào: "Ai thèm đánh nhau với ?" xong cũng ngồi xuống.

      Thầy dạy tiết thứ hai là Lôi Hạo Hiên, giảng môn "Tâm lý học thị trường"

      Do nghề nghiệp liên quan đến tài chính, lại nằm trong bộ phận thị trường, khó tránh khỏi việc phải học Tâm lý học và Nghệ thuật ngôn ngữ.

      Nhìn Lôi Hạo Hiên bục giảng, Thượng Hảo Giai chợt cảm thấy Lôi Hạo Hiên là người đàn ông rất hài hước và bác học đa tài.

      thầm cảm thán, đẹp trai này vì sao lại chỉ bản thân nhỉ? Kể từ khi tới đây, ta cứ như mất tích, thấy mặt đâu cả, cũng biết làm gì.

      Lôi Hạo Hiên đứng bục : "Khi mọi người giao tiếp với khách hàng, mọi người nhất định phải áp dụng Tâm lý học và Nghệ thuật ngôn ngữ. Trước tiên tôi về Tâm lý học, nắm giữ nó nắm giữ vai trò chủ đạo, vì sao tôi lại thế, tôi lấy ví dụ cho mọi người. Thượng Hảo Giai, mời trả lời."

      Thượng Hảo Giai kêu rên trong lòng, ủ rũ cúi đầu đáp: "... Vâng."

      Lôi Hạo Hiên bắt đầu đặt câu hỏi: "Tôi hỏi , con người tiến hóa từ loài nào?"

      Thượng Hảo Giai liếc mắt, trả lời: "Con khỉ."

      Lôi Hạo Hiên tiếp tục hỏi: "Từ đâu biết khỉ tiến hóa thành người?"

      Thượng Hảo Giai liếc trắng mắt, trong bụng ngừng càu nhàu, ta có phải bị bệnh vậy? Trả lời: "Khi còn bé thầy dậy chúng tôi."

      Lôi Hạo Hiên khoanh hai tay trước ngực, mặt như xem kịch vui: "Vậy vì sao khẳng định như vậy?"

      Thượng Hảo Giai thực cảm thấy rất vô lực, ngừng oán giận vì sao ta lại thảo luận vấn đề nhàm chán này, mất kiên nhẫn : "Thầy giáo ."

      Lôi Hạo Hiên cười : "Vậy nếu thầy người tiến hóa từ lợn, phải hôm nay trả lời là lợn à."

      Thượng Hảo Giai nghe , hóa ra chờ : "... Cũng... có thể..."

      Lôi Hạo Hiên: " cho tôi biết, từ trong câu trả lời của tôi, Thượng Hảo Giai hiểu ra được đạo lý gì?"

      Thượng Hảo Giai rất muốn cho ta biết, đạo lý mà hiểu ra đấy là người được tiến hóa từ lợn. Nhưng vì giữ hình tượng, vẫn trả lời trái với lòng: "Lý luận của con người được thầy dạy bảo khi còn bé, nhưng nếu bản thân chưa tự chứng thực thể kết luận và tin tưởng tùy tiện, dẫu sao nhận thức chỉ là cảm giác, thực đặt ra trước mắt mới có thể tin."

      Lôi Hạo Hiên gật đầu tán dương: "Rất tốt, vậy Thượng Hảo Giai lấy cho tôi ví dụ. Cứ bình thường, đơn giản dễ hiểu. Tôi trả lời , những bạn học khác phải lắng nghe cẩn thận."

      Thượng Hảo Giai thầm phấn khởi, nở nụ cười hỏi: "Được. Xin hỏi có cho rằng con người ăn c*t ?"

      Lôi Hạo Hiên có chút vui: "."

      Thượng Hảo Giai giả bộ ngây thơ, nghiêng đầu hỏi: "Vậy vì sao lại cho rằng như thế?"

      Lôi Hạo Hiên sắp nhịn được: "Bởi vì người của thế hệ trước dạy tôi như thế."

      Thượng Hảo Giai ra vẻ đạo mạo, : "Thế chưa từng ăn, làm sao kết luận con người thể ăn? Tôi cảm thấy quá võ đoán, suy cho cùng ăn đâu phải . Chỉ khi ăn rồi mới biết vì sao con người thể ăn, đúng ."

      Lôi Hạo Hiên trả lời nữa, khen ngợi theo kiểu châm chọc: "Thượng Hảo Giai, tuy ví dụ này của vừa thô tục vừa dơ bẩn nhưng rất dễ hiểu."

      Thượng Hảo Giai giả đò nghe hiểu, tức muốn thở ra khói, ngoan ngoãn trả lời: "Cám ơn ."

      Sắc mặt Lôi Hạo Hiên thay đổi, nghiêm nghị : "Nhưng tôi thể câu, chẳng lẽ muốn tôi ăn c*t rồi cho biết nó có ngon hả? Phạt ra ngoài đứng mười phút." Ngón tay ta chỉ ra cửa.

      Thượng Hảo Giai mặt như đưa đám, vừa vừa : "... Sao tôi lại quên là thầy cơ chứ?"

      Mười phút sau

      Lôi Hạo Hiên bắt đầu giảng giải cho mọi người làm thế nào để xoa dịu khi khách hàng bực bội, từ tri thức lý luận cho đến thực hành.

      ta dọn bàn ghế bục sang bên để làm sân diễn, mọi người ba chân bốn cẳng bắt đầu di chuyển bàn ghế.

      Thượng Hảo Giai do bị Lôi Hạo Hiên phát đứng nên tâm tình tốt, nằm bàn giả chết. Trong đầu ngừng , đừng chọn tôi, đừng chọn tôi, nghìn vạn lần đừng chọn tôi.

      Lôi Hạo Hiên chỉ vào Thượng Hảo Giai, làm tư thế thầy giáo : "Học sinh Thượng Hảo Giai, lần thực hành này xin nhờ biểu diễn cho mọi người."

      Thượng Hảo Giai rên rỉ, ngồi dậy lườm xéo Lôi Hạo Hiên, cười cứng ngắc: "Dạ vâng..."

      Hít sâu hơi, đứng dậy lên sân khấu biểu diễn.

      Thượng Hảo Giai vào vai nhân viên ngân hàng, Lôi Hạo Hiên vào vai khách hàng phải chờ xử lý nghiệp vụ.

      Thượng Hảo Giai giả bộ ngồi trước cái bàn trống, hai tay gõ lạch cạch lên mặt bàn như gõ máy tính. Thỉnh thoảng lén ngẩng lên nhìn Lôi Hạo Hiên trợn mắt nhìn nàng, trong lòng thầm thăm hỏi tổ tông của ta.

      Lôi Hạo Hiên bỗng vỗ bàn, hét lên với Thượng Hảo Giai: " xong chưa hả? Tôi còn phải chờ bao lâu nữa, có thể nhanh lên được , tôi có thời gian trễ nải ở đây."

      Thượng Hảo Giai nhìn tay Lôi Hạo Hiên vỗ lên mặt bàn, giọng lẩm bẩm: "Diễn sâu ghê đấy, chẳng biết có đau ?"

      dùng nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn máy móc nhìn Lôi Hạo Hiên, nghiêm túc: " xin lỗi, nghiệp vụ của rất phức tạp rườm rà, tôi cố hết sức làm nhanh chóng cho rồi."

      Lôi Hạo Hiên tiếp tục vỗ bàn, hét với Thượng Hảo Giai: "Rườm rà phức tạp phải vấn đề của các hả? làm trễ nải thời gian của tôi đấy, có biết tôi chờ thêm phút ở đây thiệt hại bao nhiêu ? chỉ làm chậm trễ thời gian của tôi mà còn làm chậm trễ thời gian của chính nữa. Nếu tôi có tiền làm sao tồn tại ngân hàng của các ? Tiền lương của các đến từ đâu?..."

      ta lại kích động vỗ mạnh bàn: "Tôi là bố mẹ cơm áo của các . hiểu sao?"

      Thượng Hảo Giai liếc mắt, lầm bầm: "Mẹ kiếp. Còn bố mẹ cơm áo con mẹ nó nữa chứ. đúng là dát vàng lên mặt."

      kéo ghế ra, đứng nghiêm cúi gập đầu chín mươi độ, cung kính với Lôi Hạo Hiên: "Con chào bố." xong vô cùng bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục làm việc, thèm nhìn Lôi Hạo Hiên hóa đá trước mặt.

      Cứ như vậy, trong tiếng cười vang của toàn thể mọi người, Thượng Hảo Giai lại bị phạt đứng, chẳng qua lần này là đứng cho đến hết giờ.

      Thượng Hảo Giai cảm thấy hôm nay đúng là cái ngày tai họa, xem ra mình và Lôi Hạo Hiên định là kẻ thù của nhau rồi.

      Sau khi tạn học, vịt cạn Thượng Hảo Giai bị chị Mễ kéo bơi.

      Thượng Hảo Giai thoải mái đội phao ngâm mình ở góc, nhìn đám người Ngải Khải và Tiêu Minh Tuấn bơi lội có chút hâm mộ. Chị Mễ cũng đội phao bên cạnh hỏi : "Em biết bơi chứ?"

      Thượng Hảo Giai lắc đầu trả lời: " ạ. Chị có biết bơi ?"

      Chị Mễ dùng biểu tình như nhìn đứa trẻ nhà quê lên thành phố nhìn Thượng Hảo Giai : "Chị biết được chút. Hay chị biểu diễn cho em xem nhé."

      Thượng Hảo Giai vội tỏ ý muốn xem, chị Mễ bỏ phao lặn xuống nước.

      Thượng Hảo Giai tức cảm thấy mặt nước bắn lên vô số bọt, cả hồ bơi sóng cuộn trào mãnh liệt, cực kỳ nguy nga.

      Tiêu Minh Tuấn và những người khác hết hồn, vội dừng lại tránh sang bên.

      Tiêu Minh Tuấn thấy cạnh bờ là Thượng Hảo Giai biết bơi, vội bơi đến bên cạnh để bảo vệ .

      Đến khi chị Mễ bơi vòng lại, Thượng Hảo Giai dập đầu bình bịch hỏi: "Chị... Mễ, chị... chị... chị... bơi... kiểu... gì... thế?"

      Chị Mễ kiêu ngạo đáp: "Rất đơn giản, nín thở, sau đó nhắm mắt lặn xuống nước, ở bên dưới em cố gắng đạp mạnh, chìm là được."

      Nét mặt Thượng Hảo Giai như ăn phải phân, cực kỳ méo mó chị Mễ: "Af~~"

      Chị Mễ cười thần bí ghé lỗ tai Thượng Hảo Giai giọng: "Hảo Giai à, có phải đến tháng ?"

      Thấy Hảo Giai lắc đầu, chị Mễ khinh bỉ nhìn : "Em đừng có xấu hổi, cứ thẳng."

      Hảo Giai vẫn lắc đầu, chị Mễ có chút tức giận đeo kính lặn rồi chui xuống nước. Lát sau, chị Mễ nổi lên nhìn Tiêu Minh Tuấn bên cạnh Thượng Hảo Giai, cảm thán: " ngờ tên nhóc này còn có công năng ấy."

      Tiêu Minh Tuấn chẳng hiểu ra sao cả, nghe Ngải Khải bên kia gọi liền bơi .

      Thượng Hảo Giai nghĩ ra, nhìn chị Mễ hỏi: "Công năng gì ạ?"

      Chị Mễ nằm úp sấp, giọn bên tai Thượng Hảo Giai: "Vừa rồi phải chị hỏi em có kinh nguyệt hay à? Đó là vì nãy chị thấy hạ thân em chảy ra máu loãng, chị mới tò mò. Kết quả em em chưa đến, chị lại xuống nhìn, hóa ra lại phải em. Nó chảy ra từ hạ thân Tiêu Minh Tuấn. Em xem tên nhóc này có cấu tạo kiểu gì vậy? Sao có thể đến tháng chứ?"

      Thượng Hảo Giai kinh ngạc hỏi: " hả?"

      Chị Mễ vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Sau khi chị xác định lại nhiều lần, đúng là cậu ta."

      Lúc này, đám người Ngải Khải bơi mệt, đến chỗ bọn họ rồi leo lên bờ. Ngay khi Ngải Khải lên, Thượng Hảo Giai mở to mắt nhìn cái mông của Tiêu Minh Tuấn, vẻ mặt rất phức tạp nhìn chị Mễ rồi cười phá lên.

      Hóa ra Tiêu Minh Tuấn có mang theo quần bơi, cái quần mặc mua ở cửa hàng, là cái loại quần bơi màu đỏ kém chất lượng, gặp nước bạc màu, cho nên chị Mễ mới tưởng Tiêu Minh Tuấn đến tháng.
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      fujjko thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 36

      Ngày huấn luyện thứ ba

      Buổi học tiếng sáng ngày thứ 3

      Chuyện lão sắc quỷ ăn đậu hũ của Thượng Hảo Giai truyền đến tai Tiêu Minh Tuấn và Lôi Hạo Hiên. Để ảnh hưởng đến khóa huấn luyện, Lôi Hạo Hiên bảo Tiêu Minh Tuấn tới canh chừng lão sắc quỷ.

      Lão sắc quỷ vừa vào lớp đến chỗ Thượng Hảo Giai, ôm lấy từ phía sau khiến giật mình kêu lên.

      Nếu phải Tiêu Minh Tuấn bắt chuyện với lão sắc quỷ ngừng chắc bây giờ Thượng Hảo Giai vẫn còn nằm dưới vũ lực của lão sắc quỷ.

      Từ lúc vào học Tiêu Minh Tuấn để Ngải Khải chống đối lão sắc quỷ, bảo ta phải để ý ông ta kỹ.

      Mỗi lần lão sắc quỷ sắp sửa thò bàn tay háo sắc ra ta đảm nhiệm chức hộ hoa sứ giả, việc phá đám đùa nghịch ấy của Ngải Khải cũng khiến người khác vui sướng.

      Lão sắc quỷ: Tiffany (Thượng Hảo Giai), come here.

      Thượng Hảo Giai: Why?

      Lão sắc quỷ nghe Thượng Hảo Giai đáp lại như thế liền đến chỗ ...

      Ngải Khải bên cạnh Thượng Hảo Giai gào lên: "Teacher, come here." Tiếng của thanh niên nước Ngải Khải tốt chút nào, để được ra câu này ít nhiều cũng nhờ Tiêu Minh Tuấn bên cạnh đến dự giảng.

      Lão sắc quỷ mất hứng nhìn Ngải Khải, ta cũng trâu bò nhìn thẳng vào mắt ông ta.

      Ngải Khải nghĩ thầm: Mày dám so sức chịu đựng với bố? vấn đề, dù sao bố cũng biết tiếng .

      Lão sắc quỷ muốn mất giờ với ta, mở miệng hỏi: What?

      Ngải Khải trả lời rất mất hứng: Ông gì tôi nghe hiểu.

      Mọi người: "..."

      Lão sắc quỷ mặc kệ ta, xoay người nhưng trở lại bục giảng mà đến chỗ ngồi của Thượng Hảo Giai.

      Khi chỉ còn mấy bước, Ngải Khải lao đến chắn trước mặt Thượng Hảo Giai, nhìn thẳng lão sắc quỷ.

      Bạn học cả lớp vội vàng quay , tưởng rằng Ngải Khải muốn đánh lão sắc quỷ.

      Ngải Khải đột nhiên dùng tay chỉ Thượng Hảo Giai nhìn tên người nước ngoài : "This người phụ nữ của bạn thân tôi, (dùng tay chỉ tên người nước ngoài) you cút."

      Lão sắc quỷ khó hiểu nhìn Ngải Khải. Ngải Khải thấy ông ta nghe hiểu liền chỉ vào Thượng Hảo Giai với ông ta: Mother, (chỉ vào Tiêu Minh Tuấn) bạn đó là Father.

      Lão sắc quỷ kêu lên như bừng tỉnh: "Oh! No ~ no ~ no (ngón trỏ đung đưa trước mặt Ngải Khải, sau đó chỉ Tiêu Minh Tuấn) son, (chỉ Thượng Hảo Giai) daughter."

      Ngải Khải vui sướng vỗ vai lão sắc quỷ, lớn tiếng : "Yes, yes. (chỉ Thượng Hảo Giai) me là daughter của bạn tôi."

      Thượng Hảo Giai đá thẳng vào cái mông đầy đặn của Ngải Khải, tức giận hét lên: " muốn tìm bố cho ai đấy hả?"

      Lão sắc quỷ vội vàng tiến lên ôm Thượng Hảo Giai rồi quay ra hét lớn với cả lớp: Oh. Why.

      Mặt của tất cả xoắn vào nhau nhìn lão sắc quỷ: "..."

      Lớp thứ hai, giảng viên là Tiêu Minh Tuấn và chị Mễ.

      Những gì cần , chị Mễ và Tiêu Minh Tuấn vừa giám sát mọi người học tập vừa chuyện phiếm.

      Tiêu Minh Tuấn và chị Mễ có quan hệ tương đối tốt, hai người cùng làm việc ở phòng trong công ty. Tiêu Minh Tuấn vừa vào công ty được Vương Đào sắp xếp cho làm việc bên cạnh người có tính cách đĩnh đạc là chị Mễ.

      Hai người ngồi bên cạnh Thượng Hảo Giai giọng chuyện.

      lát sau, chị Mễ như nhớ ra gì đó, cười xấu xa với Tiêu Minh Tuấn và Thượng Hảo Giai: "Chị thấy hai đứa làm cũng làm, đừng có cứng ngắc như mấy cụ già nữa."

      Tiêu Minh Tuấn đầu tiên là ngoảnh sang nhìn Thượng Hảo Giai, tiếp đó ra vẻ uất ức cực lớn với chị Mễ: "Em và ấy? Chị đừng có đùa, chị muốn em bị ấy đánh chết à?"

      Thượng Hảo Giai cãi lại, lườm Tiêu Minh Tuấn với chị Mễ: "Chị Mễ, em rồi mà, ta chính là thế đó, có đánh chết em em cũng cần."

      Chị Mễ vừa cười vừa ra vẻ tiếc hận: "Chị có hai đứa có tình ý với nhau à? Giờ là thế kỷ nào rồi mà còn giả ngây giả ngô chứ hả? Thưa hai đứa, giờ là thế kỷ 21, thế kỷ 21 đó."

      Tiêu Minh Tuấn cười hềnh hệch: "Chị Mễ, phải em chứ, chị thấy ấy có giống người của thế kỷ này sao? Cả ngày hận thể trang điểm cho mình thành cái xác ướp, lúc nào cũng kín đáo, đây đâu phải kết quả của thời đại cởi mở chứ."

      Chị Mễ nghe xong gật đầu, với Thượng Hảo Giai giơ tay chuẩn bị "chưởng" Tiêu Minh Tuấn: "Hảo Giai à, phải chị Mễ em. Em đừng có ăn mặc bảo thủ thế nữa, mặc thử những bộ áo ngắn quần sooc thử xem. Bên trong đẹp như vậy mà em thấy lãng phí sao. Bằng sau này dạo phố, đàn ông thấy em ăn mặc thế đúng là chẳng có nổi ham muốn." xong còn tiếc hận thay Thượng Hảo Giai, vừa lắc đầu vừa vỗ vai .

      Thượng Hảo Giai nhăn nhó phức tạp nhìn Tiêu Minh Tuấn cười ngoác miệng phía sau.

      Sau khi tan học, Thượng Hảo Giai và mấy người Tiêu Minh Tuấn cùng đến phòng của Ngải Khải và Lý Sinh Thư.

      Kể từ sau ngày đó, chiều nào Lương Thiến Thiến cũng chạy về phòng quấn lấy Tiêu Minh Tuấn nữa.

      Tất nhiên Thượng Hảo Giai thể thừa nhận chuyện này có liên quan đến mình. Dù sao cứ rảnh là quấn lấy Tiêu Minh Tuấn, hận thể móc vào lưng quần mình, khiến cho Lương Thiến Thiến có chút cơ hội nào.

      Ngải Khải nhàm chán mở laptop chơi giường, Lý Sinh Thư ở trong nhà vệ sinh, Thượng Hảo Giai và Đa Đa đùa giỡn giường xua đuổi thời gian nhàm chán.

      Tiêu Minh Tuấn lười biếng nằm giường, thỉnh thoảng cùng Đa Đa trêu chọc Thượng Hảo Giai.

      Lý Sinh Thư ở trong nhà vệ sinh hét lớn khiến mấy người Thượng Hảo Giai giật mình, Tiêu Minh Tuấn và Ngải Khải định xem Lý Sinh Thư thong thả ra.

      "Thoải mái quá. Quá là thoải mái." Lý Sinh Thư xong định ngả người ngã vào Thượng Hảo Giai nằm lỳ ở giường, kết quả là lúc đó giơ chân liền đạp ngay sống mũi ta, khiến ta ngã sóng soài dưới đất.

      Ngải Khải cầm laptop bò ra chỗ họ, cười : "Các cậu xem kho báu của tôi này."

      Đa Đa giả vờ ốm yếu nhìn Thượng Hảo Giai : "Giai Giai, tớ thấy mệt quá, cậu tìm thuốc cho tớ ."

      Thượng Hảo Giai lăn qua lăn lại, theo như ấy , làm vậy có thể đuổi phiền não , cho nên những buồn phiền của liền cút ở giường.

      ràng trong lòng Thượng Hảo Giai bây giờ rất phiền não, lí do vì sao, cần phải , khẳng định là vì Tiêu Minh Tuấn.

      Thượng Hảo Giai nghe Đa Đa bị cảm, bật dậy, vừa giày vừa : "Thuốc ở chỗ Tiêu Minh Tuấn, tớ lấy cho, cậu chờ tớ lát."

      Năm phút sau, Tiêu Minh Tuấn và Thượng Hảo Giai cùng cầm thuốc đến cho Đa Đa.

      Tiêu Minh Tuấn giúp Đa Đa đun nước nóng rồi bảo Thượng Hảo Giai đến phòng mình lấy thuốc hạ sốt.

      Thượng Hảo Giai rất muốn . Con mà. Liên quan đến đàn ông, cho dù là bạn tốt nhất cũng ghen tị, khó chịu, thậm chí sinh ra thái độ thù địch, dẫu sao Thượng Hảo Giai phải được người khác chú ý.

      Những chuyện có liên quan đến Tiêu Minh Tuấn vẫn là con mà. Tha thứ cho .

      Nhưng thấy Đa Đa mệt mỏi, nhất là vì lên cơn sốt mà môi tái nhợt, Thượng Hảo Giai cảm thấy mình vẫn nên lấy thuốc trước.

      Thượng Hảo Giai rồi, Đa Đa bỗng ngồi dậy, nhìn Tiêu Minh Tuấn cười ranh mãnh...

      "Thế nào, em biểu diễn được ?"

      "Ừ, làm tồi, chỉ là phấn đánh quá dày."

      "..."

      Thượng Hảo Giai vội vội vàng vàng cầm thuốc về, nhìn Đa Đa trong phòng vì khó chịu mà gương mặt trắng bợt...

      rót cốc nước cho Đa Đa, giúp ấy uống thuốc, nhân tiện chuẩn bị chăn mền rồi mới ra ngoài.

      Lúc ra phát Tiêu Minh Tuấn đứng ở cửa làm động tác giọng, kéo tay , Thượng Hảo Giai sợ mình phát ra tiếng động lớn đánh thức Đa Đa, đành giọng để mặc Tiêu Minh Tuấn dắt.

      Mấy ngày qua chuyện nhiều với Tiêu Minh Tuấn, đầu tiên là về vấn đề Lương Thiến Thiến, hai là bản thân cũng mê mang.

      Thời gian qua, Tiêu Minh Tuấn làm nhiều chuyện cho mình, cũng gì, hai người chỉ ở trạng thái giằng co. Cứ tiếp tục đến khi nào mới kết thúc.

      Thượng Hảo Giai thậm chí có cảm giác, nếu Tiêu Minh Tuấn cứ tỏ vẻ, lên tiếng như vậy mình cũng chơi nữa, chính nhận thua, người đàn ông này cần.

      Ngày nào cũng cười trước mặt mọi người, tưởng rằng miệng rộng lắm hả, muốn xé cái mặt nạ dối trá của xuống, cười, cười nữa, cười cho ai xem?

      Kéo tới hành lang, Tiêu Minh Tuấn nhìn Thượng Hảo Giai nghiêm mặt, rất nghiêm túc : "Đa Đa bị cảm, hôm nay em nên về phòng ngủ, đến phòng ngủ ."

      Nhất thời trong đầu Thượng Hảo Giai lên vô số hình ảnh, vô số khả năng khiến sợ hãi.

      Tối nay Tiêu Minh Tuấn muốn làm gì, có phải muốn nhân cơ hội này mà ăn khô mình , có phải muốn nhân cơ hội này mà phát huy thú tính , có phải... Ai u, Thượng Hảo Giai thấy mặt mình lúc này như bị lửa đốt, nóng vô cùng.

      Cũng biết do quá khẩn trương hay do máu cung cấp đủ, Thượng Hảo Giai câu đầu đuôi với Tiêu Minh Tuấn: "Cổ em là điểm nhạy cảm..."

      Tiêu Minh Tuấn cũng ngờ rằng Thượng Hảo Giai câu này, cứng người, tiếp đó rất bình tĩnh đáp lại : " biết."

      "..."

      Ai cho Thượng Hảo Giai chỗ nào có lỗ, cam đoan ngay, tuyệt đối để chậm trễ giây. Có ? Có ? có đâu. Hoặc có thể đến chỗ bệ cửa sổ tầng hai...

      Được rồi, có, bạn học Thượng Hảo Giai, gặp lại sau nhé.

      Bạn học Thượng Hảo Giai, vĩnh biệt nhé.

      Đêm nay, Thượng Hảo Giai vẫn quay về phòng mình ngủ.
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 37

      Ngày thứ tư của khóa huấn luyện

      Do thời gian huấn luyện chiếm mất ba ngày, Thượng Hảo Giai đưa ra đề nghị, tăng thêm ngày huấn luyện để ôn tập.

      là ôn tập, còn bằng Thượng Hảo Giai muốn chơi.

      Sớm tinh mơ ngày thứ tư, Thượng Hảo Giai đột nhiên thấy bụng rất đau, có dự cảm cực kỳ xấu. Nhưng trời có hơi lạnh, Thượng Hảo Giai vẫn trốn trong ổ chăn chịu dậy, nghe Đa Đa gọi mới nhập nhèm mở mắt.

      Thượng Hảo Giai xoa bụng vén chăn lên liền phát giường và sau quần đều là máu, bất ngờ có hơi sợ hãi. lúng túng chạy vào nhà vệ sinh, mở cửa mặt đưa đám với Đa Đa: "Đa Đa, tớ "đến ngày" rồi, ra rất nhiều. Cậu mau ra , tớ phải thay BVS, váy dính hết máu rồi."

      Đa Đa ngồi bồn cầu tức giận quát: "Cậu đừng có quầy rầy tớ." Tiện tay cầm lấy BVS bên cạnh ném vào mặt Thượng Hảo Giai, nhịn được : " mượn phòng vệ sinh khác , bà bị táo bón, đừng có quấy rầy bà. Cút ra rồi đóng cửa vào."

      Thượng Hảo Giai cầm BVS trốn vào phòng Tiêu Minh Tuấn, nguyển rủa chứng táo bón của Đa Đa càng nặng. phải Đa Đa bị cảm à? Sao mà còn sức lớn để quát tháo, ném đồ như thế, đúng là cái đứa xấu xa.

      Thượng Hảo Giai lén lén lút lút vào phòng Tiêu Minh Tuấn liền thấy cởi trần ngủ, còn bên dưới?

      Việc này... bởi vì bên dưới đắp chăn cho nên biết là có mặc hay . Nhưng Tiêu Minh Tuấn từ bé thích mặc quần áo ngủ, bởi vì da mềm mại lại mẫn cảm, nếu chất lượng quần áo tốt da đỏ hồng lên, cho nên từ Tiêu Minh Tuấn có thói quen mặc đồ ngủ.

      Thượng Hảo Giai vừa thấy dáng ngủ của Tiêu Minh Tuấn liền ngây người, tên này ngủ đẹp. Đặc biệt là cơ ngực, mềm mại cứng rắn vừa phải.

      thầm thấy may là cửa khóa, rón rén đóng cửa lại, bước chân để đánh thức Tiêu Minh Tuấn, lén lút chui vào phòng vệ sinh.

      Trong bụng tính xem thay xong thế nào, quần ngủ đỏ cả mảng phía sau, để Tiêu Minh Tuấn trông thấy xấu hổ.

      Thượng Hảo Giai vào nhà vệ sinh, ngồi bồn cầu, nhìn BVS dùng lầm bầm: "Sao lại ra nhiều như thế?" Vừa tháo nó xuống cánh cửa phòng vệ sinh vang lên tiếng động.

      Thượng Hảo Giai ngồi bồn cầu trợn mắt nhìn Tiêu Minh Tuấn sắp sửa bước vào, kinh hoảng kêu lên: "A~~~~~~"

      Tiêu Minh Tuấn bị tiếng hét của Thượng Hảo Giai làm cho tỉnh táo, mở mắt liền thấy nữ quỷ tóc tai bù xù ngồi bồn cầu quay về phía mình hét, sợ đến nỗi cũng hét lên: "A~..."

      Thượng Hảo Giai nhất thời chấp nhận nổi việc mông mình bị người ta nhìn thấy, xuất phát từ bản năng tự vệ, cầm băng vệ sinh dùng ném vào mặt Tiêu Minh Tuấn ngẩn người la hét.

      Tiêu Minh Tuấn chợt thấy vật màu đỏ bay đến mặt mình, thứ mùi khủng khiếp xộc vào mũi, mắt tối sầm, ngã ra sau, còn quên vung tay đóng sập cửa nhà vệ sinh.

      Thượng Hảo Giai đỏ mặt vội vã đứng dậy, định thay cái băng vệ sinh mới, nào biết Tiêu Minh Tuấn kia lại mặt dày vào.

      ngẩn người nhìn .

      Tiêu Minh Tuấn cứ như chẳng thấy gì cả, mắt nhìn thẳng, lẩm bẩm: "Em cho rửa mặt được ? Buồn nôn muốn chết. lại thấy cái gì cả, em kích động gì chứ."

      rửa mặt xong, vừa ra vừa : "Chiều nay phải về họp, có thời gian hỏi han đến bài thi của em, tự em học cho tốt." xong đóng cửa lại, để ý đến Thượng Hảo Giai sững sờ.

      Cái băng vệ sinh trong tay Thượng Hảo Giai rơi xuống đất, vô lực ngồi xuống cái bồn cầu phía sau. Sửng sốt qua , liền rống lên với Tiêu Minh Tuấn cười trộm ngoài cửa: "Tên khốn kiếp.... Trả lại thanh bạch cho tôi..."

      Do ngày mai có bài kiểm tra cho nên hôm nay có chuyện gì cả, quyết định ra biển chơi chút.

      Từ lúc đến đây ngoại trừ việc phải đối mặt với khóa huấn luyện làm gì hết, Thượng Hảo Giai cảm thấy nếu chơi uổng phí, cho nên giương cờ tổ chức kêu gọi mọi người cùng ra biển.

      Trong phòng của Thượng Hảo Giai, Đa Đa và Thượng Hảo Giai ngồi giường.

      Thượng Hảo Giai mang vẻ mặt mong đợi quay về phía Đa Đa : "Chị em tốt, có mang cho tớ ?"

      Đa Đa ra vẻ ngây thơ, nở nụ cười vô tri vô sỉ hỏi: "Mang gì?"

      Thượng Hảo Giai bổ nhào lên người Đa Đa, gầm hét lên: "Đừng có giả vờ với bà, hôm nay bà nếu thể thành công vậy coi như thất bại trong gang tấc."

      Đa Đa nằm bên dưới Thượng Hảo Giai cười hi hi ha ha, cuối cùng chịu nổi chà đạp của liền cuống quít xin tha: "Thôi, thôi, của cậu đây, mang tất cho cậu đây. Cậu tha cho tớ . Tất cả xong xuôi hết rồi, tớ với bọn Ngải Khải, chuyện này cơ bản giải quyết."

      Thượng Hảo Giai nghe Đa Đa là có mang, tảng đá lớn trong lòng liền biến mất, ra khỏi người Đa Đa, nghiêm chỉnh : "Đa Đa, ở đâu, mau lấy cho tớ xem."

      Đa Đa bất đắc dĩ nhìn Thượng Hảo Giai, thở dài, rời khỏi giường, cầm túi hành lý của mình đặt trước mặt Thượng Hảo Giai, lôi ra đống đồ.

      Theo góc độ của Thượng Hảo Giai, mấy thứ Đa Đa cầm trong tay chính là đống vải rách, sau đó độc ác ấy còn ném đống vải rách vào mình.

      Đa Đa rất mất kiên nhẫn nhìn Thượng Hảo Giai: "Nhanh lên, hẹn tiếng sau, còn phải trang điểm cho cậu nữa. Bây giờ mặc thử đồ tớ mang cho trước để tớ xem, đừng để lát Tiêu Minh Tuấn qua đây thấy được uổng phí hết."

      Thượng Hảo Giai cầm nhúm vải rách, bò xuống giường khóa trái cửa, nhanh nhẹn cởi quần áo người rồi thử bộ đồ kia vào.

      Quần áo gì thế này?

      sai, câu trả lời rất thông minh, đây là áo tắm hai mảnh, tất cả đều là loại bikini gợi cảm, quần áo thiếu vải.

      Được, cho , mọi người cần phải hiểu, bây giờ Thượng Hảo Giai muốn làm gì vậy? Đó chính là...

      Sắc - dụ - Tiêu - Minh - Tuấn...

      Kế hoạch này hình thành rất lâu trong đầu Thượng Hảo Giai.

      cảm thấy nếu mình bỏ chút vốn coi như dưỡng mắt cho Tiêu Minh Tuấn chừng gạo nấu thành cơm rồi.

      ra Tiêu Minh Tuấn nghĩ gì Thượng Hảo Giai có thể đoán ra hai. còn bận tâm đến Thành Dật, suy nghĩ về những chuyện có ý nghĩa gì những năm trước.

      Nếu thế nhất định phải gắng sức.

      Mấy ngày nay Tiêu Minh Tuấn tỏ ra lạnh nhạt với cũng có nguyên nhân cả, bởi vì Tằng Nhã Nhu với , loại sinh vật như đàn ông, càng có được mới càng quý trọng.

      Vì triển vọng hạnh phúc sau này của và súc sinh Tiêu Minh Tuấn kia, càng phải nhẫn.

      Nhưng nhẫn lại vô ích, vừa phải ngăn cản ong bướm muốn dụ dỗ Tiêu Minh Tuấn vừa phải ra vẻ ung dung thản nhiên. Mặc dù có chút khó khăn, Thượng Hảo Giai vẫn rất có lòng tin, dù sao bây giờ Tiêu Minh Tuấn biết tâm ý của , cũng hiểu vì sao còn chưa hoàn toàn giơ ma trảo ra với mình.

      Tình trạng giờ của Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn là thế nào? Chỉ mồi nổ, chỉ cần đốt kíp nổ, lập tức rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt bốc lửa, tất nhiên, đó là hoa lửa tình .

      Thượng Hảo Giai thay bộ bikini màu đen, kiểu dáng rất đẹp, các mảnh đều được nối với nhau bởi dây buộc, vừa mặc vào liền bộc lộ ra toàn bộ ưu thế trời sinh của .

      Nhưng Thượng Hảo Giai vẫn có chút yên lòng, hỏi Đa Đa: "Đa Đa, cái màu đen này thế nào?"

      Đa Đa nhìn Thượng Hảo Giai, có hơi kinh ngạc, đúng là người đẹp nhờ quần áo.

      Nghe Thượng Hảo Giai hỏi, Đa Đa sợ Thượng Hảo Giai hài lòng, trả lời có chút bảo thủ: "Ừ, rất đẹp. Cậu cảm thấy thế nào?"

      Thượng Hảo Giai nghe được hai từ rất đẹp, trong lòng càng bồn chồn, rốt cuộc là có coi được .

      Chính cảm thấy rất đẹp, nếu là bình thường chắc Thượng Hảo Giai sống chết muốn mặc bộ này. Nhưng chuyện bây giờ liên quan đến thành bại, phải nỗ lực, cho nên vẫn thận trọng với Đa Đa: "Tớ ngược lại thấy đẹp lắm, liệu có bảo thủ lắm ?"

      Đa Đa chứng kiến bộ dạng này của Thượng Hảo Giai, tuy buồn cười nhưng vẫn ra vẻ tức giận, cầm gối ném Thượng Hảo Giai, im lặng thay thế mọi ý kiến.

      "..."

      Đa Đa trang điểm cho Thượng Hảo Giai xong, nhìn Thượng Hảo Giai ở trước gương bỗng có cảm giác thỏa mãn.

      Chính luôn giúp đỡ này, bây giờ cũng đến lúc ôm này về rồi.

      Hai người cầm ít đồ, khẳng định mọi chuyện đâu vào đấy mới lên tầng ba gọi Tiêu Minh Tuấn.

      Đến phòng Tiêu Minh Tuấn, Thượng Hảo Giai biết ngượng lớn tiếng thông báo, bình thường có thể chơi xấu Tiêu Minh Tuấn, có thể nắm tay đều vấn đề, nếu bây giờ Tiêu Minh Tuấn muốn , Thượng Hảo Giai vung nắm đấm dữ tợn với : " tôi đánh chết ."

      Nhưng do kiện sáng nay, sao mở miệng được, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở cửa nhìn Tiêu Minh Tuấn giường.

      Hôm nay Tiêu Minh Tuấn cũng ngoan ngoãn, gì cả, nghe là ra biển cũng chỉ cầm quần bơi (sau chuyện quần bơi màu đỏ, ngày hôm sau Tiêu Minh Tuấn lái xe mua cái khác), được Đa Đa nhắc nhở, Tiêu Minh Tuấn còn cầm theo cái máy chụp hình.

      Sau khi mọi người chuẩn bị xong gọi mấy người Ngải Khải.

      Lần này Thượng Hảo Giai khiến Tiêu Minh Tuấn cảm thấy khác thường hơn là gọi cả Lương Thiến Thiến , càng kỳ lạ hơn là còn gọi Lôi Hạo Hiên, thông báo hết rồi đoàn người dắt nhau ra bãi biển...

      Chất lượng cát ở bờ cát bãi biển bên kia khá tốt, mặt cát bằng phẳng, là bãi tắm thiên nhiên tuyệt đẹp.

      Hoàn cảnh xung quanh cũng tuyệt vời, bãi biển có hình cánh quạt, núi dưới chân núi tùng bách thành rừng, rậm rạp xanh tươi. Ngọn núi được nước non bao quanh, phương nam lại có những cảnh quan hùng vĩ xinh đẹp.

      Hai bên sườn núi cao và hiểm, rừng rậm um tùm, đá vôi có những hình thù kỳ lạ, đặc biệt là những măng đá bên trong hang động do bị nước ăn mòn hình thành, giống như những núi đá Ly Giang hùng vĩ cheo leo.

      Thượng Hảo Giai nhìn cảnh đẹp trước mắt, tâm tình trở nên tốt hơn, ngay cả Lương Thiến Thiến cũng còn thấy ghét như mọi khi.

      Mọi người mượn mấy cái bàn và tủ đựng đồ, sau đó đều thay quần áo, chỉ có Lôi Hạo Hiên và Tiêu Minh Tuấn . Theo như Thượng Hảo Giai là sĩ diện, sĩ diện tuyệt đối.

      Hai đại lão gia còn sợ người ta chạy đến phi lễ.

      Thượng Hảo Giai cùng áo tắm hai mảnh màu đen cùng Đa Đa với bikini màu vàng hiển nhiên trở thành tâm điểm.

      Từ khi bước ra khỏi phòng thay đồ, Thượng Hảo Giai phát ra rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú. thể thừa nhận, những ánh mắt ấy chỉ có thể là từ đàn ông.

      Quả thực tất cả đều là động vật ăn thịt, thấy chút da vô cùng kích động, xem , Lôi Hạo Hiên và Tiêu Minh Tuấn cũng ra vẻ, cùng dùng ánh mắt ấy nhìn chằm chằm hai người.

      Ơ... Cái đó, vì sao? Tại sao vậy chứ? Vì sao đều hung dữ nhìn hai người vậy? Hoặc phải là nhìn mình?

      Mẹ kiếp.

      Thượng Hảo Giai lộ da thịt cũng là phạm pháp à? Mặc bikini cũng phạm pháp sao?

      Thượng Hảo Giai giả bộ ưu nhã, mắt nhìn thẳng, thanh cao, muốn kiêu kỳ thế nào cũng có, lắc mông qua bên cạnh Tiêu Minh Tuấn và Lôi Hạo Hiên.

      Thượng Hảo Giai muốn làm gì?

      Yên tâm, phải muốn hai bọn họ lao đến, mà là muốn tạo dáng thướt tha, lưu lại bóng hình phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp có hai, sau đó khiến hai người kia hoảng hốt thôi.

      Tiếp đến chạy ra biển.

      Lúc này, Lý Sinh Thư lâu ra sân khấu liền được an bài ra diễn, hôm nay, tiểu ca chính là nhân vật chính đấy.
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :