1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Họ Tiêu, anh cởi hay là tôi cởi - Tiểu Quyến Rũ (45)Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Ở cùng Tiêu Minh Tuấn
      Trong phòng, mọi người đứng thành hàng, Thượng Giai Hảo đứng đối diện chắp tay sau lưng như lãnh đạo phân phó nhiệm vụ.
      Tiêu Minh Tuấn, Vương Đào, Từ Hoán Vũ, Ngô Hiểu Phong, năm người đàn ông cầm chổi sơn cố gắng sơn hết bức tường. Bởi vì Ngải Khải cảm thấy chiều cao mình bị kỳ thị, oán giận với Thượng Hảo Giai, Thượng Hảo Giai cảm thấy phiền, liền nhốt cậu ta vào phòng vệ sinh lau sàn. Bốn dán giấy dán tường xong, đồ dùng trong nhà cũng được đưa tới. Các thiết bị trong căn phòng được trang trí xong, Điềm Điềm cho rằng mình còn việc gì làm, muốn hô to vạn tuế bị Thượng Hảo Giai xách đến chỗ Ngải Khải để trang trí phòng khách. Còn lại mấy người đàn ông vừa sơn tường xong, Thượng Hảo Giai chạy tới, bảo Ngô Hiểu Phong giúp Điềm Điềm.
      Tiêu Minh Tuấn vỗ vai Thượng Hảo Giai khen ngợi: “Nhóc con, coi như em có lương tâm. Biết làm việc mệt mỏi nên để hai nghỉ ngơi.”
      Thượng Hảo Giai cười sáng lạn nhìn Tiêu Minh Tuấn: “Ha ha, ngại quá. Nhiệm vụ của hai người là đến phòng chứa đồ khiêng tủ quần áo đến phòng này. Hết cách rồi, ai bảo hai người cao nhất, khoẻ mạnh nhất chứ.” Mắt Tiêu Minh Tuấn trợn trắng muốn ngã xuống đất, kêu to cứu mạng, lại bị Vương Đào kéo tới phòng chứa đồ khuân đồ.
      Sau đó, cuối cùng, Thượng Hảo Giai mới biết, ra đồ dùng trong nhà đều do mình Vương Đào chuyển, còn Tiêu Minh Tuấn lại lười biếng, giả vờ chạy chạy lại, muốn để người khác thấy rất vội, nhưng bận cái gì chứ, dù sao trong lòng cũng tự với chính mình, Tiêu Minh Tuấn rất cố gắng, rất bận. Nhưng ra bận chơi, bận lười biếng. Thượng Hảo Giai đột nhiên tuyệt vọng, kỹ thuật này nên coi là ưu điểm hay khuyết điểm của Tiêu Minh Tuấn đây? Nếu là khuyết điểm, vậy nếu có kỹ thuật này, về sau mẹ nhất định phải lo lắng cho tương lai của nữa, hoặc mắng là đồ ngốc…….
      Bốn người trang trí ngôi nhà xong, người bên ngoài cũng thu dọn sạch , bắt đầu ồn ào kêu đói.
      Điềm Điềm và Đa Hoà xuống bếp nấu cơm, còn lại phụ giúp, cuối cùng vẫn bị mắng là phế vật rồi bị Điềm Điềm ném ra khỏi phòng bếp. Ngải Khải và Ngô Hiểu Phong chơi điện tử online ở phòng khách, mấy người khác lên phòng nghỉ ngơi.
      Thượng Hảo Giai ôm Tuấn Tuấn lăn qua lăn lại đất, Tằng Nhã Nhu ngồi giường hút thuốc lá tán gẫu.
      Tằng Nhã Nhu nháy mắt với Vương Đào, Vương Đào hiểu ý. “Minh Tuấn, tôi có chuyện muốn bàn bạc với cậu.”
      “Chuyện gì? Tăng tiền lương hay cuốn gói đuổi ?”
      Vương Đào gật đầu, cười xấu xa : “Ừ, đoán đúng rồi.”
      Tiêu Minh Tuấn nghe ông chủ muốn đuổi việc mình, nhảy dựng lên. “Vương Đào, cậu đừng như thế! Tôi mới vừa diễu võ dương oai muốn gia đình giúp đỡ, cậu lại cho tối gậy vào đầu, cậu có coi tôi là em ?”
      “Hai ngày trước bộ phận này xảy ra vấn đề, thể để mình Đinh Hạo Hiên ở đó, dù sao theo tôi lâu, tôi cũng yên tâm, muốn cậu qua đó giám sát, chức vị tôi cũng sắp xếp xong, chức vị quan trọng nhất của phòng thị trường, tuần sau cậu làm quản lý bộ phận đó. Chuyện cuốn gói này xem ra cũng tốt, cậu ở phòng như vậy, cho nên tôi cho cậu ở phòng lớn, ha ha.”
      “Mẹ kiếp, vậy tôi làm thế nào? Giá phòng cao như vậy, tiền thuê tháng hai ngàn, gần nửa tháng tiền lương của tôi đó. Cậu muốn tôi ăn khí sao? Hơn nữa, cậu ở với ba mẹ, sao còn bảo tôi?”
      “Cậu cảm thấy tôi và Nhã Nhu thích hợp ở cùng ba mẹ sao?”
      Thượng Hảo Giai ôm Tuấn Tuấn, nghe hai chữ ở chung, liền đứng phắt dậy, nháy mắt ra hiệu với Tiêu Minh Tuấn: “Ở chung, nha… nha… nha… Chuyện này cũng thích hợp, Tiêu Minh Tuấn, bé con mau ra đây, nếu làm hỏng chuyện tốt của người ta, làm mẹ nuôi trễ, con bồi thường nổi sao?”
      Tiêu Minh Tuấn cười xấu xa, với Hảo Giai: “Đền nổi mà. hạ mình lấy em làm vợ bé, rồi cố gắng, để em sinh cho đứa bé mập mạp, như vậy vợ chồng Vương Đào có con cũng sao.”
      Thượng Hảo Giai nghe vậy, thẹn quá hoá giận với Tiêu Minh Tuấn: “Hừ. Em hoàn thanh tâm nguyện cho . Nhưng mà em cho làm vợ bé, làm mẹ cũng sao mà.”
      Vương Đào nhìn Thượng Hảo Giai muốn bịt miệng ngay lập tức, chỉ sợ mình đỗmáu, vội vàng hoà giải: “Ha ha, được rồi, tôi thấy chuyện này quyết định vậy , nế , bốn ngày sau tôi chuyển vào, còn tiền thuê công ty chi trả cho cậu.”
      Vẻ mặt Tiêu Minh Tuấn tự nhiên nhìn Vương Đào, trong mắt thoáng qua tia sáng, sau đó, khóc lóc rên rỉ với Vương Đào, kẻ bị cáo rất oan uổng, Vương Đào cho thêm ngàn đồng tiền thuê phòng, vẻ mặt Tiêu Minh Tuấn đột nhiên thay đổi thành vẻ mặt của kẻ tiểu nhân được toại nguyện…
      Thượng Hảo Giai nằm người Tuấn Tuấn, ngước mặt nhìn Tiêu Minh Tuấn cười hả hê. “Vương Đào, em thấy hai người đăng ký kết hôn . Em cho nghe, chỉ cần hai người đăng ký, kết hôn xong, em lập tức tặng quà mừng to cho hai người. Tiền thuê nhà của Tiêu Minh Tuấn em trả, coi như tặng quà mừng. đó, dối là cháu .” xong, Thượng Hảo Giai cúi đầu, nhưng ra vụng trộm vui mừng, bởi vì có thể cảm thấy tâm trạng bây giờ của Tiêu Minh Tuấn rất vui.
      Vương Đào nhìn Tằng Nhã Nhu lát, thấy gật đầu với mình, biết bây giờ đến lúc, mặc dù hành động quá sớm, nhưng nếu tham gia, phải đáp ứng . Vương Đào điều chỉnh cảm xúc của mình, cười gian với Hảo Giai: “Được, Giai Giai, vậy xin nhận. Mấy ngày trước và Nhã Nhu đăng ký rồi, vốn tính hôm nay thông báo, em trước tặng quà, trả lễ lại, cho em biết trước đó.” Lần này nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Tiêu Minh và Thượng Hảo Giai, hả hê cười.
      Thượng Hảo Giai há hốc miệng sững sờ nhìn Vương Đào, nghe Tiêu Minh Tuấn hỏi mình: “Tiểu Giai Giai, em nên thuê nhà cấp ba hay cấp hai đây?”
      Thượng Hảo Giai quả hối hận muốn cắn đứt lưỡi mình, vẻ mặt thể tin nổi nhìn Vương Đào “Hai người….. đăng ký rồi hả?” Thấy cả hai cùng gật đầu, Thượng Hảo Giai kêu rên: “Vương Đào, Tiểu Nhu, hai người quá đáng, vậy mà cho em biết.”
      Vương Đào cười nhìn Thượng Hảo Giai, cũng tức giận, giơ ba ngón tay lên với : “Hảo Giai à, tháng cho cậu ta ba ngàn, em có việc cho kiểu gì đây?”
      Tiêu Minh Tuấn biết Vương Đào cố ý đùa Thượng Hảo Giai, cười xấu xa nhìn Thượng Hảo Giai: “Hảo Giai, em ở nhà 2000 tháng hay 3000 tháng?”
      Thượng Hảo Giai muốn tát vào miệng mình cái, cười gượng gạo rồi giơ ngón bàn tay nắm chặt lên trước mặt Vương Đào. “ khá lắm.”
      Thượng Hảo Giai quay đầu nhìn Tiêu Minh Tuấn, nịnh hót lấy lòng, học mấy trong phim thần tượng HongKong, Đài Loan làm nũng với Tiêu Minh Tuấn: “ Minh Tuấn à ~ à ~ xem, người ta còn chưa có việc làm, có tiền đâu. Nếu hạ mình ở ngôi nhà này của người ta , ngày ngày người ta có thể hầu hạ , bứng trà rót nước cho , có được ?” xong, Thượng Hảo Giai còn liếc mắt đưa tình với Tiêu Minh Tuấn, trước liếc, sau liếc. Trái liếc, phải liếc, liếc qua liếc lại…….
      Tiêu Minh Tuấn rùng mình, cả người nổi hết da gà, lắc đầu mạnh: “ muốn, còn chưa kết hôn mà. Em hầu hạ ? Em khiếm nhã với tốt lắm rồi, muốn đâu.”
      Thượng Hảo Giai nghe bốn người gọi ăn cơm, nhanh chóng đứng dậy ra ngoài, quay lại nhìn ba người, ra chủ yếu nhìn Tiêu Minh Tuấn: “ muốn cũng phải muốn. Em khiếm nhã với ? Não em để lừa đá hay để cho cắn hả? Còn nữa, ba người ngậm miệng lại cho em, nếu để mấy người ngoài đó nghe thấy, em lột da mấy người.” xong đóng mạnh cửa, sau khi cửa bị đóng sầm lại, mặt Thượng Hảo Giai có nụ cười dễ thấy……
      Tiêu Minh Tuấn nhìn hai người Vương Đào và Tằng Nhã Nhu cười ác ý, rên tiếng rồi nhào xuống giường, làm bộ vô tội, thở dài : “ khó tránh, ám mũi khó phòng”
      Tằng Nhã Nhu và Vương Đào vô cùng kinh thường nhìn Tiêu Minh Tuấn, đạp chuẩn xác, đạp Tiêu Minh Tuấn xuống giường, với : “Chủ mưu, cậu còn giả bộ cái gì.”
      Trong phòng khách, mấy người ngồi quanh bàn ăn nhìn mấy món ăn ngon bàn mà chảy nước miếng.
      Trước khi bưng ra hết tất cả các món ăn, Điềm Điềm vẫn ở trong phòng bếp quơ múa cái thìa như diễn xiếc làm món ăn cuối cùng. Ngô Hiểu Phong bày bát đũa, nghe Điềm Điềm hét lớn, Ngô Hiểu Phong cẩn thận nhìn chút rồi xoay người vào phòng bếp bưng thức ăn giúp Điềm Điềm.
      Món ăn vừa được đặt lên bàn, Ngải Khải liền lao về phía món thịt kho Điềm Điềm làm, những người khác vẫn động đũa. Mới cho vào miệng, sắc mặt Ngải Khải lập tức thay đổi, nhìn mọi người trừng mắt nhìn mình, trong lòng Ngải Khải cũng hiểu, gật đầu cái. đợi mình ăn miếng thư hai, tất cả mọi người lao vào món ăn đó.
      “Mẹ kiếp. Ngải Khải, vị giác cậu có vẫn đề rồi hả. Chua như vậy mà cậu cũng gật đầu, cậu bị bệnh ?” Hoắc Vũ phun cái gì đó trong miệng ra, kêu la với Ngải Khải.
      có bệnh, tôi biết . Tôi gật đầu có nghĩa là chua, ai bảo cậu ăn?” Ngải Khải cố ý hỏi.
      Mọi người sững sốt, Tiêu Minh Tuấn phản ứng đầu tiên, chửi ầm lên. “Tên nhóc nhà cậu, cố ý trêu chọc chúng tôi, ông đây đánh chết cậu.” xong liền nhào về phía Ngải Khải, đợi Ngải Khải chuyện, những người còn lại cũng nhào tới.
      Cuối cùng Ngải Khải vết thương chồng chất, ôm Tuấn Tuấn ngồi trong góc, ai oán nhìn mấy người vừa đuổi theo. Điềm Điềm nhìn vẻ mặt đáng thương của cậu nên kéo cậu lại, tiếp tục ăn cùng họ.
      Mặt mọi người bắt đầu đỏ bừng, Thượng Hảo Giai liếc nhìn những chai bia ném đầy sàn, Thượng Hảo Giai cái gì cũng tốt, nhưng uống nhiều nên điên điên khùng khùng, đây là chuyện làm mọi người buồn bực, luôn làm ra rất nhiều chuyện khác người…….
      Cho nên, trừ Tiêu Minh Tuấn ở đây, căn bản uống rượu, bởi vì khi say….. nhớ gì, người khác cũng coi đó là chuyện quan trọng………
      Nhưng hôm nay còn chưa uống say, Tiêu Minh Tuấn khẳng định “quan hệ ở chung” với mình, rốt cuộc chuyện này là chuyện muốn hay muốn, đáp án này chỉ có thể về sau mới biết thôi.
      Rốt cuộc Tiêu Minh Tuấn ăn Thượng Hảo Giai hay Thượng Hảo Giai ăn Tiêu Minh Tuấn?
      Vấn đề này rất sâu xa, rất sâu xa………. Khó hiểu như câu đó vậy……
      Rốt cuộc mắc bẫy của hay mắc bẫy của ?
      Việc này cũng thể kết luận ngay bây giờ được………..
      laula, malngocanh thích bài này.

    2. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      Cả 2 người này đều gian quá . Thích mà còn bày đặt.
      Cơ mà Tuấn Tuấn dễ thương ghê :yoyo52::yoyo12:

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: Say rượu mới có thể loạn tính

      Thượng Hảo Giai đứng cạnh Tiêu Minh Tuấn giơ tay vỗ cái lên gáy . Lúc này mới bị đau mà phục hồi lại tinh thần. nhìn Tiêu Minh Tuấn nở nụ cười mê người với chính bản thân mình mà khỏi hồn phi phách tán. Thực ra, lúc này hơi thấy bất an trong lòng về cái kế hoạch lớn kia của mình. ngờ nó có thể diễn ra thuận lợi như vậy khiến thấy hơi bình thường. Tiêu Minh Tuấn thông minh như vậy, liệu có phải chơi trò vô gian đạo với ?

      Tiêu Minh Tuấn nhìn Thượng Hảo Giai đứng đối diện với mình ngẩn người ra nhếch khóe môi lên, quay nửa khuôn mặt tuấn tú về phía , dùng giọng vô cùng quyến rũ mà mê hoặc . cười xấu xa, : "Đến đây hôn gia cái nào bé." Dứt lời, nhìn về phía Thượng Hảo Giai bằng ánh mắt hơi thất vọng. Giờ này mà còn ngây người, khó có thể tự kiềm chế, khó có thể tự kiềm chế...

      "Tiểu thư, có phải bị khuôn mặt đẹp đẽ này của Tiêu Trà Tuấn tiên sinh hớp hồn rồi ?"

      " bé, cậucó thể đừng nhìn đại gia nhà cậu cách si ngốc như thế trước mặt bọn mình được ?"

      Điềm Điềm dùng đại pháp truy hồn là nhéo lỗ tai Thượng Hảo Giai. Lúc này mới phục hồi tinh thần lại, mặc kệ những lời chọc ghẹo của bọn Điềm Điềm, tiếp tục uống rượu. Xin chú ý, ban nãy tiểu thư Thượng Hảo Giai là người khác ly, ly. Còn bây giờ, người ta ly, hai ly. cảm thấy đủ nên tiếp tục uống, cúi đầu uống, uống đến khi đỏ mặt, uống đến khi say như chết. Giờ đây, bạn học Thượng Hảo Giai bỗng biến thành hồng nhan cân quắc, nữ trung hào kiệt, Bá Vương bàn rượu...

      Thế là... bắt đầu bị rượu làm cho điên, dùng rượu để ép Tiêu Trà Tuấn.

      Tan tiệc, Điềm Điềm, Ngô Hiểu Phong, Tiêu Trà Tuấn, Đa Hòa, Vương Đào, Tằng Nhã Nhu, bảo mẫu Từ Hoán Vũ vẫn còn tỉnh táo. Chỉ có Ngải Khải và Thượng Hảo Giai say khướt. Màn kịch đến đây là kết thúc...

      Trừ quỷ lười Tiêu Trà Tuấn ra, sáu người còn lại thấy căn phòng vô cùng bừa bãi hai mắt lập tức trở nên lờ đờ, mặt cứng ngắc, để bọn Tằng Nhã Nhu phải , Đa Hòa và bảo mẫu thường xuyên phải dọn dẹp tàn cuộc đành cúi đầu đầy cam chịu. Đa Hòa với bốn người kia đầy mất kiên nhẫn: "Được rồi, được rồi, cứ theo quy củ cũ, giao mọi chuyện ở đây cho bọn mình. Mọi người vào phòng chuẩn bị các thứ cho đêm nay . Chắc là đêm nay ai rời khỏi đây được đâu." Dứt lời, quay lại ra hiệu cho bốn người nhìn Thượng Hảo Giai ngã vào sô pha mà vẫn còn ôm chai rượu nhảm.

      Thượng Hảo Giai nằm sô pha, ôm chai rượu đầy thành kính, vỗ tay, mặt đầy hưng phấn: "Thần tiên, thần tiên, tôi muốn gầy , tôi muốn giàu có, tôi muốn trở nên xinh đẹp, tôi muốn hạnh phúc, tôi muốn ngủ, tôi còn muốn nuôi tiểu bạch kiểm. Nguyện vọng của tôi đó chính là có vương kim cương lão ngũ nào quyết định nắm tay tôi bước vào phần mộ tình . Ừm...Tôi còn muốn...Tôi còn muốn." Có thể là do chịu nhiều thiệt thòi, ký ức bị lật lên nên tới đây Thượng Hảo Giai liền ấp úng.

      Tiêu Trà Tuấn ngồi bên cạnh , lắc đầu đầy xót xa, thở dài: "Em nên nghĩ xem làm cách nào để chết ."

      Liêu Chân Chân nghe xong vỗ mạnh vào bàn cái "bốp", nhìn Tiêu Trà Tuấn đầy hung dữ. Mọi người im thin thít nhìn . phút sau, Thượng Hảo Giai cong cái miệng vốn rất dễ thương lên, lại gần chai rượu cách cẩn thận, dùng tay che lại, giọng với chai rượu: "Tôi còn muốn...Sống..." Sau này là cái gì, ngoài Tiêu Trà Tuấn ra ai nghe được gì.

      Thượng Hảo Giai giỡn xong, đứng lên, xin Vương Đào giúp đỡ đầy tội nghiệp: " Đào, cậu nhìn cậu ấy kìa."

      Vương Đào đứng trong phòng khách, cười gượng, nhìn Thượng Hảo Giai, : "Đừng cho mình thấy thái độ khi cậu say rượu là được rồi. Cảm ơn." Dứt lời, xoay người trở về phòng, tiếp tục trải đệm chăn.

      Nghe xong lời này, Thượng Hảo Giai thẹn quá hóa giận, vặn vẹo lúc rồi đứng lên. Mọi người bị làm cho giật mình, mở to hai mắt mà nhìn . cố hít mạnh hơi, Điềm Điềm vội vàng che tai, cho rằng định chửi ầm lên. Ai ngờ Thượng Hảo Giai mở lớn miệng, gào lên: "Lão nương muốn toilet." rồi xoay người, tiêu sái rời .

      Thượng Hảo Giai nghe tiếng cười như điên của bọn họ, trừng mắt đầy bất mãn, khẽ than: "Lão nương thể chọc mọi người. Mẹ nó, còn định trốn tới bao giờ?" Vừa xong liền nghe bảo mẫu Từ Hoán Vũ khốn khiếp kia hô to lên với : "Trời ơi, Ngải Khải vẫn còn ở trong đó." xoay người, ôm quyền với bảo mẫu Từ Hoán Vũ, "Cảm ơn nhắc nhở, tiểu nữ tử đây."

      Vừa kéo cửa nhà vệ sinh ra Thượng Hảo Giai liền chết sững.

      biết phẩm chất khi uống rượu và nhân phẩm của đều xấu xa nhưng khi chứng kiến vẫn tiếp nhận nổi. Ngải Khải mặt đối mặt với , ngồi dưới đất, hai tay ôm chặt bồn cầu, trừng mắt nhìn với thái độ thù địch, tựa như phải ôm bồn cầu mà là ôm vợ vậy.

      Thượng Hảo Giai sợ run lên, chết sững ở cửa, im lặng nhìn Ngải Khải. Thấy có phản ứng, hơi sợ nhưng vẫn cố trấn tĩnh mình, im lặng đối mặt với . Nhưng dường như nhu cầu sinh lý lên tiếng phản đối khiến tỉnh rượu hơn nửa ngay lập tức. cố gắng với giọng mềm mại nhất với Ngải Khải: "Ngải Khải, cậu làm gì ở đây? Mình muốn vệ sinh, cậu ra ."

      Ngải Khải nghe xong lời , thần chí vẫn mơ hồ, ôm chặt cái bồn cầu trong tay, nhìn Thượng Hảo Giai, cười khúc khích, những lời ràng: "Ha ha, mình cho cậu vệ sinh."

      Thượng Hảo Giai dở khóc dở cười, biết Ngải Khải say rồi nên dịu dàng, cẩn thận: "Ngải Khải, ngoan nào. Mình là nữ, cậu là nam, nếu cậu ra mình vệ sinh thế nào được? Cậu đừng ôm bồn cầu nữa, lại đây, ra nào."

      Ngải Khải nghiêng đầu, nhìn bằng ánh mắt lờ đờ, làm lơ , tiếp tục ôm bồn cầu. Thượng Hảo Giai thấy vẻ mặt này của ai bực mình, rống lên với : "Ngải Khải, cậu đó, mẹ nó ra cho mình. Nếu cậu ra, lão nương tè ra quần bây giờ."

      Ngải Khải ngồi dưới đất, ôm bồn cầu, duỗi chân ra chơi xấu như đứa trẻ, bằng giọng nghẹn ngào: "Dì à, sao dì lại dữ với con thế." Nhất thời, Thượng Hảo Giai thể tiếp nhận được ngay, đứng sững ở đó. Ngải Khải tiếp: "Con cản dì vệ sinh. Con chính là cái bồn cầu. Dì ngốc quá."

      Vành mắt Thượng Hảo Giai đỏ lên ngay lập tức, bị sợ . Dưới tình thế cấp bách, bất chấp việc mất mặt, quay đầu với đám người uống rượu bên ngoài, hét lên: "Trời ơi, mọi người nhanh đưa người này về ."

      Tiêu Trà Tuấn nghe thấy, quay sang gào lên với Thượng Hảo Giai: "Sao vậy?"

      Điềm Điềm hơi mất kiên nhẫn khi nghe Thượng Hảo Giai , ngáp cái rồi gật đầu ra hiệu với mọi người bàn, : " Đừng quan tâm, say rượu nên điên rồi."

      Thượng Hảo Giai sắp tè ra quần, thể di chuyển được, sắp phát khóc. " phải. Mọi người nhanh qua đây bắt lấy cậu ấy, mang cho mình . Mình muốn vệ sinh."


      Điềm Điềm nghe thấy, trả lời đầy mất kiên nhẫn: "Cậu ngốc à? Để cậu ấy tự ra là được."

      Thượng Hảo Giai gấp đến mức rơi nước mắt, cảm thấy sắp tè ra quần rồi. "Cậu ấy ra. Nhanh lên, mình sắp tè ra quần rồi."

      Tằng Nhã Nhu càng nghe càng thấy bình thường, vỗ hạ thân của Vương Đào, về phía nahf vệ sinh. "Có chuyện gì vậy?"

      Thượng Hảo Giai vừa khóc vừa : "Cậu ấy nằm bò trong nhà vệ sinh, mình chính là cái bồn cầu. Ôi ôi, nhanh lên, mình sắp tè ra quần rồi. Kéo cậu ấy ra cho mình ."

      Vương Đào nắm cổ áo Ngải Khải, kéo ra ngoài. Ngải Khải vừa khóc vừa gào: "Mình là bồn cầu, cậu định làm gì? Mình còn có thể dùng được, chưa hư đâu."

      Ngải Khải vừa bước chân ra khỏi nhà vệ sinh Thượng Hảo Giai vội vàng chui vào, thoải mái mà cho nước bay thẳng xuống ba nghìn thước. Mọi ngời nhìn cái dáng vẻ say mê của Ngải Khải mà cười toe toét đầy vui vẻ.

      Ngải Khải bị Vương Đào ném vào gầm bàn, tiện chân đạp cái. kêu đau, rồi ôm chân bảo mẫu Từ Hoán Vũ bên cạnh, tiếp tục nghiệp làm bồn cầu. Bảo mẫu Từ Hoán Vũ dọn dẹp bàn ăn, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của nhịn được mà đùa . đưa rượu trong tay cho . "Bạn ơi, đến đây, cạn ly nào." Ngải Khải nhận ly rượu trong trạng thái thần chí mơ hồ, đầu óc đình trệ, giơ ly rượu lên với cái chân bảo mẫu Từ Hoán Vũ dưới gầm bàn, hét lớn đầy dũng cảm "Cạn.", sau đó liền ngửa đầu uống cạn.

      Bảo mẫu Từ Hoán Vũ bị Ngải Khải chọc cười đến mức gục lên bàn. Điềm Điềm bên cạnh cũng nhịn được mà trêu . rót ly rượu đầy nhưng để ý tới . Ngải Khải mờ mịt nhìn ly rượu trong tay, chẳng hiểu ra sao mà nhìn chân Điềm Điềm, lắc lắc đầu, lời nào, lập tức nhìn thấy Tuấn Tuấn chơi ở bên cạnh, vừa bò vừa giơ ly rượu về phía nó...

      Mười phút sau, Tiêu Trà Tuấn phát Thượng Hảo Giai chưa ra khỏi nhà vệ sinh hơi lo lắng. chạy tới gõ cửa nhà vệ sinh, nghe thấy ậm từ đáp lại mới quay lại ngồi sô pha.

      Trong khoảnh khắc khi xoay người này, Tiêu Trà Tuấn nhìn thấy Ngải Khải cầm sợi dây của Tuấn Tuấn, vừa đuổi theo nó vừa giơ ly rượu, kêu. "Mày có phải là đàn ông ? Là đàn ông cạn mau."

      Tiêu Trà Tuấn bước tới, đá cước, chỉ nghe thấy Ngải Khải ôm mông kêu đau rồi quỳ rạp đất đứng dậy. Nhưng vẫn thấy chết sờn mà chỉ vào Tuấn Tuấn, quẳng câu "Cháu trai, cháu đáng sợ." Rồi nằm rạp xuống đất, ngủ thiếp .


      Tuấn Tuấn vừa thấy Ngải Khải nằm xuống đất vội vàng chó cậy gần nhà mà tru lên hai tiếng khiêu khích người ngã xuống kia, chân tay chạy đến cạnh , dùng móng vuốt đẩy vài cái vào đầu để thăm dò. Thấy có phản ứng gì nó liền nhe răng nhếch miệng mà gầm gừ ra oai với ngay lập tức. Có thể là hành động làm lơ nó của Ngải Khải khiến nó cảm thấy tôn nghiêm của loài chó bị sỉ nhục nên tát mạnh vào miệng hai cái, rồi đắc ý ngẩng đầu lên, bỏ .

      Mọi người vừa cười vừa vào phòng ngủ. Thực ra bọn họ đến nỗi khốn như thế, nhưng vì hiểu đạo lý: đó chính là tình cũng như bị táo bón, cần phải có chất kích thích thúc đẩy chút. Ví dụ như rượu, người xưa từng : say rượu mới có thể loạn tính. Hay như sống chung trong gian, tục ngữ là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Củi có khô lửa mới mạnh được.

      Tiêu Trà Tuấn thấy tất cả mọi người như bôi dầu vào chân mà rời khỏi phòng, luôn miệng khốn kiếp, làm phiền chăm sóc cho Thượng Hảo Giai tốt. đảo đảo tròng mắt, nở nụ cười xấu xa đầy rạng rỡ, về phía nhà vệ sinh. Trong đó chỉ còn mình Thượng Hảo Giai...

      Rượu quá ba tuần, lửa gần rơm, nam quả nữ, xảy ra chuyện gì nhỉ....


      Chương 16: Màn biểu diễn hấp dẫn được sắp đặt

      Đêm nay, Thượng Hảo Giai mặc quần áo chỉnh tề, lên giường ngủ.

      Ngày hôm sau, lúc bốn giờ chiều, Thượng Hảo Giai bị Điềm Điềm gọi dậy.

      Thượng Hảo Giai mê man nhìn Điềm Điềm cùng Ngô Hiểu Phong đứng trước giường, ước chừng khoảng hai ba sau mới dần dần tỉnh, lập tức bộc phát bản tính lưu manh vốn có của mình, hướng về phía Điềm Điềm chửi ầm lên : "Giữa mùa hè mà ngươi phát xuân (động dục) cái gì? Mang theo tên đàn ông này vào xem lão nương ngủ, cảm thấy sảng khoái sao? Lập tức cút ra ngoài cho tôi."

      Thượng Hảo Giai mắng xong, cảm thấy tinh thần thoải mái hơn, trừng mắt với Điềm Điềm, chờ đối phương cãi lại. Nhưng mà, hôm nay Điềm Điềm chỉ cười ngây ngô rồi nhìn , lời nào, khiến Thượng Hảo Giai cảm thấy sợ, Thượng Hảo Giai cảm nhận được hôm nay, có khả năng Điềm Điềm bị ai đó trong nhà mở cửa đập trúng vào đầu dẫn đến việc tổn thương não, nếu để cho biết đó là ai, cánh cửa đập trúng Điềm Điềm nằm ở chỗ nào, về sau nhất định ngày thắp ba nén nhanh trước cửa, hy sinh chút để tạo phúc cho người dân.

      Thượng Hảo Giai nhìn Điềm Điềm vui vẻ cười, có chút sợ hãi, làm bộ ưỡn ngực hỏi Điềm Điềm: ""Cậu sao vậy? Điên rồi? Cũng biết nhe răng nhếch miệng nhìn tớ cười sao?" Điềm Điềm lời nào vẫn tiếp tục cười cách ngây ngô.

      Tằng Nhã cười dịu dàng hơn nhiều, tiến lại gần, nhìn Thượng Hảo Giai "Mau đứng lên, Vương Đào và Tiêu Minh Tuấn cũng chưa làm, chờ ở dưới. Hôm nay hai người đó có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với chúng ta." Trong lòng Thượng Hảo Giai cảm thấy mọi chuyện diễn ra bình thường, rùng mình cái, tóc tai bù xù bước xuống giường.

      Thượng Hảo Giai vừa ra cửa, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm về phía , khiến được tự nhiên cho lắm. Nhưng sau đó Thượng Hảo Giai cảm thấy đó là chuyện thường, nghĩ đó là do cách ăn mặc lúc này, quá tồi tàn, doạ mấy con quỷ này phát sợ, cố ra vẻ tự nhiên cúi đầu, để tóc dài che khuất ánh mắt này.

      Tiêu Minh Tuấn vội vàng đứng lên che tầm mắt của , liều chết trừng mắt với đám đàn ông ngồi ghế sofa. Chẳng hiểu sao, Thượng Hảo Giai dùng ánh mắt của kẻ điên nhìn Tiêu Minh Tuấn đứng trước mặt mình. Lấy tay nhàng đẩy ra, ý bảo tránh ra coi, thấy Tiêu Minh Tuấn có phản ứng, Thượng Hảo Giai dùng sức đẩy vài cái, ai ngờ tên Tiêu Minh Tuấn giống như bị điên, có chết cũng động. Tối hôm qua Thượng Hảo Giai uống đến hơn, đau đầu rất nặng, hơn nữa tính vốn hấp tấp, cảm thấy ngọn lửa chạy thẳng lên não.

      Mặt Thượng Hảo Giai trầm xuống, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tiêu Minh Tuấn, vừa muốn rống to, gầm thét, gầm thét. Lại thấy Tiêu Minh Tuấn hơi chuyển động, quay lại nhìn, hét vào mặt , gầm thét, gầm thét. Thượng Hảo Giai rất muốn hô to tiếng, con mẹ nó biết lĩ lẽ sao.

      Tiêu Minh Tuấn với Thượng Hảo Giai : "Con mẹ nó mặc quần áo như vậy rồi ra đây, muốn mặc quần áo xuyên thấu để chụp AV (ảnh gợi cảm) sao?" xong, xoay người cách thần tốc, mặt đối mặt ôm Thượng Hảo Giai vào trong lòng , che hết cảnh xuân trước mặt.

      Thượng Hảo Giai bị Tiêu Minh Tuấn rống cho trận, cảm thấy khó hiểu, chính mình vừa bị quát xong, sau đó lại bị ôm lấy, chuyện gì xảy ra, đây là. . . .

      phút đồng hồ trôi qua, Thượng Hảo Giai cúi đầu nhìn, nhìn bộ quần áo mình mặc, quát to tiếng: "A ~~ tất cả đều nhắm mắt lại cho tôi ." Bởi vì ngày hôm qua về quá muộn, tắm rửa, chỉ mặc chiếc áo ngủ bằng vải bông dài qua mông chút, vừa rồi tỉnh dậy cũng để ý xem mình mặc cái gì, cứ thế chạy ra ngoài, lúc này mới phát , hoá ra mình để đùi trần lắc lư chạy ra đây.

      Tất cả nam sĩ ( trai chưa có vợ) ngồi ghế sofa vội vàng lấy tay che hai con mắt, ngón tay vẫn có khe hở nhưng nhìn thấy được ."Chúng tôi xem."

      Vì câu của bọn họ Thượng Hảo Giai chết đứng tại chỗ, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, ngón tay chỉ vài người, miệng la lên: " . . . . " ngừng nghỉ, đoán chừng muốn nhào lên đánh cho mỗi người trận, nhưng do quần áo chỉnh tề, dám hành động cách tuỳ tiện, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng tại chỗ thở mạnh.

      Tiêu Minh Tuấn nhìn Thượng Hảo Giai vẫn còn đứng tại chỗ, mặt biến sắc, cảm xúc khống chế được, hướng về phía Thượng Hảo Giai hét lớn: "Còn chưa sao? Đứng đây cho ai ngắm."

      Tiêu Minh Tuấn vừa xong, toàn thân Thượng Hảo Giai run lẩy bẩy, sắc mặt thay đổi dần, nhích người, yên lặng trở về phòng thay quần áo. Trong phòng sắc mặt của mọi người cũng thay đổi dần, Vương Đào ngồi trong góc, mặt lên vẻ khó hiểu, thần sắc hỗn độn, mình cũng từng nhìn qua thân thể của Nhã Nhu, nhưng mà....Sắc mặt của Vương Đào chấn động khi nhìn thấy , có lẽ, cái gọi là chấn động, chỉ là thân thể, mà là tâm.....

      Trong phòng yên tĩnh dị thường, mỗi người sắc mặt ngồi tại chỗ.

      Mười phút sau, Thượng Hảo Giai thay quần áo xong, đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi xuất . Mọi người nhìn thấy nhất thời chạy toán loạn, có trốn dưới phòng bếp, có chạy qua góc, có nhảy lên ghế sô pha, giống đám quỷ sứ.

      Hai tay Tiêu Minh Tuấn ôm ngực, trốn qua bên, cười hiểm nhìn mấy người : "Chơi đùa xong rồi sao? Mấy tên quỷ này gặp xui xẻo rồi, chúng ta mang chậu vàng đến cho Giai Giai tỷ rửa tay thôi, lâu rồi núi lửa phun ." xong, tiện thể trốn vào bên, sợ máu tươi dính người.

      Thượng Hảo Giai giơ chiếc gậy cầm trong tay lên, trắng ra, đó là khúc gỗ dài, ừm , bổ sung thêm, cái này thích hợp cho việc đánh nhau.

      Thượng Hảo Giai nhìn mọi người, hô to tiếng: "Giết ." Dễ dàng lấy gậy gộc đánh móc sau gáy.

      Sau phen chém giết, chiến bình ổn. Đám con trai bị đánh, vết thương chồng chất ngồi ở ghế sofa, ai oán nhìn theo bước chân thư thái của Thượng Hảo Giai, đem gậy gộc cất vào trong phòng. Đợi cho Thượng Hảo Giai cùng mấy người khác có thể ngồi đàng hoàng ở ghế sofa, mọi người nhìn đôi tình nhân lớn tiếng tuyên bố. , đối với Thượng Hảo Giai đây phải lời tuyên bố gì hết, cho xuôi tai, hẳn là khoe

      Điềm Điềm lên tiếng đầu tiên: "Các đồng chí, yên lặng nào. Hôm nay tôi xin tuyên bố chuyện vui, tôi cùng Hiểu Phong trải qua bốn năm tình dài đằng đẵng, bằng chứng ở trước mắt, về phần hôn lễ nhanh chóng được tiến hành. Mặt khác, tôi cùng Hiểu Phong quyết định tự mình gây dựng nghiệp riêng, sau hai ngày nữa cụ thể là vào chủ nhật, hi vọng đến lúc đó mọi người tham gia, chuẩn bị tiền lì xì tốt, được phép muộn. Xin cám ơn mọi người."

      Tất cả mọi người đều kêu gào, Thượng Hảo Giai mở đầu."Tớ mới vừa trang hoàng nhà cửa xong, bây giờ cậu muốn tớ đứng ra giải quyết, phải làm sao bây giờ ."

      Tiêu Tuấn Minh vội vàng tiếp sức: "Điềm Điềm, tiền bạc đều là vật ngoài thân, nhưng ít nhất cũng nên cho tôi cái thiệp mời để tôi giữ làm kỷ niệm chứ, để lòng tôi được an ủi."

      Điềm Điềm cười hì hì : " cần, để bảo vệ môi trường, những thứ đó cần thiết. Hảo Giai, nếu được cậu bán thân , thiếu chút thôi tớ cũng tuyệt giao với câu." Thượng Hảo Giai tiếp tục kêu rên, dám trả lời.

      Tuyên bố xong, toàn thể mọi người được Vương Đào dẫn ăn ở khách sạn năm sao.

      Thượng Hảo Giai lấp đầy bao tử, thấy trong người có cảm giác lạ "Hình như tớ bị cảm mạo, xin phép về trước nhé." cho Tiêu Minh Tuấn biết, tự mình rời trước.

      Về đến nhà, bộ dáng mệt mỏi đều tiêu tan hết, cởi giày ra, ở trong phòng cao hứng nhảy loạn lên, Tuấn Tuấn vừa thấy mình trở về, thấy vẻ khác thường, nó nhảy loạn lên, giống như múa cột, đổi tới đổi lui, nó bắt đầu nhảy sôi nổi hơn, nó chạy đến chân Thượng Hảo Giai lấy lòng, để nhảy theo nó. Trong căn nhà này, người chó, cao hứng mà nhảy a nhảy nhảy a nhảy. . . . .

      Thượng Hảo Giai chơi mệt rồi, ôm lấy Tuấn Tuấn, nhìn khuôn mặt ngây ngô của Tuấn Tuấn, cười hướng về phía nó : "Tuấn Tuấn, mi phải có ba ba chân chính, mi phải có ba ba chân chính. Bước đầu tiên mẹ thành công, bước đầu tiên, mi biết ?"

      Tuấn Tuấn nghiêng đầu với Thượng Hảo Giai, nhìn nó lông lá xù xì, mập mạp, đáng muốn chết. Thượng Hảo Giai nhìn bộ dáng của tiểu Tuấn Tuấn, cúi đầu hung hăng cắn vào đầu nó cái. Kết quả, chỉ nghe tiếng kêu đau, Thượng Hảo Giai che miệng lại, dở khóc dở cười nhìn Tuấn Tuấn, lưu lại hai chuỗi nước mắt trong vắt, nhìn Tuấn Tuấn chứ đựng nhiều cảm xúc nhưng vẫn có ý cười, : "Tiểu Đần Độn, đầu mi làm bằng gì mà cứng vậy? Răng của mẹ sắp chảy máu rồi." xong, nở nụ cười, ngoài phòng có người cũng cười rồi. . . . .

      Nhà Thượng Hảo Giai chỉ có tầng, phòng khách hợp với ban công, cửa ban công làm bằng thuỷ tinh, đối diện là tiểu khu, cách khác, chỉ cần Thượng Hảo Giai kéo rèm cửa ra, làm gì, mọi người ngang qua đều có thể thấy, hơn nữa, đối diện ban công là bãi đỗ xe của các hộ gia đình.

      Thượng Hảo Giai nhìn ra ngoài ban công, các đó xa có hai người đàn ông ngồi trong xe, người mặc tây trang, tên còn lại, mặc áo sơ mi màu đen.

      "Hôm nay màn biểu diễn này nằm trong kế hoạch của cậu sao?"

      "Cậu cảm thấy được à?"

      "Ha ha, hoặc là cậu nó xảy ra ngoài ý muốn , việc ngoài ý muốn này cậu thích . Nhưng mà, , nhìn cái chân của Giai Giai kìa, khoan hãy , nhìn đôi chân thẳng tắp lại thon dài, khiến người khác mê man, đủ khêu gợi."

      "Nếu sáng nay phải cậu nhìn thấy chân ấy, chúng ta bị ấy quấy rồi. Tôi nghĩ, tôi nhớ mặc quần dài cho ấy."

      Đèn xe mở ra, ánh đèn chói mắt, toả sáng trong đêm tối, làm người khác phải chú ý. Chiếc xe quay đầu, mất, hề dừng lại, cứ như vậy, biến mất trong màn đêm.

      Trong phòng, sắc mặt Thượng Hảo Giai càng thay đổi, đứng dậy về phía cửa sổ, nở nụ cười. đột nhiên dùng giọng điệu khác chuyện với Tuấn Tuấn: "Tuấn tuấn, đêm nay, ở góc nào đó, còn có thêm đôi mắt, hoặc là thêm ánh mắt . . . ."

      Ngoài cửa sổ, bóng đêm đen như mực. . . .

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: VA CHẠM KỊCH LIỆT (Phần 1)

      ngày, ánh nắng tươi sáng, mèo kêu chó sủa.

      Hôm nay là ngày khai trương cửa hàng của chị Điềm Điềm nóng tính, Thượng Hảo Giai nằm ở giường của , giống như người chết rồi, ánh mắt ngây ngốc, nhớ chuyện xảy ra cách đây mấy ngày, cũng dám đếm, và cũng muốn nhớ, bởi vì kể từ sau ngày đó, Tiêu Minh Tuấn giống như biến mất khỏi cuộc sống của , liên lạc với , cũng cho hỏi han, tức giận, phát điên, nhưng cũng chỉ có thể len lén phát điên.

      cố ý gọi điện thoại cho , lạnh nhạt với , cố ý để ý tới , biết tất cả, nhưng nén được khó chịu trong lòng, thậm chí còn rất sợ hãi, rốt cuộc có ý gì vậy. Trong lòng ngổn ngang cảm xúc, nhưng dám gọi điện thoại cho , bởi vì biết phải làm sao, bởi vì trăm phần trăm tự tin lấy được đáp án mà mong đợi, sợ trời, lại bị lời của Tiêu Minh Tuấn làm ngã xuống đất, chỉ có thể mình suy nghĩ xem cho người ta nhiều thương nhận lấy hậu quả gì, muốn nhận lấy nỗi đau, cho nên mới sợ . Nhưng cũng có cách nào nghĩ thêm chuyện gì nữa, đầu của dường như chẳng còn nghe theo chi phối của .

      Tiêu Minh Tuấn chính người như thế, làm cho người ta căm hận lại thêm chút nhớ nhung, là con ngựa bất kham, ai có thể giữ chân được, thử qua tất cả các biện pháp bắt lấy , nhưng luôn chợt gần chợt xa, lại mang bản tính khó chịu, nên cũng chưa dám lòng mình với . Thượng Hảo Giai suy nghĩ kỹ chút, là hận thể che cái miệng rộng của , dạy dứt khoát thêm chút, đừng luôn cứng nhắc, vì nó khiến cho rất khó chịu, rất buồn bực, có biết hay . . .

      Thượng Hảo Giai nằm ở giường, càng nghĩ càng phiền lòng, càng nghĩ càng giận, phải kìm nén đến sắp chết rồi. muốn , nhưng cũng biết phải với ai, tìm người kia, nhưng phải thế nào, dám , đủ thông minh, đôi lúc cũng thể đoán ra hàm ý trong câu của . Nhưng là người duy nhất có thể lấy trọn tin tưởng của , biết mình phải làm sao. Mặc kệ, gọi điện thoại cho , gọi điện thoại.

      Sau khi gọi điện thoại xong, tâm tình Thượng Hảo Giai tốt lên rất nhiều, bởi vì, cho biết ít chuyện.

      Thượng Hảo Giai chợt đứng dậy, xách Tuấn Tuấn ra ngoài cách vô cùng tàn nhẫn, Thượng Hảo Giai vừa ôm Tuấn Tuấn ở giường lăn qua lăn lại, cố làm phiền Tuấn Tuấn, : "Tuấn Tuấn, mi xem, bọn họ cũng sắp kết hôn rồi, mẹ cũng phải tìm người rồi gả cho xong? Mẹ muốn nuôi con mình mãi, phải làm sao bây giờ? haizzz, mẹ lại biết phải kiếm cha ở đâu, nếu mi tự tìm ba ba cho mi , người đó phải là tổng giám đốc, kiếm được nhiều tiền, nếu


      đủ tiền mua thức ăn cho mi đâu? Còn mẹ mi dùng tiền của ba mi, quên Tiêu Minh Tuấn? Đến lúc đó mẹ giả bộ như bị mù mắt, nhìn thấy , dù sao cũng là gieo gió gặt bão, mi xem có đúng thế ?”

      Thượng Hảo Giai càng càng hưng phấn, vừa vừa huơ tay múa chân.

      “Ẳng ẳng” Tuấn Tuấn thiếu khí nên sắp ngất, kêu lên vài tiếng kháng nghị, móng vuốt cố gắng đẩy nửa sức lực mới đẩy được Thượng Hảo Giai ra, chạy thoát.

      Thượng Hảo Giai cầm gối lên, ném về phía Tuấn Tuấn, cắn răng nghiến lợi với Tuấn Tuấn: “Mi cũng là người có lương tâm, cũng giống như ba ba mi.” Tuấn Tuấn ra cảm thấy cái mông có chút đau, quay đầu lại, đưa đôi mắt ai oán nhìn Thượng Hảo Giai, khẽ kêu tiếng, rồi tiếp tục ra ngoài.

      Thượng Hảo Giai thấy Tuấn Tuấn cũng để ý mình, nên rời giường, trang điểm. Bên ngoài thời tiết rất trong lành, Thượng Hảo Giai lại sợ nóng nên đem mái tóc màu đỏ nâu của mình cột cao lên, sau đó mặt chiếc quần jean màu đen. còn nghe tài xế chiều nay có mưa, vì thế mang theo cây dù. Thuận tay cầm thêm chiếc áo khoác màu trắng, dẫn Tuấn Tuấn có lương tâm ra khỏi nhà.

      Thời tiết tốt, Thượng Hảo Giai ngồi trong xe taxi, ước chừng mười phút sau, mưa rào có sấm chớp bất ngờ chạy tới, điều này làm cho những người có chuẩn bị trước vội vã chạy đến cửa ngân hàng gần đó trú tạm, đợi đến lúc mưa hạt lại mới . Còn Thượng Hảo Giai đến quầy ATM rút tiền gửi tiết kiệm. Sau khi vào phòng rút tiền, Thượng Hảo Giai nhanh chóng nhấn dãy mật mã, rồi đứng nhìn chằm chằm máy rút tiền.

      Lúc này, mây đen kết đầy bầu trời, rồi tiếng sấm vang dội nổ to.

      Thượng Hảo Giai bị sợ đến ngẩn người tại chỗ, chờ Thượng Hảo Giai hoàn hồn lại. Đẩy cửa bước ra, nhìn ngoài cửa có chàng đẹp trai đứng, đột nhiên khóc lên…

      Thượng Hảo Giai tội nghiệp chảy nước mắt, đưa ánh nhìn bất lực với chàng đẹp trai. Thượng Hảo Giai làm ra vẻ vô tội với Đinh Hạo Hiên: “… Mình, mình, mình… Mình lấy ra tiền.”

      Đinh Hạo Hiên đưa đôi mắt bất đắc dĩ nhìn , mi mắt rũ xuống, Thượng Hảo Giai cho là ta bảo tiếp. Thượng Hảo Giai lau nước mắt, vừa khóc thút thít vừa : “Lúc bỏ thẻ vào, sét đánh trời gầm. Mình sợ quá, kịp phản ứng, nên thẻ và tiền đều bị máy ‘nuốt’ hết rồi. Làm thế nào bây giờ?”

      Đinh Hạo Hiên bị làm cho sợ hết hồn, nên có chút tức giận, nhìn khóc đến loạn trí nên giờ phút này chẳng phân biệt được ai là ai, càng thêm tức giận, nhưng theo lễ nghĩa bên ngoài mà , nên trơ mắt nhìn người đẹp khóc, là người tốt bụng kia mà…

      Thượng Hảo Giai nhìn thấy người đẹp trai về phía trước bài bước, đưa tay nắm lấy tay áo của . Đinh Hạo Hiên vui hếch mày lên, nở nụ cười trêu ghẹo, quay đầu lại nhìn , xấu bụng hỏi: “Tiểu thư, chỉ sợ tôi giúp được , người tôi có tiền cho .”

      Thượng Hảo Giai dùng sức lắc lắc tay, đầu cũng đung đưa theo, : “ có, có, phải tôi muốn như thế, tôi tự dưng chạy xin tiền người khác.”

      Đinh Hạo Hiên cười càng thêm xấu xa, giọng mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Tiểu thư, nếu như tiểu thư muốn cùng tôi trò chuyện cũng được, nhưng bây giờ có thời gian rảnh, bằng buổi tối đến nhà tôi ?”

      Thượng Hảo Giai nghe xong câu đó sững sốt hồi lâu, lát sau, mới phản ứng kịp ý tứ trong câu của Đinh Hạo Hiên, nó khiến giận điên lên, vốn muốn lấy tiền mà lấy được đủ khiến bực lắm rồi. lớn tiếng với Đinh Hạo Hiên: “Mày ai hả? Thằng chó, tao bán thân, khốn kiếp.” xong, Thượng Hảo Giai xoay người vào trong ngân hàng, để ý tới bị Đinh Hạo Hiên trong mớ hỗn độn.

      Khoảng mười phút sau, mưa to vẫn rơi, Thượng Hảo Giai hoàn thành thủ tục rút tiền nên ra ngoài, vừa đến cửa, liền nhìn thấy Đinh Hạo Hiên vẫn còn đứng bên ngoài, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, vì vẫn còn chưa . Ngay sau đó Thượng Hảo Giai nâng lên nụ cười khi dễ, hung hăng xông về phía trước, nắm lấy cổ áo của Đinh Hạo Hiên, đem đầu gối bổ vào đầu người bạn . Đinh Hạo Hiên dùng đôi tay che em trai lại, vì đau mà nhíu mày ngồi xổm xuống đất.

      Thượng Hảo Giai mang vẻ mặt tức tối đứng trước mặt , ngữ điệu dịu dàng với : “ trai à, lần sau phải biết dịu dàng trước đẹp, bằng cẩn thận với tiểu jj nha. Còn nữa, đêm giá bao nhiêu? Nếu như giá tiền thích hợp, nhớ tìm tôi, tôi mua đêm, thấy sao hả?”
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      mal thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: VA CHẠM KỊCH LIỆT (Phần 2)

      Đinh Hạo Hiên cố nén đau đớn mà đứng lên, nhìn thẳng vào , cắn răng nghiến lợi : " nghĩ tôi dám đánh phụ nữ sao?... muốn gì? Muốn tôi phụ trách sao?." xong chợt hướng về phía Thượng Hảo Giai, muốn đánh úp cái.

      Thượng Hảo Giai nở ra nụ cười dịu dàng, nhanh chóng dùng gót giày cao hơn năm cen-ti-mét hướng về phía em trai của Đinh Hạo Hiên, dùng tất cả sức lực đá thêm cú nữa. Nhìn thấy Đinh Hạo Hiên đau đến ngồi xổm đất, nụ cười càng thêm phần ngọt ngào. " cho biết, coi chừng giữ được em jj đó nhé, sao lại nghe khuyên bảo hả? ràng soái ca, thế mà lại muốn ra tay với ở nơi đông người, tôi đây cảm thấy quần áo người vô cùng xấu hổ. Đúng rồi, thuận tiện cho biết chút, tôi họ Thượng, tên mẹ Thẩm. Nếu như lần sau có cơ hội gặp mặt, cứ gọi tôi mẹ Thẩm là được rồi. Bái bai." xong tặng cho nụ hôn gió, sau đó xoay người rời , chỉ để lại Đinh Hạo Hiên ngồi đất với vẻ mặt tức giận.

      Khi Thương Hảo Giai vừa xoay người người ngồi đên đất bỗng lộ ra nụ cười vui vẻ, hình như là nụ cười kiêu hãnh vì thành công. . .

      Trận mưa này lớn lại mang theo sấm chớp vẫn tiếp diễn, chiếc taxi dừng lại trước cửa hàng bánh ngọt.

      Thượng Hảo Giai mặc áo khoác nhô đầu ra khỏi xe taxi, vừa vừa quan sát cửa hàng bánh ngọt. Bảng hiệu"TURN PUB" vô cùng bắt mắt, Thượng Hảo Giai khẽ mỉm cười, nhìn cái tên này cũng đủ biết suy nghĩ của người đặt rồi, cần mò cũng chắc chắn đó phải do Điềm Điềm đặt. Mặt cửa chính được trang trí với tông màu tím đậm, rất đẹp, đây là màu mà và Điềm Điềm thích nhất. Về mặt nghệ thuật nó cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ nhưng nhìn kỹ có vẻ rất xấu. Trước cửa còn có hoa lan, bậc thang được trải đá cổ tinh tế.

      Bên trong lại rất bình thường, có cảm giác cầu kỳ và xa hoa, ánh đèn mơ ảo khiến cho vách tường màu tím càng thêm sinh động, những chiếc bàn màu đen và hồng tương phản tạo cảm giác nhàm chán, những bạn bè đến đông đủ và chuyện huyên thuyên, vừa thấy đến lộ ra nụ cười hả hê.

      Thượng Hảo Giai liếc mắt cái, Điềm Điềm còn chưa đợi đến mang dáng vẻ của bà chủ vui vẻ chạy đến trước mặt , vẩy vẩy cái đuôi đầy mê hoặc, trong tay cầm menu, giọng nũng nịu: "Người đẹp, đến rồi sao~~"

      Thượng Hảo Giai

      mặc kệ Điềm Điềm, thuận tay rút bao lì xì lớn quăng cho , “Cậu là chờ tớ hay là chờ tiền của tớ.” xong tới bàn nhóm người đợi sẵn, nhìn chằm chằm Điềm Điềm.

      Ngô Hiểu Phong là người biết nhìn sắc mặt, đây đều tu luyện được qua những cơn nổi giận bất chợt của Điềm Điềm, vì tiếp đón hơi chậm nên quơ chân múa tay.

      Điềm Điềm cợt nhả nằm sấp lên người Thượng Hảo Giai, tiếp tục làm nũng. “Bạn thân, cậu là tốt nhất, trừ bọn họ Vương Đào ra cậu là người đứng đầu. Tớ cậu vậy cũng xứng đáng.”

      Thượng Hảo Giai uống chút nước, phất tay đẩy Điềm Điềm ra. “Tớ đây là đưa những điều mình hứa, sáng sớm mai cậu kết hôn là coi chừng tới đấy. cho cậu biết, tớ đây lóc thịt bán lấy tiền, mấy ngày nay, đoán chừng có rất nhiều việc phải làm.” ra Thượng Hảo Giai cố ý ra chuyện này, bởi vì công việc này được sắp xếp cho Tiêu Minh Tuấn, lúc này nên đưa câu tiếp theo rồi. “Đúng rồi, Tiêu Minh Tuấn đâu?”

      Vương Đào ra vẻ mập mờ, . “A… hôm nay có chút việc bận, có thể đến được.”

      Thượng Hảo Giai nghe xong lấy làm khó hiểu, bởi vì đây phải là kết quả muốn, ngay sau đó đáp câu qua loa: “A, vậy là chúc mừng… chúc mừng.”

      Tằng Nhã Nhu đứng bên chống cằm suy nghĩ gì đó, câu đầy vẻ thần bí “Đúng rồi, Hảo Giai, Tiêu Minh Tuấn có nhờ tớ với cậu, hôm nay cậu phải về nhà trước sáu giờ, cậu ấy có chuyện tìm cậu.”

      tại, trong đầu Thượng Hảo Giai là bất đắc dĩ, tình nằm trong tầm kiểm soát của , nên cũng muốn chú ý đến giọng của Tằng Nhã Nhu, úp sấp bàn, hỏi lại Tằng Nhã Nhu: “Chuyện gì vậy? Tớ bị phiền đến sắp chết rồi, các cậu còn kích thích tớ.”

      Mỗi lần Điềm Điềm thấy Thượng Hảo Giai buồn bực, liền kích động, giọng có phần lớn tiếng: “Haizzzz, đồng chí Thượng Hảo Giai à, tớ thể … Có phải cậu gặp chuyện vui ? ra cho chúng tớ nghe xem. Vì để cho cuộc sống phiền não của mọi người được buông lỏng hơn chút, cậu ra để bạn bè nghe thêm phần vui vẻ. Có phải hay , các đồng chí?” Điềm Điềm xong còn đặc biệt vui mừng nhìn khắp mọi nơi như trưng cầu ý kiến. Thượng Hảo Giai đưa đôi mắt tức giận nhìn Điềm Điềm và đám người gật đầu lia lịa.

      “Vậy tớ có nên cảm ơn cậu chiếu cố cho tớ hay . ra cũng có chuyện gì, chỉ là vừa rồi đường tớ rút tiền, có gặp người ái mộ.”

      hay giả vậy?”

      Đây là Thượng Hảo Giai cố ý, tuyệt đối là cố ý, cố ý đứt quãng, cố làm ra vẻ thần bí: “, là chàng rất đẹp trai nhé, lông mì dài sắt như kiếm, vóc người, chậc chậc… quả có thể làm người mẫu trực tiếp đài luôn. Sau đó tớ cùng ta… Xảy ra chút chuyện. Hi… Đừng hỏi, người ta, ngượng ngùng.”

      Điềm Điềm vừa nghe, lập tức đứng lên, hướng về phía Thượng Hảo Giai, bắt đầu kích động gầm thét: “Mẹ kiếp, cậu có biết bà đây tò mò , nhanh lên.”

      Thượng Hảo Giai tiếp tục dùng dáng vẻ thẹn thùng để : “Đầu tiên chúng tớ tán tỉnh nhau, sau đó… Sau đó… Liền xảy ra chuyện rất kịch liệt… Ghét… kịch liệt va chạm đó.” xong, phát ngay cả Tằng Nhã Nhu cũng chú ý lắng nghe.

      Điềm Điềm e sợ mọi người nghe , hướng về phía Thượng Hảo Giai, ngừng gào thét: “Ngắc ngứ rồi hả? Còn… Thượng Hảo Giai, cậu được lắm. Tớ ra đường mãi cũng chưa gặp được mĩ nam, còn cậu nhanh chóng tạm biệt hàng ngũ xử nữ trở thành người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm tình trường rồi hả. Mau mau, dạy cho chị đây xem vài chiêu .”

      Thượng Hảo Giai cố làm ra vẻ thẹn thùng cười , ưm ưm ư ư cố ý dùng câu văn lại, để cho mọi người có chút thời gian suy nghĩ lung tung, lúc này mới : “Hà… ra cũng có gì, chỉ là… Hi… được cười tớ… Đây là lần đầu tiên tớ làm như thế với người đàn ông xa lạ, nhưng xuống tay…” Mọi người hút ngụm khí lạnh, “Sau đó… tớ đá cước rất mạnh vào cậu của ta, khiến ta ngã mặt đất.”

      Chuyện này làm cho mọi người “Ồ” lên tiếng, đây là vì tức giận sao? Đây là lửa giận từ đáy lòng, bọn họ đồng loạt hướng về phía Thượng Hảo Giai mà thét lớn: “Cút…”

      Vì vậy, Thượng Hảo Giai lăn , chạy trở về nhà. Buổi tối ngày hôm đó, Thượng Hảo Giai cảm thấy có vật gì đó dõi theo mình, nếu như biết trước, có đánh chết , cũng lăn .

      Hơn năm giờ chiều, Thượng Hảo Giai về đến nhà, nhìn cửa nhà rộng thênh thang, tâm chợt chùng xuống…
      Last edited by a moderator: 3/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :