Chương 17: VA CHẠM KỊCH LIỆT (Phần 2)
Đinh Hạo Hiên cố nén đau đớn mà đứng lên, nhìn thẳng vào , cắn răng nghiến lợi : " nghĩ tôi dám đánh phụ nữ sao?... muốn gì? Muốn tôi phụ trách sao?." xong chợt hướng về phía Thượng Hảo Giai, muốn đánh úp cái.
Thượng Hảo Giai nở ra nụ cười dịu dàng, nhanh chóng dùng gót giày cao hơn năm cen-ti-mét hướng về phía em trai của Đinh Hạo Hiên, dùng tất cả sức lực đá thêm cú nữa. Nhìn thấy Đinh Hạo Hiên đau đến ngồi xổm đất, nụ cười càng thêm phần ngọt ngào. " cho biết, coi chừng giữ được em jj đó nhé, sao lại nghe khuyên bảo hả? ràng là soái ca, thế mà lại muốn ra tay với ở nơi đông người, tôi đây cảm thấy quần áo người vô cùng xấu hổ. Đúng rồi, thuận tiện cho biết chút, tôi họ Thượng, tên mẹ Thẩm. Nếu như lần sau có cơ hội gặp mặt, cứ gọi tôi mẹ Thẩm là được rồi. Bái bai." xong tặng cho nụ hôn gió, sau đó xoay người rời , chỉ để lại Đinh Hạo Hiên ngồi đất với vẻ mặt tức giận.
Khi Thương Hảo Giai vừa xoay người người ngồi đên đất bỗng lộ ra nụ cười vui vẻ, hình như là nụ cười kiêu hãnh vì thành công. . .
Trận mưa này lớn lại mang theo sấm chớp vẫn tiếp diễn, chiếc taxi dừng lại trước cửa hàng bánh ngọt.
Thượng Hảo Giai mặc áo khoác nhô đầu ra khỏi xe taxi, vừa vừa quan sát cửa hàng bánh ngọt. Bảng hiệu"TURN PUB" vô cùng bắt mắt, Thượng Hảo Giai khẽ mỉm cười, nhìn cái tên này cũng đủ biết suy nghĩ của người đặt rồi, cần mò cũng chắc chắn đó phải do Điềm Điềm đặt. Mặt cửa chính được trang trí với tông màu tím đậm, rất đẹp, đây là màu mà và Điềm Điềm thích nhất. Về mặt nghệ thuật nó cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ nhưng nhìn kỹ có vẻ rất xấu. Trước cửa còn có hoa lan, bậc thang được trải đá cổ tinh tế.
Bên trong lại rất bình thường, có cảm giác cầu kỳ và xa hoa, ánh đèn mơ ảo khiến cho vách tường màu tím càng thêm sinh động, những chiếc bàn màu đen và hồng tương phản tạo cảm giác nhàm chán, những bạn bè đến đông đủ và chuyện huyên thuyên, vừa thấy đến lộ ra nụ cười hả hê.
Thượng Hảo Giai liếc mắt cái, Điềm Điềm còn chưa đợi đến mang dáng vẻ của bà chủ vui vẻ chạy đến trước mặt , vẩy vẩy cái đuôi đầy mê hoặc, trong tay cầm menu, giọng nũng nịu: "Người đẹp, đến rồi sao~~"
Thượng Hảo Giai
mặc kệ Điềm Điềm, thuận tay rút bao lì xì lớn quăng cho , “Cậu là chờ tớ hay là chờ tiền của tớ.” xong tới bàn có nhóm người đợi sẵn, nhìn chằm chằm Điềm Điềm.
Ngô Hiểu Phong là người biết nhìn sắc mặt, đây đều tu luyện được qua những cơn nổi giận bất chợt của Điềm Điềm, vì tiếp đón hơi chậm nên quơ chân múa tay.
Điềm Điềm cợt nhả nằm sấp lên người Thượng Hảo Giai, tiếp tục làm nũng. “Bạn thân, cậu là tốt nhất, trừ bọn họ Vương Đào ra cậu là người đứng đầu. Tớ cậu vậy cũng xứng đáng.”
Thượng Hảo Giai uống chút nước, phất tay đẩy Điềm Điềm ra. “Tớ đây là đưa những điều mình hứa, sáng sớm mai cậu kết hôn là coi chừng tới đấy. cho cậu biết, tớ đây lóc thịt bán lấy tiền, mấy ngày nay, đoán chừng có rất nhiều việc phải làm.” ra Thượng Hảo Giai cố ý ra chuyện này, bởi vì công việc này được sắp xếp cho Tiêu Minh Tuấn, lúc này nên đưa câu tiếp theo rồi. “Đúng rồi, Tiêu Minh Tuấn đâu?”
Vương Đào ra vẻ mập mờ, . “A… hôm nay có chút việc bận, có thể đến được.”
Thượng Hảo Giai nghe xong lấy làm khó hiểu, bởi vì đây phải là kết quả muốn, ngay sau đó đáp câu qua loa: “A, vậy là chúc mừng… chúc mừng.”
Tằng Nhã Nhu đứng bên chống cằm suy nghĩ gì đó, câu đầy vẻ thần bí “Đúng rồi, Hảo Giai, Tiêu Minh Tuấn có nhờ tớ với cậu, hôm nay cậu phải về nhà trước sáu giờ, cậu ấy có chuyện tìm cậu.”
tại, trong đầu Thượng Hảo Giai là bất đắc dĩ, tình nằm trong tầm kiểm soát của , nên cũng muốn chú ý đến giọng của Tằng Nhã Nhu, úp sấp bàn, hỏi lại Tằng Nhã Nhu: “Chuyện gì vậy? Tớ bị phiền đến sắp chết rồi, các cậu còn kích thích tớ.”
Mỗi lần Điềm Điềm thấy Thượng Hảo Giai buồn bực, liền kích động, giọng có phần lớn tiếng: “Haizzzz, đồng chí Thượng Hảo Giai à, tớ thể … Có phải cậu gặp chuyện vui ? ra cho chúng tớ nghe xem. Vì để cho cuộc sống phiền não của mọi người được buông lỏng hơn chút, cậu ra để bạn bè nghe thêm phần vui vẻ. Có phải hay , các đồng chí?” Điềm Điềm xong còn đặc biệt vui mừng nhìn khắp mọi nơi như trưng cầu ý kiến. Thượng Hảo Giai đưa đôi mắt tức giận nhìn Điềm Điềm và đám người gật đầu lia lịa.
“Vậy tớ có nên cảm ơn cậu chiếu cố cho tớ hay . ra cũng có chuyện gì, chỉ là vừa rồi đường tớ rút tiền, có gặp người ái mộ.”
“ hay giả vậy?”
Đây là Thượng Hảo Giai cố ý, tuyệt đối là cố ý, cố ý đứt quãng, cố làm ra vẻ thần bí: “, là chàng rất đẹp trai nhé, lông mì dài sắt như kiếm, vóc người, chậc chậc… quả có thể làm người mẫu trực tiếp đài luôn. Sau đó tớ cùng ta… Xảy ra chút chuyện. Hi… Đừng hỏi, người ta, ngượng ngùng.”
Điềm Điềm vừa nghe, lập tức đứng lên, hướng về phía Thượng Hảo Giai, bắt đầu kích động gầm thét: “Mẹ kiếp, cậu có biết bà đây tò mò , nhanh lên.”
Thượng Hảo Giai tiếp tục dùng dáng vẻ thẹn thùng để : “Đầu tiên chúng tớ tán tỉnh nhau, sau đó… Sau đó… Liền xảy ra chuyện rất kịch liệt… Ghét… kịch liệt va chạm đó.” xong, phát ngay cả Tằng Nhã Nhu cũng chú ý lắng nghe.
Điềm Điềm e sợ mọi người nghe , hướng về phía Thượng Hảo Giai, ngừng gào thét: “Ngắc ngứ rồi hả? Còn… Thượng Hảo Giai, cậu được lắm. Tớ ra đường mãi cũng chưa gặp được mĩ nam, còn cậu nhanh chóng tạm biệt hàng ngũ xử nữ trở thành người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm tình trường rồi hả. Mau mau, dạy cho chị đây xem vài chiêu .”
Thượng Hảo Giai cố làm ra vẻ thẹn thùng cười , ưm ưm ư ư cố ý dùng câu văn lại, để cho mọi người có chút thời gian suy nghĩ lung tung, lúc này mới : “Hà… ra cũng có gì, chỉ là… Hi… được cười tớ… Đây là lần đầu tiên tớ làm như thế với người đàn ông xa lạ, nhưng xuống tay…” Mọi người hút ngụm khí lạnh, “Sau đó… tớ đá cước rất mạnh vào cậu của ta, khiến ta ngã mặt đất.”
Chuyện này làm cho mọi người “Ồ” lên tiếng, đây là vì tức giận sao? Đây là lửa giận từ đáy lòng, bọn họ đồng loạt hướng về phía Thượng Hảo Giai mà thét lớn: “Cút…”
Vì vậy, Thượng Hảo Giai lăn , chạy trở về nhà. Buổi tối ngày hôm đó, Thượng Hảo Giai cảm thấy có vật gì đó dõi theo mình, nếu như biết trước, có đánh chết , cũng lăn .
Hơn năm giờ chiều, Thượng Hảo Giai về đến nhà, nhìn cửa nhà rộng thênh thang, tâm chợt chùng xuống…
Last edited by a moderator: 3/10/14