1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Họ Tiêu, anh cởi hay là tôi cởi - Tiểu Quyến Rũ (45)Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: E lệ ngoảnh đầu lại ngắm nhìn



      Khoảng thời gian trong nhà trẻ, có hôm Thượng Hảo Giai làm bài tập, Tiêu Minh Tuấn lại thiết diện vô tư chuyện này cho giáo biết, Thượng Hảo Giai liền bị trách phạt.



      Vì thế..... Buổi tối hôm đó ngay sau khi uống xong cốc nước, Thượng Hảo Giai liền chạy giúp Tiêu Minh Tuấn tưới hoa. Vốn dĩ Thượng Hảo Giai tưới hoa, vừa tưới vừa kêu lên cách thích thú, ngay lúc sắp tưới xong, đúng lúc bị Tiêu Minh Tuấn chốn ở chỗ tối theo dõi va vào cái rất mạnh



      Chú ý, là để mông trần bị va phải nha....



      Thế nên, Thượng Hảo Giai gào lên với Tiêu Minh Tuấn, : "Tiêu Minh Tuấn, là đồ lưu manh, dám nhìn mông tôi, dám rình tôi tiểu..."



      Tiêu Minh Tuấn đỏ mặt, im lặng xoay người, bay ....



      Sau đó, Tiêu Minh Tuấn cho Thượng Hảo Giai biết, bồn hoa kia là do bà Trương tặng cho bà ngoại , chỉ cần chăm sóc tốt, sau này Tiêu Minh Tuấn trở thành nhân trung chi long (rồng trong biển người), đứng mọi người.



      Thương Hảo Giai liền phản đối : "Con mẹ nó, có mà là sâu bọ giữa biển người, là loại chó dữ luẩn quẩn có"



      Thượng Hảo Giai vừa nhớ tới bà Trương liền cười. Vì sao ư? Nhắc tới bà Trương này, cũng coi như là kỳ tài, nhân vật. Nếu hỏi Thượng Hảo Giai trong cái thôn kia, có ấn tượng sâu sắc nhất với ai, khẳng định chính là bà Trương. bà cụ tóc trắng xóa, khiến cho có ấn tượng là sâu sắc nha! trắng ra bà Trương này chính là gậy thần, theo Thượng Hảo Giai dùng tục ngữ mà , chính là Khiêu Đại Thần (là mấy người như pháp sư, cầm cây gậy, hóa trang vẻ mặt tùm lum, nhảy múa cúng tế để kêu gọi hồn phách người chết về hoặc cầu chuyện này chuyện kia). Ở trong thôn có việc gì giả thần giả quỷ giở trò thủ thuật, làm phép đánh lừa mọi người.



      Bà Trương là hàng xóm với bà ngoại Thượng Hảo Giai, những nhà hàng xóm xung quanh đó, chỉ cần trẻ con nhà ai may gặp tai họa , khó khăn , chút bệnh tật, chắc chắn ông bà cụ nhà đó ba chân bốn cẳng cầm tiền chạy đến nhà bà ấy. Mỗi lần Thượng Hảo Giai ngồi xổm ở trước cửa trong hố to, chỉ cần nhìn thấy ông bà cụ nào liều mạng chạy đến nhà bà Trương, trong lòng liền thầm cổ vũ cho ông bà cụ đó cố gắng lên. Có khi, còn có thể bấm giờ ghi chép lại thành từng nhóm người, làm thành bảng biểu. Xem ông bà cụ nào chạy nhanh nhất, sau đó liền lập danh sách bí mật theo thứ bậc, tính để sau này khi về già lấy ra bán lấy tiền dưỡng già. Bây giờ Thượng Hảo Giai nghĩ lại, cảm thấy khi đó rất đáng , rất thông minh, còn hơn cả thần đồng nữa nha.



      Sau khi ông bà cụ kia ra, khẳng định trong tay cầm gói giấy vàng đựng tro do bà Trương đưa cho, hơn nữa còn nhanh chóng về nhà quấy nước lạnh rồi liền cho đứa uống, bình thường trẻ con uống xong hai ba ngày sau, có thể khỏi. Nếu khỏi, bà Trương đến nhà người đó, mặc cái áo choàng lớn màu vàng, giương nanh múa vuốt vung vẩy kiếm gỗ, tiếp đó chạy vòng quanh trong phòng người ta. ngừng chạy lúc liền nhảy hai động tác ballet kinh điển, thỉnh thoảng lại đổi thành điệu nhảy disco già nua, dù sao chỉ cần khi nào bà ấy mặc áo choàng màu vàng vào, liền trở thành nữ hoàng khiêu vũ, gì là làm đươc, có cái gì biết. Nếu bà cụ áo vàng đến nhà nào, nhất định là đến để nhảy múa. Về phần phối nhạc, bà cụ áo vàng tự chuẩn bị, bà ta vừa mở miệng giọng hừ hừ, vừa đến phòng bếp tìm đậu, tìm gạo, tìm bột mì, chỉ trong chốc lát quay lại, tất cả thiếu thứ, vung khắp mặt đất, nhổ ra chút nước bọt, khiến cho Thượng Hảo Giai trốn ở chỗ nhìn lén liền cảm thấy ghê tởm.



      Sau đó Thượng Hảo Giai suy nghĩ, ra hàng ngày bà ấy đều tốn tiền đưa cho mua giúp bà ấy nước trái cây đắt tiền như vậy là vì cầu của công việc, để có thêm nhiều nước bọt a. Tức khắc, Thượng Hảo Giai có đầy khao khát mong mỏi đối với công việc của bà ấy, buổi tối hôm ấy nằm trong chăn liền thầm tự thề với chính mình, sau này khi lớn lên nhất định phải làm bà cụ áo vàng để ngày nào cũng được uống nước trái cây.



      Vì thế, bắt đầu từ tối hôm đó, ngày nào Thượng Hảo Giai đều khom lưng, ngồi xổm trước cửa chính trong hố đất lớn theo dõi bà cụ áo vàng, chỉ cần bà ấy mặc cái áo choàng màu vàng kia ra ngoài, liền nhảy từ dưới hố lên, lén lút theo bà cụ mét tám, cái mông to phía sau luôn vung vẩy mãnh liệt khi bà ấy , tại sao sức khỏe của bà cụ này lại tốt như vậy chứ? chạy theo nhanh cũng kịp, bất luận chạy kiểu gì cũng đuổi theo được



      Từ sau hôm đó ngày nào Thượng Hảo Giai cũng suy nghĩ, mỗi lần theo dõi bà áo vàng, đều thử dùng các phương pháp khác nhau. Ví dụ như, khi bà áo vàng ở trong nhà hàng xóm vừa nhảy vừa hát, hoặc có thể là khi niệm thần chú. Trong lúc đó nghĩ có thể cũng có phép thuật hộ thể, có thể cưỡi mây lướt gió giống như bà ấy vậy! Nhưng mà niệm đến năm sáu lần cũng thể đuổi kịp bà áo vàng được, vì thế, cơ thể sôi sục nôn nóng, quýnh lên, nhanh chóng phi người lên cái "Phốc, phốc". Thượng Hảo Giai nghiêng chân cái, sau khi xoay tròn vòng đủ ba trăm sáu mươi độ trung, liền vững chãi rơi xuống đất.



      Chỗ này vốn là ao cá của nhà Nhị Ma Tử trong thôn, bây giờ là mùa đông, dưới ao cá có nước, ..........



      Đúng vậy, là đầu Thượng Hảo Giai rơi xuống đất trước, rơi xuống cái hố to sâu hơn mét bên cạnh đó!



      Mọi người chú ý, đây là cú ngã lộn đầu xuống đất sau khi xoay tròn ba trăm sáu mươi độ được thực tại chỗ cách vô cùng hoàn hảo đó nha.



      Sau khi Thượng Hảo Giai đứng lộn đầu xuống đất ở trong hố khoảng ba phút, được Tiêu Minh Tuấn phát , kéo về nhà, buổi tối..........



      Ban đêm nguyệt hắc phong cao (trăng vắng sao thưa, gió nổi bốn bề thích hợp để làm chuyện mờ ám, sợ trăng làm lộ bóng, sợ để lại dấu vết), trong nhà họ Thượng



      tràng cười khủng bố làm vang vọng......... khắp cả căn phòng tầng hai, làm cho hai ông bà cụ họ Thượng bị giật mình tỉnh giấc. Hai ông bà cụ mặc xong quần áo, liền nhanh chân chạy về phía phòng của Thượng Hảo Giai. Nhìn thấy ngồi ở giường vừa toét miệng cười, vừa run rẩy toàn thân giống như bị mắc bệnh động kinh vậy, lớp thịt mỡ mặt cũng bị làm cho đung đưa, dù sao nữa cũng rất là khủng bố nha! Ngay sau khi nhìn vẻ mặt rối loạn xộc xệch của , hai ông bà cụ đều bị làm cho sững sờ, vì thế, cơ thể của cả hai ông bà cụ đều bắt đầu run rẩy mãnh liệt, bất kỳ ai nếu sống với đứa trẻ run rẩy như vậy cũng đều bị làm cho sợ hãi! Vì vậy, vài ngày sau đó bị cha mẹ đón về nhà khẩn cấp.



      Sau này, khi Thượng Hảo Giai lớn lên, có hôm trong lúc vô tình bà ngoại nhắc lại chuyện này với , nghe xong liền rất buồn bực!



      Lúc bà ngoại chuyện này với , vẻ mặt sợ hãi, ngay cả mắt cũng nhắm chặt lại! Bà : "Lúc đó, bà cảm thấy hay là cháu đụng vào đồ gì đó sạch rồi, vì thế bà liền gọi điện thoại cho ba mẹ cháu, bảo hai người bọn họ phải trở về ngay ngày hôm sau. Nhưng mà cha cháu bảo bà hãy mang cháu đến bệnh viện khám trước , sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau bà liền mang cháu đến bệnh viện"



      Thực ra Thượng Hảo Giai muốn nghe nữa, nhưng mà bà về chuyện này rất là hăng hái sôi nổi, lại thể ngăn cản bà, : "vậy tốt rồi, bác sĩ sao ạ?"



      Bà ngoại nghe xong, hết sức kích động lập tức đứng lên, dùng ánh mắt vô cùng độc ác nhìn , giống như Thượng Hảo Giai thiếu tiền bà vậy! Hướng về phía lớn tiếng gào thét: " cái gì chứ? Cũng chỉ vì tên bác sĩ chết tiệt kia! Nếu như vậy, Bà có thể để cho cha cháu đón cháu về nhà sao? Nếu bây giờ bà có thể gặp lại được tên bác sĩ chết tiệt kia, nhất định bà đánh gãy chân ! Bà hỏi là cháu bị bệnh gì, thế nhưng tên bác sĩ đó lại với bà là biết. Cháu xem, đấy mà là bác sĩ sao?" dáng vẻ bà ngoại giống như Võ Tắc Thiên, hung hăng trừng mắt nhìn , làm sợ tới mức gật đầu lia lịa, đoán chừng nếu người khác nhìn thấy, chắc chắc nghĩ rằng có thể gật đầu lên xuống với tốc độ cao như vậy, là vì dùng loại thuốc kích thích nào đó rồi.



      Thượng Hảo Giai gật đầu lên xuống nhanh như vậy thực làm cho có cảm giác chịu được, lập tức vì mất thăng bằng mà ngã xuống đất, vì thế vội vã sang chuyện khác, : "Bác sĩ đó là người khoa nào, tại sao bà tố cáo chứ? Rất có trách nhiệm nha" xong, vì để diễn cho giống như , còn dùng sức đập mạnh xuống bàn cái, đập bộp bộp bộp. đập cả ấm trà thủy tinh mà bà ngoại thích nhất văng xuống đất, bị bà ngoại đánh cho trận dữ dội để trả lại, giải thoát cho bàn tay trái sưng đỏ cùng cái đầu đong đưa lên xuống muốn choáng váng của . Ngay lúc nhe răng nhếch miệng vì đau, bà ngoại câu đủ để cho nhớ cả đời



      Bà ngoại vô cùng bình tĩnh với : "Bà dẫn cháu đến khám là, ở, khoa, thần, kinh"



      Thượng Hảo Giai bất động đến mức nửa ngày mới từ từ tỉnh lại, sau đó lại rất kích động mà lớn tiếng với bà ngoại : "Mẹ kiếp, ra cái người hai mươi năm trước ở trong bụng con của bà vất vả cố gắng nhảy ra, ở trong lòng bà lại là con bé bệnh thần kinh cười ngây ngô sao?" Sau khi bị bà đánh lần thứ hai, Thượng Hảo Giai dùng chính bàn tay bé bị sưng đỏ ôm lấy khuôn mặt nhắn cũng bị sưng lên của mình, vẻ mặt õng ẹo mỉm cười với bà ngoại : "Bà ngoại, vậy bà xử lý thế nào?"



      Đầu tiên là bà ngoại cười tràng to, sau đó thần bí với : "Bà cầm ba trăm đồng đến tìm bà Trương, bà ấy bệnh này của cháu là do những thứ đồ vật bẩn thỉu tác oai tác quái. cháu phải chuyển chỗ ở, nên bà bảo cha mẹ cháu nhanh chóng đón cháu về. Ai ngờ, ngày đó cháu vừa , đứa Tuấn Tuấn kia cũng như gặp tà, sống chết đòi trở về. Đứa ngoan như vậy, mà thiếu chút nữa làm bà và bà Tiêu bị dọa chết mất" Thượng Hảo Giai mở to hai mắt nhìn bà ngoại , trong lòng suy đoán chắc mình phải là cháu ruột của bà ngoại. Sau khi quan sát suy nghĩ xong lượt đánh dữ dội lần thứ ba rơi xuống, tuyên cáo kết thúc



      Tuổi thơ của Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn cứ như vậy kết thúc



      Nhưng mà về sau, bà ngoại tốt của Thượng Hảo Giai với Thượng Hảo Giai rằng, ngay chiều hôm và Tiêu Minh Tuấn bị đón về nhà, đội thi công đến đào cái hố kia, trong đó có ông giáo sư mặc chiếc áo đặc biệt xa hoa, sau khi thấy cái hố bị đào làm cho càng sâu thêm, sợ tới mức từ đầu đến chân đều run rẩy giống như mặc bệnh động kinh vậy. Nhưng mà, bà ngoại Thượng Hảo Giai , mức độ run rẩy của ông giáo sư kia quá cao, nhìn bệnh trạng giống như là lên cơn động kinh, ra giống như là giẫm lên công tắc điện đúng hơn, cũng có khả năng là bị ma quỷ nhập vào người. Sau đó vị giáo sư kia vừa đắc chí vừa giơ ngón tay lên chỉ xuống cái hố, dùng giọng vô cùng sợ hãi lắp ba lắp bắp với những người công nhân trong đội thi công: "Mau.....mau......mau..... Báo cáo lên cấp , Có.... có.....có...... có khả năng có .... có..... động đất"



      Thượng Hảo Giai nhớ lại lúc học tiểu học, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, lớn tiếng với Tiêu Minh Tuấn: "Tuổi thơ của tôi rất đẹp nha. tuổi thơ đẹp a........" Tiêu Minh Tuấn đặc biệt tình cảm nhìn , chờ xong càng tình cảm hơn hung hăng đạp cước về phía cái mông của , xong phẩy tay áo bỏ ............



      Trong những năm tháng hạnh phúc như vậy, gấp gáp, vội vã, hai người dắt tay nhau qua những năm tháng trong sáng ngây thơ hồn nhiên. Nên cảm ơn, nhất định phải cảm ơn, bởi vì trong kiếp này bọn họ có may mắn được tay trong tay với người mình thương.



      Dù sao cũng tu trăm năm mới được chở cùng thuyền, tu ngàn năm mới được ngủ cùng gối. Dùng lời của vị nhân sĩ thời xưa mà , chừng Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn có duyên nợ từ kiếp trước cũng nên, nhìn tôi, tôi nhìn , e lệ ngoảnh đầu lại ngắm nhìn chút.........

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Miếng bánh tình



      Trong nháy mắt, hai bạn học tới trung học.........



      Tuy rằng Thượng Hảo Giai hơn Tiêu Minh Tuấn hai tuổi, nhưng vẫn vô cùng dũng mãnh cùng với Tiêu Minh Tuấn bước vào cánh cổng trường tiểu học, tiếp đó là trung học cơ sở.



      Trường trung học cơ sở hai người học có chút đặc biệt, là trường hợp tác với trường Hà Nam, theo cách của Thượng Hảo Giai . Kỳ Hà Nam là trường học giống như những trường trung học phổ thông khác, cần thi được lên thẳng, nên áp lực so với các trường khác cũng ít hơn nhiều. trắng ra là, hơn nhà trẻ chút, lệ phí thu cao hơn nửa so với các trường khác, mẹ Thượng Hảo Giai nghĩ rằng, dù sao đứa này từ biểu thể có khả năng học tập tốt được, căn bản là có hi vọng thi đỗ trung học phổ thông, cho nên, Thượng Hảo Giai



      Mẹ cảm thấy, dù sao cũng phải nhờ vả người ta, chi bằng trực tiếp nhờ lần thôi. Vì vậy, Thượng Hảo Giai liền trải qua sáu năm..... ở trong nhà trẻ nội trú, mà Tiêu Minh Tuấn cũng bị Thượng Hảo Giai làm cho liên lụy khóc ra nước mắt mà cùng nhau bước vào nhà trẻ này



      Thượng Hảo Giai thích học tập, các giáo viên trong trường học đều nhanh chóng bị hành hạ đến chết. Sau này, lại tự mình phân tích, nghi ngờ tật xấu duy nhất kia của là do di truyền huyết thống tốt đẹp của gia đình tạo thành, mẹ lại phân tích là do hồi còn béo quá, nên mới làm cho chỉ số thông minh của ........ tóm lại, là do chính bản thân có tư chất về phương diện này, căn bản có liên quan gì đến gia đình. xong, cha mẹ Thượng Hảo Giai đều nhớ trong trường học năm đó có người oai phong cõi, đứng đầu trong trường học, khiến cho tôi tấm tắc khen ngợi, đây thự là gen di truyền tốt nha.



      Thượng Hảo Giai hồi tưởng lại chứng chán học



      Khi học, các bạn khác đều vô cùng yên lặng chăm chú lắng nghe giảng bài, còn nếu phải là chuyện đến thất thần, lại nghịch ngợm gây , nếu có người cổ vũ, liền lấy ra bọc đựng rất nhiều kẹo ăn vặt được bà ngoại chuẩn bị sẵn cho, sau đó bày ra khắp bàn, rồi lại cầm món đồ chơi xúc xắc của , để quyết định nên ăn cái gì trước. Nếu có thầy giáo nào tịch thu đồ ăn vặt của , bạn học Thượng Hảo Giai vô cùng nể mặt mà dùng đôi tay bé kia nắm chắc lấy đồ ăn vặt, ngẩng mặt trợn to đôi mắt trong veo như nước ra vẻ tội nghiệp chớp chớp mắt mấy cái rồi khóc nhìn về phía thầy giáo. Nếu thầy giáo vẫn ý chí sắt đá mà cầm , khuôn mặt nhắn kia của Thượng Hảo Giai lập tức thay đổi, vẻ mặt hiểm tà ác liền hoa hoa lệ lệ xuất . Tiếp đó hai phút sau, bạn học Thượng Hảo Giai nhìn thầy giáo đứng bục giảng với đôi mắt hình viên đạn, sau đó, bắt đầu, ca hát



      Thông thường ôn ôn nhu nhu hát, mà rướn cổ lên, lượng lớn bao nhiêu liền phát ra bấy nhiêu, bình thường các bài hát lựa chọn bài nào cũng đều có phong cách dã thú, có vẻ tương đối phù hợp với bầu khí lúc đó, ví dụ như:



      "Bánh bao lớn.~~ dám to gan về phía trước ~~ gào thét~~~~~ về phía trước ~~~ gào thét, gào thét......"



      " vui vẻ sao? Tôi vui vẻ...... gào thét, gào thét, gào thét ~~~ Bởi vì cướp đồ ăn vặt là bánh bao lớn của tôi. Nếu như muốn giải oan cho tôi ~ liền vỗ vỗ tay ~ gào thét, gào thét, gào thét ~~ "



      "Tôi là cái bánh bao lớn, vừa thơm vừa ngọt lại vừa ngon"



      Sau đó, người thầy giáo bị Thượng Hảo Giai gọi là bánh bao lớn rốt cục cũng thỏa hiệp, từ giờ bao giờ thèm quan tâm tới đồ ăn vặt Thượng Hảo Giai mang học nữa. Vì sao ư? Bởi vì bạn học Thượng Hảo Giai bắt đầu phát dùng ca hát cũng được tốt lắm, thể khiến cho thầy giáo thỏa hiệp lúc đó, lại có chút thương tâm, có chút khổ sở như vậy. Vì thế, bạn học Thượng Hảo Giai quyết định, là dùng tục ngữ, hiểu người tri kỷ, đánh đâu thắng đó.



      Cho nên bắt đầu quan sát giáo viên chủ nhiệm, thầy giáo này tên đầy đủ là Lý Xoa Xoa, mọi người trong trường đều thích gọi thầy ấy là thầy giáo Lý. Thầy giáo Lý này mặt tròn như quả trứng, có hơi hơi mập chút, nước da trắng sáng, khuôn mặt mầu mỡ phì nhiêu bóng loáng , nhất là lúc giảng bài, thời tiết nắng nóng, khuôn mặt vốn phì nhiêu bóng loáng kia liền bắt đầu chảy ra rất nhiều mỡ, thực ra là mồ hôi, nhưng ở trong con mắt chính là mỡ. Cho nên Thượng Hảo Giai càng thích gọi thầy ấy là bánh bao lớn hoặc là bánh ngọt lớn, hay là pho mát lớn, hoặc gọi là bánh mỡ lợn vân..... vân. loạt các biệt hiệu........



      Thầy giáo Lý này thích giáo Tiểu Nguyệt trong trường, giáo Tiểu Nguyệt là người con dịu dàng, hòa nhã, đáng , thuần khiết...



      Trong trường còn có giáo, là người Nhật Bản, có biệt danh gọi là Bất Cụ, mỗi ngày đều thích bắt nạt Tiểu Nguyệt, Thượng Hảo Giai thực rất thích Tiểu Nguyệt, cho nên luôn thích tìm đến Bất Cụ, lén trả lại giáo Bất Cụ nổi tiếng cái tên, gọi là Hộ Thư Bảo, nghe Hộ Thư Bảo rất thích cá tịch, ngày nào cũng ngồi xổm trước bồn tắm lớn tìm các đối tượng, để tiến hành "Lai giống"



      ngày, biết bánh bao lớn bị làm sao, tự nhiên chạy đến chỗ Bất Cụ đúng lúc ấy định tiến hành lai giống, rót nước bưng trà, ra là muốn hối lộ để Bất Cụ chuyển sang ngồi chỗ khác, để nhường chỗ cho Tiểu Nguyệt và bánh bao lớn ngồi cùng với nhau. Nhưng mà, ngược lại Bất Cụ có nhường lại chỗ ngồi, mà lại giống như bắt đầu có tình ý thương nhớ nhung với bánh bao lớn



      Chỗ này, tôi chủ yếu là muốn miêu tả sơ qua Bất Cụ chút, Thượng Hảo Giai vẫn cảm thấy Bất Cụ thực nhân vật rất vĩ đại, bởi vì ấy có tính cách như loài cỏ, còn có thể ra gặp người. Việc này khiến Thượng Hảo Giai kinh ngạc về can đảm của Bất Cụ, cũng rất kính nể dung khí và tự tin của Bất Cụ. vĩ đại của Bất Cụ chính là nằm ở mắt và mông, cái mông rất to, lợi hại, rất lợi hại, nhìn liền có sức, nhìn liền rất mạnh. Đôi mắt kia lớn giống con cá vàng bình thường.



      Có lúc, Thượng Hảo Giai thình lình đụng phải ấy ở giữa đường, cũng sợ tới mức thét lên 1 tiếng, sau đó ngã nhào cái nằm nhoài mặt đất, dùng ánh mắt vô cùng đề phòng nhìn ta, : “ giáo Bất Cụ, … khỏe.” Đây chính là giáo Bất Cụ của chúng ta, đây chính là giáo Bất Cụ chúng ta tôn trọng, đây chính là Bất Cụ hù dọa ông lớn (đại lão gia) trắng mập của bánh bao lớn ba năm, khiến ông ta sợ tới mức từ chức chạy mất…



      Sau này, Thượng Hảo Giai thấy Bất Cụ bưng trà rót nước cho bánh bao lớn vô số lần, người bạn mắt to tên là Thủ Sáo (bao tay) của trở về lớp, tiến hành miêu tả cực kỳ tỉ mỉ lại cho bạn học - nữ vương nhiều chuyện - Tiếu Cẩm. ra so miêu tả này với thói đời hôm nay, người trong cuộc cũng cần sợ, nhưng phải có cổ nhân … (Danh nhân hay là cổ nhân nhỉ? Quên mất rồi, đừng bới móc, tôi là nữ lưu manh.) là: lời đồn giết chết người đó mà.



      Vì thế, ở trong lớp, bạn học Thượng Hảo Giai bắt đầu viết lời, soạn nhạc, bắt đầu tiến vào con đường của giới ca sĩ, mọi người đều mạnh mẽ tự phát huy trí tưởng tượng của bản thân, sau đó, Thượng Hảo Giai bắt đầu rướn cổ hát, hát chính xác là như thế này:



      "Bánh bao lớn và Bất Cụ Nhật Bản kia là người nhà, hai người bọn họ vĩnh viễn chia lìa cách xa, hai người bọn họ oanh oanh liệt liệt nhau, hai người bọn họ chính là cặp cá vàng xứng đôi, mọi người nên phận biệt đối xử với họ, hai người bọn họ phải là người.........."



      Vì vậy, cuối cùng cuộc chiến tranh này cũng kết thúc, kết thúc cách oanh oanh liệt liệt, kết thúc này Thượng Hảo Giai cực kỳ buồn bực, bởi vì, cảm thấy, nếu bánh bao lớn kia muốn tịch thu đồ ăn vặt của , sao lúc này lại muốn lập tức lên trung học cơ chứ? Bánh bao lớn này thực là hư hỏng bừa bãi.........



      Nhưng bây giờ nghĩ lại, ngược lại Thượng Hảo Giai rất muốn cảm ơn bánh bao lớn và Bất Cụ, vì sao ư? Bởi vì nếu phải kẻ tiện nhân Phú Lệ luôn coi thường Thượng Hảo Giai, Thượng Hảo Giai cũng thể lợi dụng cơ hội đến chỗ Tiêu Minh Tuấn để cướp bóc.



      Chuyện này lại là câu chuyện cũ, để, tôi cho tất cả mọi người nghe....



      Đầu tiên, giới thiệu nhân vật, Phú Lệ, Phú Lệ là ai ư? Phú Lệ chính là Phú Lệ, tôi nhầm rồi....... Phú Lệ là bánh bích quy, bánh bích quy Phú Lệ. Nhưng mà Phú Lệ ở đây phải là bánh bích quy, Phú Lệ là cái gì, Phú Lệ là giáo viên tiếng , là giáo tiếng thích ăn đậu hũ của Tiêu Minh Tuấn, giáo tiếng nữ thích phân cao thấp với mỹ nữ Thượng Hảo Giai. giáo tiếng đeo mắt kính, chòm râu dài, nhìn giống như con khỉ đầu chó lớn. Thượng Hảo Giai khao khát chọc vào hai mắt ta, cấu ta mười lần, nhéo vào đầu ngực ta, đạp ta cái, đúng, phải là giẫm đạp người đàn bà bại hoại đó.......



      Vì sao Thượng Hảo Giai hận ta như vậy ư? Đây cũng là câu chuyện xưa.......



      Ngày đó, trời cao nắng đẹp, ve sầu kêu râm ran, gấu chó vui sướng.



      Trong trường học Hà Nam, đúng, là trong lớp sơ trung của trường học Hà Nam, Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn đều ngồi nghe giảng, hai người ngồi cùng bàn, từ đó nhiều người bắt đầu về câu chuyện tình từ đến khi trưởng thành của hai người bọn họ



      Phú Lệ nhìn hai người bọn họ phát ra loại ánh mắt vô cùng vô cùng chuyên tâm, đây tuyệt đối là học trò giỏi có đôi mắt tốt. Cho nên, Phú Lệ tin, Phú Lệ cảm thấy hai đứa này là học trò ngoan, sau đó đến bên cạnh hai người, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phú Lệ nổi giận. Lửa giận kia vọt cao ba mét, vô cùng cao a. Bởi vì theo cảm nhận của về hai đứa này, Tiêu Minh Tuấn, đứa trẻ năm tuổi này là học trò giỏi của trường, thành tích khoa học tự nhiên của toàn trường nếu có đứa này, chắc xong đời luôn. Thượng Hảo Giai, đứa nghịch ngợm thích gây này làm được, nhưng mỗi khi có trường học nước ngoài đến trường giao lưu nếu như có đứa trẻ này biểu diễn tiết mục tiếp đón, cũng xong đời luôn.



      Vì thế, hai đứa bàn đọc sách trong lớp học, mỗi người cầm con rùa , đầu mỗi con rùa đều dán tờ giấy tắng, viết cái gì ư? Tiêu Minh Tuấn viết mặt giấy là cha Thượng Hảo Giai, Thượng Hảo Giai viết mặt giấy là mẹ Tiêu Minh Tuấn, hình như là chơi đùa rùa



      giáo Phú Lệ cực kỳ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. ta nhìn Tiêu Minh Tuấn và Thượng Hảo Giai hận thể miếng mà xơi tái hai người luôn. Nhưng mà, Phú Lệ ta là người trọng sắc khinh bạn, thích Tiêu Minh Tuấn, ta bỏ qua mắng Tiêu Minh Tuấn. Vì thế, ta liền mắng Thượng Hảo Giai, ta : Ngày nào em cũng muộn như vậy, em cẩn thận biến thành béo mập, biến thành người quái dị. Em xem cái bàn đọc sách này xem, có bao nhiêu đồ ăn, em định nuôi ruồi nhặng sao? Thượng Hảo Giai cảm thấy, giáo này ràng là ghen tị, là ghen tị ràng, tuyệt đối là ghen tị. Người ta là sông nước chảy, ta lại là cóc hôn môi, vì cái gì với cái gì a. Vấn đề rùa này, làm thế nào lại sang ruồi nhặng chứ? hổ là giáo a.......



      Kỳ thực, thực ra cái này cũng có gì là đúng? Nhưng mà, bạn phải biết rằng, biết Phú Lệ này suy nghĩ gì mà vội vàng ra cửa, vì sao lại vậy, ra là cho Bất Cụ chủ nhiệm nổi tiếng hung dữ biết. ... Thượng Hảo Giai thể thừa nhận, sợ ai hết, nhưng mà đối với Bất Cụ, rất sợ.



      Nhìn vào gương nửa tiếng, Thượng Hảo Giai lệ rơi đầy mặt ra khỏi phòng làm việc của ta, tự với mình, phải trả thù Phú Lệ, phải trả thù Tiêu Minh Tuấn, rất tức giận, vì sao lại phải là chứ? Vì sao Tiêu Minh Tuấn nhìn mình cười có chút hả hê khi thấy người gặp họa chứ? Vì sao chứ? Vì sao bản thân mình nhình được liền lên chà đạp Tiêu Minh Tuấn chứ? Vì sao? Rốt cục là vì sao? cũng biết vì sao....



      Ngày hôm sau, trong giờ học của Phú Lệ, Thượng Hảo Giai mua thùng rất lớn bánh bích quy Phú Lệ, tiến hành phân chia cho mọi người, Tiểu Cầm và Thủ Sáo liền cầm ăn rất vui vẻ, vẻ mặt Phú Lệ đầy hắc tuyến. Ngay lúc Phú Lệ về phía Thượng Hảo Giai, toàn thân Thượng Hảo Giai cứng ngắc đứng lên nhìn ta, chuẩn bị ngênh chiến, hôn nay cùng nhau liều mạng nha, làm cho phải nhìn Bất Cụ đến nửa tiếng. Liều mạng, nhất định phải liều mạng.



      Ngay lúc Phú Lệ đến bên cạnh Thượng Hảo Giai, ngay lập tức Tiêu Minh Tuấn đột nhiên dùng miệng bánh bích quy hướng về phía Thượng Hảo Giai.....



      Vì thế, Phú Lệ chỉ nhìn thấy Tiêu Minh Tuấn hôn Thượng Hảo Giai......



      Cuối cùng, Tiêu Minh Tuấn ở trong phòng làm việc cũ ngây người hai phút, hoa đào đầy mặt ra...



      Chuyện này, dùng khúc hát mà , phải là: Nụ hôn đầu tiên của tôi và giải quyết được gì, miếng bánh bích quy giải quyết được gì...



      Đây phải là câu chuyện cũ...



      Sau này, theo lời Tiêu Minh Tuấn mà , tình là vĩ đại, phải là hèn mọn. Vì thế, vì tình của hai người bọn họ, ở tuổi đó, ở trước đêm sắp bước vào trung học, làm ra chuyện như vậy, đều là vì , cỡ nào cỡ nào vĩ đại vĩ đại a



      Tiện thể rằng giữa chừng chưa từng thấy Phú Lệ, trong giờ học thứ hai của ta, Thượng Hảo Giai cầm rất nhiều túi vào trong lớp, mời mọi người ăn... dáng vẻ Tiểu Cầm và Thủ Sáo ăn vẫn vui vẻ nhất...
      cô gái bạch dương, fujjkomal thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Tất cả những trào lưu đều là mây trôi

      Thời gian lại nhanh chóng trôi qua, hai người học đến cấp ba....

      Thượng Hảo Giai thực hiểu, vì sao cả hai người đều học trong cùng lớp học? Vì sao và Tiêu Minh Tuấn lại bị đối xử khác nhau đến vậy? Vì sao vừa mới lên cấp ba liền được làm phó chủ tịch hội học sinh? Vì sao? Cái người chủ tịch hội học sinh đẹp trai như vậy, vì sao thể cho làm phó chủ tịch chứ? Cho dù có khóc lóc cũng vô dụng, rốt cuộc tại sao lại như vậy chứ?

      Cả hai người cùng học chung lớp, còn phải đánh nhau vì , còn phải kiềm chế vu oan giá họa của , còn phải đảm đương xì căng đan của bạn , tất cả những điều này cho thấy đây ràng là vụ kinh doanh lỗ vốn, vì sao chứ? Tất cả những chuyện này là do đâu?

      Tên súc sinh Tiêu Minh Tuấn này vừa mới vào lớp liền được làm lớp trưởng, Thượng Hảo Giai hết sức nghi ngờ giáo chủ nhiệm lớp có phải là người chuyên bầu chức vụ theo chiều cao hay ? Vì sao cho làm lớp trưởng, lại cố tình cho làm cái việc mà mỗi ngày đều phải cầm chiếc hộp sắt thu để học phí các bậc phụ huynh đóng, thực muốn khóc. Như thế này còn có thể có người theo đuổi sao? A? Ngày hôm nay mặc tạp dề, cầm cái cặp lồng cơm, liền từ như hoa như ngọc biến thành bà già hoa tàn ít bướm? Cuộc sống của tại sao lại đáng buồn như vậy, đáng buồn nha. Làm sao lại xui xẻo như vậy chứ

      Tên súc sinh Tiêu Minh Tuấn này biết từ lúc nào được đám con háo sắc ở trong lớp này biến thành trai đẹp cao cấp a, ngày nào đám con háo sắc này cũng trang điểm giống như hoa hồ điệp, vây quanh Tiêu Minh Tuấn chứ. Còn nhìn Thượng Hảo Giai bằng đủ loại ánh mắt hâm mộ có, ghen tỵ có, oán hận cũng có.

      Nhưng mà có việc, khiến Thượng Hảo Giai vô cùng sung sướng

      Đó chính là câu chuyện về cái áo ngực màu trắng, trong lớp có con ngốc tên là Hàn Dao rất thích Tiêu Minh Tuấn. Đây là câu chuyện xưa gồm hai nhân vật chính, mà Thượng Hảo Giai cũng biết vì sao, cũng biến thành nhân vật chính trong câu truyện xưa đó.

      Hàn Dao này là người rất thú vị, dáng vẻ có cá tính, suy nghĩ cũng có cá tính, cả bên trong lẫn bên ngoài đều có cá tính, tất cả đều có cá tính riêng. Thượng Hảo Giai , Khi đó cả mẹ của cũng có theo trào lưu, nếu có, ở trước mặt Hàn Dao - nhân vật đầu trào lưu thời đại mới này, cũng chỉ là mây trôi, mây trôi (ý chỉ ko đáng kể)!!! ... Hiểu ? bất kỳ việc gì khác về Hàn Dao, chỉ về những chuyện nhặt đáng kể của ấy, đều khiến cho tất cả mọi người vô cùng kính nể, sợ hãi, cũng có thể đánh chết người.

      Ví dụ thứ nhất:

      Các bạn từng thấy ai dùng da trâu gân bò làm dây buộc tóc chưa? Đúng vậy, bạn có nghe nhầm, trong những năm của thập niên chín mươi từng phổ biến cái loại trào lưu buộc sách vở bằng da trâu gân bò màu vàng. Các bạn có thể ? Các bạn thể, Hàn Dao có thể.

      Ví dụ thứ hai:

      Các bạn từng thấy ai khi học hất đầu cái liền có thể làm cho chiếc bàn phía sau lưng bám đầy da đầu chưa? Các bạn có thể ? Các bạn thể, Hàn Dao có thể

      Ví dụ thứ hai:

      Các bạn từng thấy ai khi học, dùng nước khoáng đóng chai giả là bia vừa uống vừa ngâm thơ, nhưng khi bị thầy giáo bắt, lại có thể với thầy giáo đó ràng là trái lê chưa? Các bạn có thể ? Các bạn thể, Hàn Dao có thể

      Có thể trong giữa các biệt hiệu của các bạn trong lớp đặt cho, Dao ngốc chính là biệt hiệu tốt nhất của Hàn Dao

      Mỗi ngày vào tiết học đầu tiên ở trong lớp Hàn Dao ngốc đều quay mặt về phía sau, bày ra tư thế thướt tha õng ẹo trước mặt Tiêu Minh Tuấn và Thượng Hảo Giai ngồi phía sau lưng ta. Sau đó liếc mắt đưa tình với Tiêu Minh Tuấn với tần số nháy mắt ước chừng dưới trăm lần phút, lúc cao hứng ta còn có thể thuần thục để lộ ra bộ ngực đàn ông kia, làm ra vẻ vô ý tạo mọi cơ hôi cho Tiêu Minh Tuấn nhìn hai núi , mượn hành động này để đạt mục đích quyến rũ Tiêu Minh Tuấn đẹp trai, mỗi ngày lần, bất chấp mưa gió

      Thượng Hảo Giai rất cao hứng, vui vẻ mỗi ngày đơi đến khi nhìn thấy diễn viên chính giải Oscar Hàn Dao trong chuyên mục phim ngắn giáo dục dành cho người lớn, là có thể nhìn thấy vẻ mặt nhàm chán kia của Tiêu Minh Tuấn, vô cùng vui vẻ sung sướng, đó là vẻ mặt tím xanh, đó là ánh mắt ứ máu, đó là ngừng nuốt xuống nước miếng, đúng, phải là nước chua, giống như khi ăn bánh vậy, tất cả đều khiến cho rất vui vẻ vô cùng vui vẻ. Trong lúc đó, trong lòng liền lén lút, vui sướng khi có người gặp họa thầm, ai bảo coi thương tôi, đó là báo ứng, báo ứng. Ghê tởm chết người, ghê tởm chết người. Đáng đời a - nhân tiện đối với cách nháy hai mắt trắng dã của Hàn Dao ngồi hàng ghế trước, , Thượng Hảo Giai thực chán ghét cái người cỡ A mà cứ giả bộ cỡ B

      Nhưng mà, Thượng Hảo Giai cũng có chút mất hứng, đó chính là Tiêu Minh Tuấn vừa nuốt nước bọt, vừa nhìn chằm chằm người ngồi cùng bàn với . Mỗi lần sau đó, tuy rằng bên ngoài Thượng Hảo Giai đặc biệt đê tiện vô sỉ vui sướng hả hê khi thấy Tiêu Minh Tuấn gặp họa, nhe răng nhếch miệng cười, thế nhưng ra lại đỏ mặt, tim trở nên đập rất nhanh. Thượng Hảo Giai liền liều mạng lén lút tự với chính mình, thí chủ, sắc tức là , tức là sắc a.

      Đối với cảnh Hàn Dao lộ ra hai mảnh này nọ, coi như thấy gì; dùng lời của , cho dùng ta làm như thế nào ? cỡ A bằng phẳng bé kia của bản thân làm sao có thể so sánh với cỡ D ba đào mãnh liệt của Tôn Tử, là buồn cười. Quá non, quá non...

      Ngày hôm đó, biết là Tiêu Minh Tuấn bị cách quyến dũ sai lầm này nọ từ xưa tới nay của Hàn Dao, mà dạ dày buổi sáng hôm đó liền bắt đầu được thoải mái, mặc dù ngoài miệng Thượng Hảo Giai , nhưng trong lòng thực vô cùng lo lắng

      Lúc này, Hàn Dao cực độ vô sỉ như mọi khi bất chấp mưa gió quay đầu lại quyến rũ Tiêu Minh Tuấn. Vốn dĩ trong lòng Thượng Hảo Giai ấm ức ngột ngạt, vừa nhìn thấy Hàn Dao như vậy, liền tức giận, đến mức cả người bắt đầu run run. cau mày nhìn về phía Hàn Dao, bực mình : "Hàn Dao, cậu có thể đem chiếc áo ngực trắng kia của cậu thay được ? Ngày nào cũng mặc cái này, mặc đến mức biến thành màu đen, cậu có thấy ghê tởm ? Tớ cũng nhìn đến phát ngấy lên rồi, còn nữa của cậu chỉ cỡ A thôi, độn cái gì mà độn chứ? Cho dù làm thế nào nữa, cho dù cậu độn đến nổ tung nữa, cậu cũng chỉ là cỡ A thôi, cậu đừng có bắt chước theo chúng tớ mặc cỡ B" Tiêu Minh Tuấn nghe xong, nhất thời nhịn được, nôn ra

      Thượng Hảo Giai vừa đặt tay lên lưng Tiêu Minh Tuấn vì khẽ vuốt khí xuôi, vừa chỉ tay vào Hàn Dao hung hăng : "Con mẹ nó tất cả là vì cậu, cậu về nhà thay ngay cái áo màu trắng bị cậu mặc đến mức biến thành màu đen kia ra nhanh lên. Đừng có ngày nào cũng nghiêng ngả uốn éo làm người ta phát ngấy lên, con mẹ nó cẩn thận tớ đánh cho trận đấy"

      Sắc mặt Tiêu Minh Tuấn trắng bệch, tội nghiệp ghé vào trong lòng Thượng Hảo Giai, giọng than thở: " thực chịu nổi cái áo trắng kia của ta"

      Trong văn phòng, thầy giáo dẫn theo Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn về hướng phòng học, thầy chủ nhiệm trước giọng với Thượng Hảo Giai: "Giai Giai à, em được phép như vậy, suốt ngày gây chuyện rắc rối như vậy, cẩn thận bị đuổi học đó, biết ?"

      Hai tuần sau, Thượng Hảo Giai lại đánh nhau. Nghe là từ sau lần đó, Hàn Dao thường xuyên vô cùng biến thái chạy đến phòng thay đồ của con , lợi dụng lúc Thượng Hảo Giai thay quần áo liền ở phía sau nghiên cứu xem thường hay thích mặc áo lót màu gì....

      Trong văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, Thượng Hảo Giai đứng trước bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm nghe giáo huấn, ngồi đối diện với giáo viên chủ nhiệm sắp xếp lại tài liệu là phó chủ tịch hội học sinh - Tiêu Minh Tuấn.

      Giáo viên chủ nhiệm đọc xong bản kiểm điểm của Thượng Hảo Giai, cười : " Thượng Hảo Giai à, em lợi hai. Kéo bè kéo lũ đánh nhau lại có thể thành cùng nhau toilet, em tài tình" xong, đột nhiên đứng dậy đập mạnh xuống bàn nhìn Thượng Hảo Giai lớn tiếng quát: "Bốn mươi người cùng nhau toilet, em cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngốc sao? Thượng Hảo Giai à, thầy van cầu em, em đến toilet nữ trường mình đếm xem, ở đâu có bốn mươi cái hố chứ..."

      Hai tuần sau, trong văn phòng của thầy giáo chủ nhiệm, cảnh tượng lại giống như ...

      Thầy giáo chủ nhiệm đọc xong bản kiểm điểm của Thượng Hảo Giai, cười : "Thượng Hảo Giai à - em tài tình. Em cho tôi biết, rốt cuộc là em suy nghĩ thế nào ? Bản kiểm điểm có thể viết thành như thế này, em quả thực quá lợi hại, em có đủ tư cách để ghi lại chút lên bảng cá biệt gây của trường mình rồi đó" xong, đột nhiên đứng dậy đập mạnh bàn lớn tiếng quát Thượng Hảo Giai: "Em phải là muốn làm tôi điên lên đó chứ. Em coi lãnh đạo trường học là cái gì? Em nhìn cái em viết xem, xem cái em viết là cái gì? Hả?" Tiếp đó run run cầm lấy bản biểm điểm của Thượng Hảo Giai, với Tiêu Minh Tuấn: "Đây, Minh Tuấn, thầy đọc to cho em nghe, nghe để thấy Thượng Hảo Giai của chúng ta có tài văn chương như thế nào" Tiêu Minh Tuấn ngẩng đầu nhìn thầy giáo chủ nhiệm, đứng lên vừa gật đầu vừa cười xấu xa.

      Mặc dù thầy giáo chủ nhiệm run rẩy vô cùng kịch liệt, nhưng giọng đọc lại vô cùng chắc chắn: “Hôm nay tôi cùng với bạn lớp nào đó, còn có bạn lớp nào đó, nào đó, nào đó và nào đó ở sau trường học tạo ra chiến trường ở sau trường học, mở ngoặc, chính là ở cửa nhà vệ sinh, đóng ngoặc xong liền tiến hành giáo dục thân thể với bạn lớp nào đó. Ngay lập tức, bạn lớp nào đó với bạn lớp bị chúng tôi giáo dục nằm dưới đất, ngẩng đầu, le lưỡi, ‘Đứa trẻ ngoan, tôi là cua đồng’ Lúc ấy trong lòng tôi thầm nghĩ, còn nhớ trong môn sinh học, thầy giáo cho chúng tôi biết cấu tạo cơ thể của nam sinh và nữ sinh là.... lược bỏ rất nhiều câu có hại đằng sau... Sau đó tôi mới biết, ra có, vì thế liền....." Đọc xong, thầy chủ nhiệm với Thượng Hảo Giai: "Thượng Hảo Giai à, thầy van cầu em, Ngày mai lúc em đến gặp hiệu trưởng em cứ vui vẻ thẳng thắn cho ông ấy biết, Thượng Hảo Giai tôi muốn làm cho tất cả các thầy giáo của ông tức chết, được ?..."

      Lại hau tuần sau đó, cảnh tượng giống lại lại như ...

      Thầy giáo chủ nhiệm đọc xong bản kiểm điểm của Thượng Hảo Giai, vẫn nở nụ cười như cũ, nhưng lần này là cười to, cười đến mức điên cuồng, : "Thượng Hảo Giai à, em là kỳ tích nha. Em có thể cho thầy biết, rốt cục em làm như thế nào mà có thể tu luyện khả năng viết bản kiểm điểm đến mức này ?Em quả thực rất lợi hại, đúng, phải là em quả thực là thần tiên, là kỳ tích. Thầy có thể coi em như là nhân vật, thực nhân vật của cả thế giới. So với siêu nhân, áo chống đại, dị nhân chắc chắn em đều lợi hại hơn" xong, lệ rơi đầy mặt : "Em có thể cho tôi biết, là do tôi phạm phải chuyện giết người cướp của nào sao? Tôi đắc tội gì với em sao, em , tôi xin lỗi em vẫn được sao?" Sau đó run rẩy cầm lấy bản kiểm điểm của Thượng Hảo Giai, lại chầm chậm đọc to cho Tiêu Minh Tuấn nghe để thấy được thiên tài văn chương viết ra sao.

      Thầy chủ nhiệm run run đọc to: "Hôm nay, tôi và thầy giáo nào đó tạo ra chiến trường sao trường học, mở ngoặc, chính là cửa nhà cầu, đóng ngoặc, rồi tiến hành giao lưu thân thể. Lúc đó thầy giáo ấy bị tôi giao lưu đến mức nằm mặt đất, tôi với thầy ấy, thấy lấy oai quyền mà cưỡng ép em sao, xấu xa đáng ghét. Lúc ấy tôi nhìn lại thấy tình trạng thầy giáo ấy và tôi giao lưu đến mức bi thảm, trong lòng kịch liệt "Dâng trào" a. Tôi cảm thấy lần này tôi sai rồi, cho dù thầy giáo ấy có đạo đức của giáo viên, cho dù thầy giáo ấy giống kẻ lưu manh đường, tôi cũng nên đồng ý với thầy ấy quá nhiều giao lưu như vậy, bởi vì như vậy chỉ làm cho tay tôi ô uế dơ bẩn thêm, hơn nữa còn có thể làm ô uế đến cả trường học. Sau khi tôi nhận ra điều sai lầm này, liền vào toilet nữ rửa sạch tay trong hai tiếng đồng hồ, nếu phải là thầy giáo chủ nhiệm ngăn tôi lại, tôi vẫn còn muốn tiếp tục...." Đọc xong, thầy chủ nhiệm với Thượng Hảo Giai: "Hảo Giai à, thầy xin em việc. Ngày mai khi em gặp thầy hiệu trưởng, em có thể, vì thầy hiệu trưởng mà chuẩn bị trước thuốc trợ tim được ?..." xong, trước mặt bỗng tối sầm lại, ngất .

      Thượng Hảo Giai thở dài , nhớ lại năm đó là năm hạnh phúc nhất trong thời cấp ba của mình, đẹp, sáng chói...

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: Sống phóng khoáng, kìm nén

      Cứ như vậy thời gian lại nhanh chóng trôi qua, hai người học lên tới đại học....

      Lúc này Thượng Hảo Giai tiêu sái (phóng khoáng, thanh cao), bởi vì cuộc sống của rất tiêu sái, đối xử với mọi người cũng rất tiêu sái, nhưng những người bên cạnh đều vô tâm bị ảnh hưởng bởi tiêu sái của , cho nên Tôn Điềm Điềm tặng cho biệt hiệu là tiêu sái. Thượng Hảo Giai rất vui mừng, ở trong thời đại mới này do Xuân ca (Lý Vũ Xuân - nữ ca sĩ nổi tiếng của trung quốc) và Tăng ca (Tăn Dật Khả - nam ca sĩ nổi tiếng ở trung quốc) dẫn dắt, sắc bén thích chơi thần bí còn chị tiêu sái thích chơi lên giọng, có bị rơi xuống cuối của trào lưu, sợ hãi áp lực, dũng ra đời

      tiêu sái Thượng Hảo Giai thường xuyên dõng dạc với những người xung quang rằng: năm 2010 đến rồi, lúc này mau nhân khi còn trẻ tuổi mà chơi đùa náo loạn, đợi cho đến ngày thế giới hủy diệt, lúc đó có hối hận cũng vô dụng

      Cho nên, tiểu thư Thượng Hảo Giai lại có biệt biệu mới, là biệt hiệu gì ư? đó chính là , , tiêu sái.

      Nhưng mà chúng ta chỉ biết là Thượng Hảo Giai tiêu sái, rốt cuộc tiêu sái chỗ nào? Câu trả lời chính là, tất cả đều rất tiêu sái, chọn chủ yếu mà , tiêu sái là cái gì? Đó chính là luôn dùng bộ mặt lưu manh phong khoáng ở trong trường học

      Chuyện tình năm ấy của Thượng Hảo Giai vào năm thứ ba đại học, có màu sắc tươi sáng hay là buồn bã ư? Được rồi, ít nhất, có lẽ, cũng coi như là được hoan nghênh, ái mộ...

      Mùa xuân năm thứ ba đại học, gió khẽ vuốt, bóng cây lay động, tình của lặng lẽ bắt đầu nẩy nầm, lan tỏa. Đó là người đàn ông gọi là Tống Phàm, hề báo trước, liền lỗ mãng xông vào cuộc sống của , quấy rầy cuộc sống của .

      Người đàn ông Tống Phàm này, rất hoa tâm, rất biết ăn , rất giả tạo, tóm lại, là kẻ khốn nạn bại hoại, là con hát (diễn viên), là con hát suất sắc trời sinh. nhanh chóng dụ dỗ phá hủy nụ hôn đầu, mối tình đầu của Thượng Hảo Giai, mà kết thúc lại ở trong đêm.... đến lại buồn cười, người đàn ông có cực kỳ có tài diễn xuất bản thân là người vô cùng sôi nổi tích cực như vậy, thế nhưng lại kết thúc do chiếc quần lót nữ viền ren màu đỏ gợi cảm.

      Ngày quen biết , khi đó Tiêu Minh Tuấn ở bên cạnh làm bạn với . khóc thút thít, khổ sở, bởi vì có tiền, bởi vì lại đánh nhau, bởi vì cãi nhau với mẹ . Vì thế trong lúc nóng giận mẹ khóa tài khoản ngân hàng của , đóng băng con đường tiền tài đến với , cho nên khóc

      Lúc này Tiêu Minh Tuấn chàng đẹp trai cao mét tám lăm. Người đàn ông này, mặc áo sơ mi rất đẹp, lúc mặc áo sơ mi trắng trông giống thiên sứ, lúc mặc áo sơ mi đen lại rất quyến rũ mê hoặc, thỉnh thoảng lại đeo mắt kính , giả bộ trai đẹp có văn hóa. là cảm giác rất giống thanh niên tài tuấn, Thượng Hảo Giai hiểu, ràng hồi Tiêu Minh Tuấn có dáng vẻ rất giống con , tại sao bây giờ lại có vị đàn ông như vậy?

      Chỉ nhìn vào ngoại hình của Tiêu Minh Tuấn thôi, cũng rất khốc rất đẹp trai, nhất là đôi mắt thâm thúy cực kỳ giống Lương Triều Vĩ kia, người đàn ông tràn đầy khí phách kết hợp cùng với phong cách quần áo hợp thời trang, tất cả vẻ bề ngoài đều thể người đàn ông chín chắn trưởng thành, thế nhưng tiêu chuẩn đối với tình của rất khiên tốn, chỉ cần dũng cảm mà tinh tế. Tất cả đều là sở thích của Thượng Hảo Giai, rất thích, vô cùng thích. Nhưng vẫn đề là, người này chính là Tiêu Minh Tuấn, cho nên định trước và kẻ đẹp trai này là vô duyên rồi, nếu , cho dù bản thân bị cho là mặt dày mày dạn, Thượng Hảo Giai cũng nhất định theo đuổi. vì cái gì khác, chính vì Tiêu Minh Tuấn vô cùng xuất sắc kia, vô cùng có tỷ lệ kia, dáng người vô cùng tiêu chuẩn kia.

      Thượng Hảo Giai rất bất đắc dĩ, rất bất đắc dĩ, vì sao chàng đẹp trai này lại cứ nhất định phải là Tiêu Minh Tuấn chứ? Vì sao lại cứ nhất định phải là tên Tiêu Minh Tuấn từ lớn lên cùng chứ? Vì sao? Tại sao lại cứ phải luôn coi thường , khi có việc gì lại trêu đùa , tại sao rất hiếm khi Tiêu Minh Tuấn bị coi thường chứ? A - ông trời, ông công bằng nha. Thượng Hảo Giai mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy, rất có khả năng là do ông trời nghe thấy những lời oán hận trong lòng mà ném tên súc sinh Tống Phàm kia xuống trừng phạt .

      Được rồi, trở lại chuyện chính, chuyện hai người quen biết nhau như thế nào? Chuyện này chính là ...

      Tên súc sinh Tiêu Minh Tuấn này có cái tật xấu, chính là luôn thích cầm quyển sách cũ kỹ giả bộ là người có học, từ xa nhìn lại còn tưởng rằng người đàn ông này đọc tứ thư ngũ kinh, vô cùng tri thức ấy chứ. Nhưng chỉ cần bạn lại gần, vậy bạn liền biết, ra tên tiểu tử này cả buổi đều là đọc tiểu thuyết ngôn tình a. Cho nên chính là cùng , giống như thế này: ở bên kia tâm tê phế liệt khóc lóc, vốc nước mũi đống nước mắt, cũng chỉ là ngồi bên cạnh đọc sách, nhân, tiện, an, ủi, ...

      Vì thế, hôm đó khóc, ở bên cạnh cầm chiếc kem cốc mua cho , nhưng mà cũng nhìn, để ý tới . Trừ phi lúc chiếc kem cốc tan ra, mới có thể đại từ đại bi bỏ quyển tiểu thuyết ngôn tình kia xuống, sau đó ôn nhu với hai từ “ăn ”. đến việc ăn kem cốc này, Thượng Hảo Giai liền tức giận, vì sao ư? Bởi vì mỗi lần chỉ cần Tiêu Minh Tuấn cho ăn kem, đều có thể đút vào và mũi cả mắt , hơn nữa sau khi khóc lóc, đều đút cho cả mũi ăn chiếc kem cốc kia. Đừng hỏi vì sao Thượng Hảo Giai lại ăn, tật xấu, vừa khóc liền biến thành kẻ ngốc nghếch

      Hôm đó, Tiêu Minh Tuấn lại cố ý đút chiếc kem cốc kia cho cả mắt cả mũi ăn, đúng lúc bị Tống Phàm ngang qua nhìn thấy. Ngày đó người em này cũng biết là do cố ý cởi quần áo làm dáng diễn cảnh hùng cứu mỹ nhân, hay là trong lòng sực bị hai bạn làm kích động. Dù sao hôm đó Tống Phàm cũng thông minh có thể giả bộ giống như cái đầu như hạt dưa kia dụng phải khung cửa, chứng co giật động kinh liền phát tác, xông lên liền đẩy Tiêu Minh Tuấn ra, dùng sức cái đem Thượng Hảo Giai kéo vào trong lòng, vẻ mặt rất tức giận với Tiêu Minh Tuấn: "Cậu, cậu là loại người gì vậy? Làm sao cậu có thể bắt nạt khóc như vậy chứ, dẫu sao cậu cũng là thằng đàn ông, cậu biết xấu hổ hả" xong còn quơ quơ nắm đấm...

      , khi đó Thượng Hảo Giai nằm úp sấp trong lồng ngực người em này vô cùng muốn ra ngoài, cảm giác mảng thịt này, cùng khá tốt.

      Tiêu Minh Tuấn chỉ nhìn cười, cũng truyện, vẻ mặt rất đáng đánh đòn, rất bỉ ổi vô lại... nở nụ cười tươi rất đẹp mắt, sau đó nghênh ngang rời . Quẳng lại người đàn ông và người con , chuyện này cũng có gì. Nhưng mà, hai người nhận ra, đúng ? Cho nên, rất xấu hổ...
      Nhưng mà, làm sao lại tình cờ gặp, làm sao lại là người đàn ông, làm sao có tình , đúng ? Cho nên, hai người vô cùng nhanh chóng đương, ngạo mạn ở cùng chỗ

      ngày lại ngày trôi qua, tháng lại tháng, hai người từ cầm tay, đến hôn môi, lại đến ôm, như keo như sơn. Thực ra mà , Thượng Hảo Giai thích Tống Phàm, trong lòng người đàn ông, người đàn ông mơ hồ, biết là ai, nhưng mà, luôn thích nhắc tới, thừa nhận thích người đàn ông đó. Đương nhiên, ngay cả Tiêu Minh Tuấn cũng biết chuyện này. Nhưng mà, sau này chẳng bao lâu, trong buổi say rượu, ra toàn bộ, .... ra, toàn bộ.

      Vì thế sau khi hai người qua lại được ba tháng, Tống Phàm đón Thượng Hảo Giai đến nhà chơi. Vừa mới vào cửa, Tống Phàm liền tháo bộ mặt chính nhân quân tử kia xuống, thay vào đó bộ mặt tiểu nhân xấu xa liền lộ ra, lúc ấy Thượng Hảo Giai cảm thấy Tống Phàm hình như bị phát điên vậy, liều chết ôm tha, bắt đầu giãy dụa, nhưng mà cũng có tác dụng. Dù sao cũng chỉ là người con , cùng người đàn phân cao thấp thể. Nhưng mà, xin nhớ cho, Thượng Hảo Giai phải là người con bình thường, là ai chứ? người tài năng, là nữ lưu manh, cho nên, Tống Phàm buông tay.

      Vì thế, hoa hoa lệ lệ thu hoạch chiếc quần lót phụ nữ viền ren màu đỏ hoa gợi cảm...

      Hai người tôi đẩy , đẩy tôi, chơi đùa cực kỳ vui vẻ. Trong lúc vô tình Thượng Hảo Giai nhìn thấy dưới gầm giường có chiếc quần lót nữ viền ren màu đỏ hết sức gợi cảm, có chút mờ mịt, trước mắt ra hai cảnh tượng, thể câu, có đôi khi nha đầu Thượng Hảo Giai này, có thể tự tưởng tượng ra những tình huống hay những cảnh tượng phi nhân loại đạt đến trình độ đẳng cấp cao.

      Kịch bản ngắn đầu tiên trong đầu Thượng Hảo Giai, về chiếc quần lót nữ viền ren màu đỏ gợi cảm kia:

      Trong phòng ngủ của Tống Phàm, lười biếng nằm ở giường, cơ thể trần truồng vui vẻ hút thuốc nhả từng ngụn từng ngụn khói, ánh mắt đắm đuối nhìn người phụ nữ mặc áo lót quần lót viền ren đen màu đỏ gợi cảm dưới giường. Người phụ nữ kia làm dáng õng ẹo nhảy múa, từ từ cởi từng cái từng cái quần áo ít ỏi người mình ra từ chiếc áo ngực đến chiếc quần lót, quay đầu cái tiêu sái giương tay, quần lót của ta bị ném xuống dưới giường của Tống Phàm. Tống Phàm lúng túng đem điếu thuốc tay ném xuống, tư thế như hổ đó chạy tới ôm chầm lấy người đàn bà kia, sau đó, đôi cẩu nam nữ này, ở giường lớn này, gạch chéo oh oh lại gạch chéo...

      Kịch bản ngắn thứ hai trong đầu của Thượng Hảo Giai về chiếc quần lót viền ren màu đỏ gợi cảm của phụ nữ kia:

      Tống Phàm ở trong tiệc rượu, bởi vì là người vô cùng khoa trương lại giả tạo, ngoài ra vô cùng đồi trụy, kết bạn với người con hồng trần. Sau đó, trong mắt hai người liền phát ra luồng điện cao thế, vô cùng vui vẻ, uống đến chết tôi sống, đúng, chính là chết tôi sống... Cuối cùng, hai người say rượu đến mức mất hết lý trí, lấy cái sân khấu thường xuất trong phim hồng kông, vào trong nhà Tống Phàm xoay trong. Vừa xoay trong vừa hôn môi, vừa hôn môi vừa cởi quần áo, vừa cởi quần áo vừa... Kết quả là gạch chéo oh oh lại gạch chéo.

      ra vẫn còn tình tiết trong hai vở kịch, Thượng Hảo Giai dám tưởng tượng.... đó chứ?

      Đó chính là, tình tiết nội dung vẫn giống hai vở kịch , nhưng đối tượng biểu diễn, , và, , người, đàn, ông. Đó chính là đam mỹ, đó chính là đồng tình luyến ái, vậy cùng còn dễ , tư tưởng bảo thủ của Thượng Hảo Giai vẫn còn có thể tiếp nhận, nhưng mà... Nếu, nếu, Tống Phàm là người biểu diễn múa cột, Thượng Hảo Giai nghĩ, có thể điên rồi...

      Vì thế hôm đó, Thượng Hảo Giai hung hăng dùng sức, đạp tiểu đệ đệ của Tống Phàm cước, Tống Phàm khom lưng góc chín mươi độ cực chuẩn, ra khỏi cửa...

      Sau đó, bạn học Thượng Hảo Giai trở lại phòng ngủ, vô cùng cố gắng oán trách tình này như lá cây cuối mùa xuân rụng cành trong gió, hung hăng rướn cổ gào, rướn cổ gào cả ngày, gào thét .........

      Ngày hôm sau, Tống Phàm mặt mũi bầm dập tìm tới Thượng Hảo Giai xin lỗi, cúi đầu lại cúi người, lấy kinh nghiệm của Thượng Hảo Giai thường ngày, nếu là ba người Điền Điềm ra tay, khẳng định nặng như vậy, cho nên kết luận, ngoài ba người Điềm Điềm tìm Tống Phàm ra, khẳng định còn có người khác nữa.

      Ở chỗ đường rẽ phản chiếu bóng người, dáng người tỉ lệ vừa vặn, nhìn ra được là người đàn ông, người đàn ông rất cao. Người đàn ông kia cầm quyển sách trong tay, lẳng lặng đứng ở góc cách chỗ các hai mét, mặc cho bóng dáng bị ánh mặt trời cuối mùa xuân phản chiếu mặt đất.
      cô gái bạch dương, fujjkomal thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: đến từ miệng lớn của xã hội


      Thượng Hải Giao quyết định về nhà, điều trị đoạn thương tổn do tên Tống Phàm kia gây ra, vừa vặn trải qua thời gian thi tốt nghiệp.

      Trong buổi tiệc tốt nghiệp tối hôm nay, Thượng Hảo Giai thực rất thương tâm, uống say, dùng loại ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn Tiêu Minh Tuấn, cái nhìn này luôn tỏ vẻ bất cần đời, luôn khua môi múa mép với , đột nhiên muốn giả ngây giả dại cho biết chuyện bí mật giấu tận đáy lòng kia, hăm hở hít thở sâu cái, muốn có chút dũng khí, nhưng mà vẫn là dám, cho nên lựa chọn trầm mặc

      Thượng Hảo Giai rời khỏi thành phố B, trở về ngôi nhà ở thành phố A, suốt bốn tháng trởi chỉ ngây người ở trong nhà, thực bất đắc dĩ, sáng sớm ngày sau bốn tháng, bị mẹ quăng ra đường cùng với đống hành lý. giây trước khi đóng cửa, mẹ còn dùng sức đá cước vào mông , rất đau nha

      Ngày thứ hai sau khi bữa tiệc tốt nghiệp kết thúc, Thượng Hảo Giai lặng lẽ tiêu sái, chỉ cho người chị em tốt Tăng Nhã Nhu, cũng biết nên với cái gì với áy, ấy là người hiểu nhất, cho dù chỉ là ánh mắt, ấy cũng có thể biết nghĩ cái gì, cho nên cái gì cũng cần phải , chỉ cần cho ấy ánh mắt, ấy liền hiểu, kể cả, điều nên là chuyện Tiêu Minh Tuấn về nhà . Nhưng mà Thượng Hảo Giai biết, người thông minh như Tiêu Minh Tuấn, làm sao có thể biết nơi trốn được chứ.

      Thượng Hảo Giai xuống tầng, nhìn thấy có chiếc xe đỗ trước cửa, đầu tiên là quay đầu nhìn lại căn nhà của mình, lờ mờ nhìn thấy có bóng người đứng ban công ló đầu ra nhìn , biết, đó là mẹ , mặc dù nhìn bề ngoài mẹ rất hung dữ, nhưng biết ra mẹ rất thương . Nghĩ như vậy sống mũi cay cay, hai hàng lệ rơi xuống, hướng về phía ban công nhà mình vẫy vẫy tay, lau sạch nước mắt.... về phía chiếc xe honda spirior. giây ngay trước khi xe khởi động, Thượng Hảo Giai nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế phụ, giật mình cái, nhảy xuống xe "Vèo" cái. Thượng Hảo Giai mở cửa ghế phụ, dùng sức túm lấy cổ áo người đàn ông kia, người đàn ông kia bị túm đến góc, vẻ mặt tức giận nhìn người đàn ông đối diện, đầu tiên là chớp mắt rơi hai hàng lệ vô cùng khoa trương và giả tạo, sau đó ngừng lại nhìn người đàn ông ngồi bên trong xe kia kêu to.

      : "Tiêu Minh Tuấn... là kẻ đê điện trơ tráo đồ quái đản, đồ cháu con rùa hồn bất tán, chết cũng thoát khỏi kiếp súc sinh. Ngày nào cũng chỉ biết đùa giỡ tôi, chỉ biết coi thường tôi. vui vẻ lắm sao? vẫn muốn cười tôi nữa sao? vẫn còn cười, tôi đánh chết " xong liền xông về phía Tiêu Minh Tuấn nở nụ cười sáng lạn cảnh xuân....

      Tiêu Minh Tuấn nhanh chóng né người cái, thuận tay cầm luôn chiếc túi da lớn màu hồng đào của Thượng Hảo Giai, trong lòng thầm kêu tiếng, là nặng. Khoác tay cái nhanh chóng đem chiếc túi của Thượng Hảo Giai đeo lên vai của mình, để vào trong xe, rồi bảo bà vú Lý Vũ Hoán cùng lái xe.

      Lý Vũ Hoán là trong số bạn thân ở đại học của Tiêu Minh Tuấn, dáng dấp cao lớn tuấn, vẻ mặt sát thủ lạnh lùng, là người đàn ông vô cùng thú vị, kể ra và Tiêu Minh Tuấn có thể giả vờ làm trai đẹp giở trò tàn bạo cũng được, đối với ai cũng có dáng vẻ tự cao tự đại, chỉ riêng đối với Thượng Hảo Giai là vô cùng tốt, vô cùng quan tâm chăm sóc , giống như bà vú của Thượng Hảo Giai vậy, vì vậy Thượng Hảo Giai luôn gọi là vú em. Cho nên Lý Vũ Hoán này có giả bộ đe dọa như thế nào nữa, cũng bao giờ giả bộ với , tôi có thể vô cùng trách nhiệm cho mọi người biết, tuyệt đối phải là do Thượng Hảo Giai là nữ lưu manh. Đừng hỏi vì sao, Thượng Hảo Giai tuyệt đối cho bạn, bởi vì lúc có việc gì ở chỗ đông người giật tóc Lý Vũ Hoán, còn ghê tởm nhổ nước bọt về phía . Nhưng dường như vẻ mặt của cái người Lý Vũ Hoán này đều tỏ vẻ sao hết, lại đặc biệt cố tình chọn căn bệnh nghiện, sạch, .

      Thượng Hảo Giai cứ như vậy trở về thành phố B, lấy thân phận sinh viên tốt nghiệp đại học trở lại cái thành phố này, đương nhiên, khẳng định làm việc.

      Thực ra trong lòng Thượng Hảo Giai biết, chuyện này ngày hôm nay nhất định là mẹ và Tiêu Minh Tuấn sớm thông đồng với nhau rồi, nếu có khả nẳng trở về đúng dịp sinh nhật người bạn tốt Điềm Điềm của như vậy. Ngày hôm qua khi Điềm Điềm thần thần bí bí gọi điện thoại, cho biết hôm nay ấy tổ chức sinh nhật ở Tiền Quỹ, còn giả bộ với vô rằng, nếu đến phải tiếc nuối đến cỡ nào, khó chịu đến cỡ nào, tức giận đến cỡ nào, diễn xuất của ấy xứng đáng làm diễn viên Oscar đó chứ

      Dọc đường Tiêu Minh Tuấn chuyện, chẳng qua chỉ là nhìn Thượng Hảo Giai qua kính chiếu hậu. cau mày nhìn hay gò má gầy yếu của . .... nhớ chứ. ngày của , làm thế sao có thể trở thành người đàn ông luôn cầm sách được chứ?.

      Ô tô chạy mãi đến tối, mới đến thành phố B, Vú em trực tiếp chạy thẳng đến Tiền Quỹ, dưới hướng dẫn của người phục vụ đến phòng đặt riêng.

      Vừa mới vào phòng, Thượng Hảo Giai liền nhìn thấy Điềm Điềm giống như thùng xăng bốc hỏa đứng ghế sô pha, Tăng Nhã Nhu và Vương Đào ngồi ở bên nhìn ấy cười, còn vài người khác nữa cũng trêu đùa ồn ào, phòng trai ăn chơi trác táng, tất cả mọi người trong phòng đều quần ma loạn vũ (lũ quỷ múa loạn), ăn chơi đàng điếm, hoàn toàn để ý cửa lớn mở rộng, hoặc là căn bản phát cửa mở......

      Điềm Điềm vừa nhìn thấy , liền nhảy xuống sô pha "Vèo" cái đến chỗ , kích động lớn tiếng gào khóc: "Ôi, ai đây. Đây phải là chị Hảo Giai uy danh bốn phương của chúng ta đây sao! Thế nào? Ở nhà tu luyện đạt đến cảnh giới nào rồi?"

      Điềm Điềm này tên gọi Dương Điềm Mạn, khi Thượng Hảo Giai học đại học năm thứ nhất quen biết đúng phải kẻ dở hơi Điềm Điềm này, cũng là do bản tính thiếu nữ của hai người, khi đó hai người là hai bé sôi động vừa thấy mặt nhau mỗi ngày đều dính với nhau như hình với bóng, sau đó Điềm Điềm thầm oán cuộc sống đại học quá tịch mịch, sống chết muốn đương với Thượng Hảo Giai, khiến Thượng Hảo Giai sợ tới mức muốn đem Tiêu Minh Tuấn giới thiệu cho ấy, Tiêu Minh Tuấn vừa nghe thấy là muốn giới thiệu cho liền trốn xa. Đó là lý do đến bây giờ vẫn còn độc thân mình, công ăn việc làm, giống như Thượng Hảo Giai

      Thượng Hảo Giai trở mặt với Điềm Điềm: "Đó là tớ tu dưỡng, tớ cảm ơn các cậu. Thần kinh tớ mới hồi phục trở lại, các cậu cũng đừng tra tấn tớ nữa"

      Điềm Điềm nhìn về phía mấy người còn lại giống như con quỷ, giương nanh múa vuốt vẫy tay qua lại, lấy giọng với bọn họ: "Ôi, mọi người mau mau đến đây, bé này xem ra là bị bệnh rồi. Mọi người nhìn xem, đến mức mê rồi, lại còn thần kinh mới khôi phục nữa, ra vỗn dĩ từ đầu nha đầu này bị thần kinh hoặc tàn tật rồi sao? Đến đây, mau, chị xếp chỗ cho, con lớn như hoa như ngọc như thế này nên bị thần kinh. Quả nha đầu xinh đẹp a" Điềm Điềm xong còn tiếc hận lắc đầu, tỏ vẻ bi ai, đáng tiếc cho nha đầu Thượng Hảo Giai xinh đẹp.

      "Được rồi. Cậu đừng tra tấn cậu ấy nữa, từ thần kinh bé này bình thường rồi. Cậu cũng đừng làm cho bệnh tình của bé nặng thêm nữa, nên làm điều tội lỗi" Tăng Nhã Nhu ở bên cạnh vừa trợn mắt nhìn về phía Điềm Điềm, vừa vẫy tay. Lần đầu tiên Thượng Hảo Giai nhìn thấy Tăng Nhã Nhu còn tưởng rằng là tiểu thư khuê các chứ. Sau đó mới phát thực ra chính là ít , trọng tình cảm, thực chất tích cách bên trong cũng giống như và Điềm Điềm. Khi học đại học dùng phong độ của người trí thức cùng khuôn mặt trẻ trung nhắn xinh đẹp, mê hoặc con tim của biết bao nhiêu tên đàn ông ngu ngốc. Cái miệng nhắn kia trong mấy năm nay trở nên tương đối hoạt bát, từ phát động gió báo đến cả việc phun nước. Tiếp xúc sâu, mới phát Tăng Nhã Nhu là người thành thục khôn khéo, là người suy nghĩ có kế hoạch, nhưng lại là người hiểu nhất, về cơ bản khi ba người ở cùng chỗ với nhau, có ấy phải lo lắng bất kỳ vấn đề gì xung quanh. Điều kích thích Thượng Hảo Giai nhất, đó chính là sau khi ra trường Tăng Nhã Nhu bắt đầu mặc những trang phục phong cách gợi cảm, xinh đẹp quyến rũ, suốt ngày rong chơi quan hệ bừa bãi khắp nơi, tóm được trái tim kim cương của Vương lão ngũ. Đáng tiếc, đáng tiếc, cho dù nghiệt này có bạn trai, trái tim thủy tinh kia vẫn lộn xộn.

      Thượng Hảo Giai hối hận dùng sức vỗ vào trán của bản thân, đúng là nên đến, cũng do mình tự nhiên có việc gì lại dính vào trò chơi luận điệu cũ rích của hai người này. Có phải là giả mạo sớm muộn gì cũng bị phát hay , cái này phải là báo ứng đó chứ.

      Vương Đào bạn trai Tăng Nhã Nhu bưng khuôn mặt nhắn Thượng Hảo Giai : "Hì Hì, nha đầu, hôm nay các các chị đều là cố tình đến đây để chúc mừng cho em đó. Em tại sao có thể tiểu bạch nhãn lang ( ý là lòng dạ lang sói) tấm lòng lương thiện của mọi người như vậy chứ? Đáng đánh đòn, đáng đánh đòn. Mau, đem ly rượu này uống hết, liền tha thứ cho em"

      đến Vương Đào, chính là nhân vật tràn đầy màu sắc huyền thoại, bọn họ và Vương Đào đều là sinh viên khoa kinh tế, lớn hơn so với bọn họ khóa. Khi bọn họ vừa mới bước chân vào trường học tiếng tăm của Vương Đào rất vang danh rồi, vì mục tiêu sau khi lấy được bằng tốt nghiệp đại học trực tiếp làm giám đốc, nên vừa học tập vừa gây dựng nghiệp. Khi đó Vương Đào làm cựu chủ tịch hội học sinh mới quen biết chủ tịch Tiêu Minh Tuấn khóa dưới, ai ngờ đầy vài ngày sau liền biến thành bạn trai của Tăng Nhã Nhu. Bây giờ khi bọn họ bước vào năm cuối thực tập Vương Đào chính thức tốt nghiệp làm giám đốc, chỉ đơn giản nhìn vào chiếc xe Porsche trị giá 200 tệ kia cũng biết được giá trị của .

      Thượng Hảo Giai trợn trừng mắt, : "Em mới bao nhiêu tuổi, các dám để cho em uống rượu hả"

      Ngải Khải lưu manh tới đưa tay nắm bả vai , vẻ mặt xấu xa : "Nhóc con, chú đây dậy cho nhóc đạo lý làm người. Người giả vờ đen tối đáng xấu hổ, người giả vờ trong trắng mới đáng xấu hổ"

      Thượng Hảo Giai nháy nháy mắt xấu xa : "Phải ? vậy cái đó chú vẫn còn là xử nam sao?"

      Ngải Khải vẻ mặt phụng phịu hù dọa Thượng Hảo Giai: "Hắc. Dù thế nào nữa nhóc cũng nên đụng vào chỗ đau của chứ, có phải là muốn bị đánh đòn hay ?"

      Bình thường Lý Vũ Hoán đều đùa giỡn chọc phá Ngải Khải, liền vội vã tiếp lời: "Cậu đánh thắng được nhóc sao? Lần trước cậu bị Hảo Giai đánh như thế nào, cậu còn nhớ nữa à?"

      Con người Ngải Khải này là sắc lang từ trong xương cốt, luôn dựa nguyên tắc thà giết lầm chứ buông tha tinh thần, nỗ lực phấn đấu làm rạng rỡ truyền thống sắc lang. Luôn hô to khẩu hiệu tiến vào đại học rũ bỏ thận phận xử nam, nhưng bị thảm ở chỗ còn chưa kịp thất thân ra tốt nghiệp. Nhớ năm đó Ngải Khải vươn cái móng vuốt sói kia với mình, bị đánh thành đến mức hai mắt thành mắt gấu trúc, lúc đo mới buông tha.

      "Đại trượng phu nên để ý đến những việc nhặt như vậy, tớ sớm quên rồi " xong Ngải Khải còn hướng về phía Lý Vũ Hoán hừ hừ mấy cái.

      Lý Vũ Hoán nhìn về phía Ngải Khải cười xấu xa, quay đầu nhìn lại mấy người phía sau vẫy vẫy tay: "Chuyện nhặt, vậy các đây đến giúp cậu. Đến , các em"

      Chỉ thấy mấy người đồng loạt đứng lên xếp thành hàng ngay ngắn, cùng nhau : "Tiêu diệt gấu mèo, đó chính là báu vật" xong năm người đồng loạt đưa ngón tay trái của bàn tay phải lên.

      Ngải Khải tức giận giương nanh múa vuốt, nhào tới liều mạng cùng mấy người đó: "Các cậu dám trêu chọc tớ hả"

      Thượng Hảo Giai ngồi ghế sô pha, Tăng Nhã Nhu ngồi bên cạnh trang nhã đốt điếu thốc, theo thói quen đưa cho điếu. nhàng hỏi: "Tốt nghiệp rồi, có muốn làm gì ?"

      châm thuốc Thượng Hảo Giai vừa nghe liền dừng lại chút, bất đắc dĩ lắc đầu: " đâu. Mẹ tớ tìm tớ chuyện suốt buổi chiều, chuyện đến mức tớ cảm thấy bị cuộc sống thực tế hung hăng đạp vào cái miệng lớn, trìu tượng mà cái đó gọi là hố nỗi đau"

      Tăng Nhã Nhu và Điềm Điềm ở bên cạnh vội vàng chạy tới góp vui, vừa nghe thấy từ miệng còn tưởng rằng bị đánh, đặc biệt hưng phấn " chút"

      Thượng Hảo Giai cảm thấy hơi rắc rối cúi đầu, thở dài "Tớ là tớ muốn học nữa, muốn làm vài năm để tích lũy kinh nghiệm xã hội, sau đó về kinh doanh. Mẹ tớ gật gật đầu rất tốt. Sau đó vẻ mặt liền biến đổi, bắt đầu giảng giải cho tớ xã hội hiểm ác như thế nào, rằng tớ quá ngây thơ, nhiều đến mức tớ ngủ gật. Kết luận cuối cùng chính là, mẹ tớ miễn cưỡng tớ đến trường nữa, nhưng mà tuyệt đối thể để tớ ở nhà giả đần giả độn để lừa ăn lừa uống. Bảo tớ đúng ngày kia phải trở lại trường, sau đó vô cùng tiêu sái bỏ . Cho nên bây giờ các cậu mới có thể nhìn thấy người đáng như tớ ở đây" Thượng Hảo Giai xong, còn mở to hai mắt giả bộ đáng thuần khiết nhìn hai người.

      "Cút" Hai người nhìn khinh bỉ giơ ngón tay giữa lên.

      Lúc này Thượng Hảo Giai nhìn về phía Tiêu Minh Tuấn liền thấy nhìn về phía nở nụ bí hiểm...

      Vương Đào gồi bên cạnh Tăng Nhã Nhu, thuận tay ôm cái eo của nhã nhu, hỏi: "Vậy em nghĩ kỹ làm gì chưa?" thực trong lòng Thượng Hảo Giai cũng rất mù mịt, bất lực cúi đầu "Chưa ạ, em cũng biết nữa". Đột nghiên nghĩ đến ngoại trừ Vương Đào và tên đần độn Tiêu Minh Tuấn ra, tất cả mọi người cũng giống như đều là những thanh niên chờ việc, giống như tìm thấy được niềm hi vọng : "Còn mọi người?"

      "Được rồi được rồi. Buồn phiền cái gì chứ. Hôm nay là sinh nhật lão nương, đừng có nhíu mày mãi nữa. Hảo Giai, tối nay tớ và Nhã Nhu đến nhà cậu ngủ, có gì tối tiếp. Bây giờ đầu tiên cho tớ hoài niệm lại tác phẩm kinh điển "Bờ sông xanh mướt cỏ". luôn lạc quan hướng về điều tươi sáng tốt đẹp, Điềm Điềm liền bắt đầu tru cái giọng sói mẹ lên. Kéo theo tâm trạng của tất cả mọi người ở bên dưới đều vui lên.

      đám người vui chơi đến mãi đến mười giờ mới tan, mọi người vui vẻ vẫy tay lời tạm biệt, rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :