1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hệ thống] Tiểu tam mạnh nhất lịch sử - Quán Trang Cà Phê [Hoàn]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 5: Thế giới thứ hai (4) _ End

      Edit: Teru


      cùng Ngô Hạ Nhàn ăn cơm nên Ngô Khiết Tào cũng thấy nhàm chán, đứng dậy quay về ngôi biệt thự được dùng làm “Kim ốc tàng kiều” kia, định nghỉ ngơi dưỡng sức sau cuộc chiến dịch.

      (*) Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp

      luôn tin tình trường cũng như chiến trường.

      Khi Ngô Khiết Tào về đến biệt thự mới phát ra xe của Vân Diệp sớm đỗ ở trong vườn hoa.

      đến nhanh hơn so với dự đoán.

      Lấy gương trang điểm luôn luôn đặt ở trong ví ra, Ngô Khiết Tào nhìn vào khuôn mặt trong gương, xác định nó đủ tiều tụy, sau đó mới lững thững đôi giày cao gót bước vào bên trong.

      Tiếp đó, khi mở cửa ra, đúng lúc nhìn thấy Vân Diệp thuần thục bày ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.

      So với kinh ngạc của Ngô Khiết Tào, Vân Diệp chỉ mím chặt môi, thân hình thon dài đứng im nhúc nhích nhìn .

      luống cuống ngắn ngủi qua , Ngô Khiết Tào dần bình tĩnh trở lại.

      “Em nghĩ lại tới đây sớm như vậy,” ,“Thất thần cái gì? tại cũng đến giờ dùng bữa, chắc dì Lâm tới rồi.”

      xong, cũng nhìn nét mặt của Vân Diệp, tự rướn cổ lên, hướng về phía phòng bếp la lớn: “Dì Lâm! Dì Lâm ơi? làm cơm chưa vậy? Tôi đói bụng rồi!”

      cho bà ấy về nhà.”

      “Sao lại thế? Vậy trưa nay chúng ta ăn cái gì đây?”

      “Ngô Khiết Tào……”

      “Em thích gọi em là Khiết Tào,” Vội vàng cắt ngang lời Vân Diệp, Ngô Khiết Tào ngọt ngào cười: “Em nhớ trước đây vẫn gọi em như vậy mà.”

      biết từ khi nào, mắt của thoáng lóng lánh nước: “Dù mục đích của tới đây sớm như vậy để làm cái gì, cũng quan tâm muốn hỏi em cái gì, chúng ta cứ ăn cơm trưa trước , có được ?”

      Ba chữ cuối cùng dĩ nhiên là tràn đầy khẩn cầu cùng hèn mọn, tựa như chim hải âu bị thương nhìn ra biển lớn mong mỏi nhưng tài nào bay lên được.

      Vân Diệp nỡ nhẫn tâm cự tuyệt vào lúc này.

      Vì thế nét mặt bình tĩnh như ngầm đồng ý hành động của Ngô Khiết Tào.

      Chậm rãi vào phòng bếp.

      Chậm rãi nấu mì.

      Chậm rãi bưng lên.

      Chậm rãi ăn hết.

      ……

      Mãi đến khi Ngô Khiết Tào thể tìm ra chuyện có thể làm được nữa, rốt cuộc hai người mới mặt đối mặt ngồi chuyện với nhau.

      Cuộc đối thoại bắt đầu.

      Vân Diệp giao mười ngón tay vào nhau: “ cho em cơ hội giải thích về chuyện ảnh chụp.”

      cần giải thích. Nó đúng như điều nghĩ.” Thời khắc này, Ngô Khiết Tào hoàn toàn quyết đoán.

      “…… Vì sao?”

      “Còn vì sao nữa? Đương nhiên là vì tiền rồi, nhà họ Ngô nghèo túng, em thể quen với những ngày nghèo khổ có tiền. Ngay cả công việc tiếp viên nữ bán rượu em cũng làm, còn có gì em thể làm nữa chứ?”

      Vẻ mặt Vân Diệp châm chọc :“ còn tưởng em diễn trò chút, ngờ ngay cả câu biện hộ cũng có.”

      “Như vậy……” Ngô Khiết Tào nhấc bình hoa lên, đặt ở trong tay ngắm nghía: “Nếu em đó là vì em tin em sao?”

      Vân Diệp lên tiếng trả lời, vẫn duy trì động tác mười ngón tay giao nhau, dùng ánh mắt như nhìn thấu tất cả mọi thứ nhìn chằm chằm .

      Ngô Khiết Tào đột nhiên bật cười: “Dù sao cũng tin em, em chả có gì để giải thích.”

      “Đinh Hà Yên sai, em chính là loại phụ nữ đó. Vậy nên cần hỏi nhiều làm gì, cứ đưa tiền cho em là được.”

      Quả nhiên chỉ có đối mặt tiền mới thực nhìn bản chất.

      Tuy rằng trực giác cho Vân Diệp biết phải như thế, nhưng biết xuất phát từ suy nghĩ gì, mở miệng : “Ngôi biệt thự này cho em.”

      Cầm lấy chìa khóa xe, Vân Diệp cảm xúc trong lòng mình giờ là thất vọng hay bi thương, “Coi như bỏ tiền ra mua bài học này .”

      Nhìn Ngô Khiết Tào ngẩng cao đầu cái sâu, Vân Diệp xoay người bước .

      Cho đến khi mở cửa xe, Ngô Khiết Tào mới đuổi tới, tiếng thở dốc dồn dập khiến Vân Diệp quay đầu.

      Đúng là Ngô Khiết chạy tới đây, thậm chí còn chưa kịp xỏ giầy. giang tay ôm chầm lấy Vân Diệp, dùng lực lớn đến mức làm thắt lưng Vân Diệp đập vào thân xe.

      Nhưng đầu sỏ gây chuyện là Ngô Khiết Tào vẫn quan tâm, chỉ ngừng vùi đầu vào sâu trong ngực .

      Tiếng khóc nức nở như thanh vải dệt chất lượng cao bị xé bỏ nghe có vẻ mông lung: “Đừng mà, Vân Diệp, đừng mà!”

      “Em cơm nước xong rồi chuyện chính là muốn ở bên lâu hơn chút……”

      “Mấy câu vừa rồi chỉ là giận dỗi thôi, sao nghe hiểu được chứ?”

      “Em ở bên vì tiền! mà …… biết từ em thích rồi mà!”

      “Ngày đó ở quán bar em nhận ra ngay từ đầu, nhưng lại sợ nhìn thấy dáng vẻ chật vật của em.”

      “Em …… Vân Diệp, em !!”

      Cả người vẫn dựa sát vào thân xe, Diệp cười lạnh: “ xin lỗi, nhưng tôi tin.”

      Đột nhiên nghe được câu tuyên án vô cùng tàn khốc, Ngô Khiết Tào toàn thân cứng ngắc.

      thể tin ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt như phủ lớp băng lạnh của Vân Diệp.

      Đôi môi mỏng kia còn tiếp tục cới những lời tàn nhẫn hơn: “Ngay từ đầu tôi chỉ muốn cùng chơi đùa chút mà thôi. Hơn nữa tôi sắp thành phố L công tác, chuyến bay chiều hôm nay.”

      “Xin lỗi, tôi có thời gian cùng chơi tiếp rồi.”

      Đây mới thực kích phủ đầu.

      mặt vương đầy nước mắt chưa khô, Ngô Khiết Tào ngơ ngác để mặc kim chủ tiền nhiệm đẩy sang bên.

      Mãi đến khi tiếng khởi động xe vang lên. mới hoàn hồn trở lại, đau đớn gào thét đến tê tâm liệt phế: “Em gửi tấm ảnh chụp kia là muốn ta rời khỏi !”

      đó! Em chỉ muốn ta rời khỏi ! Em thừa nhận……”

      Dùng sức lau nước mắt khuôn mặt, giờ phút này giọng của Ngô Khiết Tào bình tĩnh đến đáng sợ: “Em thừa nhận, em là người phụ nữ tồi tệ. Nhưng……”

      Chân ga bị giẫm mạnh, chiếc xe có tính năng nổi trội lập tức phóng vụt .

      câu “em nhàng cũng tiêu tán ở trong gió.

      Bên trong xe, Vân Diệp cố gắng duy trì kiên nhẫn chuyện qua tai nghe: “Vừa rồi em đều nghe thấy phải ? ấy thực có chuyện gì, khả năng tìm hiểu tin tức của trai em có vần đề rồi……”

      “Ừ, được.”

      Cúp điện thoại, tay chậm rãi chậm rãi xoa ngực – nơi Ngô Khiết Tào vừa mới vùi mặt vào. Chỗ đó dường như vẫn còn lưu lại nước mắt, cảm giác nóng rực khiến cho cảm thấy phỏng tay.

      Vân Diệp chậm rãi xiết chặt chỗ vải dệt trước ngực.

      Lý trí cho biết, tốt nhất và Ngô Khiết Tào nên tạm thời tránh đứng đầu sóng ngọn gió, chờ việc này qua , mọi chuyện tự nhiên dễ dàng giải quyết. Bọn họ có thể tự quyết định việc sống chung với nhau rồi .

      Nhưng tình lại thuận lợi giống như tưởng.

      Còn chưa kịp trở về thành phố B, Vân Diệp nhận được quà tặng bất ngờ.

      Đó chính là chào đón phải là nụ cười xinh đẹp của tình nhân, mà là bồn máu tươi đỏ thẫm.

      Hộp thư thông báo có email mới, cho rằng nó liên quan đến công việc nên vẫn bình thản xem hết văn kiện, sau đó mới tiện tay mở ra xem.

      Cả bồn tắm lớn, màu máu đỏ sậm gần như biến đen hoàn toàn xâm chiếm tầm mắt.

      Trong màn hình, Ngô Khiết Tào nằm ở giữa bồn tắm đầy máu, yếu ớt: “Thời điểm nhìn thấy cái này chắc em cũng chết.”

      “Mà…… chết rồi ra cũng tốt.” Dường như Ngô Khiết Tào nghĩ tới cái gì, ánh mắt có tiêu cự.

      Tầm mắt xa xăm :“Chết rồi có thể đoàn tụ cùng với ba mẹ. À, còn cả Hạ Nhàn nữa.”

      còn nhớ Hạ Nhàn ? Chính là Ngô Hạ Nhàn, em trai của em, trước kia còn bé nó rất thích chạy tới chạy lui theo .”

      Ngô Khiết Tào nhìn chằm chằm màn hình, giống như muốn xuyên thấu qua màn hình nhìn thẳng vào Vân Diệp, giọng của tràn đầy ác ý che giấu: “Vân Diệp, nó cũng chết rồi.”

      “Em từng nghĩ mất ba mẹ là mất tất cả, cũng từng nghĩ mất em sống nổi. Nhưng em sai rồi.”

      “Việc thực khiến em thể sống chính là người em trai sống nương tựa với mình chết.”

      Thần sắc Ngô Khiết Tào trắng bệch: “Nó vì em mà chết.”

      Nhìn chằm chằm vào màn hình, lặp lại: “Vì em mà chết. Chính là ngày hôm qua, Tòa soạn báo XL đăng lên tin tức của Đinh Hà Yên — có liên quan đến người phụ nữ vô sỉ làm tiểu tam, mà tiểu tam kia…… vô sỉ đến mức cướp bạn trai của người khác mà còn cảm thấy đúng lý hợp tình, còn có thể lấy cái cớ tình đích thực để uy hiếp tới vợ cả.”

      “Xem này. Em vẫn còn giữ lại đấy.” Ngô Khiết Tào cố gắng đưa trang báo tới gần sát màn hình, làm cho cái tiêu đề vô cùng nổi bật “ thể tin nổi! Thành phố B xuất tiểu tam vô sỉ nhất từ trước tời nay!— về ‘trà xanh biểu’” được máy quay ghi lại vô cùng ràng.

      trùng hợp, ta cũng tên là Ngô Khiết Tào.”

      Sức lực gần cạn kiệt, giọng của càng lúc càng yếu: “Sau đó Hạ Nhàn liên hệ tới tòa soạn báo đó. ngoan, còn biết phải bảo vệ chị .”

      “Nhưng đường nó lại bị xe đâm chết.”

      “Nó mới có 17 tuổi!” Ngô Khiết Tào lặp lại : “17 tuổi, cái tuổi đẹp. Khi ở độ tuổi đó em chỉ biết ngây ngốc nhớ đến , nhưng nó lại biết bảo vệ cho em.”

      “Cho dù chị của nó đáng được như thế.”

      Đinh Hà Yên kia……”

      “…… Em ……”

      Tựa hồ muốn nghĩ đến ta, Ngô Khiết Tào đột nhiên bình tĩnh trở lại, giơ cao cổ tay chảy máu đầm đìa: “ ra tự sát rất đau, biết em sợ đau mà.”

      rất đau.”

      “Em hy vọng kiếp sau chúng ta bao giờ gặp lại nhau nữa.”

      “Vân Diệp……”

      “Em mệt quá.”

      “Em hận .”

      màn hình, tất cả động tác của Ngô Khiết Tào đều dừng lại.

      Môi của Vân Diệp sớm bị cắn đến tóe máu, nước mắt tích tụ bao nhiêu năm qua chưa từng chảy ra dường như để dành hết cho giờ khắc này.

      run run vươn bàn tay nhàng vuốt ve màn hình lạnh như băng trước mặt, nước mắt làm hình ảnh trở nên mơ hồ, khiến cho thể nhìn thấy gì hết.

      Mãi đến khi Vân Diệp phát ra môi của Ngô Khiết Tào vẫn còn động đậy,

      Ghé sát lại gần loa, nghe được thanh yếu ớt mông lung:“…… Em .”

      Nước mắt như mưa, Vân Diệp khóc kiềm chế nổi.

      ————–

      Giữa bồn nước, làn da vốn trắng noãn của Ngô Khiết Tào còn tia huyết sắc, đôi mắt nhắm chặt, cánh tay đặt ở thành bể, tay còn lại đặt yên vị bụng .

      Trông giống như chỉ cẩn thận ngủ quên ở trong bồn tắm mà thôi.

      Vân Diệp run run vươn tay, hy vọng muốn tìm thấy hơi thở.

      Nhưng có, dưới cánh mũi mỏng manh luồng khí nào.

      Thân thể Ngô Khiết Tào còn động nữa, chỉ có làn váy nhiễm máu nhìn ra màu sắc cũ phập phồng cao thấp theo gợn nước.

      chết. phải trò đùa nghịch, kể cả có dùng hết biện pháp tra tấn Đinh Hà Yên, cũng thể quay về.

      phải là đùa giỡn……

      Trong thoáng chốc, dường như nghe thấy tiếng kêu gào cầu khẩn của ngày hôm đó: “Đừng mà……”

      “Đừng mà, em !”

      Vân Diệp chậm rãi quỳ xuống cạnh bồn tắm, dịu dàng đặt nụ hôn đôi môi trở nên xấu xí.

      cũng em.” .


      –[ Thế giới công lược thứ hai hoàn thành. Nhiệm vụ: Được Vân Diệp bao dưỡng ~ hoàn thành ~

      Làm Vân Diệp thống khổ ~ hoàn thành ~

      Nhiệm vụ : Khiến cho Vân Diệp và Đinh Hà Yên thể quay về với nhau ~ mức độ hoàn thành: 100%]

      [ Điểm cộng của nhiệm vụ lần này: 2500 điểm.

      Khấu trừ thời gian nhắc nhở: 100 điểm.

      Tạo thêm Ngô Hạ Nhàn cùng trí nhớ nhân tạo: 600 điểm.

      Tổng điểm: 3800 điểm ]

      [ Chúc bạn chơi vui vẻ.]


      Trích lời Ngô Khiết Tào: Có rất nhiều thích ảo tưởng về cái chết đẹp như thế này, kỳ việc này chỉ thỏa mãn ảo tưởng của phái nữ, mà ở phương diện nào đó tôi cũng áp dụng nó cho phái nam.

      Tuy rằng nghe đáng tin cậy, nhưng nó cũng giống như việc Trương Ái Linh hoa hồng nhung và hoa hồng bạch.

      Người đàn ông nào cũng đều có cơ hội lựa chọn giữa hoa hồng bạch và hoa hồng nhung.

      Cưới bông hồng đỏ, ngày tháng trôi , màu đỏ đó giống như xác con muỗi bị đập chết dính tường, trắng là màu ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Còn cưới hoa hồng trắng, màu trắng đó giống như hạt cơm dính chặt áo, đỏ là nốt ruồi son tim.

      Tôi chỉ đem lý luận đó cải biên chút mà thôi, bởi vì so với cái gọi là “ chiếm được” cái chết mới là tiếc nuối lớn nhất. Vì thế Đinh Hà Yên biến thành hột cơm hay con muỗi chết rồi.

      Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.
      tart_trung, Nhược Vân, Winter2 others thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 6: Thế giới thứ ba (1)

      Edit: Teru


      ――[ Thế giới công lược thứ ba bắt đầu. Nhiệm vụ: Lấy được lời tỏ tình của Triển Luật; Đuổi vợ cả cũng bị Triển Luật trách phạt.]

      [ Bởi vì nam chủ có tính chất đặc biệt, nên ở thế giới này tăng chức năng lưu trữ. Chức năng đó biến mất sau khi ra khỏi thế giới.]――

      [ Chúc bạn chơi vui vẻ.]

      Đứng ở hành lang hoa lệ lấy màu đỏ làm chủ đạo, Ngô Khiết Tào hít mấy hơi sâu.

      Mãi đến khi thể nhét thêm khí vào phổi nữa, mới đẩy cánh cửa trước mặt ra.

      Bên trong và bên ngoài cánh cửa là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

      chiếc giường lớn màu đen có ;

      Bức màn màu đen ngăn lại tất cả ánh sáng bên ngoài;

      Ngồi chiếc ghế màu đen là người đàn ông tuấn mỹ;

      Tất cả đều là màu đen, đập vào mắt khiến cho người ta cảm thấy áp lực.

      Ngô Khiết Tào cung kính cúi đầu chào người đàn ông kia, khi đứng thẳng dậy dùng giọng điệu bình thản thông báo: “Thiếu chủ, lão gia kêu ngài lập tức qua đó.”

      Triển Luật quan tâm đến Ngô Khiết Tào, thậm chí ngay cả cái liếc mắt đơn giản cũng thèm cho .

      Giờ phút này, lực chú ý của đặt hết lên nằm ở giường kia.

      Triển Luật khẽ nghiêng người, chạm lên mái tóc hơi lạnh xõa tung phủ ga giường. hiểu tại sao những sợi tóc rối tung này lại có dụ hoặc kỳ lạ đối với . Triển Luật đụng khẽ vào mặt : “Đừng cố gắng rời khỏi tôi, Hạ Hạ, em trốn thoát đâu.”

      Giống như nghe thấy tiếng đến từ địa ngục, Hạ Hạ lập tức co rúm lại, khiến Triển Luật cười khẽ tiếng.

      lâu sau, giọng run run mang theo khẩn cầu của Hạ Hạ vang lên: “Cầu xin , thả tôi ra…… Van cầu …… Triển Luật, như vậy chúng ta thể thương lượng được đâu ……”

      “Thương lượng? Đó là cái gì? Tôi nghĩ hậu quả của việc thương lượng chính là để em ra ngoài thông đồng với người đàn ông khác đấy……” Triển Luật nhíu mi, “Em chỉ cần ngoan ngoãn nằm ở giường, chờ tôi đến, nhận lấy bảo hộ của tôi là được.”

      “Thiếu chủ, lão gia vẫn chờ ngài.”

      Vẫn để ý tới Ngô Khiết Tào cắt ngang chuyện của mình, đặt nụ hôn lên sườn mặt của Hạ Hạ, dùng chất giọng khàn khàn đặc biệt thông báo: “Lát nữa tôi quay lại nhìn em.”

      Sau khi đứng dậy, Triển Luật kinh thường liếc mắt nhìn Ngô Khiết Tào cái, ý bảo theo, rồi dứt khoát ra khỏi phòng.

      Ngô Khiết Tào quên đóng cửa lại, nhắm mắt chạy đuổi theo sau.

      tới nhà họ Triển bao lâu rồi?”

      “Ba năm.”

      “Vậy hẳn biết tính tình của tôi.”

      “…… Đúng vậy.”

      “Tôi ghét nhất là bị người khác quấy rầy khi làm chuyện của mình. Nếu việc này còn tái diễn, tôi giết ~”

      Thờ ơ quét mắt nhìn bóng lưng Triển Luật ở phía trước, Ngô Khiết Tào mặt đổi sắc, giọng lại mang theo trang nghiêm hiếm có: “Vâng.”

      biết qua bao lâu, hai người mới tới đích đến — thư phòng.

      Lưu loát vặn tay nắm, thậm chí còn thèm gõ cửa, Triển Luật trực tiếp nghiêng người vào trong.

      Tất nhiên là Ngô Khiết Tào có tư cách để vào đó, vì thế dừng lại đứng ở trước của phòng lẳng lặng chờ đợi. Cho dù hiệu quả cách có tốt hơn nữa Ngô Khiết Tào vẫn có thể nghe được tiếng đồ đạc rơi vỡ bên trong.

      Đây là câu chuyện xưa cũ rích.

      trẻ Hạ Hạ trong quá trình trả thù tập đoàn Vân Thiên báo mối hận giết cha mẹ, ngờ lại trêu chọc phải thiếu chủ hắc bang Triển Luật. Thời gian hai người ở chung dần dần phát sinh tình cảm, tình cảm sâu đậm đến mức có thể mặc áo cưới kết hôn được rồi. Nhưng vô tình, Hạ Hạ lại phát ra cha mẹ vô tội của mình phải chết vì bất hòa trong làm ăn với tập đoàn Vân Thiên như vẫn nghĩ, mà là chết trong khi vô tình gặp phải trận quyết đấu giữa các bang phái hắc đạo.

      Về phần bang phái hắc đạo kia, hiển nhiên là bang lớn nhất của nhà họ Triển.

      Trong quá trình kết giao, Hạ Hạ nhận ra bạn trai mình là hầm băng lạnh lùng, và là kẻ có mối thâm thù đại hận với mình.

      Vì thế Hạ Hạ bỏ trốn, Triển Luật truy đuổi. Hạ Hạ lại trốn, Triển Luật tiếp tục đuổi theo. Rốt cuộc, trong khi lẩn trốn, Hạ Hạ lại quyến rũ thiếu gia Vân Lan của tập đoàn Vân Thiên. Điều đó khiến Triển Luật vô cùng phẫn nộ, trực tiếp xách về nhà bắt giam, thậm chí còn còng cả tay.

      tóm lại, hai người nháo qua nháo lại chỉ vì bốn chữ — tương ái tương sát. ( nhau lắm cắn nhau đau)

      thể Triển Luật thương , mà cũng thể Hạ Hạ thương . Có lẽ trong mắt của những người khác, đôi tình lữ này chỉ chơi trò chơi tình ái mà thôi.

      Nhưng thực tế, tình giống như trong tiểu thuyết, trò vờn qua vờn lại này vui chút nào.

      là nhàm chán, giống như hai con quỷ ngây thơ. Ngô Khiết Tào dựa lưng vào tường, thầm bình luận.

      biết qua bao lâu, tới khi đám người canh gác tổng bộ đến thay ca, Triển Luật với bộ mặt sa sầm mới bước ra, phất tay áo ý bảo Ngô Khiết Tào theo.

      Triển Luật rất cao, chạy bộ cũng giống như vận động viên chuyên nghiệp, lại càng cần so sánh với tốc độ bộ bình thường của Ngô Khiết Tào.

      Triển Luật bước nhanh ở phía trước, Ngô Khiết Tào đành phải cố gắng theo sau, mắt thấy sắp hết hành lang rồi.

      Đột nhiên Triển Luật phá vỡ trầm mặc: “Ông cụ muốn theo tôi.”

      “…… Tôi biết, thiếu chủ.”

      ,” Liên tục ba từ “”, Ngô Khiết Tào nhìn Triển Luật giơ ngón trỏ lên lắc lắc rồi tiếp, “Tôi có ý này.”

      đột nhiên dừng lại, Ngô Khiết Tào nhất thời kịp phản ứng. Động tác của Triển Luật nhàng nhưng lại chứa sức công phá vô hạn.

      “Haiz……” Triển Luật khẽ thở dài hơi, có hành động gì khác nữa. tiếp tục về phía trước, nhưng đúng lúc Ngô Khiết Tào nghĩ rằng chuyện chỉ có thế Triển Luật đột nhiên quay ngoắt lại, hung hăng bóp chặt cằm của .

      Lực đạo rất lớn, Ngô Khiết Tào cảm thấy cằm mình sắp bị tháo rời ra tới nơi.

      Khuôn mặt đẹp đẽ của ác quỷ gần trong gang tấc, từng chút từng chút sát gần lại, giọng bên tai như thủ thỉ với tình nhân: “ mới ở nhà họ Triển ba năm?”

      Ngô Khiết Tào khẽ gật đầu.

      “Nhưng…… những người theo tôi, dù chỉ làm công việc quét rác cũng phải lăn lộn ở nhà họ Triển ít nhất năm năm. Ông già kia chính là như vậy, sợ thằng con trai độc nhất này bị kẻ thù của ông ta đặt bẫy tiêu diệt.”

      “Giống như thế này này,” Triển Luật lấy ra khẩu súng, vừa vừa để họng súng vào giữa thái dương: “Pằng ~, người thừa kế của ông già còn rồi.”

      “Như vậy…… tôi nghe xem, mới vào nhà họ Triển được ba năm sao lại được ông già coi trọng, thậm chí còn muốn đặt ở bên người tôi?”

      “A……” Triển Luật tiếp tục tự suy đoán: “Tôi quên mất, đấy. Thế này phải đổi cách hỏi rồi. làm cách nào lên được giường của ông ta? Người phụ nữ lạnh lùng như trong lúc làm chuyện đó kêu lên chứ? Kêu êm tai ?” Tựa hồ quá chán ghét, Triển Luật “chậc” tiếng.

      Bất kỳ người nào bị kẻ khác dùng giọng như rắn độc phun vào lỗ tai đều cảm thấy thoải mái, cho dù kẻ đó có khuôn mặt tuấn mỹ giống người thường.

      tại, Ngô Khiết Tào rơi vào loại trạng thái thoải mái này, cho dù có tức giận vì bị nhục mạ, vẫn tận lực duy trì biểu cảm bình tĩnh, đứng thẳng trả lời: “Thiếu chủ, nếu tôi …… lên được giường của lão gia, lão gia cũng sắp xếp cho tôi ở bên cạnh ngài.”

      Ai nhìn vào cũng có thể dễ dàng nhận ra Ngô Khiết Tào giả bộ trấn định.

      Triển Luật tựa hồ cảm thấy hứng thú với phản ứng của , đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch lên: “Ồ…… ?”

      “Đúng vậy.”

      “Nhưng đáng tiếc……” được nửa câu, Triển Luật lại ngừng lại, đợi đến khi Ngô Khiết Tào vẫn cúi đầu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, mới chậm rãi tiếp: “Tôi tin.”

      “……”

      Khẽ cười gạt tóc mai ra sau vành tai Ngô Khiết Tào, Triển Luật nhe răng nanh nhằm xuống mục tiêu, cắn mạnh.

      Ngô Khiết Tào chắc chắn vành tai bị cắn chảy máu rồi, nhưng vẫn quật cường chịu kêu đau.

      Triển Luật ngược lại, thản nhiên ngậm lấy chỗ vừa cắn, mập mờ : “Tôi cần biết giở thủ đoạn gì, cũng quản tới mưu đồ của .”

      Rốt cuộc Triển Luật cũng chịu nhả ra, thèm nhìn Ngô Khiết Tào lấy cái, trực tiếp xoay người rời : “Chỉ cần quên bổn phận của mình là được. Ừm…… Mà việc này cần tôi nhắc nhở cũng biết. Có lẽ tôi nên nhắc nhở nên vượt quá bổn phận.”

      được vài bước, Triển Luật nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau truyền tới, “Đừng theo.” .

      Vì vậy, Ngô Khiết Tào dừng ngay tại chỗ, giơ tay chạm vào vành tai mình bị cắn, rồi nhìn chằm chằm vào màu máu đỏ tươi đầu ngón tay, chậm rãi trả lời:“…… Vâng.”

      Khoảng chừng 40 phút sau, khẽ xoa bóp cái chân đau nhức vì phải đừng trong thời gian dài, rồi đứng dậy, thẳng đến căn phòng giam giữ Hạ Hạ.

      Đúng như dự đoán, Triển Luật qua đây. Cho nên khi vừa mở cửa nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng từ trong phòng truyền ra. Khóe miệng Ngô Khiết Tào khẽ nhếch lên, nhưng bộ dạng lại ra vẻ như quan tâm: “ đừng khóc.”

      cần lo! Nếu thực quan tâm tới tôi hãy thả tôi !”

      Linh hoạt tránh thoát được chiếc gối đầu Hạ Hạ ném tới, Ngô Khiết Tào bước từng bước đến gần, giữ chặt lại tay của Hạ Hạ ra sức giữa dụa, ma sát mạnh vào còng tay lại càng thêm sưng đỏ: “Tôi thả.”

      “Nếu …… cái gì?”

      “Tôi thả,” Ngô Khiết Tào ngại lặp lại: “Tôi thả ra, chỉ có điều phải bây giờ.”

      Hạ Hạ có chút do dự tin, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn trước mặt: “ sao?”

      tại tôi chụp bức hình của , để cho Vân thiếu gia biết ở nơi này. Như vậy ta phái người…… À , ta tự mình tới cứu , được ?”

      vậy sao?”

      “Tôi rồi, là .”

      “Nếu như là người xấu sao đây?”

      “Tin tưởng tôi, Hạ Hạ……” Ngô Khiết nhặt chiếc gối đầu bị ném xuống dưới đất lên, đặt vào chỗ cũ; bước nhàng uyển chuyển như mèo , “ giờ ngoài tôi ra, thể dựa vào ai cả.”

      “…… Được rồi.”

      ——— ————————–

      nhàng đóng cửa lại, Ngô Khiết Tào gửi ảnh chụp cùng với lời nhắn: Lão gia, này là nhược điểm của thiếu gia. Đa tạ ngài cho tôi cơ hội làm việc cống hiến cho nhà họ Triển.


      Trích lời của Ngô Khiết Tào: Ở trong tình , có thời gian để chơi trò “tương ái tương sát”.

      Trong trò chơi này, trừ phi tình cảm vững chắc, nếu khi nắm chắc được mức độ của nó, nó dễ dàng xuất lỗ hổng để phá vỡ.

      Phải bắt đúng lấy thời cơ đó mà xông vào mới có thể đòn giành thắng lợi!

      Bởi vậy tôi mới , những kẻ chơi trò ‘ nhau lắm cắn nhau đau’ đều là ăn no rửng mỡ.

      Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 7: Thế giới thứ ba (2)

      Edit: Teru


      Cửa phòng làm việc thường ngày của Triển Luật bị mở ra.

      Nghe thấy tiếng vang, tầm mắt của di chuyển từ văn kiện nhìn lên, thấy Ngô Khiết Tào ôm chồng tài liệu lớn vào khỏi nhíu mày.

      Ngô Khiết Tào tất nhiên là có chú ý đến điểm này, vì vậy trưng ra vẻ lo lắng hiếm có gương mặt mà Triển Luật hoài nghi nó bị tê liệt từ khi sinh ra: “Thiếu chủ, chỉ cần hoàn thành công việc đợt này có thể nghỉ ngơi tốt rồi.”

      “Ừm….. cảm thấy công việc tôi làm chỉ là chuyện trong sớm chiều? Ngày nào ông già kia còn chưa nghỉ, ngày đó tôi vẫn phải duy trì hoạt động của cái tập đoàn này.”

      “Thiếu chủ, tôi……”

      phiền,” Triển Luật đánh gãy lời của Ngô Khiết Tào, dùng tốc độ khiến người khác giật mình lấy súng lục ở trong ngăn kéo ra, lau chùi tỉ mỉ, sau đó ưu nhã giơ lên nhắm thẳng vào Ngô Khiết Tào: “Nếu còn nhiều lời phiền phức như vậy, tôi giết.”

      Lúc trước Triển Luật ‘Ông già kia theo tôi’ cũng phải là lời suông.

      Thực tế, mấy ngày nay Ngô Khiết Tào làm việc bên cạnh Triển Luật rồi.

      Vậy nên mới có thể khiến Triển Luật phiền chán mình đến mức này. Tuy nhiên giờ phiền chán tạm thời cũng là loại phương thức thu hút chú ý.

      Cố gắng phát ra tiếng động, Ngô Khiết Tào đặt cốc sữa chuẩn bị trước lên mặt bàn: “Thiếu chủ, nếu mệt rồi uống chút sữa , vẫn còn nóng.”

      Triển Luật cười lạnh, tiếng cười khiến người ta phải run rẩy nổi da gà.

      Mà cốc sữa kia, để tận đến lúc làm việc xong vẫn luôn đặt ở chỗ đó, vơi giọt nào. Còn Triển Luật sớm ra khỏi phòng tới chỗ Hạ Hạ rồi.

      Ngày nào cũng như thế này.

      Hai ngày nay, hành trình của Triển Luật gần như cố định: Rời giường, dùng điểm tâm, làm việc, thăm Hạ Hạ, ăn cơm trưa, thăm Hạ Hạ, làm việc, uống sữa.

      Hai ngày nay, hành trình của Ngô Khiết Tào cũng gần như cố định: Kêu Triển Luật rời giường, nhìn Triển Luật dùng điểm tâm, cùng Triển Luật làm việc, cùng Triển Luật thăm Hạ Hạ lại còn phải nháy mắt ra hiệu, nhìn Triển Luật ăn cơm trưa, cùng Triển Luật thăm Hạ Hạ nhân tiện nháy mắt ra hiệu, cùng Triển Luật làm việc cộng thêm đưa sữa.

      Rốt cuộc, sau khi nhận văn kiện trong tay Ngô Khiết Tào đến ngày thứ tư, Triển Luật thể nhịn được nữa.

      giả bộ muốn tiếp nhận văn kiện, nhưng đúng lúc Ngô Khiết Tào thả văn kiện ra lại rụt tay về.

      ‘Bộp’ tiếng, tập giấy A4 rơi tán loạn xuống mặt đất, có vài tờ rơi đến bên cạnh chân Triển Luật, bị vô tình giẫm lên. nền giấy trắng phau xuất vết giày màu đen.

      Triển Luật vươn bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cổ Ngô Khiết Tào:“ , mục đích của là gì?”

      Ngô Khiết Tào đứng im bất động, mặt nhăn mày nhíu : “Thiếu chủ, vấn đề này mấy hôm trước ngài hỏi qua rồi.”

      “Ồ? ?”

      “Đúng vậy.”

      “À.” Triển Luật thở ra hơi, làm mấy sợi tóc bên má Ngô Khiết Tào khẽ lay động: “ nhất định phải cho tôi lý do. có ai đối xử tốt với người vô điều kiện cả, chưa?”

      “……”

      “Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi , được vượt quá bổn phận, tuân thủ chứ?”

      “…… Đúng thế, thiếu chủ.”

      “Vậy cho tôi biết, cốc sữa tươi này là sao?”

      “……”

      muốn trả lời? Hay là …… dám trả lời?”

      Nghe được giọng mang theo uy hiếp, Ngô Khiết Tào cảm thấy lưng mình toát ra mồ hôi lạnh, nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay.

      Đôi tay kia giờ quen thuộc với cái cổ mảnh khảnh của .

      Do dự mãi, mới trả lời: “Bởi vì tôi…… thích ngài!”

      ‘Rắc’ tiếng.

      Triển Luật dùng tay bẻ gãy cổ của Ngô Khiết Tào, ngay trước thời điểm mất ý thức, chỉ nghe thấy giọng nguội lạnh vang lên: “Đúng là thành .”

      –[ Bởi vì người chơi tự động lưu trữ, nên thể đọc lại các tập tin. Bạn có thể lựa chọn bắt đầu trò chơi lại lần nữa. ]

      [ Hoặc là bạn có thể lựa chọn mất 500 điểm để đọc tập tin mà hệ thống lưu trữ.]

      …… Tôi muốn bắt đầu lại lần nữa.

      [ trừ 500 điểm, chúc bạn chơi vui vẻ.]

      “Thiếu chủ, vấn đề này mấy hôm trước ngài hỏi qua rồi .”

      “Ồ? ?”

      “Đúng vậy.”

      nhất định phải cho tôi lý do. có ai đối xử tốt với người vô điều kiện cả, chưa?”

      “……”

      “Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi , được vượt quá bổn phận, tuân thủ chứ?”

      “…… Đúng thế, thiếu chủ.”

      “Vậy cho tôi biết, cốc sữa tươi này là sao?”

      “……”

      “Hừm……” Triển Luật có chút tức giận, chỉ cười mỉa mà còn hừ lạnh. Tận lực bình ổn lại cảm xúc, tiếp tục mở miệng,“ muốn trả lời? Hay là…… dám trả lời?”

      Vừa , đầu ngón tay vừa chạm vào làn da của Ngô Khiết Tào, hai ngón tay bắt chước tư thế đường mà khiêu vũ ở đó. Nhảy chán rồi, bàn tay nhẵn nhụi lại đặt cần cổ của Ngô Khiết Tào, tiếng động mà uy hiếp.

      “……”

      Nhìn Ngô Khiết Tào quật cường ngậm chặt miệng, Triển Luật khẽ mỉm cười, khiến cho khuôn mặt vốn tuấn mỹ lại càng thêm tinh xảo mỹ lệ.

      Đôi môi chậm rãi mở ra, thầm : “Tôi cần kẻ câm điếc.”

      ‘Rắc……’

      [ Trừ tiếp 500 điểm, chúc bạn chơi vui vẻ.]

      “Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi , được vượt quá bổn phận, tuân thủ chứ?”

      “……”

      muốn trả lời à? Vậy cho tôi biết, cốc sữa tươi này là sao?”

      dám tiếp tục yên lặng nữa, Ngô Khiết Tào dè dặt thử mở miệng: “Chỉ là cốc sữa mà thôi, đây là việc chúng tôi phải làm, thiếu chủ.”

      Dường như bị câu trả lời lớn mật ngoài dự đoán của Ngô Khiết Tào làm cho kinh ngạc, Triển Luật nhíu mi:“Nếu tôi có thể tự đoán được lý do làm thế này sao?”

      “Ngài đoán ?”

      Chính là thế này, đối mặt với kẻ tâm thần, nhất định cũng phải thần kinh theo ta.

      “Wow~ là ai cho cái dũng khí cùng tôi chuyện kiểu này?”

      Ngô Khiết Tào càng trơn tru: “Ngài đoán ?”

      Chỉ có như vậy mới có thể khơi gợi hứng thú của ta. Chỉ cần chút hứng thú thôi, ta cũng dễ dàng giết người như vậy — quả thực là giống như dí chết con kiến.

      Triển Luật lên tiếng trả lời.

      trở lại như bình thường, cẩn thận sửa lại nếp nhăn vạt áo, tư thái cực kỳ tao nhã quay về bàn làm việc.

      Chống khuỷu tay lên bàn, Triển Luật có chút hứng thú liếc mắt nhìn hai bàn tay nắm chặt của Ngô Khiết Tào, trông có vẻ như trấn định nhưng thực ra lại vô cùng sợ hãi: “ như vậy thú vị hơn so với hình tượng khối băng kia đấy.”

      Lặng lẽ thở phào nhõm hơi, lúc này Ngô Khiết Tào mới dám ngẩng đầu lên đối diện với Triển Luật: “Đa tạ thiếu chủ khích lệ.”

      Cứ duy trì loại trạng thái này, Ngô Khiết Tào đứng thẳng tại chỗ, chịu rời , cũng dám mở miệng chuyện.

      lâu sau, Triển Luật tức giận cầm cốc thủy tinh lên, ngửa đầu uống sữa ở bên trong.

      “Đúng rồi thiếu chủ,” Ngô Khiết Tào lên tiếng, đến khi thấy Triển Luật nhìn về phía mình mới tiếp: “Tôi nghĩ…… đưa Hạ Hạ ra ngoài chơi chút có tốt hơn ?”

      đùa?” Triển Luật nghi hoặc, vành môi còn đọng lại ít sữa, hình ảnh này khiến cho thể nào trưng ra bộ dạng uy nghiêm như ngày thường.

      “Thiếu chủ, Hạ Hạ phải là sủng vật được nuôi dưỡng ở trong nhà. Ngài yên tâm, tôi lấy tính mạng ra đảm bảo, để cho ấy chạy thoát. Tôi cam đoan.”

      “Tôi biết tình cảm của hai người lại tốt như vậy đấy.”

      “Tình cảm của chúng tôi vẫn luôn tốt, vậy nên tôi là người thích hợp nhất để ra ngoài tản bộ với ấy. Thiếu chủ, ngài phát ra sao? Cảm xúc của Hạ Hạ càng ngày càng xuống dốc.”

      Triển Luật hơi uống hết chỗ sữa còn lại.

      ——— ————————–

      “Tiểu Khiết, đề nghị như vậy mà bị phạt sao?”

      Hạ Hạ áy náy nhìn Ngô Khiết Tào giúp mình mặc quần áo, “Nếu để tôi chạy thoát làm sao bây giờ?”

      Loại thiện lương bất kể thời gian và địa điểm này quả nhiên lúc nào cũng vô dụng.

      Ngô Khiết Tào nhàng vỗ vỗ đầu Hạ Hạ, còn cẩn thận chải đầu giúp : “Tôi sao, chỉ là tôi thể chịu nổi cái kiểu giả nhân giả nghĩa của Triển Luật nữa rồi.”

      ràng chính Hạ Hạ mới là kẻ giả nhân giả nghĩa nhất, mặt muốn chạy thoát khỏi nhà giam, mặt khác lại ra vẻ hỏi người giúp mình chạy thoát có bị phạt hay . Cũng đâu có quan tâm gì đến biện pháp cứu giúp người mà mình gọi là “ân nhân” kia.

      “Tiểu Khiết……” Hạ Hạ quay lại ôm chầm lấy Ngô Khiết Tào: “Tuy rằng tôi còn thương ta, nhưng…… thế nào chăng nữa cũng cám ơn !”

      “Đừng cám ơn tôi vội, cứ chạy thoát trước rồi sau.”

      Chuẩn bị lên chuẩn bị xuống, khi hai người thực ra khỏi cửa tiếng đồng hồ sau.

      Giả vờ nhìn vô số quầy hàng ở hai bên đường, quả nhiên Ngô Khiết Tào nhận ra có mấy người luôn xung quanh các . Bọn họ duy trì khoảng cách gần xa, nhìn lướt qua cũng giống như những người mua sắm bình thường, nhưng kỳ thực là giám thị các .

      Khoảng cách này đúng là vừa vặn.

      biết bao lâu, người đàn ông có mái tóc đen thanh thoát gọn gàng xuất ở trước mặt các .

      ta mỉm cười gật đầu, tự lên tiếng giới thiệu:“Tôi là Vân Lan.”

      “Ngưỡng mộ lâu.”

      Vân Lan nhìn Ngô Khiết Tào trả lời lịch quy củ có nửa phần để ý. ta vươn tay, nhìn Hạ Hạ, tựa như chàng kỵ sĩ chờ ái mộ của công chúa.

      Nhưng kỵ sĩ đâu thể có được công chúa dễ dàng như vậy.

      Ngô Khiết Tào đột nhiên kéo Hạ Hạ ra phía sau, cố tình lớn để cho mấy người giám thị nghe thấy: “Tôi lấy tính mạng của mình ra đảm bảo với thiếu chủ, tuyệt đối để cho Hạ Hạ rời khỏi tầm tay!”

      Trò chơi vẫn tiếp tục.

      Trong nháy mắt Ngô Khiết Tào bị vệ sĩ của Vân Lan đánh cho ngất xỉu, có nhìn thấy khuôn mặt của Triển Luật.

      Mày kiếm tuyệt mỹ của nhíu lại chặt, tạo thành đường cong duyên dáng.

      Chỉ cần cong như vậy thôi là đủ rồi, Triển Luật, trò chơi này thua nhanh thôi. Ngô Khiết Tào cố sức mỉm cười.

      Bóng đen bao phủ tầm mắt.


      –[ Chúc mừng người chơi hoàn thành được nhiệm vụ : Được Triển Luật quan tâm. Thưởng 500 điểm.]

      [ Trừ điểm hai lần người chơi đọc tập tin của hệ thống. Số điểm người chơi có giờ: 3300 điểm.]

      [ Chúc bạn chơi vui vẻ.]


      Trích lời của Ngô Khiết Tào: Trí tuệ của người xưa thể coi thường được.

      Cùng đường đến nỗi sử dụng khổ nhục kế sao? Chỉ cần có người chịu nhảy vào bẫy là được.

      Đàn ông chính là như vậy, tình cảm luôn bắt đầu từ đồng tình. Cho dù trái tim có chủ nhưng chỉ cần xuất cảm thông với người phụ nữ khác, tình cảm đó vẫn có thể thay đổi.

      khi xuất đồng tình, nội tâm khóa chặt của bọn họ dễ dàng bị mở ra.

      Kế tiếp, cũng chỉ có mình tôi sân khấu mà thôi.

      Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 8: Thế giời thứ ba (3)

      Edit: Teru


      Ngô Khiết Tào bị đau mà tỉnh lại.

      Rốt cục cũng đến thời khắc này rồi.

      ngây ngốc nhìn về phía hư , cảm giác tịch thình lình ập đến khiến thầm sợ hãi. hiu quạnh đó dường như muốn cắn nuốt con người ta, Ngô Khiết Tào dần dần thở gấp ngừng. Điều đáng sợ là trong phòng chỉ có mình , bởi vậy mà ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy mồn .

      Hít, thở. Hít, thở……

      Vì muốn thoát khỏi cảm giác hít thở thông này, nhanh chóng vươn tay, hoảng loạn quờ quạng xung quanh tìm chốt mở cửa.

      ‘Cạch’ tiếng, ánh sáng tràn vào căn phòng.

      Ngô Khiết Tào thở phào nhõm.

      Đây đúng là gian phòng mà ở. Vì thực nghĩa vụ theo thiếu chủ mà ở ngay sát bên cạnh phòng Triển Luật, mà phòng Triển Luật lại ngay sát căn phòng giam lỏng Hạ Hạ – nàng yếu đuối, suốt ngày chỉ biết khóc cùng ỷ lại kia.

      tại những điều này cũng liên quan gì đến mình, Ngô Khiết Tào nhủ thầm. Điều quan trọng lúc này là phần diễn ngày hôm nay vẫn chưa hoàn thành xong.


      Rón rén mở cửa phòng Triển Luật ra, Ngô Khiết Tào còn dám bật cả đèn.

      Khi khoảnh khắc khi mở cửa, Triển Luật mở bừng hai mắt.

      Có thể , Ngô Khiết Tào chưa từng bước vào phòng của Triển Luật, nhưng giống như từng diễn tập vô số lần ở trong lòng, vô cùng chuẩn xác chạm đến Triển Luật ngủ ở giường.

      Dựa theo xúc cảm truyền đến từ bàn tay, từ từ áp tay mình vào khuôn mặt của , thân thể theo chế mà từng bước từng bước, cẩn thận tới gần Triển Luật.

      Rốt cuộc, đầu ngón tay cũng cảm nhận được mềm mại của làn da, báo cho biết chạm đến mục tiêu rồi.

      Nhưng bất chợt như bị giật mình, Ngô Khiết Tào vội vã rụt tay lại.

      lâu sau, khi nghe được tiếng hít thở trầm ổn đều đặn của Triển Luật, Ngô Khiết Tào mới thở phào hơi, lại chậm rãi vươn tay ra……

      Từ góc độ của Triển Luật, có thể nhìn thấy nụ cười đơn thuần của , cũng có thể cảm nhận được xúc cảm truyền đến từ hai má, chút lại chút, vòng vòng lại.

      biết vì cái gì, Triển Luật hề cảm thấy tức giận – thậm chí ngay cả khi cảm thụ được đôi môi ấm áp của Ngô Khiết Tào cũng có phát hỏa.

      biết vì cái gì mà mình lại như vậy, ý thức dần dần say mê ……

      Ngày hôm sau.

      khí hài hòa, Triển Luật ngồi trước bàn ăn, giống như thường ngày vừa đọc báo vừa hỏi Ngô Khiết Tào đứng ở bên: “Ông già kia hôm nay còn sống ?”

      “Sức khỏe của lão gia vẫn rất tốt.”

      “…… Chà, tiếc quá nhỉ.”

      “Phu nhân đâu?”

      “Tình hình của phu nhân cũng rất tốt.”

      “Có cái gì tốt? Mỗi ngày chỉ biết chờ thời cơ chạy đến chỗ người đàn ông kia mà thôi.”

      Kỳ , “phu nhân” mà hai người nhắc đến là mẹ ruột của Triển Luật. Nhờ sinh ra được người thừa kế cho Triển lão gia mà ngồi lên được vị trí Triển phu nhân. Tuy ngoài miệng Triển Luật thường xuyên tỏ vẻ khinh thường hành vi của bà, nhưng có thể khẳng định, ở trong sâu thẳm trái tim, cũng khát vọng có được người mình như vậy.

      Khát vọng — Ngô Khiết Tào thầm ghi nhớ điều này trong lòng. Hay có thể còn có khát vọng được nữa?

      “Tập đoàn có xuất vấn đề nghiêm trọng gì ?”

      có, tất cả mọi việc được ngài xử lý xong rồi.”

      “Hạ Hạ dậy chưa?”

      “Từ ngày hôm qua sau khi được đưa trở về, nghe tình huống của Hạ Hạ được tốt lắm.

      “Nghe ?” Đặt tờ báo xuống, Triển Luật có chút hứng thú nhìn Ngô Khiết Tào quy củ mẫu mực đứng ở bên. Nhìn mãi đến khi cả người đứng được tự nhiên, mới khó có được tâm tình đùa cợt câu: “À…… Sao tôi lại quên mất ngày hôm qua bị thương để giữ đúng lời cam đoan chứ.”

      “……”

      “Lại tới nữa, cái dáng vẻ băng khối này,” Tận mắt nhìn thấy khuôn mặt nhu hòa của Ngô Khiết Tào trở nên lạnh lùng có độ ấm, Triển Luật cũng biết tâm trạng của mình giờ ra sao, chỉ hỏi: “Khi nào người nhà họ Triển lại yếu như vậy? Chỉ tên bảo vệ vớ vẩn mà cũng đánh ngất xỉu được.”

      Trong thoáng chốc, ánh mắt tràn ngập phong tình, Triển Luật cười nhạt, lại dùng giọng đầy ma mị ngọt ngào, với : “Nếu việc này còn tái diễn, chết đấy. So với việc chết trong tay người khác chết trong tay người của nhà họ Triển vẫn hơn…… thấy sao?”

      “Hửm?” Thấy người phụ nữ trước mặt muốn trả lời, hiếm khi nhẫn nại lên tiếng nhắc nhở.

      Ánh mắt cùng thân thể Ngô Khiết Tào khống chế được run rẩy cái, Triển Luật cười càng thêm vui vẻ.

      ——— —————————

      Nếu cứ như vậy sống qua ngày cũng tốt, nhìn tình huống phát triển giờ việc Triển Luật bị đánh bại cũng chỉ là vấn đề thời gian.

      Mấu chốt chính là nằm ở bốn chữ “Vấn đề thời gian” này.

      Ngô Khiết Tào hiểu rất người đàn ông cường đại kia, thể chịu đựng được cục diện bị động, cùng vây hãm chỗ với kẻ thần kinh này thêm nữa.

      Vì vậy thực chút thủ đoạn .

      Khi chuông báo động vang lên, hề tỏ ra sợ hãi. Chỉ tận lực duy trì vẻ mặt lo lắng, : “Thiếu chủ, chúng ta……”

      “Chuông báo động thôi, tôi sao …… xem Hạ Hạ!”

      hiếm khi Triển Luật lộ ra dáng vẻ hốt hoảng như giờ, đánh gãy lời của Ngô Khiết Tào.

      “Vâng.”

      Lại quay trở lại hành lang hoa lệ kia lần nữa.

      Triển Luật ở phía trước, bước chân dồn dập. Ngô Khiết Tào giống như những ngày đầu, cố gắng theo sát phía sau , tấc cũng rời.

      “…… Này, Hạ Hạ có gặp chuyện gì hay ?”

      “Tôi có thể dùng tính mạng mình đảm bảo, Hạ Hạ gặp chuyện gì cả.”

      “Xùy, lại là dùng tính mạng đảm bảo? Tôi nhớ lần trước cũng như vậy, kết quả là bị thương đấy.”

      “Nhưng cho dù tôi bị thương, cũng thực đưa được Hạ Hạ quay về.”

      Bước chân đột nhiên khựng lại.

      biết qua bao lâu, có lẽ là lâu, hoặc cũng khó thể trong tình huống khẩn trương này chỉ đoạn thời gian ngắn cũng bị ý thức của con người kéo ra dài; Triển Luật lại nhấc chân lên bước tiếp: “Lần này đừng để bị thương, nhà họ Triển chúng tôi cần những người yếu đuối như vậy.”

      “…… Vâng.”

      ngoài dự đoán, khi hai người tới được phòng giam lỏng Hạ Hạ, ta bị đám người cưỡng ép bắt .

      Tất cả bọn họ đều mang dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, tên trong số đó gia tăng thêm lực bóp cổ Hạ Hạ. Hạ Hạ vốn là nữ sinh đơn thuần, lúc này cực kỳ sợ hãi. ta nhìn Triển Luật cầu cứu, hai tay cứng ngắc đặt ở bên người.

      Nhìn phản ứng của Triển Luật xem ra là có quen biết với đám người đó rồi.

      “Rốt cuộc mấy người muốn thế nào?”

      “Triển thiếu gia, cậu xem? Nghe cậu vô cùng sủng ái con nhóc này……” Người đàn ông mặt thẹo đứng đầu cười lạnh: “Khó trách có người chỉ cần giết ta có thể khiến cho cậu thống khổ. Xem ra cậu thực rất sủng ái nàng?”

      Hai tay nắm chặt run rẩy, mặt Hạ Hạ bắt đầu đỏ lên, ta nhịn được ho khan trận: “Khụ khụ……”

      “Có người tôi sủng ái ấy sao? Người đó là ai?”

      Ngô Khiết Tào đứng ở bên mặt đổi sắc dùng ánh mắt trấn an Hạ Hạ, như thể chẳng có việc gì xảy ra, nhàng an ủi: “Rất nhanh ổn thôi.”

      Loại an ủi này hiển nhiên mang đến chút tác dụng nào, mới đầu Hạ Hạ còn cố gắng giữ bình tĩnh, bây giờ lại có người lên tiếng trấn an chợt khóc òa lên, khóc ngừng được.

      Triển Luật nhíu mày.

      Tên mặt thẹo mang theo vẻ mặt như bệnh nhân tâm thần, khuôn mặt vốn chẳng đẹp đẽ gì lại còn trợn mắt lên, trông rất dữ tợn: “Sao đây? Triển thiếu gia, lúc này rồi mà cậu còn muốn bắt nội gián? Sao cậu quan tâm tới người của cậu nằm trong tay tôi đây này?”

      ta lại tăng thêm lực tay.

      muốn thế nào?”

      “Tôi muốn thế nào? Thôi , lòng dạ độc ác như Triển Luật cậu lại biết tôi muốn thế nào ư? Đừng để chúng tôi chê cười như vậy chứ!”

      Đội ngũ bảo vệ của nhà họ Triển cũng tới nơi, hai bên giương cung bạt kiếm giằng co nhau.

      Đột nhiên tên mặt thẹo cười rộ lên, dùng ngón trỏ chỉ vào Triển Luật vô cùng căng thẳng, ngang nhiên nhạo báng: “Ha ha…… Triển Luật, chắc cậu nghĩ là có cái ngày này ? Lúc trước cậu đối xử với huynh đệ là tôi đây thế nào, tôi trả lại gấp bội người tiểu mỹ nhân này! Mà cậu tại cũng coi như nằm trong tay tôi rồi !”

      “Ha ha ha……” Bọn thuộc hạ của cũng cười phụ họa theo lấy lòng.

      “Hô…… Hô……” Tiếng hít thở dồn dập của Hạ Hạ càng lúc càng ràng, ta khóc đến thở nổi nữa.

      “Muốn cứu ta ư? Có thể!” Mặt thẹo cười chán xong, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc: “Chỉ cần cậu lấy bản thân mình đổi cho ta là được. phải cậu thực ta sao?”

      Triển Luật mím môi, có hành động gì. ai nghĩ tớ,i lúc này Ngô Khiết Tào lại bước lên phía trước : “Lấy tôi đổi cho ấy .”

      ? lấy tư cách gì?”

      “Chỉ qua lời của kẻ nào đó mà tin ấy chính là tình đích thực của thiếu chủ? Các người có dạ quá hay ?”

      “Vậy ý mới chính là tình đích thực của cậu ta? Ha ha ha ha…… Tình đích thực mà lại lấy chính mình ra cứu quan trọng?” Bàn tay to thô ráp vỗ vỗ lên mặt Hạ Hạ, ta tiếp tục : “ cho tôi là đồ ngu chắc?”

      Ừ, đúng vậy, quá ngu ấy chứ. Ngay cả việc người của Triển Luật sớm lén lút bao vây xung quanh mà vẫn phát ra, còn làm ra vẻ ông đây nắm chắc thắng lợi rồi.

      Tuy giao tranh giằng co căng thẳng, nhưng khi bắt đầu nhất định người chiến thắng cuối cùng là Triển Luật.

      Như thế này ổn rồi, nếu vậy những trò khôi hài bày ra hôm nay đều có tác dụng.

      “Thả ấy ra trước !” Ngô Khiết Tào nhanh về phía trước, đưa tay nhanh chóng dò tìm bên hông.

      Tên mặt thẹo cùng bọn thuộc hạ của cũng bị người phụ nữ giống như kẻ điên này hù sợ. Sau vài giây ngây người ngắn ngủi lập tức phản ứng lại, tất cả đều rút đao kiếm ra nhắm thẳng vào Triển Luật.

      Thấy vậy, Ngô Khiết Tào ngay tức khắc bổ nhào ra che trước người Triển Luật, muốn dùng thân thể mình để đỡ đòn tấn công, bảo vệ .

      lát sau, đau đớn trong dự kiến có truyền đến, mà lại là những tiếng đấm đá loạn xạ.

      Ngô Khiết Tào khẽ nâng đầu, chạm phải ánh mắt nhìn ra biểu tình gì của Triển Luật cúi xuống. Giống như bị sợ hãi, lập tức dời mắt , quay đầu nhìn xem tình huống phía sau – Trong lúc quay lại, hai người vẫn còn gắt gao ôm chặt. Chính xác là Ngô Khiết Tào mình lôi kéo Triển Luật, quyết chịu buông tay.

      Triển Luật cũng ngầm thừa nhận hành động của .

      Tình hình dần được kiểm soát, đám người xâm nhập đều bị đội ngũ bảo vệ quặt tay ra sau lưng khống chế, thể động đậy. Hạ Hạ cũng được cứu ra, ngồi bên cố gắng bình phục hô hấp. mặt vẫn còn mang theo nước mắt chưa khô.

      Triển Luật : “Khả năng của mấy người chỉ có vậy thôi sao? À…… chuẩn bị tốt tinh thần bị chặt tay chặt chân chưa?”

      và Ngô Khiết Tào vẫn còn duy trì tư thế vừa rồi. Bởi vì dựa vào quá sát nên thanh cũng bị phóng đại lên mấy lần, trong chấn động mang theo trầm ổn. an tâm, Ngô Khiết Tào lưu luyến mỉm cười.

      , là ai báo tin tức cho mấy người?”

      “Chúng tôi biết,” Tên mặt thẹo bị buộc khom người xuống, cố sức thở dốc: “Hô…… Chúng tôi chỉ nhận được tờ giấy……”

      “Tờ giấy đó đâu?”

      …… biết ném đâu rồi.”

      “Vậy giữ lại mấy người cũng chả có tác dụng gì?”

      Tất cả mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát.


      Trích lời của Ngô Khiết Tào: Đàn ông rất ti tiện, bọn họ cũng giống như đàn bà thôi. Đối với việc có người thích mình đều sinh ra cảm giác ưu việt khó tả.

      Mà đôi khi, chỉ cần để lộ ra chút tin tức ‘có ai đó mình’ loại tâm tình này cũng xuất . Đồng thời, khi nhận thức ‘người mình’ kia là ai, tầm mắt bọn họ tự chủ được gắt gao theo dõi bóng dáng ‘người thầm mến mình’ đó.

      Cứ như vậy việc thích ngược lại cũng chỉ là vấn đề thời gian

      Thầm mến là chuyện tốt đẹp, phải sao?

      Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.








      tart_trung, PhongVyB.Cat thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 9:

      Edit: Teru


      Tiếng súng liên tiếp vang lên, Ngô Khiết Tào quan tâm đến đám người vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ xông vào đây nữa. dứt khoát xoay người, ngay cả mắt cũng chớp lấy cái.

      Mà những người đó, ngay cả vẻ mặt thống khổ cũng chưa kịp biểu lộ ra, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận đau đớn phải rời bỏ thế giới này. Cho dù có khao khát sống sót đến thế nào, bọn họ cũng có cách nào chống lại vận mệnh bị giết chết.

      Tất cả mọi việc xử lý xong, bây giờ chỉ cần làm nốt chuyện nữa thôi.

      —————–

      Khác với vẻ ngoài tuấn mỹ bắt mắt của Triển Luật, các cánh cửa phòng trong khu nhà của lại mang theo hơi hướng cổ điển, đầy cảm xúc.

      Mỗi cánh cửa được làm từ các chất liệu khác nhau, sau những cánh cửa đó là những gian phòng khác nhau, mỗi gian phòng lại có tác dụng riêng.

      Giống như lúc này, phía sau cánh cửa màu nâu đỏ là phòng thẩm vấn — chuyên được dùng để thẩm vấn những cấp dưới nghe lời.

      Triển Luật nghi ngờ .

      Rũ mắt xuống, Ngô Khiết Tào biết mình nên cái gì. Khi mở mắt ra lần nữa, chế nhạo trong ánh mắt được giấu , thay vào đó là đôi mắt hết sức bình tĩnh.

      khi bị chụp cái mũ gọi là “cấp dưới của nhà họ Triển” tuyệt đối thể nảy sinh tình cảm với chủ nhân. Qua ánh mắt của Ngô Khiết Tào thế giới này là như vậy.

      Tay nắm cửa khẽ xoay, ngẩng đầu lên liền bắt gặp Triển Luật nghiêng đầu.

      Khoé miệng bên phải của hơi cong lên, gì cả, cứ đứng như vậy mà nhìn .

      khí cứng ngắc giống như có thể mài mòn các góc cạnh của tảng băng cứng.

      Ngay khi Ngô Khiết Tào nghĩ rằng hôm nay Triển Luật đến đây chỉ tỏ ra vẻ thần bí chứ quyết mở miệng để giết thời gian, lại đột nhiên ấn mạnh vào tường.

      ‘Rầm’ tiếng, tiếng lưng va đập mạnh với vách tường vang lên.

      để ý tới Ngô Khiết Tào vì đau đớn mà nhíu mày, tâm tình Triển Luật có vẻ như rất tốt. Cũng tại nghĩ cái gì, ngón tay thon dài khẽ vuốt qua gương mặt . Đầu ngón tay khi nhấc lên dính chút máu đỏ — đó là máu của tên mặt thẹo bắn lên mặt Ngô Khiết Tào.

      Sau đó, ở ngay trước mặt , Triển Luật chậm rãi đưa đầu ngón tay lên miệng.

      Tựa hồ rất vừa lòng đối với “nhân viên cấp dưới” thấy biến mà tỏ ra sợ hãi, giọng điệu của có chút hòa hoãn: “Chuyện ngày hôm nay có ý kiến gì ?”

      Khoảng cách giữa hai người quá gần, Ngô Khiết Tào gần như có thể thấy những sợi lông tơ ở mặt .

      Tuy rằng người này có vô tình tàn nhẫn đến thế nào ta cũng chỉ là đứa trẻ. Ngô Khiết Tào tự với chính mình như vậy.

      “Đám người kia ngu xuẩn.”

      Triển Luật cười vui vẻ:“Ha ha……”

      thành thực quá đấy.”

      Đối với lời ràng mang theo ý châm chọc này, Ngô Khiết Tào lên tiếng trả lời.

      Nhưng Triển Luật lại cố tính muốn thừa thắng xông lên, càng đưa sát mặt lại, lúc này hai người gần như cảm nhận được hô hấp của đối phương: “ biết tôi chưa bao giờ muốn đến những điều này.” Dùng giọng điệu như với trẻ , cười nhạt cảnh cáo: “Đúng chứ?”

      tự chủ được chớp mắt, Ngô Khiết Tào trả lời: “Tôi biết ngài đến cái gì, thiếu chủ.”

      “Thái độ của như vậy thực khiến tôi khó xử đấy……”

      “Là lỗi của tôi, thiếu chủ.”

      Đột nhiên Triển Luật vung tay chống mạnh lên tường, động tác mang theo gió sượt qua tai Ngô Khiết Tào, lập tức nhắm mắt lại theo phản xạ.

      Vẫn là giọng triền miên đa tình trước kia, Triển Luật cố ý đè thấp giọng xuống gợi cảm, : “Tôi muốn chơi trò này với .”

      “Tôi biết ngài đến cái gì……”

      “Đừng chọc tôi tức giận, biết tôi có thể giết dễ dàng như nghiền nát con kiến.”

      “Tôi biết ngài có thể giết tôi dễ dàng. Nhưng tôi là người do lão gia phái tới .”

      uy hiếp tôi?”

      “Ngài biết tôi dám uy hiếp ngài.”

      Nhẫn nại của Triển Luật đến cực hạn, tuy rằng vẫn là vẻ mặt ôn nhu quỷ dị đó, nhưng trong ánh mắt lại toát ra nguy hiểm muốn giết người.

      Nặng nề thở ra hơi, Triển Luật bất ngờ thoải mái đứng lên: “Được rồi, chúng ta đến chuyện khác.”

      “Động tác nhào về phía tôi hôm nay của cũng nhanh đấy nhỉ.”

      “Bảo hộ an toàn cho ngài là sứ mệnh của chúng tôi, thiếu gia.”

      “Phải vậy ? Trước kia tôi chưa từng thấy thuộc hạ nào của mình lại có ‘trung thành và tận tâm’, còn sẵn sàng chuẩn bị tinh thần che chắn cho tôi trong thời khắc mấu chốt giống như đâu.”

      Máy điều hòa khí trong phòng vận hành rất tốt. Lão gia của nhà họ Triển chỉ có đứa con bảo bối, vì vậy chưa bao giờ đối xử khắt khe với Triển Luật về mặt ăn ở, lại. Chưa kể nhà họ Triển hoàn toàn có khả năng cung cấp cuộc sống với điều kiện vật chất thoải mái nhất.

      Bởi vậy bất luận là chỗ nào, chỉ cần Triển Luật đến gần, điều hòa luôn để ở mức khiến người ta cảm thấy dễ chịu nhất – 27 độ.

      Căn phòng này cũng như thế.

      Nhưng hiểu tại sao, Ngô Khiết Tào lại thấy toàn thân rét run, bất giác khẽ rùng mình.

      Để ý đến động tác này của Ngô Khiết Tào, vẻ mặt của Triển Luật càng trở nên tà mị.

      Mỗi cái chớp mắt đều toát ra phong tình vô hạn, khóe miệng hơi cong tràn ngập dụ hoặc, cười giống hệt con hồ ly gian xảo. Nụ cười kia xuất gương mặt đẹp đẽ của tạo thành hình ảnh vô cùng đáng lại giảo hoạt.

      con hồ ly như — chỉ cần muốn đưa thuốc độc cho người, tuyệt đối có ai có thể thoát khỏi cái bẫy do lơ đãng giăng ra.

      Triển Luật giống như người thợ săn từ từ dụ dỗ con mồi về phía cái bẫy. hơi mở to mắt, ngay cả chuyện cũng toát ra vẻ gợi cảm khiến người khác bị mê hoặc: “ cho tôi biết, vì sao lại che chắn phía trước tôi? Là vì cái gì? Hửm? Chẳng lẽ cùng những kẻ đó…… thỏa thuận ngầm với nhau cái gì rồi?”

      ……” Ngô Khiết Tào hiển nhiên rơi vào bẫy, vẻ mặt hoảng hốt.

      Độ cong bên khóe miệng của Triển Luật lại tăng thêm: “ cho tôi biết , tôi tức giận. Thế nào?”

      “Tôi……”

      “Tôi……”

      Nhìn khuôn mặt trước mắt, Ngô Khiết Tào hết khép nửa mắt lại trợn to, khép lại rồi trợn to……

      Trong lúc đó, Triển Luật vẫn duy trì nụ cười mỉm ma mị.

      Dường như lấy hết khí lực của bản thân, Ngô Khiết Tào rướn người phía trước, hai gương mặt vốn cách rất gần lúc này như dán hẳn vào nhau: “Tôi thích ngài!” lớn tiếng ra.

      Tình cảm thổ lộ, giờ phút này có thể ra những lời được chôn sâu ở dưới đáy lòng, Ngô Khiết Tào chỉ đơn giản như mở cái máy hát: “Tôi thích ngài! Ngay từ đầu thích.”

      “Tôi dám khẳng định, tình của Hạ Hạ tuyệt đối hơn tình cảm của tôi dành cho ngài.”

      “Vì ngài tôi mới ở lại nhà họ Triển. Tôi chỉ hiểu, vì sao Hạ Hạ phải trả giá bất kỳ điều gì, chỉ cần tại thời khắc mấu chốt lộ ra vẻ yếu đuối ngài lập tức tiến đến bảo hộ ấy.”

      “Bởi vậy mới tìm người đến…… bắt cóc Hạ Hạ để uy hiếp tôi?” Triển Luật lưu tình chen vào.

      Ngô Khiết Tào tức khắc phá tan hình tượng băng sơn mỹ nhân bao lâu nay, vội vàng : “! phải…… Tôi thực muốn làm ấy bị thương, mà……”

      “Làm ra chuyện mờ ám như vậy, kỳ tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lý thể sống sót nữa.”

      “Tôi cho rằng mình là người phụ nữ có thể đặt tình lên tính mạng, nhưng lại chính là vậy……”

      Ngô Khiết Tào hiểu được thế nào là chừng mực, thổ lộ tình cảm có thể tạo ra bước ngoặt, nhưng hẳn là mấu chốt quyết định tình hình có thành công hay . Huống chi, bình thường mang theo bộ mặt lạnh lùng có khả năng trong nháy mắt bùng nổ thành bởi vì cầu xin tình được mà đau khổ.

      Vở diễn này tràn ngập sơ hở.

      Cũng là tỏ tình, nhưng ở trong những tình huống khác nhau mang lại hiệu quả khác nhau. Nếu lao ra che chắn cho Triển Luật lúc trước, khi có tình cảm đối với tất cả chỉ là mưu, bởi vậy bị giết là điều hiển nhiên.

      Nhưng thực việc này sau, cho nên mọi chuyện có lời giải thích hợp lý của nó.

      Lúc này Ngô Khiết Tào đánh cược, đặt cược vào khát vọng và được của Triển Luật.

      khí yên lặng, Ngô Khiết Tào bụm mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống. nhìn thấy gì, cho nên thính giác trở nên cực nhạy bén.

      Triển Luật đặt tay lên đầu , do dự vỗ vỗ hai cái. Xúc cảm đầu biến mất, bên tai truyền đến tiếng đóng cửa quen thuộc.

      ——— —————————

      Hình thức sinh hoạt của hai người lại quay về điểm xuất phát.

      Giống như chưa hề có gì phát sinh, Triển Luật làm việc, Ngô Khiết Tào đưa văn kiện. xem Hạ Hạ, Ngô Khiết Tào đợi ở ngoài cửa. tao nhã chút nào há mồm ra ngáp, Ngô Khiết Tào đưa lên ly sữa ấm giữa lúc nghỉ ngơi.

      , có lẽ cuộc sống của hai người thay đổi, ít nhất cốc sữa này càng ngày Triển Luật uống càng thuần thục. Mới đầu chỉ uống vài ngụm, bây giờ uống lần là hết. Mà giờ đối mặt với Hạ Hạ suốt ngày nước mắt đầy mặt, cũng thể nào sinh ra cảm xúc thương tiếc đau lòng nữa.

      Chuyển động chiếc bút máy trong tay, Triển Luật mặt đổi sắc quan sát ánh sáng phản xạ từ nắp của chiếc bút, vô thức với tay tìm cốc sữa ở bàn.

      Nhưng chạm được gì cả.

      Càng ngày Triển Luật càng quen với tồn tại của Ngô Khiết Tào, đây phải là tượng tốt.

      Triển Luật ấn nút điện thoại nội bộ: “Ngô Khiết Tào đâu?”

      “Lão gia gọi ấy rồi, thiếu chủ.”

      Thả nút gọi ra, Triển Luật nhìn chằm chằm vào điện thoại, đột nhiên bừng tỉnh, đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng – biết có thể tìm thấy ở chỗ nào.

      ngoài dự đoán, khi Triển Luật tới nơi Ngô Khiết Tào sắp hấp hối.

      Dưới tầng hầm ngầm quanh năm thấy ánh mặt trời, ngay cả khí cũng sạch ; khỏi phải đây là nơi nhà họ Triển chuyên dùng để trách tội những thuộc hạ nghe lời.

      Nghe được tiếng bước chân, hấp hối miễn cưỡng mở to mắt, thấy người tới cố sức mỉm cười. há mồm tựa như muốn cái gì, nhưng môi lại giật giật, thốt được nên lời.

      Chính nụ cười này lại khiến Triển Luật chìm vào mê đắm, : “Em biết ? Ngô Khiết Tào, bộ dáng tại của em…… Chính là bộ dạng bị tàn phá này, rất đẹp.”

      –[ Kiểm tra nhiệm vụ xác nhận mục tiêu Triển Luật tỏ tình lần .]

      [ Lời tỏ tình này hợp với nhiệm vụ: Lấy được lời tỏ tình bình thường của Triển Luật. Người chơi còn ba lượt cơ hội.]

      “Ngài muốn nhìn thấy tôi như vậy sao?”

      “Đúng vậy, em như vậy, tôi rất muốn nhìn.”

      Bởi vì có xúc động này nên mới sinh ra ý tưởng hủy diệt, giống như ý muốn nhốt lại Hạ Hạ trước kia.

      “Ngài có thể thả Hạ Hạ ra ? Có tôi là đủ rồi.”

      Đúng vậy, có vật thay thế món đồ chơi chơi chán kia giữ lại cũng có ý nghĩa gì nữa.

      Triển Luật mê luyến nhìn vết máu người Ngô Khiết Tào lượt: “…… Được.”

      “Ngài thích tôi chứ?”

      “Thích? Đúng vậy…… Thích.”


      –[ Kiểm tra nhiệm vụ xác nhận mục tiêu Triển Luật tỏ tình lần hai.]

      [ Lời tỏ tình này phù hợp cầu:

      Nhiệm vụ: Lấy được lời tỏ tình bình thường của Triển Luật ~ hoàn thành ~.

      Đuổi vợ cả cũng bị Triển Luật trách phạt ~ hoàn thành ~.

      Nhiệm vụ : Lấy được thương tiếc của Triển Luật ~ hoàn thành ~.]

      [ Điểm cộng cho nhiệm vụ lần này: 3500 điểm.

      Trừ hai lần đọc lại dữ liệu: 1000 điểm.

      Mua nước dùng xóa bỏ cảm giác đau đớn: 100 điểm.

      Tổng điểm còn lại: 6200 điểm.]

      [ Chúc bạn chơi vui vẻ.]


      Trích lời của Ngô Khiết Tào: Đối đãi với những kẻ biến thái thần kinh thế này, hoàn toàn thể sử dụng phương thức bình thường được.

      Tại rất nhiều thời điểm, những điều ở trong mắt chúng ta là tốt đẹp đối với bọn họ lại là ghê tởm, chúng ta cho rằng nó ghê tởm đó thực lại là điều tốt đẹp đối với bọn họ.

      Những người bình thường như chúng ta…… mà từ từ , chúng ta có bình thường sao?

      …… Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :