Chương 8: Tiểu thuyết cha và con ( hết )
editor: Xing
Lương Bình vừa vội lại vừa sợ, lúc này hai người hoàn toàn có có tâm tư chuyện đương, bọn họ đem toàn bộ tinh thần đặt ở chuyện tránh né Bách Hợp, trước kia lúc Lương Bình tha thiết ước mơ được nghe Bách Hợp gọi mình là chồng nhưng tại khi nghe được từ này toàn thân Lương Bình tự chủ được liền run cầm cập, giống như thanh gọi hồn vậy, làm cho hai người mệt mỏi chịu nổi.
Hết lần này tới lần khác bởi vì Lương Bình lớn tuổi, từng trải, hơn nữa vốn là người cường thế, cho dù bị đả kích trong lòng sụp đổ nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh, còn Lương Tình lúc trước được Bách Hợp mời bác sĩ tâm lý về điều trị cho nên dưới những tình huống như vậy cũng bị nổi điên thậm trí so với Lương Bình còn tỉnh táo hơn, gần đây Lương Bình bắt đầu mê sảng, trốn đủ rồi, trốn chui trốn nhủi giống như đào phạm vậy, đối với loại cuộc sống này thể chịu nổi nữa.
Hơn nữa cuộc sống bây giờ của hai người cực kỳ túng quẫn, bốn vạn Lương Tình trộm của Bách Hợp, dù năm qua hai người có tiết kiện chi li từng tí cũng tiêu hết rồi, bị Bách Hợp đuổi theo, Lương Bình căn bản có thời gian làm kiếm tiền, bởi vậy cuộc sống của hai người trôi qua càng ngày càng khó khăn.
Hai năm trôi qua, Lương Bình chán nản vô cùng, tình tốt đẹp của hai người đương nhiên thể thực được, khi hào quang tiêu sái người biến mất, Lương Tình lại giống như chuột chạy qua đường, đến tình có vẻ có chút giả dối.
Chẳng qua tại, hầu như cả nước đều biết đến chuyện mà hai cha con bọn họ làm ra cho nên thể chạy trốn được nữa, tình cũng còn thuần túy như trước kia. Lương tâm bối rối giống như tòa núi lớn đè ở trong lòng hai người, thỉnh thoảng Bách Hợp cònchui ra nhắc nhở bọn họ, Lương Tình thống khổ nhưng vẫn tỉnh táo, còn Lương Bình càng về sau càng chịu nổi nên phát điên.
Lấy được kết quả như vậy, Bách Hợp hết sức hài lòng, tuy thể làm giống nội dung cuối cuốn tiểu thuyết báo thù Lương Tình, nhưng trong tình huống làm tổn hại đến bản thân làm được như vậy rất tốt rồi. Nhìn Lương Tình giờ đây đầu tóc rối bù, thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi lại già nua giống như người phụ nữ hơn ba mươi tuổi vậy, so về cách ăn mặc còn thê lương hơn cả Bách Hợp. Mặc dù chuẩn bị thu tay lại, nhưng Lương Tình vẫn như cũ bị người lần lượt, ta chịu nổi kích thích như vậy nên nhiều lần suýt nữa cắt cổ tay tự sát, có điều lần nào Bách Hợp cũng cứu được . Nếu chỉ chết dễ dàng như vậy quá tiện nghi cho Lương Tình, ta hiểu được nỗi thống khổ năm đó mẹ ta bị Lương Bình cường bạo, vậy hôm nay ta muốn tự sát vì bị người lần lượt, quá chậm rồi.
Càng thê thảm hơn đó là, Lương Tình có bầu, nhiều lần định xóa bỏ đứa trong bụng, nhưng Bách Hợp lại cho người nhìn chằm chằm ta, cho ta thành công.
Trong bệnh viện, khuôn mặt Lương Tình đầy oán hận và thống khổ, trong đôi mắt còn thuần khiết sáng rỡ lúc trước, mà ngược lại vô cùng tối tăm, nhìn chằm chằm Bách Hợp : "Tại sao bà lại cứu tôi, có phải bà muốn chê cười tôi hay ?"
Biểu của người mẹ này vô cùng rộng lượng, sau khi người trong bệnh viện biết ràng mọi chuyện còn khách khí với nữa, hết lần này tới lần khác người mẹ này dùng thân phận người bị hại, thường xuyên ra ngoài rêu rao rằng bà ta thương đứa con như ngần nào, cũng chính bởi vì như thế, người khác càng chán ghét Lương Tình, làm cho ở trong bệnh viện mà cảm thất ngày dài lê thê.
"Đúng vậy". Ngoài tưởng tượng của Lương Tình, Bách Hợp thế mà lại thừa nhận, vừa gọt trái táo, vừa mỉm cười: "Lúc trước tao có bạn trai, nhưng lại bị cái tên súc sinh Lương Bình cưỡng ép phá hủy cả đời, sau đó sinh ra thứ biết xấu hổ như mày, nếu mày hiểu và thông cảm cho nỗi khổ của người mẹ này, tao để mày tự mình nếm thử mối hận năm đó của tao, để cho mày biết đời này tao trôi qua như thế nào" xong, trong phòng bệnh vang lên tiếng dao gọt trái cây, thấy Lương Tình trừng lớn hai mắt, Bách Hợp lại lại cười :
" tại trong bụng mày có đưa , mày biết, cảm giác sinh đứa này ra là như thế nào, đáng tiếc thể tìm được người lúc trước lần lượt mày, nếu tao gả mày cho , cho mày ngày ngày đối mặt với người mà mày oán hận nhất. Cuối cùng, tao hi vọng mày sinh ra con , hơn nữa còn khôi phục lại chuyện xưa của gia đình chúng ta".
Lương Tình thét lên, đủ loại tiếng vang vọng trong lòng , làm cho nhịn được bắt đầu đụng vào tường: "Bà đừng nữa, đừng nữa, súc sinh, súc sinh mau thả tôi ra!" khóc, khuôn mặt điên cuồng cùng sợ hãi, hiển nhiên nghĩ tới những chuyện chịu nổi kia. Nhìn thấy dáng vẻ này của ta, rốt cục Bách Hợp mới nở nụ cười.
Ngoài phòng bệnh, người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi cũng cười theo, vỗ vỗ vài người trẻ tuổi đứng trước mặt mình, nhìn cửa nháy nháy mắt.
Đợi đến lúc Bách Hợp vừa , tiếng thét chói tai của Lương Tình trong phòng bệnh lại vang lên.
Nửa năm sau, mặt mũi Lương Tình đờ đẫn gả cho người đàn ông xa lạ, bảy tháng tiếp theo, sinh ra đứa mà cả đời này oán hận nhất. Cùng lúc đó, Bách Hợp đưa Lương Bình phát điên trở lại, mang đến bên cạnh con con rể, bên là người cha mà mình sâu đậm còn bên là trong số những người đàn ông lúc trước cường bạo mình, Lương Tình ở giữa giống như bị hành hạ vậy, sống bằng chết.
Mà khi đó Bách Hợp gặp được mối tình đầu của nguyên chủ, khi biết thay mình báo thù, cũng tìm người lần lượt Lương Tình, trong lòng Bách Hợp rốt cục thở phào nhõm. Trong giấc mộng tỉnh lại ở trong gian đen nhánh kia.
"Nhiệm vụ lần này ngươi hoàn thành rất tốt". Giọng lâu thấy kia lại vang lên, ánh sao đỉnh đầu chợt lóe lên, trong bóng tối ra hàng chữ:
Giới tính: Nữ ( có thể biến đổi tính )
Họ tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 47 (max 100 điểm )
Dung mạo: 58 (max 100 điểm )
Thể lực: 56 (max 100 điểm )
Võ lực: 8 (max 100 điểm )
Kỹ năng:
Sở trường đặc biệt:
Mị lực: 18 (max 100 điểm )
Nhìn đến đây, Bách Hợp đánh giá với số liệu lần trước thấy ngoài trí lực tăng lên chút ra còn lại hầu như có thay đổi gì, đen mặt, định mở mồm chuyện kia giọng cổ quái kia vang lên:
"Bởi vì ngươi hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, hơn nữa còn thức thời, cho nên sau này ta cho ngươi thêm điểm thưởng, sau mỗi lần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ngoài điểm mà ngươi cố gắng đạt được ra ta có thể cho ngươi thêm điểm".
Bách Hợp đáp ứng tiếng, cũng cảm thấy tồn tại này cho mình thêm điểm có vấn đề gì, dù sao tại có ý thức, có thể tồn tại, là hạnh phúc ngoài ý muốn rồi, những thứ cho thêm có thể duy trì sống của , như vậy thực rất thỏa mãn, còn những thứ khác muốn quan tâm.
"Vậy điểm này là gì?"
"Ngươi nhìn hãy nhìn số liệu của ngươi, điểm này có thể thêm vào dung mạo, trí lực hoặc là thể lực của ngươi, những chỉ số này càng cao, sau này lúc ngươi tiến vào nhiệm vụ càng dễ dàng hoàn thành hơn".