[Hệ thống] Pháo Hôi Phản Công - Mỉm Cười Wr [C16] - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Chương 6:
      Tiểu thuyết cha và con
      Editor: Xing

      Thiên lôi động đến địa hỏa, có lẽ Lương Bình nhịn được hơi thở tươi mát mà con mang đến cho nên hai người lại quấn thành đoàn. Xong lần, Lương Bình nghĩ tới chuyện ngày mai phải đưa con , dưới đau lòng khó nhẫn nại, giống như nếm phải thống khổ lúc trước, khi Bách Hợp quen với người khác, nhịn được lại áp Lương Tình dưới thân thể.

      Mà Lương Tình giống như bị người ta gậy đánh uyên ương, vô cùng vội vã, khóc hô : "Ba ba, con , con nỡ rời khỏi ba ba, về sau nhất định ba phải tới đó thăm con chút..."

      Hai người điên cuồng đêm ngừng, ngày hôm sau suýt nưa Lương Tình dậy nổi, thừa dịp sắc trời còn chưa sáng, Lương Bình cố nhẫn nhịn, nhìn xe sắp cạn dầu, nghĩ đến chuyện từ đây sang chỗ Bách Hợp cũng khá xa, tối hôm qua Tình Tình tiểu bảo bối mới bị thương đến chết sống lại, lúc này toàn thân bủn rủn, căn bản thể nổi, bởi vậy Lương Bình dứt khoát chuẩn bị lái xe đưa qua đó, về phần đủ xăng quay về, đến lúc đó bảo Bách Hợp mua hộ chút, hoặc là xin Bách Hợp chút tiền, nể tình làm vợ chồng nhiều năm, chắc ta đồng ý?

      Nghĩ như vậy, Lương Bình chút do dự liền quyết định thương tiếc con .

      Lúc hai người tới chỗ Bách Hợp, ngày chỉ vừa sáng thôi, sáng sớm bị người ta đánh thức, trong lòng Bách Hợp rất khó chịu, nhận được điện thoại của Lương Bình, gương mặt bắt đầu trầm lạnh lùng, chải đầu đánh răng, ngay cả đồ ngủ cũng đổi mà cứ thế xuống, ràng định lát nữa sau khi quay lại còn phải ngủ thêm giấc nữa.

      Lương Bình nhìn bộ dạng này của , cũng biết là bởi vì con và mình phải tách ra, hay là bởi vì hai cha con bọn họ những ngày này trôi qua trật vật khổ sở chịu nổi, hết sức bất mãn bộ dạng nhàn nhã của Bách Hợp, nhìn thấy ăn được ngủ được trong lòng càng khó chịu, mặt mũi tràn đầy khói mù :

      "Tình Tình còn chưa ăn sáng, bộ dạng này của , chẳng lẽ định ra ngoài mua bữa sáng cho con bé sao?" Hai người làm vợ chồng mười tám năm, trong lòng Bách Hợp hận , ở nhà nấu cơm mà toàn mang con ra ngoài ăn, ta muốn con xảy ra mâu thuẫn với mình, nhưng ngờ số mệnh định, Tình Tình là của mình.

      Nghĩ như vậy, sắc mặt Lương Bình mới dễ nhìn hơn chút. Vẻ mặt Bách Hợp phiền chán liếc mắt nhìn Lương Bình, thấy thiếu nữ cúi thấp đầu đứng im bên, đến đây cũng được lúc rồi, tiếng mẹ cũng thèm gọi, trong lòng lại càng cảm thấy phiền chán.

      Tuy tuổi của cũng lớn hơn Lương Tình bao nhiêu, càng muốn chiếm tiện nghi của mẹ ta, nhưng nếu xuyên tới đây, nếu Lương Tình thức thời, chẳng may mềm lòng chừng để ta sống khá hơn chút, còn nếu Lương Tình quên công ơn sinh thành nuôi dưỡng của khối thân thể này đương nhiên Bách Hợp cũng khách khí với ta, càng coi ta như con , ra như vậy lại tốt, miễn cho đến lúc mình trả thù lại cảm thấy đành lòng!

      "Tôi có đứa con như nó, coi như tôi sinh ra cái oan nghiệt , tôi nuôi nó thời gian, cũng cho thời gian nửa tháng, nếu tôi đuổi nó ra ngoài". Còm muốn mình mua bữa sáng cho ta, nghĩ hay, nhìn bộ dạng này của Lương Tình, vẻ mặt đầy xuân ý, nghĩ cũng biết tối hôm qua hai cha con nhà này làm chuyện gì, sai mình mua đồ ăn cho ta, đôi cẩu nam nữ này cũng dám mở mồm !

      mặt Lương Bình lộ ra vẻ xấu hổ, Lương Tình hai mắt càng đỏ bừng, nhưng lại dám lên tiếng, biệt thự Lương gia bên kia dám trở về, những người điên cuồng kia suýt nữa bức phát điên, dám quay về đó nhìn sắc mặt bọn họ, nhưng đối mặt với 'Tình địch' là mẹ, nhìn thấy cha nhiều lời với bà ta như vậy, trong lòng Lương Tình cũng có chút ghen ghét, lại càng muốn để ý, muốn chào hỏi bà ta.

      "Dù thế nào con bé cũng do sinh ra..." lời của Lương Bình còn chưa hết, mặt mũi Bách Hợp tràn đầy vẻ bực mình: "Được rồi, ít thôi, nó có muốn vào , vào về , tôi còn muốn ngủ". Bách Hợp xong, xoay người định , Lương Bình nhìn mặt có chút gì gọi là khó chịu hay khiếp sợ mà chỉ có phiền chán, trong lòng hết sức chua chát, nhưng ai bảo mình bắt được điểm yếu của ta, Lương Bình nhịn lửa giận trong lòng liền :

      "Bách Hợp, ngày làm vợ chồng..."

      " thôi ngay , hoặc là để con bé lại rồi cút , hoặc là hai cùng cùng nhau cút". Bách Hợp thể chịu nổi Lương Bình nữa rồi, xảy ra chuyện như thế này còn bày ra vẻ mặt đó là đạo lý hiển nhiên, phiền chán nhìn cái, lập tức cảm giác được ánh mắt bất bình và tức giận bắn tới, quay đầu nhìn sang thấy vẻ mặt phẫn nộ chưa kịp thu về của Lương Tình, hiển nhiên đối với chuyện mình cắt đứt lời của Lương Bình, trong lòng Lương Tình cảm thấy hết sức bất mãn.

      tại so đo với Lương Tình, bởi vì điều muốn làm, đó là để cho Lương Tình thống khổ buồn bực cả đời!

      Làm bộ thấy được oán hận của Lương Tình, mặt mũi tràn đầy bực mình ra hiệu Lương Bình mang hành lý của Lương Tình vào trong phòng, Bách Hợp nhìn cũng thèm nhìn Lương Tình, trực tiếp với Lương Bình:

      "Được rồi, người cũng đưa đến rồi, mau nhanh ".

      Lương Bình nghĩ tới chiếc xe bên ngoài, do dự hồi lâu, nhìn thấy vẻ mặt phiền chán của Bách Hợp, trong lòng dâng lên ngọn lửa tức giận, lạnh mặt : "Vậy chăm sóc con tốt, tôi trước". xong, thích xuống nước vay tiền của Bách Hợp, mặt mũi lạnh lùng ra cửa.

      Nghe thấy tiếng chiếc xe bên ngoài khởi động vài lần được, Bách Hợp nhếch miệng, nhìn cũng thèm nhìn Lương Tình đứng trong phòng khách, mà ngáp cái lên lầu.

      Để lại mình Lương Tình trong phòng khách lạnh như băng, Bách Hợp tắt đèn nhưng dọn gian phòng cho , cũng chuẩn bị bữa sáng, trong lòng Lương Tình đột nhiên sinh ra loại cảm giác ăn nhờ ở đậu, nhịn được lặng lẽ che miệng khóc lên:

      "Ba ba, cha ở đâu, ba ba, Tình Tình nhớ ba, ba ba..."

      Tiếng khóc tinh tế của vang lên trong phòng khách, Bách Hợp đứng ở lầu nhìn xuống, trong bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy Lương Tình ngồi chồm hổm dưới đất cạnh túi hành lý khóc nức nở, lạnh lùng cong môi cái: Khóc , đây vẫn chỉ là mở đầu mà thôi, chuyện kế tiếp muốn làm còn kinh khủng hơn!

      Ngủ thẳng đại hừng đông mới đứng lên, lúc này Lương Tình mở to đôi mắt khóc đến sưng đỏ, đợi mãi mới thấy Bách Hợp xuống lầu, mới ngẩng đầu lên nhìn Bách Hợp có chút bất mãn : " trễ thế này, bà còn làm sao?"

      định chờ sau khi Bách Hợp làm tìm chỗ tốt để ngủ giấc, tối hôm qua cuồng dã đêm, căn bản chưa được ngủ chút nào, đến đây Bách Hợp cũng an ủi , ở ghế sofa ngồi nửa ngày, làm sao có thể bằng nằm ngủ giường trong phòng, ai ngờ Lương Tình xong lời này Bách Hợp liền lạnh lùng nhìn cái: "Cũng do mày với ông bố biết xấu hổ của mày ban tặng, bây giờ tao có công tác, các người rất vui phải ?"
      lovenovel, Jin292, thuyt9 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      THấy cũng tội.......mà hào quang của nữ 9 ảo tưởng sức mạnh quá......dìm chết cho rồi....có lỗi mà làm như hùng lắm.....thẳng tay chị......nhịn là nhục
      Xing Bairong thích bài này.

    3. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      đứng là da mặt dày làm sai chuyện lại còn vênh mặt. Bách Hợp xử luôn con Lương Tình kia ghét quá...Thanks @Xing Bairong nhé
      TrâuXing Bairong thích bài này.

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Chương 7:
      Tiểu thuyết cha và con
      Editor: Xing


      Vừa như vậy, Lương Tình bắt đầu có chút chột dạ, tiếp theo là sợ hãi, chẳng qua khi nhớ đến chuyện gần đây mình thể học, còn cha ngay cả công ty cũng dám đến, nghiệp cả đời đều bị việc này làm hỏng, Lương Tình cũng có chút đau lòng, nhưng cho cùng tất cả đều do Bách Hợp gây ra, ai bảo bà ta báo cảnh sát làm cái gì! Nghĩ đến đây, Lương Tình liền tức giận :


      "Chuyện này người khác cũng biết, nhất định là do bà ra phải ..."


      Nghe như thế, Bách Hợp chỉ hận thể cho ta hai bạt tai: "Ý của mày là, nếu như tao biết cái loại chuyện xấu hổ này của hai người rồi tao thể ra? Tao báo cảnh sát là vì tốt cho mày, có đứa con bình thường nào vài ngày liên tiếp trở về nhà hay , tao chỉ sợ mày xảy ra chuyện gì, nếu sớm biết mày với ba ba mày làm ra cái chuyện biết xấu hổ như vậy tao cũng chẳng muốn quản mày, cả đời tao làm chuyện gì đáng xấu hổ, lại sinh ra loại người như mày, đúng là báo ứng, là loại xử phạt lớn nhất dành cho tao, may mắn ngay từ đầu tao biết hai cha con mày làm những chuyện như vậy, nếu thực tao chỉ muốn lấy dao chọc chết mày".


      Lương Tình nghe vậy, trong lòng khỏi có chút sợ hãi, cảnh giác nhìn Bách Hợp vài lần.


      Lúc này Bách Hợp cũng mặc kệ ta, cả ngày ra cửa, biết nhiệm vụ lần này của mình khi nào mới xong, chỉ cần sớm ngày ngược hai cha con Lương Bình, hẳn là rất nhanh được rời , mà nếu như được rời sống mấy thập niên nhàn nhã thế này cũng đủ thỏa mãn, sau này miệng ăn núi lở còn tiền trong tay tìm tới các loại phương tiện truyền thông kể hai ba chuyện về đôi cẩu nam nữ này cho họ nghe, sau đó ra vài cuốn sách, lo có tiền.


      Lương Tình biết trong lòng Bách Hợp có chủ ý gì, chỉ biết thấp thỏm bất an sống qua ngày hôm đó, ngày thứ hai Bách Hợp mời bác sĩ tâm lý đến cho .


      Bác sĩ tâm lý kia hiển nhiên biết chuyện của Lương Tình, ánh mắt nhìn lúc này đủ loại khinh thường, còn khi nhìn sang Bách Hợp vẻ mặt vô cùng thương cảm, chẳng qua vị bác sĩ này hết sức chuyên nghiệp, sau khi nhận được ám hiệu của Bách Hợp, trong lòng đồng tình với người phụ nữ mệnh khổ kia, đối với cái loại biết xấu hổ dám cướp chồng với mẹ mình, hơn nữa còn là cha ruột như Lương Tình cảm thấy cực kỳ chán ghét, cũng hy vọng có thể lôi ra khỏi vực thẳm, trả chồng lại cho Bách Hợp, cho nên cố hết sức chữa trị cho .


      Nửa tháng sau, dưới điều trị của bác sĩ, Lương Tình bắt đầu cảm thấy bất an đối với việc cha và con nhau, những chuyện biết xấu hổ lúc trước làm với cha mình, giống như con thú hung tợn ăn mòn tâm linh của , bắt đầu lo lắng hoảng sợ, đến ngủ cũng yên, mất ngủ vốn nên xuất trong thời kỳ trưởng thành của thiếu nữ lại bắt đầu xuất người , ban đầu là rụng lượng tóc lớn, mỗi ngày Bách Hợp đều có thể phát ra lượng tóc dọa người trong nhà vệ sinh.


      Rất nhanh, Lương Tình bắt đầu trở lên tiều tụy, ăn trôi, cả người thường xuyên cảm thấy bất an, hết lần này tới lần khác bởi vì bác sĩ tâm lý luôn tự mình điều trị cho nên hết sức tỉnh táo chứ chân chính bị điên khùng, ngày nào cũng phải chịu hành hạ như vậy, Bách Hợp lại gọi điện thoại cho Lương Bình, ám chỉ trạng thái tinh thần của Lương Tình gần đây tốt, quả nhiên Lương Bình rất nóng nảy, bắt đầu chạy tới phụ cận hẹn hò với Lương Tình, rốt cuộc là cha của mình, tuy tại hiểu chuyện sai trái giữa mình và cha bị người khác khinh thường, nhưng có điều tình cảm nhiều năm vẫn quanh quẩn trong lòng Lương Tình như cũ, tạo thành xung đột trong nội tâm, mặt đắm chìn trong tình của Lương Bình, mặt còn lại vì tình giữa hai người mà vô cùng thống khổ.


      Hai tháng trôi qua rất nhanh, đối với chuyện hai cha con nhà này vẫn thường lén lút gặp nhau, Bách Hợp chỉ làm như biết, gần đây tóc Lương Tình rụng càng ngày càng nhiều, cả người lúc nào cũng hoảng hốt gay gắt, loại tâm lý này hiển nhiên hành hạ thiếu nữ mười bảy tuổi này, trông giống như bác sắc mặt so với còn khó coi hơn.


      Mãi cho đến nửa năm sau, Bách Hợp dám khẳng định tâm lý của Lương Tình lúc này vô cùng cường hãn, vài kích thích nho mà phát điên, mới làm bộ nhét khoản tiền đủ mua chiếc xe vào nơi dễ trông thấy trong nhà.


      Lương Tình sớm bị tình cha con của mình hành hạ đến nỗi sắp phát điên, nhất là trong tình huống ở cùng nhà với mẹ cũng là người bị hại nhiều nhất.


      bên là người mẹ sinh ra và nuôi dưỡng mình, bên là người cha cho mình sinh mạng, cũng là người mình sâu đậm, dưới đủ loại hành hạ, rốt cục Lương Tình nhịn được nữa, đưa ra cầu muốn cùng Lương Bình bỏ trốn.


      Đối với bảo bối này của mình, khẳng định Lương Bình thể nào cự tuyệt, đồng ý, ngay vào lúc này, Lương Tình lại trùng hợp phát bốn vạn của Bách Hợp, chút do dự trộm số tiền này, mua vé cho mình và cha, chuẩn bị tới thành thị khác sinh sống.


      Dưới sựu cố ý phóng túng của Bách Hợp, hai cha con bị dọa giống như chim sợ cành cong mất hết tính cảnh giác cơ bản nhất, tự cho là mình có thể thuận lợi tiếp tục sinh sống ở thành thị mới.


      Nhưng bọn họ lại biết, toàn bộ tin tức bị Bách Hợp ký ghi lại. Bọn họ tới địa phương nào, có người tự nguyệt cho biêt, mỗi ngày đều lướt websites, giống như loại nhật ký du lịch,cha con Lương Tình dùng tên là gì, trốn đến địa phương nào đều biết hết.


      Cứ để cho hai cha con Lương Bình dàn xếp cuộc sống ổn thỏa tầm nửa tháng, hai người này cho rằng thay hình đổi dạng còn ai nhận ra mình, nhưng mới thu xếp được bao lâu, vừa buông lỏng tâm lý đề phòng xuống Bách Hợp cười lạnh mua xong vé máy bay tới thành phố mà họ sinh sống.


      Lúc nhìn thấy Bách Hợp xuất ở trước mặt mình, Lương Bình ngẩn người.


      "Chồng, con , rốt cục tôi cũng tìm được hai người, mấy tháng này hai người đâu, tôi tìm hai người khắp nơi? xem, tôi còn mang theo giấy kết hôn, ảnh của hai người tôi cũng mang theo, tôi nhớ hai người muốn chết ..." gào khóc, người chung quanh đều giật mình nhìn về phía hai cha con Lương Bình, làm cho Lương Bình và Lương Tình nghĩ đến đoạn thời gian trước kia bị người ta khinh bỉ cùng sỉ nhục.


      Người chung quanh cũng biết bọn họ chung đụng với nhau giống như vợ chồng, nhưng nghĩ tới thế mà lại là hai cha con, hai người sợ hãi vô cùng, cũng chịu nổi ánh mắt khinh bỉ của người khác cho nên vội vàng chạy trối chết.


      Thời gian kế tiếp, giống như mèo vờn chuột vậy, mỗi khi hai cha con Lương Bình tới chỗ ở mới khoảng nửa tháng đến tháng, nhất định bị Bách Hợp tìm được, sau đó lại là cuộc sống dọn nhà chạy trối chết, ngắn ngủi hai năm, đầu tóc Lương Tình suýt nữa rụng sạch , tại phải dùng tóc giả, đổi vô số loại quần áo phụ kiện muốn trốn Bách Hợp, nhưng vẫn dùng được, họ luôn bị tìm thấy, bọn họ cơ hồ khắp nơi quốc gia, đồng dạng, thanh danh của bọn họ cũng càng ngày càng lớn, trong khoảng thời gian này, Bách Hợp làm cho hai cha con Lương Bình còn chỗ thân.
      Akiko, lovenovel, thuyt9 others thích bài này.

    5. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Đúng là hết thuốc chữa . Thanks @Xing Bairong nhé
      Xing Bairong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :