Chương 6:
Tiểu thuyết cha và con
Editor: Xing
Thiên lôi động đến địa hỏa, có lẽ Lương Bình nhịn được hơi thở tươi mát mà con mang đến cho nên hai người lại quấn thành đoàn. Xong lần, Lương Bình nghĩ tới chuyện ngày mai phải đưa con , dưới đau lòng khó nhẫn nại, giống như nếm phải thống khổ lúc trước, khi Bách Hợp quen với người khác, nhịn được lại áp Lương Tình dưới thân thể.
Mà Lương Tình giống như bị người ta gậy đánh uyên ương, vô cùng vội vã, khóc hô : "Ba ba, con , con nỡ rời khỏi ba ba, về sau nhất định ba phải tới đó thăm con chút..."
Hai người điên cuồng đêm ngừng, ngày hôm sau suýt nưa Lương Tình dậy nổi, thừa dịp sắc trời còn chưa sáng, Lương Bình cố nhẫn nhịn, nhìn xe sắp cạn dầu, nghĩ đến chuyện từ đây sang chỗ Bách Hợp cũng khá xa, tối hôm qua Tình Tình tiểu bảo bối mới bị thương đến chết sống lại, lúc này toàn thân bủn rủn, căn bản thể nổi, bởi vậy Lương Bình dứt khoát chuẩn bị lái xe đưa qua đó, về phần đủ xăng quay về, đến lúc đó bảo Bách Hợp mua hộ chút, hoặc là xin Bách Hợp chút tiền, nể tình làm vợ chồng nhiều năm, chắc ta đồng ý?
Nghĩ như vậy, Lương Bình chút do dự liền quyết định thương tiếc con .
Lúc hai người tới chỗ Bách Hợp, ngày chỉ vừa sáng thôi, sáng sớm bị người ta đánh thức, trong lòng Bách Hợp rất khó chịu, nhận được điện thoại của Lương Bình, gương mặt bắt đầu trầm lạnh lùng, chải đầu đánh răng, ngay cả đồ ngủ cũng đổi mà cứ thế xuống, ràng định lát nữa sau khi quay lại còn phải ngủ thêm giấc nữa.
Lương Bình nhìn bộ dạng này của , cũng biết là bởi vì con và mình phải tách ra, hay là bởi vì hai cha con bọn họ những ngày này trôi qua trật vật khổ sở chịu nổi, hết sức bất mãn bộ dạng nhàn nhã của Bách Hợp, nhìn thấy ăn được ngủ được trong lòng càng khó chịu, mặt mũi tràn đầy khói mù :
"Tình Tình còn chưa ăn sáng, bộ dạng này của , chẳng lẽ định ra ngoài mua bữa sáng cho con bé sao?" Hai người làm vợ chồng mười tám năm, trong lòng Bách Hợp hận , ở nhà nấu cơm mà toàn mang con ra ngoài ăn, ta muốn con xảy ra mâu thuẫn với mình, nhưng ngờ số mệnh định, Tình Tình là của mình.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Lương Bình mới dễ nhìn hơn chút. Vẻ mặt Bách Hợp phiền chán liếc mắt nhìn Lương Bình, thấy thiếu nữ cúi thấp đầu đứng im bên, đến đây cũng được lúc rồi, tiếng mẹ cũng thèm gọi, trong lòng lại càng cảm thấy phiền chán.
Tuy tuổi của cũng lớn hơn Lương Tình bao nhiêu, càng muốn chiếm tiện nghi của mẹ ta, nhưng nếu xuyên tới đây, nếu Lương Tình thức thời, chẳng may mềm lòng chừng để ta sống khá hơn chút, còn nếu Lương Tình quên công ơn sinh thành nuôi dưỡng của khối thân thể này đương nhiên Bách Hợp cũng khách khí với ta, càng coi ta như con , ra như vậy lại tốt, miễn cho đến lúc mình trả thù lại cảm thấy đành lòng!
"Tôi có đứa con như nó, coi như tôi sinh ra cái oan nghiệt , tôi nuôi nó thời gian, cũng cho thời gian nửa tháng, nếu tôi đuổi nó ra ngoài". Còm muốn mình mua bữa sáng cho ta, nghĩ hay, nhìn bộ dạng này của Lương Tình, vẻ mặt đầy xuân ý, nghĩ cũng biết tối hôm qua hai cha con nhà này làm chuyện gì, sai mình mua đồ ăn cho ta, đôi cẩu nam nữ này cũng dám mở mồm !
mặt Lương Bình lộ ra vẻ xấu hổ, Lương Tình hai mắt càng đỏ bừng, nhưng lại dám lên tiếng, biệt thự Lương gia bên kia dám trở về, những người điên cuồng kia suýt nữa bức phát điên, dám quay về đó nhìn sắc mặt bọn họ, nhưng đối mặt với 'Tình địch' là mẹ, nhìn thấy cha nhiều lời với bà ta như vậy, trong lòng Lương Tình cũng có chút ghen ghét, lại càng muốn để ý, muốn chào hỏi bà ta.
"Dù thế nào con bé cũng do sinh ra..." lời của Lương Bình còn chưa hết, mặt mũi Bách Hợp tràn đầy vẻ bực mình: "Được rồi, ít thôi, nó có muốn vào , vào về , tôi còn muốn ngủ". Bách Hợp xong, xoay người định , Lương Bình nhìn mặt có chút gì gọi là khó chịu hay khiếp sợ mà chỉ có phiền chán, trong lòng hết sức chua chát, nhưng ai bảo mình bắt được điểm yếu của ta, Lương Bình nhịn lửa giận trong lòng liền :
"Bách Hợp, ngày làm vợ chồng..."
" thôi ngay , hoặc là để con bé lại rồi cút , hoặc là hai cùng cùng nhau cút". Bách Hợp thể chịu nổi Lương Bình nữa rồi, xảy ra chuyện như thế này còn bày ra vẻ mặt đó là đạo lý hiển nhiên, phiền chán nhìn cái, lập tức cảm giác được ánh mắt bất bình và tức giận bắn tới, quay đầu nhìn sang thấy vẻ mặt phẫn nộ chưa kịp thu về của Lương Tình, hiển nhiên đối với chuyện mình cắt đứt lời của Lương Bình, trong lòng Lương Tình cảm thấy hết sức bất mãn.
tại so đo với Lương Tình, bởi vì điều muốn làm, đó là để cho Lương Tình thống khổ buồn bực cả đời!
Làm bộ thấy được oán hận của Lương Tình, mặt mũi tràn đầy bực mình ra hiệu Lương Bình mang hành lý của Lương Tình vào trong phòng, Bách Hợp nhìn cũng thèm nhìn Lương Tình, trực tiếp với Lương Bình:
"Được rồi, người cũng đưa đến rồi, mau nhanh ".
Lương Bình nghĩ tới chiếc xe bên ngoài, do dự hồi lâu, nhìn thấy vẻ mặt phiền chán của Bách Hợp, trong lòng dâng lên ngọn lửa tức giận, lạnh mặt : "Vậy chăm sóc con tốt, tôi trước". xong, thích xuống nước vay tiền của Bách Hợp, mặt mũi lạnh lùng ra cửa.
Nghe thấy tiếng chiếc xe bên ngoài khởi động vài lần được, Bách Hợp nhếch miệng, nhìn cũng thèm nhìn Lương Tình đứng trong phòng khách, mà ngáp cái lên lầu.
Để lại mình Lương Tình trong phòng khách lạnh như băng, Bách Hợp tắt đèn nhưng dọn gian phòng cho , cũng chuẩn bị bữa sáng, trong lòng Lương Tình đột nhiên sinh ra loại cảm giác ăn nhờ ở đậu, nhịn được lặng lẽ che miệng khóc lên:
"Ba ba, cha ở đâu, ba ba, Tình Tình nhớ ba, ba ba..."
Tiếng khóc tinh tế của vang lên trong phòng khách, Bách Hợp đứng ở lầu nhìn xuống, trong bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy Lương Tình ngồi chồm hổm dưới đất cạnh túi hành lý khóc nức nở, lạnh lùng cong môi cái: Khóc , đây vẫn chỉ là mở đầu mà thôi, chuyện kế tiếp muốn làm còn kinh khủng hơn!
Ngủ thẳng đại hừng đông mới đứng lên, lúc này Lương Tình mở to đôi mắt khóc đến sưng đỏ, đợi mãi mới thấy Bách Hợp xuống lầu, mới ngẩng đầu lên nhìn Bách Hợp có chút bất mãn : " trễ thế này, bà còn làm sao?"
định chờ sau khi Bách Hợp làm tìm chỗ tốt để ngủ giấc, tối hôm qua cuồng dã đêm, căn bản chưa được ngủ chút nào, đến đây Bách Hợp cũng an ủi , ở ghế sofa ngồi nửa ngày, làm sao có thể bằng nằm ngủ giường trong phòng, ai ngờ Lương Tình xong lời này Bách Hợp liền lạnh lùng nhìn cái: "Cũng do mày với ông bố biết xấu hổ của mày ban tặng, bây giờ tao có công tác, các người rất vui phải ?"